1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người kia, Thiếu Gia - Kim Huyên (10 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 8.3:

      lại bị trêu chọc nở nụ cười, rồi lại có chút sầu lo “ cần phải lo lắng cho em, khám thai xong em có thể về nhà ngủ, cũng có thể đến quá cà phê Hạnh Phúc tìm bà chủ chuyện phiếm, nên tùy tiện xin nghỉ, công ty cho nhiều tiền lương như vậy vui khi làm như vậy đâu”

      “Đây căn bản là phúc lợi mà thôi, em cần phải lo lắng. Mỗi tháng thay công ty kiếm nhiều tiền như vậy, nếu như nghỉ mà công ty còn có ý kiến công ty này đáng để tiếp tục ở lại” Cận Cương trấn an .

      “Có ?”



      Nhìn thái độ thành của rốt cuộc làm cho Bạch Nghiên Lý yên lòng, bây giờ rất hưng phấn cùng mong đợi.

      muốn chỗ nào ?” mong đợi hỏi nhưng lại đợi trả lời hứng thú bừng bừng “Chúng ta ngắm cảnh ở tòa nhà cao chọc trời Mỹ Lệ được ? Cho tới bây giờ em còn chưa tới đó”

      “Được”

      “Em còn muốn 101 quan sát Đài Bắc”

      “Được”

      “Còn có bến tàu, thung lũng Hoa Tây, chợ đêm Sĩ Lâm, núi Dương Minh, đầm Bích, ô”

      liệt kê ra loạt địa điểm làm cho Cận Cương nghe xong thấy buồn cười. “Người biết còn tưởng em lần đầu đến Đài Bắc ngắm cảnh” cười khẽ chế nhạo.

      “Mặc dù em làm việc ở Đài Bắc nhưng những địa phương kia em chưa có qua, nếu thấy nhàm chán cũng được, sao” rầu rĩ .

      “Chỉ cần ở chung chỗ với em tới chỗ nào cũng thấy nhàm chán” thâm tình nhìn cái, cầm tay , mỉm cười ôn nhu với .

      Bạch Nghiên Lý cảm động, cúi đầu xuống miệng mỉm cười, mỉm cười hạnh phúc.

      Dương Hiểu Nhàn nôn nóng đến độ muốn hét lên. Làm sao chuyện lại biến thành như vậy chứ ? Làm sao Bạch Nghiên Lý muốn từ chức, phá hư khổ tâm xây dựng kế hoạch chứ ? Làm sao ta có thể!

      Vì để cho ta sẩy thai, mỗi ngày đều vắt óc suy nghĩ các loại lý do để thuyết phục ta, nghĩ đến đầu muốn nổ tung.

      Vì muốn thấy Cận Cương, mỗi ngày đều dậy sớm hơn bình thường, dành ra tiếng đồng hồ để trang điểm trước khi làm, hại mỗi ngày đều thiếu ngủ.

      Vì thuyết phục ta kết thúc hôn nhân có tình này, dành thời gian tập trung người ta, đến còn nước bọt, ngay cả thời gian dành cho ta cũng nhiều hơn thời gian quan hệ kinh doanh.

      hao tổn nhiều thời gian công sức với hai người kia như vậy làm sao bọn họ dễ dàng dùng cách từ chức để thoát khỏi chứ ? cho phép, tuyệt đối cho phép !

      Cho dù chiếm được Cận Cương cũng phải nghĩ biện pháp để phá hư bọn họ. chiếm được, người tầm thường như Bạch Nghiên Lý cũng đừng mơ có được !

      Nghĩ biện pháp, nhanh nghĩ biện pháp, nhất định phải có biện pháp tách rời hai người đó ra mới được !

      ***o0o***

      “Hiểu Nhàn, có biết Bạch Nghiên Lý đâu ? ấy có điện thoại” Đồng nghiệp Trương Sỹ Kiệt bất ngờ với .

      “Người nào tìm ấy ?” quay đầu hỏi.

      “Hình như là mẹ của ấy”

      Mẹ của ta ? Mẹ của Nghiên Lý ? Đột nhiên thông minh ra.

      “Đường dây số mấy ? Tôi nhận điện” hỏi Trương Sỹ Kiệt.

      “Đường dây số ba”

      “Ok” Phất tay cảm ơn, cầm ống nghe, bấm phím số ba “Uy, khỏe chứ, là mẹ của Nghiên Lý sao ? Cháu là đồng nghiệp của Nghiên Lý, tên Hiểu Nhàn” lời ngon tiếng ngọt mở miệng.

      “Hiểu Nhàn a, nghe Nghiên Lý có nhắc tới cháu. Cháu mạnh khỏe, có Nghiên Lý ở đó cháu ?”

      “Nghiên Lý bệnh viện rồi

      “Bệnh viện !” Bạch mẹ đột nhiên sợ hãi to, “Xảy ra chuyện gì ? Con bé làm sao ? Tại sao lại bệnh viện ?”

      à, biết sao ?” giả bộ kinh ngạc , nhưng là trong lòng lại hoan hô tiếng”thành công”

      “Biết cái gì ? Hiểu Nhàn, nhanh cho biết Nghiên Lý nhà xảy ra chuyện gì ? Tại sao muốn bệnh viện ? Có phải con bé bị thương ? Con bé…”

      , trước tiên bình tĩnh chút, chẳng qua Nghiên Lý chỉ mang thai mà thôi” cố ý ràng hai chữ mang thai.

      “Mang thai ?” Trong giọng Bạch mẹ đầy kinh ngạc mờ mịt.

      biết chuyện gì xảy ra sao ?”

      biết, tiểu Lý cho biết” Bạch mẹ mờ mịt trả lời.

      ra là như vậy, cũng khó trách ấy giám với ” Dương Hiểu Nhàn thở dài .

      “Lời này của cháu là có ý gì ?”

      “Cháu nên chuyện này cho biết, nhưng cháu thấy cho biết vẫn tốt hơn” dùng giọng do dự có chút ão não chậm chạp .

      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?”

      buổi tối Nghiên Lý cùng bạn đến hộp đêm chơi, kết quả bị người gian bỏ thuốc mê, thế là chuyện xảy ra nên mới có thai…” Bây giờ xã hội lên án rất nhiều về vấn đề này, cho nên hồ đồ lấy ra dùng cũng ai nghi ngờ.

      “Cháu gì ?!” Bạch mẹ kích động rống to.

      , nghe cháu hết ” Dương Hiểu Nhàn giương cao khóe miệng, nhưng giọng lại rất nghiêm túc “Bây giờ chuyện quan trọng phải là vấn đề Nghiên Lý mang thai, quan trọng là ấy quyết định chung sống cả đời với tên cường bạo ấy. , cháu khuyên ấy rất nhiều nhưng vẫn lung lay được quyết định của Nghiên Lý. có thể khuyên ấy nên ngu ngốc như vậy được ? Cháu rất lo lắng cho ấy !”

      “Hiểu Nhàn, cảm ơn cháu cho biết chuyện này” Bạch mẹ trầm giọng “Bây giờ lập tức lên Đài Bắc, nhất định ngăn cản chuyện này, cháu yên tâm”
      Last edited: 9/9/14

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 9.1:

      Cứ ba phút điện thoại trong túi lại vang lên làm cho Cận Cương khó chịu vui giận tái mặt, ngược lại Bạch Nghiên Lý ngồi bên cạnh rất bình tĩnh tuyệt để ý, còn nhắc nhở nghe điện thoại.

      “Điện thoại của đổ chuông” chỉ vào cái túi của .

      “Đừng để ý tới nó”

      tùy hứng làm cho Bạch Nghiên Lý cảm thấy buồn cười.

      “Đừng như vậy, có thể mọi người có việc gấp cần giải quyết. nghe

      ở công ty có thấy ai tìm giải quyết việc gì đâu, bọn họ nhất định là cố ý, cho nên đừng để ý tới nó” Cận Cương xem thường nhếch miệng .

      “Nếu như có việc gấp làm sao bây giờ ?” thử khuyên thử nghe

      “Nếu có việc gấp như lời em thể giải quyết công việc qua điện thoại được. phải về công ty sao ?” Cận Cương trầm mặc nhìn lát, giận hờn với , mà điện thoại trong túi ngừng đổ chuông.

      “Em biết, nhưng cũng có biện pháp để giải quyết, phải sao ?” giọng trấn an.

      “Ai có biện pháp ? Chỉ cần tắt di động hoặc vứt là được” vừa vừa lấy điện thoại ra tắt nguồn rồi ném luôn vào thùng rác.

      “Uy !” Bạch Nghiên Lý quá sợ hãi kêu lên tiếng, lập tức chạy đến thùng rác nhặt lại điện thoại cho . “ ném a !” trở về, cau mày khó tin.

      “Em nhặt về làm chi ?”

      “Thiếu gia, muốn nghe điện thoại thôi, làm chi vứt nó ? Di động này cũng bỏ tiền ra mua dùng, biết nhân gian khó khăn !”

      “Em gì ?” Cận Cương cao giọng.

      “Em…”

      “Nghiên Lý”

      Bất ngờ giọng kêu tên làm cho quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bà chủ quán cà phê Hạnh Phúc cùng Vu Hàn và Tuyết Nhan, cả ba người mỉm cười với .

      là khéo, lại ở chỗ này gặp được em. Em cũng tới đây ngắm cảnh sao ?” Đoạn Hựu Lăng cười hỏi.

      Bạch Nghiên Lý mỉm cười gật đầu sau đó quay lại nhìn ông xã.

      “Cận Cương, nếu công ty có việc gấp tìm nên về công ty xem sao, em ở đây chuyện với mấy chị cũng được” vừa với vừa quay đầu hỏi “Có được bà chủ ?”

      “Dĩ nhiên có thể” Đoạn Hựu Lăng lập tức đáp ứng.

      “Bây giờ cần phải lo lắng nữa đúng ?” quay đầu với Cận Cương, sau đó nhét điện thoại vào tay rồi đẩy xuống cầu thang máy “Nhanh chút về công ty

      “Em muốn ?” Cầm cái tay đẩy , nhìn chớp mắt hỏi.

      Bạch Nghiên Lý nhìn ra được thái độ có chút tức giận của , nhưng hy vọng bời vì chơi với mà ảnh hưởng đến công việc của , muốn trở thành gánh nặng của .

      “Đúng, nhanh về công ty , cần lo lắng cho em” dùng tay bị cầm đẩy .

      Cận Cương đứng yên tại chỗ nhúc nhích lẳng lặng nhìn .

      “Nghiên Lý, so với về công ty làm em cùng ông xã ở lại hẹn hò vẫn tốt hơn, mọi người quấy rầy hai người” Đột nhiên Vu Hàn mở miệng , sau đó kéo Đoạn Hựu Lăng cùng Tuyết Nhan luôn.

      “Chờ chút, em cùng các chị” Bạch Nghiên Lý nghe vậy liền hất tay ông xã ra, xoay người đuổi theo.

      Nhóm người Vu Hàn bất đắc dĩ dừng bước lại, quay đầu nhìn về người vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn các , bất giác các thở dài.

      Aiz, sớm biết thế này khi nãy nên lên tiếng gọi Bạch Nghiên Lý, vô duyên vô cớ phá ngang vợ chồng người ta hẹn hò, là có lỗi.

      Rốt cuộc Cận Cương cũng bước nhưng lại tới hướng các , cho đến khi đứng trước mặt của các .

      “Như vậy phiền các chiếu cố vợ tôi” gật đầu với các xong liền cất bước rời .

      “Nghiên Lý, hình như ông xã nhà em giận, em có muốn gọi ta lại ?” Nhìn bóng lưng rời , Vu Hàn mở miệng hỏi.

      sao ?” Bạch Nghiên Lý lắc đầu.

      “Em sợ vì chuyện này mà cãi nhau sao ?”

      ấy chắc có giận nhưng tuyệt đối cãi nhau với em” Bạch Nghiên Lý tự tin .

      “Em chắc chắn như vậy ư ?”

      “Em giết ấy nếu ấy làm gì có lỗi với em”

      “Đó ~” Đột nhiên Vu Hàn phát ra tiếng quái dị “Em kết hôn với chưa kết hôn giống nhau. Nghiên lý, em trở nên nữ tính, có tự tin, hề có hoảng sợ, chỉ có mùi vị hạnh phúc ngập tràn, ông xã cũng đối tốt với em, rất lo lắng, rất em đúng ?” mỉm cười ngắm nhìn Nghiên Lý.

      Bị Vu Hàn như thế nên gương mặt của khẽ hồng lên.

      “Oa, đỏ mặt nha”

      Vu Hàn chỉ chỉ to làm cho Bạch Nghiên Lý đỏ mặt thêm nữa.

      “Chị Vu Hàn, chị đừng có trêu Nghiên Lý nữa”

      Đoạn Hựu Lăng khẽ cười mà Tuyết Nhan bên cũng cười.

      “Được rồi, bất quá có chuyện này mọi người thấy thú vị sao ?” Vu Hàn như có điều muốn .

      “Chuyện gì ?”

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 9.2:

      “Chuyện gì?”

      “Chính là truyền thuyết xe duyên của nhà trọ hạnh phúc nha, mặc dù chúng ta là người trong cuộc cũng cảm thấy lời đồn này quá buồn cười, nhưng là người có quan hệ với nhà trọ hạnh phúc kết hôn đều rất hạnh phúc, mọi người cảm thấy thú vị sao ?”

      “Theo như chị , lúc trước Hải Nhi cùng Liễu Kiệt, An An cùng Na Nghiêm, bọn họ kết hôn xong đều rất hạnh phúc cũng giống như chúng ta, làm cho mọi người hâm mộ” Đoạn Hựu Lăng gật đầu đồng tình .

      “Bất quá cũng có người hạnh phúc phải sao ? Mấy ngày hôm trước chẳng phải có nữ nhân chạy đến đòi phá quán hạnh phúc đó sao ?” Lâm Tuyết Nhan lên nghi ngờ.

      “Em biết người đàn bà kí sao ?” Vu Hàn Nhìn về phía Lâm Tuyết Nhan.

      sửng sốt chút rồi lắc đầu.

      “Nhưng là em biết Hải Nhi, cũng biết An An, mà Nghiên Lý, Hải Nhi, An An cũng đều giống nhau, mọi người chúng ta biết nhau phải sao ?”

      “Ý của chị là chỉ những người mà chúng ta quen biết mới có thể nhận được hạnh phúc ?” Lâm Tuyết Nhan khêu mi hỏi.

      “Em biết quen hay quen có liên quan gì , mà hẳn là có liên quan , tựa như động vật hợp theo giống loài, người chúng ta có mùi vị hạnh phúc cho nên mới ở chung chỗ” Đoạn Hựu Lăng suy nghĩ chút rồi ra ý kiến của mình.

      hay” Vu Hàn đồng ý vỗ tay, nhưng ngay sau đó hăng hái đề nghị “Như vậy chúng ta dự đoán , hạnh phúc kế tiếp vào tay ai ? Nghiên Lý, em trước

      Bất ngờ bị chỉ định làm cho Bạch Nghiên Lý kinh ngạc “Em trước ?”

      “Đúng” Vu Hàn dùng sức gật đầu “Thuận tiện chứng minh em có thuộc về phe với bọn chị hay

      Nhìn ba khuôn mặt mong chờ này làm cho Bạch Nghiên Lý khẩn trương lên. Nếu như giống các chị làm sao ? Hơn nữa, ra quen vị khách nào ở trong quán cà phê Hạnh Phúc, muốn đoán thế nào a ?

      “Chớ suy nghĩ quá nhều, bằng trực giác là được”

      “Trực giác”

      “Trong lòng em có cái tên, chỉ cần em ra là được”

      chỉ nhớ người có liên quan đến quán cà phê mà thôi nên thử mở miệng “Là…Lam ?”

      “Hai em thấy thế nào ?” Vu Hàn hỏi Đoạn Hựu Lăng cùng Tuyết Nhan.

      “Dĩ Lam” Hai người hẹn mà ra cùng lúc.

      “Chị cũng nghĩ như vậy” Vu Hàn kích động sau đó vui vẻ cười to “Nhìn dáng dấp quả nhiên là vật họp theo loài, cùng từ trường, ha ha ha…”

      Đoạn Hựu Lăng cùng Lâm Tuyết Nhan cũng nở nụ cười, chỉ có Bạch Nghiên Lý thầm thở phào nhõm.

      Hô ! đúng rồi, nếu bị loại khỏi phe hạnh phúc giống như lời của chị Vu Hàn, nhất định tối nay ngủ được, cảm tạ ông trời a !

      Phụ nữ tụ tập chỗ luôn buôn chuyện hết chủ đề, nhất là phụ nữ kết hôn.

      Cho tới bây giờ Bạch Nghiên Lý cũng ngờ người mình có tế bào buôn chuyện, nhưng sau khi ngồi cùng tiền bối của nhà trọ hạnh phúc, mọi chuyện đều có thể buôn, người nhà, bạn bè, cuộc sống, tình cảm, sức khỏe, sinh nhật…Nếu phải tối nay có người bận việc có buôn đến sáng chăng nữa cũng hết chuyện.

      Chị Vu Hàn hoạt bát, rất có tự tin. Chị Tuyết Nhan trầm tĩnh, có loại khí chất thần bí. Chị Hựu Lăng ôn nhu làm cho người ta như tắm gió xuân. Các chị đều thông minh, có trí lực, cùng các chị chuyện làm cho hiểu biết thêm rất nhiều, cảm giác trong sáng rộng mở. phát mình rất thích các chị, cực kỳ thích !

      chuyện đến hơn năm giờ, Vu Hàn muốn lái xe đưa Bạch Nghiên Lý về nhà, cho nên bốn đều đến bãi đỗ xe.

      “Có thể đưa em đến công ty Cận Cương chị ?” Đột nhiên Bạch Nghiên Lý nghĩ ra .

      “Có vấn đề gì chứ ?” Vu Hàn tận lực đáp ứng “Bất quá sắp đến giờ tan việc, em có muốn gọi điện báo trước để ta chờ em hay ?”

      Bạch Nghiên Lý gật đầu, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho ông xã.

      Điện thoại đổ chuông lúc lâu mới có người nghe máy.

      còn làm việc sao ?” đột ngột mở lời, cần lãng phí thời gian mình là ai.

      “Ân”

      Bạch Nghiên Lý ngây ngốc chút, bởi vì giọng của rất lạnh lùng.

      chuẩn bị tan việc ư ?”

      có”

      “Được rồi, có chuyện gì” cho là còn có thể cái gì đó, bất quá đợi hồi lâu vẫn nghe im lặng, mới đưa điện thoại lên xem, mới phát điện thoại sớm ngắt liên lạc.

      tắt máy lúc nào ? vừa xong là tắt hay là đợi lâu nghe gì nên tắt ? Nhưng là tắt máy trước, chẳng lẽ gặp lại sau sao ? Hoặc hỏi có chuyện gì sao ? Thái độ của thế này chắc là vẫn còn giận chuyện lúc chiều.

      “Sao thế ?” Nhìn cầm điện thoại ngẩn người nên Đoạn Hựu Lăng quan tâm hỏi.

      “Hình như ấy bận” .

      “Vậy em còn muốn đến đó nữa ?” Đoạn Hựu Lăng hỏi.

      “Dĩ nhiên là muốn !” Vu Hàn nhanh chóng “Chẳng qua là theo ông xã ăn bữa tối, …ngay cả sắp xếp thời gian ăn bữa tối cũng được, bận việc có quan hệ, quan trọng là…con bé đem tâm ý của mình để ra ngoài”

      “Tâm ý ?” Đoạn Hựu Lăng hiểu nhìn chị.

      “Em đến đó là lấy lòng ông xã vì lúc chiều lỡ chọc giận ta sao ?” Vu Hàn nhìn về phía Bạch Nghiên Lý mỉm cười .

      “Đúng” gật đầu thừa nhận . ngờ chưa gì hết mà chị Vu Hàn cũng biết muốn làm cái gì, chị Vu Hàn thông minh.

      “Nghiên Lý, như vậy là tốt rồi !” Vu Hàn tán thưởng vỗ vai “Chị cho em biết, đàn ông rất dễ dụ dỗ, chỉ cần em làm nũng rồi cười cái, nếu cùng ta lăn lộn, hỏa lớn chăng nữa cũng tan thành mây khói thôi”

      “Chị Vu Hàn, ra là chị dụ dỗ Khuê như vậy nha !” Lâm Tuyết Nhan cười như cười chế nhạo chị.

      “Là nha” Vu Hàn hào phóng thừa nhận, vẻ mặt còn đắc ý, chọc cho mọi người phải nở nụ cười.

      Sau khi lái xe ra khỏi bãi đậu xe, bởi vì còn chưa tới giờ cao điểm nên xe rất dễ dàng, rất nhanh đến nơi làm việc của Cận Cương.

      Vu Hàn dừng xe ven đường để cho Bạch Nghiên Lý xuống xe, sau khi xuống xe, Vu Hàn còn kéo kính xe xuống nháy mắt với Nghiên Lý như ngầm cố lên, rồi mới lái xe

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 9.3:

      Đợi cho xe của Vu Hàn xa, Bạch Nghiên Lý mới xoay người nhìn tòa nhà cao tầng trước mắt, hít hơi sâu mới bước chân tới.

      chưa có tới đây lần lần nào nên biết bảo vệ có ngăn lại ? lo lắng đoán, bất quá như lo nghĩ.

      Sảnh lớn của tòa nhà người đến người rất nhiều, xác định mang vũ khí gì nguy hiểm, bề ngoài cũng giống tội phạm nên tầm mắt bảo vệ rơi người nữa.

      vào thang máy nhấn tầng cần lên, nghĩ biết nhìn thấy tới có phản ứng gì ? Có thể vẫn còn giận để ý đến , hay là mừng vì đến đem tức giận vứt qua bên?

      lòng cầu nguyện hy vọng là kết quả thứ hai.

      Vừa ra khỏi thang máy, nhân viên ngồi ở sau quầy lập tức ngẩng đầu lên nhìn . khí nơi này quá nghiêm túc vô hình áp bức , làm cho có cảm giác muốn bỏ chạy, nhưng tiếng nào có quá đáng lắm ? có chút bất an lên phía trước.

      mạnh khỏe”

      Nhân viên bên trong quầy đứng lên mang theo nụ cười thân thiện chào hỏi , làm cho bất an nay dễ chịu chút.

      mạnh khỏe, tôi muốn tìm Cận Cương, biết có phiền hay , giúp tôi thông báo với ấy tiếng” cẩn thận .

      muốn tìm giám đốc điều hành ?”

      “Ai”

      “Xin hỏi tiểu thư họ gì, có hẹn trước hay ?” lễ tân khách khí hỏi.

      Vẻ mặt Bạch Nghiên Lý có chút nghi ngờ “Nhất định phải hẹn trước sao ?”

      Nhân viên lễ tân cho nụ cười.

      Bỗng nhiên Bạch Nghiên Lý ngẩn người, hoàn toàn biết nên làm gì tiếp theo, biết muốn gặp lại phiền toái như vậy, nếu như biết…Nếu như biết nên tới sao ? ngẩn ra, đột nhiên cúi đầu hít hơi sâu, mới như vậy !

      “Tôi là phu nhân của ấy” kiên đinh mở miệng, muốn trở ngại nho này ảnh hưởng đến quyết định của .

      Nhân viên lễ tân nghe vậy xanh đại hai mắt, ngay cả vài vị tiểu thư làm việc bên cạnh cũng ngẩng đầu lên nhìn, trừ vẻ mặt tò mò ra còn có chút tin, hoài nghi giám đốc điều hành kết hôn sao ?

      “Có thể phiền với ấy tiếng ?” mở miệng lần nữa.

      “Được, xin đợi chút” Nhân viên lễ tân cuống quít cầm điện thoại thông báo.

      Mặc dù thấy trước mắt này có phải sinh viên đại học hay , nhưng đụng tới tình huống như thế này nên tự cho mình là thông minh xử lý mọi việc loạn cả lên.

      “Thư ký Lưu, có người muốn gặp giám đốc điều hành, ấy là phu nhân của giám đốc” nhanh chóng tình hình.

      Nghe được đầu dây bên kia có chắc chắn hay nên Bạch Nghiên Lý chỉ biết đứng yên chờ đợi.

      Vừa cùng người bên kia đầu dây vài câu, lát sau, nhân viên lễ tân ngắt điện thoại, ngẩng đầu lên mỉm cười với “Phiền chờ chút nữa”

      Bạch Nghiên Lý cái gì cũng , chẳng qua là gật đầu, bất an chờ đợi. Tại sao còn muốn chờ chứ ? Cận Cương thừa nhận là bà xã của chứ, rồi lấy cớ đó muốn gặp ? phải là người đàn ông phóng khoáng sao ?

      Thời gian cứ trôi qua từng giây , hẳn là rất nhanh , nhưng lại cảm giác như đứng ở đây năm rồi.

      Qua bao lâu ? phút đồng hồ hay là quá năm phút rồi ? Tại sao bây giờ còn chưa có câu trả lời ? Chẳng lẽ muốn để ý đến nữa ? Long bất an, tim đập loạn cả lên, khó chịu đến nỗi cau chặt chân mày.

      Bỗng nhiên điện thoại ở quầy tiếp tân vang lên, làm cho nhanh chóng ngẩng đầu. thấy lễ tân đưa tay nhận điện thoại, uy tiếng rồi im lặng, cái gì cũng , sau đó gật đầu dập máy.

      Bạch Nghiên Lý nhìn lễ tân chớp mắt, hồi hộp nín thở, cả người cứng ngắc vì căng thẳng.

      “Phu nhân, xin lỗi để đợi lâu, xin mời bên này” lễ tân ra cung kính đưa tay chỉ hướng cho .

      Phu nhân ? Bạch Nghiên Lý ngơ ngác nhìn lễ tân, lúc sau mới nhận thức phu nhân là gọi chính , đại biểu cho Cận Cương phải để ý đến .

      Bỗng nhiên cảm giác khó chịu qua làm cho hai chân nhũn ra, thiếu chút nữa xụi lơ sàn nhà, vịn vào quầy sau đó nhắm mắt lại hít thở liên tục.

      “Phu nhân ?”

      “Dạ” mở hai mắt ra.

      “Phu nhân sao chứ ?”

      gật đầu “ có chuyện gì”

      “Vậy mời phu nhân bên này”

      “Được, làm phiền

      lễ tân dẫn qua cánh cửa lớn, qua hành lang, tới phòng làm việc đóng kín cửa. lễ tân giao cho thư ký rồi xoay người rời . thư ký dẫn đến cánh cửa, rồi gõ cửa, mở cửa mời vào, đợi vào mới lẳng lặng thay đóng cửa lại.


      Trong phút chốc lạc vào gian đại, rộng rãi, xa hoa khí phái, nhưng lại nhìn thấy người mà muốn tìm.
      “Em đến đây có chuyện gì ?”


      Phía sau bất ngờ vang lên giọng dọa kêu lên, nhanh chóng xoay người, thấy ngoại trừ cánh cửa vừa rồi còn có cánh cửa khác nữa, mà Cận Cương đứng bên cánh cửa đó.

      “Em tới chờ tan việc rồi cùng nhau về nhà”

      tới chỗ bất ngờ lại lướt qua , tiêu sái đến bàn làm việc ngồi xuống ghế da.

      còn nhiều việc chưa giải quyết xong nên hôm nay muốn tăng ca” Mặt chút thay đổi .

      “Vậy buổi tối muốn ăn gì, em mua giúp ” Sớm đoán được tình hình phát sinh như vậy nên Bạch Nghiên Lý chút ngạc nhiên, chỉ mỉm cười tới chỗ .

      gọi thư ký mua”

      Quả nhiên vẫn còn tức giận. “Vậy có thể mua cho em phần được ?” nhàng .

      “Em muốn làm gì ?” Cận Cương khẽ nhíu mày.

      “Em muốn cùng tăng ca, xong việc cùng nhau về”

      bận làm việc có thời gian chơi đùa với em”

      cần bận tâm đến em, em ngồi cùng là đươc” vòng qua bàn làm việc tới bên cạnh , cúi đầu xuống hôn .

      Cận Cương nhìn thấy như vậy hai mắt tròn xanh, bộ dáng có vẻ rất sợ hãi.

      “Tại sao ?” Phản ứng của làm cho có chút buồn cười, đánh ra tuyệt chiêu là như vậy a !

      “Em…” muốn lại thôi nhưng rất nhanh khôi phục lại thái độ lúc đầu, quay đầu cầm lấy văn kiện giấy tờ lãnh đạm “Em về trước , còn biết làm đến khi nào mới nghỉ”

      “Nhưng là em muốn ở lại với dựa sát vào người , liếm liếm cái cổ ôn nhu . có cảm giác người cứng ngắc chút.

      im lặng lên tiếng, cũng nhúc nhích, cả người cứng ngắc chút sau đó mới khẽ hừ tiếng, “Là sao ? Chẳng phải lúc chiều em muốn với đấy thôi”

      “Khi đó em muốn làm trễ công việc của

      “Bây giờ em cũng có thể cần làm trễ nãi công việc của

      giận, nhìn thái độ của chuyện tăng ca là dối, bởi vì nếu có việc khẩn cấp cần xử lý cùng dông dài như vậy. Bạch Nghiên Lý như bừng tỉnh suy đoán.

      giận em chuyện lúc chiều đúng ?” nũng nịu hỏi.

      có” bịa đặt .

      có” ngồi đùi , đưa tay vòng qua cổ .

      ngờ là ngồi người mình nên cả người cứng ngắc, người ngây như phõng nhìn , hoàn toàn quên phải tiếp tục nghiên nghị.

      “Em giải thích với , đừng có giận nữa được ?” như Như Lan<?>, hai tay cố ý vuốt ve cổ , giống như vừa trêu chọc vừa trấn an .

      Cận Cương lẳng lặng câu, hai mắt đen thâm thúy nhìn chớp mắt.

      xin lỗi còn chưa đủ sao ? Vậy…” Đột nhiên nghiên người hôn , sau đó mặt đỏ bừng nhìn “Như vậy được chưa ?”

      “Chưa được” Bỗng nhiên mở miệng , rất nhanh giây sau nắm chặt gáy , dùng sức đem áp chặt vào miệng , hung hăng hôn .

      Môi lưỡi của tỏa nhiệt, chút lưu tình công kích, cắn nuốt . Bàn tay nắm gáy biết từ lúc nào trượt xuống eo , đem ôm gần hơn, áp chặt vào cái vật thẳng đứng kia mà cọ xát.

      Hô hấp càng lúc càng dồn dập, tim đập càng lúc càng nhanh, tự chủ được khẽ rên thành tiếng, nhưng tia lý trí còn sót lại khi cởi bỏ áo quần của .

      “Cận Cương…” rời môi , thử ngăn lại nhưng lại bị môi nuốt mất.

      phải em muốn xin lỗi sao ? chỉ chấp nhận loại xin lỗi như thế này” cắn vào cái cổ non mịn của , khàn khàn .

      “Nhưng là làm việc có người vào”

      run rẩy khẽ thở ra, tay của tiến vào trong quần, bàn tay như lửa ôn nhu vuốt ve cái mông của , sau đó xuống…

      Hai mắt ngập tràn dục hỏa nhìn cái, bất ngờ đưa tay ấn phím điện thoại bàn, mắt vẫn nhìn “Thư ký Lưu, từ giờ trở cho phép bất kỳ ai vào phòng làm việc quấy rầy tôi”

      khó tin hai mắt trợn to, nháy mắt mặt đỏ lên, sau đó, đương nhiên là bị ăn xong lau sạch. Sau đó nữa lại nghĩ bao giờ tới đây lần nữa, bao giờ tới tìm , bởi vì quá mất mặt cũng quá xấu hổ a. Cư nhiên ở phòng làm việc lại làm chuyện đó với

      cũng dám tới nơi này thêm lần nào nữa!


    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 10.1:

      Liếc nhìn người đàn ông tâm tình rất khoái trá ngồi bên cạnh, Bạch Nghiên Lý thể đồng ý với lời của chị Vu Hàn…đàn ông rất dễ dụ dỗ. Nhìn thái độ hớn hở của bây giờ so với thái độ hai tiếng trước quả là hai người khác nhau. biết nên chị Vu Hàn lợi hại hay là đàn ông đơn thuần đây?

      “Bữa tối muốn ăn gì ?” Người đàn ông đơn thuần hỏi.

      “Em còn tưởng rằng quên mất chuyện ăn tối” hờn dỗi .

      “Làm sao có thể, bây giờ em ăn bổ hai, thế nào có thể quên được chứ ?” Cận Cương cười đưa tay xoa bụng .

      “Cho nên chỉ lo cho cục cưng trong bụng thôi sao ?” cố ý hỏi như thế.

      “Sai, so với cục cưng để ý người mang cục cưng hơn”

      “Người nào ?”

      “Chính là em, bà xã của bất ngờ nghiêng người qua hôn .

      “Uy, lái xe đấy !” sợ hãi kêu lên.

      Cận Cương mỉm cười trấn an , sau đó nhìn đường phía trước rồi trở lại chuyện chính “Muốn ăn cái gì ?”

      “Ngày hôm qua nấu canh gà vẫn còn, chúng ta về ăn canh gà được ?” suy nghĩ chút mới mở miệng đề nghị.

      “Chỉ cần em thích là được, có ý kiến” gật đầu đồng ý, vừa mới xong điện thoại trong túi đổ chuông làm nhíu mày, vẻ mặt như muốn nghe.

      “Điện thoại của đổ chuông” Bạch Nghiên Lý nhắc nhở.

      hết giờ làm” lạnh lùng .

      “Chắc phải là điện thoại của công ty, thử nhìn xem”

      Nhìn cái mới bất đắc dĩ lấy di động trong túi ra, nhìn tên người gọi đến màn hình sau đó nhướn cao chân mày “Tìm em”, vừa vừa đưa di động cho .

      “Tìm em ?” Bạch Nghiên Lý hoài nghi mở to hai mắt, cúi đầu nhìn tên hiển thị màn hình “Huệ Quân ?” ngạc nhiên thốt lên, sau đó mới ấn nút nghe “Uy ?”

      “Nghiên Lý, tại sao điện thoại của cậu mình gọi được ? May mà mình có số của Thiếu Gia” Huệ Quân ở đầu dây bên kí thấp giọng oán trách.

      “Xin lỗi, có thể máy hết pin, cậu tìm mình có việc gì ?”

      “Có, mẹ của cậu ở đây mà !”

      “Cái gì ?!” Bạch Nghiên Lý ngạc nhiên kêu lên.

      Cận Cương nghe thế mới quay đầu nhìn .

      “Có phải cậu quên chuyện kết hôn cho mẹ cậu biết ? đến đây tìm cậu, đương nhiên mình phải cho biết cậu kết hôn tại sống cùng chồng, sau khi nghe xong thiếu chút nữa té xỉu, làm mình sợ chết khiếp”

      “Bây giờ bà ở đâu ?”

      “Ở trong phòng khách, thái độ của có chút quái, cậu có muốn tới đón ? Hay là địa chỉ nhà cậu cho mình, mình bắt taxi qua nhà cậu ?”

      “Để mình qua đó”

      “Được, mình chờ cậu”

      “Phát sinh chuyện gì ?” Vừa thấy tắt điện thoại lập tức hỏi.

      “Mẹ em ở chỗ Huệ Quân, làm sao bây giờ ? Cuối tuần này chúng ta mới về nhà thông báo cho mẹ biết chuyện, bây giờ đột nhiên mẹ biết chuyện em kết hôn hơn nữa còn cho bà biết, nhất định bà đau khổ buồn bực” Chân mày của Bạch Nghiên Lý nhíu chặt, vẻ mặt ưu sầu .

      “Đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta trước đón mẹ rồi sau” giọng trấn an.

      gật đầu nhưng vẻ mặt vẫn nhăn nhó, khổ não.

      “Bây giờ có thể mẹ khổ sở, thương tâm, nhưng rồi rất vui vẻ, bởi vì nhìn có tiền, vẻ ngoài lại rất đẹp trai, vừa đa tài đa nghệ, tuấn ngời ngời, quan trọng là con rể rất rất con bà, bà có đốt đèn lồng tìm khắp nơi cũng có người thứ hai, bà mà nhìn thấy nhất định thích, hài lòng, vui vẻ vô cùng” Thấy như vậy, Cận Cương mới giọng nâng cấp mình lên.

      như ông già buôn dưa rốt cuộc thành công chọc cho Bạch Nghiên Lý nở nụ cười.

      “Da mặt dày” nhấn mạnh.

      chỉ mà thôi, chẳng lẽ em cảm thấy ông xã em có tiền, đẹp trai, vừa đa tài đa nghệ, tuấn ngời ngời sao ?”

      “Em chỉ cảm thấy da mặt dày”

      “Nhưng là em vẫn cái da mặt dày này, rất rất phải sao ?” mỉm cười nhìn cái.

      có thể gì ? Chỉ có thể đỏ mặt mà thôi, bởi vì hoàn toàn đúng, chết tiệt, rất rất thương . Hôm nay ở công ty chờ đồng ý gặp , mới biết nhiều như thế nào.

      còn nhớ địa chỉ nhà Huệ Quân sao ?”

      gật đầu, “Nơi đó có chỗ dừng xe nên có thể mẹ xuống chờ chúng ta

      “Đại khái còn bao lâu nữa chúng ta đến nơi để em gọi điện thoại báo trước cho Huệ Quân ?”

      “Khoảng mười phút nữa”

      Nghe được câu trả lời của , lập tức dùng điện thoại của gọi cho Huệ Quân, cho ấy biết khoảng mười phút sau hai người đến nơi, bởi vì có nơi đỗ xe nên phiền ấy dẫn mẹ xuống lầu chờ .

      Mười phút sau hai người vào trong hẻm , xa xa thấy Huệ Quân và mẹ đứng ngoài cửa nhà trọ chờ hai người.
      Cận Cương dừng xe trước mặt hai người chờ, đẩy cửa xe xuống, còn Cận Cương nhìn phía sau tạm thời thấy có xe vào nên cũng theo xuống xe.

      “Mẹ…….”

      Bạch Nghiên Lý về phía mẹ mình, mới mở miệng gọi tiếng mẹ nhưng bất ngờ Bạch mẹ lại lướt qua , ngạc nhiên quay đầu, vừa lúc thấy mẹ mình giơ cao tay tát Cận Cương cái.

      “Ba !” tiếng vang thanh thúy trong đêm tối.

      “Mẹ !” hét lên.

      bước nhanh đến bên mẹ mình, ngăn bà đánh Cận Cương thêm lần nữa.

      “Mẹ, mẹ làm cái gì vậy ?”

      bắt được tay của bà, ngờ Bạch mẹ lại dùng sức hất ra làm cho kịp ứng phó mất thăng bằng, rất may là Cận Cương nhanh tay lẹ mắt đỡ được .

      “Em sao chứ ?” hỏi.

      gật đầu, còn chưa kịp mở miệng gì với đột nhiên Bạch mẹ lao đến, dùng hết sức kéo ra khỏi người Cận Cương.

      nên đụng vào con của tôi !” Bạch mẹ giận dữ mắng mỏ.

      “Mẹ ?”

      theo tôi” Bà ra sức nắm chặt tay con lôi .

      “Mẹ, mẹ đừng như vậy, rốt cuộc là tại sao ? Mẹ muốn kéo con nơi nào ?” vẻ mặt bối rối, hiểu gì hỏi, đồng thời quay đầu nhìn về phía ông xã cầu cứu.

      “Mẹ……” Cận Cương mở miệng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :