1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Người Láng Giềng Của Ánh Trăng - Đinh Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 29-3

      Hoàng đế ngoảnh đầu, chỉ thấy mây mù dày đặc, hai người kia khuất dạng. Bây giờ mà đuổi theo chắc cũng vô ích. Hơn nữa, rơi từ độ cao này, bọn họ chết cũng bị thương nặng. Nghĩ đến đây, Hoàng đế bế Nhiễm Dư lên đầu máy bay. đặt ngồi ở vị trí phó lái rồi thiết lập tuyến bay ra ngoài vũ trụ.

      “Em nên nhớ, vì em nên tôi mới tha mạng cho bọn họ.” Hoàng đế .

      Nhiễm Dư im lặng lúc mới trả lời: “Vâng.”

      Máy bay tiếp tục phóng lên cao. lúc sau, hệ thống thông báo: “Bộ phận nhảy siêu quang tốc được làm nóng”. Hoàng đế cất giọng nhàn nhạt: “Chuẩn bị nhảy”, vừa nhập tọa độ lên bảng điều khiển.

      Trong lòng có chút bi thương, hoang mang và thấp thỏm, Nhiễm Dư hỏi : “Chúng ta đến hành tinh khác sao?”.

      “Ừ!”

      “Sau này, em còn có thể thăm bố mẹ và bạn bè ?”

      Hoàng đế trầm ngâm lúc mới trả lời: “Có thể”.

      Nhiễm Dư đột nhiên mềm lòng. nhìn đăm đăm gương mặt bám đầy bụi bẩn của người đàn ông, nắm lấy bàn tay .

      Khóe miệng Hoàng đế để lộ ý cười. Quầng sáng bạc như ánh trăng xuất giữa tầng mây, chiếc máy bay biến mất trong đó, như chưa tồn tại.

      Vũ trụ giống như tấm màn đen tĩnh mịch, các vì sao tựa như những viên kim cương lấp lánh điểm xuyến. Ở bên dưới, trái đất xanh biếc và đẹp đẽ vô ngần. Nhiễm Dư mải mê ngắm cảnh tượng kì diệu chưa từng thấy bao giờ, sau đó thiếp trong lòng Hoàng đế.

      tay Hoàng đế nắm lấy tay , bàn tay còn lại nghịch con chip, để mặc máy bay nhảy tới tọa độ cách Trái đất năm mươi năm ánh sáng.

      Diệu Nhật rơi, Ngân hà còn Đế quốc.

      Tôi dùng toàn bộ sinh lực để khôi phục nền văn minh vĩ đại còn rơi rớt lại trong vũ trụ.

      Chỉ mong mặt trời trong trái tim tôi bao giờ rơi.

      ***

      Ứng Hàn Thời ôm Cẩn Tri nhảy vô số lần, từ đỉnh núi xuống khu rừng rậm…Áp lực khi rơi từ cao xuống giảm dần nhưng Cẩn Tri vẫn cảm thấy lưng rịn ra thứ chất lỏng dinh dính, nhơm nhớp. giơ tay sờ xem, phát tay mình nhuốm đỏ.

      “Ứng Hàn Thời!”

      càng ôm chặt hơn, đồng thời thầm bên tai : “Em đừng buông tay”.

      “Vâng”.

      tiếng bùm lớn vang lên. Hai người cuối cùng cũng rơi xuống dòng sông. Nước sông chảy xiết khiến Cẩn Tri và Ứng Hàn Thời suýt nữa bị sóng dìm xuống tận đáy. Hai người ra sức vùng vẫy, bơi lên mặt nước. Cảm thấy thân thể Ứng Hàn Thời trở nên nặng nề, bơi cũng rất chậm, biết kiệt sức. Thế là nỗ lực hết mình, kéo vào bờ.

      Ứng Hàn Thời nằm bất động bên bờ sông, Cẩn Tri cũng nằm im, nắm tay . lúc sau, lật người, nằm sấp trong lòng .

      Đầu tóc và quần áo ướt rượt, dính chặt vào người. Vết máu đỏ áo sơ mi nhạt nhiều. Ánh mắt trong trẻo và ấm áp. Cẩn Tri tựa đầu vào vai , : “Chúng ta quay về thôi. Khi nào bình phục, chúng ta nghĩ cách đoạt con chip về”.

      Ứng Hàn Thời đột nhiên siết chặt tay ngón tay. nhìn chăm chú, khóe mắt ý cười: “Tiểu Tri, tầng gian này cũng là hư ảo.” .

      Cẩn Tri sững sờ, mãi mới thốt ra lời: “Nhưng… gian này…” To lớn và nhiều người như vậy, thậm chí xuất cả thành phố phồn vinh và sông núi bao la.

      “Ừ, đây là gian phức tạp thuộc loại hình siêu lớn.” Ứng Hàn Thời : “Thế nên mới cần đến hệ thống máy tính Thiên hà của trai em”.

      Cẩn Tri “ồ” lên tiếng. “Vì vậy, ở đây cũng có khe nứt gian. Chỉ cần chúng ta rời khỏi là xong. Còn Hoàng đế và Nhiễm Dư mãi…”

      “Họ mãi mãi lập lại vòng tuần hoàn chuyển đến hành tinh .”

      Cẩn Tri ngẩn người, lại hỏi: “Có cách nào cứu Nhiễm Dư ?”

      Ứng Hàn Thời hôn lên môi : “Khi nào chúng ta ra ngoài, nghĩ cách”.

      Hai người đứng dậy. Ứng Hàn Thời lảo đảo, Cẩn Tri vội giơ tay đỡ . nhíu mày: “Nếu chỉ là tiềm thức của chúng ta trong gian vậy tại sao vết thương của và em lại y hệt ở thế giới thực vậy?”.

      “Tình hình sức khỏe của con người được phản ánh trong tiềm thức.” đáp.

      Cẩn Tri lập tức hiểu ra vấn đề. Ứng Hàn Thời ngước nhìn bầu trời u ám và rừng núi ở xung quanh: “Khe nứt gian nằm ở ngoài thành phố Giang, chúng ta phải nhanh lên mới được. Ở lâu trong gian loại hình siêu cấp này an toàn, bởi nó tương đương với tổ hợp trí tuệ nhân tạo bậc cao.”

      Cẩn Tri gật đầu. còn nhớ, lúc tạo ra gian hư ảo để cứu mấy người dân ở thị trấn Sa Độ, Ứng Hàn Thời và Tiêu Khung Diễn từng nhắc qua, loại hình gian lớn phức tạp có khả năng tự mở rộng và phát triển theo chiều hướng ngày càng hoàn hảo hơn. Tiềm thức con người nếu ở trong này thời gian dài, sóng điện não và gian ảnh hưởng lẫn nhau, tác động lên gian. Điều đó có nghĩa là gian hư ảo chịu điều khiển của con người bên ngoài nữa.

      Đúng lúc này có mấy hạt mưa rơi xuống mặt Cẩn Tri. Bầu trời ngày càng u ám, mây đen giăng kín, tựa như báo hiệu cơn giông sắp ập xuống. Cẩn Tri cùng Ứng Hàn Thời dọc theo bờ sông về phía trước. Vào khoảng khắc, bỗng sững người.

      Mưa luôn xuất ở những thời điểm quan trọng…

      gian tự mở rộng và phát triển theo hướng ngày càng hoàn hảo, lặp lại vòng tuần hoàn.

      …Nhưng như vậy, người ở trong gian hư ảo liệu có phát ra hay ?

      Bình thường em nằm mơ, tuy hợp lý nhưng cũng chẳng thể phát . Tiềm thức của em quay về ngày hôm đó, bắt đầu lại từ đầu.

      …Sóng điện não của con người và gian ảnh hưởng lẫn nhau, tác động lên gian…

      ý nghĩ khó tin và đáng sợ nào đó mơ hồ trong não bộ của Cẩn Tri. , , thể nào. lập tức phủ nhận, tuyệt đối thể xảy ra chuyện đó.

      Giọt nước mưa lạnh lẽo rơi xuống mặt, vào cả mắt Cẩn Tri. dõi theo bóng lưng của Ứng Hàn Thời, cố gắng gạt bỏ ý nghĩ vừa rồi ra khỏi đầu óc. xuất cách chân thực và sống động trước mặt , trong cuộc đời , Ứng Hàn Thời của , Tinh Lưu mà tha thiết thể nào chỉ là tiềm thức. Tất cả mọi chuyện thể chỉ là ảo ảnh. Bằng , con người của ở đâu?”

      Nghĩ đến đây, Cẩn Tri bất giác nắm chặt tay Ứng Hàn Thời, nhìn vào mắt , nở nụ cười dịu dàng với .

      Thế nhưng, suy đoán đáng sợ đó như bão lũ ập đến nhấn chìm trái tim có cách nào cản nổi.

      ***

      Tạ Cẩn Hành đứng trước hệ thống thiết bị và máy tính. Phía sau là những nhân viên nghiên cứu hết sức bận rộn. Tất cả máy móc vận hành với tốc độ cao, khiến còn nghe thấy bất cứ thanh nào khác ở xung quanh.

      ngẩng đầu, dõi mắt lên bầu trời. biết bây giờ Cẩn Tri và Ứng Hàn Thời ở đâu? Lúc nào họ mới có thể ra ngoài.

      Mau thoát ra ! nghĩ thầm. Tốc độ của hệ thống máy tính ngày càng nhanh, gần với mức thể kiểm soát. Em và cậu người phải nhanh chóng ra ngoài mới có thể đảm bảo an toàn được.

      Nghĩ đến đây, Tạ Cẩn Hành động viên bản thân: “Chắc chắn họ làm được. Cẩn Tri và Ứng Hàn Thời quay về với mọi người.
      Trâulyly thích bài này.

    2. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 29-4

      Đúng lúc này, trời đột nhiên mưa lắc đác. Tạ Cẩn Hành sững người, sau đó giơ tay lên sờ má mình. Tại sao lại có giọt nước mắt chảy xuống?.

      Tại Sở nghiên cứu nằm ở khu vực hoang vu thuộc miền Tây, phòng nghiên cứu của Tạ Cẩn Hành bị bao vây. Mấy nhân viên ra sức nhét Tiêu Khung Diễn vào cái hòm kín mít, đồng thời dặn ta: “Tiểu John, hãy ở yên trong này, nhớ đừng ra ngoài. ai mở được cái hòm này. hãy giữ chìa khóa, khi nào mọi người hết chui ra sau.”

      Tiêu Khung Diễn vùng vẫy dữ dội: “! Tôi thể trốn ở đây. Ngài chỉ huy và Tiểu Tri vẫn còn trong gian hư ảo. Bây giờ chúng ta mà dừng lại, họ bị nhốt trong đó mãi mãi. Tại sao lại xảy ra chuyện này? Tại xao xuất những tấm ảnh và tin tức đó? thể nào! Bọn họ biết là mình hủy hoại thứ gì đâu!”

      Mấy nhân viên sắp khóc đến nơi, dùng toàn lực giữ người Tiêu Khung Diễn: “Tiểu John, phải bảo vệ tốt bản thân mới có thể cứu họ chứ!”.

      Câu này khiến Tiêu Khung Diễn trở nên yên tĩnh. Nhân viên nghiên cứu nhanh chóng đóng nắp hòm, kéo vào góc kín đáo, dán tờ giấy in dòng chữ: “Đồ vật bị nhiễm xạ”. Đúng lúc này, cửa phòng nghiên cứu bị bật ra.

      Mấy người lính vũ trang đầy mình cùng số nhân viên nghiên cứu và Giám đốc Sở vào.

      “Các cậu bày trò gì vậy? xem tin tức chưa?” nhân viên nghiên cứu gầm lên: “Tạ Cẩn Hành đâu rồi?” xong, ta ném tập báo xuống trước mặt nhóm nhân viên mặt báo xuất tiêu đề nổi bật: viện nghiên cứu nào đó thuộc Bộ quốc phòng nghiên cứu người ngoài hành tinh; Người máy kim loại xuất viện nghiên cứu; bọn họ làm gì, Trung Quốc liên kết với người ngoài hành tinh chăng?...

      Nhóm nhân viên nghiên cứu của Tạ Cẩn Hành đưa mắt nhìn nhau. người lên tiếng: “Giám đốc, chúng tôi có thể giải thích…”

      người khác thầm trốn vào góc, gọi điện thoại cho Tạ Cẩn Hành nhưng chẳng có sóng. Hệ thống máy móc vận hành với tốc độ rất nhanh, bức xạ từ trường quá mạnh nên gây nhiễu mọi loại tín hiệu.”

      “Mang hết !” Giám đốc Sở phất tay rồi quay người ra ngoài.

      “Giám đốc! Giám đốc!’ Nhóm nhân viên trẻ tuổi hốt hoảng kêu lên: “ thể đóng hệ thống! Xin đừng đóng hệ thống! Liên quan đến tính mạng con người đó!”

      Sau hồi ầm ĩ, họ bị đám lính đưa hết ra ngoài. Những nhân viên nghiên cứu khác ở lại kiểm kê và niêm phong hệ thống máy tính và thiết bị. Trong đó, có người đứng ở cửa phòng, khóe miệng để lộ ý cười lạnh lùng.

      Người rời khỏi phòng cuối cùng là chàng cảnh vệ. ta tắt hết đèn trong phòng, tắt nguồn điện của các thiết bị, cuối cùng là máy chủ. tiếng động khe khẽ vang lên, CPU của máy chủ ngừng hoạt động. Sau đó, người cảnh vệ khóa cửa, ra ngoài.

      Tiêu Khung Diễn co quắp thành khối trong chiếc hòm tối om., mãi vẫn thể lấy lại tinh thần.

      ***

      Mưa rơi trắng xóa như hôm gặp ở thư viện, Cẩn Tri và Ứng Hàn Thời nắm tay nhau lao vào trong mưa gió. Đây là khu vực rừng núi hoang vu ở thượng nguồn sông Trường Giang, mãi thấy bóng người. Lối thoát của bọn họ biết ở phương nào.

      “Chúng ta còn bao lâu nữa?” Cẩn Tri hỏi.

      “Sắp rồi! hết khu rừng này là chúng ta có thể đến thị trấn , sau đó tìm phương tiện giao thông là có thể về thành phố Giang.”

      “Vâng!” Cẩn Tri mỉm cười: “Qua khe nứt gian là chúng ta có thể quay về thế giới thực rồi”.

      Khóe mắt ý cười: “Ừ!”

      Hai người đoạn, Cẩn Tri đột ngột kéo cánh tay . Ứng Hàn Thời dừng lại, kiễng chân hôn lên môi . Đó là nụ hôn mãnh liệt, tham lam ngấu nghiến môi lưỡi và hơi thở của . Toàn thân áp sát, hai tay ôm chặt thắt lưng . Sau đó, nước mắt bất giác chảy giàn dụa. Trời tối, nước mắt lại hòa trộn với nước mưa nên Ứng Hàn Thời phát giác ra tâm trạng thất thường của . chỉ hỏi: “Em sao thế?”

      Cẩn Tri cố gắng rặn ra nụ cười, lắc đầu: “Em sao! Hôn cái để có sức tiếp ấy mà”.

      nở nụ cười dịu dàng, ôm vào lòng. lúc sau, mới buông tay: “Em đừng lo. đưa em ra ngoài”.

      “Vâng, Tất nhiên chúng ta thoát khỏi nơi này” đáp khẽ.

      Chúng ta ra ngoài. đưa em về thành phố Giang, về nhà của chúng ta. đưa em bất cứ nơi nào có ánh trăng rọi tới.

      Bên tai đột nhiên vang lên tiếng nổ ầm ầm cực lớn, tựa như dội ra từ dòng sông, từ đất trời, bao vây lấy hai người. Vào thời khắc đó, ngay cả Ứng Hàn Thời cũng tỏ ra kinh ngạc và hoảng hốt. Cẩn Tri ngẩng đầu, chỉ thấy bầu trời vốn u ám bỗng dưng xoay tròn như xoáy nước, khu rừng đỉnh núi bỗng nghiêng ngả, lắc lư, dòng sông tựa như từ trời ập xuống chỗ họ. Cả gian vặn vẹo, run rẩy.

      Ứng Hàn Thời lập tức ôm Cẩn Tri bật lên cao mấy trăm mét mới có thể thoát khỏi dòng nước xối xả.

      “Sao lại như vậy nhỉ?” Cẩn Tri cất giọng run run.

      Sắc mặt Ứng Hàn Thời vô cùng lạnh lẽo, chân mày nhíu chặt vào nhau. Vài giây sau, kết luận: “Xảy ra chuyện rồi. Bên ngoài gian hư ảo xảy ra chuyện rồi.”

      Cẩn Tri dùng toàn bộ sức lực ôm chặt lấy . Tiếp theo, từng đợt sóng còn lớn hơn cuồn cuộn kéo đến như muốn nuốt chửng bọn họ.

      “Em có biết ? Mỗi khi nhìn thấy em xuyên qua gian, tôi đều cảm thấy rất buồn. Tôi thực muốn để em tiếp tục đơn mình.”

      Kể từ lúc gặp , vào mỗi thời khắc quan trọng, trời đều đổ cơn mưa. Cuộc gặp gỡ ở thư viện, màn cứu người ở đường cao tốc , rồi cả hôm phà, dưới chân núi Y Lam và ở gian song song nữa. biết do lặp lại tuần hoàn của gian hư ảo hay là tác động từ tiềm thức của tôi?

      “Ứng Hàn Thời, tại sao em lại có vết nứt thời ?”

      “Nhất định tồn tại nguyên nhân nào đó.”

      “Đơn giản thôi, Tiểu Tri! Bởi vì thời gian ở bên cạnh bị bẻ cong. từng đến nơi nào đó mà thời gian bị bẻ cong nghiêm trọng.”

      Con người ở trong gian lặp lặp lại cuộc sống theo vòng tuần hoàn. Vì vậy, đối với tôi, quá khứ chính là tương lai, tương lai là quá khứ.

      Mắt Cẩn Tri đẫm lệ. Tuy nhiên, Ứng Hàn Thời để ý. dùng tấm lưng nhuốm máu đỏ đưa né tránh uy hiếp của tử thần hết lần này đến lần khác. Gương mặt trắng bệch lạ thường nhưng cánh tay vẫn cứng như sắt thép, khóa trong lòng mình. Lúc này, mới cúi xuống nhìn trong sóng nước ngập trời.

      “Hàn Thời….Hàn Thời…” vừa khóc vừa gọi tên .

      “Em đừng khóc! Tiểu Tri, đừng khóc!” cất giọng dịu dàng. Cuối cùng cũng phát giác ra điều gì đó, đôi mắt trầm tĩnh của bỗng dưng ứa lệ.

      Đàn ông nên khóc mới phải. Nhưng trái tim của Cẩn Tri đau đớn như dao cắt, ôm cổ , cố gắng mở miệng: “Hàn Thời! Em vĩnh viễn để bị thương. Chúng ta mãi mãi ở bên nhau”.

      “Được!” cất giọng khàn khàn. Vài giây sau, nước mắt rơi xuống mặt . “Tiểu Tri! xin lỗi…Lần này, thể cứu em ra ngoài.”

      quan trọng… quan trọng đâu ” Cẩn Tri nghẹn ngào.

      Ứng Hàn Thời nhắm mắt, chìm vào hôn mê. Cẩn Tri ôm chặt người , đón từng đợt sóng lớn dội đến. Hai người chìm dần xuống dưới mặt nước. Tiếng ầm ầm đột nhiên bị ngăn cách, thế giới trở nên yên tĩnh vô cùng. Nhìn gương mặt còn chút sinh khí của , Cẩn Tri nghĩ:Thế cũng tốt, lần này, phải nhìn thấy vẫn đứng yên chỗ, cần phải chứng kiến chia ly này nữa.

      “Aaa…” Cẩn Tri hét lên tiếng đầy thê lương. Quầng sáng bạc đột nhiên xuất , chói lòa dưới mặt nước. nhắm nghiền hai mắt, rồi dùng hết sức lực đẩy vào quầng sáng.

      hãy mau quay về thế giới chân thực. Đó là thành phố Giang tràn ngập ánh nắng ấm áp, nhất định là nơi chúng ta gặp nhau. Em biết mình ngồi bên bờ hồ, cầm bức tranh vẽ chúng ta. Em cũng muốn ở bên biết bao, nhưng rất tiếc được. Em muốn cùng em bị nhốt ở nơi này. là Tinh Lưu, là ngôi sao bao giờ rơi trong lòng em. Em muốn sống tốt, cho dù chỉ thân mình. Tinh Lưu, hãy sống tốt nhé!

      Thân hình của Ứng Hàn Thời biến mất trong luồng sáng bạc, còn Cẩn Tri bị xoáy nước như con mãng xà khổng lồ cuốn trong phút chốc.

      Đêm tối vô cùng vô tận. tia sáng bạc lấp lánh ở nơi nào đó. Thời khắc này chỉ là giây phút hay là vĩnh cửu? Cẩn Tri đắm chìm trong đó.

      thanh ngừng thầm bên tai .

      chẳng có gì đáng để tôi lừa cả.”

      lí lẽ gì cả.”

      “Người Trái đất các thường gọi tôi là người ngoài hành tinh.”

      “Tiểu Tri, từ nay trở , em là người phụ nữ của rồi.”

      “Khi nào trở về thành phố Giang, cầu hôn…”

      vượt qua bao nhiêu năm ánh sáng mới có thể gặp được em.”

      ở bên em, để em đơn mình nữa”.

      “Tiểu Tri! Sau khi em qua đời, ở bên mộ em…Đây chính là đầu bạc răng long, là vĩnh viễn mà em mong muốn”

      “Tiểu Tri! xin lỗi…lần này, thể cứu em ra ngoài.”

      Tinh Lưu! đừng buồn, cũng đừng tự trách bản thân. ra ở đây cũng rất tốt, em sao đâu.

      Hãy để em chìm đắm trong thế giới này. Xin đừng bao giờ đến đây nữa.

      Cuối cùng, em cũng nhớ ra tất cả, nhớ ra câu chuyện của chúng ta. Khi thời đến điểm tận cùng, khi em nhắm mắt, thế giới này lại bắt đầu lại từ đầu. Em nhìn thấy cảnh mình đứng chùa Bảo An vào ngày tháng ba nắng vàng rực rỡ. Khi ấy, em quên hết tất cả, cứ thế bước thẳng về nơi bắt đầu duyên phận của chúng ta.

      Hết chương 29
      Trâulyly thích bài này.

    3. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 30-1

      Đây là ngôi nhà gỗ ở lưng chừng núi. Mặt trời rọi qua kẽ lá, tạo thành những chấm vàng lấp lánh điểm xuyết cho ngôi nhà. Dòng suối trong vắt uốn lượn dưới sườn núi. Tất cả tạo thành bức tranh vô cùng tĩnh mịch.

      chiếc giường , Ứng Hàn Thời từ từ ngồi dậy. trầm mặc hồi lâu, cuối cùng giơ tay bật đèn. Ngọn đèn vàng chiếu sáng cả ngôi nhà. Xung quanh bày đầy những sợi dây kim loại và thiết bị cảm biến, đồng thời cũng nối với người phụ nữ tên Tạ Cẩn Tri.

      Ứng Hàn Thời xuống giường, lập tức tới bên ra ngoài, xuống bờ suối, vốc nước lạnh rửa mặt. Sau đó, chắp hai tay sau lưng, đứng bất động lúc mới quay về ngôi nhà gỗ.

      Bờ tường phía đối diện treo tấm bảng trắng cũ kỹ. bảng viết con số và hàng chữ: 714. khi thoát khỏi, lại tăng thêm lần.

      nhìn hàng chữ hồi lâu, sau đó đến, cầm bút nhưng mãi vẫn động đậy. Cuối cùng, xóa con số 714, sửa thành 715.

      Viền mắt Ứng Hàn Thời ươn ướt. Đây là lần thứ 715 để mất em.

      Tiếp theo, bỏ bút xuống bàn rồi về phía Cẩn Tri. Tấm rèm cửa sổ he hé, ánh nắng rọi vào người . vẫn nhắm mắt, hai tay đặt bên người, mái tóc dài như lụa xõa xung quanh gối. Đôi môi hơi mím lại, khiến lại nhớ tới vẻ mặt của khi trêu chọc hay bắt nạt ,.

      Ứng Hàn Thời ngồi xuống giường, nắm tay Cẩn Tri. Vài phút sau, cúi đầu, vùi mặt vào lòng bàn tay , chợt có cảm giác lồng ngực tắc nghẽn, thể thở nổi.

      Buổi chiều, Tiêu Khung Diễn đến nhà. xuất của ta khiến khi rừng tựa như trở nên náo nhiệt hơn. Bàn chân kim loại giẫm xuống sỏi đá sườn núi, phát ra thanh lạo xạo trong khi ta ngừng cằn nhằn: “Lần trước con thấy hai con thỏ, hôm nay chẳng gặp thứ gì, khu rừng này ngày càng chán ngắt…”.

      Đến trước ngôi nhà gỗ, Tiêu Khung Diễn nín thở, gõ hai tiếng. Bên trong vang lên giọng ôn hòa của Ứng Hàn Thời : “Vào !”.

      Tiêu Khung Diễn đẩy cửa, liền nhìn thấy Ứng Hàn Thời ngồi bên chiếc bàn vuông, sắc mặt bình tĩnh. Hai tay như múa bàn phím. Xem ra, điều chỉnh số liệu.

      Tiêu Khung Diễn liếc qua Cẩn Tri. Đầu giường có mấy bông hoa tươi, cánh còn đọng giọt sương, chắc là Ứng Hàn Thời vừa hái trong rừng về. chàng người máy nhiều lời, chỉ thốt câu: “Lão đại cứ bận việc, em nấu cơm đây”, rồi xách túi gạo và thức ăn xuống bếp.

      Ngôi nhà rất giản dị, thoáng đãng và sạch , Tiêu Khung Diễn kiểm tra tủ lạnh, phát còn nửa bát thức ăn là đồ thừa từ mấy ngày trước. Tiêu Khung Diễn liền thu dọn rồi bắt đầu rửa rau, nấu cơm.

      Trong nhà tuy có hai người nhưng cả buổi chiều, chẳng ai với ai lời. lúc sau. Tiêu Khung Diễn nhịn được, mở miệng hỏi: ‘Lão đại, lần này, Tiểu Tri thế nào rồi?”.

      Đợi vài giây, bên ngoài mới vang lên giọng của Ứng Hàn Thời: “ ấy vẫn bình thường…như những lần trước”. Tiêu Khung Diễn xót xa trong lòng, ngẩng đầu nhìn mặt trời xuống núi ngoài cửa sổ, thất thần hồi lâu.

      Trời xẩm tối, Tiêu Khung Diễn đặt chiếc bàn bãi cỏ ngoài nhà rồi bày hết thức ăn lên đó.Chỉ có ba món và bát canh. ta dám nấu nhiều, vì biết cùng lắm ngày sau, Ứng Hàn Thời lại rời .

      Mặt trăng lấp ló sau áng mây, tỏa ánh dịu dàng khắp gian. Bên sườn núi, dòng suối chảy róc rách. Đây là thanh duy nhất ở nơi này. Hai người ngồi đối diện nhau nhưng chỉ có Ứng Hàn Thời lặng lẽ ăn cơm. Vẻ mặt vẫn bình thản, động tác từ tốn. Tiêu Khung Diễn nhìn chằm chằm nhưng đầu óc phiêu dạt tận phương nào.

      “Hôm nay, chú xào rau hơi mặn.” Ứng Hàn Thời đột nhiên mở miệng.

      “Vâng…Lần sau em rút kinh nghiệm”. Tiêu Khung Diễn ngay

      Ứng Hàn Thời mỉm cười: “Lần sau có thể nấu nhiều hơn chút. Tôi hơi đói bụng”.

      Tiêu Khung Diễn gật đầu lia lịa, lồng ngực tắc nghẹn. ta liền cúi thấp đầu, nhìn Ứng Hàn Thời nữa.

      Ăn xong, Ứng Hàn Thời đặt bát đũa xuống bàn, : “Tiểu John, chú vất vả rồi”.

      Tiêu Khung Diễn giơ hai tay che mặt, cất giọng nghẹn ngào: “Lão đại, em sao, mới là người vất vả”.

      Ứng Hàn Thời nở nụ cười dịu dàng, đứng dậy chắp hai tay sau lưng: “Đây là những chuyện hứa với ấy, bản thân lại cam tâm tình nguyện nên tôi thấy vất vả chút nào. Chỉ là…”.

      “Sao cơ?” Tiêu Khung Diễn đứng lên.

      Ứng Hàn Thời im lặng hồi lâu rồi cúi thấp đầu: “Chỉ là…tôi rất nhớ ấy”.

      Tiêu Khung Diễn cố nhẫn nhịn để bật khóc thành tiếng. ta mở miệng cách khó nhọc: “Lần này lại có vấn đề gì? có cách nào cứu Tiểu Tri ư?”.

      Ứng Hàn Thời thở dài: “ gian hư ảo vẫn ngừng thay đổi, phát triển và hoàn thiện. Việc chúng ta gia tăng năng lượng từ bên ngoài thể khiến nó ổn định hơn. Vào giây phút quan trọng cuối cùng, tôi vẫn có cách nào cứu được ấy”. Ngừng vài giây, tiếp: “Giống mấy lần trước, gian hư ảo và tiềm thức của Tiểu Tri ảnh hưởng lẫn nhau, logic ngừng chặt chẽ hơn. ấy luôn tin từ mình có vết nứt thời . Mỗi khi gian bắt đầu lại vòng tuần hoàn, ấy vẫn chìm đắm trong đó, có ký ức về những chuyện xảy ra”.

      cụp mi: “Tôi cũng thế! Bởi vì gian quá lớn và phức tạp nên tiềm thức của tôi cũng cảm nhận được. Cho nên thời khắc biệt ly, chúng tôi mới nhận ra . Nhưng ấy vẫn có hành động đẩy tôi ra khỏi gian như thường lệ”.

      Ngữ khí của Ứng Hàn Thời rất bình thản, đôi ba câu khái quát cả quá trình, nhưng Tiêu Khung Diễn bất giác lạnh toát sống lưng.

      bảy năm trôi qua kể từ khi Tạ Cẩn Tri nằm đó. Trong bảy năm của thế giới thực, thế giới ở gian hư ảo luân hồi bảy trăm lần. Ban đầu, mỗi năm ở đây tương đương với năm ở trong kia. Sau đó, gian hư ảo ngày càng chặt chẽ và hoàn thiện, tốc độ tuần hoàn ngày càng nhanh. Đó là thế giới điên cuồng và đáng sợ, nhưng cũng là thế giới yên tĩnh và xa xôi. Đến bây giờ, vòng luân hồi của gian hư ảo chỉ tương đương mấy ngày trong thế giới thực.

      Ký ức của người máy vĩnh viễn mồn chứ bị thời gian bào mòn. Tiêu Khung Diễn còn nhớ, ở lần đầu tiên, vì gian hư ảo đội nhiên sụp đổ, vì nước lũ đột nhiên thoát ra ngoài, hồn bay phách lạc mất thời gian, còn Cẩn Tri ở trong gian bắt đầu xuất vết nứt thời .

      Ban đầu, để lừa Hoàng đế, họ tạo ra gian kéo dài trong tháng. Nhưng sau đó, thời gian này càng được mở rộng. Có mấy lần, cả Tiêu Khung Diễn, Tạ Cẩn Hành và Trang Xung cũng vào gian để ứng cứu. Khi bọn họ thoát ra ngoài, trong gian bắt đầu xuất tiềm thức của họ.

      Mấy năm sau, ngay cả kẻ đầu sỏ gây ra tai họa Bạch Tử Thần cũng bị nhốt vào bệnh viện do tâm thần phân liệt. Tạ Cẩn Hành từ chức, trở thành thầy giáo bình thường ở trường đại học, Cẩn Tri vẫn chưa tỉnh lại.

      Trầm luân…là trầm luân của người. Nhưng chờ đợi lại là chờ đợi của hai người.

      Nhiều lúc, Tiêu Khung Diễn nghĩ đến ngày nào đó, khi hoàn toàn mất hết hy vọng, đối với Ứng Hàn Thời, có lẽ lại là giải thoát. Nhưng mỗi khi ta đặt chân tới khu rừng này, đặt chân vào thế giới chỉ có Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri , mỗi khi bắt gặp nụ cười thuần khiết và dịu dàng môi lão đại, ta biết mình sai rồi. Ứng Hàn Thời vĩnh viễn chờ đợi. Đó là lời hứa của đối với Cẩn Tri. Nếu sinh mệnh của Tinh Lưu chưa kết thúc, lời hứa vẫn còn hiệu lực.

      ở bên đến đầu bạc răng long. Đó là điều mà khao khát từ , làm sao Tinh Lưu có thể nuốt lời cơ chứ?

      Nghĩ đến đây, tâm trạng Tiêu Khung Diễn lắng xuống. Ngài chỉ huy cứ tiếp tục chờ đợi và tìm kiếm . Tiểu John mãi mãi ủng hộ ngài.

      ta cười ngoác miệng: “Lần kế tiếp là lúc nào vậy?”

      “Tối mai.” Ứng Hàn Thời đáp.

      “Vâng.” Tiêu Khung Diễn gật đầu: “Lão đại! Em tin thế cũng có lần, năng lượng và thời gian mà chúng ta tính toán vừa vặn thích hợp, ấy trở về”. Trở về bên , về bên chúng ta, về với thế giới chân thực và ấp áp, chưa đầy hy vọng hạnh phúc này.

      Mãi tối muộn Tiêu Khung Diễn mới ra về. Khu rừng rộng lớn vắng lặng chỉ còn lại mình Ứng Hàn Thời. ngồi bên giường Cẩn Tri lúc rồi cầm quyển. Tuyển tập mười vạn chuyện cười kinh điển lên xem. Sách có con dấu của thư viện thành phố Giang. mượn nhiều năm mà vẫn chưa trả lại.

      Xem lúc, khóe miệng khẽ mỉm cười. Sau đó đọc thành tiếng hết dòng này đến dòng khác. Dù nghe thấy nhưng vẫn muốn đọc. thân mình ở núi cao nên chẳng tìm ra điều gì có thể chia sẻ với . Nếu tỉnh lại, chắc lại cười chết thôi, bởi vì thích loại sách chẳng đâu vào đâu này. ra hiểu, khi đọc những câu chữ đáng đó, có cảm giác nhìn thấy nụ cười dễ thương và dáng vẻ dịu dàng của .
      Trâulyly thích bài này.

    4. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 30-2

      Tiểu Tri, bao giờ em mới tỉnh lại? Em mau thức dậy có được ? Trái tim tựa như chìm vào đêm đen, chẳng còn nhìn thấy ánh mặt trời nữa.

      Sáng hôm sau, Ứng Hàn Thời rời khỏi ngôi nhà , đến trường học tìm Tạ Cẩn Hành. Lúc đến nơi, Tạ Cẩn Hành lên lớp. vẫn giữ bộ dạng nghiêm túc như thường lệ. Bài giảng khô như ngói và nhạt nhẽo, phần lớn sinh viên ngủ gật nhưng vẫn hết sức tập trung.

      Ứng Hàn Thời đứng đợi ở bên ngoài cho đến khi chuông báo hiệu hết giờ vang lên. Nhìn thấy , gương mặt Tạ Cẩn Hành vụt qua tia bi thương và thất vọng. Nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh, mỉm cười vỗ vai Ứng Hàn Thời: “Đến văn phòng tôi chuyện”.

      Hai người vào văn phòng, Ứng Hàn Thời mang đến toàn bộ số liệu của chu kỳ lần này. Hai người thảo luận từ sáng đến tối mịt. bảng viết đầy công thức và con số, mấy máy tính hoạt động liên tục. Cuối cùng, Tạ Cẩn Hành gật đầu: “Tôi tìm mấy nhân viên nghiên cứu trước kia nhờ họ giúp đỡ, sử dụng cả hệ thống máy tính: “Thiên hà xem thế nào”.

      “Vâng” Ứng Hàn Thời cất giọng trầm trầm: “ gian liên tục thay đổi. Tôi cũng thể dự đoán lần sau thế nào nữa. Bây giờ chỉ có duy nhất cách là tăng thêm năng lượng, cố gắng để khe hở gian mở rộng hơn. Như thế, may ra chúng tôi mới có cơ hội thoát ra ngoài”.

      “Ừ!” Tạ Cẩn Hành gật đầu: “Cậu có ở lại đây ăn cơm ?”.

      cần đâu. Tôi phải về bây giờ.” Ứng Hàn Thời đáp.

      nhanh chóng khuất dạng. Tạ Cẩn Hành đứng ngoài hành lang, nhìn tòa nhà cao tầng và dòng người lại vội vã ở bên dưới, bất động hồi lâu.

      Trang Xung rời khỏi thư viện, đến núi Y Lam làm giáo viên tình nguyện. Ba năm trước, ta lấy vợ, sinh viên người bản xứ. vợ vừa xinh đẹp vừa dịu dàng lại hết sức sùng bái ta. Sau khi tốt nghiệp, cũng ở lại núi Y Lam. Hằng ngày, Trang Xung và Nhiếp Sơ Hồng chăm sóc bọn trẻ cả Cố Tế Sinh, cuộc sống bận rộn và náo nhiệt. Nhiếp Sơ Hồng cũng kết hôn, vợ là bạn học thời đại học trước thầm . Tuy công tác ở nơi khác nhưng tháng nào cũng đến núi Y Lam thăm , tình cảm giữa hai người rất tốt. Cố Tế Sinh giờ có trí tuệ của đứa trẻ bảy, tám tuổi. ta rất nóng tính, dễ dỗ ngọt. Có lúc Trang Xung nỗi giận, liền đánh nhau với ta. Cuối cùng, hai người đều bị Nhiếp Sơ Hồng xử lý.

      Nhiều đêm, Trang Xung nổi hứng, kéo hai người đàn ông lên núi, lái chiếc máy bay chiến đấu Ứng Hàn Thời để lại cho bọn họ. Những lúc như vậy. Trang Xung đều cảm thán: “Chuyện chúng ta từng trải qua là giai đoạn truyền kỳ đầy nhiệt huyết của cuộc đời người đàn ông, đáng tiếc ai có thể hiểu được, bao gồm cả vợ của chúng ta. Người duy nhất thấu hiểu chỉ có ấy mà thôi…”.

      đến đây, ta liền ngậm miệng. Nhiếp Sơ Hồng im lặng, còn Cố Tế Sinh nửa hiểu nửa .

      Sau hồi bay lượn, ba người đàn ông quay về sườn núi bên ngoài trường học uống rượu, hát nghêu ngao. Đến lúc hưng phấn, Cố Tế Sinh bắt đầu hát hát lại bài Bảy trăm năm sau. Hai người đàn ông bất giác rơi lệ, thả người nằm sấp xuống. Sau đó, ta thở dài, lại cất cao giọng: “Thà rằng cứ say mãi, đừng bao giờ tỉnh lại…”.

      Nhiếp Sơ Hồng chỉ cầm chém rượu, trầm mặc hồi lâu. thường nhớ tới buổi tối nhiều năm trước, đứng trong sân trường, sau đó đọc câu thơ cổ: “Có bạn từ phương xa đến chơi. Tôi dường như nhìn thấy hoa ở núi đều nở rộ”.

      Cẩn Tri! hoa ở núi nở rồi, boa giờ em mới quay lại về bên ấy?

      Tựa như hoa núi kiểu gì cũng có ngày nở rộ, bọn đợi bảy lần xuân, hạ, thu, đông, lúc nào em mới xuất ?

      ***

      Ánh sáng nhàn nhạt chiếu xuống triền núi, rừng cây xanh tươi lấp lánh tia sáng vàng. Ngôi chùa tọa lạc đỉnh núi, lặng lẽ nhìn xuống thành phố cách đó xa. Cẩn Tri mặc bộ đồ đơn giản, bước từng bậc thang đá lên .

      Điện thoại đổ chuông, bắt máy, liền nghe thấy giọng liến thoắng của Nhiễm Dư truyền tới: “Cẩn Tri, cậu đỡ chút nào chưa? Có cần mình mang cơm trưa cho cậu ?”

      Tạ Cẩn Tri cười đáp: “ cần đâu. Mình sao”.

      Hai người trò chuyện lúc mới cúp máy. Cẩn Tri vào chính điện. Bên ngoài ánh nắng vàng ấm áp, nhưng trong đại điện tương đối lạnh lẽo. Pho tượng Phật màu vàng ngự bảo tọa, nhìn bằng ánh mắt từ bi.

      Cẩn Tri ba quỳ chín dập đầu trước tượng phật. Cho tới khi đằng sau xuất người, mới ngẩng đầu nhìn , ngẩn ra trong giây lát.

      Rời khỏi chính điện, Cẩn Tri thầm nghĩ, người đàn ông này hơi kì quặc. ta muốn xem tướng mạo của Phật có khác gì con người?

      Bên ngoài bầu trời trong xanh, ánh nắng phủ màu vàng nhạt lên ngôi chùa, mùi hương mới pha trộn giữa cỏ cây và đất sét thoang thoảng trong gian. Cẩn Tri dạo lượt rồi dừng bước trước ông thầy bói. Trò chuyện lúc, vô tình nhìn thấy người đàn ông vừa rồi. xếp hàng nhận cơm chay.

      chú ý đến ta nữa. lúc sau, nhận hai miếng bánh đậu xanh. cắm cúi bước , trước mặt xuất đôi giày đàn ông màu đen và đôi chân dài. đứng dưới ánh nắng, gương mặt hơi ửng đỏ.

      Cẩn Tri đưa bánh cho : “ ăn !”

      ăn hai chiếc bánh, lông mày hơi nhíu lại. dường như có chút vui.

      “Tôi biết gặp phải chuyện đáng sợ”. : “Tôi có thể giúp ”.

      Xung quanh vẫn yên tĩnh như thế, chỉ có ngọn gió thổi lá cây xào xạc. Cẩn Tri hơi thất thần. Vừa định thốt ra câu: “ có chân có tay, tướng mạo tử tế, sau này đừng giở mấy trò lừa đảo như vậy”, đột nhiên sững người, thẫn thờ nhìn .

      biết người đàn ông này chui từ đâu ra? Tại sao…tại sao lại nhìn thấy tương lai? ngày nào đó, ngồi trong ngôi nhà gỗ bên sườn núi, xung quanh đều là thiết bị và máy tính đen sì. Hai người ôm nhau, nước mắt chảy dài xuống gò má.

      Tại sao…tại sao còn nhìn thấy, mình và người đàn ông này sóng bước bên nhau dưới hàng cây trong bóng đêm. Giữa hai người là bé trai có cái đuôi đằng sau. bế bé trai lên, gương mặt nở nụ cười hạnh phúc. Con người sao lại mọc đuôi nhỉ? Lẽ nào là quái vật?

      Cẩn Tri đoán đầu óc của mình có vấn đề nên mới tưởng tượng ra cảnh tương lai như vậy. Nhưng khi ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt thâm trầm của người đàn ông, trái tim bất giác loạn nhịp, hai má cũng nóng ran. liền quay người bỏ . cất tiếng ngập ngừng ở phía sau: “ , xin đừng …”

      Cẩn Tri rảo bước càng nhanh hơn, để mặc người đàn ông theo mình. Thế nhưng… cúi đầu, nhìn hai chiếc bóng gần kề mặt đất. Tại sao trong mắt lại dâng tràn giọt lệ, khiến nhìn đường, cũng chẳng nhìn thứ gì cả.

      Ánh chiều tà phủ xuống ngọn núi khiến khu rừng được nhuộm màu vàng óng. Ngôi nhà gỗ tiếng động. Ứng Hàn Thời mở mắt, ngồi dậy, bất động hồi lâu.

      Mỗi khi tỉnh lại, đều có cảm giác đầu nặng trĩu, thần trí mơ màng, kí ức như bãi bùn lầy hỗn độn, lúc sau mới dần trở nên ràng.

      Ngồi thêm lúc, Ứng Hàn Thời mới đứng dậy. Có những việc trở thành thói quen. Ví dụ đến trước tấm bảng trắng, viết lên con số mới rồi mới ra khỏi nhà, nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, sau đó cúi xuống dòng suối, vốc nước rửa mặt.

      Ứng Hàn Thời ngồi bên dòng suối như pho tượng đá lúc rồi mới đứng lên, chầm chậm về nhà. Trong phòng tối mờ mờ, liền bật đèn. Ngọn đèn vàng lập tức chiếu sáng khuôn mặt của Cẩn Tri. Ứng Hàn Thời lặng lẽ nhìn , toàn thân nhúc nhích. Vào thời khắc đó, vì quá mong ngóng và chờ đợi nên cơ thể trở nên cứng đờ và ngưng trệ.

      đứng bên cạnh giường lúc nhưng vẫn có chút động tĩnh, Đôi tai thú và cái đuôi bỗng dưng lộ ra ngoài, chỉ là thõng xuống chứ ngoe nguẩy như mọi khi.

      Cuối cùng, Ứng Hàn Thời quay người định ra ngoài. Đúng lúc này, đôi tai thú của hơi run run. lập tức dừng bước, đứng bất động. Có thứ gì đó nhàng chạm vào đuôi . Ứng Hàn Thời từ từ quay người. Cẩn Tri nằm thẳng giường, đôi mắt đen nhánh của như bị lớp sương mù che phủ, cặp lông mày khẽ rung rung dưới ánh đèn. nhìn đăm đăm, ngón tay chạm vào chiếc đuôi của .

      Hai người ai lên tiếng cũng chẳng có hành động nào khác mà lặng lẽ nhìn nhau hồi lâu. Sau đó, Ứng Hàn Thời quỳ chân xuống cạnh giường, bế Cẩn Tri ra khỏi giường rồi ôm vào lòng. Từng giọt nước mắt lăn dài xuống gò má . siết chặt vòng tay tựa như muốn hòa tan thân thể vào thân thể mình. Cẩn Tri nghe thấy tiếng thở dài, phảng phất như cố gắng đè nén tâm tình nào đó. Cổ họng đau rát, mãi mới có thể cất giọng khản đặc: “Ứng …Hàn …Thời…”

      vùi mặt vào hõm vai , bật khóc thành tiếng. Vào thời khắc này, mỗi tế bào thân thể còn chút sức lực của Cẩn Tri đều rất đau, mỗi mạch máu đều kêu gào dữ dội.
      Trâulyly thích bài này.

    5. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 30-3

      “Ứng Hàn Thời…Ứng Hàn Thời…” ngừng gọi tên bằng giọng yếu ớt như thể yếu ớt hơn. Sau đó, khóc thành tiếng, khóc đến mức gần như suy sụp.

      Khu rừng vô cùng tĩnh mịch, chỉ có tiếng chim chóc ríu rít và tiếng côn trùng kêu rả rích. Trong ngôi nhà gỗ, Cẩn Tri tựa vào đầu giường. Vì nằm quá lâu nên giờ vẫn chưa thể động đậy. Ứng Hàn Thời ngồi bên cạnh, dùng khăn mặt ấm lau mặt, tay và đôi chân lạnh giá của . Từ đầu đến cuối, rời khỏi mắt .

      “Em muốn ăn gì?” dịu dàng mở miệng: “À, bây giờ em chỉ có thể ăn cháo loãng. nấu ngay”.

      sao đâu, em cảm thấy đói!” Cẩn Tri đáp khẽ. Thế là ngồi yên, nắm chặt bàn tay .

      Ánh mắt Cẩn Tri vô tình dừng lại ở tấm bảng trắng sau lưng Ứng Hàn Thời, nhìn thấy con số 716 và hàng chữ: Mỗi lần thoát khỏi lại tăng thêm lần, ngây ra vài giây rồi hỏi : “716 lần ư?”

      nở nụ cười dịu dàng với : “Ừ!”

      Cẩn Tri tiếp lời mà cúi xuống nhìn đôi bàn tay của hai người đan vào nhau.

      “Khó chịu đựng lắm phải ?” chợt hỏi câu ngốc nghếch.

      cười: “Cũng đến nỗi”.

      Cẩn Tri nhàng sờ đầu : “Sau này…”

      Sau này, em bao giờ để đơn, bao giờ để mình trong rừng sâu hoang vắng, gìn giữ tương lai của chúng ta nữa.

      Như đọc hiểu những lời Cẩn Tri chưa thành lời, ánh mắt thấp thoáng ý cười. Sau đó, cúi xuống hôn .

      Ứng Hàn Thời đặt Cẩn Tri ngay ngắn giường rồi cũng nằm xuống bên cạnh, ôm vào lòng. Cẩn Tri lại rơi lệ. liền chạm gương mặt mình vào gương mặt , hôn giọt nước mắt của . Còn chiếc đuôi nhàng quấn quanh thắt lưng Cẩn Tri, khiến toàn thân áp sát vào người . Giữa hai người còn khe hở, tựa như cuối cùng họ cũng hợp nhất, trở thành chỉnh thể.

      ***

      tháng sau.

      Bây giờ vào mùa đông, khu vực rừng núi giá lạnh hơn thành phố. Trang Xung mặc áo phao, nằm ngửa bãi cỏ trước cổng trường học, miệng ngậm điếu thuốc lá. ta chơi cờ với Cố Tế Sinh bị thua nên phải ở đây hứng gió lạnh cho đến khi nào thành cục đá mới được về nhà.

      Học sinh được nghỉ học, Nhiếp Sơ Hồng nấu lẩu ở trong sân, Cố Tế Sinh chắc chắn độc chiếm chiếc tivi rồi. Ngửi thấy mùi thơm của thức ăn bay tới, mặc dù hơi lạnh nhưng Trang xung vẫn có cảm giác thanh thản, dễ chịu. Nhắc tới mới nhớ tay nghề nấu nướng của Tiểu John, biết ta và hai người kia gần đây thế nào?

      Vừa nhắm mắt, Trang Xung đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân lạo xạo quen thuộc dưới dốc núi. ta liền mở mắt, lập tức bắt gặp gương mặt kim loại màu xám ở ngay đầu mình. Tiêu Khung Diễn cười ngoác miệng: “Tiểu Xung, lẽ nào chúng ta tâm linh tương thông? Cậu có linh cảm là tôi đến nên chờ sẵn ở ngoài này để đón tôi phải ?”

      Trang Xung mỉm cười, đứng dậy: “Chuẩn đấy!” Vừa định dang hai tay ôm lấy chàng người máy, ta đột nhiên nhìn thấy hai người ở phía sau. Toàn thân ta tựa hồ hóa đá, miệng há hốc.

      Ứng Hàn Thời nắm tay Cẩn Tri, chỉ mỉm cười chứ lời.

      Cẩn Tri lên tiếng: “Sao thế? nhận ra tôi à?” Ngữ khí của mang vẻ trêu chọc nhưng cũng rất dịu dàng.

      Trang Xung ngơ ngẩn vài chục giây mới đẩy Tiêu Khung Diễn ra rồi chạy đến bên Cẩn Tri. ta từng vô số lần tưởng tượng cảnh gặp lại . Nhưng khi niềm vui đến quá bất ngờ, tự dưng biết nên làm thế nào, chỉ nắm tay , lắp bắp câu: “ trở về là tốt rồi”. Sống mũi Cẩn Tri cay cay, liền giơ tay ôm ta.

      Nghe thấy tiếng động, Nhiếp Sơ Hồng liền chạy ra cổng trường. Chứng kiến cảnh tượng này, liền dừng bước. Cố Tế Sinh cũng theo, nghi hoặc nhìn bọn họ.

      Cẩn Tri mắt ngấn lệ, mỉm cười với hai người đàn ông. Viền mắt Nhiếp Sơ Hồng cũng đỏ hoe, khóe miệng cong lên.

      Buổi tối, Tiêu Khung Diễn trổ tài nấu nướng. Nhiếp Sơ Hồng lôi hết rượu Cố Tế Sinh cất giữ ra, khiến ta tức đến mức nhốt mình trong phòng, hỏi thế nào cũng chịu lộ diện. Cuối cùng, Tiêu Khung Diễn phải làm chiếc bánh ga-tô vị cà phê mà Cố Tế Sinh ưu thích, ta mới chịu nguôi giận.

      Trong sân đốt chậu than, đặt chiếc bàn. Tiêu Khung Diễn vừa lắp nồi lẩu và bàn đầy thức ăn, mọi người liền lấy ghế ngồi xung quanh. Thấy Ứng Hàn Thời ngồi lên chiếc ghế , chân có chỗ để, Cẩn Tri hỏi: “ ngồi như vậy liệu có khó chịu ?” Tiêu Khung Diễn lập tức vào phòng lấy chiếc ghế mây dễ chịu cho ngài chỉ huy.

      Ứng Hàn Thời quen ngồi chiếc ghế bé đến thế nên cũng chẳng từ chối. Thấy Cẩn Tri thấp hơn hẳn mình, liền cầm tay , hỏi: “Em có muốn ngồi lên đùi giống như ở nhà ?”

      Xung quanh có bao nhiêu người, Cẩn Tri bất giác đỏ mặt, liền trừng mắt với Ứng Hàn Thời, Nhiếp Sơ Hồng chỉ cười cười, còn Trang Xung lên tiếng: “Ôi trời, đừng có tình cảm đắm đuối như thế chứ!”

      Tiêu Khung Diễn chống hai tay lên thắt lưng, đắc ý mở miệng: “Thế này vẫn chưa là gì đâu! Cậu biết họ…” Cẩn Tri vội vàng bịt miệng chàng người máy lại, còn Ứng Hàn Thời xách cậu ta ném sang bên.

      Bữa ăn diễn ra trong bầu khí hết sức vui vẻ. Cẩn Tri vẫn chén say, ngả vào lòng Ứng Hàn Thời từ bao giờ, yên lặng hít hà mùi hương quen thuộc áo sơ mi của , lắng nghe trò chuyện với mọi người. chưa từng chứng kiến Ứng Hàn Thời uống rượu, hôm nay mới biết, càng uống, đôi mắt càng tỉnh táo. Mặc dù khuôn mặt đỏ rực nhưng hề say. Tiêu Khung Diễn ngồi bên cất giọng tự hào: “Mọi người biết đâu, trước kia, mỗi khi uống rượu, lão đại đều có thể hạ gục tất cả phi công phi thuyền ấy chứ!”

      Mới uống có nửa tiếng, Trang Xung gục xuống bàn, ngáy khò khò. Cố Tế Sinh mặt đỏ như trái cà chua chín, chạy ra ngoài hát vang. Nhiếp Sơ Hồng có tửu lượng tốt nhất nhưng cũng bắt đầu ngây ngây. châm điếu thuốc, từ từ nhả khói, lúc sau tựa vào thành ghế, chìm vào giấc ngủ.

      Tiêu Khung Diễn xuống bếp dọn dẹp, trong sân chỉ còn lại Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri. tựa vào người , nghĩ bụng bọn họ đúng là những người bạn tốt. Vừa rồi, chẳng ai nhắc đến chuyện quá khứ, cũng hỏi trải qua những chuyện gì mà chỉ vui vẻ đón tiếp mà thôi.

      Xung quanh rất yên tĩnh. Dần dần Cẩn Tri nghe thấy tiếng tuyết rơi. ngẩng đầu, bắt gặp hoa tuyết bay lất phất giữa trung. Ứng Hàn Thời liền cúi xuống hôn . Sau đó, bế vào căn phòng Nhiếp Sơ Hồng chuẩn bị sẵn. Trong phòng rất ấm áp. Dù sao cũng vừa chuốc rượu nên thân thể Ứng Hàn Thời có ngọn lửa bốc cháy. Nhìn gương mặt ửng đỏ của Cẩn Tri, càng khó có thể kiềm chế bản thân. Cẩn Tri bị đè xuống giường, chỉ nhìn chăm chú mà lên tiếng. Ứng Hàn Thời giữ lấy hai cổ tay , thưởng thức từng tấc da tấc thịt của rồi tiến sâu vào trong hết lần này đến lần khác khiến chỉ có thể cong mình dưới thân . Hai người cùng hít thở, cùng run rẩy, tựa như trong đêm tối tuyết rơi đầy trời này chỉ còn lại bọn họ mà thôi.

      Sau đó, Cẩn Tri chìm vào giấc nồng. Tuy nỡ rời xa thân thể mềm mại trong vòng tay nhưng Ứng Hàn Thời vẫn xuống giường, mặc quần áo, đẩy cửa ra ngoài.

      Tiêu Khung Diễn chờ sẵn từ bao giờ, ta cười : “Lão đại, tất cả chuẩn bị xong rồi. có muốn xem ?”

      Ứng Hàn Thời gật đầu: “Có chứ, chú vất vả rồi”.

      Hai người nhanh chóng tới ngọn núi nằm phía sau trường học. Bây giờ là nửa đêm, tuyết ngừng rơi, ánh trăng lấp ló bầu trời. Biển hoa đỗ quyên ở đây tàn từ lâu, lá cây cũng rụng sạch nhưng cành cây đọng vô số giọt tuyết trắng xóa, nhìn từ xa giống như tuyết nở rộ. Cảnh đẹp chẳng khác nào trong giấc mộng.

      chiếc giường Kingsize được đặt ở giữa biển hoa. Khi Ứng Hàn Thời và Tiêu Khung Diễn tới nơi, Trang Xung cài những bông hoa hồng quanh mép giường. Nhiếp Sơ Hồng treo những ngọn đèn đủ loại màu sắc ngọn cây còn Cố Tế Sinh đứng ở mỏm núi, tập hát khúc nhạc hôn lễ.

      “Lão đại thấy thế nào?” Tiêu Khung Diễn hỏi.

      Ứng Hàn Thời chắp hai tay sau lưng, mắt sáng lấp lánh: “Rất tốt!”.

      Tiêu Khung Diễn tới, Trang Xung tỏ ra ăn ý, liền đập tay với ta. Nhiếp Sơ Hồng nhảy từ cây xuống, lấy bó hoa hồng đưa cho Ứng Hàn Thời: “Tất cả chuẩn bị xong xuôi. Chúng tôi rút ngay bây giờ, mau đưa nữ nhân vật chính của mình đến đây !”.

      Ứng Hàn Thời đỏ mặt, nhận bó hoa: “Cảm ơn !” Nhìn những cánh hoa dày dặn, chợt nhớ tới cách đây rất lâu, cũng chính tại nơi này, Cẩn Tri cầm cánh hoa, với : “ xem có giống tai ?” Trong lòng như có muôn vàn sợi tơ mềm mại quấn quanh, quay người,, để lộ cái đuôi ra ngoài, từ tốn mở miệng: “Được rồi, tôi về trường đón ấy đây!” Vừa dứt lời, liền vụt như sao băng, bay về nơi có Cẩn Tri.

      Nhiếp Sơ Hồng và Trang Xung lắc đầu, mỉm cười. Tiêu Khung Diễn có chút căng thẳng, chắp tai vái ánh trăng: “Mong ông trời phù hộ lão đại cầu hôn thành công”.

      Ứng Hàn Thời ôm bó hoa vào, Cẩn Tri vẫn say giấc nồng. liền ngồi xuống cạnh giường.

      Vào thời khắc này, mặc comple chỉnh tề, nhẫn cũng chuẩn bị sẵn. Ngồi được lúc, rút từ túi áo sơ mi ra cuốn sổ hộ khẩu và chứng minh thư. Vừa rồi, Trang Xung đề cập nên sử dụng hai thứ quan trọng này như thế nào trong quá trình cầu hôn. Ứng Hàn Thời ngẫm nghĩ rồi kẹp hai thứ đó vào bó hoa hồng, ở vị trí vô cùng bắt mắt. khẽ mỉm cười, làm vậy chắc sai đâu.

      vẫn ngủ say, hơi thở đều đều, gương mặt dịu dàng, giơ tay là có thể chạm vào. Ứng Hàn Thời lặng lẽ chờ đợi. Cái đuôi cứ đung đưa sau lưng, còn đôi tai thú vểnh lên. Bên ngoài lại có tuyết rơi. Từng bông hoa tuyết trắng muốt đậu bên cửa sổ. Ứng Hàn Thời cúi đầu, gương mặt thấp thoáng nụ cười diu dàng.

      Hóa ra, điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời này là cuối cùng cũng gặp được em vào ngày ấy, tháng ấy, năm ấy.

      Hết chương 30
      Trâulyly thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :