1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Người Hầu Kiếm Thánh

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      magenta; font-family: Arial; font-size: x-large;']Edit: Quảng Hằng

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Beta: Lạc Lạc

      Võ lâm đại hội ngày đến gần,những sơn trang Nhị Tô sơn cũng bắt đầu có ít nhân sĩ võ lâm đến trụ. Có các chưởng môn nhân của các đại môn phái, bang chủ, cũng có hiệp khách độc hành tính cách cổ quái, đương nhiên cũng có chủ trì đại hội Bắc Võ Hoàng và Nam Kiếm Thánh.
      Năm nay để cho nhân sĩ khắp nơi kinh ngạc , đó là Kiếm Thánh luôn luôn độc lai độc vãng lại dẫn cái thiếu niên nhập trang, hơn nữa thiếu niên kia còn che mặt, bộ dáng thần thần bí bí lại này làm cho nhất phiếu nhân khỏi tò mò đoán thân phận của .
      Có người , là họ hàng xa của Thượng Quan gia; Lại có người , là truyền nhân mà Kiếm Thánh tuyển chọn; Cũng có người , kỳ chính là người hầu của Kiếm Thánh. Nhưng khoa trương nhất, và cách bàn tán bát quái kì lạ nhất đó chính là-- là “Tình nhân”của Kiếm Thánh.
      ra, giang hồ đệ nhất đại mỹ nhân vẫn lọt được vào mắt của Kiếm Thánh, đơn giản là Kiếm Thánh thích phải là nương gia nũng nịu, mà thiếu niên nam tử trẻ tuổi a!
      Đương nhiên những lời đồn đãi này, đương mực biết.
      Nếu để Thượng Quan Ngự Kiếm nghe thấy được, đại khái là mặc kệ; Nếu Mạc Nguyên Thiến biết, chỉ sợ còn có thể thích những tin tức lan truyền đủ “Phấn khích”, bản thân nàng thêm mắm dặm muối chút ít để lan truyền thêm tin đồn ra ngoài.
      Chẳng qua đương đối với những chuyện trước mắt, tâm tình dường như được tốt cho lắm.
      “Tại sao ta thể ra ngoài?” Khoanh tay trước ngực, đôi mắt đẹp kiều mỵ của Mạc Nguyên Thiến lúc này hừng hực lửa giận, vẻ mặt tức tối nhìn chằm chằm vào ‘Cai ngục’
      “Lúc trước ngươi ta bị thương nên phải lo tĩnh dưỡng, nhưng nay vết thương của ta tốt rồi, ngươi vẫn là cho phép ta ra khỏi cửa phòng là có ý tứ gì?” Nàng sắp tức chết rồi.
      Nàng đợi chờ lâu như vậy bao nhiêu năm nay, tâm nguyện duy nhất chính là đến Nhị Tô sơn để tham dự kiện lớn nhất đó là đại hội võ lâm ba năm lần, vì tâm nguyện này, nàng ngay cả tương lai sau này cũng nghĩ đến, chạy trốn hôn , nghĩ tới nàng kiên trì dứt khoát của nàng kết quả lại là đến được đỉnh Nhị Tô sơn, , thậm chí vào ở tại Võ Lâm sơn trang, nhưng trừ những thứ này những chuyện gì diễn ra bên ngoài nàng hoàn toàn hề hay biết!
      Nàng muốn là tự do tự tại tham quan, nơi nơi nhìn xem cái gọi là “Giang hồ nhân sĩ”, mà phải cả ngày bị người nào đó nhốt ở trong sơn trang, nhìn thấy người đến người chỉ vỏn vẹn vài người hầu cận!
      “Ta cũng phải phạm nhân của huynh!”
      Thượng Quan Ngự Kiếm bất đắc dĩ nhìn bộ dáng nàng tức giận, có cách nào với nàng.
      “Thời gian càng tới gần đại hội, đỉnh Nhị Tô sơn lại càng loạn.” thử cùng nàng giảng đạo lý, giải thích tình huống tại cũng phải yên ả giống như ở vẻ bề ngoài.“ nhiều ngày ta vội vàng cùng mọi người bàn chuyện, chờ ta khi rảnh rỗi, nàng muốn đến đâu ta cùng nàng.”
      “Chờ khi ngươi rảnh? Chờ thời điểm ngươi rảnh, võ lâm đại hội cũng xong rồi!” Mạc Nguyên Thiến cũng ngu ngốc, chỉ cần nhìn mấy ngày nay thấy bóng dáng của đâu biết khẳng định là rảnh ! Lại càng đừng nhắc đến thân phận chính là Kiếm Thánh tôn quý, nhất định người bên ngoài khi nhìn thấy giống như chuột thấy mèo, vô cùng cung kính, nếu để cho nàng ra ngoài chung với làm sao còn có chuyện gì vui nữa!
      “Nghe lời.” Thượng Quan Ngự Kiếm biết nên hướng nàng giải thích bản thân mình lo lắng như thế nào, bởi vì theo ý của , tất cả những chuyện này căn bản phải vấn đề.
      Võ Hoàng, Kiếm Thánh bởi vì địa vị cao cả, nên người có tâm tranh đoạt đúng là ít, ngày thường còn có ít bọn chuột nhắt muốn đối với Võ Hoài Thiên cùng bất lợi, huống chi năm nay lại là đại hội, càng có rất nhiều người muốn nhân dịp trước buổi đại hội này tiêu diệt hai người bọn họ để đoạt được điạ vị.
      Lúc nàng chưa đến mục tiêu chỉ riêng mình , nên mọi chuyện nguy hiểm xảy ra xung quanh đều sợ. Nay nàng xuất bên cạnh , nên đây có thể xem như là nhược điểm của , nên thể mắt điếc tai ngơ để mặc chon guy hiểm đến gần nàng.
      Ỷ vào khinh công chính mình kém, muốn hoành hành giống như ở Nhị Tô sơn, nàng nghĩ cũng quá ngây thơ rồi!
      “Ta cần!” mỗi lần đều như vậy, phải muốn nàng nghe lời, muốn nàng an phận chút, ai quản nhiều như vậy a! thực nghĩ là cai ngục của nàng sao?
      Cho dù là cai ngục, nàng cũng muốn làm tù phạm đâu!
      “Ta lại có nhất định huynh phải cùng ta, tự bản thân ta cũng có thể ra ngoài a!”
      “Bên ngoài rất nguy hiểm.” Cho dù ngay cả bên trong trang này, cũng dám đảm bảo tuyệt đối an toàn.
      “Ta......” Mạc Nguyên Thiến còn muốn tranh luận tiếp tục, lại kinh hoàng thấy bóng người quen thuộc xuất bên.
      “Thiên Hạm?” Nàng giật mình quên những lời muốn , kinh hỉ vội vã tiến lên, vươn tay ôm Trầm Thiên Hạm mặc nam trang, hoàn toàn quên bên người còn có nhân vật nổi danh Thượng Quan Ngự Kiếm này.
      Bị để qua bên, sắc mặt Thượng Quan Ngự Kiếm trầm xuống, vẫn chưa kịp đem nàng kéo vào lòng thấy nam nhân được nàng ôm kia vung tay tát cho nàng cái mạnh.
      “Thiên Hạm?” Mạc Nguyên Thiến ôm hai má bị đánh, giật mình ngơ ngác, Thượng Quan Ngự Kiếm vội vã phi thân đến sắc mặt tốt hướng Trầm Thiên Hạm xuất chiêu,làm cho Mạc Nguyên Thiến kịp ngăn cản.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Quảng Hằng

      Beta: Lạc Lạc


      <img class="alignnone size-full wp-image-9226" title="4dc5c61c_740b21e5_30985" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/12/4dc5c61c_740b21e5_30985.jpg" width="525" height="768" />


      May mắn, ở phía sau có bóng người xuất ngăn cản chiêu thức giết người của Thượng Quan Ngự Kiếm, ôm Trầm Thiên Hạm lui ba bước lớn về phía sau.

      “Ngự Kiếm, vị này là Trầm nương.” Võ Hoài Thiên cản xuất thủ chiêu thứ hai giải thích, hy vọng bạn tốt ngoại lệ làm tổn thương tiểu nương có võ công.

      nương?” Thượng Quan Ngự Kiếm nhướng mày, đảo qua nam trang của Trầm Thiên Hạm, trong mắt có nghi hoặc.

      “Nàng có thói quen nữ giả nam trang.” Võ Hoài Thiên thầm than, đứng ra giải thích.

      “Ngươi tại sao lại đánh nàng?” Thấy Võ Hoài Thiên đứng ra giải thích, Thượng Quan Ngự Kiếm miễn cưỡng thu tay lại,nhưng vẫn chưa quên chuyện mới vừa rồi.

      Trầm Thiên Hạm trả lời , chỉ mực nhìn Mạc Nguyên Thiến chằm chằm.

      “Thiên Hạm, tại sao muội lại đánh ta?” Mạc Nguyên Thiến cũng bị đánh nên cũng thể hiểu nổi, ủy khuất nhìn nàng. Trầm Thiên Hạm vốn dĩ cử chỉ nhã nhặn, trong làm việc luôn quy củ lại chú ý thể pháp, tại sao lại vừa thấy mặt liền động thủ?

      “Chuyện ta đào hôn cho muội nổi giận như vậy sao?” Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có lý do này.

      “Tiểu thư đào hôn ta xen vào.” Trầm Thiên Hạm mặt mày cứng ngắc lạnh lẽo, tuy rằng hối hận đánh tiểu thư, nhưng khi nghĩ đến phiền toái nàng gây ra, nàng vẫn vô cùng tức giận!

      “Tiểu thư muốn chạy trốn hôn , nhưng tại sao lại muốn Hương Hương gả thay người?”

      Mạc Nguyên Thiến buông tay, hiểu được là chuyện gì xảy ra.

      “Ta nghĩ muội ấy so với ta còn thích hợp hơn nhiều.” Nàng ra ý nghĩ trong lòng mình, biết là xảy ra chuyện gì.“Hơn nữa ta cuối cùng thể mang theo muội ấy để cùng du ngoạn giang hồ, muội ấy theo ta từ đến giờ, ta gây ra ít rắc rối cho muội ấy, nên ta cũng chỉ muốn giúp muội ấy được yên nơi yên phận. Nhan Khánh Ngọc là Tể tướng đương triều, nhân phẩm cũng tồi, nhìn trước nhìn sau cũng xem như đủ tư cách, Hương Hương gả coi như có chổ yên thân tốt.”

      “Yên thân tốt?” Hai mắt Trầm Thiên Hạm bốc hỏa, tính tình vốn lạnh nhạt hiếm khi tức giận như thế này.“ Địa vị Hương Hương ở Nhan phủ là so với hạ nhân còn bằng, đây là nơi gửi thân tốt để tiểu thư giúp muội ấy gửi gắm sao?”

      “Hạ nhân? Tại sao lại như vậy?” Mạc Nguyên Thiến ngây ngẩn cả người, lúc trước sư phụ chưa chuyện này a!“Hương Hương tốt như vậy, người Nhan phủ tại sao lại nỡ đối xử với muội ấy như vậy?”

      “Rất đơn giản, bởi vì nàng phải là Mạc Nguyên Thiến, phải thiên kim đại tiểu thư của Mạc phủ!” Trầm Thiên Hạm hừ lạnh, giống như cười ngạo ngu ngơ của nàng.

      “Tại sao có thể như vậy?” Mạc Nguyên Thiến choáng váng, nghĩ tới tình lại thuận lợi giống như nàng tưởng tượng, trong lúc nhất thời biết làm sao.“ tại sao? Hương Hương đâu?”

      “Còn ở Nhan phủ!” Trầm Thiên Hạm nghĩ đến liền nhịn được mắt đỏ ửng.“Ta mời người giúp ta tìm hiểu tin tức của Hương Hương, nghĩ tới Nhan Khánh Ngọc lại có thể để cho Hương Hương ra phía sau hậu viện làm công việc nặng nhọc!”

      “Điều này sao có thể!” Mạc Nguyên Thiến dám tin trừng lớn mắt. Hương Hương theo nàng từ đến giờ, cho đến việc xách nước nàng cũng chưa từng cho muội ấy chạm đến. So với nàng tiểu thư chân chính cũng y hệt như nhau, tại cư nhiên đến Nhan gia làm việc nặng? Trời ạ, Hương Hương nhát gan thích khóc lại mảnh mai kiều nhược như vậy, làm sao có thể chịu được?

      được, được để như vậy.” Nàng hiếm khi kích động như thế này lắc mạnh đầu, nắm lấy ống tay áo của Trầm Thiên Hạm.“Mọi người sao? có ai có thể ra mặt thay muội ấy sao?”

      “Làm sao có khả năng, là lão gia muốn.” Trầm Thiên Hạm cắn môi, mỏi mệt càng sâu.“Ta cùng với Nhạn nhi quỳ cầu lão gia cùng phu nhân, nhưng lão gia , là chúng ta có lỗi với Nhan gia trước, tại làm sao còn mặt mũi để thay Hương Hương chuyện? Huống chi Hương Hương bị gả vào Nhan phủ, là người của Nhan gia, chúng ta có quyền gì để can thiệp.”

      hươu vượn! Nhan gia đối với Hương Hương như vậy, phải đem nàng trở thành người nhà!” Mạc Nguyên Thiến tức giận đến giơ chân.“Đại ca của ta đâu? có thể làm lơ khi Nhạc Nhạn quỳ cầu xin sao?”

      “Thiếu gia xa nhà bàn việc buôn bán, nhanh nhất phải nửa tháng mới có thể trở về.” Trầm Thiên Hạm thở dài hơi.“Cho nên, ta mới đến tìm tiểu thư. Chuyện là do tiểu thư gây ra , đương nhiên phải do tiểu thư ra mặt giải quyết, huống chi tiểu thư mới chính thực là thiên kim Mạc phủ, là chủ tử của Hương Hương, chỉ có tiểu thư mới có tư cách đến Nhan phủ đòi người!”

      ! Chúng ta tại đến Nhan phủ!” Mọi chuyện là do nàng gây náo loạn, nàng đương nhiên phải phụ trách thu thập, huống chi Hương Hương tại biết có sống tốt hay , nếu đến muộn chút, nàng dám nghĩ tiếp nữa.

      Chết tiệt, nàng làm sao còn có lòng dạ để quan tâm đến võ lâm đại hội gì nữa!

      Mạc Nguyên Thiến dám dừng lại, kéo Trầm Thiên Hạm định ra ngoài.

      “Đợi lát.” Luôn luôn ở bên cạnh nghe hai người bàn luận Thượng Quan Ngự Kiếm, lạnh lùng nghiêm mặt ngăn lại đường của nàng.“Nàng muốn như thế nào?” Trong lòng có loại dự cảm phi thường bất hảo.

      “Đương nhiên phải đến Nhan phủ bảo bọn họ thả người! Tất cả mọi chuyện đều là ta gây ra , mặc kệ chuyện Hương Hương, cùng lắm ta lấy thân của ta bồi thường cho bọn họ!” Mạc Nguyên Thiến chút nghĩ ngợi trả lời, hoàn toàn quên ước định hai người hẹn lúc trước.

      “Nàng muốn gả cho nam nhân kia?” nhíu mày.

      Nàng sửng sốt, nghĩ nhiều liền :“Nếu bọn họ nhất định muốn ta gả mới bằng lòng thả Hương Hương, ta đây gả!”
      Bưởi!!! thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      magenta; Edit: Quảng Hằng

      Beta: Lạc Lạc

      Nàng sửng sốt, nghĩ nhiều liền :“Nếu bọn họ nhất định muốn ta gả mới bằng lòng thả Hương Hương, ta đây gả!”
      “Nàng đừng mơ!” Thượng Quan Ngự Kiếm giận đỏ mắt, cho nàng có cơ hội phản kháng đem nàng ôm vào trong lòng mình, thể động đậy.“Nàng ở yên ở trong phòng cho ta, thế nào cũng cho !”
      Muốn trở về gả cho tên nam nhân kia? Cửa sổ cũng có!
      “Thượng Quan Ngự Kiếm, huynh làm cái gì vậy!” Bị gắt gao ôm vào trong ngực, Mạc Nguyên Thiến vừa đá vừa bảo.“Buông, ta muốn cứu Hương Hương! Ta muốn ......”
      Tiếng la hét bất chợt im bặt, bởi vì Thượng Quan Ngự Kiếm nổi giận điểm á huyệt của nàng.
      “Chết cũng cho nàng !” Thượng Quan Ngự Kiếm trầm giọng nhìn chằm chằm, thèm nhiều đem nàng vác lên vai, bỏ lại hai người kia ở phía sau, cũng quay đầu lại mang phiền toái của mình rời khỏi.
      Mạc Nguyên Thiến ngừng giãy dụa vặn vẹo, phát thanh ra ô ô ách ách kháng nghị, nhưng nửa điểm cũng ảnh hưởng được Thượng Quan Ngự Kiếm. Mãi đến khi trở lại trong phòng, Thượng Quan Ngự Kiếm mới buông nàng.
      Vừa rơi xuống đất, giận tới cực điểm Mạc Nguyên Thiến chút nghĩ ngợi liền đánh vào bả vai cái. Nàng có bụng lời muốn mắng , lại chỉ có thể phát ra mơ hồ tiết.
      Thượng Quan Ngự Kiếm trừng mắt nhìn nàng, ngữ khí lạnh như băng.“Nếu nàng muốn toàn thân thể động đậy cứ tiếp tục làm ồn .”
      Mạc Nguyên Thiến trừng lớn mắt, dám tin trừng mắt nhìn , nghĩ tới lại ngang nhiên uy hiếp nàng như vậy.
      Ti bỉ! Nàng bĩu môi.
      “Ta ti bỉ? Lúc trước là ai , nàng tuyệt đối gả cho Nhan Khánh Ngọc? Vừa rồi lại là ai khẩn cấp muốn đến Nhan gia?” Sắc mặt Thượng Quan Ngự Kiếm xanh mét, nghĩ tới nàng cư nhiên hoàn toàn băn khoăn đến suy nghĩ của , tuân thủ hứa hẹn với , dám cả gan tùy tiện làm ra quyết định như vậy!
      Nhìn mặt giấu được vẻ tức giận cùng thất vọng, Mạc Nguyên Thiến bình tĩnh lại, ngọn lửa nơi đáy mắt rút , trong tâm cảm thấy vô cùng có lỗi.
      Nàng chủ động lôi kéo cùng ngồi xuống, bản thân an vị đùi của , trấn an tức giận cùng bất an của .
      Thấy nàng chỉ chỉ yết hầu của mình, Thượng Quan Ngự Kiếm ngầm hiểu giúp nàng giải á huyệt.
      “Đừng nóng giận , ta thừa nhận ta quá mức lỗ mãng.” Nàng tại suy nghĩ lại, lúc đó nàng sai rồi, nên thể trách nổi giận như vậy.“Nhưng huynh cũng vừa nghe đó, Hương Hương bị Nhan Khánh Ngọc sai ra sau hậu viện làm việc cực nhọc nha! Ta làm sao có thể ngồi xem mặc kệ? Hương Hương xem như chịu khổ thay ta, huynh bảo ta làm sao khẩn trương cho được? Chẳng may, Hương Hương có chuyện gì ngoài ý muốn......”
      “Cho dù là như vậy, cũng thể mang chính mình đổi.” Nàng muốn làm như vậy, là đem để ở trong lòng sao!
      “Ta......” Nàng nhất thời nghẹn lời, nhưng rất nhanh tính tình ương bướng lại nổi lên.“Ta quản được nhiều như vậy! Hương Hương vẫn chờ ta đến cứu muội ấy! Mặc kệ người Nhan gia ra điều kiện gì, ta đều đáp ứng!”
      “Ngươi......” Thượng Quan Ngự Kiếm nghĩ tới nàng lại cương quyết đến như vậy, nhưng theo như tính tình phiền toái lại lỗ mãng của nàng, thể làm như vậy!
      “Ta rồi, chuyện của nàng hãy để ta xử trí .” hé miệng, đôi tay khóa nàng càng chặt vào lòng hơn, làm sao cũng chịu buông ra, chỉ sợ buông lỏng tay, người trong lòng vọt vào trong lòng nam nhân khác.“Chuyện này ta xử lý tốt, nàng chỉ cần ngoan ngoãn , nghe lời của ta, đừng hành động thiếu suy nghĩ gặp phải phiền toái càng lớn hơn nữa.”
      “Ta ......”
      Thượng Quan Ngự Kiếm đánh gãy lời của nàng.“Chờ Võ Lâm đại hội kết thúc, ta mang theo nàng đến Nhan gia để đòi người.” nhắc nhở nàng.“Nàng đồng ý.”
      tại tình huống giống lúc trước !” Mạc Nguyên Thiến phản bác, chịu đồng ý cách này của .
      “Chẳng lẽ nàng ngay cả võ lâm đại hội cũng tham gia sao?” Xem nàng kiên trì như thế, Thượng Quan Ngự Kiếm lấy ra pháp bảo.“Vì kiện ba năm chỉ có lần này, nàng ngay cả hôn cũng đều trốn tránh, tại chỉ cần ba ngày sau là nàng có thể hoàn thành tâm nguyện của nàng, chẳng lẽ nàng muốn chờ chút sao?”
      Mạc Nguyên Thiến rốt cục mở vòng tay ôm ấp của , khống chế được rống to.“Ta có thể đợi được bao nhiêu lần ba năm nữa cũng được, nhưng Hương Hương có lẽ chờ được đến ba ngày !”

      magenta;

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      magenta; Edit : Quảng Hằng

      Thượng Quan Ngự Kiếm quyết tâm, mặc kệ Mạc Nguyên Thiến tức giận đến như thế nào, cầu như thế nào, chính là duy trì nguyên ý định, chờ sau khi võ lâm đại hội kết thúc , mang nàng đến Nhan gia. Cùng chờ với nàng còn có Trầm Thiên Hạm, cũng bị Võ Hoài Thiên hạn chế ngủ nghỉ cử động cho trốn thoát.
      Tuy rằng Thượng Quan Ngự Kiếm cùng Võ Hoài Thiên đều phái người đến kinh thành để bảo hộ Hoài Hương, nhưng Mạc Nguyên Thiến vẫn chịu để ý đến , cho dù ba ngày này, luôn mang theo nàng bên cạnh, gặp gỡ rất nhiều nhân sĩ võ lâm thành danh cao thủ chốn giang hồ, nàng vẫn là thể cao hứng nổi.
      Mà võ lâm đại hội nàng mong chờ nhiều năm, cũng bởi vì quan tâm chuyện của Hoài Hương, hoàn toàn có thể chuyên tâm xem, chỉ mong nhanh chóng chấm dứt tất cả, để chạy đến kinh thành.
      Dọc theo đường , càng gần đến kinh thành, nghe thấy đồn đãi lại càng chịu nổi, sắc mặt Mạc Nguyên Thiến cùng Trầm Thiên Hạm hai người cũng lại càng trầm xuống.
      Tức giận tích lũy mấy hôm nay, rốt cuộc được bộc phát tại tòa tửu lâu đệ nhất ở kinh thành-- Thiên Hương lâu.
      Bốn người bọn họ vốn dĩ trong căn Nhã phòng dùng cơm nghe thấy những người bên ngoài bàn luận sôi nổi về chuyện của Hoài Hương, nghĩ tới càng càng khoa trương, lại còn Hoài Hương tâm cơ thâm trầm, lòng dạ độc ác, chuyện Mạc tiểu thư đào hôn tất cả đều là tay nàng bày ra. Chỉ vì cướp lấy vị trí Tướng gia phu nhân! Thậm chí còn lớn gan hơn dám đoán rằng Hoài Hương [hoặc là làm, làm phải làm đến cùng], đem Mạc gia tiểu thư giết chết.
      Nghe thế, Mạc Nguyên Thiến làm sao còn nhịn được.
      “Ngươi bậy bạ gì đó!” Tránh thoát khỏi kiềm kẹp của Thượng Quan Ngự Kiếm lao ra khỏi Nhã phòng, Mạc Nguyên Thiến, đứng ngay tại những nhân sĩ rỗi hơi bàn chuyện, đôi mắt đẹp tại tràn đầy lửa giận, hung tợn trừng mắt nhìn .“Ngươi cho là ngươi là ai? Ngươi dựa vào cái gì Hương Hương bậy? Ngươi quen biết nàng ấy sao, ngươi biết nàng ấy là nương tốt đến như thế nào sao?”
      nương......” Người nọ bị khí thế cùng mỹ mạo của nàng làm kinh hoảng, đương trường thể động đậy. Ngay cả cũng ràng.
      “Tiểu thư, buông ra .” Vẫn thân nam trang như cũ là Trầm Thiên Hạm tiến lên kéo Mạc Nguyên Thiến. Thần sắc đạm mạc quét người nọ liếc mắt cái, bất mãn nhưng mở miệng.
      tại nên lo lắng là tình huống của Hoài Hương, những người lắm miệng này quan trọng!
      “Thiên Hạm!” Mạc Nguyên Thiến chịu buông tay.“Ngươi nghe thấy vừa gì sao? Cái gì tâm cơ thâm trầm, lòng dạ độc ác! Hương Hương từ đến lớn ngay cả mắng người cũng chưa từng mắng qua, cư nhiên bậy như vậy.”
      “Miệng là của người ngoài cuộc, đông kể xiết, tiểu thư quản được sao?” Trầm Thiên Hạm ý bảo Thượng Quan Ngự Kiếm đứng ở bên kéo Mạc Nguyên Thiến, lại quét mắt liếc về phía người nọ, thầm cảnh cáo cáo .“Nếu tiểu thư cùng so đo, chẳng qua là nhục thân phận của mình.”
      “Các ngươi......”
      Gương mặt người nọ đỏ ửng, tuy rằng được buông ra, nhưng mấy người này vừa động thủ động khẩu , làm sao có thể nuốt trôi cơn tức này.
      “Ta......” mới mở miệng chữ, liền có hai luồng ánh mắt sắc bén phóng tới. Nhìn về phía hai nam nhân cao lớn kia, những lời định đành nuốt trở về, dám ra tiếng .
      “Nàng vẫn chưa dùng cơm xong.” Thượng Quan Ngự Kiếm thấp giọng dỗ dành người trong lòng, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo lướt qua toàn bộ đám thực khách trong tửu lâu, làm cho đám bọn họ kinh hãi cụp mắt xuống, dám tiếp tục nhìn hướng nữ nhân của .
      Khuôn mặt xinh đẹp Mạc Nguyên Thiến cũng là đỏ bừng mảnh, nhưng mà là giận đến đỏ mặt . Nàng trừng mắt nhìn người nọ khoảng nửa ngày sau, mới hung hăng dậm chân.
      “Buông ra.” với người giữ chặt nàng Thượng Quan Ngự Kiếm.“Thiên Hạm, !”
      “Sao?”
      “Chúng ta tại phải đến Nhan gia đòi người!”
      xong, them để ý đến ai, thân ảnh đỏ tươi nhanh nhẹn xuống lầu, xông thẳng vào Tướng gia phủ.
      Nàng cần biết nhiều như vậy , nàng nhất định phải đem Hoài Hương mang về nhà!

      Bưởi!!! thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      magenta; font-family: Arial; font-size: x-large;']Edit: Quảng Hằng
      ']Đệ Thập Chương

      Chương 10
      Nhưng chuyện cũng dễ dàng như Mạc Nguyên Thiến nghĩ vậy, nhưng cũng phải rất khó khăn.
      Khi bốn người bọn họ tới Nhan phủ, tuy rằng tổng quản từ chối Nhan phủ quyết liệt, nhưng sau cùng cũng phải mời Hoài Hương ra. Mạc Nguyên Thiến vừa nhìn thấy sắc mặt Hoài Hương trắng bệch, khóc giống như chú mèo bị ức hiếp liền muốn trực tiếp mang nàng , tổng quản nhà họ Nhan cơ hồ ngăn được, may mắn Nhan Khánh Ngọc nhận được thông báo vào lúc này chạy về phủ, ngăn trở tất cả.
      Mạc Nguyên Thiến nhìn nam tử tuấn nhã trước mắt, đối với ngăn trở đương nhiên phục,“Đào hôn là chỉ riêng mình ta làm, mình ta chịu trách nhiệm, Tướng gia khó xử người khác là đúng .”
      “Vậy tiểu thư định phụ trách như thế nào?” Nhan Khánh Ngọc để ý tới mấy ánh mắt quanh mình tốt lắm, lực chú ý tạm thời đặt ở người Mạc Nguyên Thiến.“ định mang thê tử của ta đó là chuyện ngươi muốn phụ trách đó sao?”
      “Hương Hương mới phải thê tử của ngài! Ngài phải xem nàng như nha hoàn sao?”
      Ánh mắt Nhan Khánh Ngọc chợt lóe, hừ lạnh tiếng.“Mặc kệ ta xem nàng là cái gì, nàng gả nhập vào Nhan phủ của ta, các ngươi dựa vào cái gì mang nàng ?”
      Ngay lúc hai phương nhân mã giằng co ai chịu nhường, thanh nam trầm ấm bình thản vang lên.
      “Chỉ bằng giấy bán mình của nàng ở tay ta.”
      Nhìn thấy chủ nhân thanh , Mạc Nguyên Thiến hoảng sợ.
      “Ca ca?” Nàng hiểu sao Ca Ca đến đây, phải Thiên Hạm huynh ấy bận rộn ở xa sao, nên mới đến Nhị Tô sơn tìm nàng? Tại sao Ca ca có thể xuất vào lúc này?
      Mắt vừa chuyển, liền nhìn thấy Nhạc Nhạn theo phía sau Mạc Tĩnh Viễn, biểu lộ sốt ruột hiếm có.
      Quả nhiên, chỉ có Nhạc Nhạn mới có thể mời được tên Hỗn Thế đại ma vương này.
      “Y theo luật pháp ‘Thiên thịnh hoàng triều’, khế bán mình của Hoài Hương nếu còn tại Mạc phủ ta, nàng chính là người của Mạc phủ ta, Nhan huynh thân là Tể tướng đương triều, sao lại biết?” mặt Mạc Tĩnh Viễn nhợt nhạt tươi cười, chút để ý xong lời làm cho hai bên nhân mã phản ứng khác nhau rất lớn.
      Mắt Mạc Nguyên Thiến tỏa sáng, mày Nhan Khánh Ngọc nhíu lại.
      “Nàng gả cho ta .” Nhan Khánh Ngọc giống như đoán trước được nước cờ này, cả người cứng nhắc nhìn về phía Mạc Tĩnh Viễn khi cầu hôn có gặp mặt qua lần, hy vọng đến ngay vào lúc này.
      có ta đồng ý, há có thể giữ lời.” Thiên Thịnh hoàng triều có quy định, chủ nhân có giấy bán mình của hạ nhân, chung thân đại đều do chủ nhân an bài.“Hơn nữa ngày đó Tướng gia ngài cưới là thiên kim Mạc phủ, nhưng chánh chủ chạy trốn, nên để cho Hoài Hương thế thân.” Liếc mắt quét về phía muội muội luôn gây rắc rối, khó có thể nhận ra.” lẽ ngài dựa vào chuyện này làm khó Hoài Hương sao? Sao bảo là Hoài Hương lập gia đình được?”
      “Nàng là thê tử của ta!” Nhan Khánh Ngọc trừng mắt nhìn .
      “Được, đừng chủ tử ta thông nhân tình.” Mạc Tĩnh Viễn e ngại đón nhận, nhìn thẳng vào ánh mắt của , bắt đầu hối hận nhất thời mềm lòng đáp ứng Nhạc Nhạn, chạy tới nơi thị phi rắc rối này,
      Hoài Hương, tự ngươi , là muốn theo ta hồi phủ, hay là muốn ở lại này?”
      Đồng loạt ánh mắt mọi người đều nhìn về phía thân ảnh nhắn của Mạc Nguyên Thiến cùng Trầm Thiên Hạm bảo vệ ở bên trong.
      Hoài Hương ngẩng đầu, nhanh chóng liếc mắt nhìn Nhan Khánh Ngọc, cúi đầu :“Ta muốn về nhà.”
      Ánh mắt lạnh lùng bắn về phía nàng, Nhan Khánh Ngọc thầm cắn răng, cảm giác bị phản bội bất chợt lên.
      “Hương nhi, nàng quên lời nàng hứa với ta sao?”
      nhấn mạnh đầy tức giận, nhìn về phía Trầm Thiên Hạm đứng ở bên trái nàng, cực lực đè nén xúc động muốn chạy đến giật tay người ấy ra khỏi tay nàng.
      tiến lên bước, Hoài Hương theo bản năng lui bước.
      “Nhan Khánh Ngọc, ngươi muốn làm gì?” Mạc Nguyên Thiến phát động tác của Hoài Hương, trực tiếp đứng về phía vừa, thay nàng chắn ánh mắt của Nhan Khánh Ngọc.
      Mạc Tĩnh Viễn chậm rãi ngăn muội muội của mình lại, mốn tiếp tục xảy ra chuyện: “Trò khôi hài mất mặt này là do xá muội gây nên, ngày khác đến tận nhà để tạ lỗi, hôm nay trước hết quấy rầy .”
      “Mạc thiếu gia định cứng rắn đem người mang ?” Nhan Khánh Ngọc cố nén cơn giận hỏi.
      “Ta làm sao có khả năng ở trước mặt Tướng gia ‘Cứng rắn’ đem người mang ?” Mạc Tĩnh Viễn nhếch môi cười.“Về lý, khế bán mình của Hoài Hương ở trong tay ta, ta muốn mang nàng cần bất luận kẻ nào đồng ý. Về tình ......” miễn cưỡng nhìn về phía Nhan Khánh Ngọc sắc mặt xanh mét.“Hoài Hương tự mình cũng quyết định phải về phủ, mọi người ở đây đều nghe thấy .”
      Nhan Khánh Ngọc thể phản bác, sắc mặt càng ngày càng trầm.
      Mạc Tĩnh Viễn hề nhiều lời.“ trước, cáo từ , chuyện này ngày khác bàn lại.”
      Mạc Nguyên Thiến sùng bái nhìn về phía đại ca, quả nhiên ca ca vừa ra tay, chỉ có thành công!
      “Hương Hương , chúng ta về nhà.” Trở lại nắm lấy tay của Hoài Hương, Mạc Nguyên Thiến ước gì mau rời khỏi nơi này.
      magenta; font-family: Arial; font-size: x-large;']
      Bưởi!!! thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :