1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Kia, Lão Bản - Kim Huyên (10 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 3.1

      “Ngươi mạnh khỏe nha, đại lão bản”

      Mặc dù sớm biết trong nhà trọ tám tầng này là đầm rồng hang hổ, nhưng là trăm triệu cũng nghĩ tới thân phận của trong thời gian ngắn như vậy bại lộ.

      Mấy ngày ?

      Chớ có đùa, từ xế chiều hôm qua đến phút này cũng có thể coi là quá hai mươi bốn giờ. là gặp quỷ !

      “Ngươi làm sao mà biết được”. cười khổ.

      “Ta phải với ngươi nơi đây có mạng lưới tình báo cao thủ sao ? có gì là tra ra được.” Vu Hàn mỉm cười đắc ý.

      “Là sao ?”

      “Ngươi cho rằng ta lừa ngươi ?”

      Thiệu Giác lắc đầu :

      “Ta nghĩ ngươi gạt ta, chẳng qua nghĩ thân phận nhanh như vậy bị phơi bày.”

      “Cho nên hai năm qua ngươi trở thành đại lão bản có tiếng vì cớ sao chịu thiệt tới làm ở quán cà phê này ? mục đích là gì ?” Nàng dù bận nhưng vẫn tìm hiểu .

      Nếu Thiệu Giác là công ty phái tới bắt tay điều tra ở công ty đó là phương pháp đơn giản nhất. Cho nên tối hôm qua ăn tối xong, nàng chạy lên tầng tám la cà, thuận tiện nhờ La Kiệt giúp nàng tra chút về lai lịch của Thiệu Giác. nghĩ đến La Kiệt căn bản cần điều tra, vừa vào máy tính của công ty đối phương tra hai chữ Thiệu Giác liền cho ra danh sách tài sản khổng lồ cùng chức danh đại lão bản, làm cho nàng tại chỗ há hốc mồm ra lời.

      gần ba mươi tuổi có bản lĩnh đem cửa hàng nho tiến bước du nhập thị trường thế giới. Trong vòng hai năm trở thành truyền kỳ đại lão bản. Vậy chạy đến nơi này làm cái gì ?

      Nàng tò mò suy nghĩ cả buổi tối vẫn ra đáp án, cho nên sáng sớm liền chạy đến quán tùy thời điểm hỏi cho ra nhẽ. Thấy Hựu Lăng ra ngoài, lập tức nắm cơ hội tới gần mò hỏi.

      “Ngươi nghĩ vì đâu ?” hỏi ngược lại.

      “Về điểm này nha, thành ta suy nghĩ. Ngươi hãy thương xót phụ nữ có thai như ta, nhanh khai báo tránh cho phải suy nghĩ quá phí sức” Nàng ngoài cười nhưng trong cười chau lông mày lên.

      “Ngươi biết sao ? Khi mang thai đầu óc hoạt động nhiều đứa trẻ sinh ra rất thông minh”

      “Có ” Vu Hàn trợn to hai mắt, tin tưởng là .

      Thiệu Giác nhịn được cười lên.

      “Ngươi gạt ta đúng ?” Nàng khó chịu trợn mắt:

      “Ngươi sợ ta đem thân phận ngươi ra sao ?”

      “Nếu như ngươi muốn đợi Hựu Lăng ra ngoài mới tới tìm ta” sớm thấu lòng nàng.

      “Có lẽ là ta đây cho ngươi cơ hội”

      khi được phơi bày đối với ta có ảnh hưởng gì nhưng đối với Hựu Lăng gia tăng áp lực cho nàng. Ngươi muốn tốt cho nàng nên cho nàng biết vội” Thiệu Giác ngữ khí bình tĩnh nhìn nàng .

      “Ngươi cũng quá mức tự tin ” Vu Hàn hừ lạnh tiếng.

      phải ta quá tự tin mà ta tin tưởng ngươi tâm muốn hai mẹ con nàng tốt đón nhận”. Thiệu Giác vẻ mặt cảm tạ.

      Vu Hàn hoài nghi nhìn , có cảm giác là lạ, biết hai mẹ con Hựu Lăng có quan hệ như thế nào với…

      Chờ chút, phải là ba ba tiểu Trạch chứ ? Nhưng là cũng đúng nha, Hựu Lăng ràng ba ba tiểu Trạch là người Nhật Bản mà người này là chính gốc Đài Loan, ngay cả dấu hiệu để nhận biết cũng có làm sao có thể là ba ba tiểu Trạch được.

      Bất quá nhìn kỹ và tiểu Trạch cũng có nét giống nhau, nhất là cái miệng và cái mũi.

      “Ngươi phải là ba ba tiểu Trạch chứ ?” Nàng liếc xéo vẻ giỡn.

      Thiệu Giác cả người cứng đờ, vẻ mặt tin nhìn chằm chằm nàng.

      “Ngươi phải chuyện này cũng điều tra chứ ?” Trầm mặc hồi lâu mới nhàn nhạt hỏi.

      Bây giờ mang vẻ mặt tin đổi ngược lại thành Vu Hàn, nàng khẽ nhếch miệng, ngạc nhiên trừng người đàn ông trước mắt, hồi lâu cũng ra lời. Nàng mới vừa nhảm, giỡn với cũng nghĩ…

      “Hựu Lăng với ta ba ba tiểu Trạch là người Nhật Bản”. Đột nhiên nàng nhớ tới lời Hựu Lăng .

      “Nàng lầm”. Nếu tất cả bí mật đều bị vạch trần cũng dấu diếm nữa.

      “Lầm ?” Vu Hàn hạ thấp thanh .

      “Ân”. bất đắc dĩ gật đầu.

      “Năm đó bạn bè của ta đa số là người Nhật Bản nên nàng mới hiểu lầm”

      “Nếu ngươi là ba ba tiểu Trạch vì sao nàng lại nhận ra ngươi ?” Vu Hàn mang vẻ mặt thắc mắc giải thích được.

      “Nàng cho ngươi tiểu Trạch là kết quả của tình đêm sao ?”

      “Là có đề cập tới, nhưng là…”

      “Ngày đó gặp mặt nàng uống say cho nên ta nghĩ nàng căn bản nhìn mặt ta cho ràng”

      “Nàng uống rượu say rồi ?” Vu Hàn nheo nheo con mắt nguy hiểm nhìn mặt , chất vấn :

      “Cho nên đêm hôm đó ngươi lợi dụng người ta gặp khó khăn ?”

      “Nếu như ta có, ngươi tin sao ?” Ánh mắt trong suốt nhìn lại.

      Vu Hàn nhìn chằm chằm đánh giá ánh mắt , biết giữa hai người xảy ra chuyện gì.

      “Hai người các ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì nha ? người ngay cả cha của con cũng nhận ra, người biết là con trai ngay trước mắt cũng dám , ngươi rốt cuộc suy nghĩ gì ? Ngươi tính làm gì với hai mẹ con bọn họ, ngươi có muốn kết hôn cùng Hựu Lăng ?” Quá nhiều vấn đề quanh quẩn trong lòng, nàng đành trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề chính.

      Nghe vậy Thiệu Giác đột nhiên trầm mặc.

      “Uy, ta chuyện ngươi nghe thấy sao ?”

      “Thành ta cũng biết” trì hoãn trầm mặc trả lời.

      “Có ý gì ?” Vu Hàn lập tức cau mày.

      “Ngươi đứa trẻ chưa nhận ra, chưa quen thuộc cùng người xa lạ kết hôn sao ? Đôi mắt ngập tràn dãy giụa.

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 3.2

      Vu Hàn trong lúc ngây ngốc sửng sốt chút chợt bừng tỉnh đại ngộ, vì sao là đại lão bản lại muốn tới đây làm hỏa kế <?>

      “Ngươi suy nghĩ cho Hựu Lăng chút, phải làm gì với nàng bây giờ ?”

      Thiệu Giác thở ra hơi sau đó gật đầu. Nếu như Hựu Lăng thông minh bằng nửa của Vu Hàn cũng đến nỗi từ chối như vậy.

      “Nhìn giáng vẻ của ngươi giống như phiền não, có cần tỷ tỷ ta đây ra tay giúp đỡ ?”

      Vu Hàn tay chống cằm nở nụ cười chân thành. Như là biết được mục đích tới đây cũng có làm hại Hựu Lăng liền có tâm tình giỡn.

      “Tỷ tỷ ?” Thiệu Giác phát ra thanh như bị sặc.

      tốt nha, ta so với ngươi lớn hơn tuổi”. Nàng đắc ý nhe răng cười to.

      “Làm sao ngươi biết…” đột nhiên ngậm miệng.

      Nàng có thể trong vòng chưa đến ngày vạch trần thân phận của , nhưng ngày sinh tháng đẻ làm sao biết được chứ ? Nàng so với quả nhiên lớn hơn. là gặp quỷ. Nữ nhân bây giờ rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra nhìn ra được số tuổi.

      “Như thế nào ? miễn phí đó”

      “Cảm ơn, cần”. Câu văn ngừng lại, thanh khổ sở gọi

      “Tỷ tỷ”

      Vu Hàn nghe, cũng nhịn được nữa khoái trá cười ra tiếng.

      Đoạn Hựu Lăng đẩy cửa vào đúng lúc nhìn được hình ảnh này. Vu Hàn cười đến vui vẻ còn Thiệu Giác đứng trong quầy ba vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn nàng. Cảm giác được khí hòa ái dễ gần, nàng đột nhiên dừng bước chân. Nhưng tiếng leng keng cửa phát ra làm nàng bị phát , hai người ở quầy ba quay đầu nhìn về phía nàng.

      “Hựu Lăng ngươi về rồi”. Vu Hàn nhìn Hựu Lăng nhếch miệng cười tiếng.

      Nàng gật đầu lên trước nhịn được hỏi:

      “Hai người các ngươi mới vừa rồi chuyện gì nha ? giống như hàn huyên rất vui vẻ ?”

      Vu Hàn cùng Thiệu Giác hẹn cả hai dùng ánh mắt trao đổi mới thần bí trả lời :

      “Đây là chúng ta thương lượng bí mật cho ngươi biết”

      “Được rồi, vậy các ngươi cứ tiếp tục hàn huyên, ta xuống phòng bếp”. Đoạn Hựu Lăng có chút lúng túng, cười khan rồi xuống phòng bếp.

      Trong phòng bếp lão Tứ thử làm món rượu trắng chưng cây ngưu tất mà tối qua Thiệu Giác vừa dạy.

      Lão tứ nấu nướng rất tốt, làm ở quán được năm, những món ăn làm ra đều được khen ngợi. Chẳng qua thói quen vô cùng xấu, trong lúc chế biến được phép bước vào phòng bếp và phê bình chế biến, nếu chọc giận , tùy thời bãi công làm. quản lý như nàng đây cũng nơm nớp lo sợ.

      Nhưng tối hôm qua, vị khách muốn ăn thịt bò chín năm phần lại làm cho chín hơn, giống cầu liền oán trách phục vụ, phục vụ lại đem những lời cho lão tứ sót từ, thế là nổi giận bãi công luôn.

      Lúc ấy chính là giờ cao điểm dùng cơm ở quán, nàng quả thực biết nên làm thế nào cho phải. tốt lúc đó Thiệu Giác hai lời, xuống bếp cứu nguy cho nàng.

      Sau lần đó, gọi nhân viên trong quán ra gặp mặt, giết gà dọa khỉ trước mặt mọi người quyết định khai trừ lão Tứ. nhân viên trong quán cần phải tự cao tự đại, phải tôn trọng khách hàng, nếu ai dám lười biếng, làm bộ làm tịch kết cục như lão Tứ, nhất quyết lưu tình.

      Mọi người đều bị vẻ mặt nghiêm nghị của làm cho sợ hãi, nhất là thấy tay nghề của lão tứ, tự biết mình cũng có thể bị thay thế, đứng chỗ biết làm sao đành đau khổ hướng nàng cho thêm cơ hội.

      Nàng ra mặt thỉnh cầu lão tứ mới được ở lại. Bất quá vẫn dễ dàng vượt qua kiểm tra của Thiệu Giác, cảnh cáo được viện lý do này nọ, còn cho biết sau này quán còn mở rộng, công việc của rất nhiều cần phải học xong nhiều cách chế biến món ăn.

      Tuy dạ uy với lão Tứ nhưng cũng rất xem trọng lão tứ, mình có dạy mới chế biến được cũng hỗ trợ, hơn nữa tăng lương, tuyệt đối bạc đãi .

      Thiệu Giác chỉ vẻn vẹn ngày để thu phục lão Tứ trong khi nàng năm trời có kết quả. Qủa thực lợi hại khiến nàng nghĩ muốn bái làm sư phụ. rốt cuộc là làm sao được nha ?

      Nguyên buổi tối ngày hôm qua, nàng nhịn được cứ suy nghĩ về . Nghĩ thầm rốt cuộc là người như thế nào, tại sao lại lợi hại như thế, có cái gì làm khó được .

      Cảm giác Thiệu Giác nên xuất ở đây. là do công ty cử tới sao ?

      “Quản lý, ngươi ở trong này làm cái gì ?”. Đứng ở cửa bếp nhìn nàng ngồi ngẩn người lão Tứ nhăn lông mày lại.

      “A, xin lỗi, xin lỗi, ta lập tức ra ngoài.” Nàng theo bản năng kinh hoảng xin lỗi , chỉ sợ chọc giận thôi.

      “Chờ chút”.

      Lão Tứ đột nhiên gọi nàng lại. Khiến nàng có chút khẩn trương quay đầu lại.

      “Quản lý, ta có ý đuổi ngươi, ngươi nên hiểu lầm”. Lão Tứ cũng khó xử giải thích, hy vọng nàng hiểu lầm tự cao tự đại.

      Đoạn Hựu Lăng sửng sốt chút, nghĩ tới gọi nàng lại là vì chuyện này, thay đổi lớn nha !

      “Ta có hiểu lầm. Ngươi còn bận việc mà, ta quấy rầy ngươi.” Nàng đối gật đầu , xong liền nhanh xoay người rời .

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 3.3

      về phía trước quầy ba Vu Hàn rời . Quầy ba bây giờ chỉ có hai vị tiểu thư trẻ tuổi mặc đồ hiệu nhìn Thiệu Giác chớp mắt. rất được hoan nghênh.

      Thiệu Giác đột nhiên cất giọng kêu lên:

      “Hựu Lăng, ngươi đứng nơi đó ngây ngốc làm gì ? tới đây”

      “Đó”. Nàng nhanh tiến lên “Có chuyện gì ?”

      “Quầy ba giao cho ngươi, ta phải tranh thủ xuống bếp dạy lão Tứ.” Trong tay cầm sữa tươi liền đưa cho nàng, đồng thời nháy mắt, rất nhanh xoay người hướng về phòng bếp.

      Đoạn Hựu Lăng vẻ mặt mờ mịt nhìn rời , hoàn toàn hiểu nháy mắt với nàng là có ý gì. rốt cuộc cùng nàng ám hiệu cái gì nha ?

      “Đoàn tiểu thư, Đoàn tiểu thư”

      Đột nhiên xuất tiếng kêu làm nàng quay đầu lại, nhìn lại cũng chính là hai vị tiểu thư kia, mới vừa rồi ánh mắt nhìn Thiệu Giác dứt.

      “Là, xin hỏi có cần cái gì sao ?” Nàng lập tức trưng ra nụ cười nghề nghiệp.

      “Vị suất ca vừa rồi mới tới làm hỏa kế <?> ở quán nha ?”

      tên gọi là gì ?”

      Hai người đồng thời mở lời hỏi làm nàng biết nên trả lời bên nào trước.

      có bạn ? kết hôn chưa ?”

      Chẳng qua lúc này hai người bạn họ cũng ăn í, nhưng mở miệng ra như tình địch, tức giận dậm chân trừng mắt.

      Đoạn Hựu Lăng thấy thế, thông minh đóng chặt miệng, nhận lấy phần thức ăn mà Tiểu Bình đưa đến, thong thả ăn để ý đến hai người kia.

      Hai nữ nhân trừng nhau hồi lâu mà vẫn thấy suất ca xuất liền tức giận bỏ quên hừ tiếng.

      Các nàng chân trước vừa , Thiệu Giác chân sau từ trong bếp bước ra. Đoạn Hựu Lăng hoài nghi là cố ý…A ! Nàng trong lúc bất chợt bừng tỉnh đại ngộ, ra đây là nguyên nhân nháy mắt với nàng nha !

      “Ngươi ở đây cười cái gì ?” Thiệu Giác vừa vào trong quầy ba liền thấy nụ cười quỷ dị của nàng.

      “Mới vừa rồi hai vị mỹ nữ kia hỏi ngươi kết hôn chưa, có bạn hay nha !” Nàng ranh mãnh liếc cái.

      “Ngươi trả lời thế nào ?” Thiệu Giác nhìn nàng hỏi, trong mắt cũng có ý cười.

      Đoạn Hựu Lăng nhún vai :

      “Ta cái gì cũng biết, muốn trả lời thế nào ?”

      “Có muốn hay ta dạy ngươi, lần sau có lặp lại vấn đề này trả lời như thế nào ?” khiêu mi.

      “Trả lời thế nào ?” Nàng làm bộ vô vị nhìn , muốn thừa nhận mình cũng có hứng thú với những thắc mắc đó. Rốt cuộc có hay a, nàng khỏi khẩn trương a.

      “Ngươi chỉ cần trả lời với đối phương câu là đủ rồi” vẻ mặt cao thâm khó lường.

      cái gì ?” Nàng tò mò hỏi.

      “Ta là lão bà của .”

      Nghe vậy, trong nháy mắt Đoạn Hựu Lăng cứng đơ ! Hoàn toàn nghĩ đến câu như vậy. Trời ạ ! Lời như vậy làm sao nàng ra khỏi miệng nha !?

      “Chớ có đùa”. Nàng kinh hồn chưa kịp đưa tay vuốt ngực.

      “Nhưng ta giỡn”. vẻ nghiêm trang rất tình.

      Nàng hoài nghi nhìn , hiểu nổi lòng hay ?

      “Nếu như ta nghe ngươi như vậy, ngươi sợ mất lượng người hâm mộ hay sao ? Hơn nữa đừng quên ta còn có con trai, nếu như ta là lão bà của ngươi con trai ta phải của ngươi ?”

      “Như vậy rất tốt nha, tiểu Trạch vừa thông minh khả ái vừa hiếu thuận, có con như vậy ta cầu cũng được”

      “Thiệu Giác, cái phương pháp này thể thực ! Ngươi hại ta trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích, còn nữa, ta làm sao giải thích với những khách quen về chuyện này, rằng ngươi hai năm qua xuất ?”

      tìm ngươi nha. Năm đó chúng ta gây lộn, ngươi tức giận bỏ ngay cả mang thai cũng cho ta biết, mà ta cũng giận tìm ngươi. nghĩ lại khi gặp nhau ta mới biết mình có con, hai người suy nghĩ lại mà nối lại tình xưa”.

      Đoạn Hựu Lăng há hốc mồm cứng lưỡi nhìn , nghĩ tới năng lực thêu dệt của , điều này là…

      “Ha ! ha !” Nàng mất khống chế nhịn được cười lớn.

      Trời ạ ! Này là chuyện cười, quá buồn cười ! Ha ha…

      Thiệu Giác khẽ nhếch khóe miệng nhìn nàng, đáy mắt ngập tràn ôn nhu.

      cần thiết cười khoa trương như vậy chứ ? Ta rất chân thành nghĩ giải quyết vấn đề”. bất đắc dĩ vỗ về đầu.

      Đoạn Hựu Lăng lắc đầu, vừa cười trong chốc lát sau mới dừng cười hẳn.

      “Thiệu Giác, ta phát ngươi là tượng cười mặt lạnh”. Nàng vẫn là dấu được ý cười đầy mặt.

      Tượng cười mặt lạnh ? Thiệu Giác lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười. từ đầu tới cuối giỡn có được hay

      Nàng cảm thấy buồn cười ? Nhưng là muốn khóc a ! Nữ nhân này tại sao lại chậm tiêu đến như vậy ?

      là điên mất thôi !

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 3.4

      Mới ra nhà kho lấy khoai môn cùng đường cát tí mà thôi, khi trở lại thấy bên chỗ ngồi bên quầy ba kín khách, hơn nữa tất cả là khách nữ. Đoạn Hựu Lăng liên tiếp ba ngày đối mặt với hình ảnh giống như kiến nhìn thấy đường theo bản năng tranh giành thức ăn mà mặt đổi sắc cũng có cảm giác giật mình hay kinh sợ.

      An tĩnh tiêu sái vào trong quầy ba, nàng cầm kéo cắt túi nhựa đem khoai môn đổ ra rổ tre, đường cát cũng cho vào hũ, mà bên kia quầy ba tiếng cười vang lên ngớt cũng là thanh sắc nhàng.

      “Suất ca, ngươi đừng lặng yên như vậy nha, cùng tâm a !”

      “Ngươi có bạn hay , năm nay mấy tuổi ?”

      “Hứng thú của ngươi là gì, bình thường lúc nghỉ ngơi thích làm gì ?”

      “Buổi tối có rảnh ta mời ngươi xem chiếu bóng nha ?”

      “Ta thích ngươi, ngươi cùng ta gặp gỡ được ?”

      “Suất ca cho dù có hay cũng mê người ! A ! là đẹp trai quá a !”

      Nôn ~~~Đoạn Hựu Lăng thiếu chút nữa phun ra. Nữ nhân bây giờ là hào phóng, khát khao khó nhịn sao ? Lời như thế cũng được, nàng rất muốn phun !

      “Tại sao, thoải mái sao ?”

      Vẫn buồn bực vì sao nam nhân này lại , rốt cuộc khi mở miệng lại dùng lời và ánh mắt ôn nhu khiến nữ nhân bên quầy ba hai mắt trợn to. Tất cả ánh mắt tập trung người nàng.

      có chuyện gì, có chuyện gì”. Chỉ là nghĩ muốn ói mà thôi, nàng dùng ánh mắt với .

      Thiệu Giác kéo khóe miệng, đại khái biết được ý tứ của nàng. ra rất nhẫn nại đến muốn tổn hao sức khỏe lắm rồi.

      “Suất ca, ngươi vì sao lại thiên vị, chỉ ôn nhu với mình Đoàn tiểu thư như thế ? Chúng ta ghen tị đó !”

      “Đúng nha ! Đoàn tiểu thư làm mẹ rồi đó, ngươi hẳn là đem lực chú ý người bọn ta mới đúng”

      sai, sai, đừng đem lực chú ý đặt người phụ nữ, nếu để ý nên để ý đến tiểu thư xinh đẹp, đúng ?” xong liền liếc mắt đưa tình với .

      Phụ nữ ? Đoạn Hựu Lăng nhịn được liếc mắt. Nếu như nàng nhớ lầm tuổi tác của họ cũng thua gì nàng, có mấy người còn lớn tuổi hơn nàng, có cần thiết nàng giống như sắp đến thời kỳ mãn kinh được ?

      xin lỗi, ta nghĩ các ngươi có thể lầm chuyện”. Thiệu Giác mỉm cười nhìn bọn họ mở miệng.

      “Chuyện gì, suất ca ?”

      “Hựu Lăng là lão bà của ta”

      Đoạn Hựu Lăng xanh mặt.

      “Lão công đối với lão bà ôn nhu, đem lực chú ý để người lão bà là chuyện đương nhiên phải sao ? Lão bà ?”. chậm rãi hết lời liền cúi xuống hôn hít nàng bị dọa biến thành đầu gỗ.

      Đoạn Hựu Lăng cả người lại cứng ngắc, kinh ngạc biết làm sao lại dám lộn xộn. Bởi vì toàn bộ nữ nhân đơ hình trừng nàng chớp mắt, dường như hận thể giết nàng ngay tức khắc.

      Xem xem, nàng đây phải là ý hay, hại nàng trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích nha, nàng bị Thiệu Giác hại chết nha !

      “Đoàn tiểu thư, suất ca sao ? Ngươi là lão bà của ?” Mỗ nữ ghen tị đề cao thanh chất vấn.

      “Ách…”

      “Lão bà, giấy thể gói được lửa, quan hệ của chúng ta sớm hay muộn cũng nên để mọi người biết, vẫn là công khai thôi”. Thiệu Giác cúi đầu nhìn nàng chớp, tiếng động thỉnh cầu.

      Giấy thể gói được lửa, giống như ngươi . Nàng cũng dùng ánh mắt trả lời, thần sắc rất khẩn trương.

      Chờ lâu nghe câu trả lời, lần nữa dùng ánh mắt khẩn cầu rất ôn nhu khiến người khác khó có thể từ chối.

      Đoạn Hựu Lăng chống đỡ nổi ánh mắt của đành nhìn về phía mọi người chờ câu trả lời, gật đầu, “Đúng”

      “Ông trời của ta a !” Có người thét chói tai.

      “Ta tin !” Có người lắc đầu.

      “Tại sao các ngươi lúc trước ?”

      “Tại sao ta chưa nghe ngươi đề cập tới ?”

      “Tại sao ta chưa thấy ngươi tìm Đoàn tiểu thư, hai năm qua lần cũng thấy ?”

      “Đây là chúng ta gần đây mới gặp lại”. Thiệu Giác nhanh chậm trả lời.

      “Gần đây mới gặp lại ?”

      “Năm đó vì nguyên nhân gây lộn, Hựu Lăng trong lúc tức giận rời nhà trốn , ngay cả mang thai cũng cho ta biết, mà ta cũng tức giận nên tìm nàng. Chúng ta cứ như vậy tách ra nhiều năm, cho đến gần đây mới nối lại tình xưa, cả nhà đoàn viên.” thở dài giải thích, trong giọng đầy ý tứ biết vậy chẳng làm.

      Đoạn Hựu Lăng nhanh chóng cúi đầu xuống giống như hối hận năm đó trốn nhà , nhưng thực tế nàng nhịn cười. Trời ạ ! thế nhưng đem chuyện bịa đặt ra để . Trời ạ ! trời ạ ! trời ạ ! Làm sao bây giờ, nàng sắp bật cười rồi nha !

      “Các ngươi là vợ chồng ?”

      Thiệu Giác gật đầu, cúi xuống nhìn nữ nhân trong ngực nhịn cười, trong lòng khỏi thở dài.

      “Nhưng là ta thấy các ngươi đeo nhẫn tay nha ?” Còn có nữ nhân cố chấp muốn tin chuyện này.

      “Nhẫn sao ?” sắp chịu nổi nữa. Nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của nàng, tưởng tượng bộ dáng lúc mình đem nhẫn đeo vào ngón tay nàng.

      “Tối nay chúng ta chọn lại nhẫn được ?” thâm tình nhìn nàng cười tiếng rồi ngừng lại như cố ý cho người khác nghe “ Lúc trước nhất thời tức giận ta nên vứt nó , thực xin lỗi”

      Đến đây, cho dù có người muốn tin tưởng cũng bị đánh bại dưới ánh mắt ôn nhu chăm chú nhìn Đoạn Hựu Lăng của .

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 4.1

      Bọn họ là vợ chồng…

      Suất ca mới tới là lão công của Đoàn tiểu thư…

      Bọn họ xa cách gặp lại, nối lại tình xưa, suất ca ngàn dặm tìm vợ, thảm thiết Đoàn tiểu thư…

      Lời đồn càng đồn càng lớn, kỳ quái ở chỗ lời đồn càng ngày càng nhiều, nhà trọ tám tầng lại có thêm truyền thuyết hạnh phúc, lượng khách tò mò tới quán càng đông, quán cà phê phát triển ngừng, tiền thu về rất nhiều, đây là chuyện mà trong mộng Đoạn Hựu Lăng cũng nghĩ tới.

      Chuyện vui cũng quên kèm theo lo lắng, nữ nhân kéo đến tìm nàng cũng ngày nhiều hơn.

      “Nghe ngươi là lão bà của Thiệu Giác ? là kỳ quái, tại sao ta chưa từng nghe qua từng kết hôn ?”

      “Lời đồn đãi là giả a ? Bằng ngươi mà cũng đòi xứng đôi cùng Thiệu Giác ?”

      “Đàng hoang thừa nhận sao, con của ngươi vốn phải cùng Thiệu Giác mà cùng nam nhân khác sinh a ?”

      “Ngươi cần đắc ý, nếu Thiệu Giác nhiều năm qua đối với ngươi hờ hững có thể thấy được căn bản thương ngươi, trở về bên ngươi chẳng qua là vì đứa trẻ mà thôi, ta cũng sinh con được cho ?”

      Gần đây nàng chỉ cần ra ngoài làm việc vô duyên vô cớ giữa đường bị chặn lại sau đó nhận được trận chê cười, là bất đắc dĩ. Bất quá như thế cũng thấy được Thiệu Giác được rất nhiều phụ nữ theo đuổi.

      hẳn là có bạn ? Nhưng là chưa từng thấy mang bạn tới quán hoặc là bạn đến tìm chuyện đâu ? Nàng ngần ngại bạn trai mình dây dưa với người khác sao ? Hay là nàng sớm biết đây chỉ là diễn trò mà thôi ?

      Diễn nha…

      Nhìn mình trong gương đưa tay sờ môi dưới làm nàng khỏi đỏ mặt. ràng chỉ đụng cái mà thôi, tại sao đến bây giờ nàng quên được nhiệt độ môi , quên được trong nháy mắt dừng lại hô hấp, tim đập rung lên rung động cảm thụ chứ ?

      Diễn trò là diễn trò, có cần thiết trước mặt mọi người hôn nàng ? Bạn của biết được chuyện này sao ? Đối với bạn trai hôn nữ nhân khác, nàng chẳng lẽ chút tức giận cũng , chút ngần ngại cũng sao ?

      “Bì bõm…”

      Trong nhà vệ sinh truyền đến thanh chứng tỏ bên trong có người.

      Đoạn Hựu Lăng vội vàng bỏ tay môi xuống, nhanh chóng rút khăn giấy lau khô tay liền xoay người chuẩn bị ra khỏi nhà vệ sinh nữ.

      Đột nhiên cánh tay vươn ra ngăn cản nàng dừng bước.

      Nàng ngây ngốc chút, giải thích được ngẩng đầu nhìn hướng đối phương.

      “Ngươi mạnh khỏe, có vấn đề gì cần ta giúp đỡ sao ?” Nàng mỉm cười khách khí hỏi.

      “Ngươi có cái gì tốt ?”

      Đối phương lạnh lùng đem ánh mắt nhìn nàng từ đầu tới chân, ngẩng đầu khinh thường lên tiếng, cho nên nàng biết đây cũng là nữ nhân hâm mộ Thiệu Giác chạy tới nàng lên mặt.

      xin lỗi”. Nàng hướng đối phương khẽ mỉm cười gật đầu, quyết định vòng qua nàng rời .

      Thân là quản lý nàng tuyệt đối thể cùng khách có xung đột, lấy nguyên tắc phục vụ khách hàng là thượng đế, cho dù đối phương có chủ tâm đập phá cũng giống nhau.

      “Đứng lại !” Nữ nhân lớn tiếng quát, lần nữa tới ngăn cản nàng.

      Đoạn Hựu Lăng thở dài, bất đắc dĩ dừng bước nhìn đối phương.

      “Ngươi có cái gì tốt ?” Nữ nhân lần nữa khinh thường nhìn nàng bình phẩm từa đầu tới chân.

      “Gương mặt xấu xí, vóc người cũng được, lớn lên béo nục béo nịch, toàn thân toát lên ưu điểm của nữ nhân xấu xí, bằng ngươi cũng muốn gả cho Thiệu Giác ? Qủa thực là nằm mộng !”

      Nàng có thể tốt chút sao.

      “Đừng cho là ta biết các ngươi căn bản có quan hệ vợ chồng, ta điều tra qua.” Nữ nhân cười lạnh, đắc yas nhướng mày.

      Đoạn Hựu Lăng kinh ngạc xanh mặt. nghĩ tới có người làm ra như vậy.

      “Ngươi nghĩ tới sao ?” Nữ nhân nhìn nàng, vẻ mặt đắc ý càng .

      “Vậy như thế nào, bây giờ phải vợ chồng sau này có nghĩa là phải ?” Nàng tự chủ cãi lại.

      Tựa hồ nghĩ tới nàng có phản kích, nữ nhân ngây ngốc sửng sốt chút nhưng ngay sao đó cười lạnh lộ ra vẻ giễu cợt :

      “Đoạn Hựu Lăng, mười bốn tuổi cha mẹ đều mất trở thành nhi được cậu mợ nhận nuôi. Tại trường học thành tích trung bình, có ưu điểm đặc biệt gì, chỉ có tình tệ lắm mà thôi. Hai mươi hai tuổi hành động suy nghĩ, biết xấu hổ, chưa lập gia đình mang thai bị đuổi ra khỏi nhà, từ đó đoạn tuyệt lui tới.”

      Nàng sắc mặt trắng nhợt khiếp sợ ra lời. Nàng thậm chí còn điều tra quá khứ của mình, chuyện này quá mức !

      “Như ngươi đúng tí nào, giao hữu quan hệ phức tạp, chưa lập gia đình mang thai để bị đuổi ra khỏi nhà cắt đứt quan hệ, khó nghe chút căn bản ngươi xách giày cho Thiệu Giác cũng xứng, lại nghĩ gả cho , cùng trở thành vợ chồng ? biết xấu hổ ! Ta thấy tiểu dã chủng kia là di truyền từ ngươi cũng biết xấu hổ sao ?”

      Tiểu dã chủng ? Nàng lập tức khép lại đôi mi thanh tú.

      lại dám gọi Thiệu Giác là ba ba, cũng phải do Thiệu Giác sinh, dựa vào cái gì mà làm con của ? Này nhất định là ngươi dạy đúng ? là thượng bất chánh hạ tắc loạn<?>, ta xem sau này trưởng thành cũng ra gì.”

      “Ngay cả như vậy, người Thiệu Giác ưu ái là ta cũng phải ngươi, phải sao ?” Đoạn Hựu Lăng đột nhiên cúi đầu nắm chặt quả đấm.

      “Ngươi gì ?”

      “Bất kể ta tốt xấu thế nào người Thiệu Giác mến, lựa chọn muốn kết hôn là ta chứ phải ngươi !” Nàng đột nhiên ngẩng đầu vẻ mặt kiên định lạnh lùng, tuyệt quan tâm đến lời vừa ra đến cỡ nào tức chết người, bởi vì nàng giận điên người !

      Nữ nhân này phê bình nàng còn chưa tính, đến con trai nàng cũng buông tha, cái gì gọi là thượng bất chánh hạ tắc loạn ? Cái gì mà sau này lớn lên ra gì ? ta chưa nghe qua trẻ là vô tộ sao ? ta quá đáng giận, quá ghê tởm!

      “Ngươi…ngươi, cái nữ nhân biết xấu hổ!”

      Nữ nhân giận quá hóa thẹn, nhất thời giơ tay lên muốn bạt tai nàng, Đoạn Hựu Lăng nhanh tay lẹ mắt bắt được tay ta để cho ta động thủ đánh người.
      Last edited: 8/9/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :