1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Người Láng Giềng Của Ánh Trăng - Đinh Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 23-4

      ôm vai ; “ phải là người yếu đuối, dễ bị ức hiếp. Tuy nhiên, con người sống đời, có những việc cần bận tâm, cũng có những chuyện chỉ là phù du, chúng ta khỏi cần để trong lòng”.

      Từ trước đến nay, luôn cảm thấy quá lương thiện và chất phác. Nhưng vào thời khắc này, chợt hiểu ra điều, lương thiện có nghĩa là đơn thuần, chẳng biết gì về đời, phải thấu suốt tất cả đúng hơn.

      liền ôm lấy Ứng Hàn Thời: “ rất, rất, rất đàn ông”.

      Chưa từng được Cẩn Tri tán thưởng bằng giọng điệu tự hào như vậy, lại đúng phương diện bản thân quan tâm nhất, Ứng Hàn Thời đỏ mặt, cái đuôi cũng lộ ra ngoài. quấn đuôi vào tay mình hai vòng, lại hỏi: “Bây giờ, chúng ta làm gì?”.

      “Tiêu Khung Diễn tìm ra Lão Bạch. Ăn cơm xong, chúng ta tìm ta.”

      “Vâng.”

      Đám đông tụ tập bên ngoài biệt thự cuối cùng cũng bị bảo vệ giải tán. Còn hai người Nano của quân nổi loạn nhân lúc lộn xộn trốn mất.

      Cẩn Tri và Ứng Hàn Thời đều lên mạng xem tin tức, nhưng qua vẻ mặt của Trang Xung và Tiêu Khung Diễn, có thể thấy tình hình tương đối tệ hại. Ăn cơm xong, Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri lập tức xuất phát.

      Nửa tiếng sau, họ dừng bước tại khu chung cư trông rất bình thường. Tiêu Khung Diễn điều tra ra, Lão Bạch chui rúc ở nơi này.

      Bây giờ tối muộn, khu chung cư rất yên tĩnh, đèn điện thưa thớt. Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri cầu thang bộ chứ dùng thang máy. “Lão Bạch” sống ở tầng mười tám. Lên đến tầng mười sáu, đột nhiên dừng bước, chăm chú lắng nghe.

      Bạch Tử Thần ngồi hút thuốc chiếc sofa cũ kĩ, bẩn thỉu, bên cạnh có mấy người đàn ông chơi mạt chược, tiếng cười ầm ĩ. Là người có văn hóa, Bạch Tử Thần rất ghét dân lưu manh, chợ búa, nhưng tại, ta cần đến bọn họ.

      Từ sáng đến giờ, ta luôn trong tâm trạng sốt ruột và hưng phấn. Như những gì viết weibo, kể từ lúc được Ứng Hàn Thời cứu, ta rất mong tìm ra và vạch trần bí mật của đối phương. Nhưng chỉ dựa vào đôi tai và cái đuôi, ta thể khẳng định Ứng Hàn Thời có phải là người ngoài hành tinh hay . Tuy nhiên, ta biết , giả thiết về “người ngoài hành tinh” thu hút chú ý của dư luận, đạt hiệu quả càng chấn động hơn.

      Bây giờ, tiết lộ của ta được chứng thực. Nghe có người tìm ra địa chỉ nhà Ứng Hàn Thời, thậm chí chụp được nhiều ảnh làm bằng chứng. Tuy nhiên, Bạch Tử Thần vội đến góp vui. Thứ ta muốn chính là tin tức độc quyền. Nếu vụ này thành công, ta trở thành phóng viên nổi tiếng toàn thành phố Giang, thậm chí là cả nước. ta hít hơi thuốc, ánh mắt dừng lại ở chiếc lồng sắt cao quá đầu người ở giữa phòng. Trong đó chuẩn bị đầy đủ các loại xích sắt để trói chân tay của người ngoài hành tinh.

      Bạch Tử Thần đoán Ứng Hàn Thời đến tìm mình. Vì thế, ta mới thuê căn hộ này, đồng thời thuê bảy, tám tên côn đồ. Dù biết Ứng Hàn Thời rất khỏe nhưng ta người đông, lại toàn là kẻ giỏi đánh đấm nên chắc có vấn đề gì.

      thực tế, Bạch Tử Thần tin vào tồn tại của người ngoài hành tinh. ta nghiêng về giả thiết người đàn ông này bị đột biến gen nên mới mọc đuôi, gọi là quái thai đúng hơn. Ở nước ngoài cũng đưa tin trẻ sơ sinh bị mọc đuôi đấy thôi. Có điều, tên quái thai đó là át chủ bài giúp ta thành danh.

      Bạch Tử Thần nhìn đám côn đồ bằng ánh mắt chán ghét, nhưng ngoài miệng vẫn ngọt nhạt: “Các vị đại ca chơi chơi, nhưng được lơ là cảnh giác đâu đấy! có thể xuất bất cứ lúc nào. Các vị nhớ đừng đả thương , chỉ cần nhốt vào trong lồng là được, khi nào nghiên cứu xong, tôi thả ra”.

      Đám côn đồ vừa chơi bài vừa gật gù: “Được thôi”. Bạch Tử Thần sốt ruột mở máy tính ra lưới weibo, theo dõi tiến triển mới nhất của vụ việc. Trong phòng rất ồn ào nên ta và cả đám đông đều nghe thấy tiếng mở cửa ngoài phòng khách.

      Đến khi Bạch Tử Thần có linh cảm bất thường, quầng sáng trắng từ phía cửa ra vào bất thình lình ập đến. Mấy tên côn đồ “hự” tiếng, ngã vật xuống đất, còn ta cũng bất tỉnh.

      Khi tỉnh lại, Bạch Tử Thần phát bản thân mình ở trong lồng sắt. ta sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, vội lồm cồm bò dậy , nhìn đôi nam nữ ở bên ngoài.

      Ứng Hàn Thời đứng bên cửa sổ, quay lưng về phía ta. Cẩn Tri ngồi ghế, thần sắc nghiêm nghị: “ có lương tâm hả? ấy từng cứu mạng , vậy mà định nhốt ấy như loài động vật”.

      Bạch Tử Thần lấy lại bình tĩnh, thản nhiên trả lời: “Tôi chỉ muốn tìm ra thôi. Cậu ta…là người ngoài hành tinh sao?”

      Cẩn Tri đảo mắt vòng quanh căn phòng, ánh mắt càng lạnh lùng hơn: “Tìm kiếm ư? Thế những máy quay camera và bản thảo ở đây sao? định truyền hình trực tiếp phải ?”

      Bạch Tử Thần biết gì hơn, cuối cùng ấp úng: “Đó cũng là vì …”

      Ứng Hàn Thời cuối cùng cũng quay đầu về phía ta. Khi hai người chạm mắt, Bạch Tử Thần thót tim. Sau đó, Ứng Hàn Thời cất giọng điềm tĩnh: “ Tôi giết những người dân thường, tội của cũng đáng chết, nhưng hành động của khiến người của tôi bị tổn thương. Vì vậy, tôi bắt trả giá”.

      Bạch Tử Thần hoảng sợ hét lớn: “Các người định làm gì hả? Bây giờ là xã hội pháp trị…” Còn chưa dứt lời, Ứng Hàn Thời thò tay vào trong lồng sắt, lôi ta ra ngoài. Bạch Tử Thần kêu “a” lên tiếng. Ứng Hàn Thời nhanh như cắt xách ta nhảy ra ngoài ban công.

      Cẩn Tri đợi mấy phút mới thấy hai người quay lại căn hộ. Ứng Hàn Thời buông đối phương. Sắc mặt Bạch Tử Thần tái nhợt, toàn thân mềm nhũn. ta ngồi bệt xuống đất rồi bắt đầu nôn khan.

      Chứng kiến bộ dạng này của đối phương, Cẩn Tri thấy vô cùng sảng khoái. Ứng Hàn Thời : “Nếu còn lần sau, tôi đỡ ”. Ý của rất ràng, lần sau lấy mạng ta.

      Bạch Tử Thần lắc đầu lia lịa: “Tôi làm gì hết.”

      Ứng Hàn Thời nhìn thẳng vào ta lúc rồi quay sang Cẩn Tri: “Em ra ngoài cầu thang đợi ”.

      “Vâng.”

      Cẩn Tri đợi lúc mới thấy bóng dáng Ứng Hàn Thời. Hai người xuống dưới, lên xe ra về.

      đường , thông báo: “ đánh gãy hai chân của ta”.

      Cẩn Tri chỉ “ừ” tiếng, phát biểu điều gì.

      Ứng Hàn Thời giải thích: “Ánh mắt Bạch Tử Thần rất gian xảo nên phải cho ta nếm mùi đau khổ, ta dám tái phạm, cũng từ bỏ ý định theo dõi . tiêu hủy hết tài liệu máy tính của ta. Mất thông tin nguồn Tiêu Khung Diễn có thể phong tỏa mọi tin tức liên quan mạng. Sau này, mạng còn bất cứ dấu vết nào nữa”.

      Cẩn Tri gật đầu. tin tưởng vào phán đoán và quyết định của . Vào thời khắc này, Ứng Hàn Thời bộc lộ vẻ quyết đoán quen thuộc mà xa lạ, nhưng cũng khiến rung động. biết trước kia từng có nhiều trường hợp, ở mạng dù kiện nóng hổi đến mấy, khi bị dẹp bỏ vài ngày sau, công chúng còn nhắc đến nữa, mấy tháng sau chẳng còn ai nhớ tới. Chỉ là, kiện này phá vỡ cuộc sống êm đềm của họ.

      dõi mắt về dòng xe cộ ở phía trước, : “Đến nhà em , ai làm phiền chúng ta”.

      “Ừ!”

      Ứng Hàn Thời đỗ xe ở góc phố, cách nhà Cẩn Tri đoạn rồi ôm nhảy lên trung, chui qua cửa sổ. Trong nhà rất tối như hai người đều bật đèn, cứ thế leo lên giường. Cẩn Tri rúc vào người , thầm: “Hàn Thời, khiến người khác chỉ muốn làm hài lòng thôi”. đáp lời nhưng biết, chắc chắn lại đỏ mặt khi nghe những lời này rồi.

      “Em cũng muốn….khiến hài lòng à?” hỏi.

      Cẩn Tri nghiêm túc trả lời: “Em cố gắng”.

      Hai người đều mỉm cười trong bóng tối. giữ hai tay , thầm phủ môi xuống.

      Hết chương 23
      Quynh Do, hoai90, Trâu2 others thích bài này.

    2. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      cứ thấy sợ sợ sao ý. lo lắng a ý bị mn kì thị. sợ 2 ng bị làm phiền. vài ghét cả quân nổi loạn nữa.... ôi ôi... sao nhiều nỗi lo như vậy chứ... thanks nàng type nhiều nhé...
      Trâuamylee thích bài này.

    3. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Cứ thấy hai ng hok đc suôn sẻ :yoyo44::yoyo44::yoyo44:
      lyly, Quynh DoTrâu thích bài này.

    4. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 24-1

      Chuông di động reo vang,Cẩn Tri mở mắt,phát mình nằm sofa trong phòng ngủ. Trước đó còn ở ngoài ban công nhà Ứng Hàn Thời cơ mà,lẽ nào ta bế vào? Cẩn Trí ngây ra vài giây mới lần tìm điện thoại,nhìn thấy dãy số màn hình, hắng giọng rồi mới bắt máy: "Cháu chào chú giám đốc".

      Ông giám đốc ngập ngừng: "Tiểu Tri! tình hình của thế nào rồi?"

      Cẩn Tri lập tức hiểu ý, bình thản trả lời: "Cháu vẫn bình thường ạ!"

      Giám đốc thư viện ho khan tiếng:" Chuyện là thế này,hai ngày nay,có rất nhiều phóng viên đến Thư viện, ảnh hưởng đến hoạt động của cơ quan,theo tôi nên ở nhà nghỉ ngơi,đợi vụ này trôi qua rồi làm sau"

      "Cháu xin lỗi làm phiền chú và mọi người" Cẩn Tri cất giọng thành khẩn.

      Ông giám đốc lập tức :" sao đừng nghĩ ngợi nhiều,tôi tin mấy chuyện viển vông đó, nhớ chăm sóc tốt bản thân".

      Cẩn Tri cười: "Cháu cảm ơn chú,đúng rồi...."

      "Gì cơ?"

      "Dù nghỉ nhưng cháu vẫn được lĩnh lương chứ?"

      Ở đầu kia điện thoại,ông giám đốc nghiến răng:"được"

      Sau khi gác máy,tâm trạng Cẩn Tri tốt hơn nhiều,cuộc đời luôn tồn tại những người khiến bạn cảm thấy ấm áp.

      vừa định xuống tầng dưới,điện thoại đổ chuông. cầm điện thoại lên xem,Trống ngực bất giác đập thình thịch.

      "Alo"

      "Cẩn Tri" thanh trầm thấp của Tạ Cẩn Hành truyền tới "Em làm gì vậy?"

      "Em ở nhà nghỉ ngơi"

      "Gần đây công việc có bận lắm " hỏi với giọng đầy quan tâm

      " bận ạ! sao?"

      " cũng bận" Tạ Cẩn Hành đáp: "nên lúc nào rảnh em hãy dẫn cậu ta đến gặp "

      Cẩn Tri lặng thinh, giáo sư Tạ cũng chẳng gì. lúc sau, ta mới lên tiếng:" biết cậu ta đúng là người ngoài hành tinh"

      Cẩn Tri vẫn ngậm miệng.

      Giáo sư Tạ lại hỏi:"hai đứa có dự tính gì ?"

      Cẩn Tri hỏi lại:"bên các hay cơ quan nhà nước liệu có hành động gì ?"

      " đâu" Tạ Cẩn Hành mỉm cười:"từ trước đến nay,tin tức kiểu này có rất nhiều.Hơn nữa chẳng phải bọn em dẹp thông tin mạng rồi sao?cơ quan nhà nước vốn hành xử thận trọng.Bọn quan tâm đến những chuyện bắt bóng bắt gió của dư luận"

      Cẩn Tri thở phào nhõm,vô thức đáp:"Cảm ơn !"

      Giáo Tạ lại :" Có điều, phải xin lỗi em"

      Cẩn Tri hiểu,Tạ Cẩn Thành nhanh chóng kể lại đầu đuôi. ra,tay Bạch Tử Thần cũng khá thần thông quảng đại. Sở dĩ ta biết đường lên núi Y Lam tìm hiểu là do nghe nhân viên làm việc trong cơ quan Giáo sư Tạ tiết lộ,từ trường ở khu vực đó dao động khá bất thường. Chỉ vào chút manh mối này, ngờ ta lại chụp được ảnh Ứng Hàn Thời.

      xin cấp thuyên chuyển nhân viên nghiên cứu đó phòng ban khác, Tạ Cẩn Hành cho biết:" Người có tính bất cẩn như vậy thích hợp làm công tác nghiên cứu khoa học, đích thân bảo quản, để nhiều người tiếp xúc với những tài liệu có liên quan".

      Hóa ra hai chuyện chẳng hề dính dáng đến nhau lại tạo thành phiền phức của ngày hôm nay. Cuộc đời đúng là khó lường,tựa như được định sẵn,chuyện gì đến ắt đến.

      Cẩn Tri rất cảm kích trai:"cảm ơn ,đợi vụ này qua ,em đưa ấy đến gặp "

      Cẩn Tri xuống tầng dưới nhưng nhìn thấy Ứng Hàn Thời, chỉ có Tiêu Khung Diễn và Trang Xung chụm đầu trước máy tính, về mặt vô cùng hưng phấn. tiến lại gần, hỏi:”Các làm gì thế?”

      Tiêu Khung Diễn xoay màn hình về phía : “ Tiểu Tri, mai xem kiệt tác của chúng tôi !”.

      Cẩn Tri xem lúc, nhịn được cười. ra, bọn họ dùng tài khoản weibo của Bạch Tử Thần, đăng status xin lỗi rất dài. Đại ý ta thuê cosplay tự biên tự diễn màn kịch nhằm mục đích thu hút chú ý của công chúng. Bây giờ, bị “nhân vật chính nghĩa nào đó” vạch trần, lương tâm ta giày vò, buộc phải thừa nhận lỗi lầm. ta chịu toàn bộ trách nhiệm, đồng thời mong mọi người đừng quấy rầy cuộc sống của “diễn viên” vô tội đó. Mười mấy phút sau khi đăng status có hơn năm ngàn lượt bình luận. Phần lớn dân mạng đều chửi Bạch Tử Thần. Tất nhiên cũng có người tận mắt chứng kiến Ứng Hàn Thời biến thân đưa ra bình luận trái ngược, nhưng đều bị Tiêu Khung Diễn và Trang Xung xóa ngay.

      Cẩn Tri ngẫm nghĩ, cảm thấy chiêu này của bọn họ rất tuyệt. Thế giới internet vốn khó có thể phân biệt trắng đen. Chỉ cần tin tức nguội dần, giả lẫn lộn, tất cả qua .

      “Các làm tốt lắm!” Cẩn Tri khen ngợi.

      Tiêu Khung Diễn cười toe toét.

      “Có điều…” Cẩn Tri đột nhiên chuyển đề tài: “Các bôi bác cả Ứng Hàn Thời. Trước đó, mọi người đều cho rằng ấy là người ngoài hành tinh siêu việt. Bây giờ, ai cũng nghĩ ấy là cosplayer ấu trĩ:.

      Tiêu Khung Diễn kêu “a” tiếng. Bọn họ đâu có nghĩ tới điều này. Cẩn Tri mỉn cười, với Trang Xung: “Tôi tạm nghỉ việc, thời gian nữa mới làm”.

      Trang Xung im lặng vài giây mới trả lời: “Thế cũng tốt. Hay là đâu đó cho khuây khỏa?”

      Cảm thấy đây là ý kiến hay, Cẩn Tri gật đầu: “Để tôi nghĩ ”.

      Trang Xung cười cười: “ muốn đâu? Tối chỗ nào cũng ok”.

      Tiêu Khung Diễn ghé sát: “ Tôi cũng muốn ! Tiểu Tri chọn nơi nào hoang vắng là tôi có thể cùng mà”.

      Cẩn Tri liếc qua bọn họ rồi quay gót rời phòng.

      Quả thực là thấy hứng khởi khi nghĩ đến chuyến du lịch, cũng nhân dịp này rời khỏi thành phố Giang để tránh sóng gió. Tuy nhiên, muốn dẫn theo hai “bóng đèn” này mà chỉ muốn riêng với Ứng Hàn Thời thôi.

      Nghĩ đến đây. Cẩn Tri liền tìm . trong thư phòng, tay là quyển Mười vạn câu chuyện cười.

      đến bàn, ngồi xuống, quay sang hỏi : “ Tại sao suốt ngày đọc loại sách này thế?”

      Ứng Hàn Thời nở nụ cười ôn hòa: “Loại sách này khiến tâm trạng bình lặng:.

      Cẩn Tri giơ tay sờ mặt : “Con người đủ trầm tĩnh rồi, còn cần bình lặng làm gì?”.

      nắm lấy tay , chỉ mỉm cười chứ trả lời, Cẩn Tri chuyển đề tài: “Hàn Thời, chúng ra du lịch , tới nơi ai biết chúng ta ấy”.

      “Được!”.

      “Lần này chỉ hai chúng ta thôi, dẫn theo ai hết, đặc biệt là Tiêu Khung Diễn và Trang Xung.”

      “Ừ!” đáp khẽ.

      Sau khi quyết định vụ du lịch, Ứng Hàn Thời gọi Tiêu Khung Diễn vào thư phòng, Trang Xung cũng theo. đứng bên cửa sổ, tựa như suy nghĩ điều gì đó. Tiêu Khung Diễn cất giọng phấn khởi: “Em vừa tra mạng, bây giờ phải mùa du lịch. Chúng ta đâu cũng tiện lợi và thanh tĩnh”.

      Ứng Hàn Thời quay đầu ngập ngừng: “Tiểu John! Trang Xung! Trong chuyến du lịch lần này tôi định cầu hôn ấy”.

      “Aaa!” Tiêu Khung Diễn hét vang: “Tốt quá! Cuối cùng cũng kết hôn rồi!”

      Trang Xung cất giọng chân thành: “ Chúc mừng !”.

      Ứng Hàn Thời mỉm cười, toàn thân tựa như chìm trong niềm hạnh phúc vô biên.

      “Cầu hôn cần gì nhỉ? Em chuẩn bị ngay.” Tiêu Khung Diễn hết sức hưng phấn.

      Trang Xung đáp: “Rất đơn giản, chỉ cần nhẫn kim cương, hoa hồng, bộ comple, ánh trăng và chiếc giường Kingsize là được”. ta rất nhanh.

      Trong lúc Tiêu Khung Diễn còn mù mờ, Ứng Hàn Thời trịnh trọng gật đầu: “Cảm ơn cậu! Tôi nhớ cả rồi!”

      Trong bầu khí vui vẻ, Tiêu Khung Diễn bỗng nghĩ tới chuyện khác “ khi kết hôn là có thể sinh con. Boss, em mong chờ được nhìn thấy bé Tiểu Tri có đuôi đấy!”

      Khóe mắt Ứng Hàn Thời tràn ngập ý cười: “Tôi cũng rất mong chờ”.

      “Khoan ” Trang Xung đột nhiên mở miệng: “ có chắc hai người có thể kết hôn đấy?”

      Ứng Hàn Thời và Tiêu Khung Diễn ngớ ra.

      Trang Xung giải thích: “Nếu tôi nhớ nhầm chứng minh thư của Ứng Hàn Thời là giả, hơn nữa cũng chẳng có hộ khẩu. Chứng minh thư của có thể ứng phó với cuộc kiểm tra bình thường, nhưng nếu có người tìm tận gốc rễ, chắc chắn gặp rắc rối. Tôi hành tình các thế nào chứ luật ở đây rất nghiêm chỉnh. Kết hôn cần chứng minh thư và hộ khẩu, sinh con cũng cần thẩm duyệt đủ thứ, còn phải đến nơi thường trú của hai người lấy giấy chứng nhận và giấy phép sinh con nữa”.
      lylyTrâu thích bài này.

    5. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 24-2

      Ứng Hàn Thời im lặng lắng nghe. Ở Đế quốc Diệu Nhật phức tạp đến vậy, chỉ cần hai bên tự nguyện là có thể đăng ký kết hôn ở bất cứ thiết bị kết hôn điện tử nào.

      “Do đó…” Trang Xung thốt ra kết luận cuối cùng “ và Tiểu Tri có cách nào đăng ký kết hôn. Sau này mà sinh con em bé cũng chỉ có thể nhập vào hộ khẩu của ấy. Ngoài ra, khai sinh của em bé mãi mãi xuất tên người bố”.

      Khi ánh hoàng hôn buông xuống, Tiêu Khung Diễn rời khỏi thư phòng. Trước khi đóng cửa, ta lại ngẩng đầu nhìn bóng dáng yên tĩnh và độc của ngài chỉ huy bên cửa sổ.

      Tiêu Khung Diễn cảm thấy xót xa trong lòng. Ngài chỉ huy lập bao chiến công nhưng lại thể viết tên mình dưới tên con. Người đàn ông lừng lẫy ở dải Ngân hà xuống Trái đất lại bị chế độ kết hôn phức tạp ở đây trói buộc, thành ra chẳng có danh phận. ta vò đầu bứt tai mà vẫn chẳng nghĩ ra được cách giải quyết, cuối cùng đành an ủi bản thân: Vì đối tượng là Tiểu Tri nên chắc boss sao đâu.

      ta quay về làm việc ở phòng khách, định tiếp tục tìm tài liệu du lịch. Vừa mở máy tính, màn hình liền ra trang web thị trấn cổ nào đó ở Vân Nam. ta quay sang mọi người, Lâm Tiệp và Tô xem tivi,còn Trang Xung và Daniel chơi điện tử. Chắc trong số bọn họ dùng máy tính của ta.

      Tiêu Khung Diễn ngồi xuống, lướt qua trang web, phát thị trấn có tên Sa Độ này tồi, phù hợp với cầu Ứng Hàn Thời. Hơn nữa, nơi này phát triển ngành du lịch mấy nên khá ít khách du lịch. điều quan trọng là, trang web giới thiệu thị trấn có nhiều đồ ăn ngon.

      Tiêu Khung Diễn có thể tưởng tượng ra cảnh Ứng Hàn Thời đứng nóc ngôi nhà cổ, dưới ánh trăng vằng vặc cầu hôn Cẩn Tri. Cuối cùng boss có thể ôm mỹ nhân về nhà, dù thể đăng ký kết hôn. Tiêu Khung Diễn lập tức vào Baidu, tìm thêm tài liệu khác về thị trấn này.

      Cùng thời điểm, Nhiễm Dư ở căn hộ thuê của mình. Đêm tối thanh vắng, tắm rửa sạch ngồi trước máy tính, dạo vòng Taobao.

      Đằng sau có tiếng bước chân lại gần, người đàn ông ngồi xuống bên cạnh : “Em làm gì vậy?”

      Ngửi thấy mùi đàn ông nồng đậm tỏa ra từ người ta, hai má Nhiễm Dư nóng ran. đáp: “Tôi dạo Taobao”.

      “Taobao là cái gì?” ta hỏi.

      Tưởng đối phương giả bộ ngốc nghếch, Nhiễm Dư trả lời, mà : “ buồn ngủ rồi nằm trước , tôi chơi thêm lúc nữa”.

      ta nhúc nhích, vài giây sau đột nhiên áo sát từ đằng sau, tay nắm lấy bàn tay đàn cầm con chuột của , tay kia đặt lên bàn tay ở bàn phím: “Chơi thế nào? Em dạy tôi !”.

      Trái tim Nhiễm Dư bất giác loạn nhịp, có kháng nghị: “Đầu Gỗ, đừng có được đằng chân lân đằng đầu. Đừng quên, tôi là chủ nhà…”.

      “Ừ chủ nhà.” ta cúi xuống cắn vành tai . Nhiễm Dư rùng mình,đứng bật dậy, đỏ mặt nhìn ta.

      Bắt gặp bộ dạng quẫn bách của , người đàn ông nhếch miệng: “Chẳng phải em muốn du lịch hay sao? Ngày mai xin nghỉ, tôi đưa em , coi như bù vào tiền thuê nhà trước đó”.

      Nhiễm Dư sáng mắt, nhưng cố tình tỏ ra thờ ơ: “Còn phải xem là nơi nào . Tôi cũng chưa chắc muốn !”.

      ta cười cười: “Thị trấn cổ Sa Độ ở Vân Nam:.

      “Thế à?” Nhiễm Dư thấy rất hứng thú.

      Sa Độ là thị trấn cổ nằm ở nơi hẻo lánh, ít người qua lại. Đó là địa danh rất đẹp, nằm giữa dãy núi non trùng điệp. Đây cũng là điểm tập kết cuối cùng của chủ lực quân nổi loạn.

      Bầu trời trong xanh gợn mây. Hai bên con đường chật hẹp đều là những ngôi nhà gỗ cổ kính theo năm tháng ngả sang màu nâu gụ. Dưới ánh mặt trời, mỗi ô cửa đều toát ra vẻ thanh tịnh. Bên bờ tường mọc nhiều hoa và cây tử đằng bắt mắt. Cẩn Tri và Ứng Hàn Thời tay nắm tay bộ dọc hè phố. Thị trấn rất vắng vẻ, thỉnh thoảng mới có vài người phụ nữ đeo gùi, đầu quấn khăn ngang qua. Có lẽ bây giờ phải mùa du lịch nên phần lớn các cửa hiệu đều đóng cửa.

      “Nơi này yên tĩnh đấy!” Cẩn Tri nhận xét.

      Ứng Hàn Thời mỉm cười. Thị trận này đúng là hợp ý hai người. ở đây hầu như nhà nào cũng nuôi chó. Mỗi khi họ qua, trong sân lại vang lên tiếng sủa gâu gâu.

      Sáng nay, họ mới tới Vân Nam. Bây giờ là buổi trưa nên hơi đói bụng, thế là họ tìm quán ăn. lúc sau mới nhìn thấy nhà nghỉ tên Nam Tử mở cửa, hai người vừa định vào trong, con chó đen rất lớn vừa sủa ầm ĩ vừa lao vào bọn họ.

      Cẩn Tri giật mình, Ứng Hàn Thời liền kéo ra sau lưng. Con chó trông rất hung dữ, như hàm răng sắc nhọn dọa người. Thấy nó chuẩn bị cắn gấu quần . Cẩn Tri hét lên: “Cẩn thận”.

      Ứng Hàn Thời ra hiệu bình tĩnh rồi nhìn chăm chú con chó đen. Kể cũng lạ, vài giây trước, con chó còn có bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống hai người, thế mà bây giờ, nó cụp đuôi, ngoan ngoãn nằm phủ phục xuống đất.

      Ứng Hàn Thời cười nhạt. Cẩn Tri ngốc đến mức cho rằng khí thế của khuất phục được con chó. Ngẫm nghĩ lát, liền hiểu ra vấn đề. Rồi giơ tay xoa đầu : “ giỏi đấy!”.

      “Tiểu Tri… em đừng làm vậy.” Ứng Hàn Thời hơi ngượng ngùng.

      Đúng lúc này, người phụ nữ trẻ từ trong nhà ra ngoài. Chị ta cất giọng áy náy: “Tôi xin lỗi. Con chó làm hai vị sợ hãi phải ?”. Người phụ nữ nghiêm nghị quát con chó mấy câu, nó càng cúi đầu thấp hơn.

      “Hai vị từ xa đến đây à? Có muốn ở đây ? Nhà tôi còn phòng trống, chỉ tám mươi tệ ngày thôi”.

      Người phụ nữ có vẻ hiền lành và thà, ngữ điệu dịu dàng nên Cẩn Tri cũng có cảm tình. Đúng lúc này, bé trai tầm năm, sáu tuổi chạy ra ngoài, ôm đùi người phụ nữ, gọi tiếng mẹ rồi rụt rè nhìn hai người khách lạ.

      Cẩn Tri mỉm cười: “Chúng tôi xem phòng”. xong, quay sang Ứng Hàn Thời. khẽ gật đầu đồng ý.

      Người phụ nữ bảo con trai ở tầng xem tivi rồi dẫn hai người lên tầng . Cẩn Tri lập tức thích nơi này. Có thể thấy, bà chủ rất cẩn thận và sạch , chỗ nào cũng quét dọn, lau chùi chút bụi bẩn. Căn phòng gỗ tuy bài trí đơn sơ nhưng thoáng đãng, khiến Cẩn Tri có cảm giác như lạc vào thời Dân Quốc.

      Bà chủ giới thiệu tên mình là Diệp Tử, còn chồng chị ta tên là Trần Nam. Vì vậy, nhà nghỉ mới có tên Nam Tử. Vì thị trấn phải là danh thắng nổi tiếng, hơn nữa bây giờ cũng hết mùa du lịch nên nhà nghỉ chẳng có người khách trọ nào cả. Diệp Tử đưa Cẩn Tri và Ứng Hàn Thời đến căn phòng có vị trí tốt nhất, cười : “Hai vị xem có được ? Đây là phòng rộng nhất của nhà nghỉ chúng tôi đấy!”

      Hai người vào trong, Căn phòng đơn giản, thông thoáng, phong cách trang nhã. Bên trong đặt chiếc giường, tủ và sạp đều làm bằng gỗ. Cửa sổ kiểu cổ xưa được thanh gỗ chống lên. Rèm cửa màu xanh đậm. Cẩn Tri cảm thấy tồi. Vừa định “Chúng tôi lấy căn phòng này” Ứng Hàn Thời đột nhiên mở miệng trước: “Xin hỏi…chị có giường Kingsize ?”

      Diệp Tử ngẩn người. Cẩn Tri hơi xấu hổ, lập tức xen ngang: “Chị đừng để ý đến ấy. Chúng tôi lấy căn phòng này”. rút chứng minh thư và mấy tờ trăm nhân dân tệ đưa cho bà chủ.

      Diệp Tử xuống dưới làm thủ tục nhận phòng. Cẩn Tri kéo Ứng Hàn Thời ngồi xuống giường: “Lẽ nào chiếc giường này đủ rộng hay sao? nhớ mỗi tối chúng ta ngủ thế nào à?”

      Ứng Hàn Thời im lặng vài giây rồi gật đầu: “Đủ rồi”.

      Tối nào cũng ôm ngủ. Hai thân thể tựa như quấn chặt vào nhau. Mỗi khi tỉnh giấc. Cẩn Tri phát người chỉ nằm có nửa giường, nửa giường còn lại để . từng kháng nghị, ngủ kiểu này vừa chẳng thoải mái vừa lãng phí gian. Tuy nhiên, phản đối vô hiệu, trong số chuyện, luôn làm theo ý mình.

      Cẩn Tri cũng nghe Trang Xung kể lại bài toán khó về giấy đăng ký kết hôn và hộ khẩu. nhướng mày, hỏi : “Hàn Thời, để ý đến đến danh phận hay sao?”

      “Ừ” đáp.

      “Tại sao?”.

      “Bởi vì đây là hình thức mà hành tinh mẹ của em thừa nhận em là vợ .”

      Cẩn Tri biết nhiều lúc, người đàn ông này khá cứng nhắc. Ví dụ, luôn trịnh trọng đưa ra lời hứa, bây giờ lại bận tâm đến “ thừa nhận của hành tinh mẹ của vợ”. Riêng chẳng quan tâm đến mấy chuyện này. Chỉ cần hai người nhau, những việc khác đều quan trọng. ngẫm nghĩ rồi an ủi : “ ra sao đâu. Bây giờ thiên hạ đều cho rằng là cao thủ cosplay, hay cách khác là nghệ sĩ. Mà giới nghệ sĩ sống chung nhưng kết hôn là chuyện bình thường.“ xong, cười tủm tỉm.

      Ứng Hàn Thời kéo vào lòng: “Tiểu Tri, em quá đáng đấy…”.

      Buổi trưa, hai người ăn cơm ở nhà nghỉ. Tài nghệ nấu nướng của bà chủ Diệp Tử tuyệt vời hơn mong đợi. Nào là thịt rang, mỳ trộn cay, mướp xào trứng và canh rau, vừa dễ ăn vừa ngon miệng. Cẩn Tri còn chụp ảnh gửi cho Trang Xung và Tiêu Khung Diễn nữa.

      Chuyến lần này của bọn họ chỉ có mấy người thân cận biết, là để tránh bị phiền nhiễu, hai là đề phòng quân nổi loạn. Vì vậy, Cẩn Tri gửi ảnh vào Weixin, trong nhóm chỉ có , Ứng Hàng Thời, Tiêu Khung Diễn và Trang Xung.
      (weixin là phần mềm chat dùng cho điện thoại di động rất thịnh hành ở Trung Quốc)

      Tiêu Khung Diễn bình luận ngay:"Trông có vẻ ngon đấy! Tôi cũng muốn !"

      Trang Xung viết:" bạn hãy quên ! ấy bỏ rơi chúng ta rồi!"

      Cẩn Tri cười tủm tỉm. Ứng Hàn Thời ngồi cạnh nhắc nhở:"Em đừng nghịch điện thoại trong lúc ăn cơm."

      Vừa buông di động, liền nhìn thấy người đàn ông vào nhà nghỉ. ta tầm ba mươi tuổi, thân hình cao gầy, nước da ngăm đen. ta mặc áo sơ mi ngắn tay và quần đùi, đầu quấn khăn trắng. Diệp Tử mỉm cười với người đàn ông, cậu bé tên Chí Chí mừng rỡ chạy về phía ta: “Con chào bố!”

      Người đàn ông kia chính là Trần Nam, chồng của Diệp Tử. ta bế Chí Chí rồi liếc qua bọn họ. Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri khẽ gật đầu thay lời chào. Sắc mặt chút biểu cảm. Trần Nam bế Chí Chí ra hành lang cho chó ăn cơm. Diệp Tử tỏ ra ngượng ngùng: “Ông xã tôi hay chuyện, hai vị đừng bận tâm”
      lyly, caoduongTrâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :