(10-4): Tiếng hét lên đầy lượng, độ rung, trầm, sự tăng cao hay vút mạnh, tất cả đều làm mọi người trấn động, bọn họ còn đưa mắt nhìn người con gái vừa bị xe đụng thì lập tức chuyển sang nơi phát ra tiếng hét, người con gái váy tím qua đường nghe thấy tiếng gọi chợt giật mình nhìn ra, thì đã thấy chiếc xe lao tới. Bóng người ngã xuống, như nụ hoa lúc ngã bóng, yếu ớt đến đáng thương, Hạ Lâm Phong mắt đỏ ửng chạy lại phía , chiếc xe giữ nguyên vị trí, đèn xe vẫn bật, nhấp nháy muốn xin đường, chỉ cách vài bước thôi, nhưng sao thấy xa vậy. Hạ Lâm Phong mặc kệ mọi người xung quanh, đưa tay ra ôm lấy vào lòng, tim từng đợt, nhói đau, vỡ vụn, tựa như hơi thở dần rút cạn, và có gì đó, quặn đau, đau đến nặng nề, hắn sợ, sợ sẽ chết chìm trong nỗi sợ hãi này, nếu như…. “Hạ Lâm Phong, bị làm sao vậy” Tiếng nói đột ngột vang lên đằng sau làm cho ai đó chợt khựng lại, tim trong lồng ngực bỗng đập mạnh, dồn dập như trống đánh, theo tiếng gọi, hắn cứng ngắc quay đầu lại. Hiện diện trước mặt hắn, là gương mặt thân quen đến thể nào quen hơn được nữa, mái tóc đen bồng bềnh buông thả, đôi mắt to tròn như viên bi đá ngạc nhiên nhìn , còn có bộ váy tím bồng bềnh trong gió thu mát lạnh, tim tưởng chừng sẽ nổ tung. Lâm Thư Tuyết qua đường cầu vượt, nào ngờ nghe thấy tiếng gọi của Hạ Lâm Phong, nhìn xuống, thì thấy chiếc xe phía dưới đụng trúng gái, còn Hạ Lâm Phong hoảng hốt chạy lại, đã vậy còn ôm gái kia rồi gọi tên , chưa bao giờ thấy hắn ngớ ngẩn như vậy, nghĩ kia là đấy chứ. Nhưng thật sự, trong giây phút nhìn hắn đau khổ như vậy, tim lại thấy nhói đau vô cùng, cảm nhận được có gì đó len lỏi trong lòng, như muốn chiếm hết tầm nhìn của , bước chân kìm được mà chạy nhanh qua chiếc cầu dài, chỉ muốn đến bên , gọi tên trong lúc này. Hạ Lâm Phong buông gái kia ra, nhìn thấy đôi mắt mở to nhìn mình đầy lại lẫm, chưa bao giờ thấy mất mặt như vậy, hắn đứng lên, bỏ mặc Lâm Thư Tuyết mà bước luôn, thật là mất mặt chết mất. tại sao lại nghĩ kia là Lâm Thư Tuyết, tại sao lại nhận ra Lâm Thư Tuyết đeo mắt kính và đội nón vành, có phải tất cả tâm tư đều bị lấy , nên chỉ cần nhìn người nào đó, cũng nghĩ đó là , liệu phải chăng chờ mong, lấy tất cả lý trí của mình. Lâm Thư Tuyết nhìn Hạ Lâm Phong bước , trong lòng cười muốn bể bụng, bên ngoài, vẫn kìm được mà cong lên khóe môi, bước chân cũng chậm chạp theo sau, Hạ Lâm Phong đúng thật dễ thương đến bất ngờ. Hạ Lâm phong hôm nay, còn khoác lên người bộ vest cứng ngắc nữa, mà lại mặc chiếc áo sơ mi trắng bên trong, khoác bên ngoài là áo len đen tuyền, quần jean ôm sát thân hình trẻ trung lôi cuốn, và dĩ nhiên, hắn đã thu hút tất cả tầm nhìn của những gái đường. Hạ Lâm Phong biết, trong phút giây nào đó, lại nghĩ đến việc vừa xảy ra, nếu người con kia là Lâm Thư Tuyết, nếu Lâm Thư Tuyết lần nữa rời xa , thế nào, vì sao chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, thậm trí là chưa lần nghĩ rằng buông tay , nếu Lâm Thư Tuyết rời xa mình,… Vì sao tim lại đau thế này, lòng tựa như chết lặng, ngừng đập, còn hơi thở, cảm thấy trước mắt, tất cả sụp đổ, tan vỡ, nhói đau, quặn thắt, từng nhịp , cảm thấy khó nhọc vô cùng, bất giác quay xuống tìm bóng .
(10-5): Người con gái phía sau , long lanh tỏa sáng thu hút ánh đèn, lại còn có những cặp mắt của bao người đàn ông dán chặt lên , lòng dâng lên tức giận vô cùng, chân dừng lại, kìm được mà dừng lại nói to. “Em làm gì mà chậm vậy” Lâm Thư Tuyết tự dưng bị mắng oan, đời nào mà chịu để yên chứ, bặm môi, mắt tức giận, bỏ lại một câu nói và bước nhanh qua , Hạ Lâm Phong, cái tên đáng ghét này. “ nhanh như vậy ai mà theo kịp, tại sao nạt tôi” Hạ Lâm Phong nhìn bóng người giận dỗi trước, quay lại liếc nhìn1 ánh mắt đầy cảnh cáo cho những người kia, vội vàng chạy theo dỗ dành, hắn đúng là điên, tại sao lại quát như vậy. “Thư Tuyết” … Mãi một lúc sau Lâm Thư Tuyết mới tạm thời bỏ qua cho Hạ Lâm Phong, với điều kiện hắn phải làm theo 1 cầu của , hai người bây giờ đứng trong một tiệm tóc giả đa dạng và phong phú của thành phố. Hạ Lâm Phong đứng nhìn Lâm Thư Tuyết hứng thú chọn tóc giả, trong lòng cũng hiểu tại sao lại đưa hắn đến đây, còn khó hiểu nhìn theo bóng , thì lại thấy Lâm Thư Tuyết tay cầm bộ tóc giả đen mượt tiến về phía hắn. “Cúi đầu thấp xuống” Hạ Lâm Phong hiểu nhưng cũng cúi đầu xuống theo lời , nào ngờ bộ tóc giả kia nhanh chóng đội trọn lên đầu mình, ngay tức khắc, lấy mái tóc vướng víu kia xuống, mắt kìm được khó hiểu nhìn . Lâm Thư Tuyết bực mình vì chiều cao quá khổ của Hạ Lâm Phong, làm phải kiễng chân mới với tới được, nào ngờ vừa mới đội xong, cái tên này lại tháo xuống mất tiêu, đúng là tức chết . “ nói phải đáp ứng tôi một cầu mà” Hạ Lâm Phong lúc này mới ngớ ra nhìn, chẳng lẽ cầu của là muốn hắn đội tóc giả sao, nhưng làm gì chứ, vì sao hắn cảm thấy bây giờ thật nhiều trò quái chiêu, dường như chỉ một người, nhưng hắn lại nhìn thấy hai tính cách khác nhau, thật kì lạ. “Em muốn đội tóc giả” “Ừ, phải giả gái, đó là cầu của tôi” Hạ Lâm Phong nhìn Lâm Thư Tuyết, xác ̣nh điều vừa nói là thật chứ phải đùa, giả gái, Thư Tuyết muốn hắn giả gái, muốn hắn giả gái ra đường sao. “Tại sao” Lâm Thư Tuyết biết chắc Hạ Lâm Phong sẽ bao giờ đồng ý nhanh như vậy, nhưng trong lòng sớm có dự tính sẵn, Hạ Lâm Phong, tôi sẽ đòi nợ , cả vốn lẫn lời luôn. “Tôi thích, có sao đâu, chỉ tôi với biết thôi, đừng nói vừa nãy lời hứa chỉ là nói đùa” Hạ Lâm Phong khó xử nhìn Lâm Thư Tuyết mất hứng, sau đó nhíu mày nhìn bộ tóc giả, mặc dù muốn thất hứa với , nhưng muốn hắn giả gái trước mọi người thì thể, cho dù ai nhận ra, nhưng như vậy rất khó.
(10-6): Lâm Thư Tuyết nhìn Hạ Lâm Phong do dự, mắt lóe lên tia sáng, chân bước , chỉ để lại câu đầy mất hứng. “Biết mà, về , tôi muốn chơi nữa” Hạ Lâm Phong nhìn Lâm Thư Tuyết quay người, dĩ nhiên thể làm gì hơn là giữ lại, hiểu tại sao Lâm Thư Tuyết từ khi mất trí nhớ đều rất hay giận dỗi, làm xoay như chong chóng cũng theo kịp. Thế là mục đích của ai đó đạt được, hai người sánh đôi bước hết quán này đến quán khác, là phấn khởi thích thú vui vẻ, là ngao ngán ủ rũ chán nản, cuối cùng dừng chân ở phòng thay đồ của shop quần áo mới lựa được. Lâm Thư Tuyết hài lòng đưa bộ đồ đích thân mình chọn cho Hạ Lâm Phong, nhìn người đàn ông cao lớn bước vào phòng thay đồ, trong lòng sung sướng vô cùng, môi cong lên hé mở, cười muốn trái quai hàm. Đợi mãi mà thấy người kia bước ra, Lâm Thư Tuyết bước gần cánh cửa, gõ vài cái, giọng hỏi, nghĩ thầm phải ngượng đến nỗi dám bước ra chứ. “Sao lâu thế” Chưa nghe thấy tiếng đáp lại, bàn tay đưa ra kéo vào trong, kịp phòng bị, cả người bị lôi tuột theo. Trong phòng thay đồ, gian chỉ dành cho người, nên khi có người thứ hai bước vào, khí như bị thiếu hụt, nặng nề nóng rực, hơi thở chẳng mấy chốc hòa quyện vào nhau đến ám muội. Lâm Thư Tuyết nuốt khan ngụm, cả người bây giờ dính sát trong lồng ngực của ai đó, da thịt nóng rực chạm đến người mình, kìm được mà run rẩy, hít mạnh hơi, cố gắng lên tiếng. “Có chuyện gì sao” Hạ Lâm Phong hài lòng nhìn gương mặt hơi hồng trong lòng, khổ chết với , dù là đồng ý với , nhưng khi chuẩn bị mặc vào lại thấy thiệt thòi vô cùng, nếu muốn như vậy, cũng làm cho vui, nhưng phải bồi thường trước , nghĩ vậy, cúi xuống, bên tai , từ từ từng chữ , biết vô tình hay cố ý, mà môi hôn còn chạm làn da mẫn cảm. “, , biết, mặc” Lâm Thư Tuyết tim đập loạn nhịp, tự nhủ phải trấn tĩnh, cần trấn tĩnh để đối phó với tên nham hiểm này, Hạ Lâm Phong biết mặc, tin đâu, nhưng kệ, vì đạt được mục đích, chịu thiệt chút cũng sao. Thế là trong phòng thay đồ, dù là chật trội, nhưng mọi chuyện vẫn diễn ra tốt đẹp, cuối cùng, Lâm Thư Tuyết cũng hài lòng với thành tựu của mình, định bước ra trước, lại bị kéo giật về, câu cảnh cáo đầy mờ ám vang lên bên tai. “Lâm Thư tuyết, em hãy nhớ đây, tha cho em đâu” Cảm thấy hơi hoang mang và bất an với lời cảnh cáo vừa rồi, nhưng tất cả đều dẹp bỏ hết, kệ, làm gì được chứ, bước ra, mở cánh cửa, quên trêu trọc câu. “Mời công chúa” Hạ Lâm Phong phía trong nghe vậy kìm được gầm lên tiếng, Lâm Thư Tuyết, em giỏi lắm, cứ chờ em, tôi nhân nhượng nữa đâu. Công chúa cuối cùng cũng bước ra trước tất cả con mắt của mọi người, thực ra bây giờ chưa phải là mọi người, mà chỉ có bán hàng ngơ ngác nhìn theo. Người con vừa xuất , mái tóc đen dài ôm lấy gương mặt lạnh lùng, bộ váy màu đen tôn lên dáng người cao ráo của người mẫu, thân tản ra khí chất sang trọng và cao quý vô cùng, này đến đây từ lúc nào, còn người đàn ông điển trai kia đâu. để ta hoàn hồn, Hạ Lâm Phong mặt xám xịt bước , Lâm Thư Tuyết thích trí theo sau, hai người chẳng mấy chốc hòa nhập vào dòng đường tấp nập nhộn nhịp. Hạ Lâm Phong bàn tay nắm chặt tay Lâm Thư Tuyết muốn nổi gân xanh, hứng chịu những ánh nhìn mê đắm kinh tởm của lũ đàn ông, lại còn ngưỡng mộ của những đường, lúc này sợ kìm được mà quát vào mặt bọn họ, Lâm Thư Tuyết, em giỏi lắm. Lâm Thư Tuyết nhìn gương mặt lạnh tanh của Hạ Lâm Phong, trong lòng lúc đầu thấy thích thú, nhưng càng lúc lại càng thích, ánh mắt của bọn họ kinh khủng, chút vị tha lên, kéo tay . “Được rồi, cần mặc nữa đâu” Hạ Lâm Phong quả thực điên đến cực hạn, nghe vậy, rẽ vào hẻm tối, đồng thời cũng lôi vào theo, để dựa vào tường, người cũng dính chặt người , nhanh chóng trừng phạt đôi môi ngoan ngoãn này.
(10-7): Lâm Thư Tuyết mở to mắt nhìn, tim đập rộn ràng trong lồng ngực, cảm nhận được hơi nóng tỏa ra và có gì đó nhen nhóm vào tận cùng trái tim, làm tay tự chủ mà vòng qua eo , mắt cũng từ từ nhắm lại. Hạ Lâm Phong gặm lấy môi xem như trừng phạt, còn điên cuồng hơn mà mút lấy ngọt ngào trong khoang miệng của , tìm thấy cái lưỡi đinh hương, ngần ngại cuốn lấy mà giao triền, mút , liếm sâu, duyệt hôn, tay cũng yên mà luồn vào, phủ lên vùng ngực nhô cao đẫy đà mà nắn . Lâm Thư Tuyết run run đẩy Hạ Lâm Phong ra, mặt đỏ bừng chỉnh lại áo cho mình, cái tên thừa nước đục thả câu, đúng là mặt dày, biết mình mặc quần áo của con và ở ngoài đường sao. Hạ Lâm Phong vừa lòng nhìn thấy Lâm Thư Tuyết như vậy, còn ác liệt hơn mà cúi xuống, bên tai , tiếp tục phả hơi nóng mờ ám. “Tối nay em chết với ” Lâm Thư Tuyết biết bây giờ nên làm gì, ngoài quay người bước nhanh trước, lời vừa rồi, làm lên trong đầu , hình ảnh triền miên tối hôm qua còn đọng lại, Hạ Lâm Phong, chết , đồ biến thái. Hạ Lâm Phong mỉm cười bắt kịp được , đưa tay ra nắm lấy tay , sau đó thay đồ và tiếp tục ngày hẹn hò đầu tiên của mình, muốn cùng rất nhiều, trải qua nhiều nơi khác, nhưng có nơi, nhất định phải đưa đến bằng được. Lâm Thư Tuyết ngờ Hạ Lâm Phong lại đưa mình đến đây, đây chính là Hồ Uyên Ương, nơi được bao phủ xung quanh là hoa và suối nước, đây cũng địa điểm lý tưởng dành cho những người nhau, Hạ Lâm Phong, … Hạ Lâm Phong dắt tay Lâm Thư Tuyết vào cổng hoa Tử Đằng, trước mắt hai người là cổng trời Tử Đằng tím ngát thơ mộng, lung linh ánh đèn như những suối hoa mơ, cảm tưởng như mình bước vào gian hoàn toàn khác với thế giới xung quanh. Hoa Tử Đằng cũng chính là loài hoa duy nhất mà Lâm Thư Tuyết thích, đây là loài hoa tượng trưng cho tình bất diệt, tình mãnh liệt suốt đời suốt kiếp bên nhau, chỉ cần ai đó tặng bạn bó hoa Tử Đằng, hoa mĩ cao sang, phải quyền quý ngọt ngào, nhưng đó chính là lời cầu hôn chân tình nhất, sâu sắc nhất, Lâm Thư Tuyết vừa nghĩ đến đây, toàn cảnh trước mắt làm ngạc nhiên ngờ. Từng hàng, từng hàng Tử Đằng nhiều màu sắc trải dài như những dải lụa sáng rực huyền ảo, nổi bật nhất giữa những màu sắc ấy, là những dàn hoa Tử Đằng màu tím thơ mộng kết lại chữ Tuyết to đùng tỏa sáng lấp lánh, phía trung, chìm vào bóng tối, từ từ, những cái đèn lồng được thắp lên, cao, bức họa đột ngột lên, chiếu sáng bầu trời đen u tối, và người trong đấy, ai khác chính là . Lâm Thư Tuyết chưa dứt ngạc nhiên, mới chỉ quay người nhìn sang Hạ Lâm Phong, thấy bó hoa Tử Đằng tay hướng về phía mình, và đôi mắt tha thiết nhìn mình mãi thôi, tim trong lồng ngực, đập mạnh muốn nổ tung. Hạ Lâm Phong vẫn nhìn Lâm Thư Tuyết, đôi mắt sáng ngời đầy nắng ấm, trong đó dâng đầy những thương hạnh phúc, mỉm cười, lời từ từ phát ra, chiếm giữ hết tất cả mọi thanh khác. “ em” Đầu óc chợt dừng lại, còn nghe thấy gì hết, có tiếng cánh quạt máy bay phía cao, có gió thổi, lá lay, hình như bây giờ, trong mắt , chỉ còn lại chính , trong tai, cũng chỉ nghe thấy được lời thương vừa phát ra của ai đó. biết cảm xúc bây giờ là sao, biết trái tim thổn thức kia muốn điều gì, chỉ thấy trong tim, rung động mạnh mẽ, cõi lòng, tràn ngập ấm áp và hạnh phúc, chiếm hết lấy tất cả suy nghĩ của . Tay hơi do dự nhận bó hoa, cũng như nhận lấy tấm lòng của , Hạ Lâm Phong. Hình như bây giờ, lại thấy hơn rồi, hình như trái tim, càng lúc càng lấn sâu hơn nữa, hình như trước mắt, đây chính là người quan trọng nhất của mình, và hình như sâu, cũng muốn tiếng với . Miệng muốn mở, nhưng lại thấy khó khăn làm sao, lời chưa kịp phát ra, người ở trong vòng ôm của , tựa vào lồng ngực rắn chắc, nghe thấy trái tim đập mạnh bên tai, ngẩng đầu lên, là đôi mắt sâu đen đầy dịu dàng, và nụ hôn, nhàng từ từ hạ xuống. Giữa rừng hoa thơ mộng, xung quanh lấp lánh ánh đèn, bên tai, tiếng nước chảy róc rách, hương gió thổi thoang thoảng mùi Bạch Đằng thanh ngát, màn đêm đầy mộng mơ huyền ảo gọi mời, có đôi trái trao nhau nụ hôn nồng nhiệt đầy thương. … Hai người ăn tối rồi dạo lúc mới về nhà, Hạ Lâm Phong vừa mở cánh cửa chính, người ngay lập tức bị ai đó ôm chặt, kèm theo nụ hôn thân mật đậm chất Châu Âu và lời chào ngọt ngào hết biết, tất cả đều rơi vào đôi mắt người bên cạnh. “Darling, em trở lại” -Hết Tập 10-
Người Con Mang Tên Tuyết - Tập 11-1: Ghen Lâm Thư Tuyết đưa mắt nhìn người con ăn mặc mỏng manh ngắn cũn cỡn dính sát vào người Hạ Lâm Phong, còn có hai tay biết ngượng mà khóa chặt người đàn ông này, hiểu vì sao nhìn thấy cảnh tượng này, cảm thấy chướng mắt vô cùng, muốn nhìn thêm chút nào nữa, lách người bước . Hạ Lâm Phong đẩy tay người con vừa mới xuất ra, chưa kịp với ta thấy Lâm Thư Tuyết gì mà lên lầu, vốn định gọi lại, nhưng bóng người xinh khuất phía thang máy mất rồi, quay sang nhìn kia, giọng vừa lòng lên tiếng. “Sao em lại về” Người kia nghe thấy Hạ Lâm Phong hỏi, ràng là bất ngờ đến mức kịp trả lời, nghĩ mình về lúc này là rất đúng đắn, nếu , chỉ sợ Hạ Lâm Phong bị cướp lúc nào hay, càng nghĩ càng thấy tức con bạn thân, may mà nghe trộm được tên Vũ Phi và nó chuyện, nếu chờ ngày nghe Hạ Lâm Phong tuyên bố kết hôn là vừa. Hạ Lâm Phong, người đàn ông này chỉ có thể là của , cho dù 7 năm trước, hay là bây giờ, cũng phải là của , để người con kia cướp đâu. “Tại người ta nhớ quá nên về thôi, người ta chờ 3 tiếng rồi đó” Hạ Lâm Phong để ý kia gì, trong lòng rất bận tâm chuyện Lâm Thư Tuyết, chỉ sợ lúc nãy hiểu lầm mình, nghĩ vậy lại thấy lo lắng vô cùng, nhìn người con kia, bước chỉ để lại câu . “Sáng mai em hãy về , muốn bố mẹ em lại gọi điện cho đâu” “ Phong…” Hạ Lâm Phong nghe gì nữa mà quay người bước , có tâm trạng đùa giỡn với Vivian, trong đầu, hình bóng kia chiếm hết tất cả, còn chừa cho bất cứ chuyện gì nữa, xem ra, lại phải tốn thời gian dỗ dành nữa rồi. Vivian ngồi yên ghế, mắt nhìn Hạ Lâm Phong vẫn giấu được ngạc nhiên xen lẫn giận dữ, từ lúc có chuyện ấy xảy ra, đây là lần đầu tiên sau 5 năm Hạ Lâm Phong lạnh nhạt với , chẳng lẽ Hạ Lâm Phong để ý người con kia như lời Vũ Phi sao, được, tuyệt đối được, Hạ Lâm Phong thể ai khác ngoài , cho phép. Hạ Lâm Phong về phòng thay đồ rồi sang ngay phòng Thư Tuyết, vừa mới đưa tay mở cửa, cánh cửa bị khóa bên trong, cứng ngắc thể nào vặn được, ngạc nhiên, gọi tên . “Thư Tuyết” Chắc phải muốn cho vào nên khóa cửa đấy chứ, đừng là để ý hành động vừa nãy của Vivian với , chẳng lẽ là ghen, nghĩ Lâm Thư Tuyết vì mình mà ghen, Hạ Lâm Phong cảm thấy vui sướng vô cùng. Ngược lại với tâm trạng của Hạ Lâm Phong, Lâm Thư Tuyết bây giờ rất bực mình, trong lòng vẫn mắng thầm cái tên đứng ngoài kia từ nãy giờ, Hạ Lâm Phong, đúng là cái tên háo sắc vô duyên sát , đến tìm làm gì chứ. cần biết kia là ai, cần biết Hạ Lâm Phong và kia có quan hệ gì, cần quan tâm đến chuyện của họ, mặc dù tự nhủ như vậy, nhưng tại sao đầu cứ nghĩ đến hình ảnh kia mãi thôi, làm nằm giường từ nãy đến giờ vẫn ngủ được, bực mình. Lật người hết từ bên này đến bên kia, lúc sau lại nghe thấy tiếng gọi của Hạ Lâm Phong, tự hỏi biết rồi hay chưa, chắc giờ này ngồi tâm với cái kia chứ gì, đúng là cái đồ thiếu kiên nhẫn.