(6-3): Mở cửa, bóng người bước vào, cánh cửa lại nhẹ nhàng khép lại, trong gian như có mùi hương thoang thoảng nào đó cùng ánh đèn trắng chập chờn đầy dụ dỗ, người vừa mới bước vào như tồn tại, bước chân di chuyển tiếng động và bóng người hắn như chìm trong những bóng đêm chớp động luân phiên. Bóng đen dừng lại trước chiếc giường màu tím đậm, bên cạnh chiếc giường, một hộp đèn màu trắng mỏng manh tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt, có thể thấy được qua những ánh sáng nhỏ nhoi ấy, là gương mặt chìm vào giấc ngủ ngon. gái giường tựa như một thiên thần bình yên, có thể thấy được hàng lông mi đen cong che phủ đôi mắt đã nhắm lại, đôi môi đỏ hồng tự nhiên quyến rũ cùng mái tóc buông thả tùy tiện nệm tím hồng, nhìn bây giờ dễ dàng mang đến cho người ta cảm giác dịu dàng và yếu đuối, dù biết rằng, khi đôi mắt lạnh kia mở ra, sẽ chỉ toàn là hờ hững hư vô. Đôi mắt vẫn ngắm nhìn chưa dời , tựa như nuối tiếc muốn dời xa, tay muốn đưa ra vuốt lấy mái tóc mềm, để ngửi lấy được mùi hương mát lạnh tựa mưa hoa, mắt muốn nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh sáng ngời nhắm lại, để có thể hiểu rõ được điều ẩn sâu trong đó là gì, và môi, chỉ muốn hôn lên đôi môi ngủ say kia, để thỏa mãn những nhớ thương chưa được lấp đầy, nhưng hắn biết, lúc này thể làm như vậy, bởi lẽ, nếu hắn làm như thế, chắc chắn mọi chuyện sẽ kết thúc. Cứ như vậy, trong bóng đêm mờ ảo ánh đèn, có một bóng người đứng chìm vào khoảng tối, đưa đôi mắt ngắm nhìn người một người, đầy da diết nhớ thương, và rồi một lúc lâu sau đó, cánh cửa mở ra lại khép lại, bóng đêm, lại hoàn lại bóng đêm như ban đầu. … Lâm Thư Tuyết chân trần bước xuống cầu thang, tối qua mặc dù là khác giường, nhưng kì thật cũng đến nỗi mất ngủ như tưởng tượng, ngược lại là đã ngủ rất say, điều này thật kì lạ. “Lâm Thư Tuyết, ở đây thật sso” Tiếng oang oang đột nhiên vang lên của Mạnh Long làm Lâm Thư Tuyết xém nữa bước hụt, mới sáng sớm có cần hù dọa trái tim người khác như vậy , đưa mắt nhìn theo nơi phát ra tiếng nói, thì thấy tên mặt dày Mạnh Long và Hạ Lâm Phong ngồi với nhau bộ sofa bằng lông thú của Ý. Mạnh Long mở to đôi mắt ngạc nhiên nhìn Lâm Thư Tuyết bước xuống phòng bếp, thấy pha cà phê và làm bữa sáng, hắn lại càng ngỡ ngàng quay sang nhìn vào ông bạn ngồi bên cạnh, giọng ngập ngừng 1 lúc mới lên tiếng. “Cho dù là vậy, tớ cũng đợi 2 người chia tay” Mạnh Long nói xong thì ra vẻ tội nghiệp mà 2 tay che mặt chạy , nhìn hắn cứ như kiểu quả phụ bị bỏ rơi bằng, nhưng thực chất, trong lòng lại gào thét hoan hô, ngồi lên xe, giọng mừng rỡ hắn nói với người qua điện thoại. “Xong rồi, thành công”
(6-4): Quay lại bên trong tòa nhà, Hạ Lâm Phong như thèm để ý Mạnh Long làm quá rồi chạy , đôi mắt hắn vẫn thủy chung nhìn người con gái vừa mới xuất hiện, trong mắt như sáng lên những ánh sáng dịu dáng đầy ngọt ngào hiếm thấy. Người con gái trong phòng bếp, mái tóc dài buông thả, đen láy, bồng bềnh như con sóng nhỏ, chiếc váy tím sậm màu nổi bật nước da trắng hồng và đôi chân thon dài, giữa ánh sáng ban mai tỏa ra, như là thiên thần 8 tuổi khi đó. Lâm Thư Tuyết bỏ qua đôi mắt như diều hâu của Hạ Lâm Phong, bưng ly cà phê và tô phở đậm chất Hà Nội lên bàn, cầm thêm ly nước và cái đũa nhỏ, ung dung thưởng thức bữa sáng một mình. Hạ Lâm Phong nhíu mày khi thấy Lâm Thư Tuyết ăn một mình, đặt quyển báo xuống bàn, hắn bước lại phía người con gái vô duyên kia, đứng trước bàn, hoàn toàn hài lòng mà lên tiếng. “Lâm Thư Tuyết, sao làm bữa sáng cho tôi” Lâm Thư Tuyết thèm trả lời mà tiếp tục ăn phở của mình, sao phải làm bữa sáng cho Hạ Lâm Phong, hắn có bị điên vậy, đừng tưởng ở nhà hắn mà đòi sai vặt , phải ô sin cao cấp cho hắn. Hạ Lâm Phong tức thể chịu được, nhưng cuối cùng vẫn thể nào làm gì được, quay vào bếp, lấy ra bánh mì cho vào nướng lại, cầm hai hộp bơ kẹp và ly nước lọc để xuống đối diện , quay vào lấy 4 lát bánh mì ra, ngồi xuống bàn, hắn hầm hầm hổ hổ trút giận lên những thứ xung quanh mình. Nhìn hai món ăn của hai người, đã có thể thấy rõ sự khác biệt lớn ở đây, một là phần ăn đạt tiêu chuẩn tốt của bữa sáng, còn một là khô khốc thiếu thốn đến đáng thương, ly cà phê thơm lừng thỏa hương như trêu ngươi ly nước lọc mùi vị, còn có tô phở nóng hổi thơm mùi hành phi khác xa hai cái bánh mì kẹp bơ sốt lạnh tanh, và, 1 buổi sáng, 2 tâm trạng, một hoàn hảo, còn một đầy bụng lửa. Lâm Thư Tuyết ngồi xe của Hạ Lâm Phong, nhớ lại những phút trước đã diễn ra một cuộc đàm luận của hai người, Hạ Lâm Phong sẽ chở làm, bù lại, sẽ phải nấu ăn cho hắn, nghĩ lại mặc dù thấy mình hơi thiệt một chút, nhưng đành nhường hắn một lần vậy, dù gì ở đây taxi cũng được phép ra vào. Hạ Lâm Phong hài lòng ngồi lái xe, tâm trạng cũng đã được xoa dịu nhiều, chở lại, chuyện này vốn dĩ hắn sẽ làm, nhưng bây giờ lấy nó ra đặt điều kiện với , hắn tội gì mà làm chứ. … Tập đoàn Hạ Lâm Lý Nhã Kỳ ôm hai chồng tư liệu chạy lung tung từ phòng này sang phòng khác, nhìn nàng tràn đầy năng lượng nói liên thiên chuyện trời đất hỡi nào đó, nhưng các nhân viên lại rất tập trung lắng nghe, thỉnh thoảng còn vang vọng tiếng cười to khắp căn phòng, chẳng mấy chốc, khí đã vui lên nhiều. Lý Nhã Kỳ vẫn mải 8, thì lại thấy bóng dáng Vân Vũ Phương tiến lại phía mình, mắt mèo sáng lên, nàng để lại câu hẹn gặp lại rồi chạy mất dạng, nhìn gương mặt tối đen sát khí của bà Là Sát kia, đâu dại đụng vào. Vân Vũ Phương từ lúc ăn một cái tát của Lâm Thư Tuyết thì tâm trạng đã rất tệ, phải nói là ổ kiến lửa mẹ, bây giờ, các nhân viên cấp dưới đều là những công cụ xả giận của ta, dĩ nhiên những người đó đâu ngu ngốc gì mà để ta thừa nước thả câu. Vân vũ Phương thì dừng lại, nhìn hai người giằng co trước mắt thoáng nhíu mày, tên Mạnh Long mặt lì này thật lăng nhăng, hết Lâm Thư Tuyết rồi đến Trương Diệp Lan, hắn ta lại đổi khẩu vị rồi sao. Trương Diệp Lan nước mắt đẫm lệ bịt tai như muốn nghe Mạnh Long nói gì, đã quyết ̣nh sang Nhật công tác, cũng hy vọng nguôi ngoai phần nào đau đớn do tình mang lại, để có thể tự tin đứng trước mặt hắn mà nói tiếng chúc phúc, nhưng nào ngờ lại gặp ngay hắn lúc này, lúc này, vẫn chưa chuẩn bị được tâm lý ấy. Mạnh Long đau lòng nhìn người con gái khóc lóc trong lòng, kéo vào phòng làm việc của mình, sau đó trấn tĩnh bằng một nụ hôn dài nhiệt tình, nhìn nước mắt chảy dài của , tim trong lồng ngực như bị ai bóp nghẹt. Lúc chưa phát hiện ra tình cảm của mình, hắn đã vô tư mà nhận lời giúp đỡ của người kia, nhưng nhìn thấy đôi mắt long lanh nước mắt của Diệp Lan, hắn đã kìm được mà lung lay rung động, để rồi cuối cùng nhận ra mình đã . Vốn dĩ hắn sẽ từ từ giải thích cho hiểu, nhưng nào ngờ đột ngột nhận được thông báo là sẽ công tác xa, lúc ấy hắn đã kìm được mà chạy tìm , muốn giữ lấy gái yếu đuối này. Trương Diệp Lan ngồi trong lòng Mạnh Long nghe hắn nói, đôi mắt ngập nước mở to, lại nghe thấy người nọ nói giữ bí mật, cũng màng họ mình bị lừa mà gật đầu, dù gì chuyện này cũng ảnh hưởng gì đến Hạ Lâm Phong cả. Vậy là trong công ty, tổng giám đốc Mạnh Long yên tâm mà giở hết những chiêu trò tán tỉnh với Lâm Thư Tuyết, như nói cho ai đó rằng, cho dù hắn có là bạn trai, nhưng chỉ cần hai người chia tay, hắn sẽ ngay lập tức nhảy vào đó. Và dĩ nhiên, làm như vậy chỉ là giết gà dọa khỉ, để cho hai người họ phải luôn ở cùng với nhau mà coi chừng hắn, và trong những lúc hắn tiếp cận Lâm Thư Tuyết nữa, thì Lâm Thư Tuyết cũng phải ở cùng Lâm Phong để đề phòng cảnh giác.
(6-6): Lâm Thư Tuyết mặt đầy sát khí gõ máy tính trong phòng làm việc, thật ngờ tên Mạnh Long kia thật chai mặt, cứ tưởng chỉ cần 1 tuần hắn sẽ bỏ cuộc, nào ngờ đến cả bạn gái của bạn cũng bỏ qua, đúng là loại người hết thuốc chữa. Lâm Thư Tuyết gõ những chữ cuối cùng sau đó chờ in ra, mấy ngày nay ở nhà thì bị tên kia đòi hỏi ăn uống, lên công ty còn phải né tránh tên mặt lì Mạnh Long, thật sự sắp chịu nổi mà bùng nổ. Cầm lấy bản in ra ngoài, đến thang máy thì mới nhớ ra đã quên thẻ trong phòng, nhìn sang thang máy bên kia mới tới tầng 13, nghĩ cũng cách 2 tầng là đến tầng họp, bây giờ cũng rất vội, Lâm Thư Tuyết tiến về thang bộ ngay bên cạnh. Người đứng ở phía sau nhìn thấy Lâm Thư Tuyết bước xuống cầu thang, bên môi hiện lên nụ cười nham hiểm, chân bước theo sau, đôi mắt vẫn nhắm lấy con mồi trước mắt của mình. Lâm Thư Tuyết bước xuống từng bậc thang một, bất giác, trong gian, chỉ còn nghe thấy tiếng giày cao gót nhẹ nhàng vang lên, tất cả nhân viên đều tập trung vào công việc, sự im lặng đến đáng sợ diễn ra. Bỗng nhiên, người phía sau ngờ tới lại tăng nhanh bước chân, tay cầm 2 chiếc giày cao gót, chân trần mà lao nhanh về phía con mồi, đến khi đụng trúng được vào người con gái ngã xuống kia, thì nhanh nhẹn bỏ chạy, Lâm Thư Tuyết, chết . Lâm Thư Tuyết dựa vào những năm học võ thì đã sớm đoán ra có người theo sau mình, đến khi người bị đẩy xuống, né tránh, mà chỉ chuyển nhẹ chân, làm sao cho chịu ít lực thương tổn nhất, vẫn gánh chịu cú ngã xuống cầu thang và đồng ý ôm lấy đất mẹ thân thương để tâm sự, chỉ thấy bên khóe môi đã bị mái tóc đen che khuất, lại cong lên nụ cười kì dị. … Hạ Lâm Phong ngồi trong phòng họp, hoàn toàn nghe thấy tiếng xôn xao bàn tán bên ngoài, bởi vì lầu 88 đã bị phong tỏa trong 3 tiếng, một nhân viên nào có thể tiếp cận, còn tự hỏi tại sao Lâm Thư Tuyết lại chậm chạp như thế, thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Dĩ nhiên tiếng chuông ấy phải của mọi người ở đây, bởi vì trừ người tối cao ngồi kia, bọn họ ai giám đặt chuông trong lúc làm việc cả, nếu người đó muốn mình nhanh chóng bị sa thải, thì có thể làm vậy. Còn tò mò vì tại sao chủ tịch lại nghe máy, mà như mọi khi tắt , thì đã thấy bóng người lao nhanh khuất khỏi cánh cửa, trong phòng, lúc đầu là mặt ngơ như cái phỗng, sau đó, lại nổi lên bàn tán xí xào. ̀nh Văn mặt tái mét chạy theo phía sau chủ tịch, vừa mới nhận được điện thoại của phòng thứ kí, cứ tưởng chủ tịch sẽ nghe, nào ngờ vừa nghe xong, lại vội vàng chạy như thế này, chuyện gì xảy ra, tổng thống giá lâm sao. Hạ Lâm Phong mặt đông lạnh chạy lại phía thang bộ, trong đầu, chỉ còn vang lên tiếng nói Lâm Thư Tuyết bị té cầu thang, biết suy nghĩ gì, cũng biết làm gì ngoài chạy tìm bóng dáng , Lâm Thư Tuyết, tốt nhất đừng bị sao đấy. Nhìn thấy đám người tụ tập phía trước, hơi thở gấp rút ́ gắng thu lại, bước chân còn lao như ngựa phi nữa, nhưng lại thấy một bước chân, sao dài đến như thế, đám người nhìn thấy hắn đã chủ động nhường đường, chẳng mấy chốc, xuất hiện trước mắt, là gương mặt chảy máu cùng với đôi mắt đã ngất lịm . Nhóm người còn ngạc nhiên biết tại sao chủ tịch lại ở đây, lẽ ra giờ này người vẫn còn trong phòng họp, thì đã thấy chủ tịch, hai tay đưa ra ôm Lâm Thư Tuyết vào lòng, và biến mất trước 40 mấy đôi mắt ở đây. ̀nh Văn chạy theo Hạ Lâm Phong đến thang máy, sau đó là nhà xe dành riêng cho hắn, rồi bị tiếng quát lạnh hối thúc lái xe nhanh, trái tim nhỏ của hắn đập mạnh liên hồi trong lồng ngực của mình, chủ tịch, thật đáng sợ. Hạ Lâm Phong để ý gương mặt tái xanh của ̀nh Văn, trong mắt hắn bây giờ, chỉ thấy gương mặt xanh xao chảy máu của người trong lòng, rút cái khăn trong áo ra, đôi tay hơi dừng lại, sau đó lại thấy như run run mà lau những vết máu còn đọng lại, chất chứa trong sự run rẩy nhận ra ấy, là một trái tim đập mạnh yên trong lòng. Lâm Thư Tuyết, nhất ̣nh xảy ra chuyện gì, nếu , tôi sẽ tha cho , mặc dù là suy nghĩ đầy nguy hiểm diễn ra trong lòng, nhưng đôi tay lạnh lẽo, đã kìm được mà ôm chặt người con gái này hơn. Bác sĩ riêng của nhà Hạ Lâm mồ hôi đầy đầu, rõ ràng đã nói gái này sẽ sao, chỉ trừ một số trường hợp nặng khác, nhưng người đàn ông ngồi ở đây vẫn buông tha cho hắn mà đòi sự chắc chắn cuối cùng, nhưng mà hắn cũng chờ kết quả a. Hạ Lâm Phong ngồi trước giường bệnh nhìn Lâm Thư Tuyết vẫn chưa tỉnh lại, hắn thích như bây giờ, im lặng để hắn làm gì cũng được, càng thích màu trắng lạnh lẽo yếu ớt này, nó hoàn toàn giống chút nào. Người nằm giường hơi động đậy đôi mắt, dù chỉ là một hành động nhỏ, nhưng cũng thể thoát khỏi đôi mắt như dán chặt vào người nãy giờ của ai đó, trong khí, thoáng chốc dâng lên sự khẩn trương khó tả. Hạ Lâm Phong nhìn đôi mắt vừa mới mở ra, cảm thấy có gì đó khác lạ, ánh mắt vẫn nhìn thẳng mà chưa quay sang phía hắn, dường như cai trần màu trắng kia có gì níu kéo đôi mắt lại, cảm giác như hề biết đến sự có mặt của mình, kìm được sự lo lắng, hắn đã vội gọi tên . “Lâm Thư Tuyết” Người con gái nghe thấy tiếng gọi, như là mới phát hiện ra có người bên cạnh mình, quay đầu sang, chỉ thấy đôi mắt trong veo ngơ ngác đầy lạ lẫm nhìn hắn cùng lời nói vô tình phát ra. “ là ai” -Hết Tập 6-
Người Con Mang Tên Tuyết-Tập 7-1: Đáp Án Dành Cho Lâm Thư Tuyết và Hạ Lâm Phong Bầu trời ngoài cửa kính, sáng trong, mát dịu, mang theo cái lạnh se se của buổi trời chiều, ngược lại với áng mây đẹp ngoài kia, là sự tĩnh lặng trong khí, thâm trầm trong hơi thở và có gì đó ngạc nhiên từ chính ánh nhìn của đối phương. Hạ Lâm Phong nhìn người con gái trước mặt, đôi mắt trong veo, mang theo chút gì đó lạ lẫm ngơ ngác mất hồn xa lạ, như là bây giờ mới bắt đầu đón nhận những tia nắng đầu tiên và tiếp xúc với những con người mới lạ, nhìn như vậy, tim, tựa như đã ngừng đập. hỏi hắn là ai, bằng một giọng hết sức thản nhiên và đơn giản, nhìn , cảm thấy rất gần, muốn đưa tay ra, chạm vào, ôm lấy, vuốt ve và che trở, hắn đã muốn làm như vậy từ rất lâu rồi, từ lần đầu nhìn vào đôi mắt long lanh ngấn nước, hay từ khi nhìn thấy váy tím tung bay trong cơn gió lạ, và biết từ khi nào, hắn luôn muốn người con gái bé này. phải người yếu đuối, thích ỷ lại và càng giống như những người con từng gặp, khiên cường đưa đôi mắt khiêu chiến , đứng thẳng và thua cuộc trước bất cứ ai, khác lạ, khác lạ từ chính lần đầu gặp được . gần hắn, mà luôn xa cách, thể nào bắt được, vì khoảng cách và thành trì bao quanh rất nhiều, và lần này, nhìn vào đôi mắt trong veo ngây thơ kia, hắn muốn có được , bằng bất cứ giá nào. Hạ Lâm Phong nhìn sâu vào mắt Lâm Thư Tuyết, dường như hắn cố tình tìm kiếm thứ gì thật sâu từ chính đôi mắt ấy, đến khi nhìn đủ, kiếm đủ, mới thôi ngắm nhìn, đứng lên, lại gần chiếc giường trắng tinh, đôi mắt tựa như đã được ánh nắng xoa dịu, ấm áp làn tràn, thì khóe môi hắn mới lên tiếng, một giọng dịu dàng trước nay chưa từng có. “Tôi là chồng tương lai của em, em nhớ gì sao” Thiếu gia có vợ chưa cưới, vì sao chuyện này ông được biết, đã làm cho Hạ Lâm 40 năm, mặc dù hiểu hết toàn bộ việc Hạ Lâm, nhưng cũng có thể hiểu được phần nào, Hạ Lâm Phong, người đàn ông hoàng kim độc thân này chưa hề công khai bạn gái chứ đừng nói là có vợ sắp cưới, chẳng lẽ là chính chủ tịch quyết ̣nh mà thông báo với lão gia và phu quân. Lâm Thư Tuyết hoàn toàn ngờ Hạ Lâm Phong lại nói như vậy, vốn dĩ nói như thế là chỉ để trêu trọc Hạ Lâm Phong và cũng là muốn trả thù người hãm hại mình, nhưng nào ngờ, Hạ Lâm Phong lại nói là vợ chưa cưới của hắn, Hạ Lâm Phong tại sao lại nói vậy. Vốn dĩ định giả bộ mất trí nhớ mà tiếp xúc thân cận Hạ Lâm Phong, nhằm lôi ra con chuột nhắt chạy trốn sau khi đẩy ngã mình, cũng với mục đích muốn tìm cái đó từ nhà Hạ Lâm Phong, nhưng chỉ là giả bộ nhớ gì, nhằm bắt ép Hạ Lâm Phong lưu giữ mình ở nhà vài ngày, đến khi tìm được cái đó thôi, chứ phải nghe đảo trắng thay đen như thế, cái gì mà vợ chưa cưới, bị khùng sao. Hạ Lâm Phong nhìn Lâm Thư Tuyết mở to mắt nhìn mình, đen láy, sáng trong, còn có gì đó ngây thơ ngơ ngác như chú nai con, biểu cảm này hoàn toàn giống với gương mặt vô hồn lạnh tanh trước đây, mà hắn chính là cảm thấy ghét nó, ngược lại, muốn Lâm thư Tuyết yếu ớt, bé ít nhất cũng lần, để có thể dựa vào mà phụ thuộc . Nếu đây là cơ hội, muốn nắm lấy, biết khi nào Lâm Thư Tuyết nhớ lại, nhưng trước tiên, phải giữ được trong tay mình, để khi muốn thoát, cũng cho phép điều ấy xảy ra, nghĩ đến đây, Hạ Lâm Phong mới lên tiếng. “Bác sĩ Tạ, kiểm tra lại cho Thư Tuyết hộ tôi”
(7-2): Mặc kệ Hạ Lâm Phong đâu, Lâm Thư Tuyết cũng thèm để ý đến, nằm giường bệnh, đôi mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa kính, mặc dù ́ làm ra vẻ có gì, nhưng thực chất, trái tim vẫn còn rung động mạnh. Hạ Lâm Phong hoàn toàn thay đổi thái độ với , hắn dịu dàng, nhỏ nhẹ trấn an, tựa như và hắn đã rất thân như lời hắn nói, làm như vậy cảm thấy khác lạ vô cùng, là biết tại sao, nhưng khi nhìn thấy Hạ Lâm phong dịu dàng như vậy, càng cảm thấy sợ hắn hơn, và trong phút giây nào đó, mong là luôn và đừng quay trở lại, càng mong cái chân này ra được ngoài phòng bệnh trước khi quay trở lại, bỗng dưng, lại muốn tìm kiếm đáp án nữa, cảm thấy hoang mang dâng lên như muốn nhấn chìm chính mình trong rối loạn. Trong lúc Lâm Thư Tuyết suy nghĩ vẩn vơ, lúc này, tại phòng làm việc của bác sĩ Tạ, máy chiếu, ảnh chụp, phim hình, lần lượt được hiện lên theo thứ tự, cùng với nó là những lời giải thích ngắn gọn và súc tích của vị giáo sư kiêm tiến sĩ Tạ Lãm, cũng đủ làm Hạ Lâm Phong chấn động thôi. Hạ Lâm Phong ngồi bàn làm việc của bác sĩ Tạ, nhìn những hình ảnh màn hình, mắt kìm được mà nheo lại, theo lời Tạ Lãm nói thì não của Lâm Thư Tuyết đã từng có dấu vết cắt mổ, chính vì thế mà do va chạm lần này đã ảnh hưởng đến não bộ, dẫn đến mất trí nhớ tạm thời, Lâm Thư Tuyết đã từng mổ não sao, nghĩ đến đây, lấy điện thoại trong túi áo ra, gọi điện cho người nào đó. “Tìm hiểu chuyện Lâm Thư Tuyết đến đâu rồi” Trong lúc đợi tư liệu chuyển vào máy, Hạ Lâm Phong bỗng nhớ đến lần đầu gặp lại Lâm Thư Tuyết, bây giờ nghĩ lại, cảm thấy Lâm Thư Tuyết lúc ấy rất khác lạ, dường như muốn trốn tránh chuyện gì đó, muốn nhắc đến mà lại giấu , nhưng chuyện gì khiến dời , suy nghĩ chợt tắt khi có tiếng báo hoàn tất chuyển thông tin, đôi mắt từ suy tư chuyển đến màn hình lên, những dòng chữ, câu chữ, cứ từng chút, từng chút tiến vào trái tim lạnh giá của . Mang theo tâm sự, Hạ Lâm Phong trong lòng yên mà bước về phòng bệnh của Lâm Thư Tuyết, vừa mở cửa ra, nhìn thấy gái giường kia nhắm mắt, có lẽ do mệt mỏi nên ngủ lúc nào hay biết. Tay chậm chạp đưa lên, chạm nhẹ vào mái tóc mềm, cảm giác lạ lẫm truyền đến da thịt từ chính cảm xúc ban đầu, nhìn gương mặt của , đôi mắt có gì đó bi thương lên từ tận sâu đáy lòng. Lâm Thư Tuyết, tôi từng mong muốn bé và yếu ớt như thế này, mong muốn nhận thua và đầu hàng trước tôi, cũng muốn phải chịu trả thù vì dời xa, nhưng hiểu vì sao, khi những dòng chữ vừa mới nhập vào đầu mới đây, làm thay đổi suy nghĩ của tôi, thay đổi hoàn toàn, và tim, cảm thấy đau, đau rất nhiều. Nó thậm trí càng đau hơn, nhức nhối hơn, khi biết ghét bỏ hận thù của tôi dành cho ra của là vô nghĩa, cũng hiểu tại sao, trong giây phút ấy, tôi lại tự trách mình, trách những khi đau đớn như vậy, mà tôi lại ở bên , tôi phải làm sao, làm sao để có được , thể buông tay, hay muốn buông, tôi biết, cũng hiểu tại sao lại như vậy. Hạ Lâm Phong ánh nhìn dịu , trong đôi mắt đen sâu giới hạn kia, hiện lên những áng mây dịu dàng nhỏ bé, thậm trí là trong đấy, còn long lanh những bi thương giấu kín, cầm lấy cái khăn to đắp lên người Lâm Thư Tuyết, đưa tay ôm lấy người con gái nhỏ bé vào lòng, bước chân vững vàng tiếng động mà dời nơi lạnh lẽo này. Lâm Thư Tuyết, nếu quên, hãy làm lại từ đầu, tôi cho , cho tất cả những gì muốn, chỉ cần trái tim , hãy mở rộng với tôi, như lần đầu cũng được. Lần đầu nhìn vào đôi mắt ấy, trong veo, sáng lệ, lần đầu ấy cướp trái tim tôi, hay lần đầu tôi biết hận người nào đó, hãy như lần đầu tôi và được gặp nhau, vì khi ấy, tim tôi, mới bắt đầu có được nhịp đập.