1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Hùng Của Em - Điển Tâm (1 tiết tử + 10 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      ♥ Chương 8 ♥

      Giờ là lúc hoàng hôn thành phố lúc này lên đèn.

      Ngồi trong tắc xi, sắc mặt Phượng Đình trắng bệch, lo lắng, ý nghĩ thân hình chồng nàng đầy máu làm Phượng Đình hoảng sợ. Nàng cố gắng làm mình phải tỉnh táo, hít hơi sâu, tay siết chặt nơi lỏng, đầu lắc lắc phủ nhận. loạt kỉ niệm của 2 vợ chồng từ khi bọn họ kết hôn, nàng thấy ưu tú, lại là cảnh sát con người ngay thẳng, tuy là đáp ứng nhau rồi kết hôn nhưng dù thực có hi sinh quên mình vì nhiệm vụ nàng cũng phải chấp nhận.Ngay từ đầu cuộc sống của đáp ứng được nàng.

      Nhưng khi bọn họ kết hôn, sớm chiều bên nhau, suy nghĩ đó của nàng dần thay đổi. Mỗi ngày nàng đều hạnh phúc. Tình sau hôn nhân phải là quá muộn, nhưng hạnh phúc của nó làm nàng rất vui, sống trong tấm lòng thương của vị hùng của nhân dân này làm nàng thấy mình bé. Nàng thể tưởng tượng nổi mình sống thế nào khi thiếu ta.

      - Tiểu thư!Tiểu thư. đến nơi.

      Lái xe với nàng

      Nãy giờ mải suy nghĩ, giờ nghe tiếng gọi kéo nàng khỏi suy nghĩ miên man, nhìn bên phải chính là tòa nhà Tổng bộ của đội đặc nhiệm Phi Ưng. Nàng cắn chặt môi, tay chân tuy còn chút sức lực, nhưng vẫn phải thôi. Phải đối đầu để biết

      Lời phóng viên có phải là ? Lệ Đại Công có phải hay ?

      - Tiểu thư!Tiểu thư, ngươi khỏe ?

      Lái xe nhìn thấy ánh mắt nàng rơi lệ, lo lắng hỏi

      Nàng nhìn tổng bộ lâu rồi lau nước mắt. Nàng thể khóc, có thời gian khóc. Lệ Đại Công có thể cần nàng ở bên lúc này. Lấy hết dũng khí, nàng trả tiền tắc xi, ra khỏi xe, cắn răng về phía tòa nhà Tổng bộ, chút dừng lại. Đoạn đường ngắn ngủi nhưng sao mãi đến, bước chân lung lay. Nàng nhìn mọi người lại, cơ hồ nhìn thấy mặt họ mà cũng như chẳng thấy, mắt lòa

      - Phượng Đình,sao em lại tới đây!

      Có phải giọng quen thuộc của lão công nàng, mắt run run nhìn khuôn mặt tuấn tú, xác định đó phải ảo giác

      ! ! Nguyên vẹn!

      Phượng Đình cổ họng căng thẳng, hai chân mềm nhũn nhào vào trong lòng chồng

      - Phượng Đình, em sao vậy?Thanh đó ôm lấy nàng, lo lắng cho nàng.

      Bàn tay bé run run sờ lên mặt, mắt, tóc của

      - , có sao ? bị thương ở đâu?

      - Cái gì ? Bị thương?

      - Phóng viên họ đến nhà, bị thương, bị trọng thương…

      Con mắt thất thần hiểu ra tình, ôm chặt vợ vào trong lòng

      - Em… là, mặc áo chống đạn mà, sao…

      - sao?

      Lệ Đại Công gật đầu, ay vỗ sau lưng trấn an vợ

      - Ừm, bị thương? Em cần quá lo lắng quá mức vậy!

      cần quá mức lo lắng?!

      sợ hãi lúc nãy, vì câu của chồng mà ánh mắt hừng hực tức giận, óc nàng ầm ầm nổ tung.

      - Em lo lắng quá mức! những lời này là ý gì? có biết em chỉ ngồi nhà

      nghe ngóng tin tức chỉ cần nghe thấy có tin bị thương, bị chết là sợ hãi mức nào ?

      -

      Lệ Đại Công có chút ngạc nhiên, bàn tay to nắm nàng bị hất ra

      - có biết đêm em thể nào nhắm mắt, có ngủ được lại nằm mơ toàn ác

      mộng hay ? Càng càng lấy tay đấm vào mạnh vào ngực chồng.

      liên tục 10 ngày 1 cuộc điện thoại báo bình an, tin tức có, mà tivi cứ liên tục đưa tin làm sao em lo lắng cho được…(đúng là tức giận của phụ nữ, đến núi lửa chắc cũng vẫy cờ trắng đầu hàng, phen này Lệ nhà chúng ta mệt rồi)

      Đến 1 cơ hội giải thích cũng có, cái tay bé vẫn đấm, miệng vẫn ngừng trách móc

      - Em biết còn bận công chuyện. Nhưng phải báo cho em biết có khỏe

      chứ, thế mà có,

      tức giận này làm Lệ Đại Công luống cuống, biết gì bây giờ ( cả nhà cũng biết Lệ mới cưới vợ mà, trước giờ hành động 1 mình có phải báo cáo ai đâu, nên lấy vợ rồi chắc thói quen chưa sửa, chẹp, quả này phảo đào tạo cấp tốc có gì phải báo cáo lão bà, dạ thưa lão bà: em ! mất…=D)

      - Người ta …người ta lo lắng cho vậy mà gọi là quá mức sao?

      Mặc kệ nơi này đông người nào, nàng cứ khóc lớn, khóc to (chẹp, ăn vạ, khéo ngập lụt ấy chứ, bee & bò đâu viện trợ cho sis cái thuyền lụt chết uổng phí tuổi xuân. Bee: Nhà bọn em nghèo k có thuyền đâu ss tụ lo !!!hic ss kêu Đại Công dỗ chị ý !!! Lụt nhà em là bọn em bắt đền đấy)

      Lệ Đại Công mặt như tội phạm phạm tội lớn, mọi người đều nhìn về . hùng vô địch của toàn dân mà lão bà khóc tay run run lấy khăn tay lau nước mắt cho vợ

      - Phượng Đình, đừng khóc mà, biết sai rồi, hãy cho giải thích

      Phượng Đình hất khăn tay ra, nức nở

      - gì?

      Lệ Đại Công im lặng, cứ lau nước mắt. Khuôn mặt vợ như con mèo hoang đáng thương tức giận (ặc, này chán sống ví vợ là mèo hoàng chị Phượng khóc to vào cho em, em đạp vịt xem phong cảnh, hắc hắc)

      Gạt phăng cái khăn tay, ôm thẳng vào chồng làm ướt áo chồng, lại khóc lớn. Lệ Đại Công cực lực năn nỉ, mắt hướng lên. Xung quanh biết bao máy quay, máy ảnh chớp lóe, thể phủ nhận ngày mai tin tức này đăng đầy tạp chí. Cánh tay rắn chắc ôm vợ chuyển đến thang máy, chạy thẳng lên tầng 10, ra sức che dấu vẻ mặt khóc của vợ ( ấy xẩu hổ, dỗ vợ xong ấy mà)

      Do đặc thù nhiệm vụ, nơi đây vừa là nơi họp bàn việc, vừa là nơi ngủ và nghỉ ngơi. Buổi chiều mọi người luyện bắn nên giờ tầng 10 kí túc này có ai. Lệ Đại Công xoay người mở cửa, 2 người giờ có gian yên tĩnh

      - Thực xin lỗi, em đừng khóc.

      nhàng vỗ lưng vợ, nhẫn nại an ủi

      - Ứ, ứ, đáng giận

      - Ừm, đáng giận được chưa, em đừng khóc

      - gọi điện báo em bình an…

      - Đừng lo lắng, nếu chết có tiền bảo hiểm. chỉ muốn dù mình có

      chết vẫn có tiền để cho vợ phải lo lắng, đủ sống.

      Phượng Đình tức giận 1 trận choáng váng

      - gì thế. Em cần tiền. cho rằng em chỉ suy nghĩ đến tiền, là

      người đầu có hay sao?

      - có ý đó.

      - Có phải nhìn thấy em đánh con gián kịch liệt, lại chỉ giả vờ hiền hậu, nên

      nghĩ em ác đúng ? Mà lại sợ gián (gián: ủa, ta liên quan gì mà lôi ta vào, giờ ta hầu chuyện ngọc đế)

      - Đương nhiên phải!

      - phải mới lại! còn dám sợ gián ( hả, gì…cảnh sát mà sợ

      gián á, ta phải ghi lại,mai đưa tin này lên trang nhất của báo lá cải)

      - …đây là 2 việc khác nhau. Khuôn mặt tuấn tú đỏ sậm, dám nhìn vợ

      - Em biết nếu lấy phải đáp ứng 2 điều kiện, em sợ gián có phải vì thế mà

      lấy em ( vì vì gì cơ, điều kiện chọn vợ là sợ gián á, thôi xong, cả nhà ơi tính sao giờ, em đặc biệt sợ gián, như này có phước lấy chồng cảnh sát rồi!! Bee: em sợ gián nè!!Phượng Đình: Nhóc có muốn giống con gián ?Bee: im re)

      - Phượng Đình, hãy nghe .

      rồi ôm lấy vợ có ý định chạy ra

      - Buông em ra! hãy lấy người phù hợp với ấy

      Lệ Đại Công phải áp dụng chiêu thức tốt nhất để năn cản hành vi cuồng loạn này của nàng. giữ chặt cánh tay bé , ép thân thể nàng vào sau cánh cửa. Ngay sau đó, cúi đầu, dùng nóng bỏng đôi môi che cái miệng nhắn của nàng.Phượng Dình cơ hồ giãy dụa, nhưng thân thể của nàng bị trái tim bán đứng đầu hàng tắc lự.Ngăn được thân thể nàng, nhưng nước mắt vẫn chảy.

      - Đừng khóc, ngoan!

      lau khuôn mặt đẫm lệ.

      - Em sai rồi! phải ai cũng được!

      Hãy nghe :

      Nàng vẫn là chịu nghe lời, nước mắt vẫn rơi xuống

      - Phượng Đình. Nhìn này.

      Bàn tay to kéo cằm buộc nàng phải quay đầu. lặp lại “nhìn

      - có xem mặt qua 11 người

      Nàng còn nhớ trước mình từng xem mặt qua 16 người, mà …có phải vì 11 nữ nhân trước dám đánh gián nhỉ?

      - Đúng điều kiện của là phải can đảm đối mặt với gián, em đáp ứng 1 điều kiện

      - Kia!

      - Em nghe hết . Nhưng nhìn em cũng được thể phủ nhận, thứ

      2 là em có 1 tấm lòng

      - Tấm lòng

      - nhìn thấy em vì 1 đứa trẻ mà quên cả xem mắt của mình, cứ chuyện mà

      quên mất phải làm gì.

      Cơ hồ trong nháy mắt, xác định, chính mình có cảm tình với vị nữ nhân này. Miệng khẽ nhếch :

      - Kì sau khi lần xem mắt đầu tiên của 2 chúng ta, tìm gặp Vương bà mối và hỏi về em

      - Bà gì?

      - Rất nhiều!

      ôm nàng báo cáo:

      - biết được em rất hiếu thuận chăm sóc cha mẹ, còn hỗ trợ cho em trai, ấm lòng lương thiện. Vì vậy lập tức cầu hôn ngay! (chặc, ta nghe như câu gì ấy nhỉ…à đúng rồi : cưới vợ phải cưới liền tay)

      - Là ? phải vì em sợ gián?

      Phượng Đình cắm môi, bất an hỏi

      - .

      Lệ Đại Công gật đầu

      - Đáng ghét! Sao giờ mới với em.

      Nàng còn tưởng vì gián mà lấy nàng

      - Thực xin lỗi mà, tại tốt, được chưa?

      - Sao quần áo của lại có mùi này…đáng ghét!

      - xin lỗi…tại mấy hôm nay bận công chuyện nên có thời gian…giặt quần áo.

      ôm vợ giải thích

      - Kia! Sao bảo em mang quần áo tới? Phượng Đình dần dần an định

      - quên mất!

      - Lần sau em giúp mang tới.

      Nàng khôi phục bình tĩnh, nhìn trượng phu nghiêm túc đưa ra cầu:

      - “Nhưng là, phải mỗi ngày gọi điện cho em để em an tâm

      - thành vấn đề.

      Lệ Đại Công hứa hẹn, giờ mệnh lệnh gì của bã xã đại nhân gì nghe nấy ( này dỗ vợ cũng đến nỗi)

      - Có khong bị thương?

      Phượng Đình vẫn nghi hoặc

      - Viên đạn trúng vai, có áo chống đạn nên chỉ hơi chút sượt qua, sao đâu

      em.

      Ôm khuôn mặt nhắn vuốt ve.

      Hơi thở ấm áp làm cho nàng cảm thấy bình an, nhưng lúc này xúc cảm lại đẩy nàng đến 1 cảm giác khác. 10 ngày vợ chồng họ gặp nhau, ở bên nhau. Nàng chủ động hôn lên cặp môi đó, tham lam tiến sâu. Bị vợ chủ động trêu trọc, chuyển lại giành thế chủ động nhưng nụ hôn liên tiếp…

      - có người tới.

      Phượng Đình thẹn thùng

      - Mặc kệ.

      tiếp tục hôn lên chiếc cổ trắng nõn, khẽ cắn vành tai, giọng bên tai :

      - khóa cửa lại.

      rồi cắn lấy khuy áo của nàng, bàn tay tham lam trượt xuống váy. Nhanh chóng cởi quần áo của ,đem nàng để cửa, sau đó…từng chút xâm nhập (khụ khụ :e hèm đoạn này các đồng chí tự tưởng tượng…)

      Sau khi kịch tính qua, nhẽ họ phải chuẩn bị ra. Nhưng nàng than thầm 1 tiếng biết phải thế nào, xé rách chiếc quần lót của nàng, bọn họ lại còn ở cửa làm chuyện đó…ở kí túc mà mình kêu như vậy, liệu có ai đó nghe thấy, hình như có người đến

      - họp

      Giọng của Giang Chấn nơi này đúng là cách đảm bảo. Nàng xấu hổ ôm chặt lấy chồng.Vợ chồng bọn họ đúng là…

      - Em hãy ở đây đợi 1 lát, chốc chúng ta cùng về

      - có thể về nhà?

      gật đầu.

      - Buổi chiều, vụ bắn nhau đó bọn bắt được công tước. Lần này, ưu tiên bọn thẩm vấn, buổi họp này cũng FBI thảo luận

      Nghe được thông tin này, Phượng Đình rất cao hứng vỗ tay

      - Vậy mau , sớm về sớm, chúng ta sớm về nhà

      Nàng nhìn chồng môi mỉm cười.
      Last edited: 23/8/14

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      ♥ Chương 9.1 ♥

      Rốt cục đã xong! Phượng ̀nh ngồi trước máy tính, xoay cái lưng cứng nhắc, ném bút . Cuối cùng cũng hoàn thành. Hứng chí nàng khiêu vũ, lướt lướt đến giá sách lấy Usb copy lại. Thật tốt quá, giờ nàng có thể xem phim, nhà hàng, mua sắm… Nhìn chiếc áo cưới treo ở kia. Đúng rồi nàng còn chưa tuần trặng mật (ặc, thế còn chưa đủ happy hay sao mà còn tuần trăng mật)

      Vì lo lắng vụ công tước, chồng nàng về đến nhà mệt là ngủ, nàng cũng bận rộn. thấy nói gì, chắc là công việc cũng thuận lợi. Phượng ̀nh đến trước gương 1 bên trải đầu, mắt thì cười, trong đầu ngừng nghĩ mình sẽ cùng lão công nơi nào. Pari, Ý, hay du lịch trong nước. Phải tham khảo mấy tạp chí du lịch mới được.

      Tóc được ̣t chặt. Chuẩn bị xoay người thì nghe tiếng chuông của

      - Đến đây! Đến đây!

      Phượng ̀nh giương giọng hô to, mở cửa ra, gió lạnh thổi thoáng run run

      - Chào chị. Tĩnh Vân xinh đẹp đứng ở cửa, sau có ba lô, mắt đen nháy nhìn Phượng ̀nh

      - Tĩnh Vân! Sao em lại tới đây?

      Phượng ̀nh phát giác thần sắc nguội nguội khác thường, vội lấy áo khoác mặc vào, chống đỡ cái lạnh

      - Chị, em…em!

      Tĩnh Vân cắn môi, muốn nói gì đó lại thôi

      - Làm sao vậy? Có phải mẹ nhờ em mang canh gà tới đây?

      - phải?

      Tĩnh Vân hít 1 hơi thật sâu, nhìn ánh mắt đại tỉ. Chị! Em có chuyện muốn nói

      - Ừm

      - Em…

      - Em sao?

      Đợi cả buổi mà thấy em nói gì. Nàng còn kiên nhẫn nữa muốn hỏi biết đáp án thì lúc đó có người tới

      - Xin hỏi, đây phải nhà của Lệ Đại Công.

      Một thanh mềm mại vang lên là 1 đại mĩ nhân Latinh, biết tự khi nào đã đứng sau Tĩnh Vân, vẻ mặt tươi cười nhìn 2 chị em

      Nữ nhân kia nhìn từ đầu đến chân hết sức xinh đẹp, nữ nhân nóng bỏng này sao lại hỏi chồng nàng? Phượng ̀nh cảnh giác hoài nghi có phải hay đây là “vũ khí bí mật” của FBI phái đến. Có phải bọn ngoại quốc này thay đổi phương thức làm lung lay ý chí của chồng nàng. Nghĩ đến đây nàng cười lạnh

      - Uy! Ngươi cần phải lãng phí công sức, ta nói cho ngươi biết chồng ta sẽ

      mắc mưu. Lão công ta sẽ tuyệt đối ăn vụng bên ngoài ngoài!

      Vị mỹ nhân kia mặt vẫn mỉm cười

      - Ngươi hiểu nhầm rồi, ta đến tìm Lệ đội trưởng.

      Lông mi dài chớp chớp

      - ta tới tìm ngươi

      Tìm mình? Mặt nàng mờ mịt biểu tình

      - Tìm ta? Quái, mĩ nhân FBI đến tìm mình làm gì?

      - Đúng vậy!Ta muốn mời Lệ phu nhân làm khách, tiện có vị nương này, như vậy thỉnh 2 vị cùng ta , ta chiêu đãi

      Nha! Có phải bọn họ dụ sắc bất thành, nên muốn hối lộ nàng ? Bọn ngoại quốc này quỷ kế đa đoan. Nàng chí ra cũng là phu nhân của vị hùng, thể làm hao tổn thanh danh của chồng nàng

      - Vẫn là 1 câu, ngươi cần uổng phí tâm cơ! Ta thể nhận chiêu đãi

      Vị mĩ nhân vẻ mặt vẫn mỉm cười

      - Nha! Đừng cự tuyệt ta nhanh như vậy.

      Nói rồi sờ soạng thắt lưng

      Phượng ̀nh mảy may để ý, cùng em mau mau . Nhưng mĩ nhân kia khéo léo rút ra súng lục, và từ đầu chui ra 2 tên áo đen, nhìn biết tốt tý nào

      - Ngươi là ai?

      Phượng ̀nh hỏa tốc che mình cho muội muội, trong lòng thấy có gì đó ổn. Có lẽ nàng đoán sai, ta phải là người của FBI, có lẽ họ rất nguy hiểm

      Nhìn thấy biểu tình của nàng, mĩ nhân đó mỉm cười, giọng vẫn rất mềm mại, dễ nghe

      - Ta kính mong 2 vị cùng ta 1 chuyến.

      Lắc khẩu súng ra hiệu cho 2 tên áo đen

      - Bịt mắt họ lại

      Tình thế này Phượng ̀nh chỉ có thể ngoan ngoãn tùy ý họ xử. Nàng có cơ hội giao bản vẽ. Xong đời! Tiểu Quyên nhất ̣nh sẽ làm thịt nàng!

      Lúc này ở đội đặc nhiệm Phi Ưng

      Các ý kiến làm thế nào, câu hỏi nào để thẩm vấn công tước được nêu ra. Một nhân viên, sắc mặt ngưng đọng về phía văn phòng

      - Đội trưởng! phải nghe cuộc điện thoại này?

      - Làm sao vậy? Lệ Đại Công giương mày rậm lên, nhìn sự khác thường của đồng nghiệp

      Lâm Kiệt hít 1 hơi thật sâu, nhanh chóng báo cáo :

      - Có người tự xưng là Huyết tinh Mary muốn nói chuyện với ?

      Nghe tới đại danh Huyết tinh Mary, ta cũng là 1 tội phạm truy nã quốc tế, là người xinh đẹp động lòng người, giết người chớp mắt. ta là trợ thủ của Công Tước. Con ngươi đen nhọn rùng mình, Lệ Đại Công cầm lấy điện thoại

      - Lệ Đại Công ta xin hỏi ngươi có đối xử tử tế với nam nhân dấu của ta

      đó?

      - Ngươi có thể tới đây cùng hắn, cho hắn 1 mình cảm thấy buồn chán

      Giọng cười thanh thúy vang lên, tiếp túc nói với giọng ngọt ngào

      - Ha ha Lệ đội trưởng thật hãi hước. Ta muốn gọi điện với ngươi thực hiện 1 cuộc

      giao dịch.

      Nữ nhân này càng nói ngọt ngào

      - Ta cùng tội phạm giao dịch.

      Hắn kịch liệt cự tuyệt

      - Xin đừng nhanh như vậy cự tuyệt ta, ta tin chắc cuộc giao dịch này rất thú vị.

      Sau đó đem điện thoại để sát vào ngươi bị che mắt. Nào hãy nói vài câu với chồng ngươi !

      Bên kia điện thoại, Phượng ̀nh kiên trì nói, môi mím chặt. Mary lúc này nhếch môi, đưa tay tát nàng 1 cái, thanh kêu lên đến chói tai. Gương mặt kia rốt cục cũng nói ra, phải là cầu cứu chồng, khóc lóc mà là giận dữ.

      - Con bà nó, ngươi dám đánh ta!Ta…

      Phượng ̀nh mắng vài câu, tự dưng mình lại mắc mưu. Hít sâu, dùng toàn lực hét to :

      - Đại Công, đừng nghe lời ta, cần để ý tới em..u…u.

      Khối khăn nhét vào miệng nàng

      Bên kia điện thoại xôn xao,rõ ràng thanh, Lệ Đại Công cắn chặt răng, tay đập xuống bàn. Nghe thấy tiếng vợ bị đánh mắt mắt tức đến muốn nẩy lửa,khó khăn lắm hắn mới giữ được thái độ bình tĩnh

      - Thế nào, ngươi biết ai nói chứ.

      Huyết tinh Mary giọng ngọt ngào mà khiến người ta phát run :

      - Hay là ta chặt đôi tay xinh đẹp này đến cho ngươi xác nhận

      - , đừng chạm vào nàng.

      Lệ Đại Công trầm giọng cảnh cáo :

      - Nếu ngươi dám chạm vào ấy thì chính tay ta sẽ đập tan cánh tay ngươi

      Với Mary kẻ giết người vô số, đã giết bao nhiêu người, vậy mà ngữ khí người này lại khiến cho sống lưng ta thấy lạnh, trực giác nói cho nàng biết ta là nhân vật lợi hại

      - Yên , chỉ cần ngươi giao công tước, ta đảm bảo ta toàn vẹn về với

      ngươi.

      Huyết tinh Mary cặp mắt rám nắng ngắn hướng khác :

      - Thê tử ngươi, và muội muội của ta ở chỗ ta. Lấy 2 đổi 1 chẳng phải ta thiệt thòi hay sao!

      Tức giận mãnh liệt, mắt phẫn nộ mà vẫn có thẻ nói ra câu với ngữ điệu bình tĩnh

      - Thời gian và ̣a điểm?

      - Khi ta quyết ̣nh, sẽ thông báo cho ngươi. Huyết tinh Mary lập tức cúp điện thoại

      - Khốn khiếp!

      Lệ Đại Công gạt đổ đèn bàn rơi xuống đất vỡ tan

      Ngoài cửa tiếng người chạy bộ tới. Lâm Kiệt thông báo

      - Đội trưởng đã xác ̣nh được vị trí cuộc điện thoại.

      - Ở đâu?

      Lệ Đại Công ngẩng mặt lên, tia hi vọng thoáng ra:

      - Ngay tại nhà của !
      Last edited: 23/8/14

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      ♥ Chương 9.2 ♥

      Huyết tinh Mary căn bản sẽ còn ở chỗ đó, chắc chắn đã đem nàng . Hy vọng thoáng dập tắt, Lệ Đại Công nhắm mắt trầm xuống. Suy sụp ngồi trở lại ghế, khuôn mặt đăm chiêu suy nghĩ

      - Đội trưởng?

      Lâm Kiệt lo lắng gọi

      - Ta sao. Các ngươi ra ngoài

      Lâm Kiệt lo lắng, do dự, biết là đại tẩu nằm trong tay tội phạm nguy hiểm, chắc giờ này rất khổ sở, đưa ra đề nghị

      - đội trưởng hay tập hợp mọi người

      - ra ngoài.

      Tiếng gầm gừ vang lên.

      Từ khi quen biết đội trưởng đến nay dù qua bao vụ án lớn nhỏ, bao hiểm nguy chưa bao giờ thấy mất bình tĩnh, vậy mà hiện tại.

      Làm cho mọi người kinh hãi, đẩy cửa ra ngoài. Lâm Kiệt dám ở lâu vội vã tìm đội phó báo cáo, thể chậm trễ



      Bên trong, khôi phục lại sự im lặng, Lệ Đại Công tay đập đập vào trán tức giận vì sự thiếu chu toàn của mình

      Hắn thật sơ sẩy! Như nào lại nghĩ đến hắn làm liên lụy đến nàng? Bọn chúng thể động vào hắn thì đương nhiêm sẽ tìm nàng ra tay.

      Hắn hít thật sâu, lấy lại bình tình suy nghĩ. Nhưng nghĩ tới vợ là lòng hắn lại yên

      Đáng chết! Dùng nắm đấm mạnh, mặt thủy tinh của bàn vỡ nát

      - Sao lại thế này?

      Lệ Đại Công ngẩng đầu, Giang Chấn đứng ở cửa thở dốc



      ____



      Hắn đem Phượng ̀nh đẩy ngã xuống đất, nàng đau, kêu ra 1 tiếng

      - Chị. Chị sao chứ?

      Nghe thấy tiếng chị bị ngã và tiếng chửi, Tĩnh Vân chỉ sợ chị ngã bị thương

      - Chị sao!

      Phượng ̀nh giãy dụa ngồi dậy, dây thừng được tháo bỏ, bao che được bỏ ra, tuy ánh sáng yếu ớt, nhưng Phượng ̀nh khôi phục lại thị lực. Tuy chính mình bị bắt cóc, nhưng Phượng ̀nh lại đứng lên cảnh cáo đối phương.

      - Ta nói cho ngươi biết, biết điều hãy thả chúng ta về nhà, nếu chồng ta sẽ

      cho ngươi chết toàn thây

      - Yên tâm, ta sẽ làm tổn thương các ngươi.

      Mary cười lạnh 1 tiếng :

      - Chỉ cần lão công ngươi coi trọng ngươi, nguyện ý giao công tước, thì mai thôi, ngươi và em ngươi có thể trở về.

      Lời nói chưa hết thì tiếng nhạc vang lên cắt đứt

      Phượng ̀nh khởi mày, hình như đây là tiếng chuông điện thoại của nàng. Nàng thầm oán, sao tiếng chuông đó vang lên sớm chứ

      - 2 ngươi thật là lũ ăn hại, sao soát người bọn họ.

      Huyết tinh lục tìm ấn nghe tưởng Lệ Đại Công :

      - Lệ đội trưởng, ngươi thế nào lời ta nói lúc nãy…?

      Nhưng rất tiếc, đó phải Lệ Đại Công mà là người ngoài

      - Uy Lệ đội trưởng cái gì chứ.

      Tiểu Quyên tức giận hét lên :

      - Lâm Phượng ̀nh ta nói cho ngươi biết, ngươi tưởng giả giọng ngoại quốc mà lừa ta. Hôm qua ngươi còn tươi cười nói sẽ hoàn thành, ta còn vỗ ngực trước chủ biên đảm bảo tuyệt đối ngươi sẽ thất tín! Vậy mà ngươi cuộc họp tới, điện thoại nhà cũng

      - Ta phải Lâm Phượng ̀nh.

      Huyết tinh Mary đập bàn tức giận

      Tiểu Quyên hoài nghi, sửng sốt

      - phải?

      - phải?

      - Vậy ngươi là ai?

      - Huyết tinh Mary.

      Chờ đối phương nghe thanh danh của nàng sẽ kinh hách mà cúp điện thoại.

      Thanh bên kia cũng là gào thét

      - Cái gì cơ?

      Đối với tội phạm quốc tế thì với Tiểu Quyên là số 0, nổi giận lôi ̀nh

      - Cái gì ta cần biết! Ta cảnh cáo ngươi, mau bảo nàng ta nhận điện. Nếu đừng trách ta khách khí. Ta cùng nàng ta hợp tác với nhau lâu vậy, bảo vệ nàng ta trước mặt ông chủ, vậy mà nàng ta dám trốn, điện thoại nhà nghe, di động lại có người khác chết thay, thật quá đáng, bảo nàng ta ra đây!



      Huyết tinh Mary gào rít thật to ( haha nổi tiếng thế nào ko biết, ko tức mới lạ), đưa diện thoại cho Phượng ̀nh nói

      - mi tự xử lí ta

      Phượng ̀nh cười gượng, rồi tiếp nhận di động

      - Alô, Tiểu Quyên sao?

      Sao nàng cảm thấy biên tập thật lợi hại, ngay cả tội phạm mà cũng ko ̣ch lại được thần công của Tiểu Quyên

      - Lâm Phượng ̀nh rốc cục ngươi cũng nghe điện thoại. Ngươi chết đâu rồi

      - Ta đã họa xong rồi, đã muốn mang nó tới cho ngươi.

      Nàng bất đắc dĩ trả lời, nhìn ánh mắt giám thị của huyết tinh.Nhưng khi ta chuẩn bị ra ngoài thì đã bị bắt cóc

      - Bắt cóc? Ngươi cho ta là trẻ lên 3 hả! Nhất ̣nh là ngươi chưa hoàn thành bức vẽ

      đúng ? Nếu xong rồi sao ngươi còn chạy!

      - Ta thực sự họa xong rồi mà

      - Ta tin, tin. Nhất ̣nh hôm nay ngươi phải đến!Ngươi thật vô tình

      gạt ta, lão bản nổi giận với ta, ta có hóa thành quỷ cũng buông tha cho ngươi!

      - Ta xong thật mà!

      Vội vàng nói lớn

      - ta bị bắt cóc thật mà, ngươi còn tin. Được rồi, ngươi tới nhà của ta, mở máy tính có lưu đó

      - Nếu máy tính ngươi có?

      Tiểu Quyên lòng đầy hoài nghi

      - Có mà, ngươi sẽ tìm thấy mà

      Nói rồi, nàng tắt di động, bỏ vào túi. Nhưng Mary mắt nheo lại, vươn ngón tay ngọc nhéo nàng 1 cái

      - Giao ra đây, đừng nghĩ mi giữ được

      Đáng giận, nàng muốn cất để có gì còn giấu gọi điện cho chồng…Cánh cửa gỗ đóng lại, ánh sáng biến mất,Phượng ̀nh đến bên muội muội cởi dây thừng, và bao che mặt

      - Điện thoại của em đâu?

      - Ách, em để trong túi, nhưng vừa bị họ cầm rồi.Tĩnh Vân nhỏ giọng trả lời

      - Chết tiệt!

      Nói rồi 2 vai sụt xuống, nhìn xung quanh xem có đường thoát hay ko. Nhưng đây là tầng hầm, có lỗ cửa sổ nhỏ, nhưng nàng chui được

      - Tĩnh Vân! Em sao chứ?

      Nàng dùng sức trấn an, cho muội muội yên tâm

      - đừng lo, chồng chị sẽ nhĩ ra biện pháp cứu được chúng ta”

      - Ân!Tĩnh Vân gật đầu, tựa vào vai chị

      Nàng biết chồng sẽ cứu nàng, nhưng vì cứu nàng có thể sẽ làm hỏng mọi chuyện, cấp sẽ đáp ứng điều kiện giao dịch công tước. Chỉ sợ vì cứu nàng mà lén trao đổi thì thanh danh của sẽ bị hủy hoại…

      - Gâu!

      Đột nhiên nghe được tiếng chó sủa,Phượng ̀nh hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn thấy 1 đầu chó đen thui, từ ngoài cửa sổ tiến vào

      - Nặc Nặc!

      Hai nữ nhân nhảy dựng lên như có cứu viện

      - Sao ngươi lại tới được đây, Đại Công đâu?

      Phượng ̀nh kiễng mũi chân lên, nhìn bên ngoài cửa sổ chỉ có Nặc Nặc mà có bóng ai

      - Gâu…gâuuuu.

      Nặc Nặc thở phì phò, liếm liếm mặt nàng

      - Hư, đừng kêu to, cẩn thận đám người xấu đem ngươi làm thịt. Đáng giận, đừng

      liếm ta mà

      - Đại tỉ là tỉ phu đến đây sao?

      Tĩnh Vân kéo chị để nàng khỏi ngã

      - có!

      Phượng ̀nh lắc đầu, giương mắt nhìn Nặc Nặc khỏi thở dài

      - Khăn tay của em đâu? Chẳng phải em vẫn luôn mang theo khăn tay bên mình.

      Một chút ý nghĩ thoáng hiện lên trong đầu Phượng ̀nh

      - Có. Đây chị.

      Tĩnh Vân lấy từ trong túi ra chiếc khăn trắng tinh

      - Thật tốt quá! Mau giúp ta lấy cái đệm ra đây

      Nệm được chuyển đến, Phượng ̀nh đứng lên , khiễng mũi chân câu đến chỗ Nặc Nặc

      - Nặc Nặc, ta trông cậy vào ngươi. Hãy tìm Lệ Đại Công dẫn ta tới đây

      Con chó nhỏ , vẫn đứng ở đây liếm liếm tay nàng

      - Trời ạ, mau về .

      Nàng vội vẫy tay, nó vẫn cứ liếm, vẻ mặt ngốc nhìn nàng

      - Nha! Đáng giận! Về nhà mau, ngay lập tức.

      Nàng giận đến mức muốn giết nó, dậm chân

      Nhận thấy nữ chủ nhân nổi giận, nó sợ đến mức lui về phía sau, khuôn mặt đáng thương, giống như mở được tủ lạnh lấy sườn

      Đúng rồi, sườn!

      Phượng ̀nh lại kiễng chân lên, ra mệnh lệnh

      - Go! tìm sườn! Sườn, sườn.

      Phát hiện ra nó có phản ứng, vội thúc giục

      - về nhà có sườn, nhanh

      Nặc Nặc dựng đứng lỗ tai, lui 2 bước, quay đầu nhìn lại nàng

      - Ta cam đoan sẽ ngăn ngươi ăn.

      Nàng khẩn trương vẫy tay đuổi nó

      Dường như nó hiểu lời nàng nói, chạy tìm cái món sườn thích ngon lành của nó.
      Last edited: 23/8/14

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      ♥ Chương 10 ♥

      - Đem hình của Huyết tinh Mary in ra, nàng ta bắt Phượng ̀nh, nhất thời sẽ

      manh động, hỏi xung quanh xem có ai nhìn thấy nàng ta

      Đại Công đem tư liệu chia cho mọi người trong đội, xoay người nhìn của lớn nhà mình, căng thẳng

      Hắn về thấy cửa nhà đóng, xung quanh trống rỗng tim nhói đau, ́ gắng lắm mới duy trì được bình tĩnh

      Vừa ra sân, điện thoại hắn vang lên, hắn nhắc máy, nghe thấy 1 giọng nữ nhân giọng kinh hoàng

      - Uy !Lệ Đại Công? Nhà ngươi sao nhiều cảnh sát vậy? Đã xảy ra chuyện gì?

      Chẳng lẽ Phượng ̀nh thực sự bị bắt cóc

      - Ngươi là ai? Sắc mặt hắn trầm xuống, nắm chặt điện thoại.

      Hắn nghĩ tin tức này thể lộ ra ngoài

      - Ta Tiểu Quyên, là Biên tập của Phượng ̀nh.

      Nàng khẩn trương trả lời

      -rút cục xảy ra chuyện gì, Phượng ̀nh nói với ta nàng ấy bị bắt cóc, thế là sao?

      - Phượng ̀nh nói cho ngươi? Con mắt hắn phát sáng,truy vấn

      - Đúng vậy, ta ở công ty gọi, nàng nói với ta là bị bắt cóc, ta tin. Nàng bảo ta đến nhà lấy bản vẽ, rồi khi ta tới nhà ngươi xung quanh toàn cảnh sát.

      Nàng thở hổn hển nói

      - Nàng nghe di động?

      - , lúc đầu có người xưng là Huyết tinh Mary , trời ạ, nàng ta thực sự bị bắt

      cóc

      để ý tới sự kinh hoàng của biên tập, Lệ Đại Công tiếp tục hỏi

      - Nàng nói là có ghi lại bản báo báo trong máy tính trước khi ra khỏi. Bất luận là

      chi tiết gì, chỉ cần liên quan đến Phượng ̀nh mà bị lộ ra

      - Đúng vậy

      Lệ Đại Công lập tức xoay người, vọt lên thư phòng mở máy tính. Đúng là có ghi thời gian lúc nàng làm xong.

      - Lúc ngươi và nàng nói chuyện có nghe thấy tiếng gì , như tiếng xe, hay động cơ chẳng hạn

      - , rất im lặng.

      Phát hiện điều kinh hoàng này là thật Tiểu Quyên hoảng loạn.

      - “Phượng ̀nh sẽ sao chứ?”

      - Ta hi vọng là thế

      Nói rồi nàng lại than vãn 1 thôi 1 hồi (ặc bà Quyên này đúng là vô ̣ch nhân, nói là sở trường.Quyên : cười vênh mặt, chuyện, chuyên môn ta cao mà)

      Đã có manh mối sẽ tốt cho quá tình điều tra, nhưng vị này nghe Phượng ̀nh bị bắt hoảng sợ đã khóc thế kia liệu có tỉnh táo để hỏi. Lệ Đại Công lao xuống lầu, vừa ra cửa đã bị vật đen nhỏ lao ngay vào lòng

      - Nặc Nặc trở lại.

      Lâm Kiệt thông báo

      - Gâu…gâu…gâu.Con chó nhỏ thở hổn hển, cái đuôi ngoe nguẩy ngừng,

      lưỡi liếm liếm.

      Lệ Đại Công ngồi xổm xuống, vỗ đầu béo của Nặc Nặc, cao hứng, ít ra nó cũng an toàn. Nhưng toàn thân nó nóng lên, giống như đã chạy vài km, lười kịp thè ra để thở. Đứng ở 1 bên Giang Chấn tiến tới ôm lấy nó. ̉ nó có buộc 1 mảnh vải màu trắng, hắn nhẹ tháo xuống là 1 chiếc khăn tay, mở ra ánh mắt kia vô tình cứng lại, toát ra chút lo lắng. khăn tay này có thêu 2 chữ :Tĩnh Vân! ( sao ta cảm thấy có gì đó lạ lạ ở này, hay là…hay là… thôi xong!, thú vị rồi đây)

      Hai nam nhân nhìn nhau, nhất thời phấn chấn, ánh mắt sầu lo giảm bớt

      - Lâm Kiệt nói với mọi người 10 phút sau tập hợp.

      Đại Công cất bước hạ lệnh

      - Chuyện Nặc Nặc về được tiết lộ ra ngoài. Giúp ta mang nước tới đây

      - Làm sao vậy?

      Tiểu Trịnh nói rồi mang bát nước cho nó uống

      - Nặc Nặc biết họ ở đâu?

      - Nhưng…dù nó biết liệu nó…

      - Nó sẽ tìm được!

      Lệ Đại Công vẻ mặt kiên ̣nh, hắn mở tủ lạnh, lấy ra miếng sườn giơ lên

      Nặc Nặc than vãn, chỉ dám kêu 2 tiếng nhìn miếng sườn khoái khẩu của nó, nhảy lên với

      - Nặc Nặc, Phượng ̀nh!

      Lệ Đại Công giọng ôn hòa, nhưng cũng đầy nghiêm khắc, nhìn thẳng nó ra mệnh lệnh

      - “dẫn ta đến cho Phượng ̀nh”

      Nặc Nặc nhìn sườn, nhìn biểu tình chủ nhân, ánh mắt vô số biểu tình, đồ ăn của nó. Chỉ có thể ngoan ngoãn tuân mệnh. Thế là hôm nay nó lại chạy nữa

      Sau vài tiếng, vượt qua vài đường núi. Xa xa mọi người nhìn rừng cây, bên kia là 1 tòa biệt thự 2 tầng

      - Đội trưởng ở đây sao?

      Lâm Kiệt nhìn ngoài cửa kính hồ nghi

      - Tiểu Quyên có nói, khi nàng trò chuyện, có thanh của xe ̣. Hơn nữa

      lại có sự chỉ dẫn của Nặc Nặc

      Bên kia Nặc Nặc mừng khôn xiết vì ã có miếng sườn để gặm, phe phẩy cái đuôi

      - Tuyết Nhạn đã về.

      Phụ trách Tiểu Trịnh thông báo

      - Thế nào?

      Lệ Đại Công hỏi

      - Nặc Nặc sai

      nói rồi vỗ đầu Nặc Nặc.Ta dùng kính viễn vọng quan sát, trong biệt thự đúng là có người, qua của sổ còn nhìn thấy Huyết tinh Mary

      - Vậy còn Phượng ̀nh và Tĩnh Vân có thấy ?

      - . Nhưng bên trái tòa nhà có tầng ngầm có gió thổi, có khả năng các nàng bị

      nhốt ở đó

      Lệ Đại Công quay đầu, nhìn Giang Chấn

      - Tìm họa đồ tòa nhà sao rồi?

      - Một lúc sao có kết quả, xác ̣nh tòa nhà ngoài 2 tầng còn có tầng hầm

      Đại Công nhìn bản đồ sau khi cân nhắc nói với mọi người đến tối hành động



      Trăng đã lên, vạn vật xung quanh im ắng, gió lạnh thổi. Để tránh đánh rắn động cỏ, Lệ Đại Công và Giang Chấn đầu tiến vào. Tuyết Nhạn và Lâm Kiệt giải quyết 2 tên canh giữ.Tiểu Trịnh phụ trách cắt điện, những người khác ở ngoài đợi mệnh lệnh

      giải quyết 2 tên kia thì Nặc Nặc lại kêu lên

      - Đáng chết!

      Giang Chấn cắn răng nhìn Nặc Nặc như muốn bóp ̉ nó. Cũng tại miếng sườn, trong bếp kia có mùi sườn, nó tưởng chủ nhân của nó làm cho nó, suýt làm hỏng đến hành động của bọn họ.

      Biệt thự lập tức có người cảnh giác ra. Tiểu Trịnh nhanh chóng cắt điện, còn Lệ Đại Công giải quyết khóa cửa tiến vào. Trong phòng tối, tiếng súng mãnh liệt nổ lên. Nhưng đối phương biết ai đến, sau khi bắn xong lại im lặng. Lệ Đại Công tính toán bên tỏng cả Mary chắc có khoảng 4 người. Phút chốc có thanh chói tai

      - Tên hỗn láo kia, mi đem kéo ta đâu! Tĩnh Vân! Mau buông ra.

      Phượng ̀nh phẫn nộ hét lớn, thanh vang tới cầu thang

      - Câm miệng.

      Huyết tinh Mary gầm lên, dựa vào ánh sáng của trăng nhìn 4 phía, xung quanh đã bị mai phục

      Kinh hãi, bọn họ nhanh như thế đã tới được đây. Thừa dịp Mary quan sát, Phượng ̀nh hít 1 hơi đá Mary 1 cái. Trong bóng đêm, tiếng nữ nhân cực giận, đau kêu lên. Buông Phượng ̀nh ra, trong bóng tối Phượng ̀nh tìm thấy đường, xoay người chạy lung tung. Phượng ̀nh thở hổn hển, chạy bị vấp ngã, chảy máu, nhưng vẫn đứng dậy dám dừng lại. Bên tai vẫn nghe thấy tiếng ta tức giận, càng lúc càng gần,Túm tóc nàng giật.Phượng ̀nh hét lên đau đớn

      - Ngươi dám chạy!

      ta cười lạnh

      Xong rồi!Phượng ̀nh trong lòng ai oán, tai lại nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc vội vã tới. Huyết tinh Mary thầm rủa 1 tiếng, sắc mặt biến đổi. Dùng sức mang con tin ra trước mặt, giơ súng lên đầu, hung ác cảnh cáo

      - Đừng tới !

      Huyết tinh Mary trừng mắt nhìn nam nhân lui về phía sau

      - “bỏ súng xuống”

      Lệ Đại Công nhìn mặt vợ, nhìn nước mắt nàng chảy, con mắt trở nên đáng sợ vô cùng. Hắn quan sát ban công, buông súng

      - Đại Công, đừng nghe lời ta

      Phượng ̀nh bị Mary đánh vào đầu 1 cái, cảnh cáo

      - Thật an phận!

      Nhìn thấy thê tử bị đánh, hắn muốn tiến lên, nhưng Mary chuyển họng súng lên thái dương tiếp tục uy hiếp

      - Đứng lại! Ngươi đừng tưởng ta dám bắn

      - Đừng!

      Thanh lạnh lùng, cơ bắp rồi loạn, khuôn mặt cứng nhắc, rất đáng sợ

      Nhìn khuôn mặt kia Mary thoáng run, tự hiểu tốt nhất đừng chọc giận tên này. Nàng cứ nghĩ Đại Công cũng chỉ bình thường, nếu hắn có sự yểm trợ của Tuyệt thế tập đoàn thì…Nhưng giờ thì ta đã tin hắn quả lợi hại. Trực giác báo cho nàng biết thể để hắn ta sống sót, nếu hắn sẽ lật tung từng tấc đất tìm cho bằng được mình, bắt mình phải trả giá. Nghĩ đến đây, Mary chuyển hướng súng

      Phượng ̀nh hoảng sợ khi nhìn hướng súng về phía chồng

      - !!!

      Lúc ta bóp cò thì Phượng ̀nh hoảng loạn túm giật tay ta. Viên đạn lệch xuống sàn nhà, viên thứ 2 bắn phải hàng rào sắt

      - Cút!

      Mary phẫn nộ, dùng tay đánh Phượng ̀nh 1 quyền

      Bị đau, làm nàng mất cân bằng, rơi xuống

      - Á!

      Phượng ̀nh từ lầu 2 rơi xuống.

      Tiếng hét làm cho Mary hoảng, ta xoay người ra sau, kịp trở tay đã bị 1 quyền mạnh đánh vô đầu, thét lớn đau quá, ngất

      Lệ Đại Công mặc kệ ta, nhảy vọt xuống,tìm vợ trong đống rác. Cũng may là hướng Phượng ̀nh rơi có 2 xe rác ở dưới

      - Phượng ̀nh? Em khỏe ? Phượng ̀nh.

      Hắn lo lắng kiểm tra thân thể vợ

      - Đau quá!

      - Làm sao, em đau ở đâu?

      - Thắt lưng

      - Chỉ đau thắt lưng, còn chỗ khác

      - Cái gì chỉ có , em đau chết được.

      Nàng oán giận, đột nhien nhớ ra muội muội, ngẩng đầu hỏi

      -Tĩnh Vân, Đại Công! Tĩnh Vân đâu?

      - Đừng lo lắng, Giang Chấn đã cứu

      Xác nhận vợ bị trọng thương, hắn thỏ dài, run run, khóe mắt nhìn thấy 1 con rán động đậy.Thân hình cứng nhắc

      - Đại Công! sao vậy?

      Phát hiện trượng phu đột nhiên cứng nhắc, sắc mặt trắng bệch nàng cúi dàu nhìn thấy kẻ đàu sỏ. Một con gián bò cánh tay của hắn

      - Ặc…Xe rác bên trong chắc chắn có nhiều gián. Chắc bọn chúng cũng chui trong

      người nàng, nghĩ ngợi liền cởi quần áo

      Nhìn thấy vợ thoát y, thân hình cứng nhắc của Lệ Đại Công chợt tỉnh, lấy tay xua mấy con gián ra cho vợ

      - Đội trưởng, tình huống đã được kiểm soát, tội phạm đã bị khống chế..oa!

      Lâm Kiệt chạy tới ngờ nhìn thấy đại tẩu chỉ mặc nội y

      - Còn mau

      Thân hình to lớn che cho lão bà

      - Thực xin lỗi, xin lỗi, đội trưởng ta cái gì cũng chưa nhìn thấy, xoay người khẩn

      trương chạy.

      - Ta hỗ trợ mọi người

      Xác ̣nh đã rời , núp ở phía sau, Phượng ̀nh mặt đỏ như gấc, vội mặc lại quần áo.Nhưng :

      -Đáng chết, quần áo hôi quá

      - Vậy mặc áo của .

      Lệ Đại Công nói rồi đưa quần áo cho nàng

      - Vậy còn ?

      - sao, bên trong xe có áo khoác. Mau mặc vào cảm lạnh

      Nàng ngoan ngoãn gật đầu, lại nhìn thấy con gián

      - Đại Công, vừa rồi sợ gián!

      Đại Công ho nhẹ 2 tiếng

      - Trước giờ, chưa bao giờ sợ gián.

      Hắn thanh minh.

      - Chỉ là thích chúng

      - Hả?Như vậy con gián vai thì sao?

      Lời nói vừa dứt thì mặt kia đem ngòm, thân hình 1 lần nữa cứng nhắc

      Nhìn chồng nhúc nhích, hô hấp ngừng đập, Phượng ̀nh cười, xua con gián

      - Đại Công!

      Nàng gọi, vỗ nhẹ mặt hắn mà hắn vẫn như cũ phản ứng

      thể nào, đường đường là đội trưởng mà vì 1 con gián như vậy đã té xỉu? (haha… này…đáng dữ)

      - Đại Công! Hãy nhìn em này.

      Chụp lại mặt hắn cam đoan

      - nghe này, em đã đuổi con gián rồi

      - Thật!

      - Thật sự.

      Nàng liên tục gật đầu

      Nàng chỉ nghĩ Lệ Đại Công nói dối, nhưng vừa rồi vì nàng mà hắn dám phẩy lũ gián kia ra thì quả là coi trọng nàng

      - Phượng ̀nh, em.

      Lệ Đại Công ôm chặt nàng, nhắm mắt nói

      Bàn tay bé nhỏ dừng lại, trừng mắt

      - Cái gì cơ ?

      Hình như nói, nói

      - em!

      Thanh khàn khàn lặp lại đầy kiên ̣nh

      Nàng cắn môi, muốn nói gì đó.Há miệng thở dốc, muốn nói gì đó, nhưng lại nói lên lời, chỉ có thể dùng sức ôm chặt nam nhân này, cao hứng mà khóc

      - Đừng khóc!

      Lệ Đại Công nhẹ nhàng khuyên nhủ.

      - Ngoan, đừng khóc…

      - Đại Công!

      Sau khi khóc 1 hồi, Phượng Đình dần bĩnh tĩnh trở lại.

      - Em cũng !

      2 người trong bóng tối, ôm nhau, rồi hắn khẽ nói

      - Chúng ta thôi!

      Nàng ngọt ngào cười, ngoan gật đầu, ôm chặt cánh tay chồng, đôi môi duy trì nụ cười. Nhưng ra đến sân trước bọn họ thấy chính mắt Giang Chấn ôm lấy Tĩnh Vân, hôn 1 nụ hôn mãnh liệt, nụ cười 2 người tắp lự

      Hình ảnh trước mắt,quá sinh động. Phượng ̀nh kinh ngạc, sau đó chuyển thành phẫn nộ vội xông lên ngăn Giang Chấn lại vì hắn dám chiếm tiện nghi của em nàng

      - Này!Giang Chấn, lập tức buông muội muội ta ra. Lệ Đại Công làm gì vậy, bỏ em ra!

      Nàng mới chạy 2 bước, chưa tách được họ ra đã bị Lệ Đại Công ôm chặt thắt lưng cho nàng xông lên.

      Chu cái miệng cảnh cáo Giang Chấn, nhưng hình ảnh gì đó ập vào nàng. Nàng nhớ mấy ngày gần đây Tĩnh Vân bị nôn, nàng còn tưởng thức ăn hợp. Nhìn vào Giang Chấn, lắp bắp

      - Ngươi!Ngươi…2 người

      Giây tiếp theo rúc cục nàng cũng nói ra

      - Lâm Tĩnh Vân! Ngươi mang thai đúng hay ? Giang Chấn là cha đứa bé?

      Tĩnh Vân mặt ửng đỏ, hình như nàng đoán đúng. Phượng ̀nh giơ tay lên trán choáng váng.Làm sao có thể. Sao lại có thể. Em gái nhỏ của nàng

      - Đáng giận! Ngươi thật xấu xa, em ta là khuê nữ. Sao lại ra tay với em ta!

      - Phượng ̀nh em bình tĩnh 1 chút.

      Lệ Đại Công vội vàng:

      - 2 bọn họ thật sự đã…

      - Sao có thể, còn chưa kết hôn mà đã

      - Ách đại tỷ, bọn em đã đăng kí kết hôn 2 tuần trước và được bố mẹ làm

      chứng. Buổi sáng hôm ấy em muốn tìm chị để nói chuyện này

      Phượng ̀nh mặt mũi trắng bệch, cả ngươi lung lay. Cho dù lúc trước đói mặt với bọn bắt cóc nàng còn dũng, nhưng việc em gái giấu diếm tin tức đã kết hôn, lại còn mang thai. Mắt phút chốc biến thành màu đen. Nàng chịu nổi.

      Rốt cục vì đả kích quá lớn, Phượng ̀nh ngất



      Bắt được công tước đã là điều đáng khen, lại thêm Huyết tinh Mary bị tóm, lần này đội đặc nhiệm lập đại công. Lệ Đại Công vì sự trao thưởng lần này mà phải chỉnh sửa quần áo đầu tóc. Phượng ̀nh cũng theo. Nhưng đứng chờ quá lâu, mà giày nàng lại cao, nên cảm thấy thoải mái. Nàng cắn chặt hàm răng duy trì hình tượng

      Khi bước xuống thấy Lệ Đại Công nhíu mày. Hắn đứng dậy

      - Em sao vậy?

      Lệ Đại Công nhìn vợ ôn hòa quan tâm

      - sao! mau trở lại vị trí .

      Phượng ̀nh trong lòng rất cảm động về sự quan tâm của chồng mình, nhưng vẫn đuổi chồng lên đài trao thưởng

      Lệ Đại Công như ngơ lời nàng nói, con mắt nhìn chân nàng, rồi trước mặt bao người bỏ đôi giày mới từ chân vợ

      - Này, làm cái gì thế!

      Phượng ̀nh xấu hổ quá mặt nóng bừng

      ta ôm lấy vợ ra ngoài trước con mắt bao người

      - chúng ta về thôi (xỉu, ngưỡng mộ quá trời, fan Lệ đâu, tung bông)

      - Này! điên rồi, bỏ em xuống, phóng viên nhìn kìa

      - Phóng viên đã có thủ trưởng lo; chúng ta chỉ làm nền. Có hay , quan

      trọng!

      - vấn đề gì chứ

      -

      Phượng ̀nh hồ nghi ngẩng đầu, nhìn đám phóng viên xung quanh. mới lạ!

      Lệ Đại Công ôm nàng chạy nhanh như bay về xe của (sao giống giải cứu công chúa thế nhỉ). Hôn vợ cái rồi lái xe về nhà

      Nàng cảm thấy xung quanh mình là 1 mùa xuân ấm áp.Mình sẽ mãi mãi nam nhân này, hắn là chồng của nàng…là hùng của lòng em!


      [​IMG]

      ♥ Hết ♥
      Last edited: 23/8/14

    5. trangtrongnuoc

      trangtrongnuoc Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      18
      bạn ơi đây là tr j vậy, sao văn án là ng hùng của em phía dưới lại là tr khác r. sau này muốn theo dõi tr vào đâu bạn:th_11:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :