1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Người Láng Giềng Của Ánh Trăng - Đinh Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 17-3

      , Ứng Hàn Thời đột nhiên quay người, giơ tay nâng cằm . Cẩn Tri liền chạm phải đôi mắt ôn hòa nhưng cũng toát lên vẻ kiên định dễ từ chối. Giâu tiếp theo, bất ngờ cúi xuống hôn .Tuy chỉ là nụ hôn ngắn ngủi nhưng cũng kịp tách môi , đưa lưỡi vào bên trong. Cẩn Tri như bị sét đánh, tim đập liên hồi, toàn thân bất động. Ứng Hàn Thời nhanh chóng buông mặt , quay người tiếp tục về phía trước.

      thôi” .

      Tầm chạng vạng, Trang Xung nhắn tin, tối nay có thể hành động. Thẩm Gia Minh có ngôi biệt thự ở ngoại ô thành phố. Bình thường, ta hay sống ở đó.

      Buổi tối, Thẩm Gia Minh lái xe về khu biệt thự, định lát nữa gọi người mẫu đến chơi. Chưa kịp vào nhà, ta nhìn thấy mấy người đứng ở con đường phía đối diện. Công tác an ninh ở khu vực này rất nghiêm ngặt, người ngoài thể tùy tiện vào trong. Thẩm Gia Minh chưa từng gặp bốn người này bao giờ. Nổi bật nhất là người đàn ông đứng đầu, có diện mạo tuấn tú, khí chất cao quý. Phía sau ta là hai người phụ nữ và người đàn ông. Theo thói quen, ta lập tức chú ý đến xinh xắn nhất, toát ra “phong vị” đặc biệt.

      Thẩm Gia Minh xuống xe, cất giọng lạnh nhạt: “Các vị là ai? Làm gì ở đây vậy?”.

      Ứng Hàn Thời bình thản đáp: “Chào ! Chúng tôi đến đây vì mục đích hòa bình”.

      Nghe câu này, Thẩm Gia Minh hơi ngẩn người. Ứng Hàn Thời quay sang Lâm Tiệp: “Tôi và ấy đến từ tinh hệ Diệu Nhật, cách ba nghìn năm ánh sáng. Còn hai người kia là người Trái đất bình thường. Chúng tôi biết bố con giữ con chip năng lượng cao. Chúng tôi đoạt thứ thuộc về . Nhưng tại, thế lực khác nhăm nhe cướp con chip để phục vụ mưu đồ riêng. Nếu rơi vào tay chúng, chỉ e hậu quả khó lường. Vì vậy, chúng tôi mới tới đây để bảo vệ nó.”

      Thẩm Gia Minh tròn mắt lắng nghe, lúc sau mới nhếch miệng: “ … các là người ngoài hành tinh à?”.

      Ứng Hàn Thời gật đầu. Thẩm Gia Minh quan sát mọi người, sau đó châm điếu thuốc: “Ai cũng biết Thẩm Gia Minh tôi thích sưu tầm những thứ kỳ dị. Hai năm qua, cũng phải có hơn hai mươi người đến chỗ tôi tự xưng là người ngoài hành tinh rồi. Tôi biết con chip mà các nhắc tới là cái gì, nhưng lấy gì để chứng minh mình là người ngoài hành tinh?”.

      Cẩn Tri bình thản lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người. nghĩ bụng, vì câu chất vấn này, Thẩm Gia Minh chắc chắn lập tức sợ vãi linh hồn cho mà xem. Quả nhiên, Ứng Hàn Thời lên tiếng: “Nếu có gì mạo phạm, mong thứ lỗi”.

      Thẩm Gia Minh còn chưa kịp phản ứng, đối phương vụt như tia chớp. ràng cách xa hơn chục mét, vậy mà đối phương di chuyển đến trước mặt ta trong giây lát. Thẩm Gia Minh kêu “a” tiếng, người bị Ứng Hàn Thời nhấc lên. Sau đó, lướt vòng quanh khu biệt thự rồi trả ta về chỗ cũ. Khi được Ứng Hàn Thời thả xuống, đôi chân Thẩm Gia Minh mềm nhũn, suýt đứng vững.

      từ tốn mở miệng: “Bây giờ… tin mục đích của chúng tôi chưa?”.

      Cẩn Tri, Trang Xung và Lâm Tiệp đều mỉm cười.

      Thẩm Gia Mình tựa vào cửa xe, vài giây sau mới gật đầu: “Tôi tin rồi”. ta nở nụ cười: “Tôi đợi bao lâu cuối cùng các cũng đến”.

      Nghe câu này, Cẩn Tri bất giác quan sát vẻ mặt đối phương. ta tỏ ra thoải mái và vui vẻ. Lẽ nào bố con ta cũng là người ngoài hành tinh?

      “Tôi tên Thẩm Gia Minh.” ta giơ tay về phía Ứng Hàn Thời.

      “Ứng Hàn Thời.” Hai người bắt tay nhau. Ứng Hàn Thời lại giới thiệu tên ba người. Bầu khí trở nên nhõm hơn nhiều.

      “Vừa rồi , có người cướp con chip đúng ?” Thẩm Gia Minh che giấu con chip nằm trong tay bố con mình.

      Ứng Hàn Thời gật đầu.

      Thẩm Gia Minh đảo mắt xung quanh: “Mời các vị vào nhà, chúng ta thảo luận cụ thể”.

      Từ việc bài trí trong ngôi biệt thự, có thể thấy Thẩm Gia Minh là người có niềm say mê đặc biệt với vũ trụ và các tượng siêu nhiên. bốn bức tường đều treo tranh bầu trời đêm, tinh tú xán lạn. Phòng khách bày nhiều mô hình phi thuyền và những khẩu súng y như .

      Bốn người ngồi xuống sofa. Thẩm Gia Minh đích thân pha trà rồi ngồi xuống phía đối diện.

      đến từ hành tinh cách đây ba nghìn năm ánh sáng ư?” ta hỏi bằng giọng hiếu kỳ.

      “Là tinh hệ Diệu Nhật”.

      Thẩm Gia Minh gật đầu, thần sắc trở nên nghiêm túc: “Tôi và bố tôi đến từ hành tinh Ai Thổ, cách vạn năm ánh sáng, cũng là hành tinh thứ hai trong tinh hệ Mạch Triết Luân mà người Trái đất tìm ra”.

      Tuy sớm suy đoán nhưng khi ta tiết lộ thân phận, mọi người vẫn cảm thấy bất ngờ. Ứng Hàn Thời khẽ nhíu mày: “Tôi từng nghe hành tinh Ai Thổ tồn tại nền văn minh nhân loại nhưng vì ở quá xa lại ngăn cách bởi hố đen nên thể đến đó được. Các xuống Trái đất bằng cách nào vậy?”.

      Cẩn Tri hiểu ra vấn đề. Ngay cả Ứng Hàn Thời cũng biết nhiều về hành tinh Ai Thổ. Vì vậy, bức xạ năng lượng của người Diệu Nhật mới thể quét ra tín hiệu về bố con họ Thẩm.

      Thẩm Gia Minh nở nụ cười gượng gạo: “ chúng tôi cũng đáp phi thuyền xuống đây. Có điều, bố con tôi đều là dân bình thường, có khả năng chiến đấu như ”. Mắt ta sáng lên, lộ vẻ hứng thú: “Tôi luôn mong có cơ hội gặp được đồng loại lưu vong. có bản lĩnh gì vậy?”.

      Ứng Hàn Thời mỉm cười: “Chỉ là tốc độ nhanh hơn người bình thường thôi, cũng chẳng phải là bản lĩnh gì ghê gớm”.

      tỏ ra khiêm tốn, Thẩm Gia Minh cũng tiếp tục đề tài này mà chuyển sang hỏi: “Vừa rồi có người muốn cướp con chip nên mọi người mới đến đây để bảo vệ. tìm ra bố con tôi bằng cách nào vậy?”.

      Ứng Hàn Thời kể khái quát tình hình, kể cả chuyện họ nhảy từ gian song song sang bên này và vụ quân nổi loạn cướp được con chip, chúng dừng lại.

      Thẩm Gia Minh tròn mắt lắng nghe, tay cầm cốc trà mà quên cả uống. Cuối cùng ta trầm tư trong giây lát rồi mở miệng: “Các lợi dụng năng lượng của con chip, xâm nhập vào thành phố Giang của chúng tôi? tại, trong tay các con, quân nổi loạn giữ con. Như vậy, con chip trong tay bố tôi rơi vào tình trạng nguy hiểm?”.

      Ứng Hàn Thời gật đầu.

      “Đây là việc nghiêm trọng, ngày mai, tôi xin ý kiến bố tôi về cách đối phó.” ta cười: “Chắc chắn ông già rất hoan nghênh các vị. Mọi người cùng chung mục đích, mọi chuyện dễ thương lượng thôi”.

      Ứng Hàn Thời mỉm cười: “Cảm ơn ! Chúng tôi làm phiền nữa, ngày mai đợi tin của rồi chúng tôi thăm Chủ tịch”.

      Ba người đứng dậy, Thẩm Gia Minh liền giơ tay ngăn lại: “Các vị đừng khách sáo. Tuy chúng ta thuộc hành tinh khác nhau nhưng đều là dân lưu vong ở Trái đất. Các vị đến đây rồi hãy ở lại . Bằng , bố tôi mà biết được trách tôi chu đáo”.

      Ứng Hàn Thời định từ chối, Thẩm Gia Minh tỏ thái độ kiên quyết: “Bây giờ muộn rồi. Nếu các vị quay về, chắc trời sáng mới tới nơi, ngày mai lại nhỡ việc gặp bố tôi. Hơn nữa, chỗ tôi an toàn hơn khách sạn, quân nổi loạn thể mò ra. Cứ quyết định thế ! Các vị nghỉ ở tầng hai. đó được quét dọn định kỳ nên rất sạch , cũng có sẵn đồ dùng lần”.

      Trước nhiệt tình của đối phương, Ứng Hàn Thời đành gật đầu: “Vậy cung kính chi bằng tuân lệnh”.

      Nửa đêm, Cẩn Tri nằm giường lạ, trằn trọc mãi vẫn tài nào chợp mắt. Sau khi chuyện với Thẩm Gia Minh, chuyến tìm con chip dường như trở nên vô cùng thuận lợi. Nhưng uy hiếp chí mạng vẫn ở đâu đó chờ . có thể cảm nhận được tất cả tiến về phương hướng thể xoay chuyển. Người phụ nữ bị chết đó liệu có đúng là hay ?

      lúc sau, nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, Cẩn Tri liền ra mở hé cửa. Ứng Hàn Thời đứng bên cửa sổ phía cuối hành lang. Lâm Tiệp mở cửa phòng mình, đến bên . Trong lòng Cẩn Tri khó chịu nhưng đành nhẫn nhịn.

      “Sao ngài vẫn chưa ngủ?” Lâm Tiệp hỏi.

      Ứng Hàn Thời dõi mắt về phía xa xa: “Tôi nghĩ tới số vấn đề”.

      Lâm Tiệp tựa người vào tường, nhìn chăm chú: “Hôm nay, chúng ta thuận lợi ngoài sức tưởng tượng, thế là sắp tìm thấy con chip rồi”.

      “Chờ xem tình hình thế nào !” Ứng Hàn Thời .

      “Vâng”.

      quay sang ta, cất giọng ôn hòa: “Thượng tá Lâm nghỉ ngơi trước , tôi muốn đứng đây thêm lát nữa”.

      “Ngài cũng nghỉ sớm nhé!” Lâm Tiệp rồi quay về phòng.

      Hành lang trở nên yên tĩnh trong giây lát. định đóng cửa, Cẩn Tri chợt nghe thấy tiếng bước chân mỗi lúc gần. Ứng Hàn Thời nhanh chóng xuất trước cửa phòng . Bốn mắt nhìn nhau chăm chú. ra kêu Lâm Tiệp ngủ là để qua đây chuyện riêng với .

      mỉm cười: “Em ngủ sớm ! ở ngoài này”.

      Trong lòng Cẩn Tri đau nhói. Dù có muôn vạn lời muốn nhưng chỉ gật đầu: “Vâng!”.

      Cẩn Tri đóng cửa, quay về giường nằm. Nhớ tới dáng vẻ vừa rồi của và nụ hôn ban trưa, cảm thấy trong lòng tràn ngập tình cảm dịu dàng. Ý nghĩ cần phải điều tra ràng về hình ảnh chết chóc đó, tuyệt đối chấp nhận số phận càng mãnh liệt hơn lúc nào hết.

      Ứng Hàn Thời đứng bên ngoài lúc. Tâm trạng vui mừng chưa từng có, ngồi xuống trước cửa phòng Cẩn Tri, lặng lẽ tựa lưng vào cánh cửa. Lắng nghe tiếng thở đều đều của ở bên trong, nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ lúc nào hay.

      biết bao lâu sau, Ứng Hàn Thời đột nhiên mở mắt, chăm chú lắng nghe. Ở nơi nào đó trong tòa nhà vang lên thanh mừng rỡ và đè nén: “Bố, cuối cùng chúng ta cũng đợi được rồi”.

      Hết chương 17
      Dương Trà Giang, lyly, caoduong3 others thích bài này.

    2. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Thế là hết quyển 1 của bộ truyện này rồi :yoyo59::yoyo59::yoyo59:

      có chương mới của quyển 2 trong thời gian sớm nhất :yoyo17::yoyo17::yoyo17:
      lyly, thuyvy2711, caoduong2 others thích bài này.

    3. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      ô... cắt quyển sao mà điêu toa vậy nhỉ?? dừng chỗ chẳng gay cấn j thế này??? . thanks nàng type nhé.
      à mà. nàng chơi vậy đk r. còn để giành lần sau nữa chứ. hehe
      amylee thích bài này.

    4. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 18-1

      Hồ nước trong vắt, phẳng lặng như gương vây quanh khu biệt thự. Hai bên đường các loài hoa nở rộ, đủ loại màu sắc, khí trong lành và tĩnh mịch. chiếc xe hơi sang trọng chầm chậm lăn bánh con đường xanh mướt, Thẩm Gia Minh cười với mọi người: “ gian sống khu này cũng được, nhưng tôi lại thích ở đây. Thế nào bố tôi cũng giữ các vị ở lại cho mà xem”.

      Ứng Hàn Thời chỉ mỉm cười nhưng đáp lời. Cẩn Tri ngồi bên cạnh , dõi mắt ra bên ngoài. Mùi hương quen thuộc tỏa ra từ người khiến có cảm giác yên lòng.

      Lâm Tiệp và Trang Xung cũng lặng thinh. Mặc dù bốn vị khách hết sức kiệm lời nhưng Thẩm Gia Minh cũng chẳng bận tâm. ta vui vẻ liếng thoắng. Chiếc xe nhanh chóng đến ngôi biệt thự nằm ở vị trí trong cùng.

      Trước cổng biệt thự là dãy cột đá. Cẩn Tri chợt nhớ tới tin vỉa hè ông chủ nhà này từng mời Giám đốc thư viện tới xem phong thủy, cột đá cũng vì thế mà được đào núi đem về chôn ở đây.

      Cả nhóm vào phòng khách liền nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi đứng bên cửa sổ. Nghe tiếng động, ta liền quay đầu. Đó chính là người đàn ông ở quán bar cùng Thẩm Gia Minh tối hôm ấy.

      Thẩm Gia Minh tới vỗ vai ta, giới thiệu với mọi người: “Đây là Phó Tông Tư, người em tốt của tôi, đồng thời là trợ lý đắc lực của bố tôi.”

      Phó Tông Tư mỉm cười: “Thẩm thiếu quá khen.Xin chào, tôi là Phó Tông Tư.”

      Mọi người chào hỏi lẫn nhau, Ứng Hàn Thời khẽ gật đầu. Đúng lúc này, người đàn ông trung niên từ tầng xuống. Thẩm Gia Minh hỏi: “Chú Trần, bố cháu đâu rồi?”

      Chú Trần đảo mắt qua mọi người, cất giọng áy náy: “Cháu đưa khách đến sớm vậy? Vừa rồi, chú còn định gọi điện cho cháu. may, sáng nay, lãnh đạo chính quyền khu mới gọi điện báo có chút công chuyện nên Chủ tịch phải Bắc Kinh chuyến, hai ngày nữa mới quay về. Chủ tịch dặn mấy vị khách này vô cùng quan trọng nhất định phải giữ họ lại, đón tiếp chu đáo. Đợi Chủ tịch về rồi chuyện sau”.

      Sắc mặt Thẩm Gia Minh lộ vẻ thất vọng. ta với mọi người: “Thành xin lỗi, tôi ngờ lại xảy ra chuyện này. Hay là… các vị cứ tạm thời ở lại đây, bố tôi trở về nhanh thôi”.

      Cẩn Tri tưởng Ứng Hàn Thời từ chối, nào ngờ đáp: “Được thôi, chúng tôi nghe theo sắp xếp của ”.

      Thẩm Gia Minh cười: “Tốt quá! Trong hai ngày tới, tôi và Tông Tư có thể bàn bạc trước với các vị”.

      Ứng Hàn Thời gật đầu: “ thành vấn đề”.

      Thẩm Gia Minh bố trí ngôi biệt thự ven hồ cho bốn người. Cẩn Tri chọn căn phòng tầng hai, cửa sổ hướng ra mặt hồ. Vừa vào phòng được lúc, liền nghe thấy tiếng gõ cửa.

      Ứng Hàn Thời đứng bên ngoài, cất giọng từ tốn: “Tông Tư gợi ý dạo quanh đây. Em cùng nhé!”.

      Biết yên tâm để lại mình nên Cẩn Tri gật đầu. kéo vào phòng, ghé sát tai hỏi : “Sao nhận lời ở lại thế?”.

      “Dĩ bất biến, ứng vạn biến.” đáp.

      Từ hồi ở núi Y Lam, Cẩn Tri biết, con người Ứng Hàn Thời tuy ôn hòa, nhã nhặn nhưng hành khá tâm cơ, tỉnh táo và quyết đoán. Cố Tế Sinh tự biên tự diễn màn kịch tương đối hoàn hảo, coi như hề hay biết, từng bước dụ đối phương để lộ chân tướng. Bây giờ nghe vậy, Cẩn Tri cũng hỏi nhiều, nhanh chóng theo ra ngoài.

      Tới cổng chính, hai người nhìn thấy Phó Tông Tư đứng mình ở đó.

      “Thẩm Gia Minh đâu rồi?” Cẩn Tri hỏi.

      “Công ty của Thẩm thiếu có chút việc cần xử lý. Buổi trưa, cậu ấy quay về đây cùng chúng ta ăn cơm.”

      Ba người bộ theo lối trong khu biệt thự. Phó Tông Tư dẻo miệng như Thẩm Gia Minh nhưng lại là người học rộng biết nhiều. Nghe ta giới thiệu phong cách kiến trúc và các loại thực vật quý hiếm ở đây, Cẩn Tri cũng cảm thấy vô vị.

      Cẩn Tri để ý, cột đá xuất ở khắp mọi nơi trong khi biệt thự, từ ngoài cổng mỗi căn nhà đến trong vườn hoa…. khiến nhà họ Thẩm mang vẻ cổ xưa và hoành tráng.

      Phát ra ánh nhìn của , Phó Tông Tư cười: “Đây là ý kiến của Giám đốc thư viện tỉnh nhưng tôi tán thành. Đào lấy cột đá, phong cảnh núi thành ra bị phá hoại. Hơn nữa, phong thủy cũng chỉ là trò mê tín mà thôi”.

      Nghe những lời này, Cẩn Tri bỗng có cảm tình với ta. Ba người đến ngôi đình , phía trước là hồ sen hoa nở rực rỡ, Phó Tông Tư hỏi: “Nghe Thẩm thiếu , các vị đến từ gian khác đúng ?”.

      Cẩn Tri bám vào lan can, ngắm hoa trong hồ, nghe Ứng Hàn Thời đáp: “Đúng vậy!”. xong, quay sang Cẩn Tri: “Em ngồi nghiêm chỉnh , bị cảm lạnh đấy!”.

      Cẩn Tri “ừm” tiếng, ngồi thẳng người bên cạnh , trong lòng vừa ấm áp vừa chua xót. thực tế, dần phát ra, rất thích quản lý trong những vấn đề vặt vãnh như cho phép uống rượu, cho uống nước lạnh, cho bò ra lan can đá….

      gian của các vị có khác bên này nhiều ?” Phó Tông Tư lại hỏi.

      “Về cơ bản tương tự như nhau.”

      Phó Tông Tư gật đầu: “Có nghĩa là hai gian trùng khớp ở mức độ cao. ngờ gian song song như vậy thực tồn tại. Biết được này, dù chết tôi cũng thấy tiếc nuối.”

      chuyện với nhà khoa học đúng là tiết kiệm biết bao công sức. Cẩn Tri có cảm giác con người ta giản dị và chất phác, toát ra vẻ trí tuệ và nho nhã của người làm công tác nghiên cứu.

      Phó Tông Tư ngẩng đầu: “Bầu trời ở bên kia có hoa văn màu đỏ ?”

      .” Ứng Hàn Thời đáp.

      “Điều đó chứng tỏ gian của các vị rất ổn định. Bên chúng tôi ổn định trong khoảng thời gian ngắn, nhưng về lâu về dài, xáo trộn tương đối lớn. Lịch sử thành phố Giang từng hai lần xuất cơn lũ có tính hủy diệt. Theo ghi chép, lần là ba trăm năm trước, lần là sáu trăm năm trước”.

      Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri đều im lặng.

      “Nghe , các vị cũng có con chip. Tôi rất tò mò muốn biết, các vị giành được bằng cách nào?”.

      Ứng Hàn Thời trả lời ngắn gọn: “Chúng tôi tình cờ có được”.

      Phó Tông Tư cười cười: “Bố con Chủ tịch Thẩm cũng vậy. Xin thứ lỗi, tôi còn muốn hỏi hai vị vấn đề nữa”.

      cứ !”

      “Các vị bỏ nhiều công sức, vượt thời đến đây chỉ nhằm mục đích giúp chúng tôi bảo vệ con chip. Thú thực là tôi tin mấy. Lẽ nào các vị vô tư sao?”

      Ứng Hàn Thời im lặng vài giây rồi nhìn thẳng vào ta: “Phó tiên sinh chắc chắn cũng có lúc vô tư, đòi hỏi được báo đáp. Tôi cũng vậy, tôi hi vọng chứng kiến bất cứ người vô tội nào bị tổn thương”.

      Cẩn Tri ngước nhìn gương mặt nghiêng của , trong lòng hết sức cảm động. Nhớ tới thái độ lạnh nhạt của mình trong mấy ngày qua, có chút áy náy.

      Ánh mắt Phó Tông Tư vụt qua tia phức tạp. ta gật đầu: “Cảm ơn câu trả lời của ”.

      Ba người ngồi lúc, di động của Phó Tông Tư đổ chuông, ta sang bên cạnh bắt máy, lúc sau mới quay lại: “Xin thứ lỗi, phòng nghiên cứu có chút việc, tôi phải qua bên đó ngay”.

      Đợi ta khuất dạng, Cẩn Tri quay sang Ứng Hàn Thời. : “Đúng là điện thoại từ phòng nghiên cứu”.

      Lúc này gần trưa, ánh nắng vàng rực rỡ, mặt hồ phẳng lặng, xung quanh vô cùng tĩnh mịch. Cẩn Tri ngắm hoa sen mọc sát bờ hồ. Sau đó, nhoài người hái đài sen rồi ngoảnh đầu hỏi: “ ăn bao giờ chưa?”.

      “Chưa!” Khóe mắt Ứng Hàn Thời thấp thoáng ý cười: “Có lần, thấy người ta bán nhưng Tiểu John bảo trông nó giống đầu người máy, xin đừng mua về, cũng được ăn”.

      Bây giờ Cẩn Tri mới để ý, công nhận hơi giống . bóc hạt sen đưa cho : “Kệ ta, cứ nếm thử !”.

      Ứng Hàn Thời cầm lấy bỏ vào miệng.

      Cẩn Tri hỏi: “Có ngọt ?”.

      “Ngọt, nhưng cũng có vị đắng.”

      “Em quên bóc tâm sen, đắng là phải rồi.” lấy hạt sen khác, định bóc lõi ngón tay đột nhiên bị Ứng Hàn Thời nắm lấy: “ cần bóc, cứ để vậy cũng được”.

      Cẩn Tri chợt nhớ Tiêu Khung Diễm từng tiết lộ ghét ăn đồ ngọt. Thế là lại đưa cả hạt cho .

      “Cẩn Tri! Có phải trái tim em cũng giống hạt sen hay ?” hỏi.

      Cẩn Tri im lặng lúc mới trả lời: “Chắc cũng nhận ra, mấy ngày qua em lạnh nhạt với . Em thành xin lỗi”.

      “Em cần xin lỗi. chưa bao giờ trách em.” Ngừng vài giây, tiếp: “ biết em lo lắng điều gì”.

      Xung quanh hết sức yên tĩnh. Cẩn Tri cúi đầu, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi bên tai. Ứng Hàn Thời lại cất giọng trầm ấm: “Từ trước đến nay, luôn được người khác tin tưởng và dựa dẫm. Bao nhiêu năm qua, và mọi người xung quanh quen với điều đó. Chỉ có em, kể từ lần gặp đầu tiên, em chưa từng nghĩ dựa dẫm hay người nào khác. Mấy ngày qua, nghĩ, liệu có phải em thường nhìn thấy tương lai nhưng có cách nào thay đổi, cũng chẳng ai có thể giúp đỡ nên em quen mình đối mặt và chịu đựng tất cả ?”.
      lyly, Dương Trà Giang, inbeibe2 others thích bài này.

    5. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 18-2

      Cẩn Tri lên tiếng, trong lòng rất xúc động. Ứng Hàn Thời tiếp tục lên tiếng: “Cẩn Tri, muốn kể với em quá nhiều về quá khứ, nhưng cũng muốn khoe khoang năng lực của mình. Thế nên bây giờ, thấy hơi hối hận. Có lẽ nên bộc bạch bản thân nhiều hơn với em, để đến khi gặp khiếp nạn, em mới yên tâm giao phó bản thân cho bảo vệ”.

      Cẩn Tri ngẩng đầu: “ phải vậy. Em biết rất tốt, rất mạnh. Chỉ là…”.

      “Vậy em có biết, những người được Lưu Tinh bảo vệ bao giờ cũng bình yên vô dưới đôi cánh của ta ?”

      Ứng Hàn Thời chưa bao giờ ra những lời tự tin và kiêu ngạo như vậy, Cẩn Tri sững sờ nhìn .

      “Những thứ mắt thấy chưa chắc thực. Hơn nữa, bây giờ em lại luôn trong tầm nhìn của . Cẩn Tri, nếu trước kia em tin vào đôi mắt của mình từ nay về sau, em hãy tin có được ?”

      Cẩn Tri liền ôm . Ứng Hàn Thời kéo ngồi lên đùi mình. áp mình vào ngực , ngửi mùi hương quen thuộc, tâm trạng bức bí trong mấy ngày nay lập tức tan biến. Cho dù tương lai đầy chông gai trắc trở, dù cuối cùng hai người thương tích đầy mình, cũng có cách nào rời xa người đàn ông này.

      lúc sau, hỏi : “Hàn Thời, ở đâu yên tĩnh đến mức có bất cứ tiếng động nào?”

      “Vũ trụ, đáy biển và trạng thái chân .”

      * * *

      Buổi trưa, Thẩm Gia Minh và Phó Tông Tư quay về cùng bọn họ ăn cơm. Nhà bếp chuẩn bị bàn ăn thịnh soạn nhưng chỉ có Trang Xung là nhiệt tình đánh chén.

      Nhắc đến chuyện Phó Tông Tư đưa bọn họ dạo vòng, Thẩm Gia Minh hỏi: “ có dẫn khách tham quan phòng con chip đấy?”

      “Vẫn chưa.” Phó Tông Tư đáp.

      Thẩm Gia Minh cười: “Tối nay, hãy dẫn mọi người xuống đó” . ta quay sang Ứng Hàn Thời: “Phòng nghiên cứu nằm bên hồ nước, là nơi chúng tôi chế tạo thiết bị khai thác năng lượng của con chip nhưng thành công. Nhân tiện, hãy xem giúp chúng tôi”.

      khách sáo quá! Nếu có thể giúp, chúng tôi cố gắng hết sức”.

      “Tốt quá!”

      Phó Tông Tư thắc mắc: “Thẩm thiếu, phải có đồng ý của Chủ tịch mới được vào phòng nghiên cứu”.

      “Vừa rồi, tôi gọi điện cho bố tôi, ông già đồng ý rồi.”

      Cẩn Tri cúi đầu, nắm tay Ứng Hàn Thời ở dưới gầm bàn. bóp tay , tỏ ý sao.

      Sau bữa ăn tối, bốn người trở về ngôi biệt thự nghỉ ngơi. Phó Tông Tư hẹn buổi tối đến đón bọn họ đến phòng nghiên cứu cách đó xa. Cẩn Tri vừa về phòng, Ứng Hàn Thời liền bước vào. ghé sát tai , thầm: “Em nhìn thấy rồi, tối nay, chúng ta gặp phiền phức”.

      Ứng Hàn Thời gật đầu: “ biết. Đêm qua, cũng nghe được cuộc điện thoại của bố con họ Thẩm”.

      Cẩn Tri mỉm cười: “Chúng ta vẫn dùng chiêu “dĩ dật đãi lao”như thường lệ?”.
      (“Dĩ dật đãi lao” là kế trong binh pháp Tôn Tử, có nghĩa là lấy nhàn rỗi đối phó với mệt mỏi, đợi quân địch xuống sức rồi mới tấn công.)

      Khóe mắt thấp thoáng ý cười: “Đúng vậy!”

      Cẩn Tri nhíu mày: “Em còn nhìn thấy người khác nữa”.

      “Ai cơ?”

      lắc đầu: “Em . Qua thân hình có thể đoán là người phụ nữ, nhưng ta đeo mạng che mặt màu đen, chỉ lộ đôi mắt, bộ dáng có vẻ kì lạ. Tối nay, ta cũng xuất ở phòng nghiên cứu, chẳng biết có phải là người nhà họ Thẩm hay ?” .

      Trong đầu lại lên cảnh tượng đó. Hình ảnh hơi mơ hồ, chỉ nhìn thấy người phụ nữ mảnh mai mặc bộ đồ màu đen đứng bên bờ tường. ta dùng mạng che mặt, chỉ để lộ đôi mắt. Cẩn Tri có ấn tượng sâu sắc về đôi mắt trong veo và tĩnh lặng đó.

      Buổi đêm mát lạnh, khí trong lành và dễ chịu. Cẩn Tri sánh đôi với Ứng Hàn Thời, Lâm Tiệp và Trang Xung sau, ai nấy đều tỏ vẻ bình thản. Khi ra khỏi khu biệt thự họ liền nhìn thấy Phó Tông Tư. ta dường như có chút thất thần, vài giây sau mới mỉm cười với họ.

      “Phòng nghiên cứu nằm ở tầng hầm ngôi nhà bên bờ hồ.” ta giải thích: “ bộ mất mấy phút là tới”.

      Mọi người cũng chút ngạc nhiên. Phòng nghiên cứu quan trọng như vậy nằm dưới lòng đất cũng là lẽ thường tình.

      Cẩn Tri đột nhiên mở miệng: “Giáo sư Phó, tại sao lại rời khỏi Viện khoa học, làm việc cho tập đoàn Huy Vũ?”.

      Phó Tông Tư mỉm cười: “Vì tôi có thể thực lý tưởng ở nơi này”.

      “Vậy à?” Cẩn Tri hỏi tiếp: “ thấy bố con họ Thẩm thế nào?”.

      “Họ là những ông chủ rất tốt.” ta đẩy gọng kính, nở nụ cười ôn hòa với .

      Cẩn Tri cảm thấy khí chất của người đàn ông này giống Tạ Cẩn Hành nhưng quá nghiêm túc như trai .

      thêm đoạn, Phó Tông Tư dừng bước: “Chúng ta đến nơi rồi”.

      Trước mặt mọi người là dãy nhà tầng. Cũng giống như khu biệt thự, trước cổng dãy nhà xuất hàng cột đá.

      “Đây là kho chứa đồ, bình thường chẳng có ai đến đây.” Phó Tông Tư giải thích. “Mời các vị!”

      Cẩn Tri nắm bàn tay Ứng Hàn Thời bóp , ra hiệu cẩn thận. Xông pha vào chốn nguy hiểm, mọi người đều dựa cả vào .

      liền mỉm cười với , ánh mắt vẫn điềm tĩnh như thường lệ.

      Phó Tông Tư bật đèn trong nhà kho rồi dẫn mọi người sâu vào bên trong. Nơi đó xuất cánh cửa kín đáo. ta đặt ngón tay lên ô bên cạnh. Sau khi dấu vân tay được xác nhận, cánh cửa từ từ mở ra, bên trong là cầu thang tối đen.

      “Mời quý vị xuống dưới!” Phó Tông Tư .

      Ứng Hàn Thời dắt tay Cẩn Tri, để sau mình. Lâm Tiệp ra hiệu Trang Xung đầu, còn ta bọc hậu.

      Ngọn đèn tường tối mờ mờ, cầu thang hun hút. Cẩn Tri nắm chặt tay Ứng Hàn Thời. Bởi vì biết trước chuyện xảy ra sau vài phút nữa nên hết sức bình tĩnh. Năm người nhanh chóng xuống đến tầng hầm. Phía trước là gian rộng lớn bật đèn sáng trưng. Căn phòng có mấy chục bàn thí nghiệm, bên bày các loại máy móc, thiết bị, trần nhà lắp vô số ngọn đèn tuýp.

      Phó Tông Tư đảo mắt vòng: “Để tôi giới thiệu, có gì mong Ứng tiên sinh góp ý. Chắc các vị cũng biết, khai thác năng lượng của con chip là công việc Chủ tịch và Thẩm thiếu quan tâm nhất nay. Nếu có tiến triển, họ nguyện đổi bằng bất cứ giá nào”.

      Ứng Hàn Thời đáp: “ khách sáo quá!”.

      Phó Tông Tư đưa bọn họ xem từng cỗ máy, đồng thời giới thiệu ngắn gọn. ta dùng nhiều từ ngữ chuyên ngành, Cẩn Tri và Trang Xung hiểu, còn Lâm Tiệp cũng chẳng bận tâm. Chỉ có Ứng Hàn Thời chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng còn trao đổi hai câu.

      Mọi người nhanh chóng bước đến bàn thí nghiệm trong cùng. Đúng lúc này, di động của Phó Tông Tư đổ chuông. ta : “Xin lỗi, tôi nghe cuộc điện thoại ”. xong, ta sang bên.

      “Alo! Chủ tịch…” ta rảo bước nhanh về phía lối cầu thang. “Tôi ở tầng hầm, sóng rất chập chờn. Chủ tịch đợi lát ạ!” xong, ta liền lên cầu thang.

      Phòng nghiên cứu trở nên yên tĩnh trong giây lát. Nhóm của Ứng Hàn Thời vẫn đứng yên, thần sắc Lâm Tiệp lạnh nhạt còn Trang Xung tỏ ra kích động. Cẩn Tri khẽ đếm nhẩm: “, hai, ba…”.

      Ứng Hàn Thời giọng bất lực: “Cẩn Tri… Em đừng nghịch như vậy”.

      Cẩn Tri cười cười. vừa đếm xong, tiếng động cực lớn vang lên đầu mọi người. Giây tiếp theo, cái lồng kim loại khổng lồ đột nhiên ụp xuống, nhốt bốn người ở bên trong. Chiếc lồng được làm từ những thanh kim loại to bằng cánh tay, vô cùng chắc chắn.

      Trang Xung hét lớn “Ôi trời”, gương mặt tỏ vẻ căng thẳng. Ánh mắt Lâm Tiệp càng trở nên lạnh lẽo.

      thấy trước cảnh tượng này nhưng khi chiếc lồng rơi xuống, Cẩn Tri vẫn hết sức tức giận. Bố con họ Thẩm định coi bọn là động vật hay đối tượng nghiên cứu sao? Trong đầu vụt qua hình ảnh gương mặt tươi cười thoải mái của Thẩm Gia Minh, dáng vẻ nho nhã của Phó Tông Tư và ông Chủ tịch Thẩm Viễn Khiêm chưa từng gặp gỡ.

      “Cẩn Tri!” Ứng Hàn Thời gọi tiếng rồi ôm vào lòng. Đúng lúc này, làn khói màu đỏ từ trần nhà phun ra, mang theo mùi nhức mũi.

      Làn khói lan tỏa khiến căn phòng dần trở nên mờ mịt trong giây lát. Ứng Hàn Thời kéo Cẩn Tri ra sau cái bàn thí nghiệm rồi ngồi xuống, né tránh camera theo dõi. Sau đó, cúi đầu hôn . Cảm thấy hơi thở của dần bình ổn, để áp vào ngực mình, tránh hít phải khói độc.

      Ở bên kia, Lâm Tiệp cũng kéo Trang Xung ra sau cái bàn. ta rút con dao từ đôi boot của mình ra, cắt cổ tay, để máu chảy vào miệng Trang Xung. Vài giây sau, ta giơ chân đá đối phương. Trang Xung lồm cồm bò dậy, xoa đầu, ngó nghiêng xung quanh rồi tự giác ngồi sau bàn thí nghiệm.
      lyly, Dương Trà Giang, inbeibe2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :