1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Người Láng Giềng Của Ánh Trăng - Đinh Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 4-1

      Cũng như nhiều thành phố khác, thành phố Giang tiến hành xây dựng tuyến tàu điện ngầm nên chỗ nào cũng thấy công trường, đường xá dễ chút nào. Hôm nay, trời lại mưa to nên cả con đường tắc nghẽn thành hàng dài.

      Cẩn Tri ngồi trong xe, ngắm màn mưa trắng xóa. Hai người ở bên ngoài ngôi trường khuất nẻo, bên cạnh là sân bóng vẫn bật đèn sáng, ánh đèn mờ mờ ảo ảo trong cơn mưa.

      Ứng Hàn Thời tắt máy, đặt tay lên đầu gối. Cẩn Tri cũng nhẫn nại chờ đợi.

      “Còn thứ bị nhiễm virus vẫn chưa được xử lý.” đột nhiên lên tiếng: “Nó ở chỗ .”

      Cẩn Tri ngớ ra vài giây rồi nhìn xuống chiếc túi xách: “Di động phải ?”

      Ứng Hàn Thời ngờ lại phản ứng nhanh đến thế. gật đầu: “Đưa cho tôi ! Ngày mai, tôi trả lại chiếc điện thoại được xử lý sạch .”

      “Được thôi.” Cẩn Tri mở túi xách lấy di động. ngày đêm vừa qua, chiếc điện thoại hề có dấu hiệu bất thường, ai ngờ nó cũng bị nhiễm virus. Chỉ nghĩ đến thôi, cũng thấy nổi da gà rồi.

      Cẩn Tri định đưa cho Ứng Hàn Thời, đồng thời giơ tay về phía . Bỗng nhiên dừng động tác, giấu điện thoại ra sau lưng.

      Người đàn ông nhìn đăm đăm. cũng nhìn lại .

      hãy kể đầu đuôi việc, tôi mới đưa điện thoại cho .” chậm rãi mở miệng.

      Ứng Hàn Thời yên lặng nhìn . Trong xe bật đèn sáng, khiến mọi đường nét gương mặt trở nên ràng. Cẩn Tri bất giác liếc chỗ khác, né tránh ánh mắt của .

      Tạ, tôi thể đáp ứng cầu này của .” .

      Xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa rơi bên ngoài ô tô. Cẩn Tri lại bỏ di động vào túi xách.

      “Ừ.” thản nhiên đáp: “Thế tôi chỉ có thể tiếp tục làm bạn với chiếc điện thoại bị nhiễm virus này. Dù sao nó vẫn ngon lành.”

      Ứng Hàn Thời lặng thinh nhưng Cẩn Tri có thể cảm nhận được, vẫn rời mắt khỏi mình.

      Tạ.” Giọng trầm ấm của lại lần nữa vang lên: “… chẳng lý lẽ gì cả.”

      Cẩn Tri quay đầu về phía : “Vậy có chịu tiết lộ hay ?”

      vốn có dung mạo thanh tú, cử chỉ và lời luôn nhàng. Bây giờ, tuy giở giọng uy hiếp nhưng ánh mắt của vẫn hết sức trong sáng và vô tư.

      Ứng Hàn Thời lặng lẽ nhìn vài giây rồi cụp mi.

      “Xin lỗi, phải mạo phạm đến rồi.” khẽ.

      Nghe câu này, Cẩn Tri bất giác thót tim. còn chưa kịp phản ứng, nhoài người sang. Giây tiếp theo, cổ tay trái của bị nắm chặt, ấn vào thành ghế.

      Cẩn Tri tròn mắt. gian trong ô tô chật hẹp, vừa áp sát, lập tức ngửi thấy mùi hương quen thuộc tỏa ra từ người . Ứng Hàn Thời nhanh như chớp túm chặt cả hai tay bằng tay. Chiếc găng của mềm mại và mát lạnh, sức mạnh từ các ngón tựa như vô cùng vô tận, khiến chẳng thể nhúc nhích. Sau đó, Ứng Hàn Thời từ tốn cúi người, thò tay vào trong túi xách của , lôi chiếc di động ra ngoài.

      …” Cẩn Tri hết sức kinh ngạc. Mặc dù mới tiếp xúc vài lần nhưng người đàn ông này luôn giữ thái độ lịch và nhã nhặn, khiến có cảm giác tính cách vô cùng dịu dàng. Chẳng may chạm môi cái, khuôn mặt biến thành quả cà chua chín. Chính vì vậy, cho dù lợi hại nhưng vẫn mang lại cảm giác hết sức đơn thuần cho người đối diện. ngờ, cũng có lúc tỏ ra cứng rắn như vậy.

      Ứng Hàn Thời bỏ chiếc điện thoại vào túi quần, lập tức buông tay . Cẩn Tri im lặng nhìn , còn né tránh ánh mắt của , hai má hơi ửng hồng.

      “Mong thứ lỗi.” lại khởi động ô tô: “Tôi có cách nào đáp ứng cầu của .”

      Nghe vậy, chẳng hiểu tại sao Cẩn Tri bực tức nổi. Thế là ngoảnh đầu sang bên, chuyện với nữa.

      “Tôi đưa về nhà.” Giọng đàn ông trầm ấm vang lên.

      Cẩn Tri tiếp tục lặng thinh. Trong xe trở nên yên tĩnh. Ứng Hàn Thời phóng xe qua những vũng nước làn đường chính. Lúc này, đường phố thông thoáng hơn nhiều. Cẩn Tri dõi mắt về phía màn mưa trắng xóa ở bên ngoài. Cổ tay vẫn có chút mất tự nhiên, phảng phất còn lưu lại xúc cảm từ chiếc găng và sức mạnh của người đàn ông.

      vẫn còn giận đấy à?” Ứng Hàn Thời hỏi.

      Cẩn Tri đáp: “ đâu.” Hai người im lặng lúc.

      “Thế tốt.” Ngữ khí của thấp thoáng ý cười.

      Cẩn Tri cũng nhoẻn miệng. ngẩng đầu nhìn thẳng về dòng xe cộ phía trước: “Ứng Hàn Thời! Sau chuyện này, chắc chúng ta bao giờ gặp lại nhau nữa, đúng ?”

      “Ừ.” đáp.

      Cẩn Tri cất giọng tiếc nuối: “Vậy là tôi có dịp tìm hiểu bí mật mà che giấu nữa rồi.”

      cần biết làm gì.” Ứng Hàn Thời đáp.

      đừng chắc chắn như thế. Sau này, biết đâu tôi có cơ hội làm bí mật của . Tới lúc đó, đừng phủ nhận đấy nhé.” Nếu Tạ Cẩn Hành điều tra, biết chừng có thể tìm ra manh mối cũng nên.

      Gương mặt Ứng Hàn Thời nụ cười dịu dàng. “Được thôi, tôi phủ nhận.”

      Tuy nhiên, ngữ khí của khiến Cẩn Tri bỗng dưng có cảm giác, dường như chắc chắn thể tìm ra .

      Ô tô tiếp tục tiến về phía trước. Cẩn Tri thầm liếc Ứng Hàn Thời. biết người đàn ông này che giấu bí mật gì.

      Lúc này, ô tô bắt đầu đến lối rẽ lên đường cao tốc . Chính giữa bên dưới là đường hầm, hai bên là cao tốc , đường nào cũng có thể về tới nhà Cẩn Tri. Đường hầm bên dưới bị ngập nước.

      Ứng Hàn Thời đánh tay lái, lên đường cao tốc. Cẩn Tri chú ý, bên dưới có hai chiếc xe đứng im, dường như bị chết máy.

      “Có người gặp phiền phức kìa.” : “Năm ngoái, tôi từng xem tin tức thời , ở Bắc Kinh có mưa lớn, chiếc xe bị ngập nước, người trong xe kịp ra ngoài nên bị chết đuối.”

      “Tôi thấy rồi.” Ứng Hàn Thời đáp. nhanh chóng táp xe vào lề đường, bật xi nhan nhấp nháy. Sau đó, tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe. Cẩn Tri vừa định mở cửa, liền quay đầu với : “ hãy đợi ở đây, mình tôi là được.”

      “Tôi có thể giúp tay.”

      Ứng Hàn Thời mỉm cười, tháo đôi găng bỏ xuống chỗ ngồi, xắn tay áo, đồng thời lên tiếng: “, tôi lại phải để ý đến . Giúp họ là việc làm dễ như trở bàn tay, tôi về nhanh thôi.”

      Cẩn Tri tỏ ra cố chấp nữa. ngồi trong ô tô dõi theo bóng dáng người đàn ông. mang theo ô nên toàn thân ướt sũng, áo sơ mi dính vào lưng.

      Cẩn Tri cầm chiếc ô đen của Ứng Hàn Thời ra khỏi ô tô. đứng bên cạnh xe, nghĩ bụng: Lại dễ như trở bàn tay. Có phải luôn giúp đỡ bất cứ người nào mà lời than vãn?

      Mưa vẫn còn nặng hạt, Cẩn Tri giương ô đứng bên lề đường, phóng tầm mắt ra xa. Bây giờ tối muộn, nơi này phải là khu trung tâm nên thưa thớt xe cộ qua lại. Đường hầm ở bên dưới ngập nước khá sâu. Nhờ ánh đèn lờ mờ, nhìn thấy Ứng Hàn Thời xuống tới nơi. Nước ngập đến đầu gối , bởi vì cách hơi xa nên thấy gương mặt .

      nhanh chóng đến bên chiếc xe bị ngập nước, cúi thấp người xuống ngang với cửa kính. Tay khua khua vài cái, cửa xe liền mở ra. Hai người ở trong xe lồm cồm trèo ra ngoài, Ứng Hàn Thời đỡ bọn họ. Sau đó, cả ba cùng đẩy ô tô ra sau.

      Cẩn Tri yên tâm, tiếp tục chờ
      Trâu, rjnchanMizuki thích bài này.

    2. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 4-2

      Đúng lúc này, chiếc Buick từ từ dừng lại bên cạnh . xe có người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí tài xế và tầm bảy, tám tuổi ở ghế lái phụ.

      Người đàn ông hạ cửa kính, hỏi Cẩn Tri: “ sao thế? Có cần tôi giúp gì ?”

      Cẩn Tri nở nụ cười lịch : “ cần đâu, tôi sao. Bên dưới có ô tô bị chết máy, bạn tôi giúp người ta. Tôi ở đây đợi ấy.”

      Người đàn ông ngó nghiêng rồi lại với : “Tôi cũng xem thế nào.” ta quay sang con : “Quyên Quyên, con ở lại đây với chị. Bên dưới có người gặp nguy hiểm, bố phải giúp họ, đừng sợ con nhé!”

      bé tên Quyên Quyên gật đầu, thơm chụt vào má bố cái: “Bố hãy cẩn thận đấy!”

      Cẩn Tri lập tức với ta: “Tôi trông nom con . nhớ chú ý an toàn.”

      Người đàn ông cám ơn rồi ra khỏi ô tô, chạy ngược từ đường cao tốc xuống dốc. con đường rộng lớn vắng hoe chỉ còn lại Cẩn Tri và bé .

      Đường xá ở thành phố Giang được tốt cho lắm, thường xuyên phải sửa chữa. Cẩn Tri để ý thấy lan can bảo vệ bên lề đường có mấy chỗ cắm biển “ sửa chữa thi công”, đồng thời dùng sợi dây phong tỏa của cảnh sát giăng xung quanh. lập tức nhích vào trong lòng đường, tránh xa hàng lan can.

      Ngồi trong ô tô lúc, bé Quyên Quyên đột nhiên cầm chiếc ô , đẩy cửa xuống xe.

      “Chị ơi, bố em bao giờ mới quay về ạ?” Con bé nhíu mày hỏi.

      Cẩn Tri mỉm cười, đến bên con bé: “Sắp rồi.” vốn là người biết dỗ trẻ con nên chỉ có thể cất giọng dịu dàng chứ nhiều lời.

      lại dõi mắt xuống dưới. Qua làn mưa trắng xóa, lờ mờ nhìn thấy Ứng Hàn Thời và bố của Quyên Quyên hợp lực đẩy chiếc xe còn lại.

      Ánh mắt Cẩn Tri dừng lại người Ứng Hàn Thời. Mặc dù cúi xuống nhưng thân hình vẫn hết sức cao lớn. Dường như chẳng tốn nhiều công sức, chiếc xe được đẩy ra khỏi đường hầm. đứng thẳng người, hai tay lại chắp ra sau lưng theo thói quen. Chủ nhân của chiếc xe bị chết máy hình như cám ơn và bố Quyên Quyên. Ứng Hàn Thời giơ tay lau nước mưa mặt. Dù nhìn thấy nhưng Cẩn Tri có thể tưởng tượng, mỉm cười.

      Đúng lúc này, Quyên Quyên đột nhiên quay người, chạy vụt : “Em tìm bố đây.”

      Cùng thời gian đó, có chiếc xe tải cỡ lớn chở đầy hàng hóa từ bên dưới lên. Chiếc xe phóng với tốc độ rất nhanh, ánh đèn pha loang loáng nhức mắt. Cẩn Tri lập tức chạy đuổi theo, tóm lấy cánh tay Quyên Quyên, kéo con bé vào lề đường: “Em hãy cẩn thận! Đừng chạy lung tung!”

      Quyên Quyên giật mình, đồng thời cũng bị lóa nên giơ tay che mắt. Vừa định kéo con bé lùi sang bên cạnh, Cẩn Tri liền phát ra điều bất thường. Chiếc xe tải tựa như bị mất kiểm soát, lao về phía bọn . Quyên Quyên vô cùng hoảng sợ, đờ đẫn đứng tại chỗ bất động.

      “Mau tránh !” Cẩn Tri vội vàng kéo con bé sang bên. cũng nhìn thấy gương mặt kinh hoàng của người tài xế trẻ tuổi ngồi ở buồng lái chiếc xe tải, chứng tỏ nếu phải xe chở nặng quá nên bị trượt bánh cũng do ta uống rượu.

      Trong thời khắc nghìn cân treo sợ tóc, Cẩn Tri dùng toàn bộ sức lực đẩy mạnh Quyên Quyên, khiến con bé văng ít nhất hai, ba mét, ngã xuống mặt đường. Cùng với tiếng thắng gấp rin rít, Ứng Hàn Thời ở bên dưới lập tức ngẩng đầu, chỉ thấy chiếc xe tải dừng lại đường cao tốc, đầu xe đâm vào lan can bảo vệ bằng xi măng, hai ngọn đèn pha rọi vào màn đêm mưa gió.

      Cẩn Tri bao giờ có thể ngờ, bản thân qua đời vì vụ tai nạn giao thông hoặc rơi từ cao xuống.

      Lúc xe tải đâm vào lan can, tránh sang bên cạnh, nhưng khi chân chạm vào thành xi măng, liền cảm thấy nó lung lay. Giây tiếp theo, bị trượt chân, cả người rơi xuống dưới.

      Mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt. Cẩn Tri vẫn nghe thấy tiếng mưa rào rào như tiếng trống trận. thậm chí còn nhìn thấy xe cộ lại ở đường phố bên dưới. Trái tim phảng phất ngừng đập, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

      Mình sắp chết rồi, Cẩn Tri nghĩ. Nếu thiệt mạng mà chỉ bị thương nặng vì cú rơi này cũng muốn chết quách cho xong. thể tưởng tượng nổi nỗi đau đớn khi thân thể va chạm với mặt đất, sợ hãi nhắm nghiền hai mắt.

      Đúng lúc này, sức mạnh to lớn lao đến với tốc độ còn nhanh hơn, đụng vào người Cẩn Tri. cảm thấy luồng khí thanh lạnh quen thuộc ùa tới. Thậm chí còn chưa kịp mở mắt, bàn tay lạnh lẽo ôm lấy thắt lưng .

      Trời đất quay cuồng, cảm nhận chân thực duy nhất của Cẩn Tri vào thời khắc này là vòm ngực ướt nước mưa của người đàn ông và nhịp tim vẫn trầm ổn ở nơi đó. Cơ thể được ôm chặt trong lòng, hai người cùng rơi xuống dưới.

      Cẩn Tri vội mở mắt. Còn chưa kịp nhìn người đàn ông, được chứng kiến chuyện vô cùng ly kỳ. Hai người rơi xuống với tốc độ cực nhanh, chớp mắt chạm mặt đất. Tuy nhiên, cú va đập tan xương nát thịt xảy ra. Cơ thể nhàng và khéo léo đến khó tin. vừa chạm chân xuống đất, hai người liền bật lên cao, rời khỏi con đường, bay vào đường hầm tối lờ mờ.

      Cẩn Tri hoàn toàn sững sờ. Tốc độ của người đàn ông còn nhanh hơn tưởng tượng của . bế lao vun vút, đến mức nhìn cảnh vật xung quanh mà chỉ thấy ánh sáng lướt qua. cảm thấy mình ngồi tàu lượn siêu tốc, phóng vút lên cao rồi lại rơi xuống dưới, chớp mắt tới nơi sâu lấy bóng người.

      “Ứng Hàn Thời!” Cẩn Tri vô thức gọi tên người đàn ông. Lúc này, vẫn di chuyển, bị ôm trước ngực nên nhìn vẻ mặt của .

      Nghe tiếng , lập tức đáp xuống đất, dừng bước ở nơi bị ngập nước cao nửa thân người. Trái tim Cẩn Tri như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, đôi chân mềm nhũn. ngẩng đầu nhìn người đàn ông. lập tức quay chỗ khác, né tránh ánh mắt của , sau đó nhanh chóng buông tay khỏi người . Cẩn Tri liền ôm chặt lấy Ứng Hàn Thời theo phản xạ, toàn thân gần như đu người .

      Xung quanh vô cùng tĩnh mịch, ngọn đèn trong đường hầm lờ mờ, đứng yên bất động, còn cũng nhúc nhích. Bên tai chỉ có tiếng nước chảy và hơi thở hỗn loạn của chính mình.

      Lần trước, cứu ra khỏi gian ảo. , chỉ là tiềm thức chứ phải thân xác con người rơi vào thế giới đó. Nhưng bây giờ, hai người ở trong thế giới chân thực.

      Cẩn Tri ngẩng đầu nhìn Ứng Hàn Thời, chợt phát đôi tai của hơi nhọn. biết nó thay đổi từ bao giờ, nhưng ràng phải tai của người bình thường. Tuy nhiên, nó có vẻ lạc lõng hay đáng sợ khi mọc bên khuôn mặt trắng trẻo và tuấn tú của .

      Ứng Hàn Thời vẫn quay đầu chỗ khác. Toàn thân ướt sũng, những giọt nước chảy dài từ tóc xuống gương mặt nghiêng, đến cổ . Còn ở sau lưng , cái đuôi trắng muốt từ dưới gấu áo sơ mi thò ra ngoài.

      Cổ họng Cẩn Tri khô khốc, đôi mắt trợn tròn. Đây ràng là cái đuôi dài khoảng mét, bên ngoài phủ lớp lông ngắn mượt mà và mềm mại, đung đưa trước mặt . Nhưng nếu đây là cái đuôi trước đó, giấu nó ở đâu? biết nó mọc ra từ lúc nào? Liệu có phải vào thời khắc triển khai siêu năng lực, bay đến cứu ?

      hãy thả tay ra .” Ứng Hàn Thời lên tiếng. vẫn nhìn , hai tay chắp sau lưng.

      Cẩn Tri phát gương mặt nghiêng của phiếm hồng, đến cái tai nhọn cũng ửng đỏ. Đuôi của dường như cũng biết mắc cỡ, cuộn tròn vào người.

      đột nhiên cảm thấy bình tĩnh cách kỳ lạ.

      là… quái phải ?” Cẩn Tri hỏi .

      Ứng Hàn Thời lặng thinh. lúc sau, từ từ ngoảnh mặt về phía , đôi mắt hun hút như bầu trời đêm vô cùng vô tận.

      “Người Trái đất các … thường gọi tôi là người ngoài hành tinh.”

      Trong bốn năm sống ở Trái đất, đây là lần đầu tiên Ứng Hàn Thời bị con người biết được thân phận của mình. Nước mưa từ đầu chảy xuống gương mặt , mang theo mùi tanh tanh. Sau khi tiết lộ với Cẩn Tri, liền đứng yên bất động.
      lyly, Trâu, rjnchan2 others thích bài này.

    3. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 4-3

      thầm nghĩ: Tiêu Khung Diễn chẳng sai chút nào, có những chuyện thể né tránh. Bốn năm qua, cuộc sống của tương đối yên bình. Nếu phải hệ thống máy tính của thư viện tỉnh xảy ra vấn đề đột xuất, mãi mãi là hai đường thẳng song song, cũng xuất cố ngày hôm nay.

      Ngoài ra, nếu là người phụ nữ khác, bị rơi từ cao xuống rồi được người ngoài hành tinh cứu sống, chắc chắn sợ chết khiếp, trong khi Cẩn Tri hoàn toàn ngược lại. Ánh mắt từ từ di chuyển xuống dưới, dừng lại ở đôi bàn tay thon thả đặt ở thắt lưng mình. ôm rất chặt, tựa như sợ chạy mất.

      Sau giây phút im lặng ngắn ngủi, Ứng Hàn Thời bỗng dưng có chút hiếu kỳ. Dẫu sao, cũng là người Trái đất đầu tiên nắm được thân phận của . muốn biết, có phản ứng như thế nào?

      Nghĩ đến đây, liền nghiêng đầu, quan sát Cẩn Tri. vô cùng kinh ngạc khi bắt gặp vẻ mặt điềm tĩnh của . Cẩn Tri rời tay khỏi thắt lưng người đàn ông, định sờ tai .

      Ứng Hàn Thời lập tức ngoảnh mặt, né tránh đụng chạm của . Đồng thời, cũng dịch chuyển sang bên cạnh bước.

      “Đừng sờ vào nó.” Ứng Hàn Thời nghiêm giọng.

      Cẩn Tri dừng động tác: “Tại sao?”

      “Bởi vì tôi quen.” đáp.

      “… Tôi chỉ tò mò thôi.”

      Hai người yên lặng lúc, Cẩn Tri hết ngắm đôi tai người đàn ông lại đến cái đuôi lấp ló của , tâm trạng có cách nào bình tĩnh.

      Bị “chiếu tướng”, Ứng Hàn Thời liền quay người bước : “Chúng ta ra ngoài thôi!”

      Cẩn Tri nhanh chóng theo . Trong đường hầm có mấy bóng đèn tắt ngóm, khiến đoạn tối om. Nước ngập tương đối sâu nên rất chậm, Cẩn Tri có thể bám theo cách thoải mái.

      Hai người nhanh chóng tới nơi có ánh sáng. Cẩn Tri kinh ngạc phát , đôi tai của Ứng Hàn Thời khôi phục dáng vẻ tròn tròn như cũ từ bao giờ, còn cái đuôi cũng biến mất.

      …” nhịn được, mở miệng hỏi: “Tại sao vừa rồi lại để lộ đôi tai nhọn và cái đuôi?”

      Áo sơ mi trắng ướt đẫm dính vào làn da, càng làm nổi bật tấm lưng thẳng tắp. đáp: “Đó là trạng thái chiến đấu.”

      “Gì cơ?” Cẩn Tri hiểu.

      “Cấu tạo chủng tộc của hành tinh chúng tôi khác với người Trái đất. Tôi có phần mười sáu gien của tộc thú nên ở trạng thái chiến đấu, gien này càng hoạt động mạnh hơn.

      “Thế à?”

      Lúc này, hai người ra khỏi đường hầm. Cẩn Tri nhìn thấy chiếc Porsche của Ứng Hàn Thời phóng về phía họ, xe có người lái.

      Cẩn Tri mấy ngạc nhiên khi chứng kiến cảnh tượng này. Đối với kỹ thuật của người ngoài hành tinh, đây chỉ là chuyện như con kiến mà thôi. Chiếc xe dừng lại trước mặt hai người, Ứng Hàn Thời mở cửa cho . Cẩn Tri bất giác ngẩng đầu nhìn . Dưới ánh đèn đường, ướt như chuột lột từ đầu đến chân, bộ dạng chẳng khác nào thanh niên bình thường.

      “Vừa rồi đến từ hành tinh nào cơ?” hỏi.

      Ứng Hàn Thời chống tay lên cửa xe: “Tôi đến từ Tinh vân Hồ Điệp.”
      (“Tinh vân” có thể là vật chất được phóng ra do kết thúc của ngôi sao. Tinh vân Hồ Điệp hay còn là Tinh vân Cánh bướm (Butterfly Nebula- NGC 6302) thuộc dải Ngân hà, cách Trái đất khoảng 3800 năm ánh sáng)

      Tinh vân Hồ Điệp ư? Cẩn Tri ngồi vào trong xe, não bộ vẫn cứ nghiền ngẫm cái tên này. Hình như từng nhìn thấy cụm từ thiên văn này mạng internet nhưng để ý.

      Chiếc Porsche màu đen nhanh chóng chuyển bánh, loáng cái khuất dạng. Ở đầu bên kia đường hầm, mấy người vừa được Ứng Hàn Thời cứu, bố bé Quyên Quyên và người tài xế xe tải ra sức tìm kiếm Cẩn Tri.

      chàng cảnh sát giao thông vừa đến nơi tỏ ra nghi hoặc: “Các nhìn nhầm đấy chứ? Các báo có vừa rơi xuống, nhưng bên dưới có ai đâu?”

      Bố Quyên Quyên ngẩng đầu, khỏi ngạc nhiên khi phát , chiếc Porsche vẫn đỗ ở đằng kia biến mất, còn người đàn ông trẻ tuổi cũng chẳng thấy bóng dáng.

      Đêm về khuya, mưa cũng dần. Lại lần nữa ngồi vào ô tô của Ứng Hàn Thời, tâm trạng Cẩn Tri hoàn toàn khác trước. Trong lòng xốn xang, cũng thấy thoải mái hơn trước.

      Ứng Hàn Thời vẫn giữ vẻ mặt bình thản như thường lệ. dùng giấy ăn lau sạch ngón tay, đeo đôi găng trắng rồi lại rút ra tờ giấy lau mặt.

      “Hệ thống máy tính ở thư viện có liên quan đến kỹ thuật của người ngoài hành tinh à?” hỏi.

      “Tạm thời, tôi vẫn chưa thể kết luận. Tuy nhiên, trình độ khoa học kỹ thuật của Trái đất nay vẫn chưa có khả năng tạo ra gian ảo ở mức đó. Phải sâu phân tích con chip bị nhiễm virus, tôi mới có thể biết chuyện gì xảy ra.” đáp.

      Cẩn Tri “ừ” tiếng. trai cũng , các nước chưa đạt đến trình độ khoa học kỹ thuật tiên tiến như vậy. Nếu đúng là kỹ thuật của người ngoài hành tinh hoàn toàn có thể giải thích về xuất , ý thức tự chủ và khả năng tự vận hành của hệ thống máy tính đó.

      “Vậy…” hỏi tiếp: “Lúc ở nhà hàng, nhờ vào đôi tai đặc biệt nên có thể nghe thấy chúng tôi chuyện phải ?”

      “Ừm.”

      ra là vậy. Cẩn Tri đột nhiên nghĩ tới vấn đề. Nửa tiếng đồng hồ trước, khi hỏi , liệu có cơ hội biết được bí mật của hay . đáp, khỏi cần biết chuyện đó. Ngoài ra, còn giữ kín như bưng trước mọi thắc mắc của . Vậy mà bây giờ, ngay cả chuyện đến từ hành tinh nào, cũng nắm . Nhưng xét cho cùng, do gặp nguy hiểm nên mới bất đắc dĩ bộc lộ thân phận để cứu .

      Cẩn Tri quay sang Ứng Hàn Thời, cất giọng nghiêm túc: “Tôi tiết lộ với bất cứ người nào.”

      mỉm cười: “Tôi biết. Cám ơn .”

      kỳ lạ, hai người vẫn chưa được coi là thân quen nhưng chỉ câu “Tôi biết” của , trong lòng Cẩn Tri xốn xang khó tả. yên lặng, dõi mắt về phía trước. Lúc này, mưa ngừng rơi. Ánh đèn tỏa ra từ các tòa nhà cao tầng chiếu sáng con đường.

      Cẩn Tri nhanh chóng phát , đây phải con đường dẫn về căn hộ của .

      “Chúng ta đâu vậy?” quay đầu hỏi .

      Ứng Hàn Thời đánh tay lái, đồng thời đưa mắt qua chân : “Chân bị thương rồi, để lâu dễ bị nhiễm trùng. Chỗ này cách nhà khá xa, lại đúng đoạn đường bị tắc. Nhà tôi ở gần đây, qua nhà tôi xử lý vết thương rồi tôi đưa về.”

      Ban nãy trải qua việc quá kích thích nên Cẩn Tri để ý, bây giờ, mới thấy chân đau nhói. Có lẽ trước lúc rơi xuống, bị va quệt vào lan can bảo vệ. Cẩn Tri kéo gấu quần lên xem, quả nhiên nơi đó có vết xước dài rớm máu, xung quanh bầm tím.

      “Làm phiền rồi.” Cẩn Tri . Bản thân còn chẳng để ý, tại sao người đàn ông này lại biết bị thương? ngửi thấy à?

      Ánh mắt dừng lại ở sống mũi cao của Ứng Hàn Thời. Đây cũng là khả năng đặc biệt của người ngoài hành tinh hay sao?

      Ô tô rẽ vào khu biệt thự. Lúc qua cổng, nhân viên bảo vệ chạy ra, gõ cửa xe: “Ứng tiên sinh, có bưu phẩm chuyển phát nhanh.”

      Ứng Hàn Thời hạ cửa kính, mỉm cười với ta: “Cám ơn.” nhận gói hàng rồi ký tên. Cẩn Tri để ý thấy bao bì có logo của trang web mua sắm Tmall. ra, cũng biết mua hàng mạng.

      Chiếc xe tiếp tục vào sâu bên trong khu biệt thự, tới nơi tĩnh mịch nhất. Ứng Hàn Thời lái vào nhà xe rồi mở cửa bước xuống: “Chúng ta tới nơi rồi!”

      Cẩn Tri gật đầu, quan sát xung quanh. Tuy các ngôi biệt thự có bề ngoài giống nhau nhưng nhà của sạch nhất. Bức tường bên ngoài chút bụi bẩn, lối trước cổng sạch bong, các luống hoa cũng cắt tỉa đẹp đẽ.
      Trâu, rjnchanMizuki thích bài này.

    4. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 4-4

      Ứng Hàn Thời ấn đầu ngón tay mở cửa, hai người vào nhà. Nội thất bên trong cũng giống tưởng tượng của Cẩn Tri: sàn lát gỗ, phòng khách có bộ sofa và chiếu tatami, góc tường đặt chậu cây cảnh. Cả ngôi nhà tràn ngập phong cách cổ điển và ấm áp.

      Bên ngoài cửa sổ là hồ nước. Mặc dù trời tối nhưng Cẩn Tri vẫn lờ mờ nhìn thấy rừng cây và ngọn núi phía xa xa.

      mở tủ giày, lấy ra đôi dép lê kiểu nam đặt trước mặt : “ tạm đôi này được ?”

      Cẩn Tri để ý thấy trong tủ ngoài mấy đôi giày thể thao nam chỉ có mỗi đôi dép này, chứng tỏ sống mình. gật đầu: “Được mà, cám ơn .”

      Ứng Hàn Thời cởi giày, cứ thế chân vào phòng khách. Cẩn Tri ngồi xuống sofa. Lúc này, mới phát phía đối diện đặt bốn chiếc tivi màn hình tinh thể lỏng siêu mỏng cực lớn, ít nhất cũng phải sáu mươi inch.

      “Tại sao lại có tới bốn chiếc tivi ở kia?” hỏi.

      Ứng Hàn Thời bật điều hòa, điều chỉnh nhiệt độ mới trả lời: “Để tôi có thể xem lúc mấy kênh liền.”

      Đây là lần đầu tiên Cẩn Tri đến nhà người đàn ông độc thân, Ứng Hàn Thời cũng lần đầu tiếp khách ở nhà. Vì thế, hai người tương đối dè dặt và kiệm lời.

      pha cốc trà nóng đưa cho . Cẩn Tri chậm rãi thưởng thức. Nhiệt độ trong phòng tăng cao nên cảm thấy ấm áp hơn nhiều.

      ngồi đây đợi lát, tôi lấy thuốc.” .

      Cẩn Tri gật đầu. Lúc vào gian trong, Cẩn Tri quan sát xung quanh. Phòng khách rất rộng, có khi bằng cả căn hộ sống. bức tường hướng về hồ nước treo bức tranh trừu tượng, vẽ mây mù, đóa hoa, hình dáng con người. Nơi đó còn có chậu cây cảnh, ghế tựa và … mô hình.

      cách chính xác, đó là mô hình người máy. Nó cao khoảng mét tám, được làm bằng kim loại màu nâu xám. Nó tựa lưng vào tường, mặt hướng ra hồ nước, đôi mắt kim loại màu đỏ từ đầu đến cuối nhìn thẳng về phía trước. Vừa rồi, Cẩn Tri phát ra tồn tại của mô hình này. Bây giờ nhìn kĩ, có cảm giác vừa mới lạ vừa rờn rợn.

      Lúc này, Ứng Hàn Thời cầm hộp y tế quay về phòng khách. Thấy nhìn chằm chằm mô hình, cũng liếc nó cái. Cẩn Tri nhoẻn miệng cười, thầm nghĩ: Có lẽ đây là đồ chơi của người ngoài hành tinh.

      Ứng Hàn Thời ngồi xuống cạnh , mở hộp thuốc: “ có thể tự xử lý ?”

      “Có thể.” Cẩn Tri đáp. liền đứng lên.

      Cẩn Tri đại khái cũng nắm được quy trình xử lí vết thương, nhưng chân tay vô cùng lóng ngóng, vụng về. đổ cồn i-ốt vào miếng bông gòn, nào ngờ nhiều quá nên chảy lênh láng ra tay. lập tức bôi vào vết thương. Kết quả, bắp chân trắng nõn loang lổ màu vàng của cồn.

      Cẩn Tri cũng sốt ruột, từ tốn cầm miếng bông lau sạch. Ứng Hàn Thời đứng bên cạnh sofa, dõi mắt ra ngoài cửa sổ để tránh nhìn vào bắp chân trần của . Phát giác ra điều bất thường, liền ngoảnh đầu liếc cái rồi lại quay .

      lúc sau, phòng khách đột nhiên vang lên tiếng cười , thanh như thể cố nhịn mà nhịn nổi.

      Cẩn Tri lập tức ngẩng đầu. Ứng Hàn Thời vẫn đổi sắc mặt. Trong phòng chẳng có ai khác. Lẽ nào nghe nhầm?

      Cẩn Tri vừa cúi xuống, dán miếng băng y tế vào vết thương, tiếng cười lại vang lên. Lần này, nghe thấy ràng. ngẩng đầu, quan sát xung quanh, nhưng vẫn chẳng thấy người nào. lại quay sang Ứng Hàn Thời.

      hơi chau mày, trao cho ánh mắt dịu dàng rồi nhìn về phía cửa sổ trống .

      “Tiêu Khung Diễn.” : “Đừng dọa ấy.”

      Cẩn Tri kinh ngạc dõi theo ánh mắt , liền bắt gặp cảnh tượng sởn gai ốc. Mô hình người máy nãy giờ đứng yên bỗng dưng động đậy. Đầu tiên, mười đầu ngón tay kim loại buông thõng từ từ gập lại, phát tiếng động lạch cạch khe khẽ. Sau đó, toàn thân người máy đều cử động. Nó cúi thấp xuống, tựa như muốn vận động xương cốt cho đỡ mỏi, hai bàn tay chạm vào đầu ngón chân kim loại, phát thanh giòn giã. Tiếp theo, nó đứng thẳng người rồi ngoảnh đầu về phía bọn họ. Cuối cùng, ở vị trí cái miệng gương mặt kim loại của nó tách ra khe , người máy nở nụ cười.

      “Xin chào Tạ! Tôi tên là Tiêu Khung Diễn, rất vui được gặp .” giọng nam trung, trầm ấm, đầy từ tính vang lên.

      Dù là người tương đối gan dạ nhưng vào thời khắc này, Cẩn Tri cũng há hốc mồm. Ứng Hàn Thời lặng lẽ đứng bên cạnh, tựa hồ lường trước cảnh tượng này. Tiêu Khung Diễn bước từng bước nặng nề về phía hai người.

      “Hoan nghênh .” ta giơ bàn tay kim loại về phía Cẩm Tri, đôi mắt đỏ phát sáng: “Ngôi nhà này lâu có khách đến chơi rồi.”

      Cẩn Tri ngồi bất động.

      “Nếu sợ hãy bắt tay cậu ta .” Ứng Hàn Thời lên tiếng: “Cậu ta có ác ý gì đâu.”

      Cẩn Tri “vâng” tiếng, vài giây sau mới đứng lên, giơ tay về phía người máy. Tiêu Khung Diễn liền nắm lấy tay , mang đến xúc cảm mát lạnh. ta hơi ngẩng đầu, khóe miệng cong lên, cặp mắt nheo nheo, biểu lộ hài lòng.

      Cẩn Tri nhoẻn miệng cười với ta. Tiêu Khung Diễn ngoác miệng, dè dặt buông tay rồi quay sang Ứng Hàn Thời: “Em chuẩn bị đồ điểm tâm cho khách đây.” ta lại thầm với Cẩn Tri: “Boss của chúng ta ghét đồ ngọt. ấy thậm chí còn biết bánh ngọt để ở chỗ nào nữa.”

      “Cám ơn , tôi rất thích ăn.” Cẩn Tri đáp.

      “Chú !” Ứng Hàn Thời lên tiếng.

      Tiêu Khung Diễn ngâm nga, sải bước dài rời . Ứng Hàn Thời đưa điều khiển tivi cho Cẩn Tri: “ có muốn xem tivi hay lên mạng ?”

      Cẩn Tri hết nhìn lại đưa mắt về phía Tiêu Khung Diễn. chưa bao giờ nghĩ, trong cuộc đời lại có ngày cùng người ngoài hành tinh và người máy ở trong ngôi nhà, cùng uống trà, ăn bánh, xem tivi hoặc lên mạng.

      “Tôi lên mạng.” Cẩn Tri trả lời.

      Ứng Hàn Thời gật đầu, lấy máy tính xách tay hiệu Apple đưa cho . Cẩn Tri nghĩ bụng: Đây quả nhiên là loại máy tính mà người ngoài hành tinh lựa chọn sử dụng.

      hãy đợi lát, tôi xử lý di động của .” .

      “Vâng.”

      Phòng khách rộng lớn chỉ còn lại mình Cẩn Tri. mở trang web tìm kiếm, nhập bốn chữ “Tinh vân Hồ Điệp”.

      chăm chú ngắm những tấm ảnh chòm sao muôn sắc màu rực rỡ và đọc lời chú thích, bên tai chợt vang lên giọng nam trung đầy từ tính: “ xem gì thế?”

      Cẩn Tri giật mình, vội đóng màn hình máy tính. Tiêu Khung Diễn xuất từ bao giờ, tay bê đĩa bánh ga tô . ta đứng cách chưa đến mét, miệng cười vui vẻ.

      “Tôi chẳng xem gì cả.” Cẩn Tri lắc đầu. Tiêu Khung Diễn đặt đĩa bánh xuống bàn uống trà rồi ngồi cạnh .

      Cẩn Tri liếc qua cơ thể ta, đường nét uốn lượn tự nhiên, chẳng khác nào con người. ta ngồi cách thoải mái, cầm miếng bánh ga tô đưa đến trước mặt : “ ăn !”

      Cẩn Tri nhận lấy: “Cám ơn .” cắn miếng, quả nhiên mùi vị ngon tuyệt.

      Tiêu Khung Diễn đột nhiên hỏi : “Có phải muốn sờ vào người tôi hay ?”

      Cẩn Tri ngây ra, vội vàng ăn hết miếng bánh rồi nhìn thẳng vào mắt ta: “Liệu có được ?”

      “Wow…” Từ lồng ngực Tiêu Khung Diễn phát ra tiếng cười trầm đục: “Tất nhiên là được, sờ !” xong, ta làm động tác gồng hai tay để nổi cơ bắp, tuy rằng chỗ đó làm gì có bắp thịt.

      Cẩn Tri lặng lẽ sờ dọc cánh tay người máy, chỉ thấy kim loại cứng và lạnh, nhưng cũng có chút mềm dẻo.

      Tiêu Khung Diễn bỗng thở dài tiếng: “ gan dạ đấy.” ta chống tay lên trán, cảm khái: “Lần trước có nhân viên chuyển phát nhanh tình cờ nhìn thấy tôi liền ngất xỉu tại chỗ. Ngày hôm sau, ta lập tức từ chức, làm ở khu vực này nữa.”

      Cẩn Tri nhịn được cười, hỏi vấn đề mà thắc mắc nãy giờ: “Tại sao lại lấy tên là Tiêu Khung Diễn?”
      lyly, Trâu, rjnchan 1 thành viên khác thích bài này.

    5. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 4-5

      Người máy liếc cái: “ thông minh thế mà đoán ra à? Là từ đồng ấy mà.”

      “Từ đồng ư?” Cẩn Tri ngẫm nghĩ: “Tôi chịu.”

      ta nheo mắt: “Chuyện là thế này. Tên tôi vốn là Tiểu John. Sau khi đến Trái đất, tôi nghĩ nên nhập gia tùy tục, thay cái tên giống người bản xứ. Thế là tôi dành thời gian vào các trang web đặt tên. Tiêu Khung Diễn phát gần giống Tiểu John, thấy cái tên này hoàn hảo hay sao?”

      Cẩn Tri gật đầu: “Vô cùng hoàn hảo.”

      Tiêu Khung Diễn ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, bỗng nhiên đứng dậy, cầm điều khiển mở tivi. Sau đó, ta cười toe toét với Cẩn Tri: “Đến chương trình khiêu vũ rồi. Tạ, nếu chê tôi là người máy, liệu có thể nhảy với tôi bản ?” ta gục đầu, thở dài: “ lâu lắm có ai khiêu vũ với tôi rồi.”

      Cẩn Tri ngẩn người. Từ trước đến nay, cũng thích khiêu vũ. Im lặng trong giây lát, đứng lên: “Được thôi. Nhưng tôi biết nhảy đâu đấy.”

      Tiêu Khung Diễn nắm tay , cười ngoác miệng đến tận mang tai: “ sao, quan trọng là có người nhảy cùng. Boss chẳng bao giờ chịu khiêu vũ với tôi.”

      Cẩn Tri mỉm cười, nghĩ bụng: Mình cứ tùy ý lắc lư theo ta là được.

      Đúng lúc này, Ứng Hàn Thời ra phòng khách. thay bộ đồ khác, nhưng vẫn chỉ đôi tất đen chứ mang dép trong nhà. Chứng kiến cảnh tượng này, lập tức đoán ra ý đồ của Tiêu Khung Diễn.

      tiến lại gần: “Di động của sửa xong rồi, để tôi đưa về nhà.”

      Cẩn Tri nhận điện thoại, bỏ vào túi quần rồi quay sang Tiêu Khung Diễn. chàng người máy cụp mắt, cúi đầu, để lộ tâm trạng thất vọng.

      ấy thể nhảy với chú.” Ứng Hàn Thời cất giọng điềm tĩnh.

      “Vâng…” Tiêu Khung Diễn đáp khẽ tiếng.

      Cẩn Tri biết tại sao Ứng Hàn Thời lại cho phép. Chắc có lý do riêng nên mới làm vậy. Thế là cất giọng dịu dàng: “Chào , Tiêu Khung Diễn.”

      chàng người máy mỉm cười với : “Tạm biệt Tạ.”

      Hai người ra ngoài. Trước khi cánh cửa khép lại, Cẩn Tri nhìn thấy Tiêu Khung Diễn lưu luyến vẫy tay chào .

      đừng mềm lòng.” Ứng Hàn Thời .

      Cẩn Tri ngoảnh đầu nhìn . cất giọng bình thản: “Trừ khi muốn nhảy điệu má kề má với cậu ta… Cậu ta thích nhất điệu này.”

      Cẩn Tri: “… Tôi hiểu rồi.”

      Bây giờ tối muộn, tuy bầu trời vẫn còn u ám nhưng khí rất trong lành. Hồi tưởng lại chuyện xảy ra, Cẩn Tri vẫn cảm thấy như trong giấc mộng. Nhưng vào thời khắc này, Ứng Hàn Thời yên lặng ngồi bên cạnh , chứng tỏ tồn tại vô cùng chân thực.

      “Vừa rồi tôi tra mạng.” Cẩn Tri lên tiếng: “Tinh vân Hồ Điệp được hình thành sau khi hằng tinh và tinh hệ của nó bị diệt vong.”

      Ứng Hàn Thời im lặng vài giây mới trả lời: “Đúng thế, hành tinh mẹ của chúng tôi bị hủy diệt rồi.”

      “Tại sao lại đến Trái đất?” Cẩn Tri hỏi.

      Ứng Hàn Thời trả lời ngay. ngẩng mặt ngắm cảnh sắc bên ngoài. Thành phố bắt đầu chìm vào giấc ngủ, chỉ có những tòa nhà cao tầng vẫn sáng đèn. Não bộ chợt lên hình ảnh lần đầu tiên nhìn thấy Trái đất.

      Lúc bấy giờ, mình nằm trong khoang phi thuyền lạnh lẽo. Vô tình dõi mắt ra ngoài, liền nhìn thấy hành tinh xanh biếc ở phía xa xa.

      “Tôi nghĩ…” Ứng Hàn Thời đáp: “Chắc tôi có thể sống nốt quãng đời còn lại trong yên bình ở hành tinh này.”

      Cẩn Tri im lặng nhìn . chợt nhớ tới suy đoán của Trang Xung lúc ở thư viện, rằng Ứng Hàn Thời có lẽ là quân nhân. quân nhân đến từ hành tinh khác nhưng lại hết sức nho nhã và dịu dàng. tưởng tượng nổi, từng trải qua cuộc sống như thế nào.

      Ô tô dừng lại bên dưới căn hộ của Cẩn Tri, Ứng Hàn Thời cũng xuống xe. đến cửa vào khu chung cư, dừng bước, đồng thời quay đầu. đứng cạnh ô tô, chắp hai tay sau lưng, nhìn chăm chú.

      Cẩn Tri: “Chào !”

      Ứng Hàn Thời hơi gật đầu: “Chào !”

      Phát vẫn đứng yên tại chỗ, lịch tiễn bằng ánh mắt, cất cao giọng: “Ứng Hàn Thời, chúng ta còn gặp lại nữa ?”

      Người đàn ông hơi ngây ra, sau đó nở nụ cười dịu dàng: “Tôi giỏi việc kết giao. Ngoài Tiêu Khung Diễn, từ lâu tôi có bạn bè nào khác. Có lẽ, số phận cho chúng ta gặp nhau, nên hy vọng có dịp tái ngộ.”

      Buổi đêm yên tĩnh, chất giọng trầm ấm của vào lòng người, còn vẻ mặt vừa ôn hòa vừa chân thành. ngờ trả lời cách trịnh trọng như vậy, hai má Cẩn Tri nóng bừng. gật đầu: “Thế tốt, chào .”

      “Tạm biệt !”

      Cuối cùng, Cẩn Tri cũng khuất dạng, Ứng Hàn Thời lại đứng thêm lúc mới lên xe rời . Cảnh sắc vùn vụt lướt qua cửa sổ, trong đầu lại lên hình bóng của Cẩn Tri.

      nhớ tới lần đầu gặp trong ngôi chùa. ngồi ở đó, lông mày nhíu chặt, thần sắc có chút nặng nề. đứng giữa đám đông, nghe thấy : “Tôi gặp phải chuyện… rất li kì.”

      Tiêu Khung Diễn sớm phát ra bất thường của hệ thống máy tính ở thư viện. Vì vậy, mới ra mặt, muốn giúp đỡ . Tuy nhiên, thẳng thừng từ chối ý tốt của .

      Sau đó, ở thư viện, trong gian ảo hay trong đường hầm bên dưới cao tốc , có thể sợ hãi, dũng cảm hay thèm lý lẽ, nhưng thứ duy nhất thay đổi là đôi mắt , đôi mắt trong veo, sáng lấp lánh như sao trời.

      Ứng Hàn Thời chạm tay vào môi mình, vành tai bất giác đỏ lựng. Trước kia cũng có phụ nữ thích , nhưng khi ấy mới đôi mươi nên hề nghĩ tới chuyện tình cảm. ngờ lần đầu tiên tiếp xúc với con Trái đất chạm môi . Mặc dù để bụng nhưng vẫn thấy có chút ngượng ngùng, có chút bâng khuâng và khó xử.

      Liệu đây có phải là cảm giác mà người phụ nữ mang đến cho người đàn ông? Ứng Hàn Thời định thần, phóng xe vào đêm tối.

      Tiêu Khung Diễn đợi lúc lâu mới thấy Ứng Hàn Thời quay về. ta hỏi ngay: “Đại ca, tại sao hệ thống định vị hiển thị, vừa rồi ở khu vực ngoại ô hai mươi mốt phút đồng hồ? còn tắt máy thông tin liên lạc nữa.”

      “Tôi ra ngoại ô lúc.” Ứng Hàn Thời từ tốn đáp lời.

      Tiêu Khung Diễn chẳng nguyên nhân vìsao, nửa đêm nửa hôm đại ca lại chạy ra ngoại ô thành phố. Tuy nhiên, ta truy vấn mà cất giọng nghiêm túc: “Tình hình tương đối khẩn cấp, có tin vui và tin tốt cũng chẳng xấu, muốn nghe tin nào trước?”

      Ứng Hàn Thời dừng bước, nhướng mày nhìn ta. Tiêu Khung Diễn cười toe toét: “Tin vui là chúng ta lượm được của quý. Con chip mang về từ thư viện phải là con chip bình thường, mà là tinh thể của khoáng thạch giàu năng lượng vũ trụ.”

      Ứng Hàn Thời đến bên bàn, cầm con chip đó, khóe miệng cong lên.

      Tiêu Khung Diễn tiếp tục mở miệng: “ hiểu tại sao nó lại rơi vào tay người Trái đất và được coi là kim loại sản xuất con chip bình thường. Chúng ta cũng tìm ra nguyên nhân khiến hệ thống máy tính của thư viện trở nên bất thường, xảy ra tượng “trí tuệ nhân tạo” ở mức sơ cấp. Đó là vì trong tinh thể đến từ nền văn minh phát triển cao này chứa năng lượng có tính phóng xạ cực lớn.”

      Ứng Hàn Thời gật đầu. Tiêu Khung Diễn nhún vai: “Về tin tốt cũng chẳng xấu, em đoán cũng nghĩ tới. Cả hệ Thái Dương đều có loại khoáng thạch này. Ở hành tinh mẹ của chúng ta, nó cũng thuộc loại quý hiếm. Điều này chứng tỏ, có ai đó mang tinh thể này xuống Trái đất.”

      Trời tờ mờ sáng, sau khi xử lý xong dữ liệu còn lại, Tiêu Khung Diễn phát Ứng Hàn Thời vẫn đứng bên cửa sổ, ngước nhìn bầu trời bao la. ta tới, đứng yên lúc rồi lên tiếng: “Mấy hôm trước, chúng ta phát bức xạ năng lượng của hệ thống máy tính trong thư viện có điều bất thường. Nếu Trái đất tồn tại người như chúng ta, chắc họ cũng biết điều đó. Chỉ có điều, con chip bị chúng ta lấy trước mà thôi.”

      “Tôi biết rồi.” Ứng Hàn Thời khẽ gật đầu. Hai người lặng thinh. Đường chân trời để lộ tia sáng, chiếu xuống mặt hồ xa.

      Cùng thời gian đó, Tạ Cẩn Tri nằm giường, nhìn ra ngoài cửa sổ. thực tế, cả đêm gần như chợp mắt. Não bộ của lặp lặp lại từng cảnh tượng từ lúc gặp Ứng Hàn Thời, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh ngồi ô tô, : “Tôi tiết lộ với bất cứ ai”, còn mỉm cười đáp: “Tôi biết.”

      biết bí mật to lớn của người đàn ông này. Cẩn Tri ngồi dậy, đến bên cửa sổ. Trời sáng, bên dưới ít người lại lại với dáng vẻ vội vã. ra, thế gian này cũng có nhiều người cất giấu điều bí mật trong lòng.

      Cẩn Tri đánh răng, rửa mặt, thay quần áo, bắt đầu ngày mới như thường lệ.

      Rất hy vọng được gặp lại . thầm nghĩ: Ứng Hàn Thời, thế nào chúng ta cũng tái ngộ.

      Hết chương 4
      Trâu, rjnchan, inbeibe2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :