1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người chồng bị vứt bỏ - Minh Tinh(Hoàn- Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 8.3:

      Edit: Nhi


      Thượng Quan Nhu bị giọng xa cách của làm đáy lòng lạnh lẽo, đột nhiên cảm thấy, Nhiêu Triết trở nên vô cùng xa lạ.

      Cái này ràng là diễn vai người phụ nữ dùng giọng giễu cợt tới chất vấn người đàn ông của mình, chính là Nhiêu Triết làm đến chết sống lại đây sao?

      Từ từ buông tay áo của ra, tựa như đứa trẻ làm sai chuyện, e dè lùi lại sau hai bước.

      Nhiêu Triết cũng biết lời của mình quá mức cay nghiệt, thấy dáng vẻ đau lòng của , muốn an ủi nhưng lại biết phải làm sao, chỉ có thể lắp bắp khẽ gọi: “Mi Mi…” (khốn lạn , tui đập chết !!!!!)

      “Em hỏi chuyện nữa.” ngắt lời , đột nhiên ngẩng đầu lên, “Lúc trước tại sao đối xử với Thượng Quan Nhu như vậy? ấy rốt cuộc làm gì sai?”

      “Nhiêu Triết đó nghĩ nhà có quyền có thế liền tự cho là phong lưu muốn chơi đùa hết phụ nữ trong thiên hạ, nhưng trong mắt em chỉ là vật dụng công cộng của phụ nữ mà thôi, rẻ tiền đến buồn nôn.”

      “Em vậy sao?”

      chữ cũng thiếu, em tôi , con bé sở dĩ đồng ý kết giao với Nhiêu Triết là do nhìn trúng quyền thế và địa vị của nhà họ Nhiêu mà thôi. Dù sao sớm muộn gì cũng phải lấy chồng, thay vì gả cho những công ty bình thường còn bằng trực tiếp tìm cây đại thụ mà dựa vào, đối với tương lai của nhà Thượng Quan chúng tôi cũng có lợi.”

      “Thủ đoạn của em đúng là cao, phải biết cửa chính của nhà họ Nhiêu phải ai cũng vào dc.”

      “Hừ! Vậy sao? Em tôi rồi, Nhiêu Triết trong mắt con bé đáng giá đồng, bất quá chơi trò chơi tình với ta cũng rất thú vị.”


      Lúc trước nghe được những lời này ở tiệc sinh nhật, nó vẫn cứ như ma chú quanh quẩn trong đầu Nhiêu Triết. hít sâu cái, mở miệng ra, ngay cả cũng ngạc nhiên mình lại có thể thuật lại sai chữ như vậy.

      thể hiểu, ở cùng ấy lâu như vậy, lòng với ấy, vì ấy mà bỏ cả vườn hoa, nhưng sao thứ đổi được lại là đùa cợt châm chọc đó?”

      Thượng Quan Nhu kinh ngạc há to miệng, “ chính tai nghe được những lời đó sao?”

      “Nếu phải vô tình nghe được Thượng Quan Thanh và người khác chuyện phiếm trong nhà vệ sinh, cũng biết… Thôi, chuyện qua lâu rồi, chấp nhất chút chuyện này còn có ý nghĩa gì đâu.”

      “Nếu đó phải chính miệng Thượng Quan Nhu thừa nhận sao lại có thể tin chứ? ấy có nghĩ như vậy sao?” lòng, sao Thượng Quan Thanh lại tung lời đồn này ra chứ?

      Nhưng cảm xúc của Nhiêu Triết vì đoạn ký ức này mà trở nên rất phiền não, có sức lực suy nghĩ thêm nữa, “Đây là chuyện giữa và Thượng Quan Nhu, ấy có nghĩ về như vậy hay quan trọng nữa. Khi đó vì trả thù của mà Thượng Quan Nhu phải chết, vẫn nghĩ nếu có thể tự mình xin lỗi ấy tốt rồi… bỏ qua cơ hội ông trời cho lần này đâu.”

      “Được, nếu muốn chính miệng xin lỗi Thượng Quan Nhu bây giờ !” Tuy hiểu lầm đó làm đau lòng, giận tin tưởng , nhưng chuyện quan trọng bây giờ là cho biết , lấy tay chỉ chỉ vào mình, “Bởi vì em, mới là Thượng Quan Nhu.”

      Nhiêu Triết nghe lời sững sờ tại chỗ.

      Sửng sốt hồi lâu mới hoàn hồn, khóe môi nâng lên nụ cười chế nhạo, “Kỷ Hinh Mi, em có phải cũng điên rồi ?”

      “Em điên!”

      luống cuống nắm lấy vạt áo : “Em là Thượng Quan Nhu mà, chẳng lẽ từ trước tới nay chưa từng hoài nghi vì sao em và Thượng Quan Nhu có rất nhiều điểm giống nhau sao?”

      Nhiêu Triết cau mày, tựa hồ coi thành người điên rồi, ánh mắt kia làm bất an, làm càng nôn nóng lớn: “Em có thể hóa giải Cửu Liên Hoàn trong vòng bốn phút; em có thể pha cà phê có mùi vị giống như đúc Thượng Quan Nhu; khẩu vị Thượng Quan Nhu thích em đều thích, những gì Thượng Quan Nhu ghét em đều ghét cả.”

      “Ngay cả cũng thấy được rất nhiều bóng dáng của Thượng Quan Nhu từ em phải sao? Chẳng lẽ chưa từng nghĩ hai chúng em đều là sao?”

      Nhiêu Triết bị lời của làm có chút mơ hồ, từng nghi ngờ như vậy, chỉ là nghi ngờ này hoang đường đến mức khiến người ta cảm thấy buồn cười.

      Vốn chỉ từng lần hi vọng ông trời có thể cho kỳ tích, nhưng bây giờ ông trời tựa như lại cho quá nhiều kỳ tích rồi.

      Người trong bệnh viện kia luôn miệng mình là Thượng Quan Nhu.

      Người trước mắt này cũng tự nhận mình là Thượng Quan Nhu.

      Rốt cuộc ai mới là Thượng Quan Nhu ? Hoặc là, đời này sớm còn Thượng Quan Nhu nữa rồi?

      rất mê man, tựa như đứa trẻ bị lạc đường hoàn toàn mất phương hướng.

      biết người trước mắt là tâm thích , nhưng bây giờ mất năng lực phân biệt giả rồi.

      Nhìn ánh mắt chờ đợi của Kỷ Hinh Mi, đột nhiên có chuyện thoáng qua đầu , kìm được bật : “Tôi từng vô tình xem nhật ký viết.”

      Thấy sắc mặt trắng nhợt của , tiếp tục : “ vừa tới nhà họ Nhiêu làm nữ giúp việc thích tôi, sao tôi biết được có phải vì muốn tiếp cận tôi mà cố ý bắt chước Thượng Quan Nhu hay ?”

      Lời này như sét đánh ngang tai, đánh Thượng Quan Nhu đến thương tích đầy mình.

      sắc mặt tái nhợt đứng yên ở đó, bàn tay níu lấy vạt áo Nhiêu Triết cũng bị tức giận đến phát run.

      Nhiêu Triết biết mình nên những lời như vậy vào lúc này, nhưng nhịn được. ra lúc cẩn thận nhìn thấy tập nhật ký kia, chính cũng giật mình nhưng cũng chưa từng nghĩ chất vấn cái gì.

      Hơn nữa, bất luận Kỷ Hinh Mi tiếp cận vì mục đích gì, về sau hai người ở cùng nhau cũng thích , mà cũng nhìn ra cũng lòng thích , nên dùng những lời này làm tổn thương .

      “Nhiêu Triết, đáng sợ.” Từ từ buông vạt áo ra, khóc ra nước mắt, ngực bị uất ức khổng lồ làm nghẹn đến thể thở nổi.

      cẩn thận từng li từng tí phát triển tình cảm của hai người, kết quả lại đổi lấy châm chọc và cười nhạo của .

      Hai kiếp làm người, lại cùng người đàn ông, đều bị tổn thương tuyệt tình như nhau. Khi muốn với tất cả, nhưng lại làm khó dễ, chịu tin .

      cười lạnh lui về phía sau, mang theo thương tổn tuyệt vọng, cầm ly nước bàn, lúc Nhiêu Triết cho là hắt ly nước đó vào , nhưng lại dùng sức tự dội ly nước lên đầu mình. ( nghĩ ai cũng đê tiện như sao?)

      Nhiêu Triết bị động tác của làm sợ hết hồn.

      Những giọt nước ngừng rơi tí tách từ tóc mặt , dáng vẻ nhếch nhác vô cùng, giận dữ trừng mắt nhìn , thuận tay lau gương mặt đầy nước.

      “Tôi chỉ muốn dùng cách này để làm mình tỉnh táo lại, bởi vì nếu tôi làm như vậy, sợ rằng khó khống chế kích động muốn lập tức giết chết .”

      tuyệt vọng nhìn , lắc đầu cái: “Nhiêu Triết, hai kiếp sống đều làm tôi vô cùng thất vọng. Từ nay về sau, tôi bao giờ muốn gặp lại nữa!”

      Lúc xoay người rời , Nhiêu Triết đột nhiên có cảm giác, nếu lần này giữ Kỷ Hinh Mi lại, đời này mất vĩnh viễn.

      Nhưng, giữ được rồi lại thế nào?

      __

      màn hình notebook ngừng ra đường của thị trường chứng khoán, lòng Nhiêu Triết cũng theo đường cong kia mà trở nên phiền não bất an.

      Thị trường chứng khoán gần đây rất bất ổn, ràng như dự trù tất cả các đường đều đỏ, nhưng biết điều này cũng có nghĩa thị trường chứng khoán tăng giá.

      Tựa như tâm tình của lúc này, vốn nên vui mừng vì Thượng Quan Nhu mất mà sống lại mới đúng, nhưng bây giờ khuôn mặt xuất nhiều nhất trong đầu mỗi ngày chẳng biết từ lúc nào biến thành Kỷ Hinh Mi.

      Nhắm mắt lại, hình ảnh ấy chật vật, ướt đẫm lại xuất trước mắt .

      Phải tuyệt vọng và tức giận đến mức nào mới có thể làm mất lý trí hành hạ mình như thế?

      mới là Thượng Quan Nhu, bây giờ cẩn thận ngẫm lại mới thấy hai người bọn họ có rất nhiều điểm giống nhau.

      Hơn nữa, giàu có, chẳng những thành thục các loại nghi lễ dùng cơm, mà ngay cả năng lực ngoại ngữ cũng ưu tú khiến người ta phải chậc lưỡi hít hà.

      người có hao tổn tâm sức bắt chước người khác đến thế nào cũng đến lúc cực hạn, nhưng Kỷ Hinh Mi và Thượng Quan Nhu giống nhau đến mức nếu như đặt gương mặt hai người bên cạnh nhau, cũng cách nào phân biệt được ai mới là Thượng Quan Nhu nữa.

      Nhưng… tại sao sớm nhận muộn nhận, mà lại đợi tới sau khi Uông Chỉ Lan bị tai nạn mới thừa nhận?

      Hết chương 8

      ___

      Nam chính này là đồ bại não. Ta hết lời để này rồi. Tin vui là chỉ còn 1 chương (4 phần nữa) là có thể tạm biệt cặp đôi mát dây này rồi.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 9.1:

      Edit: Nhi


      “Nhiêu Triết, có tâm sao?”

      Trong phòng bệnh, thân thể Uông Chỉ Lan hồi phục tệ, hai ngày sau có thể xuất viện.

      Nhiêu Triết nhìn về phía , gần đây ngày nào cũng ở lại bệnh viện chăm sóc , hai người sớm chiều ở bên nhau, nhưng đối với người luôn miệng mình là Thượng Quan Nhu này, cảm giác của rất kỳ quái.

      Còn ?

      Nếu , tại sao tâm thể như trước đây, vì nụ cười sáng lạn của mà rung động?

      Nếu , vậy tình cảm của với bây giờ là gì?

      “Sắc mặt rất tệ, có phải là thân thể thoải mái ?” Uông Chỉ Lan lo âu tới sờ trán .

      Nhiêu Triết gần như là tránh né đụng chạm của theo bản năng, động tác này làm Uông Chỉ Lan khó hiểu.

      sao vậy?”

      Nhiêu Triết ngẩn ra, sắc mặt có chút khó coi: “ có gì, muốn… có lẽ gần đây hơi mệt mỏi thôi.”

      Thần sắc Uông Chỉ Lan có vẻ bất an, nhu thuận ngồi xuống bên cạnh , kéo kéo tay áo của , “ gần đây thường xuyên thất thần, Nhiêu Triết, có phải vẫn chưa tin em là Thượng Quan Nhu ?”

      đáng thương rũ mắt xuống, “Em biết chuyện này ra có ai tin, ngay cả em cũng cảm thấy vô cùng hoang đường, hơn nữa em còn chiếm thân thể của Uông tiểu thư, em rất băn khoăn, nhưng…”

      Uông Chỉ Lan lộ ra vẻ bất lực: “Em rất sợ phải trở lại bóng tối vô tận đó, Nhiêu Triết…” đột nhiên khẩn trương nắm chặt tay , sắc mặt hoảng hốt, “ đừng bỏ rơi em nữa, bất kể trước kia từng làm chuyện gì có lỗi với em, em đều quan tâm, em chỉ muốn… từ nay về sau, vĩnh viễn ở lại bên cạnh em là tốt rồi.”

      Nhiêu Triết mờ mịt nhìn vẻ mặt hèn mọn của , Thượng Quan Nhu trong trí nhớ luôn kiêu ngạo tự tin, bao giờ bày ra thần thái cầu xin thương xót với như vậy. Cho dù bị vũ nhục trong bữa tiệc sinh nhật cũng vẫn kiên cường mỉm cười để bảo vệ tôn nghiêm của mình.

      Nữ nhân trước mắt này, rốt cuộc là ai?

      “Chúng ta kết hôn , có được ?”

      Những lời này Uông Chỉ Lan hề báo trước mà bật thốt ra, thành công kéo Nhiêu Triết mơ hồ về thực tế.

      mở to mắt chờ mong, như đứa trẻ ăn xin người giàu, “Em biết vẫn hối tiếc vì làm em mất mạng, tại nếu linh hồn của em bị ông trời cướp , vậy cưới em về, để em được ở cạnh cả đời, được ?”

      Nhiêu Triết đột nhiên bật cười, nụ cười này làm Uông Chỉ Lan thấy chột dạ.

      Cửu Liên Hoàn sáng lấp lánh được đưa tới trước mặt , “Còn nhớ thứ này ?”

      gật đầu cái: “Dĩ nhiên nhớ, thứ này là của em.”

      “Tháo nó ra.” Giọng mang theo lãnh khốc khó nén.

      nhận mà chỉ nhìn : “ vẫn tin em sao?”

      Nhiêu Triết lắc đầu, nụ cười môi lạnh lùng mà xa cách, “Tháo nó ra, ngày mai chúng ta kết hôn.”

      quay đầu, sắc mặt đại biến, run rẩy chỉ vào Cửu Liên Hoàn, ánh mắt tức giận, “Nhiêu Triết, có ý gì? Chẳng lẽ giao hôn nhân của chúng ta cho cái Cửu Liên Hoàn nho này quyết định sao?”

      Lúc này Nhiêu Triết tin chắc chuyện.

      rất ảo não, tại sao tỉnh ngộ sớm hơn mà lại đắm chìm vào niềm vui Thượng Quan Nhu sống lại như vậy, đến hôm nay mới cảm nhận được phẫn nộ sâu sắc.

      “Nếu là Thượng Quan Nhu tháo nó ra trong vòng bốn phút cho tôi xem.”

      Uông Chỉ Lan cắn môi, bàn tay run rẩy muốn cầm lấy Cửu Liên Hoàn, nhưng ánh mắt của Nhiêu Triết làm e ngại, cảm thấy nó vô cùng chói mắt.

      chờ chạm vào Cửu Liên Hoàn, thở dài rút tay lại.

      “Xem ra cầu của tôi rất làm khó , như vậy cũng cần phải ép mình nữa. biết , thứ miễn cưỡng chiếm được đều cảm nhận được hạnh phúc, Chỉ Lan, trò chơi kết thúc rồi.”

      đưa tay tắt máy, dọn dẹp đồ đạc rồi xoay người rời .

      Uông Chỉ Lan cam lòng hét to sau lưng : “Nhiêu Triết, tôi là lòng !”

      Nhưng đáp lại chỉ có tiếng đóng cửa nặng nề.

      suy sụp vô lực ngồi xuống giường, vẻ mặt giả vờ ngây thơ bị oán hận vặn vẹo thay thế.

      Vì sao tính toán tường tận, mà hồi báo của ông trời vẫn là kết cục như cũ?

      Nhiêu Triết, em cam lòng!

      __

      “Kỷ tiểu thư, đột nhiên rời như vậy, ông chủ biết được nhất định vui.”

      Thượng Quan Nhu bận rộn sắp xếp đồ đạc, cố cố gắng nhét chiếc cặp da lớn vào tủ quần áo, xoay người, vui nhìn Mạc Hàn Vũ giúp khuân đồ cái: “ ta có vui hay liên quan gì đến tôi?”

      Bị chộp tới làm khuân vác tạm thời, Mạc Hàn Vũ thở dài, mạng khổ rồi mà, lần nào cũng phải làm vật hi sinh.

      Sáng sớm bị ông chủ sai về nhà lấy tài liệu thấy Kỷ Hinh Mi túi lớn túi khuân đồ ra ngoài, lòng hiếu kỳ thôi thúc nên thuận miệng hỏi câu xem làm gì, kết quả thành kẻ khuân vác thuê, giúp lo trong lo ngoài dọn nhà.

      Thượng Quan Nhu rất may mắn, căn phòng thuê lúc trước vẫn còn, đồ dùng thiết bị bên trong cũng đầy đủ hết, tuy rằng thoải mái bằng nhà họ Nhiêu, nhưng với độc thân mà như vậy tệ rồi.

      vất vả sắp xếp đồ đạc gọn gàng xong, lau mồ hôi trán, thuận tiện cầm chai nước đưa cho Mạc Hàn Vũ.

      “Tôi vẫn chưa cám ơn , hôm nay nếu giúp đỡ, mình tôi nhất định làm xong.”

      Mạc Hàn Vũ cầm chai nước uống vài hớp, cười khúc khích lắc đầu cái: “Có thể vì mỹ nữ phục vụ là vinh hạnh của tôi.”

      Gặp nhau vài lần, cũng rất có thiện cảm với thẳng thắn lạc quan này.

      “Kỷ tiểu thư, đột nhiên chuyển có phải là vì Uông Chỉ Lan luôn miệng mình là Thượng Quan Nhu hoàn hồn kia ?”

      liên quan tới ta, tôi chỉ muốn tiếp tục ở đó khiến người ta ghét thôi.”

      Nếu Nhiêu Triết lựa chọn như vậy, còn mặt dày ở lại nhà họ Nhiêu làm gì? cũng muốn đợi mở miệng đuổi trước, làm người luôn rất tự mình hiểu mình.

      “Kỷ tiểu thư đừng trách tôi lắm miệng, kỳ thực tôi cảm thấy lần này ông chủ rất hồ đồ, đời này làm gì có chuyện luân hồi chuyển thế, mượn xác hoàn hồn? Đều là bậy bạ mà thôi.”

      “Tôi rất hiểu Uông Chỉ Lan này, ta từ nơi nương tựa, là ông chủ cho ta tất cả, để ta được áo cơm lo. Đừng ta, đổi lại là tôi, mỗi ngày đều phải nhìn người đàn ông vừa đẹp trai vừa có tiền đến tôi cũng động lòng.”

      “Nhưng ta cứ mình là Thượng Quan Nhu chuyển thế rất căng rồi, khí chất và năng lực của Thượng Quan Nhu mọi người ai cũng đều ràng, Uông Chỉ Lan căn bản học được thần thái đó của ấy, nhưng mà…”

      sờ cằm, vẻ mặt như nghĩ tới cái gì, “Tôi thỉnh thoảng lại cảm thấy bóng dáng của Thượng Quan Nhu người Kỷ tiểu thư. Nếu đời có chuyện mượn xác hoàn hồn hẳn là phải nhập vào mới đúng.” xong, vỗ vỗ miệng mình, ảo não lắc đầu cái, “Sao tôi lại điên khùng giống ông chủ luôn thế này?”

      Thượng Quan Nhu bị bộ dạng lẩm bẩm thầm của chọc cười ngừng.

      “Vốn là tâm tình tôi tốt, nhưng nghe được những lời này của tốt hơn nhiều rồi, tiểu Mạc, cám ơn .”

      Mạc Hàn Vũ được cảm ơn như vậy, gương mặt tuấn tú đỏ lên, vội vàng lắc đầu: “Cám ơn gì chứ, vì mỹ nữ phục vụ là vinh hạnh của tôi mà.”

      “Chỉ là Kỷ tiểu thư, có mấy lời tôi biết nên nhưng tôi vẫn muốn với , ông chủ làm chuyện ngu xuẩn như thế cũng là vì ấy có thẹn với Thượng Quan Nhu.”

      Dừng lại chút, cũng để ý khuôn mặt tươi cười của Thượng Quan Nhu dần cứng lại mà tiếp tục : “Tôi nghĩ ấy vì tuyệt vọng, muốn bỏ qua bất kỳ khả năng nào nên mới có thể mất lý trí tin trò diễn của Uông Chỉ Lan. Chờ ấy tỉnh táo lại, nhất định hối hận vì hành động của mình.”

      __

      Tác giả cứ vùi dập Nhiêu Triết r lại biện minh cho ta. Mệt tác giả ghê. >"<

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 9.2:

      Edit: Nhi

      Lén nghiêng mắt nhìn thần sắc của cái, “Tôi làm việc bên cạnh ông chủ lâu như vậy nên tôi cực kỳ hiểu ấy. Sống cùng mấy ngày qua, ấy là lòng thích , chỉ vì người liên quan mà hiểu lầm nhau, nếu giải quyết tốt tương lai hối hận cả đời.”

      Trong phòng nhất thời yên tĩnh, lúc Mạc Hàn Vũ cho là lời của mình có thu hoạch gì lại thấy Thượng Quan Nhu nhàng gật đầu.

      “Tiểu Mạc, là người tốt, ý của tôi đều hiểu, chỉ là… giữa tôi và Nhiêu Triết có rất nhiều vấn đề, bất kể ấy là có nỗi khổ tâm gì, tôi nghĩ… chúng tôi cũng thể ở bên nhau được nữa.”

      Thấy thần sắc khó chịu, Mạc Hàn Vũ cũng khuyên ngăn nữa, chỉ có thể thở dài trong lòng, lần này ông chủ dường như làm ấy tổn thương quá sâu rồi.

      càng đáng buồn hơn, giúp Kỷ tiểu thư lén dọn nhà, khi bị ông chủ biết, nhất định lại xui xẻo bị ông chủ khiển trách nữa cho xem.

      Quả nhiên ngoài dự đoán của Mạc Hàn Vũ, đợi rời khỏi nhà Kỷ Hinh Mi Nhiêu Triết gọi tới, vì Nhiêu Triết từ John biết được chuyện Thượng Quan Nhu dọn nhà, mà đồng lõa chính là trợ thủ đắc lực nhất của – Mạc Hàn Vũ.

      Nhiêu Triết gầm lên trong điện thoại: “Ai cho phép giúp ấy dọn nhà? có việc để làm sao? Có phải là tôi giao quá ít việc cho để có nhiều thời gian rảnh như vậy ?”

      Mạc Hàm Vũ để động ra xa chút, đáng thương nhìn đầu sỏ bày vẻ chuyện liên quan đến mình bên cạnh.

      Thượng Quan Nhu ngước mắt nhìn lên trời, hoàn toàn có bất cứ cảm giác tội lỗi nào.

      liều mạng ra hiệu cho nhanh lại đây nghe điện thoại, nhưng lại gác chân ngồi bên cắn hạt dưa, bộ dạng vô cùng nhàn nhã, biểu tình thoải mái mười phần, bộ “ ta gọi đến có quan hệ gì tới tôi đâu”.

      Nhiêu Triết vẫn tiếp tục rống to trong điện thoại, rất tức giận. vội vàng từ bệnh viện chạy về, vốn định tìm Kỷ Hinh Mi nhận sai kết quả lại bắt hụt.

      Mạc Hàn Vũ bị hét đến đau tai, chịu nổi hét trở về: “Nhiêu Triết, hét cái gì? Bên cạnh phải có Uông Chỉ Lan tự xưng là Thượng Quan Nhu rồi đó sao? còn quan tâm đến Kỷ tiểu thư làm gì nữa chứ? ấy cũng phải vợ , ấy có chuyển nhà hay có quan hệ gì tới hả?”

      dù gì cũng là xuất thân đại thiếu gia, từ lúc học bị Nhiêu Triết áp bức khiến rất khó chịu rồi, tại bất quá là giúp mỹ nữ chuyển nhà thôi, sao phải nhận tai họa này chứ, có oan cho ?

      Bên kia Nhiêu Triết bị rống cũng có chút ngẩn người, lúc lâu cũng được gì.

      Thượng Quan Nhu cắn hạt dưa cũng há to miệng, bộ dạng nổi đóa của tiểu Mạc đúng là đẹp trai.

      “Nhiêu Triết, mặc dù là ông chủ của tôi, nhưng tôi lại thể với câu, chuyện này xử lý rất kém cỏi, bất kể thế nào chịu quý trọng người sống mà chỉ muốn người chết là được, tự giải quyết cho tốt !” ta hét to hơi rồi cúp máy, thuận tay tắt nguồn luôn.

      Thượng Quan Nhu sửng sốt hồi lâu, rồi tán thưởng giơ ngón cái lên với .

      Mà Nhiêu Triết bên kia lại kinh ngạc cầm điện thoại, vô cùng ảo não.

      Đến khi điện thoại vang lên lần nữa mới hồi hồn bắt máy, đầu bên kia truyền đến thanh lạnh lùng: “Nhiêu Triết, lâu gặp, còn nhớ tôi là ai ?”

      nghĩ ngợi hồi lâu mới chắc chắn cái tên: “Lãnh Nghị?”

      Người nọ là nhân vật rất khó lường, bối cảnh cụ thể ràng, chỉ biết là có quan hệ với giới hắc đạo.

      “Trí nhớ tệ.” Điện thoại truyền tới tiếng cười trầm thấp, “Nể tình tôi ít cổ phiếu của Nhiêu thị, các người làm ăn khấm khá khiến tôi cũng kiếm được ít nên hôm nay đặc biệt báo cho tin. Có người bỏ tiền thuê giang hồ gây bất lợi với vị tiểu thư họ Kỷ. Nếu tôi nhớ lầm, vị Kỷ tiểu thư kia chính là người cách đây lâu cậu tuyên bố là Nhiêu phu nhân tương lai đấy.”

      Nghe đến đó, sắc mặt Nhiêu Triết trắng bệch, sợ tới mức suýt nữa làm rơi điện thoại di động.

      lao như bay ra cửa, trong lòng gào thét… Mi Mi, em ngàn vạn lần được có chuyện gì…

      Sau khi Mạc Hàn Vũ rời , Thượng Quan Nhu vẫn giả vờ quan tâm rốt cuộc cũng tháo mặt nạ vui vẻ xuống, trốn trong góc tối người mà liếm láp vết thương do hai lần thất tình mang đến.

      Ông trời tại nhất định là bị làm tức giận đến hộc máu rồi, khó được lão nhân gia ông thấy đáng thương, cho cơ hội trọng sinh, mà kết quả…

      là đồ ngu ngốc! Chẳng những quý trọng cơ hội sống lại này mà còn dẫm lên vết xe đổ, vì cùng người đàn ông mà khóc lóc thương tâm.

      Nếu phải tham lam, muốn lấy thân phận Kỷ Hinh Mi tiếp tục ở bên cạnh, hưởng thụ tình của ta, hôm nay phải rơi vào tình cảnh như thế này.

      Nhìn màn hình di động, tấm chân dung lớn hai người thân mật ôm nhau. Trong hình cười vô cùng rực rỡ. Thượng Quan Nhu kinh ngạc, ra cũng có lúc mình cười vui vẻ như vậy.

      Đột nhiên loại xúc động muốn gọi điện thoại cho , hỏi , có phải cũng nhớ đến hay ?

      Nhưng ngay sau đó cười tự giễu. chưa đủ ngu ngốc sao? Bị làm tổn thương hết lần này đến lần khác, sao vẫn chưa rút ra được bài học nữa chứ?

      Từ lúc chuyển ra khỏi nhà họ Nhiêu, ràng muốn nhẫn tâm đưa số điện thoại của vào sổ đen, chính mình cũng với từ nay về sau bao giờ gặp lại nữa, từ đó đến nay mới hai ngày mà nhịn được nỗi khổ tương tư rồi sao?

      Nhìn chăm chú ảnh chụp màn hình hồi lâu, thở dài, đành phải xóa bỏ dáng vẻ ngọt ngào của hai người , hủy , bao giờ nhớ tới nữa.

      Bây giờ là bốn giờ rưỡi chiều.

      Bất kể là suy sụp, đau khổ như thế nào, cuộc sống cũng vẫn phải tiếp tục.

      còn phải học, lo nghĩ cho tương lai của mình. mới hai mươi hai tuổi, thể vì thất tình mà phá hủy luôn cuộc sống về sau.

      đứng lên, lúc xoay người lại lỡ làm rớt thứ gì đó, “choang” tiếng, là chiếc ly bằng gốm bị rơi bể tan.

      Đó là hàng thủ công và Nhiêu Triết cùng nhau làm, bên còn in ảnh chụp le lưỡi làm mặt xấu của hai người, nhưng đáng tiếc, bây giờ hoàn toàn bể nát rồi.

      còn nhớ cảnh tượng ấm áp kia, như chỉ mới hôm qua đây thôi…

      “Đây chính là lần đầu tiên bản thiếu gia tự tay làm cái ly, mặc dù hình dáng hơi xấu xí, nhưng bên trong lại chứa đựng tâm ý của , xem nó như tín vật đính ước tặng cho em vậy.”

      keo kiệt, tín vật mà lại là cái ly sao?”

      “Đây cũng phải là cái ly bình thường đâu nha, đây là sản phẩm của Nhiêu Triết, chỉ có duy nhất cái thôi, người khác muốn có cũng được đâu.”

      “Nhiêu Triết, đúng là càng ngày càng keo kiệt mà.”

      “Vậy em có muốn hay ?”

      “Muốn! Đương nhiên muốn rồi, đây là tín vật đầu tiên tặng em, sao em lại muốn chứ…”

      Hôm nay vật đổi sao dời, người và vật đều còn nữa.

      Thượng Quan Nhu vô lực cúi người nhặt những mảnh vỡ lên.

      Nhìn , tín vật đính hôn cũng bị động tác vô tình của phá hủy hoàn toàn, phải chăng đây là ông trời cho biết, duyên phận giữa và Nhiêu Triết hoàn toàn kết thúc rồi?

      Bỏ mảnh vỡ nhặt xong vào túi đựng, thương cảm nán lại lát, chờ đến khi đồng hồ tường chỉ bốn giờ năm mươi mới biết mình có thời gian rề rà nữa.

      Vội vàng vẽ ký hiệu to lịch: ngày tồi tệ nhất trong đời!

      Viết xong, đứng trước gương làm cái mặt quỷ to, sau đó thay quần áo chạy ra khỏi nhà. Hôm nay thời tiết tốt, buổi sáng trời vẫn đầy mây, đến chiều mới được vài bước trời đổ mưa phùn mù mịt.

      Tuy rằng mưa lớn, nhưng nếu cứ như vậy đến trường cũng ướt sũng.

    4. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      tức mình thằng cha nam 9:yoyo61::yoyo61: Mong editor có chương mới. Iu editor nhiều:yoyo51::th_9:

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 9.3:

      Edit: Nhi


      Nhưng trong nhà có dù, từ đây tới trường mất khoảng hai mươi phút. đứng ở ven đường do dự biết có nên gọi taxi chiếc xe máy phóng nhanh đến suýt tông ngã .

      May mà né nhanh, mạng vẫn giữ lại được.

      biết tại sao mí mắt của cứ giật giật, có loại dự cảm rất xấu như sắp xảy ra tai nạn. luôn rất tin vào giác quan thứ sáu của mình.

      lúc hoảng loạn tiếng phanh xe chói tai vang lên bên cạnh.

      sợ hết hồn, thấy chiếc xe thể thao màu đỏ chói mắt cách đó xa phóng về phía mình.

      Đó phải là xe của Nhiêu Triết sao?

      Thượng Quan Nhu có chút kinh ngạc, đồng thời cũng khó hiểu, phải vẫn ở bệnh viện sao?

      Tốc độ xe rất nhanh, từ xa thấy quay cửa kính xe xuống, nguy hiểm ló đầu ra hét to cái gì với , nhưng khoảng cách quá xa, tiếng mưa rơi và tiếng xe át mất làm nghe .

      Nhiêu Triết thấy có phản ứng đổi lại, vừa lái xe vừa ra dấu tay với . mờ mịt ôm sách vở đứng nguyên tại chỗ, người đàn ông này điên rồi sao?

      Đến khi khoảng cách hai người gần hơn mới thấy vẻ sợ hãi gương mặt , thần sắc khẩn trương nhìn chằm chằm nơi nào đó sau lưng .

      nhịn được quay đầu lại nhưng chẳng thấy có gì khác thường, con đường này lúc thường rất thưa người, bây giờ vì trời mưa nên người đường càng ít. Cách đó xa chỉ có ông lão dắt khoảng sáu, bảy tuổi băng qua đường, ông chủ cửa hàng cầm điện thoại đứng ngoài cửa lớn gì đó.

      Đến khi tầm mắt lơ đãng của khẽ nâng lên, mới thấy hình ảnh kinh hãi lòng người.

      họng súng đen ngòm chỉa ra từ căn phòng lầu ba, cho dù đối phương núp rất kỹ nhưng vẫn nhạy cảm phát được.

      Tình cảnh trước mắt làm đầu “Ong” tiếng rồi bị choáng váng, bởi vì mục tiêu của họng súng chính là .

      giây đó, những thanh bên tai đều trở nên mơ hồ cách kỳ lạ. có lẽ là sợ đến choáng váng, muốn chạy lại nhúc nhích được, sững sờ đứng tại chỗ, sau đó cảm thấy sức lực rất mạnh mẽ ôm lấy cổ mình.

      người nhiều thêm sức nặng, sức nặng kia từ từ đè xuống khiến khó có thể chịu được. lúc này mới thấy người đè mình là Nhiêu Triết, gương mặt vặn vẹo đau đớn.

      ôm chặt vào ngực mình.

      Mà trời vốn mưa phùn lất phất, lúc này đột nhiên lại mưa to, màn mưa dày đặc.

      Tóc bị ướt mưa, miệng há ra ngậm lại tựa như gì đó.

      ôm vai , tay cẩn thận chạm vào sau gáy , cảm thấy chất lỏng ấm áp dấp dính vào tay.

      “Nhiêu Triết…” bất lực gọi.

      Thân thể nặng nề của từ từ trượt xuống khỏi người .

      gần như nằm đất, mảng đỏ lớn chói mắt theo nước mưa lan ra, nhuộm đỏ mặt đất. Sắc mặt của càng ngày càng tái, cánh môi trắng nhợt chút máu.

      “Nhiêu Triết…” kinh hãi lắc mạnh đầu cái, ngồi xổm xuống muốn đỡ lên, nhưng vì sao sức lực của lại yếu ớt như vậy?

      “Mi Mi?”

      thanh yếu đuối vang lên, đánh vỡ tất cả phòng bị của .

      Giọng của rất , nếu kề tai sát bên môi gần như là nghe được gì.

      “Nếu còn có thể sống nữa… thương em tốt…” thanh cuối cùng tan , Nhiêu Triết hoàn toàn mất ý thức.

      mờ mịt ngã ngồi trong mưa, lẳng lặng nhìn màn bất ngờ này.

      Nhận ra Nhiêu Triết vì bảo vệ nên mới bị thương, Thượng Quan Nhu khàn giọng khóc lên.

      __

      biết ngủ bao lâu, khi Nhiêu Triết dần dần tỉnh lại từ trong bóng tối phát mình nằm ở bệnh viện, gian rất rộng rãi, là phòng người nằm.

      nhìn trái nhìn phải, thấy trong phòng bệnh bày nhiều dụng cụ tinh vi.

      làm sao vậy?

      Lục lại trí nhớ xa xăm, chuyện cũ dần dần lên trong đầu.

      Nhiêu Triết nhớ mình vừa nhận được điện thoại của Lãnh Nghị gọi tới báo tin liền điên cuồng phóng ra cửa, dọc đường ngừng gọi cho Kỷ Hinh Mi nhưng được, ngay cả điện thoại của Mạc Hàn Vũ cũng tắt máy.

      Mặc dù biết rốt cuộc là ai muốn mạng của Kỷ Hinh Mi, nhưng chuyện ra giá cao thuê sát thủ giết khiến cảm thấy nỗi sợ hãi trước đây chưa từng có.

      May mà còn nhớ địa chỉ nơi thuê phòng lúc đầu.

      Khi tìm được như con thỏ bất lực, ngây ngốc đứng trong mưa, hoàn toàn biết họng súng vô tình chỉ vào mình…

      Nhớ lại màn kinh hiểm đó, Nhiêu Triết chợt bật ngồi dậy, phát mình toát mồ hôi lạnh đầy đầu.

      May mà chạy tới kịp thời, bảo vệ trong ngực, sau đó… hình như bị bắn trúng, hình ảnh cuối cùng nhìn thấy là gương mặt kinh hoàng luống cuống của Kỉ Hinh Mi.

      Lúc cửa phòng bị đẩy ra, người vào là người ngờ tới được, Uông Chỉ Lan. Sao ta lại ở đây? Mi Mi đâu?

      Uông Chỉ Lan hình như cũng để ý thấy tỉnh, ở trong phòng bận rộn lúc, loay hoa loay hoay, sau đó cắm bó hoa Tulip xinh đẹp vào bình.

      Nhiêu Triết cau mày nhìn hồi lâu, “Đưa điện thoại cho tôi.” muốn gọi Mi Mi.

      Uông Chỉ Lan trả lời, vẫn loay hoay với bó hoa trong tay.

      Giọng của rất sao? lại lớn tiếng câu nhưng vẫn được đáp lại như cũ.

      Khoảng cách giữa hai người ràng tới năm mét, Uông Chỉ Lan cũng bị điếc, sao lại nghe thấy gì được?

      Nhiêu Triết có chút kiên nhẫn đứng dậy xuống giường, lúc chuẩn bị lại nhìn thấy cảnh tưởng khó tin…

      vô cùng khiếp sợ chớp mắt mấy cái. thấy người nằm giường bệnh là ” khác, mũi cắm ống thở, hai mắt khép chặt, tay cắm kim tiêm, dụng cụ đầu phát ra thanh tíc tắc.

      Đây là chuyện gì? chết rồi sao?

      Lúc này cửa phòng lại bị đẩy ra lần nữa, người lần này càng làm bất ngờ hơn.

      Thượng Quan Thanh? Sao lại tới đây? Hơn nữa ta dường như cũng nhìn thấy .

      có thể nhìn thấy người khác, nhưng người khác lại thấy được , hết thảy chuyện này rốt cuộc là sao?

      Thượng Quan Thanh vào phòng bệnh, đóng cửa lại cẩn thận, chỉ nhìn thoáng qua giường bệnh cái rồi vươn tay ôm Uông Chỉ Lan vào ngực.

      Uông Chỉ Lan hoảng sợ, khách khí đẩy ra, lo lắng nhìn thoáng qua giường bệnh sau đó mới dữ tợn mắng: “ điên rồi sao?”

      Thượng Quan Thanh hề để ý hừ cười tiếng, “Sợ cái gì, Nhiêu Triết là người sắp chết rồi, muốn thế nào còn làm khó dễ được sao? Huống chi…” ta tà khí nâng cằm Uông Chỉ Lan lên, “Tim căn bản hề có em, nếu sao lại bất chấp tất cả mà đỡ đạn cho con tiện nhân họ Kỷ kia, ngay cả mạng cũng cần?”

      Sắc mặt Uông Chỉ Lan tái nhợt vài phần, vẻ mặt toát ra oán hận.

      “Em chỉ là vị hôn thê qua mà thôi, ở trong mắt em căn bản là gì cả.”

      “Câm miệng! Tôi muốn nghe nữa, cút ngay!”

      Thấy tức giận, Thượng Quan Thanh ngược lại vẫn bình tĩnh, “Cút? muốn tôi cút đâu? Uông Chỉ Lan, tốt nhất đừng quên mục đích tôi tới đây, chuyện tôi đáp ứng tôi cũng làm xong, tiền nợ tôi khi nào thanh toán?”

      Uông Chỉ Lan cực kỳ tức giận chỉ vào giường bệnh: “Tôi tìm sát thủ đến giải quyết Kỷ Hinh Mi, nhưng bây giờ người nằm giường bệnh lại là Nhiêu Triết, mục tiêu sai lầm như vậy còn muốn tôi trả tiền?”

      Nhiêu Triết bị xem như khí bị lời làm giật mình.

      Sát thủ là Uông Chỉ Lan nhờ Thượng Quan Thanh thuê sao?

      “Chuyện này cũng thể trách tôi được, là đầu của Nhiêu Triết có vấn đề, vì người phụ nữ mà mạng cũng cần.” giễu cợt , thấy Uông Chỉ Lan có ý thỏa hiệp, Thượng Quan Thanh khỏi biến sắc: “Chẳng lẽ muốn đổi ý?”

      “Thượng Quan Thanh, năm trăm vạn đối với nhà Thượng Quan cũng phải con số lớn gì, gấp cái gì chứ?”

      sai, năm trăm vạn đối với nhà Thượng Quan đúng là có gì lớn, nhưng từ khi Nhiêu thị tung tin chấm dứt việc làm ăn hợp tác với nhà Thượng Quan, cha tôi dưới cơn nóng giận khai trừ tôi ra khỏi hội đồng quản trị rồi.” tới đây, biểu tình của Thượng Quan Thanh trở nên dữ tợn, “Nếu phải vì , sao tôi lại luân lạc tới mức này? Ngay cả số tiền này cũng phải so đo?” oán hận trừng mắt Nhiêu Triết nằm giường cái.

      “Hừ, đó là do có bản lãnh.”

      Lời của Uông Chỉ Lan hoàn toàn chọc giận Thượng Quan Thanh.

      kéo cổ tay mảnh khảnh của , mắt lóe hung quang: “Tôi có bản lãnh hay cũng tới phiên bình luận, nếu dám đổi ý, đừng trách tôi khách khí.”

      cười lạnh nheo hai mắt lại: “Đừng quên nhược điểm của còn nằm trong tay tôi, nếu muốn tôi công bố với công chúng thông minh chút .”

      Mặt Uông Chỉ Lan biến sắc, dùng sức giật cổ tay lại, “Tôi… Tôi có nhược điểm gì đáng giá để công bố chứ?”

      “Uông tiểu thư đúng là quý nhân hay quên, chẳng lẽ nhớ lúc trước là ai nhờ tôi diễn màn trong nhà vệ sinh kia sao? để tôi xấu Thượng Quan Nhu, cố ý để Nhiêu Triết nghĩ Thượng Quan Nhu chỉ vì tài phú mới kết giao cùng để đứng giữa hưởng lợi. Ha, buồn cười nhất chính là Nhiêu Triết kia còn ngu ngốc tin là , trước mặt bao nhiêu khách khứa lại làm nhục đứa em đơn thuần mà ngu xuẩn kia của tôi.”

      Nhiêu Triết đứng bên, nghe được như vậy, khỏi cảm thấy rét lạnh cả người.

      hiểu lầm tiểu Nhu rồi sao?

      “Loại thủ đoạn này đủ hèn hạ rồi, ngờ vẫn còn ác độc như vậy, Nhiêu Triết bỏ rơi Thượng Quan Nhu trước mặt mọi người, mà còn ngại thiếu, muốn ngăn ngừa hậu hoạn nên táy máy tay chân xe Thượng Quan Nhu, hại chết con bé…”

      câm miệng cho tôi!” Việc ác bị vạch trần khiến Uông Chỉ Lan giận đến hét to, “Đúng là tôi muốn Thượng Quan Nhu chết, nhưng còn sao? Thân là trai, phải vì kiêng kị địa vị của ta ở nhà Thượng Quan nên cũng vui lòng động tay giết người đó sao? Sao lại đổ lỗi tất cả cho tôi được chứ?”

      Thượng Quan Thanh chẳng hề để ý nhún vai, “Tôi phủ nhận mà, cho nên mới chúng ta là đứng chung thuyền, nếu tôi được tốt cũng đừng mong yên ổn.”

      rốt cuộc muốn thế nào?”

      Nhìn Nhiêu Triết hôn mê bất tỉnh giường, mắt lại lóe lên tia ngoan độc: “Tôi nghĩ lại rồi, chuyện tiền bạc có thể sau, quan trọng là… phải chết!”

      Uông Chỉ Lan bị bộ dáng của dọa sợ tới mức sắc mặt trắng bệch: “ cái gì?”

      Mà Nhiêu Triết bị liên tiếp làm chấn động, nghe lời này cũng bị kinh ngạc chút.

      Thượng Quan Thanh khoát tay lên vai Uông Chỉ Lan: “ phụ nữ thông minh, ngay cả chuyện giả làm Thượng Quan Nhu mà cũng làm được, tôi rất bội phục , nhưng mà…” Lời xoay chuyển, “Cho dù có thông minh sao? vẫn chỉ là con chó Nhiêu Triết nuôi trong nhà mà thôi, nếu Nhiêu Triết chịu cưới làm vợ là cái gì ở nhà họ Nhiêu cả.”

      “Lần này thuê sát thủ giết người, tuy rằng vì cứu con tiện nhân Kỷ Hinh Mi kia mà bị trọng thương, nhưng cũng khó đảm bảo có ngày tỉnh lại. khi tỉnh, nghĩ để kẻ chủ mưu vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật sao?”

      tôi , ấy… ấy biết đâu.”

      ngây thơ quá đấy, Nhiêu Triết là loại người nào còn ràng hơn tôi, có thể gạt được nhất thời nhưng gạt được mãi mãi, chỉ có cho thành người chết mới gây trở ngại cho tương lai của chúng ta.”

      Thượng Quan Thanh nhe răng cười tiếng: “ chết rồi, tốt tôi tốt mọi người đều tốt, nhưng nếu còn sống, tôi và sớm muộn gì cũng bị tống vào tù.”

      !” Uông Chỉ Lan hét lên tiếng, hai tay bịt chặt lỗ tai, “, đâu, như vậy đâu…”

      “Đừng tự lừa mình dối người nữa, cho dù là em danh nghĩa của Nhiêu Triết nhưng thực ra, trong mắt chẳng là cái gì cả.”

      Những lời này lập tức chọc giận Uông Chỉ Lan.

      giống như con chó , trung thành núp trong bóng tối vụng trộm Nhiêu Triết hơn hai mươi năm, nhưng từ đến lớn người con trai ái mộ kia lại xem thành bạn chơi cùng, thành em , thể xem trở thành nữ nhân có địa vị ngang hàng với .

      Chỉ có lần đó…

      Chỉ có lần Nhiêu Triết nghe được màn diễn của Thượng Quan Thanh mới tức giận công tâm mà đưa trở thành vị hôn thể của trong đêm.

      Mặc dù niềm vui này chỉ có trong đêm đó, nhưng vẫn cẩn thận quý trọng như trước, xem thân phận vất vả có được này như trân bảo mà cất chứa dưới đáy lòng.

      Cho nên hận Thượng Quan Nhu, từ lần đầu tiên Nhiêu Triết đưa kia về nhà, biết đời này mình bao giờ có thể đứng bên cạnh Nhiêu Triết.

      Trong dịp vô tình, biết Thượng Quan Thanh.

      Hai người có chung mối thù, muốn vị trí thiếu phu nhân của Nhiêu Triết, Thượng Quan Thanh muốn địa vị thừa kế, vì vậy bọn họ cùng nhau lên kế hoạch diệt trừ cái đinh trong mắt là Thượng Quan Nhu.

      Có lẽ, từ cái ngày quen biết Thượng Quan Thanh đó, cuộc đời rẽ sang con đường sai lầm.

      Nhưng chuyện tới bước này, có muốn đổi ý cũng kịp nữa rồi, khi Nhiêu Triết tỉnh lại điều tra chân tướng, như vậy tương lai của , muốn ngồi tù!

      Hoảng sợ nhìn người đàn ông hôn mê giường, trong đầu Uông Chỉ Lan ngừng vang lên tiếng hô: Giết ! Giết !

      tựa như người bị thao túng, khống chế được vươn tay về phía cái cổ kia, hung ác siết vào.

      Nhiêu Triết cả kinh, muốn ngăn cản nhưng tay lại xuyên qua thân thể Uông Chỉ Lan.

      Thượng Quan Thanh đắc ý cười gằn.

      Lúc này Uông Chỉ Lan hoàn toàn mất trí, trong đầu chỉ có ý nghĩ: Giết chết người đàn ông này, được giải thoát!

      Nhiêu Triết cảm thấy hô hấp của mình càng ngày càng khó khăn, tiếng vang lớn nổ bên tai .

      giây trước khi hôn mê, ràng nhìn thấy gương mặt lâu gặp… tiểu Nhu!

      Nhưng trong nháy mắt, Thượng Quan Nhu lại biến thành Kỷ Hinh Mi.

      Đầu hỗn loạn hoàn toàn, mang theo bụng nghi vấn rơi vào bóng tối.
      thuyvy2711 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :