1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Kia, Tổng Tài - Kim Huyên (10 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 9:

      Cũng may ba mẹ đánh giá sai lầm giao thông Đài Bắc lúc giờ cao điểm có bao nhiêu khủng khiếp, cho nên ba mẹ mới đến muộn hơn những ba mươi phút, Liễu Kiệt vẫn giữ được ấn tượng đầu tiên của mình.

      “Ba mẹ, con giới thiệu cho hai người, ấy là Liễu Kiệt, Liễu trong trong cây liễu, Kiệt trong kiệt xuất” Vương Hải Nhi giới thiệu cho ba mẹ biết.

      “Mẹ biết rồi” Vương mẹ nhanh chóng tiếp lời, bộ dạng cực kỳ giống con vì hai mắt bà loé loé sáng vừa lòng. “Cậu so với ảnh chụp tạp chí còn đẹp trai hơn nha !” Con rể này bà vừa lòng !

      “Cảm ơn bác ca ngợi” Liễu Kiệt hơi giọng mỉm cười.

      “Diện mạo đẹp trai có thể làm cơm ăn sao ?” Đột nhiên Vương ba lạnh lùng , nhìn người này loè loẹt, vừa thấy là biết ẻo lả, về sau muốn bảo hộ con bảo bối của ông như thế nào đây ? Ông tuyệt đối gả Hải Nhi cho người này.

      “Ông thế là có ý gì hử ?” Vương mẹ bất mãn liếc ông cái.

      “Hừ !” Ông lạnh lùng hừ tiếng, bỏ qua mọi người tự mình bước lên phía trước.

      “Cậu đừng để ý đến ông ấy, tính tình của ông ấy đối với người chưa quen là như vậy đó” Bà cố gắng ngon ngọt trấn an con rể tương lai.

      “Đúng, đừng để ý đến ba em” Vương Hải Nhi cũng phụ hoạ theo.

      sao hết” Liễu Kiệt nhéo nhéo lòng bàn tay bé của , dường như muốn cứ yên tâm .

      xong” Vương mẹ ưu sầu “Mẹ cứ tưởng gặp các con để chuẩn bị tốt, cho nên mới hẹn trước nửa tiếng, ngờ ở Đài Bắc tắc đường kinh khủng như vậy, như vậy là đối tượng gần đến đây rồi, chúng ta có thời gian nữa”

      “Mẹ, mẹ cùng với chúng con muốn chuẩn bị tốt cái gì ? Chỉ cần từ chối thẳng với người ta được à ?” Vẻ mặt Vương Hải Nhi quái dị hỏi.

      “Ba con cá tính thế nào, con nghĩ từ chối của con có hiệu quả sao ?” Bà liếc trắng con cái “Hơn nữa vấn đề ở chỗ, việc xem mắt này là ba con chủ động nhắc đến, cho nên muốn từ chối người ta cũng phải từ miệng ba con ra mới êm xuôi, nếu sau này ba con đối mặt với bạn già đồng nghiệp của ba như thế nào chứ ?”

      “Sao lại phức tạp như thế này nha !” Vương Hải Nhi nhịn được thầm.

      “Con còn dám , nếu phải do con có bạn trai rồi mà cho ba mẹ biết, làm sao mọi chuyện lại phức tạp như ngày hôm nay được chứ ?”

      “Con qua với ba mẹ rất nhiều lần, con mới qua hai mươi mà thôi, muốn lấy chồng sớm như vậy, ai bảo ba mẹ nghe, còn dám giúp con sắp xếp xem mắt”

      “Mới qua hai mươi tuổi à, muốn lấy chồng sớm à ? dễ nghe nhỉ” Vương mẹ hừ lạnh tiếng “ tại con mới qua hai mươi mà thôi, vẫn muốn lấy chồng sớm phải ? Rất tốt, mẹ Liễu Kiệt cưới người khác cho con xem”

      “Mẹ !” Vương Hải Nhi xấu hổ đỏ mặt dậm chân.

      Liễu Kiệt gì hết, chỉ đứng mỉm cười.

      bao lâu, Vương mẹ thấy chồng mình đứng chuyện với người khác ở phía trước, bà liền quay đầu nhìn về phía , ý hai đứa qua đây.

      thôi, mẹ thấy hình như ba con tìm thấy người rồi”

      Liễu Kiệt cảnh giác nhìn về phía trước, sau khi tìm được chỗ cha vợ tương lai, mới chuyển tầm mắt đến mặt của hai người khác. Chính là tên kia sao ?

      Khoảng cách đến bọn họ càng gần, cũng làm cho có thể nhìn đối phương. Tuy rằng bộ dáng tệ, nhưng cũng hẳn là đẹp trai, cũng hẳn là cao ráo, điểm duy nhất thắng là sau lớp áo quần đó tay dài vai rộng, điểm này giống với cha vợ tương lai.

      Xem ra người này có luyện võ.

      Liêu, lâu gặp, cũng thay đổi gì nhiều nha !” Vương mẹ vui vẻ chào hỏi với bạn tên Liêu Minh.

      già nhiều rồi, sao lại thay đổi được chứ ?” Ông cười ha hả thay đổi là em mới đúng, vẫn trẻ tuổi, xinh đẹp giống như mười mấy năm trước”

      “Ha ha…” Vương mẹ cực kỳ vui mừng, cười đến toe toét “ Liêu, cách chuyện vẫn vậy”

      , người biết cứ nghĩ em mới hơn ba mươi tuổi mà thôi, làm sao biết được em có con lớn như vậy rồi chứ ?” xong, Liêu Minh đem tầm mắt chuyển qua nhìn Vương Hải Nhi, hứng thú dạt dào hỏi bé này là Hải Nhi sao ?”

      Vương mẹ gật đầu.

      “Hải Nhi, lại đây chào bác” Đột nhiên Vương ba ra mệnh lệnh.

      “Con cũng nhớ bác ấy đúng , nhưng lúc con còn bé bác từng ôm con nha !” Bà Vương xoay người với con .

      “Bác Liêu” Vương Hải Nhi cung kính tiêu sái tiến lên chào hỏi.

      “Tốt, tốt” Liêu Minh vừa gật đầu vừa nhìn , mặt vừa lòng tươi cười “ là con mười tám có nhiều thay đổi nha, ngờ trước đây giống như bé trai, nhưng sau này lớn lên lại xinh đẹp như vậy” Ông mỉm cười quay đầu nhìn về con trai của mình “Chấn Triết, bé này là bé năm đó đá gãy răng cửa của con đấy, con còn nhớ ?”

      “Diện mạo thay đổi nên nhớ gì cả, nhưng chuyện bị đá gẵy răng cửa cả đời thể quên được” Liêu Chấn Triết tươi cười “ vui khi gặp lại em, Hải Nhi”

      là cậu bé đẹp trai bị tôi đá gãy răng cửa sao ?” Vương Hải Nhi mắt to trợn lên, thể tin được trừng mắt nhìn ta.

      Liêu Chấn Triết gật đầu cười cười.

      là cậu bé đó sao ?” xác nhận lại.

      Đó là chuyện xảy ra khi mấy tuổi nhỉ ? Sáu tuổi hay bảy tuổi nhỉ ? Chuyện qua mười sáu, mười bảy năm, ngờ lại được gặp người làm cho áy náy trong lòng, là rất thần kỳ.

      Liêu Chấn Triết lại gật gật đầu “Khi đó em còn cao chưa đến bả vai của , thế mà có thể đá gãy răng cửa của , mỗi lần nhớ lại chuyện này, đều cảm thấy thể lý giải được” ta lại mỉm cười với .

      “Hải Nhi” cam lòng bị người khác cho ra rìa, bỗng nhiên Liễu Kiệt lên tiếng gọi .

      Vương Hải Nhi quay đầu lại nhìn , thế này mới biết mình bỏ quên , lập tức với tay qua kéo đến bên người, rụt cổ xin lỗi với .

      “Vị này là ?” Vẫn chú ý đến Liễu Kiệt nên nhân cơ hội này Liêu Minh ra tiếng hỏi.

      “Người có quan hệ” Vương ba .

      “Bạn của Hải Nhi” Vương mẹ .

      “Bạn trai của cháu, Liễu Kiệt” Hải Nhi .

      Ba người trả lời cùng lúc, nhưng đáp án lại khác nhau, làm cho hai cha con họ Liêu khó hiểu nhìn mặt nhau.

      ấy là Liễu Kiệt, bạn trai của cháu, thời gian nữa chúng cháu kết hôn, đến lúc đó nhất định bác Liêu và Liêu phải đến uống rượu mừng nha” Vương Hải Nhi lại mở miệng lần nữa, tính hạ thủ vi cường.

      “Hải Nhi, ba đồng ý con gả cho người này” Vương ba tức giận lạnh lùng .

      “Ba, ba thể đồng ý” nhìn thẳng ba mình.

      “Cho con ra ngoài ở vài năm học, nay lại hỗn xược với ba có phải ?” Ông nổi giận .

      “Con phải…”

      “Ai nha, hai cha con cãi nhau là làm sao đây ?” Đột nhiên Vương mẹ tham gia vào cuộc đối thoại nảy lửa của hai cha con, “Muốn cãi nhau cũng chờ về nhà , cần ở đây giọng to giọng , muốn cho Liêu cùng Chấn Triết chê cười sao ?”

      xong, bà chuyển hướng qua hai cha con họ Liêu, áy náy cười với bọn họ.

      “Thực xin lỗi Liêu và Chấn Triết” Bà xin lỗi từ tận cõi lòng mình “Hải Nhi ở Đài Bắc có bạn trai cũng cho vợ chồng em biết, hại chúng em nghĩ con bé còn chưa có bạn trai, cho nên mới nghĩ thay nó tìm người bạn trai tốt, ai ngờ mọi chuyện lại diễn ra thế này, là rất xin lỗi”

      Nghe cách như vậy của bà, cũng là gián tiếp thừa nhận cái người đàn ông có diện mạo và khí chất bất phàm kia rồi, cũng chính là bạn trai của Hải Nhi, tận đáy lòng Liêu Minh tự hiểu được. Bất quá cũng thể trách bà được, nếu đổi lại hôm nay là ông chọn con rể, thực tâm mà , chỉ sợ ông cũng chọn cái cậu họ Liễu kia mà phải chọn con của mình thôi.

      Giận nhất là, vì sao cậu ta lại đẹp trai thế chứ ? Bởi vì đến khí thế, riêng tướng mạo đẹp trai của cậu ta con ông cũng thua mảng lớn rồi !

      Ai, quả nhiên người so với người, tức chết người mà !
      “Em đừng như vậy, là con có phúc khí” Đây là lời , vì nhìn tướng mạo của Hải Nhi, con bé đúng là đứa con dâu người người chọn, tướng sinh con tốt, lại có khí chất của phu nhân, có tiền có của, cả đời sống bình an, êm xuôi, còn có nhiều quý nhân phù trợ.

      “Hai đứa có duyên mà thôi, đừng như vậy” Vương mẹ thấy có chút tội lỗi “Em nghĩ sau này Chấn Triết gặp được đối tượng tốt hơn Hải Nhi rất nhiều”

      cần, tôi đem Hải Nhi gả cho Chấn Triết” Vương ba vẫn kiên trì gả con cho người ông coi trọng.

      “Vương Đại !” Bà căm tức trừng mắt với chồng mình. Ông nhất định phải đem mọi chuyện phức tạp thêm nữa sao ?

      “Tôi tuyệt đối chấp nhận cái tên lòe loẹt này” Giọng điệu ông rất kiên định.

      “Liễu Kiệt lòe loẹt” Vương Hải Nhi nhịn được lớn tiếng cãi lại thay người .

      “Ba ta có là có, ba muốn con chia tay với ta ngay lập tức !” Ông tức giận ra lệnh vói con .

      “Con muốn !”

      “Con lại lần nữa xem”

      “Con muốn” lớn tiếng lại, sau đó hề báo động trước bỏ lại quả bom “Hơn nữa hai người phản đối cũng quá muộn” nhìn ba mình “Bởi vì con mang thai”

      Ba ba khóc dọa cho choáng váng, căn bản nghĩ tới xảy ra chuyện như vậy, bởi vì trong trí nhớ của , mặc kệ xảy ra chuyện gì, bao gồm khi ông nội, bà nội mất cũng vậy, chưa từng nhìn thấy ba ba rơi nước mắt, mà ngay bây giờ ba ba lại như vậy, lại rơi nước mắt trước bạn mình.

      Vương Hải Nhi bị sợ hãi, cả người chấn động ngây ra như phỗng. biết mình dối lại làm cho ba ba thương tâm như vậy, nhìn nước mắt mặt ba làm cho hối hận lại tự trách mình.

      cần biết mình làm gì lúc trước, nhanh chóng thốt ra “Con dối, ba, con mang thai, tất cả là để cho ba chấp nhận Liễu Kiệt, cho nên con mới như vậy, con xin lỗi”

      Sau đó, Vương ba tức giận lôi về Cao Hùng.

      Nếu muốn lúc đó ông tức giận như thế nào, chỉ cần để ý lúc đó ông hoàn toàn quên tồn tại của vợ mình là biết, cho đến khi lôi con lên taxi chạy mất, mà khi Vương mẹ gọi điện thoại hỏi hai cha con ở ở đâu, khi đó ông mới nhớ tới mình đánh mất vợ từ khi nào cũng hay.

      Tóm lại, vì Vương mẹ đứng về phía con và Liễu Kiệt nên trong lúc tức giận mới lần đầu tiên để bà xã quý ở Đài Bắc mình.

      Taxi đường chạy thẳng từ Đài Bắc về Cao Hùng, khi hai cha con trở về nhà là hai giờ sáng, Vương Hải Nhi mệt mỏi trực tiếp thẳng về phòng, sau đó đóng sập cửa phòng ý chỉ mình tức giận và kháng nghị.

      Ba ba lại tịch thu túi xách và di động của , làm cho muốn trốn hay gọi cho Liễu Kiệt đều được, là tức chết được !

      Nhưng cũng may là mẹ còn ở lại Đài Bắc, có mẹ hiểu biết tính ba ba lại dẫn đường cho , Liễu Kiệt cũng còn lo lắng khi liên lạc được với , nhất định mẹ cho biết. Nhưng dù sao cũng cảm thấy rất tức giận, ba ba là bất công, quá bất công , ô ô…

      Mang theo thương tâm và nước mắt, cuộn tròn người giường, biết chìm vào giấc ngủ từ khi nào.

      “Cút ngay”

      Tiếng hét giận dữ như sét đánh làm cho Vương Hải Nhi mơ màng tỉnh lại, mở trừng hai mắt, mờ mịt nhìn trần nhà, trong thời gian ngắn nhất biết nơi này là nơi nào.

      Đột nhiên, nhớ ra tất cả, rồi bất ngờ vén chăn bông lên, nhảy xuống giường, giống như tên bắn lao ra khỏi phòng, chạy xuống tầng .

      Nhất định là Liễu Kiệt đến đây mới làm cho ba ba giận dữ hét lên như vậy, nhất định là đến đây rồi !

      Bởi vì trong nhà là đạo quán teakwondo, cho nên tầng là nơi luyện võ, khi chạy xuống lầu thấy người nhớ cả đêm.

      “Liễu Kiệt !” hưng phấn hét to tiếng, rồi lập tức chạy tới chỗ .

      “Ngăn con bé lại”

      Lập tức đám học trò mặc võ phục vây quanh , ngăn cản đường của , làm cho thể dừng bước.

      “Tránh ra” phẫn nộ cảnh cáo.

      xin lỗi” Vẻ mặt A Tông áy náy. Cậu ta là đệ tử thứ ba của Vương ba, bởi vì ở gần đây nên ngày nghỉ thường tới thăm hỏi võ sư của mình, đồng thời chỉ bảo thêm cho những người mới nhập môn. Bổ sung chút, cậu ta cũng từng là ứng cử viên con rể bà Vương ba chấm đầu tiên.

      “Tôi lại lần nữa, các cậu tránh ra”

      “Đừng cho con bé lại đây” Vương ba hét lên.

      “Chị, lời của võ sư thể nghe, mong chị đừng làm khó chúng em được ?”

      Vương Hải Nhi lại đưa ra cảnh cáo “Tôi cho các cậu cơ hội, là các cậu tự tìm thôi”

      muốn lãng phí thời gian, lập tức nắm quyền, ra quyền, đá chân, động tác lưu loát nhàng giống như mây trôi nước chảy, tuyệt vời, làm cho những người vây quanh từng bước gục ngã.

      Liễu Kiệt đứng nhìn suýt tí nữa huýt sáo. Thân thủ của quả làm cho người ta xem con mắt, thể chê vào đâu được ! Nhìn đám thanh niên kia xem, người nào người nấy so với còn cao to rất nhiều, nhưng có ai là đối thủ của , là rất giỏi.

      Nhìn người phụ nữ quý của mình, miệng khỏi nhếch lên cười, mặt lại kiêu ngạo vì . Nhưng ngờ thái độ của như vậy lại chọc giận ba vợ tương lai, ông hề cảnh cáo trước, lập tức cho quyền vào bụng.

      Bất tình lình bị quyền làm cho Liễu Kiệt đau đến gập lưng lại, thiếu chút nữa là hét lên, nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của mẹ vợ tương lai.

      “Vương Đại” Bà nhanh chóng chạy tới đỡ “Liễu Kiệt, cậu sao chứ ? Có khỏe ?”

      còn chưa kịp đáp lại quan tâm của bà tiếng kêu phẫn nộ khác lại vang lên.

      “Liễu Kiệt !” Vương Hải Nhi hoảng sợ kêu to ra tiếng “Ba, tại sao ba lại đánh người vô tội như vậy ? Ba quá đáng, quá ti bỉ”

      Con mà mình vẫn cẩn thận nâng niu trong lòng bàn tây nay vì người đàn ông xa lạ mà chỉ trích ba mình, Vương Đại vừa thất vọng, tức giận lại thương tâm, mức độ ghét bỏ Liễu Kiệt cũng ngày cao hơn.

      “Oắt con, mày lăn ra đây cho ta ! Có gan chọi đấu với ta, cần núp sau lưng phụ nữ, để cho người ta chuyện thay mày” Ông chỉ vào Liễu Kiệt hét to lên.

      “Ông xã, ông những lời này là có ý gì ? Phụ nữ làm cho ông xấu hổ sao ?” Vương mẹ nhíu mày “Còn nữa, Liễu Kiệt từ đầu tới cuối đều đứng ở chỗ này, có né ông đâu ? Nếu cậu ta có ý định tránh né nhận quyền của ông, ông nên chuyện công bằng chút

      nghĩ đến vợ mình cũng đỡ cho oắt con đó, khiến cho ông tức giận hai mắt trừng thẳng, đột nhiên vươn tay ra kéo Liễu Kiệt lên võ đài.

      “Mày muốn kết hôn với con ta có phải ? Có bản lĩnh đánh thắng ta rồi tiếp” Ông thủ thế với .

      “Ông xã, ông ồn ào đủ chưa, ông định kéo dài đến khi nào nữa đây ?”

      “Ba, ba muốn đánh phải ? Con đánh với ba, cần phiền toái Liễu Kiệt”

      “Hai người câm miệng cho tôi” Vương Đại giận thể ức chế được “Là người cha, tôi có quyền khảo nghiệm người này sao, xem cậu ta có bản lĩnh bảo vệ con bảo bối của tôi ?”

      “Ông xã…”

      “Đương nhiên là có” Liễu Kiệt nghiêm túc trả lời đúng , sau đó còn gật đầu “Được, cháu chấp nhận khảo nghiệm này”

      “Liễu Kiệt ?!” Mắt hạnh Vương Hải nhi từng to, kinh hoảng kêu to “ cần, bị đánh chết !” Ba ba ghét như vậy nên tuyệt đối nương tay.

      “Em còn tin tưởng ” Liễu Kiệt cười khổ thào tự .

      “Yên tâm, mẹ để chuyện này xảy ra” Vương mẹ mở miệng cam đoan với con .

      ngờ mẹ cũng muốn giải quyết chuyện chuyện này, làm cho Vương Hải Nhi kinh ngạc quay đầu lại nhìn bà, lớn tiếng kêu lên “Mẹ ?!”

      “Con yên tâm, nếu ba con quá đáng mẹ ra mặt can ngăn” Bà trấn an vỗ vỗ tay con .

      Nhưng Vương Hải Nhi chút bình tĩnh cũng có, chỉ càng lúc càng lo lắng mà thôi, bởi vì thấy Liễu Kiệt cởi áo khoác và giầy, còn xăn ống tay áo lên nữa.

      Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ ? phải làm gì để ngăn cản và ba ba đây ?

      sốt ruột biết làm sao, vừa muốn bước lên để nhìn hai người nhóm học sinh của ba vây lại, làm cho hoàn toàn thể động đậy.

      “Tránh ra” quát lên tiếng, vừa mới xong hai người ở sàn đấu bắt đầu ra quyền đánh.

      Sắc mặt Vương Hải Nhi trắng bệch, mỗi lần ba ba đánh về phía Liễu Kiệt quyền là tim đập nhịp, mỗi nhịp tim là hoảng sợ và sợ hãi, chỉ sợ giây tiếp theo Liễu Kiệt trúng đòn của ba.

      Nhưng là cũng kỳ quái, hai bên đánh nhau, quyền cước rớt xuống như mưa, đánh qua đánh lại cũng quá mười hai chiêu, động tác của ba ba vẫn gọn gàng dũng mãnh như lúc trước, nhưng hiểu vì sao Liễu Kiệt đều có thể tránh hoặc hóa giải được.

      Đột nhiên nhớ đến chuyện xảy ra sau pub 9 night.

      Đúng rồi, làm sao có thể quên tuy diện mạo đẹp trai nho nhã, nhưng lại có thân võ thuật cơ chứ ? ngốc !

      bắt đầu tập trung vào trận đánh của hai người, chỉ lát sau, Vương Hải Nhi xác định được võ thuật của Liễu Kiệt cơ ba ba, về phần vì sao quyết định ai thắng ai thua, chắc là muốn giữ mặt mũi cho ba ba, cũng vì kính trọng người trước thôi.

      Bất kể thế nào, chỉ cần bình an là yên tâm rồi !

      Suy nghĩ bình tĩnh lại, cơ thể cũng bình tĩnh lại, đột nhiên Vương Hải thấy tay hơi đau, chân hơi đau, ngay cả bụng cũng có chút đau.

      Cảm giác đau đớn càng lúc càng ràng, cũng trở nên đau như cắt hơn, chịu nổi quỳ sàn, nhưng có ai phát , bởi vì mọi người tập trung vào trận đấu kia.

      Đau quá, ai có thể đến giúp ?

      Liễu Kiệt…Liễu Kiệt…

      “Hải Nhi ?!”

      Dường như nghe thấy kêu cứu, thấy Liễu Kiệt gạt đám người ra chạy đến phía .

      “Em làm sao vậy ? Vì sao lại quỳ sàn ? Sao mặt em lại tái nhợt như vậy ?” Vẻ mặt khẩn trương, cẩn thận nâng dậy, bất quá lo lắng nên sắc mặt còn tái nhợt hơn cả nữa.

      “Em sao, chỉ đau bụng thôi” miễn cưỡng mở miệng, bởi vì bụng quặn lên cơn đau mà hai mắt nhắm chặt, hai tay cầm chặt tay .

      Nhìn như vậy, làm sao Liễu Kiệt tin có việc gì được chứ. hai lời, lập tức hai tay ôm lấy .

      “Bác trai, bệnh viện gần nhất ở đâu ?” vội vàng quay đầu, có chút thất thố hô to.

      Vẻ mặt con tái nhợt, cắn răng nhịn đau làm cho Vương Đại cũng sợ hãi thôi, ông giật mình lăng ngốc đứng tại chỗ, nhất thơi có phản ứng.

      “Ai cho tôi biết bệnh viện gần nhất ở đâu ?” Liễu Kiệt điên cuồng hét lên, so với người thong dong chuyện, chút hoang mang lại thản nhiên lúc trước hoàn toàn khác biệt, giống như là hai người vậy.

      “Bác ra mở xe, nhanh ra” Vương Đại nhanh chóng hoàn hồn, sau đó là chạy nhanh ra cửa.

      Liễu Kiệt cũng lập tức ôm Hải Nhi ra, mà vương mẹ cũng vội vàng theo sau.

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 10:

      “Bị động thai”

      Trong phòng cấp cứu ở bệnh viện, sau khi bác sĩ kiểm tra chẩn đoán xong lạnh lùng ra tình trạng của Hải Nhi, làm cho mọi người vây quanh giường bệnh sợ tới mức trợn mắt há mồm.

      “Động thai?” Mọi người trăm miệng lời bật thốt lên hỏi, biểu mặt là khiếp sợ và thể tin được.

      “Mọi người cũng biết sao ?” Bác sĩ lạnh lùng thản nhiên liếc mấy người đó cái.

      Liễu Kiệt cùng những người khác hẹn mà cùng lắc đầu lúc.

      Bác sĩ lại ngạo nghễ liếc nhìn người bệnh cũng khiếp sợ nằm giường, cần hỏi cũng biết, ngay chính bản thân mình cũng hay biết gì luôn “Cho nên vừa rồi làm cái gì ?”

      Bởi vì Vương Hải Nhi quá mức khiếp sợ nên đầu óc có chút ngu si, căn bản nghe bác sĩ hỏi gì cả.

      Động thai ? Tức là mang thai rồi sao ? Bây giờ trong bụng đứa trẻ sao ? phải làm mẹ sao ? mang thai con của Liễu Kiệt sao ? phải giả vờ dối nữa, mà mang thai rồi ?

      Dường như cảm nhận được chịu cú shock, Liễu Kiệt liền dịu dàng cầm tay , đồng thời mở miệng trả lời thay .

      ấy đánh mấy chiêu với người khác” Đáp án của tương đối bảo thủ.

      “Mấy chiêu ?” Bác sĩ mặt thay đổi hỏi nữa.

      Liễu Kiệt còn gì để .

      “Sau này tuyệt đối được làm như vậy nữa” Giọng điệu bác sĩ cảnh cáo.

      “Được rồi, tôi chú ý” Liễu Kiệt nghe vậy dùng sức gật đầu, biểu như muốn từ nay về sau tuyệt tái phạm như thế này nữa.

      làm thủ tục nhập viện, ấy cần nằm viện” Bác sĩ .

      “Nằm viện ?” bị tuyên bố thình lình của bác sĩ doạ cho chết khiếp, nháy mắt vẻ mặt cứng đờ, sắc mặt trở nên trăng bệch.

      “Vì sao lại phải nằm viện ?” nhìn cằm chằm vào bác sĩ hỏi, cả người vẫn thả lỏng được “Tình trạng của ấy rất nghiêm trọng sao ? Sinh mệnh đứa trẻ có nguy hiểm sao ? Nếu đứa trẻ ảnh hưởng đến mạng sống của người mẹ chúng tôi cần đứa trẻ nữa”

      nhanh chóng kiên định ra quyết định.

      Sắc mặt Hải Nhi vẫn tái nhợt, đường từ nhà đến bệnh viện đau đớn khủng khiếp như vậy, nhất định tình trạng của còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng nữa, cho nên bác sĩ mới cho ấy nằm viện. Nếu như đứa trẻ có nguy hiểm, vì tránh phải tốn thời gian cứu đứa trẻ mà có thể liên lụy đến an toàn của người mẹ, tình nguyện mất đứa trẻ này ngay bây giờ, chứ để cho Hải Nhi có tia nguy hiểm nào cả.

      “Liễu Kiệt ?” ngờ lại ra như vậy, làm cho Vương Hải Nhi khiếp sợ nhìn về hướng . cần đứa con này ư ?

      Vẻ mặt nghiêm túc kiên định nhìn .

      “Con sau này còn có thể có, cần em phải mạo hiểm như vậy” nắm chặt tay , nhìn chớp mắt.

      dùng sức lắc đầu, hoảng sợ làm cho nước mắt kìm nén nay trào ra “Em muốn, đây là con chúng ta, em muốn cứu nó, Liễu Kiệt, em muốn cứu con” cầm lấy tay , khóc lóc cầu xin.

      “Hải Nhi…”

      “Bác sĩ, tình trạng của con tôi nghiêm trọng như vậy sao ?” Vương mẹ sốt ruột quay đầu hỏi bác sĩ.

      “Bác sĩ, tất cả là do tôi sai, xin bác sĩ cứu lấy con tôi, cứu lấy đứa con trong bụng nó, cứu lấy cháu ngoại tôi, van xin bác sĩ” Vương ba kích động nắm tay bác sĩ cầu xin.

      “Bác sĩ…”

      “Bác sĩ…”

      Bác sĩ chậm rãi nâng tay lên ý bảo im lặng, làm cho Vương mẹ, Vương ba hẹn mà cùng nhau im lặng “Tôi có người mẹ và thai nhi có nguy hiểm sao ?”

      “Này…ý là con bé sao hết ? Đứa trẻ cũng sao hết ?” Vương mẹ sửng sốt chút, nhịn được hai mắt mở lớn hỏi.

      “Thế vì sao con bé phải nằm viện ?” Vương ba khó hiểu hỏi câu tiếp theo.

      ấy động thai phải nằm viện an thai chứ còn làm gì” Vẻ mặt bác sĩ lạnh lùng ra nguyên nhân.

      là, vậy vì sao bác sĩ ra ngay từ đầu cho chúng tôi biết ? Doạ chết chúng tôi rồi !” Vương ba thở ra hơi nhõm, vỗ ngực oán giận.

      Nhưng bác sĩ chỉ thản nhiên nhìn ông cái, sau đó trầm mặc xoay người rời .

      Bởi vì bác sĩ quá lạnh lùng, thể oán giận lên đầu bác sĩ được, nên Vương ba đem toàn bộ tức giận đổ lên đầu Liễu Kiệt.

      “Oắt con !” Ông lên tiếng mắng to “Đều do cái gì mà nguy hại cơ thể mẹ, cần đến đứa trẻ nữa, báo hại chúng ta cứ nghĩ Hải Nhi có gì nguy hiểm. Cái tên oắt con này, miệng chó thể khạc ra ngà voi, trời sinh mạng xui xẻo, nếu phải …”

      “Ông đủ chưa ?” Vương mẹ nhịn được đánh gãy lời ông “Hải Nhi bị động thai, phải nằm viện, tất cả phải do ông gây ra sao ? Nếu ông phản đối hai đứa nó nhau, lại muốn chia rẽ chúng nó, hôm nay làm gì có chuyện như thế này xảy ra ? Tất cả nên trách ông, ông hiểu biết rồi còn trách cứ Liễu Kiệt là sao ?”

      “Nhưng cậu ta…”

      “Cậu ta thế nào ?” Bà lại mạnh bạo đánh gãy lời ông “Liễu Kiệt đẹp trai, lại có tiền, có địa vị, có năng lực, còn vô cùng thương con chúng ta. Ông cũng thấy tình hình vừa rồi đấy, tôi hỏi ông, có con rể như vậy, ông còn bất mãn cái gì nữa ?”

      “Tôi…”

      “Ông thế nào ?” Vương mẹ tức giận trừng ông cái “Muốn cậu ta đánh lại ông, có năng lực chăm sóc con sao ? Người có mắt, có hiểu biết võ thuật là thấy được, vừa rồi cậu ta luôn nhường ông, giữ mặt mũi cho ông, đừng với tôi là ông biết đấy nhé !”

      “Bà…” Vương ba muốn cái gì đó, đáng tiếc ông chưa kịp lên tiếng bị bà xã quý bỏ qua.

      “Tôi như thế nào ? Bây giờ ông cũng hài lòng với tôi nữa phải ? Ông !”

      Hai người ồn ào rốt cuộc cũng thành công gây chú ý của các hộ lý, hộ lý mặt lạnh lùng tiến lên “Nơi đây là phòng cấp cứu, muốn ồn ào làm ơn ra ngoài”

      “Thực xin lỗi, xin lỗi” Vương mẹ nghe vậy vội vàng gật đầu xin lỗi.

      “Thực xin lỗi” Vương ba cũng theo khom người xin lỗi.

      “Bác trai, bác , có thể thay cháu chăm sóc Hải Nhi lúc được ? Cháu làm thủ tục nhập viện cho ấy” Đột nhiên Liễu Kiệt chen vào.

      “Cái thằng oắt con này cái gì vậy hử, Hải Nhi là con ta, mày dựa vào cái gì mà …” Vương ba khó chịu trừng mắt hét lên với , kết quả là lời chưa xong bị bà xã quý đá cho cước.

      “Ông làm

      “Tôi ư ?”

      “Ông phải Hải Nhi là con ông sao ? Hay là để cho con rể của chúng ta làm cũng được”

      Vương ba vừa nghe bà xã như vậy, hung hăng liếc Liễu Kiệt cái, sau đó xoay người bước .

      “Tôi được chưa” Mặc dù trong lòng ông chấp nhận con rể này, nhưng ngoài miệng ông lại thừa nhận.

      Oắt con này là to gan, còn chưa đón tiếp vợ chồng bọn họ cho ra trò làm cho con quý mang thai, tên khốn kiếp này, để xem sau này ông trị thế nào cho biết.

      Ông xã ngang bướng vừa Vương mẹ lập tức chạy đến xem con , bà vừa lo lắng vừa đau lòng vuốt trán và hai má con “Con thấy thế nào ? Còn đau nữa ?”

      Vương Hải Nhi lắc đầu “Con đỡ nhiều rồi”

      “Con bé này muốn doạ chết người ta đúng ?”

      “Mẹ, con xin lỗi”

      cần phải xin lỗi, nhưng dưỡng thai là chuyện rất vất vả, vì đứa trẻ cũng là vì chính mình, con phải kiên nhẫn chút biết ?”

      “Vâng ạ” Vương Hải Nhi ngoan ngoãn gật đầu trả lời.

      “Bác yên tâm, cháu chăm sóc ấy tốt” Liễu Kiệt cam đoan , ánh mắt đau đớn nhưng dịu dàng vẫn luôn nhìn khuôn mặt người sắp thành vợ mình, nắm chặt tay rời.

      “Thằng bé này, sao còn gọi bác chứ ?” Vương mẹ chuẩn con rể này, ý bảo nên sửa lại cách gọi.

      “Mẹ” mừng rỡ lập tức nghe lời.

      Bà vừa lòng mỉm cười. quá tốt, sau này bà dùng hết sản phẩm Anyana, muốn dùng nữa cũng sao hết, ha ha…

      Con a ! con làm tốt lắm, tìm được người chồng tốt như vậy, là làm quá tốt, ha ha…

      ~~~o0o~~~

      “Leng keng keng keng”

      Cửa quán cà phê Hạnh Phúc bị đẩy ra, Đoạn Hựu Lăng làm việc ở trong quầy ba theo thói quen ngẩng đầu lên nhìn, định mở miệng xin chào quý khách, thấy Vương Hải Nhi biệt tăm biệt tích nay lại do dự đứng ngoài cửa chịu vào trong quán.

      “Hi, chị Hựu Lăng” mở lời chào hỏi chị.

      “Chào em, Hải Nhi lâu rồi thấy em tới, công việc em bề bộn lắm sao ?” Chị quan tâm hỏi.

      Vương Hải Nhi lắc đầu cười, sau đó quay đầu nhìn khách trong quán, mới lấy thiệp cưới từ trong túi xách ra, xấu hổ đưa cho chị “Chị Hựu Lăng, có cái này gửi chị”

      “Thiệp cưới ?” Chị kinh ngạc nhận lấy thiệp cưới, cúi đầu nhìn chút, rồi bất ngờ ngẩng đầu hỏi “Là em sao ?”

      Vương Hải Nhi có chút ngượng ngùng gật đầu.

      Đoạn Hựu Lăng có điểm ngây ngẩn cả người, bởi vì trước đó con bé mới phiền não vì chuyện tình đêm, nhưng thế nào mà mới bao lâu lại chuẩn bị kết hôn chứ.

      “Quyết định khi nào vậy, là cùng người kia sao ?” Chị thể hỏi.

      Vương Hải Nhi thẹn thùng gật đầu.

      “Tại sao chưa nghe em đến, phải hai người mới quen nhau thôi sao ?” Đoạn Hựu Lăng cực kỳ kinh ngạc, vừa tò mò hỏi , vừa rút thiệp cưới ra xem, sau đó lại bị chữ viết thiếp cưới làm cho hoảng sợ “Ngày ba mươi mốt cuối tháng này ? Chẳng phải còn được nửa tháng thôi sao ? Tại sao lại nhanh như vậy ?”

      đỏ mặt cúi đầu, khó có thể mở miệng ra lý do vì sao lại kết hôn nhanh như vậy.

      “Hải Nhi, chẳng lẽ em mang thai ?”

      ngờ chị mới nhìn thoáng qua đoán ra được nguyên nhân, làm cho mặt đỏ thiếu chút nữa nổ tung.

      “Dạ” nhàng ra.

      “Là vì có con nên mới quyết định kết hôn sao ?” Đoạn Hựu Lăng trầm mặc chút mới tiếp tục hỏi.

      “Dạ” Nếu nhất định chơi hai năm nữa, đến hai mươi lăm tuổi mới kết hôn.

      Hải Nhi, em muốn chị chúc mừng cho em sao ?”

      ngờ lại nghe được câu ngoài dự đoán như vậy, phút chốc Vương Hải Nhi ngẩng đầu lên, lấy vẻ mặt khó hiểu nhìn chị “Chị Hựu Lăng ?” hiểu ý của chị cho lắm.

      “Hải Nhi, chị nghĩ vì đứa trẻ mà kết hôn là chuyện tốt, hôn nhân mà có trách nhiệm là được, còn cần phải có tình nữa” Chị lời đầy thấm thía, ngóng nhìn “Em người kia sao ?”

      chứ” Vương Hải Nhi trừng mắt nhìn, chút do dự trả lời “Nếu em gả cho ấy làm gì ?”

      “Em ta ?”

      dùng sức gật đầu.

      “Hai người phải đứa trẻ mới quyết định kết hôn sao ?”

      “Đúng là như vậy, chúng em là vì đứa trẻ mới quyết định kết hôn nhanh như vậy, nếu theo tính toán của em hai năm nữa em mới kết hôn” Vương Hải Nhi xong than tiếng “Ai biết đột nhiên ba mẹ chạy đến Đài Bắc, ai biết em lại cẩn thận để mang thai, lại vừa vặn làm cho ba mẹ biết, ai biết…Ai, tóm lại tháng qua xảy ra rất nhiều chuyện, lời khó có thể hết”

      “Cho nên ý của em là em và ta kết hôn vì tình ?”

      Vương Hải Nhi vừa mờ mịt vừa nghi hoặc gật đầu với chị “Đúng là như vậy, nếu do đâu ?”

      Đoạn Hựu Lăng nhìn chớp mắt lúc mới lắc đầu cười “Là chị hiểu lầm”

      “Hiểu lầm chuyện gì ?” Vương Hải Nhi vẫn hiểu chị chuyện gì

      Chị nhún nhún vai cười “Chúc mừng em” Sau đó nhịn được tò mò hỏi “Đứa trẻ là có ngay tối hôm đó hả ?”

      Vương Hải Nhi biết chị đến tình đêm kia, làm cho ngượng ngùng lắc đầu.

      “Cho nên hai người lại có thêm nhiều đêm tình sau này đúng ?” Đoạn Hựu Lăng mượn lời lúc trước của Vu Hàn để trêu chọc .

      “Chị Hựu Lăng” vừa thẹn vừa quẫn thấp giọng kêu lên.

      “Leng keng keng keng”

      Chuông gió cửa lại kêu lên, chứng tỏ có khách đẩy cửa vào, Đoạn Hựu Lăng quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông mà chị từng nhìn thấy tạp chí, là Liễu Kiệt, tổng tài Anyana.

      “Hải Nhi, người kia của em đến đây” Chị mỉm cười dùng ánh mắt với Vương Hải Nhi.

      “Người kia của em là sao ?” cảm thấy kỳ quái quay đều lại xem, lại gặp đúng lúc Liễu Kiệt về phía mình, nhất thời vui mừng nhếch miệng “Sao lại vào đây ?”

      đến xem em vì sao đưa thiệp cưới lại lâu như vậy ?” Giọng điệu của Liễu Kiệt tuy là trào phúng nhưng ánh mắt lại ấm áp thương.

      thời gian em đến đây, nay đến rồi tán gẫu chút thôi” vòng vào cánh tay , vui vẻ làm nũng với “Em giới thiệu cho biết, đây là chị Hựu lăng em hay với , tên Đoạn Hựu Lăng”

      “Xin chào” Liễu Kiệt gật đầu chào chị.

      “Liễu tổng tài, ngưỡng mộ danh tiếng của lâu, sản phẩm của tốt vô cùng, tôi và bạn bè là khách hàng trung thành của đó” Đoạn Hựu Lăng tươi cười.

      “Chị Hựu Lăng đấy nha ! Em giúp chị ấy mua sản phẩm, bởi vì công nhân viên có thể được chiết khấu” Vương Hải Nhi giống như nhân viên giới thiệu sản phẩm.

      “Tôi tặng chị thẻ giảm giá của công ty, bất kể là quầy hàng nào của Anyana chị đều có thể dùng đến” Liễu Kiệt gật gật đầu có vẻ hiểu biết, sau đó lấy thẻ bạch kim trong ví da ra đưa cho Đoạn Hựu Lăng, bỗng nhiên lại bị Vương Hải Nhi chặn lại.

      “Oa, có thứ dùng tốt như vậy mà chưa bao giờ cho em biết” kinh ngạc vui mừng kêu lên.

      “Em muốn dùng sản phẩm Anyana còn cần phải mua sao ?” Liễu Kiệt liếc trắng cái.

      Vương Hải Nhi sửng sốt chút “Cũng đúng ha ! Chị Hựu Lăng cho chị” lập tức đem thẻ bạch kim nhét vào trong tay Hựu Lăng.

      là ngại quá ?” Đoạn Hựu Lăng thấy bất an.

      có gì mà ngại cả ! Liễu Kiệt buôn bán lời nhiều như vậy, thiếu cái thẻ của chị công ty cũng đóng cửa đâu” Vương Hài Nhi tỏ vẻ hào phóng.

      Liễu Kiệt bất đắc dĩ nhìn , hoàn toàn thể gì mà chống đỡ.

      “Cưới người vợ như vậy, sợ công ty sớm hay muộn gì cũng bị con bé làm cho phá sản sao ?” Đoạn Hựu Lăng đùa với Liễu Kiệt.

      là phải hết, đành chấp nhận thôi” lắc đầu thở dài.

      “Làm chi lại có vẻ bất đắc dĩ như vậy, là em trước, cầu hôn em trước nha” Vương Hải Nhi tỏ vẻ kháng nghị.

      “Đúng, cho nên chấp nhận đấy thôi”

      “Chấp nhận nghe hay, giống như là bất đắc dĩ”

      đúng là bất đắc dĩ nha”

      “Uy ?” đánh cái, nhưng lại làm cho cười.

      đùa thôi, em hết nữa là, làm sao có thời gian để bất đắc dĩ chứ” thâm tình nhìn thổ lộ, hại ngượng ngùng thôi.

      , bậy bạ gì đó” lại những lời này trước mặt chị Hựu Lăng, thấy xấu hổ nha.

      em”

      đừng

      em, Hải Nhi”

      Oa, đừng nữa thế mà còn ! Nhưng là, ô ô ~~ rất thích, rất thích nghe những lời này nha !

      “Kiếp này em đến khi bạc đầu, làm cho em luôn luôn được hạnh phúc”

      Oa, còn , chị Hựu Lăng cười nha !

      “Chị Hựu Lăng, chúng em còn có việc phải trước, hẹn chị lần sau, bye bye”

      Sợ ra những lời buồn nôn, khiến cho người khác nổi da gà, cũng sợ sau này chị Lăng và những người khác trong nhà trọ tám tầng này, ví như chị Vu Hàn có chuyện để trêu chọc , Vương Hải Nhi đành vội vàng lôi ra khỏi quán cà phê Hạnh Phúc.

      bị điên đấy à ?” Sau khi ra khỏi quán, vừa thẹn, vừa giận, vừa quẫn, vừa buồn cười liếc cái.

      chỉ muốn cho mọi người biết, hạnh phúc ở nhà trọ tám tầng giới hạn ở đó, nó xảy ra mỗi người chúng ta mà thôi” Liễu Kiệt nhún vai, vẻ mặt vô tội giải thích.

      Vương Hải Nhi có điểm kinh ngạc trợn to hai mắt “ cũng biết truyền thuyết nhà trọ tám tầng à ?”

      “Vừa mới ở bên ngoài nghe người ta ngang qua ngóng nhìn , mỉm cười .

      “Cho nên vào tìm phiền toái ?”

      vào tìm em, đúng dịp nghe được thôi” nắm tay , chậm rãi đến nơi đỗ xe.

      “Cho nên tin tưởng sao ?” Cùng bước dưới ánh chiều tà, Vương Hải Nhi tò mò hỏi.

      “Tin tưởng cái gì ?”

      “Truyền thuyết hạnh phúc đó”

      biết, nhưng có chuyện xác định” âu yếm nhìn người phụ nữ của mình.

      “Chuyện gì ?”

      cố ý cười đáp.

      “Sao ?” dùng ngón tay chọt chọt vào hông .

      “Lên xe rồi hãy cười tránh ra công kích của .

      “Vì sao muốn lên xe rồi mới chứ ?”

      “Bởi vì đến nơi dừng xe…hơn nữa” Đột nhiên khom người sát đến tai , giọng với muốn hôn em”

      đỏ mặt hờn giỗi liếc cái, sau khi hai người ngồi xe xong, quả nhiên như lời , chuyện thứ nhất là hôn , hôn đến khi thở hồng hộc, làm cho phải đẩy ra nhiệt tình của .

      làm gì vậy ?” Vương Hải Nhi mềm nhũn trong lòng .

      “Bởi vì em” hôn lên trán , tình với .

      Đôi mắt của tràn ngập ý cười “Em hỏi vì sao lại muốn hôn em đột ngột như vậy ?”

      “Bởi vì phát bản thân mình rất em”

      Đáy mắt lên ý cười sâu sắc, đối với cũng còn gì để . Bởi vì với , hôn cần lý do, muốn hôn là hôn, muốn , nhưng hay hỏi nguyên nhân nên mới tìm lý do nào đó trả lời …bởi vì em, bởi vì rất em, bởi vì phát bản thân mình rất em, bởi vì càng ngày càng em… buồn thay cho khi đổi thang mà đổi thuốc.

      “Được rồi, nếu hôn rồi trả lời cho em biết, vừa rồi xác định chuyện gì được ?” trở lại chuyện chính, tò mò chờ đợi đáp án.

      gật đầu, lại cúi đầu xuống hôn .

      “Liễu Kiệt” Vương Hải Nhi đẩy đẩy .

      ngẩng đầu, đầu tiên là cười rất dịu dàng, sau đó mới chậm rãi mở miệng với “Chuyện xác định kia là, từ khi gặp em hạnh phúc cũng đến bên cạnh

      Tim đập nhanh mà loạn nhịp nhìn , vì lời của mà mỉm cười hạnh phúc.

      Vương Hải Nhi quăng chính mình vào trong lòng , tay ôm chặt lúc lâu, sau đó mới thỏa mãn thở dài “Em cũng giống , cũng giống ” Gặp liền gặp hạnh phúc.

      Lúc này ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi lên đường, chiếu rọi bảng hiệu quán cà phê Hạnh Phúc, như là ánh sáng của hạnh phúc.

      Ngày mai mọi người cũng hạnh phúc như tôi nha!


      THE END

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :