1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Chồng Máu Lạnh - Hạ Nhiễm Tuyết (5 quyển)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 46~50

      Edit: Ốc Sên

      Chương 46:

      khẽ nhướn nhướn mày, chính là người có lòng tốt, xem , Duệ Húc chỉ là người bạn học với , vậy mà Vệ Thần những quan tâm đến những chuyện trong công ty còn quan tâm cả cuộc sống của , cảm giác mình sắp trở thành mẹ già.

      Lê Duệ Húc khẽ mím môi, đối với lòng tốt của Vệ Thần, cũng lộ vẻ gì cả.

      “A, đây là mùi vị gì, thơm quá?” Vệ Thần hít hít vào, sợ mình nhầm, bụng ngừng kêu lên, mùi vị này giống như mùi thức ăn, vội đứng lên, Lê Duệ Húc tên này phải ở trong này giấu đồ ngon , là keo kiệt.

      nhìn về phía bên phải, nhìn thấy bàn đồ ăn, ánh mắt sáng ngời.

      “Ông trời của tôi, tôi nhìn lầm , cậu thực giấu đồ ăn ngon a.” xoa hai mắt của mình, vội vàng tới, nhìn chằm chằm đồ ăn bàn sắp chảy nước miếng, nhưng biết bắt đầu như thế nào, cũng biết như thế nào, có đũa a.

      cũng thể như người cổ dùng tay ăn.

      Mặc kệ, coi thường ánh mắt muốn giết người của Lệ Duệ Húc, trực tiếp cầm lấy miếng thức ăn, bỏ vào trong miệng, ngon quá, tuy hơi kém so với đầu bếp làm, nhưng hương vị cũng rất nhàng, cảm giác như gia đình vậy.

      liếm liếm đầu ngón tay, còn muốn lấy thêm miếng thức ăn nữa lại bị chặn lại.

      Đôi mắt màu trà hờn giận nhìn chằm chằm vào Vệ Thần, giống như thiếu mất mình mấy trăm vạn.

      “Húc, tôi chỉ ăn có chút, cậu cần mọn như vậy a?” còn muốn ăn nữa, nhưng ánh mắt đối diện càng ngày càng lạnh, cúi đầu xuống, tốt lắm, biết rồi, chịu thua, chờ tên này ăn trước a, biết đâu ăn còn dư lại a? Cậu chủ tịch a.

      Duệ Húc khi nào mọn như vậy, chỉ là bữa cơm, cần phải như thế sao? Tiền của Duệ Húc đưa cho, tiêu kiếp này, kiếp sau sau nữa, cũng chưa chắc xài hết, khóe miệng khẽ trùng xuống, thực có tiền đồ, quay lưng lại lần nữa liếm liếm đầu ngón tay của mình.

      Mùi vị này thực rất thơm, đói có thể ăn hết cả bàn thức ăn này.

      tiếng bước chân nhàng truyền đến, phải tiếng giày cao gót, rất , có chút lãnh đạm, xoay người, thấy , trẻ tuổi.

      Chờ chút,, trong nhà Húc làm sao lại có , đúng, trong nhà sao có thể xuất , đây là người giúp việc, coi như là người giúp việc làm việc theo giờ, nghiêng nghiêng mặt mình, ngón tay xanh đưa lên cằm, ngừng đánh giá này.

      này thoạt nhìn rất trẻ, gương mặt nhắn có chút son phấn, ngũ quan cũng được tính là xinh đẹp, nhưng thập phần thanh tú, hình dáng cũng rất bình thường, vừa nhìn là biết mới mới gia nhập vào xã hội, đơn thuần dễ bị lừa, mắt của như cánh bướm nhàng chớp, thực dễ dàng nhìn ra ấy nghĩ cái gì.

      Tuyệt đối là tiểu bạch thỏ.

      tiểu bạch thỏ sao lại ở trong phòng của con sói hoang dã này chứ, sợ bị làm thịt sao, dúng, vội vàng phủ định ý nghĩ như vậy, Húc người này, cuộc sống bình thường trừ bỏ công việc với công việc, giống như tên hòa thượng, trong lòng ngoại trừ người phụ nữ kia, tất cả các khác đều muốn dính lấy , người đàn ông vượt trội về mọi mặt, nhưng lại là người đàn ông si tình hiếm có.

      Chương 47:

      mở to hai mắt, hình ảnh ngẫu nhiên lướt qua mắt . Gương mặt này, gặp ở đâu rồi.

      Tô Tử Lạc thấy người đàn ông nhìn mình chằm chằm có chút bất an, sau đó nhìn thoáng qua Lê Duệ Húc đứng bên cạnh, nhìn thấy gương mặt có chút thay đổi, hiểu vì sao lại thở dài nhõm, dường như người đàn ông này vẫn như cũ.

      Tay của nắm chặt ít đũa, tới trước bàn ăn.

      “Thực xin lỗi, tôi dùng đồ ăn của , tôi nghĩ có thể đói bụng?” Có lẽ là sợ, có lẽ cũng bởi vì có thói quen, luôn luôn cúi đầu mình khi làm gì đó, giọng như được phát ra, may mắn còn có thể bình tĩnh.

      sao, làm tốt lắm.” Vệ Thần vội vàng phản ứng, ai ya, tốt, lát ăn vào liền xong đời, cũng có trông đợi vào mặt đen Duệ Húc lời hay. Nhưng thực hiểu nổi thân phận của này.

      là…” thử hỏi, hỏi Lê Duệ Húc, chi bằng hỏi đương còn hơn.

      Lúc này Tô Tử Lạc mới ngẩng đầu lên, trong mắt như có làn nước, trong suốt, Vệ Thần lặng người , đôi mắt này rất xinh đẹp, đúng là bảo vật quý giá, biết có người nào đó đem bảo vật thành tảng đá, đưa mắt liếc nhìn Lê Duệ Húc.

      Lông mày Lê Duệ Húc nhíu chặt, cuối cùng ngồi trước bàn, cầm lên đôi đũa, có chút quen. lâu dùng qua đũa.

      Vệ Thần ràng hận nghiến răng nghiến lợi, vẫn cố gắng nở nụ cười, chỉ sợ mình biến thành bộ dạng đáng sợ dọa này.

      Tử Lạc lui ra phía sau, nhìn Lê Duệ Húc ăn những món ăn mình làm, trong lòng cảm thấy nhõm, có lẽ làm tốt lắm nhưng cũng có làm sai.

      “Tôi là Tô Tử Lạc.” thản nhiên cười, khóe môi lại khẽ mím, biết sao về thân phận của mình, là vợ của Lê Duệ Húc, nhưng ngoài cái tên của chồng , cái gì cũng đều biết.

      “Tô … Tô Tử Lạc…” Miệng Vệ Thần mở lớn đến nỗi có thể nuốt trôi quả trứng gà, tên là gì, Tô Tử Lạc, có phải là Tô Tử Lạc kia , ánh mắt khiếp sợ nhìn Lê Duệ Húc. Húc, phải thực làm như vậy chứ?

      “Húc…” thầm kêu tiếng, biết vì cái gì, cảm giác đầu mình có chút đau, da đầu run lên.

      “Tôi bưng canh.” nhìn ra bọn họ đọc được suy nghĩ của mình, Tô Tử Lạc cười yếu ớt, về phía phòng bếp, thế giới của Ôn Vũ Nhiên phải thế giới của , còn thế giới của Lê Duệ Húc là thế giới của sao? muốn biết lựa chọn của là đúng hay sai, có điểu duy nhất biết, thể quay đầu lại.

      vươn ngón tay vỗ về chiếc nhẫn, kỳ chỉ là như thế thối.

      kết hôn, cũng kết hôn.

      cẩn thân bưng canh lên, đặt bàn, bát canh mới nấu có mùi hương rất dễ chịu, cũng rất nóng, nên có thể ở bếp ngây ngốc chút, bọn họ cũng có nhiều thời gian chút để chuyện, ví dụ như về .

      phải tò mò, chuyện này như thế nào, cũng phải muốn biết, nhưng hiểu được, chỉ có thể chấp nhận mọi thứ, chấp nhận cả thân phận mới của mình.

      dựa vào bên tường, tưởng sạch , có mùi khói dầu, xoay người, biết vì sao trong mắt lên tia đơn ai nhìn thấy.

      Chương 48:

      Bên tai mơ hồ, vang lên giai điệu quan thuộc, cứ như thế truyền tới tai .

      mà bi thương, vì mà bi lụy khiến mọi thứ còn hoàn mĩ như trước

      đem tình trao cho người khác có khi nào hối hận

      Có thể cầu xin em cho cơ hội để sửa chữa

      đem tình trao cho ai có khi nào tình đó trở thành gánh nặng
      nên đau đớn mà nào biết, chỉ vì giờ vui bên ai kia

      Nữ: lạnh lùng làm tim em đau nhói

      lạnh lùng làm tim em đau nhói

      Nam: Tổn thương như vậy thà tự lừa dối bản thân

      Cuối cùng tự lừa dối chính mình khiến tâm hồn chai sạn

      đem tình trao ai – Vương Cường Ft Long Mai Tử

      dứt khoát dù em có rơi lệ

      thể quên được nên ngậm ngùi đau thương

      Bên ngoài, Vệ Thần thể tiêu hóa nổi tin tức này. Hẳn chỉ chỉ vào trong phòng bếp.

      Tại sao ấy lại ở chỗ này, đương nhiên chỉ kia, bên trong bếp, Tô Tử Lạc.

      Lê Duệ Húc vẫn bình thường ăn đồ ăn bàn, ăn ngon, mùi vị này, rất , cũng rất độc đáo, thể , có thể cưới có thể dùng, gạt bỏ mấy thứ này, coi như là đầu bếp làm, chỉ cần có thể ăn là tốt.

      còn ăn?” Vệ Thần trừng mắt, ngồi đối diện Lê Duệ Húc, gắt gao trừng mắt nhìn, hận thể khoét người hai cái lỗ.

      Lê Duệ Húc thèm liếc mắt, ngay từ đầu coi như khí, thuận tay cầm đôi đũa ném qua.

      Khóe mắt mở lớn, “lê Duệ Húc, định giết ta a.” Vệ Thần đưa tay, nắm chặt đôi đũa, nếu . Đôi đũa kia bay thằng vào mặt .

      cầm đôi đũa tay, dùng sức gõ gõ bàn, nhìn Lê Duệ Húc ăn thức ăn rất ngon miêng, lập tức ánh mắt đỏ lên, tên chết tiệt này, cũng biết là phải nhường khách sao, bọn họ là đôi bạn thân a, khi đó giống như là em vậy, ở công ty là câp cùng cấp dưới, trong cuộc sống là bạn tốt.

      gắp chút thức ăn, nhét vào trong miêng, dùng sức nhai.

      “Tôi Húc, vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi, Tô Tử Lạc kia sao lại ở đây, Tề Trữ San phải cùng kết Vũ Nhiên kết hôn, còn làm như vậy để làm gì?” nuốt đồ ăn trong miêng, đầu ngừng suy nghĩ, khác với dáng vẻ tao nhã khi ăn của Lê Duệ Húc, bộ dáng giống như quỷ đói đầu thai.

      ây?” Môi Duệ Húc khẽ mím, giọng thản nhiên. “ ấy tại là vợ của tôi, chúng ta kết hôn, mới hôm qua.” Giọng của rất bình thản, giống như là câu chuyện liên quan tới .

      ‘Kết hôn. cái gì, kết hôn cùng Tô Tử Lạc… Tôi…”

      Vệ Thần giống như phát điên, lập tức đứng lên, cũng quên trong miệng mình đầy thức ăn, rất kích động, thiếu chút nữa nghẹn chết chính mình.

      ngừng vỗ lồng ngực mình, Lê Duệ Húc đưa mắt nhìn thoáng qua , tiếp tục gặp đồ ăn đưa vào miệng, mọi cử động của đều tao nhã nhàng, giơ tay nhấc chân cũng rất nhịp nhàng, ánh mắt lãnh đạm, nhưng mị lực hút người là mười phần, cho dù ở bất cứ đâu cũng như thế, thấy được, được giạy giỗ rất tốt.

      Chương 49:

      “Nước… Tôi muốn uống nước…” Mặt Vệ Thần đỏ lên, nghẹn sắp chết rồi, ánh mắt đột nhiên sáng ngời. muốn nước, nước liền ở trước mặt , nước này đúng là sinh mệnh của a. gì, bưng lên uống, quan tâm mình cầm cốc nước hay là chậu nước, ùng ục ùng ục uống, tiếng uống nước ngừng truyền tới. Uống xong. lau miệng.

      “Lê Duệ Húc, có phải cậu ước tôi chết hay ? Tôi chết , ai làm trâu làm ngựa cho câu?” Vệ Thần chật vật xong, tay vẫn cầm chiếc chậu.

      phải cậu còn chưa chết hay sao?” Lê Duệ Húc buông đôi đũa trong tay xuống, thản nhiên nhìn bộ dáng của Vệ Thần, vẻ mặt vẫn như cũ, có nửa phần cười đùa, người này thực thiếu tế bào hài hước.

      “Nếu cậu chết, tôi mua phần đất tốt nhất cho cậu, mỗi năm tặng cho cậu bó hoa cúc.” xong, dừng khăn ăn lâu sạch miệng, tiền thiếu, chỉ cần tên Vệ Thần kia gặp thượng đế, nhất định làm vậy.

      “Lê Duệ Húc, cậu.” Hai mắt Vệ Thần trừng lớn, đây là bạn xấu, sao có thể trở thành bạn tốt với người kia chứ, là hỏng tám kiếp mà.

      Tiếng bước chân truyền tới, Vệ Thần chỉ có thể hít hơi sâu, nơi này còn có người khác, cũng muốn dọa chị dâu vừa mới đến.

      “Chị dâu, tôi muốn biết, cái kia, tại sao khó uống như vậy?” Khuôn mặt nhăn lại, đây là nước sao, sao lại khó uống như vậy.

      tiếng chị dâu, khiến cho Tử Lạc lặng người chút, hóa ra, bọn họ tới , nhìn nhìn chậu trong tay . Môi khẽ nhúc nhích, lại biết có nên cho biết hay , lại cúi đầu, nhìn người đàn ông ngồi ghế, ánh mắt luôn nhìn tới bát canh trong tay , chưa từng chớp mắt, vội vàng đem canh đặt bàn. Sau đó ngẩng đầu nhìn Vệ Thần, nên biết hơn.

      “Cái kia là nước ta vừa lau bàn…” còn chưa hết, Vệ Thần ôm chậu lập tức chạy vào phòng vệ sinh.

      Tử Lạc nghe tiếng cửa mở, mắt khẽ chớp, lúc này quay lại nhìn người đàn ông ngồi kia, ràng ánh mắt của có chút cảm xúc, có thể là lạnh như băng, vì sao lại có cảm giác đánh giá cái gì, phát cái gì.

      ngồi xuống, tự nhiên cầm chiếc bát , rất ít khi ngồi ăn cùng đàn ông, chỉ có Ôn Vũ Nhiên, dù Lê Duệ Húc là chồng của , cảm giác vẫn rất xa lạ.

      cầm chiếc bát , múc ít canh, đặt trước mặt Lê Duệ Húc, nhất thời biết gì, ánh mắt của khiến biết phải làm sao.

      hít hít hơi, biế có phải trách hay , trách nên tự tiện như vậy, lại động tới đồ đạc của , là vợ của , kì thực với , chính là khách ở tạm nơi đây.

      Lê Duệ Húc thu ánh mắt về, bưng bát canh lên uống, động tác vẫn tùy ý như vậy, có lẽ động tác rất nhanh, nhưng trời sinh khí chất cao quý, dù có thế nào vẫn lộ vẻ quý tộc.

      Chương 50:

      bất ngờ ngẩng đầu, thấy được chiếc nhẫn ngón tay Tử Lạc, cái kia vốn nên ở ngón tay , chiếc nhẫn này lại thuộc về , vợ của .

      Tử Lạc cũng vô tình nhìn chiếc nhẫn chứng minh cho hôn nhân của ngón tay, chiếc nhẫn từ ngón áp út được đeo sang ngón giữa, nghe , ngón áp út gần trái tim nhất, cho nên nhẫn mới đeo vào ngón áp út, cũng chứng minh ở trong lòng.

      Tử Lạc cúi đầu, trong mắt lên chua sót, đời này, có ai để ở trong lòng.

      Còn đối với cha mẹ, là gánh nặng, lớn lên lại là gánh nặng của Ôn Vũ Nhiên, bây giờ phải lại là.

      Người đàn ông này…

      bàn im lặng bao trùm, ăn canh cũng tạo tiếng động, Tử Lạc lại mất tự nhiên, bây giờ đem tất cả mọi thứ trở thành khí, chỉ cần thức ăn mà thôi.

      “Chiếc nhẫn này do thiết kế sao?” Tử Lạc ngẩng đầu, ngón tay vuốt ve chiếc nhẫn, lại hỏi vấn đề trả lời, có lẽ muốn đem để trong lòng, mà người ở nơi cao nhất trong lòng, người này và dường như có cách nào để thay đổi.

      “Đúng, làm sao biết?” Lê Duệ Húc ngừng ăn, thản nhiên nhìn , có cảm giác bị đè nén, có lẽ chuyện đối với , đều đáng để nhắc tới, bé đáng kể.

      “Em nhìn thấy trong sách.” Tử Lạc nở nụ cười, nụ cười trong sáng thanh khiết, từng nhìn thấy, cũng chưa cho biết, khi nhìn thấy rất kinh ngạc, bây giờ kinh ngạc này ngón tay của , thực có điểm hoài niệm nên lời.

      Lê Duệ Húc đứng lên, thân thể cao lớn giống như núi, có cảm giác áp bức mãnh liệt, Tử Lạc cảm giác mình bị bóng ma bao phủ, rất muốn xoay người chạy .

      lúc nữa có người giúp việc tới quét dọn phòng, cũng có người tự đưa cơm tới đây, có thể ăn, phong bếp có thể dùng.” thản nhiên hai câu, cho đến khi bóng ma trước mặt Tử Lạc biến mất, người đàn ông kia cũng ra khỏi cửa, có chút vô tình, có chút cự tuyệt, lòng căng thẳng, cảm giác trống trải.

      Tiếng bước chân vang lên, Vệ Thần giống như vừa mất nửa cái mạng, khuôn mặt tái nhợt, tựa vào tường nhà vệ sinh, sắp mất mạng rồi, nhớ tới thứ nước uống vào, còn uống nhiều như vậy. Trong miệng lại có cảm giác rất khó chịu.

      “Lê Duệ Húc cứu mạng….” uể oải . cốc nước đặt trước mặt , lần này là cốc chứ phải chậy, lúc này mới nhận lấy, xác định đây phải là nước lau bàn mới yên tâm uống.

      “A.. Sống…” than tiếng. Cầm chiếc cốc lắc lắc chút, Lê Duệ Húc khi nào lại tốt như vậy, người đàn ông này lạnh lùng muốn chết, có chết khát trước mặt ta, cùng lắm bị ta đá cước, xem chết hay chưa.

      ngẩng đầu lên, người nhìn thấy phải Lê Duệ Húc, mà là Tô Tử Lạc.

      “Ha ha, chị dâu, cảm ơn nước của chị.” cung kính đưa cốc nước lên, mắt híp híp cười, thực ra tim của rất lạnh, này cưới Lê Duệ Húc , cuộc sống sau này của , ….

    2. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 51~55

      Edit: Ốc Sên


      Chương 51:

      nghe thấy tiếng thở dài của chính mình, tận mắt nhìn thấy ánh mắt đơn thuần của này, biết cuối cùng bị Lê Duệ Húc hủy hoại đến còn chút cặn bã.

      “Húc đâu rồi?” muốn hỏi vấn đề này, chuyện này có thể quyết, người có thể quyết là Húc.

      ấy rồi…” Tử Lạc cầm lấy cốc, ràng nhìn thấy ánh mắt người này có cái gì đó.

      Chẳng qua hỏi, cũng .

      rồi…” Vệ Thần lớn tiếng, “Cái tên kia như thế, đem tôi trở thành cái gì….” cũng biến vợ thành cái gì chứ, nhưng những lời này chỉ có thể ở trong lòng, nam quả nữ, cần tránh những hiểu nhầm, mặc dù đối với Tử Lạc chút động tâm, chỉ là vợ của bạn, nhưng vẫn là vợ của Duệ Húc, cũng thể yên tâm được.

      vội vàng chạy ra ngoài.

      Đúng rồi, rất nhanh, lại chạy lại, trán đầy mồ hôi.

      “Chị dâu, em tên là Vệ Thần, là cấp dưới và bạn tối của Húc, sau này em còn tới ăn thức ăn chị làm, chị nấu ngon.” quên ca ngợi hai câu, đương nhiên đây phải là nịnh nọt, mà là thực ăn rất ngon, trừ nước lau bàn ra.

      lại nhanh ra ngoài, giống như sau lưng có ma đuổi, sau khi ra ngoài cửa, quả nhiên tháy cái tên tính người ngồi xe chờ .

      mở cửa xe, ngồi vào.

      “Lê Duệ Húc, cậu cũng hào phóng, để tôi và vợ cậu ở cùng chỗ, cậu sợ chúng tôi cắm sừng cậu sao?” Vệ Thần mím môi, quả thực đối với tính cách này của Duệ Húc, muốn phát điên.

      “Tùy mấy người.” Lê Duệ Húc đặt tay lên tay lái, lái xe , bọn họ muốn làm gì cũng được, người phụ nữ kia, cần, đúng vậy, cũng bởi vì cần, mới có chút lo lắng.

      Vệ Thần sờ sờ mũi mình, như chạm vào cái đinh , đưa mắt mình ra hướng khác, cùng người này chuyện, vĩnh viễn thể chiếm ưu thế.

      “Húc, hai người kết hôn khi nào?” cúi người xuống dưới ghế hỏi, hết sức tò mò. kết liền kết, người bạn tốt từ mà cũng biết, đây cũng là quá đáng .

      “Mới…” Lê Duệ Húc thản nhiên , dường như chuyện đại cả đời của mình cũng giống thời tiết sáng tối rất đơn giản.

      “Mới ?” Khóe miệng Vệ Thần khỏi cong lên, cũng là nhanh nhẹn.

      “Có khách mời nào ?” hỏi.

      có.” Lê Duệ Húc trả lời.

      “Như vậy, ai là người làm chứng?”

      có.”

      “Vậy người thân của cậu ở nước ngoài cũng đến chứ?”

      có.”

      “Vậy ai thấy các cậu kết hôn?”

      “Cha sứ…”

      Chương 52:

      “Cậu gọi đó là kết hôn sao?” Vệ Thần nhịn được hét lớn, đây là kết hôn sao? Sao lại có cảm giác giống như họp, cũng làm theo ý mình quá rồi.

      Lê Duệ Húc quang sang nhìn thoáng qua cơn giận của Vệ Thần, con mắt lại, cậu có rằng, ấy xứng sao?

      câu, khiến cho Vệ Thần rơi vào trầm lặng, tức giận vừa rồi, toàn bộ chuyển thành đồng tình, đồng tình đối với kia. con thỏ đáng thương, Lê Duệ Húc, người này, tuyệt đối có khẳ năng làm người tốt.

      “Húc…” Vệ Thần đặt tay lên vai Duệ Húc, Duệ Húc nhìn thấy tay , trong mắt léo lên cái, dường như thích tay động chạm như vậy.

      Tay Vệ Thần đặt vai dùng thêm sức, cũng thèm để ý cảnh cáo trong mắt .

      “Húc, nếu có thể, đừng quá tàn nhẫn với ấy, dù sao ấy cũng vô tội, vô tội bị cậu lập mưu, ấy làm gì sai cả.” Vệ Thần rốt cuộc rời tay khỏi vai Duệ Húc, nhìn thấy lơ đễnh trong mắt , biết lời của là vô ích, Húc người này, từ trước tới nay đều làm theo ý mình, cho tới bây giờ cũng đem cái gì đặt trong mắt, mà những việc làm, từ trước đến nay chưa bao giờ nghĩ là sai cho dù có tổn thương người khác.

      có cảm giác, ngày nào đó, Duệ Húc vì tính cách này mà hối hận vô cùng, chỉ là tại mặc kệ gì, Duệ Húc đều chịu nghe.

      quay đầu lại nhìn, nhìn thấy căn biệt thự trước mắt càng ngày càng cho đến khi biến mất.

      Tô Tử Lạc, chúc hạnh phúc, những gì có thể làm cũng chỉ có như vậy.

      Tô Tử Lạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh nắng chói chang bên ngoài, rất nhanh muốn tới đêm, nhìn chiếc nhẫn trong tay mình, nhàng xoay tròn, đem mặt thành mặt dưới, mắt dưới thành mặt .

      cầm đôi đũa, ăn chút đồ ăn bàn, cảm thấy rất vô vị, cũng có đói lắm, cũng có thèm ăn gì, nhưng vẫn cố gắng ăn, vấn muốn sống tiếp.

      đem bát đũa rửa sạch, cất vào trong tủ sau đó trở lại phòng mình, tới trước căn phòng đầu tiên của tầng hai, dừng lại, nhìn khóa cửa màu đỏ sậm, khẽ mím môi, xoay người.

      Hai người dù sao vẫn là người lạ, cái chung cũng chỉ là tờ giấy hôn thú. Những thứ khác, cái gì cũng có.

      Căn phòng kia rất rộng, rất lớn, ngồi ở giường, chôn đầu mình vào gối, cứ như vậy chờ đợi thời gian từng giây từng phút trôi qua, thứ có thể làm cũng chỉ có thế.

      có ai biết, gắt gao nhắm chặt hai mắt, mặt , từng giọt nước mắt lăn dài rơi xuống, sau đó biến mất trong khí.

      Vũ Nhiên… Môi của khẽ động, cái tên kia vẫn khiến cho đau đớn.

      Đêm, cực kì im lặng, trong phòng mùi hoa hồng thoang thoảng, ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt, tiều tụy, chậm rãi đứng lên, tới bên cửa sổ, nhìn biển hoa bên ngoài.

      Chương 53:

      Nơi này nếu trồng thêm nhiều hoa lục bình tốt hơn, lầm bầm , ánh mắt lại có chút thần thái.

      ra ngoài, bên ngoài vẫn có bóng người, xuống tầng, trực tiếp tới phòng bếp, vẫn còn biết mình làm gì, cần gì.

      Rửa rau, thái rau, ánh mắt trống rỗng, ngón tay vẫn tiếp tục công việc, đột nhiên, ngón tay khẽ động, cúi đầu, thấy dòng máu đầu ngón tay, cắt phải tay mình, chẳng qua cảm giác đau đớn lại có.

      Bởi vì, nơi này của , trái tim , nơi này, rất đau.

      làm mấy món ăn, miệng vết thương ngâm nước trắng bệch ra, vẫn có chút cảm giác, có phải ai khi quá đau đớn cũng trở nên như thế, có lẽ nghĩ nhầm rồi, lâu sau nữa, biết, đau thương ngày hôm nay bằng phần vạn so với về sau.

      Tiếng cửa vang lên, người khẽ run, quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông kia đến, hai chân thẳng tắp, mỗi bước đều rất hoàn mĩ. thản nhiên nhìn qua Tô Tử Lạc, sau đó bước thẳng lên tầng.

      “Xin hỏi.” Tô Tử Lạc đứng lên, hai tay để phía sau, có chút khẩn trương, biết phải đối mặt với người chông xa lạ này như thế nào.

      “Nếu như có chuyện, đừng quấy rầy tôi.” Tiếng lạnh như băng truyền tới, cũng khiến Tử Lạc chật vật, biết mình muốn làm gì, chỉ muốn hỏi, có muốn ăn chút gì do làm ?

      Môi của khẽ mấp máy, cuối cùng cũng gì, có thể cần, tất cả mọi thứ nơi này đều phải thế giới của , thân phận người đàn ông này đối với vẫn ràng, có điều hiểu được ngược đãi chính mình.

      lại nghĩ nhầm lần nữa rồi, Lê Duệ Húc cái gì cũng hơn người, nhưng lại rất thích ngược đãi bản thân mình.

      thở dài hơi, hôm nay làm rất nhiều đồ ăn, làm cho hai người ăn, biết mình có thể ăn hết được , ăn hết, thực rất lãng phí, hôm nay còn muốn làm, lấy thân phận khác, nhưng vẫn là Tô Tử Lạc, phải sao?

      vào trong bếp, chuẩn bị bê đồ ăn ra, sau đó ăn mình.

      Lê Duệ Húc đóng cửa lại, quăng chiếc cặp trong tay sang bên, môt tay tháo cà vạt cổ, lấy trong tủ bộ đồ ngủ để thay, thiếu bộ âu phục màu đen khiến cho người có chút thoải mái hơn. Nhưng gương mặt vẫn lạnh như băng, vẫn cho người khác cảm giác thể lại gần.

      mở cửa ra ngoài, nhìn trong phòng khách có ai, khẽ nhíu mày.

      Tô Tử Lạc bê đồ ăn lên, vừa mới tới bàn ăn nhìn thấy Lê Duệ Húc thoải mái ngồi ghế, bình tĩnh nhìn .

      chậm quá.” chậm rãi mở miệng, ngón tay ngừng gõ xuống mặt bàn, nhìn đồng hồ cổ tay, chậm hơn năm phút, phải biết rằng thời gian của rất quý, năm phút đồng hồ này, cũng có thể thu được hàng triệu từ việc kinh doanh, dùng để đợi , có chút lãng phí.

      “Xin lỗi.” Tử Lạc vội vàng tới, đem đồ ăn đặt lên bàn, ba món ăn, món canh, hai người ăn vậy là đủ rồi.

      Chương 54:

      “Tôi nghĩ ăn.” Tử Lạc nhợt nhạt cười, như vầy tốt rồi, cuối cùng cũng lo bị lãng phí, cũng ép mình ăn quá nhiều.

      “Tôi có như vậy sao?” Lê Duệ Húc ngẩng đầu, môi mỏng khẽ cong lên, dường như tâm tình khá hơn mọt chút, thực thích đối mặt với này, vẫn là ngoài ý muốn, làm đồ ăn rất hợp với khẩu vị của . đặc biệt thích ăn những thứ nhạt nhẽo, thức ăn có chút hương vị, có thể ăn là được, đồ ăn của làm lại có thể trong phạm vi chấp nhận được, cho nên mới đới xử với ôn hòa chút.

      Tử Lạc khẽ mỉm cười, dường như hiểu hơn chút về cá tính của , người đàn ông này đúng là rất ngang ngược.

      Lê Duệ Húc nhìn chằm chằm vào nụ cười gương mặt , chỉ là lơ đễnh nhìn đôi môi cong cong, có thể mỉm cười là tốt nhất, để nhìn thấy vẻ mặt buồn bã vô cảm, rất khó chịu.

      Ăn hết thức ăn, cảm thấy dạ dày hết sức thoải mái, bởi vì có người giúp việc tới nhà, hôm nay gọi người đưa cơm đến, đúng là, này có lẽ là dư thừa, nhưng phải cũng có tác dụng gì.

      lấy ra tấm thẻ ném mặt bàn, Tử Tô Lạc ngẩng đầu khó hiểu nhìn .

      Đôi mắt mở to, như có những đốm sáng lấp lánh.

      “Cái này đưa cho , thể này có giới hạn, có thể dùng bao nhiêu cũng được.” Lê Duệ Húc đứng lên, tới cầu thang lên tầng hai, đúng vậy, mặc kệ cho có hương vị như thế nào, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, muốn ngồi đỉnh Kim Sơn cũng được, đáp ứng .

      thanh từng bước từng bước chân cầu thang truyền tới, khiến cho Tử Lạc cảm thấy có chút đau lòng.

      cầm tấm thẻ lên xem, nắm chặt thẻ trong tay, trong mắt lên tầng sương mờ, hôn nhân của là để trưng bày sao? Dù chờ mong gì cả, nhưng vẫn rất khổ sở.

      tiếp tục ăn, dường như mỗi lần đều như vậy, vẫn luôn đơn mình ăn đồ ăn, thưởng thức những thức ăn do chính mình làm.

      Thu dọn xong bàn ăn, lên tầng, sắc trời bên ngoài chỉ có màu đen, đây là ngày tân hôn đầu tiên của , đơn giản cũng yên bình.

      lại nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt kia, rồi về phòng mình.

      Ngày mai, ngày mai có thể làm chứ, mở ngăn kéo, nhìn chiếc thẻ bạch kim được cất kĩ, thứ muốn phải thứ này, cái cần cũng nhiều lắm, có đủ rồi, nhìn quanh căn phòng, tường màu trắng, chiếc đèn thạch xinh xắn treo trần nhà, vách tường cũng có, từ cửa sổ, gió nhàng đưa vào mùi thơm mát dịu, còn có chút hơi nước. Ánh trăng mờ ảo, như giấc mộng.

      Bỗng nghe được tiếng động lạ, vội chạy ra cửa sổ, kéo chiếc rèm sang bên, người bơi trong bể bơi nhân tạo rơi trong mắt . Nước trong bể bơi bị gió thổi tạo thành những gợn sóng lung linh, những vòng tròn lan rộng ra, ngọn đèn xung quanh khiến bể bơi giống như ban ngày. trận gió thổi qua, mùi hương hoa hồng bay tới ngào ngạt.

      Nước trong hồ xao động, người đàn ông trong nước bơi lên, lau chút nước mặt, có thể nhìn thấy từ đầu đến lồng ngực, làn da màu đồng dưới ánh đèn như những đốm lửa lấp lánh người. bơi về phía trước, tư thế thuần thục tuyệt đẹp, hai chân đập trong nước, đẩy người về phía trước, cơ thể bóng loáng mạnh mẽ, vô cùng gợi cảm.

      Chương 55:

      đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt màu trà nhìn thẳng gương mặt Tử Lạc, Tử Lạc vội vàng buông tấm rèm xuống, tim đập nhanh hơn bình thường, cảm thấy xấu hổ.

      vùi mình giường, cọ mặt vào chiếc gối mềm mại, gương mặt ửng hồng.

      Lê Duệ Húc khẽ nhíu mày, nếu nhìn nhầm, từ trong mắt khiếp sợ, còn có chút ngượng ngùng, thậm chí còn có cảm giác biết phải làm sao, ánh mắt của vừa rồi là nhìn lồng ngực .

      Phụ nữ bây giờ rất phóng khoáng, người nào mà chưa từng nhìn thấy cơ thể đàn ông, có phải rất ngạc nhiên hay , cầm lấy chiếc khăn tắm bên cạnh choàng lên người, ngoài ý muốn đưa mắt nhìn cửa sổ phòng , xuyên thấu qua ngọn đèn, cũng nhìn thấy bóng người, cúi đầu, dùng khăn mặt lau tóc, thể biết, mình cưới về là người như thế nào, cuộc sống của luôn có quy luật, đột nhiên thêm người, có cảm giác rất khác lạ.

      ngồi ghế cạnh bể bơi, nhìn bầu trời đầy sao, trong mắt có thất thần khó phát .

      cứ ngồi như vậy, nước dưới chân trong suốt nhìn thấy đáy, thân thể in dưới nước tráng kiện, còn có vẻ mặt thất thần, ngờ lại ràng như vậy.

      Thời gian cứ như vậy trôi qua, lại ngày mới, bọn họ đều nghĩ rất khó trải qua, mở mắt nhắm mắt, ngày trôi qua, ngày hôm nay cũng hẳn là ngày đẹp trời, sương mù bao quanh, có thể có mưa, có hơi lạnh của mùa thu.

      Nghe thanh của xe ô tô xa, Tô Tử Lạc mới ra, cố ý trốn tránh , cho dù là buổi tối, nhìn cái gì, nhưng mặc quần áo, vẫn thấy được, vốn là người bảo thủ, cái gì mà gọi là mặc quần áo, Duệ Húc vẫn mặc cái quần bơi mà.

      Tô Tử Lạc dọn dẹp xong, mấy ngày nay luôn trong trạng thái thích ứng với hoàn cảnh mới, cho nên khong suy nghĩ nhiều được, bây giờ mọi thứ yên tĩnh lại, phát , nơi sâu nhất trong tim vẫn rất đau.

      ra ngoài, đứng xa xa nhìn chỗ ở của chính mình, dường như thấy điểm dừng, cúi đầu, đôi môi có chút chua xót, cần ngôi nhà lớn, chỉ cần có người thương là tốt rồi.

      Lấy lại tinh thần, về phía trước, mất tình , vẫn phải sống tiếp, phải sao? Trái tim của đau, như vậy vẫn cảm thấy mình sống, Vũ Nhiên, có sai, chỉ lựa chọn người thích hợp với .

      cũng có sai, chỉ là giữa hai người có duyên phận mà thôi.

      Đứng trước cửa tòa soạn báo, như bừng tỉnh, hít hơi sâu, đẩy cửa vào, vẫn là nơi đó, vẫn là , chỉ là trái tim khác trước.

    3. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 55~60

      Edit: Ốc Sên

      Chương 56:

      “Tô Tử Lạc, lấy cho tôi cốc cà phê, nhanh lên.” bàn tay quen thuộc vươn ra, qua, cầm lấy chiếc cốc, nụ cười mặt thản nhiên có chút mệt mỏi.

      “Quên , tôi tự lấy hơn.” biết có phải nụ cười quá gượng gạo gương mặt , khiến người khác cảm thấy lương tâm cắn rứt, người nào đó đứng dậy rời khỏi ghế ngồi, nhìn chằm chằm bàn tay trống trơn, ánh mắt cũng trở lên trống rỗng.

      Trong phòng photocopy, chuyên tâm vào công việc, quản lý cũng mắng , chỉ là cảnh cáo chút, nếu còn làm, trừ tiền lương của , cũng đâu phải cố ý, ai biết, thất tình và ngay sau đó là kết hôn.

      “Lạc Lạc.” Đường Tình tới gần , đưa tay vỗ lên bả vai .

      “Lạc Lạc, loại người như xứng, cậu tốt như vậy, nhất định người đàn ông tốt cậu, Ôn Vũ Nhiên thực xứng với cậu.” Đường Tình khẽ cắn môi, biết phải an ủi ra sao.

      Hôn lễ kia phát sóng ti vi, nhất định xem, Lạc Lạc đáng thương, chắc chắn rất đau đớn, người đàn ông kia như vậy, tên đáng chết, cũng đừng tiếp cận Lạc Lạc, cần cho ấy hi vọng, nếu biết sớm, trước kia đừng gặp có phải tốt .

      Tô Tử Lạc cúi đầu, cảm giác đau đớn dâng lên trong trái tim.

      phải xứng với , mà chính xứng với , cũng có người đàn ông nào . Bởi vì kết hôn, mặc dù cuộc hôn nhân này có tình .

      Ai, Đường Tình thở dài, ngồi mặt bàn, thuận tay cầm lấy tờ tạp chí, nhàm chán mở ra, khí tại thực bức bách, Lạc Lạc như vậy khiến biết phải gì mới tốt.

      Dường như cái gì cũng đúng, đều gây tổn thương cho , cuộc sống của thực khổ a.

      “Hazz, lần nào cũng là người đàn ông này, ai, lớn lên quá đẹp trai, nếu là bạn trai mình tốt biết mấy.” Đường Tình hồi, ” Lê Duệ Húc, đến cái tên cũng dễ nghe như vậy, người đàn ông có hai.”

      Tô Lạc đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, nghe đến cái tên Lê Duệ Húc, đột nhiên ngẩng đầu, Đường Tình vừa gì vậy, Lê Duệ Húc, là Lê Duệ Húc kia sao.

      Đường Tình vẫn mải mê xem tạp chí, mất cảnh giác buông lỏng hai tay, bỗng cuốn tập chí cánh mà bay.

      “Này…” ngẩng đầu lên, chớp mắt, thấy người lấy cuốn tạp chí, là Lạc Lạc.

      Tô Lạc lật ra, quả nhiên, là người đó, tập chí tấm hình cao lớn trầm ổn, trước mắt vẫn chút thay đổi, bộ âu phục màu đen bó sát người, càng lộ thêm lạnh lùng vốn có của người đàn ông, tuy là chụp nghiêng mặt, vẫn nhìn đường nét của khuôn mặt, cả người cao lớn, ánh mắt đầy mị lực cuốn hút người khác. ngạo mạn nét.

      Lòng khẽ dao động, tiếp tục nhìn xuống những dòng chữ bên dưới, tất cả đều lọt vào tầm mắt của .

      Lê Duệ Húc, quả nhiên là Lệ Duệ Húc.



      Chương 57:

      “Này, Lạc Lạc, cậu phải thích mấy thứ này sao?” Đường Tình vẫn ngồi mặt bàn, ngạc nhiên hỏi Tử Lạc, cả ngày ấy đều bị bắt nạt, lấy đâu ra thời gian giải trí mà xem mấy thứ đó.

      “Mình, mình chỉ tiện xem chút thôi.” trong ánh mắt có chút tự nhiên, ngón tay cầm cuốn tạp chí dùng sức. Bởi vì xem cho nên biết, hóa ra, trượng phu của chính là .

      “A, tớ nè, đời này phải chỉ có mình An Vũ Nhiên là đàn ông, Lê Duệ Húc này nè, trong trăm thương nhân thế giới, nắm trong tay quyền lực lớn nhất của tập đoàn Húc Nhật thần bí nhất, chỉ cần dậm chân cái, nghe cả thương giới chấn động ngay lập tức.” Đường Tình vừa vừa khoa chân múa tay miêu tả, “Nếu là bạn , cả đời này cũng đáng giá, đến có trong tay tập đoàn lớn như vậy, người đàn ông này từ diện mạo, đều khiến cho người khác nằm mơ mỉm cười.”

      Đường Tình xong, tự biết với thân phận của bọn họ, làm sao có thể với người đàn ông như này, cũng chỉ có thể mơ mộng mà thôi, Tô Lạc buông tờ tạp chí trong tay xuống, nếu Đường Tình biết kết hôn, hơn nữa, chồng còn chính là Lê Duệ Húc trong tạp chí, biết ấy như thế nào.

      luôn cho rằng thân phận người đàn ông kia bình thường, từng cử động của , dù là nhất cũng có khí chất, là người phi thường, chỉ là nghĩ đến thân phận so với tưởng tượng của còn cao hơn rất nhiều, đáng sợ.

      trong trăm thương nhân thế giới, tổng tài tập đoàn Húc Nhất, tuy thích đọc những tạp chí này, nhưng cũng nghe qua tập đoàn Húc Nhật, ít người bằng mọi cách đều muốn vào công ty đó làm việc, chỉ là , tổng tài Húc Nhật là ai.

      Hóa ra, chính là Lê Duệ Húc.

      cũng có cảm giác tốt hơn, cũng cảm thấy tự hào, trong lòng như có vật gì đó rất nặng chìm xuống, giống như lời của Đường Tình , nếu thân phận của cao quý ai sánh được. có rất nhiều xếp hàng chờ tiếp cận, vì sao lại chọn người bình thường như , là người của hai thế giới khác nhau.

      Ánh mắt khẽ động, tất cả câu hỏi của đều có câu trả lời.

      ngày nay, cảm thấy thời gian trôi chậm, phần do tinh thần quá căng thẳng, gần đây phát sinh quá nhiều chuyện, thực khó mà đón nhận được.

      ra ngoài, đưa bàn tay chắn đôi mắt, quả nhiên, những hạt mưa bụi rơi xuống, cảm giác mát lạnh, do dự bước trong mưa, mưa cũng lớn, từng hạt mưa bụi dừng mặt , khiến sắc mặt nhợt . cố gắng bước nhanh. phát chiếc xe theo sau , người đàn ông ngồi trong xe, trong mắt đầy thống khổ.

      “Lạc Lạc…” Bờ môi khẽ mấp máy, cẩn thận lái xe theo sát sau .

      Chương 58:

      gầy quá, từng hình ảnh trong quá khứ xuất trước mắt , cảm nhận đau đớn tột cùng, nụ cười của , những giây phút hai người ở bên nhau, lần lượt chạy qua trước mắt , rất ràng, giống như hơi thở thể biến mất.

      Hô hấp trở nên khó khăn, dám bước tới, sợ ánh mắt đầy hận thù của , cũng sợ đau xót trong đôi mắt , chỉ có thể làm như vậy, theo phía sau , đứng xa xa nhìn .

      Thực , rất muốn hỏi , có khỏe ? nắm chặt tay lái, cười chua sót, còn có thể tốt sao?

      Tô Tử Lạc nhìn thấy gian nhà , trong ánh mắt có ý cười, đây là nơi lâu trước kia, đồ vật bên trong mới chỉ dọn có chút, còn rất nhiều đồ, muốn dọn dẹp toàn bộ.

      Nhà họ Lê cái gì cũng thiếu, nhưng lại đầy đơn, cho dù những thứ này cũ vẫn khiến nhớ lại, cảm thấy mọi thứ tốt đẹp hơn, tuy có chút đau khổ, vẫn buông tha được cho quá khứ.

      Ai cũng có quá khứ, ý cười trong mắt dần biến mất, cúi đầu chớp mắt, giọt nước mắt nhàng rơi xuống.

      vội vàng xoa hai mắt, kiên cường nở nụ cười.

      Mở cửa, mọi thứ bên trong vẫn như lúc rời , chút thay đổi, căn phòng này được cho thuê, tất cả đồ đạc đều đầy đủ, có thể được cho thuê lại, ở đây vài năm rồi, có rất nhiều kỉ niệm.

      Có rất nhiều thứ muốn buông tay, cuối cùng vẫn phải từ bỏ.

      mở ngăn kéo ra, cầm lấy từng đồ vật, số thứ có thể bỏ , giống như kí ức, lồng ngực như bị thứ gì đó đè nặng, kỳ thực đôi khi cố quên so với nhớ còn khiến người ta đau đớn hơn. Dọn xong chút đồ, lưu luyến quay đầu lại, nhìn nơi mình ở thời gian qua.

      Đây phải nhà cho nên, phải là bỏ .

      ra, bên ngoài mưa tạnh, bầu trời vẫn tối sầm, có chút khó chịu, hít hơi sâu, trong khí có mùi của bùn đất, còn cả mùi ẩm ướt của nước.

      Cầm túi đồ, ra, thể quay đầu nhìn lại vì còn gì nữa, quyết định rời , cần … Quay đầu lại, làm như thế chỉ có tổn thương thêm mà thôi, bằng cứ rời xa.

      “Lạc Lạc…” Từng thanh mang theo nỗi đau vang lên sau lưng , giọng quen thuộc từng khiến trái tim loạn nhịp, tại lại xa lạ khiến đau lòng.

      Thân thể khẽ run, cảm giác tê liệt, cả người nặng , thể bước tới.

      khẽ hít hít chiếc mũi , cố gắng để nước mắt rơi xuống, nhưng đôi mắt giống như cơn mưa phùn vừa rồi, nước mắt ngừng chảy xuống.

      về phía trước, từng bước từng bước khỏi thế giới của .

      “Đừng… Lạc Lạc… Đừng .” Ôn Vũ Nhiên chạy tới phía sau, ôm chặt lấy Tô Tử Lạc, đây là người con trong ba năm quá, cũng là người con muốn cưới, muốn dùng cả đời để chăm sóc này, biết có tư cách, chỉ là nhìn thấy cầm những thứ đồ này , liền sợ hãi, sợ rời , đâu, có phải trở lại nữa, cũng thể nhìn thấy nữa.

      Chỉ cần tưởng tượng, vĩnh viễn thể gặp lại, cảm thấy trái tim mình như ngừng đập.

      Chương 59:

      “Lạc Lạc, xin lỗi, xin lỗi…” Vô số lời xin lỗi hòa tan vào đau đớn tốt cùng, lời xin lỗi còn có nghĩa lí gì, nếu xin lỗi có thể giải quyết mọi chuyện, thế giới còn cần gì đến tha thứ.

      vẫn cầm túi đồ, ngón tay dùng sức cầm chặt, cả người trong vòng tay ấm áp của , cảm nhận được có chút ẩm ướt, lại nghe rất tiếng tim đập của , tiếng tim đập rất nhanh.

      Môi của khẽ mấp máy, cũng biết phải gì, phải làm gì với , bây giờ, có làm gì có lẽ cũng thể thay đổi, chỉ có thể rời xa, đó là cách tốt nhất.

      “Buông ta ra, có vợ, cho dù là phải vì , cũng hãy vì vợ mà giữ lấy tự trọng, được ?”

      Tiếng của nghẹn ngào, quên, người này kết hôn, hai người còn là hai người của trước kia, cả hai đều nửa của mình, có thể là muốn, nhưng cần tôn trọng lựa chọn của , cũng cần phải chịu trách nhiệm lựa chọn của .

      “Xin lỗi, Lạc Lạc… Xin lỗi…” Ôn Vũ Nhiên khẽ xin lỗi, đầu tựa vào vai Tô Lạc, thân thể run rẩy, nghe giọng nghẹn ngào của , khóc sao?

      Tô Tử Lạc cười khổ, bọn họ làm cái gì đây, đương vụng trộm sao?

      “Lạc Lạc, hãy nghe , nghe .” Tay đặt bả vai Tô Lạc, dùng sức nắm chặt, “Lạc Lạc, chờ được ? Chờ giải quyết hết tất cả mọi chuyện, chúng ta ở cùng với nhau.” Nếu có thể, biết đâu bọn họ có tương lai, cho nên thể rời , nếu rời , đến cơ hội gặp mặt cũng , cho đến giờ mới biết, thể mất .

      Tô Tử Lạc thoát khỏi ngực , bàn tay đặt bả vai vẫn dùng sức.

      ngẩng đầu, thấy được thống khổ trong mắt Ôn Vũ Nhiên, trong lòng cảm thấy chua sót, cho dù có như thế, bọn họ cũng thể ở cùng chỗ, có vợ mà có chồng.

      “Lạc Lạc, công ty xảy ra chuyện, nếu cưới ấy, gia đình mất tất cả, có khi mất cả cha lẫn mẹ.” Thậm chí phải gánh rất nhiều trách nhiệm, áp lực đến thở nổi.

      “Lạc Lạc, đừng , ở lại được , chúng ta còn có cơ hội mà.” lần nữa Ôn Vũ Nhiên dùng sức nắm lấy bả vai Tô Lạc, sợ rời , đôi mắt sau cặp kính dâng lên thống khổ, cho rằng mình có thể buông tay, bây giờ mới phát , có khả năng này.

      ở lại để làm gì, Tô Lạc nhàng nhắm mắt lại, cảm giác cổ họng có gì chặn lại, “Ở lại làm tình nhân, là người thứ ba xen vào hôn nhân của ?” ngẩng đầu chăm chú nhìn , sao có thể ích kỉ như vậy? cưới khác, nếu đến cả trách nhiệm cũng có, vậy cũng phải Ôn Vũ Nhiên mà biết, còn , thực làm những việc khốn cùng như vậy, can dự vào hôn nhân của người khác, làm kẻ thứ ba sao?

      Chương 60:

      có phải hay nhìn lại , Tô Tử Lạc.

      Cả người đột nhiên cứng đờ, thể thừa nhận, lời rất đau đớn, là người trực tiếp mang tới đau đớn đó. Ngón tay nới lỏng. thống khổ trong mắt càng nhiều thêm.

      Tử Lạc khẽ gạt tay ra, về phía trước, mỗi bước như giẫm lên trái tim , đau đớn đến ngạt thở truyền tới lý trí, đến từng hơi thở, từng tế bào của , dường như chỉ cầm va chạm khiến tan vỡ.

      “Lạc Lạc… Em muốn đâu?” Ôn Vũ Nhiên nắm chặt tay mình, sợ nếu nắm chặt tay, làm ra hành động gì? gây thương tổn , khiến càng chán ghét .

      “Rời khỏi nơi này, mọi thứ tốt…” ngập ngừng bước từng bước, cũng quay đầu lại, giống như căn phòng kia dù có tiếp tục lưu luyến, đều phải rời , huống chi với , vẫn .

      “Lạc Lạc, em…” Trong cuộc đời này, người nhất là em. Từ phía sau truyền lại từng tiếng rất của Vũ Nhiên, lòng của chết lăng, có lợi ích gì, cuối cùng hai người vẫn thể ở cạnh nhau.

      khẽ cắn môi, bước nhanh hơn, khoảng cách giữa hai người ngày càng xa, cuối cùng vẫn thể quay lại.

      Đôi mắt Vũ Nhiên đỏ lên, cho đến khi còn thấy hình bóng , mới mệt mỏi quay lại xe, đầu tựa tay lái, ngón tay nắm chặt tay lái, cố gắng hô hấp, cảm giác thân thể mình bị cắt làm đôi.

      có sức để đối mặt, có tư cách… Tim của … Hình như… nứt ra rồi.

      Đau đớn…

      hề biết, trong chiếc xe khác, có đôi nam nữ. Người đàn ông theo thói quen hít hơi xì gà, thổi ra làn khói trắng khiến càng trở lên lạnh lẽo, làn khói che đôi mắt màu trà.

      “Húc, em có cái gì tốt, ràng chúng em kết hôn, vì sao, đều nghĩ đến ta, em sợ, em sợ ta quay lại cướp ấy khỏi tay em.” Người đàn bà dựa vào lòng Lê Duệ Húc, bả vai ngừng run rẩy, Lê Duệ Húc ôm lấy bờ vai , trong mắt lên đau lòng.

      “Em yên tâm, ta phá được hạnh phúc của em, cũng cho ta cơ hội.” Đôi mắt màu trà u ám tàn nhẫn, khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi.

      Những thứ muốn, nhất định cho kẻ nào phá hỏng, cho dù là hủy diệt, cũng cho tất cả.

      Ngón tay vỗ những lọn tóc xoăn dài của , trong lòng cảm thấy quyến luyến, điều này khiến có thể buống tha cho tất cả.

    4. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 61~65

      Edit: Ốc Sên

      Chúc cả nhà có kì nghỉ lễ vui vẻ nha =D


      Chương 61:

      Chỉ cần đồng ý, làm tất cả …

      nắm chặt bàn tay, nhìn thấy con đường mình , cuối đường, có im lặng bước .

      Rời , mọi thứ lại yên lặng như cũ, nơi này dường như chưa có xuất của , hai người chưa từng tới đây.

      Tô Tử Lạc mệt mỏi vào căn biệt thự nhà họ Lê, nhà mới của là lớn, phải rất lâu mới tới nơi, cả người rất mệt, nghĩ trong nhà có ai, trước tới nay Lê Duệ Húc đều từ sáng sớm tới khuya mới về, nhưng khi vừa bật đèn, giật mình nhìn thấy người đàn ông ngồi ghé sa lon, ánh mắt lạnh như băng nhìn , giống như người chồng phát vợ mình vượt tường.

      chỉ cười khổ, sao có thể chứ, giữa bọn họ chỉ có mảnh giấy đăng kí kết hôn.

      thương , cũng thương , cũng có làm chuyện gì có lỗi với , biết thân phận của mình, cũng biết mình cần phải gì.

      về, tôi nấu cơm.” chỉ có chút giật mình, sau đó về phía cầu thang, túi đồ trong tay càng ngày càng trở nên nặng hơn.

      đâu?” giọng vang lên phía sau , sau đó nghe thấy tiếng bước chân lại gần, khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng dáng Lê Duệ Húc như bóng ma trước mặt mình, dường như có thể vây lấy , mà vĩnh viễn thể thoát khỏi bàn tay .

      “Tôi làm.” cố gắng ngẩng đầu lên, thấy bóng hình mình trong đôi mắt màu trà của , có giả dối, cũng dối, chỉ có chân , lừa , thực làm.

      “Làm sao phải làm, tiền tôi đưa đủ sao?” Ánh mắt lạnh lẽo nhìn , đưa tay nắm chặt cằm Tô Lạc, “ làm là giả, gặp người tình cũ chứ gì?” Môi của như băng mở ra, ngón tay dùng thêm sức, cảm Tô Lạc xuất vệt xanh.

      Tô Tử Lạc đau nhìn , ánh mắt vẫn như nước, lộ thương tổn, biết, đau, chỉ có thể mình nhận.

      “Tôi có thói quen làm.” muốn cúi đầu che dấu yếu ớt trong mắt mình, nhưng người đàn ông này cho phép, muốn đôi mắt như nước của phải nhìn thẳng đôi mắt lạnh lẽo của .

      “Thói quen?” Khóe môi cong lên càng thêm lạnh lẽo, tay kia của khẽ xoa lên khuôn mặt tái nhợt của Tô Lạc, có lẽ vì mắc mưa nên nhiệt độ cơ thể xuống cực thấp.

      Ngón tay của ấm khiến Tô Lạc muốn nhanh chóng rời xa, biết vì quá lạnh, hay còn vì chưa quen với tiếp cận này của người chồng xa lạ. “Bỏ việc , nếu có người biết vợ Lê Duệ Húc này là nhân viên bé, xem sau này tôi sống thế nào thương trường?” Ngón tay dúng sức lướt qua mặt của , giọng dụ dỗ, điệu lại mang theo cảnh báo.

      Chương 62:

      Môi Tô Lạc khẽ nhúc nhích, muốn rời xa khỏi ngón tay , nhưng càng rời xa, lại càng tiến gần , dường như tất cả của , đều , người như có cái gì muốn biết mà được.

      Vợ của Lê Duệ Húc…

      phải là có ai biết hay sao?” buồn bã nhìn , ánh mắt như nước, long mi chớp như cánh bướm, có ai biết là vợ của , bởi vì vẫn là , ai biết thay đổi, hôn lễ đó tính là hôn lễ. người thân của cũng có.

      Bởi vì có ai biết, kết hôn, là người có gia đình, kết hôn, gả cho Lê Duệ Húc .

      có ai biết.” Lê Duệ Húc lặp lại lời của , đáy mắt sâu thẳm, xem thường nhìn , còn muốn thế nào, bà Lê, có cảm giác có rất nhiều thứ sao, thân phận này, địa vị này, ít phụ nữ thèm muốn có được.

      Trong mắt Tô Lạc lên chua sót, rơi vào tầm mắt của , nhưng biết…

      Vì sao bọn họ kết hôn, hiểu…

      “Bà Lê, Lê tiên sinh cần cảnh cáo , nơi này của ,” Ngón tay Lê Duệ Húc dời xuống, đặt vào trái tim , ” Nhớ kĩ, nơi này của có thể ở bên ngoài…, nhưng thân thể của , ngàn vạn lần nên nhớ là thuộc về đây, nếu chồng – Lê tiên sinh rất tức giận.” Lời của lạnh băng, khiến cho trái tim thắt lại, đây là cảnh cáo, cảnh cáo nguy hiểm đến tính mạng.

      Tô Lạc nhìn chính mình trong đôi mắt , đôi môi nhợt nhạt khẽ mấp máy.

      “Lê tiên sinh, nếu bà Lê hứa với , cũng hứa với bà Lê được ?” khẽ chớp mắt, ý nghĩ lóe lên, đêm tân hôn liền đưa về qua đêm, còn có thể cho tôn trọng sao?

      có thể làm điều muốn, vì có nghĩ phản bội, cho dù là hay là người khác.

      Trái tim , lâu nữa trong tương lai, cũng có thể quên. phải vì người khác, mà là vì tê liệt.

      Sắc mặt Lê Duệ Húc khẽ cứng lại, ngờ đưa ra vấn đề như vậy, muốn trung thành, muốn nhà của , có phải quá tham lam rồi .

      Tô Lạc nhìn sắc mặt biết được đáp án của , có khả năng. Tô Tử Lạc chỉ là thứ trang trí mà cưới về mà thôi, trong cuộc hôn nhân này, cho tới bây giờ chưa có công bằng với .

      Ánh mắt trở nên mông lung, u ám tràn ngập trong mắt , đột nhiên cảm thấy gương mặt tiến sát tới mặt mình.

      Phịch, túi đồ trong tay rơi mặt đất, trái tim yếu ớt của trấn động.

      cảm thấy đôi môi mình có chút ướt, mở mắt ra, gương mặt người đàn ông ngay trước măt, cái gì đây, biết, chỉ biết, đôi môi người đàn ông này dính vào môi , môi của giống như môi của Ôn Vũ Nhiên, xưa nay Ôn Vũ Nhiên đều rất nhàng, còn chỉ chạm vào môi , môi cũng lạnh như băng, có thể cảm nhận được lạnh giá từ trong tim .

      Chương 63:

      cũng có xâm nhập, chỉ là chạm vào, khi kịp phản ứng lại, vội vàng đẩy ra, chạy thẳng lên tầng, quên cả nhặt những đồ vật rơi đất và chiếc cặp của , tay đặt môi của mình, trong lúc đó, mặt đỏ bừng lên.

      Đây là người đàn ông thứ hai thân mật với , người thứ nhất chính là Vũ Nhiên, nhưng cũng chưa bao giờ thân mật với như vậy, cũng muốn hỏi, cũng muốn thân mật hơn.

      Lê Duệ Húc vòng tay trước ngực nhìn chạy như gặp quỷ kia, giống như người điên đẩy ra, bờ môi khẽ cong, nghe được thanh đóng cửa mạnh, môi khẽ nhếch, có chút độc, đưa tay sờ cằm, ngu ngốc, đâu có đáng sợ như vậy, chỉ nụ hôn mà dọa cho sợ như vậy, cũng có ăn , mà

      Ăn tươi nuốt sống .

      cúi đầu, nhìn mặt đất đống thứ linh tinh, đều cũ hết rồi, hẳn là mau cho thùng rác, còn giữ làm cái gì, xoay người, chuẩn bị rời , sau khi mấy bước, lại quay đầu lại, thậm chí còn thân hình cao quý của còn ngồi xổm xuống, nhấc túi đồ cũ lên. biết những thứ này cũ thế nào, hay ý tưởng vừa rồi của khiến tức giận.

      Ngón tay nắm chặt, cứ như vậy mở ra, đồ vật trong túi rơi hết ra ngoài.

      Quần áo, sách, vở, thậm chí còn có cả áo con, môi của khẽ mím lại, có chút ghét bỏ nhìn chằm chằm những thứ rơi mặt đất, còn ở đây làm gì, rời hơn, vẫn nhặt nên, nếu là ngày thường sớm bỏ rồi. tại, giống thằng ngốc, đứng ở đây, nhìn chằm chằm đống đồ linh tinh.

      ngồi xổm xuống, nhặt từng đồ lên, cầm lên chiếc áo nữ tính, bảo thủ, môi của khẽ nhếch, khẩu khí có chút ghét bỏ, sau đó cầm lên chiếc quần lót màu trắng thuần khiết rất sạch , mặt ngoài có bất kì họa tiết nào, tính tình này là như nào vậy, có khi đến nội y mặc cũng có thể nhìn ra hình dáng. Cuộc sống này bình thường, có gì mới mẻ.

      lại cầm lên quyển vở , vừa định bỏ vào, quyển vở lại bị gió thổi lật mở ra tờ, mặt giấy có vẽ bức ảnh, bông hoa oải hương màu tím được vẽ thành vòng tròn, tuy chỉ có vài nét bút, lại có chút thú vị, lật từng tờ, sắc mặt trầm xuống, cso nặng nề nên lời, khác với cảm giác của , ánh mắt lại buông lỏng, có thưởng thức, coi như đây là thiết kế, tự nhiên có thể nhìn ra cái gì đó, cất tất cả vào túi, còn giữ lại mấy quyển vở.

      cầm chiếc túi, lên bậc thang, khóe môi cong cong, mê hoặc lòng người, người đàn ông này cần gì cũng khiến cho các mê mẩn điên đảo, có thể cho biết thiên đường đẹp đẽ thế nào cũng có thể cho biết địa ngục tàn khốc ra sao.

      Tô Tử Lạc nằm lì giường, chôn mặt vào trong chiếc gối mềm mại.

      Chương 64:

      Có thể nhìn ra, hai tai của nàng đỏ bừng, vốn hay thẹn thùng, người này tuy là chồng nhưng vẫn xa lạ với , thực dọa rồi.

      ngẩng đầu lên, hé ra gương mặt bình thường vì hai má ửng đỏ lại trở nên có thần hơn, luống cuống trong ánh mắt giảm xuống.

      Làm sao có thể chứ, tự cười mình, vẫn là người của hai thế giới mà.

      Từ cửa truyền lại tiếng gõ cửa, cắn cắn môi mình, lúc lâu mới rời khỏi giường, tay đặt nắm cửa, biết có nên mở cửa hay , ở trong này, ngoài ra, cũng chỉ có người nữa chính là Lê Duệ Húc, bây giờ người chồng này khiến thể hiểu .

      Cho đến khi tiếng gõ cửa còn vang lên, đặt tay lồng ngực, sau đó thở dài nhõm, hình như, rời .

      khẽ chớp mắt, rất nhanh, tiếng gõ cửa lại truyền tới, môi của mím chặt, ngón tay nắm chặt nắm cửa, biết phải làm sao.

      Cuối cùng, hít hơi sâu, vặn nắm cửa.

      Cửa mở ra, thân hình cao lớn chắn trước mặt , trước mặt người đàn ông, người phụ nữ luôn là kẻ yếu, trước mặt Lê Duệ Húc, từ đầu tới cuối, Tử Lạc luôn luôn thể xoay xở được, thân thể cao lớn đứng trước mặt , che hết ánh sáng của .

      Môi của khẽ nhúc nhích, ngẩng đầu, luống cuống.

      “Bà Lê, Lê tiên sinh tới muốn cho biết, đồ của bị rơi.” bàn tay thoải mái đưa túi đồ lên, Tô Lạc vội vàng nhận lấy, ôm túi đồ vào lòng mình.

      “Cảm ơn.” giọng nho , nếu chăm chú nghe cũng nghe ra vừa cái gì.

      Lê Duệ Húc nghiêng người tựa vào bên cửa, nhìn Tô Lạc ôm túi đồ trong lòng, có chút đề phòng cẩn thận nhìn , giống tên cướp, tại trong lòng Tô Lạc chính là tên cướp nụ hôn của .

      Lê Duệ Húc đột nhiên bước về phía trước, ngoài ý nghĩ, thấy cũng lui về phía sau từng bước , môi của hình như càng cong lên, cho là cái gì, sói háo sắc, vẫn chưa thỏa mãn dục vọng, nhìn thân hình mỏng manh của , cuối cùng dừng lại trước bộ ngực phập phồng của , quả nhiên rất . (Ốc: Sax, háo sắc, sao nhìn ngực ng ta ????)

      Tô Lạc nhìn thấy ánh mắt của hề khách khí, sắc mặt biến đổi liên tục, hồi xanh, hồi trắng, hồi lại hồng.

      dùng sức ôm chặt túi đồ trước ngực, ánh mặt của giống như muốn xóa sạch quần áo người .

      Lê Duệ Húc cuối cùng cũng có chút ý tốt thu hồi lại ánh mắt của mình, lại nhìn gương mặt nhắn đầy vẻ đề phòng của .

      “Bà Lê, em quên bây giờ là mấy giờ rồi chứ?” Vẻ mặt từ khi gặp luôn lạnh như băng, lúc này lại có chút phóng đãng quan tâm, đưa cổ tay lên, nhìn chiếc đồng hồ.

      “Tám giờ, bà Lê, em được quên, bây giờ là giờ cơm chiều, có phải em muốn Lê tiên sinh đói chết , sau đó chiếm hết tài sản của ?” Giọng vẫn nghiêm trang, chỉ là trong lời vẫn có thể nhìn ra phần đùa cợt, dường như phải chính ra vậy, vẫn là mà.

      “Xin lỗi…” Tô Lạc có chút xấu hổ cười, vừa rồi quá gấp gáp, quên mất, hôm nay còn chưa có nấu cơm, vội vàng đóng cửa, muốn đóng cửa thay quần áo, sau đó nấu cơm, cửa vừa mới đóng được nửa, bị tay mãnh mẽ ngăn lại.

      Chương 65:

      Tô Lạc ngạc nhiên nhìn lên, chiếc túi trước ngực sắp đè chết rồi.

      Thân hình cao lớn của Duệ Húc chen chúc vào, làm cho lúng túng.

      “Bà Lê.” Lê Duệ Húc gọi bằng cái tên tự đặt, thân thể từ từ cúi xuống, lúc này, ánh mắt của bọn họ chỉ cách nhau mười cen-ti-mét, đều có thể nhìn hình bóng của đối phương, rất ràng.

      Ánh mắt màu trà đối diện ánh mắt màu đen giống như hai linh hồn trực tiếp va vào nhau.

      Thi thoảng Tử Lạc lại chớp mắt, lông mi mượt mà rung động như lướt qua da mặt Duệ Húc, nếu như phải giữa bọn họ còn có túi đồ khoảng cách còn gần hơn, Tô Lạc đứng chết lặng, bởi vì, túi đồ này thực quá nặng, bây giờ cũng có cách nào đặt xuống, cái túi này cũng thành thứ bảo vệ a.

      tay Lê Duệ Húc đặt cửa, tay chậm rãi giơ lên.

      Tô Lạc vội vàng nhắm chặt hai mắt, biết có phải muốn đánh hay , thân thể co rúm lại, đáng thương, hàng lông mi rung rung, dường như chỉ cần chút nữa, có những giọt nước trong suốt rơi xuống.

      Lê Duệ Húc thực loại cảm xúc dở khóc dở cười.

      này cho rằng muốn đánh , còn từ trước đến giờ chưa bao giờ đánh con , huống chi là vợ mình, Tô Lạc vẫn gắt gao nhắm chặt mắt, lại có cảm giác ấm ấp trêm mặt của mình, mặt rất lạnh, bởi vì bị dính mưa, bây giờ còn chưa có ấm lên chút nào.

      cảm giác có hơi thở ấm áp chạm đến da mặt , từ từ mở mắt ra, ngờ lại nhìn thấy được ý cười mặt Duệ Húc, giống như ánh mặt trời nhảy nhót sông băng, phá bỏ hình ảnh lạnh lùng của trước đây.

      Tuy rằng phải là nhiều, giống như khe hở tảng băng lớn, cũng đủ sức hấp dẫn khiến người khác ngạt thở.

      biết cười sao? biết cười sao? Tô Lạc chớp mắt, nếu như phải hai tay ôm túi lớn, dùng sức xoa xoa đôi mắt mình, người đàn ông này bình thực lạnh như băng, nụ cười lại có thể xuất mặt , là kì quái.

      Mà tay đặt mặt lại ấm như vậy, hoảng hốt, có cảm giác lo lắng. Nhìn người đàn ông này chỉ cảm thấy rét lạnh có chút ấm áp nào, cũng chưa bao giờ có cảm giác lo lắng từ khi gặp .

      Vì sao… Tay lại ấm như vậy, chạm vào làn da của , giống như ly trà ấm giữa ngày đông. có chút mê muội, biết có phải do bây giờ quá tối hay .

      Lê Duệ Húc thu lại tâm tình của mình, làn da dưới tay mỏng cũng lạnh, lại rất mịn màng, đây là làn da của trẻ, cần đồ dưỡng da, cần mĩ phẩm mà vẫn trắng nõn.

      Ánh mắt sáng lên, chẳng nhẽ bị cuốn hút lên mới có cảm xúc khác thường này, chỉ muốn thử chút, lại thấy chán ghét. có cảm giác thích thú, cảm giác vui vẻ… Có điều, muốn nõi với .

      “Bà Lê.” Tiếng của có sức hút như nam châm, có lạnh, có thành thục của người đàn ông trưởng thành, là tốt, bình tĩnh, ổn định.

    5. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 66~70

      Edit: Ốc Sên
      Chúc cả nhà tuần mới vui vẻ <3


      Chương 66:

      “Bà Lê, chuyện vừa rồi, có lẽ, xem xét.” chậm rãi , ánh mắt nhìn chằm chằm, từng chữ, giọng mạnh mẽ giống như tiếng tim đập của .

      Phịch tiếng, túi đồ trong tay Tô Lạc rơi xuống lần nữa, nhịp tim của cũng như hơi thở, có chút rối loạn.

      Lê Duệ Húc buông chiếc cằm nhắn ra, cúi đầu, môi khẽ mím lại, bởi vì chiếc áo con màu trắng của lại rơi ra ngoài, thậm chí lại rơi ngay giày của , xoay người, khóe môi khẽ cong lên, có lẽ chính cũng biết, tâm tình bây giờ so với lúc vừa trở về tốt hơn rất nhiều, thể , có chút hảo cảm với có bộ dạng ngơ ngác này. Chỉ là rất nhanh, sắc mặt lại lạnh lẽo trở lại.

      Đôi mắt màu trà thoáng nét u, quá lạnh.

      Phía sau là tiếng đóng cửa vội vàng, dường như mặt đất cũng rung lên, bước chân dừng lại, môi mỏng khẽ mím, sau đó tới phòng mình.

      Tô Lạc vội ngồi xuống, đem quần áo con nhét trở lại túi, mặt sắp bị luộc chín rồi.

      Động tác của đột nhiên dừng lại, ngón tay rủn rẩy rớt xuống, vừa rồi gì.

      Có thể xem xét… Câu kia của , nếu tôi hết mình vì , cũng như thế với tôi sao.

      ngây người hồi lâu, biết mình hít thở như thế nào, tay sờ mặt mình, vẫn cảm giác được độ ấm lưu lại. Thực rất ấm, cúi đầu, nhàng cắn môi, thể , động tác đơn giản của người đàn ông đó lại khiến trái tim rộn ràng.

      nhàng thở ra, đứng lên, gương mặt bớt đỏ, cũng qua tuổi nằm mơ, qua tuổi ảo tưởng, vẫn luôn biết. chỉ là người khách qua đường trong cuộc sống của , mà cũng chỉ là người đường trong cuộc đời .

      đem quần áo treo lên, rất gọn gàng, tủ quần áo quá lớn, quần áo của lại đơn giản và ít, quả nhiên hợp nhau.

      lấy lại tinh thần, chuẩn bị xuống tầng nấu ăn cho người kia, khi mở cửa, cả người sững lại, tay đặt lồng ngực, rất kì quái, khi trở về, nơi này rất đau đến nỗi muốn sống, nhưng bây giờ cảm giác đó mất rất nhiều.

      nhắm mắt lại, đôi môi khẽ cong, nghĩ tương lai tốt hơn. quên, nhất định quên.

      xuống tầng, tới phòng bếp, đúng như những gì Lê Duệ Húc , nơi này trừ thời gian người giúp việc tới làm, cũng rất ít có khách tới và từ khi bắt đầu nấu ăn ở đây, người đưa thức ăn sẵn từ bên ngoài cũng có tới.

      Chương 67:

      Có phải có chủ ý, mời làm đầu bếp riêng của nhà

      vào trong phòng bếp, đeo tạp dề lên, nhàng thở dài tiếng, sau đó mở tủ lạnh, tủ lạnh lại đầy thức ăn.

      “Này… Lê sinh sôi,” tự với mình, vốn tưởng rằng có ai ở đó, nhưng trong gian lại vang lên giọng .

      “Ừ.” chữ ừ thản nhiên, cũng khiến giật mình xoay người, biết Lê Duệ Húc đứng ở cửa từ khi nào, giống như hồn ma vậy, đến là đến, .

      “Em có vấn đề gì sao?” khẽ nhíu mày, đôi mắt màu trà có chút buông thả, thiếu vẻ lạnh lùng lãnh khốc thường ngày, lúc này mới có chút giống con người a. người đàn ông bình thường.

      Tô Lạc suýt nữa làm rơi đồ ăn xuống, trừng mắt nhìn Lê Duệ Húc cái, sao tự nhiên lại xuất iện ở đây chứ, dọa chết rồi.

      “Bà lê, phải em gọi tôi sao? Ánh mắt của em là ý gì vậy?” hai tay vòng trước ngực dựa vào cửa, đối với lên án trong mắt này, có chút khó hiểu. này quả nhiên là người khó lý giải.

      “Vì sao tới đây mà gì?” Tô Lạc đặt đồ ăn lên bàn, tới ngoài ý muốn.

      “Nơi này là nhà của , nghĩ đâu cũng được.” hiếm thấy, lại nhiều như vậy. nên cảm thấy vinh dự và may mắn mới đúng, chẳng lẽ lúc nào cũng muốn nhìn thấy lạnh lẽo của , sau đó giống như tượng gỗ, còn muốn mệt mỏi như vậy.

      Tô Lạc hít hơi sâu, có lẽ vì nguyên nhân vừa rồi, cũng bởi vì bọn họ ở chung cũng chưa được lâu lắm, phải chăng, người đàn ông này cũng khó sống chung như vậy, cho nên sợ hãi và bài xích đối với cũng giảm rất nhiều.

      cất lại phần thức ăn vào trong tủ lạnh, ” Chúng ta ăn hết.” bọn họ chỉ có hai người, làm sao có thể ăn hết nhiều đồ ăn như vậy, cho dù là heo cũng thể, mặc dù là có tủ lạnh, nhưng để quá lâu cũng tốt.

      “Ăn hết bỏ là được.” Lê Duệ Húc đứng thẳng người, tới ghế sa lon, cứ việc bỏ , tiền nhiều, ném nhiều, ném ít cũng đau lòng.

      Tô Lạc nghe xong câu vô tâm đó đáy lòng có chút đau, có phải cái gì cũng có thể bỏ , đồ ăn, con người, cũng có thể sao?

      Trong lúc này, cảm giác rất xúc động, đến cuối cùng, vẫn quên rằng, bọn họ chỉ là vợ chồng danh nghĩa mà thôi, bỏ hay bỏ có gì khác nhau.

      bắt đầu trầm mặc, dường như xung quanh mình có ai.

      Lê Duệ Húc ngồi ghế sa lon, vắt chân lên, cầm lấy điều khiển từ xa, mở ti vi, ngoài ý muốn, nhắm mắt lại, nghe thanh truyền từ phòng bếp ra, đinh đinh , bao lâu rồi, nghe thấy thanh này, vài năm.

      đưa lưng tựa vào ghế sa lon mềm mại, nhắm mắt, lúc này, thiếu lạnh lùng, có nhiều hơn chút mệt mỏi buông lỏng, cho dù là máy móc cũng có lúc hỏng, huống chi là con người, bỏ xuống thân phận tổng tài tập đoàn Húc Nhật, cũng chỉ là người đàn ông bình thường, xoa xoa hai bên ấn đường, môi mỏng khẽ mím, có chút vui.

      Chương 68:

      biết qua bao lâu, khi ngửi thấy mùi thức ăn, mới mở mắt ra, vài món ăn, màu sắc thoạt nhìn rất vừa mắt, biết mùi vị cũng rất tuyệt.

      cầm đôi đũa, tại có chút quen tay, dù sao cũng là người Trung Quốc nên học cách sử dụng đũa, gắp miếng cho vào miệng, ở môi có vị cá, ngon, có lẽ những món này có gì mới, nhưng lại vẫn ngon miệng.

      Tô Lạc xới hai bát cơm, bát cho , bát cho , buồn bực ăn bát cơm của mình, có thoải mái như , đột nhiên, đôi đũa xuất trước mặt , sau đó miếng thịt đặt trong bát .

      ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trang của người đàn ông, “Ăn cơm,” tiếng, sau đó mới gắp đồ ăn lên bát mình, ngoài áy náy, cũng bắt đầu nhớ rằng người vợ, chẳng trách ít thịt như vậy, ngay cả ngực cũng có, chỉ ăn có như vậy, có thể béo sao?

      “Cám ơn.” Tô Lạc nhợt nhạt cười, nụ cười đơn thuần, lại khiến Lê Duệ Húc hừ lạnh tiếng, lại cầm đũa gặp núi đồ ăn đặt vào bát , sau đó cảnh cáo nhìn , dường như …, nếu ăn hết, Lê tiên sinh tuyệt đối để yên.

      “Nhiều lắm.” Tô lạc khẽ nhíu mày, ngày thường ăn rất ít, nhiều như vậy, ăn sao được. trộm nhìn Lê Duệ Húc, chỉ lạnh lùng liếc nhìn cái, trong mắt thảo hiệp, làm hoàn toàn hiểu .

      cự tuyệt nổi, chỉ có thể ăn hết, cố gắng ăn hết.

      Nhìn thấy ăn từng miếng thức ăn trong bát, Lê Duệ Húc cảm thấy chính mình hôm nay đặc biệt ăn rất ngon, có thể vì này nên ăn ngon hơn mọi ngày, thường ăn những bữa tiếc lớn ở khách sạn, bây giờ lại bị những món ăn đơn giản này mê hoặc, này hẳn là có cảm giác rất hạnh phúc mới đúng, Lê Duệ Húc rất ít khi vì con mà mua thức ăn, dù phần lớn là ăn.

      “Tô Tử Lạc.” Lê Duệ Húc buông đôi đũa trong tay xuống, nhìn .

      Tô Lạc ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn lại, sao thế.

      “Tô Tử Lạc, công việc kia bỏ , nếu em muốn làm, tôi giúp em tìm công việc, tập đoàn Húc Nhật cũng được.” Ngón tay Lê Duệ Húc nhàng vỗ về chiếc nhẫn đeo ngón tay giữa, trong mắt có kiên trì được phép thỏa hiệp.

      Môi Tô Lạc khẽ mấp máy, cúi đầu, nuốt xuống chua sót.

      “Em biết rồi.” thào , thanh nhàng, khẽ thở dài. biết, cho dù là muốn, thể cự tuyệt người đàn ông này.

      ăn bát cơm vô vị này, mà giữa khí như vậy, dường như lạnh lùng hơn, thoải mái vừa rồi, tiếp cận, giống như bọt biển, chỉ cần khẽ đụng vỡ tan. Câu Lê tiên sinh, bà Lê cũng trong khoảnh khắc đó cũng tan biến.

      Lê Duệ Húc khẽ nhíu mày, thích trầm mặc như vậy, cuối cùng chỉ có thể đẩy chiếc ghế ra, nhanh về phía cầu thang lên tầng.

      biết, khi xoay người trong nháy mắt đó, có nhìn thấy ánh mắt Tô Lạc hồng lên, cố gắng chớp hai mắt, ăn miếng cơm, cố gắng nhai nuốt, đem chính nước mắt của mình bức trở lại.

      cố gắng ăn hết bát cơm vào dạ dày, phát mình ăn quá no, bụng có chút khó chịu, đưa tay lên xoa bụng, ánh mắt nhìn về phía cánh cửa đóng chặt.

      tự giễu cười, xoay người, vẻ mặt u sầu, bưng bắt đĩa bàn, cảm thấy mình rất mệt mỏi, mệt mỏi thực . Mệt đến còn chút hơi sức.

      Chương 69:

      lên tầng, tới gian phòng của mình, gian phòng kia, vẫn ở trong đó.

      Đóng cửa lại, nằm lỳ giường, biết vì cái gì, có cảm giác đau xót.

      Bên ngoài truyền tới tiếng nước, mở mắt ra, đứng lên, tới bên cửa sổ, nhìn thấy người đàn ông kia bơi trong nước, hình như rất thích bơi lội, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy, ngồi bên cửa sổ, cứ như vậy nhìn, nơi này ngoài trừ ra chỉ có mình .

      đơn, mà cũng biết, cũng đơn sao?

      biết câu kia của có tính hay , nhưng nơi này quả nhiên xuất nào nữa.

      cứ như vậy nhìn chớp mắt, bởi vì ở đây còn ai ngoài , cũng chỉ có thể nhìn hoặc nhìn chính mình, nơi này yên tĩnh khiến cho người khác ngạt thở, cũng chỉ nhìn để tìm ra hơi thở.

      Có lẽ trái tim bắt đầu nghẹn thở.

      Đôi mắt tình cờ nhìn thấy Lê Duệ Húc nổi lên mặt nước, thấy được dưới ánh đèn, nước trước ngực rơi xuống hồ, làn da màu đồng trở nên ràng sáng bóng, rất gợi cảm, nhàng thở dài, sau đó quay lưng, ngón tay đưa , bức màn buông xuống. Cái gọi là phi lễ chớ nhìn, hay tại bức màn dày khiến cho cả phòng tối lại, cũng yên tĩnh nhiều, giống như chỗ ở trước của , chỉ có thể im lặng sống. nằm giường, cũng ngẫu nhiên nghĩ tới Ôn Vũ Nhiên, vẻ mặt vẫn có thương, nhưng chỉ có , đủ sao?

      ngủ mơ màng, cũng nằm mộng, mơ thấy những ngày tháng họ ở bên nhau, nhưng đưa tay ra muốn chạm vào, cái gì cũng có.

      Ánh nắng sớm chiếu thẳng vào phòng, rọi lên người , đưa tay che lấy đôi mắt, biết có phải đêm qua ngủ quá muộn, có cách nào tỉnh dậy, muốn xoay người tiếp tục ngủ, lại bị trận thanh tiếng đập cửa hù dọa. vội vàng ngồi dậy, xoa hai mắt mình, sau đó xuống giường mở cửa.

      Cửa mở, trước đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ của , người đàn ông kia mặc quần áo chỉnh tề, có chút khó chịu nhìn chằm chằm áo ngủ người Tô Lạc, cũng biết bao nhiêu năm, màu sắc phai nhạt, tóc của vì ngủ nên có chút rối, ánh mắt mông lung, thỉnh thoảng còn đưa tay dụi mắt, cái miệng khẽ mở, còn ngáp cái, nhìn , khóe môi khẽ cong, hình như dậy sớm, bởi vì có thói quen làm việc sớm. Cho nên, buổi sáng dậy rất sớm, bây giờ thêm cả thói quen mỗi ngày ăn bữa sáng làm, nghĩ tới hôm nay được ăn, có chút thoải mái, có lẽ vì ba bữa được ăn đầy đủ, gần đây dạ dày rất thoải mái, so với trước có tinh thần để làm việc hơn nhiều.

      Lê Duệ Húc buông tay xuống, lắc lắc đầu, tự nhiên đem tay đặt lên mái tóc rối của , tuy rằng rất tối, nhưng rất mềm mại, mùi hương của dầu gội, giống mùi nước hoa của khác, rất dễ chịu, gắt mũi.
      Chương 70:


      nhàng xoa tóc Tô Lạc, động tác mang theo chút bất lực, dường như biết làm gì với , động tác đơn giản như vậy, lại khiến hai người lặng , bọn họ giống như hai người xa lạ ở chung dưới mái hiên, khi nào lại biến thành thân mật thế này.

      Lê Duệ Húc thu hồi tay mình, để ở phía sau lưng, ngón tay mất tự nhiên nắm chặt, ánh mắt tối lại, nhiều năm như vậy, Lê Duệ Húc lần đầu tiên có cảm giác kì quái.

      “Bà Lê, em là heo sao? Ngủ nhiều như vậy, em muốn để chồng em đói chết đúng , sau đó mang hết giả sản của chồng em tìm người đàn ông mới?” xoay người, đưa tay đút vào túi quần, lời trêu đùa .

      Tô Lạc sửng sốt hồi lầu mới lấy lại tinh thần, tay đặt đầu mình, tóc vẫn lưu lại hơi ấm của , xung quanh là mùi hương của , mùi hương đơn giản, vẫn cho rằng đàn ông dùng nước hoa rất kì quái, vì sao khi ngửi thấy người của , cảm thấy rất tự nhiên, rất cao quý.

      “Lê tiên sinh, tại mới năm giờ, ngày hôm qua, mười giờ đêm mới ăn cơm.” Tô Lạc đóng cửa lại, như vậy cũng thể ra ngoài, mặc dù còn ai khác, nhưng bộ dạng tại của , cảm giác muốn xin lỗi chính mình, cũng xin lỗi .

      đóng cửa lại, tựa lưng cánh cửa, sau lưng cảm giác lạnh, hiểu sao cảm thấy rất lạnh, chữ chồng kia của , như tảng đá lớn, ném thẳng vào tim , trái tim như bị bật ra.

      nhàng thở dài, bắt đầu thay quần áo, chịu phận bất hạnh làm đầu bếp của Lê tiên sinh kia, cưới về là người vợ vô dụng, lại là đầu bếp hữu dụng.

      Đợi khi chuẩn bị xong xuôi, mới xuống tầng, Lê tiên sinh của , lúc này ngồi đọc báo, chỉ tùy ý lật qua tờ báo, lông mày ngẫu nhiên nhíu chặt lại, lông mày so với Ôn Vũ Nhiên còn dày hơn, biết có phải miêu tả đúng hay , phát , người muốn quên, như thế nào lại luôn vô tình xuất trong đầu .

      “Hôm nay muốn ăn cái gì?” dừng bước, hỏi .

      Lê Duệ Húc vẫn ngồi yên ghế, ngay cả đầu cũng ngẩng lên.

      “Ăn gì cũng được.”

      Mấy chữ ngắn ngủi, sau đó lại tập trung vào đống giấy báo, hết trang này tới trang khác, ngoài ý muốn, phát hề nhìn tới phần giải trí, cho nên tờ báo trong tay thực là lãng phí.

      Ăn gì cũng được, khó ăn, trong lòng Tô Lạc lại hiểu thêm về , nhưng đoán sai rồi, Lê Duệ Húc từ trước đến nay là người đàn ông hay bắt bẻ cực kì.

      “Ồ.” khẽ thốt lên, rồi vào trong bếp, thi thoảng có thanh cắt thái từ trong phòng bếp truyền ra, bên ngoài có tiếng lật tờ báo, động tác của hai người khiến cho buổi sáng trở nên đặc biệt hơn, cảm giác bình yên, cũng chỉ ở cùng với người xa lạ.

      Lê Duệ Húc ăn xong đồ ăn, cầm cặp da lên chuẩn bị xuất phát, cũng có cái gì cần dặn dò, cũng gì, đây chính là tính cách của , cũng có tham vọng gì hơn với .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :