1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Người Láng Giềng Của Ánh Trăng - Đinh Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 5-2

      Nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức nằm bất động. Cả đời chưa bao giờ làm chuyện giấu giấu giếm giếm kiểu này nên hai má bất giác nóng ran.

      Ứng Hàn Thời đến, dừng lại bên sofa. Cẩn Tri đếm nhẩm: , hai, ba… Chắc rồi chứ?

      Đúng lúc này, quyển sách mặt từ từ bị nhấc lên. Trong đầu Cẩn Tri vụt qua ý nghĩ: ngờ lại làm chuyện này.

      Căn phòng bật đèn sáng trưng, thể tiếp tục giả vờ nên mở mắt. Đập vào mắt đầu tiên là gương mặt của Ứng Hàn Thời, nhìn đăm đăm.

      “Cẩn Tri!” cất giọng nhàng: “Nếu có chuyện muốn gặp em cứ gọi điện thẳng cho tôi chứ cần bảo người của em khóa thẻ của tôi.”

      Cẩn Tri đỏ mặt, ngồi dậy: “Đó là ý của ta. Còn nữa, ta phải là người của tôi.”

      Ứng Hàn Thời mỉm cười: “Ừ.”

      Đúng lúc này, gian ngoài vang lên tiếng bước chân. Ứng Hàn Thời quay người: “Chúng ta ra ngoài thôi!” Cẩn Tri liền đứng dậy, cùng khỏi gian chứa đồ.

      Trang Xung sửng sốt khi nhìn thấy họ. Tuy nhiên, ta thắc mắc mà đưa tấm thẻ và biên nhận trả sách cho Ứng Hàn Thời: “Thủ tục xong rồi.”

      Ứng Hàn Thời mỉm cười: “Cám ơn cậu.”

      Lúc nhận lấy, Cẩn Tri liếc thấy tên mấy quyển sách in tờ giấy: “Tuyển chọn 1000 truyện cười đặc sắc”, “Cười vỡ bụng cần đền mạng”, “Mười vạn truyện cười lạnh”, “Tinh hoa dã sử các thời kỳ”, “Dã sử cũng điên cuồng”.

      còn trố mắt, Ứng Hàn Thời đột nhiên lên tiếng: “Tiêu Khung Diễn làm bánh ga tô cho em, để xe của tôi.”

      Cẩn Tri nhoẻn miệng: “Tôi cũng có đồ gửi cho ấy.” cầm mấy cái đĩa VCD hồi nãy để bàn làm việc: “Tôi tiễn xuống dưới.”

      Hai người cùng tới cửa ra vào. Ứng Hàn Thời dừng bước, gật đầu chào Trang Xung. Trang Xung liền vẫy tay với .

      Khi hai người khuất dạng, Trang Xung lặng lẽ ngồi xuống. Trong đầu ta chỉ có thắc mắc: Bà chị này thân thiết với cao thủ từ lúc nào thế?

      Bãi đỗ xe của thư viện nằm cạnh vườn hoa . Cẩn Tri và Ứng Hàn Thời thong thả qua bên đó. Trong lòng cảm giác lạ lùng. Biết là người ngoài hành tinh, vậy mà vẫn sánh bước bên giữa thanh thiên bạch nhật như hai người bạn bình thường.

      mượn sách cho Tiêu Khung Diễn đọc đấy à?” Cẩn Tri hỏi.

      Ứng Hàn Thời đáp: “, là tôi đọc.”

      nghiêm túc đấy chứ?”

      “Tất nhiên nghiêm túc rồi, tôi thích đọc mấy thứ thú vị.” đáp.

      Cẩn Tri thể tưởng tượng ra hình ảnh người đàn ông này cầm cuốn “Mười vạn chuyện cười lạnh”, vừa đọc vừa cười sặc sụa.

      …có cảm thấy buồn cười ?”

      “Có.” Ứng Hàn Thời gật đầu: “Sách của người Trái đất khá là hài hước.”

      Cẩn Tri “ừ” tiếng, miệng tủm tỉm. Hai người đến bên ô tô, Ứng Hàn Thời lấy hộp bánh ga tô từ ghế lái phụ đưa cho .

      Cẩn Tri mở ra xem. Bên trong là chiếc bánh Moka rất đẹp, đỉnh vẽ hoa văn trừu tượng bằng chocolate. : “Nhờ chuyển lời cám ơn của tôi đến ấy. Còn đây là đĩa tập Aerobic mà ấy cần.”

      Ứng Hàn Thời hề ngạc nhiên, bỏ mấy cái đĩa vào trong xe. Hai người nhìn nhau, ai lên tiếng.

      lúc sau, Cẩn Tri ngập ngừng mở miệng: “Vậy… tôi trước đây.”

      “Cẩn Tri!” gọi tên .

      im lặng chờ tiếp.

      Ứng Hàn Thời mỉm cười: “Tôi phải rời khỏi thành phố Giang thời gian.”

      “Vâng.”

      “Chuyện xảy ra ở thư viện coi như kết thúc, em gặp phiền phức gì nữa. Nhưng nếu xảy ra vấn đề, em có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào, tôi về ngay.”

      Cẩn Tri cảm thấy ấm áp trong lòng: “Chắc có chuyện gì đâu.”

      Ứng Hàn Thời đắn đo vài giây rồi lên tiếng: “Có cần tôi làm người máy để bảo vệ em ?”

      Cẩn Tri: “… Tôi nghĩ cần đâu.”

      Dõi theo Ứng Hàn Thời cho tới khi ô tô của khuất dạng, Cẩn Tri mới xách hộp bánh quay về văn phòng. vừa lên đến nơi, Nhiễm Dư liền xông ra với đôi mắt sáng rực. Cẩn Tri than thầm tiếng, bị bạn túm lấy cánh tay, thái độ như chuẩn bị “ép cung”: “Cẩn Tri, chàng đẹp trai Porsche là ai thế?”

      Nhìn thấy hộp bánh trong tay bạn, cất cao giọng: “Còn mang cả đồ ăn cho cậu nữa. Mau khai , cậu câu được con rùa vàng này từ lúc nào vậy?”

      Cẩn Tri hứa giữ bí mật cho Ứng Hàn Thời nên nhiều lời. ngồi xuống ghế, từ tốn mở miệng: “Cậu đừng linh tinh, bọn mình chỉ là bạn bè bình thường thôi.”

      Nhiễm Dư: “Nhưng…”

      có nhưng nhị gì cả.” Cẩn Tri mỉm cười: “Cậu mau về vị trí , công việc còn chất đầy ra kia kìa.”

      Cẩn Tri quyết tâm giữ kín như bưng, Nhiễm Dư cũng hết cách. Cuối cùng, Cẩn Tri chia cho bạn nửa miếng bánh ga tô, mới thôi truy vấn nữa.

      Sau khi hai người ăn xong, Nhiễm Dư gặm cái thìa : “Cẩn Tri à, gặp được người đàn ông có điều kiện tốt cậu đừng nên bỏ qua.”

      Cẩn Tri bình thản đáp: “Mình và ấy có khả năng đó.”

      “Tại sao?”

      “Bởi vì…” Cẩn Tri ngập ngừng. Bởi vì ấy… là người ngoài hành tinh.

      Trong lúc Cẩn Tri ngơ ngẩn, Nhiễm Dư chợt nhớ tới chuyện. liền cầm gói chuyển phát nhanh đưa cho bạn: “Thà cậu chàng đẹp trai nhà giàu đó, mình cũng muốn cậu dính dáng đến loại đàn ông nghèo rớt mùng tơi. chàng ở vùng núi xa xôi lại gửi đồ cho cậu đây này. Mình muốn ném quách nó cho xong.”

      Cẩn Tri mỉm cười khi nghe bạn cằn nhằn. lập tức nhận lấy gói đồ. Nhiễm Dư tiếp tục lẩm bẩm: “Cậu thử xem, sinh viên tốt nghiệp trường đại học Giang với thành tích xuất sắc như ta sao lại tình nguyện dạy học ở miền Tây chứ? Tình nguyện cũng chẳng sao, nhưng cứ vài ba ngày lại viết thư cho cậu, ràng thầm cậu còn gì? Cẩn Tri, mình phải nhắc nhở cậu. Cậu tham gia tổ chức từ thiện, quyên tiền và gửi quà cho bọn trẻ có vấn đề gì, nhưng đừng có nổi hứng, bỏ theo chàng Nhiếp Sơ Hồng đó lên núi làm giáo nghèo đấy nhé!”

      Cẩn Tri vừa mở gói đồ vừa nghiêm giọng: “Nhiễm Dư, cậu linh tinh gì thế?”

      Nhiễm Dư bĩu môi, nhưng cũng ngậm miệng.

      Cẩn Tri lấy ra bức tranh . Bức tranh phải được vẽ bằng bút màu, mà được dán bằng những cánh hoa khô đủ loại sắc màu rực rỡ. Bên dưới có dòng chữ nguệch ngoạc: “Chị Cẩn Tri, em chúc chị mạnh khỏe, công việc thuận lợi.”

      Cẩn Tri nhịn được cười. Mấy năm trước, qua mạng Internet, tham gia tổ chức từ thiện do những thầy giáo tình nguyện trẻ như Nhiếp Sơ Hồng thành lập. Kể từ lúc bấy giờ, làm số việc cho trẻ em ở miền Tây, nhưng cũng chỉ là việc bình thường chứ phải “cắm rễ” ở nơi đó như Nhiếp Sơ Hồng.

      Dần dần, và Nhiếp Sơ Hồng trở nên thân quen. cũng thường viết thư cho . Tuy nhiên, hai người chưa lần gặp mặt. Vì thế, điều Nhiễm Dư lo lắng chỉ là lo bò trắng răng mà thôi.

      Cẩn Tri tiếp tục kiểm tra gói đồ. Bên dưới bức tranh là tập thành tích học tập của bọn trẻ. Nhìn những hàng chữ viết đáng đó, nhịn được cười.

      Dưới cùng là phong thư. Cẩn Tri lôi ra xem, phong bì xuất nét chữ khỏe khoắn:

      “Người nhận: Cẩn Tri

      Người gửi: Nhiếp Sơ Hồng”

      Hết chương 5
      bagiavv, Trâu, rjnchan3 others thích bài này.

    2. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 6-1

      “Cẩn Tri! Thấy chữ như gặp người. Cây cỏ núi Y Lam lại màu xanh mướt, bầu trời cũng đặc biệt trong xanh. Hằng ngày, tôi đều dẫn bọn trẻ xuống chân núi hái hoa dại và cả bồ công , đem phơi khô làm trà hoa hoặc dán thành bức tranh. Việc làm này dường như khiến vẻ đẹp của mùa xuân mãi mãi được lưu giữ.

      Đẹp nhất là hình ảnh hoa cải và hoa đỗ quyên phủ khắp núi rừng. biết em từng được ngắm cảnh đẹp này ở nơi khác hay chưa? Màu đỏ như ngọn lửa hừng hực của đỗ quyên và màu vàng ấm áp của hoa cải đan xen, tôn nhau lên, phảng phất có thể nhấn chìm cả thế giới.

      Có điều, bọn trẻ ở đây quen thuộc với cảnh đẹp này nên chỉ mình tôi hay thơ thẩn ở nơi đó. Dù bị chấn động trước vẻ đẹp của thiên nhiên, tôi cũng chỉ có thể mình thưởng thức, vì dẫu sao, đây cũng là vùng núi xa xôi chẳng xuất khách vãng lai.

      Bởi vì ở Vân Nam có động đất nên chỗ chúng tôi cũng bị ảnh hưởng, mấy hôm nay thường xuyên bị cúp điện. Vào thời khắc này, tôi thắp nến để viết thư cho em. Bên ngoài cửa sổ là núi non vô cùng vô tận nhưng cũng có phong vị riêng. Em từng phát biểu diễn đàn: “ khi lựa chọn nghiệp này, mong các các chị hãy thể nghiệm vẻ đẹp của nó từng giây từng phút”. Các giáo viên tình nguyện chúng tôi đều nỗ lực trải nghiệm.

      Bọn trẻ rất mong em đến đây. Chúng muốn cùng em tận hưởng mùa xuân của núi rừng Y Lam, muốn gặp chị làm nhiều kẹp sách đáng cho chúng. Tôi biết, công việc của em ở thành phố Giang rất bận rộn nhưng nếu có kỳ nghỉ trong tương lai, em hãy đến nơi này như chuyến du lịch. Tôi nghĩ, bọn trẻ chắc chắn rất vui. Tôi cũng vậy.

      Đêm dài đằng đẵng, tôi làm phiền em nữa. Chúc em mạnh khỏe, công việc thuận lợi, vạn như ý.

      Nhiếp Sơ Hồng.”

      Cẩn Tri vừa bỏ bức thư xuống bàn, Nhiễm Dư liền ghé sát: “ chàng nhà nghèo đó lại gì thế?”

      ấy mời mình đến chỗ ấy chơi.”

      phải cậu cũng muốn đấy chứ?”

      Cẩn Tri gõ gõ ngón tay xuống tờ giấy: “Mình cũng hơi muốn.”

      Tính vốn thích làm theo ý mình, sau khi trải qua vụ người ngoài hành tinh, cảm thấy, con người chỉ là hạt cát bé trong vũ trụ bao la nên càng phải quý trọng thời gian, làm những chuyện bản thân mong muốn, chứ đừng để lãng phí đời người trong guồng quay của cuộc sống.

      Nhiễm Dư giật lá thư: “Để mình xem ta gì nào?”

      Cẩn Tri mỉm cười, để mặc bạn đọc thư. Nhiễm Dư cảm thán: “Bức thư này khá ấn tượng, văn phong cũng thu hút đấy. Tuy nhiên…” lập tức chuyển đề tài: “Loại mọt sách vô dụng, dù viết lách hay đến mấy, có tốt bụng đến mấy cũng chỉ là chàng bốn mắt gầy gò ốm yếu, thiếu nam tính mà thôi.”

      ra, Cẩn Tri cũng có cảm giác tương tự về Nhiếp Sơ Hồng. Từ cách hành văn, có thể thấy là người đàn ông có chút văn chương và ướt át. Tuy nhiên, : “Mình chẳng quan tâm đến vẻ bề ngoài của ấy, lẽ nào thể kết bạn với người đàn ông bốn mắt gầy gò hay sao?”

      Nhiễm Dư thở phào: “Thế tốt. Mình nghĩ chắc ta cũng chẳng lọt mắt cậu.

      Cẩn Tri mỉm cười, thu dọn gói đồ. Về chuyến núi Y Lam, chắc chắn Nhiễm Dư nên khỏi cần hỏi bạn.

      “Tôi cũng muốn !” giọng đàn ông từ sau lưng họ vang lên.

      Cẩn Tri và Nhiễm Dư đều quay đầu, đồng thời hỏi Trang Xung: “Tại sao?”

      Trang Xung rành rọt từng từ : “Miền Tây là mảnh đất mơ ước của mọi người đàn ông tự do.”

      Cẩn Tri lắc đầu bất lực.

      Nhiễm Dư thốt lên: “Hâm quá!”

      Việc xin nghỉ phép với Giám đốc thư viện diễn ra thuận lợi ngoài dự đoán. Vừa nghe hai người “xin nghỉ để du lịch”, ông Giám đốc lập tức phê chuẩn, thậm chí còn chủ động cho họ nghỉ mà vẫn được ăn lương. Điều này khiến Cẩn Tri và Trang Xung hết sức cảm động, mà biết sau vụ hệ thống máy tính bất thường, ông Giám đốc rất lo lắng cho hai nhân viên này, sợ đầu óc họ có vấn đề. Vì thế, khi họ xin nghỉ phép, ông hoàn toàn tán thành, hy vọng họ ra ngoài cho khuây khỏa, đừng tiếp tục lầm đường lạc lối.

      Thời gian nghỉ phép xác định, tính Cẩn Tri vốn dứt khoát, Trang Xung lại là “người đàn ông tự do” nên họ lập tức đặt vé chuyến tàu hỏa vào ngày hôm sau.

      Tàu hỏa xuất phát từ thành phố Giang, sau hai mươi tiếng đồng hồ mới đến tỉnh G, nơi có núi Y Lam. Trong thời gian ngồi tàu, Cẩn Tri chăm chú đọc sách, Trang Xung mải mê chơi game. ai với ai lời nhưng bầu khí tương đối hòa hợp.

      Ban ngày, tàu hỏa dọc theo những thành phố sầm uất của khu vực đồng bằng Hoa Trung. Đến tối, đoàn tàu tiến vào tỉnh G thuộc vùng Tây Nam toàn núi non trùng điệp như có tận cùng.

      Đêm về khuya, Trang Xung ở giường tầng , tiếp tục đắm mình vào trò chơi điện tử, Cẩn Tri tựa vào thành giường, dõi mắt ra ngoài cửa sổ. thông báo trước với Nhiếp Sơ Hồng về chuyến của mình. Bởi theo tìm hiểu của Trang Xung, vùng núi Y Lam nằm ở khu vực hẻo lánh, họ còn phải ngồi ô tô, thậm chí cả máy cày nên muốn làm phiền .

      Ở miền đất xa lạ này, tinh tú bầu trời dường như cũng xán lạn hơn, khiến lòng người trở nên trống vắng và trong trẻo. Cẩn Tri tì vào thành cửa sổ, lặng lẽ ngắm bầu trời đêm. Đúng lúc này, di động rung , báo hiệu có tin nhắn mới.

      cầm lên xem. Nhìn thấy tên người gửi là Ứng Hàn Thời, trong lòng bất giác dâng trào cảm giác ấm áp, tựa như chỉ cái tên thôi cũng toát ra khí chất của .

      Cẩn Tri mở tin nhắn ra xem: “ làm gì thế?” *Mặt cười*

      Ngữ điệu này đương nhiên là của Tiêu Khung Diễn. Trong lòng vụt qua nỗi thất vọng, nhắn lại: “Tôi nằm, chẳng làm gì cả. Còn ?”

      Tiêu Khung Diễn trả lời rất nhanh: “Báo cáo Cẩn Tri, con chip thứ nhất của tôi tiến hành định vị vệ tinh và GPS; con chip thứ hai lên mạng xem tin tức, còn con chip thứ ba trò chuyện với .”

      Cẩn Tri nhịn được cười. nhớ Ứng Hàn Thời rời khỏi thành phố Giang thời gian, bây giờ Tiêu Khung Diễn lại nhắc đến GPS, thế là hỏi: “Các đường đấy à?”

      “Vâng ạ.”

      Cẩn Tri phì cười khi nhìn thấy chữ “ạ”. Trong đầu lên hình ảnh người máy làm bằng kim loại lạnh lẽo ngồi trong xe, gửi tin nhắn lễ phép cho .

      thực tế, Tiêu Khung Diễn đúng là có dáng vẻ như vậy. chiếc xe việt dã lao nhanh đường quốc lộ, hai bên bóng người. Tiêu Khung Diễn mặc áo khoác gió màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai, ngồi ở hàng ghế sau để tránh bị thiên hạ bắt gặp.

      chàng người máy vui vẻ chat với “người bạn duy nhất Trái đất” Tạ Cẩn Tri. Vô tình ngẩng đầu, ta liền nhìn thấy Ứng Hàn Thời chăm chú lái xe ở phía trước. Dù quen với dáng vẻ này của Boss nhưng ta vẫn trề môi. Thói quen này của Boss tốt chút nào. Có lẽ trước kia ở hành tinh mẹ thường phải lái phi thuyền đánh Trùng tộc nên bây giờ ở Trái đất, vẫn mang đôi găng tay chuyên dùng cho sĩ quan chỉ huy. Ngoài ra, chiếc xe này được cải tạo, có thể tự động lái mà chịu.
      (Trùng tộc: Chủng tộc sâu bọ)

      Tiêu Khung Diễn nghĩ thầm: Có lẽ đây chính là “bệnh nghề nghiệp” mà người Trái đất nhắc tới. Ngẫm nghĩ lại, vẫn là tên Cẩn Tri đáng hơn, vừa cao quý lãnh đạm nhưng kém phần dễ thương. ta rất thích người phụ nữ mâu thuẫn như vậy. Nghĩ đến đây, Tiêu Khung Diễn soạn tin nhắn: “Lâu rồi gặp, có nhớ tôi ?”

      Vừa gửi , ta chợt nghe giọng đàn ông trầm thấp vang lên: “Chú làm gì vậy?”

      Tiêu Khung Diễn giật mình, ngẩng đầu nhìn Ứng Hàn Thời. Ứng Hàn Thời điều chỉnh về chế độ lái tự động rồi quay mặt về phía ta, ánh mắt dừng lại ở chiếc di động, chân mày hơi nhíu lại.

      Sau đó, Ứng Hàn Thời giơ tay lấy điện thoại. Tiêu Khung Diễn dám phản đối, chỉ biết chống cằm thở dài, rồi lại ngước đầu đếm sao trời.

      Lái xe cả ngày, Ứng Hàn Thời cũng có chút mệt mỏi. tựa vào thành ghế, mở điện thoại ra xem. Màn hình cửa sổ chat của Weixin.
      (Weixin (Webchat) là ứng dụng di động cho phép người dùng chat bằng video, thanh hoặc văn bản trực tiếp Smartphone. Nó hoạt động dưới dạng cộng đồng như mạng xã hội)

      Ứng Hàn Thời biết đây là công cụ thông tin đơn giản của người Trái đất. Tiêu Khung Diễn từng đăng ký tài khoản cho nhưng chưa bao giờ sử dụng.

      Người đối thoại: Tạ Cẩn Tri.

      Nhìn thấy cái tên này, Ứng Hàn Thời cảm thấy trong lòng có chút lâng lâng. biết kiểm tra nhật ký trò chuyện mà chỉ đọc mỗi dòng chữ vừa được gửi .

      Ứng Hàn Thời: “Lâu rồi gặp, có nhớ tôi ?”

      liền đỏ mặt. Đúng là càn quấy !

      ngờ Tiêu Khung Diễn lấy danh nghĩa của gửi cho Cẩn Tri tin nhắn cợt nhả như vậy.

      liền đánh chữ vào ô chat: “Xin lỗi, vừa rồi Tiêu Khung Diễn…”

      Còn chưa soạn xong, Cẩn Tri trả lời: “Tôi rất nhớ.”

      Ứng Hàn Thời liền dừng động tác, ngón tay bất động.

      Đếm chán sao trời, Tiêu Khung Diễn đưa mắt về phía trước, phát Boss có chút bình thường. ngồi bất động, tay cầm điện thoại, tay đặt đùi, gương mặt đỏ như trái táo chín.

      Tiêu Khung Diễn giật mình, vừa định mở miệng hỏi, khóe mắt chợt nhìn thấy câu trả lời của Cẩn Tri màn hình.

      Hai người im lặng trong giây lát. Cuối cùng, Tiêu Khung Diễn lẩm bẩm: “ hiểu nhầm rồi. Cẩn Tri biết người chat với ấy là em, câu này là với em…”
      Trâu, rjnchanMizuki thích bài này.

    3. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 6-2

      lúc sau, Ứng Hàn Thời mới quay đầu về phía chàng người máy. Mặc dù hai má vẫn ửng hồng nhưng ánh mắt khôi phục vẻ bình tĩnh.

      “Chú hãy kiểm tra GPS !” .

      “Vâng.” Tiêu Khung Diễn ngoan ngoãn chấp hành nhiệm vụ.

      Trong xe trở nên yên tĩnh, Ứng Hàn Thời vừa định cất di động, Cẩn Tri lại gửi tin nhắn mới: “Boss của làm gì thế?”

      Khóe mắt thấp thoáng ý cười, nhanh chóng hồi đáp: “ ngắm bầu trời.” Ngừng vài giây, gõ chữ: “ Cẩn Tri làm gì vậy?”

      Ở đầu bên kia, Cẩn Tri thấy hơi kì lạ khi đọc tin nhắn này. Sao Tiêu Khung Diễn tự dưng trở nên khách sáo đến thế? Nhưng nghĩ ngợi nhiều, trả lời ngay: “Tôi đọc sách.”

      Nhắc đến sách, cuốn đọc quả có liên quan đến họ. Thế là giơ điện thoại chụp bìa sách rồi gửi cho đối phương.

      Ứng Hàn Thời hơi ngẩn người khi nhìn thấy hàng chữ “Đế quốc Ngân hà” và hình ảnh con tàu vũ trụ bay bìa sách.

      đợi trả lời, Cẩn Tri lại gửi tin nhắn: “ có hứng thú với “Đế quốc Ngân hà” ?”

      Lần này, trả lời rất nhanh: “Diệu Nhạt rơi. Dải Ngân hà còn đế quốc nữa rồi.”

      Đoàn tàu hỏa vẫn lao nhanh trong đêm tối, phần lớn hành khách tàu chìm vào giấc ngủ. Cẩn Tri ngồi ở đầu giường, có chút thẫn thờ.

      ngờ, câu của Tiêu Khung Diễn lại khiến mình chấn động như vậy. Tuy biết rất ít về họ, nhưng khi đọc câu này, cảm nhận được tâm trạng có chút thê lương của đối phương.

      ngẫm nghĩ rồi soạn tin nhắn: “Mau lại đây để tôi xoa đầu . Xoa lát, buồn nữa.”

      Đợi lúc lâu cũng thấy đối phương trả lời, Cẩn Tri liền nhét điện thoại xuống dưới gối, nhắm mắt ngủ.

      Ở đầu bên này, Tiêu Khung Diễn tuy bận rộn công việc nhưng tâm trí vẫn đặt vào chiếc di động tay Ứng Hàn Thời. ta giật mình khi nhìn thấy đôi tai nhọn của Boss và cái đuôi ngoe nguẩy ở sau lưng , biết hưng phấn điều gì.

      “Đại ca, xảy ra chuyện gì thế? Lẽ nào chúng ta sắp rơi vào tình trạng chiến đấu hay sao?”

      .” Ứng Hàn Thời đáp.

      Tiêu Khung Diễn: “Hả?”

      Ứng Hàn Thời im lặng lúc lâu, đôi tai mới trở lại trạng thái bình thường. Sau đó, ngoảnh mặt, với Tiêu Khung Diễn: “Từ nay về sau, cấm chú sử dụng điện thoại của tôi. Đây là lệnh cấm cao nhất.”

      Tiêu Khung Diễn ỉu xìu mặt mũi. Đúng lúc này, chân trời để lộ tia sáng nhàn nhạt, rừng núi dần ra trong tầm mắt họ. chàng người máy quan sát phía trước, sau đó cất giọng nghiêm túc: “Đại ca, chúng ta đến nơi rồi. Đây chính là khu vực xảy ra tượng năng lượng vũ trụ lần thứ hai có dấu hiệu bất thường kể từ sau vụ ở thư viện, chính là vào mấy ngày trước.

      Cũng trong buổi sớm mai, Cẩn Tri và Trang Xung tiếp tục hành trình của mình. Tuy nhiên, đoạn đường tiếp theo dễ chút nào. Sau khi rời nhà ga, họ lại ngồi ô tô mấy tiếng đồng hồ mới đến thôn làng gần núi Y Lam nhất. Tiếp theo, họ thuê chiếc máy cày, men theo đường đất bên bờ ruộng, tiến vào sâu trong vùng núi.

      Thấy họ túi lớn túi bé, người dân làng lái máy cày tò mò hỏi: “Lâu lắm có ai tới núi Y Lam rồi. Làng đó rất nghèo, cậu là người của dự án Hy Vọng phải ?” ta lại dặn dò: “Nơi đó gần biên giới, an ninh được tốt mấy. Tôi nghe thường xuyên có tội phạm vượt biên hoặc lẩn trốn trong rừng núi hiểm trở. cậu phải cẩn thận đấy!”

      Cẩn Tri và Trang Xung mỉm cười, để tâm đến lời nhắc nhở của ta.

      Khi ánh hoàng hôn như dải lụa vắt đỉnh núi, cuối cùng, họ cũng đến được thôn Y Lam. Ở phía xa xa lác đác có mấy ngôi nhà nằm giữa hai ngọn núi cao. Bây giờ là buổi chiều tà nên tầm nhìn trở nên ràng, chỉ có thể lờ mờ nhận ra hai ngôi nhà màu trắng nằm gò đồi thấp. Trông nó rất giống hình ảnh trường tiểu học mà Nhiếp Sơ Hồng gửi cho Cẩn Tri.

      mãi cũng đến nơi, trong lòng Cẩn Tri hơi xúc động, còn Trang Xung cũng nhếch miệng. Hai người men theo lối về phía trường học. Sáng hôm qua, họ còn ở thành phố phồn hoa đô hội, bây giờ ở giữa vùng núi hoang vắng bóng người, cảm giác này tựa như đến thế giới khác.

      Hai người nhanh chóng leo lên sườn đồi, tới cổng trường học. Lúc này, trời nhá nhem, phòng ốc trong trường tắt đèn tối om, lặng ngắt như tờ.

      Trong khí vô cùng tĩnh mịch đột nhiên vang lên tiếng nước chảy ào ào từ sân sau vọng tới. Cẩn Tri và Trang Xung đưa mắt nhìn nhau. Trải qua việc ở thư viện, tự dưng họ cũng có ăn ý nhất định. ai lên tiếng, Trang Xung trước, Cẩn Tri bước theo sau, lặng lẽ vòng ra sau ngôi nhà.

      Nhìn thấy người ở giữa sân, họ lập tức dừng bước. Đó là người đàn ông cao lớn quay lưng về phía họ. cởi trần, chỉ mặc quần đùi, để lộ tấm lưng cường tráng, rắn chắc. thong thả xách xô nước, dội xuống đầu mình.

      Người đàn ông toàn thân ướt đẫm, đứng dưới ánh trăng bàng bạc tựa như bức tranh hoang dã. Hình ảnh gây ấn tượng mạnh đến nỗi Cẩn Tri và Trang Xung nhất thời hóa đá.

      Người đàn ông bỏ cái xô xuống đất, rút khăn mặt từ dây phơi bên cạnh, lắc đầu vẩy nước tóc mới lau khô. Sau đó, ta quay người về phía họ.

      Mặc dù xung quanh bật đèn sáng nhưng Cẩn Tri vẫn lờ mờ nhìn thấy gương mặt và thân hình rắn chắc, trông rất đàn ông của ta.

      “Hai vị là…?” ta cất giọng trầm thấp.

      Cẩn Tri lên tiếng: “Chào ! Tôi muốn tìm Nhiếp Sơ Hồng. ấy là dạy học ở đây.”

      Người đàn ông buông chiếc khăn mặt, nhìn thẳng vào bọn họ: “Tôi là Nhiếp Sơ Hồng, hai vị tìm tôi có việc gì?”

      Trang Xung vẫn lặng thinh, Cẩn Tri khỏi ngạc nhiên. thể liên tưởng người đàn ông trước mặt với người viết những dòng thư tinh tế, hay tạo ra những bức tranh bằng cánh hoa đẹp đẽ kia.

      sao?” vô thức hỏi lại.

      Người đàn ông mỉm cười, vắt khăn mặt lên dây phơi rồi cúi xuống thu dọn xô chậu. bình thản đáp: “Là giả đấy. Tôi chẳng có việc gì làm nên nửa đêm mới ở đây giả mạo làm tay Nhiếp Sơ Hồng tầm thường đó. Tôi trêu hai người thôi.”

      Cẩn Tri ngờ mồm miệng của người đàn ông này lợi hại đến thế. Nhưng cũng đoán ra, ta tám, chín phần chính là Nhiếp Sơ Hồng. Thế là giới thiệu bản thân: “Em là Tạ Cẩn Tri, còn đây là đồng nghiệp của em, tên Trang Xung. Bọn em cùng đến đây.”

      Người đàn ông lập tức dừng động tác, ngẩng đầu nhìn : “Em là Cẩn Tri sao?”

      Bắt gặp phản ứng này của , tâm trạng của Cẩn Tri trở nên vui vẻ, nở nụ cười tinh nghịch: “ phải đâu. Tôi chẳng có việc gì làm nên mới cả ngàn cây số đến nơi này giả mạo làm Tạ Cẩn Tri tầm thường đó. Tôi trêu đấy.”

      Trang Xung ở bên cạnh bật cười thành tiếng. Nhiếp Sơ Hồng trầm mặc vài giây rồi rút quần áo dây phơi mặc nhanh vào người. Sau đó, tới góc sân, bật ngọn đèn tường.

      Ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng khắp sân trong giây lát. Nhiếp Sơ Hồng quay người về phía bọn họ. Lúc này, Cẩn Tri mới nhìn diện mạo của .

      Dưới mái tóc ngắn còn ướt là gương mặt điển trai, nước da ngăm ngăm, mắt sáng mày rậm. Thân hình cao lớn, tráng kiện. chân đất, bàn chân lớn giẫm xuống lớp bùn đất nâu vàng sân.

      gật đầu chào Trang Xung rồi quay sang Cẩn Tri. Cẩn Tri nhoẻn miệng cười. Nhìn người đàn ông quen biết lâu nhưng chưa biết mặt, trong lòng vô cớ dâng tràn cảm giác ấm áp.

      Nhiếp Sơ Hồng cũng mỉm cười: “Có bạn từ phương xa đến chơi. Tôi dường như nhìn thấy, hoa ở núi đều nở rộ.”

      Cẩn Tri hơi cảm động, Trung Xung cũng dõi mắt về dãy núi tối đen phía xa xa.

      ra, Cẩn Tri biết nhiều về Nhiếp Sơ Hồng, chỉ biết gia cảnh của tồi, còn là sinh viên xuất sắc khoa Tin trường đại học Giang nữa Sau khi tốt nghiệp, liền xin tình nguyện ở miền Tây, đến nay năm năm nên vẫn chưa có bạn . Điểm khác biệt của với mọi người chính là sống vì lý tưởng của bản thân.

      Hôm nay được gặp người và chứng kiến môi trường sống của Nhiếp Sơ Hồng, ấn tượng về trong lòng Cẩn Tri càng trở nên chân thực và trọn vẹn hơn.

      Nơi ở của ngay trong trường học. Căn phòng lớn nhưng rất sạch . Tường được trát bằng đất sét vàng thường thấy ở nông thôn. Góc tường có cửa sổ bằng gỗ màu mận và chiếc giường gỗ cũ kỹ, tạo cho căn phòng vẻ cổ điển. Ngoài ra, tường treo hai tấm da thú và mấy chiếc răng nanh trông rất hoang dã. Vừa bắt gặp, Trang Xung liền sáng mắt, khẽ cảm thán: “Wow!”

      ta và Cẩn Tri ngồi bên chiếc bàn vuông . Nhiếp Sơ Hồng đun nước, pha hai cốc trà rồi ngồi đối diện họ.

      “Đây là trà hoa cúc dại mà tôi dẫn bọn trẻ hái, hai người uống thử !”

      Cẩn Tri nhấp ngụm, nước trà có hương vị man mát, dễ chịu.

      “Tại sao em báo trước? Tôi ra ga đón hai người.” .

      Cẩn Tri mỉm cười: “ cần phiền đâu.”

      “Tôi là đàn ông, chuyến có vấn đề gì chứ?”

      Cẩn Tri lắc đầu: “Bọn em tự đến cũng được.” Trang Xung gật đầu: “Chuyện ấy mà.”
      rjnchanMizuki thích bài này.

    4. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 6-3

      Lúc này, Nhiếp Sơ Hồng mới nở nụ cười hiền hậu. Ba người trò chuyện hồi, Cẩn Tri biết được, trường học có gần hai mươi học sinh. Ngoài ra còn thầy giáo cũng là tình nguyện viên. Do họ rất có trách nhiệm và kiến thức sâu rộng nên người dân ở mấy thôn làng xung quanh cũng đưa con cái đến đây học tập. Mức lương của rất thấp, chắc chắn đủ chi tiêu. Được cái ở quê nhiều ruộng đất, hai thầy giáo tự mình lao động nên cũng giải quyết được khâu thực phẩm. Ngoài ra, thỉnh thoảng nhận lập trình cho người ta nên cũng có tiền, thậm chí còn có thể giúp đỡ gia đình các em học sinh thuộc diện nghèo khó.

      Sau khi nghe kể, Cẩn Tri cảm thấy, cuộc sống ở đây ra cũng hạnh phúc và thoải mái. Điều này khiến càng tán thưởng Nhiếp Sơ Hồng hơn.

      “Sao em có thời gian đến đây chơi?” Nhiếp Sơ Hồng hỏi.

      Trang Xung đáp: “Chúng tôi xin nghỉ làm.”

      Cẩn Tri mỉm cười: “Nghỉ nhưng vẫn được ăn lương, thế mới thích.”

      Nhiếp Sơ Hồng mỉm cười nhìn . Dù hiếm khi để ý đến ngoại hình nam giới nhưng vào thời khắc này, Cẩn Tri cũng cảm thấy nụ cười và cử chỉ của toát ra khí chất của người đàn ông trưởng thành. Ngoài ra, đôi mắt sâu hun hút, tựa như chứa đựng bao điều mà thể nhìn thấu.

      Ngồi xe cả ngày nên chẳng bao lâu sau, Cẩn Tri ôm miệng ngáp dài, còn Trang Xung cũng dụi mắt. Nhiếp Sơ Hồng đứng lên, vỗ vai ta: “Hôm nay, cậu ngủ ở đây với tôi nhé!”

      Trang Xung gật đầu: “Được ạ.”

      lại quay sang Cẩn Tri, cất giọng dịu dàng: “Cách đây xa có nhà dân chỉ có hai bà cháu, em hãy nghỉ tạm ở đó đêm. Ngày mai, tôi dọn sạch phòng ký túc cho em.”

      Cẩn Tri tỏ ra thoải mái: “Em sao cũng được, chỉ cần có chỗ nằm thẳng thôi.”

      Nhiếp Sơ Hồng khỏi ngạc nhiên. Cẩn Tri mang dáng vẻ của thục nữ thành thị, ngờ cách hành xử lại chẳng khác nào đấng nam nhi.

      “Em có thể câu nệ, nhưng tôi thể.” : “Tôi đưa em qua bên đó. Sáng mai, tôi đón em về đây.”

      Ánh trăng chiếu sáng lối men theo bờ ruộng. Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng ếch nhái và côn trùng kêu. Đường dễ nhưng bởi vì Nhiếp Sơ Hồng cố tình bước chậm nên Cẩn Tri miễn cưỡng cũng có thể bám theo. Hai người vừa vừa trò chuyện, chủ yếu về bọn trẻ.

      Đến đoạn phải lên dốc khá cao, Nhiếp Sơ Hồng vài bước, phát Cẩn Tri vẫn ở dưới chân dốc. mỉm cười, giơ tay về phía : “Lên !”

      Vừa định đưa tay cho , chợt cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc. Ở trong gian ảo, Ứng Hàn Thời cũng từng kéo tay . Chỉ là vẻ mặt của lúc bấy giờ được thản nhiên như Nhiếp Sơ Hồng. nắm chặt cổ tay , đầu ngoảnh về bên, tựa hồ thể nhìn thẳng vào mắt .

      Nghĩ đến đây, Cẩn Tri nhịn được cười.

      “Cẩn Tri!” Nhiếp Sơ Hồng nhìn bằng ánh mắt lạ lùng.

      Cẩn Tri lập tức lên tiếng: “ cần đâu.” để kéo mà ra sức leo lên: “Em đâu đến nỗi yếu ớt như vậy.”

      Nhiếp Sơ Hồng thu tay về, hai người tiếp tục bước . lúc sau, đột nhiên mỉm cười.

      cười gì thế?” Cẩn Tri thắc mắc.

      có gì. Tôi thấy em tương đối giống trong tưởng tượng của tôi, nhưng cũng có điểm khác biệt.”

      Đúng lúc này, họ trông thấy đom đóm lập lòe ở bụi cây phía trước. Chắc là chỉ ở nông thôn mới có thể gặp nhiều đom đóm như vậy. Nhìn từ xa xa, chúng giống những ngôi sao xíu rơi xuống phiến lá. Còn bầu trời, ánh trăng và các vì sao tạo thành bức tranh lung linh.

      Trong cuộc đời, Cẩn Tri chưa bao giờ được chứng kiến cảnh đẹp đến nhường này nên có chút sững sờ. Nhiếp Sơ Hồng cũng liếc qua đám đom đóm rồi quay sang Cẩn Tri.

      để ý đến , cứ chầm chậm qua bụi cây, nhìn chớp mắt. Nhiếp Sơ Hồng lặng lẽ dõi theo .

      Trong suy nghĩ của , khi gặp cảnh tượng này, con thường e thẹn hoặc reo lên: “Đẹp quá!”, hoặc là giơ tay bắt đom đóm, quấy nhiễu cảnh đẹp đó. Nhưng Cẩn Tri khác hoàn toàn, thốt ra lời tán thưởng mà chỉ lặng lẽ ngắm nhìn.

      Cuộc sống ở vùng rừng núi vất vả và độc, khó kiếm bạn nên mỗi khi nghĩ tới vấn đề này, cũng có chút phiền muộn. Lúc mới quen Cẩn Tri qua mạng Internet, chỉ cảm thấy là người hiểu biết và thân thiện, khác mấy có đầu óc. Đến khi trở nên thân thiết, cũng biết hai người “trời nam biển bắc”, bản thân lại thể từ bỏ công việc vì người phụ nữ nên chẳng nghĩ ngợi nhiều. Tuy nhiên, khi quen biết có tính cách dễ chịu như Cẩn Tri, cho dù chỉ là bạn bè thông thường, trái tim người đàn ông độc cũng rung động lúc nào hay.

      Hôm nay được gặp , mới phát , càng chân thực và đáng mến hơn trong tưởng tượng của mình. Từng lời và cử chỉ của đều khiến cảm thấy rất tốt đẹp.

      Nhiếp Sơ Hồng đút hai tay vào túi quần, dõi theo từ phía sau. Đúng lúc này, Cẩn Tri trượt chân ngã xuống bụi cỏ. giật mình, chạy vội đến. Thấy ngồi bệt dưới đất, Nhiếp Sơ Hồng mỉm cười, kéo đứng dậy, đồng thời cất giọng dịu dàng: “Em có sao ?”

      Bởi vì đất tơi xốp nên Cẩn Tri cảm thấy đau. Chỉ là tự nhiên “vồ ếch” trước mặt nên hơi xấu hổ. lắc đầu: “Em sao”, đồng thời phủi bùn đất bám quần.

      Nhiếp Sơ Hồng bỗng nhiên quay lưng về phía , cúi thấp người. : “Lên ! Đoạn đường phía trước tương đối gồ ghề. Nếu em để bụng, tôi cõng em qua bên đó.”

      Xung quanh vẫn chỉ có tiếng ếch nhái kêu, đom đóm lập lòe hai bên đường, cây cỏ đung đưa trong cơn gió . Mặc dù cúi thấp người nhưng thân hình vẫn rất cao lớn, tấm lưng khá rộng, cơ bắp rắn chắc thấp thoáng dưới lớp áo sơ mi.

      Cẩn Tri im lặng lúc, Nhiếp Sơ Hồng kiên nhẫn chờ đợi. muốn để cõng, đến vỗ vai : “ mau đứng dậy , cần cõng em đâu. Nếu thể vượt qua đoạn đường này trong tuần sống ở đây, em phải giải quyết vấn đề lại như thế nào?”

      xong, vòng qua người tiến về phía trước. Nhiếp Sơ Hồng bất động vài giây rồi đứng dậy, theo .

      Đoạn đường kế tiếp tương đối thuận lợi, hai người nhanh chóng tới nhà thím Tôn nằm dưới chân núi.

      Trong bức thư, Nhiếp Sơ Hồng từng kể, thím Tôn sống mình với cháu nội, Cẩn Tri còn tưởng đó là bà già tóc bạc. ngờ, thím là người phụ nữ trung niên ngoài bốn mươi tuổi. Phụ nữ ở nông thôn sinh nở sớm, thường lao động chân tay nên rất hồng hào, khỏe mạnh. Nghe Nhiếp Sơ Hồng giới thiệu là bạn , đến ngủ nhờ tối, thím nở nụ cười vui vẻ: “Đừng ngày, cứ ở bao lâu cũng được. là bạn thầy Nhiếp, tôi còn mong quá ấy chứ.”

      Nhiếp Sơ Hồng chỉ cười cười. Cẩn Tri cũng nhận ra, rất được người dân địa phương kính trọng.

      Sắp xếp xong chỗ ngủ cho , Nhiếp Sơ Hồng liền cáo từ. Cẩn Tri tiễn ra cửa. : “Em ngủ sớm , ngày mai tôi đến đón em.”

      Cẩn Tri gật đầu: “Cám ơn . cũng nghỉ sớm nhé.”

      Nhiếp Sơ Hồng cúi đầu nhìn , đôi mắt đen hơn bầu trời đêm ngoài kia: “Cẩn Tri, chúc em có giấc mơ đẹp.”

      mỉm cười, dõi theo bóng lưng người đàn ông. nhanh hơn hồi nãy nhiều, sải từng bước dài bờ ruộng, leo lên dốc núi rồi nhanh chóng khuất dạng.

      Cẩn Tri lại trò chuyện với thím Tôn lúc. Thím tỏ ra nhiệt tình, hỏi han đủ thứ chuyện. Nghe muốn lên núi ngắm hoa cải và hoa đỗ quyên, thím hào hứng cho biết, biển hoa đẹp nhất nằm ở rừng núi sâu, chỉ người bản địa mới biết đường , ngay cả thầy Nhiếp cũng chịu. Khi nào Cẩn Tri muốn xem, chỉ cần tiếng, thím dẫn đường.

      Tới lúc ngủ, Cẩn Tri hơi lạ giường nên trằn trọc mãi. gối hai tay dưới đầu, ngắm bầu trời đêm ngoài cửa sổ.

      Trong đầu chợt lên hình ảnh Nhiếp Sơ Hồng khom lưng để cõng hồi nãy. Tuy nhiên, nghĩ ngợi nhiều, tiếp tục ngắm sao trời. biết Tinh vân Hồ Điệp thuộc phương hướng nào?

      Buổi đêm, Cẩn Tri nằm mơ như lời chúc của Nhiếp Sơ Hồng. mơ thấy Ứng Hàn Thời. mình đứng trong bóng tối, làm gì. Sau đó, từ từ ra ngoài ánh sáng, tiến về phía . Rồi nắm lấy cổ tay , miệng nở nụ cười vô cùng dịu dàng.

      Cẩn Tri giật mình tỉnh giấc. nhìn chằm chằm lên trần nhà, nghĩ bụng: “Đúng là giấc mơ kỳ lạ. Ứng Hàn Thời thể đến nơi này.”

      Cùng buổi tối, Ứng Hàn Thời đứng bất động sườn núi cao, dõi mắt về dãy núi trùng điệp và thôn làng nằm xen kẽ giữa những khu đồng ruộng ở phía xa xa.

      lúc sau, Tiêu Khung Diễn leo lên sườn dốc, đến bên . Cuối cùng, ta cũng có thể cởi bỏ chiếc áo khoác đáng ghét, để lộ thân hình bằng kim loại sáng loáng dưới ánh trăng.

      ta báo cáo: “Đại ca, dù xác định được tín hiệu phát ra từ khu vực này nhưng nơi đây có diện tích rất lớn, chủng loại sinh vật phong phú, chúng ta ta nhất thời thể định vị đối phương ở đâu?”

      Ứng Hàn Thời gật đầu. ngước nhìn bầu trời bao la, dày đặc các vì sao. Ở thành phố Giang bao giờ được chứng kiến cảnh tượng đẹp đẽ này nên ngay cả Tiêu Khung Diễn cũng thất thần.

      “Tiểu John, chú còn nhớ đến “Phượng Hoàng Hiệu” của chúng ta ?” hỏi.

      Ánh mắt Tiêu Khung Diễn lộ vẻ nghiêm túc chưa từng thấy. ta đứng thẳng người, giơ tay chào kiểu nhà binh: “Em còn nhớ chứ. “Phượng Hoàng Hiệu” là lô cốt vũ trụ hoàn hảo nhất trong dải Ngân hà, là niềm tự hào của Đế quốc Diệu Nhật.” Ngừng lát, ta hạ giọng: “Nó rơi xuống nơi sâu của hằng tinh, toàn bộ người ở đó đều… tử vong.”
      Trâu, rjnchanMizuki thích bài này.

    5. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 6-4

      Tiêu Khung Diễn cúi xuống, trong khi Ứng Hàn Thời vẫn ngẩng cao đầu, những ngôi sao tựa như rơi vào đáy mắt .

      Tiêu Khung Diễn ôm mặt, cất giọng buồn rầu: “Nếu mọi người còn sống, cùng chúng ta đến Trái đất tốt biết mấy. Chúng ta có thể cùng nhau sống hạnh phúc dưới bầu trời đẹp đẽ này.”

      Ứng Hàn Thời lên tiếng. đứng thẳng người, ánh mắt trầm tĩnh.

      “Diệu Nhật rơi.” Cuối cùng, cũng lên tiếng.

      Tiêu Khung Diễn ngẩng đầu, đồng thanh đọc bài thơ:

      “Diệt Nhật rơi, Ngân hà còn Đế quốc nữa.

      Nó rơi xuống nơi sâu thẳm của vũ trụ, cùng với vinh quang và mơ ước của tôi.

      Từ giây phút này, chúng tôi còn hành tinh mẹ, cũng chẳng còn tinh tú và mặt trời.

      Chúng tôi đau khổ lưu vong trong bao năm ánh sáng.

      Mặt trời rơi, rơi vào tăm tối và giá lạnh vô ngần.

      Ngân hà còn Đế quốc, tôi mãi mãi trung thành với việc lang thang.”

      Đọc xong, cả hai im lặng hồi lâu. Ngọn gió dường như càng lớn hơn, màn đêm cũng càng trở nên liêu. Ứng Hàn Thời quay người xuống dốc núi. Tiêu Khung Diễn đột nhiên kéo áo : “Khoan !”

      Ứng Hàn Thời nhướng mày nhìn ta. Tiêu Khung Diễn ấp úng: “Tâm trạng của em bây giờ tương đối tệ, có thể cho em mượn điện thoại để em chuyện với Tiểu Tri ?”

      được.”

      Tiêu Khung Diễn lập tức mím môi, nhưng dám tỏ ra bướng bỉnh mà cất giọng gần như van nài: “Ít nhất… em cũng muốn xem ấy có gửi tin nhắn cho em?”

      Ứng Hàn Thời im lặng vài giây rồi lên tiếng: “ ấy gửi. Tôi kiểm tra rồi.”

      Tiêu Khung Diễn tỏ ra thất vọng: “Vâng…”

      Đề tài này coi như kết thúc, Tiêu Khung Diễn liền theo Ứng Hàn Thời xuống núi.

      biết lần này chúng ta tìm thấy đối tượng thế nào?” chàng người máy lẩm bẩm: “Liệu có phải là người nào đó của hành tinh chúng ta may mắn sống sót hay là sinh vật thuộc tinh cầu khác?”

      Ứng Hàn Thời lặng thinh. Hai người nhanh chóng biến mất trong đêm đen.

      Trời còn chưa sáng hẳn, mỗi phiến lá trong rừng đều u ám và lạnh lẽo. núi có đường , con người phải gạt cây đạp cỏ mới có thể tiến về phía trước. Trong rừng thấp thoáng hai bóng hình, cao thấp.

      Họ tỏ ra thận trọng, dù xung quanh hoang vắng, bóng người nhưng họ vẫn bật đèn pin, chậm rãi tiến từng bước, tựa như lo sợ điều gì đó.

      đoạn, người đàn ông cao hơn lên tiếng: “Đậu Bì, bật đèn pin , dù sao cũng chẳng ai nhìn thấy chúng ta.”

      “Điên à?” Đậu Bì cất giọng bực bội: “Người dân ở vùng núi vô cùng tinh tường. Nhỡ bị nhìn thấy, họ gọi công an cũng biết chừng.”

      Người đàn ông cao hơn phản bác: “ núi bây giờ làm gì có thợ săn? Bọn họ đều ra ngoài thành phố làm thuê cả rồi. Lúc đến đây, cũng thấy còn gì, trong làng chỉ còn lại người già và trẻ thôi.”

      Người đàn ông tên Đậu Bì gầm lên: “Hà Bì, mày mau câm miệng cho tao.”

      Hà Bì lặng thinh. Hai người đoạn, nhịn được lại lên tiếng: “Tôi nghe … vùng núi này có ma đấy.”

      Đậu Bì thể kiềm chế: “Ma cái đầu mày ấy! nhanh lên, ngày mai mà giao được chuyến hàng này cho Hắc Long là chúng ta có thể phè phỡn trong mấy năm tới.”

      Giọng của vang vọng trong gian, khiến mấy con chim sợ hãi, bay vút lên trời cao. Hai người ngẩng đầu dõi theo chúng, ai lên tiếng. lúc sau, Đậu Bì nghiến răng: “Nhìn gì mà nhìn, thôi!”

      Bọn họ nhanh chóng khuất bóng trong rừng cây. Lúc này, bầu trời ở sau rặng núi để lộ tia sáng, thôn làng nằm dưới thung lũng vẫn ngủ say.

      Ánh ban mai rọi vào ô cửa sổ, Cẩn Tri vươn vai cho đỡ mỏi. Bởi vì ở nhờ nhà người khác nên tự giác gấp chăn gọn gàng. Xong xuôi, bỗng dưng nhớ tới “miếng đậu phụ” vuông vắn mà Ứng Hàn Thời gấp cho mình.

      đẩy cửa ra ngoài, hít hơi sâu. Hôm qua đến đây lúc tối muộn nên chẳng nhìn , bây giờ Cẩn Tri mới phát , nơi này đẹp vô cùng. Dãy núi xanh ngắt vây quanh, đỉnh núi nhấp nhô, ruộng bậc thang đan xen. Phía xa xa là cánh đồng lúa xanh tươi và hoa cải vàng rộ, ngoài ra còn có các loại hoa rừng đủ màu sắc. Trường học và những ngôi nhà dân điểm xuyết trong đó, khiến bức tranh càng giàu sức sống.

      lặng lẽ ngắm nhìn, Cẩn Tri chợt nghe thấy tiếng động phía sau. quay đầu, phát thân nhìn rụt về góc tường.

      Cẩn Tri mỉm cười. Biết đây là Tiểu Kiệt, cháu nội của thím Tôn, liền vẫy tay: “Tiểu Kiệt, mau lại đây!”

      Tiểu Kiệt vẫn bất động, đôi mắt trong veo nhìn với vẻ hiếu kỳ. Cẩn Tri phải là người biết dỗ trẻ con nên thấy thằng bé e thẹn, chỉ cười cười, sau đó làm vệ sinh cá nhân.

      lúc sau, lại nghe thấy tiếng động. Khi quay đầu, Tiểu Kiệt nhanh chóng chào câu: “Em chào chị!” rồi lại rụt đầu về.

      Cẩn Tri nhịn được cười: “Chào em!” xong, tiếp tục đánh răng, để mặc thằng bé dè dặt quan sát mình. Đến khi xong xuôi, dưới con dốc trước ngôi nhà xuất nhiều người.

      Nhiếp Sơ Hồng cùng đám trẻ lố nhố ở đó. mỉm cười với .

      “Bọn trẻ muốn gặp em nên tôi dẫn chúng đến đây.” Nhiếp Sơ Hồng .

      Cẩn Tri dắt Tiểu Kiệt đến bên . Gương mặt trắng ngần của rạng ngời dưới ánh ban mai, khiến thể rời mắt.

      Đoàn người men theo bờ ruộng quay về trường học. Chắc là có bọn trẻ ở bên cạnh nên Cẩn Tri cảm thấy dễ hơn. Họ nhanh chóng đến chỗ ruộng bậc thang mà tối qua phải tốn bao sức lực mới có thể leo lên . Tuy nhiên, lần này là xuống dốc.

      Xuống núi thường khó hơn lên núi, Cẩn Tri sau Nhiếp Sơ Hồng vài bước, bị trượt chân suýt ngã mấy lần. Tiểu Kiệt nắm chặt tay , gương mặt lộ vẻ lo lắng. Cẩn Tri liền xoa đầu thằng bé.

      “Lâm Dũng Chí!” Nhiếp Sơ Hồng đột nhiên gọi đứa trẻ lớn nhất: “Em mau đỡ chị Cẩn Tri .”

      ràng quay đầu nhưng vẫn phát giác ra tình cảnh của . Thằng bé bị điểm danh liền chạy tới, nắm tay .

      Cẩn Tri cũng từ chối, lập tức lời cảm ơn.

      “Đừng khách sáo.” Nhiếp Sơ Hồng bế em bé nhất, nhanh xuống dốc: “Dù sao cũng thể để em ngã chổng vó ngay trước mặt tôi.”

      Nghe câu này, bọn trẻ đều ngoác miệng cười. Cẩn Tri phản ứng trước lời bông đùa của . thận trọng di chuyển xuống dốc.. Đoàn người nhanh chóng về đến ngôi trường. Cẩn Tri nhìn thấy mấy đứa trẻ ngồi trong phòng học. Tiếng đàn piano du dương vang lên, bọn trẻ lúc lắc đầu, đồng thời cất tiếng hát:

      “Hãy cho chúng tôi khua mái chèo.

      Con thuyền rẽ sóng

      Mặt biển soi bóng tòa tháp trắng đẹp đẽ.

      Bốn bề là cây xanh, tường đỏ

      Con thuyền bồng bềnh mặt nước.

      Đón ngọn gió trong lành thổi tới…”

      Nhiếp Sơ Hồng cho bọn trẻ chạy chơi rồi cùng Cẩn Tri chăm chú lắng nghe. Đến đoạn cuối, giọng đàn ông vang lên hợp ca:

      “Làm xong bài tập của ngày.

      Chúng ta vui cười thỏa thích

      Bạn thân , tôi muốn hỏi bạn.

      Ai trao cho chúng ta cuộc sống hạnh phúc?

      Con thuyền bồng bềnh mặt nước.

      Đón ngọn gió trong lành thổi tới…”

      Cẩn Tri có chút kinh ngạc, bởi vì giọng nam rất hay, nên khiến “Hãy cho chúng tôi khua mái chèo” từ ca khúc đơn giản trở thành bài hát giàu tình cảm, hoàn toàn cuốn hút người nghe.

      Cẩn Tri tiến lại gần, phát người đàn ông chơi đàn piano. ta mặc áo sơ mi giản dị như bất cứ thầy giáo tình nguyện nào khác. ta cao lớn như Nhiếp Sơ Hồng, diện mạo cũng bình thường.

      “Cậu ấy là Cố Tế Sinh.” Nhiếp Sơ Hồng giới thiệu.

      Cẩn Tri gật đầu. Đây là thầy giáo tình nguyện mà hôm qua nhắc tới.

      Lúc này, Cố Tế Sinh đứng dậy, vỗ tay: “Hết giờ học rồi, các em có thể ra ngoài chơi. Khi nào về đừng quên rửa tay đấy nhé.” Ngữ điệu của ta có chút uể oải, biếng nhác, giống người thầy mà giống công tử nhà giàu hơn.

      Bọn trẻ ùa ra sân. em đến trước mặt Cố Tế Sinh, ngẩng đầu điều gì đó với ta. ta nheo mắt rồi ngồi xổm xuống trước mặt thằng bé, thái độ kiên nhẫn như trao đổi với người lớn.

      Nhiếp Sơ Hồng vào lớp học. Cố Tế Sinh liền vỗ đầu em rồi đứng lên.

      Cẩn Tri nhướng mày, liền bắt gặp ánh mắt sắc bén của ta.

      “Tế Sinh, đây là Tạ Cẩn Tri, cậu cũng biết rồi đấy.” Nhiếp Sơ Hồng lên tiếng.
      Trâu, rjnchanMizuki thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :