1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Chồng Máu Lạnh - Hạ Nhiễm Tuyết (5 quyển)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 21~25

      Edit: Ốc Sên

      Chương 21:

      Cuối cùng vẫn mím chặt môi, trầm mặc ngồi đó, bát súp kia khá lớn, nếu muốn thêm bát, biết người khác có coi là heo , đưa mắt nhìn thoáng qua ngồi bên cạnh, ràng uống trước , mà lại uống chậm như vậy, thấy đôi môi đỏ mọng của miệng bát, đôi môi nho , trong lòng lại có chút xúc động, muốn nhấm nháp đôi môi đỏ kia, có phải hương vị của cũng giống như bát súp kia. Ngọt ngào ấm áp.

      Rất nhanh, cười lạnh tiếng, chính là muốn.

      Ánh mắt người đàn ông lạnh như băng, khiến cho người khác phải rùng mình, khiến cho Tử Lạc có chút bất an, co rúm người lại, ánh mắt kia mang theo cảm giác xâm lược, khiến được tự nhiên.

      nhanh chóng uống hết bát súp, sau đó lấy chút tiền lẻ từ trong túi.

      Lê Duệ Húc cũng lấy ví của mình ra, cầm chiếc thẻ màu vàng, đưa cho chủ quán, nhưng chủ quán nhìn chiếc thẻ trong tay như nhìn vật ngoài hành tình, sau đó : “Xin lỗi , chỗ chúng tôi buôn bán , có dùng thẻ.” Chủ quán ngượng ngùng sờ sờ đầu, chỗ ông có quét thẻ a, muốn nhận cũng thể nhận a.

      Ánh mắt Lê Duệ Húc khẽ đen lại, đôi mắt màu trà có chút hài lòng, lại có chút xấu hổ. cố gắng nhìn trong ví tiền, bên trong trừ bỏ số thẻ màu vàng cũng còn cái gì nữa, những nơi ngày thường đến toàn dùng thẻ, cho nên có mang tiền lẻ bao giờ.

      Bây giờ, ngồi ở đây, súp cũng uống, cũng đâu thể ăn quịt, tay đặt cổ tay của mình, khẽ xoa chiếc đồng hồ đắt tiền, do dự chút nào tháo xuống, đây là chiếc đồng hồ mua khi công tác ở Pháp, thế giới chỉ có năm chiếc, cũng coi như hiếm hoi, thiếu tiền, cho dù có, cũng chỉ di cẩn thận làm mất.

      “Tôi để cái này ở đâu, ngày mai có người tới trả tiền rồi lấy lại.” cúi đầu nhìn nhìn đồng hồ trong tay mình, bên ngoài màu trắng thuần khiết, kim đồng hồ ngừng quay, màu trắng này chính là kim cương, những chiếc kim đều được làm thủ công do người Nam Phi làm. Người biết xem hàng chỉ cần nhìn là biết. Thứ có giá trị như này, có thể mua bằng mấy ngàn, mấy vạn, thực là nằm mơ.

      đưa tay mình ra, mà chủ quán nhìn thoáng qua, vừa định nhận lấy, lại bị bàn tay bé ngăn lại.

      cần, để tôi trả cho.” Tử Lạc lấy thêm tiền lẻ đưa cho chủ quán, rồi mới nhìn nhìn Lê Duệ Húc, nhìn trong sâu ánh mắt thấy hình dáng gầy gò của chính mình, ràng như vậy, hóa ra vẻ mặt lại trầm trọng như vậy a.

      “Vì sao?” Lê Duệ Húc thản nhiên hỏi, đưa tay đeo đồng hồ vào cổ tay, từ chối ý tốt của , quan hệ của họ, đâu chấm dứt đơn giản như vậy, sau này, trả lại cho gấp bội, chỉ cần chấp nhận, chịu đựng.

      Chương 22:

      Tử Lạc khẽ chớp mắt, ánh mắt lại cong cong như vầng trăng, chỉ là bát súp, có thể mời mà, trả lời , bọn họ gặp lại nhau nữa, trong lúc đó, giống như là mang cùng cảm xúc, bao giờ gặp lại nhau nữa.

      nắm chặt chiếc áo người, xoay người, từng bước từng bước về phía nhà mình, nơi đó, có thể là nhà sao? mỉm cười nhàng lại nhanh chóng buồn bã.

      lấy chiếc điện thoại trong túi, dấu hiệu gì, cũng có tin tức gì cả, hít hít mũi, cố gắng an ủi mình, tự với mình, rất bận, rất nhiều việc cần giải quyết. Cho nên có thời gian giành cho .

      “Vũ Nhiên, yên tâm, em chăm sóc mình tốt.”Đôi môi khẽ nhúc nhích, trong gió, cảm xúc đan xen nhau, biết là của hay là của .

      Lê Duệ Húc nhìn bóng lưng ngày xa, đôi môi mỏng mím chặt hơn.

      về xe của mình, bóng kéo dài phía sau, đúng như vậy, bọn họ đều làm bạn với chiếc bóng của mình.

      Cho nên, bọn họ thực rất đơn.

      Trong phòng khách tầng bốn mươi lăm của tập đoàn Húc Nhật, đây là nơi để bàn bạc công việc làm ăn, cũng là trung tâm vị trí của tòa nhà. Toàn bộ quyết định, mệnh lệnh đều từ đây ra, dưới có mấy nghìn công nhân, chỉ cần câu, có thể khiến họ mất việc, cũng có thể khiến họ sung sướng.

      Ôn Vũ Nhiên lấy điện thoại di động ra, nước uống dưới ba cốc, người vẫn chưa xuất , vẫn chưa nhìn thấy người, cố gắng chờ đợi, mở di động ra nhìn, có tin nhắn chưa đọc, mở ra, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, là Lạc Lạc.

      “Em biết bận nhiều việc, cần lo lắng cho em, em rất khỏe.” Vài dòng ngắn ngủi khiến tâm trạng Ôn Vũ Nhiên có chút thoải mái, cảm nhận được dịu dàng trong trái tim, rồi lại áy náy.

      Xin lỗi, Lạc Lạc, chờ chút, chờ chút…

      cất điện thoại di động của mình , toàn tâm toàn ý chờ đợi người đàn ông được xưng là kì tài thương mại.

      Lê Duệ Húc, tổng tài của tập đoàn Húc Nhật, chỉ có ba năm ngắn ngủi, mà dùng sắc bén và ánh mắt chính xác, đưa tập đoàn Húc Nhật mở rộng gấp ba lần, những thuận lợi đưa tập đoàn Húc Nhật lọt top trăm doanh nghiệp toàn cầu, cũng khiến mình trở thành người đàn ông giỏi nhất, chính là kì tài thương mại, cũng là thương nhân trời sinh, bây giờ lại sở hữu nhưng người mẫu sáng giá nhất.

      Tai tiếng về phụ nữ của cũng rất ít, nào thân cận bên , điều này càng khiến cho rất nhiều điên cuồng vì , cho dù biết là kẻ lãnh khốc vô tình, coi phụ nữ ra gì, cũng bất kì ai, nhưng vẫn có số lớn phụ nữ rào trước đón sau, như con thiêu thân lao vào , nghĩ ngày nào đó mình ngồi chiếc ghế phu nhân tổng tài tập đoàn Húc Nhật…

      “Ôn tiên sinh, tổng tài của chúng tôi còn họp, có muốn thêm ly nước?” thư kí lễ phép hỏi, cắt đứt suy nghĩ của Vũ Nhiên, thư kí lại nhìn thoáng qua người đàn ông này, ngồi đây đợi gần hai giờ, kiên nhẫn a, tổng tài của bọn họ là người làm việc điên cuồng, khi làm việc thể quấy rầy, nếu bị mắng còn mặt mũi, và hơn nữa được về nhà sống với số tiền dành dụm được.

      cần, cảm ơn.” Ôn Vũ Nhiên thản nhiên lắc đầu, vẫn ngồi ghế sa lon ở phòng khách, đợi gần hai giờ, cũng có cái gì khó chịu, có rất nhiều người ngay đến cả phòng khách của tập đoàn Húc Nhật còn thể bước vào, coi như vẫn còn hi vọng .

      Chương 23:

      Nếu tập đoàn Húc Nhật có thể chấp nhận hạng mục kia, cho dù bọn họ chấp nhận nửa giá, tất cả nợ nần của Ôn thị đều có thể giải quyết, có thể khiến Ôn thị bị tổn thất tài chính lớn, nhưng nếu muốn, kiếm lại cũng có gì khó, chỉ cần người kia đồng ý là tốt rồi.

      Bọn cũng có qua lại với nhiều người, nhưng biết người đàn ông kia phải dễ chọc, nên mới là Lê Duệ Húc.

      tựa lưng vào ghế sa lon mềm mại, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, biết đây mới là bắt đầu, chuyện với Lê Duệ Húc, chính là lập mưu với hổ, đây là cơ hội duy nhất của , bây giờ, chỉ cần bọn họ muốn, Vũ Nhiên chuẩn bị sẵn sàng.

      Tuy nhiên, cho dù là như vậy, cũng biết. Tất cả là vì cha của cướp tay Lê Duệ Húc, dám dứt sợi lông người người con hổ dữ.

      Bên trong phòng làm việc của tổng tài, Vệ Thần ngồi bên cạnh nhìn Lê Duệ Húc, xem tài liệu lâu như vậy, muốn nghỉ ngơi chút sao?

      “Húc, người kia vẫn ở bên ngoài, cứ có ý định gặp sao?” cố ý rồi lại nhìn ra phía cửa, , rất mong nhìn thấy cảnh hai người gặp mặt, nhất định rất đặc sắc.

      Lê Duệ Húc buông chiếc bút trong tay xuống, đem thân thể tựa vào ghế da.

      “Cho vào.” chỉ lạnh lùng nhìn, đôi mắt màu trà chút dao động, rất trầm tĩnh.

      Vệ Thần khẽ cười nhạt, rốt cuộc cũng thấy a, tình địch gặp mặt, thực khiến người xem thích thú.

      lấy điện thoại di động của mình, gọi nội bộ cho thư kí bên ngoài, chuyện cười, là trợ lí tổng tài, cũng đâu phải chân chạy việc.

      “Tiêu Ái, mời người ngoài kia vào.” xong, cất điện thoại trong tay , ngẩng đầu thấy Lê Duệ Húc đứng gần cửa sổ, trong tay lại cầm điếu xì gà.

      “Tôi , Húc, tôi nghĩ cả đời thể bỏ thuốc.” thản nhiên thở dài hơi, người này, bác sĩ rất nhiều lần, làm việc nhiều như vậy, cơ thể được tốt, tuy rằng bây giờ nhìn cũng tệ lắm, dạ dày thực tốt. Tiếp tục như vậy, cũng nên chuẩn bị cho tên kia chiếc quan tài .

      Bàn tay Lê Duệ Húc dừng lại giữa trung, đem điếu xì gà trong tay bóp nát, mở cửa sổ ra, làn khói trắng mờ dần trong khí.

      Tiếng gõ cửa truyền tới.

      “Tổng tài, Ôn tiên sinh tới.” Bên ngoài có tiếng của nữ thư kí vọng lại, có chút khẩn trương, Vệ Thần nhíu mày, gương mặt lớn lên rất ôn nhu a, nên thư kí kia thể sợ mà chỉ có thể sợ tên kia.

      “Húc, cậu nên cười nhiều hơn a, nếu sau này cậu dọa con mình chạy mất đó, nhà người khác sao, nhưng con cậu, cậu muốn nó vừa nhìn thấy cậu bật khóc chứ, cho nên, cậu nên cười nhiều hơn.”

      Chương 24:

      Trẻ con? Lê Duệ Húc cười lạnh tiếng, cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ qua mình có con a, con của chỉ có thể do người sinh, có hay đối với , sao cả, xem ra, con thể nào tồn tại rồi.

      “Quên , tốt nhất cậu đừng có cười.” Vệ Thần vỗ vỗ trán mình, người này ngoài cười nhưng trong cười, vẫn là quên , nếu mà cười như thế này, cũng chỉ dọa trẻ con mà là hù chết đó.

      thành mở cửa truyền tới.

      Nữ thư kí nhìn thoáng qua ba soái ca trong phòng, sau đó cũng dám nhìn lung tung nữa, tổng tài cả bọn họ u tối, đẹp cực đẹp, nhưng người đàn ông như vậy, phải những bình thường có thể chọc tới được.

      vội vàng ra ngoài đóng cửa lại, nơi đó là thế giới của đàn ông, thế giới của là bên ngoài, thực là muốn nghe trộm a, cood đau khổ ngồi vào vị trí của mình, ngoại trừ cố gắng làm tốt công việc của mình, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ dùng sắc để cậu dẫn tổng tài của mình.

      Kì thực phải là nghĩ tới, nhưng lại dám, dù sao người đàn ông có điều kiện tốt như vậy, tất cả chỉ là mơ mộng, đâu có thể xảy ra, nhìn gương măt lúc nào cũng lạnh của người đàn ông này, thực sợ.

      Cho nên, vẫn là cố gắng làm tốt công việc của mình, nào làm người của tổng tài thực vất vả, nhưng nếu tổng tài thế nào nhỉ, khẽ mím môi, có chút tò mò, cũng có chút chờ mong. Mọi chuyện được chứng minh sau đó lâu.

      Người nào tổng tài đáng thương, mà người nào bị tổng tài cũng rất đáng thương .

      Cửa đóng lại, Ôn Vũ Nhiên đưa mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đứng trước mặt, gương mặt lạnh lùng, cảm giác như nhìn kẻ thù, trực giác ràng, môi mỏng mím chặt, khóe mắt căng thẳng nhìn , người này hề dễ chuện, cũng phải người hay cười.

      “Xin chào, tôi là Ôn Vũ Nhiên.” lễ phép đưa tay mình ra, cho dù cần phải van xin, thái độ của cũng thể thấp kém, tay Lê Duệ Húc luôn đặt ở trong túi quần, chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt, đôi măt màu trà lại lạnh thêm, nhìn bàn tay đưa tay trước mặt mình, bàn tay nắm chặt, lông mày nhíu chặt, lúc sua, mới đưa tay mình ra, nắm chặt.

      “Lê Duệ Húc.” chỉ ba chữ, mà ba chữ kia cũng thể hết tất cả, đây là địa bàn của , cũng là vương quốc của , toàn bộ quy tắc là do đưa ra.

      Nụ cười mặt Vũ Nhiên khẽ cứng lại, cố gắng duy trì ôn hòa, Lê Duệ Húc buông tay, Vũ Nhiên cũng đưa ay về, thở dài, người đàn ông này, đến bắt tay cũng dùng lực như vậy sao?

      Lê Duệ Húc đúng là danh bất hư truyền, so với lời đồn đại còn khó động vào hơn.

      “Tôi nghĩ, Lê tiên sinh biết ý đồ của tôi khi tới đây, vậy tôi cũng thêm gì nữa, đây là kế hoạch của Ôn thị, mời xem, tin tưởng quý công ty, nhất định cảm thấy hứng thú.” đưa ra bản kế hoạch của chính mình, mấy ngày vừa rồi toàn tâm làm, phía sau gọng kính, mắt của lộ chút tơ máu.

      Lê Duệ Húc nhận lấy, ngồi ở bên lật xem, đúng là hết sức tỉ mỉ, đối với người làm ăn mà , ý đều có lợi đối với , nếu kí hợp đồng này, chẳng khác nào nắm giữ 10% cổ phần của Ôn thị, lại có chút hao tổn nào.

      thương nhân, tự nhiên biết cái gì có lợi, chỉ là.

      Chương 25:

      ném tập tài liệu sang bên, xin lỗi, cái muốn phải cái này.

      biết Lê tiên sinh có chỗ nào hài lòng? Chúng ta có thể bàn lại.” Ôn Vũ Nhiên , nhưng và Lê Duệ Húc đều hiểu , ý tứ trong lời . muốn rất nhiều nhưng chỉ thản nhiên miết qua môi mình.

      Cái muốn phải thứ đó nên có chút hứng thú. Coi như đem Ôn thị dâng lên cho , cũng thèm nhìn.

      Vệ Thần lắc đầu, rốt cục cũng bắt đầu rồi.

      “Hai người tiếp tục bàn bạc, tôi có việc ra ngoài trước.” Vệ Thần biết nơi này cần , mở cửa, đứng ở cửa, nhàng thở dài, cảm giác trái tim có chút nặng nề.

      Có lẽ là rất nặng nề, cười khổ, là phó tổng thực rất mệt, chẳng những phải lo sức khỏe của người lãnh đạo, công việc, tại còn phải lo chuyện tình cảm của nữa, có phó tổng nào lại mệt như ? nhanh về phía trước, lại bất giác nhìn thoáng qua ban công, hai người đàn ông ở giữa chiến trường, bất luận kẻ nào cũng thể tiến vào, nếu chết vô cùng thảm.

      khó nặng nền bao trùm phòng làm việc, đôi mắt Lê Duệ Húc vẫn lạnh như băng, mà ý cười mặt Vũ Nhiên mất từ lâu, Vũ Nhiên , còn muốn cái gì, chỉ cần , cho dù là gì, nhất định Vũ Nhiên cũng đáp ứng, chính là điểm mấu chốt, nếu được, Ôn thị có muốn gây dựng lại cũng rất khó khắn.

      Lê Duệ Húc ngồi bàn làm việc, dựa vào ghế da.

      Ngón tay Duệ Húc nhàng đạp viên đá cẩm thạch lớn bàn, lâu, khiến Ôn Vũ Nhiên cảm giác thanh này sắp khiến mình bị nghẹt thở, Lê Duệ Húc đứng lên lần nữa, cầm bản kế hoạch kia tay.

      Ôn Vũ NHiên nhìn bản kế hoạch tay Duệ Húc, ánh mắt u ám, là muốn từ chối sao?

      “Tôi từ chối, tôi chỉ muốn bàn bạc với ý khác.” ánh mắt suy nghĩ điều gì, hai người đàn ông đối diện, thân thể cao như nhau, khí thế giống nhau, ngoại trừ Lê Duệ Húc lạnh lùng vô tình hơn chút.

      “Ý là ?” Ôn Vũ Nhiên nghe thấy, trong mắt có chút cảnh giác. Dường như giữa họ, ngoài công việc có gì để bàn bạc mà cũng chỉ muốn đến công việc mà thôi, nước mắt của mẹ, trầm mặc của cha, còn cả gia đình bọn họ cũng khó thở, chỉ muốn nhanh chóng chấm dứt, biết mình có thể duy trì bao lâu nữa.

    2. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 26~30

      Edit: Ốc Sên

      Chúc tất cả các bạn nữ ngày mùng 8-3 vui vẻ và hạnh phúc <3
      Chương 26:

      “Tôi giúp Ôn thị làm tiếp hợp đồng vốn là của tôi, cũng chắc chắn Ôn thị bị tổn thất, cũng có thể vượt qua cửa ải khó khăn này, những thế thuận lợi ngồi vào chiếc ghế tổng tài.” gõ gõ ngón tay của mình, gương mặt tuấn như khắc, lông mày hình kiếm, môi mỏng khẽ nhếch lên, nháy mắt, trong ánh mắt chỉ có lạnh lẽo.

      Vũ Nhiên trợn trừng mắt, mặt thể khó hiểu.

      Lê Duệ Húc đâu phải là người dễ chuyện như vậy, là người ăn tươi nuốt sống những người cùng ngành, đâu phải là người tốt như vậy, nếu tốt như vậy hôm nay Vũ Nhiên, cần phải ngồi đây sao.

      “Điều kiện của là gì?” Ôn Vũ Nhiên đặt bản kế hoạch lên bàn, dường như sớm có kế hoạch rồi, cho nên kế hoạch mà bỏ công sức ra làm cũng còn tác dụng nữa.

      “Quả nhiên thông minh.” Lê Duệ Húc lạnh lùng cười, “Tôi chỉ có việc, muốn kết hôn với Tề Trữ San, sau khi kết hôn được ngoại tình, cả đời cũng thể li hôn.” nhếch môi mỏng, giống như quả bom, ném xuống mấy câu .

      Ôn Vũ Nhiên có phản ứng, gì, có biết ?

      Lê Duệ Húc ngồi lại ghế làm việc, mặt biểu cảm nhìn chằm chằm Ôn Vũ Nhiên, tất cả những gì tính toán đều sai, bây giờ cũng sai, người con ở trong lòng , cho dù đòi hỏi cao tới đâu, cũng đáp ứng.

      “Tôi…” Mặt Vũ Nhiên tối lại, hai chữ từ chối, rất muốn ra nhưng khi mở miệng lại thể , trong đầu lên nụ cười rạng rỡ của Lạc Lạc, sau lại là gương mặt khóc lóc của mẹ , người mẹ luôn bị người phụ nữ khác ức hiếp, còn có chính , cuộc sống của với người phụ nữ kia và người trai của .

      phải lựa chọn thế nào đây, biết muốn gì, muốn Tử Lạc, muốn cùng cả cuộc đời, vị trí tổng tài của Ôn thị cũng cần, nếu , thể cho hai người phụ nữ nhất hạnh phúc, mẹ của , người kia chính là Lạc Lạc của .

      Bây giờ, phải lựa chọn, nhắm mắt, trong lòng hỗn loạn.

      Mất vị trí tổng tài, nhà của cũng còn là nhà, còn có thể mang lại hạnh phúc cho Tử Lạc sao? Nếu đông ý, lại bị trói buộc bỏi hôn nhân, chỉ , Tử Lạc là người thế nào, ràng hơn ai hết. ấy làm người thứ ba. bao giờ. Lựa chọn của , dù là thế nào, kết quả, cũng là… Mất Tử Lạc.

      “Thời gian của tôi có hạn, Ôn Vũ Nhiên, tôi muốn lãng phí thời gian ở đây.” Lê Duệ Húc đặt hai tay bàn làm việc, mặt bàn còn có rất nhiều văn kiện cần xem, thời gian ngày, hận thể biến thành ba ngày, Vũ Nhiên quá lâu rồi.

      Ôn Vũ Nhiên mở mắt, nở nụ cười đau đớn, còn có thể lựa chọn cơ hội khác sao?

      “Tôi muốn biết nguyên nhân, vì sao lại làm như vậy?” có cảm giác, đây là mưu, vì bố trí mưu, chỉ đợi từng bước từng bước bước vào.

      “Nguyên nhân, cần biết, chỉ cần làm theo nhưng gì tôi .” Đôi mắt màu trà càng trở lên lạnh lẽo.

      chỉ cần đồng ý làm theo, tất cả được giải quyết.” Lê Duệ Húc lãnh đạm .

      Hai ánh mắt nhìn nhau, bọn đều dựa vào đối phương mà tìm ra đáp án.

      Tất cả, dựa theo vẫn mệnh, là ai lệch khỏi quỹ đạo, là ai sai lầm…

      Chương 27:

      Tô Tử Lạc theo thói quen chỉnh lại quần áo, mình đường, trong mắt có chờ mong, có cả phấn khích, năm ngày, cuối cùng gọi điện muốn gặp , rốt cục…

      khẽ nắm tay, trong lòng bàn tay ấm, đột nhiên, nhìn thấy quán bát súp ven đường, cả người ấm hẳn lên, độ ấm của bên ngoài, thực ra cũng là từ bản thân mà ra.

      đứng trước cửa quán ăn Trung Quốc, bao quanh là những tấm thủy tinh lớn, mọi người ra vào đều rất quý phái, trái lại còn bằng người phục vụ.

      đứng bên ngoài khá lâu, cuối cùng cắn môi mình, rồi mới vào.

      Cách đó xa có người đàn ông, ánh mắt cũng rơi vào mắt , những người xung quanh dường như thành trong suốt, trừ ra, đời này ngoài trừ ra, ai, việc gì, khiến cho vừa nhìn thấy ánh mắt liền như cười, hạnh phúc trong trẻo vô cùng.

      Người đàn ông vẫn ngồi ở vị trí cửa sổ kia, giữa khung cảnh, mơ hồ thấy ngón tay tạo thành đường cong tao nhã.

      Trong khoảng thời gian ngắn cứ đứng yên ở đó, lúc sau mới tỉnh lại, mặt thoáng đỏ ửng. Vừa rồi trong gió gương mặt còn chút tái nhợt, giờ tươi tắn rất nhiều.

      vội vàng bước tới, ngồi bên cạnh , đôi mắt của Vũ Nhiên đằng sau mắt kính lóe lên tia lạnh, “ tới.” thanh vẫn ôn nhu như vậy, ánh mắt vẫn dịu dàng, có chút gì khác thường, nhưng lại để ý.

      “Vâng.” vài ngày gặp, chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, cũng khiến Tử Lạc xúc động, luôn mở to hai mắt mình, chỉ sợ nếu chớp mắt rơi lệ. Hóa ra, hề mạnh mẽ như tưởng tượng.

      “Lạc Lạc.” Ôn Vũ Nhiên khẽ dừng lại, đưa tay vỗ mái tóc của Tử Lạc, đây có thể là lần cuối cùng được sờ mái tóc này, cho nên, muốn nhớ kĩ cảm giác này, phải khắc sâu vào tâm hồn mình.

      “Em đây.” Tử Lạc cười nhàng, cười hiền thục giống như con cừu , thỏa mãn hưởng thụ chủ nhân vỗ về.

      “Lạc Lạc, giúp em công việc tốt hơn nhé?” Ngón tay Vũ Nhiên khẽ nắm chăt, đột nhiên .

      Đây là chủ đề cũ, ngày hôm nay, biết vì sao, Tử Lạc cảm giác Ôn Nhiên có gì khác với ngày thường, dường như có rất nhiều tâm , là công ty xảy ra chuyện, hay là chuyện trong nhà, rất muốn hỏi, nhưng lại biết mở miệng thế nào.

      Nếu muốn , vừa rồi cũng , hiểu được, có số việc, muốn biết, khi như vậy, vẫn là nên biết hơn.

      “Dạ.” Tử Lạc nhàng gật cái, nguyên nhân, chỉ cảm thấy hôm nay lên cự tuyệt , tìm việc mới cho , vậy cứ thế , chỉ là công việc thôi mà, tin tưởng làm tốt, để thất vọng.

      Chương 28:

      muốn mua căn nhà , sau này em ở đó được ?” Ôn Vũ Nhiên vẫn cười, chỉ là trong đôi mắt giấu sau cặp kính, mất mát dần lộ ra, còn có giọng , càng ngày càng chua sót.

      Cha mẹ mất khi Lạc Lạc còn , lớn lên cùng bà nội, mấy năm trước bà nội cũng qua đời, tại chỉ có mình , có chỗ nương tựa, nếu rời xa , càng ngày càng đơn.

      Nhưng cũng chỉ có thể giúp được những thứ này. Sau khi kết hôn thể chăm sóc nữa, Lê Duệ Húc đồng ý, mà Tề Trữ San cũng tích dầu thắp đèn, muốn người có bất kì năng lực phản kháng nào, liên lụy đến thế giới phức tạp của .

      lần nữa đưa tay lên tóc Lạc Lạc, cảm xúc mềm mại, cả đời quên, thể kết hôn với , thể cho tương lai, đem trái tim mình giao cho , những việc có thể làm cho , cố gắng hết sức. Có thể bồi thưởng cho , cũng chỉ làm vậy.

      “Em có chỗ ở rồi.”Tử Lạc ngẩng đầu, có chút lạ lùng, có chỗ ở rồi, hơn nữa quen sống mình, cũng quen chăm sóc tốt cho bản thân.

      cần lo lắng cho em, nếu công việc quá bận, có thể cần để ý đến em, em vẫn tốt lắm.” an ủi .

      thiện lương như vậy, ánh mắt Vũ Nhiên càng thêm thống khổ.

      rút tay mình về, đem chiếc chìa khóa đặt trước mặt . “Đây là chìa khóa, tất cả chuẩn bị xong, nơi em ở, coi là nhà. Nơi đây, mới có thể là nhà.”

      “Em…” Tử Lạc muốn từ chối, lại nhìn ra trong mắt Vũ Nhiên có đau khổ, muốn ra.

      xảy ra chuyện gì? Đột nhiên có cảm giác sợ hãi, sợ mất .

      “Vũ Nhiên…” Tử Lạc đưa tay, muốn nắm lấy tay , Vũ Nhiên lại buông tay mình xuống, biết là cố ý hay vô ý, né tránh tay , đặt hai tay của mình lên đùi, dùng sức nắm chặt, Tử Lạc thần nhìn .

      “Lạc Lạc…” hít hơi sâu, “Thực xin lỗi, Lạc Lạc, chúng ta… Chia tay .” Cõ lẽ là tàn khốc, nhưng vẫn phải , dù sớm hay muộn, bọn họ cũng phải bước qua chuyện này.

      luôn quá tàn khốc, mà bọn họ chỉ có thể đối mặt, chỉ có thể bước tiếp về phía trước.

      Dù là hay Lạc Lạc.

      Ngón tay Tử Lạc đột nhiên nắm chặt, mở to cặp mắt của mình, dám tin điều mình vừa nghe. Gương mặt tái nhợt, đôi môi run rẩy.

      vừa gì?” Giọng nghẹn chút, vẫn tin, gì vậy, nghe được cái gì vậy.

      muốn chia tay, vì sao phải chia tay, bọn họ phải rất tốt hay sao, vì sao phải chia tay, tại sao vậy?

      Nhất định là nghe lầm, đúng vậy, là nghe lầm, muốn bật cười, nhưng lại phát cả người đều thể cử động, thâm chí đến lông mi cũng thể động.

      “Vũ Nhiên, là em nghe lầm, chia tay sao?” lúc sau mới tìm được tiếng của mình. Đầu vẫn cúi, nắm chặt ngón tay trở nên đau.

      cẩn thận hỏi, cẩn thận nhìn, nhìn mặt có chút gì là vui đùa, mà cũng thể đùa chuyện này.

      Chương 29:

      “Lạc Lạc, xin lỗi…” giọng Vũ Nhiên có chút khàn khàn, muốn như thế, nhưng nhiều khi, bọn họ cũng chỉ có thể làm trái với suy nghĩ của mình, ví dụ như tại, rất muốn có , lại chỉ có thể chia tay ở đây.

      giúp em tìm nhà xong, công việc, cũng giúp em tìm chỗ làm thoải mái.” kéo tay , cũng phát bàn tay lạnh lẽo, xin lỗi, câu kia, xin lỗi, lại hề biết? tại, thứ cần phải là lời xin lỗi, muốn nghe câu xin lỗi.

      Xin lỗi có thể đổi lấy cái gì, cái gì cũng thể.

      Tử Lạc nới lỏng ngón tay, chiếc chìa khóa rơi xuống, thanh nhàng vang lên, giống như cái gì đó vỡ vụn.

      khẽ chớp mắt, trước mắt có màu trắng mơ màng, “Em có thể biết nguyên nhân ?” Hóa ra, tất cả mọi chuyện, nghe rất , cũng rất , nhà cần, công việc có, cái gì cũng cần, có thể trở lại bên ? Có thể ?

      Trong thế giới của Tử Lạc có Vũ Nhiên, như vậy, còn ý nghĩa sao?

      Nhìn thấy chiếc chìa khóa rơi xuống, ánh mắt Ôn Vũ Nhiên càng thêm đau đớn, tim của như ngừng đập, rất đau đớn, cảm giác này chưa từng trải qua, chỉ có thể xem , chỉ có thể bỏ qua.

      muốn kết hôn..” nhắm mắt, đành lòng nhín nước mắt tuyệt vọng của Tử Lạc.

      “Là ấy sao?” Tử Lạc nếm hương vị nước mắt của mình, vừa đắng vừa mặn, giống như trong lòng lúc này, cảm thấy ngặt thở, muốn rời xa nơi này, rồi lại phát , đủ sức để đứng lên, chỉ có thể im lặng khóc.

      Nước mặt có thể rơi mặt, cũng có thể rơi trong lòng.

      Vũ Nhiên khẽ gật đầu, khiến Tử Lạc hiểu tất cả, ra, bọn họ sớm…. Tất cả đều bắt đầu từ lâu.

      “Thực ra…” giọng Tử Lạc cứng rắn hơn chút, “Thực ra từ khi bắt đầu em có cảm giác, chúng ta thể ở cùng chỗ, nhưng…” cúi đầu, chứng kiến nước mắt rơi xuống tay mình long lanh, hóa ra lại đẹp như vậy, cũng tan nát như vậy.

      “Nhưng em vẫn muốn cố gắng thử chút, đến cuối cùng vẫn là sai lầm rồi, thuộc về em, vĩnh viễn cũng thuộc về em.” biết mình đứng lên như thế nào, chỉ biết khi nhìn thấy cửa, muốn chạy khỏi, nếu , có thể bị sụp đổ mất, chỉ có đau lòng, chỉ có tuyệt vọng, còn có cảm giác thảm hại, chỉ muốn mình mình nhìn thấy, mình mình biết.

      Bả vai ngừng run rẩy, nước mắt liên tục rơi xuống như thủy tinh, ai biết khóc, đau đớn muốn chết, bước , rồi cố gắng chạy, để lại chiếc chìa khóc, màu trắng dưới ánh đèn, dưới ánh đèn như vỡ vụn.

      Ôn Vũ Nhiên đưa tay, nhưng lại thể đuổi theo, động tác của dừng lại.

      Đuổi theo rồi thế nào, lúc đồng ý với Lê Duệ Húc cũng là lúc thể quay đầu lại, có trách nhiệm của , như mẹ, như cha, như Ôn thị.

      Chương 30:

      “Xin lỗi, Lạc Lạc…” nhặt chiếc chìa khóa lên, trong mơ hồ, cặp mắt luôn lanh lợi kia, đau đớn lên thể hết.

      đứng cách đó xa, người đàn ông buông chén rượu trong tay, khóe môi nhàng nhếch lên, ánh mắt sắc lạnh, đôi mắt màu trà lộ hung ác nham hiểm.

      lấy ví ra, từ trong rút ra tờ tiền có giá trị lớn, đặt bàn, sau đó đứng lên, bộ tây phục màu đen, cà vặt màu bạc, đôi giày da màu đen. đút hau tay trong túi quần, đôi mắt màu trà tràn ngập trầm tĩnh, hơi thở quyết đoán, khí thế giết người.

      lạnh lùng nhìn qua Vũ Nhiên, màn diễn kết thúc, cũng có thể rồi, ai hay biết, ngày ngu ngốc kia bị bạn trai bỏ, còn có người, chính là

      Tử Lạc dựa vào tương, làn gió lành như băng thỉnh thoảng thổi qua người , thân thể ngừng run rẩy, ràng có mặt trời, sao lại lạnh như vậy.

      Cho đến khi chiếc khăn tay đưa tới trước mặt , mới khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng nhìn , trong mắt thấy được mình vô cùng thảm hại, tóc rối loạn, mắt sưng đỏ, gương mặt trắng bệch chút thần sắc.

      Mà người đàn ông này, có quên…Người này chính là người cùng ăn súp với .

      “Lau mặt .” khí chất như ông hoàng, bàn tay đưa khăn tay đến trước mặt , cho tới bây giờ, cũng gặp qua nào khóc thành như vậy, giống như mất toàn bộ thế giới, gần như mất hết thần thái, chỉ còn cảm giác cự kì tuyệt vọng.

      Tử Lạc muốn tiếng cám ơn, nhưng cái gì cũng được, tay run rẩy nhận lấy mảnh khăn tay kia, nước mắt mặt càng lau càng nhiều. cúi đầu nhìn khăn tay trong tay, biết, có nên đợi cho nước mắt của mình khô , mới ngừng khóc, cho rằng kiên cường, tự mình đối mặt với rất nhiều việc, nhưng bây giờ biết.

      kiên cường giống như vẫn tưởng, cũng sợ rất nhiều thứ, sợ đói, đau, sợ đơn.

      Bây giờ cảm nhận được, hóa ra lại bất lực như vậy.

      Gương mặt Lê Duệ Húc lạnh lùng, nhìn luôn đắm chìn trong thế giới của ấy, có phải muốn ở đây cả đời, đưa tay đột nhiên kéo ngồi mặt đất, khi kéo đứng dậy, phát , gầy giống như chỉ cần gió thổi qua bay mất, môi của khẽ mím lại, quên, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu, nếu như vừa bắt đầu mà kết thúc, như vậy lỗ vốn, mà rất chán ghét chuyện lỗ vốn.

      Tử Lạc mặc kệ kéo , có chút phản ứng, đôi mắt mông lung, cái gì cũng thấy , biết qua bao lâu, chỉ có chút cảm giác bị kéo ra, sau đó là , sau đó là ngồi, sau đó là chờ đợi.

      Cho đến khi thứ gì đó nóng ấm đặt trong tay, nhìn thấy bát súp mà thích, trước kia, mặc dù có bị oan ức thế nào, buổi tối chỉ cần ăn bắt súp lớn, mọi chuyện đều được giải tỏa, cảm thấy rất thoải mái.

    3. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 31~35

      Edit: Ốc Sên

      Chương 31:

      Bởi vì, còn có thể uống súp, cúi đầu, đặt môi miệng bát, từng giọt nước mắt trong suốt, cứ như vậy ngừng rơi vào trong bát, bát súp rất nóng, cũng rất ấm, biết khi hòa cùng với nước mắt có hương vị gì.

      uống ngụm, hóa ra hương vị vẫn như vậy.

      khóc ra tiếng, chỉ có lệ rơi.

      Lê Duệ Húc đứng trước mặt , từ cao nhìn xuống mình mang đến, biết mình phát điên cái gì, khi có phản ứng lại, cả hai ở đây. Lần đầu tiên, gặp khóc như thế, thanh, có cảm giác, chỉ rơi lệ, từng giọi từng giọt, trong suốt và bi thương.

      Trong ánh mắt ngừng xuất sương mù, sắc mặt tái nhợt càng khiến trở nên mong manh, chỉ có thể đứng yên nhìn giọt lệ của rơi vào bát súp, giọt lại giọt, giọt nước mắt từ hàng nước mắt, hàng nước mắt ngừng chảy, dưới ánh mắt trời lấp lánh đầy màu sắc.

      Cuối cùng cũng uống xong bát súp, vấn biết là cần phải trả tiền, quen tay lấy từ trong túi chút tiền lẻ đưa ra, bị bàn tay đàn ngăn lại, ngón tay người này cũng là đẹp, cũng rất mạnh mẽ, trong tay cầm tờ tiền giá trị lớn, từ ngày đó, cũng có thói quen chuẩn bị chút tiền lẻ, đó cũng là lần đầu tiên tiêu tiền của , lòng tự trọng của bị đả kích, thề, lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, tiêu tiền của con .

      cần trả lại.”

      Giọng lãnh đạm, giống như bề ngoài của , khoảng cách này, khiến cho người ta thể tiếp cận.

      Tử Lạc đứng lên, quay về phía , nhàng chớp mắt cái, thấy được gương mặt người đàn ông trắng trẻo nhưng thần sắc lại vô cùng lạnh lùng cao ngạo, cúi sâu chào . Sau đó bước thẳng về phía trước. vô cùng chậm, từng bước từng bước rời .

      Lê Duệ Húc nhìn thoáng qua bóng lưng của Tử Lạc, đôi mắt màu trở nên u, này coi như , tốt, tốt lắm… Lại là lần đầu tiên, có quá nhiều lần đầu tiên đối với , đều từ mà ra.

      bước nhanh theo, thậm chí còn bỏ chiếc xe con của mình ở bên cạnh, bộ tới.

      Tử Lạc đường, bản thân biết có người đàn ông theo .

      Tử Lạc bước vào căn nhà , chiếc cửa đóng lại trước mặt , hai hàng lông mày của nhíu chặt lại. lúc sau, xoay người .

      Cho đến khi ngồi trong xe của mình, theo thói quen, cầm lấy điếu xì gà, thuận tay cầm tờ báo lên, lông mày nhíu chặt lại, đôi môi tự nhiên mím lại, trang đầu tờ báo, có bức ảnh của đôi nam nữ.

      Mặt tối lại, nhìn mấy chữ viết màu đen kia.

      Chương 32:

      Gần đây, nhị công tử của tập đoàn Ôn thị kế thừa chức vị tổng tài, sắp tới còn lấy người mẫu của tập đoàn Húc Nhật, chính là thiên kim tiểu thư nhà Tề thị, Tề Trữ San làm vợ, đôi trai tài sắc, quả nhiên là trời sinh đôi, ném tờ báo trong tay ra, tựa người vào chiếc ghế mềm mại.

      Khóe môi hờ hững, dường như có chút ý cười châm biếm.

      Trong xe toàn khói thuốc, biết mình hút bao nhiêu, cho đến khi ngừng ho khan lúc, cảm thấy trong xe thực quá nhiều khói thuốc, còn khí ít dần.

      vẫn tiếp tục hút.

      Tử Lạc mở mắt ra, lúc này trời sáng, ngồi dậy, phát mình còn chút sức lực, biết ở trong nhà mấy ngày, chỉ biết, tỉnh lại ngủ, ngủ lại tình, cũng biết bao lâu ăn cơm.

      Hình như từ sau khi uống xong bát súp kia.

      đứng lên, rót cho mình cốc nước, nước chảy vào cổ họng, làm ho khan lúc. đặt chiếc cốc trong tay xuống, nhìn chính mình ở trong gương, nhếch nhác, xấu xí, cũng rất bất lực.

      Gương mặt vốn rất bình thường, bây giờ rất khó nhìn, đôi mắt sưng đỏ khiến gương mặt có chút thần thái, mặt vẫn còn vết nước mắ, biết mình khóc khi nào, có thể khi nằm mơ, cũng khóc.

      ngoài trừ ngủ ra, còn rất ưa thích khóc.

      hẳn là nên làm, Đường Tình nhất định giúp xin nghỉ, cần công việc, cũng cần tiền, vởi vì còn muốn sống, có lẽ cuộc sống đối với thống khổ như thế, như vậy công bằng, nhưng vẫn muốn sống tiếp.

      thay bộ quần áo, thực ra cũng chỉ là quần áo cũ.

      vào tắm rửa, mở to đôi mắt vô thần của mình, đối với chính mình nở nụ cười an ủi, phát đến thói quen cười, mình cũng còn.

      Hôm nay, trang điểm chút, đánh chút phấn, tô chút son, như vậy mới có chút tinh thần, nếu , rất giống quỷ, tự giễu cười, thực ra, coi Ôn Vũ Nhiên là sinh mệnh của mình, chính là ánh mặt trời ngẫu nhiên xuất trong cuộc đời , chỉ là thể ngày nào cũng là ánh mặt tròi,ư, mặt trời phải ở bên ngoài sao?

      Ban đêm, vốn có mặt trời.

      Bọn họ vốn là người thuộc hai thế giới khác nhau, chia tay, dự đoán được, chỉ là, vì sao lại nhanh như vậy, còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, còn chưa có giành những điều tốt nhất cho , rời khỏi .

      Sau này, là chồng của người phụ nữ khác, còn Vũ Nhiên của nữa.

      Người phụ nữa rất xinh xắn, ấy như vậy, mới hợp với .

      Môn đăng hộ đối, còn có dung mạo, tất cả, bọn họ là trời sinh đôi, Tử Lạc chỉ là con vịt xấu xí, vĩnh viễn thể biến thành thiên nga.

      nghĩa, khóe mắt có chút nóng, cảm giác tan nát cõi lòng, có chút đáng thương, nước mắt làm lớp phần mặt trôi , vội lau khô nước mắt, lại đánh thêm chút phấn vào rồi .

      Thời gian dài ra ánh sáng, nhất thời thích ứng được, vội lấy tay che phía hai mắt, sau đó về phía trước, hai chân lại có sức, chỉ bước cũng cảm thấy khó khăn.

      lúc sau khi rời , ở chỗ tối có người đàn ông ra, người đàn ông lạnh lùng, tay đút túi quần, làn khói thuốc tỏa ra.

      Tòa soạn báo, ôm lấy đống đồ, chuẩn bị cho công việc của mình, , những việc này ai làm, cười tiếng vô thần, cứ như vậy cũng tốt, bận bịu như vầy phải suy nghĩ nhiều, cũng khó sống, ánh mắt yếu ớt, dùng sức chớp mắt, vào phòng phô tô, cứ vậy hết buổi sáng, thêm buổi chiều, sau đó là ngày, ăn cơm, đói bụng, chỉ là có cảm giác đói.

      Chương 33:

      “Lạc Lạc, cậu có khỏe ?” Đường Tình biết từ khi nào đứng trước mặt , tay đặt lên bả vai , “Lạc Lạc, người như vậy, đáng để cậu , kết hôn cùng người khác, cậu đừng nhớ nữa.”

      Đường Tình xong muốn vả vào miệng mình, xem xem vừa gì, phải tự trước mặt Lạc Lạc nhắc đến người đàn ông kia sao?

      Như thế nào lại quản được miệng mình, lại ra.

      Lạc Lạc khẽ run người, động tác tay vẫn tiếp tục, xem ra, mọi người cũng biết, thêm cả chuyện mà Đường Tình biết , Ôn Vũ Nhiên bây giờ là người có tiếng tăm rồi, Ôn thị cũng là công ty lớn, muốn kết hôn, làm sao có thể lấy người như , mà là bạn của trong ba năm qua, quan hệ của bọn họ cũng chỉ có Đường Tình biết.

      khẽ cắn môi của mình, lắc đầu, muốn nở nụ cười, lại cảm thấy rất khó khăn.

      “Mình biết, bọn mình thể ở cùng chỗ, đây là chuyện sớm hay muộn, là chính mình quá tham lam.” biết khoảng cách giữa hai người, nhưng vẫn như con thiêu thân lao đầu vào lửa.

      Nhưng hề hối hận.

      Cho dù, tại rất đáng thương.

      Đường Tình buông tay xuống, cười tự nhiên , “Tớ mau ít thức ăn cho cậu, cậu chắc đói bụng rồi?” chờ phản ứng của Tử Lạc, bước ra ngoài, trong lòng Tử Lạc chua xót khiến muốn khóc.

      Tử Lạc chớp mắt, đôi mắt trống rỗng đầy nước.

      Tiếng máy pho to dừng lại, bốn phía trở nên cực kì yên tĩnh, trong khó loáng thoáng truyền lại hơi thở.

      Dòng lệ chậm rãi chảy xuống.

      nhớ lại, luôn ngây ngô nhin người đàn ông kia ôn hòa cười, cuộc đời này, ôn nhu của giành cho khác.

      Trong lòng có cái gì đó thặt chặt, tầm mắt cùng trở nên mơ hồ.

      đưa tay bịt miệng để ngăn tiếng khóc của mình bật ra, nước mắt của cứ như vậy rơi xuống. khóc đỏ hết mắt, đôi mắt sưng lên, còn cách nào chịu đựng thêm nữa, lông mi dài khẽ động, cảm thấy từng bộ phận trong cơ thể mình, vì thuộc về người phụ nữ khác mà chết .

      bước mệt mỏi ở đường, đường cũng có nhiều người, đôi tình nhân qua người , hâm mộ nhìn bóng dáng họ, đèn đường xa xa chiếu lên gương mặt , lòng của sắp bị vò nát rồi, cơn gió trong trẻo nhưng rất lạnh lùng.

      đứng trước quán ven đường quen thuộc, lâu lâu, hôm nay phải vì quá lạnh, nên họ mở quán, cả ngày hôm nay, chút ấm áp trong lòng cũng có rồi.

      Chương 34:

      xoay người, hướng về phía nhà mình, chỉ có vài bước mà thôi, con đường này lại giống như cuộc đời của .

      Khi nhìn thấy bài báo về lễ kết hôn của họ, hiểu ra, chẳng trách Đường Tình lại biết nhanh như vậy, hóa ra, hôn lễ của nhà giàu lại náo động như vậy. nắm chặt tay chút, muốn mua chút đồ, cuối cùng lại quên là phải mua gì rồi, nhìn tờ báo, có gì đâu.

      cười khổ tiếng, lại xoay người lần nữa, trong lòng bàn tay có lẽ vẫn còn chút ấm áp, còn đầu ngón tau của lạnh như băng rồi.

      Đóng cửa lại, nhìn nhìn bên ngoài, đèn đường mới bật rực rỡ, thở dài, đơn của , còn cả nước mắt thương tiếc. tại lại rơi xuống, lẳng lặng rơi, tỉnh táo, cũng mất.

      ra để quên so với còn khó khăn hơn.

      Ngày hôm sau, dối, muốn làm, bởi vì muốn biết, muốn nhìn, biết, hôm nay là ngày kết hôn, gắt gao nhắm chặt mắt của mình, gương mặt tái nhợt. Chỉ cần vô tình mở mắt cảm thấy rất đau đớn.

      người đàn ông luôn đứng phía sau , cũng nhìn qua vào bên trong hội trường hôn lễ, rất nhanh, ánh mắt của lại rơi người , khóe môi khẽ nhếch lên lạnh như băng, thuân tiện cầm điện thoại tay.

      “Nhớ, đừng cho người có thiếp mời vào.” lạnh lùng phân phó xong, dựa vào tường theo thói quen, thổi ra luồng khói thuốc, vòng vòng khói thuốc trắng bay lên, hai mắt u ám, thỉnh thoảng lại mơ hồ, ràng.

      Mọi người rất chờ mong hôn lễ ngày hôm nay, bất luận kẻ nào cũng thể phá.

      màn hình ti vi lớn đặt ở tường, phát sóng tất cả hôn lễ ngày hôm nay, ngẩng đầu nhìn lên, hôn lễ xa hoa, hoa hồng màu trắng thuần khiết, phục vụ trang nghiêm, còn có rất nhiều khách, rất nhiều người đến, có thể nhìn ra, đây là hôn lễ long trọng như thế nào, nhìn thấy cha mẹ Ôn Vũ Nhiên, nhìn thấy niềm vui sướng, hài lòng trong mắt cha , mẹ của thỉnh thoảng rơi lệ, nhưng vẫn cười nhìn con trai hạnh phúc.

      Nếu cưới , có thể cũng như thế này sao, cho nên bọn họ thể ở cùng chỗ, phải ?

      biết bao lâu, đều vào, cũng biết mình có tư cách vào, nhìn từng người rút thiếp đỏ ra vào, cười chua xót, đợi cho chiếc xe hoa qua, nhìn đến mặc váy dâu màu trắng, thực rất xinh đẹp, kết hợp với dáng người, hổ là người mẫu nổi tiếng, từng cử động đều vô cùng tao nhã, nhàng như gió, ấy mới xứng với Vũ Nhiên.

      Lại lần nữa ngẩng đầu, màn hình phát sóng trực tiếp hôn lễ xa hoa chưa từng có. Đèn lấp lánh, phóng viên, khách, còn có hoa tươi, rất đẹp, cũng khiến cho đẹp đẽ trong lòng tan nát, xoay người, nghe phía sau vang lên tiếng nhạc kết hôn.

      “Đạt đạt đạt… Đạt đạt đạt..” Toàn bộ đều ràng truyền tới tai .

      Ngày hôm nay, là hôn lễ của , dâu phải , nhịn được quay đầu, nhìn thấy mặc âu phục màu sẫm của chú rể, nắm tay dâu, đưa dâu vào nơi thiêng liêng kia, mặt cha mẹ tràn ngập nụ cười.

      đột nhiên đưa tay bịt kín miệng, nước mắt ngập trong mắt, sau đó rơi xuống, nếu rời , sụp đổ mất, xoay người, giống như người điên chạy về phía trước, trừ bỏ chạy, thực biết mình nên làm cái gì.

      Người đàn ông trong góc khuất, đôi mắt màu trà cũng trở nên u ám, mọi thứ xung quanh trở nên yên tĩnh, môi khẽ mím lại nhanh.

      đưa mắt lạnh lùng nhìn lên, gương mặt chú rể ngây ra, nguyện ý, Ôn Vũ Nhiên, tất cả là chấp nhận, có khả năng quay lại quá khứ, chúng ta cũng thể, các người cũng bao giờ quay lại được.

      Các người… ….

      Chương 35:

      dụi tắt điếu thuốc trong tay, ngón tay bắn ra, ném tàn thuốc vào trong thùng rác gần đó, mặt đất, ít khói bụi, lại là cùng nhãn hiệu, từ người đàn ông mà ra.

      Trong quán ven đường, Tử Lạc cầm chiếc bát trong tay, chiếc bát chứa thứ thích ăn nhất, uống ngụm, đem toàn bộ nước mắt nuốt vào bụng, mỗi khi nhớ đến hình ảnh hôn lễ xa hoa kia, lòng của đau như bị ai thắt chặt.

      biết kéo dài bao lâu, cũng biết khi nào quên.

      ngày, hai ngày, năm, hoặc là cả đời.

      nuốt súp xuống, hương vị lan tỏa, nháy máy bức ra nước mắt muốn tiếp tục rơi.

      cảm giác bên ghế có người ngồi xuống, người vừa ngồi xuống bên cạnh .

      bát súp, cám ơn.” Giọng lạnh lùng cũng cao quý, cảm thấy xa lạ, ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại gương mặt người đàn ông lạnh lùng lại tuấn mĩ, bưng bát súp uống ngụm, biết vì sao người đàn ông như vậy, lại hay tới nơi như thế này, người, cái bóng, cũng rất thương tâm, có lẽ cũng giống như .

      hỏi, cũng .

      Hai người coi như là người xa lạ ngồi cùng chỗ, yên lặng uống bát súp, giống như từ trước, cả hai đồng thời đặt bát xuống, lại nhìn đối phương, trong mắt thấy hình bóng của mình.

      Giống như hiu quạnh, giống như hai linh hồn đơn.

      “Lê Duệ Húc.” vươn tay ra, tay rất lớn, rất rộng, cũng rất mạnh mẽ.

      Tử Lạc khẽ nắm tay mình, rồi vươn tay mình ra, đem bàn tay nho lạnh như băng của mình đặt vào tay , lòng bàn tay của người nay khác với gương mặt của . Thực rất ấm.

      “Tôi là Tô Tử Lạc.” giọng mềm mại, cố gắng cười, nhưng lại thể, động tác mỉm cười nho , sao đối với lại khó khăn như thế.

      Lê Duệ Húc nắm chặt tay , giống như lần đó, tay rất lạnh, cũng rất mềm, mơ hồ cảm nhận được vết chai tay , đây là rất vất vả.

      Tử Lạc rụt rụt tay lại, phát có ý thả tay mình, bắt tay như vậy có phải quá lâu , hay là quên.

      có muốn kết hôn hay ?” đột nhiên thả tay ra, trong ánh mắt màu trà lên chút gì đó, lại nhanh chóng biến mất, làm cho người khác thể theo kịp.

      “Kết hôn?” Tử Lạc đưa tay về, cũng thu hồi tầm mắt của mình, muốn a, sao có thể muốn chứ, thậm chí có khi mơ cũng thấy chính mình mặc áo cưới, khi tỉnh lại liên cười, muốn gia đình, người chồng thương , ngồi nhà lớn, , chỉ cần là nhà.

      Hiên tại, người đàn ông có thể cho tình , cho gia đình, cũng thể cho nữa… Môi của khẽ mân lại, cảm giác chua sót, có gia đình sao, trở thành vợ của người đàn ông sao?

    4. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 36~40

      Edit: Ốc Sên
      Chương 36:

      ” Tôi chỉ muốn biết, có muốn hay ?” Từ trước đến nay lời của luôn ràng, đơn giản câu lệ, cần biết quá trình, cái muốn chính kết quả.

      Muốn hay muốn, cần hay cần?

      Tử Lạc ngẩng đầu lên, sương mù bao phủ trong mắt khiến nhìn gương mặt của người đàn ông kia, chỉ là trong mơ hồ vẫn cảm nhận đường nét gương mặt người này rất sắc nét, , sắc nét bao nhiêu.

      “Tôi nghĩ…” nhàng gật đầu cai, chờ mong hôn lễ thuộc về mình, có , cũng Ôn Vũ Nhiên…

      Lê Duệ Húc đứng lên, cũng vươn tay mình, gì kéo tay , thậm chí để cho cự tuyệt.

      biết đáp án của mình.

      Tử Lạc cảm thấy ràng, chỉ có thể bị động theo người đàn ông này, cho đến khi đưa tay che ánh mắt, mới phát mọi thứ trước mặt như .

      Đây là lễ đường, gian coi là , có cha xứ, trong giáo đường cũng được bao phủ bằng màu trắng của hoa hồng, giống như giấc mơ của . vẫn tình huống bây giờ. đám người ở mặt , động tay động chân.

      thực giống dâu, đứng ở trước gương, thấy được chính mình mặc váy cưới, nhất thời, vẫn đây là hay là mơ.

      Đột nhiên, mở to cặp mắt, tất cả vẫn ở trước mặt hề biến mất, váy cưới người, mặt cũng được trang điểm xinh đẹp.

      “Đây phải, phải mình…” đột nhiên nâng váy lên, đây phải là của , hôn lễ, cũng thể là hôn lễ của , váy cưới màu trắng người thực là châm chọc, thực là làm tổn thương quá lớn, cảm giác lồng ngực như có cái hố rất sâu, sau đó máu cứ chảy cứ chảy.

      Đột nhiên, muốn xé rách chiếc váy lại bị bàn tay nắm chặt lấy, ngẩng đầu nhìn tới đôi mắt màu trà.

      “Vi cái gì?” Môi của khẽ mấp máy, vì sao đối với như vậy, có làm sai gì sao, vì sao lại gặp phải chuyện này?

      “Kết hôn.” Người đàn ông buông tay ra, khẽ mím môi, đưa bàn tay thon dài, giúp sửa lại chiếc váy, chiếc váy cưới người , tuy là nhanh chóng chuẩn bị, cũng được coi là hoàn mĩ, nhưng lại rất thích hợp với . Ngoài trừ gương mặt nước mắt pha phấn trang điểm khiến rất khó chịu.

      “Cùng ai?” ngẩng đầu lên nhìn, nhìn chằm chằm vào , người này đối với vẫn là xa lạ, cũng lại là xa lạ.

      “Tôi.” Lê Duệ Húc thản nhiên , kéo lại tay áo của mình, mặt biểu cảm giúp lau lớp phần bị nhòe, dâu của chỉ cần là , xấu đẹp quan trọng.

      “Vì sao?” Câu kia vì cái gì, đờ đẫn, cảm giác từ tay áo của đến da mặt đau đớn.

      Từ đầu Lê Duệ Húc quan tâm người mình mặc bộ âu phục đắt tiền, lau sạch gương mặt nhắm của , phát ánh mắt của giống như thỏ trắng.

      “Tôi cần, cũng cần, giữa chúng ta cần tình , cần gia đình, tôi có thể cho , cái tôi muốn, cũng có thể cho tôi.” buông tay xuống, thản nhiên , muốn cái gì, có thể biết rồi. có thể cho gia đình, nhưng cái giá của phải trả cũng hề thấp.

      Lê Duệ Húc là thương nhân, để mình lỗ, cho tới bây giờ cũng .

      “Gia đình.” Tử Lạc có chút dao động, đơn quá lâu, cần gia đình.

      Kết hôn, phải ? tại kết hôn với ai cũng giống nhau, phải là trả thù, nhưng rất mệt mỏi, mặc kệ người đàn ông này cần gì, ở bên cạnh khi đau đớn nhất, giúp đỡ , lại hề biết, cũng chính người đàn ông này, đẩy xuống địa ngục, thể cứu vãn.

      Chương 37:

      “Tô Tử Lạc, con có nguyện ý lấy người đàn ông này làm chồng của con hay ? Cho dù bệnh tật hay khỏe mạnh, hay bất kì lí do khác, đều thương người đàn ông này, chăm sóc, tôn trọng và tiếp nhận ấy, vĩnh viễn lòng đối với ấy thay đổi cho đến cuối đời?”

      Tử Lạc ngẩng đầu, nhìn cây thập tự giá, cảm giác mình có chút khó thở, đây là hôn lễ của , người chồng xa lạ, giáo đường trong trẻo nhưng lạnh lẽo.. Bây giờ, cái gì cũng còn quan trọng nữa.

      “Con nguyện ý.” nhàng , đem vận mệnh của mình giao cho người đàn ông, người hiểu , nhưng cũng có thể cho gia đình.

      “Lê Duệ Húc, con có nguyện ý lấy này trờ thành vợ của con hay ?Cho dù bệnh tật hay khỏe mạnh, hay bất kì lí do khác, đều thương này, chăm sóc, tôn trọng và tiếp nhận ấy, vĩnh viễn lòng đối với ấy thay đổi cho đến cuối đời?”

      Cha xứ nhìn gương mặt chú rể chút biểu cảm, đây là hôn lễ kì lạ nhất từng chủ trì, có khách mời, có xe hoa, chỉ có dâu trong trạng thái ngẩn ngơ và chú rể quá lạnh lùng hề giống chú rể.

      Lê Duệ Húc mím môi thành đường, nghe giọng bi thương của Tử Lạc.

      “Con nguyện ý.” Giọng của vẫn lạnh như băng, nghe ra có cảm xúc gì.

      Lê Duệ Húc nhìn gương mặt đa sầu trước mặt mình, gương mặt nhắn tái nhợt, hốc mắt vẫn còn sưng đỏ, ánh mắt thoáng lạnh, lấy từ người mình chiếc hộp.

      lấy hai chiếc nhẫn ra, thiết kế rất lạ, hoa văn kì lạ, màu đen và màu xanh đậm phối hợp, còn có đường nét màu vàng, kết hợp cùng chỗ, lại cảm giác rất đặc biệt.

      Tử Lạc lặng người , Lê Duệ Húc… Lê Duệ Húc, cuối cùng cũng nhớ ra rồi, vì sao, lần đầu tiên nghe tên của , lại cảm thấy quen thuộc như vậy, ra là .

      Lê Duệ Húc đem nhận đeo vào ngón áp út của Tử Lạc, phát nhấn quá lớn với với tay , rất dễ rơi xuống.

      “Đây là do thiết kế sao?” ngước lên hỏi, thực thích hợp, có thể người muốn phải , mà chỉ là lựa chọn của . Giống như lời của , giữa bọn họ có tình , chỉ có hôn nhân, mà chỉ cần gia đình.

      Chỉ qua loa chút, kì quái chút, nhưng hai người lại rất giống nhau, rất đơn, ở cùng chỗ, phải là bình thường sao?

      Lê Duệ Húc gì, cúi người xuống, đây là bước cuối cùng của hôn lễ, cầu hôn dâu.

      Tử Lạc nhìn đôi mắt vô cảm của , mặt ghé sát vào mặt , môi của hề đụng đến môi , chỉ lướt qua mặt , khồng hề chạm đến đa , cảm nhận được hơi thở của , rất lạnh.

      Có khi hoài nghi toàn thân người đàn ông này đều rất lạnh, trừ đôi tay kia của .

      Phía bên kia, hôn lễ long trọng, hấp dẫn ánh mắt bao người, hâm mộ, ghen tị, chúc phúc, tất cả đều rời ánh mắt của mình, người đàn ông tuấn, xinh đẹp, thực là rất xứng đôi.

      ai hay biết, ở giáo đường khác, cũng có hôn lễ lãnh lẽo vô cùng, ngoài trừ áo cưới, cái gì cũng có.

      Đây là hôn lễ cực kì sơ sài, đối với Lê Duệ Húc mà , đây là cái ít nhất có thể cho , còn đối với Tử Lạc, như thế này là đủ.

      cúi đầu nhìn chiếc nhẫn ngón tay sắp rơi xuống, giơ tay lên trước mặt, cảm giác lạnh lẽo mặt mình hợp với dâu. Ôn Vũ Nhiên kết hôn, cũng kết hôn.

      Chương 38:

      biết sau này có hối hận hay , nhưng thời khắc này, lòng cũng còn cảm giác đau, dường như cuộc sống luôn yên tĩnh của bị làm rối loạn.

      Chồng của , nhìn người đàn ông mặc âu phục, trừ cái tên của , hề biết gì về , người như vậy chắc phải là người bình thường.

      muốn hỏi, cũng biết người đàn ông này dễ dàng cho biết, hiểu , những thứ muốn biết rất nhanh sáng tỏ. Còn có… muốn biết.

      Ánh mắt hướng xuống dưới, ngón tay vỗ về chiếc nhẫn, đây giống như giấc mơ vậy, giấc mơ kì lạ, giấc mơ nắm giữ vận mệnh của .

      Phòng khách rộng lớn xa hoa đối diện với vườn hoa lộng lẫy, đưa mắt nhìn lại, có rất nhiều nụ hoa chờ đợi để trở thành đóa hoa xinh đẹp, đủ các loài hoa, quan sát kĩ chút có thể thấy, vườn hoa đều được chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ. Bên ngoài có bể bơi lớn, màu nước trong suốt phản chiếu màu xanh của nền trời, phong cảnh đẹp, lại… nơi này đối với thực quá lớn, trong lòng có chút lạnh, toàn bộ nơi này là nhà ở của đại gia, người có gì như sao có thể ở lại nơi này.

      nhìn người đàn ông tới trước mặt mình, người chồng mới cưới của , hình như thân phận của so với trong tưởng tượng còn phức tạp hơn nhiều…. Cao quý hơn nhiều.

      cũng biết, chỉ có tổng tài của tập đoàn Húc Nhật mới có thể ở nơi đại nhất, xa hoa nhất, cũng là biệt thự lơn nhất, đắt tiền nhất.

      Nơi này toàn bộ là máu trắng phối vớimàu xanh lam rất tương xứng, tất cả đều lộ vẻ tự nhiên, giản dị. Đồ dùng trong nhà cũng rất đơn giản, nhưng có thể nhìn ra, tất cả đều là thiết kế của người nổi tiếng, từng đường nét đơn giản lại vô cùng tỉ mỉ, tất cả đều tầm thường, mỗi vật đều là vô giá.

      Bức họa thế kỉ 17, những tấm thảm sang trọng phủ mặt đất, lộ ra bình hoa có điển cố ý tứ hàm xúc của Trung Quốc, trong bình hoa, có bó hoa hồng trăng vừa hái, cửa sổ có bức màn được thiết kế tinh tế, rung động theo gió, giống như từng gợn sóng biển, tầng tầng lớp lớp, hòa vào nhau thành bản nhạc lãng mạn.

      Tử Lạc theo phía sau , thẳng đến gian phòng bên trong phòng khách.

      có thể lựa chọn bất kì phòng nào ở đây, nhưng căn phòng cuối cùng bên phải nhất định được đông vào.” xoay người, chỉ ném ra câu, sau đó liên lên tầng, để lại mình, Tử Lạc ngẩng đầu lên, biết vì sao, lại cảm thấy mọi thứ mơ hồ.

      Chương 39:

      biết bởi vì lạnh lùng, hay vì nơi này xa la. Cảm giác có chút khó chịu, thở dài hơi nhõm, dnasg vẻ của , hẳn là muốn ở chung phòng với hoặc là ngủ chung giường, bàn tay nắm chặt của cũng bắt đầu thả lỏng, lá gan còn chưa có lớn như vậy, và người đàn ông xa lạ sống chung phòng, thậm chí còn làm chuyện gì gì đó.

      Trong trái tim của , luôn luôn nghĩ rằng người mà sống cùng, chỉ có người, là Ôn Vũ Nhiên, trong mắt chút vết thương, thấm dần vào trái tim, thể xóa bỏ.

      nhấc chiếc va li lên, ngoài trừ vài bộ quần áo ra, cái gì cũng có, đồ đạc của vốn cũng nhiều lắm. Ngoại trừ quần áo, cũng cho mang thứ gì đến, hiên tại xem ra, là chướng mắt .

      lên tầng, nới này ai, thực rất lớn, nhưng cũng rất trống trải.

      qua hai gian phòng ngừng chút, có chút tò mò, phòng này có cái gì, mà rất coi trọng, từ trước đến giờ thích miễn cưỡng người khác, theo như , nên ở cách xa là tốt rồi.

      chọn gian phòng cách xa nhất, cũng chính là gian cuối cùng, nơi tối nhất, mở cửa, cửa lại có khóa.

      vào, bên trong có chiếc giường, tủ quần áo, rất sạch ngăn nắp, nhìn cũng rất thích, cất quần áo vào trong tủ, trong tủ quần áo trống trơn, có cái gì cả.

      mệt mỏi ngả xuống giường lớn, giường có hương vị của nắng, nắng chiếu vào căn phòng này.

      ngồi dậy, nhìn thấy chiếc nhẫn trong tay, kết hôn sao, vội vàng như vậy, có ý nghĩa sao, vỗ về chiếc nhẫn ngừng chuyển động ngón tay, biết là dễ rơi, vẫn muốn giữ lại, quyết định, vẫn muốn mang theo, tự mình, kết hôn, có tư cách để suy nghĩ đến người đàn ông khác.

      đứng lên, tìm chiếc túi , cẩn thận lấy ra, chiếc nhẫn trắng, đột nhiên buồn vô hạn, mắt long lanh như hồ nước, mơ hồ nhưng xinh đẹp.

      Cho đến khi đeo chiếc nhẫn kia vào, thoáng nét tươi cười, rốt cục xong, cái này thực rất quý, mà hề muốn đánh mất.

      nhìn phía bên ngoài cửa sổ, trời bên ngoài cũng dần dần tối, lòng của càng thêm nặng nề. sờ sờ bụng của mình, hình như có chút đóng băng, cũng nhớ lần trước mình ăn cơm là khi nào, trước kia, nguyện vọng, nếu có ngày, kết hôn, mỗi ngày làm cho chồng bàn đồ ăn ngon, bây giờ, ngay cả cảm giác thèm ăn đều có.

      nhìn chiếc nhẫn đeo tay, , kết hôn.

      đứng lên lần nữa, tới trước cửa sổ cho đến khi trời tối hẳn.

      Chương 40:

      kéo rèm cửa ra, gió từ bên ngoài mang theo hương hoa hồng, rất nhanh hương hoa tràn đầy phòng. giường của còn có chiếc váy cưới màu trắng, nghĩ tới hôn lễ của mình bao nhiêu lần, có Ôn Vũ Nhiên, có lẽ long trọng, nhưng rất hạnh phúc, chỉ là tất cả mọi chuyện đều thể xảy ra.

      kết hôn, sung sướng cũng hạnh phúc, đến ngày cả chồng cũng phải là người muốn.

      Đêm nay dường như rất ảm đạm, ngồi giường, muốn quên, hôm nay là ngày tân hôn của . đơn, lạnh lẽo, đây phải cái cần sao? gắt gao ôm lấy cánh tay của mình, đôi mắt khẽ chớp, giọt nước mắt rơi xuống.

      gian phòng khác, Lê Duệ Húc mở chai rượu, rất ít khi uống rượu, nhưng hôm nay muốn uống say lần, cầm ly rượu đứng ở ban công, áo tắm màu trắng ngừng tung bay theo gió, vô tình lộ ra lồng ngực , da thịt màu đồng, năm nào cũng rèm luyện thể thao, khiến thân hình vô cùng gợi cảm rắn chắc. ngẩng đầu lên, uống ngụm rượu. Cũng có cảm giác gì, lại có chút vô vị.

      cứ như vậy uống từng ngụm, từng ngụm.

      kết hôn, cũng kết hôn, nở nụ cười lạnh, ra đây là hôn nhân, cũng có cái gì cả.

      rút điện thoại di động ra. Bên kia truyền lại giọng mềm mại của .

      “Cecile, đến nơi ở của tôi .” xong, cũng đợi đối phương trả lời, trực tiếp ném điện thoại vào giường, lần nữa, nhìn phía ngoài, biển hoa hồng sắp chìm trong bóng tối, đôi mắt màu trà, cuối cùng lại trở nên mông lung.

      Bên ngoài truyền tới tiếng chuông cửa, Lê Duệ Húc vẫn duy trì động tác, giống như pho tượng, hề động, có người mở cửa, uống ngụm rượu, môi của như có như cười lạnh, mặt đất ít vỏ chai.

      đưa chiếc ly lên, chiếc ly thủy tinh trong suốt có hình bóng mơ hồ của , từ trước đến nay, chưa từng cho người khác nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.

      Tử Lạc đứng lên, mở cửa phòng, tiếng chuông cửa bên ngoài, tiếng lại tiếng, giống như muốn phá chuông vậy.

      vội vàng xuống tầng, bỗng quay đầu lại, nhìn thoáng chiếc cửa bên phải đóng chặt.

      hơi do dự chút, liền chạy mở cửa, cầu thang với cửa chính cũng quá xa, bởi vì chạy quá nhanh, gần đây sức khỏe lại tốt, cho nên khi tay đtặ vào cửa bắt đầu thở dốc.

      Tiếng chuông cửa như tiếng quye đuổi giết, ngừng vang lên.

      mở cửa, mùi hương từ bên ngoài tràn vào, đứng trước cửa, ăn mặc hở hang, lộ ra đôi chân dài trắng mịn, cao gầy gợi cảm, Tử Lạc đứng trước mặt ta, thực là quá mộc mạc.

      “Xin hỏi…” Tử Lạc vừa định lên tiếng, kia trực tiếp qua , hướng câu thang tới, mà còn dừng lại trước phòng Lê Duệ Húc.

      là..” Tử Lạc vội vàng đuổi theo, này muốn gì?

      kia dừng bước, nâng chiếc cằm xinh đẹp, nhìn chằm chằm cố đơn thuần Tử Lạc.

      là người giúp việc mới tới sao, ta tìm Húc, có vấn đề gì sao?” nhàng giơ chiếc điện thoại trong tay, “Húc kêu tôi tới, xem, người đàn ông gọi tới phòng , là có chuyện gi?”

    5. yuiluvlayhan

      yuiluvlayhan Active Member

      Bài viết:
      347
      Được thích:
      111
      Chương 41~45

      Edit: Ốc Sên

      Chương 41:

      cười đắc ý, ngựa quen đường cũ lên cầu thang, giống như ở nhà mình, hề thấy xa lạ.

      cánh cửa mở ra, phịch tiếng, tiếng đóng cửa lớn truyền tới tai Tử Lạc. cũng đâu phải người ngốc, cũng đâu phải người đần, tự nhiên hiểu được lời ấy , người đàn ông và người phụ nữ. Còn có thể có chuyện gì đây, còn có thể là chuyện gì đây?

      Đây là đêm tân hôn của , tay đặt lồng ngực, biết vì sao, có cảm giác rất đau đớn.

      Người , ôm khác, vợ của .

      Chồng của cũng ôm khác, tình nhân của .

      Còn là cái gì?

      ngơ ngẩn cười, nụ cười đau buồn, ánh mắt như nhìn thấu qua cánh cửa phòng Lê Duệ Húc, dường như nhìn thấy gì đó, ràng là cười, mà sao trái tim lại đau xót như thế.

      Nước mắt thấm đẫm trái tim .

      từ từ lên tầng, cảm giác chân mình như bị buộc đá, nhấc nổi.

      Khi lên từng bậc cầu thang, nghe được những tiếng rên rỉ, từ cánh cửa kia truyền tới, thế giới của Lê Duệ Húc.

      chết lặng bước tiếp lên, phải vì trong đêm tân hôn của lại ôm khác, mà chỉ nghĩ, người đàn ông cũng như vậy ôm lấy vợ của , đặt tay lên ngực nắm chặt áo, quá đau đớn, lồng ngực từng trận co rút, nuốt nước bọt cũng cảm thấy khó chịu, từng tiếng nấc nghẹn lên.

      Bất kể là Ôn Vũ Nhiên hay Lê Duệ Húc, có tư cách gì ngăn cản đây?

      từng bước nặng nề, đến căn phòng của , thế giới của , nơi này có chỗ của , phòng này, vẫn phải tạm thời ở lại.

      đóng cửa lại, mệt mỏi nằm giường, thở dài, dường như có thể nghe thấy tiếng chớp mắt của , như cánh bướm nhàng, ôm chặt bờ vai mình, trong bóng đêm, thỉnh thoảng có tiếng nghẹn ngào nho , lớn, nhưng lại rất nặng nề.

      đốm lửa bập bùng trong đem, bóng đen đứng trước cửa sổ vẫn hề nhúc nhích, điếu thuốc cháy giữa hai ngón tay, khó nhìn trong đêm, vẫn có thể cảm nhận đường nét tuấn mĩ, lại có cảm giác lạnh lùng.

      Ánh sáng le lói trong gian, vẻ mặt nam tính, chán ghét xoay người, nhìn thấy quần áo đất của người phụ nữ đó, lồng ngực của còn vết cào của ta. Đột nhiên, Lê Duệ Húc hít sâu, chậm rãi nhả ra ngụm khói.

      Chương 42:

      chán ghét bộ dạng như vậy, nhưng như thế này mới có chút khí.

      Cecile là bạn của , cũng mới ở bên , đối với với những chỉ mưu cầu danh lợi, có cũng được, có cũng sao, ngẫu nhiên cũng chỉ có hai lần, bình thường cũng đều rất qua loa, cũng phát tiết cái thân thể muốn, tại, phát tiết ra rồi, nhưng tim của vẫn trống rỗng vô cùng, cảm thấy hít thở có chút đau.

      Lại thở ra ngụm khói, Cecile ngủ giường , chỉ muốn nhanh chóng rời , muốn ngủ cùng giường với .

      Mở cửa, có chút giật mình, trong bếp có chút ánh sáng, có người bên trong, đột nhiên nhớ lại. Hôm nay lấy vợ.

      Khóe miệng nhếch lên, biết, trừ bỏ kia, nơi này còn có ai khác.

      xuống lầu, tiếng bước chân truyền tới, trong nhà có hai , người ngủ, người ngẩn người, hiển nhiên ai có thể nghe được, cố gắng bước mạnh.

      Trong bếp, Tử Lạc cầm cốc sữa, hâm nóng lại. biết có thể thay bát súp nóng hổi kia , thời gian tới khó mà có thể tới quán ăn ven đường, bát súp, cảm giác mất mát khó tả.

      ngửi thấy hương vị sữa ngọt ngào, khiến lòng ấm lại chút.

      cốc sữa, phần cuộc sống, muốn cuộc sống đơn giản, cần gì hơn.

      Lê Duệ Húc đứng ở cửa, thân thể cao lớn taọ áp lực cho người khác, khí có chút ngột ngạt, Tử Lạc đột nhiên ngẩng đầu, thấy được ánh mắt trầm của người đàn ông, ngón tay khẽ run lên, chút nữa đánh rơi cốc sữa xuống.

      …” Tử Lạc ngờ đối mặt với trong tình huống như vậy, rất kì quái, bọn họ như vậy, lại là đôi vợ chồng mới cưới.

      Lê Duệ Húc khẽ mím môi, nhìn thấy cốc sữa trắng trong tay , con ngươi lóe lên, cảm nhận trong yết hầu, là mẹ nó chứ.

      muốn uống ?” Phát Duệ Húc nhìn cốc sữa trong tay mình, Tử Lạc đứng lên, nới lỏng tay mình, “Tôi vừa đun nóng, cũng chưa có uống, nếu khát, uống .”

      cẩn thận đưa chiếc cốc lên, cao hơn rát nhiều, phải ngẩng đầu lên mới nhìn thấy .

      Lê Duệ Húc thoải mái cầm lấy cốc sữa, đầu ngón tay của cả hai chẳng may chạm , Tô Tử Lạc sắc mặt tái nhợt, vội vàng rút tay về.

      Lê Duệ Húc khẽ nhíu mày, này rất sợ .

      nắm chặt cốc sữa trong tay, thờ ơ nhìn . Tử Lạc bị nhìn đến luống cuống, bị người như vậy đánh giá, có chút khẩn trương, nhất là người đàn ông này lại còn có danh phận là chồng của .

      có biết chuyện của người đàn bà kia?” uống ngụm sữa, vẫn đứng ở đó, tiếng thản nhiên lãnh đạm, nghe ra cảm xúc gì.
      Tô Tử Lạc lặng người chút, lúc sau mới có phản ứng, người đàn bà kia là ai, là vừa mới đến sao, tình nhân của .

      “Dạ.” nhàng gật đầu cái, biết thân phận của mình, cũng biết mình cần phải giữ thăng bằng, hộn của cả hai, là có tình , là giao dịch, giữa cũng là giao dịch.

      hào phóng, trong đêm tân hôn chồng mình lên giường cùng người phụ nữ khác, có thể bình tĩnh như vậy, tôi có phải quá khinh thường ?” vươn tay, nhàng vỗ vỗ cốc sữa, uống vài ngụm, sữa trong cốc còn hơn nữa, đầu ngón tay dùng sức, có thể nghe tiếng khớp xương.

      “Tôi chỉ có thể làm vậy.” Tử Lạc cúi đầu, đưa tay đặt phía sau, chỉ có thể như vậy, bởi vì có tình , cũng bởi vì có thương.

      Tốt lắm, Lê Duệ Húc đặt cốc sữa xuống, cúi người về phía trước, nhìn chằm chằm đôi mắt của .

      Chương 43:

      “Cái chúng ta cần chỉ có hôn nhân, những thứ khác đều có, hiểu biết như vậy khiến tôi rất hài lòng, tôi cho tất cả, thân phận bà lớn họ Lê, tiền tài đầy đủ, những điều muốn, nhưng có số thứ, nhớ, thể quá tham vọng, còn nữa, đừng có tôi.” Tiếng rất rãng truyền tói tai , giọng lớn, lại lạnh lẽo khác thường, như dài và hung hằng đâm thẳng vào lòng , thể nhổ ra được.

      Tôi muốn hôn nhân, có thể chiếm được cái muốn, trừ tình

      Tử Lạc nắm ngón tay lạnh lẽo của mình, cái gì cũng cần, chỉ muốn có gia đình , đầy ắp thương. Ánh mắt hoảng loạn, lại có cảm giác cuốn hút, thấy nước mắt trào ra, từng giọt lệ tổn thương rơi xuống.

      nghe thấy bước , lên tầng, chỉ có cốc sữa kia, như là dư thừa, có uống ngụm nào, lại uống vài ngụm, nhất định bỏ .

      hít hít cái mũi của mình, giương mắt, chỉ có mình biết, tại bị tổn thương như thế nào. cúi đầu, ngón tay run rẩy cầm chiếc cốc lên uống, sữa lạnh.

      Trái tim lạnh, sữa cũng lạnh, đây mới là cuộc sống của sau khi ra đời. Mất Ôn Vũ Nhiên, thực mất tất cả những gì có từ trước tới nay.

      từng ngụm từng ngụm uống hết, như uống vào tất cả đau đớn, chua sót, trước mắt tối tăm thấy ánh sáng.

      Lúc này, ở căn phòng rộng lớn được trang trí đẹp đẽ, thỉnh thoảng truyền đến tiếng rên rỉ của đôi nam nữ, người đàn ông thở gấp, kiều, trong phòng tràn ngập khí ám muội, chiếc giường lớn, đôi nam nữ quấn lấy nhau, thân thể họ phập phồng, mồ hôi đầm đìa, thỉnh thoảng phát ra thanh khiến người khác mặt đỏ tim đập nhanh.

      Cho đến khi mọi thứ yên tĩnh trở lại, người đàn ông nhắm mắt nằm xoay người, trong mắt lên thống khổ cùng thất bại khó nhận thấy.

      đôi tay ôm chặt hông , ngồi dậy, tự vào bả vai , mặt nở nụ cười thỏa mãn.

      thấy , chúng ta mới xứng đôi vừa lứa, cho dù là thân phận, địa vị, thậm chí khi ở giường, chúng ta đúng là trời sinh đôi.”

      cười duyên dáng, nhìn thấy phức tạp trong đối mắt , ngón tay khiêu khích lướt qua bộ ngực bóng loáng của .

      Ôn Vũ Nhiên chật vật đẩy tay ra, sau đó đứng lên, vào phòng tắm, đóng cửa phòng tắm, ánh mắt đầy thống khổ, đúng vậy, rất đúng, muốn chạm tới , sai lầm lần muốn sai lầm thêm lần nữa,

      nếu như lần đầu tiên do ý thức ràng, vậy bây giờ tính là cái gì, vẫn phản bội lại thân thể của mình, phản bội Lạc Lạc. Nhưng người đàn bà kia….

      Chương 44:

      oán hận đập tay vào tường, sau đó dựa lưng vào tường, ngẩng đầu lên, thở phì phò, khắp người là vết cào của người phụ nữ kia, thấy được vừa rồi bọn họ trài qua kích thích thế nào.

      “Thực xin lỗi, Lạc Lạc… Thực xin lỗi…” ngừng thào tự , dừng sức túm tóc mình. Cái có thể cho chỉ có trái tim này, con người , thân thể sớm còn thuộc về , nhưng Lạc Lạc còn cần trái tim sao?

      Dòng nước ấm ngừng chảy đầu , người, có thể xóa hương vị của người đàn bà kia người, lại thể xóa cảm giác dơ dáy trong tim .

      Mắt của bị nước nóng chảy vào đỏ lên, biết có phải nước mắt của hay , cứ như vậy rơi xuống.

      Khi Tử Lạc mở to mắt thấy ánh sáng rực rỡ, nâng thân thể mệt mỏi ngồi dậy, trước mắt phải căn phòng của , nơi xa lạ, căn phòng lớn.

      Ngón tay khẽ động, cảm giác từ đầu ngón tay truyền đến lạnh lẽo, cúi đầu, nhìn thấy những tơ máu tay .

      kết hôn, cùng người đàn ông xa lạ, cũng ngày với hôn lễ của Vũ Nhiên.

      đứng lên, mở bức rèm, gian phòng ngập tràn màu sắc tươi sáng của mùa thu, ngẩn người, căn bản biết mình muốn gì, có thể làm gì?

      Ngón tay theo thói quen vỗ về chiếc vòng tay , trong mắt lên tia đau đớn, cho dù có thế nào, cũng lựa chọn tháo nó xuống, nó là bảo bối của , là trong số ít những thứ có được.

      khẽ chuyển người, từ trong tủ lấy ra bộ quần áo, từ trước tới giờ vẫn thay đổi, hề thay đổi.

      mở cửa, bên ngoài yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng bước chân của , nhàng bước , sợ ảnh hưởng đến người chồng xa lạ kia. xuống cầu thang, nhìn thấy căn phòng cuối cùng phía bên trái, nếu nhớ nhầm, đó chính là căn phòng của , phòng ở bên trái, phòng ở cuối cùng bên phải, biết đây có phải khoảng cách giữa bọn họ , muốn hỏi mình có đáng thương , có khách tới dự hôn lễ, cầu kì, nhưng vẫn cho , cái muốn là cuộc hôn nhân.

      có phòng cưới, nhưng có thể cho chỗ ở được, coi như là nhà của , nên là thỏa mãn mới đúng? Còn cái gì có thể lưu luyến.

      bước xuống lầu, chỉ sợ những quấy rầy , còn có kia.

      tới cửa, đôi giày cao gót đặt trước cửa tối qua thấy, tay đặt lồng ngực, khẽ thở dài nhõm, như vậy cũng xấu hổ chứ, có lẽ là người thứ ba can thiệp và co ấy, bọn họ nhau, an ủi mình, nhưng đôi môi nếm quá nhiều vị đắng rồi.

      tìm lúc lâu, cuối cùng vào phòng bếp, đồ gì cũng mới, rất sạch , mở tủ lạnh ra, khẽ thở dài nhõm, tốt, trong tủ lạnh có thiếu thức ăn, có thể làm chút đồ ăn, nghĩ nơi này có nấu cơm, bởi vì quá sạch .

      Đây phải cuộc hôn nhân muốn, người đàn ông kia cũng phải người muốn lấy làm chồng, nhưng muốn giúp làm đồ ăn, vì hai người kết hôn.

      nhanh tay rửa thức ăn, thỉnh thoảng từ phòng bếp truyền đến tiếng đinh đinh , giống như tiếng đàn, có theo luật, lại khiến cho người khác thoái mái.

      Đôi khi quá yên tĩnh, cũng tốt.

      Lê Duệ Húc thay bộ quần áo, luôn đứng ở trước cửa sổ, chiếc bóng của như bóng ma, khiến càng trở nên lạnh lùng khó tiếp cận, ngón tay vỗ về chiếc nhẫn của mình, đây là tự thiết kế, có thể cả đời, người kia đều cần.

      Chương 45:

      thể đưa cho ấy, vậy đưa cho ai cũng quan trọng.

      tới mép bàn , mở ngăn kéo, lấy hộp xì gà từ bên trong, mở ra nhìn, còn điếu nào cả, tay đưa lên khẽ day trán, xem ra, gần đây hút thuốc cũng lợi hại.

      đột nhiên nhớ tới, mới cưới vợ, biết bây giờ ấy làm gì, tựa vào bàn, khẽ mím môi, cười người chính bản thân còn cần, người vợ mà cũng chẳng phải vợ.

      Ánh mắt màu trà lên đau đớn kịch liết, rất nhanh liền biến mất, bất luận ở thời điểm nào, tổng tài tập đoàn Húc Nhật, Lê Duệ Húc cũng để lộ kẽ hở, có lộ bất kì nhược điểm nào, .

      để ý, đánh giá bên ngoài chút, ném hộp xì gà vào trong ngăn kéo, sau đó mở cửa ra ngoài.

      xuống tầng, ngoài ý muốn nhìn thấy bàn bữa sáng, chưa tính là thích ăn gì, nhìn cũng rất ngon miệng, híp hai mắt lại, biết bao lâu ăn bữa sáng như vậy, có thể , bao lâu chưa sử dụng đũa.

      chăm chú nhìn đồ ăn bàn, bỗng trừng mắt, dường như những thức ăn kia có thù với , kì thực chỉ có biết, trong lúc này, cảm giác rất đói bụng.

      Lâu lắm rồi có cảm giác đói bụng, người làm việc điên cuồng, bình thường ăn cơm nhiều lắm, đến bữa ăn, từ lớn lên ở nước ngoài, quen với tảng thịt bò và số đồ ăn khác, khác biết, những thức ăn tinh khiết kiểu Trung Quốc, rất ít khi ăn, đương nhiên cũng rảnh ra ngoài ăn, ăn ở công ty là được rồi.

      Lê Duệ Húc có thể ăn cơm, nhưng thể làm việc.

      Chuông cửa phía sau vang lên, nhìn nhìn màn hình, sắc mặt lộ ra vẻ vui, hóa ra là Vệ Thần, đứng lên mở cửa, còn nghĩ ra, cái nhà này ngoài ra còn ai có thể mở cửa, hoặc là Vệ Thần tự mở cửa vào.

      So sánh ra, điều thứ nhất thực tế hơn rất nhiều.

      “Húc, tôi đến thăm cậu, cậu có nhớ tôi ?” Cửa vừa mở ra, Vệ Thần lộ ra hàm răng trắng, mặt thất chói mắt, dang hai tay, bổ nhào vào, Lê Duệ Húc xoay người, đêm ném ra bên ngoài.

      “Húc, cậu cũng cần phải máu lạnh như vậy, chúng ta mọt ngày có gặp mặt, cậu cũng nhớ tôi sao?” Vệ Thần sờ mũi mình, người này thực đáng , đem tất cả chuyện lớn trong công ty ném cho , là ai, là phso tổng Húc Nhật a, sao lại mệt mỏi giống con chó vậy, Duệ Húc tốt rồi, ở trong này nghỉ ngơ, ăn ngủ tốt.

      “Có chuyện gì?” Lê Duệ Húc thản nhiên nhìn Vệ Thần giống như đống rác ở trong nhà, đổi giày, cởi áo khoác, sau đó đưa chân ngồi ghế sa lon của . Người này, từ khi nào coi nhà của mình thành nhà của vậy.

      có việc gì thể tìm cậu sao?” bở vai Vệ Thần khẽ cứng lại, “Tôi vừa qua, đói bụng, muốn tới dùng cơm cùng cậu, tôi sợ cậu mệt chết, đến lúc đó, tôi cũng mệt chết theo.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :