1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Người Láng Giềng Của Ánh Trăng - Đinh Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      thích tác phẩm của mẹ Mặc nhưng k có ai làm cả, gặp nàng thiệt là mừng, cố gắng giữ phong độ nha nàng
      amylee thích bài này.

    2. p3chon

      p3chon Member

      Bài viết:
      53
      Được thích:
      46
      Cám ơn nàng edit nhá
      amylee thích bài này.

    3. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Trâu thích bài này.

    4. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 12-1

      "Tinh Lưu trong truyền thuyết... chẳng phải chết rồi hay sao?

      Tôi vẫn còn sống.

      Với danh nghĩa Tinh Lưu..."


      Cẩn Tri nhìn chằm chằm ngọn đèn vàng ở góc sân, đến mức thất thần. Nhiếp Sơ Hồng và Trang Xung ngồi chiếc ghế mây bên cạnh, chẳng ai lời. Chỉ có Tiêu Khung Diễn vui vẻ loanh quanh trong sân. ta điềm nhiên xuất ở trường học với lý do: “Hai người bị lộ thân phận nên Tiểu John cần lánh mặt nữa.”

      Có lẽ trước đó bị sốc nặng nên Nhiếp Sơ Hồng và Trang Xung đều tỏ ra quá kinh ngạc khi nhìn thấy Tiêu Khung Diễn. ta còn mang theo bánh ga tô tự làm, nhiệt tình chia ọi người. Cẩn Tri liền cầm miếng, Nhiếp Sơ Hồng nhìn Tiêu Khung Diễn vài giây mới lời cám ơn rồi nhận bánh.

      “Liệu có thể ăn đấy?” Trang Xung hỏi.

      Tiêu Khung Diễn “hừ” tiếng: “Thế cậu đừng ăn nữa.”

      Trang Xung lập tức cầm miếng bỏ vào miệng rồi nhìn Tiêu Khung Diễn: “ bạn, tôi có thể sờ vào người ?”

      Tiêu Khung Diễn cười toét miệng: “Tất nhiên có thể! Đúng là người cùng Tiểu Tri có khác, chấp nhận nhanh quá .”

      Trang Xung nở nụ cười nhàn nhạt.

      Trong khi hai người trò chuyện vui vẻ, Cẩn Tri quay sang Nhiếp Sơ Hồng: “ nghĩ gì vậy?”

      “Tôi nghĩ về những năm qua.”

      Cẩn Tri đưa mắt về phía cánh cửa khép chặt. Ứng Hàn Thời và Cố Tế Sinh ở trong đó suốt nửa tiếng đồng hồ. Não bộ bất giác lên hình ảnh cúi xuống hôn , gương mặt đỏ ửng; hình ảnh lơ lửng trung, tay vung luồng sáng trắng; chắp hai tay sau lưng đứng trước Cố Tế Sinh với vẻ mặt ôn hòa.

      Cẩn Tri nhắm mắt. Tại sao thể gạt khỏi đầu thế này?

      Bên trong phòng, Ứng Hàn Thời và Cố Tế Sinh ngồi đối diện nhau bên chiếc bàn vuông . Cố Tế Sinh pha ấm trà, hai người từ từ thưởng thức, cùng ngắm bầu trời ngoài cửa sổ.

      “Ngài đến Trái đất bao lâu rồi?” Cố Tế Sinh hỏi.

      “Bốn năm.”

      Cố Tế Sinh cười cười: “Còn tôi trăm ba mươi bảy năm rồi.”

      Chuyến du hành vượt năm ánh sáng đều cần phải qua “Lỗ sâu vũ trụ” nên có sai lệch về thời gian cũng là chuyện bình thường.

      (“Lỗ sâu” (Wormhole) là khái niệm lý thuyết dùng để du hành xuyên -thời gian bằng cách tạo ra lối tắt xuyên qua hai vùng gian nằm cách xa nhau trong vũ trụ.)

      Ứng Hàn Thời đột nhiên ngẩn người. Nếu chuyến du hành của cũng xuất sai lệch, vậy có cơ hội gặp Cẩn Tri. ra, số phận định được gặp nhau.

      “Ngài Tinh Lưu, biết ai muốn cướp con chip của tôi?” Cố Tế Sinh hỏi.

      “Tôi . Trước khi hành tinh mẹ bị diệt vong, chỉ có dân thường thoát nạn mà còn có...”

      “Quân nổi loạn.” Cố Tế Sinh tiếp lời: “Đó là lũ điên khùng. Chúng ta thể để con chip rơi vào tay chúng.”

      “Sao có được con chip?” Ứng Hàn Thời hỏi.

      Cố Tế Sinh im lặng, ánh mắt trở nên xa xăm.

      thực tế, câu chuyện tương đối đơn giản. Con chip giàu năng lượng tuy quý hiếm nhưng những gia đình giàu có bậc nhất ở Đế quốc Diệu Nhật đều sở hữu nó. Ngoài con chip, họ cũng sở hữu cả sinh vật Nano đồ chơi đẹp đẽ, có giọng hát rung động lòng người là Cố Tế Sinh. ta từng nhìn thấy con chip này trong nhà chủ nhân.

      Sau đó, Diệu Nhật xảy ra biến cố. Đám nhà giàu đều lên phi thuyền bỏ chạy. ta cũng được đưa lên chiếc phi thuyền cùng với tài sản quan trọng khác của chủ nhân. Trong lúc vượt qua dải Ngân hà, chiếc phi thuyền gặp cố. Mọi người đều qua khỏi tai ương, chỉ có ta và đám người máy Nano tí hon là may mắn sống sót, nên rời cùng con chip.

      ta thích màu tóc đen, da vàng nên sinh sống ở mảnh đất này. Trong trăm ba mươi bảy năm qua, ta từng trải qua thời kỳ phong kiến, dân quốc và xã hội mới, từng trải qua chiến tranh và nghèo đói. Ban đầu, ta mấy thích ứng cuộc sống của người Trái đất nhưng dần dần quên mất mình là người đến từ hành tinh khác.

      Cho tới nhiều năm trước, trong dịp tình cờ, ta trở thành giáo viên nông thôn. Hằng ngày ở bên cạnh đám trẻ nghèo khó nhưng trong sáng, thuần khiết, được chúng tin tưởng và dựa dẫm, ta đột nhiên cảm thấy, cuộc đời trở nên thú vị và tràn đầy hy vọng. Cứ cách vài năm, ta lại thay đổi diện mạo và thân phận để tiếp tục công việc ý nghĩa này.

      Chỉ vài câu ngắn gọn, Cố Tế Sinh khái quát nửa đời người. ta buông cốc trà, cất giọng chân thành: “Tôi có thể giữ con chip vài ngày ? Hôm nay tuy chúng ta bắt được nhiều tội phạm nhưng Hắc Long bỏ trốn nên bọn trẻ vẫn chưa thực được an toàn. Tôi cần năng lượng của con chip trong mấy ngày để bảo vệ chúng.”

      Ứng Hàn Thời gật đầu: “Được, chúng tôi cũng ở lại đây vài ngày. Kỹ năng chiến đấu của còn hơi non. Nếu muốn, tôi huấn luyện . Sau này, khi nào có thời gian, hãy đến thành phố phố Giang tìm tôi. Như vậy trong tương lai, sử dụng năng lượng của con chip càng hiệu quả hơn.”

      Cố Tế Sinh hơi bất ngờ, ngữ khí trở nên trịnh trọng: “Ngài quả nhiên là Tinh Lưu vĩ đại luôn chính trực và giàu lòng thương người.”

      “Còn chuyện nữa.” ta đột nhiên đổi đề tài: “Thân phận của tôi bị ngài phát giác, nhưng trong số mấy người ở ngoài kia còn vị vẫn che giấu điều bí mật.”

      Sắc mặt Ứng Hàn Thời thay đổi.

      Cố Tế Sinh mỉm cười: “ ra ngài biết rồi.”

      Khi cánh cửa mở ra, Cẩn Tri và hai người đàn ông đều ngẩng đầu. Cố Tế Sinh bình thản bước ra ngoài, còn Ứng Hàn Thời vẫn ngồi bên cửa sổ uống trà.

      Cố Tế Sinh đảo mắt vòng, dừng lại ở Cẩn Tri rồi liếc sang Nhiếp Sơ Hồng. Nhiếp Sơ Hồng liền đứng dậy. Hai người đàn ông chẳng lời, người xung quanh đều nhận ra khí bất thường giữa họ. Ngay cả Tiêu Khung Diễn cũng hết nhìn người này đến người kia, ánh mắt lộ vẻ hiếu kỳ.

      “Sơ Hồng, tôi...” Cố Tế Sinh mở miệng trước.

      Nhiếp Sơ Hồng đột nhiên quay người rời . Cố Tế Sinh phảng phất hóa đá trong giây lát.

      “Sau này...” Giọng trầm trầm của Nhiếp Sơ Hồng vọng tới: “Cậu đừng để lộ thân phận trước mặt người khác.”

      “Được thôi.”

      “Tôi hơi mệt, ngày mai cậu thay tôi dạy tất cả các tiết !”

      Cố Tế Sinh nở nụ cười tươi roi rói: “Tất nhiên thành vấn đề.”

      Nhiếp Sơ Hồng cầm mấy chai rượu ở góc tường rồi ra ngoài cổng trường: “Chúng ta uống rượu thôi.”

      Cố Tế Sinh lập tức theo . Trong sân khôi phục trạng thái yên tĩnh, Tiêu Khung Diễn thầm to với Trang Xung. Đúng lúc này, Ứng Hàn Thời khỏi phòng, đứng dưới ngọn đèn sáng, nhìn Cẩn Tri bằng ánh mắt dịu dàng, khiến trái tim lỗi nhịp.

      “Cẩn Tri, tôi có chuyện muốn với em.”

      “Vâng.”

      Tiêu Khung Diễn và Trang Xung lập tức đứng lên: “Tôi cũng muốn nghe.”

      Ứng Hàn Thời đến bên Cẩn Tri, nắm lấy cổ tay : “Chúng ta ra chỗ khác !”
      rjnchanTrâu thích bài này.

    5. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 12-2

      Cẩn Tri ngập ngừng: “Hay là để bọn họ cùng nghe?”

      Tiêu Khung Diễn và Trang Xung lộ vẻ vui mừng. Ứng Hàn Thời lặng thinh. Giây tiếp theo, đột nhiên ôm lấy thắt lưng . Còn chưa kịp phản ứng, Cẩn Tri nghe thấy tiếng gió thổi ù ù bên tai. Khi ngẩng đầu, phát ánh đèn chiếu trong sân trường ở tít phía xa xa. bế lao vào màn đêm như tia chớp. Cẩn Tri lại tựa mặt vào ngực người đàn ông, lắng nghe nhịp tim trầm ổn của .

      Ứng Hàn Thời đưa đến bên bờ suối. Nơi này vô cùng thanh vắng, chỉ có tiếng nước chảy róc rách. đặt xuống đất nhưng lập tức mở miệng mà hướng ánh mắt lên bầu trời.

      Cẩn Tri đứng bên cạnh, ngắm nhìn dòng suối trong vắt, lấp lánh ánh trăng. nhàng khua chân xuống nước, tâm trạng có chút rối bời. Trong khi đó, não bộ của Ứng Hàn Thời đều là hình bóng . nhớ tới nụ cười dịu dàng của hôm gặp lại trong hang động; nhớ tới lúc băng qua con suối, nắm lấy tay ; nhớ ánh mắt phẫn nộ và thương xót của khi đám người máy tí hon bị kẻ xấu bắt nạt. cũng nhớ tới đôi môi ngọt ngào và mềm mại của khi được hôn. thậm chí còn chạm vào đầu lưỡi . Vào thời khắc đó, dường như cũng đáp trả... Vậy mà sau khi tỉnh dậy, hề bận tâm tới nụ hôn ấy, thậm chí còn bảo “nghĩ thoáng chút”. Nghĩ đến đây, lồng ngực Ứng Hàn Thời hơi tắc nghẽn nhưng cũng chứa đầy cảm xúc dịu dàng.

      “Cẩn Tri, thế gian này ai có thể tùy tiện biết được bí mật của người khác. Em có nguyện vọng gì ?” đột nhiên hỏi.

      Bởi vì Ứng Hàn Thời hỏi câu lấp lửng nên Cẩn Tri hiểu ý. Tuy nhiên, cho rằng ám chỉ đến bí mật của Cố Tế Sinh nên để trong lòng. ngẫm nghĩ, bản thân hình như chẳng có nguyện vọng gì. Trong đầu chợt lên hình ảnh quẫn bách của khi bị túm đuôi ngay tại dòng suối này, Cẩn Tri liền cười tủm tỉm: “Tôi chỉ muốn lần nữa được sờ đuôi của .”

      Đây vốn là câu đùa, Cẩn Tri tưởng Ứng Hàn Thời đỏ mặt, quay chỗ khác rồi cất giọng bối rối: “Cẩn Tri... đừng như vậy mà.”

      Tuy nhiên, lần này chỉ im lặng. Tựa như phải đưa ra quyết định khó khăn, thở dài tiếng. Giây tiếp theo, đôi tai nhọn và cái đuôi từ từ lộ ra ngoài. quay sang , gương mặt đỏ ửng, cái đuôi ngoe nguẩy sau lưng.

      Trong lúc Cẩn Tri còn chưa hết ngỡ ngàng, Ứng Hàn Thời giơ tay túm lấy đuôi của mình đưa đến trước mặt .

      “Cẩn Tri! Nếu đây là nguyện vọng của em tôi xin hứa, từ nay về sau, em có thể sờ vào nó bất cứ lúc nào...” Giọng trở nên khàn khàn: “Tôi từ chối.”

      Cẩn Tri ngẩn người, lại nghe tiếp: “Đây là thành ý của tôi đối với em. Liệu em có tin tưởng tôi, cho tôi biết bí mật của em hay ?”

      Cẩn Tri hoàn toàn bất động. lên tiếng, cũng chẳng giơ tay chạm vào đuôi của .

      Nhìn gương mặt nhợt nhạt của , trong đầu Ứng Hàn Thời bỗng vang lên câu của Cố Tế Sinh hồi nãy: “Ban đầu, tôi cũng phát ta có gì lạ thường. Tuy nhiên, lúc người Nano đóng giả làm người khổng lồ, ta rất nhanh chú ý đến phương hướng đó, còn nhiều lần nhắc nhở mọi người. Tôi nghĩ chắc chắn ngài cũng chú ý tới điểm này. Điều càng khiến tôi khẳng định nỗi nghi ngờ là chiếc huy hiệu hoa mai đánh dấu đường . Chắc ngài cũng biết khả năng mô phỏng của người Nano là tuyệt hảo. Ngay cả Trang Xung cũng chẳng nhận ra, vậy mà ta chiếc huy hiệu có điểm khác biệt. Lẽ nào ta biết trước, huy hiệu là do người Nano biến thành hay sao?

      Ngoài ra, lúc chúng tôi tìm Tiểu Kiệt cũng đều do ta dẫn đường. ta cũng chính là người phát ra dấu vết của kẻ xấu. Sau khi phát ra điều này, tôi đối chiếu bản đồ, mới biết ta đường thẳng, khiến chúng tôi có thể tìm thấy Tiểu Kiệt trong khoảng thời gian nhanh nhất. Chẳng lẽ ta biết Tiểu Kiệt ở đâu? Ngài Tinh Lưu, tôi xin mạo muội hỏi câu, rốt cuộc người phụ nữ Trái đất mà ngài mến che giấu bí mật gì?”

      ra, những điều Cố Tế Sinh đề cập, Ứng Hàn Thời đều chú ý tới. chỉ có vậy, khi Hắc Long dẫn đàn em lên núi, Cẩn Tri cũng lập tức phát giác trong rừng cây dường như có bóng người.

      thực tế, lúc bấy giờ, đám Hắc Long ở cách xa bọn họ mấy cây số, mắt thường thể nhìn thấy mà chỉ có thị lực đặc biệt của và hệ thống theo dõi của Tiêu Khung Diễn mới nhận ra điều đó.

      Buổi đêm yên tĩnh. Cẩn Tri cúi thấp đầu, im lặng hồi lâu. Ứng Hàn Thời tay chắp sau lưng, tay nắm lấy cái đuôi, nhìn đăm đăm. Dòng suối hiền hòa vẫn lững lờ chảy dưới chân họ.

      Khi ngẩng đầu, Cẩn Tri liền bắt gặp đôi mắt còn đen hơn cả màn đêm của Ứng Hàn Thời. khẽ thầm: “Cộng thêm đôi tai nữa, tôi có thể sờ nó bất cứ lúc nào.”

      im lặng vài giây rồi lên tiếng: “Được thôi.”

      Cẩn Tri mỉm cười, sắc mặt trở nên nghiêm túc. Từ lúc hiểu chuyện, giữ bí mật động trời liên quan đến bản thân. Hồi còn sống, mẹ là người duy nhất biết bí mật này. Bà từng với : “Nếu ông trời cho con thứ khác người, con hãy chấp nhận và bảo vệ nó. Mọi chuyện trong cuộc đời thực ra cũng chẳng có gì to tát.”

      Bây giờ, phá lệ, tiết lộ bí mật với người thứ hai. Tuy nhiên, trong lòng hề có chút ngại ngần.

      “Xin hãy giữ bí mật.” nhướng mày nhìn Ứng Hàn Thời: “Bởi vì em chưa từng với người nào khác.”

      Ứng Hàn Thời khẽ gật đầu. Giây tiếp theo, đột nhiên kéo vào lòng. Cẩn Tri còn chưa kịp phản ứng, đưa nhảy lên đỉnh núi. Chứng kiến rừng cây vùn vụt lướt qua dưới chân, chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, vô thức ôm càng chặt hơn.

      Hai người đáp xuống đỉnh núi cao nhất, đằng sau là bầu trời cao lồng lộng, phía trước là vực sâu ngàn trượng. Cả dải núi Y Lam tựa như đều ở dưới chân họ.

      Ứng Hàn Thời đến cái cây lớn mới thả Cẩn Tri xuống đất. tỏ ra nghi hoặc: “Tại sao lại đưa em lên đây?”

      chống tay vào thân cây bên cạnh , thân hình cao lớn che mất nửa vầng trăng. Sau đó, cúi đầu, đôi tai nhọn từ từ tiến lại gần.

      “Em có thể tiết lộ rồi. Ở đây chắc chắn ai nghe thấy.”

      Cẩn Tri: “Hả?” Nửa đêm đưa lên tận đỉnh núi cao chỉ để nghe bí mật hay sao?

      Vào thời khắc này, bất kể là đôi tai thú hay cái đuôi ở sau lưng đều nhắc nhở , đây là người ngoài hành tinh. Nhưng gần như vậy, chỉ cần hơi nhướn người là có thể chạm môi vào má .

      Tim Cẩn Tri đập thình thịch trong lồng ngực: “Ứng Hàn Thời, ra em...”

      Đúng lúc này, máy liên lạc bỗng dưng reo vang, giọng có chút nặng nề của Tiêu Khung Diễn truyền tới: “Boss, phải quay về ngay.”

      “Chuyện gì vậy?”

      Ngữ khí của Tiêu Khung Diễn càng ủ rũ hơn: “Bọn chúng đến rồi.”

      Tín hiệu cắt đứt, Ứng Hàn Thời nắm lấy cổ tay .

      “Bọn chúng là ai?” Cẩn Tri hỏi.

      Ứng Hàn Thời trả lời. Trong đầu đột nhiên vụt qua nhiều hình ảnh: bầu trời lửa đạn rực cháy, từng đoàn máy bay chiến đấu dày đặc lao về phía trước, lô cốt vũ trụ tiến hành bước nhảy gian rời khỏi Ngân hà, từng gương mặt lạnh lùng và quyết tâm, những người lính trẻ tuổi trầm mặc và kiên định... cuối cùng là hình ảnh Diệu Nhật rơi xuống khoảng tăm tối.

      Trong trường học, Tiêu Khung Diễn lặng lẽ quan sát năm người đàn ông biết chui từ đâu ra đứng bãi đất trống bên ngoài. ta “hừ” tiếng.

      Nhiếp Sơ Hồng và Cố Tế Sinh quay về, nhưng toàn thân đầy mùi rượu, mặt đỏ bừng bừng. Cố Tế Sinh gục xuống chiếc ghế mây bất động. Nhiếp Sơ Hồng đỡ hơn chút, ánh mắt vẫn còn tỉnh táo. hỏi: “Bọn họ là ai vậy?”

      Tiêu Khung Diễn hết sức bận rộn. ta dỡ đồ xe việt dã vào trường học. Bây giờ, ta chuyển cỗ máy màu bạc giống khẩu súng liên thanh ra cổng trường, sau đó ngồi xổm lắp đặt.

      “Đó là tàn quân nổi loạn, tương tự đội quân vũ trang chống chính phủ ở Trái đất. Chắc mọi người cũng để ý, má bên trái bọn chúng đều khắc dấu chữ thập. Đó là tượng trưng cho niềm tin bất diệt của quân nổi loạn. Chúng rất tuân thủ điều này nên thể nhầm lẫn.”
      rjnchanTrâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :