(2-5): Khi tất cả đã ổn ̣nh, 10 người đứng ngang nhau trước bàn làm việc của Hạ Lâm Phong, bên cạnh chỉ còn gđ nhân sự và thư kí ̀nh Văn, còn hắn, vẫn trưng ra dáng ngồi của bậc đế vương cao ngạo, tựa như hắn đứng từ cao mà nhìn xuống tất cả mọi người. Hạ Lâm Phong nhìn lướt qua 10 người, nhưng lại lâu hơn khi dừng ở chỗ ai đó, hắn sẽ làm gì với đây, đầu tiên sẽ là gì… “Giám đốc nhân sự sẽ theo năng lực và chuyên môn để phân công công việc cho mọi người, hy vọng mọi người làm tôi thất vọng” “Vâng chủ tịch” Sở dĩ Hạ Lâm Phong phân công luôn cho họ, là bởi vì hắn xem hết những hồ sơ đó, mà chỉ xem duy nhất một tập hồ sơ kia thôi, từng dòng từng chữ, thếu một điều gì hết. “Mời mọi người về vị trí của mình” ̀nh Văn thấy chủ tịch nói gì hết, nghĩ bây giờ có thể nói họ rồi, nào ngờ vừa dứt câu, liền nhận được cái nhìn lạnh lẽo sắc nhọn của chủ tịch, hắn lại làm gì sai nữa sao, hôm nay hắn nhớ đâu phải ngày hạn của hắn, nghĩ thấy hết sức tủi thân, hắn cúi đầu sửa chữa. “Xin lỗi chủ tịch” Hạ Lâm Phong để ý ̀nh Văn nữa, nhìn 10 người, sau đó nhắm mắt lại, một phút sau, đôi mắt mở ra cùng với lời nói được buông ra đầy kì lạ. “Mọi người có thể …” Dừng lại một chút, liếc qua người con gái váy tím, hắn lên tiếng. “Lâm Thư Tuyết, ở lại cho tôi” Đám người nghe Hạ Lâm Phong nói, lập tức rời theo trật tự, nghĩ rằng Lâm Thư Tuyết sẽ bị trỉ trích hay đuổi việc, một số người trong lòng rất cao hứng, đa số những người đó là con gái, bởi vì, với sắc đẹp của Lâm Thư Tuyết, thể phủ nhận, đó là một đối thủ mạnh. Lâm Thư Tuyết đơn độc đứng trước bàn làm việc của Hạ Lâm Phong, một phút trước thôi, ở đây còn có rất nhiều người, nhưng bây giờ, chỉ có mỗi mình và hắn. Hạ Lâm Phong sau khi mọi người thì quay lưng ghế lại với , từ nãy đến giờ, hắn vẫn chưa nói gì hết, phải nói, mà biết nói gì, hắn chỉ biết hắn muốn dời , chỉ biết muốn trừng phạt rất nhiều. “Nếu chủ tịch có gì căn dặn…” Lâm Thư Tuyết nghĩ hắn có nói gì, mình ở đây chỉ tốn calo miễn phí, mới mở miệng, thì đã thấy chiếc ghế kia quay lại, và đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình khiến phải dừng lại lời nói trong phút chốc. “Lâm Thư Tuyết” “Có tôi” “ về đây để làm gì” Giọng nói vừa vang lên kia khiến Lâm Thư Tuyết trong phút giây thoáng khựng lại, nhưng chỉ là trong giây lát, rồi nó lại tan tiến, hay trốn sâu ở một nơi nào đó sâu trong , chỉ còn đôi mắt gợn sóng đối diện với đôi mắt sâu thẳm như đêm đen kia thôi. “Làm điều tôi làm” “Chẳng phải chính đã nói sẽ bao giờ để ý sao, vậy thì về đây làm gì” Dời ánh mắt nhìn mình, Lâm Thư Tuyết chuyển hướng phía khác, như là trong đôi mắt đó, có gì đó khiến thể nào nhìn lâu hơn nữa, cảm thấy trong lòng, bị đôi mắt này làm trĩu nặng. “Tôi về đây cũng đâu có nghĩa là để ý ”
(2-6): Hạ Lâm Phong nghe Lâm Thư Tuyết nói dứt câu, như là núi lửa đã phun trào, cơn tức lên tới ̉nh điểm, kìm lại được mà nổ tung ra, đứng lên khỏi ghế, hắn bước nhanh về phía gái ấy, cầm lấy cái cằm xinh xắn ương bướng quay kia, buộc phải nhìn thẳng vào mắt mình, sự giận giữ hiện lên rõ rệt qua tiếng nói như gằn lên. “Lâm Thư Tuyết, nói , nói rõ cho tôi xem” Khoảng cách của hai người, đo thử xem nào, chưa đủ một gang tay người lớn, mặc dù là có khoảng cách, nhưng mặt đối mặt, hơi thở như giao nhau, nhìn hai người lúc này, lại mang đến cho người nhìn, cái gì đó mờ ám đến kì lạ. Lâm Thư Tuyết nhìn thẳng Hạ Lâm Phong, lúc sau, đưa tay lên gỡ bàn tay nóng rực cằm mình xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn, vẫn là đôi mắt gợn sóng, nói. “Hạ Lâm Phong, từ nãy giờ nói gì tôi hiểu, nếu tôi quay lại có lý do nào khác, thì tôi cũng đâu nhất thiết phải nói với , chuyện riêng tư của tôi, Hạ Lâm phong, lấy tư cách gì hỏi, tôi là một người rất hay quên, tôi cũng nhớ rõ mình đã gặp chưa nữa, tôi về làm việc đây” Hạ Lâm Phong bàn tay cứng đờ, mắt vừa quay sang, chỉ kịp nhìn thấy cánh cửa kép lại, trong lòng hắn, những ngọn lửa giận giữ ỉ cháy, tựa như là nó ́ kìm nén lại, sợ nếu như bùng cháy, sẽ vỡ òa và cháy chụi lấy hắn một lần nữa. Lâm Thư Tuyết bước , để lại trong phòng, một bóng người vẫn còn đứng lặng, khép cánh cửa lại, khóe miệng cong lên một nụ cười khó hiểu, Hạ Lâm Phong, vẫn nhớ sao. Vũ Phi thấy chủ tịch vừa về đến nhà, đã lập tức nói mình tìm một người tới, hắn ngửi thấy mùi rượu vang tỏa ra từ người chủ tịch, chủ tịch đã uống rượu, mà còn là rất nhiều, hắn chưa hề thấy chủ tịch uống nhiều rượu như thế này, đã có chuyện gì xảy ra. Hạ Lâm Phong từ phòng tắm bước ra, đã nhìn thấy một gái đứng gần sofa chờ mình, cầm ly rượu vang lên, hắn ngồi xuống ghế, giọng trầm khàn lên tiếng giữa gian tiếng động. “Tự mình làm ” gái nghe hắn nói, trong mắt hiện lên ngượng ngùng nói hết, hai tay run run cởi cúc áo, nhưng mãi vẫn chưa cởi được cúc thứ 3, giống như đây là lần đầu tiên cởi cúc áo cho mình. “Vũ Phi” Vũ Phi đứng ngoài cửa, nghe hắn gọi lập tức vào, xem ra chủ tịch vừa lòng với người mới, hắn cần phải chọn một ai đó khác, nhưng phải mất 20 phút, mà nếu chủ tịch hài lòng nữa, lúc ấy hắn sẽ khó tránh khỏi trách nhiệm. “Mang ” gái nghe hắn nói vậy, mắt ngại ngùng nhìn hắn, liền biết mình đã sai ở chỗ nào, gương mặt non nớt ngẩng lên, đôi mắt chớp động và giọng dịu dàng vang lên, nhìn như một chú cừu non vẫy đuôi hối lỗi. “Tôi xin lỗi, tôi có thể làm được” Vũ Phi nghe nói, bước về phía nữa, quay sang nhìn Hạ Lâm Phong, thấy hắn nói gì cả, nghĩ rằng nên làm phiền hắn trong lúc này, để gái ở trong phòng, Vũ Phi bước ra đóng cửa lại, 1 tiếng sau quay lại là vừa. Hạ Lâm Phong nói gì, phải vì hắn chấp nhận cho ta ở lại, mà vì trong đầu hắn, gương mặt kia lại hiện lên, chiếm lấy tất cả suy nghĩ của hắn, đến khi đôi mắt đen chứa đầy giận giữ sáng lên, thì gái kia đã nằm gọn gàng chiếc giường rộng lớn. Hạ Lâm Phong tiến lại, nhìn gái nhắm mắt, đôi mắt chớp chớp run run, hình ảnh này thật giả dối, tính làm trò với hắn sao, giả dối y như ta vậy, nghĩ đến đây, hắn tắt ánh điện, như con thú mà vồ lấy cắn nát món ăn của mình. Trong phòng rất nhanh sau đó vang lên tiếng hét thất thanh, tiếng nức nở như còn vang vọng mãi, nhưng tất cả đều bị lấn áp bởi hơi thở trầm ổn đầy áp bức, gian khiến người ta cảm thấy hoảng sợ trước sự giận dữ hơn là mê đắm trong biển cả dục vọng, mặc dù hai người nhìn rất là ám muội. Dường như người con gái dưới thân chịu được nữa, muốn đưa tay bám lấy điểm tựa người hắn, nhưng đều bị vô tình gạt , chỉ thấy những động tác hung bạo giữ tợn như cắt thành từng mảnh, dòng máu đỏ tươi tràn ra cũng được ai đó để ý. Hạ Lâm Phong nhắm mắt lại, để ý người con gái dưới thân mình có bao nhiêu đau đớn, hình ảnh trong đầu lại hiện lên, giọng nói quen biết như vẫn còn vang vọng bên tai lúc này, đôi mắt ấy, gương mặt ấy, giọng nói ấy, ngay cả mái tóc ấy, hắn muốn có nó, hắn muốn tất cả những gì của phải thuộc về hắn, hắn muốn trừng phạt , lấy lại những gì mang lại cho hắn suốt thời gian qua. theo với những suy nghĩ ấy là những chuyển động ngày càng mạnh hơn, mỗi thứ hắn muốn, hắn lại càng sâu hơn nữa, tựa như muốn đục khoét tất cả, cắn nuốt tất cả, hắn như chìm trong suy nghĩ của riêng mình, đến nỗi gái dưới thân chịu được mà ngất lịm lúc nào hắn cũng biết. Hạ Lâm Phong đứng lên, khoác áo rồi ra khỏi phòng, cũng như thường ngày, để lại câu nói vô tình, về phía bóng tối dày đặc và lại nhốt mình trong cơn ác mộng lối thoát. Vũ Phi nhìn đồng hồ tay, thời gian đã quá nửa tiếng đồng hồ, hắn chắc chắn sẽ nghĩ là do gái kia có mị lực hơn những người trước, với gương mặt lạnh tanh vừa qua người hắn lúc nãy, chắc chắn một điều, chủ tịch tức giận, chỉ là phát tiết chưa hết nên mới lâu như vậy, điều gì khiến chủ tịch giận đến thế, chỉ tiếc là hắn thể nào biết nguyên nhân, bởi vì Hạ Lâm Phong, là một người biết thể hiện cảm xúc ra ngoài, dù là rất nhỏ. Hạ Lâm Phong về phòng của mình, cũng như mọi ngày, hắn tắm lại, khoác áo, về phía ghế ngồi, cầm ly rượu, và bóng tối lại bắt đầu buông xuống xung quanh, gian, như đứng lại. Một lúc sau đó, trong phòng vang lên tiếng thủy tinh vỡ nát, Vũ Phi vừa mới đưa gái kia giao cho lái xe, ̣nh quay về phòng mình, thì chợt nghe tiếng đổ vỡ, bật điện lên, cảnh tượng trước mắt làm hắn hoảng sợ. Hạ Lâm Phong ngồi ghế sofa, xung quanh là những vỏ chai rượu nổi tiếng, có chai uống hết, có chai chưa hết, 1 số chai vỡ vụn lăn lóc dưới sàn nhà, đối diện bức tường, một ly rượu thủy tinh vỡ tan cùng màu đỏ sắc của rượu loang lổ. “Chủ tịch” “ ra” Tiếng gằn như rít qua từng hang núi vang lên, Vũ Phi trong lòng dâng lên kinh hãi, tắt điện, hắn vội vã đóng cửa, bước ra khỏi phòng, như muốn dời xa nơi đã gây lên cho mình những sợ hãi vừa mới hình thành, chủ tịch thật sự nổi giận. Hạ Lâm phong cầm ly rượu trong tay, đôi mắt hằn lên những sóng đêm lạnh lẽo, trong đó có cuồng phong bão tố, ngọn lửa sáng rực, như muốn thiêu trụi, cuốn hết thảy con người. Lâm Thư Tuyết, nếu nhớ, tôi sẽ nhắc lại cho , từng chút từng chút một, để nó phải khắc sâu vào , khiến bao giờ quên được, cũng như cơn ác mộng đã in sâu trong tôi suốt 10 năm nay, tôi sẽ đòi lại hết, tư cách sao, để xem tôi sẽ lấy tư cách gì với . Hình như lý trí đã bị mang , chỉ còn lại giận giữ và điên cuồng do nhớ mong mang lại, khiến chính Hạ Lâm Phong cũng nhận ra rằng, vốn dĩ, giữa hắn và Lâm Thư Tuyết, thì ngoài quen biết ra cũng là gì cả, và hình như, hắn mong chờ một điều gì đó, lớn hơn nữa. -Hết Tập 2-
Người Con Gái Mang Tên Tuyết- Tập 3 -1: Hạ Lâm Phong ́ ý gây khó dễ Tập đoàn Hạ Lâm Tại lầu 50 của phòng kinh doanh, các nhân viên tập trung làm việc, thì cánh cửa của ban dự án kế hoạch chợt mở, một số ánh mắt hướng nhìn theo tiếng động, sau đó, lại vang lên những lời bàn tán qua lại. Vân Vũ Phương thấy vậy, dời khỏi ghế ngồi, lại phía người mới tới, mắt sắc nhọn nhìn chằm chằm như rà xét chừa chỗ nào, sau đó mới cất lên giọng nói đầy tức giận châm chọc. “Lâm Thư Tuyết, với tác phong này của làm sao có thể làm việc ở Hạ Lâm chứ” “Giám đốc Vân, tôi nhớ lầm thì nhân viên được phép trễ 5 phút, thế này chắc chưa gọi là trễ” “Công ty cho phép nhưng phòng kinh doanh được phép như vậy, đừng nghĩ có chút sắc đẹp mà xem ai ra gì” Lâm Thư Tuyết nghe Vân Vũ Phương nói, mắt liền đưa lên nhìn, trong đó có thản nhiên và kiên nghị, lời nói dứt khoát vang lên, khiến Lâm Vũ Phương dù tức nhưng thể làm gì được. “Tôi chỉ biết tập đoàn Hạ Lâm nhận tôi, và tôi sẽ làm theo quy ̣nh ở đây, nếu giám đốc Vân còn như vậy, thì chính làm chậm mất thời gian của tôi đấy” “……” “Tôi nghĩ tôi xấu, nhưng cũng đến nỗi xem thường người khác, tôi chỉ làm theo quy tắc, xin phép tôi phải về bàn làm việc của mình” Vân Vũ Phương dù tức nhưng thể làm gì được, vì chính chủ tịch đã ra quy ̣nh mới, 10 nhân viên mới tới sẽ chịu sự điều hành trực tiếp của chủ tịch, thể làm gì hơn ngoài tức giận bỏ , trước khi , quên tặng kèm cái liếc nhìn đầy cảnh cáo, tiếng gót dày vang lên, nghe thật chói tay và nhức óc. Nhóm người trong phòng nhìn thấy Vân Vũ Phương liền chạy lại chỗ Lâm Thư Tuyết chào hỏi, Lâm Thư Tuyết đã khiến bọn họ được mở rộng tầm mắt, thật đúng là nhẹ nhàng nhưng quyết liệt, nhìn mặt Vân Vũ Phương lúc đó, trong lòng ai cũng thỏa dạ hả hê. “Hay lắm Lâm Thư tuyết, tôi thật khâm phục đấy, xin chào, tôi tên Đinh Doanh Doanh, rất vui được làm quen” “Xin chào Doanh Doanh” “Tôi tên Nguyễn Hà, chào Thư Tuyết” “Chào” “…” “…” Ngày đầu tiên làm của Lâm Thư Tuyết là suýt trễ và bị lên mặt, còn nguyên nhân gây lên vấn đề này lại trong gara xe để nghỉ dưỡng, thấy mọi người ở đây đều nhiệt tình và cởi mở, Lâm Thư Tuyết cũng thoải mái nhiều. Có lẽ hôm nay mọi người đều tập trung đổ dồn về phía Lâm Thư Tuyết, mà ai biết đến sự có mặt của người ngang vừa nãy, một màn thị uy và khí chào hỏi vui vẻ vừa rồi đều lọt vào mắt hắn hết. … Tầng 88 chuyên dùng cho các cuộc họp tối cao của chủ tịch và hội đồng quản trị, hôm nay cũng như mọi ngày, khí rất căng thẳng và nặng nề, 70 thành viên hội đồng quản trị đều xem xét lại kỹ các tư liệu của mình trước khi đưa lên chủ tịch, ai cũng biết, chỉ một lỗi nhỏ trong đây, cũng có thể khiến họ phải rời xa cái ghế mình ngồi vĩnh viễn. Hạ Lâm Phong từ trước đến nay được mệnh danh là người đàn ông khó tính, từ cuộc sống đời thường hay đến công việc riêng tư, hắn vẫn luôn đòi hỏi rất cao với mọi thứ xung quanh mình, và nếu để hắn vừa lòng một điều gì đó, thì chắc chắn sẽ có đường cứu chữa. Người đàn ông mang lại lỗi sợ hãi kinh hoàng cho 70 người ngồi ở đây lúc này rất im lặng, dáng ngồi cao ngạo, đôi mắt đen sâu cùng với gương mặt như tượng đá, chắc chắn một điều, tâm trạng của hắn hôm nay tốt cho lắm. Hạ Lâm Phong vẫn tiếp tục quay lưng nhìn ra bầu trời, trong đầu, lời nói của Lâm Thư Tuyết vẫn vang vọng bên tai, Lâm Thư Tuyết, để xem gương mặt có còn thản nhiên được như vậy . Thời gian cho một người để báo cáo là rất ít, chỉ có 5 phút ngắn ngủi, 5 phút ấy phải trình bày gọn nhẹ nhưng đủ ý của một tháng qua, lúc này, một số người đã hoàn thành xong nhiệm vụ thì ngồi yên và hồi hộp chờ nhận xét sau cùng của hắn, một số người xem lại tư liệu của mình còn 1 số người vẫn trình bày tiếp. Một lúc sau, tất cả mọi người đều hoàn thành hết công việc báo cáo của mình thì chiếc ghế kia cuối cùng cũng quay lại, gương mặt hết sức trầm tĩnh biểu lộ điều gì khiến khí càng ngày càng căng thẳng, tiếng nói đột ngột vang lên khiến tim mọi người phải đứng lại. “Phòng kinh doanh ở lại, tất cả có thể ” Vân Vũ Phương nghe Hạ Lâm Phong nói vậy, gương mặt hiện rõ nét căng thẳng và lo lắng, nhìn từng người từng người ra, trong lòng tự hỏi biết mình đã sai ở chỗ nào, đây là lần đầu tiên trong 2 năm qua phải ở lại.
(3-2): ̀nh Văn cầm bản báo cáo của Vân Vũ Phương lại cho Hạ Lâm Phong, tự hỏi biết Vân Vũ Phương đã sai ở chỗ nào, vừa nãy hắn nghe qua, cũng thấy gì là sai sót cả, khí trong phòng, càng lúc càng nặng nề, cho tới khi lời nói kia vang ra. “Giám đốc kinh doanh” … Nhà Hàng Hạ Lâm ở tầng thứ 87 của công ty, là một nhà hàng trong chuỗi nhà hàng của Hạ Lâm, tiêu chuẩn và cung cách phục vụ đạt chứng nhận đỏ của thế giới, gian rộng lớn sang trọng mang lại khoảng thời gian nghỉ ngơi thoải mái cho nhân viên ở đây, ngồi ở đây có thể nhìn ngắm khoảng trời trắng tinh và những cái nóc nhà thấp bé. Trong một bàn gần cửa kính, nhóm nhân viên bộ phận kinh doanh rất thoải mái vui vẻ mà pà 8 với nhau, Đinh Doanh Doanh là người được mệnh danh pà 9, nàng thể hiện hết khả năng của mình với người mới tới, giọng vang ra rất rõ rệt. “Lâm Thư Tuyết, nếu cậu làm việc ở đây thì phải nhớ rõ được top 3 đối tượng thuộc thành phần nguy hiểm của công ty” Các rất thích nói chuyện với Lâm Thư Tuyết, lúc đầu nhìn Lâm Thư tuyết xinh đẹp như vậy, cứ nghĩ khó gần hay làm cao, ngờ mới nói chuyện một chút, thấy Lâm Thư Tuyết nói chuyện rất cuốn hút và dễ gần, mặc dù Lâm Thư Tuyết nói nhiều, nhưng hề lên mặt hay xem thường ai khác. “Đúng vậy, 3 người này thuộc thành phần rất nguy hiểm mà cậu cần cẩn thận, Doanh Doanh sẽ nói cho câu nghe” Lâm Thư Tuyết nghe Nguyễn Hà nói phụ họa cho Đinh Doanh Doanh, lại nhìn sự hưng phấn khi nói chuyện của Đinh Doanh Doanh, trong lòng rất thú vị mà lắng nghe, thành phần nguy hiểm sao, Hạ Lâm xem ra rất thú vị, như chủ nhân của nó vậy. “Đầu tiên là Vân Vũ Phương, giám đốc kinh doanh của phòng ta, mệnh danh bà la sát, chuyên gia nhăm nhe sắc đẹp của gái trẻ, cậu phải cẩn thận đấy, nói nhỏ, bả còn rất để ý chủ tịch” “Người thứ hai là Tổng giám đốc Mạnh Long, là sát thủ tình trường, ai mà lọt vào mắt đen của ổng, thì chỉ sợ keo dính sắt cũng phải bái phục” “Người cuối cùng, cũng là ngươi nguy hiểm nhất…” Đinh Doanh Doanh nói tới đây thì dừng lại, hai mắt như mắt mèo nhìn xung quanh, có vẻ lời sắp nói rất quan trọng, đến khi nhận thấy tình hình khả quan, thì mới chụm đầu lại gần nói tiếp, nhìn cứ như một mật thám chuyên nghiệp. “Người ấy ai khác chính là chủ tịch của chúng ta, nổi danh…” Mọi người còn tiếp tục lắng nghe, đột nhiên có tiếng nói ồm ồm vang lên, một số người yếu bóng vía giật nảy người, nhất là Đinh Doanh Doanh chủ xướng đầu trong bình chọn top 3 này. “Đinh Doanh Doanh, giám nói xấu cấp ” Đinh Doanh Doan vốn dĩ nhập tâm nên phát hiện ai xuất hiện phía sau mình, đột nhiên có tiếng nói vang lên bên tai, có tật giật mình, bạn cúi đầu có chết cũng nhận tội. “A, tôi nói gì hết, nói gì hết” “Ha, ha, ha…” Thấy tiếng cười vang lên, Đinh Doanh Doanh mắng thầm mấy bạn cười nhạo nỗi sợ hãi của của người khác, nhưng thấy họ càng cười to hơn mà có chiều hướng giảm, khó hiểu ngẩng đầu lên, lúc đó mới biết mình bị lừa, mà thủ phạm ai khác chính là Lý Nhã Kỳ. “Lý Nhã Kỳ, giám hù tôi à, nhỡ đâu tôi bị bệnh tim thì sao” Lý Nhã Kỳ thấy Đinh Doanh Doanh trừng mắt sấn lại người mình, bộ lông nhím của bạn đã bắt đầu xù lên, tin chắc bạn quê lắm, Lý Nhã Kỳ cười cười lấy lòng, quên bồi thường một thông tin nóng hổi. “Được rồi Doanh Doanh tiểu thư, là tại hạ thất lễ, làm hại trái tim bằng đồng của tan chảy, tại hạ xin bồi thường một món quà cho được ” Đinh Doanh Doanh nghe Lý Nhã Kỳ xỏ xiên trái tim mình bằng đồng, nhưng lại có chữ quà trong đó, mắt sáng lên, tay dơ ra trước người Lý Nhã Kỳ, mắt chớp chớp nhìn sang hướng khác như kiểu còn phải xem xét. “Để xem thành ý như thế nào đã” Lý Nhã Kỳ nhìn gương mặt hiện rõ chữ tham của Đinh Doanh Doanh, lấy tay đập nhẹ lên bàn tay xòe ra kia, tự tin cao giọng nói. “Nghe nói giám đốc La Sát bị chủ tịch gọi lại, bị hạ cấp cũng bị thôi việc, sao nào, có thành ý chưa” Đinh Doanh Doanh và mọi người nghe xong liền ồ lên, nói gì mà chỉ mở to mắt nhìn Lý Nhã Kỳ, như là để xác ̣nh thông tin chuyên này là thật hay giả, nếu đó là sự thật, thì đây chắc chắn sẽ là món quà lớn chỉ riêng Đinh Doanh Doanh, mà còn cho cả phòng kinh doanh của các nữa.
(3-3): Lý Nhã Kỳ tức giận vì thông tin của mình bị nghi ngờ, mấy bạn thật hiểu chuyện, đã vất vả bao nhiêu để moi móc thông tin một cách nhanh nhất, vậy mà còn bị mấy bả nghi ngờ, thật là bức xúc mà, mặt đầy sát khí, vừa lòng mà bổ sung thêm một câu. “Mấy người thật là, chính giám đốc Lưu nói” Mọi người nghe được lời chắc chắn, tiếng hoan hô xuýt xoa lập tức vang lên, Lý Nhã Kỳ thấy vậy, vênh mặt tự tin sáng chói, ước chừng có thể cao bằng nóc trần nhà, khí hồ hởi duy trì được bao lâu thì tắt lịm , vì gương mặt tức giận đằm đằm sát khí của người tiến về chỗ này đầy khủng bố, giọng nói sắc nhọn ngay lập tức vang lên. “Đinh Doanh Doanh, xem ra rất muốn tôi nghỉ việc thì phải” Vân Vũ Phương đột ngột tiến lại khiến mọi người ngờ tới, biết rõ Đinh Doanh Doanh dù là hay nói, nhưng bản chất lại hiền lành và nhút nhát, Lý Nhã Kỳ khôn khéo chữa lại cho Đinh Doanh Doanh. “Giám đốc Vân nói gì kì vậy, Doanh Doanh dĩ nhiên có ý đó rồi, chỉ là nghe nói giám đốc Vân mỏi mệt, tưởng giám đốc muốn nghỉ phép vài ngày thôi mà” Vân Vũ Phương chắc chắn đâu có ngu tới mức tin lời Lý Nhã Kỳ ba hoa chích chòe, nhưng Lý Nhã Kỳ đã nói vậy, thể làm gì được khác được, trừng mắt nhìn đám người nhiều chuyện, dừng lại sâu hơn, nhọn hơn người Lâm Thư Tuyết, trước khi , để lại lời châm chọc cảnh cáo đầy nguy hiểm. “Làm các thất vọng rồi, chủ tịch rất hài lòng với công việc của tôi, có lẽ tôi sẽ được giữ lại, chắc chắn là lâu hơn các rồi, các hãy coi chừng tôi đấy” Vân Vũ Phương bước , lời bàn tán lại tiếp tục vang lên, nhưng chỉ có một nội dung duy nhất, là phê phán tin tức chuyên này của Lý Nhã Kỳ, khiến một đám bị bà La Sát được dịp lên mặt, thật ra các cũng phải sợ Vân Vũ Phương, vì nếu các làm gì sai trong công việc, thì chắc chắn Vân Vũ Phương cũng thể làm được gì các . Đầu Lý Nhã Kỳ kêu ong ong, cảm tưởng đầu mình có một tổ ong bay xung quanh kêu inh ỏi, còn biết nghĩ cách nào để thoát khỏi tội thì gương mặt xinh đẹp im lặng lắng nghe nãy giờ làm chú ý, lập tức, bạn trưng ra gương mặt tươi cười, giọng nói át những tiếng ong ong nhức óc. “A, cậu là Lâm Thư Tuyết, nhân viên mới phải ” Lâm Thư Tuyết còn suy nghĩ việc gì đó thì đột nhiên có tiếng gọi tên mình vang lên, hơi ngượng cười ngẩng mặt lên, chào hỏi người bạn vui tính mới tới này, nét mặt có gì đó hơi lạ. “Xin chào, tôi là Lâm Thư Tuyết” “Trời đất, cậu thật xinh đấy, xinh thế này thì có khối người ganh tị mún chết cho coi” Lý Nhã Kỳ hề biết giọng mình to như thế nào, từ lúc gọi tên Lâm Thư Tuyết thì đã thu hút sự chú ý của mọi người, đã vậy còn khen tặng theo kiểu nhân hóa như thế này nữa, may mà Lâm Thư Tuyết để ý đến ánh mắt xung quanh, chứ nếu như người mặt mỏng, chắc chắn sẽ độn thổ mà chết. ̀nh Văn sau lưng Hạ Lâm Phong vào nhà hàng, trong đầu cũng hiểu lắm, lúc đầu chủ tịch , nhưng biết tại sao đứng lại mà tiếp nữa, đã vậy còn quay vào nhà hàng Hạ Lâm, chủ tịch đến đây làm gì, trong lịch có buổi gặp nào ở Hạ Lâm cả. Hạ Lâm Phong từ khi làm đến nay, chưa lần nào hắn bước chân vào đây, vì thế, khi bóng dáng thon dài xuất hiện trước cửa ra vào, lập tức đã thu hết tầm nhìn của mọi người, tiếng trầm trồ xì xào bàn tán nhỏ vang lên. Lý Nhã Kỳ là người đầu tiên trong nhóm phát hiện Hạ Lâm Phong, dĩ nhiên cũng như họ, ngạc nhiên kém đến nỗi xuýt nữa đã hét lên, chủ tịch bước vào, nhầm chứ. “Trời đất, chủ tịch, là chủ tịch…” Đinh Doanh Doanh còn bực bội vụ vừa nãy, nghe Lý Nhã Kỳ tự nhiên la toáng lên, để ý đến bạn, uống một ngụm nước cam, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tin tức đọc cho mọi người, giọng trêu chọc lên án. “Thôi Lý Nhã Kỳ, mơ tưởng à, chủ tịch nào ở đây chứ, tốt nhất hãy quay về với thực tại ” Lý Nhã Kỳ vẫn chưa dời mắt khỏi bóng Hạ Lâm Phong, tay đập đập người Đinh Doanh Doanh, giọng chắc chắn như đinh đóng ̣t, con bạn này nó xỏ xiên chắc ăn ngon mất. “Là chủ tịch vào, phải mơ đâu, nhìn xem” Mấy cái đầu chụm lại laptop ngay lập tức ngẩng lên, khả năng gặp Hạ Lâm Phong là rất khó, nhất là với nhân viên bình thường như các , vì vậy chuyện này là thể nào xảy ra, đúng ra là chỉ trong trường hợp đặc biệt mới có thôi, nhưng nhìn xem, Hạ Lâm Phong đúng là bước vào. Hạ Lâm Phong ngang qua đây, nghe thấy có người gọi tên Lâm Thư Tuyết, đầu đảo nhanh những suy nghĩ vừa lóe lên, nếu thêm một chuyện này, Lâm Thư Tuyết, để xem sẽ làm như thế nào, tôi rất chờ mong. Trong tất cả những người dõi theo bóng dáng Hạ Lâm Phong, thì có một người lại hề chú ý đến hắn, đôi mắt dừng tại ly cà phê của mình, thỉnh thoảng đưa lên uống, cảm nhận vị đắng ngọt thư thái thuần túy, tựa như nhâm nhi một chuyện gì thú vị trong suy nghĩ của mình. “Trời ơi, tớ nhầm chứ, chủ tịch về phía này” Đúng như lời Lý Nhã Kỳ nói, Hạ Lâm Phong bước từng bước chân tự tin hướng về phía các , nhìn hắn lúc này, dễ làm cho những gái mơ mộng nghĩ rằng bạch mã hoàng tử đến, với gương mặt đẹp đến nghẹt thở và khí thế vua chúa này, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về một hướng. Hạ Lâm Phong đứng trước bàn Lâm Thư Tuyết, nhìn , hắn để lại lời nói rồi bước trước những con mắt và lời bàn tán còn đọng lại ở đây. “Lâm Thư Tuyết, vào làm thì lên phòng gặp tôi” Lâm Thư Tuyết vẫn chưa nhìn Hạ Lâm Phong, nghe tiếng bước chân của hắn dời , bên tai lại tiếp tục vang lên lời bàn tán về mình, còn có những ánh mắt đổ dồn về phía , cầm ly cà phê lên miệng, bỏ mặc những ánh nhìn dò xét, đôi mắt tĩnh lặng cảm xúc, bên môi cong lên một đường cong khó nhìn thấy. Hạ Lâm Phong trước mặt tất cả nhân viên đến gặp , chắc chắn đây phải điều tốt đẹp gì của hắn, hắn là ́ ý gây khó dễ cho sao, nghĩ làm vậy sẽ khiến tức giận sợ hãi trước những người hâm mộ của hắn chắc, hắn vẫn nghĩ như bao người con gái bên cạnh hắn sao, Hạ Lâm Phong, chưa biết ai mới là người chịu thiệt thòi đâu. Lý Nhã Kỳ nhìn Hạ Lâm Phong khuất, mắt lập tức dừng ngay người Lâm Thư Tuyết, đầu óc mật thám nhanh chóng lóe lên, chủ tịch trực tiếp đến gặp Lâm Thư Tuyết, chẳng lẽ hai người quen biết nhau. “Thư Tuyết, cậu quen với chủ tịch sao” Lâm Thư Tuyết nghe Lý Nhã Kỳ hỏi, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ, trước khi trả lời, nhấp một ngụm cà phê, thản nhiên lên tiếng trước những con mắt dán chặt lên người mình. “Mình đã gặp rất nhiều người, cũng nhớ có gặp chủ tịch chưa nữa” Câu nói của Lâm Thư Tuyết khiến ai cũng ngờ tới, đầu bong lên một cái, ai cũng phải mở to mắt nhìn, người con gái bình thản uống cà phê trước mắt các vừa nói gì, ấy nói nhớ rõ có gặp chủ tịch nữa sao. Cho dù là có một trăm người đứng đây, thì chắc chắn Hạ Lâm Phong sẽ là người nổi bật nhất, ngay từ lần gặp đầu tiên, chắc chắn sẽ thể nào quên được một người khí suất như thế, Lâm Thư Tuyết rốt cuộc là người như thế nào chứ, ấy thật sự có bản lĩnh như vậy sao.