1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Người Láng Giềng Của Ánh Trăng - Đinh Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Đọc đoạn cuối mắt ướt r :yoyo25::yoyo25::yoyo25:
      lyly thích bài này.

    2. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 22-1

      Trong giấc mơ, Ứng Hàn Thời lại quay về nhà tù ở Đế quốc. Xung quanh tối lờ mờ, chỉ có tia sáng ở trần nhà chiếu xuống. ngồi ở góc, chân tay đều bị xích. Thời gian như ngừng trôi. đếm nhẩm từng giây từng phút. Mãi đến tầm chạng vạng, cuối cùng cũng có người kéo ô cửa ở góc tường, đẩy khay thức ăn vào trong.

      “Mời ngài Lưu Tinh dùng bữa.” Người lính gác ngục cất giọng cung kính.

      “Cảm ơn. Tình hình Diệu Nhật như thế nào rồi?”. hỏi.

      Người lính gác im lặng lúc rồi thở dài: “Tình hình khá tệ. Theo các báo cáo của Viện khoa học, nhiều vùng phát sáng bùng nổ, bóng tối thôn tính hằng tinh của chúng ta. Nghe , những người giàu có lên máy bay bỏ những nơi khác. Dân đen như chúng tôi chắc là chết gục ở đây thôi.” Dừng lúc, ta hỏi: “Ngài được đưa đến nơi an toàn phải ạ?”.

      Ứng Hàn Thời trả lời, chỉ ngước nhìn tia sáng đỉnh đầu.

      thời gian sau, nghe thấy tiếng khóc của người lính gác.

      “Xảy ra chuyện gì vậy?” hỏi.

      Người lính gác kéo ô cửa , sụt sịt: “Ngài chỉ huy. Hoàng đế bệ hạ băng hà rồi. Đế quốc Diệu Nhật đà diệt vong…”.

      Ứng Hàn Thời khỏi kinh ngạc. Đối với , Hoàng đế bệ hạ là tồn tại đặc biệt. còn nhớ khi được bổ nhiệm làm sỹ quan chỉ huy vào năm mười tám tuổi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng đế trong phòng hội nghị. Ngài chỉ lớn hơn vài tuổi. Dù còn trẻ nhưng ngài nổi tiếng tâm tư thâm trầm, bao giờ để lộ cảm xúc vui buồn.

      Câu đầu tiên Hoàng đế với là: “Tinh Lưu. Ta được nghe nhiều về cậu. Cậu rất xuất sắc.” Khóe miệng ngài nở nụ cười nhàn nhạt.

      Hoàng đế trao cho Ứng Hàn Thời quyền lực to lớn. Ngài nhiều lần đề bạt , để Lưu Tinh tự do hoạt động trong vũ trụ. Nhưng cũng chính ngài hạ bệ Ứng Hàn Thời khi đỉnh cao, tống vào ngục. là Lưu Tinh của Đế quốc, nhưng cũng là Lưu Tinh trong lòng bàn tay của Hoàng đế.

      Lệnh bắt giữ vừa được ban bố, cả lô cốt vũ trụ đều nhốn nháo. Đám tâm phúc tụ tập ở buồng chỉ huy. Có người mạnh dạn đưa ra ý kiến: “Ngài chỉ huy, chúng ta khởi nghĩ ! Chúng tôi quyết để ngài chịu oan ức”.

      Người khác lập tức phản bác: “Khởi nghĩa gì chứ? Dù khả năng chiến đấu của Lưu Tinh hơn người bình thường nhưng cũng đâu phải là đối thủ của Hoàng đế?”.

      Đúng thế, cõi đời này còn tồn tại người Tinh Lưu thể đánh bại đó chính là Hoàng đế. Gen của Hoàng tộc là nền tảng văn minh của Đế quốc. nhiều năm chưa có người nào được chứng kiến Hoàng đế ra tay, nhưng ai cũng biết, vũ khí ánh sáng của Tinh Lưu cũng địch nổi sức chiến đấu của Hoàng đế.

      Điều quan trọng hơn là, Ứng Hàn Thời chẳng bao giờ có ý định phản bội. giơ tay ra hiệu mọi người im lặng rồi tháo huy chương chỉ huy hạm đội, đồng thời mở miệng: “Tôi theo các về Đế đô”.

      “Hoàng đế bệ hạ sao có thể chết được?” hỏi người lính gác.

      ta thở dài: “Nghe , trong lúc rời khỏi tinh hệ Diệu Nhật, hạm đội bảo vệ Hoàng đế đụng độ hạm đội quân nổi loạn của chỉ huy Lin. Sức chiến đấu của Hoàng đế bệ hạ và thực lực của hạm đội bảo vệ hoàn toàn có thể đè bẹp kẻ địch. Nhưng đúng lúc đó, Diệu Nhật lại bùng nổ đợt vùng sáng mới, khiến toàn bộ đội bảo vệ bị hủy diệt. Phi thuyền của Hoàng đế và chỉ huy Lin đâm vào nhau. Hai bên đành phải tiến hành cuộc chiến bộ…Cuối cùng có người nhìn thấy, sĩ quan Lin lái máy bay trốn thoát còn phi thuyền của Hoàng đế bệ hạ bị rơi, ngay cả thi thể cũng tìm thấy”.

      Nghe xong, Ứng Hàn Thời trầm mặc hồi lâu. ngờ, vị Hoàng đế tối thượng trong lòng người dân Đế quốc lại thiệt mạng bởi tai nạn ngoài ý muốn.

      Sau đó, dần dần nghiệm ra điều, thế vô thường, vũ trụ luân hồi cũng chỉ vậy mà thôi. Đế quốc Diệu Nhật với nền văn minh đạt đến đỉnh cao cũng chẳng thoát khỏi bàn tay của số phận.

      thời gian sau, người lính gác cũng còn xuất nữa. Thảm họa lan đến hành tinh này, khiến nhà tù bị sụp đổ. Trước khi bị chôn vùi, cuối cùng cũng rút vũ khí ánh sáng ra, thoát khỏi bóng tối. Khi Ứng Hàn Thời quay về, Đế Đô phồn hoa ngày nào giờ thành đống đổ nát điêu linh. như kẻ vô gia cư lang thang đường phố, vô thức tới cảng gian chuyên dụng. Nơi này cũng vắng lặng, chỉ còn lại mấy chiếc phi thuyền cũ kĩ.

      Ứng Hàn Thời đến khu vực dành riêng cho hạm đội Phượng Hoàng, liền nhìn thấy chiếc phi thuyền “Tinh Quang Diệu” vốn thuộc về mình. Buồng chỉ huy vẫn còn ánh sáng đèn. lên phi thuyền, chậm chậm xuyên qua hành lang, qua khoang nghỉ ngơi của phi công giờ đây bóng người. Tới phòng chỉ huy, bắt gặp Tiểu John đứng bất động bên cửa sổ.

      Rất nhiều kí ức trùng lặp trong não bộ của Ứng Hàn Thời. Cho đến khi tia sáng dần dần lan rộng, bao trùm cả người . lờ mờ nhìn thấy người phụ nữ nằm bên cạnh mình, khẽ gọi tên : “Ứng Hàn Thời, mau tỉnh lại ! Em trao cho tất cả những gì muốn”.

      muốn mở mắt nhìn nhưng được, chỉ có thể lẩm bẩm hỏi lại: “Tất cả ư?”.

      Sau hồi yên lặng, lại : “ hiểu rồi. Em hãy nhắm mắt lại, để …” Để chiếm hữu mọi thứ thuộc về em.

      “Lão đại, chuyện với em đấy à? tỉnh rồi phải ?” Giọng quen thuộc của Tiêu Khung Diễn trở nên ràng bên tai. Ứng Hàn Thời liền mở mắt, phát mình nằm trong căn phòng tràn ngập ánh nắng. Tiêu Khung Diễn quỳ chân bên cạnh giường, mắt nhắm tịt, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.

      “Tiểu John, chú làm gì vậy?”

      chàng người máy hé mắt, cất giọng tội nghiệp: “Lão đại, đây cũng là câu em muốn hỏi đó. định là gì Tiểu John thế?”.

      “Chú hãy đứng xa ra chút !” Hai má hơi phiếm hồng.

      Tiêu Khung Diễn thở phào nhõm, lập tức đứng lên, lùi lại phía sau mấy bước.

      “Tình hình thế nào rồi?” Ứng Hàn Thời hỏi.

      chàng người máy báo cáo những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua, sau đó : “Em bảo quản con chip rồi, mọi việc tiến triển rất thuận lợi”.

      Ứng Hàn Thời gật đầu, đảo mắt vòng: “Cẩn Tri đâu rồi?”.

      Tiêu Khung Diễn đáp: “Mấy ngày nay, ấy ở đây suốt, thậm chí buổi tối còn ngủ giường của nữa. Tiểu Tri nghỉ làm bao nhiêu ngày, mà giờ nghỉ nữa chắc bị đuổi việc mất. Thế là sáng nay, ấy và Trang Xung đến thư viện rồi”.

      Ứng Hàn Thời mỉm cười.

      “Nghe chiều nay ấy và Trang Xung bị ông Giám đốc thư viện bắt viết bản kiểm điểm.” Tiêu Khung Diễn tiết lộ.

      Ứng Hàn Thời liền ngồi dậy. khẽ nhíu mày khi vết thương đau buốt. Tiêu Khung Diễn liền đỡ : “Trời ơi, tuy sắp khỏi nhưng cũng phải cẩn thận chứ? được vận động mạnh đâu đấy!”

      “Ừ!” Ứng Hàn Thời ra hiệu cần đỡ mình. tư xuống giường mặc áo sơ mi rồi cầm chìa khóa xe ra cửa.

      Tiêu Khung Diễn bất ngờ vì sớm đoán ra Ứng Hàn Thời tìm Cẩn Tri ngay sau khi tỉnh lại. ta thậm chí còn cá cược với Trang Xung rằng ngài chỉ huy lập tức lao về phía Cẩn Tri như con cún con khao khát được chủ nhân khen ngợi…Khụ khụ, ví von này mạo phạm đến Ứng Hàn Thời nhưng xin thứ lỗi, ta tạm thời nghĩ ra câu từ nào thích hợp hơn.

      Tuy bị thương nặng nhưng vào giờ khắc này, sắc mặt của Ứng Hàn Thời vẫn điềm tĩnh, dáng vẻ ung dung, thong thả. Tiêu Khung Diễn thầm nghĩ: Boss quả nhiên vẫn là người đàn ông chững chạc, có khả năng kiềm chế mạnh mẽ.

      Chờ Ứng Hàn Thời lên xe, ta vẫy tay: “ hãy cẩn thận vết thương…” Còn chưa hết câu, chiếc porsche phóng mất dạng.

      Tiêu Khung Diễn quyết định thu lại nhận xét vừa rồi. Ngài chỉ huy ràng là vô cùng khát khao được gặp Cẩn Tri mà.

      Cẩn Tri bỗng chống cằm ngẫm nghĩ. Nhiễm Dư ngồi bên cạnh, tay cầm bút ghi ghi chép chép: “Chuẩn bị bữa ăn cho ấy?”

      Cẩn Tri lắc đầu: “Đồ mình nấu làm sao ăn được”.

      Nhiễm Dư lại hỏi: “Hay là cậu đan áo, cạo râu cho ấy? được nữa gấp hạc giấy !”

      Cẩn Tri vẫn lắc đầu. Sau khi Ứng Hàn Thời bất tỉnh, rất muốn làm việc gì đó cho . Vấn đề là ở chỗ…Tiêu Khung Diễn quá toàn năng nên chẳng cần động tay. gõ gõ vào tờ giấy: “Tối qua, Tiêu Khung Diễn gấp liền tù tì ngàn con hạc giấy để cầu nguyện sáng nay Ứng Hàn Thời tỉnh lại. Cậu thử xem, mình còn có thể làm gì đây?”.

      Nhiễm Dư phì cười: “Mình rất muốn gặp chàng người máy đó”.
      Trâu, lylyhoai90 thích bài này.

    3. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 22-2

      xác định mối quan hệ với Ứng Hàn Thời nên Cẩn Tri quyết định chia sẻ bí mật này với bạn thân. Nhiễm Dư tuy láu táu nhưng rất kín miệng nên Cẩn Tri mới yên tâm kể cho nghe. Về phần chàng bụi đời của bạn, ràng cảm thấy hai người có vấn đề nhưng Nhiễm Dư sống chết chịu tiết lộ mà chỉ lắc đầu: “Đừng nhắc đến ta nữa”.

      Hai lại tiếp tục nghiên cứu xem Cẩn Tri nên làm gì để chăm sóc bạn trai. Nhiễm Dư đột nhiên cất giọng mờ ám: “ ấy bị thương cậu lau người cho ấy !”

      Cẩn Tri liếc bạn cái: “Sau cậu toàn nghĩ mấy thứ đó thế?”.

      chàng nhà cậu có thân hình tồi”. Nhiễm Dư huých tay bạn: “ ấy có cơ bắp ?”.

      Cẩn Tri đáp khẽ: “Tất nhiên rồi!”. Nhiễm Dư nheo mắt hỏi tiếp: “Có cơ bụng sáu múi ?”.

      Cẩn Tri ngẫm nghĩ, bình thản đáp: “Hơi hơi”.

      Nhiễm Dư “woa” tiếng. Cẩn Tri lườm bạn: “Đồ háo sắc!”

      Nhiễm Dư nhăn mũi: “ ràng cậu khoe khoang có”.

      Cẩn Tri mỉm cười. Ở dưới đường, Ứng Hàn Thời ngồi yên trong ô tô, gương mặt đỏ ửng. Cảm giác cái đuôi và đôi tai sắp lộ ra ngoài, phải hết sức kiềm chế. lúc lâu sau, mới xuống xe, vào trong thư viện.

      “Tri, đến lúc chúng ta kiểm điểm rồi.” Trang Xung đứng lên.

      “Ừ!”

      Trong văn phòng Giám đốc, sau khi đọc xong bản kiểm điểm, Cẩn Tri và Trang Xung đứng nghiêm, nghe ông Giám đốc răn dạy: “Tôi biết cậu tương đối xuất sắc, nhưng liên tục nghỉ mười mấy ngày, gọi điện cũng được, viết kiểm điểm lại chỉ có tám trăm chữ. Bản của Cẩn Tri còn tạm chấp nhận được. Trang Xung, bản của cậu copy mạng đúng ? Tôi từng đọc Baidu….’

      Cẩn Tri chẳng mấy tập trung. dõi mắt ra ngoài cửa sổ, đếm từng chiếc lá cây. biết Ứng Hàn Thời bao giờ mới tỉnh lại?

      Đúng lúc này, hành lang vang lên tiếng bước chân quen thuộc. Cẩn Tri giật mình, nhìn chằm chằm cửa ra vào.

      Phát ra hơi thất thần, ông Giám đốc tỏ ra tức giận: “Tạ Cẩn Tri, nhìn đâu thế?”.

      Cẩn Tri trả lời, chỉ dán mắt vào người đàn ông vừa tới. Sắc mặt Ứng Hàn Thời nhợt nhạt, ngực vẫn còn băng bó. mỉm cười nhìn , đôi mắt sâu hun hút. Trang Xung và ông Giám đốc cũng phát ra có mặt của , Trang Xung cười toe toét.

      Ứng Hàn Thời khẽ gật đầu với họ: “Xin lỗi làm phiền.” Sau đó, quay về phía Cẩn Tri. liền đến bên .

      “Này, tôi còn chưa xong cơ mà? đâu thế?”. Giám đốc cất cao giọng.

      Đợi Cẩn Tri ra ngoài, Trang Xung lập tức đóng cửa rồi với Giám đốc: “Chú cũng từng trải qua thời thanh niên rồi còn gì? Mình cháu tiếp tục nghe chú chỉ bảo là được”.

      Trống ngực đập thình thịch, Cẩn Tri bất giác thể thốt ra lời. Mấy hôm nay quen nhìn thấy dáng vẻ yên tĩnh của giường bệnh, bây giờ lại đứng trước mặt , thần sắc hơi tiều tụy nhưng ánh mắt vẫn rất dịu dàng như thường lệ.

      Ứng Hàn Thời cúi xuống, kéo vào lòng. Cẩn Tri ôm chặt thắt lưng , hít hà mùi hương toát ra từ cơ thể . lúc sau, tìm kiếm đôi môi , trao nụ hôn nồng nàn. Đầu óc Cẩn Tri trống rỗng, nghĩ đến bất cứ điều gì khác, chỉ chìm đắm trong nụ hôn của .

      “Ứng Hàn Thời..” khẽ gọi tên người . đáp mà tiếp tục hôn với động tác mạnh mẽ khiến có cách nào kháng cự.

      “Khụ…”Cuối cùng cũng có người qua, đánh động tiếng.

      Cẩn Tri vội đẩy người . Lúc này, Ứng Hàn Thời mới chịu buông ra.

      khỏi rồi à?” hỏi.

      “Ừ!”

      tỉnh lại từ bao giờ thế?”.

      “Mới vừa nãy.”

      Cẩn Tri cắn môi, có chút hối hận hôm nay lại làm.

      “Bao lâu nữa em mới hết giờ?” hỏi.

      “Còn hai tiếng nữa.” cười: “Chắc em thể trốn việc được nữa rồi”.

      ở dưới đợi em.”

      “Vâng! Em tiếp tục nghe giáo huấn đây!”

      Vừa định quay người, lại bị kéo vào lòng. đột nhiên chạm môi vào vành tai, khiến toàn thân bủn rủn. Sau đó, mới buông tay để vào văn phòng.

      Sau khi bị khiển trách, Cẩn Tri quay về chỗ ngồi, tiếp tục làm việc. Còn hơn tiếng nữa mới hết giờ làm, đối với , mỗi giây mỗi phút đều là nỗi dày vò dài vô tận. Chuông điểm hết giờ vừa vang lên, liền cầm túi xách, chạy nhanh xuống dưới.

      Nhiễm Dư dõi theo bóng lưng bạn, lắc đầu với Trang Xung: “Cẩn Tri đúng là lún sâu rồi”.

      Cẩn Tri lên xe. Chiếc Porsche nhanh chóng rời khỏi thư viện, hòa vào dòng xe cộ đường phố. hỏi: “Vết thương của còn đau ?”

      Quả thực vẫn hơi đau, nhưng Ứng Hàn Thời đáp: “Hết đau rồi”. Cẩn Tri yên tâm, dõi mắt về phía trước: “Chúng ta đâu đây?”.

      Ứng Hàn Thời im lặng vài giây mới trả lời: “Đến nhà em có được ?”

      ngẫm nghĩ rồi gật đầu. Lâm Tiệp và hai người đàn ông tạm thời sống ở nhà , mà thời khắc này, muốn bị người nào khác quấy rầy.

      “Tiểu Tri, có thể nghe lời hứa của em ?” đột nhiên hỏi.

      Cẩn Tri nhướng mày nhìn . vẫn dõi mắt về phía trước, gương mặt nghiêng ửng đỏ. Thấy lặng thinh, lại cất giọng kiên định: “Xin em hãy hứa với ”.

      Cẩn Tri cụp mi, bình thản mở miệng: “Em nguyện ở bên Lưu Tinh trọn đời trọn kiếp”.

      Căn hộ của Cẩn Tri gần Thư viện nên chỉ lát sau đến nơi. Ứng Hàn Thời đỗ xe rồi dắt tay lên nhà. Bây giờ là tầm xế chiều, cả hành lang vắng lặng tựa như cả thế giới chỉ có hai người.

      Vừa vào nhà, Cẩn Tri : “ ngồi chơi . Em rót nước cho ”.

      Ứng Hàn Thời liền nắm tay . Hai người nhất thời im lặng. giơ tay kia lên, nhàng chạm vào mặt, môi và cổ . Ngón tay mềm mại và mát lạnh của người đàn ông khiến trái tim Cẩn Tri run rẩy. Sau đó cầm tay đưa lên môi, hôn từng ngón .

      Cẩn Tri làm cả ngày nên thân thể toàn mùi mồ hôi. Thế là rụt tay về: “Em tắm !”

      Ứng Hàn Thời lại nghiêng đầu hôn lên cổ cái rồi mới đáp lại: “Được!”

      Hồi còn ở bên gian song song, hai người từng đụng chạm thân mật nhưng hiểu sao, trong lòng Cẩn Tri vẫn có chút e ngại. tắm rửa trong tâm trạng mất tập trung, lúc sau mới mặc bộ váy ở nhà rồi ra ngoài.

      Ứng Hàn Thời ngồi giường. bật đèn nên trong phòng tối mờ mờ. Áo sơ mi của cởi hai chiếc cúc cùng. Đôi tai nhọn lộ ra ngoài, chiếc đuôi ngoe nguẩy ở sau lưng. Gương mặt của đỏ như quả cà chua chín, đôi mắt sáng lấp lánh như sao trời, nhìn đăm đăm.

      Cẩn Tri hơi ngẩn người, vô số hình ảnh bất chợt vụt qua trước mắt. phút sau, hai má nóng ran, mạch máu toàn thân sôi sục. Cổ họng cũng khô rát, hai cánh tay buông thõng cũng hơi run run.

      từ từ tiến lại gần Ứng Hàn Thời. hiểu tại sao, vào thời khắc này, bỗng dưng lại muốn bỏ chạy. Phát giác biến đổi tâm trạng của Cẩn Tri, liền kéo vào lòng.

      Cẩn Tri cứng đờ người. kéo ngồi xuống, ghé sát tai hỏi : “Vừa rồi em nhìn thấy gì thế?”

      Cẩn Tri im lặng. Xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có nhịp tim ngày càng nhanh trong lồng ngực của .

      “Có phải em nhìn thấy…chuyện muốn làm với em bây giờ hay ?”

      Căn phòng tối mờ mờ, giọng người đàn ông trầm ấm, thấp thoáng mùi nguy hiểm. Cẩn Tri áp mặt vào cổ , thủ thỉ: “Con người đúng là thể trông mặt mà bắt hình dong…”.

      Ứng Hàn Thời lặng thinh, cọ trán mình vào trán . Sau đó, bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo. Trong đầu Cẩn Tri vụt qua hình ảnh sắp làm với , mặt lại càng nóng hơn. thức hỏi: “ có biết đấy?”.

      Ứng Hàn Thời dừng động tác: “Cẩn Tri…em nên nghi ngờ người đàn ông trưởng thành…”.

      “Hả?”.

      “Hồi còn ở trường quân , đọc rất nhiều tài liệu, trong đó có cả di truyền học chủng tộc và sinh lý con người.”

      Cẩn Tri cười: “Vậy à?”

      Nghe ra ý trêu chọc của , Ứng Hàn Thời lẳng lặng cởi nốt chiếc cúc cuối cùng rồi kéo sát vào lồng ngực rắn chắc của mình.

      “Em đúng là rất xấu xa mà.” . Tâm tư của thuần khiết, giọng điệu vừa dịu dàng vừa bất lực, khiến trái tim mềm nhũn.

      Rất nhanh, thể cười nổi, bởi Ứng Hàn Thời thò tay vào trong váy ngủ của . Đó là nơi chưa từng có người đàn ông khác đụng chạm. Ngón tay mát lạnh, mềm mại của nhàng vuốt ve, khiến hơi thở của ngày càng gấp gáp. Cẩn Tri xấu hổ, vùi mặt vào ngực . lúc sau, đưa tay ra sau lưng nhưng mãi vẫn tháo được móc cài áo lót.

      “Tiểu Tri, mau cởi giúp !” Ứng Hàn Thời hôn lên tai .

      Cẩn Tri đáp khẽ: “ tự nghĩ cách ”.

      dừng động tác, sau đó cất giọng khàn khàn: “ xin lỗi.”

      tiếng “xoạt” vang lên, áo lót bị kéo đứt. Cẩn Tri tròn mắt: “

      Ứng Hàn Thời đưa tay ra đằng trước, ôm trọn nơi mềm mại của người phụ nữ. Cẩn Tri thở dốc, thể thốt ra lời. lúc sau, lại thỏa mãn, thầm bên tai : “ có thể hôn lên chỗ đó được ?”.

      được!” Cẩn Tri cất giọng run run.

      Ứng Hàn Thời yên lặng, vài giây rồi đột nhiên tốc váy , phủ môi xuống,. Toàn thân Cẩn Tri bủn rủn, hơi thở gấp gáp. đặt hai tay lên vai , muốn đẩy ra nhưng sao cản nổi. Cuối cùng, bị cầm lấy cổ tay rồi kéo nằm xuống giường.

      Váy ngủ của và áo sơ mi của rơi xuống đất. Ngọn đèn đầu giường tỏa ra ánh sáng ấm áp. Cẩn Tri nằm ngửa, mơ màng nhìn người đàn ông. Gương mặt đỏ bừng nhưng đôi mắt tối thẫm, khiến bất giác nhớ đến ánh mắt mỗi khi giải quyết kẻ địch.
      Trâu, lyly, inbeibe3 others thích bài này.

    4. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      OMG....đọc nguyên truyện chỉ đợi giây phút này >.<:yoyo60::yoyo60:
      amylee thích bài này.

    5. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 22-3

      “Tiểu Tri!” hành động ngay, giọng điệu dịu dàng chứa đựng đè nén và khó chịu: “Em có thể…vỗ về cái đuôi của ?”.

      Cẩn Tri nhìn cái đuôi giương lên cao. Tựa như phát giác ra ánh mắt của , nó ngừng ngoe nguẩy.

      “Vỗ về kiểu gì cơ?” hỏi.

      “Em cứ tóm lấy nó là được rồi.” vừa dứt lời, cái đuôi lập tức đưa đến trước mặt .

      Cẩn Tri cười tủm tỉm, nhướng mày nhìn : “Trước kia, chẳng phải thích em chạm vào đuôi của hay sao?”.

      Ứng Hàn Thời đột nhiên hạ thấp người. Động tác này khiến Cẩn Tri cảm nhận cách ràng thay đổi của bộ phận nào đó.

      “Bởi vì mỗi khi em nắm đuôi, ….đều có phản ứng…” Ứng Hàn Thời ngoảnh mặt chỗ khác.

      Cẩn Tri hết sức ngượng ngùng. Vài giây sau, nhướn người hôn lên cổ rồi nhàng nắm lấy chiếc đuôi. Thân thể Ứng Hàn Thời cứng đờ trong giây lát. biết ma xui quỷ khiến thế nào, Cẩn Tri cúi đầu, hôn lên chiếc đuôi của . vừa chạm môi, nó liền như con chim giật mình kinh sợ, lập tức trườn khỏi lòng bàn tay . Ứng Hàn Thời liền giữ hai cổ tay Cẩn Tri, nhìn chăm chú. Cẩn Tri mỉm cười với . Chiếc đuôi vừa bỏ chạy bắt đầu quấn lấy thắt lưng , khiến cười nổi nữa. Trong gian song song, từng làm vậy, nhưng lần này, cảm giác hoàn toàn khác. Ứng Hàn Thời nhanh chóng dùng cái đuôi “trói” lại. Cả người cong lên, thậm chí lưng rời khỏi mặt giường, hướng tới thân thể .

      Thanh của Cẩn Tri hơi run run: “Ứng Hàn Thời, chơi xấu…”

      giơ tay đỡ thắt lưng , kéo sát vào lòng mình: “ thích làm vậy…Em có bằng lòng ?”.

      Cẩn Tri chỉ cảm thấy bản thân tan chảy trong thanh dịu dàng của . khẽ “vâng” tiếng, giơ hai tay lên ôm cổ Ứng Hàn Thời, để phủ người xuống.

      cơn gió thổi qua làm tung bay rèm cửa sổ. Cẩn Tri ôm vai Ứng Hàn Thời, nấc nghẹn khe khẽ. dịu dàng hôn nhưng động tác ở thân dưới lại vô cùng mạnh mẽ. Cẩn Tri hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của .

      “Tiểu Tri…” gọi tên nhưng đáp lại chỉ là tiếng thở dốc khe khẽ. Cẩn Tri cũng biết mình muốn trốn tránh hay càng muốn nhiều hơn nữa. Đôi mắt như bừng lên ngọn lửa, thiêu rụi mọi ý chí của . nhắm mắt, cảm giác dòng suối mát lạnh chạy qua cơ thể. ôm càng chặt hơn, để mặc “công thành đoạt đât” mà có cách nào kháng cự.

      “Ứng Hàn Thời!”

      đây!”

      “Ứng Hàn Thời!”



      ngừng gọi tên , cũng ngừng đáp lại. Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có thanh thầm của họ, tựa như xác nhận hay lời hứa nào đó. Cuối cùng, nằm yên trong lòng , từ thể xác đến linh hồn hoàn toàn thỏa mãn.

      Buổi sớm tinh mơ, Cẩn Tri cuộn chăn nằm trong góc. Ứng Hàn Thời ngồi ở mép giường, quay lưng về phía , thong thả cài cúc áo sơ mi. lúc sau, quay người, nhàng kéo chăn của . Cẩn Tri chịu: “ định làm gì thế?”

      Ứng Hàn Thời cất giọng ôn hòa: “Chẳng phải em …đau nhức hay sao? chỉ muốn xem thế nào…”

      được”. Cẩn Tri từ chối ngay: “Vừa rồi cũng bảo chỉ ôm em ngủ chứ làm gì cả, kết quả sao?”.

      Ứng Hàn Thời hơi đỏ mặt. Cẩn Tri “hừ” tiếng. Đường đường là Tinh Lưu nhất ngôn cửu đỉnh mà lại nuốt lời cơ đấy.’

      xin lỗi. Đây là lần đầu tiên trong đời giữ lời.”

      Nghe vậy, Cẩn Tri sao giận nổi. cất giọng biếng nhác: “Người ta là lần đầu tiên, biết kiềm chế chút à?”

      Ai ngờ Ứng Hàn Thời bình thản đáp: “Nếu kiềm chế…bây giờ, chúng ta vẫn chưa kết thúc đâu”.

      Cẩn Tri xấu hổ vùi mặt vào trong chăn. Vài giây sau, bụng đột nhiên sôi ùng ục, : “Em đói quá, chúng ta ra ngoài ăn chút gì .”

      gật đầu: “Được, cũng đói rồi.”

      Cẩn Tri liếc cái: “ đói là phải rồi”.

      Sáng sớm , đường phố vẫn vắng lặng, xe buýt trống . Hai người tay trong tay đến quán bán đồ ăn sáng quen thuộc. Ông chủ mập mạp đun nước. Nhìn thấy họ, ông ta cất giọng ngạc nhiên: “ cậu ăn sớm thế, bánh bao vẫn còn chưa chính, giờ chỉ có phở thôi”.

      “Cho cháu hai bát phở ạ!” Cẩn Tri .

      Hai người ngồi xuống bên chiếc bàn . Ứng Hàn Thời rót hai cốc trà, từ tốn mở miệng: “Từ hôm nay, em dọn đến nhà nhé!”.

      được! Em sống mình quen rồi”. Cẩn Tri lắc đầu, đây là lời lòng. Ứng Hàn Thời cầm cốc trà, uống ngụm, mi mắt cụp xuống.

      Cẩn Tri lại mềm lòng, dịu dàng mở miệng: “Em đưa chìa khóa cho ”. Thấy hiểu, giải thích: “Chìa khóa nhà em ấy!”.

      Ứng Hàn Thời đặt cốc trà xuống, khóe mắt nụ cười vui vẻ; “Vậy dọn sang nhà em”.

      Cẩn Tri hết nổi: “Hàn Thời, ý em phải là bảo chuyển tới. Em quen sống mình rồi, cho chìa khóa có nghĩa là có thể đến bất kì lúc nào muốn”.

      Ứng Hàn Thời cất giọng kiên định: “Em là người phụ nữ của , ngày nào cũng muốn ở bên em.” Cẩn Tri nhất thời biết đối đáp ra sao, đành nước đôi: “Chuyện này…chúng ta tính sau

      Hai người giải quyết xong bữa sáng mà vẫn chưa tới giờ làm. Ứng Hàn Thời hỏi: “Em muốn đâu?”.

      Cẩn Tri ngáp dài: “Em về nhà ngủ bù lát.”

      Về đến nhà, liền lên giường:" buồn ngủ sao?"

      Ứng Hàn Thời lắc đầu:"Mấy hôm trước, ngủ quá nhiều rồi. Em chợp mắt lúc , ở đây cùng em."

      "Vâng."

      Lúc thay bộ đồ ngủ cho thoải mái hơn, nhìn thấy những dấu vết đo đỏ cổ và ngực mình, :"Đều tại cả."

      "Ừ!" Ứng Hàn Thời đáp. nằm xuống giường, thò tay ra ngoài chăn nắm lấy tay rồi nhắm mắt.

      Có lẽ do quá mệt mỏi nên Cẩn Tri nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Ứng Hàn Thời đặt bàn tay mềm mại vào trong chăn rồi cúi xuống hôn lên má . Sau đó, ngồi yên lặng ngắm người .

      Ánh nắng ban mai từ ngoài cửa sổ rọi vào phòng. Dấu hôn phiếm hồng nổi bật làn da trắng mịn màng của . Ứng Hàn Thời cúi xuống, ngậm cổ Cẩn Tri rồi dùng răng day . Nơi đó lại xuất dấu hôn mới. Có lẽ tưởng bị muỗi đốt nên khẽ chau mày, giơ tay sờ sờ trong khi vẫn ngủ say.

      Ứng Hàn Thời lại cắn thêm phát nữa... lúc sau, ngẩng đầu. cổ, vai, xương đòn của Cẩn Tri đầy những dấu hôn.

      Ngắm nghía "tác phẩm" của mình, Ứng Hàn Thời hơi đỏ mặt. Khi tỉnh giấc, thế nào cũng trách cho mà xem.

      Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ khe khẽ. Ứng Hàn Thời đứng lên, kéo tấm màn gió ngăn phòng khách với phòng ngủ lại rồi mới mở cửa.

      Tiêu Khung Diễn khoác áo gió đen kín mít từ đầu đến chân, tay cầm hộp thuốc y tế xuất ở bên ngoài. Ứng Hàn Thời liền giơ tay làm động tác "suỵt":" ấy ngủ." chàng người máy gật đầu, nhàng khép cửa.

      Hai người ra ngoài ban công chuyện. Tiêu Khung Diễn kéo cái ghế lại gần:"Tô lái xe đưa em đến đây. ta ở dưới nhà."

      Ứng Hàn Thời ngồi xuống, quay lưng về phía chàng người máy, từ tốn cởi áo sơ mi. Tiêu Khung Diễn hít hơi, gương mặt lộ vẻ kinh ngạc:"Trời ơi! Sao lại ra nông nỗi này? Vết thương rỉ máu rồi."

      Ứng Hàn Thời im lặng. Tiêu Khung Diễn vừa xử lý vết thương vừa thắc mắc:"Lão đại, rốt cuộc tối qua làm gì? Lẽ nào giết năm con quái vật sinh hóa hay sao? Em dặn đừng vận động mạnh cơ mà?"

      Ứng Hàn Thời ngẩng đầu, dõi mắt lên bầu trời, khóe miệng cong lên:"Tiểu John, có số việc chú hiểu đâu."

      Tiêu Khung Diễn hết sức nghi hoặc. Nhưng ta cũng nhận ra, sáng hôm nay, tâm trạng Ứng Hàn Thời rất phấn khởi. Thế là ta cũng vui lây, vừa hát ngâm nga vừa băng bó lại vết thương.

      "Được rồi!" ta đóng nắp hộp thuốc " có về cùng bọn em ?"

      Ứng Hàn Thời cài cúc áo, đứng lên:"! Lát nữa tôi đưa ấy làm rồi về sau." Hai người quay ra phòng khách. Đúng lúc này, cơn gió thổi tấm màn gió tung bay. Tiêu Khung Diễn tinh mắt, phát cổ Cẩn Tri chi chít những dấu vết hồng hồng.

      "A!" ta thốt lên:"Tiểu Tri cũng bị thương rồi." Ứng Hàn Thời dõi theo ánh mắt ta, lập tức kéo màn gió xuống, đồng thời nghiêm giọng:"Chú khỏi cần bận tâm."

      "Nhưng ấy..." Tiêu Khung Diễn mù mờ. Bắt gặp ánh mắt trầm tĩnh của Ứng Hàn Thời, ta liền ngậm miệng. Có chút cam lòng, đến cửa nhà, ta đột nhiên sáng mắt, quay sang Ứng Hàn Thời:"Em biết tối qua hai người làm gì rồi."
      Trâu, lyly, caoduong 1 thành viên khác thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :