1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Hùng Của Em - Điển Tâm (1 tiết tử + 10 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      ♥ Chương 3.2 ♥

      Nàng đến chiếc tủ lạnh. Tuy là nấu cơm,nhưng Lệ Đại Công mua nhiều đồ ăn , luôn là đồ mới, tươi tốt, có rau, dưa, thịt bò. Nàng quyết định nấu. (thê thảm rồi)

      vo gạo chồng nàng gọi có điện thoại. Tay ướt, nàng lau lau

      - Alo

      - Phượng Đình là ta

      - A.Tiểu Quyên xin lỗi,ta vẽ xong rồi, đồ kia buổi chiều ta định chuyển qua,

      về phần quang điệp mai ta chuyển tới tạp chí.

      - Cái kia được rồi, đừng chuyển bức vẽ đến vội.

      - Sao? Đồ có vấn đề hả? Vừa nghe điện,tay vừa kiên trì hái thớt gỗ

      Lấy chồng được thời gian, nhàn rỗi, nàng quay lại nghề họa, cũng là nhàn cư vi bất tiện.Bên kia đầu dây, tiếng Tiểu Quyên vẫn truyền đến:

      - Đồ kia có vấn đề gì cả,mà là lão bản hi vọng ngươi có tể vẽ thêm 2 chương

      nữa, tư liệu ta truyền qua mạng, ngươi chỉ việc nhận

      - Ok, thành vấn đề.

      Phượng Đình ngay lập tức đáp ứng

      - Còn nữa, công ty sản xuất đồ uống cho trẻ em muốn ngươi vẽ nhãn được chứ?

      - Đồ uống cho trẻ em?

      - Đúng vậy, ta nghĩ ngươi là thục nữ, chắc am hiểu vấn đề này. Mỗi loại trà đều

      có tác dụng riêng đối với trẻ con. Ông chủ lấy ngươi làm đại biểu chắc việc hợp tác thuận lợi.

      Tiểu Quyên 1 thôi hồi với vẻ cực kì hưng phấn

      Như thế này có khác nào cơ hội từ trời rơi xuống đầu nàng, Phượng Đình nghe xong 2 mắt trợn lên, quên là trong tay mình cầm con dao thái. là cơ hội nghìn năm có 1!Truyền thông quảng cáo, lợi nhuận cao, tác phẩm của nàng nhất định được khẳng định, chỉ trong chớp mắt khắp ngõ , ngóc ngách biết, nổi tiếng…

      Sau khi xoay vòng khiêu vũ trong trạng thái hưng phấn, vận may. Nhưng trấn tình nửa vòng lại thấy

      - Vì sao lại là ta?

      Nàng hỏi với ánh mắt hồ nghi.Mặc dù nàng vẽ tranh minh họa vài năm nay cũng có chút tiếng tăm.Nhưng đây là 1 dự án của công ty có tiếng.

      Tiểu Quyên chần chừ chút, lúc sau mới ấp úng trả lời

      - Đương nhiên là vì…là vì họ thích phong cách vẽ của ngươi

      Nghe khẩu khí của biên tập lúng túng,Phượng Đình trong lòng đều biết

      - Vì ta là vợ của Lệ Đại Công?

      - Cùng hẳn như vậy…Cũng quan hệ, dù sao Lệ Đại Công cũng chỉ là danh nhân, báo chí tuyên truyền ca ngợi. Nhưng chẳng phải vì tạp chí mà chú ý ngươi. Nhưng nếu phong cách vẽ của ngươi đẹp họ đâu tìm.

      Phượng Đình bĩu môi, nhưng Tiểu Quyên cũng có phần đúng. Dù là ai nhưng nếu nàng thực có năng lực họ cùng tìm tới, dù sao cũng là 1 món tiền lớn

      Chính là nàng nghĩ tới có ngày tạp chí này lại là giúp mình đánh bóng tên tuổi. Bên kia đầu dây, Tiểu Quyên lo lắng, lại dám thúc giục, cẩn thận hỏi :

      - Phượng Đình ý người thế nào?

      - Hảo, ta chấp nhận. phặt phát nhát dao bổ củ tỏi làm đôi (chắc hưng phấn quá)

      - tốt, vậy ta lập tức báo cho lão bản.

      Tiểu Quyên do quá ư hưng phấn quên cả tạm biệt bay báo cáo ngay

      Phượng Đình thấy máy tự dưng bị ngắt, công việc ở bếp vẫn ngay trước mắt, lại bắt tay làm tiếp, do tập trung rau dưa cho lung tung , dầu đổ hơi nhiều. Ôm tâm trạng phấn khơi, dọn ra bàn thức ăn thơm ngào ngạt, tự dưng tháy tiếng tivi ngòai phòng khách được chỉnh to lượng. tới cửa phòng bếp, nhìn thấy mặt 2 nam nhân xanh mét, trừng mắt nhìn màn hình, phóng viên thông báo tin tức.

      Trải qua thời gian phối hợp điều tra cảnh sát quyết định chuyển công tước sang Mĩ thẩm vấn.

      John – Địch Mã Tư, tên hiệu Công tước, tháng trước đội đặc nhiệm Phi Ưng bắt được, được giao cho FBI về mĩ thẩm vấn

      ghế 2 nam nhân, mặt càng khó coi, nhìn tivi trừng mắt như muốn đập tan nó tới nơi.

      - Tên cáo già…

      Giang Chấn vẻ mặt tối tăm, dù sớm biết thủ trưởng giao công tước . Nhưng tin tức trước mắt làm tránh khỏi nóng mắt. Công tước tuy là tội phạm quốc tế, nhưng là họ bắt được về tình và lí nếu thẩm vấn phải ưu tiên thẩm vấn ở Đài Loan trước chứ!

      - Shit!

      Phượng Đình đứng cạnh cửa phòng bếp, kinh ngạc nhìn Lệ Đại Công. Từ khi kết hôn đến nay lần đầu thấy chồng chửi thề, cơ hồ chàng phải tức giận vô cùng mới thế. Nàng nhíu mày, sau khi đợi tin tức qua, mới ra.

      - Hello, có thể ăn cơm được chưa?

      Nàng mở miệng tiếp dón

      - Ta chuẩn bị cơm xong xuôi, 2 người ăn cơm .

      Hai nam nhân nghe vậy,tắt tivi, chậm rãi tiến tới bàn ăn ngồi xuống. Nàng quên sắm vai hiền thê, còn xới cơm cho họ, gật gù cổ vũ tài nghệ của mình. Chính là như nàng mong đợi, trầm mặc diễn ra. bàn cơm im ắng,chỉ có tiếng bá đũa va chạm nhau, 2 nam nhân 1 tiếng nào cứ thế ăn, sắc mặt lạnh lùng rất khó coi. Có vẻ như họ lên được khẩu vị???. Nàng tức giận hỏi :

      - Lệ Đại Công, đau bụng ?

      Lệ Đại Công sửng sốt :

      - có!

      - Có phải đồ ăn rất khó ăn?

      - Làm sao có thể!

      nhíu mày, vẻ khó hiểu

      - Vậy sao sắc mặt khó coi như ăn phải thạch tín vậy?

      Nàng cầm chiếc đũa tay chọc chọc. Hai nam nhân đưa mắt nhìn nhau, trao đổi gì đó. Lệ Đại Công cũng giải thích, chỉ câu :

      - có việc gì!!!.

      Rồi lại cúi đầu ăn

      - Hai người …???

      Phượng Đình nổi nóng

      Nàng gắp đũa thức ăn thực to cho vào miệng, trong lòng tính toán. Thôi bỏ , dù sao có người ngoài ở đây tính toán với . là chồng nàng, lo ko có thời gian ở 1 chỗ, có lúc phải ra…

      khí nặng nề buổi tối chấm dứt, nàng biết chồng cùng ngồi với Giang Chấn bàn chuyện nên chủ động dọn dẹp, sau đó lên lầu tắm. Rồi nàng vào phòng ngủ bôi kem dưỡng da, lúc đó mới thấy thanh Giang Chấn xe về. Lúc sau Lệ Đại Công mới tiến lên phòng, lẳng lặng cầm quần áo tắm. Lúc lâu sau thay áo ngủ, tóc còn ướt tiêu sái bước ra, yên lặng ngồi 1 chỗ sấy tóc. Nàng 1 bên bôi kem dương, bên quan sát hành động của chồng, tự dưng thấy điềm đạm, lại thấy bất an.

      Ở lâu với nàng cũng hiểu tính cách của . Tuy bên ngoài nam nhân mạnh mẽ nhưng là người tính cách ôn nhu, cá tính tốt, và tài nghệ nấu ăn cũng ngon. thích nằm ngủ bên phải, thích uống bia, có thời gian nghỉ là mang Nặc Nặc dạo. Có lúc cùng nàng bách hóa sắm đồ, rất thương nàng

      Là người có trách nhiệm trong công việc, tỷ như bây giờ Lệ Đại Công nhíu mày suy tư, mặt vui, nhìn khổ sở.Nàng quyết định mang lọ nước thảo y mát xa đến

      - cởi áo ra!

      Nàng đến bên giường, người cúi xuống, những sợi tóc rủ xống bị dây thun buộc vào vô tình lộ ra bờ vai trắng nõn

      Nam nhân nằm giường nghe lời nàng lấy làm giật mình ngẩng đầu lên nhìn thấy cảnh xuân mê người vậy, nháy mắt đem đống văn kiện bỏ xuống, lập tức đến bên cạnh vợ hiền.Con ngươi đen nhìn nàng chăm chú, lửa tình cháy, nghĩ là nàng có ý muốn…

      - Đừng nghĩ sai lệch.

      Nàng trừng mắt cảnh cáo.

      - Em chỉ muốn giúp mát xa

      Lệ Đại Công cười khẽ 1 tiếng, tuân lệnh lão bà chỉ thị.Namnhân cường tráng kia, thể như miếng sô la hấp dẫn khiến ta muốn cắn thử 1 cái.

      , nàng từng cắn qua. Mỗi khi bị triên miên là nàng nóng chảy, nàng cắn vai chồng, ngay cả khi đạt đến cao trào vận động mạnh mẽ…A…nàng nghĩ gì vậy, được quên “chính ”, thể bị sắc dụ mà quên. Phượng Đình vỗ vỗ hai má, chấn tĩnh lại tinh thần cho đến khi hết mặt đỏ mặc áo lại ngã vào vai chồng, được vòng tay ấm áp ôm lấy. Quả nhiên, Lệ Đại Công phiền não công việc, áp lực là cho toàn thân cứng nhắc, người khối cơ bắp cuộn chặt.

      - Có hay muốn em dùng lực mạnh hơn

      Lệ Đại Công hừ 1 tiếng, kẽ gật đầu, mặt vẫn nhăn nhó. Nàng hít 1 hơi sâu, tay dùng thêm sức khiến nàng toát mồ hôi, lúc sau khối cơ bắp mới thả lỏng. Thấy cau mày, Phượng Đình khẽ hỏi:

      - Đại Công?

      - Ừ!

      - Cái kia, tin tức đó có phải là người bắt hôm chúng ta kết hôn?

      - Ân.

      Đôi lông mày lại nhíu lên.

      - được FBI giải khiến cảm thấy mất hứng?

      - Ai?

      Lệ Đại Công mở to mắt. Phượng Đình tiếp tục dùng tinh thần học hỏi của mình truy vấn :

      -Vì sao?

      Con ngươi đen lại, khẽ hừ 1 tiếng, lầm bầm 1 câu

      - muốn gì vậy?

      - Vì sao em muốn biết?

      - Đương nhiên là vì… là chồng của em

      Đáp án này ngoài dự kiến

      - Em muốn biết chuyện này vì là chồng của em?

      - Đúng vậy, chuyện làm phiền lòng dĩ nhiên em muốn biết.

      Nàng trả lời con ngươi thẳng tắp nhìn

      Nhìn ánh mắt nàng lộ vẻ quan tâm, lo lắng. mỉm cười, tâm tình tốt hơn nhiều

      - Em muốn biết điều gì?

      - FBI mang phải chuyện tốt sao, vì sao lại lo lắng?

      - Nhưng người là do bọn ta bắt, muốn điều tra phải bọn ta trước chứ.

      dựa đầu vào chiếc gối tựa ở đầu giường dáng vẻ lão bà khi truy vấn và cứ đánh lúc này làm cổ áo bị hạ thấp xuống, lộ ra..

      Phượng Đình biết ánh mắt của chồng chăm chú…, nhưng với câu trả lời của khiến nàng ngạc nhiên, ánh mắt kinh ngạc.

      - Hả? Chẳng phải các bắt người đó được 1 tháng rồi sao, trong 1 tháng lại

      chưa thẩm vấn ?

      - Công tước sa lưới, FBI lập tức đánh hơi, cầu cấp chúng ta cho phép thẩm vấn

      - Vì sao?

      - Vì công tước là tay buôn bán tầm cỡ quốc tế FBI sợ hăn tiết lộ những bí mật lớn.

      - Cơ mật ?

      - Có thể nắm giữ nhiều cơ mật của các tổ chức, và buôn bán vũ khí cho nên FBI hay CIA trong hai cơ quan này có người tiếp tay cho , nên FBI muốn điều tra nội gián…

      Phượng Đình mơ hồ hiểu, nghe nhưng việc này ánh mắt bắt đầu trùng xuống, còn nghe thấy chồng cái gì. 1 lèo thấy mắt nàng biểu tình

      - Có hay chuyện này rất nhàm chán?

      - Ừm , đúng vậy!

      Nàng gật gà gật gù có chút xấu hổ,

      - Mấy danh từ này quả là khó hiểu

      - Khó hiểu em nhưng vẫn nghe

      Thấy vẻ mặt ngốc đáng , thành thưc, khẽ cười

      - Ai cho phép cười vợ hả?

      Mặt nàng ửng đỏ, tay đập đập vào ngực chồng trừng phạt vì dám giễu cợt nàng. Chính là bàn tay bé này vừa đánh cổ tay bị cầm lấy, kéo nàng lại trong lòng, tức khắc nàng bị khống chế.

      -

      Nàng hô 1 tiếng, rồi tình thế xoay chuyển, thân thể nàng bị Lệ Đại Công đặt giường

      - .. làm gì vậy…

      Mặt nàng ửng hồng, giãy dụa.

      - Chúng ta tán gẫu chút nhỉ.

      Tiếng cười khàn , thân thể cao lớn đè nặng nàng, nhưng lại làm đau nàng mà chỉ khống chế động tác của nàng.

      - Tán gẫu cái gì?

      Nàng nhìn lên khuôn mặt tú quen thuộc, tim loạn nhịp vô cùng. dựa vào bên tai nàng, lần này phải mấy từ tiếng viết tắt, mà là thủ thỉ chuyện vợ chồng, lập tức làm nàng nóng như hỏa thiêu, nàng đỏ mặt giãy dụa.

      -

      Lời chưa thoát ra môi bị bao vây, đem từng câu từng chữ của nàng nuốt trọn, nàng thể phản kháng vì rất mãnh liệt, thân thể quen thuộc của vợ bị từng tấc, từng tấc đọat lấy, dụ dỗ nàng… Chốc lát Phượng Đình đầu hàng, thân thể tùy chế ngự…
      Last edited: 23/8/14

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      ♥ Chương 4 ♥

      mặt tủ lạnh là những mẩu giấy dán

      CIA

      FBI

      ISI

      FSB

      DGSE

      loạt tên viết tắt tiếng , là tên viết tắt của các cơ quan tình báo . Nàng trừng mắt, khởi điểm có vẻ mất hứng, trong lòng rất thoải. Nàng đâu còn là đứa trẻ còn tuổi học sao có thể nhét mấy chữ cái tiếng viết tắt này vào đầu ^^. Trong đầu bốc ít khói tức giận. Chồng người ta ghi vài thứ như muốn ăn đồ gì, cần mua gì đó, công việc cần vợ làm. Mà lão công nhà nàng, lại ghi tên viết tắt cơ quan tình báo của các quốc gia. Nàng trừng mắt nhìn tờ giấy ghi chép, ngồi bàn ăn nhìn, 1 bên uống sữa, 1bên nhìn chằm chằm vào mấy tờ giấy, môi cười mỉm. Chữ của chồng và người có vẻ giống nhau. Ngôn ngữ, cử chỉ là 1 quy củ .

      Trừ bỏ lúc ở phòng ngủ gian thân thiết, ở nơi khác bao giờ thấy lời ngon tiếng ngọt. ôn nhu che giấu vào trong. bàn bữa sáng quá nhiều, lão công này cảm thấy mệt chắc, hôm qua tận lực đến nửa đêm, ngủ cũng được bao nhiêu, lại còn có thể săn sóc, thay nàng chuẩn bị bàn ăn, mới ra cửa. Nàng hạ cốc sữa, cầm bánh mì cắn 1 miếng, nhâm nhi tình của lão công giành cho mình.

      Ôm tâm tình tốt đẹp, ăn xong bữa sáng phong phú, thu dọn bàn ăn, xoay người lên lầu vẽ bản nháp, bắt tay vào thiết kế nhãn hiệu cho trẻ con, vẽ chạy xuống lấy tờ giấy viết ở tủ lạnh đem cất nó như 1 bảo vật.

      Vài ngày sau, tại bộ công an lễ trao tặng huy chương cao quý được diễn ra cho các nhân viên có công truy bắt công tước. Tuy trao giải chỉ là nghi thức nhưng vô luận thế nào cũng làm cho giới truyền thông sôi nổi, đều canh giữ có thể quay chụp được lúc Lệ Đại Công lĩnh thưởng.

      Thân là vợ của nhân vật chính, nhưng Phượng Đình lại ở nhà, ôm 1 đống đồ ăn vặt, ngồi trước tivi theo dõi tình hình lão công lĩnh thưởng. Kì nàng cũng muốn tham dự, hưởng thụ thứ ánh sáng huỳnh quang, nhưng nàng còn vội bản thiết kế này thời gian ngỉ ngơi còn có, càng có thời gian uốn tóc hay mua quần áo dự, thân là lão bà của hùng, 1 hình tượng trọng yếu lại đối mặt trước giới truyền thông. Lúc này tivi lên hình ảnh, nàng khỏi trợn mắt lên, vẻ mặt kinh hỉ, hưng phấn, quên cho miếng khoai tây chiên vô miệng.Oa?Đó…là ai…?

      Đó là chồng nàng sao? thăng chức đội trưởng, nhưng căn bản cần mặc đồng phục, thẳng cho đến hôm nay nàng mới phát khi chồng mặc đồng phục bộ dạng tuấn, quả là khiến nhiều nữ nhân đổ rầm rầm. Cứ thế ngơ ngác thẳng cho đến khi có thanh xe quen thuộc, phản xạ tự dưng lóe ra, bỏ ngay khoai tây, nhanh chóng chạy đến cạnh cửa

      - Lão công, về rồi!

      Lệ Đại Công từ trong xe bước ra, người vẫn mặc đồng phục,nghe thấy tiếng kêu dó, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn thê tử cười đến ngọt ngào:

      - có muốn uống chút trà?

      Chưa kịp trả lời, nàng chạy ngay đến phòng bếp, bưng ra chén trà

      - Có mệt hay ?…

      Xem nàng cố gắng hầu hạ khác ngày thường, chưa tiếp thu thái độ của chồng, lời , hành động có điểm bất đồng. Nếu phải khẩn trương khiến nàng thêm phần diễm lệ, thấy đó chính là hiền thê của mình nghĩ mình vào nhầm nhà

      - Phượng Đình, em khỏe chứ?

      Lệ Đại Công bị thê tử buộc ngồi xuống, xem nàng có vẻ kích động, làm khỏi thấy lo lắng

      - Hảo, làm sao lại khỏe chứ!!!

      Nàng cười meo meo trả lời, hai tay cầm chén trà nóng, tiến đến trước mặt .

      - “Uống khi nó còn ấm”

      - Em sao vậy? uống thuốc chưa?

      Trông nàng mấy ngày nay bận rộn công tác, ăn mặc chú ý thời tiết thay đổi, hay bị nhiễm cảm mạo, hôm qua khám bác sĩ và cho thuốc uống.

      - Em uống!

      Phượng Đình gật đầu.

      - uống trà xong hãy tắm, em chuẩn bị bữa tối.

      Bộ dạng này của nàng làm tươi cười mà lại cảm thấy lo lắng

      - Em thực sao chứ?

      Thần sắc ngưng đọng, tay đăt lên trán nàng, hoài nghi có hay bị sốt, nếu khi về nàng tự dưng nhu con mèo vậy.

      - “Hôm nay, em có ăn phải gì tốt ?”

      Bọn họ vẫn là tân hôn, nhưng ngay từ đầu biết chính mình lấy về 1 nữ nhân ôn nhu nhu hiền thê lương mẫu. Cảm xúc của nàng có vẻ phấn khởi, hai mắt có vẻ sáng lạ thường

      - có, em có ăn nhầm gì.

      Nàng cười lắc đầu, tay kéo bàn tay chồng xuống

      Đại Công mi mắt lay, bàn tay to nắm lấy bàn tay nàng, nhìn thẳng mắt nàng hỏi:

      - Em có uống thứ gì pha rượu?

      -

      - chứ!

      lại 1 lần nữa, sờ lại chán nàng, xác nhận là nhiệt độ cơ thể bình thường

      - Em?

      - Ân!

      chăm chú nhìn khuôn mặt nhắn kia, giơ mấy ngón tay trước mắt

      - Đây là mấy? ( này haha)

      Phượng Đình mắt trợn trắng, nhịn được cười

      - 2 ngón

      Hai tay áp sát thắt lưng hờn dỗi, nhìn khuôn mặt kia

      - Lệ Đại Công chẳng nhẽ em ngầu nhiên làm 1 chút hiền thê dược sao?

      rốt cục thở dài nhõm, trầm mặc, nhìn ánh mắt, cần nhận thức căn bản nàng thể.Thấy trượng phu trầm mặc, làm cho Phượng Đình vừa lòng

      - Hắc!

      Nàng trừng mắt, vươn ngón tay trỏ, tay kia vỗ ngực ra vẻ

      - lời nào là có ý gì?

      cười mà đáp : Như vậy hôm nay chỉ là nhất thời quật khởi?

      Quả nhiên gương mặt kia đỏ lên

      - Cái kia? Như thế nào?

      Nàng xoay mình vẻ thẹn thùng

      - có thể biểu diễn lại lần nữa ?

      Mặt nàng càng lúc càng hồng

      - Biểu biễn???Con mắt tràn đầy nghi hoặc

      Namnhân này như thế nào lại chậm hiểu.Nàng trong lòng thầm oán giận, mắt liếc 1 cái

      - thể mặc lại bộ đồng phục lúc trao thưởng cho em xem 1 lần hay

      sao?

      Nàng vành tai chờ trả lời, vừa thẹn, lại vừa dậm chân thúc giục.

      Con ngươi đen nhìn vợ đến khó tin

      - Em muốn mặc bộ đồng phục tái diễn cảnh trao thưởng.

      Lệ Đại Công thanh xác nhận, biểu tình phức tạp.

      tốt quá, rúc cục ta hiểu được cầu của nàng!

      - Đúng vậy, đúng vậy!

      Mặt nàng cười tươi, mảnh liệt gật đầu chờ mong “biến trang”, con mắt loạn xạ. Lệ Đại Công cư nhiên ngẩng đầu lên cười, có vẻ như rất thú vị

      - Đáng ghét! cười cười cái gì? Người ta hôm nay chỉ được nhìn qua tivi.

      Naàng tỏ vẻ nũng nịu, oán giận. vẫn là cười, nàng cảm thấy mặt mũi cay cay, dậm chân

      - Lệ..Đại Công, thể thay hay sao?

      Phượng Đình thẹn quá hóa giận, hừ 1 tiếng, quay đầu muốn .Chính là khi bước , bên hông bị 1 vòng tay to giữ chặt chiếc eo , đem nàng ôm lấy

      - Chờ chút, thay đồ cho em xem là được chứ gì?

      Mặc dù nhịn thể cười to, nhưng khóe miệng vẫn giơ lên tỏ vẻ cười. tức giận của nàng biến mất, hai mắt sáng lên

      - chứ!

      - .

      Nàng ngồi ghế sô pha, đứng bật dậy, khẩn cấp lấy túi giấy nhét vào trong lòng. –

      - Vậy mau thay , còn ngồi đây làm gì?


      Lệ Đại Công cười đứng dậy, thuận theo lời chỉ thị, cầm đồng phục hướng về phía phòng tắm, nàng còn dặn mặc phải “chuyên nghiệp”chút, phải đội cả mũ và đeo huân chương nha!

      Sau 1 lúc phòng tắm rúc cục mở ra, 1 phong thái hùng dũng, tuấn.

      Soái! suất chúng.

      Phượng Đình trừng mắt lớn, siêu sao đây mà, cười mặt phiến hồng. Ôi trời!nàng lúc trước còn biết phong độ như vậy, chẳng trách phái nữ nhìn si mê thôi, xem ra chính bộ dáng này quả thực dụ dỗ nữ nhân có “hành vi phạm tội”. Hơn nữa nam nhân này là thuộc về 1 mình nàng a! Nghĩ đến đây, Phượng Đình sướng như bay mấy lơ lửng, lơ lửng, khoái trá vòng quanh đánh giá.

      Lệ Đại Công chút nào phản kháng, dung túng co hành vi nhìn trước, nhìn sau của nàng, trong chốc lát mở miệng “ như vậy được chưa?” mắt bắt đầu cảnh cáo

      - A! Chờ chút, 1 chút nữa, em còn chưa xem bộ dáng trao giải à!

      cười khổ, lắc đầu vì ham mê của thê tử, nhưng vô phương

      - Ai tới trao giải?Làm sao màn này có thể độc diễn

      - Em !

      nàng trả lời đương nhiên, tay bé hướng ngực cầm “ đạo cụ” tươi cười nghiêm túc.

      Lệ Đại Công đội trưởng, phải phối hợp hành động. thở dài, chỉ có thể phối hợp cùng vợ bắt đầu diễn



      - đáng khen cho Lệ Đại đội trưởng, rồi nàng vỗ tay, hai tay ôm lấy cổ nhìn khuôn mặt tuấn tú hôn 1 cái ngọt ngào.

      Nữ nhân khác chỉ có thể nhìn màn hình chảy nước miếng, còn nàng có thể hôn người , nghĩ đây, nàng hứng chí như chim gõ kiến hôn vài cái nữa.

      (vợ chồng nhà này có năng khiếu diễn viên lắm, chồng tuấn, vợ si mê)

      Lệ Đại Công khẽ thở nhòm 1 hơi, đem nàng ôm vào lòng. Nàng lại hôn thêm vài cái nữa, nhưng bị Lệ Đại Công hôn lại “kéo lại vốn”, chính là khởi điểm có chuyện gì, nhưng giờ thân lại phát hỏa, thể vãn hồi, môi cùng môi càng lúc nụ hôn càng dài, chơi đùa bỗng chốc thành nụ hôn sâu… Lệ Đại Công mới đem người đóng cấp trao giải áp tiến đến ghế sô pha, bàn tay to cũng tham lam tiến vào bên trong áo nàng, càng lúc càng lấn chiếm

      - …còn bữa tối…

      Phượng Đình bị hôn nồng nhiệt thử nhắc nhở , nhưng lại đe nàng hôn nhũn ra, môi như nuốt trọn câu chữ, khiến nàng phát ra tiếng rên rỉ, hơi thở ấm áp thả ra bên tai, làm cho nàng co rụt lại, mặt ửng đỏ

      - Em thấy đói?

      Nửa thân khởi động hỏi, đồng phục biết cởi bỏ từ lúc nào..

      Nàng vừa nãy có ăn vặt, cảm thấy đói, có khát nhưng phải là ăn mà là…

      Phượng Đình mặt cười ủng hồng, khẽ cắn môi đỏ mọng, sau 1 lúc lên tiếng, ánh mắt chỉ nhìn lên người trượng phu

      - Vậy tối nay ăn sau

      nhanh chóng quyết định, hôn tiếp đôi môi mềm mại của nàng, lại lần nữa áp chế nàng sô pha

      Tối nay? thành vấn đề, nàng đương nhiên đồng ý với quyết định của chồng.
      Last edited: 23/8/14
      snowbell thích bài này.

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      ♥ Chương 5 ♥

      Đài Bắc lúc này giờ cao điểm tắc xe cộ. Giữa trưa cái nắng oi bức của mặt trời, khí ô nhiễm nữa làm Phượng Đình nhanh chóng gọi nhanh tắc xi chạy nạn. Bên trong tuy điều hòa có lạnh chút, nhưng vẫn hơn khí ô nhiễm bên ngoài. Vừa xong địa chỉ cho tài xế, di động vang lên.Tay bé lục tìm mãi trong chiếc ba lô lôi ra cái di động

      - Alô

      - Phượng Đình mình Tiểu Quyên đây.

      Thanh của biên tập truyền đến,miệng có chút thầm oán.Sao ta mới tiếp điện thoại bạn bỏ chạy mất?

      - Chuyện tốt đẹp rồi ta ở đó cũng thừa, nên ta

      - cần phải chạy nhanh như vậy, còn ở dưới lầu , 2 ta ăn cơm trưa

      - cần, ta ngồi taxi rồi.

      Điện thoại bên kia Tiểu Quyên kháng nghị

      - Ngươi thực là, sao phải gấp gáp như vậy chứ, ngươi chết

      Phượng Đình biết năng dài ngoắt của Tiểu Quyên

      - Ta thực rảnh mà, nhưng hôm nay ta có việc mà

      - A! nghĩ tới ngươi thấy sắc quên bạn, lại làm mặt hiền thê…

      - Ta hâm mộ nha

      - Lần sau chúng ta ăn mà…

      - Nhớ cần hoàn thành nhanh tác phẩm đó

      - Ta biết, ta sắp xếp thời gian, cứ như vậy

      Phượng Đình cúp máy

      - Uy, Phượng Đình… Phượng Đình ta còn chưa hết…

      Phượng Đình xuống xe, thanh toán tiền xe cho tắc xi, chậm rãi xuống xe đến tòa nhà của Đội đặc nhiệm Phi Ưng, nàng lần đầu tới nơi này, nghĩ đến chồng, trong lòng môi mọng tự giác nở nụ cười.Đúng lúc có người bước ra, ngây ngô cười, lập tức nhận ra Phượng Đình, xông lên chào đón

      - A!Đại tẩu! Đại tẩu chị tìm đội trưởng ?

      - Lâm Kiệt, đội trưởng ở đâu, đại tẩu tìm .

      - Nha!, ta tìm ngay.

      người trẻ tuổi hướng nàng cười, xoay người lên lầu chạy, vội vàng tìm người

      - Ấy đại tẩu, chị vào , đừng đứng ở ngoài

      - Đúng vậy, đại tẩu bên này, cẩn thận cầu thang

      - Uy, mọi người đừng đứng chặn đường, đừng làm đại tẩu ta sợ hãi…

      Các nam nhân vừa cười, vừa nhường đường, hầu hạ, phá lệ ân cần. Cũng may nàng cũng quen với quá khích của họ khi uống rượu mừng cưới, nếu là nữ nhân khác chắc chạy mất dép

      Vào đến văn phòng, nàng nhìn chung quanh mơ hồ xem xung quanh

      - Xin hỏi, đây là nơi đội trưởng làm việc?

      Đúng bên cạnh nàng, nam nhân kia lập tức đứng dậy hô to

      - Lâm Kiệt, phải ta kêu ngươi tìm đội trưởng sao? Thanh vang dội đến

      mức làm nàng giát cả tai. nhân viên báo cáo

      - Đội trưởng họp lầu, thông báo cho đội trưởng rồi.

      Có người nhìn ta của Phượng Đình thấy bèn hỏi

      - Tẩu mang cơm cho đội trưởng?

      - Ừm

      - Oa, đội trưởng sướng , có lão bà mang cơm cho

      Mọi người càng lục tụ họp ở đây càng nhiều, nghe của phu nhân đội trưởng đến, ánh mắt hâm mộ hiếu kì chạy vào ( ta phát , cảnh sát cũng thích hóng ghê, hắc hắc)

      - Tẩu ngồi , ngồi đây này.

      nam nhân chỉ vào chiếc ghế tựa, ân cần mời

      - Tẩu ngồi bên này , có phong cảnh đẹp

      - Trời nóng tẩu uống chén trà lạnh

      Đội viên nhóm tất cả đều vây quanh nàng,ai cũng cướp lời nhau chuyện.Sao nàng cảm giác như họ là những kỵ sĩ vây quanh bảo vệ công chúa ( chị này sướng dữ, ta cũng muốn <mặt thèm dãi>, vivi ta cũng thế…ta với..)

      - Các ngươi làm việc , sao tập trung ở đây

      Tiếng nam nhâm quen thuộc truyền đến, Phượng Đình kích động quay đầu, đám nam nhân vừa nghe thanh theo hướng cửa nhìn ra, đội tượng được mọi người ngưỡng mộ tiến vào phòng

      - A! đội trưởng về! Đại tẩu…

      Lời chưa hoàn, bị Lệ Đại Công đánh gãy, ánh mắt cười dọa người

      - Các ngươi nhàn vậy sao?

      - Ách…

      Nhìn tâm tình của Đại Công tốt, mọi người đều lui lui, chỉ sợ ở đây tan xương nát thịt. Tất cả chạy hết

      - Chúng ta có việc , ngay…

      Đội viên vội vàng quay đầu chạy . Trong đó có 1 lá gan khá to nhét điểu khiển ti vi vào tay Phượng Đình

      - Đại tẩu, đây là điều khiển ngươi rảnh mở lên xem

      - Cám ơn.

      Nàng mỉm cười đáp lại, thấy Lệ Đại Công sắc mặt trầm xuống, nhìn mặt mang tên tức giận, tên kia chạy như bay khỏi văn phòng (hắc, ta chạy với, ở đây Lệ ném ta vô lò bát quái quá)

      Sắc mặt vẫn khó coi, nhìn vợ

      - Sao em tới đây làm gì?

      Thấy nam nhân này như nóng bị dội nước lạnh, tiếp nhận hảo ý. Hừ, nàng mệt là vậy, vất vả là vậy, chẳng cảm kích, lại sắc mặt còn hó coi thế kia cứ như nàng đến làm mất mặt ấy

      - Em hôm nay kí xong hợp đồng thuận tiện qua muốn ăn cơm cùng .

      Phượng Đình đem cặp lồng cơm để bàn ủy khuất có chút tức giận.

      - “ thích thôi, em về”

      Nàng xoay người , chính là cước bộ xoay bị chồng giữ tay lại, lời nào, nàng liếc mắt lại, xem còn gì muốn

      - chưa thích

      - Vậy sao sắc mặt ngươi lại như vậy?

      - Thấy bọn họ vây quanh em, thấy vui.

      ngay thẳng thừa nhận.

      Nàng trừng mắt kinh ngạc, hiểu tại sao

      - Vì cái gì?

      Nàng chưa xong ánh mắt chọt sáng nhận biết . Ồ, nàng biết. Có phải vì nhìn nam nhân bao vây xung quanh nàng nên thấy thoải mái. Nàng trong lòng thấy ấm áp, phá lệ nhảy nhót, Thôi, tính toán, bỏ .

      - Chúng ta ăn cơm , chắc đói bụng

      Con mắt xác định vợ xinh đẹp tức giận, cùng kéo ghế ngồi xuống

      - Xem em cho ăn gì nào? cố gắng hỏi han, cố ý chuyển sang chuyện khác

      - Thịt bò xào ớt xanh, canh khoai tây, sườn xào…Còn có gà hầm

      - Em hầm canh gà?

      - , là do mẹ nấu

      Nhắc tới nhạc mẫu đại nhân, nhìn thê tử hỏi han.

      - Mẹ vẫn khỏe chứ

      - Ừm, 2 hay 3 ngày nữa tái khám kiểm tra.

      Nàng mỉm cười cho an tâm, cầm chiếc đũa nhét vào lòng bàn tay

      Lệ Đại Công nhìn đồ ăn như luyến tiếc cái gì đó

      - Hợp đồng của em đàm phán sao?

      - Hoàn hảo. Được rồi mau ăn cơm .

      Thúc giục vì sợ ăn xong cơm phải bắt tội phạm

      Lệ Đại Công ngoan ngoan im lặng, cầm đũa ăn, gắp rồi tự dưng dừng tay

      - Em ăn sao?

      - ăn …em đói.

      Nàng nháy 2 mắt, nhìn chồng cười.

      bó tay với vợ, nhìn bao nhiêu mới là đủ

      - Em đừng nhìn nữa, mau ăn cơm

      !Rồi tay giơ lên khuôn mặt khẽ chạm. Phượng Đình chỉ sợ có ai đó vào trông thấy

      - Bỏ ra!

      như ngoảnh mặt làm ngơ, con mắt ôn nhu nhìn nàng, nắm chặt 1 tay, tay kia gắp khoai tây đưa lên miệng nàng

      - ..

      Mặt nàng càng hồng, trừng mắt nhìn 1 cái, nhưng căn bản buông tay, đưa tiếp ớt xanh đến miệng nàng. Nàng chỉ sợ đồng nghiệp nhìn thấy, nhanh chóng phải giải quyết nhanh đống đồ ăn này

      Sau khi giải quyết xong đò ăn này, nàng hỏi trượng phu chỗ rửa mặt, chỉnh đôn lại dung nhan,v à rửa sạch cặp lồng cơm. lúc nàng dọc hành lang, lời chào từ biệt với Lệ Đại Công trong phòng họp truyền ra tiếng mắng

      - Yellowmonkey!

      Khỉ da vàng! Phượng Đình dừng lại, tuy nàng định nghe lén nhưng lọt vào tai. Mở cửa phòng nàng nhìn thấy bên trong có ti vi mà chỉ có 1 đám người, có người nước ngoài. ta vung tay vứt đống tư liệu, bên cạnh có cấp của Lệ Đại Công, tài liệu kia nàng từng nhìn thấy. thể nào, lời vừa nãy là chồng nàng ?Lửa giận nổi lên, Phượng Đình vừa giận vừa sợ, tiếng tuy nàng hiểu lắm, nhưng biểu tình người xung quanh tuyệt đối gì hay. Dám mắng lão công của nàng? Tên hỗn láo này ta cho mi 1 trận. Nàng tức giận,xắn tay áo chuẩn bị vào, nhưng bàn tay to đặt lên vai nàng. nóng biết ai dám cả gan ngăn nàng chủ trì lẽ phải, quay lại người đó ai khác chính là lão công của nàng

      - Đại…Cái miệng nhắn mới phun ra 1 chữ, liền bịt miệng nàng

      - Ta nghe thấy

      - Kia!

      Nàng còn muốn chuyện, nhưng vẻ mặt của chồng nàng ngưng đọng, cũng đoán được ra laai lịch của người bên trong , mình đắc tội liên lụy đến phu quân

      Lấy đại cục làm trọng, tuy cam lòng nhưng phải dùng sức chỉ cắn môi, nuốt cơn giận xuống. Còn chồng nàng cúi xuống hôn vợ 1 cái

      - Em về nhà , muộn rồi!

      rồi Lệ Đại Công rời . Cái hôn làm cho nàng quên cả tức giận, nàng còn ngây người ra đằng sao nghe tiếng ai ho khẽ. Phượng Đình xoay người thấy Giang Chấn và 1 nữ đồng nghiệp, biết đứng đó bao lâu rồi. Phượng Đình xẩu hổ vội vàng tránh ra, nữ nhân đó còn nhìn nàng cười 1 cái. Bị người khác thấy hành động thân thiết của vợ chồng nàng, nàng dám ở lâu, mau chóng chạy khỏi đây! Chính là vừa bước ra cửa lớn thấy 2 người ngoại quốc, theo 1 chiếc xe đen vào, bộ dạng coi ai ra gì

      nhịn được nàng lén tìm hiểu nội tình.

      - Lâm Kiệt họ là ai ?

      - Là FBI

      - Đại tẩu biết thôi, họ cực kì coi thường người khác

      - Chính bọn họ mang người ?

      - Đúng vậy!!!

      Lâm Kiệt với vẻ cực kì tức giận. Người ràng là chúng ta bắt được vậy mà cho thẩm vấn, lại cương quyết muốn đem người

      - Quả đáng giận.

      Lâm Kiệt bên cạch gật đầu mãnh liệt

      - Tẩu, xin lỗi vì chuyện hay này. ngượng ngùng cười:

      - tẩu cần người đưa về ?

      - cần, ta còn muốn vài chỗ nữa, ngươi làm việc

      - Tẩu xác định

      - Đương nhiên, ta gọi taxi là được mà

      - Vậy đệ , hẹn gặp lại tẩu!

      Lâm Kiệt hỏi thêm, xoay người chạy về tổng bộ. Nàng rời mà hướng tới xe đen , đôi mắt cười lạnh lùng. Tên đó dám khi dễ lão công của ta? Lấy chiếc chìa khóa, nàng quét 1 đường dài vào chiếc xe kia (chị này gan to gớm)

      Xác định phạm án thành công, nàng thu hồi chìa khóa, thong dong dời khỏi trường.
      Last edited: 23/8/14

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      ♥ Chương 6 ♥

      Lệ Đại Công được nghỉ lễ 2 ngày quả là điều hiếm có

      Theo như thường lệ, mọi việc do chồng nàng sắp đặt, còn nàng chuyên tâm vẽ cho sản phẩm cho trẻ em, bận rộn cho tới giữa trưa mới có thể nghỉ ngơi uống chén trà, rồi xuống dưới lầu. Hắn ngồi cạnh bàn bên xấp tư liệu thấy nàng xuống, vội lấy 1 hộp ở bàn mang ra

      - Đây là cái gì?

      Nàng lập tứ bị hấp dẫn ngay, đem đặt chén trà sang 1 bên, cầm chiếc hộp biết bên trong chứa gì?

      - Là món quà của nhân viên trong đội tặng em.

      Đại Công đơn giản trả lời

      - Ta nghĩ tới Nặc Nặc, là lễ vật khi trước họ tặng chúng ta.Nàng khơi mào câu chuyện, nhìn xéo con cún nhỏ bên chân chồng nàng vẫy đuôi

      - Thì…

      Chiếc môi gợi lên chút cười, lấy miếng xương sườn bàn ném xuống chân, con chó nhỏ thấy miếng ngon vội tha . Phượng ̀nh nhíu mày vì hành động nuông chiều thú cưng của chồng

      Khéo léo bên trong chiếc hộp là là mảnh ngọc điệp. Phượng ̀nh hiểu tại sao những nam nhân này lại tặng nàng thứ này

      - Ngày hôm qua, biết ai đã làm gì với chiếc xe của FBI?

      Ách! Đợi 1 chút, 2 giờ chiều …Nàng nháy mắt nhớ tới, cái tội, mà nàng giờ thấy thấp thỏm yên, đưa mắt thấy chồng vẫn khí chất ung dung. Nàng hoài nghi, dám hỏi nhiều, cúi đầu nhìn mảnh ngọc, bên dưới khắc 3 chữ to : Làm tốt lắm

      - Em hôm qua lúc về, cũng chỗ để xe, có thấy ai khả nghi bên cạch chiếc xe FBI

      ?Lệ Đại Công giương mắt tra xét

      - có, có, em nhìn thấy gì hết.

      Phượng ̀nh mãnh liệt lắc đầu, cực lực phủ nhận, chột dạ nắm chặt miếng ngọc trong tay

      - Thật ?

      Hắn chậm rãi hỏi, miệng mỉm cười 1 nụ cười bí hiểm

      …chắc đã biết chuyện lại lôi nàng ra trêu đùa. Đáng giận!

      Mà cũng đúng thôi,ngay cả tội phạm truy nã quốc tế, ta còn bắt được thì kẻ phạm lỗi cỏn con bé xíu như con kiến của nàng đương nhiên qua được mắt chồng

      - Em, em chỉ thích bọn họ.

      Nàng thẹn quá hóa giận kêu lên

      Lệ Đại Công cười, ôm nàng đặt lên đùi

      - Buông! đã sớm biết ?

      Nàng ngừng giãy dụa, quật cường trừng mắt với hắn, còn phô trương thanh thế :

      - ̣nh bắt em để tra khảo?

      - Gì?Tại sao em nghĩ bắt em?

      Hắn nhìn khuôn mặt kia có thâm ý khác :

      - Nhân chứng có?Vật chứng ? biết ai là thủ phạm?Em biết thủ phạm?

      Lúc này nàng đã hiểu ra vấn đề

      - À, , em biết…em biết…

      Nàng cẩn thận trả lời, nhìn mảnh ngọc kia, nàng đã hiểu dụng ý bọn họ

      Lệ Đại Công cười nhẹ, nhìn thẳng mắt nàng :

      - Mặc kệ ai làm, nhưng cũng giúp chúng ta giải tỏa.

      Chỉ có lỗi nhỏ nhỏ mà bọn họ bày tỏ thành ý như vậy, có nghĩa là bọn họ đều bị FBI áp bức quá lâu, thật thê thảm. Nàng hào phóng vỗ về, an ủi chồng

      - Lão công, thật vất vả!

      nàng ôm chặt người trong ngực. Chẳng bao lâu bọn họ từ xa lạ thành làm hòa. Lệ Đại Công ôm lấy thắt lưng của nàng, đem vợ xinh đẹp ôm thật nhanh, cúi đầu hôn nàng

      - Bây giờ em muốn ăn gì?

      - sẽ làm cho em ăn ?

      Môi Lệ Đại Công cười hướng về phía miếng ngọc

      - Coi như để tạ lễ

      Nhắc tới sự phạm tội nho nhỏ của nàng được ngợi khen mặt thoáng ngượng

      - Kia!Em muốn ăn sủi cảo, nhưng suy nghĩ cả tuần lễ vì lại có thời gian

      làm cho em ăn.

      Lĩnh ý chỉ của lão bà. Lệ Đại Công tuân lệnh vào phòng bếp, bắt đầu bắt tay vào công trình thế kỉ.

      Phượng ̀nh mặt mày hớn hở, chờ lão công nấu nàng tranh thủ lên lầu, ngồi máy tính tiếp tục vẽ. Nhưng vẽ thế nào cũng chẳng vừa lòng, trừng mắt nhìn màn hình, càng chữa càng hỏng, bụng thì sôi lên biểu tình

      Mi mắt nhíu mày thì điện thoại vang lên

      - Alo.Phượng ̀nh phải ?

      - Ừm, Tiểu Quyên à?

      - Uy , ngoài ta ra còn ai lo lắng mà gọi cho ngươi.

      Tiểu Quyên tức giận nói :

      - Chị hai của tôi ơi, chị ̣nh bao giờ thì vẽ xong?

      - Ê, làm ơn, hôm nay còn chưa hết ngày, cho ta nghĩ ngơi chút

      Bên kia điện thoại, Tiểu Quyên hừ lạnh 1 tiếng

      - Lão công nhà ngươi thương ngươi như vậy, đồ ăn là hắn nấu, ngươi phải

      mỗi ngày đều nghỉ ngơi sao?

      - Làm ơn…chúng ta nào có nghĩ ngơi…căn bản cả năm có ngày nghỉ

      Nàng cầm điện thoại xuống lầu vào phòng bếp mở tủ lạnh lấy ít nước chanh, còn quên cực lực kháng nghị

      - “ ta đâu tốt số như ngươi, có ngày nghỉ chu toàn”

      - Đúng vậy, ta tốt số đến mức ngày nghỉ cũng phải quan tâm đến tiến độ của

      ngươi.

      Tiểu Quyên nói với đầy nghẹn ngào

      - Ngươi cũng biết ta vừa mới lập gia ̀nh mà…ngươi đừng có như vậy

      Lệ Đại Công nghe thấy vậy, bàn tay rắc bột mì khẽ dừng lại

      Bên kia Tiểu Quyên nói móc

      - Tân hôn? ngươi đã lập gia ̀nh được 1 tháng rồi, còn là tân hôn hả? Chẳng lẽ ngươi cùng vị hùng của toàn dân kia đến bây giờ vẫn sôi sục từ đêm cuồng tới bình minh a?

      - được! Chẳng phải có người nói “kết hôn 1 năm vẫn là tân hôn”

      - thể? Hắn cùng ngươi mỗi ngày đều vận động thế sao? Lão công ngươi

      khỏe nhỉ?

      - Cái này?Phượng ̀nh nhíu mày…Có điều ngươi biết

      Thân hình cao lướn của ai kia khựng lại lắng nghe

      - Vài lần? Ngươi nói xem?

      Lệ Đại Công nhíu mày, vợ hắn kể lể công trạng với người ngoài

      - ta nghĩ khoảng 7 lần

      Hả!Bởi vì khiếp sợ quá độ, mà miếng vỏ bánh trong tay hắn bay từ lúc nào.Nữ nhân thảo luận đúng là giới hạn!

      - Cái gì…1 đêm 7 lần? Hắn đúng là…

      Sắc mặt quay ra nhìn khuôn mặt thanh tú kia

      - “Đại Công, em nói đúng ?”

      Đủ rồi đấy! Lệ Đại Công hít sâu 1 hơi, bỏ phăng sủi cảo, nhanh chóng tiếp cận nàng, quyết ̣nh chấm dứt màn tán hươu, tán vượn của nàng

      - Uy. làm gì vậy…đừng tới gần em…tay toàn bột.

      Phượng ̀nh cầm lấy điện thoại, nhảy xuống ghế sô pha chạy trốn

      Hắn ngoảnh mặt làm ngơ, cứ tiến đến, phải cho nàng nếm thử mùi vị lấy hắn ra để làm chủ đề tám.

      Một nam, 1 nữ chạy vòng quanh chiếc ghế, tóm lại vẫn là hùng của chúng ta. Phượng ̀nh đã nhanh chóng bị tóm

      - Oái, Lệ Đại Công, trả điện thoai cho em…!

      Nàng mệt, thở phì phò, tay vẫn với lấy chiếc điện thoại, nhưng đã bị chồng gạt ra, áp đảo ghế sô pha

      Tay Phượng ̀nh bé nhỏ lân la mặt đất tìm lấy điện thoại, nhưng đã bị hắn chế ngự, thân hình rắn chắc áp đảo khiến nàng thế động đậy. Sau đó môi hắn, tay hắn làm càn bắt đầu thi triển ma pháp

      - Trời ạ, Phượng ̀nh, chồng ngươi ở cạnh sao? Đáng giận, hắn bên cách

      ngươi mà nói ta biết

      - Uy Phượng ̀nh ngươi đâu rồi, đáng giận, phải lại hắc hưu đó chứ. Ngươi thấy sắc bạn bạn

      - Hơi quá đáng, phải các ngươi …hay . Nha đầu, ban ngày ban mặt các ngươi…

      - A! ta nghe thấy thanh của ngươi, ta phải lấy băng ghi ghi lại, sau đó phát

      lên tạp chí….

      Thanh bên kia điện thoại cũng chấm dứt. Còn về phần đôi vợ chồng kia đã sớm quên chiếc điện thoại, quấn quýt lấy nhau

      Sáng sớm chủ nhật, trời mưa nhỏ, khí vẫn còn hơi ẩm, nhưng vẫn làm tốn hao kế hoạch thịt nướng của Lâm gia.

      Phượng ̀nh nói, mỗi lần kế hoạch nướng thịt thực thi, nhà nàng nấu rất chi nhiều đồ ăn, mà nàng lại lấy chống, có ai làm tiêu hao nó, cùng Lệ Đại Công lên xe. Nàng còn dẫn theo cả Nặc Nặc, thậm chí còn đề nghị chồng gọi điện cho Giang Chấn đến, càng đông càng náo nhiệt

      Chính là, sau khi tới nhà Lâm gia 1 giờ, nam nhân phát hiện, họ bị bóc lột sức lao động

      Dưới sự chỉ huy bà xã đại nhân, hắn thay 2 chiếc đèn ngoài hành lang, sửa vòi nước, siêu thị vác 5 kg than đá…

      Nhà có mấy đứa trẻ, cãi nhau náo nhiệt. Lệ Đại Công biết làm sao, ngoảnh mặt thì Giang Chấn cắm đầu máy vi tính làm ngơ, lúc bối rối thì cứu tinh xuất hiện

      Lâm Trung Minh, Lâm Hiểu Minh, 2 đứa tách ra cho ta. Phượng ̀nh hô to, 2 tay giang 2 đứa ra

      - Ngoan, Tiểu Vân ngoan, đừng khóc, khóc xấu lắm, ngoan chị cho kẹo

      - ….

      Sau khi chế phục được lũ trẻ, thì ngẩng đầu phát hiện chồng nàng bị nôn. Nàng hướng phòng gọi to

      - sao vậy?

      - Sao lại thế này?

      1 người thiếu phụ ra, nhìn con có vẻ ngượng ngùng

      - Mau, mau lại đây…

      Đưa cậu bé vào trong nhà. Quay lại..đã thấy chồng nàng cới chiếc áo bẩn của cậu bé ra, lau sạch mồ hôi

      - Nhà em thật náo nhiệt? Đảo mắt xung quanh có hơn 20 người vây quanh

      - Mẹ em sức khỏe tốt, thể đâu xa, nên việc tôt chức tiệc thịt nướng

      là niềm vui sum họp

      Một gái xinh đẹp bước ra, 2 tay là cầm 1 chiếc túi đựng quần áo cũ

      Chỉ vào đống rác là 2 túi đen hết sức nặng

      - Là rác. và Giang Chấn giúp Tĩnh Vân muội vứt rác

      Đại Công nghe là làm còn Giang Chấn vẫn ngồi đấy

      - Đâu phải chuyện của ta!

      Hắn lạnh lùng nói

      Phượng ̀nh nhéo mắt lại, chân ngồi vắt xéo, thể tha cho hắn

      - A, đường đường là đội phó đội đặc nhiệm , uống bia ở nhà ta mà giúp ta đổ

      rác.

      Nàng châm chọc nhìn hắn

      - Ta sẽ trả tiền.

      Nói rồi hắn rút hầu bao

      Ba chữ này làm Lâm Phượng ̀nh nổi trận lôi ̀nh

      A! cái này …tiền… nghĩ đây là nhà ăn chắc? Nàng tức giận đến mức muốn nướng Giang Chấn lên

      - Thôi mà chị. Em vứt là được rồi.

      Rồi cầm túi

      Chỉ là túi quá nặng, nàng tiêu sái 2 bước, mất trọng tâm, thân mình ngã

      - Oái

      - Cẩn thận.

      Phượng ̀nh vội vàng cảnh cáo, kịp đỡ. Nhoáng cái Giang Chấn phi lên trước đỡ được Tĩnh Vân

      - Cảm ơn …thực xin lỗi…

      Tĩnh Vân lúc hiểm nguy lại được nam nhân ôm vào lòng, xấu hổ, mặt đỏ bừng, nói lắp bắp

      Giang Chấn cúi mắt lạnh lùng, nhìn nàng 1 cái, lấy chiếc túi trong tay nàng

      - A, cần…ta tự làm được.

      Tĩnh Vân kiên trì, nhưng vừa nhìn khuôn mặt lạnh lẽo kia, tay sợ buông ra, dám đấu trí.

      Giang Chấn thuận tay, xách túi rác ra ngoài. Đứng ở bên trong, Phượng ̀nh nhíu mi, cơn tức giận tiêu bớt. A!xem ra người này ngoài cứng, chính là hùng đúng thời điểm nếu em nàng ngã rồi, liền tha thứ cho thái độ vừa nãy của hắn.

      - Tĩnh Vân, đừng đứng ở đó, gọi mọi người ra…còn nói bọn họ đem mọi thứ ra…

      Đại tiểu thư ra mệnh lệnh, mọi người từ chí dưới làm răm rắp. Mười phút sau, khi 2 nam nhân rở về mùi thịt nướng đã thơm bay khắp, đám trẻ nhỏ thì nô đùa với Nặc Nặc, buộc nơ con bướm đầu

      - Đại Công ! tới đây.

      đứng bên than đá nướng, Phượng ̀nh nhìn chồng tươi cười. Hắn nhìn khuôn mặt mỉm cười kia ấm lòng. Bước chân đến bên nàng

      - lát nữa thịt sẽ chín.

      Nàng cười ngọt ngào, tay lật phên thịt, ôm cánh tay hắn lắc lắc, dựa vào hắn.

      Hắn thấy mình kết hôn xong thật may mắn, may mắn vì đã chọn đúng người.Hắn cảm giác được tư vị “ gia ̀nh”Một tiểu hài tử hét lên

      - A! có gián

      - Bên kia, bên kia

      - Nhanh..nhanh bắt

      - Mau…mau đánh chết bọ chúng, đừng để chúng bò đến đây!

      Phượng ̀nh ra lệnh. Nói rồi, cùng đám hài tử truy đuổi

      Sau rồi, tay bé nhỏ ôm lấy Lệ Đại Công dựa vào

      - Vợ có giỏi ?

      Lệ Đại Công nhìn vợ xinh đẹp mỉm cười, lại lần nữa cảm thấy thật may mắn cho chính mình. Đúng mình đã chọn đúng người!
      Last edited: 23/8/14

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      ♥ Chương 7 ♥

      Thẳng đến chạng vạng, phía chân trời có cơn mưa ngày 1 nặng hạt, mọi người tìm chỗ trú, nhà bếp đông đúc tiếng , tiếng cười.

      Nam nhân uống bia, ở phòng khách chuyện biết trời đất. Mọi người vây quanh Lệ Đại Công và Giang Chấn, bắt đầu thảo luận vài vấn đề về pháp luật. chuyện rôm rả tiếng chuông cắt ngang

      - A có người

      - Có khách, có khách

      nhảy dựng lên. Phượng Đình ra khỏi phòng bếp, vẫy tay bảo tiểu đệ mở cửa

      - Ta tới ngay.

      Nàng xuyên qua phòng khách. Ở cửa lớn là 3 gã tây, sầm sầm tiến vào.

      Hả! là người ngoại quốc, sao họ quen mắt thế nhỉ?

      Nàng cúi đầu vào giây, nhìn đối phương có chút khinh miệt lên, nàng nhận ra chính là mấy tên FBI đáng ghét kia. Họ đến đây là gì chứ?

      - Xin hỏi có chuyện gì sao?

      Tên kính râm kia 1 tràng tiếng

      Ánh mắt Phượng Đình nhíu lại, mặt bảo trì thay đổi sắc mặt, nhìn đối phương lãnh khốc trả lời

      - Xin lỗi, ta biết tiếng .

      rồi nàng đóng ầm cửa lại

      Hai giây sau, chuông cửa lại reo lên 1 lần nữa, nàng mở ra sắc mặt của họ giờ càng khó nhìn

      - Lệ Đại Công ở đây?

      Lần này là bằng tiếng Trung

      vừa hỏi câu này, phía sau bắt đầu xôn xao. Đám trẻ bắt đầu chỉ trích linh tinh, Phượng Đình cười mỉm rồi đóng sầm cửa lại. Lần này lâu hơn 1 ít bọn họ lại ấn chuông, nàng lại chậm rãi mở cửa ra

      - Xin hỏi có chuyện gì sao?

      Đối phương gương mặt tức đến méo xệch, ném giận dùng tiếng Trung

      - Xin hỏi đội trưởng đội đặc nhiệm Phi Ưng Lệ Đại Công có ở đây ?

      - Ngươi tìm ấy có chuyện gì?

      Người nọ lấy ra giấy chứng nhận

      - Chúng ta ở cục điều tra Liên bang Mĩ có chuyện cần gặp

      Phượng Đình nhìn giấy chứng nhận rồi liếc mắt

      - Là chuyện công

      - Nha! Thực đáng tiếc, nhưng hôm nay là ngày nghỉ, Lệ Đại Công còn nghĩ ngơi

      rảnh.

      rồi thi hành trò cũ đóng sầm cửa lại. Tên kia thân thủ nhanh chặn lại

      - Tiểu thư, ngươi thực hơi quá

      - Ta! Ngươi có nhầm ? Ngươi dám vào ta báo cáo là các ngươi ức hiếp dân

      lành.

      Mọi người chen chúc ra xem, lúc Lệ Đại Công bước ra

      - Lệ đội trưởng, chúng ta có việc cần khẩn cấp, mong ngươi toàn lực phối hợp

      Phối hợp!

      Namnhân kia bước ra, Phượng Đình nắm chặt tay lão công, nhưng để ý

      - Có chuyện gì mà các ngươi phải đến tận nơi này?

      Đối phương sắc mặt thêm khó coi, chần chừ 1 lúc nhìn vẻ mặt biểu tình muốn đá ngay bọn họ văng ra của người nhà họ Lâm

      - Chuyện này…chuyện này…Công tước bỏ trốn

      - Cái gì? Ngươi cái gì?

      - Có lầm ?

      - Các ngươi làm ăn thế nào mà để chạy mất. phải đưa ra sân bay rồi

      sao, mà lại có thể chạy trốn!

      Bên dưới mọi người mãnh liệt ồn ào, Phượng Đình thị uy họ mới im lặng.

      Nghe được tin tức này, sắc mặt Lệ Đại Công trùng xuống, nhìn Giang Chấn như trao đổi gì đó, rồi quay lại trấn an mọi người

      - Xin lỗi mọi người, ta có việc phải 1 lát!

      - sao, đừng để ý chúng ta, con có việc hãy .

      Nhạc phụ đại nhân khoan thai . Bên cạnh Phượng Đình lo lắng, run sợ ra mặt

      - có việc gì đâu em!

      tựa hồ như cảm nhận được lo lắng của nàng, rồi xoay người

      Lúc sau khi Đại Công quay trở về, nhìn Phượng Đình :

      - Bọn họ muốn gì?

      - Công tước đường ra sân bay, được 1 đám người có vũ trang mang .

      Cách sát phong tỏa mọi tuyến đường cả hàng làm đường biển

      - FBI muốn bọn giúp?

      Lệ Đại Công gật đầu.

      - Phượng Đình tình huống khẩn cấp, phải thông báo cho em.

      Phượng Đình cúi đầu, nhìn chằm dép lê ở dưới chân

      - , hãy cẩn thận.

      Kỳ thực, nàng muốn đừng . Nhưng đây là chức trách của , nàng phải nhẫn nại, để yên tâm làm việc

      - Em ở nhà bảo trọng

      - Ừm.

      Cổ họng nghẹn lại, chỉ có thể gật đầu.

      Lệ Đại Công hôn từ biệt vợ rồi ra ngoài. Khi xe khởi động, hai chân nàng hướng chạy .

      - Đại Công .

      Nàng hô to chạy ra “đừng để bị thương”

      Con mắt dấy lên lo lắng, dùng lực ôm vợ vào lòng

      - cố gắng !

      - Tốt lắm, đừng để tên tội phạm đáng ghét kia nhởm nhơ ngoài vòng pháp luật.

      Lệ Đại Công theo xe họ rời . Phượng Đình chết đứng nhìn chiếc xe 1 xa dần, rồi mới quay vào. Vừa xoay người gặp ngay Tĩnh Vân. Cùng Tĩnh Vân bước vào, nàng còn cười cổ động trấn an

      - Ta sao! rể ngươi xảy ra chuyện gì đâu!

      - Chị tin vậy.

      Tĩnh vân nhíu đôi mi thanh tú

      Phượng Đình đầy tự tin trả lời :

      - Đương nhiên!




      vài ngày trôi qua mà thấy tin tức gì của chồng.Phượng Đình bối rối yên. Lại thể gọi điện sợ ảnh hưởng đến chuyên tâm của chồng. Vì vậy chỉ có thể nằm nhà vẽ, xem tivi ấn loạn xạ hết kênh này đến kênh khác. Tinh thần tra tấn vài ngày, nàng buộc chính mình trực tiếp tắt ti vi, trở lại máy tính làm việc, nhưng thể làm được gì

      Ngoài nàng, Nặc Nặc bởi vì mấy hôm nay chủ nhân về, nhìn vẻ ưu tư. Bụng đói chạy đến tủ lạnh cào cấu. Phượng Đình mang cho nó ít bánh quy nhưng nó vẫn chạy ra tủ lạnh cào cào. Là chồng nàng chiều nó, luôn cho ăn sườn

      - Đáng giận, ngươi chê bánh quy, chỉ muốn ăn sườn chứ gì?

      Phượng Đình nheo mắt lại, trừng mắt liếc mắng to

      - ta cho ngươi biết, ta giống Lệ Đại Công cho ngươi ăn sườn.

      rồi ném Nạc Nặc 1 cái, trở về thư phòng

      Lúc nàng xuống, vì có sườn ăn, đói, Nặc Nặc đành chấp nhận ăn bánh quy, biểu cực kì kháng nghị bị bà chủ ngược đãi

      Có tiếng điện thoai!

      Phượng Đình 2 mắt sáng lên, mắt trào tia hy vọng, bỏ bát bánh quy chạy tới

      Uy, là Đại Công phải ?

      Khi nhấc điện thoại lên,nàng dập tắt hi vọng

      - Alo, đại tỷ

      - Nha!Tĩnh Vân.

      Biết phải thanh trông đợi Phượng Đình ai oán nằm xuống ghế. Còn Nặc Nặc cũng tiu nghỉu

      - Đại tỷ, tỷ có khỏe ?

      Tĩnh Vân với vẻ lo lắng



      - Chị vẫn ổn.

      rồi trừng mắt lên sàn nhà thở dài. Nàng phải học chồng, phải bình thản, bình thản

      - Chị, rể liên lạc gì sao?

      - Ừm

      - Chị, mẹ thấy chị ở nhà 1 mình lo lắng, chị có muốn về nhà ở vài hôm?

      - sao.

      Phượng Đình thở sâu. Dù sao chị phải làm việc, chị vẫn ổn mà

      - Ân, đại tỉ, hãy chú ý mình!

      Nghe được câu này, Phượng Đình bắt đầu lải nhải

      - Em đó mới cần cẩn thận, 24 tuổi rồi mà cứ mơ mơ màng màng. đường cẩn

      thận lạc đường, nếu lạc phải gọi ngay về nhà, còn nữa di động đừng quên sạc pin….

      - Ách, cái này ta biết mà…

      Nghe vậy Tĩnh Vân trối chết, chạy thôi.

      - Vậy chị làm việc , mẹ gọi em chuyện.

      -Bye

      Nàng dùng tốc độ nhanh nhất cách 1 tiếng cắt đứt điện thoại

      Nghe tiếng điện thoại tắt,Phượng Đình nhíu mắt, rồi đặt nó về vị trí cũ. Chồng nàng là, gọi điện thoại báo bình an tốn thời gian lắm sao?

      Phượng Đình vuốt ve Nặc Nặc 2 cái đứng dậy

      - Ta phải làm việc đây

      Nặc Nặc chui vào ổ của mình. Nàng quay lại máy tính, cố gắng an ủi chính mình. Lệ Đại Công chắc còn bận rộn, chắc mai ấy gọi điện, nhất định thế

      Ôm ấp tâm tình chờ mong, nàng miễn cưỡng chấn an tinh thần, bắt đầu vẽ



      Sau đó 1 tuần trôi qua, tin tức chồng vẫn bặt vô tín, nàng càng lo âu, đêm mất ngủ, có ngủ lại toàn mơ thấy ác mộng

      Lo lắng tra tấn Phượng Đình, bên kia Tiểu Quyên thúc giục

      - Tiểu Quyên à ta thực xin lỗi, nhưng chồng ta sống chết nào còn , ta

      có tâm trạng để vẽ nữa

      - Lâm Phượng Đình. Ngươi là họa sĩ chuyên nghiệp, phải biết phân biệt việc công,

      việc tư. Nếu ràng, chẳng lẽ lão công của ngươi gặp chuyện ngươi vẽ nổi

      Kia 1 câu, chạm đến điều nàng sợ nhất

      - Tiểu Quyên, ngươi gì cơ. Ta muốn nghe, ta cúp điện thoại đây!

      - Ngươi!!!

      Tiểu Quyên thực tức giận, bụp tay phát vào bàn, mực màu rơi đầy xuống đất

      - Tiểu Quyên ngươi sao vậy.

      Bên kia Phượng Đình nghe thấy thanh đổ vỡ

      - Ngươi ổn chứ!có phải hay bênh tim mi tái phát

      - Cái kia?

      - Ngươi khỏe ? Hay ta giúp ngươi gọi xe cứu thương

      Tiểu Quyên nghe tới xe cứu thương ngay lập tức phục hồi lại tinh thần

      - Ta sao!

      Phượng Đình giờ ngươi hãy hít sâu, thở đều

      - Có tiếng chuông, ta phải ra mở cửa, ngươi chờ chút!

      - Phượng Đình…đừng mở của…alo Phượng Đình

      kịp nữa rồi

      Vô số đèn nháy, người vây quanh khi thấy nàng ra

      - Lệ phu nhân, nghe trong lúc truy đuổi đám công tước, có kẽ nổ súng khiến

      Lệ đội trưởng bị thương, giờ tình hình rất nguy hiểm, xin hỏi điều đó có hay ?

      - Lệ phu nhân, xin hỏi cảm giác tại của ngươi

      - …

      Mọi ánh mắt, những chiếc mic chĩa vào nàng.Quanh quanh đâu cũng là phóng viên. việc phát sinh quá đột ngột, khiến Phượng Đình hoảng sợ, lui từng bước đóng sầm cửa nhà

      Bên trong nhà nghe tiếng chuông cửa ngừng vang lên

      - Sao lại thế này…Họ là ai?Sao bọn họ lại xuất trước cửa nhà nàng..bọn họ

      vừa mới …mới

      Giờ đây, sắc mặt Phượng Đình tái mét, tay chân run rấy

      - Phượng Đình, ngươi sao chứ? Phượng Đình? Đáng chết, ta kêu ngươi

      mở cửa, ngươi nghe!

      - Nha!Tiểu Quyên, ngươi mau, chồng ta…chồng ta làm sao?

      - Tin tức vừa báo là có xảy ra bắn nhau, bị trúng đạn

      Chồng nàng…Lệ Đại Công…trúng đạn!!!

      Hai chân Phượng Đình mềm nhũn, ngã quỵ .Ầm 1 tiếng

      - Phượng Đình? Ngươi ổn chứ?

      - Ta…ta.Nàng nắm chặt điện thoại, run rất ngừng

      - Ngươi đừng vội, thông tin chưa chính xác

      Đúng rồi.Nàng phải đến tổng bộ để hỏi.Ánh mắt rói loạn cúp điện thoại khóa cửa ra ngoài

      - Lệ phu nhân…xin hỏi…

      - …

      Phượng Đình lòng như lửa đốt, phải đến tổng bộ để hỏi xem tình hình của chồng. Mà bọn họ cứ bao vây lấy nàng thế này, sao được. Lửa nóng trào lên, chửi ầm

      - Ta có cảm giác gì sao? Người nhà các ngươi chết, ngươi có cảm giác gì?

      Nàng đẩy bọn họ trong cơn tức giận.

      - Các ngươi, tránh ra, tránh ra cho ta , đừng có cản đường của ta!

      Cuối cùng thoát khỏi bọn họ, ra đường vẫy chiếc tắc xi chạy đến tổng bộ.
      Last edited: 23/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :