1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Người Láng Giềng Của Ánh Trăng - Đinh Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      an tuê... gần chương cuối r. sao còn buồn như này chứ.. huuuu
      amylee thích bài này.

    2. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Còn 2 chương cuối trong tuần tới m đăng hết, 7 ngoại truyện chắc ăn tết xong m đăng nha mọi người :yoyo45::yoyo45::yoyo45:
      lyly thích bài này.

    3. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 28-1

      Ánh hoàng hôn chiếu xuống dãy nhà cổ kính, tạo ra màu sắc ấm áp và tĩnh mịch. Nhiễm Dư đẩy cửa liền nhìn thấy Cẩn Tri nằm giường, đôi mắt nhắm nghiền, mặt đỏ bừng bừng. Sống mũi cay cay, ngồi xuống mép giường, lấy khăn ướt lau lên trán bạn.

      “Sao vẫn chưa hết sốt nhỉ? Cẩn Tri, mình xin lỗi! Mình thành xin lỗi…” Nhiễm Dư lẩm bẩm: “Mình biết Đầu Gỗ…là loại người như vậy. Mình xin cậu hãy mau chóng khỏe lại, chỉ như thế cậu mới có thể quay về bên Ứng Hàn Thời”.

      Trong lúc mê man, Cẩn Tri nghe thấy có người nhắc đến Ứng Hàn Thời. Trong bộ não tê liệt của , đây là thứ duy nhất còn . muốn mở mắt nhưng hai mí mắt nặng trịch, đầu và cơ thể đau như búa bổ.

      Não bộ của lại vụt qua rất nhiều hình ảnh. Vào đầu tháng ba, tại ngôi chùa Bảo An, Ứng Hàn Thời đứng dưới bóng cây, ánh mắt ôn hòa. Sau đó, với : “ có chân có tay, tướng mạo tử tế, sau này đừng giở mấy trò lừa đảo như vậy nữa”.

      Tiếp theo là hình ảnh cách đây lâu, hai người đứng trước cửa hang động, với : “Hình như kể từ khi gặp , mỗi khi gặp thời khắc quan trọng, trời đều mưa cả.” : “Mưa ngừng thôi.”

      Nhiều hình ảnh đan xen trong đầu, Cẩn Tri mơ hồ nghĩ: Bình thường, mình hay nhìn thấy tương lai trong mơ. Liệu có phải do quá nhớ nhung nên bây giờ toàn thấy cảnh quá khứ của mình và ấy ? Ứng Hàn Thời, Ứng Hàn Thời! Chỉ thốt ra cái tên này thôi cũng đủ khiến cảm thấy ấm áp và đau lòng.

      Cẩn Tri cũng lờ mờ nhận ra mình bỏ sót việc gì đó rất quan trọng. việc này dần để lộ manh mối, nhưng thể nắm bắt, chỉ thấy đầu càng nặng và đau hơn.

      phải quay về bên Ứng Hàn Thời. Có lẽ về bên , tất cả phơi bày ra ánh áng. Ý nghĩ này vừa xuất , tâm trạng của trở nên kiên định trong giây lát. Chỉ cần tập trung vượt gian là được.

      Nhiễm Dư ngồi bên cạnh Cẩn Tri. Nhìn thấy xung quanh người bạn xuất quầng sáng bạc yếu ớt, liền túm lấy tay bạn: “Đừng!” Nhưng còn kịp nữa, quầng sáng đột nhiên lóe lên rồi vụt tắt, còn cơ thể Cẩn Tri co quắp như con tôm, cặp lông mày nhíu chặt, miệng phát ra tiếng kêu đau đớn.

      Nhiễm Dư ôm chặt người bạn, nghẹn ngào: “Cậu đừng làm như thế nữa. Đầu Gỗ thiết lập bức xạ năng lượng rất mạnh ở quanh đây để giam giữ cậu. khi cậu xuyên , năng lượng của vết nứt gian dao động mạnh, cậu bị điện giật. Xin cậu đừng làm thế nữa”.

      Cẩn Tri đâu có nghe thấy lời của bạn. Sau khi cú nhảy đầu tiên thất bại, toàn thân đau đớn kịch liệt. Nhưng khi nỗi đau qua , tiềm thức của lại bùng cháy ý tưởng đó. Tiếp theo, lại mơ hồ bắt đầu cú nhảy mới…Rồi lại bị điện giật, toàn thân đau đớn vô ngần.

      Nhiễm Dư còn cách nào khác ngoài việc ôm chặt lấy cơ thể bạn. Chứng kiến cảnh Cẩn Tri bị điện giật hết lần này đến lần khác, Nhiễm Dư thể kiềm chế giọt nước mắt. Đến cuối cùng, có lẽ còn sức lực, Cẩn Tri nằm bất động. vừa dùng khăn ướt lau trán và chân tay của bạn. Đúng lúc này, giọt lệ chảy xuống đuôi mắt Cẩn Tri, cất giọng, vô cùng yếu ớt: “Tinh Lưu…Tinh Lưu…Đừng cứu em, đừng bao giờ tới cứu em..” Nhiễm Dư chịu nổi nữa, lao ra khỏi phòng, tìm người đàn ông đó.

      Đây là ngôi nhà nằm ở nơi hẻo lánh nhất của thị trấn Sa Độ. Lúc này, mặt trời xuống núi. Hoàng đế ngồi trong sân, lặng lẽ hút thuốc lá. Nhiễm Dư dừng lại cách vài bước chân. liền nhướng mày nhìn .

      Nhiễm Dư cắn môi, ngập ngừng muốn rồi lại thôi. biết , mình chẳng có cách nào khiến người đàn ông này thay đổi ý định. Hoàng đế tỏ ta kiên nhẫn, chờ lên tiếng.

      Nhiễm Dư lau nước mắt, ngồi xuống cạnh Linh, nắm tay : “Đầu Gỗ, em xin ! Hãy thả cậu ấy ! Cậu ấy là người bạn tốt nhất của em. Bọn họ chẳng làm gì sai cả. hãy tha cho bọn họ được ?”.

      Hoàng đế ném điếu thuốc xuống đất, nhấc cằm lên: “ được, Tinh Lưu phải là tên dễ đối phó. Tha cho , tôi thua cả ván cờ”.

      Nhiễm Dư cảm nhận được ngón tay thô ráp của nhàng cọ cọ cằm mình. cất giọng run run: “Gì mà thua cả ván cờ chứ? Hồi mất trí nhớ, chúng ta ở bên nhau, chẳng phải cũng vui vẻ đấy thôi. Tại sao cứ cố chấp theo đuổi con chip và nền văn minh mới bằng được? Những thứ đó quan trọng lắm à? Chúng ta rời khỏi đây, xây dựng cuộc sống chỉ có hai chúng ta được sao?”

      Trầm mặc lúc, Hoàng đế kéo Nhiễm Dư ngồi lên đùi mình: “Em hiểu đâu. Tôi là Hoàng đế, cũng từng là sĩ quan chỉ huy của đội quân hùng mạnh. nền văn minh rực hàng ngàn năm bị hủy diệt trong thời gian tôi nắm quyền. Trong cuộc hành trình dài dằng dặc hay mỗi ngày tôi sống ở Trái đất, tôi đều mơ thấy Đế quốc thời còn hưng thịnh. Vì vậy, chỉ cần có tia hy vọng, tôi bao giờ bỏ cuộc. Bằng , cuộc đời tôi chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Tinh Lưu hiểu điều đó vì cậu ta phải là Hoàng đế. Em là người phụ nữ của tôi nên cần biết điều, những chuyện mà vị Hoàng đế phải làm nhất định là đúng đắn mà là ta cần phải làm.”

      Nhiễm Dư lắc đầu: “Em hiểu…Em hiểu. Rốt cuộc là ai? phải Đầu Gỗ, cũng chẳng phải Lin, người khác…” muốn đẩy đối phương nhưng bị giữ chặt trong lòng. Ánh mắt Hoàng đế hơi bực bội. túm lấy cổ tay , rành rọt từng từ : “Em đừng có nghĩ ngợi lung tung. Từ đầu đến cuối đều là tôi. Tiềm thức của Lin bị tôi thôn tính, trở thành phần của tôi lâu rồi. Trong lúc tôi sa cơ lỡ vận, lang thang nơi đầu đường xó chợ, chỉ có em đối xử tốt với tôi, thương tôi. Cuộc đời này, em đừng nghĩ đến chuyện rời xa tôi. Tôi cũng dành lại con chip và kho gen bằng được. Từ trước đến nay, mọi thứ mà tôi muốn sớm muộn cũng thuộc về tôi.”

      Đêm khuya, Tiêu Khung Diễn ngồi xuống góc, khóc rưng rức. biết bao lâu sau, chiếc giường ở bên cạnh vang lên giọng khàn khàn: “Tiểu John, chú đừng khóc nữa”.

      Tiêu Khung Diễn mở to mắt, đứng bật dậy: “Lão đại, cuối cùng tỉnh rồi!”

      Ứng Hàn Thời nằm thẳng giường, dõi mắt ra ngoài cửa sổ. Tiêu Khung Diễn lắp bắp: “ bị gãy xương, em nối vào rồi. Nhưng…vết thương của quá nặng, ít nhất cần nghỉ ngơi nửa tháng…. thể xuống giường. Thờ gian này…bọn em bảo vệ , có được ?”

      “Được!” Ứng Hàn Thời đáp khẽ. Thái độ bình tĩnh của khiến Tiêu Khung Diễn thấp thỏm bất an. Nhưng ta dám nhắc đến Cẩn Tri.

      ta cầm thuốc và nước đầu giường, đưa đến miệng Ứng Hàn Thời: “Lão đại, uống thuốc !”.

      Ứng Hàn Thời chẳng có phản ứng, tựa như nghe thấy. Đôi mắt còn chút sinh khí.

      Ngài chỉ huy chịu uống thuốc. Ý thức được này, Tiêu Khung Diễn càng đau lòng. ta quỳ chân bên cạnh giường, cố gắng thuyết phục: “Lão đại, mau uống thuốc ! Phải sớm khỏe lại, mới có thể cứu Tiểu Tri, mới có thể trả mối thù chứ!”.

      Ứng Hàn Thời trầm mặt lúc mới mở miệng, để ta đổ thuốc vào miệng. nuốt rồi nhắm mắt. Tiêu Khung Diễn lặng lẽ rời khỏi phòng.

      Đây là ngôi biệt thự ở thành phố Giang. Trang Xung, Daniel và Nhiếp Sơ Hồng đều ở phòng khách. Thấy Tiêu Khung Diễn ra ngoài, bọn họ đều đứng lên: “Tình hình thế nào rồi?”

      “Ngài chỉ huy tỉnh lại.” Tiêu Khung Diễn cất giọng bi thương: “Tuy nhiên… ấy rất đau lòng. Càng buồn, ấy càng ít , lúc nào cũng vậy”.

      Mọi người đều im lặng. Daniel đắn đo lát rồi lên tiếng: “Lâm Tiệp vẫn quỳ ở bên ngoài. ta muốn gặp ngài chỉ huy lần, sau đó dùng cái chết để tạ tội”.

      Tiêu Khung Diễn trừng mắt: “ ta còn đến làm gì?”

      “Tiểu John!” Trong phòng vang lên giọng trầm thấp của Ứng Hàn Thời.
      lyly thích bài này.

    4. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 28-2

      “Vâng.” Tiêu Khung Diễn đáp.

      “Thượng tá Lâm từng lập vô số chiến công cho Đế quốc nên tôi lấy mạng ấy. Chú hãy bảo ấy , từ nay về sau đừng bao giờ xuất trước mặt tôi nữa”.

      “Vâng!”

      lúc sau, Tiêu Khung Diễn vào, tay cầm túi tài liệu: “Thượng tá Lâm rồi. Trước khi , ta trao lại toàn bộ tư liệu về hành tinh mà Hoàng đế muốn xây dựng nền văn minh mới. ta cũng để lộ, Hoàng đế ở thị trấn Sa Độ. Tiểu Tri…cũng bị nhốt ở đó”.

      Ánh trăng bàng bạc lơ lửng trung. Ngôi biệt thự trở nên yên tĩnh, Trang Xung và những người khác về phòng nghỉ ngơi, còn Tiêu Khung Diễn đứng bên cửa sổ trong phòng của Ứng Hàn Thời như mọi ngày.

      Tình thế trước mắt giống như tảng đá nặng ngàn cân đè xuống lồng ngực chàng người máy. Hoàng đế quá mạnh, Ứng Hàn Thời bình thường còn đánh lại, huống hồ bây giờ bị thương nặng, ít nhất mươi, mười lăm ngày thể dùng sức. Hơn nữa, Hoàng đế còn là người tâm tư nhạy bén, bụng dạ thâm sâu, dù bọn họ giăng bẫy cũng rất khó khiến mắc mưu. Điều quan trọng hơn, giờ Cẩn Tri ở trong tay . Hoàng đế vui buồn thất thường, chỉ cần tùy tiện vung tay là có thể bóp chết .

      Tiêu Khung Diễn nghĩ nát óc cũng tìm ra cách giải quyết. Lẽ nào lần này chỉ có thể để Hoàng đế muốn làm gì làm? Bọn họ phải ngoan ngoãn dâng con chip và kho gen, tạo ra mầm mống tai họa trong tương lai?

      chìm trong suy tư, Tiêu Khung Diễn chợt nghe thấy tiếng động ở phía sau. ta ngoảnh đầu, giật bắn mình khi bắt gặp Ứng Hàn Thời chống tay xuống giường, từ từ ngồi dậy.

      Tiêu Khung Diễn vội nhào đến: “ thể xuống giường, vết thương bị rách toác ra đó”.

      Ứng Hàn Thời có vẻ rất yếu. vừa mặc áo sơ mi cách khó nhọc vừa lên tiếng; “ sao.” Trong phòng chỉ bật ngọn đèn, chiếu xuống thân hình cao gầy, gương mặt tiều tụy nhưng cương nghị của .

      Tiêu Khung Diễn can ngăn: “Lão đại, em xin , hãy nghỉ ngơi thêm vài ngày . Em biết, bây giờ rất đau…”

      Ứng Hàn Thời cất giọng hòa nhã: “Tiểu John! biết bây giờ ấy thế nào? Có chịu khổ cực hay ?”.

      Tiêu Khung Diễn ngây người, thể thốt ra lời. lúc sau, thấy Ứng Hàn Thời định xuống giường, ta liền đỡ rời khỏi phòng.

      Lúc xuống tầng dưới, Tiêu Khung Diễn hỏi : “Nếu có cách nào khác, chọn con chip hay Tiểu Tri?”

      Ứng Hàn Thời im lặng, trong đầu chợt lên gương mặt của khi đẩy vào khe hở gian. Ánh mắt của và nụ cười bi thương khóe môi như con dao sắc nhọn từ từ cắm vào lồng ngực .

      “Tôi bảo vệ cả ấy và tín ngưỡng của mình, có bất bất cứ kẻ nào cướp mất”. .

      Tạ Cẩn Hành ở trong phòng nghiên cứu mấy ngày liền. Sau khi có được hệ thống máy tính và thiết bị của Ứng Hàn Thời, cùng mấy nhân viên nghiên cứu của mình ngày đêm mày mò. Đối với bất cứ nhà khoa học nào, đó là kho báu, chỉ hận thể hơi nuốt trọn.

      Tuy chìm đắm trong công việc nghiên cứu nhưng mấy ngày nay cũng có chuyện khiến phiền lòng. Bộ quốc phòng nhận được tin, sa mạc ở miền Tây xảy ra cuộc chiến chẳng nguyên nhân và thế lực. Thiết bị giám sát từ trường đặt ở nơi đó cũng phát ra năng lượng dao động bất thường. Điều này có nghĩa là nhiều khả năng em quý và em rể tương lai của lại vừa giải quyết chuyện phiền phức nào đó liên quan đến người ngoài hành tinh. Tạ Cẩn Hành chỉ biết đợi đến khi bọn họ cần, cố gắng thu dọn tàn cục là được.

      Trời tờ mờ sáng, Tạ Cẩn Hành chợp mắt sofa trong văn phòng. chỉ ngủ hai, ba tiếng đồng hồ rồi lại tiếp tục nghiên cứu gian hư ảo. Bây giờ vẫn còn sớm nên bên ngoài chỉ có nhân viên trẻ tuổi pha café cho hai người.

      Tạ Cẩn Hành rửa mặt, chỉnh lại quần áo. Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa.

      “Vào !” .

      chàng nhân viên vào, sắc mặt có vẻ kì lạ: “Giáo sư, có hai….người tìm . người là em rể .”

      Tạ Cẩn Hành gật đầu: “Cho họ vào !”.

      lúc sau, người có thân hình cao lớn mặc áo gió kín mít từ đầu đến chân dìu Ứng Hàn Thời vào. Dù người này cúi thấp đầu nhưng Tạ Cẩn Hành vẫn lờ mờ nhìn thấy gương mặt kim loại. ta cũng có ý định giấu diếm, ngẩng đầu cười ngoác miệng với .

      Tạ Cẩn Hành giật mình nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra trấn tĩnh. Phát sắc mặt của Ứng Hàn Thời vô cùng nhợt nhạt, áo sơ mi có vết máu, kinh ngạc hỏi: “Sao cậu lại ra nông nỗi này?”.

      Ứng Hàn Thời cất giọng áy náy: “Tôi xin lỗi bảo vệ tốt Tiểu Tri. Bây giờ, tôi cần giúp đỡ của mới có thể cứu được ấy”.

      Tạ Cẩn Hành sững sờ.

      Ứng Hàn Thời và Tạ Cẩn Hành ở trong văn phòng bàn bạc suốt hai tiếng đồng hồ. Trong khoảng thời gian đó, Tiêu Khung Diễn cùng mấy nhân viên tâm phúc của Tạ Cẩn Hành đợi ở phòng ngoài. Bọn họ chốc chốc lại liếc Tiêu Khung Diễn bằng ánh mắt vừa hiếu kì vừa căng thẳng. chàng người máy thở dài tiếng, khiến họ giật bắn mình.

      Mặt trời lấp ló ngoài cửa sổ. Tạ Cẩn Hành trầm ngâm lúc lâu mới lên tiếng: “Cậu có chắc chắn ? Liệu có ổn hay ? Kế hoạch này… thể tưởng tượng nổi”.

      Ứng Hàn Thời từ tốn trả lời: “Chắc chắn. Khả năng chiến đấu của Hoàng đế mạnh hơn tưởng tượng của người Trái đất rất nhiều, mưu lược và tâm cơ thua kém tôi. Dù các có điều động bao nhiêu binh lực chăng nữa, e rằng cũng thể bắt được ngài ấy. Chỉ cách này mới có thể qua mặt được ngài ấy, cứu được Tiểu Tri. Hơn nữa, biện pháp này cũng loại bỏ Hoàng đế cách triệt để, khiến ngài ấy bao giờ có thể đối địch với chúng ta được nữa”.

      Buổi chiều , bầu trời u ám, mây đen che phủ. Căn phòng tối tăm khiến tâm trạng con người càng trở nên ngột ngạt. Nhiễm Dư bật đèn, đến bên giường Cẩn Tri, đỡ bạn ngồi dậy rồi đút từng thìa cháo nóng hổi vào miệng bạn. Cẩn Tri lặng lẽ nuốt cách khó nhọc.

      Được nửa bát, Cẩn Tri thực thể ăn thêm. Nhiễm Dư cũng chẳng nài ép, lại chèn cái gối vào sau lưng bạn, đồng thời hỏi : “Cậu được ?”

      “Chắc là được.”

      Nhiễm Dư nhòm ra ngoài cửa, trong sân bóng người. : “Bọn họ liên lạc với nhau. Hôm nay, Ứng Hàn Thời mang con chip và kho gen đến đổi lấy cậu. Tới lúc đó, cậu có thể về bên ấy”.

      “Hoàng đế chịu tha cho bọn mình sao?” Cẩn Tri hỏi.

      Nhiễm Dư trả lời. Cẩn Tri ngước nhìn bầu trời ngoài cửa sổ. Dù thế nào, Ứng Hàn Thời cũng là mối đe dọa lớn đối với việc xây dựng Đế quốc mới của Hoàng đế. Dù có lấy được con chip, chắc chắn cũng dễ dàng tha cho . Hơn nữa, Ứng Hàn Thời cũng phải là loại người ngoan ngoãn chịu giao nộp con chip. Hai người đàn ông đều biết điều này. Vì vậy, hôm nay chắc chắn xảy xa cuộc chiến khốc liệt.

      Ứng Hàn Thời…Trong đầu lại lên bóng dáng . Hy vọng lần này, có thể về bên , bao giờ xa cách nữa.

      trời đột nhiên vang lên tiếng sấm, rồi tia chớp lóe sáng. Thời tiết đúng là bất thường, như báo hiệu điều gì đó sắp xảy ra.

      “Ầm ầm ầm!” Tiếng sấm lại vang lên đinh tai nhức óc. Bóng đèn điện chợt tắt ngóm, khiến cả căn phòng tối đen trong giây lát. lúc sau, Nhiễm Dư lần mò vào, thắp ngọn nến. an ủi Cẩn Tri: “ sao đâu! Nơi này nguồn điện rất chập chờn, chắc là cầu chì lại bị cháy rồi”.

      Hai người ngồi vài phút, bầu trời sáng hơn chút. Nhiễm Dư rót cốc nước nóng cho bạn, Cẩn Tri uống từng ngụm . Chờ đợi đúng là giày vò cả tinh thần lẫn thể xác.

      “Cộc cộc!” Cuối cùng, tiếng gõ cửa cũng vang lên. Hai người phụ nữ đưa mắt nhìn ra cánh cổng ở ngoài sân. Đây là hang ổ bí mật của Hoàng đế nên chắc có người lạ đến tìm. Cẩn Tri đặt cốc nước xuống bàn rồi đứng lên. Nhiễm Dư vội dìu ra ngoài. Đúng lúc này, mưa bắt đầu rơi. Hoàng đế từ căn phòng khác ra. Sắc mặt vô cùng bình thản, tựa hồ tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát. Nhìn thấy hai , nhếch miệng rồi cất giọng trầm trầm: “Vào !”.
      lyly thích bài này.

    5. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 28-3

      Cánh cửa từ từ mở ra, Ứng Hàn Thời xuất trong tầm mắt của Cẩn Tri. Thân hình gầy rộc trong chiếc áo sơ mi hơi ướt, gương mặt hơi nhợt nhạt. Viền mắt Cẩn Tri ươn ướt. Ứng Hàn Thời nhìn , ai lên tiếng.

      “Con chip và kho gen ở đâu?”Hoàng đế hỏi.

      “Xin hãy trả người cho tôi trước”. Ứng Hàn Thời .

      Hoàng đế cười cười, liếc qua Nhiễm Dư. Nhiễm Dư lập tức buông tay Cẩn Tri, : “Cậu hãy bảo trọng”. Cẩn Tri chầm chậm bước về phía Ứng Hàn Thời.

      Ứng Hàn Thời liền giơ tay, kéo vào lòng. Động tác của rất nhàng, như sợ làm đau. Cẩn Tri hít hơi sâu rồi áp mặt vào ngực .

      “Em vẫn ổn đấy chứ?” hỏi .

      “Vâng.” Cẩn Tri đáp. thực tế, ổn chút nào. Bị thương nặng rồi lại bao nhiêu lần bị điện giật nên toàn thân còn chút sức lực.

      “Vết thương của thế nào rồi?” hỏi.

      sao.” Giọng dịu dàng của khiến cảm thấy yên lòng, bất kể kẻ địch vẫn ở ngay bên cạnh. Cẩn Tri ngẩng đầu, mỉm cười với .

      cũng cười, nắm chặt tay rồi quay sang Hoàng đế: “Con chip và kho gen ở trong khu rừng bên ngoài thị trấn.”

      Phía tây thị trấn có cây cầu . Vào thời khắc này, cây cầu lắc lư trong mưa gió, còn ở bên dưới, nước chảy ầm ầm. Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri trước, Hoàng đế và Nhiễm Dư bám theo sau.

      Ngửi thấy mùi thuốc và mùi máu tanh người Ứng Hàn Thời, Cẩn Tri bóp tay , lo lắng mở miệng: “Vết thương của nghiêm trọng lắm phải ?”

      Ứng Hàn Thời chỉ mỉm cười.

      Cẩn Tri thở dài: “Khi nào quay về, hãy nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, em chăm sóc ”.

      “Được!” đáp.

      Trong lúc hai người thầm to , Hoàng đế chau mày, còn Nhiễm Dư trầm mặc. Tâm trạng của rất phức tạp và đau khổ.

      Qua cây cầu là đến khu rừng rậm rạp. Lúc này, mưa càng ngày càng nặng hạt, táp vào mặt bọn họ đến đau rát. bãi đất trống phía trước xuất chiếc máy bay chiến đấu, dưới đất đặt hộp kim loại đựng con chip và hộp bảo quản gen quen thuộc.

      Hoàng đế sáng mắt nhưng lập tức tới mà liếc qua khoang máy bay trống : “ mình ngươi đến đây à?”

      “Vâng”, Ứng Hàn Thời đáp. “Đấu với bệ hạ, dẫn theo nhiều người cũng coi như đưa bọn họ vào chỗ chết mà thôi. Bệ hạ, Lưu Tinh biết mình phải là đối thủ, cũng dám coi thường mưu lược và thủ đoạn của bệ hạ. Chuyện xây dựng Đế quốc mới, tuy đồng tình nhưng tôi cũng biết , bản thân chẳng thể ngăn cản người. Tinh Lưu tuy hành cố chấp nhưng cũng đến nỗi cứ khăng khăng lao đầu vào lửa hay lấy trứng chọi đá. Trải qua biến cố Diệu Nhật bị hủy diệt và cuộc sống lao tù, tôi dần hiểu ra điều. Trong cuộc đời này, có những chuyện chỉ dựa vào sức lực của người là thể thay đổi. Bây giờ, tôi chỉ muốn cuộc sống bình yên cùng Cẩn Tri. Bệ hạ là Hoàng đế, nhất ngôn cửu đỉnh. Tôi hi vọng bệ hạ hãy giữ lời hứa, sau khi nhận được con chip và kho gen thả chúng tôi .”

      Hoàng đế cười cười, nhận lời cũng chẳng từ chối. tiến lại gần kiểm tra hộp đựng gen, xác nhận đúng là đồ của mình. Sau đó, nhìn qua hộp kim loại, hất cằm với Ứng Hàn Thời: “Mở ra!”.

      Ứng Hàn Thời buông tay Cẩn Tri, : “Em lên máy bay đợi ”. Cẩn Tri gật đầu nhưng nhúc nhích. mỉm cười, tỏ ý hãy yên tâm.

      Cẩn Tri nhanh chóng lên máy bay, thắt dây an toàn. Ứng Hàn Thời mở nắp hộp. Nhìn thấy ba con chip nằm bên trong, khóe miệng Hoàng đế nhếch lên. nhận chiếc hộp từ tay Ứng Hàn Thời, rồi cất giọng lạnh nhạt: “Các ngươi !”.

      Ứng Hàn Thời quay gót lên máy bay. Nhiễm Dư đứng cách đó đoạn thở phào nhõm.

      Vừa ngồi vào vị trí, sắc mặt của Ứng Hàn Thời trở nên nghiêm nghị. nhanh chóng đóng cửa khoang, khởi động máy bay. Chiếc máy bay lập tức lao vút lên bầu trời.

      “Chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này”. . Tim Cẩn Tri đập nhanh nhịp.

      Dưới mặt đất, Nhiễm Dư rời mắt khỏi chiếc máy bay. nghĩ thầm, cuối cùng cũng kết thúc mà ai bị thương, tốt quá! dõi theo bóng lưng Hoàng đế, miệng nở nụ cười chua chát. Cho dù ta làm chuyện xấu, bắt giữ và uy hiếp bạn , nhưng ta , đây là việc ta bắt buộc phải làm. ta làm kẻ ác đơn, khiến khỏi xót xa trong lòng.

      “Đầu Gỗ…Bước tiếp theo, làm gì?” Nhiễm Dư hỏi. Vừa dứt lời, liền nhìn thấy Hoàng đế ngẩng đầu, khóe miệng thấp thoáng nụ cười lạnh lùng. Tiếp theo, vung tay, luồng sáng màu xanh lam như sóng nước lan tỏa bầu trời, hướng về phía chiếc máy bay của Ứng Hàn Thời.

      làm gì vậy!” Nhiễm Dư hét lên, lập tức túm lấy cánh tay đối phương, nhưng bị khóa chặt trong lòng, thể nhúc nhích.

      Luồng sáng xanh lam nhanh chóng bắt kịp chiếc máy bay, nhưng nó khéo léo nghiêng cánh sang bên, né tránh thành công. Tia sáng phóng vào đỉnh núi, bùng cháy ngọn lửa. Hoàng đế lại tiếp tục xuất chiêu. Đến phát thứ ba, cuối cùng, luồng sáng cũng chạm vào cánh máy bay. Nhiễm Dư thẫn thờ nhìn theo chiếc máy bay bị mất thăng bằng, đuôi bốc khói xanh rồi lao đầu xuống vực thẳm, biến mất trong chốc lát.

      bi phẫn túm lấy áo Hoàng đế: “ làm gì vậy? Chẳng phải họ trả đồ cho rồi sao? Tại sao còn hãm hại họ? Hoàng đế giữ lời, là đồ tiểu nhân có”.

      Hoàng đế túm lấy cổ tay , cất giọng lạnh lùng: “Dùng binh ngại dối trá. Lẽ nào em tin lời Lưu Tinh hay sao?”

      Nhiễm Dư nấc nghẹn, mắt ngấn nước: “Ý là gì? Lẽ nào con chip là giả hay sao?”

      Hoàng đế đáp: “Là ”. Khóe miệng nụ cười như có như : “Lời của Tinh Lưu cũng có mấy phần có lý. Nhưng tôi luôn cảm thấy có mưu đồ gì đó”.

      Máy bay chiến đấu rơi từ cao xuống. Cẩn Tri cảm thấy trời đất quay cuồng, toàn thân vô cùng khó chịu. Ứng Hàn Thời nhanh chóng túm lấy tay .

      Cẩn Tri nhắm mắt, cố gắng mở miệng hỏi: “Chúng ta sắp chết rồi phải ?”.

      bị thương nặng, đừng là chiến đấu, e rằng bay người lên cao cũng khó. Vừa rồi, thử nhưng chẳng thể nào khởi động được luồng sáng bạc. Lẽ nào, hôm nay là ngày tận thế của hai người?

      Ứng Hàn Thời siết chặt bàn tay, cất giọng kiên định trong thanh ù ù tạp loạn: “Tiểu Tri, làm sao có thể để em chết?”. Cẩn Tri ngẩn người, lại nghe : “Nắm chặt tay !”.

      Đúng lúc này, cảm thấy dây an toàn bật tung. luồng khí rất mạnh đập vào lưng, cửa khoang đồng thời mở ra. Hai người lập tức bắn ra ngoài. Cẩn Tri kêu “a” tiếng. Ứng Hàn Thời phản ứng nhanh nhạy, ôm vào lòng. Hai người cùng rơi xuống vực sâu.

      Vực sâu mấy trăm mét, Cẩn Tri nhớ , bên dưới là con sông cuồn cuộn. khi rơi xuống, tan xương nát thịt cũng bị nước sông cuốn trôi. Vừa định thử xuyên qua gian lần nữa, Ứng Hàn Thời ấn đầu vào bờ vai mình: “ cần đâu em. Chuyện này nằm trong kế hoạch của rồi”.

      Cẩn Tri ngẩn người nhưng thắc mắc mà chỉ càng ôm chặt hơn: “Vâng!”.

      Hai người rơi xuống đáy vực. Nhưng điều bất ngờ xảy ra, bên dưới phải là con sông chảy xiết mà là thảm cỏ lẫn lá cây rất dày. Ứng Hàn Thời ôm rơi xuống đó. Hai người chìm sâu trong lớp lá mềm mại, bên tai ngập tràn thanh xào xạc.
      lyly thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :