1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Người Láng Giềng Của Ánh Trăng - Đinh Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Xin lỗi các b nhé :yoyo44::yoyo44::yoyo44:

      Từ h chăm chỉ đăng hơn, các b yên tâm nha
      lyly thích bài này.

    2. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      dạo này nàng bận à @amylee ?? gần tháng ko có chương ms r á. nàng mau quay lại vs mn nha...
      amylee thích bài này.

    3. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      M nghỉ tết dương hơi lâu :yoyo26::yoyo26::yoyo26:

      giờ m up đều đặn nha :063::063::063:
      lyly thích bài này.

    4. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 26-1

      “Chắc Tiểu Tri biết về gian hư ảo rồi chứ?”

      Tiêu Khung Diễn hỏi. Đúng là từng vào trong đó lần nhưng vẫn hết sức mờ mịt. Cẩn Tri quay sang Ứng Hàn Thời: “ ấy giữ kín miệng như bưng, chẳng chịu tiết lộ với tôi gì cả. Khoa học kỹ thuật của người ngoài hành tinh các , tôi chẳng có cách nào tự mày mò ra.”

      “Tiểu Tri! Tại hồi đó biết…em là người phụ nữ của ”.

      Ứng Hàn Thời giải thích. Tiêu Khung Diễn cũng cảm thấy câu này có vị chua chát, lập tức hộ boss nhà mình: “Đúng thế! Nếu ngài chỉ huy sớm biết là người phụ nữ của mình, nhất định ấy tạo gian hư ảo hình trái tim. Tiểu Tri, đừng giận mà!”

      Hình trái tim ư? Cẩn Tri hơi buồn cười.

      Ứng Hàn Thời cất giọng áy náy: “Tiểu Tri…lần này, em có muốn hình trái tim hay ?”

      Đâu ngờ nghiêm túc đến thế, Cẩn Tri phì cười: “Em thích hình trái tim mà thích hình giọt nước hơn”.

      Ứng Hàn Thời quay sang Tiêu Khung Diễn: “Chú hãy ghi nhớ”.

      Tiêu Khung Diễn hô vang: “Vâng”.

      Sau hồi tán gẫu, bầu khí trở nên nhõm hơn nhiều. Tiêu Khung Diễn : “Lần này, em muốn làm gian chiều là được.” Ứng Hàn Thời gật đầu, Cẩn Tri thắc mắc: “Đó là gì thế?”.

      Tiêu Khung Diễn giải thích; “ gian chẳng cần lớn lắm! Tôi làm thị trấn, khu rừng là mép gian. Hay cách khác, bên ngoài khu rừng chẳng có gì cả”.

      Cẩn Tri gật gù, điều này hoàn toàn dễ hiểu.

      “Về yếu tố sau, ra phần lớn gian hư ảo đều là tuần hoàn chiều.” Tiêu Khung Diễn tiếp: “Có nghĩa là, gian thể phát triển mãi mãi. Ví dụ như gian này, tôi chỉ bố trí ngày. Khi ngày kết thúc, mọi người kịp hoàn thành nhiệm vụ mà vẫn cứ ở trong đó ngày hôm sau lặp lại y nguyên, vì thế mới gọi là tuần hoàn”.

      Cẩn Tri nghi hoặc: “Liệu có bị họ phát ra ?”

      Ứng Hàn Thời đáp: “ đâu. Bình thường em nằm mơ cũng đâu phát ra là giả. Ý thức của em quay về ngày hôm trước, bắt đầu lại từ đầu.”

      “Nếu có người bị nhốt mãi mãi trong gian hư ảo sao?” Cẩn Tri hỏi.

      Tiêu Khung Diễn “woa” tiếng, Ứng Hàn Thời đáp: “ ta tiếp tục vòng tuần hoàn ngừng nghỉ”.

      Câu trả lời này khiến Cẩn Tri bất giác rùng mình. Tiêu Khung Diễn cất giọng thích thú: “ gian này chẳng là gì cả. gian hư ảo quy mô lớn chỉ có thể tuần hoàn theo quy định lập sẵn mà thậm chí nó còn có thể tự phát triển, dần trở nên hoàn thiện và hợp lí hơn. Nếu tồn tại ở trong đó thời gian dài, tiềm thức của con người cũng ảnh hưởng lên gian hư ảo, hình thành nên tượng chiếu rọi nào đó, có tác dụng vào gian hư ảo.”

      “Giống phim điện ảnh Inception phải ?” Cẩn Tri hỏi. Ứng Hàn Thời mỉm cười. Tiêu Khung Diễn cũng cười: “Đó là phim điện ảnh tôi thích nhất đấy, rất hồi hộp và gay cấn. Có điều , bộ phim đó về những giấc mơ, còn chúng ta là gian hư ảo thực . Hơn nữa, họ quá đề cao tiềm thức của con người, dùng tiềm thức tạo ra những giấc mơ phức tạp. Từ góc độ khoa học kĩ thuật, điều này là tưởng. chung, gian hư ảo chỉ có thể được tạo ra từ máy tính thôi.
      ("Inception là tác phẩm điện ảnh giả tưởng nổi tiếng của Mỹ, trong đó nhân vật chính có khả năng thâm nhập vào giấc mơ của người khác.")

      “Sau khi tiến vào gian hư ảo chúng ta giải quyết những con vật đó bằng cách nào?” Cẩn Tri lại hỏi.

      “Rất đơn giản.” Tiêu Khung Diễn đáp: “Bây giờ, chúng ta thể làm gì họ bởi vì hai tiềm thức đều tồn tại trong cùng cơ thể. Nhưng gian hư ảo khác, chủ thể của nó là ý thức. Ý thức cho rằng bản thân là thứ gì. Trong gian hư ảo xuất trạng thái đó. Vì vậy, con người là con người, chó là chó. Họ tách ra, chúng ta cần xử lý những con chó là được”.

      Đêm về khuya, Cẩn Tri ngồi bó gối đống cỏ, dõi theo Ứng Hàn Thời và Tiêu Khung Diễn bận rộn trước máy tính. Ánh sáng từ màn hình hắt vào gương mặt của người đàn ông, xắn cao tay áo, mười đầu ngón tay lướt nhanh bàn phím. Vào thời khắc này, chẳng khác nào kỹ thuật viên IT bình thường cả. Cẩn Tri nghĩ thầm, đây cũng là khoảng thời gian tươi đẹp thuộc về .

      Thị trấn cổ ở dưới chân núi đèn đóm sáng trưng, tiếng còi hụ xe cảnh sát tới. Việc mười mấy người đàn ông mất tích bị phát . Thế nên bây giờ, họ phải chạy đua với thời gian.

      lúc sau, Tiêu Khung Diễn đứng dậy, vươn vai: “Em ra ngoài hít thở khí trong lành lúc. Người máy cần bảo dưỡng, nếu bị han gỉ mất”. Cẩn Tri đứng lên, đến bên cạnh Ứng Hàn Thời, ôm cổ từ phía sau.

      Ứng Hàn Thời gần xong công việc. đẩy máy tính rồi kéo Cẩn Tri ngồi xuống đùi mình, đồng thời cất giọng trầm trầm: “Em cùng nhé!”.

      Buổi trưa tĩnh lặng, ánh mặt trời như dải lụa mềm mại và trong suốt bao trùm khắp cả gian. Tiếng ve sầu kêu râm ran và tiếng chim chóc từ ngoài cửa sổ vọng tới. Cẩn Tri và Ứng Hàn Thời nằm giường nhà nghỉ. giữ hai tay , hôn lên từng tấc da tấc thịt của . Cẩn Tri dần trở nên ý loạn tình mê nhưng vẫn quên đẩy người ; “ mau dừng lại . Bây giờ là ban ngày, chúng ta còn phải dạo quanh đây nữa đấy!”

      Ứng Hàn Thời ngừng động tác, ngẩng đầu nhìn : “ biết. Tiểu Tri, bây giờ chúng ta ở trong gian hư ảo.”

      Cẩn Tri ngẩn người, còn chưa kịp hiểu ra vấn đề, trung đột nhiên xuất hàng chữ màu đỏ xiêu vẹo: “Hai người đừng hôn nhau nữa. Lập tức hành động !” Bên dưới còn có hình vẽ đầu người máy.

      Cẩn Tri giật mình. Lúc này, mới nhớ ra, Tiêu Khung Diễn và Ứng Hàn Thời làm xong gian hư ảo, sau đó cùng nằm xuống, để tiềm thức xâm nhập vào gian. Nhưng vừa rồi, hề nhận ra điều đó.

      Ứng Hàn Thời xuống giường, mở hé cửa ra vào: “Họ ở dưới kia”.

      Đối với Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri, đây phải là nhiệm vụ khó khăn nhưng tương đối phức tạp. Ngoài việc tìm và giải quyết mười hai con chó, họ phải đưa từng nạn nhân đến mép gian hư ảo rồi tất cả mọi người cùng rời khỏi nơi đó nữa.

      “Chúng ta thể đánh ngất mười hai người rồi đưa họ hay sao?” Làm vậy tiết kiệm được khối thời gian và công sức”. TRước đó, Cẩn Tri hỏi câu này.

      Ứng Hàn Thời trả lời: “ phải được, chỉ là tiềm thức của họ rất yếu. Nếu tiềm thức bị đánh ngất trong gian hư ảo, não bộ của họ bị tổn thương”.

      Cẩn Tri và Ứng Hàn Thời ngồi bên chiếc bàn ăn cơm. Vẫn là món thịt kho, mì trộn, mướp xào trứng và canh rau như hôm nào. Cách đó mười mấy mét, Trần Nam cho chó gặp xương, Diệp Tử đứng bên cạnh, sờ đầu ta: “ còn đau đầu ?”

      Ăn cơm xong, Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri ra ngoài mà về phòng chờ đợi. lúc sau, trong sân còn ai khác. Diệp Tử và con trai ngủ trưa, Trần Nam vào bếp. Con chó đen nằm yên ở góc tường.

      Ứng Hàn Thời nắm tay Cẩn Tri nhảy xuống. Con chó liền đứng dậy, nhìn họ chằm chằm. Họ từ từ tiến lại gần, Cẩn Tri rút ra khẩu súng gây mê nho , nhằm thẳng vào nó. Khẩu súng là Tiêu Khung Diễn đưa cho . Đối phó với chú chó đâu cần đến sức chiến đấu của Tinh Lưu.

      Ai ngờ con chó hết sức cảnh giác. Nó sủa “gâu” tiếng rồi chạy mất. Ứng Hàn Thời lấy khẩu súng trong tay Cẩn Tri rồi đuổi theo nó. Con chó chạy vào phòng ngủ chính, nơi Diệp Tử và con trai ngủ trưa.

      Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri rón rén vào trong, liền nhìn thấy con chó đứng bên cạnh giường hai mẹ con, cắn gấu áo Diệp Tử, tựa như muốn lôi chị ta xuống đất hay đánh thức chủ nhân. Nhìn thấy hai người, nó liền nhả gấu áo, nằm xuống đúng tư thế bảo vệ.

      Cẩn Tri hơi ngây ra khi nhìn vào đôi mắt đen của nó. Ứng Hàn Thời nhanh chóng nhả đạn, con chó nấc nghẹn tiếng rồi gục xuống đất. Ở giường, mẹ con Diệp Tử vẫn hề tỉnh giấc.

      Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri bế con chó lên gác, nhốt nó trong phòng. Cẩn Tri : “Bản tính của con chó này tệ, chắc rất trung thành, chỉ là bị nhiễm xạ mới trở nên hung hãn. Chúng ta có cần thiết phải giết nó ?”.

      Ứng Hàn Thời trầm ngâm vài giây rồi trả lời: “ cần. Chúng ta có thể để nó lại đây. Ngoài kia, nó vĩnh viễn tỉnh lại”.

      Cẩn Tri lập tức mường tượng ra hình ảnh con chó ngừng lặp lại cuộc sống mỗi ngày trong gian này, tưởng rằng vẫn sống cùng chủ nhân. khẽ: “Chúng ta cứ làm thế .”

      Ứng Hàn Thời buộc con chó vào chân giường. Khi nó tỉnh lại, bọ họ rời khỏi đây.

      Hai người xuống bếp. Trần Nam quay lưng về phía họ, cắm cúi ăn cơm. Nghe tiếng động, ta liền ngoảnh đầu lại.
      Trâu, lylyLoverainbowtq thích bài này.

    5. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 26-2

      Cẩn Tri luôn: “Trần Nam, chúng tôi đến đây để giúp . còn nhớ mấy ngày trước, số dân làng đào được thứ gì đó ở chùa Thạch Lăng ?”.

      Trần Nam đáp: “Tôi còn nhớ”.

      Cẩn Tri lại hỏi: “Kể từ hôm đó, có phải thường xuyên bị đau đầu ?”

      ta gật đầu. Cẩn Tri hiểu ra vấn đề. ta cũng giống như hồi nãy, ý thức được mình ở trong gian hư ảo.

      Cẩn Tri giải thích ngắn gọn: “Các bị nhiễm xạ nên gen biến đổi. tại, tiềm thức của chó và của bản thân đều ở trong cơ thể . Bây giờ, chúng ta phải ở trong thế giới thực mà chỉ là gian ảo mà thôi. Chỉ cần theo chúng tôi, được cứu thoát, được về với vợ con .”

      Trần Nam để lộ vẻ mặt kinh ngạc và nghi hoặc. Cẩn Tri liếc Ứng Hàn Thời, khẽ gật đầu, thế là túm vai Trần Nam, ánh sáng bạc đồng thời xuất .

      Khi mở mắt ra, Trần Nam ở trong khu rừng rậm rạp. Trống ngực ta đập thình thịch, lòng bàn tay rịn mồ hôi. Cẩn Tri đứng bên cạnh ta, chỉ tay ra bên ngoài khu rừng: “Đó là mép gian hư ảo. có thấy hình giọt nước ?” Trần Nam ngẩng đầu, phát nơi đó phải là bầu trời trong xanh mà là khoảng hỗn độn, chằng chịt những đường vân ngoằn ngoèo. ta há hốc miệng, lùi lại phía sau vài bước.

      Cẩn Tri mỉm cười; “Bây giờ, tin đây là gian hư ảo rồi chứ? hãy đứng yên ở nơi này, đợi chúng tôi cứu những người khác rồi đưa các cùng rời khỏi nơi đây. Mấy con chó ở lại trong gian nên thể nào làm hại các được nữa.”

      Cùng thời gian đó, ở trong hang động bên ngoài gian hư ảo, Tiêu Khung Diễn ngồi trước máy tính, nhàn rỗi duỗi thẳng chân tay. Bây giờ, ta chẳng còn việc gì để làm ngoài chờ đợi. Ngồi yên lúc, ta chợt sáng mắt, mở mục giải trí trong máy tính ra, chọn xem bộ phim truyền hình gia đình rất ăn khách trong thời gian gần đây.

      Đêm tối như hũ nút, chỉ có ánh đèn hắt ra từ màn hình. Tiêu Khung Diễn chăm chú theo dõi, đám đàn ông bên cạnh cũng nằm bất động. biết bao lâu sau, ngoài cửa hang bỗng vang lên tiếng bước chân, người vào. Tiêu Khung Diễn ngẩng đầu, đứng bật dậy: “Sao biết đường đến đây?”

      Người đó chẳng chẳng rằng, giơ súng nhắm thẳng vào ta. Tiêu Khung Diễn định chất vấn nhưng kịp nữa, viên đạn lặng lẽ găm vào ngực trái tim ta. Tiêu Khung Diễn đổ gục xuống đất, đồng tử màu đỏ đảo hai vòng rồi bất động.

      Người đó đến bên Ứng Hàn Thời, kiểm tra hơi thở và nhịp tim của rồi bắt đầu tìm kiếm quanh hang động. lúc sau, người đó đào được hai chiếc hộp kim loại . ta dùng con dao găm cạy nắp hộp. Nhìn thấy hai con chip phát ra ánh sáng mờ mờ, người đó liền đóng hộp, quay ra khỏi hang.

      Mặt trời từ từ chếch về hướng tây. Ngày càng có nhiều người được đưa tới mép gian. Trong quá trình thuyết phục, tuy có người nửa tin nửa ngờ, có người bỏ ngoài tai nhưng khi tận mắt thấy cảnh tượng ngoài khu rừng ấy, họ đều vô cùng kinh ngạc, sau đó đứng tập trung ở chỗ trống chờ đợi theo lời dặn của Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri.

      Bọn họ thầm trò chuyện: “”Chó nhà gần đây có hung dữ ?”, “Có, nhà cũng thế à?”, “ biết cậu kia là ai nhỉ? Thầy bắt hay sao?”, “Trần Nam, sao chẳng gì cả? Đứng xa thế để làm gì?”…

      Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri còn phải quay lại thị trấn đón người đàn ông cuối cùng. Nghe được những lời này, vô thức quay đầu, bắt gặp Trần Nam mình đứng cách xa đám đông, quay lưng về phía bọn họ.

      Ngôi nhà của người cuối cùng chỉ khép hờ cửa, Cẩn Tri vừa đẩy cửa liền sững sờ trong giây lát. người đàn ông nằm dưới đất, mắt mở trừng trừng, cổ họng bị xé rách, máu chảy lênh láng. con chó rất lớn đứng bên cạnh, mồm đầy vết máu. Thi thể bốc mùi, xem ra ta chết khá lâu rồi.

      Con chó gầm gừ tiếng rồi lao bổ về phía họ. Cẩn Tri lập tức bắn súng gây mê. Con chó co giật hai cái rồi gục xuống đất, bất động.

      “Nó giết chết tiềm thức của con người. Chúng ta đến muộn rồi.” Ứng Hàn Thời lên tiếng.

      “Người thực như thế nào?”

      tiềm thức còn nữa, tiềm thức bị nhốt trong gian hư ảo nên ta trở thành người thực vật.”

      Cẩn Tri im lặng, dõi mắt lên bầu trời. Dù cố gắng hết sức nhưng cũng thể cứu được tất cả mọi người.

      Hai người nhanh chóng quay về khu rừng. Đám đàn ông ngồi dưới đất chờ đợi liền đứng dậy hỏi: “Có thể được chưa?”

      Ứng Hàn Thời đáp: “Lối thoát ở mép gian mở sau ít phút nữa. Đến lúc đó, tôi đưa các vị ra ngoài”.

      Cẩn Tri lại đưa mắt nhìn qua Trần Nam. ta vẫn đứng chỗ, quay lưng về phía mọi người. Cảm thấy ta hơi kì lạ, liền ra hiệu cho Ứng Hàn Thời sang bên cạnh rồi mở miệng hỏi: “ có chú ý đến ta ?”.

      “Có! ta trông giống người bình thường cho lắm!”

      Cẩn Tri gật đầu tán thành. Trước biến cố lớn như vậy, vẻ mặt của những người khác đều lo lắng và sốt ruột cách sinh động, trong khi Trần Nam lại bị khí u ám bao phủ, vẻ mặt ta đờ đẫn, cũng chẳng lời. Cẩn Tri nhất thời chẳng nghĩ ra được nguyên nhân. Tiêu Khung Diễn , ở trong gian hư ảo chỉ là tiềm thức của con người. Tiềm thức cho rằng bản thân thế nào ra như vậy. Do đó, ta chắc chắn là Trần Nam mà bọn họ tìm kiếm. Chẳng lẽ người ta tồn tại vấn đề khác? Chuyện này chỉ có thể đợi ra khỏi gian hư ảo rồi tìm hiểu sau.

      Trời bắt đầu xẩm tối. Ứng Hàn Thời đột nhiên quay đầu về phía con đường vào thị trấn. Cẩn Tri cũng nhìn theo ánh nhìn của , phát con chó chạy nhanh tới. Đó chính là con chó của Trần Nam và Diệp Tử. Vào thời khắc này, hai chân sau của nó đầy vết máu. Xem ra, nó dùng hết sức thoát khỏi sợi dây thừng.

      Bởi vì tiết lộ của Cẩn Tri nên đám đàn ông tự nhiên sợ chó. Bọn họ lập tức trốn ra sau lưng và Ứng Hàn Thời. Con chó chạy đến trước mặt Trần Nam, kéo ống quần của ta về bên.

      “Đánh chết nó! Đánh chết nó!” Đám đàn ông hét lên. Có người còn nhặt hòn đá ném vào con chó. Trần Nam biến sắc mặt, ra sức hết con chó nhưng nó vẫn cắn chặt gấu quần ta.

      “Khoan !” Ứng Hàn Thời lên tiếng. Lúc này, Cẩn Tri cũng để ý thấy đôi mắt của con chó đẫm nước.

      Ứng Hàn Thời nhìn Trần Nam. Chạm phải ánh mắt của , ta tựa như hiểu ra điều gì đó nên đột nhiên đạp mạnh con chó rồi quay người chạy về phía mép gian. Ứng Hàn Thời vụt như tia chớp, túm người Trần Nam đập mạnh xuống đất. ta há miệng thở hồng hộc, gương mặt lộ vẻ hung dữ. Dù đầu bị chảy máu nhưng dường như ta cảm thấy đau đớn. Tiếp theo, Trần Nam bật dậy lao vào Ứng Hàn Thời. Vào giây phút này, đồng tử ta biến thành màu nâu xám, hàm răng trở nên sắc nhọn, mười ngón tay biến thành móng vuốt. Ứng Hàn Thời nhanh như cắt kẹp cổ họng rồi đánh ngất đối phương.

      Mọi người đều há hốc mồm. Trống ngực Cẩn Tri đập thình thịch, suy đoán mơ hồ vụt qua đầu óc . Tại sao Trần Nam và con chó lại như vậy? Ứng Hàn Thời lên tiếng giải thích: “Tiềm thức của Trần Nam bị xâm chiếm quá sâu nên ta trở thành động vật, còn con chó lại coi mình là con người”.

      Cẩn Tri giật mình, lập tức quay sang con chó. Như nghe hiểu câu của Ứng Hàn Thời, nó chảy nước mắt, hai chân trước nằm xuống, đầu cũng cúi thấp như cúi chào bọn họ.

      “Làm thế nào bây giờ?” Cẩn Tri hỏi: “Chúng ta đưa nó ra ngoài, liệu Trần Nam còn có thể trở về như cũ hay ?”

      Ứng Hàn Thời im lặng vài giây rồi trả lời: “ thể! Ý thức của nó hỗn loạn, có quay về Trần Nam cũng chỉ sống như động vật mà thôi”.

      Nghe những lời này, con chó đứng dậy, lùi lại phía sau vài bước rồi nằm phủ phục xuống đất, ngẩng đầu nhìn bọn họ.

      “Nó muốn quay về nữa.” Cẩn Tri khẽ.

      Vào giây phút cuối cùng, nó cố gắng hết sức thoát khỏi sợi dây trói, chạy đến nơi này để ngăn cản đưa “Trần Nam” trở về thế giới thực, chiếm lấy cơ thể của nó, sống cùng vợ con nó. Sau đó, nó quyết định ở lại gian hư ảo này mãi mãi.

      Ánh sáng bạc lóe lên, mép gian mở ra. Ứng Hàn Thời mà Cẩn Tri đưa mọi người qua nơi ấy. Cuối cùng, cảnh vật gian hư ảo dần dần biến mất trước mắt bọn họ.

      Vừa mở mắt, Cẩn Tri phát mình nằm trong lòng Ứng Hàn Thời chiếc giường gấp trong hang đá. cũng vừa tỉnh lại. khẽ thầm: “ kết thúc rồi phải ?”.

      “Ừ!”

      “Trần Nam và người đàn ông bị giết chết…”

      “Họ bao giờ trở về nữa.” đáp.

      Hai người yên lặng lúc. Đây coi như là lần đầu tiên Cẩn Tri có cảm nhận cách ràng về gian hư ảo. Khi tiềm thức ở trong đó, cảm thấy vô cùng chân thực. Đến khi tỉnh lại, tất cả tựa như giấc mơ. đảo mắt xung quanh, mấy người đàn ông vẫn chìm trong giấc ngủ say.
      Trâulyly thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :