(13-7): Lâm Thư Tuyết cũng hiểu vì sao lại ghét hương trà này, đây rõ ràng là hương Tử Đằng mà thích, rồi hiểu tại sao, bụng lại đau nhói một cái, kìm chế được cơn đau đột ngột kéo tới liên tục, kêu lên một tiếng và ôm lấy bụng mình. “A…đau quá…” Người đàn ông kia chính là Lâm Thiên Bảo, thấy Lâm Thư Tuyết kêu đau, hắn cuống cuồng bế lên, chạy xuống chiếc xe gần đó, miệng đôn đúc người tài xế còn cho cá ăn mở xe. Chiếc xe lao với tốc độ chóng mặt, vượt qua con đường rộng thênh thang ít xe ̣, rồi lại phanh gấp trước bệnh viện thành phố, Lâm Thiên Bảo bế Lâm Thư Tuyết tay chạy thẳng vào phòng cấp cứu riêng, miệng ra lệnh cho bác sĩ lại khám, cũng đúng thôi, vì đây chính là một trong dãy bệnh viện của tập đoàn Lâm gia thế giới. Bác sĩ trẻ Kiều Linh chạy vào ngay sau đó, sau khi xem xét một hồi, bác sĩ trẻ tuổi xinh đẹp kẽ nhíu mày, mặt rõ ràng là hài lòng với hắn mà lên tiếng, biết rằng, lời phán xét của mình, đã gây ngạc nhiên cho 2 chị em nhà Lâm gia biết bao nhiêu. “ thật là cẩu thả, phụ nữ mang thai 3 tháng rồi mà bồi dưỡng gì hết, có thai 3 tháng mà chưa có bụng mấy, lại còn để yếu ớt như vậy, biết như thế rất là nguy hiểm , thật hiểu nổi các làm chồng như thế nào nữa” Lâm Thiên Bảo thèm chấp bác sĩ mới, chỉ nhìn Lâm Thư Tuyết, lại thấy gương mặt ngạc nhiên mở to mắt của , thế là hắn liền đoán được là cũng mới biết như mình, có thai, cần suy nghĩ cũng biết nó là con của ai. … “Ngày mai tôi sẽ Flower, công ty giao lại cho tổng giám đốc Mạnh” Mạnh Long đưa mắt nhìn Hạ Lâm Phong, lời muốn nói lại biết có nên mở lời hay , lúc phân vân do dự, thì Hạ Lâm Phong đã để lại lời nói quyết ̣nh rồi bước , nhìn theo bóng lưng hắn, Mạnh Long thể làm gì khác là thở dài buồn bã. 1 tháng qua, nhìn Hạ Lâm Phong nhốt mình trong căn nhà của hắn, tự làm những gì đối với hắn mà nói trước đây là vô nghĩa, nhìn hắn ngày càng ít nói, ngày càng vô cảm, ngày càng lạnh lẽo vô hồn, thì hắn chỉ biết than với Lâm Thư Tuyết 1 câu, Thư Tuyết, nỗi đau này quá lớn rồi, lớn hơn 10 năm trước rất nhiều, đã giết chết cậu ấy rồi. Hạ Lâm Phong quyết ̣nh sang Flower tìm kiếm loại hoa Tử Đằng tím mới, hắn đã tự chế tạo ra một loại nước hoa, lấy tên là Tuyết, hương liệu chính là Tử Đằng và sen trắng, có lẽ suốt 1 tháng qua, mục tiêu sống duy nhất của hắn chỉ có vậy, tiến đến thành phố Flower, điều gì sẽ chờ hắn đây. -Hết Tập 13-
Người Con Gái Mang Tên Tuyết: Tập 14 –1: Gặp Lại đường phố rộng lớn, thỉnh thoảng có vài chiếc xe hơi sang trọng lại, cũng có những chiếc xe đạp vô tư hồn nhiên chạy bon bon vỉa hè, rồi vài chiếc xe hàng con xinh xắn chở một xe lớn hoa, theo gió, những cánh hoa rơi xuống, thả mình phiêu du trong gió, nhìn nó, cứ như là một cơn mưa hoa, từng cánh hoa, như là từng hạt mưa, rơi vào mắt, vào tâm, vào lòng ai đó. Giá như có thể bình thản, thả lòng theo những điều bình dị như vậy, thì thật là hạnh phúc biết bao, nhưng tại sao cuộc đời này, vẫn còn nhiều thương tâm đến thế, phải chăng con người, là sinh ra để trải qua hết những điều đó. Chiếc xe đen quẹo vào tấm bảng xanh, tấm bảng có ghi lời chào đón, đón chào những du khách, những con người đến với thành phố ngàn hoa, và xuất hiện trước mắt người ngồi trong xe, là cả một thành phố nhộn nhịp thân thiện đầy mến khách Thành phố hoa Flower hiện lên trước mắt, tất cả mọi nơi như tràn ngập trong nắng ấm, thoang thoảng trong khí, hương hoa đa vị bao phủ khắp mọi nơi, trải dài, trải dài chỉ thấy những trồi non nhụy vàng, những làn gió dịu nhẹ làm mơn trớn lòng người, con người ở đây, môi, nụ cười như luôn hiện hữu, dường như, đây chính là thế giới thần tiên trong những câu truyện ̉ tích kể lại. Người ngồi trong xe nhìn những cánh hoa bay trong gió, chỉ là một màu, mà là nhiều màu, nhiều, như những cánh kim tuyến lấp lánh đến chói mắt, dịu dàng đầy ấm áp, và nó, cứ như là một liều thuốc trị thương hữu hiệu nhất, cũng là chất kích tác vết thương sâu sắc nhất. Hai bên đường là những vườn hoa nở rộ, kia là dãy hoa hồng, hoa lưu ly, hoa mẫu đơn, còn có hoa sen, hoa lan, hoa thiên điểu, rồi bên cạnh là hoa đào, hoa mai, đồng tiền thơm ngát, và còn rất nhiều, rất nhiều loại hoa nữa, nhưng tất cả, đều lu mờ trong mắt hắn, đến khi vào sâu hơn nữa, những dãy Tử Đằng nhiều màu sắc hiện lên, trái tim đã chết, hiểu vì sao lại biết đau. Còn nhớ một ngày, khi đứng dưới bóng đêm lấp lánh, dãy hoa Tử Đằng được kết lại, trao tay ai đó, và khi ấy, lúc nhìn thấy nụ cười nhẹ nhàng của em, trái tim, đã đập mạnh đến nhường nào, nhưng bây giờ, tất cả đổi thay.
(14-2): Xe dừng lại ở một thành phố thu nhỏ, chỉ còn là những dãy hoa đa sắc đa màu, mà thấp thoáng ẩn hiện, còn là sườn đồi xanh mướt, là những cái cọc trắng đen che ngang với những ngôi nhà gỗ xinh đẹp, những con người chăm hoa, tưới nước, thả thú, chăn nuôi, hay chỉ là ngồi bãi cỏ xanh tắm nắng. Cánh cửa xe được mở ra, một người đàn ông cao lớn từ trong xe bước xuống, đôi mắt được che bằng chiếc kính đen chính hiệu, mặc dù nhìn thấy cửa sổ tâm hồn kia, nhưng chỉ cần nhìn dáng người thon dài tuyệt mỹ này, cũng có thể biết được người đàn ông ấy có bao nhiêu nam tính và cuốn hút. Hắn đứng trước một ngôi biệt thự sang trọng, tháo mắt kính ra, sau đó, bước chân trầm ổn tiến vào, theo sau hắn, là một người thanh niên cầm chiếc áo khoác đen dài sang trọng. Những người làm bên cạnh nhìn thấy người đàn ông, trong mắt ai cũng hiện lên tò mò và hâm mộ, có người biết hắn, có người lại , bên tai nhau, họ thì thầm to nhỏ như là một lời hoan ca cho mùa màng bội thu đầy lúa chín. “Cậu chủ tới, vậy là chúng ta lại được nhìn thấy ngài mỗi ngày rồi” “Phải đó, ôi, sao ngài ấy lại càng ngày càng đẹp hơn thế này” “Cậu chủ, đó là cậu chủ sao” ... một dải đất cao, cách vài con đường ngoằn nghèo với ngôi biệt thự, một ngôi nhà gỗ hiện ra, bên cạnh nó, là một dãy Tử Đằng tím ngát, mỗi một dãy, đều là những bông hoa chất lượng và đẹp nhất ở thành phố này. Người con gái nằm ghế đưa mắt nhìn ra những bông hoa được trồng trong hoa viên, mặc dù là ngắm nhìn, nhưng trong mắt, lại mờ mịt như hồn trôi dạt ở phương nào. Đến khi có một ly trà thơm lừng đặt vào tay, hơi ấm nóng hổi như truyền đến da thịt, thì gái mới giật mình ngước nhìn, sau đó, lại thở nhẹ ra, như là vừa bỏ xuống một gánh nặng nào đó lớn lắm. “Chị, chị cần suy nghĩ lại” Lâm Thiên Bảo nhìn Lâm Thư Tuyết, ánh mắt đầy quan tâm lo lắng và bất an, làm sao mà hắn lo lắng được, khi Thư Tuyết muốn phá đứa nhỏ này, cũng báo cho Hạ Lâm Phong biết, chị ấy muốn 1 mình nuôi đứa bé, muốn giấu cha nó cả đời, chuyện này, thật sự là hề đơn giản chút nào. Lâm Thư Tuyết trả lời câu nói của Lâm Thiên Bảo, chỉ nhắm mắt lại, tựa như ngủ, nhưng gương mặt, lại khẽ rung động hàng mi, nó, như là rớt xuống, những giọt nước mắt biết đã rơi bao nhiêu lần.
(14-3): Lâm Thiên Bảo hiểu tính rất kiên nghị, nếu là đã quyết ̣nh, thì chỉ sợ hắn khó mà xoay chuyển được, nhận ly trà lại, phủ lên người một chiếc khăn to mỏng, nhìn , và biết làm gì khác ngoài thở dài trong lòng rồi mới bước ra. Trong lòng bây giờ, biết có tư vị gì, nhớ lại lúc gặp Thư Tuyết ở bệnh viện, lúc nhìn gương mặt đầy lạnh nhạt, lúc nghe tiếng kêu cứu và nước mắt đong đầy, rồi nhìn máu chảy đỏ tươi xuất hiện váy, nhìn xanh xao run rẩy nhưng vẫn kêu đau khi y tá chữa trị vết thương đùi cho mình, cứ như vết thương ấy chẳng phải của vậy, lúc ấy, hắn cảm thấy, có gì đó đè nặng lòng mình, nặng vô cùng. Nhìn người chị kiên cường cứng rắn trong phút chốc lại trở lên lạnh lùng và ít nói, nhìn bên ngoài mặc dù là vô cảm trầm ổn, nhưng bên trong lại che dấu sự yếu đuối đầy đau khổ, vậy mà bản thân lại làm gì được, ngoài trơ mắt đứng nhìn. Hắn bỗng cảm thấy hối hận, khi chính mình đã hối thúc trở về, nếu về, gặp lại, nếu tất cả, vẫn được trôn vùi trong quá khứ, thì hiện tại, có lẽ sẽ trái ngang như thế này, thế nhưng cuộc đời này, sẽ có chữ nếu như. Lâm Thư Tuyết nghe tiếng đóng cửa, mắt mới từ từ mở ra, quay lưng lại với cánh cửa, đôi mắt lúc đầu chỉ là vô hồn, nhưng sau đó, đã chuyển thành mơ hồ đầy hơi nước, tay gầy yếu ôm lấy bờ vai mình, ́ gắng kìm lại sự run rẩy của da thịt lạnh giá, bên khóe môi, mấp máy run run như đã ́ kìm lại tiếng khóc. Nỗi đau ́ giấu kín, bây giờ đã hoàn toàn phơi bày, ngỡ rằng bản thân sẽ thương tổn, nhưng có chăng, chỉ là vết thương càng đục khoét sâu hơn, rộng hơn, đến nỗi thể nào chữa được, và khi đối diện với nó, lại chân thực dau đớn hơn bao giờ hết. Đã từng vứt bỏ những suy nghĩ về hắn trong đầu, từng muốn dối lòng, rằng đối với bản thân, hắn, chẳng là gì cả, và , sẽ bao giờ phải khóc vì hắn đâu, thế nhưng tất cả điều đó, lại trở thành 1 chuyện thể nào thực hiện, vì trong đầu, hắn luôn hiện ra, trong tim, vẫn luôn in đậm, và vết thương, càng làm nhớ hắn nhiều thêm, cũng như nước mắt, biết đã chảy bao nhiêu lần. Nếu như , sẽ nhớ, nếu như quen, sẽ đau, nếu như và hắn trước đây chưa từng gặp mặt, thì chắc hẳn trái tim sẽ đau, đến nhường này. Gặp gỡ làm chi, khi tương lai quá xa vời, giá như trao trái tim, chắc có lẽ sẽ đau đến vậy. Còn nhớ lời hẹn ước, cùng nắm tay suốt cuộc đời, còn nhớ đã từng hứa, sẽ cùng ngắm mặt trời mọc ̉nh núi cao, nhưng tất cả, chỉ sợ là phù du, vì hiện tại, , thể nào thực hiện được. Vốn dĩ nghĩ rằng, tất cả rồi sẽ được trôn vùi theo thời gian, và dù là đến đâu chăng nữa, thì nó, cũng sẽ biến mất dần theo năm tháng, nhưng nào ngờ, bản thân, hóa ra chỉ là lừa mình dối người. Vì trái tim vẫn , vẫn đau, vẫn nhớ, cho dù là đã ́ gắng, đã dặn lòng, nhưng tất cả, đều chẳng thể nào thay đổi. vẫn hắn, người đàn ông ngang tàng bá đạo, vẫn nhớ hắn, những phút giây chiếm hữu đầy dịu dàng, thậm trí là những lúc hiểu lầm đau đớn, thì hình như, nó lại là khoảnh khắc mà nhớ nhất. Có thể là ngu ngốc, khi những phút giây hạnh phúc vui vẻ, lại dễ tan biến hơn là những lúc buồn đau, và những đau khổ tưởng chừng như chỉ mới hôm qua, nhưng nó sẽ in sâu, theo ta suốt cuộc đời. Đau, chưa bao giờ đau đến thế, cho dù là những tháng năm nhung nhớ chưa gặp, thì cũng có trong đó, là niềm vui của kỉ niệm ngọt ngào, nhưng bây giờ, tất cả đã vụt mất, dù là hạnh phúc đến đâu, thì đều bị 1 phút đau đớn xóa mất, có chăng, trong lòng bây giờ, chỉ toàn đau khổ. Nước mắt muốn rơi vẫn cứ chảy dài, lăn đầy má, nhuộm đẫm mắt ai, nhưng vẫn phát ra thanh nào, dường như là nỗi đau quá lớn, nên tiếng nấc đã bị kìm lại bên ̉ họng, chặn lại những đau thương, tưởng như sẽ hủy diệt tất cả.
(14-4): Hé môi nhợt nhạt rung động, như là để ́ lấy hơi thở mỏng manh, sống mũi nặng trịch, xót xa, nước mắt bây giờ, đã ướt đẫm gối êm, nó cứ như một con suối nhỏ, lặng lẽ chảy dài vô thức, tham lam hít vào thêm khí, thì mới có thể bật ra tiếng khóc được, nặng nề quá, nặng nề đến chết được. Đau đến quặn thắt, đến nghẹt thở, rồi tiếng nức nở đã kìm được mà như nước vỡ tràn đê, tuôn trào mảnh đất khô cằn héo úa, phủ vào đó, là màu sắc của hiện thực, nói rằng nó đau, nó khổ biết bao nhiêu. Lâm Thư Tuyết nước mắt chảy dài, tiếng khóc lúc đầu chỉ là chậm chạp, nghẹn ngào, yếu đuối, nhưng sau đó, lại hóa thành nức nở, tắc ngang, dường như là khóc, đối với cũng là một khó khăn lớn. muốn khóc đâu, vì người đàn ông ấy đáng, muốn nhớ nhiều, vì những kỉ niệm chẳng muốn mang theo, nhưng tất cả, đều rời lấy một bước, nhất là đứa con, nằm trọn trong bụng mình. Con, con sao, muốn cười, nhưng tại sao nước mắt lại chảy nhiều thêm, sẽ làm gì với đứa bé này đây, nó là kết quả của tình trọn vẹn, là thứ duy nhất còn sót lại của cả một hiện thực phũ phàng hơn bao giờ hết, là minh chứng mà hắn để lại cho mình, và nó sẽ ám ảnh , suốt cuộc đời này. “Hu hu hu … hu hu hu…a….oa oa …” Tim cảm thấy đau quá, nghẹt thở, như đã chết mất rồi, tình , rốt cuộc là gì, mà mang lại, chỉ toàn là vô vọng thế này… Con ơi, mẹ sẽ phải làm gì cho con, khi tình đã trở thành nỗi sợ hãi, khi chính bản thân mẹ, lại yếu đuối như thế này, mẹ sợ, mình sẽ ngã quỵ, suy sụp mà đứng vững được, vì nỗi đau mà cha con mang lại, quá lớn, quá xót xa. … Hạ Lâm Phong trong bộ vest đen ôm lấy thân hình người mẫu, đứng ̉nh cao nhất của thành phố, nhìn qua ống nhòm phóng to, những dãy hoa Tử Đằng hiện lên trước mắt, trải dài như những cánh đồng lúa xa tít trời. Người bên cạnh đứng chờ nãy giờ, thấy hắn nhìn ống nhòm nữa mà chỉ khoanh tay nhìn qua ô cửa kính thì mới bắt đầu trình bày nhiệm vụ của mình, trong lòng thầm than là may mắn vì đã kịp thu thập dữ liệu từ trước. “Thưa chủ tịch, thành phố Flower có 3 trang trại hoa Tử Đằng nổi bật nhất, 1 là Viêm trang, 2 là Kỳ trang và thứ 3 là Snow trang” Hạ Lâm Phong nghe tên Snow trang, trong đầu lại nghĩ đến , Tuyết, là những bông tuyết rơi đầy, phủ xuống khắp nơi, cũng như nỗi đau mà để lại, đã gieo xuống lòng mình, biết đến khi nào mới quên, và thực sự, là có thể quên sao. “Vậy đến Snow trang”