1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Chồng Máu Lạnh - Hạ Nhiễm Tuyết (5 quyển)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Quyển 2 – Mua bán tình
      Chương 1~5:
      Edit: Ốc Sên
      Quyển 2 ra mắt cả nhà <3

      Chương 1:

      “Vâng.” Tô Tử Lạc ngẩng đầu lên, lại ăn miếng mì, có gì đúng sao?

      “Tô Tử Lạc, của đâu,” đưa tay ra, trừng mắt nhìn Tô Lạc, nếu cho ăn, nhất định để yên.

      … Cái gì? Tô Tử Lạc ngốc nghếch nhìn tay , vẫn hiểu gì, chớp mắt cái, còn chưa kịp phản ứng gì, nhìn hai bàn tay lớn vươn tới, trực tiếp bưng bát mì vừa ăn được có vài miếng.

      Thậm chí Duệ Húc còn lấy luôn đôi đũa trong tay , bắt đầu ăn, thực rất đói, này lại chịu làm cho ăn, căn bản cũng biết muốn ăn cái gì nữa, chỉ cảm thấy rất đói bụng, cũng còn gì có thể ăn nữa cả.
      mất quá nhiều thời gian, bát mì bị ăn sạch, đến canh cũng uống hết sạch.


      “Còn nữa ?” đặt bát xuống, hỏi Tô Lạc, tưng đó sao có thể đủ, mới chỉ có bát , mới chỉ lót được cái bụng của .

      lúc lâu sau, Tô Lạc mới phản ứng lại. Người đàn ông này ăn sạch bát mì của , còn hỏi còn . chỉ làm bát . Sao có thể thừa được, mà bát mì kia là của mà.

      phải tôi làm rất khó ăn sao?” cúi đầu, nhìn bàn tay trống trơn, cho rằng ghét ăn món làm cho nên mới chỉ làm phần cho mình, cứ nghĩ, ăn bữa tiệc lớn, giống như , làm cái gì, đều khó ăn, chỉ có mình mới có thể ăn.

      nhiều ghê,” Lê Duệ Húc vòng hai tay trước ngực nhìn , trong ánh mắt màu trà có chút bối rối, cái gì khó ăn, ràng là ăn rất ngon, này, thực đáng chút nào cả.

      “A…” Tô Lạc đứng lên, ôm vết thương đầu vào trong bếp, mà Duệ Húc cũng nhìn thấy khi qua , đôi môi khẽ cười, đúng là người đàn ông khó chịu, bưng ra hai bát mì, vẫn là hương vị đó, lần này đủ cho ăn . vừa bưng lên, bát mì bị bưng .

      Lê Duệ Húc nhìn chằm chằm vết thương dầu , muốn biết suy nghĩ cái gì, cho là người chết sao, chẳng may bị bỏng, có phải lại muốn bỏ tiền thuốc men cho ?

      Tô Lạc sau , trong mắt vẻ lạnh lùng của phai nhạt nhiều, dường như hiểu thêm về người đàn ông có vẻ ngoài lạnh lùng này, thực ra trái tim cũng rất dịu dàng.

      Lê Duệ Húc ăn mì, nhìn thấy Tô Lạc đứng trước mặt , sau đó, buông đôi đũa trong tay xuống, khó hiểu nhìn .

      ăn , cần quan tâm tới tôi,” nhìn Duệ Húc mỉm cười, ngồi xổm xuống bên cạnh , kéo tay trái của , ở giữa ngón tay tìm thấy ít vết thương, cũng lớn lắm, nhưng nếu nhiễm trùng rất nguy hiểm. cẩn thận xoa thuốc lên tay , lấy miếng băng cá nhân dán lại.

      Như vậy là tốt rồi, đứng lên, cảm giác chóng mặt ập tới, ngồi quá lâu rồi, dù sao cũng bị thương.

      cánh tay cường tráng vòng qua hông , cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cả người dựa vào thân thể cứng rắn nhưng cũng rất mềm mại, cảm nhận hơi thở có mùi thuốc lá, hề nồng đậm, cảm giác rất nhàng dễ chịu.

      mở to mắt, mới phát mình ngồi ở chỗ, đùi Lê Duệ Húc, tay gắt gao ôm lấy eo , cái tư thế ngồi này thực rất ám muội, thất thần mất ba mươi giây, sau đó vội vàng muốn đẩy ra, nhưng mà, sức lực bé của từ đầu tới cuối cũng có ảnh hưởng gì tới người đàn ông kia. Cánh tay vẫn đặt tấm lưng mảnh khảnh của , thậm chí còn dùng chút sức ôm chặt.

      Chương 2:

      “Lê Duệ Húc… Buông..” Lời của còn chưa hết, cảm giác được bàn tay Duệ Húc giơ lên, đặt sau gáy của vỗ về .

      nên cử động, em muốn làm ảnh hưởng tới vết thương sao?” Giọng như lời cảnh cáo, quả nhiên khiến cho Tô Lạc quên luôn giãy dụa, cứng ngắc ngồi đùi , rất ít khi gần gũi với đàn ông như vậy, ngoài Vũ Nhiên ra, chính là , nhớ tới Ôn Vũ Nhiên, đôi mắt của ngoài lo lắng còn có chút buồn phiền.

      tại Vũ Nhiên ôm khác, còn cũng ở trong lòng người đàn ông khác. Bọn họ cũng 膦, chỉ là rồi lại thể.

      biết, đây là vận mệnh hay là…

      hơi ngẩng đầu, thấy được Duệ Húc đng chăm chú nhìn vết thương đầu , ánh mắt màu trà lại có chút buồn, đôi lông mày rậm nhíu chặt lại.

      “Em là đồ đần phải ? ta đẩy em, sao em đẩy lại ta?” Lê Duệ Húc thực muốn biết này suy nghĩ cái gì, người khác đánh ấy, ấy còn muốn đưa mặt mình ra cho người khác đánh, có phải rất ngu ngốc hay ? Bản thân từ trước tới nay đều có thù phải trả, người khác nhổ của sợi tóc, nhất định nhổ toàn bộ tóc của người đó.

      Trái tim Tô Lạc cảm giác như bị đâm, ” ấy là… Khách của …” thào , thực ra muốn ra hai từ phụ nữ, đến cuối cùng vẫn dùng từ khách thay cho từ đó, thực ra cũng cần ra, với khôn khéo của mình, Duệ Húc cũng đoán ra muốn gì.

      sao có thể đánh người phụ nữa của , là người hầu, người ta là khách, người hầu sao có thể cùng khách tranh luận, có thể ra tay, khách vốn là người cao quý, mà người hầu chính là thân phận thấp hèn, phải sao, đối với chỉ là con chó mà thôi.

      Bàn tay khẽ nắm chặt, biết vì sao, ngực cảm thấy rất đau đớn, đột nhiên đẩy ra, nhảy từ đùi xuống, ngồi ở vị trí của mình, sau đó cầm đũa lên, lời cắm cúi ăn, cúi đầu vì muốn nhìn thấy cảm xúc trong mắt , người đàn ông này đáng sợ, đôi mắt u kia, thực khó nắm bắt, giây trước có thể cho người khác lên thiên đường, giây tiếp theo lại có thể khiến họ phải xuống địa ngục.

      Ánh mắt Duệ Húc đột nhiên trầm xuống, nhìn trầm mặc của , sắc mặt lạnh lại, môi của khẽ mím, đôi mắt màu trà như bị bóng tối bao phủ.

      bưng chiếc bát lên, cũng bắt đầu ăn, vừa rồi đáng nhẽ phát sinh số chuyện mới đúng, nhưng lại chẳng có gì xảy ra, xung quanh mảng tĩnh lặng, loại áp lực vô hình, Tô Lạc khẽ xoa lên vết thương đầu, sắc mặt vẫn tái nhợt.

      số người thể nào lại gần, nếu , bao giờ cứu được chính mình.

      Lê Duệ Húc uống ngụm nước, sau đó lên lầu, hình như lúc rời , cái gì đó, xem cái gì đó, Tô Lạc có chú ý, lúc này tâm tư rất phức tạp, rất hỗn loạn.

      nhàng thở dài, đưa tay lên đặt lồng ngực, ánh mắt trong trẻo nhìn về phía cánh cửa đóng chặt, người đàn ông này đúng là khiến người khác dễ động tâm, dễ , nhưng là, Tô Tử Lạc vốn thể.

      Trái tim đau đớn lần, rồi lại lần, thể thừa nhận, khoảng cách của bọn họ, càng ngày càng thêm xa, hai người ở hai thế giới.

      ngồi trong phòng mình, từ cửa sổ thỉnh thoảng truyền lại tiếng nước, biết người đó bơi, dường như rất thích, cơ hồ mỗi ngày vào giờ này bơi, ngồi dậy, do dự bước tới bên cửa sổ, nhìn thấy trong hồ bơi, thân thể tuyệt đẹp, biết như thế nào mới được gọi là bơi tốt, chỉ là nhìn , cảm giác đây là loại hưởng thụ, mỗi động tác của , mỗi cái vung tay, thậm chí là mỗi lần ngẩng đầu, đều chứa đầy mị lực mà chỉ mới có.

      Chương 3:

      chăm chú nhìn, quên cả thời gian, cho tới kho đôi mắt kia khóa chặt lấy , mới vội vàng kéo rèm cửa lại, trài tim đập nhanh.

      quay về giường nằm úp xuống, lông mi dài khẽ dododngj, cho tới khi cơn buồn ngủ kéo tới, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

      hề biết, khi ngủ say, cánh cửa phòng bị mở ra, người đàn ông tới, chỉ đứng ở đầu giường nhìn , có vẻ rất khó chịu, còn cách nào khác, đầu bị thương, tại chỉ có thể nằm sấp xuống mới có thể ngủ, như vậy cũng động tới miệng vết thương.

      Lê Duệ Húc nhìn gương mặt lộ ra nửa của , lông mi dài như chiếc quạt gắn mắt, thân hình co lại, rất , cái gì cũng đều , môi khẽ mím, kéo bên chăn đắp lên người .

      Lúc này, môi Tô Lạc khẽ động, trong nháy mắt cái tên từ môi khiến mặt sắc lạnh.

      “Vũ Nhiên…” đầu Tô Lạc chôn trong chiếc gối mềm mại, biết mình có hành động vô tâm như vậy, làm cho lòng tự trong của người đàn ông bị đả kích rất lớn.

      cười lạnh, ngồi bên cạnh giường , đứa tay lên mặt , nhàng vỗ về, ngón tay dịu dàng nhưng trái tim cũng tàn khốc.

      “Em thương đến nhường nào, cần biết, nhưng khiến sau này em người khác gập vạn lần.”

      Tô Lạc có chút thoải mái cọ cọ đầu vào gối, biết ánh mắt người đàn ông trước mặt có bao nhiêu tàn nhẫn.

      Đêm, tĩnh lặng như vậy, lại đêm ngủ, nhưng cũng như bắt đầu của hai người, có bắt đầu, có kết thúc, tương lai xảy ra những chuyện gì, ai biết .

      Tô Lạc biết, mà Duệ Húc cũng .

      Bọn họ tin vào bản thân mà bước , sợ hãi, cho dù đó là sai.

      Trong quán cà phê, Duệ Húc nhàng bưng cốc cà phê lên, đây là cà phê của Pháp được làm thủ công, hương vị rất đậm, rất chính thống, xung quanh là tiếng đàn vi-ô-lông dịu dàng, phía bể cá thủy tinh lớn, nhưng con cá xinh đẹp màu sắc tự do bơi lội bên trong, nhưng là dù có bơi tự do cũng chỉ có thể tự do trong bể cá mà thôi.

      Cá cần nước mà con người cũng cần.

      số người cần số thứ giống như cá cần nước, thể rời , nếu rời thể tiếp tục hít thở…

      Tiếng giày cao gót liên tiếp truyền tới, tay Duệ Húc vô tình dừng lại, rất nhanh sau đó lại tiếp tục ngoày thìa trong cốc, động tác chậm rãi, khớp ngón tay gập lại, tuyệt đẹp lại có chút đơn, có chút dịu dàng, chỉ có nam tính, mạnh mẽ.

      Chương 4:

      “Xin lỗi, Húc, em tới trễ.” Tề Trữ San ngồi đối diện , rất nhanh, cốc cà phê đặt trước mặt , cần đưa tay, Duệ Húc cầm lấy thìa xúc viên đường cho vào cốc của , đôi khi, còn hiểu nhiều hơn chính hiểu . người đàn ông như vậy mới có thể che giấu cảm xúc của mình tốt.

      Tề Trữ San rất tự nhiên nhận cốc cà phê, uống ngụm, đánh giá xung quanh, vẫn là như ngày trước, đây là nơi thích nhất, ngay cả chiếc bàn này cũng vẫn như xưa.

      “Húc, trí nhớ của tốt, vẫn nhớ em rất thích nơi này?” cười dễ thương, làm người vợ, cho dù hôn nhân của hạnh phúc, vừa lòng như trong trí tưởng tượng của người khác, nhưng dù sao vẫn chiếm thứ muốn.

      Nhưng lòng người là vô đấy, chiếm được người, còn muốn chiếm được tâm, chiếm được tâm lại muốn chiếm được toàn bộ.

      Lê Duệ Húc uống ngụm cà phê, cảm giác chua sót ở khóe môi, nhớ, nhớ tất cả những gì của , nét thống khổ xuất trong mắt rất nhanh biến mất.

      “Húc, giúp em tìm người đàn bà kia được , em nhất phải tìm ta trước khi ấy tìm thấy, cho ta bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần ta xa.” Tề Trữ San dùng sức đặt chiếc cốc bàn, cà phê tròng cốc sánh ra ngoài làm khăn trải bài có vết bẩn sẫm nhưng cũng hề ảnh hưởng tới vẻ đẹp của nơi này, đây là tình của người với người sao, muốn sở hữu tất cả những thứ gì của người đó.

      Tề Trữ San dùng sức nắm chặt tay, tin rằng, nếu tại Tô Lạc ở đây, Trữ San nhất định dùng ngón tay thon dài bóp chết .

      biết ấy ở đâu, hơn nữa cũng , ấy ảnh hưởng đến các em.’ Lê Duệ Húc thản nhiên , giọng lãnh đạm, ai có thể hiểu giọng của che giấu bao nhiêu đau đớn, tình của thực rất thống khổ, giống như mũi kim, thỉnh thoảng đâm sâu vào da thịt .

      Trái tim và linh hồn đều rất đau.

      “Húc, làm sao biết?” Tề Trữ San mở to mắt nhìn , gương mặt xinh đẹp tươi cười, chỉ cần Lê Duệ Húc , nhất định là , ta phá hủy hạnh phúc của , vậy nhất định là .

      “Rất nhanh em biết, em yên tâm, ấy thể ảnh hưởng tới em, em cứ an tâm làm bà lớn Ôn tốt .” Lê Duệ Húc xong, đột nhiên đưa tay ra, vuốt lọn tóc bên tai, ánh mắt màu trà thoáng qua nét ôn nhu khó thấy.

      Động tác đột ngột của khiến Tề Trữ San lặng người, có thể ngửi thấy mùi thuốc lá người và cả trong hơi thở của , Ôn Vũ Nhiên luôn sạch , người có bất cứ mùi gì, bọn họ là hai người đàn ông khác nhau hoàn toàn, nhưng ngoài ý muốn, trài tim hiểu vì sao lại đập nhanh hơn, giống như lần đầu tiên nhìn thấy Vũ Nhiên, trái tim đập rộn ràng, đến cũng nghe thấy tiếng tim mình đập, cảm giác hồi hộp.

      còn muốn biết hơn, cảm giác này là sao, Duệ Húc thu tay lại. Lại bưng lên cốc cà phê uống ngụm, ngón tay khẽ động, ánh mắt Trữ San thoáng lên nét mơ màng, cả người có cảm giác kì quái, khiến nên lời.

      Duệ Húc vẫn tiếp tục uống cà phê, nhìn ra bên ngoài, ánh mắt có chút thất thần.

      Thời tiết này thực tốt, khiến cho người khác có chút luyến tiếc muốn rời khỏi, còn có những con cá, biết hay cũng cố gắng tìm lấy tự do của mình, đôi khi tự do là do chính mình tìm lấy, đặt chiếc cốc trong tay xuống, cảm giác tim chìm xuống.

      Vô tình, nhớ tới ở nhà , khóe môi thản nhiên cong lên, kia chiến tranh lạnh với , chỉ cần nơi nào có , cũng tới, sợ buồn chết sao?

      “Húc.. Húc..” Bên tai truyền tới giọng nữ quen thuộc, Lê Duệ Húc thu hồi tầm mắt, nhìn thấy khiến có thêm sức sống cũng khác gì chết.

      “Làm sao vậy, muốn ăn gì?” thản nhiên cười, đây là nụ cười thành , cũng chỉ ở trước mặt , cũng chỉ có mới có thể thấy cười, nụ cười hề miễn cưỡng, hề lạnh.

      Chương 5:

      “Cái gì cũng được,” Tề Trữ San lắc đầu, đối với thất thần của Duệ Húc, trong lòng có chút thoải mái, biết nghĩ cái gì, lại có thể thất thần trước mặt , điều này từ trước tới nay chưa hề xảy ra.

      Lê Duệ Húc đưa tay, bồi bàn rất nhanh tới, gọi phần bít tết ba phần sống, bảy phần chín, đây vẫn là sở thích của Trữ San.

      Chứng kiến điều này, trái tim Trữ San lại mất cân bằng, đây mới là Lê Duệ Húc, từ trước tới nay đối với rất tốt, cho dù là trước hay sau khi kết hôn.

      Lê Duệ Húc nhìn chằm chằm đĩa thịt bò bàn, vẻ mặt thả lỏng chút, còn căng thẳng như vừa rồi, trước mặt Trữ San, muốn thất lễ, lúc này, trong mắt lên ý gì đó, rất nhanh liền biến mất.

      Tề Trữ San là , nhưng che dấu quá tốt, thế nên tới giờ cũng biết, tới nhường nào, thậm chí để người mình nhất tới vòng tay của người đàn ông khác, bởi vì, muốn hạnh phúc, cho dù có phải phá hủy hạnh phúc của người khác.

      Vẻ mặt xinh đẹp như hoa của Trữ San khắc sâu trong đôi mắt , giống như vầng sáng từ từ ra, có chút mơ hồ.

      “Húc, ngày mốt là sinh nhật em, nhất định phải tới, nhớ là phải mang quà cho em đó.” Tề Trữ San đột nhiên kéo tay áo , có chút vui vẻ .

      “Được.” Lê Duệ Húc đáp lời, nhìn thấy ngón tay của nắm ống tay áo , gương mặt lạnh như băng lại lộ ra vẻ tươi cười, vui vẻ, sinh nhật năm nào của , cũng , cho dù bây giờ kết hôn cũng thể thay đổi.

      ngẩng đầu nhìn , ngẫu nhiên lại có chút mất mát, chỉ là có ai biết.

      Ban đêm yên tĩnh, đưa Trữ San về, dừng xe trước cổng nhà họ Ôn, biệt thự hai tầng, thể so với chỗ ở, nhưng ở đây người đến người , khí náo nhiệt , giống như nơi của , chỉ có .
      lãnh đạm đưa tay, ánh lửa léo lên, lại hút thuốc lá, cứ như vậy nhìn, cho đến khi chiếc xe dừng lại, mới buông thuốc lá trong tay xuống, ngón tay vẫn còn hương vị của thuốc.


      Chiếc xe dừng lại, người đàn ông từ trong xe bước ra, Ôn Vũ Nhiên, có chút tiều tụy, cả người đều lộ vẻ u.

      “Tôi biết rồi, tiếp tục điều tra.” buông điện thoại trong tay xuống, con ngươi sâu thẳm, đột nhiên đá vào bánh xe trước, sau đó đau khổ nhắm mắt lại, Lạc Lạc, rốt cuộc em ở đâu, mau cho biết, bây giờ em thế nào?

      Vũ Nhiên mở mắt, hít hơi sâu, vào ngôi nhà khiến ngặt thở kia.

      Sau khi vào, chiếc xa khác trong đêm đen, chậm rãi biến mất ở cuối đường.

      Hai tay Duệ Húc nắm chặt tay lái, khóe môi cong lên cụ cười lạnh đến run người, “Ôn Vũ Nhiên, tìm thấy ta, cho dù có tìm được, cũng thể bước tiếp với ta, mà ta cũng , bởi vì các người có tư cách.” cười lạnh tiếng, tốc độ xe càng thêm nhanh.

      bước con đường dài, những bóng đèn đường in hình bóng xuống mặt đường, ngẫu nhiên nhìn căn phòng tầng hai, căn phòng tối đen.

    2. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 6~10
      Edit: Ốc Sên

      Chương 6:

      bước tới, rồi ngây người đứng cạnh cửa lâu, đúng như nghĩ, nghe thấy tiếng bước chân bước nhanh lên tầng, vợ của , vẫn tiếp tục trốn , tay đặt nắm cửa, lần đầu tiên, gương mặt của lại dọa được phụ nữ, người con nào thấy muốn nhào tới, chỉ có vợ của , thấy chỉ muốn độn thổ để trốn, là do thể gặp người hay là chính thể gặp người.

      nhanh vào, đặt chiếc cặp bàn, sau đó về phía nhà ăn, mặc dù bên ngoài ăn khá nhiều bít tết , nhưng vẫn có cảm giác đói bụng.

      Quả nhiên, ở trong phòng ăn, có bàn đồ ăn lớn, tất cả thức ăn đều còn nguyên, đưa tay sờ thử, vẫn còn nóng, nhìn qua là cố ý chờ về, nghe thấy tiếng bước chân liền chạy nhanh về phòng.

      khẽ nhíu mày, lúc này mới ngồi xuống, cầm đũa ăn bữa tối, gần đây được ăn uống đầy đủ hơn, nhưng vẫn có béo, nhiều năm tập thể hình cơ thể của rất cường tráng, có chút nào có thịt thừa.

      Thức ăn ngon, giống như tướng mạo của Tô Lạc, tuy xuất chúng, nhưng lại rất đặc biệt, màu sắc của món ăn này cũng vậy.

      Khi ăn xong, vợ vẫn chưa có xuống, muốn trốn cả đời sao?

      Tô Lạc tựa lưng vào cửa, tay đặt lồng ngực, thở gấp, lúc sau, mới hít thở bình thường, sau đó ngồi giường, kì thực biết nên làm gì mới trốn như vậy, có lẽ bởi vì ánh mắt của hoặc sợ dịu dàng vô cớ của .

      cúi đầu, mới phát trong tay vẫn cầm cốc sữa, chậm rãi uống từng ngụm, mùi sữa thơm lừng ở đầu môi, thực rất thơm, rất ngọt.

      Bên ngoài truyền tới tiếng nước, đứng lên, tới bên cửa sổ, vừa mới xuống hồ bơi, vén tấm rèm lên, nhìn ra phía hồ. Nhìn hồi lâu, mặt nước vẫn có động tĩnh, cảm thấy kì lạ, hai tay vẫn cầm cốc sữa, ràng là nghe thấy tiếng nước, sao lại có ở hồ bơi?

      phải ngốc tới mức dạo chơi trong nước lâu như vậy chứ. dùng sức nắm chặt chiếc cốc, bỏ qua ý nghĩ này, người kia bơi tốt như vậy, có khả năng….

      “Em suy nghĩ gì vậy?” Tiếng lành lạnh truyền tới, dường như còn có chút hơi nước, Tô Lạc giật mình, thả lỏng tay, chiếc cốc từ cửa sổ tầng hai rơi xuống, cúi đầu, nhìn thấy Duệ Húc đứng phía dưới cửa sổ phòng , mà nơi cái cốc rơi xuống chính là đầu .

      “Em….” Câu kia còn chưa hết, liền nhắm chặt mắt, chờ đợi tiếng hét của .

      Lê Duệ Húc giơ tay, khó chịu mím môi, này, có phải vừa mắt , vài ngày thấy muốn mưu sát chồng? Hơn nữa đây còn là cái cốc thủy tinh.

      đưa tay, dám ngẩng đầu, trực tiếp đưa tay lên đỉnh đầu, cái cốc kia giống như sinh mạng, bị nắm ở trong tay, chiếc cốc nắm được nhưng sữa trong cốc đều chảy hết xuống mặt .

      “Tô Tử Lạc…” giọng giống như hồn từ dưới tầng vang lên, có chút tức giận, thậm chí có chút bất lực biết làm thế nào.

      “Lê…” Tô Lạc đưa tay bịt kín miệng, nhìn xuống phía dưới, mặt người kia toàn là sữa, đây là người luôn cầu hình ảnh của mình phải kĩ lưỡng sao? tại chỉ có thể dùng từ duy nhất để hình dung – thảm hại, mặt, ngực, thậm chí tóc của màu trắng sữa, trong tay còn cầm cốc sữa.

      Tô Lạc có chút choáng váng, vội vàng che mắt mình, thảm rồi, hình như gây họa lớn, tay vô ý đặt cổ, biết, người này tức giận lên có thích bóp cổ người khác ?

      Chương 7:

      Ngoài cửa, rất nhanh có tiếng gõ cửa truyền tới, Tô Lạc nắm chặt áo, do dự biết có nên mở cửa , tiếng đập cửa ngày càng nhanh, càng mạnh.

      Phanh phanh phanh, từng tiếp đập cửa giống như tiếng đập vào trái tim , cuối cùng hít hơi sâu, tới cạnh cửa, tay đặt nắm cửa, dùng sức mở cánh cửa.

      Duệ Húc đứng ngoài cửa bước từng bước, lời nào liền vào trong phòng , đúng, nơi này toàn bộ là của , nơi này vốn là phòng của nhà họ Lê, đương nhiên là của , người vẫn còn sữa, gương mặt nghiêm nghị, lúc này lại có vẻ buồn cười nhiều hơn khiến người khác muốn bật cười.

      Nhưng Tô Lạc đương nhiên có lá gan lớn như vậy, ánh mắt người này thực đáng sợ, dường như có thể giết người.

      “Xin lỗi, em lập tức lau giúp .” Tô Lạc vội vàng tìm chiếc khăn mặt sạch, căn phòng tuy nhưng đột nhiên lại có hơi thở của người khác, cảm giác có chút khác lạ, có chút áp lực, cũng có chút cẩn trương, dường như đến hơi thở của cũng người này cướp .

      đứng trước mặt Lê Duệ Húc, vụng về thay lau phần sữa ngực. Người này, lúc nào cũng mặc chiếc áo tắm màu trắng, chiếc áo rộng rãi, chỉ có chiếc đai lưng buộc để giữ lại, lộ ra lồng ngực, làn da bóng loáng, hơi thở người khiến người khác thể bỏ qua, gương mặt Tô Lạc nhất thời đỏ ửng lên.

      Lau xong ngực, kiễng chân, bắt đầu lau mặt , khuôn mặt tối thui, dường như có ai nợ tiền , thực khó nhìn.

      Tô Lạc cẩn thận lau, ánh mắt dám nhìn lung tung, thế nên có nhìn thấy ánh lửa lóe lên trong mắt .

      Đôi môi mím chặt hơn, thậm chí bàn tay còn nắm chặt lại, lúc này còn dùng thêm sức, tất cả là do nhìn rất bình thường này, vậy mà lại có thể khơi mào dục vọng người .

      Nhìn gương mặt đỏ ửng so với gương mặt xinh đẹp của Trữ San, từ đầu tới cuối, thể sánh bằng, đúng, cần tới Tề Trữ San, so với mỗi người phụ nữ bên cạnh đều thể sánh bằng, rất bình thường, quá bình thường, nhưng gương mặt nhắn ửng hồng xinh xắn, dịu dàng mà yên bình, còn vì khẩn trương mà chóp mũi có chút mồ hôi, dưới ánh đèn, thực rất mê hoặc.

      Lê Duệ Húc lại dùng thêm sức nắm chặt tay, ghét thân thể mình lại phản bội ý chí mình.

      Đột nhiên, bắt lấy tay của Tô Lạc, “Đủ rồi, cần lau, muốn lột da mặt của tôi sao?”

      Hai mắt Tô Lạc mở lớn, tay cũng biết dừng như thế nào, “Em… có…” giọng , giọng mềm mại, non nớt, lúc này Duệ Húc có cảm giác muốn ném ra ngoài cửa sổ.

      Như vậy, thể ảnh hưởng tới nữa. Nếu phải tự chủ của rất lớn, cũng biết làm ra chuyện gì nữa, này, muốn chạm tới, cũng thèm chạm, người phụ nữ của Ôn Vũ Nhiên, có hứng thú, nhưng tại sao luôn có thể có những hành động vô tâm như thế, để cho tự chủ của được khảo nghiệm.

      “Bà lớn Lê, có phải muốn hại chết chồng của ?” Đột nhiên vươn tay, nắm chặt chiếc cằm của Tô Lạc, cúi đầu, nhìn gần gương mặt , nhìn gần như vậy có thể thấy làn da của , hề trang điểm, giống như là sữa, nhẵn, mịn, này đúng là có làn da đẹp.

      Chương 8:

      Môi mím lại, lực tay tăng thêm chút, , có phải cố tình dùng chiếc cốc để đánh , biết phải, nhưng biết có phải bây giờ cảm thấy buồn chán, nên mới muốn nhìn bộ dạng lúng túng này của .

      “Em có.” Tô Lạc muốn lắc đầu, nhưng tay của nắm cằm chặt quá, đến lắc đầu, tại muốn động đậy cũng rất khó, chỉ là cẩn thận, thực cẩn thận, hơn nữa chỉ là chiếc cốc sao có thể mưu sát được chứ, nếu quả thực muốn mưu sát, thứ rơi xuống cũng phải là cái cốc mà là cái ti vi.

      Lê Duệ Húc nhìn chằm chằm hàng lông mi dài của khẽ động, trong mơ hồ, cảm thấy lông mày mình nhíu chặt lại, nhìn gương mặt Tô Lạc vì khoảng cách quá gần mà trở nên lúng túng, lại tốt tình buông tha , đưa mắt nhìn thoáng qua phòng , sau đó trực tiếp tới ngồi giường Tô Lạc, tự nhiên vắt chéo chân, đây vốn là chỗ của , muốn ở đâu đều được hết.

      Căn phòng vẫn thay đổi nhiều, trước đây, căn phòng này cũng giống như những căn phòng khác, bây giờ có thêm cảm giác có hương vị ấm áp hơn, có thể do này, căn nhà vốn lạnh lẽo này có cảm giác như gia đình.

      mặt bàn cũng có nhiều đồ, vài cuốn sách, mấy quyển tạp chí, có con thỏ khá cũ. đứng lên, thuận tay cầm lấy con thỏ, xem chừng con thỏ này quá cũ rồi, nhưng cũng rất sạch , xem ra rất quý trọng thứ này.

      Tô Lạc vội vàng tới, ánh mắt nhìn chăm chú bàn tay cầm con thỏ, thiếu chút nữa đưa tay ra lấy lại con thỏ.

      “Thứ này rất quan trọng với em?” nắm chặt con thỏ trong tay, dễ dàng trở lại cho , ánh mắt màu trà suy xét, con thỏ này có phải do người đàn ông kia tặng, cho nên, mới quý trọng như vậy, ngay cả khi chạm phải rơi xuống, lại lộ ra ánh mắt sợ hãi đến vậy.

      “Đúng.” Tô Lạc gật đầu, ánh mắt vẫn rời khỏi con thỏ, “Con thỏ này cùng em lớn lên, em cái gì cũng có, chỉ có mỗi nó, mẹ mua cho em.” tới đây thêm gì nữa, sau khi cha mẹ rời , chỉ còn mình, chỉ có thứ này mới khiến nhớ lại, khi còn cũng có cha mẹ thương.

      cúi đầu, ánh mắt buồn khổ.

      Lê Duệ Húc khẽ mím môi, đưa con thỏ cho , sau đó nhìn ngắm những thứ xung quanh mà vừa qua, vô tình, vạt áo tắm của vướng phải cánh cửa tủ quần áo, cánh cửa tủ mở ra, bên trong gần như trống .

      hai ba bốn… Cũng có số bộ quần áo, đa phần đều cũ.

      “Tô Lạc, thẻ tín dụng vàng tôi đưa đâu?” Lê Duệ Húc cảm thấy hai mắt mình sắp rớt ra ngoài, sắc mặt nháy mắt tối sầm xuống.

      Tô Lạc vội vàng đặt con thỏ trong tay xuống, kéo ngăn kéo ra.

      “Ở trong này,” dùng hai tay cầm chiếc thẻ, chiếc thẻ vẫn còn rất mới, thực là mới nguyên, dường như chưa bao giờ động tới.

      dùng bao nhiêu lần rồi?” cúi đầu nhìn chằm chằm Tô Lạc, ánh mắt muốn làm chuyện gì đó, ánh mắt này vĩnh viễn đều nhìn tâm tư cùng linh hồn .

      Tô Lạc khẽ chớp mắt, sau đó lắc đầu, ” Tôi có sử dụng,” cũng đâu cần mua gì, nơi này mất tiền thuê nhà, trong phòng bếp thứ gì cũng có sắc, cũng biết mình cần mua gì.

      sử dụng dù chỉ lần.” trán lộ gân xanh, biết có phải bản thân là chồng quá thất bại hay , hay là do vợ của , muốn tiết kiệm tiền giúp , thời gian cũng lâu rồi, cũng sử dụng phần tiền của .

      Tô Lạc tiếp tục gật đầu, ” Tôi dùng đến, tôi cũng có gì cần mua, hơn nữa nơi này thứ gì cũng có, thứ này, cầm về ,” tất cả đều , có chút cảm giác gì là lạt mềm buộc chặt.

      “Bà lớn Lê, thực rất dễ nuôi,” Ngón tay lướt qua mặt Tô Lạc, Tô Lạc cũng quay mặt né tránh nhưng vẫn cảm giác độ ấm từ đầu ngón tay . Đúng vậy nha, vốn rất dễ nuôi, nếu cũng thể khỏe mạnh sống tới bây giờ.

      Chương 9:

      “Ngày mai cùng tôi,” Ngực Lê Duệ Húc ngừng phập phồng, để lại câu, nhân lúc mình còn chưa phát hỏa, liền ra khỏi căn phòng, nếu , thực biết mình làm những chuyện gì, có thể là trực tiếp túm lấy ném xuống hoặc bóp chết .

      Bọn họ chưa tính là đôi vợ chồng bình thường, xem như người vợ, cũng xem người chồng, nhận thức này khiến trái tim cảm thấy thoải mái.

      Tô Lạc vẫn cầm chiếc thẻ trong tay, lúc sau mới đưa tay về, lại đem chiếc thẻ để vào chỗ cũ. tức giận, chỉ vì làm rơi cốc sữa lên người sao? mặt có chút khó chịu rất nhanh liền tiêu tan.

      tới, ôm lấy con thỏ bàn, tầng sương mờ lên trong mắt.

      Chiếc xe bắt đầu chuyển động, Tô Lạc ngồi ở phía sau, quay đầu lại nhín căn biệt thự, nơi này thực rộng lớn, lái xa cũng mất nhiều thời gian để tới, chẳng trách mỗi khii về cảm thấy toàn thân nhức mỏi.

      “Chúng ta đâu vậy?” Đợi cho tới khi căn biệt thự chỉ còn là chấm , hai hàng cây xanh biếc ngừng lui về phía sau, mới quay đầu nhìn chằm chằm sau lưng người đàn ông chuyên tâm lái xe, , xe này hết sức thoải mái, có thể đêm bản thân rúc vào chiếc ghế lớn, thậm chí có thể đưa cả hai chân để lên. Nếu có người đàn ông mặt lạnh kia ở đây tốt, làm cho khí trong xe như đông cứng lại, khiến hô hấp cũng khó chịu.

      Lê Duệ Húc vẫn chuyên tâm lái xe, từ đầu tới cuối cũng có để ý tới , mà Tô Lạc thấy trả lời, chỉ có thể chơi với ngón tay của mình, chuyện với Lê Duệ Húc thực là mệt, ở chung với càng mệt hơn.

      Bên trong cửa hàng cao cấp, Tô Lạc ngồi ở bên, con mắt ngừng, mắt nhìn xung quanh, từng qua nơi này, quần áo bên trong thực rất đẹp, đương nhiên giá cả cũng thể chê, bản thân cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ nghĩ mình tới nơi này.

      Lê Duệ Húc đứng bên cạnh , những nhân viên kia, dường như đều hiểu , hiển nhiên là khách quan ở nơi này, “Chọn cho ấy mấy bộ quần áo.” Lê Duệ Húc ngồi xuống, trực tiếp phân phó, theo như lời , tự nhiên lại mang ra ngoài.

      Chương 10:

      Tô Lạc cầm lấy vạt áo, đứng ngồi yên nhìn những kia nhìn với ánh mắt vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ.

      còn chưa kịp gì, bị nhóm đẩy vào phòng thay quần áo, nắm chặt quần áo người, mấy này giống như nữ lưu manh vậy, cũng tại tính cách dễ chuyện, chỉ có thể chịu đựng, mặc cho những này đem giống như rối gỗ đùa nghịch.

      Cho tới khi bị đẩy ra khỏi phòng thay đồ, chiếc váy màu hồng nhạt, đường viên bằng ren tinh tế ngang hông, chiếc váy dài tới mắt cá chân, chiếc váy màu hồng nhạt càng làm tôn thêm vẻ trắng nõn của làn da, huống chi Tô Lạc có làn da trắng mịn, đây vốn là trời sinh cho dù thế nào cũng đen được.

      đứng có chút mất tự nhiên, hai chân cũng vững, diện mạo của giống như mĩ nữ khiến mắt người khác tỏa sáng, nhưng ngũ quan của cũng rất khá, thanh tú, nhất là khi mặc bộ váy này, thực ngọt ngào.

      kéo kéo lại chiếc váy người, làm những ánh mắt hướng về , khiến gương mặt thoáng hồng, giống như màu váy mặc, có cảm giác kinh diễm, nhưng càng xem càng thấy thú vị.

      “Tiếp tục đổi đồ khác.” Lệ Duệ Húc nhàng gõ ngón tay lên mặt bàn, như lọt vào trong sương mù, Tô Lạc lại bị kéo vào.

      Lê Duệ Húc nhìn bên ngoài, ngón tay đặt ở đùi, khẽ nheo mắt, bình tĩnh đến thản nhiên, bình thường, sớm chạy lấy người, thích lãng phí thời gian ở những nơi này, nhất lại là vì .

      Hôm nay khác, có gì là kiên nhẫn, bởi vì Tô Lạc đáng giá khiên có tinh thần cùng thời gian giành cho . Khóe môi khẽ cong lên, cảm giác như có chút lạnh trong nụ cười đó, giống như ngày thường.

      Tô Lạc lại được đẩy ra khỏi phòng thay đồ, trán lấm tấm mồ hôi.

      “Dáng người tiểu thư là đẹp, tuy gầy, cũng cao, nhưng tỉ lệ cơ thể tốt lắm, nhất là eo, thực , khó để chọn quần áo.” Tô Lạc nghe giọng của nhân viên, cũng có cảm thấy đắc ý, chỉ cảm thấy mệt sắp chết rồi, khẽ chớp mắt, muốn về nhà ngủ.

      cũng thử hơn mười bộ quần áo, thử thử lại, bây giờ chỉ cần nằm xuống là ngủ ngay.

      “Tốt làm, còn gì nữa ,” nhìn vẻ mặt mệt mỏi mặt , cuối cùng Lê Duệ Húc đứng lên, nhìn chiếc đồng hồ cổ tay, thời gian này cũng đủ rồi, còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.

      “Lê tiên sinh, những thứ này có cần gói lại ?” Nhân viên cửa hàng nhiệt tình hỏi, nhân viên biết Lê Duệ Húc là khách hàng dễ chuyện, từ trước tới nay đều rất hào phóng nhất là đối với phụ nữ.

      Lê Duệ Húc bước tới bên cạnh Tô Lạc, nhìn thấy bộ quần áo người , cần những thứ rườm rà, chỉ cần đơn giản là được rồi.” Gói lại hết.” thản nhiên xong, đều rất hào phóng, đây lại là vợ , vậy cần phải hào phóng hơn nữa.

      Tô Lạc kéo áo Duệ Húc, “Lê Duệ Húc, cần nhiều như vậy, em còn rất nhiều quần áo, thực mặc hết,” ngẩng đầu nhìn Lê Duệ Húc, ngừng lắc đầu, nhiều như vậy, nhất định rất tốn tiền, xa hoa, nếu sau này, đòi lại, bán cũng đủ để trả.

      “Em thực dài dòng,” Lê Duệ Húc kéo tay Tô Lạc, kéo ra ngoài, quần áo này, có người mang đưa tới biệt thự của .

      Tay bị cầm đau quá, đây là cảnh cáo sao, Tô Lạc đành ngậm chặt miệng, chỉ cần nguwfoiwf đàn ông này quyết định, căn bản là có quyền lời để phản bác. chỉ có thể theo sau , giống như người hầu, tới đâu, theo tới đó.

      Lê Duệ Húc vào cửa hàng vàng bạc, bên trong cửa hàng tráng lệ, đến các nhân viên của cửa hàng cũng xinh đẹp.

    3. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 11- 15

      Edit: Ốc Sên

      Chương 11:

      Trước mắt Duệ Húc có rất nhiều đồ trang sức, liếc mắt cái, cũng có thứ gì khiến thấy vừa ý.

      “Em thích gì? Cứ chọn ,” Lê Duệ Húc vỗ chiếc nhẫn tay, giọng nhàn nhạt.

      Tô Lạc ngẩng đầu nhìn đồ trang sức, mắt cảm giác như bị cái gì đó đâm vào, là sáng quá, nhìn từng món đồ , đồ trang sức này những có giá trị, mà còn được làm cách tinh xảo, ghi nhớ từng thiết kế , rất thích, nhưng thích có nghĩa là nhất định phải có được, có khi chỉ cần nhìn, cũng là loại hưởng thụ thích thú.

      “Em thích cái này?” Lê Duệ Húc dừng lại phía sau , nhìn thấy nhìn chằm chú chiếc vòng cổ, đây có lẽ là vật quý nhất ở đây, thực tinh mắt, trong mắt có chút xem thường, phụ nữ, quả đúng là phụ nữ.

      “Gói chiếc này lại.” thản nhiên phân phó cho nhân viên đứng phía sau, đút tay vào túi quần đứng đó, lại càng lãnh đạm khiến người khác khó tới gần, mặt lạnh vài phần.

      lúc sau Tô Lạc mới quay đầu lại, kì quái nhìn nhân viên đem chiếc vòng , cúi đầu, có chút tiếc nuối, còn chưa nhìn kĩ văn hoa chiếc vòng cổ kia, là đáng tiếc.

      Khi còn thất thần, chiếc hộp tinh xảo được đặt trong tay , quá nặng nhưng cũng khiến tay của hơi hạ xuống.

      Chiếc hộp tay đựng chiếc vòng cổ vốn thuộc về , vội vàng đuổi theo .

      “Lê Duệ Húc…” gọi tên , cho tới nay, chưa bao giờ gọi cả họ và tên người như vậy, ngay cả khi goi cả họ tên .

      “Làm sao vậy, em còn muốn mua gì nữa?” Lê Duệ Húc dừng lại, nhìn chằm chằm chiếc vòng cổ, khóe miệng khẽ cong cười như cười hỏi, có được chiếc vòng đắt nhất ở đây, còn chưa đủ sao?

      “Lê Duệ Húc, trả lại cho ,” Tô Tử Lạc nghe ra trong giọng châm chọc, cũng đâu phải đồ ngu, cũng chẳng phải đồ đần, nghĩ vì sao phải đưa thứ này, nghĩ là người tham hư vinh đúng ?

      thể , thái độ này của , khiến bị tổn thương, cảm thấy rất tự ái.

      Lê Duệ Húc nhìn chằm chằm chiếc hộp tinh xảo tay mình, vẻ mặt càng lạnh hơn, “ thích sao?” vẫn là ngữ khí này, nhưng lại có sức đả thương lớn đến người khác.

      Tô Lạc khẽ cắm môi dưới, môi có giấu răng mờ mờ, ” Em rất thích, liếc mắt nhìn thích nó nhất, nhưng cái em thích phải là đem nó đeo cổ mình, mà chính là hoa văn, là thiết kế của nó, em chỉ muốn nhìn chút, có quy định nào là thích nhất định liền phải cầm trong tay.”

      ngẩng đầu nhìn Lê Duệ Húc, đôi mắt kia vẫn trong suốt như trước, có nửa phần dối, cũng có ý kia, chính là bản thân hiểu lầm.

      Tuy rằng nào cũng ưa thích đồ trang sức, cũng phải nào đều có tiền để mua. cũng biết nào bên cạnh có phải đều như thế nhưng Tô Tử Lạc – vĩnh viễn bán mình vì tiền, nếu cần, lúc trước cũng bỏ qua công việc tốt mà Ôn Nhiên lo cho.

      Chương 12:

      “Vậy em cứ đem về nghiên cứu từ từ, những thứ Lê Duệ Húc lấy ra, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ lấy lại, nhất là đối với con , ” Lê Duệ Húc đem chiếc hộp đặt lại tay , mặc kệ vì nguyên nhân gì, chiếc vòng cổ là của .

      “Nhưng mà em…” Tô Lạc muốn gì đó, đưa cho , lại đặt trong ngăn kéo, như vậy thực lãng phí.

      “Làm sao vậy, chồng tặng vợ món trang sức, cũng lựa chọn khó khăn như vậy, có phải khó chiều theo quá ?” Lê Duệ Húc đưa tay dùng sức xoa tóc Tô Lạc, thể , thích động tác này, tóc mềm, sờ giống như sờ tơ lụa, suôn mềm, mái tóc màu đen phổ biến, có lẽ vì tóc phải chịu tổn hại từ những hóa chất, cảm thấy thoải mái.

      ghét nhất là bị từ chối, Lê Duệ Húc còn chưa có bị ai từ chối nhiều như thế, này chính là chịu nể mặt người khác.

      lấy xe, chờ ở đây.” buông tay, lấy chùm chìa khóa rồi với , Tô Lạc còn muốn gì đó, vẻ mặt cảm xúc như rất , quyết định, có khả năng thay đổi.

      mình đứng đó, nhìn người đường tới lui, cảm giác đơn lạc lõng.

      “Lạc Lạc…” thanh vang lên bên tai khiến giật mình, mắt như bị thứ gì đó đâm phải, rất khó chịu, còn chưa kịp phản ứng, hơi ấm quen thuộc bao quanh , thân thể ôm chặt lấy .

      “Vũ Nhiên…” Môi của khẽ động, cả người nóng lên, biết phải làm mơ.

      “Lạc Lạc, em đâu, em có biết luôn tìm em, rất lo lắng cho em.”

      Tay khẽ nâng lên gương mặt tái nhợt của Tô Lạc, đôi mắt chứa đầy chua xót, Vũ Nhiên cảm giác trái tim bị bóp chặt, tổn thương mặt, đều do dùng chính tay mình phá hỏng.

      “Xin lỗi, Lạc Lạc, em cứ trách , cần tự làm khổ chính mình, quay về , quay về bên cạnh , chúng ta giống như trước đây có được ?” Ôn Vũ Nhiên ôm chặt vào trong lòng, những cảm xúc tưởng như biến mất quay trở lại toàn bộ.

      Để ích kỉ lần có được ? thực thể rời xa , thức thể.

      Đột nhiên Tô Lạc đẩy ra, nhìn giống như người lạ, “Vũ Nhiên, cũng biết chúng ta là có khả nắng, em cũng thể làm người thứ ba chen vào hôn nhân của người khác,” dùng sức hít hít chiếc mũi, đúng vậy, thừa nhận, vẫn người đàn ông này, là rất , nhưng cho dù là , cũng có khả năng phá hủy hạnh phúc của người khác, nếu làm như vậy, thấy mình thấp hèn.

      lựa chọn ở bên cạnh vợ của , lần sau lựa chọn vẫn là vợ của mà thôi.

      Tô Lạc bị bỏ rơi rồi.

      “Lạc Lạc…” Ánh mắt luôn bình thản của Ôn Vũ Nhiên lên đau đớn, , thực để ý đến chuyện đó sao?

      Tô Lạc xoay người, lại bị kéo tay lại, cảm giác cổ tay có chút đau.

      “Lạc Lạc, chờ có được ? nhanh chóng xử lý mọi việc.” mặt Vũ Nhiên thoáng kiên định, nghĩ biện pháp, nhất định, muốn cuộc đời của cứ trôi qua như vậy, Tô Tử Lạc, , tiếc nuối cả đời, mà muốn phải tiếc nuối.

      “Chúng ta, còn cơ hội…” Đột nhiên Tô Lạc giật khỏi tay , “Vũ Nhiên, kết hôn…” cúi đầu… Giọng có chút u, đây là thể thay đổi, thuộc về khác.

      Chương 13:

      có thể ly hôn,” Ôn Vũ Nhiên mím môi, thể nghe lời người đàn ông kia cả đời, muốn, có khả năng buông tha dễ dàng như vậy, nhất là người phụ nữ mà mình , bỏ qua như vậy, có bất kì cơ hội nào nữa.

      “Nhưng, em kết hôn…” Đột nhiên Tô Lạc ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn quyết tâm, có thể ly hôn, còn , chỉ cần người đó đồng ý, có khả năng ra trước hay sao, dù sao là cũng đồng ý trước, hôn nhân phải trò đùa, cho dù cuộc hôn nhân của đến người chúc phúc cũng có, vẫn rất tôn trọng nó.

      “Em cái gì..” Ôn Vũ Nhiên nheo hai mắt, vừa rồi Tô Lạc gì, ấy

      kết hôn, có phải là nghe nhầm. sao có thể kết hôn, sao có thể được, mới chỉ có nửa tháng trời ngắn ngủi.

      “Đúng, em kết hôn, thực kết hôn,” nắm chặt ngón tay, để cho nhìn chiếc nhẫn đeo ngón áp út của , chiếc nhẫn ngoài ý nghĩa đính hôn cũng có khả năng tượng trưng cho thứ khác.

      Ôn Vũ Nhiên khiếp sợ nhìn , thể nghĩ rằng kết hôn, trở thành vợ người đàn ông khác.

      “Vũ Nhiên, chúng ta thực có khả năng,” Lúc Vũ Nhiên thất thần, kéo tay mình khỏi tay , sau đó chạy về phía trước, biết đây là cảm giác gì, chỉ thấy cả người rất khó chịu, rất khó chịu, khó chịu, dường như có thứ gì đó trong cơ thể bị kéo ra, ràng nhau, vì sao lại thể ở cùng với nhau, thể mà cũng thể.

      “Lạc Lạc…” lúc sau, Ôn Vũ Nhiên mới tỉnh táo lại, tin, chi dù kết hôn, cũng buông tay, tuyệt đối buông tay. đuổi theo , vất vả lắm mới nhìn thấy hình bóng , để cho rời nữa, cũng khiến chính mình tìm thấy bóng dáng , nếu như thế phát điên, nhất định phát điên.

      Tô Lạc chạy nhanh về phía trước, độ nhiên chiếc xe dừng trước mặt , cửa xe mở ra, lộ ra gương mặt người đàn ông lạnh như băng.

      “Lên xe.” giọng lạnh như băng vang lên khiến khí lạnh vài phần, Tô Lạc nhìn thấy Vũ Nhiên giữ dòng người, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu, ngồi xuống đóng cửa xe, khi cửa xe đóng lại là lúc, cùng với thuộc về hai thế giới, dù cho dùng cách nào cũng thể xóa được khoảng cách đó, rất xa…

      Chiếc xe di chuyển, mọi người chớp qua, từ cửa kính xe nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Vũ Nhiên, cúi đầu lần nữa, cảm giác bàn tay có giọt nước rơi xuống lạnh lẽo.

      Ôn Vũ Nhiên dừng bước, nhìn chằm chằm chiếc xe rời , hai tay nắm chặt, chiếc xe rất quen thuộc, từng gặp ở nơi nào.

      “Lạc Lạc..” nhàng gọi tên , toàn thân dường như run lên.

      Lê Duệ Húc dừng xe lại, tay nắm chặt tay lái, “Xuống xe.” mặt chút thay đổi .

      Tô Lạc khẽ nắm tay, xuống khỏi xe, còn chưa kịp hỏi gì, chiếc xe này giống như tên phi ra ngoài, chỉ có mình ở nơi này, bao quanh dường như có bất kì ai.

      Môi khẽ run run, cảm giác bản thân mình thê thảm.

      thẳng về phía trước, dùng đến đôi chân của mình, có vẻ như ngoài bước , có thể làm gì hơn, trách Lê Duệ Húc giữ lại, dù sao giữ bọn họ có tình , họ chỉ sống chung với nhau, khoảng cách và tôn trọng, có chăng cũng chỉ là tờ hôn thú.



      Chương 14:



      Kỳ thực mình tản bộ, cũng tốt lắm, thực là rất tốt, ngẩng đầu, khóe môi khổ sở, lại bị tổn thương.



      Lê Duệ Húc nhanh tới phòng làm việc, sắc mặt nghiêm trọng, bộ dạng lạnh như băng, khiến cho mọi người sợ hãi.



      Phịch, đóng cửa văn phòng mạnh, ánh mắt màu trà lạnh rất nhiều, khóe môi cong lên từ từ nụ cười lạnh đến tâm can, làm người khác rét mà run.



      “Tôi Húc, cần thể bộ mặt đáng sợ như vậy? đừng cười tốt hơn.” Vệ Thần đẩy cửa vào nhìn thấy nụ cười lạnh lẽo mặt , nhất thời nổi da gà.



      Lê Duệ Húc thèm quan tâm tới , trực tiếp mở văn kiện ra làm việc, Vệ Thần sờ mũi mình, người này vẫn như vậy chẳng thay đổi chút nào. là người đàn ông kết hôn, hình như, việc kêt hôn chẳng có tác dụng gì cả.



      “Làm sao vậy, ngày hôm nay tâm tình tốt, nhìn dáng vẻ của cảm giác như chưa thỏa mãn được dục vọng vậy?” Vệ Thần đánh giá từ đầu tới chân, xác định xem có phải vì nén nhịn dục vọng mà hỏng người hay .



      Đột nhiên tập văn kiện bị hất văng xuống, Vệ Thần vội vàng tiến lên, cẩn thận ôm tập văn kiện vào ngực,” Húc, đây là những hợp đồng trăm vạn, sao có thể ném như thế?” Vệ Thần đau lòng nhìn tập tư liệu trong lòng, xem ra, là tự chuốc lấy bực mình rồi.



      Vệ Thần cẩn thận bước ra xa, đây là những hợp đồng trăm vạn, vậy mà lại ném ngay trước mặt mình, chỉ sợ tâm tình càng thêm tốt, lại ném tiếp cái gì nữa, nhỡ cái thứ gì đó lại bay thẳng vào gương mặt tuấn tú của mình, như vậy gặp xui xẻo lớn.



      lúc sau, Vệ Thần mới bước lại gần bàn làm việc, đặt tập tài liệu mặt bàn, đẩy về phía trước mặt Duệ Húc chút.



      Duệ Húc vẫn lạnh như vậy, cầm thứ gì đó hướng thẳng về phía Vệ Thần, vội vàng bắt lấy, đúng là hiểu Duệ Húc, trước kia Vệ Thần cũng học qua trường để thành thủ môn, nếu , ở bên cạnh Duệ Húc vài năm cũng biến thành kẻ ngốc.



      “Mau làm thứ này.” Giọng truyền tới tai Vệ Thần, bây giờ mới nhìn tờ giấy mình cầm trong tay, mặt giấy là chiếc vòng cổ được thiết kế rất đẹp, mỗi chi tiết đều hoàn hảo vô cùng, từ hình dáng tới màu sắc. Đều tinh xảo, đẹp đẽ chỉ hợp với người.



      Vệ Thần có chút khó chịu, “Mỗi năm đều như vầy, tôi thực hiểu nghĩ gì, ràng tới như vậy, còn đem ấy tặng cho người khác, đúng là tự làm tự chịu.”



      Duệ Húc tựa người vào ghế da, ngón tay vô ý quay chiếc bút bạch kim, chỉ muốn ấy hạnh phúc, , nhưng lại , trong hai lựa chọn, tình nguyện để hạnh phúc.



      “Húc, tối nay, tôi về với được ?” Vệ Thần đột nhiên ghé lại gần vào Duệ Húc, đôi mắt híp lại thành đường dài , có chút tà mị.



      “Lý do?” Duệ Húc để cây viết xuống, mặt thay đổi nhìn Vệ Thần, khóe môi khẽ cong lên lạnh lùng, Vệ Thần khẽ đưa mắt, chỉ biết nụ cười này thực là giết người, thực là ác mộng.



      “Hưm, tôi nghĩ đến đồ ăn vợ nấu lần trước, mới chỉ ăn được chút, vừa vặn hôm nay tôi rảnh, chúng ta cùng chứ?” tới đây, Vệ Thần cảm thấy nước miếng mình sắp chảy ra rồi, bọn họ đều là người đàn ông bận rộn toàn ăn uống ở ngoài, thực là rất ít khi được ăn bữa cơm gia đình, hơn nữa cha mẹ còn biết du lịch ở nơi nào, chỉ có mỗi mình , mỗi ngày đều ăn đủ no, mặc đủ ấm, nghĩ tới đây, thực muốn khóc vì tình cảnh của mình.



      Chương 15:



      như chú chó muốn lấy lòng Duệ Húc, chỉ còn kém là chưa có cái đuôi để vẫy.



      Vệ Thần nhìn thấy bàn tay Duệ Húc dùng sức cầm chặt chiếc bút, “Nếu ta quay trở về, có thể .” nhắm mắt lại, giữa bình tĩnh lại có mệt mỏi, chết tiệt, cảnh cáo rất nhiều lần, vẫn dám cho đội nón xanh( cắm sừng), có coi là chồng sao, vẫn coi như khí phải .



      Nơi bắt xuống cách biệt thự xa lắm, hơn giờ tới nhà, trừng phạt này đối với , vẫn thấy quá nhàng.



      hừ lạnh tiếng, khẽ mở mắt, thấy ánh mắt Vệ Thần ngừng đánh giá , giống như đầu đóa hoa loa kèn vậy.



      “Cậu làm gì vậy?” ngồi thằng người, lại trở về là Duệ Húc bí hiểm, dường như thất thần vừa rồi của chỉ là ảo giác.



      “A, có, tôi bị hoa mắt rồi.” Vệ Thần lắc đầu, có lẽ thực hoa mắt, Lê Duệ Húc sao có thể ngẩn người chứ? Có lẽ chính mình bị áo lực quá nên mới có thể hoa mắt nhìn .



      “Tôi ra ngoài đây.” Vệ Thần đau đầu nhìn bức hình trong tay, thứ này nhất định phải làm tốt, có mối quan hệ với người kia, Lê Duệ Húc luôn muốn phải hoàn mĩ, hoàn mỹ, chắc chắn Vệ Thần bị trừ tiền lương, vẫn còn phải nuôi gia đình, còn có mẹ già tám mươi tuổi, có vị hôn thê, lại vì chính mình mà thở dài, rồi ra ngoài, tới cửa lại quay đầu lại.



      “Húc, nhớ đáp ứng tôi chuyện gì, buổi tối nhất định phải chờ tôi.” cẩn thận câu.



      Gân xanh trán Duệ Húc nổi lên.



      Vệ Thận vui vẻ ra ngoài, kết quả nhìn thấy thư ký đứng bên ngoài, nhìn vẻ mặt ngẩn người của , chớp mắt, mới phát vừa rồi mình ra câu gì.



      “A…” cười ngọt tiếng cũng có giải thích gì, giải thích chính là che đậy, chỉ cần biết thích con là được.



      Nhưng càng ngày càng cảm thấy xẩu hổ, chỉ có thể cười khổ bước .



      Biệt thự nhà họ Lê, Tô Lạc cầm chìa khóa mở cửa, bên trong được người giúp việc thu dọn, kỳ thực người giúp việc cần tới, môt mình làm cũng được, mỗi ngày đều có việc gì làm, phần lớn thời gian để dọn dẹp.



      Cả người mệt mỏi ngồi ghế sô pha, chỉ cần khẽ nhấc chân, cảm giác đau đớn ập tới, đứng lên, về phía cầu thang. Chân vừa đặt bậc cầu thang, hai tay cũng dùng sức nắm chặt lan can.



      khẽ cắn môi, về phía phòng mình, tự với mình chỉ cần kiên trì mọi việc qua, chỉ cần chịu đựng tốt rồi, đáng nhẽ chỉ cần bộ giờ đồng hồ nhưng đường sửa, lại chấp nhận bộ ba giờ đồng hồ, hơn nữa đường rất khó , chân của rộp hết lên.



      Nhưng phải thiên kim tiểu thư, kêu tiếng nào, cho dù có đau đến mấy, vẫn có thể chịu được, thực có thể.

    4. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 16~20

      Edit: Ốc Sên

      Chương 16:

      vào trong phòng, phòng đống gói lớn , thở dài hơi, cầm lên nhìn, là quần áo vừa thử vừa rồi, ngồi giường, hít thở, nhìn những thứ trong phòng, trong mắt lên mất mát.
      lấy chiếc hộp đựng trang sức tinh xảo từ chiếc túi, mở ra, dưới ánh đèn, chiếc vòng cổ càng rạng rỡ và đẹp hơn, đặc biệt, có cảm giác xa hoa lại thuần khiết.

      ngồi ở giường, mở ngăn kéo bàn, dường như tìm thứ gì đó, nhưng tìm lúc lâu, vẫn tìm thấy.

      Bàn tay khẽ nắm lại, kì lạ, bản vẽ phác thảo của sao lại thấy, cuối cùng thở dài hơi, có chút tiếc nuối.

      Có lẽ khi dọn dẹp đồ đạc cẩn thận làm mất, lấy tờ giấy và bút, ngồi vẽ mô tả, rất nhanh giấy xuất hình vẽ đơn giản, bông hoa lục bình nho , tinh tế, xinh nhưng lại duyên dáng thể diễn tả.
      Tươi mát, trang nhã, xinh đẹp.


      nhìn hình vẽ giấy, khóe môi cong lên nụ cười, đứng lên, chân tê rần, khẽ hít hít chiếc mũi, thay quần áo, mở cửa ra ngoài, muốn làm cơm cho ăn, mặc kệ mệt đến thế nào, cũng biết sao lại bỏ ở đó, chỉ biết, muốn tới phòng bếp, chỉ thế thôi, muốn nghĩ nhiều, muốn oán hận nhiều, oán hận chỉ khiến bản thân mệt mỏi.

      Trong phòng bếp, chuyên tâm nấu ăn, cho tới khi tiếng mở cửa vang lên, nhìn ra phía ngoài, biết về, biết vì sao, cảm thấy chua xót, vội xoa đôi mắt, muốn mình khóc, có rất nhiều ủy khuất, trải qua, có vấn đề gì, có gì đâu.

      Ngoài cửa, Vệ Thần mau chóng theo sau Duệ Húc vào trong, đặt mông ngồi ghế sa lon, cầm lấy quả táo bàn bắt đầu gặm, giống như ở nhà vậy, hết sức tự nhiên.

      “Húc, nhà lớn.” dùng lực gặm quả táo, ngừng nhìn ngó xung quanh.

      “Nhà cậu cũng vậy.” Lê Duệ Húc nhàn nhạt , nhàm chán liếc mắt nhìn Vệ Thần, ràng là con nhà giàu, tên này lại luôn xem mình thành kẻ nghèo, biết trong đầu nghĩ cái gì, gia đình nhà so với Lê Duệ Húc cũng có kém hơn.
      Vệ Thần cười ngọt, “ cũng viết, tôi còn có bà mẹ tám mươi tuổi phải nuôi, dưới còn vị hôn thê phải nuôi,” Lại là câu này, mồm mép tên này cũng được lắm.
      bóng người gầy xuất trước mắt Vệ Thần, ánh mắt híp lại, vội vàng chạy tới, vui vẻ lấy đĩa thức ăn từ tay Tô Lạc đặt bàn muốn ăn thử.

      “A, chị dâu, chị còn nhận ra tôi ? Tôi từng tới đây, hôm nay tôi tới làm phiền chị.” mặt đỏ, tim đập nhanh , Tô Lạc chớp mắt nhớ ra, người này chính là…

      muốn gì đó, cuối cùng lại quay vào trong bếp, cảm thấy ánh mắt Duệ Húc nhìn vẫn rất lạnh lẽo.

      “Này, Húc, đây là ánh mắt nhìn vợ sao, sao lại giống như nhìn kẻ thù vậy?” Vệ Thần nhìn bàn đồ ăn đến chảy nước miếng, thấy được Duệ Húc bước lại gần, gương mặt lập tức nghiêm lại, tuy rằng ánh mắt vẫn nhìn bàn ăn nhưng gương mặt lạnh phần nào.

      “Húc, nên nhớ, mặt than muốn yên ổn, thực muốn yên ổn.” Vệ Thần sợ chết .

      Lê Duệ Húc trừng mắt nhìn , lên tầng thay quần áo, Tô Lạc ra, trong tay bê đĩa thức ăn, nhìn thấy bóng lưng Duệ Húc, trong lòng có chút mất mát. Có phải lại ăn nữa .

      “Hai người làm sao vậy?” Vệ Thần nhìn nhìn Duệ Húc, lại nhìn sang Tô Lạc, cảm thấy bọn họ hình như giận dỗi, cho dù có lạnh như băng, cũng phải như thế này.

      có gì, mời ngồi, …” Tô Lạc khẽ lắc đầu, biết nên giải thích như thế nào mối quan hệ của với Duệ Húc, cuối cùng quyết định tới. Còn có người này, nhận ra , nhưng lại biết tên của .

      “Tôi là Vệ Thần, chị dâu có thể gọi trực tiếp tên tôi, cần phải gọi Vệ tiên sinh, Vệ tiên sinh, bởi vì gọi vậy nghe giống như là gọi giấy vệ sinh.” Vệ Thần cười xua tay, nhưng trong giọng có chút chán nản, bởi vì cái tên của khiến cho người khác dễ dàng kêu thành giấy vệ sinh.

      Chương 17:



      Tô Lạc cười ảm đạm, người này dường như dẫn thân thiện, so với tính cách của Duệ Húc thực là hơn rất nhiều, biết bọn họ sao lại có thể trở thành bạn tốt.



      Tô Lạc đặt bát đũa xuống bàn, lại lần nữa vào trong bếp, Vệ Thần phát , chân của hình như có chút cà nhắc.



      làm sao vậy, bị thương…



      Lúc này, Duệ Húc thay xong quần áo xuống dưới tầng, về phía bàn ăn, ngồi xuống ,cầm tờ báo lên, Vệ Thần vội vàng ngồi xuống cạnh , nhìn chằm chằm như nhìn quái vật.



      “Húc, hai người thực kết hôn sao?”



      Lê Duệ Húc buông tờ báo xuống, nhàm chán liếc Vệ Thần, kết hôn hay chưa, Vệ Thần phải hơn ai hết mới đúng.



      “Húc, đúng là người chồng tồi, cho dù thích ấy, nhưng tại giấy tờ ấy là vợ , làm sao có thể quan tâm tới ấy, chân của vợ ràng bị thương, cũng biết sao?” Vệ Thần xong, lại nhìn thức ăn bàn, đáng thương, kết hôn khác gì kết hôn, đều có ai quan tâm, có ai .



      Lê Duệ Húc nghe Vệ Thần xong, cũng có phản ứng gì đặc biệt, người cưới, pháp luật cũng có quy định, nhất định phải đối tốt với mới gọi là hôn nhân.



      Tô Lạc bê đồ ăn cuối cùng lên, Duệ Húc vẫn tiếp tục xem báo, nhưng ánh mắt của vẫn vô tình nhìn xuống chân , phải chỉ là bộ đường thôi sao, quả nhiên là yếu ớt, chút thành thế này.



      “Chị dâu,… chị cũng ngồi xuống ăn .” Vệ Thần trực tiếp ngồi xuống, bắt chuyện người này lại hỏi thăm người kia, hình như mới là chủ nhân ở đây.



      cần, ở phòng bếp, tôi ăn qua rồi.” Tô Lạc cười, khóe mắt khẽ hồng lên, thực ra chưa ăn gì cả, chỉ là rất mệt mỏi, cảm thấy chân bắt đầu thể chống đỡ được cở thể mỉnh rồi.



      qua bọn họ, lên tầng, trong lúc đó, Duệ Húc cũng có liếc mắt nhìn , ánh mắt nhìn xuống, lông mi dài khẽ chớp ngăn cho nước mắt chảy ra. Mỗi bước cầu thang, đều cố hết sức, thực mệt mỏi đến cực hạn, mỗi bước đều cố gắng nuốt xuống đau đớn.



      đóng cửa lại, đem tất cả ngăn cách bên ngoài, nằm lỳ giường, nhớ tới Vũ Nhiên, nhớ tới từng bước của mình đường, chớp mắt, dường như, ngay cả nước mắt cũng còn cách nào rơi xuống nữa.



      Vệ Thần nhìn hồi lâu, cuối cùng hiểu vợ chồng họ làm cái trò gì, thực khso xử, cầm đũa lên, còn chưa đụng tới đồ ăn, món ăn bàn bi lấy .



      “Được rồi, muốn ăn, tôi cho .” Vệ Thần cắn đũa, lại đưa đũa ra chuẩn bị gắp, lại bị người nào đó lấy mất. Lão tử nhịn, ái bảo tại ngồi bàn ăn của tên kia, ăn đồ ăn của tên kia.



      Ánh mắt Vệ Thần hung hăng nhìn Duệ Húc, ánh mắt mở lớn, nếu tên này tiếp tục lấy đò ăn, nhất định tức giận. Nhưng Vệ Thần đắc ý chưa được lâu, đĩa thức ăn kia lại bị Duệ Húc lấy đặt trước mặt .



      “Lê Duệ Húc, có ý gì, tôi làm trâu làm ngựa cho nhiều năm như vậy, bây giờ ăn bữa cơm của , lại keo kiệt như vậy?” Vệ Thần tức giận quăng đũa lên mặt bàn, nếu cứ tiếp tục như vậy, được ăn nha, đói sắp chết rồi.



      Lê Duệ Húc lấy bát cơm, gặp chút đồ ăn vào bát, phát , những thức ăn này đều là thức ăn thích, lại như thế nhớ kĩ thích ăn gì.



      Chương 18:



      làm gì vậy?” Vệ Thần cầm lại đôi đũa, cái này có thể ăn, nhưng lại nhìn Lê Duệ Húc, phải tên này muốn ngồi cùng bàn với nữa chứ, như vậy Duệ Húc lời quá, bàn đồ ăn đều là của .



      “Tôi xem vợ tôi, có ý kiến sao?” Lê Duệ Húc xoay người rời , lông mày khẽ nhíu lại.



      “Nga, có, có,” Vệ Thần vội vàng lắc đầu, quản cái gì cũng được, nhưng là chuyện vợ chồng người ta, vẫn quản tốt hơn.



      “Nhớ, được ăn hết thức ăn, nếu , sau này đừng hòng được tới đây.” Đôi đũa Vệ Thuần khẽ động Lê Duệ Húc ném ra câu, nháy mắt khiến cho mặt Vệ Thần chảy dài, “Lê Duệ Húc…”. Vệ Thần cắn răng trừng mắt nhìn bóng lưng Lê Duệ Húc, cầm chặt đôi đũa trong tay, chỉ có thể ăn cơm trắng, làm bạn với nhiều năm như vây, nếu lời cảnh cáo mà nghe hiểu, Vệ Thần sống vô dụng rồi.



      Trong phòng, Tô Lạc chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, vẫn nằm lỳ giường, những túi lớn túi đều được thu dọn sạch dẽ, chiếc vòng cổ đắt tiền kia cũng được cất chung với chiếc thẻ bạch kim, quần áo cũng được treo gọn gàng trong tủ, bây giờ, chỉ muốn nghỉ ngơi, mệt chết được, mệt, thân thể mệt, tâm càng mệt hơn.



      Trong ánh trăng mờ ảo, dường như nghe được tiếp đập cửa, “Phanh phanh phanh…” nghĩ là ảo giác, nhưng tiếng đập cửa vẫn tiếp tục vang lên, đôi mắt vẫn nhắm chặt, muốn mở ra, cho tới khi bóng ma chặn hết tất cả ánh sáng trước mắt , mới khó chịu mở mắt ra, lông mi khẽ hé, gương mặt có chút thay đổi dừng trước mắt .



      Lê Duệ HÚc…



      vội vàng ngồi dậy, khẽ dụi mắt, còn tưởng rằng mình làm mơ.



      vào đây bằng cách nào?” nhớ mình đóng chặt cửa, ràng khóa cửa, sao có thể vào đây?



      “Đây là nhà của tôi, vì sao tôi thể vào?” Giọng trong trẻo lạnh lùng vang lên, vẫn là thái độ lãnh đạm.



      Tô Lạc khẽ mím môi, biết cái gì cũng bị người này bác bỏ, cho nên, quyết định gì nữa.



      “Ăn cơm.” bát cơm đặt trước mặt , nửa là cơm nữa là thức ăn đầy tràn.



      “Cám ơn,” Tô Lạc bưng bát lên, miệng khẽ nhai, nhìm trộm Duệ Húc, phát luôn nhìn chằm chằm, biết mặt có cái gì?



      lần nữa ngẩng đầu lên, phát ra ngoài, thở phào nhõm, ăn miếng cơm , mệt mỏi quá, cũng rất đói bụng, cho rằng vào nữa, nghĩ tới, tiếng mở cửa phòng vang lên, mời đặt chiếc bát xuống đúng lúc Duệ Húc bước vào, tay cầm chiếc hộp cấp cứu.



      “Ngồi cẩn thận.”, ra lệnh, Tô Lạc ngoan ngoãn làm theo, ngồi cẩn thận lại, cho tới khi Duệ Húc nắm chặt chân , cả người mới co rúm lại.



      được cử động.” giọng lớn hung dữ, lạnh lùng cảnh cáo, giống như ác ma chuẩn bị ăn thịt người vậy.



      Tô Lạc chỉ có thể giống như đầu gỗ ngồi bất động.



      Lê Duệ Húc cởi tất của Tô Lạc ra, bàn chân trắng nõn bị sưng đỏ, thậm chí có chỗ bị sưng mọng nước, sắc mặt trong nháy mắt tối sầm lại, “ là đồ đần phải , biết gọi xe để về?” lạnh lùng , thuận tiên lấy trong hộp cái kim, cũng quan tâm Tô Lạc có đau hay , trực tiếp chọc vỡ bọng nước.



      Tô Lạc cắn chặt môi dưới, biết vì muốn tốt cho , nếu bọng nước này được chọc ra, còn bị đau vài ngày nữa.



      Nhưng, ngồi xe, chẳng lẽ quên, căn bản có xe để về, nhất thời cảm thấy ủy khuất, kìm nén cho nước mắt rơi xuống , nếu chỉ có như thế mà khóc, sau này, chắc khóc tới chết.



      cảm thấy may mắn, dù sao tại cũng có người bôi thuốc cho , mặc dù vết thương của là do gián tiếp gây ra.



      “Em có thể vì sao lại tức giận ?” Tô Lạc thu chân lại, muốn làm cho biết, lúc đó có thể nhận thấy… Lúc ấy thực rất tức giận, mà hề biết làm gì dể chọc tới , bọn lúc mới rời khỏi cửa hàng phải rất tốt hay sao.



      Tuy bộ dạng vẫn rất ôn hòa nhưng ánh mắt lạnh rất nhiều.



      Chương 19:

      “Bà Lê, hình như em quên chuyện?” Lê Duệ Húc cất thuốc vào trong hộp, cả người đứng thẳng nhìn chằm chằm Tô Lạc. Ánh mắt tối lại, đây là lần thứ hai, nếu còn lần nữa, biết còn mạng để mà tiếp tục sống hay .

      “Em quên cái gì?” Tô Lạc khó hiểu nhìn , tới cái gì?

      “Cái gì?” Lê Duệ Húc cười lạnh tiếng, đột nhiên vươn tay nắm lấy cằm của , khiến ánh mắt nhìn thẳng . Đôi mắt màu trà dường như có giận dỗi, ràng nhìn ra tức giận.

      “Bà Lê, tôi rồi, nếu em tận tâm với tôi, như vậy tôi cũng suy nghĩ giành những thứ xứng đáng cho em, nên quên, em bây giờ là người kết hôn, chồng của em là Lê Duệ Húc, phải người tên Ôn Vũ Nhiên, em cùng tình nhân cũ ôm ấp, em dám đội nón xanh lên đầu tôi, em xem tôi nên để em sống tiếp?”

      Lê Duệ Húc cười lạnh , nhìn gương mặt Tô Lạc tái nhợt , trong giọng đầy tính cảnh cáo, “Bà Lê, mong em hãy chú ý thân phận của mình, em và vĩnh viễn có khả năng, mà tôi …” buông cằm Tô Lạc ra, bước ra ngoài… Cái quan trọng nhất… vẫn ra.

      Phịch, tiếng cửa đóng lại, Lê Duệ Húc đứng ngoài cửa, bàn tay nắm chặt, mới bắt đầu, thể để cho phá hoai hạnh phúc người , chút cũng thể.

      Đôi mắt Tô Lạc mở lớn nhìn cánh cửa đóng lại, ánh mắt trống rỗng vô hồn.

      Ngay cả nghĩ cũng được hay sao?

      cúi đầu, lông mi dài che những thống khổ trong mắt .

      Vũ Nhiên, biết ? Đây chính là khoảng cách giữa chúng ta, đây là khoảng cách mà chúng ta cách nào xóa bỏ, có nhà của , mà em cũng có … Nhà của em.

      Lê Duệ Húc xuống tầng, Vệ Thần vẫn ngồi bàn ăn mở to mắt giống chú chó nhìn , Vệ Thần ăn hết hai bát cơm trắng, bữa ăn khốn khổ.

      Duệ Húc ngồi xuống, cầm lấy đôi đũa, nhìn Vệ Thần như gió cuốn thức ăn bàn, toàn bộ đặt trong bát cơm của , rất nhanh ngọn núi xuất trong bát. Dường như còn có thể cao hơn nữa.

      “Húc, vợ nấu ăn ngon, chẳng trách dạo này trong béo lên, hóa ra là có vợ nuôi béo.” Vệ Thần vừa ăn, bên vẫn quên chuyện.

      Lê Duệ Húc cúi đầu nhìn người mình, béo lên? Vậy sao phát .

      “Húc, thế này , nhà nhiều phòng như vậy, bằng cho tôi đến ở ?” Vệ Thần chớp mắt ăn miếng lớn thức ăn, Lê Duệ Húc liếc mắt nhìn Vệ Thần, cái nhìn khinh thường, khiến mặt Vệ Thần dài ra, từ chối, kẻ hẹp hòi, Vệ Thần dùng sức nhai nhai miếng cơm trong miệng, hôm nay nhất định phải ăn nhiều, nếu tên Húc đáng ghét kia được hời.

      Bát cơm thứ tư đặt xuống, Vệ Thần mới hiểu được, hóa ra người hời nhất phải Duệ Húc, mà là , ăn quá no rồi.

      Vệ Thần quá ồn ào bị Duệ Húc đá ra khỏi cửa, cả căn nhà lại khôi phục im lặng, giữa im lặng lại có đơn lạnh lẽo khác thường. Lê Duệ Húc đứng lên, vừa ngẩng đầu thấy Tô Lạc đứng ở cầu thang.

      lên trước, ánh mắt dừng lại ở chân , chưa từng gặp nào có đôi chân trắng như vậy, còn mặt của …. Cũng thực . Trong ánh mắt hài lòng, còn nghỉ ngơi cho tốt, ra đây để làm gì, muốn cho thấy áy náy sao, nếu muốn như vậy, sai lầm rồi, Lê Duệ Húc phải loại người dễ mềm lòng, đương nhiên phải là người tốt, cho tới bây giờ biết áy náy gọi là gì?

      qua , lại bị kéo lại, dừng lại, mặc cho kéo áo .

      “Xin lỗi…” Giọng nho trong miệng truyền ra.

      “Xin lỗi…” Lại tiếng, dường như hiểu , nguyên nhân vì sao thay đổi nhanh như vậy, vốn cao ngạo, cho dù phải người vợ muốn, nhưng vẫn muốn vợ mình ở cùng với người đàn ông khác, nhất là người mà vợ , hay vốn chẳng liên quan, vấn đề là tự ái.

      vợ của , cho chỗ ăn chỗ ở, mà làm được gì cho , thậm chí còn khiến tức giận.

      Lê Duệ Húc xoay người, kéo mảnh áo từ trong tay ra, sau đó lên tầng, ánh mắt màu trà càng lạnh thêm, này quá đơn thuần, còn xin lỗi với , mà chính biết, người lôi xuống địa ngục chính là .

      “Nhớ lời của tôi, tôi hi vọng có lần thứ ba.” Giọng từ xa truyền tới, Tô Lạc nắm chặt tay. nhàng gật đầu, biết, sau này , bao giờ…, cuối cùng vẫn là có kết quả, cũng muốn đụng chạm tới vấn đề này … Cũng chỉ khiến mình bị tổn thương thêm. Cần gì chứ.

      hít hơi, trong khí vẫn còn phảng phất tức giận của người kia, vẫn còn chút nặng nề, xoay người, khóe môi cong lên cười tươi. muốn, bọn họ ở chung tốt hơn chút, cho tới khi cả hai tìm được hạnh phúc của riêng mình.

      Nhưng, hạnh phúc, có đôi khi, lại rất xa xôi, tưởng rằng đưa tay là có thể chạm tới, cuối cùng mới biết tất cả chỉ là do bản thân ảo tưởng.

      xuống dưới tầng, chân được bôi thuốc băng bó nên đỡ đau nhiều, có lẽ phải là người dịu dàng nhưng lại là người rất cẩn thận tỉ mỉ.

      có chút , rốt cuộc người chồng này của là người như thế nào,

      Lạnh lùng vô tình, nhìn qua đúng là vậy. hợp tình hợp lí, cũng có, kì lạ.

      Dịu dàng cẩn thận… có sao?

      Hình như có, khẽ cười, tâm tình vốn tốt nay buông lỏng chút, người này kì quái, nhìn có vẻ hề có mâu thuẫn, nhưng tất cả lại rất mâu thuẫn.

      vào trong phòng bếp, dọn dẹp chút, sau đó có thẻ nghỉ ngơi, ngủ giấc ngon, ngày mai, chính là ngày mới.

      Khi mở tủ lạnh ra, cả người choáng váng, bàn đồ ăn lớn, ngoài trừ để cho chút, tất cả hết sạch, bọn họ sao có thể ăn hết, nhìn qua bàn ăn, còn đồ ăn nào, đến cả bát đĩa cũng sạch.

      Đây là người ăn sao? Trán đổ mồ hôi.. Nếu lần sau người đàn ông kia lại tới, cần chuẩn bị nhiều hơn mới được.

      vội vàng rửa bát đĩa, lại làm cho bản thân mệt hơn, rửa xong liền hâm nóng cốc sữa, cầm cốc sữa ngồi ghế sa lon, tùy tiện lật tờ báo, báo có bức ảnh chụp khiến có chút đau đớn.

      Người này lâu trước kia còn là người đàn ông thương của , bây giờ có vợ, trước mặt lên cảnh hai người ân ái, cười ngọt ngào, người đàn ông tuấn tú tài giỏi, xinh đep dịu dàng, quả nhiên là đôi, tại bọn họ cặp vợ chồng khiến người khác hâm mộ, còn ai có thể xen vào giữa họ chứ, ai có thể nhẫn tâm như thế, gấp tờ báo, uống ngụm sữa, hương vị ngược hẳn với tâm tình, ngọt đến chán ghét.

      Chương 20:

      Tiếng bước chân truyền tới tai , sau đó dừng lại trước mặt , bàn tay đưa ra trước mặt , “Của đâu?”

      Giọng nam lạnh lùng, ở nơi yên tĩnh lại lộ lạnh lùng đến thế.

      Lê Duệ Húc mím môi, có chút vui nhìn cốc sữa trong tay Tô Lạc, có phải quên mất chồng mình rồi, Tô Lạc vội vàng vào trong bếp, lấy cốc sữa đưa cho Duệ Húc.

      Lê Duệ Húc liếc qua , cầm cốc sữa uống, vô tình tay lật tờ báo, ánh mắt u, sau đó như có gì để tờ báo sang bên, tiếp tục uống sữa, kì thực buổi tốt thích uống cốc cà phê hơn, nhưng, mỗi ngày Tô Lạc đều pha sữa, cho nên, cũng chỉ có thể uống sữa vậy, uống nhiều cũng thành quen, hai người im lặng ngồi ghế, dù ai gì, nhưng cũng ai nhằm vào ai, ràng trong lúc này bọn họ đều có tâm sư riêng của mình.

      “Lê Duệ Húc…” Đột nhiên Tô Lạc ngẩng đầu, tay nắm chặt chiếc cốc, có chút do dự biết có nên hay .

      “Uhm,” Lê Duệ Húc lãnh đạm uhm tiếng.

      đói sao?” Ngón tay Tô Lạc vuốt chiếc cốc dò hỏi, cơm cũng ăn xong rồi, nhưng cảm giác còn chưa ăn đủ.

      .” lúc sau, Lê Duệ Húc mới bật ra chữ, khóe môi khẽ nhếch lên, Vệ Thần kia ăn như heo vậy, tuy rằng sớm cảnh cáo, dù sao cũng thể để khách bị đói, nhất là Vệ Thần.

      “Em nếu hai bát canh trứng, được ?” Tô Lạc đứng lên, nhìn nhìn phòng bếp, nấu rất nhanh thôi, hơn nữa cũng đói bụng.

      “Tùy.” Lê Duệ Húc tiếp tục uống sữa, cảm giác hài lòng, dường như bà Lê cuối cùng cũng nhớ tới người chồng này.

      Ngồi ghế so lon, Lê Duệ Húc đặt cốc sữa xuống bàn, mở tờ báo vừa nãy, thấy nụ cười của Vũ Nhiên, khóe môi nhếch lên khinh thường, như vậy là đủ rồi, Ôn Vũ Nhiên, sau này nếu còn tiếp tục, trong lòng nhớ tới ai, tôi khiến cho người đó sống bằng chết.

      Quăng tờ báo lên mặt bàn, Tô Lạc bưng bát canh trứng ra, làm cho Duệ Húc bát lớn còn mình bát .

      Lê Duệ Húc nhìn chiếc bát trong tay, khẽ nhíu mày, cái này thực công bằng, muốn no chết sao?

      đủ sao?” Tô Lạc cầm bát lên, lại sẻ nửa vào bát Duệ Húc, như vậy chắc đủ rồi, nếu cũng còn gì để ăn.

      Lê Duệ Húc gì thêm, lồng ngực phập phồng mạnh, bưng bát canh lên uống, hương vị thanh thanh đạm đạm, rất ngon, ngồi chờ vô ích, lại nhìn nhìn bát lớn trong tay, rồi nhìn cái bát của Tô Lạc, cuối cùng lại sẻ chút canh sang bát .

      “Uống hết, cho để lại.” lông mày nhíu lại, lạnh giọng , Tô Lạc ngơ ngác nhìn chiếc bát trong tay, nở nụ cười, đây như là cách quan tâm khác biệt vậy.

      “Lê Duệ Húc, chúng ta cãi nhau?” ngẩng đầu lên hỏi, giọng nho .

      “Em ?” Lê Duệ Húc câu coi như là đồng ý để , thể phủ nhận, tại tâm tình rất tốt, hơn nữa, cãi nhau, đâu có, giữa họ là chiến tranh lạnh.

      “Lê Duệ Húc, sau này trước khi bạn tới, có thể cho em biết trước, được ?” Tô Lạc uống ngụm canh, biết có phải do canh rất nóng nên trái tim cũng thấy rất ấm áp hay

      Tô Lạc cầm hai chiếc bát vào phòng bếp, “ ăn rất nhiều, em sợ chúng ta đủ cơm ăn.” Tất cả thức ăn trong tủ lạch đều hết sạch, đó là thức ăn hai ngày cơm của và Duệ Húc, Tô Lạc thở dài. Tới bây giờ, chưa gặp người nào ăn nhiều như vậy, phần cơm của hai người họ đều bị ăn sạch, nếu phải Lê Duệ Húc để cho chút, như vậy cũng đói bụng giống Duệ Húc rồi.

      Nghĩ tới, lại nở nụ cười vui vẻ. ra, Húc rất tốt, chỉ là, thương , cũng thương .

      Lê Duệ Húc lặng người , lạnh lùng mặt nháy mắt biến mất, nếu là người hiểu rất nhanh có thể nhìn ra, kia chính là cười, cười mà hề biết lí do.

      Quan hệ giữa họ, lần nữa lại gần gũi hơn.

      Tô Lạc có chút bất an nhìn gương, vừa mới chuẩn bị đeo tạp dề, bị Duệ Húc kéo vào trong xe, như lọt vào trong sương mù, bây giờ ngồi ở đây, sau đó có người ngừng lau mặt , tô vẽ cái gì đó?

      Mặt hơi căng cứng, cuối cùng vẫn hỏi có chuyện gì, chuyện mà người đàn ông kia làm, cũng có quyền từ chối.

      Lê Duệ Húc ngồi ở bên ngoài, xung quanh có rất nhiều lễ phục, lấy từ túi ra chiếc hộp tinh xảo, trong hộp chính là chiếc vòng cổ tự tay thiết kế, đời này người con có thể khiến tự tay thiết kế đồ trang sức chỉ có .

      Mỗi năm đến sinh nhật , đều tự mình thiết kế, sau đó mới tặng cho .

      Ôn Vũ Nhiên, hi vọng để tôi thất vọng, hôm nay, tôi cũng khiến thất vọng chỉ có thể khiến tuyệt vọng, môi của khẽ nhếch lên, cất vòng cổ .

      “Tốt lắm,” giọng nam truyền tới, sau đó liền léo Tô Lạc buồn ngủ ra ngoài, người mặc bộ váy dài màu trắng để lộ đôi chân trần, bộ váy được làm bằng tơ lụa trắng mịn như tuyết, nhìn vô cùng cao quý, thiết kế theo kiểu váy quây, chỉ có đóa hoa trăng kéo dài vắt qua vai, thể , nhà tạo hình này rất biết chọn quần áo, khung xương Tô Lạc vốn , tuy rằng bản thân chưa hẳn là đẹp, nhưng lại có khí chất tươi sáng, nhất là làn da trắng nõn, còn có gương mặt nhắn, bờ vai lộ ra, bộ trang phục này khiến ưu điểm của lộ hết ra ngoài.

      Lê Duệ Húc đứng lên, cầm đôi giày cao gót màu bạc, phía được tô điểm bằng vòng đá thạch xinh, ở dưới ánh đèn lấp lánh đến lóa mắt.

      “Nhấc chân.” ngồi xổm xuống, đem đôi giày đặt mặt đất, Tô Lạc trừng mắt nhìn , tự chủ được lui về phía sau vài bước, để giày cho mình, thực cảm thấy kì quái. Hơn nữa, sợ chính mình chịu nổi.

      “Nhấc chân…” Lê Duệ Húc có chút kiên nhẫn, lần đầu tiên chịu giày cho , như thế nào còn ghét bỏ?

      lúc sau, Tô Lạc mới nhấc chân lên, giống như bé lọ lem, đeo chiếc giầy cao gót lấp lánh, chiếc giầy lớn , rất vừa chân, dường như được làm để giành cho vậy.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      @yuiluvlayhan bạn ơi truyện này chưa có ebook nên bạn post phải được đồng ý của chủ nhà nhé. Nếu bạn đc phép của chủ nhà bạn cập nhật dòng chữ " được đồng ý của chủ nhà" ở sau tên nguồn giúp mình nhé

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :