1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Kia, Lão Bản - Kim Huyên (10 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 6.4

      Bảy chén. Bọn họ muốn cho quá chén? ra say cũng phải chuyện xấu, ít nhất có thể tránh vận mệnh kế tiếp, bọn họ rốt cuộc còn muốn làm gì ?

      “Hai người sau này phải ở rất xa nơi này sao ?” Lâm Tuyết Nhan hỏi dâu bị cho ra rìa ở bên.

      Con Tiểu Khiết của biết từ khi nào từ người hầu bên cạnh Tiểu Cường trở thành bạn của Tiểu Trạch. Ngày đó còn với sau này trưởng thành gả cho tiểu Trạch, hại người mẹ như dở khóc dở cười. Nếu như tiểu Khiết biết tiểu Trạch xa nhất định khóc rất tội nghiệp, muốn xem tình huống phát sinh đó.

      Đoạn Hựu Lăng trừng mắt nhìn biết nên trả lời thế nào, bởi vì còn biết sau này mình ở chỗ nào.

      Đột nhiên phát mình đối với Thiệu Giác biết vấn đề gì cả, biết ở chỗ nào, biết trong nhà của có mấy người, biết có bằng hữu như thế nào, bình thường nghỉ phép thích làm cái gì, còn có tại sao phải coi trọng , thích ưu điểm nào của nhất. cái gì cũng biết.

      “Sao thế ?” Cảm giác được ánh mắt của nhìn mình, Thiệu Giác quan tâm hỏi.

      “Tuyết Nhan hỏi sau này em ở đâu, em trả lời được” Nét mặt của tràn đầy lo lắng.

      “Đó là do em chưa tới nhà mới cho nên biết phải rồi” ôn nhu an ủi rồi ngẩng đầu thay trả lời “ Cách con hẻm tôi có mua căn nhà, trang hoàng sau khi nghiệm thu xong vào ở”

      “Cách ngõ hẻm” Vu Hàn ngạc nhiên xanh mặt, “Nửa tháng trước có nhóm công nhân ra vào trang hoàng nhà cửa là của ?”

      “Cách ngõ hẻm chuyện gì xảy ra chị cũng biết sao ?” cau mày.

      khi nào mua căn nhà đó ?” Vu Hàn rất tò mò. Nếu như nhớ lầm thời gian sữa chữa nhà cùng thời gian ta xuất sai lắm.

      tháng trước” Thiệu Giác thành .

      là giả bộ nghèo khổ, lúc trước ta cái gì cũng biết, hại lúc nào quên phải giúp tiểu Trạch có gia đình đầy đủ, là đáng giận ! Vu Hàn sinh khí nhìn chằm chằm.

      mua căn nhà cách ngõ hẻm ?” Cái miệng nhắn của Đoạn Hựu Lăng thành chữ O rốt cuộc cũng mở miệng . khó có thể tin nhìn , chung quanh đây giá nhà cũng ngàn vạn nha.

      “Ân” nhìn gật đầu cái.

      Mặc dù lúc đầu biết phải đối với hai mẹ con như thế nào. Nhưng từ khi biết hai mẹ con sống trong phòng sau quán, liền quyết định thay mua căn nhà. Chẳng qua người tính bằng trời tính, chưa từng nghĩ căn phòng ấy lại trở thành tân phòng, sớm biết như vậy đập cho nó thông nhau.

      tại sao có thể có tiền, nơi này giá nhà rất….”

      “Rất quý, biết” thay , “Nhưng là em thích nơi này, cũng thể rời bỏ nơi này phải sao ? Nếu muốn tiếp tục công việc trong quán ở gần tốt hơn sao ?”

      đừng đơn giản như vậy, hơn ngàn vạn số tiền, rốt cuộc mượn ngân hàng bao nhiêu vậy ?” Đoạn Hựu Lăng nhíu chặt chân mày, vẻ mặt ưu sầu nhìn lão công mới cưới.

      “Hựu Lăng, em căn bản cần lo vấn đề tiền bạc, người này có rất nhiều tiền” Vu Hàn chịu được mở miệng.

      Đoạn Hựu Lăng nghi ngờ nhìn .

      “Đại lão bản, đến bây giờ còn có ý định thân phận của mình sao ? Vu Hàn vẻ mặt nghiêm túc nhìn Thiệu Giác.

      “Lấy thân phận của tôi cho lời khuyên, bí mật cất dấu quá lâu đến khi lão bà biết tức giận rời nhà trốn , tôi là tấm gương ràng nhất” Khuê tiên sinh .

      Vu Hàn sửng sốt chút, trợn mắt nhìn lão công cái. là vạch áo cho người xem lưng, làm chi đem chuyện lâu như vậy ra nha !

      Rời nhà trốn ? “Lão bà từ nay về sau cách xa nữ nhân này chút tránh để ta làm hư” Thiệu Giác đột nhiên ôm chặt lão bà vẻ mặt nghiêm trang thận trọng cảnh báo .

      “Hựu Lăng, em tốt nhất cách xa người này ra chút, ta tuyệt thành , miệng luôn dối.

      …”

      “Như thế nào ?” Vu Hàn nâng cằm lên.

      “Tốt, hôm nay tôi đem bí mật ra, xem còn lời gì để !” Thiệu Giác khí thế :

      “Lão bà với em, ra tại là đại lão bản cũng là ba ba ruột của tiểu Trạch, sáu năm trước ở đảo Gu-am chúng ta xảy ra tình đêm nên mới có tiểu trạch.”

      Tin tức thình lình gây cho Đoạn Hựu Lăng sợ hãi, vẻ mặt khiếp sợ nhưng Thiệu Giác vẫn tiếp.

      phải là người Nhật Bản, tên gọi cảm giác, gọi là Trạch, do lũ hổn đản kia phát đúng nên mới có thể ngộ nhận là Trạch. Còn có, rất thích em, mặc dù là tình đêm nhưng là vẫn nhớ được khuôn mặt em, giống như em, ngay cả hình dáng ra sao cũng biết, điểm này rất tức giận. Còn nữa, lúc chiều cái tên kia tới cũng khiến tức giận, thích em. làm sao có thể thích em ? Em là của , biết ? cho phép bất luận kẻ nào theo đuổi. Nghĩ cùng đừng nghĩ !

      “Kể từ năm trước khi nghe được tên của em tìm em, nhưng là rất khó để tìm em. Người trong nhà em chết hại nhận đả kích rất lớn, sau mới biết là do hiểu lầm làm chết sững. Nghe do em mang thai nên mới bị đuổi ra khỏi nhà, sợ ngây người, ngừng nghĩ có khi nào đó là con của ? cũng biết em suýt nữa gả cho cái tên con điền chủ kia. chỉ là con heo mập, ba mươi tuổi cũng chưa hẳn có nghiệp gì. Hơn nữa nghe hăn còn đánh lão bà, còn ở bên ngoài lăng nhăng, mới được mấy năm trong nhà có tiền mà lên mặt. vui khi năm đó em gả cho , vui em có biết ?”

      tên là cảm giác chứ phải trạch, với em hay chưa ? phải là người Nhật Bản, lũ hỗ đản kia phát đúng, ngay cả chữ cảm giác cũng đọc được thành trạch, em có cảm thấy buồn cười ?”

      “Lão bà, rất thích em, phải là đùa, em nên mỗi lần lại cho là đùa, đùa, chuyện sinh con cũng đùa. Em giúp sinh có được ? thích em, giúp sinh , đùa, em phải tin . Lão bà, lão bà…”

      ta uống rượu say” Vu Hàn buồn cười nhìn nam nhân rành mạch kia.

      “Say cũng phải, ta uống bảy ly rượu whisky, nếu say quả là thần thánh.” Vệ tiên sinh đồng tình lên tiếng.

      “Bất quá bộ dạng ta say nhìn khá, vẻ mặt có thể thanh tĩnh nhiều như thế, biết ngày mai tỉnh rượu ta còn nhớ hay ?” người khác lên tiếng.

      nghĩ tới ta uống rượu say lại thành ra thế này. Hựu Lăng, sau này ta có chuyện gì dấu diếm cứ chuốc say đảm bảo hỏi gì cũng khai” Vu Hàn cười gian đề nghị.

      “Chị Vu Hàn, ấy hết sao ? …”Đoạn Hựu Lăng kinh ngạc ra lời, nàng quá sợ hãi, quá kinh hãi.

      ta là đại lão bản nhưng ta có phải ba ba của tiểu trạch hay chị cũng có đáp án. Bất quá từ khi ta ra nơi hai người gặp nhau, vì sao lai có tiểu Trạch em phải ràng rồi chứ” nhìn Hựu Lăng .

      ấy vì tiểu Trạch mới cưới em sao ?” Đoạn Hựu Lăng khàn giọng hỏi.

      “Say rượu thường . ta vừa mới thích em đó sao ?” Vu Hàn nhìn nam nhân nằm úp sấp mặt bàn đáp mà hỏi ngược lại.

      “Đừng nghĩ nhiều như vậy, sau này ta dám đối với em nhận lỗi thay em cho ta đẹp mặt” Khuê tiên sinh đãn đầu đứng dậy “ thay em khiêng ta vào phòng”

      “Cảm ơn” Đoạn Hựu Lăng vội vàng gật đầu.

      cần cảm ơn , em đáng lẽ trách chúng ta mới đúng, làm hư tân hôn của hai người” Khuê tiên sinh nhếch miệng ngữ khí ám hiệu.

      “Người này sớm hưởng mật ngọt cần để ý tới ta” Vu Hàn chút lưu tình .

      “Bất kể như thế nào tối nay cũng là tân hôn của hai người, Tiểu Trạch để chúng ta chiếu cố sao ?” Lâm Tuyết Nhan cười hì hì nhìn con mình cùng tiểu Trạch “ Còn có, chúc mừng kết hôn vui vẻ. Hựu Lăng, phải hạnh phúc đó !”

      “Phải hạnh phúc đó !” Những người khác cũng trăm miệng lời .

      Đoạn Hựu Lăng hốc mắt phiếm hồng, dùng sức gật đầu “Cám ơn, cám ơn mọi người !”

      Mang theo chúc phúc của mọi người, nhất định nàng hạnh phúc.

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 7.1

      Đau đầu quá ! giống như có người cầm búa gõ mạnh vào đầu. Trời ạ, sắp chết!

      Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đầu của tại sao lại cảm giác khó chịu như vậy? Thiệu Giác dùng sức hồi tưởng, cuối cùng nhớ ra ngày hôm qua party ăn mừng kết hôn.

      Trời ạ, rốt cuộc say khi nào nha, tại sao chút ghi nhớ cũng có ? Tối hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì a ? Trời ạ ! Đầu của đau quá!

      tỉnh ?” Cửa phòng mở ra sau đó Đoạn Hựu Lăng bâng chén vào.

      “Làm ơn giọng chút” thống khổ rên rỉ.

      đồng tình nhìn , tới ngồi bên giường.

      “Uống cái này ôn nhu đem cái chén kề sát miệng .

      “Đây là cái gì ?” Thiệu Giác mặt nhăn như bánh bao .

      “Chị Vu Hàn đưa cho em ít thuốc giải rượu”

      “Thuốc giải rượu ? thấy là thuốc độc đúng hơn, ta kiếp trước nhất định có cừu oán với nên mới có thể chơi như thế. A ! sắp chết !” thống khổ xoa xoa trán.

      “Chị Vu Hàn uống cái này vào thoải mái”

      uống” rên rỉ lắc đầu nhưng tiếp theo lại ôm đầu rên rỉ hơn nữa. đau đầu sắp chết !

      muốn uống sao ? Vu Hàn thuốc giải rượu này rất hữu hiệu.” Đoạn Hựu Lăng lo lắng dỗ dành.

      uống, bắt đầu từ bây giờ muốn đoạn tuyệt tất cả với ta ! Cho ly nước” khẩn cầu rất đáng thương.

      “Được rồi, chờ em” Nhìn vẻ mặt kiên trì của đành gật đầu, đứng dậy ra khỏi phòng lấy nước.

      Uống chén nước xong Thiệu Giác cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.

      “Tối hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?” khàn giọng.

      nhớ ?” Đoạn Hựu Lăng vẻ mặt cổ quái mang theo hoài nghi nhìn .

      Thiệu Giác lắc đầu, tiếp theo phát ra chuỗi rên rỉ thống khổ.

      “Em thấy vẫn nên uống thuốc giải rượu này vào, cảm thấy khá hơn” Bâng cái chén đặt ở đầu giường lên nhíu mày khuyên nhủ.

      muốn vừa kết hôn làm cho người khác thủ tiết” giọng rầu rĩ lộ ra vẻ hối hận.

      Đoạn Hựu Lăng vừa bực mình vừa buồn cười trừng mắt nhìn cái “Chị Vu Hàn hại , nhanh uống hết chén thuốc giải rượu này ” Giọng mềm nhưng thiếu liên định.

      Thiệu Giác ai oán nhìn cái, do dự nhìn chằm chằm cái chén biết trong còn bỏ thêm thứ gì, lâu sau mới cam tâm tình nhận cái chén ngửa cổ cho hết vào bụng. đành lòng a !

      “Cảm giác như thế nào ?” Hựu Lăn khẩn cấp hỏi.

      “Muốn ói”

      ngẩn ngơ “Tại sao lại như vậy chứ ? chờ chút em lấy thùng rác cho ” Bối rối nhảy người lên lại bị kéo lại.

      “Uống vào cảm giác đầu là muốn ói nhưng biết có tác dụng hay , bây giờ thấy tốt hơn rất nhiều” tâm cam lòng nguyện với .

      Đoạn Hựu Lăng đầu tiên là ngạc nhiên nhìn nhưng sau lại thở phào nhõm.

      cùng Chị Vu Hàn từ khi nào bất hòa, lúc trước em tưởng thích chị ấy nữa chứ” ngồi trở lại giường hỏi , ra lúc xế chiều còn thấy hai người hàn huyên rất vui vẻ.

      thích ta ?” nhất thời nâng cao giọng “ bị điên, u mê hay là ngây người mới thích nữ nhân như ta ?!”

      “Nhưng em thấy có thời gian hai người chuyện còn rất vui vẻ mà”

      là miễn cưỡng cười còn ta cười gian !”

      Đoạn Hựu Lăng ngẩn ra rồi cười tiếng. Lời như thế mà cũng được, là phục !

      cho biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì ?” Thiệu Giác thoải mái xoa xoa đầu.

      cái gì cũng nhớ sao ?” thu hồi nụ cười nghiêm túc nhìn .

      “Chỉ nhớ cùng Khuê tiên sinh uống chén rượu…Chúng ta phải có đến chuyện nhà cửa chứ ?” cau mày hỏi.

      gật đầu.

      “Cho nên em biết chuyện mua ngôi nhà rồi ?” nhăn mặt hơn nữa.

      lần nữa gật đầu.

      “Đáng giận ! vốn làm quà mừng cho em, lại bị người đàn bà kia làm hư chuyện tốt của , khẳng định ta kiếp trước có thù oán với !” thấp giọng nguyền rủa .

      Đoạn Hựu Lăng vẻ mặt hoài nghi nhìn “Nhưng căn nhà kia phải mua tháng trước sao ? Khi đó biết chúng ta kết hôn ?”

      Thiệu Giác vẻ mặt chấn động ngạc nhiên, hai mắt trợn tròn nhìn chằm chằm.

      “Ngay cả chuyện này cũng với em ?” ngơ ngác hỏi.

      Nhìn hiếm khi có bộ dạng ngu si khỏi bật cười.

      “Trừ chuyện đó ra còn cái gì ?” Đột nhiên có chút khẩn trương.

      “Lão bản”

      “Nguy, cái gì lão bản ?”

      phải là đại lão bản đứng sau màn chuyển nhượng quán cà phê sao ? Nghe kinh doanh chỉ có quán cà phê, còn có cửa hàng bánh ngọt, cửa hàng văn phòng phẩm cùng nhà hàng món tây, khó trách có thể mua nhà ở đây với giá ngàn vạn” vẻ mặt bình tĩnh khai báo chi tiết.

      “Em…” tự chủ được nuốt nước miếng sau đó lặng lẽ đánh giá “Em cũng biết rồi ?”

      nhún vai gật đầu.

      “Em giận sao ?” thử hỏi.

      cảm thấy em nên tức giận sao ?” trả lời mà hỏi ngược lại rồi bỗng nhiên thở dài. “Tại sao lại che dấu thân phận khi đến gần em ? …năm đó ở Gu-am em gặp sao ?”

      Thiệu Giác ngơ ngác nhìn , có nằm mơ cũng nghĩ tới chỉ vì vài chén rượu lại đem tất cả mọi chuyện ra, sót.

      “Là Vu Hàn cho em sao ?” ngây người hồi lâu mới cười khổ hỏi.

      lắc đầu

      “Là chính ” Trong nháy mắt cười khổ thêm chút ít “Sau này ngàn vạn lần đừng để cho uống rượu lần nữa”

      “Đó là sao ?” nhìn chớp mắt cố hỏi ra đáp án.

      “Em hỏi người là lão bản đứng sau quán cà phê hay là người ở Gu-am với em xảy ra tình đêm có phải là ? bình tĩnh trả lời “Hai người đó là

      “Cho nên có kế hoạch gần em là vì tiểu trạch, sở dĩ kết hôn cùng em cũng vì tiểu Trạch ?”

      Thiệu Giác ngẩn ngơ, khuôn mặt kinh ngạc nhìn lão bà của mình. thể tin được cho đến bây giờ vẫn tin là tâm !

      muốn cũng nếm thử tư vị bị tức chết cho nên lớn tiếng trả lời “ sai!”

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 7.2

      Tối hôm qua Vu Hàn : “Say rượu lời , ta vừa rồi có thích em rồi?”

      Mới vừa rồi đưa thuốc giải rượu đến chị còn : “Đừng lo lắng, nhà trọ tám tầng này tên hạnh phúc, em nhất định cũng có hạnh phúc”

      Cho nên Đoạn Hựu Lăng càng tin tưởng mình lên chuyến tàu hạnh phúc, tinh tưởng hạnh phúc, tin tưởng lời thích , tin tưởng phải vì con mà kết hôn cùng , kết quả…

      sai ! mới trả lời như vậy, có nghe sai đúng ?

      là ngu ngốc, biết mình xứng với , biết được theo đuổi như vậy lòng đặt tâm tư lên người mình, biết rất ràng, kết quả người khác tùy tiện mấy câu an ủi tin là , tự cho mình đôi cánh có thể bay lên.

      Ngu ngốc. Đoạn Hựu Lăng mình đại ngu ngốc !

      “Sax, sao gì ?” nhìn thẳng , đáy mắt chớp động tia nguy hiểm.

      nhìn , biết mình còn có thể gì.

      “Em nghĩ cũng là…” Cuối cùng, miễn cưỡng xé ra nụ cười, lộ ra vẻ mặt sớm biết rất bình tĩnh “Có nhiều nữ nhân xinh đẹp như vậy thích nhưng lại xem trọng người bình thường như em ? sao, em vốn cũng nghĩ như vậy cho nên sao !”

      “Em lại lần nữa xem” Thiệu Giác trán nổi gân xanh, cầm chặt tay , nghiến răng nghiến lợi rống giận “Sao em suy nghĩ rồi ra !”

      thấy vẻ mặt như sắp khóc, gương mặt còn chút máu, bất quá như vậy cũng có cách làm cho nguôi giận.

      em tin, hành động em cũng tin, chẳng lẽ moi tim ra đưa cho em em mới tin lòng với em sao ? Đoạn Hựu Lăng ! Em cố ý cho tức chết sao ?” tức giận gầm thét, gương mặt vì thế mà biến dạng.

      ngây ngốc nhìn , hoàn toàn có cách nào thích ứng được những lời . tin đối với tâm ? Nhưng vừa rồi thừa nhận vì con mà kết hôn đó sao ? Tại sao bây giờ lại lên án tin ? rốt cuộc muốn thế nào ? Muốn trêu sao ? Cảm thấy chơi đùa cùng rất vui vẻ sao ?

      Những giọt nước mắt ủy khuất lăn khuôn mặt tỏ vẻ bình tĩnh của . kinh hoảng đứng dậy muốn nhưng giây sau bị kéo về trong ngực, ôn nhu ôm lấy.

      Thiệu Giác thở dài tiếng, ôn nhu hôn lên thái dương của , lúc sau mới nân mặt của lên bất đắc dĩ ngắm nhìn “ đau đầu sắp chết mà em còn chọc tức như vậy, chẳng lẽ mới kết hôn muốn thủ tiết sao ?”

      hít hít mũi, hai mắt đẫm lệ, chỉ cảm thấy tâm đau.

      Nhìn bộ dáng đáng thương, Thiệu Giác đành lòng trách mắng nặng nề, chỉ ôn nhu lau nước mắt của vừa tâm nhìn .

      “Nghe cho chậm chạp “Lúc đầu biết tiểu Trạch là con , nếu như muốn nuôi con có hàng trăn phương án để đoạt lấy con, cần dùng phương án kết hôn này, hiểu ?”

      giọng khóc thút thít, trả lời.

      tiếp tục :

      như vậy khiến em tức giận hay thương tâm nhưng thừa nhận, mặc dù biết tiểu Trạch là con nhưng lại nghĩ đến chuyện kết hôn cùng em. Căn nhà mua thực chất để cho và tiểu Trạch ở, lúc ấy chỉ muốn phụ chút trách nhiệm mà thôi, nghĩ đến em” bất đắc dic thở dài hơi.

      Nhất thời Đoạn Hựu Lăng ra lời cũng quên khóc, biết lần này trong lòng lại có cảm giác hoài nghi, là bởi vì nhìn với ánh mắt thâm tình sao ?

      “Em sai, so với những nữ nhân xinh đẹp em rất bình thường nhưng em có ưu điểm mà người khác muốn bắt chước cũng được. Em ôn nhu, tính tình tốt, kiên nhẫn lại nghị lực, làm chuyện gì cũng tận tâm tận lực, bất khuất, giống như tin tưởng thế gian này có chuyện gì em cố gắng làm được”

      thích em ngu đần cùng bướng bỉnh, so với những nữ nhân trang trí màu mè thích tự nhiên hơn còn làm gì cũng tận lực ứng phó. Mặc dù em chậm tiêu làm tức điên nhưng là cách nào ngăn cản động tâm vì em”

      đến đây rồi em có tin tưởng lòng muốn kết hôn cùng em, phải vì con ?” chớp mắt vội vàng hỏi.

      Đoạn Hựu Lăng nhìn chậm rãi gật đầu.

      “Cảm tạ ông trời” Thiệu Giác khoa trương khẩu khí vui vẻ ôm cứng Hựu Lăng.

      xin lỗi” nhìn câu xin lỗi rồi nhàng vòng tay qua hông ôm .

      sắp chết” ốm mà rên.

      “Tại sao ? Đầu rất đau sao ? Có cần em lấy thuốc giảm đau cho uống ?” lập tức quan tâm, hơi đẩy ra, nhìn bộ dạng của chút.

      cần, chỉ muốn em theo lên giường ngủ cùng chút là tốt rồi” làm nũng ôm về trong ngực.

      “Nhưng là cũng sắp đến thời gian mở quán…”

      “Lão bản hôm nay nghỉ ngơi ngày”

      ngẩn ngơ thốt lên “Chớ có đùa”

      “Em lại thế nữa, tại sao mỗi lần tâm em lại cho đùa, ngược lại lúc đùa cho là ?” bất mãn cau mày.

      Đoạn Hựu Lăng sửng sốt. là như thế phải ?

      Nhưng đột nhiên muốn nghỉ ngơi phải đùa là cái gì ? Mặc dù là lão bản, nhưng phải mở cái quán muốn nghỉ ngơi là nghỉ ngơi nha ?

      “Em hẳn là có số điện thoại của lão Tứ và mấy người khác chứ ?” buồn bực hỏi.

      gật đầu biết muốn làm gì.

      “Gọi điện thoại thông báo hôm nay cho mọi người nghỉ phép ngày”

      sao ?” ngây ngốc nhìn hồi lâu mới hỏi.

      “Hai chúng ta vừa mới kết hôn, hôm nay ở nhà nghỉ phép có gì quá đáng sao ? Ngoan, gọi điện thoại báo cho mọi người bận rộn hôn hít lấy .

      “Nhưng là…muốn dùng lý do gì ?” rất do dự.

      “Nghĩ phép ở nhà vẫn có lương còn cần lý do ? Nếu như nhất định cần lão bản nương mang thai, khắp chốn vui mừng cho nên nghỉ phép ngày”

      Đoạn Hựu Lăng nghe vậy ngẩn ngơ rồi bật cười thành tiếng “Nào có như vậy”

      chính là như vậy. Lão bản em có nghe chăng ?” lấy danh nghĩa lão bản ra ép buộc “Nhanh gọi điện thoại rồi cũng nhanh chút trở lại giường cho

      Đoạn Hựu Lăng vừa cảm thấy bực mình mà cũng thấy buồn cười, có thể đem những lời như vậy ra tự nhiên chắc thế giới này cũng chỉ có .

      Bất quá nhìn sắc mặt tái nhợt lại đôi khi nhíu mày, lòng của mềm nhũn ra. ra cũng sai, bọn họ vừa mới kết hôn ngày hôm qua mà thôi, hôm nay nghỉ phép ngày cũng quá đáng .

      “Em gọi điện thoại thuận tiện mua đồ ăn sáng luôn, muốn ăn gì ?”

      lập tức hài lòng nhe răng cười “Gì cũng được”

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 7.3

      Buổi sáng chín giờ rưỡi, ánh mặt trời rực rỡ.

      Đoạn Hựu Lăng điện thoại thông báo cho nhân viên hôm nay được nghỉ ngày xong, liền ra khỏi quán cà phê tính tới quán ăn gần nhất mua bữa sáng cho Thiệu Giác.

      Dùng chìa khóa khóa lại cửa chính, xoay người nhưng đột nhiên có người phía sau làm giật mình, ngẩng đầu thấy khuôn mặt quen thuộc thở phào nhõm.

      “Lâm tiên sinh, làm chi dọa người a” vỗ ngực.

      “Làm sao mới sáng sớm tới rồi, quên quán mười giờ rưỡi mới bắt đầu buôn bán sao? Bất quá lúc này gặp cũng tốt, đỡ thêm lần nữa, hôm nay quán tạm thời ngừng kinh doanh ngày đó, cần phải tới lần nữa” mỉm cười rất đúng mực nhìn nhưng sao lại trầm mặc .

      “Lâm tiên sinh ?” hiểu nhìn ta, phát bộ dáng rất tiều tụy. hai mắt đầy tia máu giống như cả đêm ngủ. Đột nhiên nhớ lại chuyện hôm qua, khuôn mặt lại lên vẻ xin lỗi.

      “Ngày hôm qua…”

      “Chúng ta có thể chuyện được ?” đột nhiên mở miệng.

      Đoạn Hựu Lăng chau chân mày do dự nhìn vào trong quán.

      thể cho chút thời gian sao ? Em phải quán hôm nay nghỉ kinh doanh ngày sao ? chỉ xin em chút thời gian mà thôi” cầu xin.

      Đoạn Hựu Lăng do dự nhìn , nếu như biết mình đáp ứng chọc tức Thiệu Giác, nhưng nếu cự tuyệt lời của quá tàn nhẫn, dù sao thời gian theo đuổi lâu như vậy, hẳn cho ta rất nhiều lý do cự tuyệt.

      có thể chờ em được ? Em mua ít đồ ăn sáng trước” cẩn thận .

      “Em còn chưa ăn sáng sao ? mời” lập tức .

      , phải là em muốn ăn” có chút lúng túng.

      phải em ăn ?” Lâm tiên sinh quay đầu nhìn trong quán lại hỏi “Tiểu Trạch hôm nay học sao ?”

      phải là” cúi đầu xuống cảm thấy lúng túng.

      Mặt ta nhanh chóng trắng bệch, khó có thể tin trợn to hai mắt, thân thể cứng đờ. chợt hiểu muốn mua đồ ăn sáng cho ai.Namnhân kia, lại cho nam nhân kia ngủ lại ở nhà ?!

      tại sao lại làm như vậy ? hỏi tất cả khách quen thường đến quán, mọi người đó là lừa gạt, bọn họ có khả năng là vợ chồng, bởi vì nam nhân kia xuất trong quán chưa tới tháng.

      Nhưng là lại để cho nam nhân mới quen biết tháng ngủ lại nhà, còn người kiên trì theo đuổi lâu như vậy lại thờ ơ. tại sao lại đối đãi với như vậy ? và nam nhân kia khác biệt ở đâu ? Chẳng lẽ nam nhân kia so với đẹp trai hơn sao ? nhất định phải buông tay sao ?

      Tất cả nữ nhân đều ngu xuẩn, đối với lại càng hiểu được quý trọng, chỉ biết chà đạp tấm lòng của . tại sao ngu xuẩn lâu như vậy, còn tưởng rằng thành tâm theo đuổi có thể đả động ? Từ nay về sau bao giờ…đần như vậy nữa.

      có người chờ em cũng làm tốn nhiều thời gian của em nữa. Xe của đậu xa đây, em có thể theo , chúng ta vừa vừa chuyện ? Có lẽ đây là lần cuối cùng gặp em” thấp giọng .

      Câu sau cùng của làm Đoạn Hựu Lăng ngẩng đầu nhìn có chút kinh ngạc rồi lại biết gì. Có lẽ làm như vậy là phương thức tốt nhất .

      Cho nên gật đầu cùng tới nơi đỗ xe.

      Lúc đầu hai người rất im lặng, trong ngõ cũng rất im lặng, cùng tuyến tới đường lớn nhưng nơi này giống thế khác, là trầm tĩnh.

      “Lâm tiên sinh, ta xin lỗi” Đoạn Hựu Lăng lên tiếng đánh vỡ trầm mặc.

      “Em cần xin lỗi”

      kinh ngạc nghiêng đầu nhìn.

      ra nửa năm qua đến đại lục cũng có rất nhiều nữ nhân theo đuổi nhưng vẫn có biện pháp buông tha em, cho nên mới…” thở dài vừa vừa lắc đầu “Tóm lại bây giờ ta hết hy vọng”

      trừng mắt nhìn nghĩ tới chuyện lại biến thành như vậy, ra ta có bạn , việc này quá tốt ! yên tâm lộ ra nụ cười.

      “Có muốn nhìn hình của bạn ta ?” vẻ mặt ôn hòa hỏi “ ra ấy cũng có chút giống em”

      Đoạn Hựu Lăng tò mò trợn hai mắt. Cùng có điểm giống “ có mang theo sao ?”

      ta nhìn cái, đột nhiên giương môi cười cái, gật đầu “Ở xe”

      Đoạn Hựu Lăng chút phát có chút ý cười đầy hiểm cùng biến hóa kỳ lạ.

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 8.1

      Năm phút đồng hồ, mười phút đồng hồ, mười lăm phút đồng hồ.


      Thiệu Giác nằm giường càng chờ càng nhịn được. Mua bữa ăn sáng có cần thời lâu như vậy ? rốt cuộc chạy đến đâu mua ?

      Cau chặt chân mày, thử lắc lắc đầu, cảm thấy lúc trước đau như muốn chết giờ biến mất. Nhìn dáng dấp Vu Hàn kia cũng phải lúc nào cũng đáng giận, thỉnh thoảng cũng làm chút chuyện tốt.

      Nếu đầu đau nữa dậy thôi. nhanh chóng vén chăn màn bước xuống giường, quyết định ra bên ngoài đợi .

      Trong quán yên tĩnh thấy bóng , tới trước cửa mở ra, bước ra ngoài nhìn quanh cũng thấy bóng .

      là, sớm biết chén thuốc giải rượu kia hữu hiệu như vậy để mua bữa sáng, mà trực tiếp tay trong tay ra ngoài ăn.

      Tân hôn ngày thứ nhất phải làm việc, khí trời lại tốt như thế này nên lãng phí. Có lẽ chờ Hựu Lăng trở về cùng tìm chỗ để chơi. Bởi vì chuyện xảy ra đột ngột nên hai người kịp có kế hoạch hưởng tuần trăng mật.

      Ân, cái ý nghĩ này sai.

      Lấy trong quán cái ghế trực tiếp ngồi ở cửa quán nhìn đám người, nhưng Thiệu Giác nhìn trái nhìn phải cũng đợi được người.

      Kỳ quái, chạy lên nhà trọ tám tầng buôn chuyện mà quên mất bữa ăn sáng của sao ?
      Nhíu mày, liền đứng dậy gọi điện thoại cho . Điện thoại đổ chuông năm lần mới được nghe máy.


      “Uy”

      Dĩ nhiên là giọng của người đàn ông ?!

      là ai ? Hựu Lăng đâu ?” cau chặt chân mày, chút khách khí lạnh giọng chất vấn.

      “Hắc, hắc, hắc…”Namnhân tiếp tục cười quỷ dị.

      “Nếu như mục tiêu là tôi trực tiếp nhắm vào tôi, nên liên lụy người vô tội” Ẫn nhẫn gấp gáp cùng tức giận, dùng giọng băng lãnh cảnh cáo.

      “Vô tội” Giọng nam nhân khiêu khích.

      Thiệu Giác cố gắng nhớ xem giọng này có phải là kẻ thù thương trường của hay , nhưng thế nào cũng nhớ ra giọng này phù hợp với ai.

      Rốt cuộc là người nào ? Qua nửa năm này có ai ghen tỵ với , thù oán , hận thể dẫm dưới lòng bàn chân ? Nghĩ nhanh lên chút !

      rốt cuộc là ai ?” lần nữa hỏi, cũng cầu nguyện ta nhiều chút. Chỉ cần nhiều lời nhất định nghĩ ra đối phương là người nào.

      Đầu bên kia điện thoại nam nhân vẫn tiếp tục cười quái dị, nhưng sau lại câu ác độc “Tao chiếm được mày cũng đừng hòng chiếm được !” Lập tức ngắt điện thoại.

      “Uy ! Uy !” Thiệu Giác kinh hoảng kêu to, lập tức hoãn lại kế hoạch cùng đối phương gặp mặt thương lượng, ai biết được đối phương đáp lại.

      “Đáng chết” giận thể lôi cổ thằng cha đó ra từ ống nghe điện thoại, đánh cho trận nhừ tử.

      “Sax, mới sáng sớm phát giận sao ? là chưa thỏa mãn dục vọng nha ?”

      Đột nhiên vang lên tiếng người, lập tức quay đầu lại, chỉ thấy Vu Hàn nhanh chóng vào quán, còn đứng cạnh cửa vẻ mặt chế nhạo nhìn .

      “Vu Hàn !” như bị sét đánh xông về phía , Vu Hàn bị dọa cho sợ hãi lập tức lùi lại, hai mắt trợn to lớn giọng kêu to.

      “Uy, tôi giỡn, Buổi sáng tôi còn đem thuốc giải rượu cho , thể lấy oán báo ân !” hai tay che trước ngực bộ như phòng ngự.

      “Giúp tôi” Thiệu Giác vẻ mặt bối rối bắt được tay .

      “Cái gì ?” ngạc nhiên nhìn , bởi vì chưa bao giờ gặp trong vẻ mặt bối rối.

      “Hựu Lăng bị bắt cóc, tôi biết đối phương là người nào. Vu Hàn, nếu như có biện pháp hãy giúp tôi !” Sắc mặt của tựa như giấy trắng, trong bối rối có nét dãy giụa.

      gì ? Bắt cóc ?” xanh mặt kinh hãi, quá kích động trở lại bắt tay , tin được lớn tiếng kêu to.

      Thiệu Giác sắc mặt ngưng trọng. Cảm xúc bối rối từ từ được khống chế tỉnh táo lại, ánh mắt trở nên lãnh khốc vô tình, làm người ta rét mà run.

      “Mới vừa tên kia cuối cùng cái gì ? nhanh chóng hồi tưởng, cảm giác đó là mấu chốt của lời .

      [Tao chiếm được mày cũng đừng hòng chiếm được]

      như thế, nhưng là tại sao ? Cái gì là lấy được nhưng đối phương lại chiếm được, còn muốn đừng hòng chiếm được.

      đột nhiên cứng đờ, khuôn mặt càng thêm tái nhợt.

      Hựu Lăng !

      “Tôi biết người nào, tên kia” tức giận nắm chặt quả đấm. Khó trách cảm thấy giọng có chút quen thuộc nhưng giống, nguyên lai nghĩ sai phương hướng.

      “Cái gì ? Là ai ? Là ai bắt cóc Hựu Lăng ? Tại sao muốn bắt cóc ấy ?” Vu Hàn víu chặt gấp gáp hỏi.

      “Tên súc sinh họ Lâm”

      “Người nào ?”

      “Cái tên mới từ đại lục trở về, thường xuyên uống cà phê còn có ý với Hựu Lăng. họ Lâm, biết tên gì, nhà ở đâu, nơi làm việc ?

      “Lâm cho đòi xương” Vu Hàn xanh mặt kinh ngạc.

      “Đó chính là tên ta sao ?” chợt túm chặt vai như bắt được đường sống “ ta ở chỗ nào, làm việc ở đâu, biết ?”

      xác định là bắt cóc Hựu Lăng, tại sao ?” Vu Hàn tránh được bị nắm đến đau cả vai, vẻ mặt hoài nghi hỏi vấn đề xảy ra.

      “Trong điện thoại chiếm được ta cũng đừng mong” Thiệu Giác gân xanh nổi lên.

      quá sinh hận”

      “Nhanh cho tôi biết tất cả những gì biết, tôi sợ làm ra những hành động điên cuồng đối với Hựu Lăng, nhanh lên chút !” để có thời gian hoàn hồn, thúc dục gấp gáp.

      đừng thúc dục, tôi suy nghĩ” Vu Hàn bị thúc dục có chút luống cuống, đầu rối loạn. Lâm cho đòi xương làm việc ở đâu, ở tại khu,

      Trong lúc suy nghĩ đột nhiên thông minh lên.

      “Chờ chút”. đột nhiên la to cái “La Kiệt có thể giúp chúng ta việc này, nhanh nhanh lên lầu tám !”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :