1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Người Láng Giềng Của Ánh Trăng - Đinh Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 9-3

      Trái tim Cẩn Tri chấn động mạnh nhưng tự đáy lòng, cũng thở phào nhõm, khóe miệng bất giác cong lên. Đôi mắt Ứng Hàn Thời cũng thấp thoáng nụ cười.

      “Quái vật đâu rồi?” Cẩn Tri hỏi.

      trốn mất rồi.” đáp.

      Ba người đàn ông còn lại liền thở hắt ra. Cẩn Tri cúi xuống ngó nghiêng thân thể : “ có bị thương ở đâu ?”

      Ứng Hàn Thời lắc đầu. Lúc này, Cẩn Tri mới để ý, vẫn cầm tay mình. thầm rút tay về rồi lùi lại phía sau nửa bước: “Tốt quá.”

      Mưa ngừng rơi nhưng bầu trời vẫn còn u ám. Năm người ngồi trong lều bạt, Trang Xung bật ngọn đèn cắm trại, ánh sáng vàng ấm áp tỏa xuống gương mặt từng người.

      Cẩn Tri ngồi cạnh Ứng Hàn Thời. Dáng vẻ ung dung, bình thản tựa như núi Thái Sơn có sụp xuống cũng chẳng mảy may ảnh hưởng đến tâm trạng của .

      hơi thắc mắc, biết giải thích với ba người đàn ông kia thế nào? Dựa theo tính cách của , thế nào cũng xin lỗi mọi người rồi bảo: “Tôi thể tiết lộ” hoặc là ra .

      “Hàn Thời, chuyện vừa rồi là thế nào vậy?” Nhiếp Sơ Hồng mở miệng hỏi: “Còn là ai?”

      Căn lều trở nên yên tĩnh, Trang Xung đột nhiên lên tiếng: “Chẳng phải quá rồi hay sao?”

      Cẩn Tri giật mình, quay sang ta. Trang Xung nhìn Ứng Hàn Thời chằm chằm, rành rọt từng từ : “ ấy là thầy bắt ma đấy.”

      Cả Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri đều im lặng. Tưởng hai người ngầm thừa nhận, ta khẽ gật đầu với Nhiếp Sơ Hồng và Cố Tế Sinh.

      Nhiếp Sơ Hồng nở nụ cười gượng gạo, mở bao thuốc rút điếu: “Tôi có thể hút thuốc ? Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ tin vào mấy chuyện quỷ quái. Bây giờ, nhân sinh quan bị đảo lộn, tôi cần từ từ “tiêu hóa” mới được.”

      xong, châm lửa, nhàng nhả khói. Cố Tế Sinh quan sát Ứng Hàn Thời lúc, cuối cùng lẩm bẩm: “Thầy bắt ma ư? đời này có ma quỷ sao? Đúng là quá hoang đường.” đến đây, ta với lấy điếu thuốc tay Nhiếp Sơ Hồng, hít hơi.

      Về xuất của quái vật ngoài hành tinh, Cẩn Tri vốn rất căng thẳng. Tuy nhiên, sau vụ trí tuệ nhân tạo ở thư viện, khả năng chịu đựng của khá hơn rất nhiều. Vì thế, nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.

      chợt phát con người Ứng Hàn Thời cũng hẳn thà như đếm mà cũng có chút tâm cơ. Lần gặp ở chùa Bảo An, giới thiệu mình là hacker cao cấp. Bây giờ ngẫm lại mới thấy cũng đúng, vì đối với người Trái đất, người ngoài hành tinh có nền khoa học kỹ thuật tiên tiến hơn nên có thể coi là hacker siêu đẳng. những dối, mà còn thành công che giấu thân phận của mình.

      Bây giờ cũng tương tự, Trang Xung phát biểu câu theo hướng khác, chẳng khẳng định lẫn phủ nhận. Tuy nhiên, Cẩn Tri có thể tưởng tượng, trong lòng rất áy náy. Nghĩ đến đây, vô thức mỉm cười.

      Ứng Hàn Thời lập tức phát giác, liền ngoảnh đầu, nhìn bằng ánh mắt dò hỏi. hạ giọng chỉ đủ hai người nghe thấy: “Em cười tôi đấy à?”

      Cẩn Tri quay chỗ khác: “ phải.”

      Lúc này, ba người đàn ông lấy lại tâm trạng bình tĩnh, đều dồn ánh mắt về phía Ứng Hàn Thời. Ứng Hàn Thời cất giọng ôn hòa nhưng kiên quyết: “Tôi tiếp tục tìm kiếm núi. Cẩn Tri với tôi, các có thể quay về.”

      Trang Xung luôn: “Tôi muốn cùng hai người.”

      Hai người đàn ông còn lại đưa mắt nhìn nhau, Nhiếp Sơ Hồng lên tiếng: “Chúng ta cùng tiến cùng lùi. Tuy nắm việc bắt ma nhưng chúng tôi để mình ở lại đây. Chúng tôi với , kiểu gì mà chẳng giúp ích đôi chút.”

      Cẩn Tri nhìn Nhiếp Sơ Hồng, trong lòng có chút cảm động. liền mỉm cười với . Ánh mắt trầm tĩnh của Ứng Hàn Thời cũng có chút xao động.

      Cẩn Tri và Trang Xung quay sang Cố Tế Sinh. ta cất giọng bực bội: “Nhìn tôi làm gì chứ? Lẽ nào tôi bỏ mặc mọi người, mình quay về hay sao?” ta với Cẩn Tri: “Hồi nãy tôi ngăn cản là hành động theo lý trí chứ phải bỏ rơi đồng đội.”

      Cẩn Tri mỉm cười: “Tôi hiểu, khỏi cần giải thích.”

      Mọi việc được quyết định, cả nhóm nghỉ ngơi lúc rồi tiếp tục lên đường tìm kiếm. Trong khi mấy người đàn ông thu dọn lều bạt, Cẩn Tri mình tới đầm nước. Thác nước vẫn ầm ầm đổ xuống, tung bọt trắng xóa. có chút thất thần, liền nghe thấy tiếng bước chân lại gần.

      Chẳng cần nhìn cũng biết đó là Ứng Hàn Thời. ngờ cũng có thể nghe ra tiếng bước chân trầm ổn của . dừng lại bên cạnh , cùng dõi mắt về phía thác nước.

      “Cẩn Tri! Vừa rồi em lo lắng cho tôi đấy à?” hỏi.

      Cẩn Tri hơi ngây ra. Bởi vì trời tối nên vẻ mặt của . Tuy nhiên, vẫn có thể cảm nhận được, nhìn chăm chú.

      Cẩn Tri im lặng. lúc sau, Ứng Hàn Thời quay mặt . Trực giác báo cho Cẩn Tri biết, lại xấu hổ rồi.

      “Biết là nguy hiểm…” từ tốn mở miệng: “… vậy mà em còn định tìm tôi.”

      Cẩn Tri giật mình. Tựa như bị nhìn thấu điều bí mật cất giấu trong lòng, cảm thấy vừa ngượng ngùng vừa bối rối.

      Bề ngoài, vẫn tỏ ra thản nhiên: “Có gì đâu. Cố Tế Sinh cũng rồi, chúng ta là đồng đội nên tôi bỏ rơi cũng như những người khác.”

      Cẩn Tri liếc cái nhưng Ứng Hàn Thời hề có phản ứng. thực tế, đâu có để vào tai lời vừa rồi, bởi còn chú ý đến tiếng thở có chút căng thẳng và vẻ mặt bối rối của . đột nhiên cảm thấy cơn sóng trào dâng trong lòng.

      còn nhớ , lúc từ khe núi quay về chỗ cũ, nhìn thấy đứng trước đám đàn ông, sắc mặt rất khó coi. Tưởng xảy ra chuyện gì, lập tức nhanh tới, kết quả nghe thấy giọng kiên định của : “Tôi xem ấy thế nào.”

      Trong vũ trụ bao la rộng lớn, từng chinh chiến nam bắc nhưng chưa bao giờ vương vấn người nào. Trước kia, phần lớn thời gian đều ở lô cốt vũ trụ. Ngay cả những lúc chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm nhất, cũng quá quan tâm và lo lắng đến người xung quanh. chỉ mình mà cả Tiểu John cũng vậy. còn nhớ có lần dẫn hạm đội đánh đội quân mạnh gấp mười lần của Trùng tộc. Đó là trận chiến hết sức gian nan, vậy mà khi trở về, Tiểu John vẫn vô tư hẹn hò với người máy y tá như có chuyện gì xảy ra.

      biết bản thân cần người khác lo lắng cũng chẳng cần vướng bận điều gì. Người phụ nữ Trái đất có sức chiến đấu bằng này… biết lợi hại đến mức nào, vậy mà vẫn yên tâm, còn định xông pha vào chốn hiểm nguy cùng .

      cảm xúc ấm áp xa lạ dội vào lòng, Ứng Hàn Thời liền cụp mi. phải làm thế nào mới có thể báo đáp tâm ý của đây?

      Trước trầm mặc của Ứng Hàn Thời, tâm trạng Cẩn Tri cũng lắng xuống. Bây giờ hễ có dịp ở riêng bên là trong lòng xốn xang cách vô cớ. quay người định rời : “Chúng ta lên đường thôi…”

      Cẩn Tri còn chưa dứt lời, Ứng Hàn Thời đột nhiên ghé sát. Giây tiếp theo, nắm chặt cổ tay , cánh tay còn lại vòng qua thắt lưng người phụ nữ. Cẩn Tri chưa kịp phản ứng bị kéo vào lòng. tròn mắt, tim đập thình thịch. Gương mặt áp vào lồng ngực , đồng thời cảm nhận được cánh tay rắn chắc ôm siết càng chặt hơn.

      muốn làm gì vậy?

      Ứng Hàn Thời cúi đầu, kề má vào cổ , toàn thân bất động. Cẩn Tri chỉ nhìn thấy bờ vai rộng của . Mặt đột nhiên nóng như lửa đốt. Đây phải lần đầu tiên ôm , nhưng lại là lần đầu tiên chủ động và có ý thức ràng. Toàn thân Cẩn Tri cứng đờ, tựa như thuộc về mình nữa.

      “Cẩn Tri!” Thanh dịu dàng vang lên bên tai : “Sau này… em đừng làm vậy nữa.”

      Tôi cần em lao vào nơi nguy hiểm, dù chỗ đó có mặt tôi chăng nữa.

      Cẩn Tri ngẩn người, tim vẫn đập liên hồi trong lồng ngực. Đúng lúc này, ba người đàn ông còn lại thu dọn xong xuôi, chiếu đèn pin về phía họ. Trang Xung lộ vẻ nghi hoặc, Cố Tế Sinh nheo mắt còn Nhiếp Sơ Hồng trầm lặng.

      Cẩn Tri lập tức vỗ tay lên lưng Ứng Hàn Thời: “Được rồi! cố lên!”

      Ứng Hàn Thời từ từ buông tay, quay người rời . dừng lại dưới gốc cây lớn, đứng ở đó bất động, biết nghĩ gì. Tuy nhiên, Cẩn Tri có thể mường tượng, gương mặt lúc này đỏ lựng.

      Đoàn người tiếp tục lên đường. Bởi vì trời vừa mới đổ mưa, mặt đất trơn ướt nên họ thể nhanh. Thời tiết ở vùng núi đúng là chẳng thể đoán trước. Vào thời khắc này, bầu trời trở nên trong vắt, thấp thoáng vài vì sao.

      Cả nhóm bộ vài tiếng đồng hồ mà vẫn có phát gì mới, Tiêu Khung Diễn cũng chẳng liên lạc. Lúc này, họ lặng lẽ tiến bước trong khu rừng, xung quanh vắng lặng như tờ.

      “Khoan !” Trang Xung đột ngột mở miệng.

      Mọi người đều dừng bước, nhìn theo hướng ta chỉ. cành cây lớn xuất chiếc huy hiệu hình hoa mai màu đỏ nhạt. Trang Xung ghé sát, soi đèn pin, lờ mờ thấy chữ “ZC” khắc cánh hoa mai.

      “Sao lại như vậy?” Cố Tế Sinh thắc mắc: “Chúng ta từng qua nơi này rồi à?”

      “Chưa bao giờ.” Ứng Hàn Thời đáp.

      Cẩn Tri giật mình. Người khác chứ biết, chắc chắn Ứng Hàn Thời có GPS vệ tinh do Tiêu Khung Diễn chuẩn bị, làm gì có chuyện nhầm về đường cũ.

      “Nếu chúng ta chưa từng đến nơi này, tại sao chiếc huy hiệu lại nằm ở đây?” Nhiếp Sơ Hồng chau mày.

      Sắc mặt Trang Xung trở nên vô cùng khó coi., ta quay sang Ứng Hàn Thời: “Thầy bắt ma, bị “quỷ đập tường” rồi.”
      (“Quỷ đập tường”: Buổi đêm ở bên ngoài phân biệt được phương hướng nên cứ vòng vòng lại chỗ, vì vậy gọi là “quỷ đập tường”, cũng là chỉ trạng thái ý thức mơ hồ của con người.)

      Hết chương 9
      Trâurjnchan thích bài này.

    2. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      :yoyo36::yoyo36: chờ cháp mới...:yoyo26::yoyo26:
      amylee thích bài này.

    3. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 10-1

      Cẩn Tri quan sát rừng cây rậm rạp xung quanh rồi dừng ánh mắt ở chiếc huy hiệu hoa mai. Trông nó giống hệt những chiếc huy hiệu được đánh dấu trước đó, gồm cả chữ cái “ZC” xiêu vẹo.

      Quỷ đập tường ư? đột nhiên nhớ tới Trí tuệ nhân tạo sơ đẳng bị Ứng Hàn Thời tiêu diệt ở thư viện. Khi tận mắt chứng kiến những cỗ máy tự do hoạt động mà có người điều khiển, còn tưởng mình bị trúng tà. Do đó, thế gian này chẳng có ma quỷ mà chỉ có sinh vật ngoài hành tinh bày trò.

      Cẩn Tri quay sang Ứng Hàn Thời. Dường như nhìn thấu suy nghĩ của , khẽ gật đầu. Thế là càng khẳng định suy đoán của mình.

      Trong khi đó, ba người đàn ông còn lại khỏi hoang mang. Người chững chạc nhất là Nhiếp Sơ Hồng cũng quan sát kỹ chiếc huy hiệu rồi ngẩng đầu nhìn xung quanh bằng ánh mắt cảnh giác. Cố Tế Sinh nhíu mày hỏi Trang Xung: “Cậu có chắc chắn đây là huy hiệu của cậu ?”

      Trang Xung nghiêm nghị gật đầu rồi quay sang Cẩn Tri: “ có cảm thấy quay cuồng chóng mặt ? Nếu có… tức là chúng ta lạc vào mê trận. Cuốn “Đô thị tu tiên truyện” cũng đề cập đến vấn đề này.”

      Cẩn Tri hết nổi. đáp, mà tiếp tục ngắm nghía chiếc huy hiệu. GPS của Ứng Hàn Thời chắc chắn sai sót, do đó thể có chuyện bọn quay về đường cũ. Vậy tại sao chiếc huy hiệu này lại xuất ở đây?

      “Liệu có trường hợp…” Nhiếp Sơ Hồng lên tiếng: “Ai đó cố tình lấy chiếc huy hiệu mà Trang Xung đánh dấu đặt ở nơi này, để chúng ta bắt gặp ?”

      Mọi người đều lặng thinh. Ứng Hàn Thời trầm tư suy nghĩ. Vài giây sau, Trang Xung thắc mắc: “Tại sao phải làm vậy?”

      Cố Tế Sinh cất giọng lạnh lùng: “Bởi vì muốn chúng ta giống cậu, cứ tưởng mình bị trúng tà, chỉ có thể loanh quanh chỗ có cách nào thoát khỏi. Như thế, chúng ta chẳng tìm thấy quái vật ban nãy.”

      Trang Xung sững sờ. Cẩn Tri, Ứng Hàn Thời và Nhiếp Sơ Hồng đều gật đầu tán thành. Ứng Hàn Thời lên tiếng: “Tôi nghĩ, đây chính là mục đích của .”

      Nhiếp Sơ Hồng tiếp lời: “Tóm lại, chúng ta đừng nghĩ đến những thứ ma quái đó nữa, tránh để bản thân bị rối loạn.”

      “Chúng ta đều tận mắt nhìn thấy người khổng lồ, chuyện này giải thích thế nào đây?” Trang Xung hỏi.

      Mọi người đều im lặng. Nhiếp Sơ Viễn đáp: “Chúng ta cứ tiếp tục tiến về phía trước thôi.”

      “Khoan .” Đúng lúc này, Cẩn Tri đột nhiên lên tiếng: “Tôi cảm thấy bông hoa này hơi khác huy hiệu mà Trang Xung dùng để đánh dấu.”

      Trang Xung lập tức cúi xuống xem xét tỉ mỉ. ta lắc đầu: “Giống trăm phần trăm, đây chính là nét chữ của tôi.”

      Ứng Hàn Thời nhìn Cẩn Tri nhưng vẫn dán mắt vào bông hoa “Tôi thấy hình như có khác biệt. Trang Xung, cầm ra đây .”

      “Được.” Trang Xung vừa định giơ tay, Cẩn Tri liền ngăn lại: “Khoan , để an toàn, vẫn nên dùng cái xẻng trong ba lô ấy. Ngộ nhỡ bông hoa đó là do biến thành sao?”

      ra, câu này chỉ là lời đùa nhưng Trang Xung vẫn nghiêm túc rút ra cái xẻng làm bằng sắt từ ba lô của mình.

      Mọi người đều dõi theo ta. Trang Xung tay cầm cái xẻng, từ từ đưa về phía bông hoa. Nhưng đúng lúc này, bông hoa khẽ động đậy. Trang Xung còn tưởng mình hoa mắt, lập tức dừng động tác.

      Ngay sau đó, chuyện vô cùng li kì xảy ra ngay trước mặt bọn họ. giây trước, chiếc huy hiệu ràng còn là hình bông hoa màu đỏ. Thời khắc tiếp theo, các cánh hoa bắt đầu tan rã, thành vô số mảnh vụn li ti, lơ lửng trung. Nhưng trạng thái này cũng chỉ duy trì trong vài giây rồi những mảnh vụn kim loại bắt đầu biến hình. Trang Xung trợn mắt há hốc mồm, lùi lại phía sau bước. Cẩn Tri cũng sững sờ, thậm chí quên cả sợ hãi. Duy chỉ có Ứng Hàn Thời sắc mặt thay đổi, tựa như sớm lường trước việc.

      Những vật thể nhanh chóng hình thành đường nét. Bắt đầu là đôi chân dài bằng ngón tay út con người, tiếp theo là thân hình màu trắng bạc rồi đến hai cánh tay xíu. Sau đó đến lượt cái đầu tròn tròn, chỉ bé bằng đầu ngón cái, có hai cái tai, có mũi, miệng là đường thẳng tắp, đôi mắt tinh thể đỏ lấp lánh.

      Cẩn Tri lập tức nghĩ tới Tiêu Khung Diễn. Nhưng đám sinh vật tí hon đóng giả làm huy hiệu hoa mai để dọa bọn chỉ bé bằng đầu ngón chân ta mà thôi.

      Chúng nhanh chóng hoàn thành việc biến hình trong chớp mắt, sau đó trèo lên nằm sấp cành cây, ngó đầu xuống nhìn nhóm người dưới mặt đất. Ngoài Ứng Hàn Thời, những người khác vẫn chưa hết sững sờ. Cẩn Tri để ý thấy đôi mắt của chúng trợn trừng, cái miệng ngoác ra, có vẻ rất hung dữ.

      “Bíp bíp bíp bíp…” Miệng đám sinh vật tí hon phát ra thanh vụn vặt mà ai nghe hiểu, khiến mấy người ở dưới đất giật mình. Sau đó, chúng đột nhiên ngẩng đầu rồi lại cúi xuống, há to miệng nhằm vào bọn họ.

      “Phì phì phì!” Lần này, Cẩn Tri nghe ra tiết của chúng. Chúng làm động tác nhổ nước bọt vào bọn ? Cho dù chẳng có tí nước nào.

      Khóe mắt Ứng Hàn Thời thấp thoáng nụ cười nhàn nhạt.

      Đám sinh vật tí hon bất thình lình nhảy từ cây xuống dưới chân bọn họ. Tuy xuất của chúng tương đối bất ngờ nhưng bởi vì chúng quá nên mọi người cảm thấy sợ hãi mà chỉ chấn động và hiếu kỳ.

      Vừa chạm mặt đất, chúng liền giang hai tay và hai chân. Cẩn Tri còn thấy chúng làm động tác cắn môi, tựa như hạ quyết tâm rồi chạy biến vào bụi cỏ.

      Cùng lúc đó, Ứng Hàn Thời cũng di chuyển. vụt qua mọi người, loáng cái cách xa mấy chục bước chân. Khi chạy đến bên thân cây cổ thụ, chợt nhớ ra điều gì, lập tức dừng bước rồi quay về phía Cẩn Tri.

      “Mau đến đây !”

      Cẩn Tri liền chạy nhanh đến bên , những người khác cũng chạy theo . Ứng Hàn Thời tóm lấy cổ tay . Nhân lúc mọi người để ý, liền kéo mạnh. Cẩn Tri bay người lên trung, thuận thế rơi xuống lưng . nhanh chóng đưa tay ra sau giữ chân rồi đuổi theo đám sinh vật tí hon.

      Trời tờ mờ sáng nên tầm nhìn trở nên ràng hơn. Làn gió mát rượi thổi bên tai, cây cỏ sượt qua cánh tay Cẩn Tri. nằm sấp lưng Ứng Hàn Thời, chạy đầu tiên, ba người đàn ông còn lại ra sức bám theo. Nhìn những thân hình xíu màu bạc thấp thoáng ở phía trước, Cẩn Tri cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn có chút hưng phấn. Hôm nay, Ứng Hàn Thời chạy nhanh mấy, nhưng tốc độ cũng vẫn hơn người bình thường. Chắc là do thể bộc lộ thân phận hoặc chẳng cần thiết phải làm vậy, bởi vì đám sinh vật có đôi chân ngắn cũn nên loáng cái bị bọn họ đuổi kịp.

      Ba người đàn ông phía sau bám sát nút. Nhiếp Sơ Hồng và Trang Xung chạy song song. Cẩn Tri nghe thấy Trang Xung vừa thở hổn hển vừa lên tiếng: “Đây là tiểu quái đúng ?” ta vẫn chưa chịu từ bỏ học thuyết ma.

      Nhiếp Sơ Hồng đáp: “Cậu thấy chúng giống người máy hay sao?”

      “Ừ nhỉ.”

      Nghe đến đây, Cẩn Tri lại nhìn Ứng Hàn Thời. Xem ra, bí mật còn che giấu được bao lâu nữa.

      thầm bên tai : “Chúng là thứ gì vậy?”

      Ứng Hàn Thời hạ giọng: “Người máy Nano.”

      Cẩn Tri kinh ngạc, nhướng mày dõi theo đám người máy tí hon lao vùn vụt. từng nghe qua từ “Nano”, là loại vật liệu mới hình như Trái đất mới ở giai đoạn nghiên cứu. Vì thế, chúng mới có khả năng biến hình hay sao?

      định hỏi thêm vài câu, trước mắt lại xuất cảnh tượng ly kỳ. Nhiều phiến lá cây tự nhiên rơi xuống. Cùng lúc đó, cây cỏ dưới mặt đất bất chợt dựng đứng, mấy hòn đá cuội nảy lên trung. Giây tiếp theo, chúng tan rã thành mảnh vụn rồi lập tức biến thành những người máy bé bằng đám người máy Nano vừa rồi. Chúng lần lượt đáp xuống mặt đất, quay về nhóm Cẩn Tri. Chúng chụm đầu ghé tai, phát ra thanh “Bíp bíp bíp”

      Sau đó, chúng co giò chạy theo những người máy trước đó. Cẩn Tri tròn mắt, Nhiếp Sơ Hồng ở phía sau cất giọng kinh ngạc: “Nhiều như vậy sao?”

      “Chúng muốn làm gì thế?” Cẩn Tri hỏi.

      Ứng Hàn Thời vẫn giữ nguyên tốc độ, từ tốn đáp: “Mục đích của chúng là dọa chúng ta. Người máy Nano có khả năng tổ hợp và biến hình. Người khổng lồ chắc cũng do chúng cùng nhau tụ tập đóng giả mà thành.”

      Cẩn Tri chợt hiểu ra vấn đề: “Vì vậy, thứ chúng ta nhìn thấy chỉ là cái bóng mà thôi. Do sợ bị lộ tẩy nên khi qua chỗ người khổng lồ, chúng bỏ chạy mất.”

      Trước đó, Ứng Hàn Thời và Tiêu Khung Diễn luôn nhìn nhận tồn tại của sinh vật ngoài hành tinh bằng thái độ nghiêm túc, ngờ lại là đám người máy tí hon này. Bao nhiêu truyền thuyết về “ma quỷ” hay “quái vật” ở vùng núi Y Lam chắc cũng do chúng bày trò.

      “Chúng cũng là đồng loại của Tiêu Khung Diễn rồi còn gì.” Cẩn Tri lên tiếng.

      vừa dứt lời, máy liên lạc ở cổ tay Ứng Hàn Thời vang lên tiếng “bíp”, giọng Tiêu Khung Diễn ở đầu kia truyền tới: “Tiểu Tri, sao có thể nhận định như vậy?”

      “Chẳng phải các đều là người máy hay sao?”
      Trâurjnchan thích bài này.

    4. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 10-2

      Ngữ khí của Tiêu Khung Diễn đặc biệt bất mãn: “Chúng tôi đều là người máy nhưng giống nhau chút nào. Tôi là người máy chiến đấu vũ trang có trí tuệ và năng lực cao, còn kiêm chức quản gia tư nhân toàn năng. như người Trái đất các , Tiểu John tôi là người văn võ song toàn.”

      “Thế à? Chúng sao?” Cẩn Tri hỏi.

      Tiêu Khung Diễn “hừ” tiếng: “Loại chân tay ngắn ngủn, trông có vẻ yếu ớt, lại còn chẳng trang bị súng ống, chỉ được cái mã nhưng vô dụng chắc chắn là người máy Nano dùng để làm cảnh rồi. Tôi thừa nhận, người máy Nano cũng có loại hình vũ trang, sức chiến đấu tồi, nhưng đám này chắc chắn phải. Nhắc tới mới , lão đại, đám người máy lỗi thời này sao có thể đến Trái đất nhỉ?”

      “Có người đưa chúng đến đây.” Ứng Hàn Thời đáp.

      Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Cẩn Tri mới để ý, bọn chạy đoạn khá xa. Lúc này, trời sáng, rừng cây phía trước ngày càng thưa thớt, địa thế càng rộng mở, các tảng đá và vách núi cũng ngày càng nhiều hơn. Đám người máy tí hon lướt bề mặt tảng đá, lao về phía trước.

      Ứng Hàn Thời đột nhiên tăng tốc, nhanh chóng đuổi kịp bọn chúng. giữ chân Cẩn Tri bằng tay, cúi xuống nhặt người máy rồi đưa đến trước mặt .

      Cẩn Tri quan sát người máy. Nó dường như vô cùng hoảng sợ, chỉ liếc phải liếc trái mà dám động đậy.

      “Em có muốn chơi với nó ?” Ngữ điệu của thản nhiên như hỏi có muốn ăn kem hay .

      Cẩn Tri giơ tay định cầm nhưng lại rụt về: “Nó có cắn tôi ?”

      “Đợi lát.” Ứng Hàn Thời giơ người máy tí hon ra trước mắt mình. Nó liền ngẩng đầu nhìn .

      “Sinh vật Nano.” nghiêm giọng: “ ấy phải là người mà ngươi có thể mạo phạm. Hãy ghi nhớ điều đó, bằng , ta cho người vào lò nấu lại.”

      Cẩn Tri ngờ lại răn đe nó. Vào thời khắc này, trông rất lạnh lùng và uy nghiêm.

      Người máy tí hon hiển nhiên có thể nghe hiểu lời . Nó ra sức xua tay, tỏ ý dám. Lúc này, Ứng Hàn Thời mới đưa nó cho Cẩn Tri.

      Cẩn Tri dè dặt nhận lấy người máy. Nó đứng bất động trong lòng bàn tay , ngẩng đầu liếc cái rồi lại cúi gằm mặt.

      Cẩn Tri mỉm cười, chọc vào người nó. Nó để yên cho sờ, miệng phát ra tiếng “bíp bíp”, cũng biết gì.

      yên lặng ngắm thân hình bé trơn láng của nó. Người máy Nano làm cảnh ư? nỡ bắt nạt nó, lại nằm sấp xuống lưng Ứng Hàn Thời.

      lúc sau, hỏi : “Có phải mày cũng đến từ Tinh vân Hồ Điệp hay ?”

      Người máy tí hon đột nhiên ngẩng mặt, gật đầu lia lịa: “Phù phù phù…”

      Cẩn Tri chưa kịp phản ứng, nó ôm lấy ngón cái của lắc lư cứ như gặp được người thân. bất giác nhướng mày nhìn Ứng Hàn Thời.

      vẫn giữ nguyên tốc độ bám theo đám người máy Nano. Nghe câu hỏi của hề có phản ứng, lại liên tưởng tới tiết lộ của Tiêu Khung Diễn, có thể thấy, sớm nhận ra, chúng cũng đến từ quê nhà của .

      Trong lòng Cẩn Tri đột nhiên xuất cảm giác xót xa. biết có tâm trạng thế nào khi gặp đồng hương, dù chúng chỉ là những “người ngoài hành tinh lỗi thời”. lúc sau, lại nghĩ đến vấn đề khác, liền ghé sát tai hỏi : “Ứng Hàn Thời, các ở Trái đất đông như vậy, liệu có ý định xâm lược hành tinh chúng tôi ?”

      Ứng Hàn Thời hơi ngây ra, cúi đầu cười khẽ tiếng.

      “Có gì đáng buồn cười chứ?”

      lại ngẩng đầu, ánh mắt trở nên xa xăm. lúc sau, mới từ tốn mở miệng: “Cẩn Tri, tôi quân nhân lưu vong. có hành tinh mẹ, làm sao có thể đến chuyện xâm lược?”

      Cẩn Tri im lặng, vô thức dõi mắt lên bầu trời. đời này có lẽ rất ít người gọi mảnh đất dưới chân là “hành tinh mẹ”, nhưng khi Ứng Hàn Thời thốt ra miệng, tại sao lại có cảm giác bi thương đến thế?

      Cả hai yên lặng lúc, chỉ có người máy tí hon hết nhìn Cẩn Tri rồi lại nhìn Ứng Hàn Thời bằng ánh mắt nghi hoặc.

      Lúc này, bên dưới vách núi xuất hang động khá lớn. Đám người máy Nano lần lượt chạy vào hang, mất hút trong bóng tối. Người máy ở lòng bàn tay cũng giơ tay lên vẫy vẫy rồi nhảy xuống đất, phóng như bay vào hang.

      Ứng Hàn Thời dừng bước ở cửa hang, thả Cẩn Tri xuống đất, đồng thời lên tiếng: “Chúng ta đến rồi.”

      Cẩn Tri dõi mắt vào hang động tối đen. Có lẽ đây là sào huyệt cuối cùng của chúng. Họ đứng đợi lúc, ba người đàn ông mới chạy tới nơi, ai nấy đều thở hồng hộc. Phát thần sắc Ứng Hàn Thời vẫn thư thái, chỉ có trán lấm tấm chút mồ hôi, Nhiếp Sơ Hồng liền vỗ vai : “Giỏi lắm!” Trang Xung lấy gì làm lạ, bởi vì cao thủ trong tâm niệm của ta phải là như vậy. Cố Tế Sinh mặt mũi nhợt nhạt, mở miệng chất vấn: “ có phải là con người đấy? Cõng Cẩn Tri còn chạy nhanh thế.”

      Cẩn Tri lập tức trả lời thay Ứng Hàn Thời: “Chẳng phải tôi rồi hay sao? ấy là bộ đội đặc chủng mà.”

      Ứng Hàn Thời mỉm cười: “ ấy tương đối .”

      Trong lòng Cẩn Tri đột nhiên cảm thấy hết sức ngọt ngào.

      Hang động tối om, bên trong vắng lặng, chỉ thỉnh thoảng vang lên thanh khe khẽ, chắc là đám người máy tí hon di chuyển. Nhóm Cẩn Tri bật đèn pin, vào bên trong. Hang động rất rộng, nóc tương đối cao, hai bên vách trơn nhẵn. Khi lia đèn pin, thậm chí họ có thể nhìn thấy , hai người máy thấp thoáng ở phía trước.

      biết bên trong có gì?” Nhiếp Sơ Hồng hỏi.

      Mọi người đều lặng thinh. Có lẽ bởi vì người máy tí hon có khả năng tấn công nên họ cảm thấy quá căng thẳng và sợ hãi. Trang Xung mở miệng hỏi: “Tri, đối tượng chúng ta tìm kiếm chẳng phải quái mà là người máy, lẽ nào họ là người ngoài hành tinh hay sao?”

      Cẩn Tri trả lời. Cả nhóm khoảng mười phút, phía trước xuất tia sáng. Ứng Hàn Thời dẫn đầu lập tức dừng bước, mọi người cũng đứng lại.

      Nơi này có lẽ gần mặt đất, vách đá mọc đầy cành lá và dây leo, nóc hang có mấy cái lỗ lớn, ánh nắng từ bên ngoài rọi vào. Chỗ bọn họ đứng đều được chiếu sáng, trong khi nửa còn lại của hang động vẫn tối lờ mờ. Mọi người đều nhìn thấy vật lớn trong bóng tối, là tảng đá hay thứ gì?

      Đám người máy tí hon đều tụ tập ở nơi có ánh sáng. Chúng đứng chỗ, ngẩng đầu trừng mắt với những vị khách mời rồi thà thầm. Sau đó, chúng giang rộng đôi cánh tay xíu như muốn ngăn cho họ tiến lại gần vật thể to lớn kia.

      Ứng Hàn Thời kéo Cẩn Tri ra sau lưng rồi quan sát vật thể bí . Đúng lúc này, thanh trầm khàn vang lên: “Người máy hãy tránh ra, để bọn họ qua đây.”

      Lời vừa dứt, đám người máy tí hon đưa mắt nhìn nhau rồi lặng lẽ đứng tránh sang bên, nhường lối cho nhóm Ứng Hàn Thời.

      Ứng Hàn Thời chắp hai tay sau lưng, chăm chú nhìn đối phương: “ là ai?”

      Người đó im lặng trong giây lát rồi chậm rãi mở miệng: “Diệu Nhật rơi, Ngân Hà còn Đế quốc nữa. Tôi là hạ sĩ người máy thuộc hạm đội số Bảy của Đế quốc Diệu Nhật cách ba ngàn năm ánh sáng. Tôi trôi giạt đến phương này, chưa từng nghĩ ngày được gặp người Trái đất.”

      Cẩn Tri giật mình khi nghe thấy hai câu thơ đầu tiên. lập tức quay sang Ứng Hàn Thời. vẫn đứng yên, ánh mắt tĩnh lặng, nhưng bất giác cảm thấy dáng vẻ của vô cùng độc.

      Trong ký ức của Ứng Hàn Thời, lần cuối cùng nhìn thấy đồng đội là trước khi trận chiến cuối đánh quân nổi loạn diễn ra. đứng trong buồng chỉ huy của lô cốt “Phượng Hoàng Hiệu”, còn họ quỳ khóc bên ngoài cánh cửa. Sau đó, quay người vào nơi tăm tối.

      Ứng Hàn Thời từng đoán, đối tượng náu núi Y Lam rất có thể là người của quân nổi loạn lưu vong. Bởi theo được biết, trước khi Diệu Nhật rơi bộ phận tàn quân lái phi truyền trốn mất. Tuy nhiên, ngờ, hôm nay lại gặp người máy tự xưng là binh sĩ của quân đội Đế quốc ở nơi đây.

      Tướng quân bách chiến tử, chiến sĩ thập niên quy.
      (Tướng quân bách chiến tử, chiến sĩ thập niên quy có nghĩa là tướng quân và binh sĩ ở chiến trường thời gian dài, trải qua nhiều trận chiến, có người hi sinh, có người may mắn sống sót trở về)
      Trâurjnchan thích bài này.

    5. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 10-3

      chợt nhớ tới khoảng thời gian dài đằng đẵng khi ở chiếc phi thuyền trôi dạt. Thiên hà mãi mãi yên tĩnh, phía trước vĩnh viễn tối tăm. Ở vào hoàn cảnh đó, trái tim con người bị nỗi đơn nhấn chìm.

      Trong lúc thất thần, chợt cảm thấy lòng bàn tay chạm phải thứ mềm mại, ngay sau đó bị nắm chặt.

      Ứng Hàn Thời quay sang Cẩn Tri. vẫn điềm tĩnh dõi mắt về phía người máy. Sau đó, kiễng chân, ghé sát mặt, phả hơi thở mềm mại vào tai , thầm: “ có định nhận đồng hương ?”

      Ứng Hàn Thời khẽ lắc đầu, siết chặt tay . Ba người đàn ông phía sau đều chú ý đến họ. Gặp người máy ngoài hành tinh vốn là chuyện thể tưởng tượng nổi, vậy mà Cẩn Tri và Ứng Hàn Thời còn thầm to như giữa chốn người.

      Cẩn Tri hơi bất ngờ khi Ứng Hàn Thời định tiết lộ thân phận, bởi vì ở đây còn có người khác hay sao? làm vậy chắc có lý do của mình.

      Hai người máy Nano leo lên vách đá châm ngọn đèn dầu, hang động được thắp sáng trong giây lát. Người máy ở phía đối diện cũng dần trở nên nét. ta giống với tưởng tượng của Cẩn Tri, thân hình rất cao lớn, chân tay thô kệch, xem ra còn lớn hơn cả Tiêu Khung Diễn.

      Người máy nằm tảng đá cực lớn. Vỏ kim loại của ta có dấu vết han gỉ, thân thể bị tổn hại nhiều chỗ. Chân ta bị mất đoạn, để lộ những sợi dây kim loại nham nhở, đôi mắt đỏ nhìn bọn họ chăm chú.

      “Hy vọng làm quý vị hoảng sợ.” ta .

      đâu.” Ứng Hàn Thời đáp.

      Người máy động đậy thân thể, phát ra tiếng kim loại va chạm sắc lạnh. ta lại cất giọng ồm ồm: “Có lẽ số phận định nên tôi mới được gặp người Trái đất vào những giây phút cuối cùng của cuộc đời. Nếu phải vô tình có được con chip năng lượng, giúp tôi sống sót mấy trăm năm nay, sinh mệnh của tôi kết thúc từ lâu. tại, chút năng lượng này cũng sắp cạn kiệt rồi.

      Bắt gặp dáng vẻ này của tên người máy, Cẩn Tri đành lòng. Bây giờ nghe ta vậy, bất giác quay sang Ứng Hàn Thời. Tuy nhiên, thần sắc của vẫn có gì thay đổi.

      “Sao các vị lại đến đây?” Người máy hỏi: “Là vì con chip đó à?”

      Cẩn Tri và mấy người đàn ông đều hiểu “con chip” là gì nên giữ im lặng. Ứng Hàn Thời đáp: “Chúng tôi chỉ ngang qua, có ý định cướp đồ của .”

      “Đúng thế.” Trang Xung phụ họa. Nhiếp Sơ Hồng và Cố Tế Sinh gật đầu.

      Người máy yên lặng lúc rồi lên tiếng: “Các vị có thể giúp tôi việc ?”

      !” Ứng Hàn Thời đáp.

      ta ngóc đầu, dõi mắt lên nóc hang: “Sau khi sinh mệnh của tôi kết thúc, xin các vị hãy chôn tôi xuống đất, để tôi nằm ngửa, ngước lên bầu trời.”

      ta lại cúi xuống, nhìn đám người máy tí hon hoang mang: “Chúng là đồ chơi của đám nhà giàu được tôi phát trong chiếc phi thuyền dùng để bỏ chạy. Chúng là bạn bè duy nhất của tôi Trái đất này. Tôi biết vừa rồi các vị bắt, cũng làm tổn thương chúng. Nếu rơi vào tay người khác, chỉ e chúng rất thảm. Các vị có thể để chúng tiếp tục sống ở khu rừng này cho đến hết cuộc đời hay ?”

      “Được.” Ứng Hàn Thời từ tốn mở miệng: “ có lời cam kết của tôi.”

      Mọi người đều im lặng, ánh mắt hơi xao động. Hôm nay được tận mắt chứng kiến việc, tuy vẫn chưa hết sốc nhưng sau khi nghe lời thỉnh cầu của người máy, tâm trạng Nhiếp Sơ Hồng trở nên nặng nề. ta tiến lên bước, gật đầu: “Tôi cũng hứa với . Tôi sống ở vùng núi này, từ nay về sau cố gắng bảo vệ chúng trong khả năng của mình.”

      “Cám ơn các vị.” Người máy khẽ đáp.

      “Diệu Nhật rơi, Ngân hà còn Đế quốc.” Giọng ồm ồm của tên người máy lại lần nữa vang vọng trong hang động, mang lại cảm giác u ám hơn trước đó.

      “Còn chúng ta vĩnh viễn trung thành với chuyện… lang thang.” đến đây, đôi mắt đỏ của ta đột nhiên tắt lịm. Sau đó, người máy nằm bất động, phát ra bất cứ thanh nào nữa.

      Ứng Hàn Thời vẫn giữ nguyên tư thế chắp hai tay sau lưng. Đám người máy Nano ngây ra vài giây, sau đó nhảy lên thân thể người máy to lớn kia, phát ra tiếng “hu hu”.

      lúc sau, Nhiếp Sơ Hồng : “Chúng ta chôn ta !”

      Trang Xung: “Được.”

      Cố Tế Sinh hạ giọng: “ ngờ điều chúng ta tìm thấy lại là kết cục thế này.”

      Trong chiếc xe việt dã đỗ ở khu rừng phía xa xa, Tiêu Khung Diễn buông máy liên lạc, cúi đầu lau mắt.

      “Tiểu Tri…” ta lẩm bẩm: “Tiểu John buồn quá!”

      Mặt trời lên cao, khu rừng sau cơn mưa màu xanh mướt. Nhiếp Sơ Hồng chọn nơi có địa thế tương đối cao và bằng phẳng, rồi cùng Trang Xung cầm xẻng đào hố. Người máy vừa qua đời được bọn họ đặt bên cạnh, trông chẳng khác nào đống sắt vụn.

      Cố Tế Sinh ngồi bãi cỏ cách đó xa, lặng lẽ nhìn bọn họ. lúc sau, ta cất cao tiếng hát:

      “Khoang thuyền vũ trụ của em

      Tỏa ra ánh sáng vàng

      Tôi ở góc, ngẩng đầu dõi theo em…”


      Cẩn Tri lặng người. từng nghe qua ca khúc này, là bài “Bảy trăm năm sau” của Trần Dịch Tấn mà cũng rất thích. Cố Tế Sinh đột nhiên hát lên, ngờ lại hợp cảnh, hợp tâm trạng đến thế.

      “Thiên thể tối đen, hoa lá cây cỏ chưa từng lưu lại.

      Em rơi lệ phải ?

      Những bông hoa mọc gò cát, khiến nơi nghèo khó của chúng ta đẹp đẽ như bức họa…

      Tôi nhớ nổi những ngày phong trào tiến hóa rầm rộ

      Tôi dùng ánh đèn rực rỡ tạo ra niềm thích.

      Tuy tôi và em bị các ngôi sao khinh bỉ

      Chúng ta nghèo túng nhưng vẫn có được tình cảm lâu bền…”


      Rừng núi bao la bát ngát, tiếng hát của Cố Tế Sinh tựa như dòng suối dịu dàng và bi thương, chảy qua đồi núi, xuyên vào trời mây. Mọi người đều yên lặng lắng nghe. Đám người máy Nano cũng đến đằng sau ta, ngẩng đầu nghe chăm chú. lúc sau, chúng nắm tay nhau thành hàng dài, lắc lư theo lời ca.

      Cẩn Tri xuống dốc núi, nhìn thấy Ứng Hàn Thời đứng mình ở đó. chắp hai tay sau lưng, dõi mắt về phương xa. đến bên , ngồi xuống chống cằm, lặng lẽ ngắm nhìn . Người đàn ông này lúc nào cũng đứng thẳng người, tựa như bức tranh thủy mặc dịu dàng.

      “Ứng Hàn Thời!” Cẩn Tri lên tiếng.

      liền quay đầu về phía . vỗ vỗ bãi cỏ: “ ngồi , đừng đứng mãi thế.”

      Ứng Hàn Thời lặng lẽ đến bên ngồi xuống, hai tay đặt lên đùi. Cẩn Tri nghĩ, từ phong thái và cử chỉ của , chắc chắn phải là người lính bình thường mà phải là cấp bậc sĩ quan. Tuy nhiên, còn khá trẻ nên quân hàm chắc cũng cao. Tiêu Khung Diễn khoe từng lập nhiều chiến công gì đó nên có lẽ là sĩ quan bậc trung. Vừa rồi tận mắt chứng kiến cái chết của người lính lưu vong như mình, trong lòng hẳn cũng rất buồn.

      Nếu đổi lại là người phụ nữ khác, gặp tình cảnh này dịu dàng an ủi, hoặc cùng rơi lệ. Nhưng Cẩn Tri cảm thấy, việc đó cần thiết. Mỗi người khi gặp phải chuyện buồn, nếu người bên cạnh chưa từng đích thân trải qua chẳng thể cảm nhận được nỗi đau của đối phương.

      hỏi thẳng: “Ứng Hàn Thời, buồn lắm phải ?”

      ngẩng đầu, dõi mắt về phía trước: “Ừ. Dù sao ta cũng là người dân của Đế quốc.”

      “Vậy có muốn khóc ? Nếu muốn, tôi chỗ khác.”

      Ứng Hàn Thời liền quay đầu về phía . Hai người ngồi gần nhau, có thể nhìn thấy hình bóng của mình trong đôi mắt . Sau đó, mỉm cười: “Cẩn Tri, đàn ông nên rơi lệ.”

      Cẩn Tri: “Vâng.”

      Hai người đều yên lặng. Nhiếp Sơ Hồng và Trang Xung vẫn tiếp tục đào hố dốc núi, còn Cố Tế Sinh vẫn cất cao tiếng hát.

      Cẩn Tri lại liếc Ứng Hàn Thời. nghĩ bụng, người đàn ông này có ngoại hình tuấn tú, nho nhã, lần trước còn bị thuộc hạ của Hắc Long kêu là mặt hoa da phấn, nhưng thực tế, con người đàn ông vô cùng.
      Trâu, rjnchaninbeibe thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :