1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Người Láng Giềng Của Ánh Trăng - Đinh Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 14-4

      ai nhúc nhích. Cẩn Tri vỗ vai Trang Xung ra hiệu ta cùng mình tạm thời lánh mặt, để lại gian cho mấy người lâu ngày gặp lại.

      Lúc ra ngoài cửa khoang tàu, vô thức quay đầu, thấy Ứng Hàn Thời cúi xuống, đặt tay lên vai hai người đàn ông.

      , đàn ông nên rơi lệ. Vào thời khắc này, liệu có đong đầy nước mắt hay ?

      Cẩn Tri và Trang Xung ngồi ở phòng nghỉ. Trang Xung hỏi:" có thấy phản ứng của họ hơi mãnh liệt quá mức ?"

      Đúng là Cẩn Tri cũng có cảm giác này. Cố nhân lâu ngày gặp lại phải vui mừng mới đúng, nhưng ba người kia lại tỏ ra vô cùng bi thương.

      Trang Xung tiếp:"Hơn nữa, Cố Tế Sinh, đám quân nổi loạn, những người này đều tưởng Ứng Hàn Thời chết. Tại sao chứ?"

      Im lặng vài giây, Trang Xung lại mở miệng:"Điều này chứng tỏ, Ứng Hàn Thời từng gặp đại nạn nên mọi người mới tưởng ấy còn tồn tại cõi đời này nữa."

      Cẩn Tri giật mình. Thỉnh thoảng, Trang Xung thể nhạy bén hơn người. chợt nhớ tới câu Ứng Hàn Thời với Cố Tế Sinh lúc ở núi Y Lam:"Tôi vẫn còn sống."

      Có lẽ trải qua đại nạn, đến mức thiên hạ đều tưởng chết, nên đám cấp dưới mới khóc ròng như vậy?

      "Cẩn Tri!" Ứng Hàn Thời xuất ở cửa ra vào, mở miệng gọi , ánh mắt thấp thoáng ý cười:"Tôi mời hai người qua làm quen với các đồng liêu của tôi."

      Cẩn Tri và Trang Xung lập tức đứng lên, theo Ứng Hàn Thời. Cẩn Tri hỏi :" giới thiệu với họ thế nào về bọn em?"

      Ứng Hàn Thời im lặng vài giây mới đáp:"Cộng và người phụ nữ theo đuổi."

      Nghe thế, Cẩn Tri nở nụ cười hài lòng.

      Lâm Tiệp, Tô và Daniel đợi lúc mới thấy ba người quay lại. Daniel cười ngoác miệng:" ngờ ngài chỉ huy chẳng những thoát chết, đến được Trái đất, mà còn có cả bạn nữa."

      Tô mỉm cười, Lâm Tiệp có phản ứng. Cẩn Tri cùng Ứng Hàn Thời đến chỗ bọn họ. Vừa định chào hỏi, chợt cảm thấy ai đó nhìn mình chằm chằm. liền nhướng mày, chạm phải ánh mắt của Lâm Tiệp. Lâm Tiệp bình thản liếc chỗ khác.

      Tất cả ngồi xuống. Tiêu Khung Diễn vui vẻ lăng xăng, rót đồ uống cho mọi người.

      "Ba người đến Trái đất từ lúc nào vậy?" Ứng Hàn Thời hỏi.

      "Khoảng năm, sáu năm rồi. Còn ngài?"

      "Mới bốn năm."

      Mọi người im lặng lúc, Ứng Hàn Thời hỏi tiếp:"Cuộc sống của mọi người có được ?"

      Lâm Tiệp mỉm cười:"Ngài chỉ huy, chúng tôi là quân nhân, chỉ cần có chỗ chui ra chui vào là được."

      " ra, cuộc sống của chúng tôi tốt mấy." Daniel tiếp lời.

      Lâm Tiệp trừng mắt với Daniel, nhưng ta vờ như thấy, tiếp tục lên tiếng:"Chúng tôi có tiền. Ngoài chiến đấu, chúng tôi chẳng có kỹ năng nào khác, hơn nữa lại thể để lộ thân phận. Mấy năm qua, chúng tôi ban ngày làm thuê, buổi tối được thượng tá Lâm Tiệp huấn luyện."

      Tô cầm ly rượu uống ngụm lớn, còn Lâm Tiệp lặng thinh. Bọn họ mặc bộ quân phục sờn, gương mặt hốc hác, cho thấy cuộc sống khá vất vả.

      Ứng Hàn Thời nhướng mày:"Từ nay về sau, ba người hãy sống cùng tôi và Tiêu Khung Diễn. Tôi chịu trách nhiệm về tương lai của ba người."

      "Ngài chỉ huy, mơ ước của tôi là được theo ngài." Daniel .

      Ứng Hàn Thời mỉm cười, vô thức quay sang Cẩn Tri. Cẩn Tri cũng cười với .

      "Sao các lại tìm thấy chiếc phi thuyền này?" Tiêu Khung Diễn hỏi.

      Lâm Tiệp đáp:"Hai tháng trước, chúng tôi phát ra phi thuyền. Chúng tôi nghi ngờ là của đồng hương trốn xuống Trái đất nhưng dám phát tín hiệu, đành ở đây chờ chủ nhân xuất ."

      Ứng Hàn Thời gật đầu:"Mọi người có biết đến tồn tại của quân nổi loạn ?"

      "Chúng tôi biết." Ba người đồng thanh đáp.

      "Còn từng đụng độ mấy lần." Tô đáp.

      "Thực lực của chúng tôi quá yếu nên chỉ có thể lẩn trốn chúng." Daniel lên tiếng:" Ngài chỉ huy, ngài giao đấu với chúng bao giờ chưa?"

      "Tôi chưa giao đấu chính diện bao giờ."

      Tiêu Khung Diễn liền kể lại chuyện xảy ra ở núi Y Lam và dự định tìm con chip của Ứng Hàn Thời.

      Nghe xong, ba người liền đưa mắt nhìn nhau. Lâm Tiệp mở miệng:"Ngài chỉ huy, chúng tôi biết tung tích của con chip, nhưng dễ có được nó."

      ra, ba người này tuy phải là đối thủ của quân nổi loạn nhưng họ vẫn bí mật theo dõi động thái của chúng. lần, họ nấp bên ngoài hang ổ của quân nổi loạn, nghe chúng bàn tán, sĩ quan chỉ huy Lin lần ra con chip có nguồn năng lượng cực lớn nhưng có cách nào giành được nó. Bằng , phiến quân nổi loạn có thể làm được nhiều việc.

      "Con chip gian khác song song với Trái đất." Lâm Tiệp cho biết.

      Tiêu Khung Diễn "Ồ" tiếng. Cẩn Tri và Trang Xung ngạc nhiên. gian... song song ư?

      Sáng sớm ngày hôm sau. Cẩn Tri nằm giường, ngắm đàn cá bên ngoài cửa sổ. Ứng Hàn Thời nhường căn phòng của cho . Nằm lúc, vẫn tài nào chợp mắt.

      Vừa rồi Tiêu Khung Diễn giải thích, gian song song là thế giới khác tồn tại song song với vũ trụ này. Thế giới đó có lẽ cũng có Trái đất, thậm chí cả Trung Quốc. Xu thế phát triển của hai gian song song là tương đồng. Thời Đế quốc Diệu Nhật còn đỉnh cao thịnh vượng, cũng chỉ những nhân vật cấp cao nhất trong giới quân mới nắm được kỹ thuật tiến hành cú nhảy vượt gian. Tuy nhiên, do tôn chỉ hòa bình nên họ chưa bao giờ thực .

      Khi Diệu Nhật bị hủy diệt, nếu xảy ra sai lệch trong khi nhảy siêu quang tốc, chiếc phi thuyền có khả năng mang con chip nhảy sang gian khác. Thảo nào, sĩ quan Lin cũng đành bó tay.

      Ứng Hàn thời cần bàn bạc thêm. Những khái niệm như gian song song hay cú nhảy siêu quang tốc hoàn toàn xa lạ với Cẩn Tri, cũng chẳng bận tâm làm gì. Chỉ có điều, bây giờ trong đầu toàn là hình ảnh của Ứng Hàn Thời. Rốt cuộc quá khứ như thế nào? Còn cả người phụ nữ tên Lâm Tiệp kia nữa...

      Cẩn Tri đưa mắt về phía cửa khoang khép chặt. Vừa rồi Ứng Hàn Thời , cùng mọi người tới nơi đỗ máy bay, Tiêu Khung Diễn tỏ ra phấn khởi. Bây giờ, chắc cùng thuộc hạ lái máy bay chiến đấu lượn dưới đáy biển, hồi tưởng lại quãng thời gian tươi đẹp?

      Tâm trạng Cẩn Tri bỗng trở nên phức tạp. thấy đáng thương, nhưng cũng có chút hụt hẫng. Mấy ngày trước, còn luôn ở bên , để đơn mình. Vậy mà bây giờ chẳng thấy bóng dáng đâu cả. Cẩn Tri nghĩ vẩn vơ hồi rồi quyết định ngủ.

      Ứng Hàn Thời và mọi người lái máy bay chiến đấu, lượn vòng dưới đáy biển rồi mới quay về phi thuyền. Trong lúc tới khoang nghỉ ngơi, Daniel hỏi:"Ngài chỉ huy nghỉ ở phòng mình sao?"

      Ứng Hàn Thời lắc đầu:"Cẩn Tri hôm nay nghỉ ở gian đó, tôi sang khoang thuyền viên là được."

      Daniel cười:" ra hai người vẫn chưa..."

      Tiêu Khung Diễn cười ngoác miệng. Lâm Tiệp ngoảnh đầu sang bên, tựa hồ quan tâm đến đề tài này.

      Ứng Hàn Thời đỏ mặt, nhướng mắt về phía gian phòng của mình. Trong đầu vụt qua ý định, liền sang bên đó.

      Trong phòng chỉ bật ngọn đèn mờ mờ ở đầu giường, Cẩn Tri chìm trong giấc ngủ. Ứng Hàn Thời đảo mắt xung quanh. Đôi giày vứt bừa bãi dưới chân giường, bàn là áo khoác, túi giấy ăn, chìa khóa và di động của . Vừa mới ở đây lúc, biến căn phòng của thành bãi "chiến trường" lộn xộn.

      Ứng Hàn Thời cúi xuống, xếp lại giày ngay ngắn rồi để gọn đồ bàn. Vừa đến cửa sổ, chợt nhìn thấy hai chữ cái viết nền hơi nước vẫn chưa khô.

      Đó là hai chữ cái "SD". Ứng Hàn Thời ngoảnh đầu nhìn Cẩn Tri, trong lòng rất áy náy. hứa luôn ở bên cạnh, vậy mà hôm nay lại bỏ mặc . Trầm mặc hồi, giơ tay viết hai chữ "JZ" ở ngay bên dưới "SD".

      SD & JZ (Star Drift và Jin Zhi) Tinh Lưu và Cẩn Tri.

      Viết xong, chắp tay sau lưng, đứng ngắm lúc lâu. Bên ngoài, Lâm Tiệp rời trước, Tiêu Khung Diễn và hai người đàn ông đợi mãi mới thấy Ứng Hàn Thời ra. gật đầu với bọn họ:" thôi!"

      Phát Tô và Daniel vẫn chưa hết kinh ngạc, Tiêu Khung Diễn :"Các đừng lấy làm lạ. Boss của chúng ta thay đổi rồi. Bây giờ ngài ấy thường nhốt Cẩn Tri trong phòng, chẳng biết làm chuyện gì nhưng cho tôi nhìn thấy. Các quen ngay thôi."

      Hết chương 14
      Dương Trà Giang, hoai90, lyly5 others thích bài này.

    2. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      cuối cùng cũng xong chương :yoyo59::yoyo59::yoyo59:

      chương nào chương nấy dài lê thê :runintears::runintears::runintears:

      P/S; cuối tuần mình bận nên thứ 4 tuần sau mới có chương mới nha mọi người :th_78::th_78::th_78:

      câu cuối của Tiểu John chết cười :th_95::th_95::th_95:
      Lưu Ly, lyly, khahanhl2 others thích bài này.

    3. hoai90

      hoai90 New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      21
      :063:nàng post nữa . đọc lèo luôn. thanks nàng nha!
      amylee thích bài này.

    4. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 15-1

      Buổi tối hôm đó, Lâm Tiệp cũng thao thức mãi. ta dõi mắt lên trần nhà, trong đầu lặp lặp lại câu của Ứng Hàn Thời khi hệ thống liên lạc được kết nối:"Là tôi, Lâm Tiệp." Vào khoảnh khắc đó, tim ta như ngừng đập.

      Lúc mọi người quỳ trước mặt , dù biết ánh mắt nhìn mình cũng như những thuộc hạ khác, nhưng đôi mắt thương xót và dịu dàng đó luôn choáng hết tâm trí ta. thứ nào đó bị phong kín lâu nay lại được mở ra, nhấn chìm trái tim ta.

      gia nhập quân đội bảy năm, Lâm Tiệp cũng theo từng ấy thời gian. Dù hơn ba tuổi, nhưng người đàn ông này tồn tại như vị thần trong sinh mệnh của Lâm Tiệp. Ngày hôm nay, vị thần đó quay về ngự trị cuộc sống của ta.

      Trằn trọc hồi, ta xuống giường, mặc quần áo ra ngoài. Khoang nghỉ ngơi của thuyền viên vốn nam nữ hỗn hợp, mấy gian phòng nối thông với nhau. Bây giờ chỉ có mấy người nên mỗi người chiếm phòng. Tối nay, Ứng Hàn Thời nghỉ ở gian trong cùng. Lâm Tiệp chỉ muốn nhìn lát nên qua bên đó. Tuy nhiên, dãy giường tầng trống , Ứng Hàn Thời chẳng biết đâu mất.

      "Thượng tá Lâm thân đến tìm ngài chỉ huy đấy à?" giọng vui vẻ của Tiêu Khung Diễn vang lên.

      Lâm Tiệp vào trong. ra ta đứng ở góc tối bên cạnh cửa sổ. Ở Đế quốc có thông lệ, mỗi khi ngài chỉ huy ngủ, người máy quản gia đứng bên cạnh giường bảo vệ.

      "Ngài ấy đâu rồi?" Lâm Tiệp hỏi.

      Tiêu Khung Diễn vươn vai, nhảy tưng tưng đến trước mặt ta:"Boss dậy từ sớm, đón Cẩn Tri rồi."

      "Đón ư?"

      Tiêu Khung Diễn gật đầu:"Boss tối qua Cẩn Tri ngủ sớm, chắc cũng sắp tỉnh dậy nên boss đến đợi ở cửa phòng ấy."

      Lâm Tiệp nhếch miệng, ngồi xuống mép giường, rút điếu thuốc rồi châm lửa.

      "Thượng tá Lâm lại hút thuốc rồi, đúng là thay đổi gì cả, vẫn chẳng có chút nữ tính hệt như trước kia."

      Lâm Tiệp hít hơi:"Còn vẫn sống vui vẻ, thoải mái như ngày nào."

      Tiêu Khung Diễn lắc đầu:" phải đâu. Mấy năm nay tôi cũng có nhiều nỗi niềm tâm . Mỗi khi nhớ tới mọi người, nhớ tới Phượng Hoàng Hiệu, tôi lại thấy rất buồn. Những lúc như vậy. tôi đều ngước nhìn bầu trời, tâm trạng mới khá hơn chút."

      Lâm Tiệp xoa đầu ta:"Tiểu John đúng là ngốc nghếch."

      Tiêu Khung Diễn phấn khởi dụi đầu vào người ta:"Tôi rất thích được xoa đầu. Mấy năm nay, chỉ có mỗi mình Cẩn Tri sờ đầu tôi. Nhưng tay ấy mềm mại, thô ráp như nên chẳng thích mấy. Vẫn là xoa đầu dễ chịu nhất."

      Lâm Tiệp đập bốp vào đầu ta:"Mẹ kiếp, chê tay tôi đấy à?"

      Tiêu Khung Diễn cười hì hì, cất giọng nghiêm túc:"Thượng tá Lâm, mấy năm qua tôi và boss kiếm được ít tiền, thừa sức nuôi ba người. Từ nay về sau, khỏi cần lo kế sinh nhai hay làm thuê nữa." ta thở dài:"Tôi nghe Daniel , bọn phải làm đủ nghề, từ nhân viên chuyển phát nhanh, nhân viên phục vụ bàn ở quán ăn đến công nhân vận chuyển... Vì thường đánh nhau và có thái độ tốt nên hay bị đuổi việc. Haiz, chúng ta là người ngoài hành tinh, thái độ phục vụ nên tử tế mới đúng. Sau này, muốn làm gì làm. Thiếu tá Lâm, muốn làm việc gì?"

      Lâm Tiệp cười cười, lại hít hơi dài rồi ném điếu thuốc vào thùng rác:"Tôi chẳng muốn làm gì cả." Ngừng vài giây, ta tiếp:"Tâm nguyện duy nhất của tôi trong cuộc đời này là bảo vệ ngài ấy bằng cả sinh mạng của mình, những việc khác quan trọng."

      Vừa tỉnh dậy, Cẩn Tri liền nhìn ra cửa sổ. Tất nhiên, bên ngoài vẫn tối đen như mực. Ý nghĩ đầu tiên xuất trong não bộ của là: Ứng Hàn Thời làm gì nhỉ?

      Tâm trạng lại có chút buồn bực, đưa mắt lên cửa kính, phát chữ cái mình viết hôm qua biến mất. Thế là bò đến cuối giường, lại viết "SD". Lặng lẽ quan sát vài giây, đánh dấu gạch chéo qua hai chữ cái đó, cảm thấy dễ chịu ngay tức .

      Vệ sinh cá nhân xong, Cẩn Tri mở cửa cho thoáng, liền bắt gặp hình bóng quen thuộc hành lang. Nghe tiếng động, quay về phía . Im lặng trong giây lát, mỉm cười hỏi:"Em ngủ có ngon ?"

      " ngon lắm." Cẩn Tri thà đáp:"Em hơi lạ giường."

      "Hôm nay chúng ta về thành phố." .

      "Vâng. vào , đợi em thu dọn đồ lát."

      Ứng Hàn Thời theo vào trong. Cẩn Tri đảo mắt vòng, phát căn phòng tương đối gọn gàng ngăn nắp. cũng nghĩ ngợi nhiều, nhanh chóng bỏ vật phẩm tùy thân vào túi xách.

      "Cẩn Tri!" Ứng Hàn Thời đột nhiên lên tiếng:"Tại sao tên lại có dấu gạch chéo thế kia?"

      Cẩn Tri dừng động tác. Như lén lút làm việc xấu bị bắt quả tang tại trận, hai má nóng ran. Tuy nhiên, vẫn cố tỏ ra thản nhiên:"Em vẽ linh tinh ấy mà, chẳng có ý gì cả."

      Vừa dứt lời, Ứng Hàn Thời liền tới, nắm lấy cổ tay . "Cẩn Tri!". nhìn sâu vào mắt :"Em định từ chối phải ?"

      Cẩn Tri lắc đầu:" phải em có ý đó. ra... trong ngôn ngữ mạng của người Trái đất, ký hiệu X có rất nhiều ý nghĩa, chứ chỉ là phủ định. Nó cũng có thể là mục tiêu, hồng tâm..." Càng bịa càng linh tinh.

      Ứng Hàn Thời buông tay , khẽ nhíu mày ngẫm nghĩ. Trong mấy năm ở Trái đất, chỉ hay đọc truyện cười và ít thơ cổ như Ba trăm bài thơ ĐườngHai trăm bài từ Tống chứ hiểu gì về ngôn ngữ thịnh hành Internet.

      lại nhớ đến những lần thảo luận với Trang Xung. Trang Xung liệt kê những việc cần làm lên tấm bảng trắng, mỗi khi hoàn thành, ta đều làm động tác ngắm bắn.

      "Bingo." ta :" hoàn thành mục tiêu dạo phố với ấy."

      Ứng Hàn Thời hiểu ra vấn đề:"Vì vậy... gạch chéo có nghĩa là được cộng thêm điểm đúng ?"

      Cẩn Tri đành gật đầu:"Đúng thế."

      Ứng Hàn Thời cười tủm tỉm, ánh mắt vô cùng dịu dàng:"Cảm ơn em. Hy vọng ngày càng giành được nhiều gạch chéo của em."

      Cẩn Tri nhịn được cười, đáp:"Vâng." Đúng là muốn tức giận cũng giận nổi người đàn ông này.

      Lúc họ tới nhà ăn, những người khác có mặt. Đây là lần đầu tiên Cẩn Tri ăn cơm cùng cấp dưới của Ứng Hàn Thời với tư cách bạn nên có chút mất tự nhiên. Mặc dù vậy, vẫn lịch gật đầu chào bọn họ.

      Cảm nhận được ánh mắt khác thường của Lâm Tiệp dừng lại người mình, Cẩn Tri bình thản nhìn lại đối phương.

      Đúng lúc này, Tiêu Khung Diễn bê mâm đồ ăn tới:"Có thể dùng bữa rồi."

      Nếu là người phụ nữ khác, chắc tỏ ra tình cảm với bạn trai trước mặt "tình địch" nhưng Cẩn Tri hề bận tâm, mà vẫn lặng lẽ ăn cơm như thường lệ.

      Trong khi đó, vừa mới được "cộng điểm", Ứng Hàn Thời càng muốn nhận thêm nhiều gạch chéo nên dồn toàn bộ chú ý vào bạn . Thế là, mọi người được chứng kiến cảnh ngài sĩ quan chỉ huy tài giỏi chốc rót sữa, lát lại rút giấy ăn đưa cho Cẩn Tri. lúc sau, cất giọng dịu dàng:"Tiểu Tri, lúc ăn cơm đừng nghịch di động."

      Cẩn Tri "vâng" tiếng, bỏ điện thoại sang bên cạnh.

      "Khi nào về thành phố Giang. thượng tá Lâm và hai hãy tạm thời dọn đến nhà chúng tôi. Đợi mấy ngày nữa, tôi mua thêm ngôi nhà. Như vậy, mọi người có thể an cư lạc nghiệp ở Trái đất rồi." Tiêu Khung Diễn .

      Bọn họ đều gật đầu. Daniel tỏ ra phấn khởi:"Tốt quá! Tiểu John nhớ mua căn hộ có bể bơi nhé. Năm ngoái, tôi từng làm nhân viên dọn bể bơi, chỉ mơ ước có ngôi nhà như vậy thôi."

      " thành vấn đề." Tiêu Khung Diễn cười.

      "Bao giờ chúng ta quay về thành phố Giang?" Lâm Tiệp hỏi.

      Ứng Hàn Thời đáp:"Chiều nay. Tôi mang theo toàn bộ máy bay chiến đấu và vũ khí, tạm thời cất giấu ở ngoại ô thành phố. Ngoài ra, lát nữa Cẩn Tri và Trang Xung được làm quen với máy bay."

      Trang Xung cười ngoác miệng.

      "Tại sao họ phải làm quen với máy bay?" Lâm Tiệp nhìn chằm chằm.

      "Lâm Tiệp, Cẩn Tri chỉ là bạn tôi. thời, ấy và Trang Xung cũng là cộng của chúng ta." Ứng Hàn Thời bình thản đáp.

      "Bọn họ dựa vào cái gì chứ?" giọng Lâm Tiệp trở nên lạnh lùng.

      Cẩn Tri đặt thìa xuống bàn, lặng lẽ nhìn ta. Ứng Hàn Thời vừa định giải thích, Tiêu Khung Diễn xen ngang:"Thượng tá Lâm, câu chất vấn của rất chi là ngốc nghếch. Cẩn Tri rất có thể là trong những người mạnh nhất trong số chúng ta. biết khả năng của ấy nhanh thôi. Về phần Tiểu Xung..." Ngữ khí của ta trở nên nghiêm túc:"Cậu ấy là người đàn ông Trái đất giỏi giang nhất, hoàn hảo nhất mà tôi từng gặp."

      Lâm Tiệp và hai người đàn ông ngây ra. Trang Xung cười tươi:" bạn khỏi cần dài dòng."
      Dương Trà Giang, lyly, Trâu4 others thích bài này.

    5. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 15-2

      Cẩn Tri cũng mỉm cười. Thấy thắc mắc của cấp dưới được giải quyết, Ứng Hàn Thời quay sang Cẩn Tri:"Em chuẩn bị tinh thần lái máy bay chiến đấu chưa?"

      "Rồi ạ."

      "Boss, em có ý tưởng rất tuyệt." Tiêu Khung Diễn .

      Mọi người đều nhìn ta. ta tỏ ra đắc ý:"Thượng tá Lâm là trong những phi công huấn luyện xuất sắc nhất Đế quốc, nên để ấy dạy Cẩn Tri. Xin thứ lỗi, em nghĩ ấy dạy còn tốt hơn . Mọi người có phải ?"

      có phản ứng, còn Daniel gật gù tán thành. Cẩn Tri có chút đau đầu, còn Lâm Tiệp khoanh tay, miệng nở nụ cười khó đoán.

      "Ý kiến của Tiểu John được đấy." Ứng Hàn Thời quay sang bạn :"Lâm Tiệp là sĩ quan huấn luyện rất giỏi, ấy thích hợp dạy em hơn ."

      Cẩn Tri im lặng vài giây, gật đầu:":Được thôi."

      Từ trước đến nay, tuy có tín ngưỡng tình ràng nhưng Cẩn Tri biết đến cảm giác và tâm trạng khi người. Bây giờ, mới nhận thức được, ra mình có lòng chiếm hữu rất mạnh. ra, ghét Lâm Tiệp. Nhưng nếu có thể, mong bên cạnh Ứng Hàn Thời tồn tại của bất cứ người phụ nữ nào khác.

      Chiếc máy bay màu xám bạc từ từ di chuyển boong phi thuyền. Lâm Tiệp điều khiển bằng động tác gãy gọn và dứt khoát. Cẩn Tri ngồi cạnh, dõi mắt ra ngoài cửa khoang.

      Ứng Hàn Thời mặc bộ quân phục, đứng dưới sàn tàu, ngẩng đầu nhìn , nở nụ cười dịu dàng. Tô, Daniel và Trang Xung đứng sau lưng . Cẩn Tri đột nhiên trừng mắt với , khiến hơi ngẩn người. Nhưng nhanh chóng quay chỗ khác.

      Máy bay đột nhiên tăng tốc, Cẩn Tri chỉ cảm thấy lực quán tính cực lớn dội vào người, khiến lưng bị ép vào thành ghế. Vài giây sau, chiếc máy bay rời khỏi phi thuyền, lao dưới đáy biển.

      "Chân phải giẫm bàn đạp, giảm tốc độ." giọng vô cảm của Lâm Tiệp vang lên.

      Cẩn Tri lập tức làm theo.

      "Bàn đạp thứ hai, tăng tốc."

      Cẩn Tri tiếp tục làm theo.

      "Rẽ trái!" "Rẽ phải!" ...

      Phía trước là đáy biển tối đen, biết đâu là bờ bến. Chiếc máy bay của họ tựa như rơi vào thế giới lạnh lẽo và tĩnh lặng. Ngoài truyền đạt mệnh lệnh, Lâm Tiệp bất cứ câu nào khác với Cẩn Tri. Cẩn Tri đương nhiên cũng chẳng chủ động hỏi chuyện đối phương. vốn có hứng thú với mấy thứ điều khiển, nhận lời học lái máy bay chiến đấu cũng chỉ là nhất thời hiếu kỳ. Vì vậy lái lúc, bắt đầu cảm thấy vô vị.

      Đúng lúc này, tia sáng trắng bỗng dưng vụt qua bên sườn máy bay, nhanh chóng biến mất ở phía trước.

      "Đó là gì thế?" Cẩn Tri hỏi.

      "Là máy bay của ngài chỉ huy, tốc độ của ngài ấy nhanh như sao băng..." ta im lặng vài giây, đột nhiên chuyển đề tài:" tiếp tục lái với tốc độ ổn định, tiến thẳng về phía trước xem nào."

      Cẩn Tri có ý kiến. Nhưng dù làm theo lời Lâm Tiệp, thân máy bay vẫn nghiêng ngả chứ bình ổn như lúc ta lái.

      "Ngay cả đường thẳng đơn giản nhất mà cũng thể lái tử tế hay sao?" Lâm Tiệp nghiêm giọng chất vấn.

      Cẩn Tri thà trả lời:"Bất cứ thứ gì liên quan đến "điều khiển", tôi đều làm tốt."

      Lâm Tiệp dõi mắt về phía trước, rành rọt từng từ :"Hồi còn học ở trường quân , Tinh Lưu xếp thứ ba trong số những người điều khiển máy móc xuất sắc nhất toàn Đế quốc. Lúc đó, ngài ấy mới mười lăm tuổi. Sau khi gia nhập quân đội, tuy chưa từng công khai trổ tài, nhưng nhiều người cho rằng, ngài ấy là đứng đầu. Vậy mà ... đến tuyến đường thẳng đơn giản nhất cũng làm xong."

      Nghe ta vậy, Cẩn Tri có chút thất thần, nhưng vẫn bình thản trả lời:" ấy là ấy, tôi là tôi."

      Nào ngờ câu này lại chọc giận Lâm Tiệp. ta đột nhiên túm lấy bàn điều khiển, đánh về bên. Máy bay chiến đấu xoay tròn như con quay. Cẩn Tri đập người vào thành ghế, đầu óc choáng váng, sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.

      Lâm Tiệp lại phanh gấp, máy bay lập tức dừng lại. Dạ dày Cẩn Tri cuộn trào, suýt nữa nôn ra. tức giận trừng mắt với ta. Sắc mặt đanh lại, Lâm Tiệp cất giọng lạnh lùng:" ngờ lại thốt ra câu đó. có biết Tinh Lưu là người đàn ông như thế nào ? Phụ nữ Trái đất các xứng với ngài ấy."

      "Mình xứng với Tinh Lưu ư?" Cẩn Tri ngẫm nghĩ. thấy phương diện nào cũng xứng, ngoài việc hay xấu hổ và thỉnh thoảng lĩnh hội cách chính xác lời . Người phụ nữ tên Lâm Tiệp này đúng là vô lý đùng đùng.

      "Tôi có xứng hay , chẳng phải do chị nhận định." cất giọng bình thản.

      Lâm Tiệp ý thức được vừa rồi mình hơi kích động, nhưng ta vốn là người dễ dàng nhận lỗi. Hơn nữa, cứ nghĩ đến chuyện mình ở bên Ứng Hàn Thời bao nhiêu năm tháng, còn Cẩn Tri chỉ vừa mới gặp , ta cảm thấy nỗi đau bóp nghẹt con tim.

      Lâm Tiệp buông bàn điều khiển, cúi đầu châm điếu thuốc:"Phụ nữ Trái đất, bao giờ chứng kiến vĩ đại chưa?"

      Cẩn Tri hơi ngẩn người, nhưng vẫn thẳng thắn trả lời:"Chưa".

      Lâm Tiệp cuời cười:"Tôi từng chứng kiến rất nhiều lần, trong quãng đời trước đây của ngài ấy."

      Khoang máy bay mù mịt khói thuốc. Cẩn Tri ho khan tiếng, Lâm Tiệp chẳng bận tâm, tiếp tục nhả khói.

      "Tinh Lưu nhập ngũ vào năm 343 theo lịch Đế quốc. Lúc bấy giờ, ngài ấy chỉ là sĩ quan nho lô cốt vũ trụ. Nhưng sau khi ngài ấy dẫn quân toàn thắng năm trận liền, cả Đế quốc biết đến biệt danh Tinh Lưu."

      Tuy thích người phụ nữ này nhưng Cẩn Tri vẫn chăm chú lắng nghe.

      "Năm 346, ngài ấy được bổ nhiệm làm sĩ quan chỉ huy, lần đầu tiên mình chỉ huy cả hạm đội. Có rất nhiều người ghen ghét, tìm cách lật đổ nhưng ngài ấy hề bận tâm. Cùng năm đó, đám thổ phỉ tiến gần đến biên giới phía tây của Đế quốc, bắt hàng trăm ngàn người dân tự do đến từ các hành tinh khác làm ăn ở đó. Trong các sĩ quan chỉ huy của năm cứ điểm quan trọng, cả bốn vị kia chẳng thèm để ý. Chỉ mình Tinh Lưu dẫn quân đánh bại thổ phỉ, cứu thoát những người liên quan."

      Cẩn Tri nghĩ thầm: Đây chính là , người đàn ông lương thiện, cương nghị và chính trực từng ra tay giúp ngay cả khi chưa quen biết, người hứa bảo vệ Cố Tế Sinh trọn đời.

      Nghĩ đến đây, tâm trạng bỗng trở nên trầm lắng, có chút hối hận vì hành vi trừng mắt với trước đó.

      Tiết lộ tiếp theo của Lâm Tiệp càng khiến Cẩn Tri chấn động.

      "Những chuyện này vẫn chưa là gì cả. Vào năm 348 lịch Đế quốc, Tinh Lưu dẫn quân trấn thủ hành tinh cách năm năm ánh sáng, bị chủ lực của quân nổi loạn tấn công. Kẻ địch mạnh hơn chúng tôi gấp năm lần. Tất cả mọi người đều cho rằng trận này thất bại, ngay cả Hoàng đế bệ hạ cũng truyền đạt mệnh lệnh có thể rút quân." ta hít hơi thuốc:"Tối hôm đó, hơn hai trăm ngàn người dân tự động tập trung ở bên ngoài nơi ở của Tinh Lưu, cầu xin ngài ấy cứu hành tinh của họ. Họ , nếu Đế quốc tồn tại người có thể cứu lấy tinh cầu này, người đó chính là Tinh Lưu."

      "Sau đó sao?" Cẩn Tri hỏi.

      "Sau đó... Đây là trận chiến bảo vệ tinh cầu vĩ đại nhất trong lịch sử Đế quốc. Tinh Lưu thức trắng mười mấy ngày, lãnh đạo chúng tôi đẩy lui năm cuộc tấn công của quân nổi loạn. Người của chúng tôi bị chết và bị thương đến chín mươi phần trăm, nhưng cuối cùng chúng tôi cũng thành công, chờ được đội quân cứu viện từ Đế quốc."

      Cẩn Tri im lặng lắng nghe, cảm giác ấm nóng xa lạ sôi sục trong lòng . thực tế, thể tưởng tượng ra cuộc chiến bảo vệ tinh cầu, nhưng cứ liên quan đến Ứng Hàn Thời là thấy rung động đến tận tâm can. biết người đàn ông hay xấu hổ đó quyền cao chức trọng và rất tài giỏi, nhưng ngờ, được bao nhiêu người gửi gắm kỳ vọng, đồng thời từng cứu nhiều người đến vậy.

      Lồng ngực Cẩn Tri tắc nghẹn. Tại sao bao giờ kể với chuyện này? Để phải nghe từ miệng người phụ nữ khác. hoàn toàn mù tịt về quá khứ của . mãi mãi thể tham dự vào quãng thời gian thuộc về , Lâm Tiệp và các đồng đội khác. Giữa và Ứng Hàn Thời của quá khứ tồn tại khoảng cách rất lớn.

      "Tại sao mọi người lại tưởng ấy chết?" Cẩn Tri hỏi.

      "Ngài ấy kể chuyện này với sao?" Lâm Tiệp nhướng mày.

      Cẩn Tri lặng thinh. Lâm Tiệp tiếp tục mở miệng:"Trong trận chiến cuối cùng với quân nổi loạn vào năm 350 lịch Đế quốc, kẻ địch chiếm mất cứ điểm Sridara, nhốt hai triệu người dân ở trong cứ điểm, cho ra ngoài. Cuối cùng, Hoàng đế bệ hạ ra lệnh ném bom nguyên tử phá hủy toàn bộ cứ điểm."

      Cẩn Tri sửng sốt. Ném bom nguyên tử ư? Điều này có nghĩa là toàn bộ dân chúng trong cứ điểm cũng bị giết chết. Ứng Hàn Thời ...

      Khóe mắt Lâm Tiệp lấp lánh ánh lệ:"Đúng như nghĩ, Tinh Lưu từ chối chấp hành mệnh lệnh. Ngài ấy cứu được người dân nhưng lại để sĩ quan chỉ huy Lin trốn thoát. Đế quốc luôn trừng phạt nghiêm khắc người chống lại quân lệnh. Tòa án quân ra quyết định bãi bỏ mọi chức vụ của Tinh Lưu. Ngài ấy bị xử tù chung thân. Người như ngài ấy mà bị giam giữ suốt đời, Tinh Lưu lại thể nhìn thấy tinh tú và ánh dương. Sau đó, chúng tôi nhận được tin ngài ấy chết trong tù."
      Dương Trà Giang, Trâu, lyly2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :