1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Người Chồng Tuyệt Vời

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Bé Tiểu Tiểu & Lạc Lạc

      Beta: Lạc Lạc & Quảng Hằng

      Lục Nhân, chính là vì lúc nào cũng ở bên cạnh nhau, thân thiết quen thuộc mới là cho lầm tưởng đó là loại tình cảm em, tất cả đều là lỗi của .

      Lục Nhân lúc này trừng lớn mắt, thể tin được mình vừa nghe được những gì?

      “ Ách,…Em rồi, cần phải miễn cưỡng” Tim đập như nổi trống, bắt buộc bản thân nên hy vọng lần nữa.

      chút cũng miễn cưỡng." đưa ánh mắt thâm tình nhìn “Đây cũng phải là đùa, .”

      có thể tin tưởng sao? có thể tin tưởng phải vì  an ủi , mà là lòng với ?

      “Lôi Diễm. . . . . ." mềm lòng  khẽ vuốt những đường cong khuôn mặt , cảm thấy đáy lòng như có dòng nước ấm chảy qua.

      "Lục Nhân, em là của , của !" cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của , muốn lại từ miệng nghe nhưng lời tình cảm bị tổn thương,

      Bị hôn đột ngột, Lục Nhân cứng đờ, nhưng nhanh chóng cường thế đem khớp hàm của mở ra,  lưỡi nhanh chóng xâm nhập vào trong miệng , như muốn hút hết hương thơm mật ngọt của , kháng cự của bởi vì thế mà trở nên mềm nhũn.

      Mềm mại. Đúng vậy, quả thực rất mềm mại.

      Tuy rằng trong lòng Đào Lục Nhân vẫn còn chút gì đó khó hiểu nhưng Lôi Diễm, rất lâu, lâu đến ngay cả trong giấc mơ cũng đều "mong nhớ" giờ khắc này, bởi vậy ngay khi Lôi Diễm dịu dàng áp lên môi , liền khó mà kháng cự nhanh chóng hòa tan dưới đôi môi của .

      Nụ hôn mang theo tình cảm cùng chờ mong, rất nhanh bởi vì Lục Nhân  hoàn toàn tiếp  nhận mà lau súng cướp cò, Lôi Diễm bao giờ tình nguyện chỉ đơn giản  chạm môi, tay cách lớp lễ phục màu trắng  nhàng chà xát, khiến hoảng sợ lại ngượng ngập, giọng bắt đầu lộn xộn.

      muốn em, Lục Nhân” Lôi Diễm giọng khàn khàn kề sát tai thổi hơi, cảm giác thân thể dưới thân run rẩy.

      Đào Lục Nhân bất giác đưa tay vòng qua cổ , nghe giọng thủ thỉ giống như âu yếm bên tai .

      “ Có thể chứ?" dò hỏi

      thể để Lục Nhân tiếp tục xem trai, nóng lòng muốn có được hoàn toàn, làm cho trở thành vợ đúng nghĩa của , mà cả đời này cũng buông tay .

      Đôi mắt phủ sương mù nhìn , cái miệng nhắn bởi vì bị tàn sát bừa bãi mà trở nên sưng đỏ, mở miệng, xấu hổ vuốt ve khuôn mặt của sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, nhàng mân mê môi đỏ mọng.

      Cho dù phải tình sao?

      An ủi cũng được, trấn an cũng tốt, chỉ cần muốn nhất định cho.

      Trời biết chờ ngày hôm nay từ lâu lắm , thầm nghĩ muốn ở sinh mệnh của mình lưu lại điều gì đó thuộc về , cả đời đều quên được dịu dàng của . . . . . . lần nữa, so với ám hiệu trước càng ràng hơn.

      Lần này còn tiếp tục chậm chạp nhận thức tâm ý của , trong lòng mừng như điên lại cuốn lấy đôi môi của , trong lúc đó cánh tay đồng thời xuyên qua xuống dưới đệm giường, hơi vòng qua lưng , kéo xuống khóa kéo bộ lễ phục, hơi thô bạo trút bỏ bộ lễ phục để lộ ra dáng vẻ hoàn mỹ mê người của .

      Cảm nhận được hơi lạnh bên ngoài, bất giác càng nhích lại gần phía ,  bộ lơ đãng cọ xát ngực , làm tự chủ được hít sâu ngụm khí.

      Đáng chết! ràng cái gì cũng chưa làm, thế nhưng cũng có phản ứng?

      "Lục Nhân, ." Nâng lên cằm của , ánh mắt thâm u nhìn chăm chú lên đôi mắt mờ mịt sương mù của .

      Mấy phút đồng hồ trước, gọi hai, chấn động quá mức mãnh liệt, bất an muốn nghe thấy từ miệng cam đoan, cam đoan tình đối với   thay đổi.

      "Em ." khẽ thở dài, hơi thở nóng rực lướt qua môi .

      muốn tiếp tục giằng co cùng tôn nghiêm của chính mình, cũng muốn tiếp tục tự suy nghĩ cảnh ngộ kế tiếp phải gặp ra sao, thầm nghĩ hưởng thụ dịu dàng của . . . . . . Lôi Diễm nhanh chóng thoát áo sơmi, quần dài người mình, sau đó nhanh chóng áp lên người , cùng thân thể giao triền, gắn bó như môi với răng.

        hôn nồng nhiệt mà điên cuồng, đẩy ra khớp hàm của , tiến công vào khoang miệng ấm áp, truy đuổi  , dây dưa cùng , giống như muốn mượn lần này chứng minh thuộc về , thẳng đến khi cảm thấy khó thở. . . . . ."Ưm. . . . . ." khí trong phổi cơ hồ đều bị hút sạch, cấp bách cần bổ sung dưỡng khí.

      Tạm rời khỏi đôi môi đỏ mọng mê người của , đôi môi mãnh liệt hướng dọc tử cổ duyên dáng xuống, cẩn thận  lướt qua tới từng lỗ chân lông, tinh tế nhấm nháp ngọt ngào từ , lấy tất cả dịu dàng hôn lên từng tấc da thịt của .

      hấp dẫn như thế, nhưng lại ngu xuẩn xem tình cảm nồng đậm của đối với , chậm chạp cho đến bây giờ mới phát có bao nhiêu xinh đẹp, bảo làm sao có thể quyến luyến? Làm sao có thể điên cuồng?

      "Lôi Diễm. . . . . ." sắp có biện pháp hô hấp, thân thể nổi lên cảm giác tê dại xa lạ, mơ hồ là khoái cảm hay là thống khổ, làm cho thấy ngột ngạt, sợ hãi chính mình ngất xỉu lập tức." chậm chút, em. . . . . . Cảm thấy rất kì lạ. . . . . ."

      "Làm sao kỳ lạ?" cười khẽ, cởi bỏ áo Bra của , làm cho bày ra toàn bộ vẻ xinh đẹp, cúi đầu lấy đầu lưỡi trơn trượt ngậm lấy nụ hoa ngọt ngào sớm vươn thẳng đứng——

      "A!" rên , các ngón tay nhắn nắm lấy mái tóc đen của , hoàn toàn nghênh đón hướng miệng thôi  đẩy.

      "Là. . . . . . Rất kỳ lạ, thân thể giống như phải của em. . . . . ."

      " đợi được." Khàn khàn, áp lực , hít thở sâu từng ngụm từng ngụm kiềm chế dục vọng căng trào." muốn em, tại rất muốn."

      Biểu thị bá đạo công khai như thế, hoàn toàn trái ngược với thái độ của đối với trước kia, lại khỏi làm cho toàn thân Lục Nhân tê dại; run rẩy, cảm giác máu trong toàn thân khống chế được chạy tán loạn.

      "Lôi Diễm. . . . . ." khó chịu nắm chặt khăn trải giường, giọng mềm mại mà lại giống như lời thỉnh cầu.

      "Gọi ông xã." tham  lam cầu càng nhiều, phải làm thay đổi hoàn toàn quan hệ trước kia, làm cho có cơ hội thay đổi tâm ý.

      "Ông xã. . . . . ." có năng lực phản bác, thân thể hư nhuyễn giống như búp bê vải có khí lực, nhịn được vặn vẹo thân mình.

      "Ngoan." cười khẽ, trán rộng toát ra tâng mồ hôi."Đến đây, dựa sát vào ."

      cởi bỏ lớp che chắn cuối cùng người , mới có thể làm cho chính mình chút trở ngại chiếm giữ lấy .

      Ngay khi Lục Nhân giống như bị thôi miên, nghe lời đem thắt lưng lực nâng lên hết sức, bỗng nhiên, đoạn tiếng nhạc sát phong cảnh vang lên —— Là di động của Lôi Diễm. :))


      ____Hết chương 6____

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      <img class="aligncenter size-full wp-image-10459" title="3a5e767a141f04ca2f73b37e" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/02/3a5e767a141f04ca2f73b37e.jpg" alt="" width="590" height="442" />


      font-size:x-largeEdit: hoaphongba (Tieu Hol)

      font-size:x-largeBeta: Hàn Lạc


      (Tieu Hol: tại sao tỷ tỷ cảnh báo ta độ H của chương này? Khiến ta chưa chuẩn bị kịp mấy cái tiết canh L. Pà con bô lão có đọc nhớ chuẩn bị khăn giấy kẻo lại như ta,phải cọ bàn phím.)

      Warning : 18+

       

                @"Đáng chết!" Lôi Diễm khẽ rủa, quyết định để ý tiếng chuông di động phá đám kia."Đừng để ý đến nó!"

       

                "Đừng như vậy, chừng có chuyện quan trọng, tốt nhất nên nghe ." Lục Nhân đẩy .

       

                có thể chịu được tiếng chuông ầm ĩ, Lục Nhân thể được; ngượng ngùng liếc mắt nhìn chiếc quần dài dưới chân giường, tiếng chuông từ đó mà phát ra

       

                "Ôiiii. . . . . ." rên rỉ ảo não, cam tâm tình nguyện nhảy xuống giường, nhặt chiếc quần , từ trong túi rút ra chiếc di động mất nết phá chuyện tốt."Tôi là Lôi Diễm đây, tìm tôi có chuyện gì?"

       

                Vừa rời khỏi thân hình mềm mại thơm mát của bắt đầu nhớ nhung rồi, nhức đầu.

       

                Đối phương gọi tới nếu ko phải là chuyện quan trọng nhất định đánh đối phương chảy máu đầu.

       

                "A. . . . . . Trần XX phải ?" Đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng của người đàn ông, ước chừng nghe xong Lôi Diễm bào dạnh, mới mở miệng có vẻ hơi chần chừ.

       

               #000080; ". . . . . . gọi lộn số." Lôi Diễm muốn đập di động.

       

                " có lỗi, có lỗi." Đối phương ngừng  giải thích, ngay lúc Lôi Diễm muốn tắt máy, đầu di động lại thình lình truyền đến tiếng ."Xin hỏi chút, dãy số này là XXXXXX đúng ?"

       

                "Phải" Mắt Lôi Diễm trợn trắng, hận mình thể bóp cổ đối phương ngay lập tức.

       

                "Vậy phải Trần XX  sao?" Đối phương bỏ cuộc, cố hỏi thêm câu.

       

                Lôi Diễm lười trả lời, trực tiếp tắt máy, để ngừa lại có "Người rảnh rỗi" gọi đến nhiễu loạn.

       

                "Gọi nhầm sao?" Đào Lục Nhân nhìn để điện thoại lên bàn trang điểm, khuôn mặt ảo não, bật cười.

       

                "Tên dở hơi dông dài." Lôi Diễm muốn nhắc tới tên xa lạ siêu cấp vô đạo đức đó nữa, hừ tiếng tiến lại leo lên giường.

               

               "Em nghĩ rằng rất có kiên nhẫn." cười kiều, ngượng ngùng bị kéo lại.

       

                "Tin tưởng , ngay tại lúc này, có người đàn ông nào kiên nhẫn đâu." nâng khuôn mặt nhắn của than , lại hôn môi đỏ mọng của .

       

                Nụ hôn này so với lúc trước còn quyết liệt, cuồng nhiệt hơn, mê say vòng tay qua cổ , mà thuận theo vòng tay của bám víu cổ đem áp đảo ở giường, lại lần nữa nhanh chóng châm lên ngọn lửa tình vừa mới tắt. . . . ."Em biết , nếu có thể muốn làm thịt cái tên cắt ngang chuyện tốt của .” nhàng lắm cởi quần của , đôi mắt đen sâu của Lôi Diễm  chất chứa  thống khổ cùng hưng phấn, tham lam  nhìn quét qua mỗi tấc da thịt của cẩn thận, chỗ riêng tư bí giữa hai chân của , có mùi vị đồi núi mê người. 

      (Hol: pà con mua khăn giấy ? Ta bán! Mua 1 tặng 2 tính tiền 3)

               

                ". . . . . ." hoàn toàn nghe được cái gì, chỉ biết là mình rất xấu hổ, luống cuống nghĩ muốn lấy chăn che đậy thân thể trần trụi của mình."Đừng nhìn!"

       

                chưa bao giờ toàn thân trần trụi ở trước mặt người khác —— Khi còn hiểu chuyện tính, thậm chí ngay cả tắm suối nước nóng, làm spa, hoặc khi mặc áo tắm, nhưng lúc này lại thân mảnh vải đối mặt người đàn ông âu yếm mình, cực kỳ xấu hổ.

       

                "Đừng che." dễ dàng bắt lấy hai tay của , cho có cơ hội che lấp thân hình  xinh đẹp của mình.

       

                " muốn nhìn thân thể em, hoàn hoàn chỉnh chỉnh ."

       

                ". . . . . . Bại hoại." khống chế được ngượng ngùng, toàn thân da thịt trắng noãn bị điểm hồng khắp nơi mê người." quá xấu!"

       

                "Tin có thể tệ hơn hay ?" Đem lời lên án của như lời khen tặng, mỉm cười tà ác.

       

                Giống như chứng minh lời của phải dối trá, đôi môi nóng ẩm trượt theo cánh tay của , lướt qua hõm vai tiếp đến hai bầu ngực cao ngất, hai tay ở phía sau lưng ngừng ve vuốt giống như điện giật.

       

                dám tin thốt lên thanh hoảng sợ ngượng ngập nhìn chằm chằm khuôn mặt trước mắt, hưng phấn âu yếm, vuốt ve những đường cong  người phập phồng, gần như muốn rút hết toàn bộ sức lực của .

       

                đường xuống hai bên thắt lưng và giữa bụng, mắt có ý xấu hơi tạm dừng, trằn trọc lưu luyến, sau đó đột nhiên dừng động tác của môi cùng ngón tay, hai mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm , khiến   hoảng hốt của cứ thế nhân lên hàng lũy thừa!

       

                Trời ạ! Đây là Lôi Diễm quen sao? chưa từng gặp qua ánh mắt của như vậy.

       

                Ánh mắt kia đại biểu hàm nghĩa gì? rốt cuộc muốn làm cái gì. . . . . . Ngay khi vẫn tâm hoảng ý loạn, đột nhiên tách chân của ra, lúc hoàn toàn hề chuẩn bị tâm lý cúi xuống, trận cảm giác bén nhọn từ giữa hai chân xuyên lên ót, rốt cục biết muốn gì, nhất định có chủ ý!

       

                . . . . . . làm sao có thể làm ra chuyện tà ác như vậy như vậy? Quả thực quá xấu xa !

       

                Khoảng cách gần sát, làm cho dễ dàng tìm được trân bảo giấu kín trong cánh rừng rậm rạp giữa hai chân, lây dính  thoáng như giọt sương ướt át xuân triều* (Thủy triều mùa xuân ^^), giống như gốc cây ngọt mê người dụ dỗ người hái, làm ko kìm được nuốt nước miếng.(hol: cũng nuốt… máu mũi &gt;__&lt;)

       

                xinh là thế, có thể nào chứa vật cường tráng của ?

       

                kìm được tiếng kêu gào trong lòng, chậm rãi thăm dò hoa tâm ngọt lành mê người kia, cảm giác nhạy cảm cấp tốc căng thẳng, khiến sớm cứng rắn như thạch càng đau đớn hơn.

       

                "Lôi, !" Đào Lục Nhân mới nếm thử tình dục sao chịu được được bị đùa giỡn như thế? bối rối kéo chặt ga trải giường, khẽ nấc cầu xin.

       

                Lôi Diễm bừa bãi hấp thu hoa kính ngọt ngào, thẳng đến khi thoả mãn, cảm giác chuẩn bị tốt để tiếp nhận , lúc này mới vừa lòng  bò lại người , để cho hai chân của ôm lấy thắt lưng tinh tráng của mình.

       

                Lục Nhân cả kinh, tầng mồ hôi mỏng manh hơi bám vào da thịt của ; khó chịu vặn vẹo thân mình, phải có ý định khiêu khích, chỉ khỏi cảm thấy trống rỗng.

       

                lơ đãng vặn vẹo gần như làm khống chế được, khiến cho hơi thở của giống trở nên hỗn loạn.

       

                "Lục Nhân, muốn tiến vào." khàn khàn giọng tuyên cáo.

       

                "Đừng. . . . . ." Lục Nhân hốc mắt đầy nước, bất lực lắc lắc đầu.

       

                hiểu chính mình vì sao có thể cảm thụ được hai loại cảm giác thoải mái cùng thống khổ? Chỉ biết cảm giác trống rỗng khó có thể bổ khuyết mãnh liệt gặm nhấm , khiến cho khó chịu muốn thét chói tai!

       

                Lôi Diễm kéo hai chân của , tự tại chen vào giữa hai chân của ,trong lúc đó, phúc dương phía dưới đặt trước u kính của chờ sát nhập…..(hol: rút bông trong mũi, đút bông mới zào)

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

        magenta; Edit: Hoaphongba

      darkorange; Beta: Hàn Lạc




      thể quá mức hấp tấp, dù sao xinh như vậy, có chút lo lắng thể chấp nhạn mình, nhưng ngừng vặn vẹo thân mình lại lần nữa khiến gia tốc hành động, giống như dục vọng cùng lý trí kéo co.


                  Lỗi Diễm cúi đầu nhàng hôn lên những giọt nước mắt , gắt gao kìm nén xúc độg của mình, bắt buộc chính mình dừng lại ở bên trong cơ thể , hai tay bận rộn chạy các nơi mẫn cảm người , cố gắng khơi mào dục vọng của , làm cho đau đớn giảm đến mức thấp nhất.


                  “Ngoan, từ từ đau.” Có lẽ là thượng đế bất công cùng nhân từ, thân là người đàn ông thể để lần đầu đau đớn, chỉ có thể thấp giọng an ủi .


                  Đào Lục Nhân thở gấp gáp, qua hồi lâu mới mở miệng “Lôi Diễm…”.


                  “Gọi ông xã.” thở dài, bị dưới thân đánh bại.


                   Hai người bọn họ danh chính ngôn thuận là vợ chồng, cứng rắn giờ phút này thậm chí còn chôn sâu trong nơi ẩm ướt của , ngay cả mang tên họ gọi , thiếu chút nữa làm tất cho tất cả nhiệt tình chay trống trơn.


                  “Người ta quen!” thẹn đỏ mặt, khoé mắt còn lộ nước mắt vô tội.


                  “Gọi vài lần quen.” là sinh vật ưa thẹn thùng, cười khẽ, chịu nổi hôn lên môi của , xương quai xanh, đường trượt xuống trước nụ hoa rung động mê người.


                  “Em có khoẻ ?”


                  nhíu chặt lông mày lại, bất an vặn vẹo trả lời “, tốt lắm”.


                  “Còn đau ?” Đúng trực giác, hoa cúc của quả nhiên quá , khó có thể thừa nhận cường tráng.


                  “ phải”. hiểu, khuôn mặt phiếm hồng, giống đoá hoa hồng kiều diễm.


                  “Em cũng biết nên thế nào…”


                  Đó là cảm giác rất xa lạ, tê tê, ngứa ngưa, giống như có điểm hư , rất cần thứ gì đó bổ khuyết, nhưng những lời này lại thể ra miệng, chỉ có thể quanh co.


                  Lôi Diễm đẩy ra xa chút, cẩn thận xem kỹ đôi mắt mơ hồ đầy nước của , quan sát cách vặn vẹo thân mình, bỗng nhiên cười khẽ, bất giác hiểu được nhu cầu của .


                  “Đáng ghét! cười cái gì?” Nghĩ đến giễu cợt mình, vừa thẹn vừa giận đánh vào vai .


                  nâng thân lên, đột nhiên nắm lấy eo , làm cho chính mình chậm rãi rời khỏi u cốc của , lại trước khi hoàn toàn thoát ly đột nhiên cái va chạm cường lực, lập tức làm cho kinh hãi thét chói tai ra tiếng.


                  “Có phải cái này hay ?” cười, trong nụ cười mang điểm tà ác, tuấn suất làm cho người ta cảm thấy đáng ghét. “Em phải muốn cái này sao?” (_._!)


                  “Em … em làm sao biết!” đỏ bừng mặt, thể tin được vừa rồi nháy mắt bùng nổ khoái cảm cùng chấn động, giờ phút này vẫn còn xoay quanh dưới thân.


                  “Thoải mái ?”


                  “!” xấu hổ trừng mắt , khuôn mặt đỏ rực tựa như đóa mẫu đơn kiều diễm nở rộ.


                  “Được, được, em thừa nhận … rất thoải mái, vậy được rồi chứ?” Ấp úng, gian nan biểu đạt cảm thụ của mình.


                  “Tốt lắm.” Tràn đầy tươi cười, hiển nhiên rất vừa lòng câu trả lời của , nhàng cười cố gắng để lộ xen lẫn tia đắc ý. “ vui vì em thích, bà xã, đây phải bắt đầu rồi.”


                  hoàn toàn cho chuẩn bị thời gian và gian, liên tiếp va chạm làm cho hô hấp trở nên khó khăn, nhịn được tiếng kêu kiền từ miệng ngừng phát ra.


                  “Thích bà xã?” cười , tay ôm lấy bên ngực đầy đặn của , bên cúi đầu ngậm lấy bằng nụ hôn, lấy răng cắn, khẽ liếm, vật nam tính hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang lặp lại xâm chiếm nơi xinh đẹp của , khơi lên trong cơ thể ngọn lửa nóng cháy muốn ngừng mà được, hung hăng thiêu đốt cơ thể .


                  “Ưm …” Sớm ở nơi nào, Lục Nhân quay ra cắn vai báo thù, hy bọng có thể phân tán cảm giác khô nóng thể khống chế trong cơ thể kia.


                  “Hmm” hừ tiếng, vật cứng rắn chon ở sâu trong u kính cảm thấy mãnh liệt khó nhịn, thể kìm nén mà muốn phóng thích “Em là tiểu tinh đáng ghét!”


                  Lục Nhân bị bức đến giữa thiên đường và địa ngục, cuồng loạn vặn vẹo thân mình, động tác hồn nhiên này bất giác quyến rũ dữ dội, thầm nghĩ muốn bắt lấy khối gỗ di động, mà trong biển dục vọng, duy nhất chỉ có thể dựa vào Lôi Diễm, chỉ có thể gắt gao vịn vào .


                  Theo hết sức phiêu bồng, trong cơ thể xa lạ khoái cảm nhanh chóng xếp, ở trận khống chế được ngưng lui hạ, giống như tiểu mẫu sư bàn phát ra tiếng kiều mỵ tê rống.


                  “Đáng chết!” Cảm giác trong cơ thể kịch liệt ngưng lui, hung hăng gầm lên tiếng, hề ôn nhu kiềm chế dục vọng của mình, ra sức tiến lên ---- hưng phấn, tê dại thay nhau lưu chuyển, kiều và giao hòa cùng nhau, tạo thành bức tranh xuân tình bể dục khôn cùng.


                  Mãnh liệt va chạm làm cho Lục Nhân thân mình ngừng chuyển động, vô lực nắm chặt khăn phủ giường dưới thân, thân thể theo va chạm mà đong đưa, cảm xúc trong cơ thể càng lúc càng dâng cao, cho đến khi cảm giác giống như ngọn núi sụp đổ trong nháy mắt.


                  Hưng phấn cảm thụ được trong cơ thể như hấp như duyệt ngưng lui, bỗng nhiên xoay người lại, lại lấy cường hãn từ phía sau xâm nhập nơi mềm mại của , dưới tiếng cầu xin kiều nhuyễn của , hưng phấn tăng tốc tiến lên, thẳng đến khi lưng truyền đến cảm giác tê dại mãnh liệt, hai người đồng thời đạt lên đỉnh tình dục.


      phuthuykembong17Huệ Nguyễn thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Hoa Phong Ba (Tiêu Hol)

      Beta: Lạc Lạc


      <img class="alignnone size-full wp-image-10509" title="1_111202010149_1" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/02/1_111202010149_1.jpg" alt="" width="500" height="375" />


      Lục Nhân rốt cục mềm yếu ghé vào giường, cúi thấp dựa vào lưng , phóng túng chính mình áp vào tấm lưng phủ đầy mồ hôi của , như trước đem chính mình chôn dấu ở sâu trong cơ thể , hưởng thụ  thể xác và tinh thần tương hợp lẫn nhau ---- Kích tình qua , Lôi Diễm ôm chặt vợ mệt mỏi, cảm thấy mỹ mãn than .

      "Sao?" Nghe thấy được thở dài, tự giác ngẩng đầu nhìn .

      " suy nghĩ, em rất to gan." Trước nghĩ tới, ngay lúc đó lập kế hoạch hòa cùng xúc động, chút nào buông tha thuyết phục chính mình tham dự kế hoạch của , khồn nhịn được muốn cười.

      Cùng lúc bội phục to gan, chút nắm chắc cũng có lại dám gả cho ; về phương diện khác là cảm động tình kiên định của đối với , cam nguyện mạo hiểm có thể chiếm được nửa phần đáp lại vẫn chịu nguy hiểm lấy , hiểu được là xúc động hay là ngu xuẩn.

      "Vì sao?"

      Trời ạ! Toàn thân  xương cốt giống bị tách rời sau đó hợp lại, cả người đau dớn thôi, ra làm tình là như vậy, hiểu vì sao tất cả các tình nhân thích làm như vậy.

      "Trước kia, em quyết định kết hôn, gả cho , chẳng lẽ em nghĩ tới, vạn nhất thể đáp lại tình cảm của em, có nghĩ đến tương lai phải làm gì hay ?" Đan vào tay , cùng mười ngón giao triền, thich tiếp xúc thân mật như vậy.

      "Nghĩ tới chứ!" làm sao có thể nghĩ tới, nhưng mà phải lúc ấy, là sau khi về đến nhà mới nghĩ  .

      "Em giống người xúc động  như vậy sao?" phùng má giả làm người mập chết thừa nhận.

      "Rất giống ." buồn cười, bàn tay véo .

      Cảm giác  kỳ diệu, trước đêm nay, chưa từng nghĩ tới mình và Lục Nhân có thể phát triển quan hệ đến như vậy.

      Nhưng vô cùng xác định, mình cái cảm giác cơ thể da thịt thân cận với , làm cho ràng  nhận biết mình quả có được .

      Trời biết thiếu chút nữa mất , đó là cảm giác làm cho người ta sợ hãi khó có thể chịu được, cả đời lần nhiều lắm.

      " đáng ghét!" xấu hổ thu bàn tay bé về, thuận theo đẩy cái." cho , em cũng vậy, đến sau khi kết hôn mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi."

      "Hửm?" cúi đầu dò xét , nhìn thấy trốn trong chăn che dấu cảnh xuân, yên lòng hỏi : “Sợ hãi cái gì?”

      "Sợ hãi cuối cùng vẫn thích em." lười tiếp tục từ chối bản thân, chân tình, đem phiền não của mình toàn bộ  thẳng thắn ra."Em biết vẫn cho rằng em chỉ là đứa trẻ chịu lớn, chỉ nghĩ em như người em khiến em rất cam tâm.”

      " cam lòng?" nhíu mi, hiểu được cam lòng của từ đâu mà đến.

      "Là cam lòng!" than , tìm được vị trí thoải mái ở hõm vai .

      "Em lâu như vậy, nhưng làm sao cũng chiếm được chú ý và đáp lại của , muốn em làm sao có thể cam tâm?"

      "Uh, ra em căn bản là bẫy , đúng ?" Lấy cái động làm cho cam tâm tình nguyện  nhảy xuống, cũng lợi hại!

      ". . . . . . cho rằng em có ý định dụ dỗ chứ?" vui đùa khiến cho bất an sợ hãi, dù sao vốn rất lo lắng  hiểu lầm tâm ý của , tại lại như vậy, hại nghĩ đến khẩn trương cũng khó.

      "Hửm? Cái gì?" Lực chú ý của đều bị hấp dẫn trước cảnh xuân của , căn bản có nghe ràng vừa rồi gì đó.

      muốn lấy mạng! Vừa mới chấm dứt hồi chiến đấu, thân thể ngờ nhịn được lại xúc động, trời ạ! đối với có lực hấp dẫn chết người!

      "Này! đáng ghét, rốt cuộc có nghe người ta  chuyện hay !" hạ thấp giọng ảo não .

      "Thân ái, rất muốn chuyên tâm nghe em chuyện, nhưng mà còn muốn." bất đắc dĩ , nhịn được trở thân mình, bất chấp tất cả áp lên người .

      "Hả?" kinh ngạc  muốn rớt tròng mắt ra ngoài, thể lý giải thể lực đàn ông vì sao có thể nhanh chóng  khôi phục như thế. (^o^)

      "Chúng ta phải vừa mới. . . . . ."

      (hol: khỏe thế này chỉ khổ…..ta thôi. Thay 1 chai tiết canh mới,haiz…HL: Aizz, khổ cả mềnh ^^)

      "Đều là em, đều tại em làm hại." thành khách khí  đem sai lầm kia toàn bộ đổ lên người , mơ hồ có loại cảm giác bị khi dễ; đôi môi lập tức dán lên cánh môi đỏ mọng muốn hé ra phân trần của , đôi tay khách khí chạm lên người ."Thân ái , đều tại em quá mê người, làm cho rất khó khống chế chính mình. . . . . ."

      "Úc. . . . . ." nhắm mắt lại hứng lấy nhiệt tình của , tê dại vừa mới dật lần nữa bò lại người , khó nhịn cong lên ngón chân.

      "Làm sao bây giờ? lo lắng vĩnh viễn đủ em." Hơi thở nóng rực ngừng phất mặt , khàn khàn thổ lộ lời .

      "Tại sao có thể?" thẹn thùng lại khó có thể thừa nhận càn rỡ, vô lực phản bác.

      " tin chính em sờ nhìn xem."

      Lôi kéo tay đụng vào vật nóng của mình, chú ý giật mình rụt tay về nhịn được cười tà mị ra tiếng. (_._!))

      "Người này. . . . . . tại sao lại đứng đắn như vậy?"

      Trời ạ! Đây có đúng là Lôi Diễm mà biết ? quả thực giống như thay đổi, trước kia căn bản có những lời đứng đắn như vậy!

      "Tại sao ?" nhướn mày cười khẽ, vẻ đơn thuần của , cũng nghênh ngang trêu chọc : "Em thẹn thùng đáng ."

      " Lôi Diễm thối, đừng náo loạn được ?" cong người giống như con tôm bị luộc chín,nhưng lại bị chặn lại, muốn trốn cũng được.

      "Em là bà xã của , ah chọc em chọc ai?" càng là xấu hổ, càng vui vẻ muốn trêu chọc , thân thể gắt gao muốn quấn lấy cùng giao triền.

      "Úc, ông trời!" Thân hình cường tráng của ko ngừng chuyển  động, chỉ có thể luống cuống kêu loạn.

      "Lục Nhân, em tại sao lại đáng như vậy?" Cặp mắt đen sâu thấy đáy nhìn chằm chằm cặp mắt khép hờ của , cho dễ dàng thoát khỏi tầm mắt   .

      "Lại bậy!" hờn dỗi, môi chu chu lên.

      thèm để ý nhún nhún vai, bá đạo tách hai chân của ra, bạc môi buông tha cho đôi môi đào của , ngón tay cường thế xâm nhập của .

      "Mở chân ra, bà xã, mở ra cho ." dịu dàng thấp giọng dụ dỗ.

      "Nào có người nào lại giống như vậy!" Lại còn muốn, cũng cho người ta cơ hội nghỉ ngơi !

      "Chân em mỏi quá rồi!" ý đồ lấy làm nũng trốn tránh âu yếm của .

      " lừa đảo, em ràng chuẩn bị tốt ." lấy vật cứng rắn của mình đặt trước u kính ướt át của , làm cho dĩ nhiên giấu được cảm thụ nhiệt tình của chính mình.

      "Đó là. . . . . ." Thân thể tinh khiết tự nhiên phản ứng lại

      "Ngoan, để cho ông xã thương em."

      than , từ từ chìm vào trong cơ thể , cảm thấy hấp thu mình, liền dốc toàn lực tiến lên phía trước, trong nháy mắt cùng tiến hóa hư trong nóng rực.

      "Lôi Diễm!" yết hầu Của ngừng phát ra thanh ngâm mê người, mang lẫn thứ hai đạt dến cao trào, vẫn ngừng hôn lên khắp cơ thể của , mặt vương vấn các dấu hôn đỏ hồng, khiến cảm thấy vui thích kéo dài tới đến mức tận cùng.

      khắc khó có thể ngăn cản khoái cảm dâng tràn, vô lực cắn cánh tay tinh tráng của , phát ra tiếng kêu như dã thú, đem hai người tiến tới đỉnh cao.

      (hol: I flight, …so high!!! Iem bay tới bệnh viện đây! Chào cả nhà quái!)

      #ff9900;(HL: Bế quan tu luyện hồi sức thoai…:)))

      (QH: Ngừoi mới nhập môn dũng hy sinh, ko biết còn máu để chiến đấu hồi tiếp theo của Tiểu Dã Miêu hok nữa =D)


      ___Hết chương 7___

       

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Hoa Phong Ba

      Beta: Quảng Hằng




      Cuộc sống hôn nhân lưỡng tình tương duyệt, có thể là đầy ắp ngọt ngào khiến người ta ghen tị, và điều mà Lục Nhân cảm thấy thể tin được, chính là biết rằng tình lại có thể khiến ông xã đáng bắt đầu trở nên đáng , đáng đến nỗi thể tin nổi.

      ra tình còn có ma lực như thế này, làm cho phúc tinh lãng mạn và đáng của đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc thay đổi, bất ngờ trở nên vui vẻ, rất thần kỳ !

      đường tan tầm về nhà, mua bó hoa bách hợp mà thích nhất, cũng cẩn thận  cùng dạo phố mua quần áo, chăm chú lắng nghe ý kiến, dựa theo màu sắc quần áo phân loại thỏa đáng, trong cuộc sống dành thời gian nghỉ ngơi, mang du ngoạn khắp nơi giải sầu,khiến có cảm giác giống như đôi tình nhân trong thời kì ân ân ái ái.

      Đây là thứ mùi vị hạnh phúc như thế nào, giống như mỗi ngày ngồi chiếc thuyền đương, theo con sông đào tình nhè trôi , chỉ cần mở mắt ra, cảm nhận thấy cả người chìm đắm trong biển tình ngọt ngào, ngọt đến chết người nha.

      Ngẫu nhiên, thỏa mãn đến thể tin được chính mình có thể có thời khắc hạnh phúc đến vậy.

      khỏi cảm thấy mình may mắn, có nhân lúc Lôi Diễm trì độn, buông tha cho mà mạnh mẽ “theo đuổi”, nên mới có thể hưởng thụ thanh hạnh phúc thời.

      Do cha mẹ cùng trai cưng chiều, bắt Lục Nhân động đến việc bếp núc, bởi vì tình mà cố gắng, vì nụ  hôn của ông xã mà cố gắng, theo mẹ chồng Du Ngọc Mai học  vài món Lôi Diễm thích ăn,  sáng sớm bận rộn chuẩn bị đồ ăn, khoảng mười giờ trưa mới hoàn thành xong hộp cơm tình , lòng tràn đầy vui sướng  gọi tắc xi đến công ty Lôi Diễm ,hoan hỉ cần cù vì ông xã thân tặng hộp cơm!

      Vì để học làm được mấy món ăn này, hao hết  tâm tư, chỉ có đem lời của mẹ chồng toàn bộ ghi tạc bút ký, càng quấn quít lấy bà thí nghiệm, thử lại nghiệm, còn phải hôn trộm gạt ông xã , cho phát mình "Bí mật luyện tập ".

      Động lực trong tim, đương nhiên là muốn cấp cho ông xã bất ngờ, siêu chờ mong nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của khi mở hộp cơm, hy vọng tay nghề của mình kém mẹ chồng mình nhiều cho lắm, cũng có thể làm cho khi ăn cảm nhận thấy mùi vị "Nhà của ta xinh đẹp giỏi giang".

      Tới công ty Lôi Diễm, muốn hướng quầy tiếp tân đăng ký phòng khách Lôi Diễm , bỗng nhiên giọng nam trầm ấm làm dừng bước chân lại .

      "Lục Nhân tiểu thư?"

      ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Triệu Đông Khang bước nhanh về hướng , tự nhiên nở nụ cười ." Triệu, cần khách sáo như vậy, gọi tôi Lục Nhân là  được rồi a."

      " được, tôi gọi ‘ Tổng tài phu nhân ’ cũng rất quá rồi , sao còn có thể được tấc lại muốn tiến thước?" Triệu Đông Khang vừa vặn tiễn khách đến cửa, dự đoán được gặp Đào Lục Nhân ở trước cửa lớn công ty.

      "Úc, nghe như vậy trang trọng quá."

      Lục Nhân thở hắt ra, bất đắc dĩ buông xuôi hai vai.

      "Nào có nghiêm trọng như vậy?" Triệu Đông Khang bị làm cho nở nụ cười, phong thái tự tại cho tay vào trong túi quần ."Tìm Lôi Diễm ăn cơm sao?"

      " phải a!" lắc lắc đầu, mặt Triệu Đông Khang lộ vẻ nghi ngờ hết sức, nâng lên hộp cơm mang bên tay phải, quơ quơ  trước mặt ."Em giúp ấy làm cơm hộp, mang tới cho ấy ăn."

      "Tốt như vậy?" Triệu Đông Khang hứng thú nhướng mi, rất khó tin tưởng thiên kim của thông gia nhà giàu nhìn có thể vì ông xã mình làm cơm hộp."Có phần của tôi hay ?"

      Bối rối!Mình tính đến phần Triệu ca, bất giác áy náy  suy sụp khóe miệng." có lỗi Triệu, em chỉ làm phần. . . . . ."

      "Đùa thôi, tôi dẫn ." Triệu Đông Khang nhịn được bật cười, dẫn đến thang máy.

      " tại cậu ấy có khách, nhưng giờ nghỉ trưa nên nhanh thôi , tôi nghĩ là trì hoãn lâu lắm."

      " sao, em có thể chờ." là tới tặng cơm hộp tình , phải đến quấy rầy làm việc .

      "Thấy cảm tình các người tốt như vậy, ngay cả tôi cũng muốn kết hôn ." Triệu Đông Khang đánh mắt sang hộp cơm tay , là thực hâm mộ mà!

      "Hả?" Lục Nhân nháy mắt mấy cái, sau khi bước vào thang máy đứng ở cạnh cửa, vẻ mặt nghiêm túc đề nghị: "Người ta phải kết hôn cần phải có tình cảm? Nghĩ muốn kết liền kết a!"

      " phải em cũng vì mình có tình cảm mới gả cho Lôi Diễm sao?” Triệu Đông Khang ngải hỏi thẳng .

      "Ách. . . . . . Cũng coi như vậy, ha hả." ngẩn người, xấu hổ  cười gượng hai tiếng.

      Thang máy rất nhanh tới văn phòng  của Lôi Diễm, hai người vừa mới định ra khỏi thang máy, bị cảnh tượng trước mắt làm kinh hoàng—— Lôi Diễm cùng Lâm Lợi Dương, hai người đàn ông to lớn giống như đấu sức tranh giành nhau, Lâm Lợi Dương tựa như muốn cường hôn Lôi Diễm, mà Lôi Diễm gắng sức đẩy ra, động tác nhiều nhưng mà qua vài giây, đủ để cho Đào Lục Nhân cùng Triệu Đông Khang đồng thời há hốc mồm.

      "Học, học trưởng?"

      Lão thiên a, đây là tình huống quái quỷ gì ?

      Cằm Lục Nhân  thiếu chút nữa tiếp xúc với mặt đất, trong óc liền ra lời đồn đại “bão tápvớ vần về Lôi Diễm ở báo chí—— Lúc ấy đối tượng đồn đãi, là Triệu Đông Khang giờ phút này đứng bên cạnh , nhưng lời đồn này từ sau khi Lôi Diễm kết hôn liền tan thành mây khói .

      Nhưng tại là như thế nào?

      Học trưởng muốn cường hôn Lôi Diễm?

      phải là hoa mắt chứ?

      May mắn Lôi Diễm rất nhanh liền đem Lâm Lợi Dương đẩy ra, bằng bất luận kẻ nào nhìn thấy bực này cảnh tượng, đều rất khó sinh lòng hoài nghi.

      "Ay yo! Bị thấy rồi."

      Lâm Lợi Dương khẽ gắt ,thái độ thong dong vuốt nếp nhăn thân áo ,biểu tình mặt xấu hổ, nhưng ra có chút ảo não.

      "Học trưởng. . . . . . xảy ra chuyện gì?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :