1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Người Láng Giềng Của Ánh Trăng - Đinh Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 2-4

      Cẩn Tri nhanh chóng phát . Trước đó, những con số và ký hiệu lướt rất nhanh màn hình, đến mức kịp nhìn bất cứ ký hiệu nào. tại, tốc độ của chúng giảm nhiều. Tất nhiên cũng phải quá chậm mà với tốc độ con người có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

      662606932πpif(n), f(0)=0, f(1)=1, f(2)=1, f(3)=2024812182432405111011101100011011010110010110111…”

      Cẩn Tri xem rất nhập tâm. lờ mờ nhận thấy, những con số này tồn tại quy luật nào đó. Tuy nhiên, nó lướt tương đối nhanh, chỉ để lại dấu vết lờ mờ trong não bộ của .

      Càng hiểu lại càng muốn xem. nhìn chằm chằm màn hình máy tính, toàn thân bất động. Quy luật của những con số này dường như rất phức tạp nhưng cũng tương đối ràng. đọc được rất nhiều, cũng nhớ khá nhiều dãy số. Cảm giác này vô cùng kỳ lạ, ràng mắt đọc nhưng những con số đó tựa như nhảy múa trong đầu cách sống động. Ngoài ra, Cẩn Tri cũng phát giác, những con số chuyển động ngày càng nhanh hơn. , phải là nhanh như điện xẹt, lướt vùn vụt qua tầm nhìn của . điều kỳ lạ là dường như đôi mắt quen những con số này nên hề cảm thấy khó khăn. Hình như phải đọc những con số, mà là chúng dẫn dắt ánh nhìn và tư duy của , khiến thể rời mắt khỏi chúng.

      “Tôi dặn đừng có nhìn ra ngoài cơ mà.” giọng lãnh đạm pha chút bất lực vang lên. Nhưng Cẩn Tri để ý đến . dường như thế giới hỗn độn khác, trước mắt toàn là ánh sáng trắng và những con số dày đặc. Tất cả con người và vật khác, đều nhìn thấy, nghe thấy .

      Xung quanh rất tĩnh mịch. Tạ Cẩn Tri cảm nhận được ánh nắng ấm áp và khô ráo chiếu lên người mình. Mùi thơm nhàng của trang giấy và đồ gỗ bay vào mũi . Ở đâu đó có tiếng thầm trò chuyện nhưng ràng, tựa như vô vàn làn sóng nước đan xen tràn vào tai .

      Cẩn Tri liền mở mắt, sóng nước lập tức tan biến. Ánh mặt trời rọi qua cửa sổ, giá sách thẳng hàng ngay lối, còn ngồi sau bàn làm việc, gối đầu lên cánh tay. Trang Xung ngồi ở vị trí của mình, cắm mặt vào máy tính. Nhiễm Dư đứng tựa vào bàn của ta, cười vui vẻ. Phát Cẩn Tri tỉnh dậy, liền quay đầu về bên này: “Trước giờ biết cậu ngủ tốt thế, nằm úp mặt xuống bàn cũng có thể ngủ ngon lành. Mình phục cậu quá !”

      Giọng Nhiễm Dư vang vang trong gian phòng rộng lớn. Ba người vẫn ở trạng thái yên bình và ấm áp như bao ngày tháng trước kia

      Cẩn Tri lập tức ngồi thẳng người, giơ tay véo má mình. Ôi, đau quá!

      Chuyện này là thế nào?

      Nhiễm Dư phì cười, với Trang Xung: “Hiếm có dịp được chứng kiến cậu ấy có hành động khôi hài thế kia.” Trang Xung cũng ngẩng đầu, cười tủm tỉm. Biểu của họ vô cùng sinh động, khiến Cẩn Tri cảm thấy hoàn cảnh xung quanh càng trở nên chân thực.

      lại đưa mắt về mấy chiếc xe đẩy ở góc tường. Chúng đứng yên chỗ, hề có dấu hiệu “nổi điên”. Trong căn phòng bên cạnh, máy chủ vẫn hoạt động bình thường. Dường như, việc xảy ra trước đó chỉ là “giấc mộng Nam Kha” của mà thôi.
      (Điển tích “Giấc mộng Nam Kha” xuất phát từ sách “Nam Kha ký thuật” của Lý Công Tá đời Đường, kể câu truyện chàng trai Thuần Vu Phần nằm mơ thấy mình lạc vào nước tên là Hòe An, được vua Hòe An gả con , cho làm phò mã và bổ nhiệm làm quan Thái thú ở quận Nam Kha. Khi tỉnh dậy, Thuần thấy mình nằm dưới gốc cây hòe, bị đàn kiến bu quanh. Ngày nay, điển tích này ám chỉ những giấc mơ hão huyền, chân thực)

      “Chuyện gì xảy ra thế?” hỏi Trang Xung: “Ứng Hàn Thời đâu rồi?”

      Trang Xung nhíu mày, Nhiễm Dư cũng hiểu.

      “Ai cơ?” ta lắc đầu: “Tôi chưa từng nghe thấy cái tên này bao giờ.”

      Ba người nhất thời lặng thinh. Sống lưng Cẩn Tri lạnh toát. Trong khi đó, hai đồng nghiệp nhìn bằng ánh mắt đầy quan tâm. Cẩn Tri đột nhiên cảm thấy đầu nặng trĩu, tầng tầng lớp lớp sóng nước lại xuất .

      “Cậu buồn ngủ chợp mắt lúc nữa .” Nhiễm Dư lên tiếng.

      “Mình làm sao có thể ngủ cơ chứ?” Cẩn Tri lại gối đầu xuống cánh tay, đáp khẽ: “Ngủ rồi, mình thể phân biệt đâu là thực tế, đâu là mộng ảo.”

      nằm bò xuống bàn lúc rồi hé mắt, lập tức đờ người trong giây lát. Bởi vì Nhiễm Dư và Trang Xung từ từ “biến mất”. ràng phút trước đó, họ còn là hai con người sống động. Vậy mà vào thời khắc này, họ như đống gỗ xếp hình bị sụp đổ, từ đầu đến chân tan biến từng phần với tốc độ rất nhanh. Trong nháy mắt, trước mặt Cẩn Tri chỉ còn lại chiếc bàn làm việc trống .

      Toàn thân Cẩn Tri đổ mồ hôi lạnh. lập tức quay đầu về khu vực giá sách. gian đột nhiên xuất làn khói đen, từ từ lan tỏa khắp gian phòng. Ánh đèn điện bị khói đen che khuất, cả căn phòng tối trong giây lát.

      Làn khói cuồn cuộn bay về phía Cẩn Tri. đứng bật dậy, quay người chạy nhanh ra cửa. Tuy nhiên, cảnh tượng bỗng dưng biến đổi. Vài giây trước đó còn là cửa ra vào, bây giờ biến thành cửa sổ mở toang, gió thổi ù ù. Cẩn Tri giật mình nhưng còn kịp nữa, rơi vào trung, bên dưới là sương mù dày đặc, nhìn thấy tận cùng.

      Trong đầu Cẩn Tri vụt qua ý nghĩ: Thôi xong rồi!

      Trời đất quay cuồng, rơi xuống dưới với tốc độ nhanh. Từng ô cửa kính và cảnh vật mơ hồ vụt qua trước mắt. Dòng khí lưu hỗn loạn bao vây Cẩn Tri, khiến thở nổi. dùng toàn bộ sức lực hét lên tên người: “Ứng Hàn Thời!”

      Đúng lúc này, bàn tay đeo găng trắng biết từ đâu chui ra, nhàng ôm lấy thắt lưng Cẩn Tri. Giống như người sắp chết đuối với được khúc gỗ nổi, liền túm lấy cánh tay . Cảm nhận được sợ hãi của nên càng siết vòng ôm gắt gao hơn. Mùi hương mát lạnh, dịu tỏa ra từ cơ thể bao phủ trong phút chốc.

      Tốc độ rơi tự do của hai người dường như chậm dần. biết đến tầng thứ bao nhiêu, họ đột nhiên dừng lại. Cũng Ứng Hàn Thời làm thế nào mà cánh tay tóm lấy chấn song cửa sổ, tay vẫn ôm Cẩn Tri. Hai người treo lơ lửng ở bức tường bên ngoài tòa nhà cao tầng.

      Cẩn Tri mặc kệ tất cả, cứ ôm chặt lấy thắt lưng Ứng Hàn Thời. Thình thịch, thình thịch… nghe thấy nhịp tim trầm ổn trong lồng ngực .

      Gió thổi ù ù bên tai, sương mù lững lờ trôi ở dưới chân, xung quanh mờ mịt, hỗn độn. Cảnh tượng này thể dùng bất cứ kiến thức khoa học nào mà Cẩn Tri từng được học để giải thích. Trái tim đập liên hồi, từ từ ngẩng đầu. Ứng Hàn Thời cũng cúi xuống nhìn bằng ánh mắt dịu dàng. Sắc mặt hơi ửng đỏ.

      Cẩn Tri cất giọng khàn khàn: “Chúng ta… ở đâu?”

      “Trong thế giới của nó.”

      Trí tuệ nhân tạo.

      Thế giới của nó.

      Đế quốc trí tuệ nhân tạo còn là giả thiết vô căn cứ, mà trở thành cơn ác mộng chân thực từ bao giờ.

      Hết chương 2
      Trâu, rjnchan, Mizuki 1 thành viên khác thích bài này.

    2. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 3-1

      “Tại sao lại như vậy?” Tạ Cẩn Tri cất giọng khô khốc.

      Hai người vẫn lơ lửng trung. Ứng Hàn Thời từ tốn mở miệng: “Về mặt lý thuyết, máy tính có thể mô phỏng bất cứ thứ gì, từ hương thơm của bông hoa đến hơi ấm của ánh nắng, thậm chí cả bản thân con người.”

      “Nhưng…” Cẩn Tri ngập ngừng.

      Ứng Hàn Thời mỉm cười: “ cách khách quan, nó mô phỏng rất khá.”

      Cẩn Tri hiểu tại sao còn cười được. Dù trong hoàn cảnh nguy hiểm nhưng vẫn điềm nhiên như có chuyện gì xảy ra.

      Tất nhiên, biết máy tính có thể mô phỏng nhiều thứ, tiến hành nhiều cuộc thí nghiệm. Trong các trò chơi quy mô lớn, máy tính cũng tái tạo cả thế giới còn gì? Nếu , máy tính có thể tạo ra thế giới giống cuộc sống thực đến từng chi tiết, chắc cũng tin.

      người sống sờ sờ như tôi làm sao có thể lạc vào thế giới này?” Cẩn Tri thắc mắc vấn đề khó lý giải nhất.

      Ánh mắt Ứng Hàn Thời dừng lại đầu : “Cho đến nay, con người mới chỉ sử dụng chưa đến mười phần trăm não bộ. Đại não vẫn còn lượng lớn chất xám mà chúng ta chưa nắm cơ chế hoạt động.” Ngừng vài giây, tiếp: “Máy tính cần lôi thân xác của vào gian do nó tạo ra, mà chỉ cần bắt được tần số điện não đồ của bộ phận chưa được sử dụng đó, rồi “nối máy” là được.”

      Cẩn Tri nhíu mày: “Ý của là, nó khống chế tiềm thức của tôi?”

      Ứng Hàn Thời ngẫm nghĩ, gật đầu: “Cũng gần như vậy.”

      “Nhưng tại sao nó lại làm chuyện này?” hỏi.

      Ứng Hàn Thời im lặng trong giây lát rồi đột nhiên cúi thấp đầu. Cẩn Tri phát , gương mặt hai người cách nhau rất gần.

      “Bởi vì nó muốn “sống” tiếp.”

      hiểu tại sao, câu này khiến Cẩn Tri rùng mình.

      “Đừng sợ.” cất giọng trầm tĩnh: “Tôi giết nó dễ như trở bàn tay.”

      Cẩn Tri nhướng mày nhìn . Ánh mắt của hết sức bình thản.

      “… Vâng.” đáp khẽ.

      “Hãy nhắm mắt lại.” : “Tôi đưa ra ngoài.”

      Cẩn Tri lập tức mở to mắt: “ yên tâm. Tôi sợ, cũng la hét. Tôi muốn xem chuyện gì xảy ra.”

      được.” Ứng Hàn Thời lắc đầu: “Đôi mắt chịu đựng nổi, nên phải nhắm chặt vào.” Mặt dù giọng vẫn trầm ấm, dễ nghe nhưng ngữ khí hết sức kiên quyết.

      Đúng lúc này, luồng khói đen từ cửa sổ cuồn cuộn thốc ra ngoài, nhanh chóng tụ vào chỗ, tựa như “nó” chuẩn bị tiến hành cuộc tấn công cuối cùng. Vài giây sau, khói đen bắt đầu tràn ngập đất trời. Tòa nhà cao tầng chìm khuất trong làn khói, cảnh vật xung quanh cũng mờ dần. Khói đen bao vây hai người, tựa hồ muốn nuốt chửng họ.

      Cẩn Tri túm lấy áo sơ mi người đàn ông, nhắm nghiền hai mắt. Khoảng thời gian tiếp theo, cảm giác của rất khó hình dung. Đầu tiên, thấy mình mất trọng lượng, xung quanh chẳng có thứ gì để bám vào ngoài cánh tay mạnh mẽ từ đầu đến cuối khóa chặt thắt lưng . thấy mình rơi nhanh xuống dưới, điều này khiến trái tim muốn rớt khỏi lồng ngực. Sau đó, lại có cảm giác từ từ bay lên cao. Bên tai vang lên nhiều thanh mơ hồ và vụn vặt, giống tiếng chuyện khe khẽ, cũng tựa như tiếng sóng nước ào ạt. thanh đó ngày càng dày đặc, tốc độ bay lên của hai người cũng ngày càng nhanh, như thể họ đạp gió rẽ sóng.

      Cẩn Tri biết Ứng Hàn Thời dùng cách nào. mình là hacker hàng đầu. , giết nó dễ như trở bàn tay. Cũng có thể ở trong thế giới này, mới là người thống trị.

      Vào khoảnh khắc, gặp chướng ngại vật hay trốn tránh điều gì, Ứng Hàn Thời đột nhiên dừng lại. Thân thể hai người đồng thời xoay tròn. Cẩn Tri giật mình, vô thức mở mắt.

      hoàn toàn sững sờ bởi cảnh tượng xung quanh. Có thứ gì đó như vầng mây hình sóng nước trong suốt, lấp lánh bao quanh hai người. nhìn thấy nó chuyển động bên vai Ứng Hàn Thời. Nó là thứ hỗn độn, vô hình, nhưng khi phóng tầm mắt ra xa, hình ảnh sóng nước ấy lại tựa như vô cùng vô tận.

      Hai người ở trong gian hết sức tĩnh mịch. Cẩn Tri kiềm chế nổi lòng hiếu kỳ, lập tức ngẩng đầu để quan sát xung quanh. Cảm nhận được cử động của , Ứng Hàn Thời liền cúi xuống.

      Hơi thở mát lạnh phả vào chóp mũi, gương mặt áp sát, Cẩn Tri còn chưa kịp phản ứng, thứ đầy đặn và mềm mại chạm vào môi . Đôi mắt cách rất gần, đồng tử trong veo của người đàn ông phóng to trong giây lát.

      Aaa…

      Cẩn Tri đờ người, ý nghĩ vụt qua đầu óc: Sao mà thơm thế?

      Giây tiếp theo, cánh tay ôm thắt lưng đột nhiên buông ra. Động tác của Ứng Hàn Thời nhanh thể ngờ, tựa hồ cầm phải mỏ hàn nóng bỏng tay nên ném ngay. Cùng lúc đó, người lùi về phía sau ít nhất mét.

      Cẩn Tri lập tức mất thăng bằng. Trời đất quay cuồng, hét to tiếng, giơ tay muốn túm lấy thứ gì đó. Nhưng trạng thái này chỉ diễn ra trong giây lát, Ứng Hàn Thời nhanh chóng nắm chặt cổ tay . Cẩn Tri gần như cùng lúc bám vào tay , mới miễn cưỡng giữ được thăng bằng.

      Cẩn Tri thở hắt ra, trừng mắt với . Vừa định lên tiếng, đột nhiên thể thốt ra lời. Bởi vì, gương mặt

      thực tế, vẻ mặt của Ứng Hàn Thời có bất cứ biểu cảm nào. Tuy nhiên, hai má đỏ như quả cà chua chín, ngay cả vành tai cũng ửng đỏ. Nhận ra nhìn mình, liền quay chỗ khác, né tránh ánh mắt .

      Hai người yên lặng lơ lửng trong gian hư ảo. Cũng chẳng biết có phải do phản ứng của quá mạnh mẽ mà Cẩn Tri bỗng dưng cảm thấy đôi môi vẫn còn lưu lại chút gì đó, tựa như mùi hương của .

      lúc sau, Ứng Hàn Thời mới lên tiếng: “Xin lỗi, vừa rồi là tôi sơ ý…” Cuối cùng, cũng nhìn thẳng vào Cẩn Tri, nhưng ánh hồng gương mặt vẫn chưa tan biến.

      sao, khỏi cần xin lỗi.” Cẩn Tri đáp: “Vừa rồi… chỉ là cố bất ngờ mà thôi, đừng để bụng.”

      nhắc đến sao, vừa , Ứng Hàn Thời lại đưa mắt chỗ khác. Ngắm gương mặt nghiêng tuấn tú của , Cẩn Tri tự dưng thấy hơi buồn cười. Thế là khóe miệng cong lên.

      Ứng Hàn Thời cất giọng trầm trầm: “ mau nhắm mắt lại, được mở ra nữa. Chúng ta sắp ra khỏi đây rồi.”

      “Vâng.”

      Lúc này, mới quay đầu về phía . Bắt gặp nụ cười vẫn còn đọng khóe môi Cẩn Tri, hơi ngây ra, lập tức cụp mi.

      “Bây giờ phải mạo phạm đến rồi.” Ứng Hàn Thời .

      Cẩn Tri còn chưa kịp phản ứng, kéo mạnh đến trước mặt mình. Tuy nhiên, ôm mà giơ tay. Cẩn Tri nghi hoặc nhìn , chỉ thấy vẻ điềm tĩnh và quyết đoán trong đôi mắt người đàn ông. Giây tiếp theo, bàn tay đeo găng trắng của che mắt . Cùng lúc đó, cảm thấy thân thể hai người lại bắt đầu chuyển động.

      “Ứng Hàn Thời, cám ơn .” Cẩn Tri cất giọng thành khẩn.

      lúc sau, mới nghe thấy tiếng trả lời: “ cần khách sáo, chuyện ấy mà.”

      Dần dần, ý thức của Cẩn Tri trở nên mơ hồ. Thế giới của chỉ còn lại màu tối đen, thời gian trở nên dài đằng đẵng, cũng tựa như trôi rất nhanh. Ý thức của phảng phất bị sóng nước chôn vùi, trở nên ràng. Mặc dù ra sức vùng vẫy, vẫn bị xoáy nước sâu chưa từng thấy nhấn chìm.

      Cuối cùng, ý thức của cũng hoàn toàn chìm vào bóng tối.

      biết bao lâu sau, Cẩn Tri từ từ mở mắt. Đập vào mắt đầu tiên là trần nhà màu trắng quen thuộc, sau đó là bộ sofa màu xanh da trời, bàn gỗ nâu vàng và con “robot dọn nhà” ở góc tường.

      Cẩn Tri liền ngồi dậy. Đây là ngôi nhà của , còn giường của mình. Người được đắp tấm chăn mỏng, quần áo vẫn là bộ mặc thư viện, đôi giày được cởi ra, xếp ngay ngắn ở cửa ra vào. Tất nhiên phải Cẩn Tri bỏ giày ở đó, bởi toàn đá lung tung chứ chẳng bao giờ xếp ngay ngắn. Tủ đầu giường còn có chùm chìa khóa mà hôm qua để trong túi áo.

      Có người đưa về nhà. Trống ngực Cẩn Tri đập liên hồi, vô thức quay đầu, dõi mắt ra ngoài cửa sổ. Tòa nhà thư viện màu xám đứng yên trong sương mù của buổi sớm, bầu trời ở phía sau hé lộ tia sáng màu vàng nhạt.

      Cẩn Tri liền rút điện thoại từ túi quần ra xem. Bây giờ là sáu giờ mười phút, ngày mới bắt đầu.

      Liệu có phải như , tất cả kết thúc rồi ?

      Cẩn Tri lập tức đứng lên. Trong lúc định ra cửa, bỗng sững người. Vừa rồi để ý, bây giờ mới phát , căn phòng thay đổi hoàn toàn.

      Tấm chăn vốn nhàu nhát của được gấp gọn gàng đặt đầu giường, các góc vuông vức như nhát dao cắt. Gấp chăn kiểu bộ đội tivi cũng chuẩn đến vậy. Sách báo, đồ đạc linh tinh bàn được thu dọn sạch . Cửa sổ vốn bám đầy bụi được lau sạch. Quần áo vứt bừa bộn sofa được gấp gọn gàng, để ở góc. Vỏ bọc đệm sofa cũng được giặt sạch như mới.

    3. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 3-2

      Đáng chú ý nhất là sàn nhà. Mặc dù ngày nào cũng dùng “robot dọn nhà” nhưng chỉ miễn cưỡng duy trì tình trạng bẩn mà thôi. Thời khắc này, nền nhà sạch bong, sáng loáng như gương. Thậm chí các góc cũng được lau chùi kỹ lưỡng.

      Cả căn phòng hoàn toàn “lột xác”, vô cùng gọn gàng và ngăn nắp. Cẩn Tri kinh ngạc quan sát vài giây, trong đầu vô thức lên gương mặt của Ứng Hàn Thời.

      Trước đó, chỉ vì cú chạm môi bất ngờ, hai má đỏ bừng. Sau khi loại bỏ nguy cơ, chỉ đưa về nhà, đắp chăn cho , mà còn nhẫn nại dọn dẹp căn nhà bừa bộn của ? việc có vẻ phát triển theo hướng kỳ quặc quá .

      biết người đàn ông này nghĩ gì nữa?

      Cẩn Tri có thời gian đào sâu vấn đề. vội vàng rời khỏi nhà, chạy bộ về phía thư viện.

      Bây giờ vẫn còn sớm, thư viện bóng người. Cẩn Tri đứng dưới tòa nhà, ngẩng đầu nhìn chăm chú.

      Ứng Hàn Thời còn ở trong đó nhỉ? Trang Xung thế nào rồi?

      Còn chiếc máy tính có vấn đề nữa…

      “Tôi giết nó dễ như trở bàn tay.” Câu của Ứng Hàn Thời vẫn vang vọng bên tai .

      hiểu giải quyết kiểu gì? Rốt cuộc nó … bị “giết” hay chưa?

      Bây giờ vẫn còn sớm, khu lưu trữ sách vắng lặng, ánh sáng lờ mờ. Mới chỉ đêm trôi qua mà Tạ Cẩn Tri có cảm giác cách cả đời.

      Bóng đèn tuýp còn nhấp nháy, màn hình máy tính cá nhân tối đen như thường lệ. Cẩn Tri định thần rồi quẹt thẻ mở cửa. Vừa vào trong, liền đưa mắt về phòng máy chủ. Máy chủ vẫn nằm yên ở đó, chỉ có đèn CPU đo đỏ nhấp nháy. Tất cả diễn ra bình thường. Mấy chiếc xe đẩy tối qua nổi cơn điên loạn, bây giờ xếp ngay hàng thẳng lối ở góc tường.

      Cẩn Tri quan sát chúng vài giây rồi qua bên đó. nhớ , hôm qua Ứng Hàn Thời dùng con dao đâm xuyên qua màn hình tinh thể lỏng ở xe đẩy. Nhưng vào thời khắc này, chúng vẫn còn nguyên vẹn. Chuyện này là thế nào vậy?

      Tuy nhiên, Cẩn Tri nhanh chóng phát ra manh mối. Bởi vì xe dùng lâu năm nên màn hình bị xước và cũ nhiều. Trong khi đó, màn hình bây giờ sáng loáng như mới, vết xước. Chỉ có giải thích hợp lý là chúng được thay mới toàn bộ.

      Cẩn Tri ngẩng đầu, đảo mắt vòng. Biết hi vọng mong manh nhưng vẫn gọi lớn tiếng: “Ứng Hàn Thời!”

      có tiếng trả lời. Người đàn ông đó rồi. Rốt cuộc là ai? Nửa đêm, chỉ “giết chết” cỗ máy, còn đưa về nhà, thậm chí tiện tay dọn dẹp sạch căn hộ của . Ngoài ra, khôi phục nguyên dạng khu lưu trữ sách, khiến nơi này như chẳng có chuyện gì xảy ra.

      Còn Trang Xung nữa chứ? Cẩn Tri quay đầu về phía gian phòng chứa đồ. Cửa ra vào khép hờ, bên trong bật đèn. Cửa sổ tối qua bị vỡ cũng được thay tấm kính mới.

      Ứng Hàn Thời đối xử với dịu dàng và chu đáo, chắc cũng đưa Trang Xung về nhà. Nghĩ đến đây, Cẩn Tri liền tới đẩy cửa. Vừa nhìn vào bên trong, liền giật mình. Người nằm úp sấp dưới đất phải là Trang Xung còn ai vào đây nữa? Ứng Hàn Thời mặc kệ ta sao?

      Cẩn Tri ngồi xổm xuống, đẩy người ta: “Trang Xung! Trang Xung!”

      Trang Xung vẫn nằm bất động. Trán ta vẫn còn vệt máu khô. May mà vết thương nặng lắm, ta thở đều đều, có tiếng ngáy nhè , chứng tỏ ngủ say.

      Cẩn Tri thở phào nhõm, giơ tay véo má ta. Trang Xung lập tức tỉnh dậy. ta nhìn bằng ánh mắt lơ mơ rồi lồm cồm bò dậy, tay đỡ trán: “Xảy ra chuyện gì thế? Trời sáng rồi à?”

      Cẩn Tri trả lời mà quay đầu về phía khu lưu trữ sách ở sau lưng. Ánh nắng rọi qua ô cửa sổ, khiến căn phòng vừa sáng sủa vừa đem lại cảm giác tĩnh lặng.

      Tầm chiều tối, Cẩn Tri, Trang Xung và Nhiễm Dư bị Giám đốc thư viện đuổi ra khỏi văn phòng.

      “Chú Giám đốc, xin chú hãy tiến hành điều tra ạ!” Cẩn Tri cất giọng khẩn thiết.

      Nhiễm Dư cũng lắc cánh tay Giám đốc, nũng nịu: “Chú ơi! Chúng cháu đúng là phát có chuyện lạ nên mới đến tìm chú. Chú là lãnh đạo tuyệt vời, làm gì có chuyện điều tra đưa ra kết luận?”

      Lần này, Giám đốc còn giữ thái độ hòa nhã, tức giận hất tay Nhiễm Dư, sa sầm mặt: “ điều tra ư? Sáng nay, các các cậu thông báo có hacker và virus, tôi lập tức gọi điện cho bạn học, mời chuyên gia máy tính giỏi nhất của trường Đại học Giang qua đây. Kết quả, người ta có chuyện đó. Hệ thống máy tính hề có dấu vết bị virus hay người ngoài xâm nhập. Các bảo “máy tính tự động tấn công con người” ư? Với trình độ khoa học kỹ thuật của nước ta, thậm chí cả nước Mỹ, càng thể xảy ra tượng này. Bây giờ các bảo tôi điều tra kiểu gì? Trừ khi xuất ma quỷ.”

      Cẩn Tri: “Nhưng thưa chú…”

      Ông Giám đốc nghiêm mặt với : “Cẩn Tri! Bình thường cháu là người chững chạc nhất cơ mà? Sao lại cùng hai đứa kia làm chuyện càn quấy? Ba đứa đừng gì nữa, hôm nay về viết bản kiểm điểm ba nghìn chữ, ngày mai nộp cho tôi. Từ nay về sau, các các cậu được nhắc đến nữa.”

      xong, ông Giám đốc quay về phòng làm việc, đóng sập cửa. Ba người đưa mắt nhìn nhau, Cẩn Tri rời trước tiên: “Chúng ta thôi!”

      Nhiễm Dư tỏ ra áy náy: “Mình xin lỗi! Tối qua camera giám sát chẳng có gì bất thường nên mình cẩn thận, ngủ gục ở phòng bảo vệ. Bằng , có lẽ mình phát ra chứng cứ nào đó. Dù sao, mình vẫn tin trăm phần trăm câu chuyện hai người kể.” đến đây. sắc mặt lộ vẻ sợ hãi.

      Cẩn Tri vỗ tay an ủi bạn: “ sao đâu. Dù cậu tỉnh táo cũng chẳng có tác dụng gì. Tối qua, mọi camera giám sát đều bị hack nên đâu có quay được thứ gì bất thường.”

      Nhiễm Dư thở phào: “Thế tốt.”

      Trang Xung lên tiếng: “Cẩn Tri, chúng ta làm gì bây giờ?”

      Cẩn Tri lặng thinh. Nhiễm Dư có chút bất ngờ. Con người Trang Xung bình thường có vẻ hùng dũng, vậy mà bây giờ lại hỏi ý kiến Cẩn Tri.

      “Chúng ta chẳng thể làm gì.” Cẩn Tri cất giọng thản nhiên: “ thôi! Có lô tạp chí mới cần phải sắp xếp lại đấy.”

      xong, liền ra cầu thang. Nhiễm Dư và Trang Xung cất bước theo sau.

      “Cẩn Tri bình tĩnh đấy!” Nhiễm Dư thầm.

      Trang Xung dõi theo bóng lưng , khẽ đáp: “Ừ! ấy có tỉnh táo quá mức bình thường.”

      Mùa xuân năm nay, thành phố Giang thường xuyên đổ mưa. Giống như mấy hôm trước, trời vừa tối trận mưa lớn ào ào trút xuống.

      Cẩn Tri cầm ô, hè phố. Nước mưa rơi đồm độp chiếc ô của . vừa chậm rãi bước vừa chìm trong suy tư. Tất cả thầm kết thúc, có lẽ chẳng bao giờ còn cơ hội làm việc. Về phần Ứng Hàn Thời, người đàn ông dịu dàng, khó hiểu và bí này có lẽ hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của , vĩnh viễn gặp lại.

      Cũng trong đêm mưa, tại ngôi nhà trang nhã ở ngoại ô thành phố, Ứng Hàn Thời chắp hai tay sau lưng, lặng lẽ đứng bên ô cửa sổ. Đôi găng tay trắng được tháo ra, để bàn.

      “Đại ca.” Vẫn là giọng nam trung đầy từ tính của người đứng sau Ứng Hàn Thời xa. ta cười : “Em có thể thỉnh giáo vấn đề ?”

      “Chú .” Ứng Hàn Thời cất giọng ôn hòa.

      Được cho phép, người đó vui vẻ lên tiếng: “Chúng ta đều biết, đối với , việc giải quyết gian hư ảo do máy tính tạo ra chỉ đơn giản như gãi ngứa. Mọi chuyện diễn ra thuận lợi, con chip bị nhiễm virus trong hệ thống bị lấy ra, thay bằng con chip mới. Máy tính cá nhân, mấy chiếc xe đẩy, di động của Trang Xung… cũng được xử lý đâu vào đấy. Chỉ cần thêm chút thời gian, chúng ta có thể phân tích xem virus bắt nguồn từ đâu ra? Ai đứng đằng sau tất cả những chuyện này? có phải là loại người như chúng ta hay ? Mục đích của là gì?”

      đến đây, ta đột nhiên chuyển đề tài: “ có thể giải thích cho em biết, tại sao sau khi đưa Tạ về nhà, còn dọn dẹp sạch căn hộ của ấy? Đây chẳng phải là… lo chuyện bao đồng hay sao?”

      Ứng Hàn Thời im lặng, lúc sau mới từ tốn mở miệng: “Tiêu Khung Diễn, chú ngày càng to gan rồi đấy.”

      Mặc dù là lời trách móc nhưng ngữ khí của vẫn rất hòa nhã. Tuy nhiên, chàng tên “Tiêu Khung Diễn” dám ho he.

      Ứng Hàn Thời dõi mắt ra ngoài cửa sổ. Được nước mưa gột rửa, bãi cỏ ở bên ngoài xanh mướt. Ánh mắt thấp thoáng nụ cười: “ có thể sống ở nơi vừa bẩn thỉu vừa lộn xộn như vậy, ngoài sức tưởng tượng. Đối với tôi, đấy cũng chỉ là tiện tay mà thôi.”

      Tiêu Khung Diễn còn gì để .

      Đứng lúc, Ứng Hàn Thời đến bên sofa, cầm điều khiển, ngồi xuống xem tivi. Vài phút sau, Tiêu Khung Diễn đột nhiên kêu lên: “Thôi chết rồi!”

      Ứng Hàn Thời đổi kênh, nghe vậy liền nhướng mày nhìn ta.

      Tiêu Khung Diễn cất giọng buồn bực: “Đại ca, vẫn còn thứ bị nhiễm virus mà chúng ta quên khuấy mất. Đó là di động của Tạ, ở nhà ấy.”

      Ứng Hàn Thời bỏ điều khiển xuống ghế, im lặng chờ ta tiếp.

      “Hệ số bị nhiễm cao nên tạm thời ấy chưa gặp nguy hiểm. Nhưng phải tìm ấy, mang di động về đây ngay.”
      Trâu, rjnchanMizuki thích bài này.

    4. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 3-3

      Ứng Hàn Thời ngẩng đầu, nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ: “Bây giờ muộn rồi, chắc ấy ngủ.” : “Để ngày mai .”

      “Vâng.”

      Ứng Hàn Thời tiếp tục xem tivi. Tiêu Khung Diễn cất giọng yếu ớt: “Đại ca, em muốn hỏi vấn đề to gan hơn…”

      Ứng Hàn Thời chau mày, nở nụ cười bất đắc dĩ: “Chú hỏi !”

      “Khi gặp lại Tạ, có xin lỗi ấy về nụ hôn tối qua ?”

      Ứng Hàn Thời ngồi bất động, cũng chẳng lên tiếng. Ngữ khí của Tiêu Khung Diễn có chút đắc ý: “Em phân tích rồi. Tại sao những năm qua, chẳng bao giờ gần gũi đàn bà, lần này lại thân thiết với ấy như vậy. ra, mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó.”

      Ứng Hàn Thời nhìn ta chăm chú. Tiêu Khung Diễn tiếp tục mở miệng: “Trước kia có nhiều phụ nữ chủ động đến với toàn lẩn trốn. Tạ khác hoàn toàn, lần đầu tiên gặp gỡ, ấy bị mê hoặc bởi “nhan sắc” của . ấy chỉ là kẻ lừa đảo, còn tránh như tránh tà. Vì vậy, mấy ngày sau đó, mới theo ấy, lòng dạ muốn bảo vệ ấy, đồng thời muốn chứng minh trong sạch của mình. Đám máy móc ở thư viện bất thường, người phụ nữ khác chắc chạy mất dép, vậy mà ấy còn chủ động thám hiểm nên mới gặp .

      đúng là thích lo chuyện bao đồng. Thấy ấy bị lôi vào gian hư ảo, đương nhiên ra tay cứu giúp nên mới có chuyện trai đơn chiếc cùng chung hoạn nạn. Người phụ nữ khác mà bị rơi vào gian đó, chắc ngất xỉu vì sợ hãi. ấy những sợ, còn hiếu kỳ mở mắt ra xem, nên mới có nụ hôn bất ngờ. Vì vậy, nhìn từ góc độ lí thuyết xác suất và logic nhân quả, bởi vì tính cách của ấy đều bình thường, bởi vì loạt biến cố xảy ra, số phận định hai người có nụ hôn này.” Tiêu Khung Diễn càng càng hăng hái, át cả tiếng mưa rơi và thanh phát ra từ tivi.

      Ứng Hàn Thời im lặng từ đầu đến cuối. Tiêu Khung Diễn lại cất giọng vô cùng dễ nghe: “Đại ca, có lẽ đây chính là… duyên số trong truyền thuyết.”

      “Duyên số ư?” Ứng Hàn Thời nhướng mắt: “ ấy bảo… để bụng.”

      Sáng ngày hôm sau, trời quang mây tạnh. Thư viện tựa hồ khôi phục nếp làm việc như cũ. Bộ ba bận rộn công việc, đến lúc rảnh rỗi Cẩn Tri đọc sách, Nhiễm Dư lướt web, còn Trang Xung chơi game.

      Nhưng cũng có điểm khác trước. Ví dụ, Nhiễm Dư dám mình vào sâu trong khu lưu trữ sách, toàn kéo Cẩn Tri cùng. Trang Xung đổi tên tài khoản chơi game thành “Tôi gặp cao thủ”.

      Buổi chiều, gần đến giờ tan sở, thư viện vắng tanh. Cẩn Tri ngồi sau máy tính, thống kê số dữ liệu. Phía trước đột nhiên vang lên tiếng bước chân và giọng mừng rỡ của Nhiễm Dư: “Giáo sư Tạ, đến rồi à?”

      Cẩn Tri ngẩng đầu, liền nhìn thấy người đàn ông mặc áo khoác gió màu đen, đeo cặp kính trắng gọng đứng bên dãy bàn làm việc. liền nhoẻn miệng cười với . Tạ Cẩn Hành cũng mỉm cười, nhưng vẻ mặt vẫn rất nghiêm nghị. Sau đó, gật đầu với rồi quay sang chào hỏi Nhiễm Dư và Trang Xung.

      Hồi còn là nghiên cứu sinh ở Đại học Khoa học Kỹ thuật Quốc gia, Tạ Cẩn Hành cũng được coi là nhân vật đình đám. Có người nhận xét về như sau: Tạ Cẩn Hành hội tụ nhiều yếu tố nổi bật như xuất thân khá giả, thành tích học tập xuất sắc, lại có ngoại hình của công tử đào hoa. Đáng tiếc, tính cách của tẻ nhạt như mấy ông già cả đời làm nghiên cứu khoa học, giỏi giao tiếp, cũng chẳng khéo ăn khéo . thực thể trái ngược như vậy đúng là điều đáng tiếc đối với phái nữ.

      Tuy nhiên, Tạ Cẩn Tri chung sống với trai rất hòa hợp. đều là người ít , thích được yên tĩnh. Hơn nữa, trong nhiều chuyện, giáo sư Tạ tuy nghiêm khắc nhưng thường đưa ra ý kiến chuẩn xác và chặt chẽ. Cẩn Tri cảm thấy dễ chịu khi ở bên cạnh người có đầu óc tỉnh táo như .

      vừa đứng lên, còn chưa kịp ra khỏi chỗ ngồi, Nhiễm Dư lao đến, cầm lấy cặp ca táp của Tạ Cẩn Hành, đồng thời nở nụ cười ngọt ngào: “Giáo sư Tạ vất vả quá! Lâu rồi gặp , có uống trà ? Chỗ chúng em có loại trà Lục An Qua Phiến khá ngon.”

      (Lục An Qua Phiến là trong mười loại trà nổi tiếng ở Trung Quốc, đến từ thành phố Lục An, tỉnh An Huy)

      Tạ Cẩn Hành vội rút tay về: “Cám ơn Nhiễm Dư, cần đâu.”

      Giáo sư Tạ tuổi trẻ tài cao nên cũng phù hợp với tiêu chí “đẹp trai, nhà giàu” của Nhiễm Dư. Cẩn Tri đổi sắc mặt, đến kéo bạn sang bên, giúp trai thành công thoát khỏi phạm vi “móng vuốt” của bạn. Sau đó, mỉm cười với , mặc kệ Nhiễm Dư ra sức nháy mắt với mình: “Em vừa vặn hết giờ làm, chúng ta thôi.”

      Tạ Cẩn Hành gật đầu: “Được. Chúng ta tìm chỗ chuyện.”

      Thời tiết đúng là chẳng biết đường nào mà lần. Mới buổi sáng còn nắng vàng rực rỡ, vậy mà đến tầm chạng vạng, mây đen ùn ùn kéo đến khiến bầu trời trở nên u ám.

      Tạ Cẩn Hành lái chiếc Volkswagen Sagitar giản dị như chính con người . Hai em vừa đến bên xe ô tô, giáo sư Tạ liền mở cửa cho em . Cẩn Tri quay sang trai: “ phải nhốt mình trong phòng thí nghiệm lâu ngày nên có vấn đề đấy chứ? cũng biết mở cửa cho phụ nữ cơ à?”

      Tạ Cẩn Hành nhíu mày: “Miệng lưỡi em vẫn sắc bén quá nhỉ? Mau lên xe, đừng để bị dính nước mưa.”

      Cẩn Tri cười tủm tỉm, ngồi vào vị trí ghế lái phụ. Trời nhanh chóng đổ cơn mưa, hạt nước to như hạt đỗ rơi rào rào xuống mặt đất.

      Ứng Hàn Thời giương ô, đứng ở góc đường. nhìn thấy hai người vừa rời khỏi tòa nhà vừa chuyện trò vui vẻ. Sau đó, người đàn ông mở cửa xe cho Cẩn Tri, còn nở nụ cười thân thiết chưa từng thấy.

      Chiếc ô tô màu đen nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ đường phố ngay trước mặt . Ứng Hàn Thời thu ô, chui vào chiếc Porsche của mình, đồng thời mở hệ thống liên lạc.

      “Tiêu Khung Diễn, xác định mục tiêu, mau bám theo xe của họ.”

      Bên ngoài mưa to gió lớn, mới là tầm xế chiều nhưng trời tối đen, bốn bề dường như chỉ có tiếng mưa rơi. Tạ Cẩn Tri và trai ngồi bên cửa sổ nhà hàng. Sau khi kể xong câu chuyện, cầm tách cà phê uống ngụm, còn giáo sư Tạ trầm ngâm.

      lúc sau, ngẩng đầu, dõi mắt ra ngoài cửa sổ, hỏi câu chẳng ăn nhập: “Cẩn Tri, mấy ngày liên tục mưa to như vậy rồi?

      Cẩn Tri hơi bất ngờ, nhưng vẫn trả lời: “Năm, sáu ngày ạ.”

      Tạ Cẩn Hành nở nụ cười mà chỉ khi nào nhắc đến lĩnh vực nghiên cứu khoa học, mới xuất gương mặt : “Chính xác hơn là bảy ngày. Ngày nào trời cũng mưa từ sáu đến tám giờ tối, lượng mưa từ hai mươi đến sáu mươi milimét. Khu vực nội thành ở mức thấp nhất, trong khi ngoại thành đạt đến mức cao nhất.”

      Cẩn Tri ngẩn người, hiểu ý trai.

      “Chắc em cũng biết.” Tạ Cẩn Hành uống hớp trà: “Thành phố Giang mùa này chẳng bao giờ có mưa lớn đến thế.”

      Cẩn Tri vẫn im lặng, nhìn chằm chằm.

      thể với em.” Giáo sư Tạ tiếp tục lên tiếng: “Chỉ có thể cho em biết, Sở nghiên cứu của bọn và cơ quan nghiên cứu của nhiều quốc gia chế tạo loại vũ khí thời tiết, với mục đích kiểm soát dòng khí lưu, lượng mưa, sấm chớp, gió bão của khu vực trong thời gian ngắn.

      Cẩn Tri khỏi kinh ngạc. Ý của là, tình trạng mấy ngày mưa liên tiếp là do và các đồng nghiệp tạo thành? chỉ biết công việc của trai liên quan đến lĩnh vực quân , hết sức bí mật, ngờ lại gần với cuộc sống của người dân bình thường như vậy. Nhưng tại sao lại tiết lộ điều này với ?

      Giáo sư Tạ từ tốn mở miệng: “ chỉ muốn , đời này có những chuyện, người bình thường cảm thấy khó có thể tưởng tượng nổi, giống việc em từng gặp phải. Nhưng đúng là nó vẫn tồn tại, chỉ được mọi người biết đến mà thôi.”

      Cẩn Tri gật đầu.

      “Trí tuệ nhân tạo mà em đề cập cũng tương tự. Theo được biết, kết quả nghiên cứu mà các nước công khai chưa đạt đến trình độ như em . thực tế, chúng ta cũng chẳng biết, liệu có ai làm được hay chưa. Chắc em cũng từng nghe tin đồn, Mỹ bắt được phi thuyền của người ngoài hành tinh, nắm được kỹ thuật của họ nên trong lĩnh vực này, trình độ bỏ xa các nước khác. Tuy nhiên, chúng ta thể biết, điều này có phải là hay ?”

      Cẩn Tri chăm chú lắng nghe. ngẫm nghĩ rồi lên tiếng: “Em hiểu. ra, ý của là, ngành nghiên cứu khoa học đặc biệt giới quân tồn tại nhiều vấn đề phức tạp nên thể dễ dàng đưa ra kết luận?”

      Tạ Cẩn Hành mỉm cười: “Cũng có thể lý giải như vậy.”

      Cẩn Tri có chút thất vọng: “Vì thế, vụ này mãi mãi là câu đố có lời giải, đúng ạ?”

      “Cũng hẳn. Chuyên gia của trường đại học Giang mà Giám đốc cơ quan bọn em mời về có trình độ và tầm nhìn hạn hẹp, được tiếp xúc với tài liệu mật. Khi nào em gửi cho dữ liệu cụ thể của hệ thống, nghĩ cách nhờ người tìm hiểu. Tuy nhiên, em hãy chuẩn bị tâm lý, vì chưa chắc có kết quả.”

      Cẩn Tri gật đầu. Trầm lặng trong giây lát, : “Kiểu gì em cũng muốn làm .”
      Trâu, rjnchanMizuki thích bài này.

    5. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 3-4

      Đây là nhà hàng Pháp, bình thường khách đông lắm, hôm nay trời mưa nên càng vắng vẻ. Trong nhà hàng vang lên tiếng nhạc Pháp du dương, bầu khí hết sức ấm áp.

      “Em hãy miêu tả cụ thể về người đàn ông đó .” Tạ Cẩn Hành lên tiếng.

      Nhắc đến Ứng Hàn Thời, trong lòng Cẩn Tri xuất cảm giác rằng rất khác biệt. Có lẽ vì đôi mắt và khí chất của vô cùng sạch nên mỗi khi nhớ đến , tựa như nhìn thấy hồ nước trong veo, tĩnh lặng lấp lánh dưới ánh trăng.

      ấy…” Cẩn Tri mở miệng. Đúng lúc này, chuông gió treo ở cửa ra vào kêu leng keng, có người vừa đến, nhân viên phục vụ lập tức nghênh đón: “Hoan nghênh quý khách, có mấy người ạ?”

      Cẩn Tri đưa mắt qua bên đó, liền nhìn thấy Ứng Hàn Thời. Hôm nay, mặc comple, bên trong vẫn là sơ mi trắng. Tay cầm chiếc ô dài màu đen, nước tong tong. Đầu tóc cũng hơi ướt. Ứng Hàn Thời đưa chiếc ô cho nhân viên phục vụ. Tựa như có linh cảm, liền quay về phía Cẩn Tri. Hai người chạm mắt nhau.

      Tạ Cẩn Hành rất nhạy bén về khoản quan sát sắc mặt người khác. hỏi em bằng giọng đầy nghi hoặc: “Em làm sao thế? Tại sao chẳng gì cả? chàng cứu em là người thế nào?”

      Cẩn Tri định thần. để ý thấy ánh mắt Ứng Hàn Thời thấp thoáng ý cười ôn hòa, tựa như thay lời chào hỏi. Sau đó, theo nhân viên phục vụ tới chiếc bàn cách chỗ khá xa rồi ngồi xuống.

      ấy…” Cẩn Tri cười tủm tỉm: “Em biết hình dung thế nào nữa.”

      Đúng thế, cứ tưởng là cao thủ dật, bao giờ có cơ hội gặp lại, vậy mà vừa ra ngoài ăn cơm chạm mặt. mình nhà hàng, giống bất cứ người đàn ông độc thân nào.

      Bắt gặp dáng vẻ lơ đễnh của em , Tạ Cẩn Hành chau mày, nhẫn nại gợi ý: “Nếu biết hình dung thế nào em hãy trả lời từng vấn đề . ta bao nhiêu tuổi, cao bao nhiêu, tướng mạo ra sao?”

      “Hả?” Cẩn Tri nhìn trai. nhất thời biết có nên thông báo với , người đó ở trong nhà hàng này hay . Dù sao Ứng Hàn Thời cũng từng cứu , tuy biết che giấu bí mật gì nhưng giáo sư Tạ rốt cuộc cũng là người nhà nước. Ngộ nhỡ trai mang lại phiền phức cho người ta sao?

      Thế là hàm hồ đáp: “ ta khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, cao hơn mét tám, tướng mạo trắng trẻo và sáng sủa.

      Tạ Cẩn Hành là người nghiêm túc. Nghe em vậy, liền lôi bút và quyển sổ ra ghi chép. Cẩn Tri lại liếc qua chỗ Ứng Hàn Thời, thấy đặt hai tay lên bàn, quay chỗ khác chứ nhìn .

      ta có tiết lộ địa chỉ hay thông tin cá nhân gì ?” Tạ Cẩn Hành lại hỏi.

      ạ. ấy chỉ mình là hacker. ấy cũng rất hay xấu hổ.” Câu cuối là buột miệng nhưng giáo sư Tạ vẫn cắm cúi ghi chép. Đúng lúc này, Cẩn Tri nhìn thấy Ứng Hàn Thời cầm tách trà uống ngụm. ngồi thẳng lưng, cử chỉ nho nhã và đúng mực. Chỉ là lúc đặt cốc trà xuống bàn, gương mặt hơi ửng đỏ.

      Cẩn Tri đột nhiên có cảm giác kỳ lạ, nhưng suy đoán vừa vụt qua não bộ của khó tưởng tượng. Sao cảm thấy… Ứng Hàn Thời nghe được cuộc trò chuyện của hai em nên mới có phản ứng này. Nhưng ngồi cách tương đối xa cơ mà?

      “Xấu hổ ư?” Giáo sư Tạ tỏ ra hiếu kỳ: “Em có phương thức liên lạc với ta ? Ví dụ điện thoại hay ID cá nhân ấy?”

      Cẩn Tri im lặng vài giây. chú ý thấy Ứng Hàn Thời ngồi thẳng người, bàn tay cầm tách trà bất động như chờ đợi điều gì đó. Cảm giác kỳ lạ trong lòng ngày càng mãnh liệt.

      ạ.” đáp: “Có lẽ ấy hy vọng người khác tìm mình.”

      vừa dứt lời, Ứng Hàn Thời liền cụp mi, khóe miệng hơi nhếch lên, cho thấy tâm trạng tồi.

      Cẩn Tri khỏi giật mình. Chuyện này là thế nào vậy? Chín mươi phần trăm là nghe lén chuyện bằng phương thức thần kỳ nào đó? Nhưng hồi nãy, hai em mới quyết định nhà hàng này, trong túi xách của cũng chẳng có thứ gì lạ. Hơn nữa, hành động lén lút giống phong cách của .

      Cẩn Tri còn nghi hoặc, giáo sư Tạ ở phía đối diện đóng quyển sổ tay: “Vậy . Khi nào nhớ ra điều gì, em hãy gọi điện cho .”

      “Vâng ạ.” vừa đáp vừa liếc người đàn ông ở đằng kia. vẫn ngồi bất động, vẻ mặt hòa nhã.

      Đúng lúc này, di động của Tạ Cẩn Hành đổ chuông. Chắc là cuộc điện thoại quan trọng, bởi thần sắc trở nên nặng nề trong giây lát. đứng dậy: “ ra ngoài lát.”

      Cẩn Tri gật đầu: “Vâng.”

      Xung quanh có mấy người khách ăn đồ, tiếng dao dĩa lanh canh và tiếng trò chuyện rì rầm vang lên hòa trong tiếng nhạc. Cẩn Tri uống mấy thìa canh, sau đó nhướng mày nhìn Ứng Hàn Thời. cúi đầu xem điện thoại. Mấy nhân viên phục vụ ở gần đó thỉnh thoảng lại liếc người đàn ông đẹp trai ngồi mình mà hề bận tâm.

      Điện thoại của Cẩn Tri để bàn kêu “bíp” tiếng. Cùng lúc đó, thấy Ứng Hàn Thời buông máy, ngẩng đầu nhìn mình.

      Cẩn Tri cầm di động lên xem, đúng là tin nhắn do gửi tới: “ Tạ! Sau khi kết thúc cuộc gặp mặt với vị tiên sinh đó, xin hãy ở lại, có chuyện cần thương lượng.”

      Cẩn Tri nhanh chóng nhắn lại: “Được thôi.”

      Ứng Hàn Thời mỉm cười, bỏ điện thoại xuống bàn. Cẩn Tri cầm cái thìa, khuấy đều trong bát. ra, xuất ở nơi này nhằm mục đích tìm gặp , nhất định là chuyện quan trọng gì đó.

      Tạ Cẩn Hành vào nhưng ngồi xuống mà cầm áo khoác và cặp ca táp: “Cẩn Tri, có việc đột xuất phải quay về tổ nghiên cứu. đưa em về nhà trước.”

      cần đâu. Lát nữa em có bạn đến đây, cứ bận việc của ! Tình hình có nghiêm trọng ? ổn đấy chứ?”

      Tạ Cẩn Hành dõi mắt ra ngoài cửa sổ, trầm ngâm lúc mới trả lời: “Trời mưa hơi lớn. Chắc là dữ liệu xảy ra sai sót, phải về xem thế nào. Vấn đề ấy mà.”

      Cẩn Tri gật đầu, cảm thán: “Các lợi hại đấy.”

      Tạ Cẩn Hành mỉm cười. Vừa quay người, đột nhiên dừng lại, với em : “Cẩn Tri, em…”

      “Sao cơ?” Cẩn Tri hiểu.

      ngập ngừng vài giây rồi bằng giọng ý tứ sâu xa: “Em hãy cẩn thận, đừng để người đàn ông lai lịch bất minh lừa.”

      Cẩn Tri: “Hả?” Vài giây sau, mới sực tỉnh, nhìn về phía Ứng Hàn Thời. hơi cúi xuống, biết nghĩ gì.

      Tạ Cẩn Hành nhanh chóng rời . Cẩn Tri cũng ăn xong. Đúng lúc này, Ứng Hàn Thời thanh toán rồi đứng lên về phía . Đến nơi, chắp hai tay sau lưng, hơi gật đầu với .

      Cẩn Tri mỉm cười: “ ngồi !”

      “Chúng ta lên xe của tôi rồi chuyện sau.” lên tiếng.

      Nơi này đông người tiện, Cẩn Tri hiểu ý liền cầm túi xách đứng lên. Ứng Hàn Thời tránh sang bên, nhường lối cho . Hai người cùng ra ngoài.

      Bên ngoài, trời vẫn mưa như trút nước. Hai lễ tân ở cửa cúi thấp người: “Tạm biệt quý khách!”

      Cẩn Tri mỉm cười, Ứng Hàn Thời ở đằng trước hơi gật đầu đáp lễ, nhận chiếc ô từ tay nhân viên rồi sải bước dài ra ngoài.

      Trong lòng Cẩn Tri lại xuất cảm giác đó. Tuy hay đỏ mặt nhưng trong đối nhân xử thế, toát ra vẻ điềm tĩnh và phong độ bẩm sinh.

      Hai người đứng dưới mái hiên nhà hàng, Ứng Hàn Thời giương ô rồi với : “ hãy đợi lát, tôi lái xe qua đây.”

      cần đâu. Chúng ta cùng .”

      gì, che phần lớn chiếc ô đầu . Cẩn Tri nhoẻn miệng cười, cùng sánh bước trong cơn mưa.

      Ứng Hàn Thời thong thả bước , mắt nhìn thẳng về phía trước. Trời mưa rất lớn, nước chảy thành dòng mặt đường. Hai người nhanh chóng đến bên chiếc Porsche. Trước đó, tuy chú ý đến chiếc xe này nhưng Cẩn Tri hề biết chủ nhân của nó là ai. Vào thời khắc này, cảm thấy rất bất ngờ. người như sao có thể sử dụng chiếc xe mui trần thời thượng đó?

      tiếng “cạch” khẽ vang lên, cửa xe tự động mở khóa. Ứng Hàn Thời lập tức mở cửa ở vị trí ghế lái phụ cho .

      Cẩn Tri bất chợt lên tiếng: “Hồi nãy, tại sao có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi? gắn máy nghe lén đấy à?”

      Ứng Hàn Thời dừng động tác. Hai người im lặng vài giây. Sau đó, quay chỗ khác, né tránh ánh mắt cũng như câu hỏi của : “Lên xe !”

      Cẩn Tri đành cúi người chui vào trong ô tô. Ứng Hàn Thời giúp đóng cửa, sang bên kia, thu ô rồi ngồi vào ghế lái. Sau đó, lấy đôi găng trắng từ bảng điều khiển đeo vào tay rồi mới cầm vô lăng.

      Cẩn Tri yên lặng quan sát nhất cử nhất động của . Lái xe hay “giết” cỗ máy cũng đều đeo găng, người đàn ông này đúng là kỳ lạ đấy.

      đưa tôi đâu vậy?” hỏi.

      Ứng Hàn Thời nổ máy, mắt hướng về phía trước, từ tốn trả lời: “Đến nơi có ai khác.”

      Hết chương 3
      Trâu, rjnchanMizuki thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :