(14-5): Snow trang là một trang trại trồng hoa vì mục ́ch buôn bán, mà nó cũng như những ngôi nhà bình thường khác, có đồi cỏ xanh trải dài, ngôi biệt thự màu trắng bình dị, và hàng Tử Đằng tím tươi mát đón mình trong nắng ấm, tất cả, cũng bình thường như những trang trại khác. Chiếc xe đen dừng lại ở đường chính, Hạ Lâm Phong bước xuống, đưa mắt nhìn vào, qua cánh ̉ng trắng, là cả một khoảng đất rộng bao la. “Có người đã đặt cho ngôi biệt thự này tên là biệt thự băng giá, còn vị tiểu thư sống ở đây chính là công chúa tuyết trong lời đồn, nghe nói vị công chúa ấy cứ như 1 thiên thần tuyết vậy, lúc nào cũng mặc váy trắng, da thịt trắng tinh, mái tóc đen dài và gương mặt đẹp đến say lòng người” Hạ Lâm Phong nghe người trợ lý nói nữa, hắn cần phải quan tâm ta là ai, đưa tay mở cánh cửa ̉ng bằng gỗ, bước chân bình ổn tiến vào, và trái tim, bỗng nhói đau từng hồi, nó lại nhớ , nhớ đến điên được. theo con đường nhỏ giữa ngọn đồi xanh, càng lên cao, khoảng cách ngôi nhà càng rút ngắn, có một điều mà chính Hạ Lâm Phong cũng phát hiện ra, là trái tim bị đóng băng kia, hình như đập mạnh hơn lúc đầu. Người con gái trước mặt, váy trắng xòe to, tóc dài buông thả, da thịt trắng nõn, hai tay ôm con chó nhỏ vào lòng mà vuốt ve, hắn lại lầm tưởng đó là nữa, và vẫn như mọi khi, chân vẫn vô thức mà bước vội về phía để giữ lại. Nhưng mới chỉ được nửa đường, thì gương mặt ấy đã quay trở lại, và tất cả mọi thứ trong giây phút đầu, tưởng chừng như đã đứng im bất động, nhưng sau đó, nó lại tiếp tục chuyển động, xoay tròn theo vòng tuần hoàn của thế gian. gái mở to mắt, trong đấy chứa đầy ngạc nhiên nhìn người đàn ông vừa mới xuất hiện, hắn, cứ như là một vị hoàng tử từ truyện ̉ tích bước ra, ánh mắt rõ ràng hiện lên sự mơ màng vừa mới hình thành. “ chính là chủ nhân ở đây” gái ngây thơ còn chìm đắm trong mơ mộng, đôi mắt vẫn còn nhìn hắn chưa rời, cái đầu lúc thì gật gật, lúc lại lắc lắc, biết là suy nghĩ gì, mà chỉ thấy hai đôi má trắng mịn như được đánh phấn tô hồng rạng rỡ. Hạ Lâm Phong thích đứng đây nữa, cảm giác chờ đợi lúc đầu còn, mà chỉ thấy chán ghét cùng hụt hẫng, đưa mắt nhìn thoáng qua hàng Tử Đằng, nói gì, hắn xoay người bước . gái đứng phía sau thấy hắn rời , muốn lên tiếng gọi lại, nhưng cảm thấy ngại ngùng vô cùng, biết làm gì khác ngoài dõi mắt nhìn theo, người đàn ông ấy, thật đẹp trai. Hạ Lâm Phong cho xe chạy về còn mình thì bộ đường, hiểu vì sao, bây giờ hắn chỉ muốn ở một mình mà thôi, cảm thấy mọi thứ xung quanh, thật nặng nề vô cùng, cảm thấy nhớ , nhớ rất nhiều, nhớ đến nỗi biết làm thế nào cho vơi bớt. Thư Tuyết, tôi nhớ em, nhớ em quá, tưởng như nỗi nhớ này, sẽ giết chết mất tôi, nhớ em, trái tim, lại thấy đau đớn vô cùng. Cảm thấy bản thân mình chẳng còn gì, tôi nghĩ tôi mất tất cả, có chăng, chỉ còn là trái tim chết cùng những nhớ thương mà em để lại, hụt hẫng, ngọt ngào, rồi đau khổ, hạnh phúc, tất cả, cứ luân phiên chiếm lấy tôi. Trời bỗng dưng chuyển gió, 1 hạt, 2 hạt, rồi vô số hạt mưa rơi xuống, vừa nãy trời còn nắng đẹp, mà bây giờ, mưa đã rơi đầy trời. Một hạt mưa chạm xuống mặt hắn, lạnh lẽo, tê buốt hết cõi lòng, nó như nhát dao, đâm thẳng trái tim chết lặng, và các hình ảnh đã ́ lãng quên, lại chợt ùa về như tia chớp. Cũng là mưa, cũng là kỉ niệm, có nhìn hắn, mỉm cười, có nước mắt đong đầy, quặn thắt tim gan, có bên cạnh, dịu dàng êm ái, và nỗi nhớ dâng đầy, như muốn nhấn chìm tất cả các giác quan. Và rồi tiếng mưa đổ xuống, như át hết những thương tâm tuyệt vọng, ầm ầm vang vọng, che hết thanh của đất trời, nhưng lại thể che được, tiếng trái tim kêu gào đau đớn.
(14-6): Trong cơn mưa, dưới những hạt mưa nặng hạt trút xuống, có một người đàn ông, toàn thân ướt sũng, đôi mắt hiện rõ đau đớn thương tâm, biết là mưa hay nước mắt, mà đong đầy hiện hữu trong đáy mắt, hình ảnh này, đã đập vào mắt ai đó, như đẩy sâu vào, nhát dao đã cắm sẵn trong tim. Lâm Thư Tuyết ngồi trong chiếc xe ô tô đậu bên đường, đôi mắt mở to nhìn người đàn ông trước mắt, trong đầu chỉ hiện lên một suy nghĩ, hắn, tại sao lại ở đây. Sau đó, như liên quan đến mình, quay mặt vào trong xe, rời hình ảnh làm lòng quặn đau, lấy lại hết bình tĩnh ban đầu, dấu tiếng trái tim đập mạnh, giọng vô cảm phát ra. “Thiên Bảo, chạy ” Lâm Thiên Bảo nhìn qua kính xe, hắn đã ́ tình dừng lại, hy vọng chị ấy sẽ nghĩ kỹ, nhưng nào ngờ, chỉ thấy trong đôi mắt kia, vẫn chỉ là hờ hững như vô hồn. Khi chiếc xe từ từ lăn bánh, thì người đàn ông chuyển nhẹ bước chân đột nhiên ngã sụp xuống, gái váy trắng đứng phía xa thấy vậy vội vàng cầm dù chạy lại, ta ngoài ai khác, chính là gái vừa nãy. “ gì ơi, có sao , hãy tỉnh lại ” gái còn ́ gắng lay tỉnh hắn dậy, nhưng vẫn chỉ thấy hắn im lặng như lúc đầu, biết làm gì, thì đột nhiên có chiếc xe dừng ngay bên cạnh. Lâm Thư Tuyết tức giận trừng mắt nhìn Lâm Thiên Bảo mở xe bước xuống, mắt hơi thoáng nhìn ra ngoài, thấy gái bên cạnh rất lo lắng mà lay người hắn, làm như là đã quen lâu lắm rồi, hắn ta có bị làm sao, cũng liên quan gì đến , nhưng tại sao hắn lại bị như vậy, hắn bị bệnh gì sao. Lâm Thiên Bảo nhíu mày nhìn gái đòi theo, biết làm gì ngoài cho ta ngồi lên ghế bên cạnh mình, Hạ Lâm Phong, tốt nhất nên biết ơn tôi đấy, đừng gây thêm phiền phức gì cho tôi nữa. “ gì ơi, dù gì đồ tôi đã ướt rồi, cứ để tôi ngồi dưới với ấy cũng được mà” gái như muốn nói gì thêm, nhưng nhìn nét mặt khủng bố của hắn, là vì lần đầu bị người ta dọa nạt, nên chỉ biết ậm ực im lặng, mắt vẫn quên luyến tiếc mà nhìn xuống phía dưới. Nhìn xuống hàng ghế đằng sau, thấy người con gái gương mặt lạnh tanh ngồi yên mà quan tâm đến người đàn ông ngất bên cạnh, rõ ràng là có ý chẳng liên quan đến mình, mặc dù là muốn, nhưng nhìn hắn lung lay như sắp té, vẫn kìm được mà cầu. “Chị có thể giữ ấy lại , em sợ ấy sẽ ngã mất” Lâm Thư Tuyết thèm để ý mà nhìn ra ngoài, cho dù gương mặt vô cảm, nhưng bàn tay run rẩy phía dưới đã tố cáo tất cả. “Kít” Như để chứng minh lời nói của ta là đúng, chiếc xe yên lành bỗng ngoằn ngèo rồi phanh gấp, ngay sau đó, là hai lời nói cùng lúc vang lên. “Đó, chị phải giữ ấy lại” “Lâm Thiên Bảo, biết lái xe thì xuống ” Lâm Thiên Bảo cười ngượng, nhưng vẫn chứng nào tật lấy, xe mấy lần vẫn nghiêng ngả thắng gấp, làm Lâm Thư Tuyết mặc dù là tức, nhưng đôi tay vẫn theo phản xạ mà giữ lấy người nằm lại. Đến khi chạm vào da thịt của hắn, cảm nhận sự lạnh lẽo còn hơn chính trái tim mình, một cảm giác nhói đau dâng trào, làm bản thân kìm được mà run nhẹ, như là chính mình phải chịu đựng nỗi đau của hắn vậy. Hạ Lâm phong, tại sao lại xuất hiện trước mặt tôi, mà lại còn đau khổ như vậy, tôi cứ ngỡ rằng suốt cuộc đời này, tôi sẽ bao giờ gặp lại nữa, nhưng nào ngờ, lại xuất hiện, như thế là sao chứ.
(14-7): gái ngồi ghế đầu vô tình quay xuống, nhìn thấy gái kia vẫn như vậy, vẫn bày ra gương mặt lạnh lùng quan tâm, nhưng đôi tay, đã đưa ra để giữ người đàn ông ấy lại, mà người đàn ông ấy, lại tựa đầu dính sát vào bàn tay , như là đã tìm được hơi ấm cho mình, hiểu tại sao khi nhìn thấy cảnh tượng này, lại thấy hai người họ dường như là đã quen biết từ trước rồi, hòa hợp đến khó hiểu. Lâm Thư Tuyết ngồi xe, nhìn Lâm Thiên Bảo cùng bác sĩ đỡ Hạ Lâm Phong xuống, còn gái kia thì vội vàng chạy theo sau, đôi tay trống rỗng run lạnh lẽo, lạnh còn hơn cảm giác chạm vào hắn khi nãy. hiểu cái có là gì, chỉ thấy lòng, lại nặng nề hơn bao giờ hết, dường như sự hận thù ngày xưa, được hình ảnh cấp cứu kia xóa hết, và nước mắt, đã kìm được mà chảy xuống, rơi đầy đôi tay lạnh lẽo. Tiếng khóc nghẹn ngào, nức nở theo sau đó rớt xuống, trong gian chật hẹp, nó cứ như một lời than vãn uất ức bị tắc nghẹn, não nề đầy thương tâm, còn dai dẳng, vang vọng mãi trong bóng tối chật hẹp này. Lâm Thiên Bảo sau khi hoàn tất hết tất cả, nhìn Hạ Lâm Phong trong phòng bệnh, muốn chạy lại một chút, nhưng điện thoại trong túi đã reo lên, thể làm gì ngoài bước , trước khi rời , hắn quên để lại một hy vọng. “Tôi tên Lâm Thiên Bảo, người con gái vừa ngồi phía dưới là Lâm Thư Tuyết, nếu có chuyện gì, hãy gọi điện theo số này cho tôi, tôi quen với người kia, nhờ trông chừng ta một chút nhé” Người con gái kia gật đầu lấy lệ, đôi mắt vẫn đầy lo lắng nhìn vào trong, hiểu vì sao vừa mới gặp người đàn ông kia, thì đã cảm thấy thương hắn rồi, có lẽ, đây là ̣nh mệnh chăng. Lâm Thiên Bảo cùng Lâm Thư Tuyết vừa về đến nhà, thì Lâm Thư Tuyết đã nói ra một câu xanh rờn, khiến Lâm Thiên Bảo cảm thấy níu lưỡi khâm phục chị mình. “Ngày mai chuyển sang Việt Nam, chị muốn về Hà Nội” “Chị, Hạ Lâm Phong rất nguy kịch, chúng ta…” “Chị quan tâm” “Hắn bị bệnh tim đó, khéo khi còn phải phẫu thuật, chị đành lòng sao, cho dù là hai người có hiểu lầm, chị cũng nên tàn nhẫn như vậy chứ” Lâm Thư Tuyết im lặng nói, ra ý là cần bàn cãi nhiều, làm Lâm thiên Bảo tức giận, bước chân như dậm xuống sàn nhà mà , hắn bó tay với chị ngang ngược này rồi. Lâm Thiên Bảo bước , để lại phía sau, người như chết lặng. … Hạ Lâm Phong lúc tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, người đầu tiên hắn nhìn thấy, lại là người hề quen biết, ta là ai, sao lại ở đây, hắn bị sao thế này, đầu, thấy nhức vô cùng. gái để ý từ lúc Hạ Lâm Phong tỉnh lại đến giờ, vẫn chưa nhìn lấy 1 lần, mặc dù là vừa lòng vì hắn quan tâm hay hỏi han gì mình, nhưng vẫn lên tiếng hỏi thăm. “ có đau ở đâu ”
(14-: Hạ Lâm Phong mặt lạnh lùng nhìn gái, ánh mắt vô cảm như băng đông kín, nhọn hoắt và thâm trầm, giọng khàn khàn vang lên, lời nói phát ra, như một gáo nước lạnh từ đá chảy ra, tê buốt lòng ai. “ có thể rồi” Người con gái mở to mắt nhìn, chuyện gì chứ, đời lại có người như vậy sao, dù gì cũng cứu hắn, mà hắn lại biết ơn, còn muốn đuổi nữa sao. “…” Hạ Lâm Phong quay đầu hướng khác, mắt nhìn ra ngoài ô cửa kính, trong đầu, miên man suy nghĩ gì đó rõ ràng, hiểu vì sao, trong phút giây nào đó, hắn lại cảm giác được ấm áp của , rất gần, gần đến chân thật. Người con gái nhìn thái độ của hắn, đùng đùng tức giận chạy ra ngoài, lúc sau, cánh cửa lại mở, nhưng người bước vào, là quản gia của Hạ gia. “Thưa cậu chủ, có người nói lệ phí đã được thanh toán rồi” “Ai” “Là Lâm tiểu thư, Lâm Thư Tuyết ạ” Hạ Lâm Phong gấp gáp chạy tới ngôi nhà vừa mới điều tra, hiểu vì sao, khi nhìn thấy ngôi nhà này, lại liên tưởng đó là , cảm nhận được bóng hình của , lặng lẽ và dịu dàng, vì thế, mặc dù nhìn trầm ổn bình tĩnh, nhưng trong lòng, ràng là chờ đợi 1 điều gì đó, đôi mắt, vẫn ́ kiếm tìm bóng hình quen thuộc, đến khi gái bước ra, đã chiếm lấy tất cả tầm nhìn. “Xin chào , tôi là Lâm Thư Tuyết” … Hạ Lâm Phong gương mặt chứa đựng u buồn và lạnh lẽo, xoay người, hắn bước chân ra ngoài, cảm thấy cuộc sống này, thật chán chường, tất cả, cứ như là 1 màu đen u tối. Ngỡ tưởng hơi ấm ấy, bàn tay ấy, da thịt ấy, là quen thuộc, nhưng nào ngờ, lại chỉ là ảo tưởng mà thôi, ảo tưởng như thế này, biết đã mộng tưởng bao nhiêu lần, hiện thực và mộng tưởng, hắn bây giờ đã cách nào phân biệt được. Hai người con gái đứng phía sau, đôi mắt hiện lên chút gì đó tội lỗi, lời thì thầm nhỏ nhẹ, kìm được chứa đựng áy náy và day rứt. “Làm như vậy có được , thiếu gia mà biết thì…” “Tiểu thư đã dặn, được làm sai” “Nhưng hắn ta, nhìn có vẻ rất đau buồn…” Sân bay quốc tế Flower, Hạ Lâm Phong một thân cao lớn cuốn hút tất cả ánh mắt mọi người, bước chân sải dài như người mẫu nam sàn cat wallk, nhưng thêm vào, là thâm trầm và cao ngạo của bậc đế vương quyền quý. Tất cả ánh nhìn đều đổ dồn về phía hắn, nhưng trong mắt , lại chứa đựng bất kì 1 điều gì, bước lại phòng chờ của VIP để quản gia lo giấy tờ, chân bước chợt dừng lại, trước cánh cửa trắng chỉ 1 chút nữa là cách ly với thế giới bên ngoài. Đôi mắt lạnh bỗng thay đổi mà nhìn sang bên cạnh, trong đáy mắt là ngỡ ngàng và bàng hoàng vô cùng, khu vực bước vào trong máy bay của khách, hắn nhìn thấy, duy nhất chỉ 1 người, chân chính, hiện thực đến ngột ngạt, trái tim trong lồng ngực, đập nhanh như trống dồn, theo thói quen, miệng gọi tên người dấu, như là để xách ̣nh đây có phải là mơ chăng. “Tuyết…” Lâm Thư Tuyết ngồi trong lòng Lâm Thiên Bảo giật mình khi nghe thấy tiếng gọi tên mình, đầu vô thức quay lại, đến khi hai đôi mắt đối diện nhau, thì tất cả thời gian như ngưng lại. Hạ Lâm Phong, sao hắn lại ở đây. Hết tập 14
Tập 15 -1: Thương Liệu Có Quay Trở Về. Sân bay vẫn chuyển động theo quy luật vốn có của nó, dòng người vẫn qua lại tất bật như thường ngày, ở đâu đó xung quanh đây, có người nào nắm lấy đôi tay, vì vẫn chưa muốn rời xa, có người gượng cong khóe môi, cho lời hẹn ước mai sau, tiếp viên xinh xắn kiều, cúi đầu hướng dẫn khách hàng xa, và trong khí, có nhiều lắm giây phút chia ly, nhưng trong muôn vàn những hình ảnh này, duy nhất chỉ nhìn thấy 1 đôi nam nữ, mới chỉ là cho buổi đầu gặp lại. Lâm Thư Tuyết hoàn toàn sững người khi nhìn vào đôi mắt của Hạ Lâm Phong, trong phút giây đầu tiên khi nhìn thấy , trái tim trong lồng ngực, vốn bị đóng băng bắt đầu đập lại rộn ràng. nhìn thấy trong đôi mắt đó, có tất cả những thứ có thể làm sụp đổ trong lúc này, giữ nổi bình tĩnh, mặt vội vàng quay hướng khác, ánh mắt dấu được hoang mang và lo lắng, tay vô thức nắm chặt lấy cánh tay của Lâm Thiên Bảo, miệng thúc giục hắn bước nhanh chóng. “ nhanh, Thiên Bảo” Đáng tiếc cho Lâm Thư Tuyết là Lâm Thiên Bảo hoàn toàn ngoảnh mặt làm lơ với lời hối thúc của mình, vì thế, chỉ biết ngồi im mà lắng nghe tiếng tim đập tăng tốc của bản thân, cũng như đón nhận ánh nhìn như lửa cháy hừng hực của hắn, tiếng bước chân, càng lúc càng gần hơn. Hạ Lâm Phong ́ gắng kìm chế sự khẩn trương, nhưng bước chân đã còn theo suy nghĩ của chính mình, hắn lao như bay về phía mà vồ lấy, đôi tay nhanh chóng ôm vào lòng, và trong phút giây ấy, tất cả như vỡ òa trong khoảnh khắc này. phải là mơ, vì hắn có thể cảm nhận được trong vòng tay mình, chân biết bao nhiêu, quen thuộc đến nhường nào, có hơi ấm gần gũi, mái tóc mượt mà, có da thịt mềm mại, cùng đôi mắt trong veo, , là ở trong vòng ôm của . Ngỡ tưởng chỉ là mơ, và bản thân, rồi chạm vào chỉ có hư mà thôi, nhưng tất cả, đều là , hóa ra trong cuộc đời này, còn có . Kìm nén được những bất ổn bồn chồn, lời phát ra như thủ thỉ cho mình nghe thấy, tựa như đây là lần đầu tiên nghẹn ngào xúc động, lo sợ bất an đến như vậy. “Thư Tuyết, em còn sống sao” Cúi đầu vào lồng ngực , nghe được rõ hơn tiếng trái tim đập nhàng, trong giây phút này, tất cả những che dấu chịu đựng của thời gian qua đã hoàn toàn sụp đổ, bởi vì đôi tay run run, tiếng nói nghẹn ngào và giọt nước mắt nóng hổi ai biết đến đã bán đứng tất cả, nhưng Lâm Thư Tuyết, biết tất cả những điều đó. Lâm Thư Tuyết cũng thể che dấu được sự rung động của chính bản thân, mặc dù đã ́ tỏ ra có chuyện gì, nhưng sâu thẳm trong lòng, biết mình đã bị mềm lòng ngay từ lúc đầu. Phải, ngay từ lúc đầu, lúc hắn đột nhiên ôm vào lòng, lúc cảm nhận được hơi ấm quen thuộc bao lấy quanh mình, nghe thấy tiếng khàn khàn nhỏ nhẹ, như rót mật vào tai, cũng như cảm nhận được có cái gì đó đã rớt xuống từ đôi mắt kia, thấm vào da thịt, thì tất cả, cứ như một cơn lốc xoáy, cuốn theo những yếu đuối ban đầu do tạo ra. Nhưng cuối cùng, giây phút ấy lại quá ngắn ngủi, vì những đau thương trong tiềm thức kia lại thức tỉnh, và nó xóa hết, tất cả những điều này rồi, có chăng, chỉ còn là những khi kinh thường và tin tưởng, là những lúc yếu đuối nhưng đổi lại chỉ có sự lạnh lùng và chán ghét, hận thù, che hết thương mất rồi. “Buông ra” Hạ Lâm Phong vẫn còn chìm đắm trong hạnh phúc vừa mới tìm lại, thì đột nhiên nghe thấy tiếng lạnh lùng cảm xúc của , toàn thân cứng đờ, mắt vô thức đưa lên nhìn thẳng đôi mắt ấy, như là để kiếm tìm 1 cái gì đó từ chính đôi mắt của , nhưng có chăng, chỉ còn lại xa lạ vô hồn. Khi nhìn vào đôi mắt , đôi mắt ngày xưa long lanh sáng ngời, đôi mắt có thần và trí tuệ hơn người, đôi mắt nhìn trong veo như cười, mềm mại đầy nắng ấm, nhưng bây giờ, chỉ toàn là hư và lạnh lẽo, trái tim, hiểu vì sao lại thấy đau, có gì đó từ chính đôi mắt này, đâm vào, đè nặng tất cả. “Tuyết…” Lâm Thư Tuyết quay mặt , đưa mắt vô tình nhìn nữa, có thể đây là trốn tránh, mà nghĩ mình lấy lại được bĩnh tĩnh 1 cách hữu hiệu nhất, và cũng để kịp thời lập cho mình 1 hàng rào chắc chắn, cho bất cứ ai có thể lay chuyển được trái tim, ánh mắt lạnh dần , giọng lạnh nhạt lên tiếng. “Đừng gọi tên tôi, tôi quen ” Hạ Lâm Phong nghe Lâm Thư Tuyết vậy, tim chợt nhói đau vô cùng, đôi mắt che đậy được đau thương mà nhìn , khi nghe câu ấy, kìm được mà thốt lên, lời có gì đó gấp gáp, hoang mang, sợ hãi và bàng hoàng, như chính trái tim căng cứng vì động lạnh của vậy. “Xin lỗi, hãy thứ lỗi cho , tất cả, chỉ là hiểu lầm thôi, xin em, Tuyết” Lâm Thư Tuyết khóe môi cong cười yếu ớt, trong lòng cảm thấy xót xa vô cùng, lời ra nhàng, như thể chuyện này là gì trong mắt vậy, nhưng có biết, đối với , nó trở thành 1 cơn ác mộng, mãi mãi thể nào quên được. Người đàn ông mình , lại cường bạo, sỉ nhục, tin tưởng mình, liệu còn nỗi đau nào, lớn hơn như thế này nữa …