1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Người giám hộ vô lại - Dung Băng(Q3 c62) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 62:
      “Nhưng mà. . . . . .”
      “Nhưng mà cái gì? Nhưng mà của khổ sở sao? Nhưng mà, nhưng mà, nhưng mà! SUSAN, đời này của em, xong đời, tính toán hao tổn cuộc đời thân của sao?”
      Sắc mặt của Dạ Huyền Phỉ, đột nhiên biến đổi cái, mặc dù như cũ làm cho người ta nhìn hiểu, bộ dạng lưu manh này của , rốt cuộc coi là cái gì. . . . . . nhưng là người nhìn hiểu sao? Hay là căn bản muốn hiểu?
      “Được rồi, tạm ngừng, chúng ta đề tài này nữa OK? Mỗi lần đến đề tài này, giữa hai chúng ta, nhất định người thoải mái, chuyện như vậy, cần thiết!”

      “Em cũng muốn! Nhưng mỗi lần em. . . . . . Kiềm chế được!”
      Tình cảm bị đè nén quá lâu, chắc chắn có thời điểm biến dạng, hơn nữa có lúc cũng chắc chắn muốn đè nén thêm, cũng được, cũng được, coi như hết! ngầm thở dài cái, cố gắng để cho trạng thái của mình trở lại lúc ban đầu!
      sao! Em hiểu vì tốt cho em, em cũng biết em hao tốn tâm tư người ấy là vô ích! Nhưng giống như , Dạ ~~ em cũng khống chế được!”
      Cười khổ với Dạ Huyền Phỉ phen, Dạ Huyền Phỉ bất đắc dĩ lộ ra vẻ mặt khổ sở, cũng như thường ngày, kéo vào trong ngực của mình, nhàng vỗ bả vai của !
      “Kẻ ngốc, có ai để cho em chịu đựng, khi em ở trước mặt , cần ngụy trang!”
      “. . . . . . Dạ!”
      “Cũng cần thiết cho cảm động, Susan, với em từ lâu rồi, ở trước mặt , là chính mình là tốt rồi! có ai để cho em mệt mỏi như vậy, hiểu chưa?”
      “Ừ! Em hiểu !”
      “. . . . . . Đứa ngốc!”
      “Em ngốc! Nếu em ngốc, Mang thiếu cũng để cho em sống ở Dạ Sa giúp !”
      “Còn nhắc?”
      Đối với , quên trai, có khó khăn như vậy hay ? Trong lòng rất buồn bực!
      Hơn nữa phụ nữ đều ngốc như vậy sao? Biết rất ràng thể nào, cũng nghĩ mãi mà , rốt cuộc còn cố chấp như thế làm gì!
      “A, được rồi, được rồi, nữa, thôi, em rồi, để cho của biết chuyện này, vậy em cũng hồi báo, nhưng mà bất kể như thế nào, vẫn phải thu thập thông tin, sau này nếu có chuyện gì xảy ra, cũng xử lý tốt chút!”
      “Được! Nếu lần này em nghe , như vậy dĩ nhiên cũng nghe em!”
      Cười cười, đem rượu đỏ bên trong ly cao cổ uống sạch, sau đó kéo , rời khỏi quầy rượu!
      Thời điểm ngang qua bên cạnh A Khải, trong đôi mắt Dạ Huyền Phỉ, vẫn thoáng qua tia khinh bỉ, người đàn ông, nếu như như vậy, có tôn nghiêm, vậy cũng bằng , hoặc là , bằng nên sống thế giới này!
      xin xỏ tình . . . . . . Tuyệt đối ! Cho dù thích người ở bên cạnh mình. . . . . .
      “Dạ, biết ? hành động rồi!”
      “. . . . . . Ai?”
      “Giả bộ ngu cái gì? còn biết là ai sao? Đương nhiên là lão Đại chân chính của J! Hắc Long lần này thông minh, xem ra nổi giận!”
      Đồng hồ đeo tay công nghệ tiên tiến nhất, mỗi ngày đều ngừng phản hồi cho tin tức mới nhất, mà lúc này đây, lại có tin tình báo mới!
      “Ha, đó phải là vừa đúng sao? Vừa lúc có kịch vui để xem, phải là việc chuyện tốt hay sao?”
      “. . . . . . Xin , nếu như bị tra được, là người của hắc K, như vậy thể hai câu đơn giản như vậy nữa! Có thể sống mái với nhau!”
      Sau khi lên xe, Susan nhức đầu xoa đầu của mình, trong lòng hồi căm tức, những chuyện bạo lực này, tựa hồ cũng chỉ biết dùng bạo lực để giải quyết! Nếu như hai đại bang phái này sống mái với nhau, như vậy đoán chừng xong đời. . . . . . Đánh chính diện, tuyệt đối tử thương vô số!
      “Mặc kệ , càng thêm chuyện tốt, trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, hai hổ đánh nhau, tất có bị thương! Tùy bọn họ đấu thế nào, chỉ cần chúng ta tham dự vào OK rồi! Được rồi, cười cái cho xem, thích dáng vẻ em cau mày!”
      “Tình huống này, rất khó bật cười!”
      Sau khi xe chạy, Susan tiếp tục chuyên tâm phân tích tin tình báo, nhìn như vậy, Dạ Huyền Phỉ cũng nhịn được lắc đầu!
      Người phụ nữ này dường như vẫn luôn như vậy, trước kia chưa biết trai, trong thế giới của , cũng chỉ có những số liệu kia, ngừng phân tích tình báo, đầu não quả có tình cảm giống như máy tính!
      Mà sau khi biết trai, trong thế giới của , có thêm trai, cũng quản những thứ khác, cũng có thêm ví trí còn trống nào khác sao?
      Ai ~~ thở dài a, ngửa mặt lên trời thở dài!
      ——— ————-
      Thân thể Phong Thiên Dục, sau tuần, bác sĩ xác định có vấn đề gì, cũng có đảm bảo của bác sĩ, cho nên Hàn Bối Bối mới có thể đồng ý để cho bắt đầu xuống giường lại!
      Hơn nữa bữa tiệc lần trước Cát Văn Huệ nhắc tới, cũng được từ từ chuẩn bị!
      Dĩ nhiên, mở party chỉ bởi vì khỏe lại, chủ yếu là giới thiệu lại thân phận của Bối Bối, hơn nữa để cho mọi người hiểu được quan hệ của hai người!
      Cát Văn Huệ sai, trong công ty, ra vẫn có rất nhiều người thích Bối Bối! Những điều này đều nhìn ra!
      Hơn nữa xin lỗi, người đàn ông có tham muốn giữ lấy tương đối mạnh, nếu là người phụ nữ của , như vậy dĩ nhiên cần thiết chia sẻ cho người khác, hơn nữa bất kể như thế nào, Bối Bối. . . . . . được, nhịn được, ánh mắt của người đàn ông khác nhìn !
      . . . . . . Là của !
      “Này này, Phong Thiên Dục! Cái người này sao nghe lời? phải để cho nghỉ ngơi sao? Chuyện trang trí, giao cho em và Vương tẩu là tốt rồi!”
      lại có vấn đề gì, tại bác sĩ phải qua sao? Thân thể của sao. Em để cho nhúc nhích, thân thể của cũng sắp gỉ rồi!”
      “Vậy cũng cho phép, ngoan ngoãn ngốc ở bên cho em, còn tới nữa, em khách khí với !”
      Party hôm nay chia làm hai tăng, tăng đầu diễn ra ở Phong gia, mọi người tận tình chơi đùa, rồi sau đó sau khi cơm nước no nê, mọi người tới KTV hoặc quán bar, tóm lại an bài tốt!
      “Đừng như vậy, Bối Bối, em như vậy khiến cảm thấy bản thân rất rảnh rỗi, cảm thấy biết phải làm sao, để cho giúp tay !”
      “Cũng có gì cần giúp đỡ, chỉ là trang trí chút thôi, đừng nhúng tay vào, nghỉ ngơi !”
      “. . . . . . Bối Bối!”
      “Ngoan, nghe em, nếu nghỉ có phần thưởng!”
      “Phần thưởng gì?”
      Mặc dù nhân viên trong công ty, lục đục chạy tới, hơn nữa trực tiếp tiến vào trong nhà, chào hỏi Phong Thiên Dục và Bối Bối, nhưng mà sau khi bọn họ gật đầu cái, cũng quá quan tâm!
      có biện pháp, hai người kia gần đây ngọt ngào có chút ngấy, trong mắt họ, cũng chỉ có nhau mà thôi! Cho nên. . . . . . Hắc hắc, có số việc có thể hiểu!
      “Ừ. . . . . . nụ hôn của Hàn Bối Bối, có được hay ?”
      “Woa ~~ nghe tệ, nếu muốn, như vậy bây giờ phải ngoan ngoãn ngồi trở lại ghế sa lon chứ?”
      “Ừ hứ!”
      “Tốt lắm, đến đây , cho em hôn!”
      ôm hông của , trực tiếp ôm vào trong ngực mình, rồi sau đó để cho môi ấn lên mặt nụ hôn, mới cam tâm tình nguyện rời !
      Sau khi xoay người, Hàn Bối Bối cố ý làm động tác muốn đạp cho cước, khiến cho cả đám người cười rối rít!
      Nhưng mà quan tâm. . . . . . Mà cần quay đầu lại, cũng hiểu chuyện gì xảy ra. . . . . . Vừa vặn, cũng quan tâm, cùng thế giới của , cho tới bây giờ đều để ý ánh mắt của người khác!
      cũng sớm chuẩn bị xuống Địa ngục xong rồi, phải sao? Huống chi. . . . . . Chỉ cần có ở nơi đó, như vậy liền tuyệt đối phải là địa ngục!
      Nghĩ như vậy, nụ cười mặt, cũng càng thêm rực rỡ, càng thêm đẹp mắt. . . . . .
      Trong góc, người phụ nữ nào đó, bởi vì màn ấm áp này, sắc mặt trở nên có chút dữ tợn! Quả đấm gắt gao nắm chặt, cơ hội. . . . . . Tới, chính là tối hôm nay rồi. . . . . . Tuyệt bỏ qua!
      Cùng nỗ lực lâu như vậy, cuối cùng cũng có chút hiệu quả rồi, mặc dù là lợi dụng người đàn ông khác, nhưng mà chỉ cần có thể giữ chân Phong Thiên Dục, vậy bất kể như thế nào, chính là đáng giá! Là để cho cảm thấy thỏa mãn!
      Phong, Phong, rất cảm giác ở bên cạnh , cho nên tại sao có thể buông tay? Tại sao có thể để cho rời khỏi em? Tại sao có thể để cho chúng ta kết thúc?
      , phải vậy, giữa chúng ta, vĩnh viễn cũng kết thúc, bắt đầu từ buổi tối hôm nay. . . . . Giữa chúng ta có thêm khởi đầu mới!
      Ánh mắt của , gắt gao tập trung vào an tĩnh ngồi ghế sa lon, cả ánh mắt cùng khuôn mặt đều tràn đầy thể rời bỏ. . . . . .
      ràng, Hàn Bối Bối cũng ràng cảm giác được cái gì, theo phản xạ xoay đầu lại nhìn chút, ai cũng thấy, thể làm gì khác hơn là cúi đầu, tiếp tục suy nghĩ. . . . . .
      rất kỳ quái, mặc dù cần quay đầu lại, cũng biết ánh mắt Dục, vẫn luôn bám theo !
      Nhưng mà vì sao. . . . . . Vì sao cảm giác, ngoại trừ ánh mắt của Dục còn có người, ngó chừng , cũng tựa hồ ngó chừng Dục. . . . . .
      Mặc dù rất buồn bực, mặc dù rất khó hiểu, nhưng cũng quan trọng, quan trọng là buổi tiệc hôm nay!
      Đèn màu trong nhà cũng trong giây lát sáng lên, khi tất cả chuẩn bị xong xong, Hàn Bối Bối rốt cuộc hưng phấn nhảy tới bên người Phong Thiên Dục!
      Mà hai người bọn họ lại là chủ nhân của bữa tiệc này, cho nên lúc mở màn, dĩ nhiên cũng phải là ra sân trước, tức thời giới thiệu thân phận của Bối Bối, sau đó là quan hệ của hai người, mặc dù cũng rất nhiều người tiếc hận, nhưng có nhiều người tới chúc phúc hơn!
      Dù sao Bối Bối đối với bọn họ mà , mặc dù đẹp, nhưng mà bọn họ cũng đều hiểu, người phụ nữ như bọn họ với nổi, người cỗ khí chất cao quý, phải ai muốn có, liền có thể có!
      Đồng dạng, nếu là người phụ nữ của ông chủ, như vậy còn muốn tranh giành cái gì? Người sáng suốt, đương nhiên là vỗ tay chúc phúc rồi, tuyệt đối có con đường thứ hai có thể lựa chọn!

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :