1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Người Chồng Tuyệt Vời

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 8.2

      Edit: Hoa phong ba

      Beta: Quảng Hằng

      Lục Nhân kinh ngạc  nhìn Lâm Lợi Dương trước mắt, dường như gặp nhiều năm, sao con người học trưởng đột nhiên thay đổi.

      " thực để ý ông xã của em, thử muốn câu dẫn ta, nghĩ rằng ta cần suy nghĩ liền cự tuyệt , ngay cả hôn chút cũng chịu."

      Ánh mắt Lâm Lợi Dương có chút ai oán  liếc  mắt nhìn kẻ "Sống sót sau tai nạn"  Lôi Diễm.

      "Oa!" Sắc mặt Lôi Diễm xanh mét  trừng mắt nhìn Lâm Lợi Dương cái, "Tôi làm sao có thể hôn được? Công ty tôi chào đón , mời rời khỏi đây lập tức!"  

      Đều do rất để ý chuyện Lâm Lợi Dương đối với Lục Nhân ân cần, hoàn toàn phát ra suy nghĩ cùa Lâm Lợi Dương, cũng bởi vậy Lâm Lợi Dương bất ngờ “chơi” , cũng có chút phòng vệ, nên mới có thể bị đánh úp bất ngờ.

      May mắn phản ứng rất nhanh, tình huống vừa phát sinh, sửng sốt 1 chút, lập tức phản xạ  đưa tay đẩy ra, Lâm Lợi Dương mới thể được như ý.

      "Câu, câu, câu. . . . . . Câu dẫn?" Lục Nhân kinh ngạc  trừng to đôi mắt đẹp, thể lý giải người đàn ông cùng người đàn ông trong lúc đó nhưng lại dùng đến hai chữ"Câu dẫn" này.

      "Học muội, thực có lỗi vẫn cơ hội cho ngươi, học trưởng ta là kẻ thích nam nhân thích nữ nhân."

      Lâm Lợi Dương tuy rằng khóe môi nhếch lên cười yếu ớt, nhưng ánh mắt lại lộ ra tia đau thương.

      "Ách. . . . . ." trực tiếp thẳng thắn như thế, Lục Nhân đột nhiên biết nên phản ứng như thế nào mới tốt.

      "Em gả cho ông xã thực lòng với em, hâm mộ em." Lâm Lợi Dương sâu kín quay đầu nhìn phía Lôi Diễm."Nhưng mà Lôi tiên sinh, nếu thấy tôi và như thế này, mà tiểu học muội có thay đổi cảm tình với , hoặc là đột nhiên trong lúc nào đó thay đổi tâm ý, hoan nghênh mọi lúc đến tìm tôi.”

      "Nằm mơ !" Sắc mặt Lôi Diễm tái mét, theo bản năng cầm lên vỏ công văn bên cạnh bàn công tác, ném về hướng ta.

      Lâm Lợi Dương chật vật né tránh , tuy rằng bị công văn chạm đến,Lôi Diễm cũng dùng sức nhiều, nhưng lại thương tổn tâm ta, đồng thời cũng làm cho ta tinh tường hiểu được , mình là hoàn toàn triệt để có cơ hội, đành phải đơn  bước lên thang máy rời .

      Thoáng chốc, cả tầng trệt lặng im đến đáng sợ, ba người ở đây  có bất luận kẻ nào mở miệng, giống như gian này hoàn toàn có ai tồn tại.

      Đào Lục Nhân cùng Triệu Đông Khang tầm mắt từ đầu đến giờ vẫn giằng co ở người Lôi Diễm, trong mắt hai người đều lộ ra cảm xúc phức tạp khó có thể che dấu.

      "Hai người làm gì nhìn tôi như vậy?" Lôi Diễm nhịn được cất tiếng.

      Chết tiệt! mới là người chịu hãm hại, tại sao ánh mắt hai người bọn họ nhìn   giống như nhìn người bị tình nghi? Quả thực thể hiểu nổi!

      Nếu nhân nhượng nghĩ đến đó là học trưởng của Lục Nhân, sớm hạ đo ván ta.

      vừa cất tiếng, khóe miệng Triệu Đông Khang giật giật, rất nhanh  xoay người sang chỗ khác, cả đường cong vai run run  , ràng là cố gắng áp chế cảm xúc gì đó.

      "Lôi Diễm. . . . . . Em tại mới biết được, chỉ có phụ nữ ngay cả đàn ông cũng a! Khó trách lúc trước báo chí đều viết khoa trương như vậy” .Mà hai chân Lục Nhân lại còn như nhũn ra, nhịn được tán thưởng mị lực khôn cùng của ông xã .

      "Phốc. . . . . ." Triệu Đông Khang rốt cuộc nhẫn nại được nữa, cất tiếng cười to, chịu nổi, thể che giấu cảm xúc được nữa.

      "Oa ha ha. . . . . ."

      "Đủ rồi! Chuyện này buồn cười chút nào." Lôi Diễm nhắm mắt, trán gân xanh nhảy lên, "Đông Khang, đến giờ nghỉ trưa , cậu có thể cút."

      "Xin hỏi tổng tài đại nhân, tớ có thể  ?" Triệu Đông Khang lấy ngón trỏ lau lau khóe mắt rất buồn cưới, cười đến rơi cả nước mắt .

      "Cút!" Lôi Diễm xấu hổ ảo não rít gào.

      hổ là thư kí đắc lực nhất, Triệu Đông Khang chỉ tốn giây liền biến mất trước mặt Lôi Diễm cùng Đào Lục Nhân, cả tầng trệt chắc cũng chỉ có hai vợ chồng bọn họ, gian im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở ngại ngùng giữa 2 người .

      phân trần đem Lục Nhân kéo vào văn phòng, Lôi Diễm mạnh tay đóng sầm cửa, nhanh chóng khóa cửa, xoay người đối mặt với vợ bé đáng của .

      "Em, chết tiệt, em đến công ty đến làm chi?" Thốt lên lời, liền ảo não  lau mặt.

      Trời ạ! phải cố ý dùng khẩu khí kém như vậy, là bởi vì mới trải qua trận khủng bố, cảm xúc nhất thời còn chưa trở lại. . . . . . !

      "Em, em giúp làm cơm hộp. . . . . ." Úc! ấy nhất định rất thoải mái, bằng khẩu khí kém như vậy, ánh mắt Đào Lục Nhân  khống chế được làm bộ lảng tránh.

      "Tên kia có khả năng thực được ý đồ , em cần lo lắng." Nghe được giúp mình làm cơm hộp, Lôi Diễm  mềm lòng , tức giận vừa chuyện, bên kéo tay , cẩn thận xem xét  mỗi ngón tay mảnh khảnh.

      Quả nhiên, này biết bảo vệ mình, là đáng chết!

      Ở nhà làm chủ tốt sao ? Làm sao phải khó khăn  giúp làm cái gì cơm hộp?(Hol:cho ăn còn nhiều lời,nhẻ.)

      là tức giận, có suy nghĩ, bước ra ngoài công ty các con  phố đều là quán cơm, muốn ăn thứ gì có thứ ấy, nhìn vẻ tiều tụy nhợt nhạt của còn đau hơn nghe nhiều câu tinh tế, làm đau lòng muốn chết.


      "Nguy hiểm ." Có   cam đoan, Đào Lục Nhân cuối cùng an  tâm, nhưng thấy cầm tay mình liền chớp chớp hàng mi, vội vàng dùng sức thu tay lại." muốn làm gì?"

      lúc trước ở  Lôi gia, căn bản ngay cả thái rau cũng chưa từng học qua, bởi vậy vào lúc vào bếp học bếp núc, tay khó tránh khỏi lưu lại mấy vết thương mất mỹ quan , hy vọng đừng phát tốt.

      "Về sau được cầm dao nữa” . đau lòng hạ mệnh lệnh.

      " được." chút nghĩ ngợi  công nhiên"Kháng chỉ" .

      "Lục Nhân!" ảo não gầm .

      "Em thích làm!" Trước kia cái gì cũng biết,là   Đại tiểu thư, nhưng ngày ngày rất nhàm chán, càng nghĩ càng muốn làm cuộc sống phong phú hơn."Hơn nữa em vất vả mới học hỏi được chút việc này, càng muốn làm nhiều món ngon cho ăn, cho nên em muốn tiếp tục học làm bếp."

      "Nhưng. . . . . ." Nhưng tay em bị thương .

      "Đừng nhưng, cũng muốn về sau con của chúng ta là ‘ ngọai lai ’ chứ?" Dọn dẹp công tác của cho gọn gàng ngăn nắp, dọn chỗ xong, từ trong túi lấy ra xuất cơm hộp.

      "Chúng ta đều là người Trung Quốc, con chúng ta làm sao có thể là ngọai lai?" có loại di truyền học này!

      "Phốc! Em   phải cái loại này ngoại lai này." Người đàn ông này thời gian xem TV rất ít rồi, gặp quảng cáo lền chuyển kênh , khó trách nghe hiểu ý của ."Ngoại lai có nghĩa là biết chuyện gì khác, suốt ngày ăn cơm bên ngoài ấy, hiểu ?"

      Lôi Diễm ngẩn ngơ, vừa bực mình vừa buồn cười  lắc lắc đầu." muốn ăn ở bên ngoài, thuê đầu bếp về nấu nướng, tại kinh tế đình trệ, thêm cơ hội để cho người ta chia sẻ cũng rất tốt  a!"

      " Tạo cơ hội là tốt, chẳng qua em nghĩ đến các hiền lành đều như vậy." Miệng quả quyết, vừa từ túi cơm lấy ra nào thìa, nào đũa.

      "Uy, có người đàn ông nào muốn vợ mình hiền lành?" Cái gì cùng cái gì? Đầu óc bé này bị sao thế, sao lại nghĩ giống người thường chút nhỉ?

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Edit: Hoa Phong Ba

      #ff9900; font-family: Arial; font-size: x-large;']Beta: Khuyên



      font-family: Arial; font-size: x-large;']Ý của em là "Ở nhà nhàn rỗi cũng làm gì." đảo cặp mắt: "Em cảm thấy mình có chút giá trị tồn tại nào."

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Người đàn ông này chẳng đáng , đầu vẫn là hề thay đổi, buồn cười.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']"Thực hiểu nổi em." bất đắc dĩ than , ngay lúc mở ra cơm hộp, lập tức ngửi được mùi đồ ăn thơm ngào ngạt.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']"Thơm quá."

      font-family: Arial; font-size: x-large;']"Đều là em chính tay làm đó." khách khí tranh công, vui vẻ đem cơm hợp đặt tới trước mặt .

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Thấy những thứ bên trong đủ màu sắc, cảm động cực kỳ "Đều là đồ ăn thích."

      font-family: Arial; font-size: x-large;']"Đương nhiên, em hỏi qua mẹ nó... a, mẹ mà!" Ôi! Như thế nào lại như mắng người, có thể nhắc nhắc lại rằng rất thô lỗ ?

      font-family: Arial; font-size: x-large;']"Biết, mẹ mà!" cười, hoàn toàn hiểu khó xử của .

      font-family: Arial; font-size: x-large;']"Đúng lắm đúng lắm, mẹ của , còn với em là mẹ chồng!" nở nụ cười theo, may mắn nghĩ mình mắng chửi người lung tung.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']" phải mau thử mới được." cầm lấy chiếc đũa, lúc này mới phát giác mình đói bụng.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']"Mời." lấy tay làm tư thế xin mời.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']"Em sao? Lại đây cùng nhau ăn !" Đem để ở bên ăn cơm mình mới là lạ, mở miệng mời cùng nhau hưởng dụng tình của .

      font-family: Arial; font-size: x-large;']"Em nếm qua ở nhà, ăn ." mới bị khói dầu phòng bếp "Hun đúc" lâu, tại muốn ăn.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']"Nhiều ít gì cũng ăn chút, bằng mình ăn có ý nghĩa." cũng mặc kệ có nếm qua , tóm lại cùng nhau ăn là được rồi.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']"Được... để em ra ngoài lấy thêm ghế." biết có bao nhiêu kiên trì cố chấp, vì  muốn ảnh hưởng đến , có suy nghĩ lâu liền đồng ý.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Trong văn phòng , ngoài chiếc ghế da kia ngồi làm việc, cũng chỉ có bộ sô pha, bởi vậy nghĩ ra ngoài văn phòng tùy tiện lấy ghế dựa, ngồi ở bên cạnh cùng ăn cơm.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']"Chẳng cần phiền phức thế, đến đây ngồi đùi là được rồi." vỗ vỗ đùi, cho làm điều cần thiết.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']" được, em rất nặng!" chần chờ.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Thể trọng là điểm yếu của phụ nữ, mặc kệ bao nhiêu kg, đều cảm thấy bản thân có chút nặng, ai!

      font-family: Arial; font-size: x-large;']" đâu, cảm thấy vừa vừa mới tốt." nhếch môi cười, ngữ hai ý nghĩa.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Mơ hồ nghe ra ý trong câu , ngượng ngùng đỏ mặt, hờn dỗi  trừng liếc mắt cái, thuận theo tiêu sái đến bên cạnh và ngồi lên đùi . (Hol:chuẩn bị sẵn bông thấm)

      font-family: Arial; font-size: x-large;']"A, ăn miếng rau xanh." giống như cậu bé ra lệnh cho há miệng.

      font-family: Arial; font-size: x-large;'] nuốt vào cọng rau xanh, đợi động tác tiếp theo của ,  mở miệng kháng nghị trước "Em nếm qua ở nhà, nên ăn nhiều chút!".

      font-family: Arial; font-size: x-large;']"Được, ăn nhiều chút, nhưng em cũng phải ăn nhiều chút." Dường như chỉ sợ bị đói, cái gì đều phải đút ăn ít.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']" là. . . . . ." nghe, rồi lại làm theo ý mình!

      font-family: Arial; font-size: x-large;']" là săn sóc đúng , giống như em săn sóc cho ."

      font-family: Arial; font-size: x-large;']"Xấu hổ xấu hổ quá ! Có ai tự khen bản thân mình như vậy?" Da mặt dày .

      font-family: Arial; font-size: x-large;']" đủ sao? Xem ra phải cố gắng chút, em mới có thể cảm nhận được săn sóc của ."

      font-family: Arial; font-size: x-large;']"Hứ—— Đừng có đùa!"

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Hai người vừa chuyện phiếm vừa vui đùa ầm ĩ,  ăn xong cơm hộp, Đào Lục Nhân đem cơm hộp trống cho vào trong túi, nhanh tay lấy ra khăn mặt, sau đó dùng khăn nhàng lau ở khóe miệng lượt.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']"Bà xã à, em tốt." thỏa mãn ôm lấy thắt lưng của , giống đứa thoả màn liền làm nũng.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']"Em biết a, cho nên tám đời trước thành tâm thắp hương, đời này mới có thể cưới được em a." Cái gọi là gần mực đen gần đèn rạng ấy mà, rất nhanh học cái tính mặt dày, lại còn thiếp vàng lên mặt.

      font-family: Arial; font-size: x-large;'] cười khẽ, cánh tay ôm eo luyến tiếc buông ra.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']"Được rồi, lát nữa còn phải làm việc, nghỉ ngơi , em đem hộp cơm về rửa sạch đây." vuốt má nhè , quyến luyến .

      font-family: Arial; font-size: x-large;']"Có dinh dưỡng của cơm hộp tình của em, tại tinh thần của rất tốt." Tựa vào bả vai cọ mặt, thân thể tự nhiên có phản ứng.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']" càng ngày càng ăn ngọt ngào nha!" cười , đẩy vai ra. "Nhưng mà làm nũng vô dụng, em nên ở lại chỗ này, quấy rầy đến làm việc."

      font-family: Arial; font-size: x-large;']" hôn cái trước, suy tính muốn thả em trở về hay ." bắt đầu dở thói xấu.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Tim đập nhanh vài nhịp, bất giác nhìn quanh bốn phía, luôn luôn có chút cảm giác bất an như vậy "... được!"

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Nơi này là văn phòng mà!

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Văn phòng là nơi làm, sao có thể ở nơi này hôn môi? Rất kỳ quái!

      font-family: Arial; font-size: x-large;']"Có cái gì được?" Dùng sức đem ôm sát trong lồng ngực, mừng rỡ đem ấp ở trong tay.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']" khóa cửa rồi, có ai xông vào đâu."

      font-family: Arial; font-size: x-large;']"... sớm tính kế hả?" Ghét ! Lúc này đổi lại bị gài bẫy, ... " có nhé, chỉ muốn em về sớm như vậy." Ai kêu tự đưa thân lên miệng cọp, tự nhiên phải hào phóng tiếp nhận thôi!

      font-family: Arial; font-size: x-large;']"Đừng. . . . . . ưm!" Lục Nhân còn muốn kháng nghị, nhưng còn kịp ra miệng, đôi môi đỏ mọng bị bá đạo chiếm lĩnh.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Nụ hôn nồng nhiệt nóng bỏng ngọt ngào rất nhanh liền hòa tan kháng nghị của , bị hôn đến đầu óc choáng váng, tự giác vươn tay ôm cổ , yết hầu phát ra thanh như con mèo “ưm”.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Tiếng rên rỉ làm cho Lôi Diễm càng phát ra hưng phấn, tay vỗ về vòng eo của , cũng linh hoạt tiến vào trong vạt áo, phủ chụp xuống bao quanh, tay kia thẳng hướng giữa hai chân tiến công.(Hol:em xấu hổ)

      font-family: Arial; font-size: x-large;']". . . . . ." Như thế này điên quá! Nơi này chính là văn phòng! Lục Nhân dễ dàng bị khơi mào dục vọng, nhưng tia lý trí còn sót lại làm cho bắt lấy cổ tay , cho muốn làm gì làm.(Hol:nhét bông vào mũi)QH: hí hí, chắc cần phải cả bịch lớn bong băng cùng thuốc cầm máu á.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']"Tại sao ?" Người đàn ông phát dục hỏa thể vãn hồi, vén cao váy của , tách hai chân ra, khóa chặt ngồi đùi mình, “Vật nóng” ngừng khiêu khích, làm cho cả người bốc hỏa.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']"Nơi này là văn phòng... " Trời ạ! Nhỡ bị phát làm sao bây giờ? Ý nghĩ cuối cùng giãy dụa, nhân lúc này vẫn còn có thể dùng lý trí đối thoại.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']"Như vậy mới thú vị a!" Khẽ cắn vành tai mẫn cảm của ,   luồn  tay vào trong chiếc quần , ôn nhu vỗ về “hạt châu” trong rừng rậm, rồi liền xâm nhập tư mật ướt át của ——"A..." ngây ngất, tất cả lý trí nhanh chóng bị biến mất.( Hol:tỷ tỷ,lần đầu dịch H á,hai mũi đẫm máu, >.<)

      font-family: Arial; font-size: x-large;']


      font-family: Arial; font-size: x-large;'] vợ bé ngọt ngào động lòng người, khờ dại muốn dùng hộp cơm tình lấp đầy dạ dày ông xã , ngờ ông xã cơm ăn no xong lại động tình, liền đem nuốt vào bụng, là... Ngọt ngào đến vô cùng! (Hol: em mua tiết canh)

      font-family: Arial; font-size: x-large;']-----------------------------------------------------------------------

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 9.1

      Edit: Hoaphongba (Tieu Hol)

      Beta: Hàn Lạc & Khuyên  


      <img class="alignnone size-full wp-image-10714" title="[wallcoo]_book_cover_man_b624" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/02/wallcoo_book_cover_man_b624.jpg" alt="" width="590" height="442" />


      Do Lôi Diễm chăm chỉ nỗ lực "cày cấy", Đào Lục Nhân rất nhanh mang thai. . . . . . Ác liệt là, khi thông báo tin vui, quả thực giống như thuyền va chạm vào thủy lôi, nổ tung hai nhà thông gia.

      Tuy rằng những người lớn , nhưng kỳ sớm cảm thấy dâu mới này có điểm kì lạ, lại biết nên hỏi ra sao, chỉ có thể miễn cưỡng im lặng, miễn cho bị bọn tiểu bối trách móc dài dòng, tại dễ dàng thấy tình cảm của hai vợ chồng tốt đẹp, lại truyền ra tin vui mang thai, các trưởng bối cuối cùng có thể hoan hỉ, nghênh đón sinh mệnh sắp đến.

      Nhưng mà vui vẻ là vui vẻ, an thai, bổ thân, buồn bực cũng tránh được, còn có đống quy định khó giải thích, thí dụ cho phép đông tây, còn dời đến dời mấy vật nặng, tránh cho thai phụ gặp may, đều là quy củ khó hiểu.

      Tuy rằng quy định quá nhiều, nhưng Đào Lục Nhân đành làm theo, thà làm cho mọi người an tâm, phối hợp hề có câu oán hận, nhưng mỗi ngày phải uống thuốc Đông y này thuốc bổ kia, khiến cho mặt mày của sớm ủ rũ .

      "Ông xã, đây là thuốc Đông y bồi bổ khí huyết mẹ mới vừa mang tới, giao cho ." Vừa mới xong mẹ chồng lại bưng tới chén thuốc bổ, Đào Lục Nhân chớp chớp mi đem thuốc bổ vào phòng, đặt lên bàn trang điểm.

      Lôi Diễm nghe tiếng, da đầu rét run lên.

      Lục Nhân này, bình thường vẫn giống như trước kia, luôn gọi Lôi Diễm Lôi Diễm, chỉ khi cầu xin hoặc làm nũng, mới có thể đổi tiếng "ông xã".

      tại biết , lúc kêu mình là "ông xã" chắc chắn có chuyện tốt, hơn nữa cả mẹ cùng mẹ vợ bắt đầu có kế hoạch bổ thân cho .

      Đám thuốc bổ mà các mẹ sắc, đều là thuốc Đông y vị đặc biệt nồng, về sau Lục Nhân đối với mùi thuốc Đông y rất mẫn cảm, ngửi là buồn nôn, uống xong lập tức nôn, mười lần đều như vậy.

      Nhưng Lục Nhân ở thể trách móc ý tốt của hai bà mẹ, suy tính lại, trừ bỏ thuốc an thai, cố gắng nín thở miễn cưỡng tiếp nhận, còn lại thuốc bổ toàn bộ đẩy cho ông xã thân tiếp quản.

      Bỏ rất lãng phí, bằng thuận tiện giúp ông xã bận rộn bồi bổ—— Lôi Diễm biết tính bà xã muốn tránh phải uống thuốc, nhưng khi mỗi ngày ít nhất uống vài chén, ngay cả vốn dĩ bài xích thuốc Đông y cũng uống đến mức ngay cả nghĩ cũng buồn nôn.

      "Bà xã, em lén đổ khéo mẹ phát , em tại sao muốn uống chứ?" Lôi Diễm sắc mặt xanh trắng lần lượt thay đổi, gần như có thể so sánh với quả mướp đắng.

      " nên, mẹ cũng tốn công, làm sao có thể lãng phí tâm ý của mẹ?"

      Có lẽ điều ông xã chính là phương pháp tốt nhất, nhưng làm được.

      Chỉ cần tưởng tượng đến các mẹ chăm chỉ ở trong bếp tới vài giờ để sắc được chén thuốc này, có biện pháp thuyết phục lương tâm của mình đem đổ chén thuốc .

      "Bằng với mẹ, đừng ép em uống cái này nữa?" tiếp tục lui mà tìm phương pháp khác.

      là, hai bà mẹ vất vả, nhưng nguyên nhân cũng chỉ vì muốn chăm sóc cho , ngược lại toàn bộ thuốc bổ này lại đổ lên thân thể đàn ông của , người dân quê vẫn thường có câu, heo chưa mập ngược lại chó phát phì!

      " cần, em muốn làm cho mẹ khổ sở." hiểu được ông xã ủy khuất, nhưng bọn trẻ tuổi nhẫn nại chút, chịu đựng thời gian, nếu chỉ sợ hai người lớn tuổi để tâm vào chuyện vụn vặt, vạn nhất miên man suy nghĩ cũng tốt.

      "Mẹ cũng khó lắm, tại sao phải chịu khổ sở chứ!" Ý tứ là muốn phải uống liên tục sao? Lôi Diễm mặt đen toàn bộ.

      "Ông xã, kiên nhẫn chút, mẹ chờ cục cưng trong bụng lớn được ba tháng ,về sau, phải uống nhiều thuốc bổ như vậy." năn nỉ .

      Bà xã thân cười lại năn nỉ, Lôi Diễm dù ý chí sắt đá như thế nào cũng thể mềm lòng. " là bị em đánh bại! Mang đến đây , uống là được."

      "Cám ơn ông xã!"Lông mày giãn ra, vui vẻ đứng dậy đến bàn trang điểm bưng thuốc đến.

      Nhìn mặt nụ cười yếu ớt, Lôi Diễm thầm than tiếng.

      Người đàn ông như , là mệnh khổ! (hol: há há)

      Ai kêu chính là thương bà xã ủy khuất khổ sở? Vì bà xã cho dù phải nuốt vàng nuốt bạc (hol: nuốt khôn thí), cũng từ!

      Hạnh phúc muốn cùng bạn tốt chia sẻ, Đào Lục Nhân khó nén sung sướng lấy điện thoại, báo cho bạn tốt Trần Trăn Trăn tin tức mình mang thai, trong điện thoại Trần Trăn Trăn thét chói tai kinh người khiến nở nụ cười liên tục.

      Trần Trăn Trăn kiên quyết phải gặp bằng được, bởi vậy hai như trước hẹn ở chỗ cũ là quán cà phê hai người thường tụ tập.

      "Đây nhất định là ảo giác của tớ." Đào Lục Nhân ánh mắt mở to sáng rọi, khí sắc tốt, Trần Trăn Trăn quả thực thể tin được hai mắt của mình."Khí sắc của cậu trước kia kém nhiều lắm! Rốt cuộc dùng mĩ phẩm hãng nào, làn da tại sao trở nên đẹp như vậy?"

      Bạn tốt phải thành trả lời, ngàn vạn lần thể che dấu!

      " có." Lục Nhân khó giải thích sờ sờ hai má, cũng cảm thấy mình có thay đổi quá lớn."Tớ lại có thói quen dùng mỹ phẩm dưỡng da, nhiều lắm chỉ dùng ít son dưỡng mà thôi”

      "Oa, vậy đúng là thiên sinh lệ chất!"(trời sinh khí chất mĩ lệ) Trần Trăn Trăn thành tán thưởng, tiếp theo nghĩ đến chuyện mang thai của Lục Nhân."Chẳng lẽ. . . . . . là tác dụng của trứng tình ?"

      "Cái gì là trứngcủa tình ?" Vẻ mặt Lục Nhân mờ mịt, chưa từng nghe qua khái niệm này.

      Trần Trăn Trăn kiêu kỳ liếc nhìn dưới bụng Lục Nhân. “Cái đó là, cái tiến vào trong bụng cậu, sau đó phân ra thành tiểu quỷ nằm trong bụng cậu!” (hol: ak ak,iem sak)

      ". . . . . . Trần, Trăn, Trăn!" Lục Nhân đỏ bừng mặt, mặc dù bên trong quán cà phê rất rộng rãi, vẫn cảm thấy mười phần thẹn thùng, sợ bị người khác nghe thấy."Đừng có tới, còn cậu, ra làm sao đột nhiên chia tay với bạn trai? Chắc phải hormone mất cân đối chứ ?"

      "Hic, cái đó hả?" phất phất tay, nhắc tới đến chuyện bạn trai cũ, Trăn Trăn có vẻ mất hứng thú."Cũng có gì, nhưng mà tên lừa gạt đáng chết kia kia bị tớ phát ".

      "Lừa gạt?" Lục Nhân tự giác giương cao giọng, tiếp theo phát chỗ ngồi bên cạnh có tiếng ho , áy náy vội vàng đè thấp lượng, thân thể hướng lên phía trước, giọng  với Trăn Trăn: "Làm tốt lắm! Những tên đàn ông lừa gạt phải là thứ tốt!"

      Cẩu đổi được ăn thỉ (chó cắn được miếng dồi ăn phân, hol: nghe ghê quá), những tên đàn ông lừa gạt bất kể là dạng gì cũng đều thể tin được, vì suy nghĩ hạnh phúc tương lai của Trăn Trăn, Lục Nhân cảm thấy như vậy đối với Trăn Trăn cũng tốt.

      "Vậy cũng được, nhưng ra, về sau người phải đơn rồi." Đại khái chính là thất tình mà người người rất khó thừa nhận ?

      Sớm thành thói quen mọi thứ đều có người chia sẻ, nay chia tay mỗi người phương khác, lẻ loi mình, ngẫm lại đúng là đau buồn!

      "Xin cậu đấy! Đàn ông hiếm, chỉ có duy nhất tên kia." Lục Nhân cười nhạo . (hol: nửa thế giới là đàn ông cơ mừ, wonder girl)

      "Bằng cậu giới thiệu cho tớ !" Trăn Trăn sống trong gia đình gia giáo,

      phần lớn cuộc đời ở cùng cha mẹ, tiếp xúc cuộc sống rất ít, cơ hội gặp được người đàn ông tốt nhiều.

      Lục Nhân nhíu mi trầm tư, sau lúc giãn mày, vui vẻ : "Có người có lẽ thích hợp với cậu, có cơ hội giới thiệu hai người gặp mặt!"

      nghe ông xã đề cập qua, Triệu Đông Khang trước mắt chưa có bạn , có lẽ cùng Trăn Trăn có thể phát triển cái gì đó hào hùng quyết liệt chừng.

      Nhưng mà tùy tiện giới thiệu bọn họ với nhau như vậy có hơi đột ngột, Triệu Đông Khang cũng chưa hẳn đồng ý, bởi vậy phải đợi thời cơ thích hợp, miễn cưỡng được.

      "Tốt, tớ cũng muốn tình cảm của bản thân bình ổn lại, vội lắm!" Trăn Trăn quá để ý nhún nhún vai.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      font-size: large;']Chương 9.2

      font-size: large;']Edit: hoaphongba (Tieu hol)

      font-size: large;'] Beta: Hàn Lạc & Khuyên



      font-size: large;']Hai lại chuyện phiếm hồi lâu, ngay lúc Trăn Trăn nghe Lục Nhân tự thuật cuộc sống hôn nhân hạnh phúc, nghe thú vị, tán thưởng hết, Lục Nhân nhận được điện thoại mẹ chồng Du Ngọc Mai gọi.

      font-size: large;']Sau hồi, Lục Nhân vẻ mặt áy náy với Trăn Trăn: " có lỗi Trăn Trăn, mẹ chồng tớ muốn tớ đưa bà đến thẩm mỹ viện làm tóc."

      font-size: large;']"Lệnh của ma ma chồng à ? Cậu nhanh cùng bà, tớ muốn ngồi đây thêm chốc lát." Xem ra cuộc sống vốn rất bận rộn!

      font-size: large;']Trăn Trăn nhe răng trợn mắt đuổi .

      font-size: large;']Sau khi Lục Nhân rời , Trăn Trăn ở trong cà phê quán lật xem tạp chí trước khi , bởi vì bên ngoài rất nóng, nâng cốc nước chanh, cầm tay đưa lên miệng định uống.

      font-size: large;'] tại là thời gian tan tầm, đường đám người lui tới qua lại, mình ở đường lại cảm thấy rất độc, tới lui, bất giác tâm tình hoảng loạn.

      font-size: large;'] quên được vừa rồi Lục Nhân vẻ mặt tươi cười hạnh phúc, rất hâm mộ cũng rất ghen tị, biết chân mệnh thiên tử của khi nào mới có thể xuất ? (hol: sắp òi, sắp òi. Còn mình đến bao giờ, hu hu QH tỷ ui. Đến bh, nhà mình mới có prince..) (QH: Muội ko thấy à, nhà tỷ Prince hay soái ca đầy ra đấy ^^Chọn 1 cưng!)


      font-size: large;']"A!" người đàn ông đứng trong của hàng, cả người vốn đứng trước trước tủ kính quan sát bỗng đột nhiên xoay người, cẩn thận đụng vào , hơn nữa ở trạng thái hốt hoảng, cốc nước chanh tay liền rời khỏi tay, rơi xuống đất, hậu quả nước bắn ra tung tóe." có lỗi, tôi chú ý tới phía sau có người." Người đàn ông khẽ biến sắc mặt, vội ngừng giải thích.

      font-size: large;']Oa! Hình như là soái ca, là loại hình thích! [HL: Mi tu... ;)) ]

      font-size: large;']Trần Trăn Trăn cúi đầu nhìn nhìn ống quần bị ướt, tươi cười có chút cứng ngắc " sao, tôi trở về giặt chút sao."

      font-size: large;']"Hay là để tôi mua chiếc quần khác cho thay, còn về phần quần của sau khi tôi giặt sạch trả lại?" Người đàn ông phản ứng rất nhanh, lập tức đưa ra quyết định bồi thường.

      font-size: large;']" cần phiền phức như vậy đâu!" Nghe phức tạp, Trần Trăn Trăn choáng váng tại chỗ.

      font-size: large;']" phiền phức, phía trước còn có công ty bách hóa, mời theo tôi cùng đến." Vì cho Trần Trăn Trăn nghĩ lầm mình có tâm địa xấu xa bại hoại, người đàn ông từ trong túi tiền lấy ra bóp da, từ giữa ra hé ra danh thiếp."Đây là danh thiếp của tôi, có gì nghi ngờ, có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào."

      font-size: large;']Bị người đàn ông lôi kéo , động tác cứng ngắc, Trần Trăn Trăn quên lén nhìn danh tính người đàn ông danh thiếp —— Triệu Đông Khang? Nghe tên tồi.

      font-size: large;']Nhưng có đạo lý! Tại sao phải nghe lời theo như vậy ?

      font-size: large;'] . . . . . . Là phút thoáng qua, hay là là ông trời cố ý an bài gặp gỡ?

      font-size: large;']Thời gian nhanh trôi qua, trong nháy mắt mùa thu chuyển sang đông, thần mùa xuân đến thăm mặt đất, xuân đông luân phiên cũng là lúc bụng Lục Nhân ngày càng tròn, khoảng cách dự tính cách ngày sinh xa lắm.

      font-size: large;']Căn cứ theo lời bác sĩ khoa sản, dự tính ngày sinh trước sau hai tuần, tùy lúc đều có có thể lâm bồn, ai có thể đoán biết trước khi nào em bé trong bụng ra đời.

      font-size: large;']Lôi Diễm lo lắng bà xã vất vả, đề nghị Lục Nhân tiến hành phẩu thuật, nhưng Lục Nhân hỏi qua các mẹ, nhận định sinh tự nhiên trợ giúp cho tim phổi em bé có thể khỏe hơn, bởi vậy đồng ý đề nghị của Lôi Diễm, quyết ý chờ đợi đến lúc đứa bé tự đòi ra đời.

      font-size: large;']Kể từ đó, thời gian sinh sản càng khó xác định, Lôi Diễm thân là cha đứa bé mà so với bà xã sắp sinh còn khẩn trương hơn, vì lo bà xã thân khi đau bụng sinh người làm bạn, đem công ty giao cho cha quản lý, còn mình nghỉ dài hạn ở nhà chuyên tâm chăm sóc bà xã sắp sinh.

      font-size: large;']Nhưng Lôi Trường Minh về hưu lâu, đối với tình trạng công ty thường có sơ suất, bởi vậy thực tế vẫn là Lôi Diễm nắm trong tay cả xí nghiệp xây dựng Lôi Tiệp.

      font-size: large;']Loại trạng thái này chắc chắn muốn mệt chết thư kí Triệu Đông Khang, khiến cho phải bôn ba ở Lôi gia, chỉ phải cùng Lôi Diễm nghiên cứu và thảo luận phương hướng phát triển buôn bán tương lai, tới lui giao đưa văn kiện lão Đổng để quên, còn hơn lúc Lôi Diễm điều hành công ty.

      font-size: large;']Sáng sớm, Đào Lục Nhân và ông xã cùng nhau ăn bữa sáng với cha mẹ chồng, sau đó làm hộ vệ đưa đón mẹ chồng đến câu lạc bộ SPA, cùng Lôi Diễm tay trong tay tản bộ ở công viên phía sau nhà.

      font-size: large;']Bởi vì bác sĩ đề nghị nên lại nhiều, hoạt động vừa phải có lợi cho sinh sản, bởi vậy chỉ cần phải dưới mưa, Lôi Diễm sau khi ăn cơm đều cùng tản bộ chút, nhiều lần đến thành thói quen.

      font-size: large;']"Triệu ca đáng thương, công ty, ở nhà chạy giữa hai nơi, gần đây thoạt nhìn tiều tụy rất nhiều." đến trước công viên, Lục Nhân đột nhiên có cảm mà phát.

      font-size: large;']" thấy em lo lắng ta bằng sớm giới thiệu Trăn Trăn ?" Lôi Diễm cười khẽ, cẩn thận nắm tay , trước đá văng những hòn đá to có thể làm bị vấp ngã.

      font-size: large;']"Duyên phận là cái gì đó kỳ diệu, em chợt nghĩ Đông Khang cả đời cứ như vậy, nghĩ rằng bạn của có thể tới chuyện tình ."

      font-size: large;']"Vậy cũng được." đến tình huống từ ly nước chanh mà gặp gỡ, ngay cả Lục Nhân đều nhịn được nở nụ cười."Lúc trước Trăn Trăn đùa muốn em giới thiệu bạn trai giúp ấy, em vốn nghĩ tác hợp ấy gặp mặt Triệu ca, nghĩ tới em còn chưa kịp ra tay, chính bọn họ bởi vì ly nước chanh mà quen biết."

      font-size: large;']"Cho nên font-size: large;'] bọn họ may mắn hơn font-size: large;'] so với chúng ta, chúng ta thậm chí cần dùng đến chất xúc tác!" Lôi Diễm có chút tự đắc. ”Ông trời đem chúng ta cột vào cùng nhau, chính là muốn chúng ta vĩnh viễn phân ly."(hol:iem sak,sến)

      font-size: large;']"Ít ra, nếu báo chí viết bậy bạ về báo, cũng cần phải kết hôn”.

      font-size: large;']Người đàn ông này lúc nào cũng có thể tự đắc được. "Huống hồ nếu ba thúc giục kết hôn, chừng chúng ta đến bây giờ vẫn là hai đường thẳng song song, cả đời chỉ có thể vô duyên mà làm trai em ."

      font-size: large;']"Ai! Ngàn vạn lần đừng nhắc lại nữa!" Đến bây giờ nỗi khiếp sợ của vẫn còn. Nhưng mà. . . . . . ra ngại em ở giường ăn như vậy." Cảm giác tệ, há!

      font-size: large;']Lục Nhân đỏ bừng mặt, khẽ gắt : ". . . . . . càng ngày càng biết xấu hổ!" Khi lại tự mình gì chứ?

      font-size: large;']"Giữa vợ chồng có cái gì thể ? Da mặt em đúng là mỏng " Lôi Diễm cười cười , bà xã luôn thẹn thùng như vậy, là cực kỳ đáng . "Nhưng mà da mặt mỏng là lừa gạt, nhưng lá gan ra rất lớn, rộn rộn ràng ràng mà cầu hôn , đến bây giờ còn cảm thấy như trong giấc mộng."

      font-size: large;']"Em đâu có cầu hôn đâu?" Lục Nhân mạnh miệng chịu thừa nhận.

      font-size: large;']Chuyện cũ cần nhắc lại, chuyện này mất mặt, còn nhắc làm chi?

      font-size: large;']Mắc cỡ chết người !

      font-size: large;']"Có mà! Ông xã của em, trí nhớ đến bây giờ vẫn còn rất ràng." Lấy ngón trỏ chỉ vào đầu mình, rất tự tin chắc chắn.

      font-size: large;']" hiểu được là ai xung phong nhận việc phải làm dâu của , có ý định thay đổi ngọn đèn trong phòng, mùi hương, còn mua áo ngủ khiêu gợi khiêu khích , cuối cùng lại mang ra ăn sạch? Em , việc tốt này là do ai làm?"

      font-size: large;']". . . . . . biết, có nghe ." bỏ qua bên đánh chết chịu nhận, hai má lại ngày càng hồng lên tiết lộ  được tự nhiên.

      font-size: large;']"Tốt nhất đừng có bậy!" càng cứng đầu chịu thừa nhận, đắc ý trong mắt ngày càng đậm.

      font-size: large;']"Về sau đem thủ đoạn ác độc của em với con, thế nào cũng phải cẩn thận đề phòng con mới được."(hol: sao biết là zai siêu 3d hử,nhỡ lại toài ra seo? Nhiều vụ này à nha)

      font-size: large;']" chính xác!" gần như muốn giơ chân, nhưng lại ngại thân thể mập mạp cho phép làm như vậy, chỉ có thể liếc mắt trừng .

      font-size: large;']"Ai kêu em dám làm dám nhận?" Lục Nhân của dũng cảm, cảm thấy khâm phục .

      font-size: large;']"Cứ coi như là em cố tình, định làm gì??" bắt đầu nóng nảy,trong đầu tràn đầy tức giận.

      font-size: large;']"Cám ơn em." cười, tựa như gió thổi thoáng qua.

      font-size: large;'] sửng sốt, lòng biết ơn này từ đâu mà đến. ". . . . . . Sao phải cám ơn?"

      font-size: large;']"Bởi vì em  dũng cảm, chúng ta mới có thể có được hạnh phúc tại, đương nhiên phải cám ơn em!" kẻ lỗ mãng như , người bình tĩnh như , kết hợp lại tất cả là do số mệnh an bài. (hol:gai ốc nổi đầy mình, càng lúc càng sến. *Lôi Diễm lừ mắt*. Hol ‘‘chợ”,nấc cục)

      font-size: large;']"Đồ đáng ghét! đừng nữa." Mắt của chợt đỏ lên.

      font-size: large;']Từ lúc mang thai tới nay, cảm xúc của lên xuống quá nhiều, chút sầu não rơi lệ, nhưng chút cũng muốn khóc, tại, cần ở trước mặt che giấu nước mắt, bằng lo lắng.

      font-size: large;']"Được, , chỉ cần em vĩnh viễn  ở bên là tốt rồi." Nắm chặt bàn tay bé của , tôn trọng cầu của .(hol:sê’….’*Lôi Diễm tay cầm giày*. Hol nấc cục)

      font-size: large;'] chưa từng nghĩ tới mình lại có thể để ý người đến như vậy, là Lục Nhân thay đổi, làm nên tất cả chuyện này, mang bao nhiêu tốt đẹp đến cho .

      font-size: large;']"Đáng giận! Kêu đừng , còn !" ngăn được nước mắt tức giận liền mắng.

      font-size: large;']"Tiểu quỷ thích khóc." cười khẽ, vòng tay ôm vào lòng. (hol nấc cục. Lôi Diễm tay cầm lựu đạn, QH tỷ Hol “chợ”)

      font-size: large;']Nhưng vào lúc này, điện thoại tay đột nhiên vang lên, nhíu mi lấy di động trong túi ra nghe."Lôi Diễm." (QH: lại di đông :)) CẮT....
      Bạch PhụngHuệ Nguyễn thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Hoaphongba (Tieu Hol)

      Beta: Hàn Lạc & Quảng Hằng


      Chương 9.3



      Nhưng vào lúc này, điện thoại tay đột nhiên vang lên, nhíu mi lấy di động trong túi ra nghe."Lôi Diễm."

      "Muốn chết hả lão Đại, cậu chạy đâu?" Trong di động truyền đến giọng hổn hển của Triệu Đông Khang." tay tớ có văn kiện trọng yếu cần cậu kí tên, chạy tới nhà cậu có, cậu rốt cuộc ở chỗ quái quỷ nào? "

      "Tôi ở công viên, dẫn bà xã tản bộ." Lôi Diễm nhếch môi cười, khó tưởng tượng Đông Khang mồ hôi lớn khi gặp tình cảnh cấp bách.
      ". . . . . . Tớ lập tức đến!"

      Đợi Lôi Diễm tắt máy, Lục Nhân tò mò hỏi: "Ai vậy?"

      "Kẻ tiều tụy, có thời gian dành cho bạn ,Triệu ca!" Lôi Diễm cười to, sau khi nghe Triệu Đông Khang tắt máy giải thích.

      " rất xấu xa nha. ở nhà chăm sóc em, lại làm cho Triệu ca vội như vậy, chẳng lẽ chút cũng áy náy sao?" quả thực thể tin lòng gan dạ sắt của .

      " chút cũng ." lắc đầu, nửa điểm cũng cảm thấy."Còn thể sánh bằng áy náy để cho em tự sinh em bé, nửa điểm cũng bằng.”

      "Ai, nếu có thể mau chóng sinh em bé tốt quá." than lớn bất đắc dĩ  vỗ về cái bụng tròn tròn.

      "Đến lúc phải sinh sinh, gấp cũng được." cười đến thoải mái, thấy trán toát ra mồ hôi, cẩn thận đưa đến ghế đá ngồi."Ngồi chút, từ từ Đông khang tìm đến ký văn kiện."

      "Vâng." biết người  hạnh phúc có thể được nhiều hay ít, nhưng rất vừa lòng với cuộc sống tại , hạnh phúc tựa như thiên đường.

      Chưa đến  mười giây, Triệu Đông Khang thở phì phì  xuất ở trước mặt bọn họ, tay cầm văn kiện quan trọng

      chuẩn bị để cho Lôi Diễm kí tên "Hai người có lương tâm. Hại tôi mệt chết.”Đem văn kiện với cây bút toàn bộ vứt cho Lôi Diễm, Triệu Đông Khang thiếu chút nữa phải dùng lời lẽ thô tục.

      "Ai kêu cậu gọi điện trước xem tớ ở đâu" Lôi Diễm chậm rãi mở văn kiện đọc từng điều khoản giấy.

      "Tớ  nghĩ bụng Lục Nhân lớn như vậy, cậu hẳn là mang ấy chạy loạn, có trời mới biết cậu đưa ấy tản bộ!" phải là thầy bói,có quỷ mới đoán được chuyện này.

      " tại biết cũng muộn, dù sao cậu về sau cũng tự đoán biết được các tình huống tương tự." Lôi Diễm cười tươi, ở dưới văn bản kí liền chữ rồng bay phượng múa."Xong, cầm."

      "Từ từ, để cho tớ thở chút." Triệu Đông Khang hai tay chống thắt lưng, hít sâu từng ngụm từng ngụm, bình ổn hơi thở có chút hỗn loạn  .

      Lôi Diễm có ý xấu nháy mắt trêu chọc : "Cứ như vậy thể lực của cậu đủ đâu?”

      "Cho dù cậu là sếp cũng được ở trước mặt tớ hai chữ ‘ được ’."

      Triệu Đông Khang cúi đầu, người đàn ông nào có thể chịu vu tội như thế.

      Đào Lục Nhân cười nhìn thấy hai người đàn ông to xác, giống như trẻ con ở tước mặt mình "Đấu võ mồm" , xoay mình, chợt đau đớn, bụng bắt đầu báo động trước co rút lại ——"Tốt, tớ mang báo cáo kết quả công tác về công ty." Trong chốc lát sau, hoàn thành nhiệm vụ Triệu Đông Khang cuối cùng hô hấp bình ổn, tính toán quay về công ty .

      "Có cần đưa cậu ?" Lôi Diễm thành ý gì hỏi .

      "." Triệu Đông Khang khinh thường hừ mũi, còn chưa kịp sải bước, nghe thấy Lục Nhân gian nan  mở miệng khiến dừng chân.

      "Triệu ca, chỉ sợ phiền toái chờ chút. . . . . ." Té xỉu! Đứa trẻ này thực biết chọn thời gian,chọn ngay lúc này đòi ra ngoài.

      "Lục Nhân?" Lôi Diễm kinh ngạc nhìn bà xã sắc mặt tái nhợt, túa mồ hôi lạnh, bất giác bắt đầu khẩn trương.

      "Trời , trời đất….., em phải . . . . . chuẩn bị sinh chứ?" Triệu Đông Khang tốt hơn chút nào so với Lôi Diễm, cảm giác chính là yếu ớt giống như cây cỏ, càng đừng chưa từng gặp qua sắp sản phụ sắp sinh, căng thẳng đến đầu cũng muốn thắt lại.

      "Nếu sai. . . . . . Hẳn là đúng . . . . ." dùng sức nở nụ cười,có điều nụ cười có chút thảm hại.

      "Trời ạ! Em kiên nhẫn chút, lập tức ôm em bệnh viện." Lôi Diễm nhảy dựng lên, nghĩ ngợi tay ôm lấy , chân chuẩn bị chạy.

      "Tớ, tớ, tớ. . . . . . Tớ lái xe!" Kẻ luôn luôn trấn định Triệu Đông Khang cũng luống cuống, vội vàng quay về Lôi gia, giọng còn ngừng run lên.

      Lục Nhân dựa vào bờ vai của ông xã, liếc mắt về phía Triệu Đông Khang khẩn trương chạy, chú ý tới ta thiếu chút nữa vì quá căng thẳng mà té ngã.

      Ngẩng đầu nhìn ông xã xiết chặt tay, vẻ mặt chăm chú ôm chặt hết sức, biết mình có thể chút do dự  dựa người đàn ông này, đem toàn bộ tương lai của mình giao phó cho .

      có ông xã nhân nghĩa toàn vẹn, tuy rằng lúc trước thực hoàn mỹ cũng đáng , nhưng tại ông xã của vì tình mà thay đổi, trở nên vừa hoàn mỹ vừa đáng , trăm phần trăm.

      ------------------Toàn thư hoàn--------------------

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :