1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Người Láng Giềng Của Ánh Trăng - Đinh Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Thanks mn nha :yoyo51::yoyo51::yoyo51:

      M cũng vừa type vừa đọc nên cũng hồi hộp lắm :060::060::060:

      M hok biết lm ebook nên chắc hok có ebook đâu b @betapdemhl :04(1)::04(1)::04(1):
      lyly, caoduongTrâu thích bài này.

    2. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 20-1

      Bảy giờ sáng là thời điểm người bình thường bắt đầu ngày mới. Nhưng đối với Hạ Thanh Tri, cuộc đời này dường như kết thúc. hành lang cũ kĩ bám đầy bụi, vầng sáng bạc . cúi đầu, trầm lặng đứng ở trong đó, hai tay buông thõng bên người. muốn đẩy cửa vào nhà nhưng còn chút sức lực.

      Đúng lúc này, cánh cửa nhà đối diện mở ra, hàng xóm là người phụ nữ bốn mươi tuổi ra ngoài. Nhìn thấy Thanh Tri, bà bĩu môi, cạnh khóe: “Khu nhà này quả nhiên hạng người gì cũng có. Con con đứa buổi tối ra ngoài, ban ngày mò về nhà, chẳng cũng biết nghề nghiệp đàng hoàng. Tố chất người dân ở đây là ngày càng xuống cấp.”

      Đằng sau vang lên giọng chồng bà ta: “Bà ít thôi”.

      “Ông câm miệng !” Người phụ nữ mắng chồng, lại liếc qua Thanh Tri: “Sống ở đây mười mấy năm, ai mà chẳng biết bố ta là con bạc, mẹ ta bỏ nhà theo người đàn ông khác. Suốt ngày lầm lầm lì lì, bày ra bộ mặt đó cho ai xem? Tôi bảo rồi, chúng ta dọn ngày nào sớm thanh tịnh ngày đó”

      Hạ Thanh Tri ngoảnh đầu, nhìn người phụ nữ bằng ánh mắt lạnh lùng. Bà ta giật mình, sống lưng bất giác đổ mồ hôi lạnh. Sau đó, khẽ nhếch miệng.

      “Aaa…” Giây tiếp theo, hành lang vang lên tiếng hét sợ hãi của người phụ nữ. Bà ta lập tức lao vào nhà, hồn bay phách tán. Vì vừa rồi , bà ta tận mắt chứng kiến, Thanh Tri đột nhiên biến mất ngay trước mặt bà ta.

      Vào nhà, Thanh Tri thả mình xuống sofa, đảo mắt nhìn xung quanh. Căn phòng loang lổ và cũ kĩ nhưng trong tủ bày la liệt đồ, từ hộp trang sức sang trọng đựng dây chuyền kim cương, vòng ngọc phỉ thúy đến các loại đèn hình thù kì lạ, lọ hoa, hộp đựng xì gà, vỏ ốc lạ mắt, từng tập tiền mệnh giá lớn…. Chúng được chủ nhân thu thập từ khắp mọi nơi nhưng lại trân trọng mà chỉ tiện tay quẳng vào đó.

      chiếc bàn cạnh sofa đặt chiếc hộp vuông làm bằng gỗ đàn hương. Ánh sáng nhàn nhạt từ con chip rọi qua khe hở chiếu ra bên ngoài. Bên cạnh chiếc hộp là bộ áo sơ mi nữ màu trắng và chiếc váy dài màu xanh nhạt.

      Ánh mắt Hạ Thanh Tri dừng lại ở chiếc hộp hồi lâu. Sau đó, nhướng mày nhìn khung ảnh bàn. Đó là tấm ảnh Mục Nham mà lén chụp bằng điện thoại di động. đứng bên hồ nước, dáng vẻ hết sức yên tĩnh và ôn hòa. Lúc đó, còn chưa quen , cũng chẳng biết bám theo mình. Thanh Tri nhìn tấm ảnh đăm đăm, nước mắt lại chảy dàn giụa xuống gò má.

      Khi trời sẩm tối, Thanh Tri vẫn mặc bộ đồ đen nhưng đeo mạng mà đội chiếc mũ lớn che hết gương mặt, hòa lẫn vào dòng người tấp nập đường phố. nhanh chóng đến nhà nghỉ đó. đứng bất động hồi lâu, ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ tầng hai. Cửa sổ mở toang, cành cây đung đưa trong gió .

      Vừa mở mắt, Cẩn Tri liền nhìn thấy ánh trăng tinh khiết ngoài cửa sổ. Về đến khách sạn, cả nhóm nghe đến xuất của người Phân tử gây nên những xáo động , nhưng bây giờ, cả thành phố yên bình trở lại. Đám người Phân tử cũng trở về núi cao. ai phát thay đổi của rừng cột đá.

      Chắc họ tiếp tục bảo vệ tên Thanh Tri đó. Nghĩ đến đây, Cẩn Tri quay sang người đàn ông nằm ở sofa. Kể từ lúc về nhà nghỉ, luôn ở trong phòng , bước rời. Ứng Hàn Thời vẫn chìm trong giấc ngủ. Thân hình cao lớn của rất thoải mái chiếc ghế chật hẹp ấy. tay gối đầu, tay kia có chỗ để, đành buông thõng xuống đất.

      Cẩn Tri nhàng xuống giường, rón rén tới, ngồi xổm xuống ngắm nhìn . thể kiềm chế bản thân, giơ tay vuốt từ lông mày xuống đến sống mũi, đôi môi, cần cổ và bả vai người đàn ông…. lúc sau, vô tình ngẩng đầu, phát gương mặt và vành tai đỏ ửng.

      còn định giả vờ ngủ đến bao giờ thế?” Cẩn Tri thầm: “Đúng là ngày càng xấu xa rồi đây!”

      Vừa dứt lời, ngón tay liền bị nắm chặt. từ từ mở mắt, cất giọng khàn khàn: “Tại muốn em dừng lại”.

      Hai má nóng ran, Cẩn Tri cúi đầu chạm môi mình vào môi . Ứng Hàn Thời thuận thế giữ trước ngực: “Cẩn Tri, bao nhiêu ngày rồi mà em cho ….thân mật hơn”.

      Trống ngực đập thình thịch, Cẩn Tri chợt nhớ tới nụ hôn đè nén của Ứng Hàn Thời lúc còn lạnh nhạt với , nhớ tới cảnh mình ngồi đùi ở nhà họ Thẩm. bất giác buột miệng: “Được!”.

      Ứng Hàn Thời liền bế đứng dậy, đến bên giường đặt nằm xuống. chống hai tay bên người , cái đuôi tựa như thể kiềm chế, thò ra ngoài vẫy rồi đột nhiên thõng xuống, quấn lấy cổ tay .

      khí trong phòng như tăng thêm mấy độ, tràn ngập hương vị mờ ám. Ứng Hàn Thời vừa cúi đầu hôn lên từng tấc da vừa gọi khẽ: “Tiểu Tri!”

      Cẩn Tri liền ôm cổ : “Ứng Hàn Thời, em mong muốn được ở bên mãi mãi”.

      “Chúng ta bên nhau trọn đời”. tiếp lời, trong lòng biết lo lắng điều gì. Cảnh tượng tương lai mà thấy trong giấc mơ trước sau gì cũng xảy ra.

      Ứng Hàn Thời nhìn Cẩn Tri đăm đăm. vẫn mảnh mai, yếu ớt như thuở ban đầu, gương mặt hơi nghếch lên, tựa như khao khát bảo vệ của , cũng bộc lộ vẻ cố chấp và kiên cường, khiến lồng ngực cuộn trào.

      Trước kia chưa từng nếm trải tình , bây giờ mới hiểu ra điều, khi trong lòng người đàn ông có người phụ nữ, ngay cả dáng vẻ yên tĩnh của ấy cũng khiến ta rung động.

      “Cẩn Tri, lời của Mục Nham giúp ngộ ra điều.” Ứng Hàn Thời từ tốn mở miệng: “ có thể vĩnh viễn bảo vệ người mình giống ấy. Tuổi thọ trung bình của người Diệu Nhật từ trăm năm mươi năm đến trăm tám mươi năm. Tuổi thọ của có lẽ hơn trăm tám mươi năm. Khoảng thời gian em còn sống, ở bên em mỗi ngày.Sau khi em qua đời, canh mộ của em.” Khóe mắt thấp thoáng nụ cười: “Đây chính là vĩnh viễn bên nhau mà em mong muốn”.

      Viền mắt đỏ hoe: “ ngốc à? Đừng bao giờ làm thế!”

      Ứng Hàn Thời đáp lời. Hai người lặng lẽ ôm nhau. lúc sau, nhắm mắt, khẽ thầm: “Em muốn trao tất cả cho ”.

      Ứng Hàn Thời đờ người. Trái tim đập loạn nhịp, Cẩn Tri nhướng mày nhìn . hơi cúi đầu, cả gương mặt và đôi tai đều đỏ bừng. Thậm chí cái đuôi cũng còn thoải mái đung đưa như trước mà móc vào thành giường, tựa như rất căng thẳng.

      Cẩn Tri nhất thời xúc động mới thốt ra câu này. Chứng kiến phản ứng như vậy, liền cảm thấy hối hận, lập tức đổi giọng: “ đừng căng thẳng, em đùa đấy!” xong, đẩy người , định ngồi dậy. Tuy nhiên, Ứng Hàn Thời hề nhúc nhích. nhìn chăm chú, ánh mắt rực sáng lạ thường.

      “Tiểu Tri…. khi với Tinh Lưu được nuốt lời.”

      Cẩn Tri tự nhiên xấu hổ, liền né tránh ánh mắt : “ định giở trò vô lại đấy à?”

      ràng là em đấy chứ!”

      Cẩn Tri lặng thinh. Nào ngờ lúc sau, bỗng dưng có thứ gì đó mềm mại từ thắt lưng di chuyển lên . liền cúi đầu, bắt gặp cái đuôi của . từng quấn đuôi quanh người nhiều lần như vậy, nhưng chưa bao giờ táo tợn như lúc này. lại nhướng mày nhìn Ứng Hàn Thời. Gương mặt vẫn đỏ bừng trong khi cái đuôi vô cùng kiên định.

      ngờ, …xấu xa đến thế!

      Căn phòng vô cùng yên tĩnh, khí tựa như bùng nổ ở giây tiếp theo. Hơi thở của Cẩn Tri hỗn loạn. Tuy nhiên, Ứng Hàn Thời từ từ nằm úp xuống, chỉ ôm chặt lấy chứ có động tác tiếp theo.

      làm chuyện ấy ở nơi này”. .

    3. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 20-2

      lúc sau, tiếng gõ cửa vang lên. Hai người lập tức ngồi dậy. Cẩn Tri ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trong chiếc gương phía đối diện. Má đỏ hây hây, ánh mắt mơ màng, áo xống lộn xộn, cổ còn có dấu hôn hồng hồng.

      mở cửa !” .

      Ứng Hàn Thời ngồi bất động, mặt ngoảnh sang bên, đôi tai thú vẫn đỏ lựng.

      mau !” giục.

      đặt hai tay lên đầu gối: “ tiện lắm!”

      Cẩn Tri ngẩn người. Chợt hiểu ra vấn đề, hai má nóng ran. đứng dậy, về phía cửa ra vào. Khóe mắt bắt gặp Ứng Hàn Thời vẫn ngồi ở đó như pho tượng điêu khắc, nhịn được cười, tâm trạng trở nên vô cùng ngọt ngào.

      Cẩn Tri nhanh chóng định thần rồi mở cửa. Trang Xung đứng ở bên ngoài cất giọng nghiêm túc: “Phó Tông Tư chuẩn bị xong rồi. ta giải thích mọi chuyện với chúng ta”.

      Buổi đêm mát lạnh, phố xá tĩnh mịch. Cẩn Tri cùng Trang Xung và Ứng Hàn Thời sang căn phòng khác. Sau khi rời khỏi khu biệt thự, Phó Tông Tư được bọn họ đưa về đây. Trong phòng dán đầy ảnh và bản photo, bàn có mấy chiếc máy tính hoạt động, còn ta đứng yên bên cửa sổ.

      Nghe thấy tiếng động, ta ngoảnh đầu, mỉm cười với ba người họ. Ứng Hàn Thời đảo mắt qua những tấm ảnh, đồng thời mở miệng; “Xin hãy cho chúng tôi biết lý do của !”

      “Bầu trời bên gian các vị chắc xuất những vết rạn như thế này đúng ?” Phó Tông Tư hỏi.

      Mọi người đều dõi mắt ra ngoài cửa sổ. Kể từ ngày đầu tiên đặt chân đến nơi này, họ biết gian này ổn định. Vì thế, bầu trời mới xuất vô số đường vân đỏ mờ mờ như thế. Dù bây giờ trời tối nhưng những đường vân đỏ vẫn như ánh lửa thấp thoáng phía xa xa.

      “Tôi từng kể với các vị, vào sáu trăm năm trước và ba trăm năm trước, thành phố Giang xảy ra hai trận lũ lụt mang tính hủy diệt. Mọi người đều cho rằng, hai trận lũ này chỉ là thảm họa thiên nhiên bình thường mà thôi. dịp tình cờ, tôi đọc được số tài liệu lịch sử, kết hợp với nghiên cứu của bản thân, tôi phát chuyện này đơn giản như vậy.” Phó Tông Tư nhướng mày nhìn họ: “ xuất của các vị càng chứng thực suy đoán của tôi.”

      Cẩn Tri chăm chú lắng nghe. ý nghĩ mơ hồ nào đó vụt qua não bộ của nhưng ràng, vì vậy chỉ có thể đợi ta giải thích cụ thể hơn. Ứng Hàn Thời ngồi cạnh , vẻ mặt hết sức trầm tĩnh. Cũng đoán ra bao nhiêu.

      Phó Tông Tư tiếp tục mở miệng: “Theo ghi chép trong tài liệu lịch sử, ba trăm năm trước là thời kì vương triều phong kiến cuối cùng của Trung Quốc thống trị. Vào giữa tháng bảy, thành phố Giang lúc đó là Giang Châu đột nhiên xảy ra trận hồng thủy. Nước lũ từ trời ập xuống có màu xanh nước biển, vị hơi mặn. Mười ba quận của Giang Châu chìm trong biển nước, người chết vô số, thi thể nổi lềnh bềnh khắp nơi.”

      Ngừng vài giây, ta cất giọng trầm trầm: “Sáu trăm năm trước là giai đoạn vương triều phong kiến thịnh vượng nhất ở Trung Quốc. Lúc bấy giờ, Giang Châu có con đường huyết mạch nối thông với chín tỉnh, cuộc sống của người dân rất sung túc và yên bình. Thế nhưng, sử sách có ghi lại: Vào tháng bảy, trời nứt đất động, nước xanh và có vị mặn như nước biển ập xuống. Giang Châu bị hủy diệt, ba mươi năm thể hồi phục như cũ….”

      Ánh mắt ta trở nên nghiêm nghị: “Những tượng này đều được ghi chép trong chính sử. Nhưng vì tìm ra được giải thích hợp lý nên các nhà khoa học nay đều đưa ra kết luận, tài liệu lịch sử chính xác hoặc là người xưa miêu tả hơi khoa trương… Tuy nhiên, tôi đọc thêm rất nhiều dã sử hay tùy bút thời đó, phát trong cả hai lần xảy ra đại hồng thủy, các tượng thiên nhiên đều giống như thành phố Giang bây giờ, ví dụ như độ đậm của vân đỏ bầu trời, phân bố các vì sao, nồng độ khí quyển…”

      đến đây, Phó Tông Tư liền ngoảnh đầu về phía ba người. Trang Xung có phản ứng đầu tiên: “Khỉ … Tôi cứ như vịt nghe sấm ấy, chẳng hiểu gì cả.”

      Cẩn Tri và Ứng Hàn Thời trầm tư suy nghĩ.

      Phó Tông Tư hít hơi sâu: “Ý của tôi là, thành phố Giang nằm sâu trong lục địa, dù nước sông ở Trường Giang có dâng lên cũng chẳng thể nào nhấn chìm cả thành phố đến mức hủy diệt, ba mươi năm thể phục hồi. Hơn nữa, tại sao sử sách lại ghi chép, nước lũ từ trời rơi xuống, đồng thời có màu xanh và vị mặn.”

      Trang Xung đột nhiên buột miệng: “Màu xanh và vị mặn ư? Đó chẳng phải là nước biển hay sao?”

      “Đúng thế! Nhưng nơi này tại sao lại xuất lượng lớn nước biển cơ chứ?” Phó Tông Tư : “Bởi vì gian của chúng tôi bất ổn định, xuất của các vị cũng chứng thực tồn tại của gian song song nên bây giờ tôi có thể đưa ra suy đoán: nước biển từ gian khác tràn sang bên này. phát triển của các vị chưa chắc tương ứng với chúng tôi nên khi rìa mép gian có vấn đề, nó xuất vết nứt. Tại địa điểm có vết nứt đó, bên các vị vừa vặn là đại dương. Do đó, nước biển tràn qua vết nứt, tạo thành thảm họa mang tính hủy diệt cho gian của chúng tôi.”

      Trong phòng trở nên vô cùng yên tĩnh. Khóe miệng Trang Xung giật giật nhưng thể thốt ra lời. Ngay cả ta cũng cảm thấy suy đoán của Phó Tông Tư hết sức khó tin nhưng cũng hợp tình hợp lí.

      Ứng Hàn Thời cất giọng bình thản: “ có chứng cứ cụ thể hơn chứng minh luận điểm của mình hay ?”

      Phó Tông Tư gật đầu, lập tức mở máy tính, lôi ra nhiều số liệu cho Ứng Hàn Thời xem. Cẩn Tri và Trang Xung hoàn toàn mù mờ trước những thông số như trị số bức xạ vũ trụ, mật độ vật chất, chu kì thay đổi của hằng số Planck… trong khi hai người đàn ông thảo luận rất sôi nổi.

      lúc sau, Phó Tông Tư lên tiếng: “Tôi tiếp cận bố con họ Thẩm là nhằm mục đích nhận được ủng hộ của họ về mặt tài chính để tiếp tục công cuộc nghiên cứu này, đồng thời tìm giải pháp ngăn chặn tai họa xảy ra. xuất của Mục Nham và con chip khiến tôi nhìn thấy tia hy vọng. Nhưng dự định ban đầu của tôi là nghiên cứu con chip tới mức độ nhất định rồi mọi chuyện với Mục Nham. Ai ngờ…bố con họ Thẩm hề trước với tôi kế hoạch giết Mục Nham nên tôi kịp cứu cậu ta. Kể từ hôm ấy, tôi hạ quyết tâm, mặt lợi dụng nguồn tài chính của Thẩm gia để tiếp tục công việc nghiên cứu, mặt khác nghĩ cách đoạt lấy con chip. Đây có lẽ là cơ hội tốt để ngăn chặn cơn hồng thủy. Tôi nghĩ, Mục Nham trời có linh thiêng chắc cảm thấy an ủi khi con chip được sử dụng vào mục đích này”.

      “Tại sao công bố ra bên ngoài? Tìm kiếm ủng hộ của nhà nước chẳng hơn là bám vào Thẩm gia à?” Trang Xung hỏi.

      Phó Tông Tư lắc đầu: “Tôi cũng muốn công bố nhưng chẳng có tạp chí khoa học nào đăng bài cả. Viện khoa học còn cấm tôi nghiên cứu nữa. Họ cho rằng những thông tin giật gân này khiến xã hội náo loạn. Học thuyết về gian song song vốn tồn tại tranh luận từ xưa đến nay. Bây giờ bảo nước lũ phải là nước lũ mà là nước biển từ gian khác tràn sang, liệu có ai tin? Bọn họ muốn tôi nghiên cứu những dự án trọng điểm của nhà nước, như vậy cơ quan nhà nước mới “rót” nhiều tiền, dễ dành được giải thưởng và được xã hội chú ý hơn.”

      Mọi người đều im lặng. Phó Tông Tư lại ngước nhìn bầu trời ngoài cửa sổ: “Là người làm công tác nghiên cứu khoa học, thứ duy nhất mà tôi theo đuổi là chân lý chứ phải danh lợi hay chức vụ. Có lẽ được thời đại chấp nhận nhưng tôi vẫn lòng dạ muốn tìm ra giải pháp cứu lấy thành phố Giang này”.

      Cẩn Tri bất giác nhìn Phó Tông Tư bằng ánh mắt khâm phục và cảm động. Ứng Hàn Thời lên tiếng: “Phó tiên sinh, tôi rất kính phục kiên trì của và nguyện kề vai sát cánh với trong công việc ngăn chặn thảm họa lần này”.

      Phó Tông Tư gật đầu: “Cảm ơn !”

      “Suy đoán của rất chuẩn xác nhưng dùng sai phương pháp”. Ứng Hàn Thời tiếp.

      Phó Tông Tư khẽ nhíu mày, Ứng Hàn Thời từ tốn tiếp lời: “Tuy chứa nguồn năng lượng to lớn nhưng con chip phải là vạn năng. Nó thường được dùng trong chiến đấu hoặc khai thác nguồn năng lượng. Nước biển từ trời đổ ập xuống, dù sở hữu năng lượng khổng lồ, thử hỏi kháng cự bằng cách nào?” Vũ khí ánh sáng của tôi có thể đánh bật cả chiến hạm nhưng cũng có cách nào chống lại nước biển, ngăn cản nó nhấn chìm thành phố này”.

    4. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 20-3

      Phó Tông Tư lặng thinh. ta biết nhiều về con chip của người ngoài hành tinh. Trước kia, ta chỉ chăm chăm nghiên cứu xem làm cách nào để dùng nguồn năng lượng khổng lồ của con chip chống lại lũ lụt. Bây giờ nghe Ứng Hàn Thời vậy, ta mới nhận ra mình sai phương hướng.

      “Chúng ta phải làm thế nào đây?” Phó Tông Tư hỏi. “Lượng nước biển vô cùng lớn và xuất đột ngột. Thành phố Giang lại đông dân như vậy, tôi chẳng có cách nào thuyết phục chính quyền thành phố sơ tán người dân cả. Tôi nghĩ nát óc, tìm ra biện pháp đối phó.”

      Sắc mặt ta trở nên u ám. Cẩn Tri và Trang Xung hẹn mà cùng hướng ánh mắt về phía Ứng Hàn Thời.

      Ứng Hàn Thời đứng lên, đến bên cửa sổ, ngước mắt nhìn bầu trời. Phát ngón tay xuống thành cửa sổ, Cẩn Tri biết có cách.

      lúc sau, ngoảnh đầu, mỉm cười với bọn họ: “ ra phải có biện pháp. Tôi nghĩ, trị thủy chẳng khác dùng binh là bao. Nếu có cách nào chống cự ta né tránh đối mặt chính diện. Hãy dụ kẻ địch tới nơi vô hại rồi giết chúng.”

      Ba người đều ngây ra. Phó Tông Tư sáng mắt, cất giọng xúc động: “Ý của là….”. Cẩn Tri cũng lờ mờ đoán ra suy nghĩ của Ứng Hàn Thời, trống ngực đập thình thịch.

      Ứng Hàn Thời gật đầu: “Máy bay chiến đấu của chúng tôi đều lắp động cơ siêu quang tốc, có thể tiến vào gian song song. khi nước biển đến từ vết nứt của gian chúng ta nghĩ cách mở ra khe hở, dẫn nó tới nơi khác.”

      Mọi người đều chấn động, hề thốt ra lời. lúc sau, Phó Tông Tư mới lên tiếng: “Chúng ta phải làm thế nào?”

      “Về mặt lý luận, cách tôi vừa đưa ra có vấn đề gì. Nhưng cụ thể làm thế nào, chúng ta cần nghiên cứu số lượng chi tiết hơn, đồng thời cần tiến hành khảo sát và thử nghiệm”.

      Phó Tông Tư thể che giấu niềm vui. ta thở phào, nở nụ cười tươi rói. Trang Xung hăng hái tới, cầm tập tài liệu bàn lên xem. Cẩn Tri nhìn Ứng Hàn Thời đăm đăm, miệng cười tủm tỉm.

      Sớm biết tài trí hơn người nhưng ngờ lại túc trí đa mưu đến thế. trị thủy cũng như dùng binh, biết hồi còn dẫn hạm đội chinh chiến, có phải cũng luôn nhìn xa trông rộng như thế này hay ?

      Cẩn Tri chìm trong suy tư, Ứng Hàn Thời bất chợt ngoảnh mặt về phía : “Sao em cứ nhìn hoài vậy?”

      liền quay chỗ khác: “ có gì”.

      Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên. Trang Xung liền mở cửa, Lâm Tiệp bước vào, sắc mặt vui vẻ hiếm thấy.

      Mọi người còn chưa lên tiếng, đằng sau ta đột nhiên xuất hình bóng. Hình bóng đó rất cao lớn, mặc áo khoác gió màu đen kín mít từ đầu tới chân, ngay cả ngón tay cũng để lộ ra ngoài. Trang Xung cười ngoác miệng, Cẩn Tri tròn mắt, còn Ứng Hàn Thời cũng mỉm cười.

      Người đó đột nhiên giơ tay đóng sập cửa rồi mới cởi mũ áo gió, để lộ gương mặt kim loại. ta cất giọng ồm ồm: “Các bạn thân ! Tiểu John đến trợ giúp các bạn đây! Mọi người có nhớ tôi ?”

      Đằng sau đột nhiên vang lên tiếng “oạch”, Phó Tông Tư ngã bổ nhào từ ghế xuống đất.

      Tiêu Khung Diễn nhìn người Trái đất vô cùng sợ hãi bằng ánh mắt kiêu ngạo rồi quay sang ôm lấy bạn thân: “Tiểu Xung!”

      Trang Xung để mặc cho ta cọ cọ cái đầu kim loại vào người mình. Sau đó, Tiêu Khung Diễn đến trước mặt Ứng Hàn Thời. ta dám ôm mà chỉ đặt tay phải lên ngực, cúi thấp người: “Ngài chỉ huy, em đến chi viện cho mọi người”.

      Ứng Hàn Thời nở nụ cười hòa nhã: “Ừ!”

      Tiêu Khung Diễn ngoác miệng, giang rộng hai tay với Cẩn Tri: “Tiểu Tri!”

      Cẩn Tri mỉm cười, định ôm lại ta. Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên thò ra cánh tay ngăn lại. liền quay sang Ứng Hàn Thời. vẫn ngồi yên, sắc mặt điềm tĩnh. Sau đó, nắm lấy cổ tay , đồng thời nhướng mày nhìn Tiêu Khung Diễn.

      Tiêu Khung Diễn bây giờ mới sực tỉnh, ngượng ngùng thu tay về. ta lén nhìn Ứng Hàn Thời, mở miệng lẩm bẩm: “Em quên khuấy mất. Ngài chỉ huy hạ lệnh chỉ mình ngài ấy được ôm Tiểu Tri thôi. Em thành xin lỗi”.

      Trang Xung phì cười. Lâm Tiệp quay chỗ khác, còn Phó Tông Tư nhìn bọn họ bằng ánh mắt đầy hứng thú.

      Ứng Hàn Thời hơi đỏ mặt, lập tức chuyển đề tài: “Phó tiên sinh, hãy tình hình với Tiêu Khung Diễn !”

      “Được!”

      Trong phòng vang lên tiếng trò chuyện của hai người. Lúc này, Ứng Hàn Thời mới buông tay Cẩn Tri ra. ghé tai , thầm: “ ngờ lại đưa ra mệnh lệnh đó”.

      “Ừ!” cụp mi xuống.

      Cẩn Tri hỏi : “ có lòng chiếm hữu mạnh đến thế sao?”.

      Hơi thở của như sợi lông vũ thổi qua khiến tai Ứng Hàn Thời bất giác đỏ lựng. Trầm mặc trong giây lát, đáp: “Em biết là được rồi.”

      Cẩn Tri ngờ lại thẳng thắn như vậy, hai má liền nóng ran, trong lòng tràn đầy mật ngọt.

      Phó Tông Tư nhanh chóng tình hình với Tiêu Khung Diễn. chàng người máy ngẫm nghĩ rồi vỗ đầu: “ thành vấn đề. Cách của ngài chỉ huy rất tuyệt. Mọi người yên tâm ! Ngài chỉ huy và Tiểu John mà hợp sức thế nào cũng vô địch thiên hạ, nhất định tạo ra kẽ hở gian để dẫn nước biển.”

      Sau khi tìm ra giải pháp, Ứng Hàn Thời cùng Tiêu Khung Diễn và Phó Tông Tư lập tức bắt tay vào việc tính toán số liệu, khảo sát và thử nghiệm. Cẩn Tri ra ban công lộ thiên ở tầng hai nhà nghỉ, ngồi uống café.

      Việc tìm kiếm người phụ nữ tên Thanh Tri cũng được tiếp tục. Căn cứ vào kí ức của Cẩn Tri, Trang Xung và Lâm Tiệp ra ngoài tìm kiếm manh mối từ đặc trưng những địa điểm mà Thanh Tri vượt gian rời .

      Ngồi lúc, Cẩn Tri nghe thấy tiếng bước chân “bình bịch” ở đằng sau. ngoảng đầu, mỉm cười hỏi: “Sao lại ra ngoài này?”

      Tiêu Khung Diễn ngồi xuống bên cạnh : “Tôi ra đây hít thở khí trong lành chút. Khi nào trời sáng, tôi phải nhốt mình trong phòng suốt ấy chứ!”

      Cẩn Tri giơ tay xoa xoa đầu ta. Tiêu Khung Diễn lim dim hưởng thụ, sau đó cất giọng chân thành: “ Tiểu Tri, tôi phát gầy nhiều, ngài chỉ huy cũng thế. Thời gian vừa qua xảy ra chuyện gì vui à? có thể kể với Tiểu John ?”.

      Cẩn Tri có ý định cho Tiêu Khung Diễn biết hình ảnh tương lai mà mình nhìn thấy, muốn ta lo lắng và đau lòng. Sau hồi im lặng, mới lên tiếng: “Tiểu John, tôi có thể nhờ chuyện được ?”.

      “Được thôi!”

      Cẩn Tri cất giọng dịu dàng: “Nếu ngày nào đó, tôi còn sống cõi đời này nữa, hãy hứa với tôi chăm sóc Ứng Hàn Thời tốt, đừng để ấy độc mình mà hãy giúp ấy bắt đầu cuộc sống mới”.

      Tiêu Khung Diễn mở to mắt. ràng Tiểu Tri vừa đề cập đến chuyện hết sức bình thường, ràng là giọng điệu của hết sức bình thản nhưng tại sao trong lòng ta bỗng dưng lại nhói đau?

      Cẩn Tri ngước nhìn bầu trời, khóe miệng hơi cong lên. tựa như tâm với ta, cũng giống như độc thoại: “Tôi từng nghĩ, chỉ khi nào hai người ở bên nhau đến đầu bạc răng long mới được coi là mối tình viên mãn. Tôi cứ tưởng rằng, chỉ khi nào trải qua năm tháng, nước chảy đá mòn tình ấy mới được coi là khắc cốt ghi tâm. Nhưng bây giờ gặp được người đàn ông tốt như ấy, tôi mới hiểu được, tình dù chỉ kéo dài năm, tháng, thậm chí chỉ phút, giây, cả cuộc đời này cũng thể nào quên”.

      Trong căn phòng cách đó mấy mét, Phó Tông Tư vừa kết nối xong số liệu từ chiếc máy tính. Đúng lúc này, ta phát Ứng Hàn Thời tựa như hóa đá, hai bàn tay đặt bàn phím bất động.

      “Ứng Hàn Thời! sao vây?” Phó Tông Tư gọi.

      chợt bừng tỉnh, mi mắt cụp xuống, che giấu mọi tâm tình trong đó.
      Trâu, lyly, Nhi Đặng2 others thích bài này.

    5. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 20-4

      Khi Ứng Hàn Thời quay về phòng Cẩn Tri, đêm rất khuya. nằm yên giường, hơi thở đều đều, chứng tỏ ngủ say. lại gần, đứng ngắm lát rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

      Ánh trăng bàng bạc hắt lên gương mặt yên tĩnh của . Ứng Hàn Thời giơ tay, định chạm vào má . Nhưng sợ làm thức giấc, lại từ từ buông tay xuống.

      Ngồi bất động lúc, trong đầu chợt nhớ tới nhiều chuyện trước kia. Mười lăm, mười sáu tuổi, rời nhà nhập ngũ. Lúc bấy giờ, sống trong khoang dành cho các phi công. Nơi đó vừa chật hẹp, ồn ào vừa gian khổ, nhưng cũng mang đến cho những người đồng đội lương thiện và chân thành nhất. cũng nhớ tới những chiến địch, những lần được khen thưởng, những trận đánh dải Ngân hà. Chức vị của ngày càng cao, cuối cùng trở thành sĩ quan chỉ huy cao nhất của hạm đội Phượng Hoàng. Mọi người đều đánh giá là người hùng trẻ tuổi của Đế quốc.

      Sau đó, bị tước đoạt quân quyền và bị giam giữ. Nếu phải xảy ra thảm họa mang tính hủy diệt, nếu phải hành tinh Diệu Nhật bị rơi, chắc sống trong tù ngục đến hết cuộc đời, còn được nhìn thấy mặt trăng, mặt trời và các vì sao, cũng có cơ hội gặp gỡ người con này.

      Ứng Hàn Thời nhướng mày nhìn , não bộ lần lượt ra những cảnh tượng kể từ khi quen đến nay. Ở chùa Bảo An, lạnh nhạt mắng là kẻ lừa đảo. Dưới đường cao tốc trong cơn mưa lớn, ôm chặt, gần như treo người . Lúc lội qua con suối ở núi Y Lam, nắm tay , chầm chậm từng bước. Rồi ôm ngồi ngoài cổng chùa Bảo An của gian này. ràng tỉnh ngủ nhưng vẫn chịu mở mắt, chỉ lặng lẽ tựa vào lòng .

      Vừa rồi, với Tiêu Khung Diễn: “Tôi từng nghĩ, chỉ khi nào hai người ở bên nhau đến đầu bạc răng long mới được coi là mối tình viên mãn. Tôi cứ tưởng rằng, chỉ khi nào trải qua năm tháng, nước chảy đá mòn tình ấy mới được coi là khắc cốt ghi tâm. Nhưng bây giờ gặp được người đàn ông tốt như ấy, tôi mới hiểu được, tình dù chỉ kéo dài năm, tháng, thậm chí chỉ phút, giây, cả cuộc đời này cũng thể nào quên”.

      Ứng Hàn Thời tựa vào thành ghế, lặng lẽ nhắm mắt. đến từ nền văn minh bị hủy diệt. Tựa như những hạt cát bé bị thời gian lãng quên, cho dù quá khứ huy hoàng đến mấy cũng bị vùi lấp trong vũ trụ bao la này, chưa từng tồn tại.

      Gặp mới biết, nửa đời chinh chiến, sinh mệnh dù có rực rỡ sắc màu đến mấy cũng sánh bằng ánh trăng dịu dàng bên giường .

      Chiều tối hôm nay, mọi người lại tụ tập. Phát quầng thâm dưới mí mắt Ứng Hàn Thời, Cẩn Tri khỏi xót xa trong lòng.

      “Tiểu Tri!” bất chợt gọi : “Bọn cần giúp đỡ của em”.

      Tiêu Khung Diễn lập tức tiếp lời: “Chuyện là thế này. Sau khi khảo sát và tính toán, chúng tôi lập được mô hình tạo khe hở qua thời . Ban đầu, chúng tôi định dùng động cơ siêu quang tốc của máy bay chiến đấu để tạo khe hở. Nhưng cũng biết đấy, khe hở do động cơ tạo ra chỉ tồn tại trong giây lát, đủ để máy bay vượt gian mà thôi, còn trận lũ lại diễn ra trong khoảng thời gian nhất định. Vì vậy, chúng tôi cần khe hở thời duy trì tương đối lâu”.

      Cẩn Tri chau mày ngẫm nghĩ.

      “Tiểu Tri, có thể nhìn thấy tương lai, chứng tỏ bên cạnh có tồn tại vết nứt thời .” Đây là lời Tiêu Khung Diễn từng với .

      khẽ gật đầu: “Các cần tôi làm gì?”.

      Phó Tông Tư lên tiếng: “Tôi từng nghiên cứu và tính toán lượng nước của hai trận lũ trong lịch sử. Về mặt lý luận, chỉ cần lần này cũng như lần trước nguy hiểm. Chúng tôi lập mô hình, bắt lấy vết nứt thời bên cạnh , sau đó lợi dụng vận hành cùng lúc của nhiều động cơ siêu quang tốc, vậy là có thể mở ra khe hở gian đủ lớn, đủ dẫn nước lụt qua”.

      “Được thôi!” Cẩn Tri trả lời dứt khoát: “Tôi cố gắng hết sức”.

      Phó Tông Tư cho biết, về mặt lý thuyết nguy hiểm, nhưng kể cả khi gặp nguy hiểm, cũng tham gia. Nghĩ đến đây, quay sang Ứng Hàn Thời. nhàng nắm lấy tay . Giữa hai người cần bất cứ lời nào.

      ***

      Hai ngày sau.

      Trời mưa lất phất, khí ẩm ướt và mát mẻ. Mấy chiếc lều được dựng khu đất trống giữa rừng cây. Cẩn Tri ngồi trong chiếc lều, dõi mắt qua bên ngoài qua ô cửa . Trang Xung đứng sau lưng, với : “Họ sắp chuẩn bị xong rồi”.

      “Ừ!”

      “Kiểu gì cũng có nguy hiểm đấy!” Trang Xung nhắc nhở.

      “Tôi biết chứ!” Cẩn Tri ngoảnh đầu , khóe miệng cong cong: “Nhưng chưa tới giây phút cuối cùng, chẳng có ai kết quả ra sao. Dù số phận của mỗi con người được định sẵn, lẽ nào vì nhìn thấy trước tương lai nên tôi buông xuôi tất cả hay sao? Trang Xung, tôi muốn làm chủ cuộc đời mình”.

      Trang Xung im lặng hồi lâu, cuối cùng thốt ra câu: “ rất chuẩn”.

      Cẩn Tri mỉm cười: “ ra ngoài trước . Tôi thay bộ quần áo rồi gặp Ứng Hàn Thời đây. Tôi hẹn dạo bên bờ suối với ấy”.

      “Ừ!” ta nhanh chóng rời khỏi lều.

      Cẩn Tri rửa mặt rồi nhắm nghiền đôi mắt.

      Mưa mỗi lúc nặng hạt. Lá cây đầu Ứng Hàn Thời che chắn nổi, khiến áo sơ mi của bị ướt mảng. Nhưng chẳng bận tâm, vẫn chắp hai tay sau lưng, đứng yên bên bờ suối, lặng lẽ ngắm nhìn những phiến lá trôi theo dòng nước.

      lúc sau, nghe tiếng bước chân nhè tiến lại gần liền ngoảnh đầu, nhìn thấy Cẩn Tri về phía mình. hơi cúi đầu, mái tóc xõa xuống bờ vai, hai tay túm chân váy. Ánh mắt trở nên vô cùng dịu dàng: “Mấy hôm nay thấy em mặc bộ váy này”.

      Cẩn Tri “vâng” tiếng, dừng lại bên cạnh . Giọt nước mưa nhanh chóng thấm vào áo sơ mi trắng của . Ứng Hàn Thời chuẩn bị sẵn chiếc áo khoác mỏng nên lập tức khoác lên vai .

      “Cảm ơn .” Cẩn Tri nhướng mày nhìn .

      Ứng Hàn Thời mỉm cười: “Em lội suối cũng được nhưng nhớ đừng lâu quá kẻo bị cảm lạnh đấy!”

      “Vâng”. Cẩn Tri cởi giày rồi bước xuống nước. Hai người dọc theo bờ suối.

      “Hành động ngày hôm nay ít nhiều có khả năng gặp phải nguy hiểm.” dõi mắt về phương xa: “Nhưng để em bị thương”.

      Cẩn Tri im lặng vài giây mới đáp: “Em tin . Từ trước đến nay, em luôn tin .”

      Lúc này, hai người đoạn khá xa. Mấy chiếc lều bị rừng cây che khuất.

      Cẩn Tri đột nhiên mở miệng: “Hàn Thời, mấy hôm nay, em chưa được tắm rửa. Nước suối ở đây rất trong, em muốn tắm qua lát. ra đằng trước kia canh chừng cho em có được ?”

      Ứng Hàn Thời hơi ngẩn người. Cẩn Tri đứng giữa dòng nước, hai tay xách gấu váy lên cao, ánh mắt ngập tràn ý cười tinh nghịch.

      được nhìn trộm đâu đấy!” cảnh cáo.

      “Được!” Ứng Hàn Thời liền lên dốc núi.

      Dõi theo bóng người đàn ông cho đến khi hoàn toàn khuất dạng, mới cúi đầu, đồng thời buông hai tay, để mặc nước suối làm ướt gấu váy.

      ***

      Cẩn Tri nhắm mắt đứng lúc lâu rồi lại mở mắt ra xem đồng hồ, phát sắp tới giờ hẹn với Ứng Hàn Thời. Vừa định thay quần áo, liền nghe thấy tiếng Tiêu Khung Diễn ở bên ngoài lều: “Tiểu Tri, tôi có thể vào trong ?”

      vào !”
      Trâu, lyly, Nhi Đặng2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :