1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Người Láng Giềng Của Ánh Trăng - Đinh Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 12-3

      Trang Xung và Nhiếp Sơ Hồng đều tới cửa ra vào, quan sát bên ngoài. Năm người đàn ông đều cao lớn, lực lưỡng, mặc áo sơ mi màu bạc và quần đen, nhìn qua cũng đoán ra là quân nhân. Trong số đó có ba gương mặt người châu Á, hai gương mặt giống người phương Tây, chỉ là nước da màu đồng chứ trắng trẻo. Ánh mắt chúng có bất cứ biểu cảm nào, chỉ nhìn chằm chằm về phía cánh cổng. má mỗi người đều có hình chữ thập màu đen to bằng đầu ngón tay cái.

      Trang Xung lên tiếng: “Hôm nay tôi gặp tám người ngoài hành tinh tất cả.” Khóe miệng ta cười cười.

      Chẳng ai đáp lời, Tiêu Khung Diễn đứng lên: “Các vị cứ yên tâm . Bốn cỗ pháo quang tử chuẩn bị xong rồi. Mỗi cỗ pháo trấn giữ phương nên chúng muốn xâm nhập cũng phải dễ dàng. Tiểu John có thể tạm thời chiến đấu trong lúc chờ Boss trở về.”

      Mọi người hiểu “pháo quang tử” mà ta nhắc tới là thứ gì, nhưng đều cho rằng đây là vũ khí lợi hại của người ngoài hành tinh, bằng , Tiêu Khung Diễn cũng chẳng ung dung như vậy.

      Tiêu Khung Diễn ngồi xuống cạnh mọi người, chớp chớp mắt: “ ra, quân nổi loạn là tồn tại khó lý giải. Đế quốc vốn rất tốt, vậy mà bọn chúng suốt ngày đòi tự do, dân chủ và hòa bình, còn thu hút ít người nhập hội. Tiểu John từng đến mấy hành tinh mà chúng thống trị. Tôi thấy cuộc sống của người dân ở đó hề tự do, cũng chẳng hạnh phúc.

      “Lấy đâu ra tự do và dân chủ ? Tất cả chỉ vì lợi ích riêng mà thôi.” Cố Tế Sinh lên tiếng.

      Mọi người đều im lặng. Vài giây sau, Trang Xung hỏi: “Bọn họ đến cướp con chip phải ?”

      Tiêu Khung Diễn gật đầu: “Đúng thế. Tuy nhờ con chip, sức chiến đấu của Tiểu Sinh đạt đến mức S nhưng ta chẳng có kỹ năng gì cả.”

      Cố Tế Sinh liếc Tiêu Khung Diễn cái. chàng người máy tiếp: “Điều này chẳng khác nào đứa trẻ yếu ớt giữ miếng thịt tươi ngon, ai mà muốn tranh cướp cơ chứ? Hơn nữa, năm tên ở ngoài kia trông cũng phải hạng tầm thường.”

      “Cứ để chúng thử xem sao!” Cố Tế Sinh cất giọng lạnh lùng.

      Tiêu Khung Diễn trừng mắt với ta: “Người Nano, đừng có manh động như vậy. ra, Boss nhà tôi sớm dự liệu nên đợi bọn chúng tìm đến. Mọi người cứ yên tâm !”

      “Đợi ư?” Trang Xung hỏi.

      Tiêu Khung Diễn gật đầu: “Đúng thế. Trong nhiều tình huống, sách lược của Boss là chờ địch tự tìm đến. Những người đàn ông có thực lực mạnh đều vậy cả. Tất nhiên, đám tàn quân nổi loạn biết ngài Tinh Lưu ở đây. Bằng , làm sao chúng chỉ cử có năm tên để rồi chui đầu vào rọ? Tôi cảm thấy bi ai thay chúng.”

      Nghe ta vậy, mọi người đều thở phào nhõm. Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên thanh lạnh lùng: “Chúng tôi muốn Cố Tế Sinh.”

      Cố Tế Sinh đứng dậy, khóe miệng nhếch lên. Đôi chân ta bắt đầu tan ra thành những hạt rồi nhanh chóng lan ra toàn thân.

      bảo đừng có manh động mà!” Tiêu Khung Diễn đập mạnh vào cái đầu vẫn còn chưa kịp tan biến của ta phát. Có lẽ bị đau nên Cố Tế Sinh lại khôi phục nguyên hình, trừng mắt với chàng người máy. đợi đối phương mở miệng, Tiêu Khung Diễn cất giọng nghiêm nghị: “Chúng dám xông bừa vào đây chúng ta cũng đừng manh động, đợi Boss về rồi tính sau.”

      Nhiếp Sơ Hồng vỗ vai Cố Tế Sinh: “ ta đúng đấy.”

      “Chúng ta làm gì bây giờ?” Trang Xung hỏi.

      Tiêu Khung Diễn đảo tròng mắt, : “Tôi có cách.” Sau đó, ta lại cất cao giọng: “Xin quý khách đợi lát, Cố Tế Sinh tắm, chưa mặc quần áo. Các đừng vào đây.”

      xong, ta lấy chiếc di động để bàn của Trang Xung, ngón tay kim loại lướt màn hình, ca khúc “Tôi thích tắm táp” của Phạm Hiểu Tuyên lập tức vang lên.

      Trang Xung mỉm cười: “ bạn cơ trí đấy.”

      Nghe câu trả lời và tiếng nhạc, năm người đàn ông bên ngoài hơi ngây ra rồi đưa mắt nhìn nhau. Sau đó, chúng rút khẩu súng dài màu trắng bạc từ tay áo rồi chậm rãi tiến về phía cửa ra vào.

      Ứng Hàn Thời ôm Cẩn Tri nhàng đáp xuống sân trường. Tiêu Khung Diễn và ba người đàn ông lập tức quay về phía họ. Ứng Hàn Thời buông người Cẩn Tri, : “Em cứ ở đây, có gì chúng ta chuyện sau.”

      Cẩn Tri gật đầu. Ứng Hàn Thời vừa ra cổng vừa lên tiếng: “Mọi người cứ ở yên trong này, đừng ra ngoài. Tiêu Khung Diễn hãy bảo vệ mọi người, bốn khẩu pháo quang tử đủ để chú đối phó tiểu đội.”

      “Vâng.”

      Cố Tế Sinh lập tức đứng dậy: “Tôi cùng .”

      Ứng Hàn Thời dừng bước, quay người về phía ta: “ hãy ở lại đây.”

      Cố Tế Sinh cười nhạt: “Ít ra sức chiến đấu của tôi cũng ở mức S, bọn chúng mới là người cần được bảo vệ. Tôi có thể giúp tiêu diệt hai tên.”

      “Đây là trách nhiệm của người lính. Dân thường phải gánh vác nghĩa vụ trừ khi chúng tôi chết trong cuộc chiến.”

      xong, Ứng Hàn Thời đẩy cửa ra ngoài.

      Năm người đàn ông lạ mặt đều đổ dồn ánh mắt vào . Bọn họ lần theo tín hiệu của năng lượng con chip nên mới tìm đến đây. Trước đó, họ tiến hành điều tra, biết được chiếc phi thuyền rơi ở gần khu vực này có người Nano. Người Nano có thể tùy ý thay đổi diện mạo nên dù người đàn ông trẻ trước mặt giống với tư liệu họ có trong tay, tên vẫn mở miệng hỏi: “Ngươi là Cố Tế Sinh phải ?”

      Ứng Hàn Thời bình thản đáp: “Tôi phải.”

      Năm người nhất thời im lặng. Giọng ôn hòa của lại tiếp tục vang lên: “Năm 347 theo lịch Đế quốc, cũng là năm thứ bảy của cuộc chiến, bởi vì quân nổi loạn giết vô số dân thường nên Bộ quân đưa ra lệnh tử hình vĩnh viễn thu hồi với toàn bộ thành viên.”

      đột nhiên rút đôi găng tay trắng từ túi quần ra, thong thả đeo vào rồi lại chắp tay ra sau lưng: “Tuy Đế quốc diệt vong nhưng mệnh lệnh này vẫn còn hiệu lực.”

      Năm người đàn ông sững sờ, tên hét lớn: “Rốt cuộc ngươi là ai hả?”

      Trong sân trường, Cẩn Tri lặng lẽ dõi theo bóng dáng người đàn ông. Vào thời khắc này. nhất cử nhất động của vẻ lạnh lẽo và uy nghiêm hiếm thấy, nhưng sao trong lòng lại dâng trào nỗi xót xa khó tả.

      Ứng Hàn Thời đột nhiên bật người lên cao, loáng cái nhảy xuống khu đồng ruộng bên dưới trường học.

      “Lại đây!” .

      Năm người đàn ông biến sắc mặt, nhanh chóng đuổi theo . Tuy nhiên, tốc độ của bọn họ bằng Ứng Hàn Thời.

      “Sắp bắt đầu rồi!” Tiêu Khung Diễn cất giọng hưng phấn: “Tiểu Tri, hãy xem Boss giải quyết lũ khốn này bằng cách nào nhé.”

      Cẩn Tri mỉm cười. Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên xuất tia la de loang loáng. Năm người đàn ông bao vây Ứng Hàn Thời, nhả đạn về phía .

      Vào thời khắc đó, vụt với tốc độ mắt thường thể nhìn . Giây tiếp theo, tên phát ra tiếng kêu đau đớn, Ứng Hàn Thời kẹp cổ họng . Sau đó, ném người văng xa mấy chục mét, đập vào thân cây rồi rơi xuống đất.

      Bốn tên còn lại giật mình, lập tức nhả đạn về phía . Ứng Hàn Thời ngẩng đầu, để lộ đôi tai thú và cái đuôi dài. vung tay đường trung, vũ khí ánh sáng hình trăng lưỡi liềm lại xuất , chiếu sáng cả khu đồng ruộng. Khi quét vũ khí về phía đối phương, bọn họ đều bắn ra xa, gục ngã xuống đất. Ánh sáng vụt tắt, Ứng Hàn Thời thong thả tới chỗ bọn họ.

      Trong sân trường, Tiêu Khung Diễn quay sang Cố Tế Sinh: “Lần trước đọ sức với , Boss chỉ dùng phần lực của vũ khí. Lần này, ít nhất Boss cũng dùng đến ba phần, bọn chúng chết chắc cũng bị thương.”

      Cố Tế Sinh nheo mắt, khóe miệng nhếch lên.

      Trong bốn người đàn ông vừa bị vũ khí ánh sáng hạ gục, chỉ có hai người loạng choạng đứng lên.

      “Ngài là Tinh Lưu ư?” tên kinh ngạc mở miệng.
      Trâu thích bài này.

    2. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 12-4

      “Sĩ quan chỉ huy Tinh Lưu vẫn chưa chết?” Tên còn lại tỏ ra hoảng sợ. Sau đó, cả hai lao như bay về phía cánh rừng.

      Ứng Hàn Thời lập tức đuổi theo. Khu đồng ruộng trở lại trạng thái yên tĩnh. Mấy phút sau vẫn thấy bóng dáng .

      Cẩn Tri lẩm bẩm: “Sĩ quan chỉ huy Tinh Lưu? Đây là thân phận của Ứng Hàn Thời ư?”

      Cố Tế Sinh liếc cái: “Tinh Lưu là sĩ quan chỉ huy cấp bậc cao nhất của hạm đội Phượng Hoàng, trong ba hạm đội lớn của Đế quốc. Ngài ấy cũng là Nguyên soái trẻ nhất Đế quốc, thống lĩnh mười bảy chiếc lô cốt vũ trụ, hơn ba nghìn máy bay chiến đấu, khoảng hai trăm ngàn quân nhân. Ngài ấy được coi là ngôi sao bao giờ rơi của Đế quốc. thân thiết với ngài ấy lâu như vậy mà biết sao?”

      Cẩn Tri im lặng lúc mới trả lời: “Tôi và ấy thân lắm.”

      Cố Tế Sinh chỉ cười cười.

      Lúc này, bầu trời phía khu rừng đột nhiên vụt qua tia sáng trắng rồi biến mất trong màn đêm. Tiêu Khung Diễn giải thích: “Chắc là máy bay chiến đấu của tàn quân nổi loạn. Chúng giấu kỹ đấy, nhưng thế nào Boss cũng đuổi theo đến hang ổ của chúng, tiêu diệt tận gốc à xem. Chúng ta có thể nghỉ ngơi được rồi.”

      Vẻ mặt ta rất nhõm nhưng những người khác vẫn quan tâm đến Ứng Hàn Thời nên ai nhúc nhích.

      Đúng lúc này, Cố Tế Sinh bỗng dưng biến sắc mặt, nhìn chằm chằm ra ngoài. con đường đất cách ngôi trường xa thấp thoáng bóng người. Đó chính là Hắc Long.

      Thân hình cao lớn của dưới ánh trăng, áo sơ mi rách tả tơi, gương mặt tuy vẫn dữ tợn nhưng có phần hốc hác chứ còn ngạo nghễ như ngày nào. Khi lại gần đoạn, mọi người mới nhìn kẹp đứa bé. Cách mười mấy mét, Hắc Long dừng lại, nở nụ cười hiểm độc.

      “Tiểu Kiệt!” Cố Tế Sinh và Nhiếp Sơ Hồng đồng thanh hét lớn.

      “Hahaha...” Hắc Long bật cười ha hả. cầm con dao kề vào cổ Tiểu Kiệt. Còn thằng bé nhắm nghiền hai mắt, gương mặt tái nhợt, biết sống chết thế nào.

      “Tiểu Kiệt! Tiểu Kiệt!” thanh thê lương từ phía xa vọng tới. Đó là thím Tôn, bà nội của Tiểu Kiệt. Đầu tóc thím rũ rượi, người có vết máu loang lổ, chân bước lảo đảo, tựa như vừa bị đánh đập. Thím vừa khóc vừa hét lớn: “Mau trả cháu nội cho tôi!”

      “Bà già câm miệng!” Hắc Long gầm lên tiếng. Sau đó, nhìn chằm chằm Cố Tế Sinh: “Súng la de, người ngoài hành tinh... Hahaha, tao thấy hết rồi. Tao cóc sợ trời đất, chẳng sợ ma quỷ lẫn lũ người ngoài hành tinh chúng mày. Mau đưa hết đám người máy cho tao, bằng tao đâm chết thằng học sinh của mày bây giờ.”

      Mọi người biến sắc mặt. Nhiếp Sơ Hồng lập tức lấy khẩu súng tự tạo, nhằm thẳng vào Hắc Long: “Đừng có động đậy, nếu tôi nổ súng.” Trang Xung cũng lặng lẽ sờ vào con dao trong túi quần.

      Cẩn Tri nhìn chằm chằm Hắc Long, ánh mắt có bất cứ cảm xúc nào.

      Sau khi về đến trường học, Cố Tế Sinh ra lệnh cho đám người máy tí hon ở trong phòng ta. Vào thời khắc này, nghe thấy lời đe dọa của đối phương, đám người máy tỏ ra hoang mang và sợ hãi. Chúng chạy hết ra ngoài, trốn sau lưng Cố Tế Sinh, đồng thời dõi mắt về phía Hắc Long.

      “Có tôi ở đây, đừng sợ.” Cố Tế Sinh cúi xuống vỗ về chúng.

      Đám người máy tí hon gật đầu. Cố Tế Sinh cất giọng lạnh lùng: “Mọi người ở lại đây, để tôi cứu Tiểu Kiệt. làm thằng bé bị thương được đâu.”

      Nhiếp Sơ Hồng gật đầu: “Cậu hãy cẩn thận.” Trang Xung và Tiêu Khung Diễn ngăn cản, bởi trong lúc Ứng Hàn Thời vắng mặt, cũng chỉ ta mới có thể cứu Tiểu Kiệt.

      Cố Tế Sinh vừa tiến lên bước, Hắc Long liền biến sắc mặt. lập tức cất giọng lạnh lùng: “Tên quái vật kia, đừng có lại gần, bằng tao đâm chết thằng nhóc này.”

      Cố Tế Sinh nở nụ cười chế nhạo: “Vậy sao? Để xem con dao của mày nhanh hay là tao nhanh hơn.”

      ta vừa định cất bước, cổ tay đột nhiên bị nắm chặt. Cố Tế Sinh ngoảnh đầu, phát Cẩn Tri nhìn mình đăm đăm.

      Bình thường, người phụ nữ này lúc nào cũng điềm tĩnh. Nhưng vào thời khắc này, gương mặt nhợt nhạt, khóe mắt hơi ươn ướt.

      ... vừa khóc sao? Cố Tế Sinh kinh ngạc. Ba người còn lại cũng chú ý đến hành động của Cẩn Tri, Trang Xung ghé sát tai hỏi : “ làm sao vậy?”

      Cẩn Tri trả lời, chỉ nhìn Cố Tế Sinh.

      thể .” Cuối cùng, cũng lên tiếng: “Vừa rồi Ứng Hàn Thời có , chúng ta cứ ở trong này, ra ngoài gặp nguy hiểm. Trang Xung, mau gọi điện báo cảnh sát. Tiêu Khung Diễn, hãy đưa bản đồ và trang bị có sẵn ra đây, tôi nghĩ cách khác.”

      Cố Tế Sinh chau mày: “ làm sao thế? Tôi thừa sức đối phó với mình Hắc Long, gặp nguy hiểm.” xong, ta liền giằng khỏi tay .

      thể !” Cẩn Tri đột nhiên hét lớn, lại lần nữa túm tay ta.

      Bởi vì chưa từng kích động như vậy nên mọi người đều giật mình. Cố Tế Sinh nhàng mở miệng: “Cẩn Tri, tuy biết lý do gì khiến tỏ thái độ kiên quyết như vậy nhưng nhìn thấy vết máu cổ Tiểu Kiệt sao? Thằng bé thể đợi cảnh sát đến cứu, cũng thể đợi nghĩ cách. mau bỏ tay ra !”

      xong, ta hất mạnh tay, khiến Cẩn Tri loạng choạng suýt ngã. Sau đó, ta quay người ra ngoài.

      Máu toàn thân phảng phất sôi sục, nước mắt thể kiềm chế, chảy dài xuống gò má, cất giọng run run: “Cố Tế Sinh, thể . Bởi nếu bây giờ, chết đó.”

      Cố Tế Sinh lập tức dừng bước. Nhiếp Sơ Hồng và Trang Xung vô cùng kinh ngạc, Tiêu Khung Diễn thất thanh: “Tiểu Tri, gì...”

      Cố Tế Sinh quay đầu hỏi: “ gì thế?”

      Cẩn Tri nhìn thẳng vào ta: “Nếu nghe tôi, mất mạng.”

      Cố Tế Sinh biến sắc mặt: “Làm sao biết được?”

      Cẩn Tri im lặng vài giây rồi : “Bởi vì... tôi nhìn thấy. Tế Sinh, tôi có thể nhìn thấy tương lai.”

      Mỗi con người đều có những bí mật riêng. Có thể phát ra bí mật về trí tuệ nhân tạo ở thư viện là bởi vì tôi sớm nhìn thấy cảnh khói đen mờ mịt ở thư viện. Trong giấc mơ, tôi cũng nhìn thấy người đàn ông đến nơi tăm tối của mình. Có thể cứu Tiểu Kiệt là do tôi biết trước đường của đối phương. Tôi nhìn thấy hình bóng người khổng lồ, người Nano biến thành chiếc huy hiệu hoa mai, thấy Hắc Long dẫn đàn em lên núi. Tôi luôn nhìn thấy những hình ảnh tương lai vụn vặt, nhưng có cách nào kiểm soát và thay đổi, nên chỉ có thể thầm lợi dụng nó. Đây chính là bí mật sâu kín của cuộc đời tôi.

      Ngoài ra, tôi cũng nhìn thấy, vài phút sau, nằm dưới đất, bị thanh kiếm ánh sáng đâm xuyên qua đầu và xẻ đôi lồng ngực, vô số hạt Nano tan ra. Tôi thể tưởng tượng nổi, bị tấn công kiểu gì mới thành ra bộ dạng đó. Đừng , Cố Tế Sinh!

      Nửa cuộc đời sống như người Trái đất, mỗi ngày vui vẻ cùng bọn trẻ. Xin đừng , đừng đâm đầu vào chỗ chết!

      Tôi phải ngăn bằng được. Bởi vì, những điều tôi linh cảm chưa sai bao giờ.

      Hết chương 12
      caoduong, Trâuinbeibe thích bài này.

    3. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 13-1

      Hơn hai giờ sáng, màn đêm mù mịt. Ứng Hàn Thời quan sát bầu trời và dải núi trùng trùng điệp điệp ở bên dưới qua cửa kính khoang máy bay. Cạnh chân là hai người đàn ông ban nãy giờ nằm bất động. Đúng như dự liệu, chúng chạy vào rừng là để lên chiếc máy bay chiến đấu bỏ trốn. Đối với người Trái đất, loại máy bay này thực ra cũng chỉ là ngôi sao băng hay tia chớp vụt qua bầu trời mà thôi.

      Ứng Hàn Thời nhanh chóng hạ gục đối phương rồi lên máy bay của chúng, thiết lập lịch trình tự động quay về điểm xuất phát. Căn cứ vào bản đồ GPS, sắp đến gần hang ổ của chúng.

      Địa thế ngày càng hiểm trở và hoang vu, bốn bề đều là vực sâu dựng đứng. Nơi này có lẽ nhiều năm cũng chưa ai đặt chân tới.

      Cách mục tiêu năm cây số, Ứng Hàn Thời điều khiển máy bay rời khỏi quỹ đạo định, đỗ xuống hẻm núi. Sau đó, lặng lẽ tiến vào màn đêm.

      Đây là ngọn núi rất cao, bên là vực sâu vạn trượng, dưới là dòng sông cuồn cuộn. Nhìn từ phía xa xa, ngọn núi như người khổng lồ đen sì. vách núi dốc đứng có mấy hang động, bất cứ ai nhìn vào cũng dễ liên tưởng đến quan tài treo của người xưa.

      Nếu vào sâu bên trong hang động, ta phát phía trước rộng mở, có khoảng trống bằng phẳng, đầy dấu vết được bàn tay con người sửa sang.

      Mười chiếc máy bay chiến đấu đen sì lặng lẽ đậu ở đó. Càng vào sâu bên trong càng có cảm giác quả núi này bị đục rỗng ruột. Vách đá có hàng cửa ra vào, mấy cánh cửa mở toang. Trong mỗi gian xuất , hai người đàn ông trẻ tuổi. Họ đều mặc quân phục màu đen, ngực trái thêu hình chữ thập màu đỏ, tổng cộng cũng hơn ba mươi người.

      Nơi sâu nhất của hang động cũng có cánh cửa, người đàn ông mặc bộ đồ tương tự đứng ở bên trong. Vách đá trước mặt ta bị khoét lỗ hổng, chèn tấm kính Nano màu đen làm cửa sổ. ta ngẩng đầu ngắm sao trời qua tấm kính.

      thanh niên vào: “Báo cáo ngài chỉ huy!”

      Người đàn ông quay đầu. ta ngoài ba mươi tuổi, tóc đen, mắt đen nhưng các nét lại giống người phương Tây. gò má ta xăm hình chữ thập .

      !” ta cất giọng trầm trầm.

      “Ngài chỉ huy, đội truy kích số Ba vẫn chưa quay về, liên lạc bị cắt đứt.”

      Người đàn ông cúi xuống, chậm rãi rút đôi găng màu trắng, nắm trong tay lúc rồi đeo vào.

      “Tôi biết rồi.” ta quay người, lại dõi mắt lên bầu trời, khóe miệng khẽ nhếch lên.

      Ứng Hàn Thời đứng bên ngoài cửa động, lặng lẽ mất hút trong bóng tối.

      núi Y Lam, Cẩn Tri lại lần nữa túm lấy cánh tay Cố Tế Sinh: “ đừng ! Chúng ta nghĩ cách khác.” Đầu óc xoay chuyển rất nhanh, quay sang hỏi Trang Xung: “Cung tên của có thể bắn trúng Hắc Long ?”

      Tuy bình thường Trang Xung bách phát bách trúng nhưng chưa bao giờ bắn người nên nhất thời do dự. Cố Tế Sinh lặng lẽ nhìn Cẩn Tri, ánh mắt trở nên ôn hòa.

      “A...” Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng thét của trẻ em. Tiểu Kiệt biết tỉnh dậy từ lúc nào, bụng chảy đầy máu, sắc mặt vô cùng đau đớn. Hắc Long đưa con dao dính đầy máu từ dưới bụng lên cổ Tiểu Kiệt, miệng nở nụ cười thâm hiểm.

      “Đừng có lằng nhằng nữa!” gầm lên: “Lập tức giao đám người máy cho tao. Chậm phút, tao đâm thằng này nhát. Chúng mày nghĩ, nó có thể chịu được mấy nhát dao?”

      “Để tôi!” Tiêu Khung Diễn nổi giận, rút khẩu súng la- de từ túi đồ nghề ra: “Boss sợ chúng dùng quỷ kế “điệu hổ ly sơn” nên mới hạ lệnh, các vị thể ra ngoài mà phải ở trong tầm bảo vệ của pháo quang tử. Riêng tôi có thể .” ta quay sang Cẩn Tri: “Tiểu Tri, thử xem liệu tôi có chết ?”

      Tiêu Khung Diễn có lẽ là người đầu tiên “tiêu hóa” Cẩn Tri có khả năng nhìn thấy tương lai. ràng nhắc đến chuyện sống chết của mình mà ta vẫn chớp chớp đôi mắt, tỏ ra rất hiếu kỳ.

      Cẩn Tri còn chưa trả lời, Cố Tế Sinh cất giọng lạnh lùng: “ có nhanh bằng con dao của mà đòi ?”

      Tiêu Khung Diễn ngẩn người. Tuy ta là người máy vũ trang tương đối mạnh, có thể đập Hắc Long nát bét, nhưng tốc độ phải là sở trường của ta.

      có nhìn thấy Tiểu Kiệt ?” Cố Tế Sinh đột nhiên hỏi Cẩn Tri.

      Cẩn Tri lắc đầu. Những hình ảnh vụn vặt vụt qua não bộ của có trẻ em.

      Cố Tế Sinh mỉm cười: “Tức là thằng bé được cứu thoát.”

      Lòng Cẩn Tri nặng trĩu. ta cất giọng dịu dàng: “Cẩn Tri, có thể thấy tương lai nhưng nhìn trái tim của người Nano. Đối với tôi, an nguy của bọn trẻ còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình.”

      Cố Tế Sinh nhàng rút tay về: “Đây cũng là trách nhiệm của người thầy, cần các vị gánh vác thay.”

      xong, ta quay người ra ngoài. Đúng lúc này, Nhiếp Sơ Hồng đột nhiên chạy tới, tóm lấy vai Cố Tế Sinh đẩy về phía sau rồi định lao . Nhưng tốc độ của làm sao nhanh bằng người Nano.

      Thân thể Cố Tế Sinh nhanh chóng tan biến thành vô số hạt xoay tròn, tựa như sao băng hay cầu vồng. Dòng hạt quay đầu, đâm vào Nhiếp Sơ Hồng, khiến lùi lại phía sau mấy mét. Nhiếp Sơ Hồng đau đớn kêu tiếng: “Tế Sinh!” Tuy nhiên, dòng hạt lao về phía Hắc Long và Tiểu Kiệt.

      “Dự cảm của ấy chưa chắc chuẩn.” trung vang lên giọng nhõm của ta: “Tôi tự tay giết chết Hắc Long.”

      Mọi người đều đuổi theo nhưng làm sao có thể bắt kịp Cố Tế Sinh. Chỉ trong chớp mắt, ta đỉnh đầu Hắc Long.

      Hắc Long lập tức lia con dao về phía cổ Tiểu Kiệt. Cố Tế Sinh nhanh như chớp, biến thành mũi tên màu bạc sắc nhọn, đâm vào khắp người Hắc Long.

      Hắc Long hét lên tiếng đầy đau đớn. Vai, cánh tay, cổ tay, bụng, hai chân bị đâm thủng, máu chảy lênh láng. lập tức tức buông Tiểu Kiệt, con dao tuột khỏi tay, người đổ vật xuống đất.

      Dòng hạt lượn đường cong tuyệt đẹp, rồi tụ vào nhau hợp thành Cố Tế Sinh. ta lập tức bế Tiểu Kiệt lên. Thím Tôn khóc nức nở, lao đến ôm cháu nội.

      Đúng lúc này, mọi người cũng chạy đến nơi. Thấy Hắc Long nằm thoi thóp dưới đất, còn Cố Tế Sinh chẳng hề hấn gì, mấy người đàn ông đều thở phào nhõm, chỉ riêng Cẩn Tri sắc mặt vẫn nặng nề.

      Cố Tế Sinh ngẩng đầu, mỉm cười với bọn họ: “Tôi rồi, làm sao tôi có thể chết...”

      Tiếng ta dừng ở đây, bởi vì thanh kiếm ánh sáng dài và sắc nhọn đâm xuyên qua ngực ta. Cố Tế Sinh trợn mắt, từ từ cúi đầu, nhìn Tiểu Kiệt tay mình.

      Tiểu Kiệt nhếch miệng nở nụ cười lạnh lùng. Giây tiếp theo, thân thể nó tan rã, biến thành dòng hạt màu đen. Hắc Long thoi thóp dưới đất đột nhiên bật dậy, cũng biến thành dòng hạt Nano đen tuyền rồi phân thành vô số mũi tên bắn vào toàn thân Cố Tế Sinh. Trong khi đó, cánh tay phải của thím Tôn cũng tan ra, nhanh chóng ghép thành thanh kiếm ánh sáng đâm xuyên qua đầu ta.

      Cố Tế Sinh hoàn toàn bất động. Tất cả xảy ra quá nhanh, Cẩn Tri và mọi người như bị sét đánh trúng, nhất thời thể thốt ra lời.

      ...” Tiêu Khung Diễn kêu lên tiếng, giương súng la de bắn về phía ba người Nano loại hình chiến đấu kia. Trang Xung cũng giương cây cung, bắn tới tấp, chẳng cần biết có tác dụng hay . Nhiếp Sơ Hồng mặt mũi tái nhợt, chạy về phía Cố Tế Sinh. Lồng ngực đau buốt, Cẩn Tri cũng lảo đảo chạy theo .

      Nhưng tất cả quá muộn. Ba người Nano đồng thời rút vũ khí, khiến Cố Tế Sinh ngã xuống đất. mảnh hình bầu dục màu trắng từ ngực trái ta bay ra ngoài.

      “Con chip kìa!” Tiêu Khung Diễn .

      Người Nano đóng giả làm Tiểu Kiệt lập tức giơ tay bắt lấy. Sau đó, cả ba biến thành dòng hạt hình mũi tên bắn thẳng về phía khu rừng, biến mất trong giây lát.

      Nỗi đau như thủy triều vô biên vô tận nhấn chìm trái tim mọi người. Nhiếp Sơ Hồng quỳ xuống, muốn ôm Cố Tế Sinh nhưng biết làm thế nào. Cẩn Tri ngồi bệt bên cạnh, nước mắt chảy giàn giụa xuống gò má. Trang Xung và Tiêu Khung Diễn cũng đau đớn khôn nguôi. Còn đám người máy tí hon đều chạy đến, miệng phát ra tiếng hức hức, đồng thời ra sức kéo ta dậy.
      Trâu thích bài này.

    4. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 13-2

      Tuy nhiên, Cố Tế Sinh hề nhúc nhích. Vào thời khắc này, ánh mắt ta vô hồn, đầu bị thủng lỗ, thân thể nát vụn thành những hạt xoay tròn quanh mọi người. Sau đó, ta đột nhiên đảo tròng mắt, như nhìn bọn họ, cũng tựa hồ dõi về phương xa. Khóe miệng ta khẽ nhếch lên: “Cẩn Tri, ra ... có khả năng biết trước tương lai...”

      Cẩn Tri ôm miệng nghẹn ngào. Giọng Cố Tế Sinh yếu dần: “Nhưng sao tôi... cảm thấy buồn quá...”

      Tiêu Khung Diễn vội lên tiếng: “ hãy kiên trì, đừng chuyện nữa, cố gắng giữ chút năng lượng cuối cùng. Tôi giúp tu sửa. Tôi là bác sĩ quân y rất giỏi đấy.”

      Đúng lúc này, bầu trời vụt qua tia sáng, chiếc máy bay chiến đấu của người ngoài hành tinh hạ xuống trước mặt bọn họ. Ứng Hàn Thời mở cửa nhảy xuống, Cẩn Tri nhìn qua làn nước mắt.

      Chứng kiến cảnh tượng trước mặt, phảng phất hóa đá trong giây lát. Tiêu Khung Diễn mếu máo: “Ngài chỉ huy! Em xin lỗi trông chừng ta, để ta ra ngoài. Con chip cũng bị chúng cướp mất rồi!”

      Ứng Hàn Thời nhanh chóng đến bên Cẩn Tri, gương mặt như bị phủ bởi lớp băng giá lạnh. bế Cố Tế Sinh lên, đồng thời với Tiêu Khung Diễn: “Tiểu John, lập tức chuẩn bị phẫu thuật.”

      Trời vẫn còn tối lờ mờ, cả dãy núi vẫn sừng sững ở đó. Trong sân trường, ngọn đèn vàng bật sáng từ đầu đến cuối.

      Trong căn phòng khép chặt cửa, Tiêu Khung Diễn tiến hành ca tu sửa cho Cố Tế Sinh. Nhiếp Sơ Hồng ngồi ngoài sân, vùi mặt vào lòng bàn tay, còn Trang Xung cũng yên lặng ngồi cạnh .

      Cẩn Tri đứng dậy ra ngoài. Trước mặt là ruộng bậc thang trải dài, vài con đom đóm lập lòe. Ứng Hàn Thời ngồi tảng đá lớn, cái đuôi thõng xuống. đến ngồi cạnh .

      ràng mới chỉ xa nhau lúc, trước đó, người đàn ông này còn thầm bên tai . Vậy mà sau khi chứng kiến cảnh tượng thảm khốc, lúc gặp lại , có cảm giác như xa cách cả kiếp người.

      Cẩn Tri ngoảnh đầu về phía Ứng Hàn Thời. Bóng dáng toát ra vẻ độc đến mức bất giác thấy trong lòng nhói đau.

      nghĩ gì thế?” hỏi .

      vẫn nhìn thẳng về phía trước: “Tôi... thể bảo vệ ta.”

      Cẩn Tri im lặng. Não bộ chợt lên hình ảnh Cố Tế Sinh bị ba người Nano tấn công, liền nhắm mắt. lúc sau, mở mắt ra, lặng lẽ đưa tay sờ đầu Ứng Hàn Thời.

      vẫn ngồi bất động. Bàn tay Cẩn Tri lướt qua mái tóc, dừng lại ở đôi tai thú của : “Chuyện này phải lỗi của .”

      từ từ quay sang . Bởi vì trời tối nên nhìn vẻ mặt người đàn ông, chỉ cảm thấy đôi mắt chất chứa tâm tình nào đó.

      Giây tiếp theo, ôm vào lòng. Lồng ngực giá lạnh, bàn tay đặt vai cũng mát rượi. Toàn thân Cẩn Tri bị bao vây bởi mùi đàn ông của . ràng rất dịu dàng nhưng tự nhiên lại thể động đậy.

      lắng nghe nhịp tim của lẫn của mình, tựa như vòng tay thế giới yên bình. cảm giác ngọt ngào xen lẫn đau đớn tràn ngập trong lòng Cẩn Tri. ngồi bất động, nhìn về phía sân trường, viền mắt ươn ướt.

      Cẩn Tri từ từ ngẩng đầu. Mặt lướt qua ngực, cổ và cằm Ứng Hàn Thời. Hơi thở của rất gần, hai người chạm đầu mũi vào nhau, thời gian tựa như dừng lại ở giây phút này.

      Sau đó, Ứng Hàn Thời bất ngờ hôn người con trong lòng. Đôi môi mềm mại và mát lạnh của phủ lên miệng Cẩn Tri. dùng đầu lưỡi tách đôi môi , tiến sâu vào tìm kiếm hưởng ứng của . Nụ hôn này rất dịu dàng nhưng kiên quyết, chứ dè dặt như lần trước.

      Cẩn Tri biết nên hôn . là người ngoài hành tinh, vốn cùng thế giới, nên có quan hệ dây dưa. Tuy nhiên, có lẽ do bóng đêm mang lại cảm giác độc, do thời khắc này quá yếu đuối và đau lòng, muốn đẩy ra, mà để mặc nắm lấy hai tay mình, hôn càng sâu hơn.

      Trong nỗi khát khao khó diễn tả thành lời và bị lạc mất phương hướng, Cẩn Tri cử động đầu lưỡi quấn lấy . Ứng Hàn Thời vẫn mở mắt nhìn . Đôi mắt sâu thẳm dưới bầu trời đêm.

      lúc sau, chuyển sang ôm thắt lưng , để tựa người vào tảng đá rồi lại cúi xuống hôn mãnh liệt hơn. Lần đầu tiên trong đời, Cẩn Tri biết thế nào là ý loạn tình mê. Toàn thân mềm nhũn trong vòng tay và cả dịu dàng của người đàn ông, muốn thoát ra.

      “Tiểu Tri!” Ứng Hàn Thời khẽ thầm bên tai . Cẩn Tri thở dốc, “ừm” tiếng.

      buông người . Cẩn Tri nhìn bằng ánh mắt mơ màng. Lúc này, trời sáng hơn chút nên có thể thấy , gương mặt đỏ ửng, ánh mắt dịu dàng như tinh tú chiếu rọi xuống mặt hồ.

      “Tiểu Tri, tôi...”

      Cẩn Tri nín thở chờ tiếp. Đúng lúc này, thanh xúc động của Trang Xung vọng tới: “Tri, ca phẫu thuật kết thúc rồi. Hai người mau lại đây !”

      Cẩn Tri và Ứng Hàn Thời giật mình. lập tức ôm , phi nhanh về ngôi trường. Tiêu Khung Diễn đứng ở cửa căn phòng , vừa tháo găng tay vừa cất giọng ủ rũ: “ ta sống sót, tuy nhiên...”

      Cẩn Tri cùng Ứng Hàn Thời vào căn phòng tạm thời trưng dụng làm phòng phẫu thuật. khí vẫn còn nồng nặc mùi thuốc khử trùng. Cố Tế Sinh nằm giường bệnh, hoàn toàn trở lại dáng vẻ bình thường. Những vết thương và chỗ hỏng hóc thân thể ta biến mất. ta nhắm mắt, tựa như trong giấc ngủ say. Nhiếp Sơ Hồng và Trang Xung đứng yên bên cạnh.

      Tựa như giật mình tỉnh giấc, Cố Tế Sinh từ từ mở mắt. Đôi mắt ta trong trẻo lạ thường. ta ngơ ngác nhìn mọi người. Nhiếp Sơ Hồng liền nắm tay ta: “Có nhận ra tôi ?”

      Cố Tế Sinh im lặng nhìn Nhiếp Sơ Hồng chăm chú. lúc sau, ta ngoác miệng, nở nụ cười vô cùng rạng rỡ và ngây thơ.

      Mọi người đều giật mình. Tiêu Khung Diễn thở dài: “Tôi có thể sửa chữa thân thể ta. Nhưng nơi kẻ địch tấn công là vị trí quả tim, cũng là nơi người Nano đặt con chip điều khiển. Thân thể ta hơn trăm năm, quá già cỗi rồi, con chip có cách nào hồi phục, cũng chẳng thể lắp con chip mới...” Ngừng vài giây, ta tiếp: “Bây giờ, ta chỉ có IQ bằng đứa trẻ Trái đất hai, ba tuổi. Ngoài ra, ta vĩnh viễn trong tình trạng này.”

      Trời sáng, ánh dương bao phủ đồng ruộng và trường học. Phía xa xa vang lên tiếng cười , tiếng ca hát của bọn trẻ. Chúng vui vẻ về phía ngôi trường.

      Nhiếp Sơ Hồng thay sang chiếc áo sơ mi sạch , đứng ở cổng trường đón bọn trẻ như thường lệ. Chỉ có điều, viền mắt thâm quầng, dưới cằm có vệt râu chưa kịp cạo. Cẩn Tri, Ứng Hàn Thời và Trang Xung đứng dưới sườn núi dõi theo .

      “Thầy Nhiếp, thầy Cố đâu rồi ạ?” đứa trẻ hỏi: “Thầy Cố bảo tuần trước em ngoan nên hôm nay thầy phát kẹo cho em.”

      Những đứa trẻ khác nghe thấy liền nhao nhao: “Em cũng muốn kẹo! Em cũng muốn kẹo của thầy Cố!”

      Nhiếp Sơ Hồng hít hơi sâu rồi ngồi xổm xuống, xoa đầu thằng bé: “Hôm nay thầy Cố...”

      còn chưa dứt lời, đám trẻ chạy ào vào trong trường, hét toáng lên: “Thầy Cố! Kẹo, kẹo!”

      Nhiếp Sơ Hồng lập tức quay người. Cố Tế Sinh rời phòng. Vừa ra đến sân, ta liền bị bọn trẻ bao vây, giơ tay đòi kẹo. ta ngây ra, hai tay buông thõng bên mình, vẻ mặt vô cùng bối rối. Nhiếp Sơ Hồng quay chỗ khác, viền mắt đỏ hoe.

      Đứa trẻ lớn tuổi nhất phát ra bất thường của thầy Cố, lập tức kéo áo ta: “Thầy làm sao thế ạ? Tại sao thầy chuyện?”

      Cố Tế Sinh ngơ ngẩn, khẽ lắc đầu. Nhiếp Sơ Hồng tới, cất giọng nghẹn ngào: “Các em vào phòng học , để thầy Cố nghỉ ngơi. Thầy ấy bị ốm rồi.”

      Nghe vậy, bọn trẻ lo lắng ôm chân Cố Tế Sinh: “Thầy Cố làm sao thế?”, “Thầy bị cảm à?”, “Sao thầy chẳng gì cả?”

      Cố Tế Sinh đột nhiên ôm đầu, lắc nguầy nguậy. Sau đó, nước mắt chảy giàn giụa xuống gò má ta. Chứng kiến cảnh tượng này, bọn trẻ khóc òa lên, ôm ta càng chặt hơn.

      Sống mũi cay cay, Cẩn Tri liền chạy lên cùng Nhiếp Sơ Hồng an ủi bọn trẻ. Nhưng chúng và Cố Tế Sinh đều khóc nức nở.

      “Các em đừng khóc nữa.” Nhiếp Sơ Hồng lên tiếng: “Nếu các em quan tâm đến thầy Cố hãy hát bài, thầy ấy cười à xem.”

      Bọn trẻ nửa tin nửa ngờ, giơ tay lau nước mắt. Sau đó, chúng cất cao tiếng hát:

      “Ngoài trường đình, bên con đường cổ, cỏ thơm xanh tận chân trời.

      Ngọn gió đêm thổi phất qua cây liễu, tiếng sáo thê lương...”
      shi, Trâucaoduong thích bài này.

    5. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 13-3

      Đúng lúc này, giọng hát trầm ấm cất lên, cùng lời ca của bọn trẻ vang vọng khắp núi rừng:

      “Chân trời góc biển, bạn bè tri kỷ trôi dạt tận phương nào.

      Tận hưởng niềm vui với bình rượu này, đêm nay từ biệt giấc mộng hàn...”

      Tất cả mọi người đều nhìn Cố Tế Sinh. ta khóc nữa, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, hát rất tập trung.

      Bọn trẻ đều ngây ra. đứa hét lớn: “Thầy Cố khỏi rồi! Thầy Cố hát rồi kìa!”

      Bọn trẻ mừng rỡ vỗ tay hoan hô. Cố Tế Sinh càng cười tươi hơn, hát hết bài này đến bài khác.

      Nước mắt chảy dài xuống gò má Cẩn Tri. quay sang bên, giơ tay che mắt. Nhiếp Sơ Hồng và Trang Xung đứng bất động chỗ, viền mắt ngân ngấn.

      Ứng Hàn Thời đứng dốc núi, hình bóng tựa như cây thông độc. lúc sau, đến bên Cố Tế Sinh, quỳ chân xuống, cầm tay ta, rành rọt từng từ :

      “Tôi tìm về cho thứ đánh mất, bảo vệ thứ trân trọng.

      nhìn thấy mặt trời mọc mỗi ngày, nhìn thấy các vì sao vĩnh viễn chiếu sáng.

      Với danh nghĩa Tinh Lưu, lời hứa này là mãi mãi.”

      Cẩn Tri lau khô giọt lệ, phóng tầm mắt về phía xa xa. Bầu trời trong xanh như mới được gột rửa, mây trắng lững lờ trôi, rừng núi xanh mướt trải dài đến vô tận.

      Buổi sáng nắng đẹp, Tiêu Khung Diễn ngồi trước máy tính, chăm chú xem hàng trang mua sắm Tmall. Ứng Hàn Thời cầm tách trà nóng, đứng bên bức tường kính, lặng lẽ ngắm nhìn hồ nước bên ngoài.

      "Boss, em đặt mua rất nhiều đồ cho bọn trẻ." Tiêu Khung Diễn lên tiếng.

      "Được."

      "Em còn mua cả đồ chơi phát triển trí tuệ nữa. Chắc bọn trẻ và Tiểu Sinh thích." giọng chàng người máy dần.

      Ứng Hàn Thời im lặng. lúc sau, Tiêu Khung Diễn lẩm bẩm:" Còn nữa, em gọi cho Tiểu Tri ba cuộc điện thoại, mời ấy đến nhà mình chơi, nhân tiện tìm kiếm nguyên nhân dẫn đến khả năng biết trước tương lai của ấy. Nhưng lạ nỗi, lần nào ấy cũng kêu bận, tạm thời chưa đến được." ta rụt rè:" Em cảm thấy, hình như Tiểu Tri né tránh em. Nhưng em đâu có làm chuyện gì khiến ấy vui?"

      Ứng Hàn Thời lặng lẽ dõi mắt ra mặt hồ nước lấp lánh ánh nắng, trong đầu lên hình ảnh hôn tối hôm trước.

      "Là tôi... Tôi gây ra số chuyện với ấy." .

      Tiêu Khung Diễn mở to mắt:" xin lỗi ấy chưa?"

      Ứng Hàn Thời lặng thinh. Tiểu John làm sao mà biết được, việc muốn và nên làm đâu phải là xin lỗi.

      "Tiểu John, hôm nay tôi đón ấy về đây." mỉm cười.

      Tiêu Khung Diễn vỗ tay hoan hô.

      Vào giờ nghỉ trưa, thư viện rất yên tĩnh. Cẩn Tri nằm úp xuống bàn, chìm trong giấc ngủ. mơ thấy mình ngồi trong căn phòng tràn ngập ánh nắng, viết viết lại hai chữ "SD". Khi viết chữ này, tâm trạng tựa như trở nên hào hứng hơn. biết "SD" là gì nhỉ?

      Vào khoảnh khắc nào đó, giật mình mở mắt, có chút ngẩn ngơ. Trước kia, khi trong đầu vụt qua hình ảnh tương lai, Cẩn Tri thường có cảm giác này. Sau nhiều lần rơi vào tình trạng tương tự, càng trở nên nhạy bén và tỉnh táo hơn. Vì thế, lần ở trong thế giới do trí tuệ nhân tạo tạo ra, gần như lập tức có thể phân biệt đâu là hư ảo đâu là chân thực.

      Mấy ngày qua, Trang Xung còn mải mê chơi điện tử nữa. Những lúc rảnh rỗi, ta copy nhiều đĩa dạy học, đồng thời liên hệ với số dân chơi game, kê gọi quyên góp máy tính cũ rồi gửi đến núi Y Lam.

      Nhiễm Dư tựa vào thành ghế tô lại son môi. Thấy Cẩn Tri tỉnh dậy, liền ghé sát:" Mình có chuyện nghiêm túc muốn kể với cậu."

      "Cậu ." Cẩn Tri mỉm cười.

      "Hôm qua lúc tan sở, ngang qua công viên bên cạnh cơ quan, nhìn thấy người đàn ông lang thang, nhếch nhác, mình lại cảm thấy ta đẹp trai và có tư vị riêng mới chết chứ. Thậm chí mình còn cho ta đồng nữa. Chắc chắn mình bị cậu và Trang Xung ảnh hưởng nên mới để ý đến người đàn ông nghèo rớt mùng tơi. Lẽ nào nhân sinh quan của mình thay đổi rồi sao?"

      Cẩn Tri gật đầu:" Chúc mừng cậu tìm thấy tình đích thực của đời mình."

      "Xin cậu đấy!"

      Hai cười vui vẻ, cánh cửa tự động của khu lưu trữ sách bỗng từ từ mở ra. Tiếp đó, người đàn ông bước vào.

      Cẩn Tri chưa bao giờ làm chuyện thẹn với lương tâm nhưng vào thời khắc này, đột nhiên cảm thấy chột dạ.

      SD là viết tắt của từ Star-Drift hay còn gọi là Tinh Lưu. Chữ cái mà viết viết lại trong giấc mơ ra là biệt danh của người đàn ông này.

      Ứng Hàn Thời đến bên bàn làm việc, khẽ gật đầu chào Nhiễm Dư và Trang Xung rồi quay sang Cẩn Tri:"Tiểu Tri!"

      Nhiễm Dư ho khan tiếng. Cẩn Tri như nghe thấy, mỉm cười đứng dậy:" đến đây có việc gì vậy?"

      Ứng Hàn Thời lập tức trả lời, mà đưa mắt qua Trang Xung và Nhiễm Dư. Nhiễm Dư hiểu ý, kéo Trang Xung đứng lên:" thôi! Chúng ta dọn sách." Trang Xung gật đầu với Ứng Hàn Thời rồi theo ra ngoài.

      "Cảm ơn các bạn." Ứng Hàn Thời với theo họ.

      Nghe câu này, Cẩn Tri hơi hoảng hốt, nháy mắt liên tục với Nhiễm Dư nhưng nàng cứ mặc kệ. Trong phòng trở nên yên tĩnh, Ứng Hàn Thời nhìn , khuôn mặt phiếm hồng.

      Trong lòng bối rối nhưng Cẩn Tri vẫn cố cất giọng điềm tĩnh:" tìm em có chuyện gì à?"

      "Tôi muốn mời em đến nhà hôm nay, để Tiêu Khung Diễn kiểm tra cơ thể em, xem có tìm ra nguyên nhân hay ?"

      Đây cũng là điều Cẩn Tri muốn biết. Tuy nhiên... từ chối khéo:" Nhất định em . Nhưng em vừa nghỉ phép nên công việc chồng chất, hôm nay bận đến tối muộn. Khi nào xong việc, em đến nhà sau."

      "Tôi đợi em, muộn bao lâu cũng thành vấn đề." xong, quay người ra ngoài.

      Nhiễm Dư và Trang Xung nhanh chóng về phòng. Nhiễm Dư kéo rèm cửa sổ, quan sát bên dưới. Ứng Hàn Thời chắp hai tay sau lưng đứng trước tòa nhà, trông rất nổi bật. Mọi người qua lại đều liếc cái nhưng hề có phản ứng.

      Nhiễm Dư giơ ngón cái với Cẩn Tri:"Cậu giỏi lắm! Người đàn ông đẹp trai Porsche còn bị cậu ló ngơ. Cẩn Tri, rốt cuộc cậu do dự gì chứ? Mau nhận lời ta cho xong."

      Nhiễm Dư biết đến tồn tại của người ngoài hành tinh. Về vụ Cố Tế Sinh, Cẩn Tri cũng chỉ kể ta bị kẻ xấu đả thương mà thôi.

      Cẩn Tri liếc người đàn ông dưới sân, ủ rũ đáp:"Mình có cách nào nhận lời ấy."

      Tầm xế chiều, các đồng nghiệp tan sở gần hết. Vì trước đó với Ứng Hàn Thời " bận đến tối muộn", lại đợi ở cổng cơ quan nên Cẩn Tri đành ngồi lại văn phòng hơn tiếng đồng hồ mới ra về.

      Ánh hoàng hôn chiếu xuống người . Khi ngẩng đầu nhìn , gương mặt sáng bừng, khóe mắt nụ cười.

      Cẩn Tri né tránh ánh mắt của người đàn ông, thong thả tới:" Hôm nay em vẫn chưa xong công việc, còn phải làm thẻ đọc sách cho bọn trẻ nữa. Em định đem về nhà giải quyết nốt."

      " sao." Ứng Hàn Thời lên tiếng:"Em mang đến nhà tôi, tôi có thể làm cùng em."

      Cẩn Tri còn lí do từ chối, đành :"Vậy cũng được."

      Chiếc Porsche hòa vào dòng xe cộ đường phố. Cẩn Tri liếc qua người đàn ông, thấy lại đeo đôi găng tay trắng trong lúc lái xe. Tiêu Khung Diễn từng đây là "bệnh nghề nghiệp của ngài chỉ huy". Khóe miệng bất giác cong lên.

      "Tại sao lại mua loại xe này?" Đây là vấn đề thắc mắc từ lâu.

      "Bởi nó là loại xe chạy nhanh nhất Trái đất." đáp.

      Qủa nhiên là câu trả lời đúng kiểu người ngoài hành tinh.

      Từ thư viện tỉnh đến ngôi biệt thự nằm ở ngoại ô của Ứng Hàn Thời cần phải qua nửa thành phố Giang và con sông Trường Giang. là giờ cao điểm, ngay cả chiếc xe "nhanh nhất Trái đất" cũng chỉ có thể với tốc độ rùa bò.

      Ứng Hàn Thời nhướng mày quan sát đèn xanh đèn đỏ. Nhưng khóe mắt vẫn vô thức nán lại ở người phụ nữ ngồi cạnh. Hai tay cầm chiếc túi xách đặt đùi. Áo len mỏng che nửa mu bàn tay, chỉ để lộ các ngón thon thả.

      Ứng Hàn Thời từ từ thả cánh tay xuống, để nắm tay . Cẩn Tri vẫn dõi mắt ra ngoài cửa sổ, tựa như chú ý. Nhưng vào thời khắc hai bàn tay chạm vào nhau, liền rời chỗ khác.

      Ứng Hàn Thời lại thu tay về, đặt lên vô lăng. Im lặng lúc, lên tiếng:"Tiểu Tri, tôi..."

      "Em buồn ngủ quá!"Cẩn Tri ngắt lời :"Em chợp mắt lúc, khi nào đến nơi gọi em dậy nhé." xong, quay lưng về phía , mí mắt từ từ khép lại."

      Ứng Hàn Thời nhìn vài giây mới đáp:"Ừ"

      suốt quãng đường, Cẩn Tri đương nhiên ngủ nổi. Tâm trạng của vừa rối bời vừa mâu thuẫn. Còn người đàn ông bên cạnh hề có động tĩnh.

      Đến ngôi biệt thự của , Cẩn Tri vừa vặn "tỉnh giấc". Khi hai người vào nhà, Tiêu Khung Diễn cầm cái xẻng nấu, tạp dề quấn quanh bụng, đứng ở bậc cửa cười ngoác miệng với họ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :