1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người đẹp ngủ lười biếng - Thủy Ngân (10c) Đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 9.1:
      Edit: autumnfirefly
      chuyến công tác xuống phía Nam mặc dù tiếp nhận Cát Vô Ưu, nhưng việc đó là việc đó, công việc là công việc.

      Trong công việc, kiên trì quan điểm vì mối quan hệ cá nhân này mà lười biếng, nên 3h chiều, vẫn là thời gian nghỉ ngơi, uống trà chiều, nhưng khác biệt là để tránh kháng nghị cùng đánh lén, quyết định chuẩn bị phần cho để vừa ăn điểm tâm vừa uống cà phê bên chồng công văn, sau đó đúng 5h tan làm.

      “ trợ lý Cát, ngài từ từ bận rộn, tôi tan việc, ngày mai gặp.” cười vui vẻ nhìn , cầm lấy túi xách, xoay người rời .

      “chờ chút.” kịp thời từ sau bàn làm việc đuổi tới, ôm lấy thân hình mảnh mai của ở Fukada Nhật xử lý việc mua bán, sau đó chúng ta cùng ăn.”

      cần đâu.” nhăn nhíu khuôn mặt nhắn.

      “vì sao?”

      “ tan làm rồi, em ở lại công ty đợi đâu!”

      “ vì cũng được sao?”

      “ dĩ nhiên được.” rất tùy ý gật đầu.

      “ Xuân Diễm, em khiến thấy mình là bạn trai rất có giá trị.” có ý tốt nhìn .

      đáp ứng em, miễn cưỡng em làm thêm giờ, thể lại so đo.” vội vàng lôi thỏa thuận ban đầu ra tự vệ.

      muốn em làm thêm giờ.” thực tế mọi việc giao cho đều hoàn thành, cũng có lý do để làm thêm giờ “ chỉ muốn em chờ thôi.”

      là người cuồng công việc á, chờ hoàn thành công việc, chắc em phải chờ đến trời hoang đất già mất.” khuôn mặt nhăn nhó.

      “em đối với có lòng tin như vậy sao?” cho rằng đống công bàn kia có thể làm cho bận rộn đến … trời hoang đất già?

      “ đây phải là vấn đề có tin hay mà là vấn đề thói quen của

      “ sao?” nguyện nghe cho ràng.

      luôn luôn có thói quen làm thêm giờ, cũng có thói quen ở công ty bận rộn đến nửa đêm canh ba, đem phòng làm việc này thành nhà chân chính của , đem chỗ ở thực của mình thành như khách sạn, người ta thói quen khó sửa, em thể trông cậy ngay bây giờ thay đổi thói quen cuộc sống được.” chưa bao giờ muốn miễn cưỡng người khác “ lại , là người cuồng công việc, làm thêm giờ giống .”

      Cát Vô Ưu nhướng mày.

      như thế nào lại cảm thấy…. em giống như mong ước chớ làm phiền em, để em sớm tan làm về nhà? Hoặc là em muốn tan việc sớm chút ra là có chuyện quan trọng khác?” tròng mắt đen nguy hiểm nheo lại.

      “ đúng vậy đó!” biết sợ gật đầu, chút cũng nhận thức được núi lửa sắp bộc phát.

      “sao? Có chuyện gì?” thầm cắn chặt răng, lửa giận trào lên.

      “ ngủ.” vẻ mặt thành trả lời.

      “ ngủ?” kinh ngạc phen.

      “ đúng vậy. ngày làm việc tám giờ, tiêu hao rất nhiều năng lượng, là mệt chết .” Nhất là từ khi bị điều đến lầu 30, khối lượng công việc của phải tăng lên ít nhất 4 lần “ em muốn sớm chút về nhà nghỉ ngơi, hôm sau mới có tinh thần làm việc, san sẻ công việc giúp .”

      “ ý em là, mỗi ngày em kiên trì đúng 5h tan làm là để về nhà ngủ?” là… khiến cho biết gì nữa.

      “ đúng vậy a!” gật đầu

      Té xỉu.

      xem bây giờ em về nhà, mất 1 giờ lại, ăn uống nửa tiếng, nghỉ ngơi nửa giờ, tắm nửa giờ đến giờ, sau đó khoảng 9h lên giường ngủ. sáng sớm 6h30 rời giường, rửa mặt nửa tiếng, thay trang phục 20’, 7h20’ đến cửa công ty, sau đó đến cửa hàng gần đó ăn điểm tâm, đúng 9h vào công ty làm việc.” lịch trình ngày cỡ nào thích ý a.

      Cát Vô Ưu nghe, đơn giản im lặng hỏi ông trời.

      rốt cuộc hiểu tại sao ngày đó vịnh tây tử, trực tiếp ngủ người , vì khi đó sớm vượt quá thời gian ngủ hàng ngày của , khó trách có tinh thần, sau đó dứt khoát rơi vào giấc ngủ, đến tận hôm sau vẫn chưa muốn rời giường.

      bình thường đều ngủ nhiều như vậy, đột nhiên muốn thức đêm, dĩ nhiên chịu nổi!

      “ ai nha! Em muốn về nhà, mau buông tay em.” Chậm nửa giờ xe, nhất định trễ giờ ngủ.

      được!” ôm thả xuống ghế salon, an trí tốt xong mới “ em ngoan ngoãn đợi ở đây.”

      “tại sao?”

      “ bởi vì, muốn em cùng

      Bạn trai của phải phi thường kiên nhẫn hơn nữa còn nhất định phải chủ động, đây là suy nghĩ của sau khi nghe lịch trình ngày của .

      căn bản chút hiểu biết việc của người bạn cũng hiểu, hết thảy mọi hành động bị động khiến người đau lòng, vì vậy cần phải chủ động cầu, tăng thêm thời gian hai người ở cùng nhau.

      “ nhưng là, em muốn về nhà ngủ…” đôi môi nhất thời bị chặn lại.

      vốn chỉ muốn ngăn chuyện, nhưng là vừa chạm vào môi lại nhịn được mà muốn nhiều hơn….

      Từ sau khi công tác trở về, bận rộn nhiều việc. công tác, vô cùng phối hợp tiến độ của , đúng giờ tan làm, bởi vậy thủy chung cũng có cơ hội tiến lại hôn , hoặc là đánh lén , tại vừa hôn mới phát ra mình có bao nhiêu nhớ .

      Hết lần này đến lần khác, chút nhận thức về đương cũng có, thực khiến người ta tức giận mà!

      “ Cát… Vô Ưu….” bị hôn cả người mềm nhũn.

      “ Vô Ưu hoặc là Ưu, cho em tùy tiện chọn trong hai nhưng cho em mang cả họ ra gọi .”

      phải “ trợ lý Cát” chính là “ Cát Vô Ưu” , nghe thế nào cũng thấy chói tai, thà rằng để gọi mình có chút cứng nhắc, cũng muốn thời điểm gọi mình chút cảm giác cũng có, giống như người lạ mà phải người vậy.

      tức giận?” mở mắt ra, nhìn ra tâm tình của .

      “ đúng, tức giận.” cắn lên cánh môi .

      “ ôi” bị đau, oán hận liếc cái.

      Đàn ông biểu tức giận đều như vậy sao? Tựa như lần trước cố ý lưu lại vết hôn cổ , hại mỗi lần nhìn thấy đều tự nhiên, thoa thuốc mấy ngày dấu vết mới tản .

      “ Xuân Diễm, em có hay xem là người đàn ông của em?”

      “ có a” gật đầu.

      Nếu có nhận thức này, sao lại để hôn mình mà phải tố cáo quấy nhiễu tình dục!

      “ người con khác đều hy vọng có nhiều thời gian ở cùng người đàn ông của mình, em lúc nào cũng chỉ ước rời khỏi sớm chút để trở về với cái giường mà em nhớ thôi.” Giường của giống như tình nhân của .?

      Mạnh Xuân Diễm sửng sốt chút sau đó bật cười.
      fujjko thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 9.2
      26/10/2014

      Edit: autumnfirefly

      ... ghen với cả cái giường sao?”

      “ ai chiếm đoạt em lâu nhất, liền vừa mắt người đó.” chút nào kiêng kị, vô cùng ghen tỵ với cái giường nhà .

      “ dáng vẻ này của có chút nào giống vị tướng thương trường?” giống như đứa bé được ăn kẹo vậy.

      “ ở trước mặt em phải vị tướng thương trường mà chỉ là người đàn ông bị người phụ nữ của mình bỏ bê.”

      “ uất ức như vậy sao?” nhịn được cười.

      “ nếu đổi lại là em, em cảm thấy uất ức sao?”

      “ uh... được rồi!”

      Nếu như hy vọng ở cùng mà thời điểm đó lại thể, đúng là rất uất ức.

      Nghĩ từ chính bản thân mình, lương tâm chợt động, thôi làm người phụ nữ biết săn sóc !

      “ như vậy, em ở lại cùng .” thừa dịp áy náy, vội vàng cầu.

      “ vâng, nhưng nếu như em ngủ thiếp ....”

      ngại ....” nhìn khuôn mặt lúc ngủ, cũng là loại hưởng thụ.

      “ hẹn hò với phụ nữ ngủ, cảm thấy sức quyến rũ của mình bị giảm sút chứ?”

      chỉ quan tâm trong lòng em .... có hay thôi.” Bàn tay dán sát vào ngực , mặc dù có chút ám muội nào nhưng lại khiến đỏ mặt.

      ... hoàn thành công việc nhanh lên, em đói bụng.” Cúi thấp đầu, dám nhìn nữa.

      “ đợi ” vẫn chưa đến lúc được ở cùng , thể làm gì khác hơn là hôn chút, chuyện an ủi chút, sau đó trở về bàn làm việc cố gắng làm việc.

      Mới ngồi xuống, điện thoại bàn lập tức vang lên, là phòng bảo vệ gọi tới, đè xuống nút trò chuyện.

      “ tôi là Cát Vô Ưu”

      “ trợ lý Cát, dưới tầng có vị Yamada Xuân Tử tiểu thư muốn gặp ngài, ấy... tự xưng là vị hôn thê của ngài.” Bảo vệ xong rất do dự.

      Yama Xuân Tử? Cát Vô Ưu nhíu mày, phản xạ đầu tiên là nhìn về phía Mạnh Xuân Diễm, thấy cười vô cùng rực rỡ.

      Cát Vô Ưu nhất thời có dự cảm xấu.

      “ xin hỏi trợ lý Cát, có muốn cho vị tiểu thư này lên ?”

      “ để cho ta lên .” Biết thân phận đối phương, Cát Vô Ưu phân phó .

      “ được” bảo vệ làm theo

      Vừa kết thúc trò chuyện, Cát Vô Ưu liền về phía Mạnh Xuân Diễm.

      “ Xuân Diễm, ta là...”

      " stop " Mạnh Xuân Diễm hô ngừng " cần giải thích. "

      Cát Vô Ưu ngay sau đó im lặng, chẳng qua là nhìn , hy vọng tin tưởng .

      " có vị hôn thê là việc của , tự mình giải quyết. " ngoài miệng vô cùng mạch lạc nhưng mà trong lòng vô cùng rối loạn.

      đối với Cát Vô Ưu hiểu trừ tính cách mà biểu , trừ chủ tịch tập đoàn Đằng Nguyên tín nhiệm , ủy thác quản lý chi nhánh buôn bán ở Đài Loan, đối với thân thế, bối cảnh của , hoàn toàn biết.

      " em muốn nghe, có thể giải thích. " nắm cằm dưới của , nhìn vào đôi mắt dao động của " nhưng là muốn em hoài nghi tấm lòng của với em. "

      Lời vừa mới dứt, có tiếng gõ cửa.

      " trợ lý Cát, tiểu thư Yamada đến. " bảo vệ ngoài cửa thông báo.

      Mạnh Xuân Diễm đẩy tay ra, an tĩnh ngồi lại chỗ của mình, Cát Vô Ưu cũng ngồi lại vị trí của mình, trả lời người bên ngoài—

      " vào ! "

      Yamada Xuân Tử thân kimono màu đỏ, bước chân chậm rãi từ ngoài cửa bước vào.

      Mạnh Xuân Diễm trông thấy ấy, chỉ có thể dùng hai chữ " than thở " để hình dung.

      Ở Nhật Bản mặc kimono là chuyện rất bình thường, nhưng mà… đây là Đài Loan. Mặc kệ từ đâu tới đây nhưng vẫn phải ngoài đường phố Đài Loan chứ !? Mặc quần áo như vậy, đường khẳng định bị rất nhiều người nhìn ngó.

      Các Nhật Bản đều có thói quen rêu rao như vậy sao ?

      " Xuân Tử gặp qua Cát tiên sinh. " coi Mạnh Xuân Diễm bên cạnh như tồn tại, Yamada Xuân Tử hướng Cát Vô Ưu chào hỏi " mời mà tới, hy vọng Cát tiên sinh thấy phiền. "

      Lời , lại ấm thuần thuần, thoạt nhìn như phụ nữ truyền thống hiền thục dịu dàng, khiến bất kì người đàn ông nào nhìn thấy cũng phải mềm lòng.

      Hết lần này đến lần khác, có người muốn có " khối băng khó tan chảy " kia.

      " tiểu thư Yamada, mời ngồi. " Cát Vô Ưu nhàn nhạt " biết tiểu thư đến là có gì muốn chỉ giáo ? "

      Oa ! dùng giọng lạnh như băng này trả lời cách công thức hóa như vậy, cho thấy tâm tình của đặc biệt tốt lắm.

      Mạnh Xuân Diễm tiếp tục xem, quên lén lút lấy ở trong ngăn kéo bàn làm việc gói bánh bích quy, khe khẽ mở ra sau đó bắt đầu lén lút ăn.

      Cát Vô Ưu qua khóe mắt nhìn thấy cử động của . này… cho rằng mình xem diễn sao ? còn có bánh bích quy, bộ dáng hưởng thụ như vậy, làm cho vừa bực mình vừa buồn cười.

      " tôi muốn tôi chọn ngày đến gặp tiên sinh sau đó bàn bạc…. " cúi đầu, hai gò má đỏ ửng, ngượng ngùng dứt " bàn bạc hôn lễ của chúng ta. "

      Hôn lễ !? động tác ăn của bỗng dưng ngừng lại.

      " tiểu thư Yamada, có lẽ hiểu lầm, bất luận trai gì với , tôi đều , tốt nhất nên tìm hiểu trước từ chỗ . " Cát Vô Ưu mặt đổi sắc, giọng càng thêm lạnh nhạt.

      Yamada Xuân Tử vội vã ngẩng đầu lên.

      " Cát tiên sinh, hài lòng về tôi sao?”

      " tôi biết tiểu thư, vì vậy có gì là hài lòng hay , có lẽ là hiểu lầm số chuyện dẫn đến ý tứ nhắn nhủ sai lầm, tiểu thư xin đừng để việc này trong lòng. " đáng ghét mà, chẳng lẽ có từ chối, liền cố ý tìm phiền toái cho sao ?

      Yamada Xuân Tử liếc mắt về phía Mạnh Xuân Diễm, sau đó lại nhìn về phía Cát Vô Ưu.

      " tôi ở Đài Loan có người , cho nên mới muốn cùng tôi định ra hôn kỳ, sao cả, tôi có thể tiếp nhận ấy, nhưng cũng xin hãy tiếp nhận tôi. " Yamada Xuân Tử đến trước mặt " từ 2 năm trước ở Nhật Bản trong lần dạ tiệc của thương giới nhìn thấy , tôi liền thích , cũng cố gắng để bản thân tài giỏi hơn, hy vọng có thể xứng với , có thể trở thành người vợ hiền của , ít nhất hãy cho tôi cơ hội, để chứng minh tôi thua kém bất kỳ nào. "

      Lời của ấy làm Mạnh Xuân Diễm mở rộng tầm mắt.

      Bây giờ là thế kỷ 21, nam nữ bình đẳng ? thế nào còn có người phụ nữ có thể chấp nhận người đàn ông của mình có người phụ nữ khác ?

      Có lẽ tình chính là có đạo lý như vậy, làm cho người nhau giống như bị trúng độc vậy, hoàn toàn mặc kệ được mất, chỉ cần có thể có được, cho dù là phần cũng được.

      Nhưng mà đơn phương như vậy cũng quá vô lý ?

      " hoang đường ! " Sắc mặt Cát Vô Ưu trầm xuống, trực tiếp hạ lệnh trục khách " tiểu thư Yamada, tôi nghĩ chúng ta cần thiết phải bàn bạc gì cả, mời rời khỏi phòng làm việc của tôi. "

      Yamada Xuân Tử vừa nghe, mặt trở nên trắng bệch.

      " Cát tiên sinh… " hốc mắt ngân ngấn nước mắt.

      " lập tức rời . " Cát Vô Ưu hoàn toàn bất vi sở động.

      " tôi… thể " lắc đầu.

      Cát Vô Ưu lạnh lùng nhìn ta.

      Yamada Xuân Tử có can đảm nhìn thẳng ánh mắt rét lạnh của , chỉ có thể vội vã chạy đến trước mặt Mạnh Xuân Diễm.

      " xin để cho tôi ở lại, tôi tranh giành tình cảm cùng , chỉ cần Cát tiên sinh tiếp nhận tôi, tôi cái gì cũng đều so đo, xin hãy giúp tôi, để cho tôi ở lại, cầu xin , tôi cầu xin . "

      " tiểu thư Yamada, mời lập tức rời . " Cát Vô Ưu giận .

      Mạnh Xuân Diễm nhìn ta, lại quay lại nhìn , nhìn lại nhìn, sau đó cười chống cằm hỏi " tiểu thư Yamada, thích ấy ở điểm nào ? "

      " tôi thích tài năng của ấy, thích ấy xử lý công việc gọn gàng lưu loát. " Yamada Xuân Tử hồi tưởng lại cảm giác lần đầu tiên nhìn thấy Cát Vô Ưu " ở Nhật Bản, có rất nhiều người đàn ông đều trăng hoa, nhưng mà ấy , cho dù có nhiều người phụ nữ có điều kiện hơn nữa chủ động quyến rũ ấy, ấy cũng làm như thấy, hoàn toàn bất vi sở động. Tôi thưởng thức chí khí, khí tiết của ấy, cho nên mới nhờ cậy tôi hỏi thăm ý tứ của chủ tịch Đằng Nguyên, sau đó lão phu nhân phản đối, cũng vui vẻ nếu tình thuận lợi, vì vậy tôi tới Đài Loan…"

      Quả nhiên là Ngự giở trò quỷ ! Cát Vô Ưu nghiến răng nghiến lợi ở trong lòng.

      " nhưng là ấy thích , ở cạnh ấy hạnh phúc. " có người phụ nữ khác hiểu ưu điểm của như vậy, trong lòng Mạnh Xuân Diễm là cảm giác gì.

      " sao cả, ai cũng có tình cảm, chỉ cần chung sống lâu, ấy thích tôi, tôi quan tâm phải đợi bao lâu. " Yamada Xuân Tử đúng là….lạc quan có thừa a !

      " vạn nhất ấy vẫn thích ? "

      " tôi có thể chờ, cũng nguyện ý cố gắng. " Yamada Xuân Tử mỉm cười trả lời " Cát tiên sinh là người đàn ông ưu tú như vậy, đáng giá để phụ nữ dụng tâm tranh thủ, mà tôi muốn bỏ lỡ ấy, nên tôi nguyện ý bỏ ra, nguyện ý chờ đợi, bao lâu cũng được. "

      ý định vĩ đại ! nhưng mà, ủy khuất như vậy để cầu toàn, lấy thối lui để cầu xin, cũng chỉ để cho người đàn ông thương ấy tiếp nhận ấy, như vậy đáng ?

      người phụ nữ thương, chịu vì bỏ ra như vậy mà so sánh với , người phụ nữ thích, tựa hồ hiểu được bỏ ra, lại hiểu được phải quý trọng .

      Như vậy thích tuyệt miễn cưỡng, tuyệt ủy khuất sao ?

      " Xuân Diễm ! " vừa nhìn nét mặt , liền biết có cái gì đó đúng, lập tức cường ngạnh " cho em lùi bước, cũng cho em đáp ứng. "

      tình nguyện vẻ mặt thay đổi giống xem kịch vui như khi nãy, cũng muốn mặt xuất vẻ hoài nghi !

      Mạnh Xuân Diễm cười, ngẩng đầu lên nhìn

      " ấy là vấn đề của , em thay quyết định bất cứ điều gì, chính tự giải quyết . " xong, cầm lấy ví da, rất nhanh rời khỏi phòng làm việc, Cát Vô Ưu lập tức muốn đuổi theo.

      " Cát tiên sinh " Yamada Xuân Tử kéo cánh tay , nhón chân đưa môi tới.

      Cát Vô Ưu để cho ta đụng vào đôi môi dành riêng cho Mạnh Xuân Diễm, vẻ mặt ghét bỏ đẩy ta ra.

      " tiểu thư Yamada, xin tự trọng. "

      Tu dưỡng quá tốt, khiến ra được mấy ngôn từ thô bỉ để mắng ta, chẳng qua là, khi đường từ phòng làm việc đuổi đến cửa công ty cũng nhìn thấy bóng dáng Mạnh Xuân Diễm, nhịn được khẽ nguyền rủa ---

      Đáng chết !

      --- hết chương 9---

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 10.1
      Edit : autumnfirefly

      Quả thực là tai bay vạ gió !

      Tối hôm đó gọi điện thoại cho , điện thoại tắt máy, gọi đến nhà có ai nghe máy, đến nhà tối om mảnh, căn bản là chưa trở về nhà.

      Hôm sau vốn cho rằng thời điểm ở văn phòng nhìn thấy , kết quả---

      " Mạnh Mạnh ấy muốn xin nghỉ phép, nên hôm nay tới, đây là đơn xin nghỉ. " Mỹ Dao đành phải nhận lời đưa đơn xin nghỉ phép hộ bạn tốt, thuận tiện hoàn thành mộng đẹp của mình--- ngắm trai đẹp ở khoảng cách gần.

      Ừ, quả nhiên vô cùng đẹp trai, chỉ tiếc mỹ nam tại so với núi băng còn lạnh hơn, nếu năng lực kháng lạnh kém, bị chết rét tại chỗ.

      " ấy bây giờ ở đâu ? " Cát Vô Ưu tiếp nhận lá đơn, chỉ muốn bắt được kia.

      " ah… Mạnh Mạnh "

      " ấy liên lạc với khi nào ? " tiếp tục hỏi.

      " sáng sớm hôm nay tôi đến công ty nhận được điện thoại của ấy, vì vậy mới giúp ấy xin nghỉ. " cẩn thận nhìn khuôn mặt rét lạnh trước mắt " ah… trợ lý đại nhân, có phải ngài làm việc gì khiến Mạnh Mạnh đau lòng ? "

      " ấy đau lòng sao ? " sắc mặt Cát Vô Ưu lập tức biến đổi, quan tâm cùng lo lắng bộc lộ ra toàn bộ.

      " Ừ. " Mỹ Dao gật đầu " Mạnh Mạnh ấy cần thời gian chữa thương, nên tạm thời làm. "

      Chữa thương… ?

      kia rốt cuộc trong đầu suy nghĩ cái gì ? thực tin rằng Yamada Xuân Tử tự mình đa tình làm tổn thương, nhưng … lại muốn chữa thương ?

      " ấy có muốn xin nghỉ bao lâu ? " phải muốn trốn chứ !?

      " . " Mỹ Dao hồi tưởng lại, xác nhận Mạnh Xuân Diễm muốn xin nghỉ mấy ngày " chỉ là, trợ lý, có thể yên tâm, Mạnh Mạnh nếu xin nghỉ phép, nhiều nhất 15 ngày ấy nhất định trở lại. " bởi vì Mạnh Mạnh nghỉ phép như vậy là nhiều a.

      " tôi biết rồi, trở về trước . "

      " được " Mỹ Dao để lại đơn xin nghỉ, sau đó xoay người rời khỏi phòng làm việc của trợ lý.

      15 ngày ? cho rằng có thể chờ được 15 ngày sao ? vất vả mới thừa nhận quan hệ của hai người, trốn tránh, nhất định là muốn chia tay với , cá tính chính là người ghét phiền toái.

      Cát Vô Ưu tuyệt đối chấp nhận kết quả này, chỉ là… đâu ?

      mải mê suy nghĩ, tín hiệu cuộc gọi video từ bàn truyền đến--- là cuộc gọi từ Nhật Bản.

      Rất tốt, vô cùng tốt, êm đẹp nhưng lại để cho Yamada Xuân Tử chạy đến Đài Loan, Ngự này… thực là vô cùng muốn ăn mắng !

      Cát Vô Ưu nổi giận mở webcam ra, chuẩn bị phun hỏa !

      Về phần Xuân Diễm, chờ tìm được , dạy cho bài học !

      A ?

      Mạnh Xuân Diễm đột nhiên rùng mình, chợt ngoáy ngoáy lỗ tai.

      như thế nào cảm giác… có người mắng nhỉ ?

      " chị hai à, chị tính ở chỗ em bao lâu ?” Mạnh Hạ Nùng, ôm con trai vào ngực, vừa dỗ nó ngủ, vừa .

      Ngày đó rời khỏi công ty, Mạnh Xuân Diễm về nhà, ngược lại trực tiếp chạy đến nhà em thứ hai ở, mục đích đương nhiên là muốn Cát Vô Ưu tìm được , hơn nữa chủ yếu là Hạ Nùng gặng hỏi, tìm kiếm chuyện, còn có thể than phiền thoải mái phải lo lắng gì.

      Chỉ là than phiền mấy ngày, càng lúc càng lười, càng lúc càng muốn quay về công ty thấy Cát Vô Ưu.

      “ chị biết.” Mạnh Xuân Diễm nằm nghiêng ghế sopha, miễn cưỡng trả lời.

      Mới vừa cùng Tiểu Khiêm Khiêm chơi đùa, tắm xong, liền mệt mỏi, muốn ngủ.

      “ nhưng mà, chị cứ như vậy mất tích, ấy lo lắng.” Chị hai đến nhà ở ngày đầu tiên, biết là có chuyện rồi.

      Bọn họ có bốn chị em, trừ em út học ở với cha mẹ ra ba người còn lại đều có nơi ở riêng, đây là cách cha mẹ nghĩ ra vì muốn bọn họ tự lập, chỉ cần vừa qua 20 tuổi, phải dọn ra ở riêng, tự làm kiếm tiền trả tiền phòng, tiền sinh hoạt. (bạn ngưỡng mộ mà))

      ấy quá lo lắng đâu, mấy ngày này nhất định rất bận.” Bận giải quyết chuyện của Yamada Xuân Tử.

      “ chị hai à, em nghĩ... ấy nhất định rất lo lắng, bởi vì ấy thích chị.” Người phụ nữ của mình mất tích, có người đàn ông nào lo lắng chứ.

      ấy lo lắng, chị chữa thương, ai thua thiệt cả.” Mạnh Xuân Diễm ngáp , cả người làm tổ sopha.

      Chữa thương? Mạnh Hạ Nùng vừa nghe nhịn được cười.

      “ chị hai, chị cần cái gì trị thương?” chị hai căn bản có bị thương. Lại , chị ấy ở đây 3 ngày, cùng Tiểu Khiêm Khiêm chơi đùa vô cùng vui vẻ, chỗ nào giống chữa thương chứ?

      “ người bạn trai chị nhận định đột nhiên có vị hôn thê, hơn nữa còn trải qua chấp nhận của gia đình, bọn họ gạt chị như vậy, chị sao có thể đau lòng?” nghĩ đến đây, cảm thấy mình nên mang theo cái khăn tay, thuận tiện gạt lệ để bày tỏ đau lòng cực độ của mình.

      “ chị hai à, chị phải vì Yamada Xuân Tử đột nhiên xuất mà đau lòng, bình thường tuy chị tùy hứng, nhưng nếu chuyện này là , chị né tránh, thuận tiện dạy dỗ tên đàn ông trăng hoa đó, đồng thời giật dây vị hôn thê kia hủy hôn, khiến cho ta mất cả chì lẫn chài. Chị biết điều đó nhưng lại né tránh, chắc chắn là vì suy nghĩ chuyện khác.” hổ là chị em hơn 20 năm, Mạnh Hạ Nùng đối với tính cách người chị này của mình tương đối hiểu .

      “ được rồi, đúng là chị suy nghĩ chuyện.” Đối với em mình, Mạnh Xuân Diễm cũng định dấu giếm, trực tiếp thừa nhận.

      “ chị hai à, chị nghĩ cái gì vậy?” Mạnh Hạ Nùng tò mò hỏi.

      “ chị nghĩ có phải cho như Yamada Xuân Tử mới gọi là người? Chị lại nghĩ, chị cùng với Cát Vô Ưu cuối cùng biến thành như thế nào?.”

      Mạnh Hạ Nùng sửng sốt chút.

      “ chị hai à, cái này cũng phải vấn đề gì nghiêm trọng a!” có cần thiết phải trốn tránh như vậy ?

      “ sao lại nghiêm trọng, điều đó quyết định tương lai của chị đấy.” Mạnh Xuân Diễm năng hùng hồn “ nếu như nhất định phải giống Yamada Xuân Tử ủy khuất cho , lùi bước để chu toàn mới là “ ”, vậy chị căn bản Cát Vô Ưu, nếu ấy, nên bám lấy ấy mãi thả, nên để cho ấy có cơ hội tìm hạnh phúc của mình mới đúng, mà chị nếu tiếp tục cùng Cát Vô Ưu gặp gỡ kết quả nhất định là hôn nhân, như vậy sao chị nhân cơ hội này chia tay, tránh về sau phiền toái hơn.”

      Té xỉu! đến cùng, chị hai chính là nghĩ lý do để cùng đối phương chia tay . Nhưng là.....

      “ chị hai à, chia tay Cát Vô Ưu, chị đau khổ ư?”

      Mạnh Xuân Diễm biểu cảm nhất thời ngừng lại.

      xác thực đối với động lòng “ nhưng mà, cuộc sống chính là, việc càng níu kéo kết cục càng thê thảm, đau dài bằng đau ngắn, tại đau chút, còn hơn sau này đau khổ.”

      Ông trời ơi! Mạnh Hạ Nùng sững sờ. Chuyện này.... quả nhiên chỉ có chị hai của mới có thể nghĩ ra được.

      Được rồi, từ bỏ tiếp tục khuyên nhủ.

      Chị hai khi có ý tưởng, ai khuyên cũng vô dụng, đành để Cát Vô Ưu phiền não ! Nếu như ta đủ quan tâm chị ấy, nếu như hai người có duyên phận, chị hai trốn thoát đâu.

      “ chị hai à, em nữa, chị tự suy nghĩ , em mang Tiểu Khiêm Khiêm ngủ trưa.” Thấy con trai buồn ngủ, suy nghĩ chăm sóc con trai là hàng đầu, vào phòng.

      Mạnh Xuân Diễm tiếp tục nằm sopha.

      Dù sao nghỉ phép còn rất nhiều ngày, ngại ở nhà Hạ Nùng thêm vài ngày, còn chuyện tình cảm ....a! chờ nghỉ phép quay về rồi sau.

      Nghĩ rất hoàn hảo nhưng mà có người đợi được trả phép.

      “ Mạnh tiểu thư có ở đây ?” bộ đàm cao ốc chợt phát ra thanh, Mạnh Xuân Diễm sợ hết hồn, lập tức tỉnh táo.

      “ ah... có ở đây” ra là bảo vệ.

      “ Mạnh tiểu thư, vị khách, có muốn cho ta lên ?”

      “ khách? Ai vậy?” Mạnh Xuân Diễm hỏi.

      “ Xuân Diễm, em xuống dưới hay muốn lên đó?” bộ đàm đột nhiên truyền ra thanh trầm thấp mà quen thuộc, hại Mạnh Xuân Diễm thiếu chút nữa té xuống sopha.

      ...” Cát Vô Ưu!?

      “ gặp lại sau.” Cuộc gọi kết thúc.

      Mạnh Xuân Diễm trợn to mắt, tỉnh cả ngủ.

      ấy... sao ấy lại đến đây?

      Mới ba ngày! Người đàn ông này vì sao lại tìm tới? còn chưa nghỉ ngơi đủ, cũng có ý định nhanh như vậy gặp , như thế nào nhanh như vậy đến?!

      Chiêm chiếp chiêm chiếp..... tiếng chuông cửa vang lên, Mạnh Xuân Diễm ôm gối, lập tức vọt vào phòng khách, đóng cửa, khóa cửa, giả chết, làm liền mạch.

      Chiêm chiếp chiêm chiếp....

      Đợt chuông cửa thứ hai vang lên, Mạnh Hạ Nùng từ trong phòng ra ngoài, vội vàng mở cửa, tránh đánh thức Tiểu Khiêm.

      Mở cửa, liền trông thấy người đàn ông tuấn tú.

      “ xin hỏi là...”

      “ xin hỏi Mạnh Xuân Diễm tiểu thư ở đây phải ?” mở cửa phải là gương mặt khiến lo nghĩ ba ngày, làm cho lửa giận của Cát Vô Ưu nhất thời thu liễm, lễ phép hỏi, chỉ là sắc mặt đẹp mắt thôi.

      Tìm chị hai? Ánh mắt Mạnh Hạ Nùng lóe lên.

      là... Cát Vô Ưu tiên sinh?” nhìn kỹ vẻ ngoài ấy rất giống chị hai miêu tả.

      Cao 1m80, thân hình cân đối, ngũ quan tuấn, khí chất lạnh nhạt xa cách, thoạt nhìn rất giống người đàn ông lãnh khốc, bất quá người đàn ông lạnh từ trong ra ngoài này, tại chút cũng lạnh mà giống như tùy thời tùy lúc có thể phun lửa vậy.

      “ đúng vậy” gật đầu

      “ ngưỡng mộ lâu.” Mạnh Hạ Nùng khẽ mỉm cười, mở cửa để cho vào “ làm sao biết chị hai ở đây?”

      “chỗ ở gần chỗ ấy, trong danh bạ cũng là người liên lạc nhiều nhất, hơn nữa có cháu ngoại ấy thương ở đây, ấy cả ngày ra khỏi cửa cũng nhàm chán.” Cát Vô Ưu trả lời ngắn gọn.

      Mạnh Hạ Nùng nghe xong bật cười.

      Người đàn ông này hiểu chị hai rất .

      “ chị ấy ở trong phòng nghỉ ngơi, phải đợi, hơn nữa...”

      “ tôi muốn gặp ấy.” Ba ngày, chờ đủ rồi.

      “à.” Mạnh Hạ Nùng xoay người gõ cửa phòng khách “ chị hai, có người tìm chị.”

      Trong phòng khách có bất cứ thanh đáp lại nào, cửa cũng khóa.

      “à... Cát tiên sinh, tôi nghĩ chị ấy... chị ấy nghỉ ngơi” Mạnh Hạ Nùng áy náy .

      có chìa khóa mở cửa ?” Cát Vô Ưu hỏi.

      “ việc này...” Mạnh Hạ Nùng chần chờ.

      “ tôi chịu trách nhiệm thay đổi khóa cửa, cho tôi giờ, làm phiền quấy rầy tôi và chị .” xong, tới phòng khách, phát đạp cửa phòng.

      Phanh tiếng, Mạnh Hạ Nùng sững sờ tại chỗ.

      Ách... có nên thay chị hai báo cảnh sát cầu cứu a?

      Mạnh Xuân Diễm vùi trong chăn giả bộ ngủ.

      Cát Vô Ưu tiến đến gần giường, trừng mắt nhìn khuôn mặt giả bộ ngủ của .

      Tránh ba ngày còn chưa đủ, tại ở chỗ này, cũng chịu để ý tới . Được! Rất tốt! Cát Vô Ưu rốt cuộc nổi giận.

      Ngồi xuống mép giường, nghiêng người, “tức giận” hôn môi .

      Mạnh Xuân Diễm kinh sợ mở mắt ra thấy con ngươi phừng phừng lửa giận.

      Nụ hôn của tuyệt đối dịu dàng, giống như cố ý làm đau , Mạnh Xuân Diễm quay đầu muốn cự tuyệt, lại tay nắm chặt hai tay , tay nắm chặt cằm dưới của , chân để lên giường, kiềm hãm nửa người dưới , khiến cách nào thoát được.

      “ưhm... “ kháng cự muốn cự tuyệt nụ hôn của , thế nhưng lại dùng sức mút chặt môi lưỡi , lửa nóng tê dại khiến thiếu chút nữa hít thở thông, thân thể cứng ngắc nhất thời mềm ra.

      Nụ hôn của dần dần tiến xuống dưới, bỏ chăn ra, đẩy áo ngủ của ra, vết hôn liên tiếp cuồng nhiệt tiến dần đến ngực . Mạnh Xuân Diễm hơi thở gấp gáp phát người lộ ra hoàn toàn mà ngậm ở điểm mẫn cảm của , dùng lực khiêu khích, khiến cơ thể dâng lên hồi tê dại cùng khát vọng, nóng bỏng tay dần từ xuống giữa hai chân ....

      “ đừng!” sợ hãi kêu lên, ngừng giãy dụa.

      để ý tới, tiếp tục động tác tay, Mạnh Xuân Diễm thực bị dọa sợ.

      “ Vô Ưu... cần...” thấp giọng xen lẫn tiếng nghẹn ngào, rốt cuộc cũng dừng tay.

      Trong mắt Cát Vô Ưu lửa giận lớn hơn dục vọng, đôi mắt nhìn sâu.

      Mạnh Xuân Diễm cắn môi dưới, vô cùng uất ức, lại nghĩ đến cơ hồ mình lộ ra hoàn toàn trước mắt , có tiền đồ ngượng ngùng phủ khắp gương mặt.

      “ tại sao trốn tránh ?” rốt cuộc mở miệng chất vấn.

      “ buông em ra trước.” Bộ dạng tại... làm thế nào có thể mạnh mẽ chuyện cùng được.

      “ trả lời trước.” buông.

      trừng mắt nhìn , rước về ánh mắt ác liệt của , nhắc nhở tốt nhất nên ngoan ngoãn trả lời, nếu ... khó trước được hậu quả.

      Mạnh Xuân Diễm chấp nhận uy hiếp.... nhưng mà, tình huống ở thế yếu, cam lòng rũ mắt xuống.

      “ em chỉ nghỉ phép, có tránh .” Người đàn ông ác liệt này, chỉ biết cậy mạnh bắt nạt !

      “ Xuân Diễm!” trầm thấp gọi tiếng.

      kiên nhẫn có hạn, tốt nhất nên ở chỗ này chơi chữ, nếu ngại cùng dùng phương pháp khác để “”.

      Mạnh Xuân Diễm tất nhiên hiểu ánh mắt có nghĩa gì, cắn cắn môi dưới, quay mặt .

      “em chỉ tránh , cho xử lý chuyện của tiểu thư Yamada Xuân Tử, cũng là cho em mình suy nghĩ số chuyện, phải cố ý tránh .”

      Tránh, chẳng qua là thuận tiện thôi.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 10.2

      Edit: autumnfirefly

      Chúc mọi người Haloween vui vẻ. ^^

      chỉ như vậy?” hoài nghi.

      “nếu tin cần gì phải hỏi.” giận dỗi “ Dù sao, cũng có người sẵn sàng làm tất cả vì , thậm chí để ý trở thành trong những người phụ nữ của , tiểu thư Yamada, cần quan tâm đến em.”

      “ Xuân Diễm, có người phụ nữ khác, cùng tiểu thư Yamada liên quan đến nhau.” cau mày, còn “ tiểu thư Yamada trở về Nhật Bản, chuyện này hoàn toàn là hiểu lầm, là của nhiệt tình quá mức, muốn giới thiệu đối tượng cho nhưng là từ chối từ trước. Gia đình Yamada vẫn muốn kết nối cùng tập đoàn Đằng Nguyên, hơn nữa kế hoạch đầu tư vào khu du lịch của Yamada Tuấn bị phá hoại mới giật dây em ta đeo bám thả.” Nếu việc thành, Yamada Tuấn có thể cầu thay công ty Yamada tận tâm tận lực, lấy tập đoàn Đằng Nguyên làm hậu thuẫn, mở rộng quy mô của công ty Yamada.

      “ em phải thực cho rằng coi trọng hoa si chứ?” nheo mắt lại, trừng mắt nhìn .

      Oh... hoa si?

      “ diễm phúc tự mình đưa tới cửa, thực muốn?” giọng của có chút mềm .

      chỉ tin rằng đời có bữa cơm nào miễn phí cả. cần người khác đưa tới thứ gì, nếu muốn, tự mình suy nghĩ biện pháp, cũng chỉ cần thứ cần, nếu dù là núi vàng núi bạc, cũng chỉ như bùn đất mà thôi.” Đây kiêu ngạo của .

      “ cho dù thứ phải bỏ ra lớn hơn thứ nhận được?” quay đầu lại, nâng lên đôi mắt đẹp, nhìn thẳng vào .

      Lời của có ý gì cả hai bọn họ đều hiểu.

      ngại bỏ ra, chỉ cần muốn, vĩnh viễn thuộc về .” Đây là cách của .

      có thể dung túng , cưng chiều , có thể nhân nhượng vì tùy hứng của ... nhưng điều kiện tiên quyết là nhất định phải là của !

      Từ khi bắt đầu chú ý đến đến giờ luôn vô thức mà cưng chiều .

      Cho phép tùy ý hô to gọi với , tùy giả bộ, cho thách thức quyền uy ở công ty của mình, thậm chí dù chỉ là bí mật nhượng bộ nhưng đối với người luôn nghiêm túc, lạnh lùng như , cũng cưng chiều rất lớn. Nhưng mà cũng để ý.

      Cát Vô Ưu từ trước đến nay làm chuyện vô nghĩa, nếu như muốn người, suy nghĩ trong thời gian ngắn nhất có được, mà , nhất định có cơ hội cự tuyệt.

      Chẳng qua là nghĩ đến đối với Xuân Diễm là chuyện khó khăn như vậy, hại ba ngày nay nổi giận khắp nơi, chỉ ở tổng công ty Đài Loan, mấy ngày liên tiếp, công ty mẹ cũng tránh thoát được, chẳng quản lãnh đạo trực tiếp công ty có phải Ngự , chọc giận , liền nổi giận.

      “ nhưng là em muốn thuộc về ai cả.” than thở.

      “Xuân Diễm?”

      “ thuộc về người vô cùng phiền phức.” mặt mày nhăn nhó, khổ não “ nếu muốn lấy , muốn quan tâm đến , có thể phải vì làm rất nhiều việc, người con khác có lẽ có thể vui vẻ chịu đựng, nhưng em tuyệt đối muốn giống những người phụ nữ đó, em có vĩ đại như vậy, em chỉ muốn bình bình thản thản trải qua cuộc sống này.”

      Tha thứ muốn làm cây tầm gửi, cũng muốn noi gương “ Vương Bảo Xuyến”, hơn nữa đối với “ hiền thê”, “ lương mẫu” cũng thực coi trọng.

      Cách ấy đơn giản do đàn ông cố ý nghĩ ra, muốn nô dịch phụ nữ cả đời làm trâu làm ngựa cho họ ấy mà !

      chính là , cho dù ngày nào đó có người kia sâu đậm, cũng muốn bản thân bị vây khốn, khiến tình trở thành nhà tù trong sinh mệnh của .

      “ cho nên, em muốn nhân cơ hội này chia tay với ?” bình tĩnh tiếp lời.

      kinh ngạc trợn tròn mắt. Làm sao biết?

      “ đây là kết luận mà em nghĩ được sau ba ngày?” đâu chỉ biết, còn muốn bóp chết người khác!

      “ah...” mặc dù sợ , nhưng là Mạnh Xuân Diễm ngốc đến nỗi biết nhìn sắc mặt người khác, cho nên cũng dám gật đầu.

      “ Xuân Diễm, em muốn tức chết hả?” Cát Vô Ưu có tức giận, nhưng là... ngữ điệu lạnh lùng dọa người.

      có a!” vội vàng lắc đầu. chưa từng nghĩ như vậy a.

      “ hoặc là, đoạt lấy em, như vậy em còn muốn chạy trốn nữa.” Tầm mắt hạ xuống, thân thể trắng nõn mê người của , dẫn phát dục hỏa trong đôi mắt .

      tại... là thế kỷ 21, cho rằng có được thân thể em... mà có thể trói chặt hai người sao? ngây thơ.” to gan .

      “ người phụ nữ khác có thể để ý thân thể mình cùng với bao nhiêu người đàn ông, nhưng là em khác bọn họ.” Cát Vô Ưu giương mắt, tầm mắt hai người quấn quýt “ em tùy hứng, chỉ là thái độ trong cuộc sống, nhưng bao gồm tình cảm và thân thể của em.”

      ...” sao có thể... hiểu như vậy?

      “ em cự tuyệt hôn em, nhưng cũng chưa từng chủ động hôn , em sợ hãi, sợ tiến thêm bước nữa với em, mỗi lần làm hành động tiến xa hơn so với hôn, em căn bản biết phản ứng ra sao, lại càng hiểu làm thế nào quyến rũ người đàn ông. Xuân Diễm... ra em rất trong sáng.” có lẽ phải cao thủ tình trường, nhưng thể những điều này cũng nhìn ra.

      Mạnh Xuân Diễm đỏ mặt.

      “ Xuân Diễm, tôn trọng ý muốn của em, nhưng mà nếu như có được em là cách duy nhất để em chạy mất đoạt lấy em.”

      Mạnh Xuân Diễm kinh ngạc thở gấp.

      “ Xuân Diễm, em biết bản thân mình muốn cái gì ?” giọng hỏi, lẫn trong đó là chút ý tứ thúc giục.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 10.3 (end)
      6/11/2014
      Hôm nay là sinh nhật người bạn tốt của mình, gửi lời chúc vui vẻ đến bạn ấy, hihi

      Chương cuối rồi, mọi người cùng nhau tận hưởng quãng đường cuối này nhé, cảm ơn mọi người vì ủng hộ tớ thời gian qua nhé.

      Edit: autumnfirefly
      Ngủ đủ giấc a. “ em cho rằng cầu em làm chuyện em thích, thành dáng vẻ gã đàn ông mà em ghét sao?”

      “ em... biết” chút chắc chắn cũng có, cho nên, dứt khoát từ bỏ, như vậy có thời điểm đau khổ.

      “ Xuân Diễm, em ngốc.” đột nhiên quát lên.

      Oh?

      “ em chỉ sợ có ngày, oán giận em đủ, oán giận em cho đủ, đúng ? Nhưng mà có quá nhiều phụ nữ muốn cho , tuyệt đối muốn những người con cuồng dại ấy, ở trong mắt , đến có tôn nghiêm như vậy, căn bản giống như người máy vậy, khẩu lệnh, động tác, hoàn toàn có năng lực tự chủ, cần loại gánh nặng như vậy để làm gì?”

      “ Xuân Diễm, đơn, vì thế cần em, cũng bởi vì thích tính cách của em, cứ cho là em muốn lười biếng, em bị động, chút cũng đáng , nhưng mà đó chính là em, thích ngắm bộ dáng tự do tự tại của em, thích em ở trong mắt người khác giống như người đẹp lười biếng nhưng vẫn kiên trì sống vui vẻ, để ý đến đánh giá của những người đó. Em, cũng chỉ là em, cần so đo cùng bất kỳ ai, bởi vì em là độc nhất vô nhị.”

      Người đàn ông này.... như vậy.... thích sao?

      Mạnh Xuân Diễm chưa bao giờ thiếu lòng tin, chỉ là tin... có người đàn ông nào có thể hiểu , chân chính , chân chính thích tính cách của , thưởng thức bản tính của , hy vọng thay đổi gì cả mà cứ như vậy tiếp nhận .

      Mà Cát Vô Ưu.... hiểu !

      động tâm--- cảm động thôi!

      Cát Vô Ưu tiếp tục đè nặng nữa, đem bế lên, kéo chăn bao lấy cơ thể , sau đó vững vàng ôm vào trong ngực.

      “ Xuân Diễm, đừng trốn tránh nữa, mà cứ suy nghĩ lung tung như vậy giống em.” câu của khiến chấn động.

      để tâm chuyện vụn vặt! Mạnh Xuân Diễm đơn giản thể tin được, phạm phải tật xấu này! luôn tự tìm phiền não, đối với thế vô cùng rộng rãi, tại như thế nào lại.... để ý thái độ của !?

      Oh.... !

      “ trời ạ! Em ... !” ảo não .

      thương tự dưng nghĩ nhiều như vậy, thương sợ tổn thương cùng khó khăn trong tương lai, vì vậy mới quyết định rời khỏi .

      thể giải thích được, ngay cả bản thân mình cũng nguyện ý thừa nhận, tuy nhiên đó là . biết mình từ bao giờ, chẳng qua là vào thời điểm này đột nhiên chợt hiểu... quá mất mặt a!

      “ em cuối cùng cũng ra.” Cát Vô Ưu vô cùng hài lòng.

      biết?” ngạc nhiên, ngước mắt nhìn .

      “ vốn cũng xác định, nhưng em chịu làm, thời điểm xin nghỉ phép, liền nghĩ tới.” Người trong lòng, vô cùng đắc ý.

      Mạnh Xuân Diễm nheo mắt lại “ vậy vừa rồi còn liên tục mắng em?”

      làm như vậy, em có thể nghĩ thông sao?”

      ... gian xảo!” đáng ghét!

      Mạnh Xuân Diễm đẩy ngã , giận đến muốn bóp chết , Cát Vô Ưu chỉ cười ha hả, bởi vì cao hứng, cuối cùng cũng có thể thu phục được cá tính này, loại vui vẻ như vậy, so với hàng tỉ bản hợp đồng làm ăn còn đáng giá hơn.

      Nhưng mà càng cười, càng tức giận, cảm thấy mình ngu ngốc!

      Mặc dù tự mình suy nghĩ lệch lạc, để tâm chuyện vụn vặt nhưng mà người này cũng có phong độ, cư nhiên cười lớn tiếng như vậy, là cực kỳ có phong độ mà.

      Bóp chết , bóp chết !

      Mạnh Xuân Diễm quá tức giận nên để ý chăn bọc lấy cơ thể tuột ra, cảnh xuân lộ ra, nhanh chóng dấy lên ngọn lửa nóng, chờ đến lúc phát ra, Cát Vô Ưu dừng lại được, cười đùa cùng tức giận mắng trong phút chốc biến thành loại thanh rên rỉ cùng thở gấp…

      Phi lễ chớ nghe!

      Ở ngoài cửa nghe lén, Mạnh Hạ Nùng vội vàng ôm con trai rời khỏi, nhường lại gian cho hai người.

      vui khi chị hai tìm được người đàn ông hiểu mình như vậy, cũng vô cùng thông cảm cho .

      Sau đó, vô cùng đồng tình với .

      Mặc dù tại hai người thân mật như vậy, nhưng là chị hai là người thích thù lâu, biết chuyện hôm nay bị rể tương lai bắt nạt, trong tương lai… chị ấy dùng biện pháp gì để đáp trả?

      Đắc tội chị hai cũng phải chuyện tốt, mong ông trời phù hộ cho , rể tương lai.

      Biên chú( cái này chắc gọi là chú thích của biên tập chăng?! ^^) : muốn biết thêm những câu chuyện đồng thoại khác, xin tiếp tục theo dõi “ hệ liệt các chuyện đồng thoại hạnh phúc khác”

      -------END----

      Cuối cùng hoàn thành rồi, còn phần lời cuối sách của tác giả nữa, gửi tới mọi người sớm, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

      PS: biết có ai thỏa mãn với kết thúc này ? Hehe

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :