1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Người Láng Giềng Của Ánh Trăng - Đinh Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      chúc nàng chơi vui vẻ nha..
      amylee thích bài này.

    2. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      lyly thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      @amylee ơi nàng ơi đọc tin nhắn nha nàng, đỡ tốn thời gian hơn đó nàng

    4. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 16-1

      Ứng Hàn Thời buông người Cẩn Tri, nhưng vẫn nắm tay . Cẩn Tri nhìn , ánh mắt lộ vẻ tinh nghịch.

      “Hai người xong chưa?” Tiêu Khung Diễn giọng dè dặt ở bên ngoài.

      “Qua bên kia nghe lời hứa của em sau có được ?” Ứng Hàn Thời hỏi.

      “Được.” Cẩn Tri gật đầu. nghĩ bụng, thế cũng tốt, bây giờ mà đưa tấm thẻ cho , đỏ mặt rồi lộ đuôi và tai thú hay lắm.

      Ứng Hàn Thời dắt tay ra khỏi lều. Trong chiếc lều bên cạnh, máy móc sẵn sàng, mọi người cũng chuẩn bị xong.

      “Đây là năm động cơ siêu quang tốc được tháo từ năm chiếc máy bay chiến đấu.” Tiêu Khung Diễn chỉ vào đống hộp đen nằm bên cạnh bàn điều khiển. Năm chiếc hộp được nối với nhau và với chiếc laptop bằng những con số liệu phức tạp.

      Tiêu Khung Diễn tiếp: “Chúng ta đặt con chip lấy được ở thư viện vào động cơ, để năng lượng của nó và năng lượng của con chip ở gian song song tác động lẫn nhau, khiến chúng ta có thể tới vị trí gần con chip đó”.

      Mọi người đều có ý kiến. Đây là cách tốt nhất, bằng tìm con chip trong cả gian đó chẳng khác nào mò kim đáy bể.

      Tiêu Khung Diễn quay sang Cẩn Tri: “Lát nữa, khi máy bay tiến hành cú nhảy, mọi người có cảm giác hoa mắt chóng mặt, đặc biệt là Tiểu Tri. người có vết nứt thời nên cảm giác choáng váng mạnh hơn người khác”.

      “Liệu có nguy hiểm ?” Ứng Hàn Thời hỏi.

      Tiêu Khung Diễn cười: “ đâu, boss cứ yên tâm . Bởi vết nứt đó vô cùng , chứ nếu là vết nứt lớn, ấy có thể xuyên qua thời rồi”.

      Chuyến lần này có năm người, gồm Ứng Hàn Thời, Cẩn Tri, Lâm Tiệp, Trang Xung, Tô. Tiêu Khung Diễn là người máy nên tiện, còn Daniel ở lại cùng ta thao tác thiết bị, đồng thời trợ giúp nhóm của Ứng Hàn Thời khi họ lấy được con chip quay về.

      Năm người lên máy bay. Tô là người lái, còn Lâm Tiệp phụ trách khởi động động cơ siêu quang tốc. Sau tiếng nổ trầm thấp, chiếc máy bay vụt như tia sáng bạc lao vào tầng mây.

      Cẩn Tri túm chặt tay Ứng Hàn Thời. Bắt gặp bộ dáng căng thẳng của , khóe mắt thấp thoáng ý cười.

      Cẩn Tri véo tay : “ được cười”.

      “Ừ”.

      “10, 9, 8, 7,… 3, 2, 1, nhảy!” Giọng lạnh lùng của Lâm Tiệp vang lên. Cùng lúc đó, xung quanh thân máy bay tỏa ra quầng sáng màu bạc. Cẩn Tri nhìn bất cứ thứ gì, ngay cả Ứng Hàn Thời ở bên cạnh cũng chìm trong tia sáng nhạt.

      Sau đó, trước mắt chỉ còn lại màu trắng bạc. Tiếp theo là cảm giác choáng váng như sóng nước ập đến, ý thức trở nên rời rạc, từ từ nhắm mắt. Vào giây phút thời gian và gian tựa như dừng lại, trước mắt lại xuất ảo ảnh. Ảo ảnh đó rất mơ hồ, Cẩn Tri mở mắt để nhìn cho nhưng choáng váng quá mãnh liệt. Trước mắt tối đen, rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.

      “Cẩn Tri!” Thanh ấm dịu dàng quen thuộc vang lên bên tai, Cẩn Tri từ từ mở mắt. Thứ nhìn thấy đầu tiên là thân cây lớn phía trước khoang máy bay, tiếp theo là gương mặt của Ứng Hàn Thời.

      “Chúng ta đến nơi rồi à?” Cẩn Tri hỏi.

      “Ừ. Em có thấy khó chịu chỗ nào ?” Ứng Hàn Thời nhìn chăm chú.

      “Em vẫn ổn”.

      Lúc này, Lâm Tiệp và Trang Xung cũng ngồi thẳng người, chứng tỏ vừa mới tỉnh lại. Tất cả đều nhìn ra ngoài cửa sổ, phát máy bay khu rừng. Lúc này, trời mới tờ mờ sáng.

      Cả nhóm nhảy xuống, phóng tầm mắt ra xa, chỉ thấy rừng cây rậm rạp và dải núi nhấp nhô.

      Trang Xung đột nhiên mở miệng: “Trông quen quá”.

      Cẩn Tri cũng cảm thấy cảnh tượng trước mắt rất quen thuộc. Để ý thấy Ứng Hàn Thời nhìn lên ngọn núi phía đối diện, cũng thuận theo ánh mắt rồi sững sờ trong giây lát. ngôi chùa cổ lặng lẽ nằm sườn núi.

      “Chùa Bảo An đúng ?” Trang Xung kinh ngạc hỏi.

      “Chúng ta nhảy về thành phố Giang rồi hay sao?” Tô hỏi.

      ”.

      phải.” Cẩn Tri và Ứng Hàn Thời đồng thanh đáp. giải thích: “Mọi người nhìn kỹ . Dáng vẻ của ngôi chùa vẫn thế, những lối trước cổng lại có điểm khác biệt”.

      Là sinh ra và lớn lên ở thành phố Giang, Trang Xung lập tức nhận ra vấn đề. Lối trước cổng chùa Bảo An ở thành phố Giang được lát đá từ thời nhà Nguyên, tuy sau này nhiều lần tu tạo nhưng vẫn giữ được nét cổ xưa. Trong khi đó, trước cổng ngôi chùa Bảo An này là bậc thanh mạ đồng lấp lánh xuống đến tận chân núi. Vì nó mới và sáng nên chẳng ăn nhập với ngôi chùa cổ.

      “Tầm thường quá.” Trang Xung .

      “Mọi người nhìn bên kia !” Ứng Hàn Thời lên tiếng.

      Cả nhóm đưa mắt theo hướng chỉ. thành phố với những tòa nhà cao tầng thấp thoáng ở phía xa xa. Tuy khá giống thành phố Giang nhưng hình dáng của những tòa nhà đó vẫn có điểm khác biệt.

      “Có lẽ chúng ta đến thành phố Giang của gian này. Xu thế phát triển ở đây chắc cũng tương tự chúng ta.” Ứng Hàn Thời .

      Mọi người lặng thinh.Ai nấy đều có cảm giác rất khó hình dung. Bạn đến thế giới khác, nó giống hệt nơi bạn sinh sống, nhưng cũng hoàn toàn mới mẻ. Chính vì thế, bạn biết trải qua điều gì, gặp những gì tiếp theo.

      Cả nhóm nghỉ ngơi lát rồi xuất phát đến “thành phố Giang”. Riêng Tô ở lại bảo vệ thiết bị và máy bay, tiến hành công việc liên quan đến kỹ thuật, đồng thời có thể lái máy bay đến ứng cứu bọn họ khi cần thiết.

      Ứng Hàn Thời, Cẩn Tri, Trang Xung và Lâm Tiệp bộ xuyên qua khu rừng, về phía thành phố. đường, họ cũng phát ra nhiều điểm khác biệt. Ví dụ, đỉnh mấy ngọn núi có vô số những cột đá lớn màu xám, tạo thành cảnh tượng hùng vĩ. Bầu trời ở đây phải màu xanh lam, mà pha sắc đỏ nhờ nhờ.

      Về tượng lạ thường này, Tô kiểm tra dữ liệu và báo cáo: “Vũ trụ của gian này bị bức xạ nên ổn định bằng chúng ta. Đây chính là nguyên nhân khiến bầu trời màu đỏ”.

      Khi mặt trời lên cao, đường phố trở nên đông đúc. Cẩn Tri bên cạnh Ứng Hàn Thời, có cảm giác quay về thành phố Giang. Hai bên là những tòa nhà cao thấp, thậm chí biển chỉ dẫn còn in bằng tiếng Trung, nhưng có số chữ Cẩn Tri biết nghĩa.

      Qua ngân hàng, Trang Xung dừng bước: “Tôi đổi tiền .” Ứng Hàn Thời gật đầu: “Thượng tá Lâm hãy cùng cậu ta”.

      “Tuân lệnh”.

      Trang Xung ôm ba lô, cùng Lâm Tiệp bước vào ngân hàng, còn Cẩn Tri và Ứng Hàn Thời đứng ngoài đợi. Rút kinh nghiệm từ lần mang cả đống tiền Diệu Nhật xuống Trái đất, lần này, Tiêu Khung Diễn chuẩn bị nhân dân tệ hay đô la Mỹ, mà đổi thành vàng ròng.

      “Từ nay về sau, Tiểu John đâu du lịch cũng chỉ mang theo vàng mà thôi.” ta .

      biết ở thế giới này có nhà của em và nhỉ?” Cẩn Tri hỏi.

      “Có lẽ có đấy. Nếu em muốn biết, khi nào rảnh chúng ta xem.”

      “Vâng”.

      Đúng lúc này, Trang Xung và Lâm Tiệp ra ngoài. Ba lô của Trang Xung có vẻ nặng trĩu. ta rút ra tập tiền chia cho mọi người. Cẩn Tri cầm lên xem, đồng tiền khá giống nhân dân tệ, chỉ khác ở hoa văn. giữ lại mấy tờ, mang về làm kỷ niệm.
      lyly thích bài này.

    5. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 16-2

      Máy bay dừng ở gần thành phố Giang, chứng tỏ con chip cũng ở đây. Nhưng con chíp quý giá như vậy, việc tìm kiếm chắc chắn chỉ diễn ra hai ngày. Vì vậy, mọi người định tìm khách sạn nghỉ ngơi, chờ Tô quét năng lượng toàn bộ khu vực thành phố, xem có thể xác định vị trí của người ngoài hành tinh và con chíp hay .

      Trang Xung mua tấm bản đồ, nghiên cứu lúc rồi lên tiếng: “Nơi này cách thư viện tỉnh xa, chúng ta có xem thử ?”.

      Nghe vậy, Cẩn Tri liền sáng mắt. Ứng Hàn Thời mỉm cười: “Được thôi!”.

      Bốn người tiếp tục bộ hè phố. Cẩn Tri phát mỗi con đường ở đây đều có điểm khác thành phố Giang, nhưng về tổng thể là tương đối giống.

      Đoạn rẽ phía trước xuất quán bán đồ ăn sáng, ngoài cửa đặt nồi hấp bánh bao nóng hổi. Cẩn Tri và Trang Xung đưa mắt nhìn nhau. Trong thế giới của họ, gần thư viện cũng có quán tương tự.

      Bận rộn cả đêm, mọi người có chút đói bụng. Cẩn Tri đề nghị: “Chúng ta dừng ở đây ăn sáng ”.

      Bốn người ngồi xuống chiếc bàn ở cửa. người đàn ông trung niên mập mạp đến hỏi: “Các vị muốn dùng món gì?”.

      Trang Xung và Cẩn Tri đều ngẩng đầu quan sát ông ta. Chủ cửa hàng ở gian kia là người đàn ông gầy gò đeo kính, khác hẳn người này.

      Bốn lồng bánh bao được đưa lên. định gắp, Cẩn Tri phát Ứng Hàn Thời nhìn mình mỉm cười.

      “Chuyện gì thế?” hỏi .

      “Đồ ăn sáng mang đến cho em đều được mua ở quán bên đó”.

      ra là vậy. Thảo nào lúc thưởng thức bánh bao thấy mùi vị rất quen thuộc. Ở thế giới bên kia, mỗi ngày Ứng Hàn Thời đều mua đồ ăn cho . Sang đến thế giới bên này, ngồi trong quán tương tự, thưởng thức bữa sáng ấm áp. Cẩn Tri lặng lẽ ăn bánh bao. Ứng Hàn Thời nhàng nắm tay ở dưới gầm bàn. Hai người ai lên tiếng.

      Sau bữa sáng, cả nhóm tiếp tục bộ tới thư viện. Càng lại gần, trong lòng Cẩn Tri lại càng có cảm giác kỳ lạ, Trang Xung cũng tỏ ra nghi hoặc.

      Thư viện ở gian bên kia là tòa nhà cao tầng, từ xa có thể nhìn thấy. Còn ở bên này, dù đến gần khu vực đó, họ cũng chỉ nhìn thấy mấy ngôi nhà cũ và thấp mà thôi.

      “Mọi tương đồng hay khác biệt đều do xác suất ngẫu nhiên mà tạo thành, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên thôi.” Ứng Hàn Thời .

      Cẩn Tri gật đầu. Lại rẽ qua mấy con đường, cuối cùng họ cũng nhìn thấy tấm biển đề “Thư viện tỉnh”.

      Cẩn Tri khỏi sững sờ, bởi chênh lệch giữa hai bên quá lớn. Trước mặt bọn họ là tòa kiến trúc cũ kỹ, bờ tường tróc vữa, gạch ngói sứt mẻ. Hai người đàn ông ngoài năm mươi ngồi đó chơi cờ.

      Trong sân có tòa nhà hai tầng, được xây từ lâu rồi, xung quanh trồng nhiều hoa cỏ, tạo thành bầu khí thanh sạch và tĩnh mịch.

      Bốn người vào bên trong, quan sát lượt. Cẩn Tri vào gian cửa có tấm biển “Phòng đọc”. trẻ xa lạ ngồi bàn làm việc.

      “Chào !” Cẩn Tri lên tiếng.

      trẻ nhìn mấy người vừa đến, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc: “Các chị có việc gì sao?”.

      có gì, chúng tôi chỉ định thăm quan chút thôi.” Cẩn Tri đáp.

      “à” tiếng, tiếp tục cúi xuống đọc sách: “Các chị cứ tự nhiên, nếu muốn mượn sách về phải làm thẻ đọc”.

      “Tôi biết rồi”.

      Lâm Tiệp có hứng thú, tựa vào cổng hút thuốc đợi bọn họ. Cẩn Tri và hai người đàn ông vòng, cuối cùng dừng lại ở tấm bảng dán ảnh nhân viên treo tường. Thư viện có quy mô , nhân viên chỉ khoảng mười người, đều là những gương mặt xa lạ. Tất nhiên, ở đây cũng có mặt “Tạ Cẩn Tri” và “Trang Xung” khác.

      Tâm trạng của Cẩn Tri và Trang Xung trở nên phức tạp. Khi nhìn thấy cơ quan mình ở gian khác, họ cảm thấy rất mới mẻ. Nhưng nơi này lạc hậu như vậy, khiến họ có chút hụt hẫng.

      Bốn người ra ngoài, chuẩn bị lên xe buýt dạo quanh thành phố. Đúng lúc này, Đúng lúc này, trong hai người đàn ông chơi cờ thở dài: “Lão Chu, tôi lại thua rồi, lát nữa mua rượu cho ông”.

      Lão Chu cười: “ chịu chơi phải chấp nhận thua cuộc, ông là bạn chơi cờ được đấy”.

      Hai người cười ha hả. Cẩn Tri quay đầu về phái lão Chu. nhớ tấm bảng dán ảnh nhân viên, Giám đốc thư viện cũng họ Chu. Nhìn kỹ, người đàn ông ngoắc thước kia trông cũng giống ảnh.

      “Giám đốc đấy.” với Trang Xung.

      Vì Giám đốc bên kia đối xử với họ rất tốt, gần đây còn cho họ nghỉ phép trừ lương nên hai người tự dưng có cảm tình với nhân vật “Giám đốc” này.

      Cẩn Tri và Trang Xung tiến lại gần ông Giám đốc, Ứng Hàn Thời liền theo , còn Lâm Tiệp lại tựa vào thân cây.

      “Chú là Giám đốc đúng ạ?” Cẩn Tri hỏi.

      Lão Chu cười cười, đặt quân cờ xuống bàn, Trang Xung thầm: “Ông chú này có khí chất hơn hẳn Giám đốc của chúng ta”.

      Đúng thế, Giám đốc ở bên kia là người đàn ông béo tốt. Tuy luôn tỏ ra uy nghiêm nhưng người thân cận đều biết, ông rất dễ tính và tốt bụng. Còn vị trước mặt dù mặc đồ giản dị nhưng vẫn toát ra phong thái tao nhã, thanh cao.

      Người đàn ông phía đối diện cười: “Mấy cậu tìm lão Chu để xem phong thủy đấy à? Gần đây ông ấy xem nữa, cậu về ”.

      Trang Xung kinh ngạc hỏi: “Chú biết xem phong thủy hả? Giám đốc của chúng tôi chẳng biết gì…”. Cẩn Tri vội kéo áo, ra hiệu ta ngậm miệng.

      Lão Chu mỉm cười, cất giọng từ tốn: “Quá khen rồi”. Sau đó, ông đảo mắt qua mọi người, dừng lại ở Ứng Hàn Thời, khẽ gật đầu: “Đều là thanh niên tồi. cậu mau về . Bây giờ tôi xem phong thủy nữa”.

      Đúng lúc này, Lâm Tiệp lên tiếng: “Xe đến rồi”.

      Cẩn Tri, Ứng Hàn Thời và Trang Xung gật đầu chào hai người đàn ông rồi rời . Khi yên vị xe buýt, Cẩn Tri với Ứng Hàn Thời: “Ở gian này chắc chẳng có người quen của chúng ta”.

      “Theo tình hình trước mắt đúng là vậy. Mặc dù nền kinh tế, địa lý, chính trị tương đối giống nhau nhưng như Tiểu John , xác suất có hai người giống nhau xuất ở địa điểm như nhau trong hai gian là vô cùng ”.

      Cả nhóm trải qua ngày đầu tiên yên ả trong gian song song. Bọn họ lượn vòng quanh thành phố Giang, tìm hiểu thêm nhiều điều. Bên này cũng có con sông dài, bến phà, khu thương mại, khu dân cư, khu tập trung cơ quan nhà nước như bên kia, nhưng tồn tại nhiều điểm khác biệt. Ví dụ tập đoàn thương mại lớn nhất ở đây là là tập đoàn Huy Vũ, nằm trong top đầu toàn quốc, có ảnh hưởng đến nền kinh tế của thành phố trong khi gian bên kia chẳng có đơn vị tương tự. Ví dụ, bọn họ đến vị trí căn hộ thuê của Cẩn Tri, nhưng nơi đó là khu thương mại chứ phải khu dân cư.

      Tầm chạng vạng, mọi người vào nhà nghỉ trông có vẻ tử tế. Tuy chẳng ai có chứng minh thư, nhưng ở bất cứ nơi đâu, đồng tiền cũng là thứ hữu dụng. Tranh Xung đưa thêm mấy trăm nhân dân tệ cho lễ tân, thế là được thông qua.

      Bốn người lấy bốn phòng đơn. Vì còn phải đợi kết quả quét năng lượng từ Tô nên tạm thời mọi người có việc gì để làm. Trang Xung cất ba lô rồi lại ra ngoài: ‘Tôi lượn vòng đây”.

      Lâm Tiệp vừa vừa đóng sập cửa: “Tôi ngủ bù giấc”.

      Hành lang chỉ còn lại Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri. hỏi : “Em muốn làm gì bây giờ? Có muốn dạo ?”.

      “Đầu vẫn hơi váng vất nên em định về phòng ngủ lát”.

      “Ừ. Nếu thấy khó chịu gọi cho , nghe thấy ngay. Lát nữa chúng ta ra ngoài ăn cơm sau”.

      “Vâng.” kiễng chân hôn lên má rồi mở cửa vào phòng.

      Trời tối dần. Tất bật ngày đêm, đầu Cẩn Tri nặng trĩu. tắm qua loa rồi lên giường nằm, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. biết bao lâu sau, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, não bộ của bỗng xuất số hình ảnh. Đó là hình ảnh tương lai mà trong lúc vượt gian, chỉ lờ mờ nhìn thấy, bây giờ nó trở nên mồn .
      inbeibe, lyly, hoai90 1 thành viên khác thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :