(5-3): Người vừa bước vào hoàn toàn xa lạ, nhìn gương mặt xinh đẹp nước mắt ngắn dài má, lại còn thẳng về hướng Hạ Lâm Phong, nghĩ lại mình chưa gặp gái này, thấy gái này tự tiện bước vào mà chưa được sự cho phép, tưởng sẽ lại nghe tiếng giận dữ vang lên, nào ngờ là tiếng nói thâm trầm phát ra ám chỉ chính là mình. “Lâm Thư Tuyết, ra ngoài ” Hạ Lâm Phong bước về phía gái, quay sang nhìn Lâm Thư Tuyết ra lệnh, người con gái nhìn thấy Hạ Lâm Phong, nước mắt chảy ra nhiều hơn, thậm trí còn nghe thấy tiếng thút thít thương tai. Lâm Thư Tuyết mặc dù bất ngờ trong lòng nhưng cũng tỏ thái độ nào khác, đứng lên, bước ra khỏi phòng, trước khi khuất, hình ảnh gái gục lên bờ vai rộng lớn đã kịp đập vào mắt, đấy là bạn gái của Hạ Lâm Phong sao. Cánh cửa đóng lại, cảm thấy khoảng cách giữa bên trong và bên ngoài rất khác nhau, chỉ là một cánh cửa, nhưng lại thấy xa cách rất nhiều, bên trong đó, như là một thế giới hoàn toàn người biết, và bên ngoài, lại cảm thấy lạc lõng vô cùng, trong lòng, cảm giác kì quặc khó tả dâng lên. Mạnh Long cau mày bước ra khỏi thang máy thì đột nhiên nhìn thấy Lâm Thư Tuyết đứng gần cửa sổ, gương mặt nhanh chóng hiện lên rạng rỡ vui mừng, lại phía Lâm Thư Tuyết, hắn bày ra nụ cười tươi rói lóa mắt. Nhưng nào ngờ, vừa mới chào hỏi được một câu, Lâm Thư Tuyết đã lạnh lùng nhìn hắn bằng con mắt khác lạ, lại còn muốn cùng hắn nói chuyện ở nhà hàng Hạ Lâm, thụ sủng nhược kinh, hắn bất ngờ theo Lâm Thư Tuyết vào thang máy. … Trong phòng chủ tịch, khí diễn ra hết sức nặng nề, có thể nghe thấy tiếng hít thở trầm ổn, thỉnh thoảng còn có tiếng nấc nghẹn ngào, cảm thấy hai người hoàn toàn đối lập nhau, một yếu đuối, một thâm cơ mãnh liệt. Hạ Lâm Phong nhìn Trương Diệp Lan cúi đầu khóc bên cạnh mình, sự tức giận với Mạnh Long càng tăng thêm, nhìn em họ khóc lóc thảm thương, biết làm gì hết ngoài lên tiếng an ủi. Trương Diệp Lan sở dĩ giữ hình tượng như vậy tất cả đều do Mạnh Long cả, hắn vốn biết Trương Diệp Lan thích hắn, lại còn trước mặt mọi người theo đuổi Hạ Lâm Tuyết, rồi đến khi gặp mặt, còn ́ tình tỏ ra né tránh nữa. Mạnh Long thật sự rất thích Lâm Thư Tuyết, bởi vì hắn vừa mới từ chối thẳng thừng tình cảm của , nói quên hắn, tìm người nào đó thích hợp hơn hắn, sau đó còn tàn nhẫn mà bước trước gương mặt đẫm lệ của mà nói một lời an ủi. Mạnh Long nói quên, nói thì dễ, nhưng trong lòng biết, điều đó khó khăn đến nhường nào, kỷ niệm 5 năm kia, nói quên đâu phải là quên được, nghĩ đến tình cảm của mình chưa kịp bày tỏ, nước mắt chảy ra như kịp ngừng lại. Cùng lúc đó, tại nhà hàng Hạ Lâm, khí cũng kém cạnh gì hết, cũng có khí lạnh đông đặc, có sự lặng im đầy nguy hiểm, chỉ còn thiếu tiếng khóc nức nở trong lòng của Mạnh Long tuôn ra mà thôi.
(5-4): Mạnh Long sớm biết để ý đến cảm nhận của mình, nhưng lại ngờ tàn nhẫn đến như vậy, nhìn người con gái kiên nghị lạnh lùng trước mắt, hắn thật sự muốn sâu để nhìn thấy biểu cảm thật sự của đối phương. “Cho dù Lâm tiểu thư chấp nhận tình cảm của tôi, nhưng cũng có quyền ép buộc tôi buông tay” Lâm Thư Tuyết mắng thầm trong lòng, chưa từng thấy người nào mặt dày và trơ trẽn như Mạnh Long, quả thật khiến sự tức giận kìm chế được, muốn đổ hết lên đầu của hắn. “Tổng giám đốc Mạnh, mặt biết dày đến cỡ nào” Mạnh Long nghe Lâm Thư Tuyết nói mình trơ trẽn, lòng dâng lên tự ái thôi, nhưng biết suy nghĩ gì, khóe miệng hắn cong lên, một nụ cười tự tin dịu dàng hơn bao giờ hết. “Trơ trẽn vì tình , điều ấy tôi phải lấy làm vinh hạnh” Lâm Thư Tuyết để ý Mạnh Long nữa, đứng lên, bước mà nói lời nào với hắn, Mạnh Long, đúng là mặt dày đo nổi. Hạ Lâm Phong tiễn Trương Diệp Lan thì thấy Lâm Thư Tuyết đâu, hỏi ra mới biết cùng với Mạnh Long, trong lòng lôi Lâm Thư Tuyết lên mắng, nhanh như vậy đã mềm lòng sao, gầm gừ bước vào phòng, hắn quát tháo. “̀nh Văn, vào đây cho tôi” ̀nh Văn nghe chủ tịch gọi mình, mặt méo xẹo đứng lên, mắt thương tâm nhìn người đồng nghiệp bên cạnh, nhận được cái nhìn an ủi, hắn lủi thủi bước , chân ́ tình chậm thì lại nghe thấy tiếng quát truyền ra, làm xém nữa chân đã khụy xuống vì run, kịp nghĩ gì, chỉ vội vã chạy vào, chúa ơi, cho con giữ được trái tim nhỏ bé của mình. Lâm Thư Tuyết vừa bước vào thì đã nghe tiếng quát tháo bên trong, mắt hơi chuyển, nghĩ rằng có lẽ hắn và bạn gái xung đột nên mới giận dữ như vậy, cảm xúc kì lạ dâng lên, sau đó lại hoàn toàn bị ánh mắt gợn sóng và gương mặt lạnh tanh che lấp, mở cửa bước vào. Hạ Lâm Phong nhìn thấy Lâm Thư Tuyết vào thì mới cho ̀nh Văn ra, hắn bắt đầu lên án trách nhiệm công việc và tinh thần làm việc của , trong lòng cảm thấy rất khó chịu, muốn được nghe thấy điều gì đó từ miệng , nhưng nhìn gương mặt vẫn cảm xúc kia, hắn lại càng giận dữ hơn nữa mà bùng phát. Lâm Thư Tuyết mắt lạnh nhìn Hạ Lâm Phong, hắn ta và bạn gái xảy ra chuyện, muốn đưa ra làm công cụ tiết giận sao, chính hắn bảo , cũng nói bao giờ quay trở lại, nghĩ lấy lý do gì mà trách cứ , Hạ Lâm Phong, thật quá xem thường tôi. Mỗi người một suy nghĩ, ai nói ra suy nghĩ của riêng mình, cứ như vậy mà giằng co kết quả, trong phòng, khí lạnh và sự tức giận có thể nhận rõ được, đối phương vẫn nghĩ rằng mình là đúng, chẳng ai biết rằng, chuyện họ bàn cãi hề đáng để làm ầm lên như vậy, mà chuyện trong lòng của họ, mới chính là nguyên nhân gây lên giận giữ cho chính mình. … Màn đêm buông xuống, xa dời những cái nắng lạnh thất thường của ban ngày, gian thoáng đọng lại, trầm , nhưng kém phần ồn ào náo nhiệt của một thành phố phồn hoa. Quán bar Vigu, quán bar được mệnh danh là ông hoàng bar quốc tế, yên vị tại trung tâm thành phố, đứng giữa lòng đường xe qua lại, Vigu đập vào mắt người nhìn là hình ảnh tòa nhà cao tầng rực sáng ánh đèn và những chiếc xe hơi sang trọng ghé đậu liên tục. tầng VIP của Vigu, số lượng ghế chỉ đếm đầu ngón tay, gian càng lên cao thì càng nhận thấy rõ sự khác biệt của nó, có thể là ̣a vị hay cách bày trí, nhưng rõ ràng nhất, vẫn là khí ở đây, khác hẳn với những nơi người bình thường có thể tới. Trong một góc tối, thấp thoáng len lỏi những ánh đèn mờ ảo lung linh, nếu như phải quen biết thân cận, thì rất khó nhận ra người quen của mình, tiếng nhạc quá to cũng quá nhỏ, nó đủ để làm xoa dịu những ồn ào của ngày thường. Mạnh Phong nhìn ly rượu màu đỏ nâu bàn, màu sắc quyến rũ như hương thơm tỏa ra người thiếu nữ, ngọt ngào ngây thơ đến hút hồn, còn có gì đó xa cách khiến người ta muốn chiếm giữ cho riêng mình, hiểu tại sao, màu sắc này khiến hắn gợi nhớ đến gái ấy, gái có đôi mắt trong đen láy kia. Hạ Lâm Phong ngồi bên cạnh, từ nãy giờ vẫn nói gì mà chỉ im lặng uống rượu, nếu như lại gần, có lẽ sẽ ai phát hiện ra sự tồn tại của hắn, một thân u tối như đêm đen rũ bóng. Mạnh Long nhìn người bạn từ thời niên thiếu đến bây giờ của mình, hắn và Hạ Lâm Phong có sự khác nhau rất rõ rệt, phụ huynh hai nhà vẫn thường trêu là hai đứa có tính ̣ng trừ cho nhau. Nếu nói hắn, Mạnh Long là một sát thủ tình thường, thấy gái nào hợp ý là sẽ dở mọi thủ đoạn cưa cẩm trước mắt mọi người đến khi nào có được mới thôi, thì Hạ Lâm Phong lại khác hoàn toàn. Hạ Lâm Phong thâm trầm sâu sắc từ chính suy nghĩ tận sâu của hắn, nếu Hạ Lâm Phong muốn có thứ gì đó, cũng sẽ công khai như hắn, mà cứ như săn thú, nhăm nhe, rình rập, đến khi chiếm được thì mọi người mới đột ngột nhận ra là hắn đã đoạt được con mồi, Hạ Lâm Phong càng phải là người đàn ông dễ nắm bắt và hiểu được, hắn đã luôn nói Hạ Lâm Phong thật quá khô khan và vô cảm, làm chính hắn cũng thể hiểu được người bạn này. “Lâm Phong, chắc tớ đã rồi” Hạ Lâm Phong nghe Mạnh Long nói, đôi mắt nhìn sâu vào bóng đêm u tối, , Mạnh Long từ trước đến nay chưa bao giờ nói tiếng , hắn có thể cưa cẩm tán tỉnh bất cứ ai, nhưng chưa bao giờ nói tiếng với một ai cả, Mạnh Long Lâm Thư Tuyết thật sao. Hạ Lâm Phong đến bây giờ thì cảm xúc đã bắt đầu khác lạ, có gì đó yên dâng lên, vốn dĩ hắn tưởng Mạnh Long chỉ là vui đùa, nào ngờ, Mạnh Long lại Lâm Thư Tuyết, vậy Lâm Thư Tuyết thì sao. Suy nghĩ vừa hiện lên trong đầu của Hạ Lâm Phong lập tức được giải đáp, Mạnh Long uống cạn ly rượu tay, vừa rót cho mình một ly vừa nói. “Lâm Thư Tuyết đã từ chối tớ, cậu biết , lần đầu tiên tớ nghe người khác nói tớ mặt dày đấy” Dừng một chút, Mạnh Long lại uống cạn ly rượu của mình, lại vừa rót vừa nói, cứ như vậy, nói dứt câu, lại tiếp tục uống cạn ly rượu của mình, rồi rót tiếp, đồng thời, hắn cũng rót từng chữ từng chữ của Lâm Thư Tuyết vào lòng Hạ Lâm Phong, đến cuối cùng, hắn vẫn chốt lại câu cuối. “Cho dù là vậy, nhưng hiện nay ấy vẫn chưa có người , tớ cũng vẫn còn cơ hội, chỉ còn một chút cơ hội, tớ cũng phải nắm lấy” Hạ Lâm Phong nhớ lại chuyện sáng nay, nghĩ đến gương mặt đầy nước mắt của Trương Diệp Lan, còn có sự lạnh tanh của Lâm Thư Tuyết, nhanh chóng sắp xếp những suy nghĩ đầu, hắn biết Mạnh Long nói là làm, nhưng hắn lại thể để Mạnh Long làm như vậy, phải chấm dứt ngay hy vọng cuối cùng của Mạnh Long, muốn như vậy, chỉ có 1 biện pháp, vì ai, mà vì chính hắn. “Mạnh Long…”
(5-5): Lâm Thư Tuyết ngồi trong phòng của mình, gương mặt xinh đẹp biết suy nghĩ điều gì, mày cong nhíu lại, đôi mắt tựa như ẩn chứa điều gì đó trắc ẩn khó đoán, gây nên sự mơ hồ về sự tồn tại của . Hình ảnh của Hạ Lâm Phong cùng gái trong phòng đã ám ảnh suốt ngày nay, muốn nghĩ đến, nhưng hiểu vì sao lại thể quên, cảm thấy khi nhớ lại, lòng thoải mái gì hết, Hạ Lâm Phong khốn khiếp, được lắm, giám giận cá chém thớt với tôi. Lâm Thư Tuyết đã tự biện chứng cho mình một cái lý do để tức giận, cứ nghĩ chẳng qua là do Hạ Lâm Phong xem thường mình, chính vì vậy nên mới tức giận, chứ phải là để ý hình ảnh của hắn ta và gái ấy, Lâm Thư Tuyết phủ nhận, nhưng cũng khẳng ̣nh điều đó là ảnh hưởng đến mình, còn chìm đắm trong suy tư ngớ ngẩn thì tiếng tin nhắn vang lên làm thoáng giật mình. “Ra ngoài , tôi ở dưới ̉ng nhà ” Nhận được tin nhắn của Hạ Lâm Phong, Lâm Thư Tuyết thể phủ nhận một điều, tim trong lồng ngực đã đập nhanh hơn, thậm trí là có chút gì đó rối loạn trong suy nghĩ, cũng biết tại sao lại nghĩ người nhắn tin là Hạ Lâm Phong, mặc dù biết số của hắn, nhưng cái tên ấy lại hiện lên đầu tiên khi nhìn thấy dòng tin nhắn này. Đóng điện thoại, nhắn tin hay gọi điện lại, chân ngập ngừng bước về phía cửa sổ, hơi vén tấm màn gió màu trắng ra, đập vào mắt là chiếc xe hơi đậu dưới nhà mình, trong đầu, những suy nghĩ liên tục hiện lên, Hạ Lâm Phong tại sao biết số điện thoại và nhà của , hắn đến đây làm gì, sẽ chẳng có lý do gì để hắn đến gặp cả, rốt cuộc là tại sao chứ. “Tôi biết nhận ra tôi, mau xuống ” Lâm Thư Tuyết nghe tiếng tin nhắn, giật mình đóng nhanh tấm rèm xuống, nhìn điện thoại, cảm thấy một mảnh trống rỗng trong đầu, tay vô thức nhắn lại dòng chữ lạ thường. “Tôi biết là ai cả, đừng làm phiền tôi” Hạ Lâm Phong ngồi trong xe, khi nhận được tin nhắn của , lòng dâng lên tức giận phi thường, ấn nút gọi, nhưng lại nghe thấy tiếng tắt máy, nhắn lại một tin, bước ra khỏi xe và đóng mạnh cửa lại, đôi mắt đen sâu nhìn thẳng vào ngôi nhà ở trước mặt đầy thâm trầm. “ ra thì để tôi vào lôi ra” Lâm Thư Tuyết trong phòng trố mắt ra nhìn dòng tin nhắn của Hạ Lâm Phong, hắn làm cái quái gì vậy, hắn nghĩ đây là nhà hắn hay sao, nghi vấn hắn có phải lên mặt dọa mình hay , lại vén màn ra nhìn, nào ngờ nhìn thấy Hạ Lâm Phong đứng nhìn thẳng vào nhà, giật mình một cái, nhanh chóng cầm cái áo khoác chạy ra, tên cuồng quyền uy này bị điên hay sao chứ. Hạ Lâm Phong chuẩn bị hết kiên nhẫn, chân vừa chuyển động thì đã thấy hình ảnh người con gái điềm tĩnh bước ra, thu lại cảm xúc hỗn loạn trong lòng, gương mặt lại lạnh băng như thường ngày. Lâm Thư Tuyết khi bước ra rồi thì mới nghĩ mình bị điên, vốn dĩ cũng đâu cần phải ra đây gặp hắn, cứ tắt hết điện báo hiệu mình đã ngủ là được, đâu nhất thiết phải nghe lời hắn như vậy, thật sự ngày hôm nay, tâm trạng được tốt cho lắm, có lẽ như vậy nên suy nghĩ minh mẫn cho lắm, để xem hắn làm gì được chứ. Lâm Thư Tuyết lại gần Hạ Lâm Phong, cũng như từ từ vào chỗ sâu nhất trong mắt hắn vậy, Lâm Thư Tuyết trước mắt, mất những bộ váy công sở cứng ngắc khô lạnh, thay vào đó là chiếc váy hoa màu tím hồng nhẹ nhàng mềm mại, cảm thấy như nó hợp với hơn những bộ váy kia rất nhiều. Đến khi Lâm Thư Tuyết ở đối diện mình, trong lòng bắt đầu dâng lên những cảm xúc kỳ lạ, có gì đó đập mạnh, rối loạn, ngỡ ngàng rồi lại ấm áp khi nhìn thấy như vậy. Lâm Thư Tuyết tựa như 13 tuổi, mái tóc buông thả, mềm mại bồng bềnh chứ ướt đẫm vì nước mưa, khí tĩnh lặng như thế này mà toàn tràn ngập trong tiếng mưa rơi, cũng là đôi mắt to tròn đen láy, như những ánh sao tụ họp về đây, hiện hữu lấp lánh, hắn có thể nhìn thấy trong mắt , dòng nước ấm trong sáng đọng lại, làm trái tim hắn, nhất thời giữ được nhịp đập của riêng mình. Lâm Thư Tuyết đối mặt với Hạ Lâm Phong, khác xa với vẻ bề ngoài hờ hững là cả một tâm hồn gợn sóng, ánh mắt của Hạ Lâm Phong có một cái gì đó khiến thể nào kìm chế được mà muốn trốn tránh, giọng nói vang lên, như là cách né tránh hữu hiệu nhất. “Có chuyện gì sao” Thu lại những cảm xúc khó nắm bắt, Hạ Lâm Phong đưa mắt nhìn chỗ khác, tránh cho suy nghĩ muốn ôm vào lòng bây giờ của mình làm rối loạn, đúng vậy, khi nhìn thấy , hắn đã kiềm chế được mà muốn ôm vào lòng, một suy nghĩ mà chính hắn cũng cảm thấy bất ngờ với chính mình. “ dự ̣nh làm gì với Mạnh Long” Khi nghe Hạ Lâm Phong nói mục ́ch đến đây, Lâm Thư Tuyết khỏi nhíu mày nhìn thẳng mắt hắn, hóa ra vì chuyện của Mạnh Long mà Hạ Lâm Phong mới đến tìm mình, chuyện và Mạnh Long thì có liên quan gì đến hắn. “Liên quan gì ” “ muốn Mạnh Long sẽ theo đuổi mãi sao” “Tôi hết cách” Lâm Thư Tuyết nói vậy phải là đùa, đúng thật là đã hết cách với Mạnh Long, bây giờ chỉ còn cách xem hắn như khí mà thôi, Hạ Lâm Phong chắc phải vì lo cướp mất bạn hắn nên mới đến đây chứ, cũng phải là hắn ghen tị chứ. “Tôi sẽ giúp ” Lâm Thư Tuyết nghe Hạ lâm Phong nói, đôi mắt khỏi ngạc nhiên và tò mò nhìn hắn, Hạ Lâm Phong muốn giúp , bằng cách nào, chắc phải hắn muốn tống bạn của hắn công tác xa vài tháng chứ, khoan, đúng vậy, sao bây giờ mới nghĩ ra cách này. “Tại sao phải giúp tôi” “Trương Diệp Lan, em họ tôi thích Mạnh Long, mà Mạnh Long lại theo đuổi ” Hóa ra là vậy, là sợ em gái mình mất người sao, Hạ Lâm phong, thật là khôn khéo đấy, tôi nghĩ sẽ vì người khác mà đêm hôm tới đây gặp tôi đâu, chắc chỉ vì người mới làm vậy thôi, mà cũng chưa chắc, người sắt đá nham hiểm như , chỉ sợ cũng chẳng có lúc như vậy “Em gái là ai tôi đâu biết, tôi quan tâm” “Chẳng phải sáng nay đã gặp, đừng nói đầu óc nhanh quên như vậy, nếu muốn Mạnh Phong tiếp tục theo sát thì tùy vậy” Lâm Thư Tuyết nghe Hạ Lâm Phong nói, trong đầu suy nghĩ đảo nhanh, sáng nay gặp nhiều người, ở trong phòng Hạ Lâm Phong thì càng ít hơn, con gái thì lại càng hiếm, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh gái kia. “Cái gái khóc lóc ấy sao, tôi lại cứ nghĩ là bạn gái chứ” Hạ Lâm Phong nghe Lâm Thư Tuyết nói, trong lòng lặng yên một chút, bạn gái, ngay cả người khiến hắn để ý còn chưa có, thì lấy đâu ra bạn gái như lời nói, có lẽ từ khi ấy, cơn mưa lạnh lẽo đã cuốn tất cả ánh nhìn của hắn rồi, và lần này, hắn sẽ bắt được . “Tôi chưa có bạn gái” Lâm Thư Tuyết nghe hắn nói, lại ́ tình trêu trọc đến vấn đề này, Hạ Lâm Phong nói lý do hết sức hợp lý, lời hắn nói ra làm cho cảm thấy hắn ta thật tình muốn giúp mình thoát khỏi Mạnh Long, nhưng bằng cách nào chứ, đừng nói muốn tống công tác xa chứ. “Vậy muốn như thế nào” Hạ Lâm Phong nghe nói đến mục ́ch duy nhất của mình, mắt sâu đen nhìn người con gái trước mắt, lời nói phát ra, khiến cho gái trước mắt đưa mắt mở to nhìn hắn, Lâm Thư Tuyết, tôi sẽ bắt được . “ phải làm bạn gái và đến ở cùng tôi, đó là cách duy nhất” -Hết tập 5-
Người Con Gái Mang Tên Tuyết- Tập 6 -1: Mưu Lá cây xào xạc, đung đưa, nhẹ lay, gió thổi dịu dàng, cuốn theo, cuốn theo những khí lạnh thoáng hương thanh khiết, trong giây phút này, đêm, tưởng chừng như đã ngừng, và chỉ còn nghe thấy tiếng vọng lại từ một nơi xa xôi nào đó của gian. Lâm Thư Tuyết mở to đôi mắt tròn xoe nhìn người đàn ông trước mắt, nghi ngờ gì, lời hắn vừa nói ra khiến kìm được mà ngạc nhiên trong giây lát, Hạ Lâm Phong nói làm bạn gái của hắn, mà lại còn về ở chung với hắn sao, Hạ Lâm Phong, bị điên chắc. và hắn ở gần nhau còn chưa được, đừng nói là làm người rồi còn ở chung, chắc chắn sẽ ngu ngốc đến nỗi tin rằng Hạ Lâm Phong làm như vậy là muốn giúp đỡ mình, chẳng qua hắn làm vậy vì muốn đạt được mục ́ch của hắn mà thôi, vậy mục ́ch của hắn là gì, Hạ Lâm Phong, quá xem thường tôi đấy, còn chưa biết ai tính kế ai đâu. Hạ Lâm Phong nghĩ rằng Lâm Thư Tuyết phân vân, qua ánh mắt nhìn mình như sinh vật lạ của , hắn có thể đoán được điều sắp nói, Lâm Thư Tuyết sẽ đơn giản mà gật đầu đồng ý, câu nói dự ̣nh sắp nói ra, làm hắn cảm thấy trong lòng như có gì đó chắn ngang, dường như đó phải lời muốn nói từ trái tim, hắn, hình như muốn được nhiều hơn nữa. “Chỉ là giả vờ thôi” Lâm Thư Tuyết nghe xong, mày càng nhíu chặt hơn, như là suy nghĩ lời Hạ Lâm Phong vừa nói, giả vờ thôi, biết đây chỉ là giả vờ, nhưng nhất thiết phải dọn về ở chung với Hạ Lâm Phong, Hạ Lâm Phong muốn gì. “Được thôi” Hạ Lâm Phong trong mắt thoáng hiện lên tia sáng khác lạ, hắn thật ngờ Lâm Thư Tuyết lại đồng ý nhanh như vậy, chuyện này vượt qua ngoài dự đoán ban đầu của hắn, cứ nghĩ rằng sẽ cần thêm thời gian nữa, nhưng ngờ lại nhanh như vậy. “Vậy ngày mai tôi tới đón ” “ cần ngày mai, đợi tôi” Lâm Thư Tuyết nói xong, lập tức quay người bước vào nhà, nếu đã quyết ̣nh, thì cần gì phải chờ đợi, Hạ Lâm Phong, để xem và tôi, cuối cùng ai mới là người thua. Nhìn bóng Lâm Thư Tuyết vừa khuất, Hạ Lâm Phong trong lòng sinh ra cảm giác hỗn loạn, dường như là càng lại gần được , thì hắn lại càng cảm thấy khác lạ, có gì đó hồi hộp, mong chờ, như là người thợ săn tới gần con mồi của mình mà sinh ra cảm giác chiến thắng, Lâm Thư Tuyết, tất cả chỉ mới bắt đầu, tôi sẽ từng chút, từng chút một mà lấy những hàng phòng ngự của .
(6-2): Lâm Thư Tuyết gỏn gọn chỉ có cái vali quần áo, lúc này ngồi xe của Hạ Lâm Phong để tiến về nhà của hắn, hiểu vì sao, khi quyết ̣nh làm việc này, lại thấy hồi hộp như bây giờ. Bây giờ, khi ngồi cùng với Hạ Lâm Phong ở một băng ghế thì mới cảm nhận được, Hạ Lâm Phong thật sâu kín và khó hiểu, nhưng, có lẽ chính vì sự sâu kín ấy lại khiến người ta muốn khám phá, rồi kìm được mà đắm chìm trong đó. Xe cần dừng lại, cánh ̉ng như thấy chủ nhân của nó mà vội mở ra, cứ thế, xuất hiện trước mắt là một ngôi nhà sang trọng tỏa sáng ánh đèn, diện tích rộng đủ để xây dựng một khu phố nhỏ. Để người cầm vali cho mình, Lâm Thư Tuyết bước vào cùng với Hạ Lâm Phong, cánh cửa rộng mở, nhưng có người giúp việc nào bước ra, xuất hiện trước mắt hai người là một thanh niên trong bộ vest nâu. Vũ Phi cúi đầu chào hỏi chủ tịch, trong lòng bất ngờ thôi, lần đầu tiên chủ tịch dẫn người về nhà, mà lại còn là một gái nữa, chẳng lẽ ́ch thân chủ tịch chọn người tối nay, vậy còn… Vũ Phi còn chưa kịp nói gì thì gái phía sau hắn đã bước lên ngại ngùng chào hỏi, đôi mắt tròn thơ ngây long lanh chớp động, mái tóc ngắn ngang vai dễ thương cùng bộ váy liền trắng hồng xinh xắn, thể nào phủ nhận, đây chính là một thiên thần mỏng manh dễ vỡ trong lòng mọi người. Lâm Thư Tuyết hơi dừng ánh nhìn người gái, nhưng chỉ là trong phút chốc mà thôi, biết nghĩ gì, chỉ thấy đôi môi khẽ mỉm, mắt hơi động, Lâm Thư Tuyết trước khi bước đã để lại câu nói đầy mỉa mai. “Hạ Lâm Phong, đây là thiên thần của sao, xem ra rất hợp với đó” Vũ Phi mở to mắt ngạc nhiên nhìn bóng lưng đã khuất cầu thang cùng với người xách hành lí, với lời nói vừa rồi của gái kia, chắc chắn chủ tịch sẽ thể nào bỏ qua, nhưng nhìn xem, chủ tịch còn tức giận nữa. Nói Hạ Lâm Phong tức giận là chuyện lạ, vì thực chất trong lòng hắn giận muốn sôi máu, tưởng như muốn kéo gái kia lại để hung hăng lay thật mạnh cho hiểu, Lâm Thư Tuyết, ở trong tay tôi mà còn khiêu khích tôi được sao. Tối hôm đó, thiên thần như lời Lâm Thư Tuyết nói đã gãy cánh, trong một gian phòng tối tăm, chỉ nghe thấy tiếng khóc nức nở đau đớn như nát vụn, tiếng thở trầm ổn cùng ánh mắt nhìn thẳng vào hư tựa thú hoang nổi điên, người đàn ông cứ như vậy, từng hành động, từng cử chỉ, đều như những mũi dao nhọn, đâm thẳng vào trái tim nhỏ bé mơ mộng của gái dưới thân, đôi mắt tròn xoe long lanh ngập nước ấy cũng thể kéo lấy đường nhìn của hắn một lần, trong đầu hắn, vẫn chỉ hiện lên gương mặt ấy. Khoác lên áo choàng, liếc nhìn người con gái đã ngất lịm giường, Hạ Lâm Phong bước thẳng ra ngoài cánh cửa, dừng lại một lúc, đôi mắt nhìn vào khoảng trước mắt, môi lạnh lùng để lại câu nói rồi bước . “Ngươi về nhà chính cùng mấy người làm , để lại bảo vệ là được” Vũ Phi trong đầu như có búa đập mạnh một phát, miệng ngập ngừng muốn lên tiếng, nhưng bóng người Hạ Lâm Phong đã biến mất trong thang máy rồi, chủ tịch đuổi hắn về, chẳng lẽ hắn đã làm sai chuyện gì sao, hắn sẽ phải ăn nói thế nào cùng lão gia và phu nhân đây. Hạ Lâm Phong cũng như bao ngày khác, sau khi tắm lại, hắn cũng lấy cho mình một ly rượu vang, ngồi xuống ghế, và bóng tối lại bao phủ lên mọi vật, nhưng chỉ một lúc sau, tiếng bước chân vang lên, và khuất dần về hướng gian phòng nào đó.