1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Người đàn bà đích thực - Barbara Taylor Bradford

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. dinh huong

      dinh huong Member

      Bài viết:
      183
      Được thích:
      0
      Chương 18


      -"Thưa đại nhân, còn gì nữa ạ?" Murgatroyd hỏi. các quan khách ra vể từ lâu, Adele và Olivia cũng lui về phòng chỉ còn Adam ở lại mình trong thư viện.
      - ", cám ơn Murgatroyd. À này, tôi phải khen ngợi ông trong việc thực nhiệm vụ vủa ông đêm nay. tôi hết sức hài lòng, cả đối với Emma nữa. Làm ơn hộ với ấy như thế, và tôi gữi lời cám ơn ấy".
      Murgatoyd hoàn toàn có ý làm việc này, , " thưa đại nhân, vâng ạ. tôi lại. Xin cám ơn đại nhân nhiều".
      Adam cầm ly rượu vả soda Murgatroyd pha cho ông gật đầu thân mật, ông để người quản gia làm nhiệm vụ ban đêm của mình; vài phút sau, khi Adam vào phòng ngủ, ông sung sướng thấy lửa nhóm trong lò sưởi. Nó bừng cháy vui vẻ, ông vội vã bước lại gần. Vẫn như thường lệ, Adam đứng quay lưng lại phái cửa, đôi chân cũa ông giạng ra hưỡng cái ấm áp lan dần lên chân. Ông nhìn đăm đăm về phía trớc, hơi lơ dãng, nét mặt trang nghiêm, cốc rượu trong tay còn nguyên vẹn, đầu óc ông ngổn ngang bao nhiêu là ý nghĩ. Phòng ngũ của ông rất trang nghiêm khắc khổ. tường trắng, trang diểm trần nhà cao với những xà đen và sàn đánh bóng có đồ đạc. Ngoài những rèm treo màu mận ở cửa sổ và bức chân dung của cha ông đóng khung để lò sưởi, nó có gì là xa hoa giàu có, y như phòng củ sĩ quan. vài đồ dùng cá nhân như những chiếc bàn chải bằng ngà bàn trang điểm, những tài liệu viết bàn giấy bài biện chính xác và gọn ghẻ kiểu quân dội, y như thể tầt cả chờ cấp đến kiểm tra. Adam chỉ thuận theo điều thuận tiện, đó là chiếc ghế da đen lớn để gần lò sưởi. Tuy nhiên chính đơn giản này đả hấp dẩn ông, bởi gì nó làm cho ông nhỏm sau những căn phòng trang trí lộng lẫy ở dưới nhà.
      Giống như thư viện, ông thấy phòng ngủ của mình yên tĩnh và thoải mái, thánh đường thanh tảnh nơi ông có thể rũ bỏ được gánh nặng trong ngày, bị ai quấy rầy trong niềm quạnh mà ông hằng thích.
      Thế nhưng, vì lý do nào đó, đêm nay căn phòng dường như xa lạ, thậm chí hoang vu mặc dù ngọn lửa reo ấm áp trong lò sưởi và ánh sáng từ những ngọn đèn để bàn bên chiếc giường nhắn của ông toả ra. Ông ngó quanh buồn phiền và cau mặt. Đột nhiên ông thấy bồn chồn mật cách lạ lùng. Adam bắt đầu lại lại trong phòng, người căng thẳng, bao nhiêu năm nay ông chưa từng như thầ. Ông lạc thần trí và hiểu tại sao. Ông thấy trong người nóng hầm hập. Ông kéo chiếc ca vát quanh cổ và nới lỏng ra. Ông tới lui khẩn thiết, nhưng sau mười phút lại điên cuồng như thế, ông dừng lại bên lò sưởi nắm lấy chiếc ly uống liên tục và nhanh chất rượu pha sô đa đó.
      Adam nhìn quanh căn phòng, ông đưa tay lồng qua mớ toc cáh lơ đãng. Ông bị ngột ngạt, bó buộc trong bốn bức tường này. Ông suy nghĩ như buộc tội mình: Nhưng mà ngươi là tù nhân tự nguyện của chính ngươi kia mà, Adam Fairley. Có phải thế ? Ông đả xây thành quách cho chính ông. Những bức tường dường nhừ lù lù tiến lại phia ông đầy hăm doạ. Ông phải chạy trốn. Ông nhảy lên lao ra cửa, vặn mở. Ông bước ra ngoài vào hành lang mờ tối nhanh xuống thang gác. Ông đẩy cửa thư viện. Ánh trăng ùa vào phòng sáng đến nổi ông cần phải châm đèn. Ông vội vã bước đến bên chiếc bàn gổ sồi, rót ly rượu đầy. Tay ông run run. Ông uống cạn ly. trong lúc vội vàng đánh rớt ra cả áo. Ông rót ly nửa. bàn tay ông tiếp tục run lẩy bẩy sao kiềm chế nổi.
      Adam đứng bên bàn, cố gắng trấn tỉnh. cuối cùng ông bắt đầu thở bình thường hơn, tiến thình thịch ở trong tim giảm , các cãm giác bị dồn nén dần dần nâng lên. Tại sao đêm nay mình lại xôn xao thế? Có chuyện gì ổn đối với mình?
      Ông cảm thấy đơn nổi và thất vọng. Ông có niềm ao ước được trò chuyện với ai đó. với người bạn hiểu ông. Nhưng ông người bạn nào trong cái ngôi nhà buồn tẻ bị Chúa ruồng bỏ này. Trừ olivia. Tất nhiên! Olivia! Nàng thông cảm và khôn ngoan. Ông và trò chuyện cùng nàng. Nàng nghe những nổi niền đau khổ của ông, cách thông minh và nhẩn nại. Ông tới nảng ngy bây giờ. Ngay lập tức. Adam rời thư viện. Ông lên cầu thang hai bậc , lòng bừng nghị lực mới, lẫn với nổi nhỏm với ý nghĩ trò chuyện với Olivia, cởi mở lóng mình. Khi tới cầu thang giữa chiếc đồng hồ cũa ongy6 nội trong phòng điểm 12 tiếng. Ông đứng sững lại "điên" ông lẩm bẩm. Ông thể nào đến phòng của Olivia khuya khoắt như thế này. Như thế sẻ là đột nhập thể nào tha thứ được. Lúc này chắc nàng đả lên giường và ngủ rồi. Ông tiếp tục bước lên cầu thang chậm chạp hơn. dẻo dai đả rời bỏ bước chân ông, hai vai ông trĩu xuống.
      Adam dừng lại ở cửa phòng ngủ của ông, tay ông để vào quả đấm cửa rồi ngược lại với ý nguyện của mình, nhưng hết sức có cân nhắc, ông tiếp tục xuôi hành lang tới phòng của Olivia, bị thúc đẩy bởi lực nào đó mạnh hơn chính bản thân ông. vệt sáng ở dưới chân cửa cũa nàng. tinh thần ông phấn chấn. Nó cho ông can đản mà ông cần. Trước khi ông kịp gỏ cửa phòng mở tung, suối ánh sáng ùa vào hành lang tối tăm. Adam giật mình và loá mắt trong chốc lát, ông chớp mắt nhiều lần. Olivia đứng in bóng lên ánh sáng từ những ngọn đèn phía sau nàng. thân hình mảnh mai của nàng trông siêu thoát gần như là . Ôn nhìn được nét mặt nàng vì nàng đứng trong bóng của chính mình.
      Adam ngó nàng, thốt được lời.
      Olivia mở cánh cửa rộng hơn và lời, nàng lùi vào phía trong lấy chổ cho ông bước qua. Ông bước vào trong phòng và mặc dù vốn là người duyên dáng tế nhị, ông rất phiền muộn thấy mình hoàn toàn cứng họng. Ông biết mình gì với nàng. tất cả những ý nghĩ trước đây trốn sạch khỏi đầu ông. Olivia nhàng đóng cửa lại rồi tựa mình vào cánh cửa, vẻ dịu dàng khuôn mặt nàng. Adam lượm lờ cách sợ sệt, bóng cao lớn, miệng ông khô. Nàng ngước nhìn ông chờ đợi.
      Cuối cùng Adam hắng giọng bối rối." Tôi xin lổi tới quá muộn, Olivia, ông bắt đầu, vắt óc tìm ra lời giải thích hợp lý. Ông hít hơi dài. Nhưng tôi- tôi- thể ngủ được vì vậy tôi xuống nhà để uông tí chút" ông chỉ cái ly trong tay rồi mĩm cười đau khổ:"Trong khi về phòng, tôi mới chợt nhớ ra rằng tôi chưa cám ơn Olivia vì sắp đặt bửa tiệc tuyệt vời như vậy. tôi xin cảm ơn tất cả những điều Olivia làm để khiến cho nó thành công to lớn đến như vậy."
      -" Ôi, Adam, xin " Olivia thốt lên nồng ấm." Amh biết là tôi rất thích đải khách. tôi hết sức thích việc đó."
      _" Dù sao tôi cũng sẻ là kẻ vong ơn nếu như bày tỏ niềm cảm kích của tôi đối với Olivia." Adam . Ông đả bắt đầu thở dể dàng. Ông cũng thấy trong lòng nhỏm hơn vì đả giải quyết dược vấn đề vào phòng nàng ở chừng mực khéo léo nào đó.
      Olivia trả lời. Nàng tiếp tục nhìn ông dò hỏi. nét cau mặt làm nhăn vàng trán mịn màng của nàng, đôi mắt nàng rất xanh, rời khỏi khuôn mặt ông. Ông uống quá nhiều, nhưng ông say, nàng nghĩ. Ông hoàn toàn làm chủ bản thân. con ngưới lịch hoàn toàn, như bao giờ. Dưới cái nhìn chăm chú của nàng, Adam nhận ra tình trạng nhếch nhác của mình. Ông nhận ra rằng những ông mặc áo vét mà óa sơ mi của ông còn phanh hết cả ngực, ca vát lòng thòng quanh cổ. Ông lại bối rối, lúng túng với vạt áo trứơc, cố gắng khép lại, mà được. Ông mĩm cười yết ớt:” Thôi, tôi xin phép Olivia. Tôi muốn làm phiền chị nữa. Nếu như nhìn thấy ánh diện phòng chị tôi chẳng dám vào.”
      Adam bước bước ướm thử về phía cửa. Olivia có ý định mỡ cửa. Nàng vẫn tựa vào cánh cửa, nét mặt bình thản, vẻ bề ngoài thay đổi, nhưng trái tim nàng run rẩy, và những lan sóng hốt hoảng xo qua. Sau lát im lặng kéo dài, nàng ngước lên nhìn ông và nhàn, “Đừng , adam. Xin hãy ở lại chuyện lúc. Tôi mệt mỏi chút nào. Tôi đọc như thấy đó”. Nàng phác cử chỉ về phía tờ báo bàn gần ghế sôpha.
      _ “ Tờ tạp chí của đó”, nàng thêm, hy vọng lới nghe có vẻ hờ hững. Khi ông trả lời nàng vội vã. “Trừ phi chính muốn
      -“, . Tôi muốn”, ông ngắt lời kiên quyết. Nhận thấy lo ngại mà ông quá hăng say, ông dịu giọng lại:” thực, tôi rất thích chuyện với chị, Oliviva ạ. Tôi hoàn toàn tỉnh ngủ để nghe tất cả những câu chuyện sôi nổi đêm nay, tôi chắc thế”, ông lẩm bẩm với tiếng cười lo ngại . “ Trừ phi chị chắc rằng tôi làm chị phải thức giấc”.
      -“ , hề. Xin tới gần lò sưởi, Adam ngồi cho thoãi mái”, Olivia , nàng lại cách duyên dáng trong phòng, nổi hốt hoảng của nàng giảm . Nàng quan sát người ông, ông tháy mùi nước hoa nàng thoang thoảng, cái gì và gợi cảm. Tên của nước hoa ông nhớ, nhưng mùi hương của nó vẩn còn động lại trong mũi ông.
      Adam thong thả theo nàng đến ben lò sưởi. Olivia ngồi xuống chiếc sôpha trước ngọn lửa. Adam ngồi bên cạnh nàng cũng là điầu hết sức tự nhiên thôi nhưng ông ngồi.
      Ông cẩn thận tránh chiếc ghế sôpha và bông mình xuống cái ghế gần đó.
      Olivia ngồi tựa vào đống gối, vuốt nếp vái rồi nhìn sang Adam mỉn cười. nụ cừơi âu yếm làm Adam thấy nhói ở tim, ôngnhìn nàng sững sờ. Nàng thay chiếc áo dạ hội để mặc chiếc áo lụa mền trang trí kiểu dông phương; chỉ khác thế thôi còn trong nàng cũng y như lúc ở dạ tiệc. Ông bao giờ thấy nàng đẹp như thế trong suốt hai mươi năm ông biết nàng.
      Ông cuối đầu nhận ra là mình nhìn nàng qua chăm chú. Ông mín môi lại ngó đăm đăm vào ly rượu rồi nâng ly lên miệng lơ đểnh. Ông xấu hổ thấy tay mình run.
      Quan sát ông, ngồi sôpha, olivia nghĩ: ấy hồi hộp quá, nếu như mình có thể làm cho ấy thoãi mái, dể dàng, có lẽ ấy ở lại. vì vậy nàng , “ Buổi tối đẹp quá, Adam.”
      Adam cứng người lại. “Tối nay chị nghĩ như thế nào về Adele?”, ông hỏi đột ngột rồi tiếp vẩn bằng giọng như vậy. “Tôi rất vui thấy ấy tự chủ như vậy. Nhưng rồi tôi bổng nảy ra ý nghĩ lúc ở trong phòng khách sau bửa ăn, là ấy bình thường quá đến độ trở thành-vâng- trỏ thành hầu như la bất bình thường”.
      Olivia nhìn Adam thảng hốt. “ tôi chắc ấy đóng trong những vai của mình, Adam ạ; thỉnh thoảng ấy làm như vậy khi ấy phải dưong đầu với tình thế mà ấy thấy là khó khăn. Tôi nghĩ đó là cách duy nấht ấy có thể ứng xữ với mọi người. ấy rút lui hiểu theo nghĩa nào đó vả đeo cái mặt nạ để che giấu tình cãm của mình”.
      Adam trầm tư khi ông lắng nghe những lời của nàng.” Vâng tôi nghĩ những lời của chị là đúng Olivia a”; ông . “ đúng là như thế, chhị nhận ra điều đó là sắc sảo quá”.
      nụ cười trong đôi mắt Olivia “ ấy là chị của tôi mà”. Nét mặt nàng nhuốm buồn. Từ lâu nàng biết những mâu thuẫn nội tâm sâu sắc của Adele, bất lực của Adele để tạo ra mối quan hệ vững bền với mọi người, nhất là đối với Adam, và nàng thở dài:” Từ khi đến Fairley, tôi thực cố gắng giúp ấy; nhưng ấy quá cảnh giác, quá hung hăng nên là khó”. Olivia nghiêng người về phía trước căng thẳng tiếp: “Adam, có biết , mặc dù nghe nó có vẻ lạnh lùng, tôi cảm thấy ấy nghi ngờ tôi”.
      -“ Nó có vẻ gì là lạ lùng hết, dạo này ấy cũng như thế đối với tôi.” Ông . “ Đứng về mặt mà , tôi xin lỗi tôi về tình hình sức khỏe của Adele với chị khi chị mới đến đây vào tháng hai. Nhưng tôi muốn chị bận tâm vô ích. Tuy vậy tôi phải thú nhận là tôi cũng hơi lo ngại vè ấy từ năm ngoái. Thái độ cư xử của ấy kỳ lạ đến nổi”.
      Adam dừng lai, tìm từ thích hợp, cuối cùng ông :” Thái độ cư xữ của ấy thực tế khá là phi lý. còn cách nào khác để miêu tả nó. Tuy nhiên, sáu tháng gần đây, ấy tiến bộ đáng kể, vì thế tôi muốn làm chị hoảng hốt cần thiết? Ông mĩn cười yếu ớt. lộ vẻ hổ thẹn. Vả lại chị cũng quá bận rộn với việc điều hành công việc của nhà này từ khi chị tới”.
      Olivia đổi thế ngồi và vắt chân. Trái tim nàng thông cảm với ông. Trông ông trẻ con và và bất lực quá. “đúng lýanh nên với tôi, Adam. Gánh nặng dược san sẻ bao giờ cũng đỡ rất nhiều”, nàng thông cảm. “ Tôi biết Andrew Melton giúp ích dược cho rất nhiều. Ông ta bảo với tôi là thỉnh thoảng có bàn chuyện Adele với ông ấy. Lần mới đây nhất khi tôi gặ ông ấy, ông ấy có vẻ phấn khởi và lạc quan về” – giọng của Olivia ngập ngừng và nàng dừng lại. Adam thấy ông thể gặp ánh mắt của nàng. Ông : “ Chị có dịp gặp Andrew Melton bao giờ?”.
      Ông gay gắt, Olivia lại giật mình. “Sao. Ông ấy đến dự số chiuê đải của tôi ở Luân Đôn và ông ấy đưa tôi nhạc kịch, và hòa nhạc vài lần”. Nàng cách lặng lẽ kinh ngạc về thái độ của ông. Tất nhiên ông ấy hỏi tôi về Adele. “ Tôi hy vọng nghĩ rằng Andrew Melton lại phản bội điều tâm ”. Khi ông trả lời, nangw bằng giọng tha thiết hơn,” nghĩ thế chứ, phải ?”
      Adam phớt lờ câu hỏi đó. Cơn giận của ông trải qua lúc này rất mảnh liệt. “ Vậy là chị gặp Andrew rất nhiều?”, cuối cùng ông bằng giọng căng thẳng.
      có gì là sai trái trong việc đó chứ, Adam? Việc tôi, thân mật với Andrew ấy? Xét cho cùng, chính giới thiệu chúng tôi mà. Bây giờ trông có vẻ tán thành”. “ tất nhiên là có chuyện gì sai trái trong việc chị gặp ông ta. Và tôi cũng hề tán thành”, ông giọng thấp.
      -“Ồ có đấy”, Olivia nghĩ mặc dù nàng chưa biết được lý do để giải thích cho thái độ của ông. Ông và Andrew là hai người bạn xưa nấht và thân nhất. nàng ngồi lại sôpha, để hai tay vào lòng và gì. Nàng muốn làm ông phiền thêm.
      Adam thể tránh mặt mình nữa. ông buộc phải nhìn nàng. Mắt họ gặp nhau. Ông nhìn thấy những câu hỏi của nàng trong đó, bối rối và tổn thương nét mặt nàng. Môi nàng hé mở dường như muốn , nhưng lời thaót ra. Nàng đáng , ông nghĩ. Nhưng có cái gì đó mong manh, dể rạn vỡ ở nàng lúc này. Trái tim ông xốn xang, ông vẩn tiếp tục nhìn vào trong mắt nàng, đôi mắt xanh như màu thủy cự, niềm khao khát kỳ lạ lan tỏa trong người ông. Ông muốn vòng tay quanh người nàng, ôm nàng sat vào người ông, xin náng tha thứ cho thô lỗ của mình, xua tan nỗi đau buồn mặt nàng bằng những nụ hôn của ông. Bằng những nụ hôn của ông. Ông kinh hoàng.
      Thế rồi ông hiểu. Adam Fairley nhận ra cách hết sức rỏ ràng xôn xao, căng thẳng, bồn chồn của mình là vì sao. Ông đột ngột dứng lên và nắm lấy bệ lò sưởi.
      Đồ điên, ong nghĩ, đồ điên. Mày ghen. Lúc trước với Bruce McGill khi ta quanh quẩn với Olivia và mày ghen với Andrew Melton bởi vì ta xứng đáng làm chồng hơn. Mày ghen với tất cả mọi người đàn ông nhìn nàng. Mày ghen bởi vì mày muốn nàng cho riêng mày.
      Ông cảm thấy máu dồn lên mặt. cảm giác nôn nao trong lòng và ông bao giờ có thể nhìn lại nàng mà để lộ tình cảm của mình. Ngó nhìn đăm đăm vào lò sửơi ông nhận ra cái ly trong tay mình. Trong mê hoảng, ông nâng nó lên môi giá lạnh của ông và ngửa cổ uống hơi.
      Olivia cảm nhận, hơn là nhìn thấy, bồn chồn của ông bởi bởi vì mặt ông bị che khuất. Nàng ngồi yên lặng và chờ đợi hy vọng ông tâm với nàng.
      Nàng liếc nhìn ông qua khóe mắt, nàng cố kiềm bản năng muốn nhoài ra để bàn tay mình lên cánh tay ông an ủi. Ông quay đầu lại, mắt ômg lộ ra. Nó khắc khổ, dôi môi ông nhợit nhạt gần như trắng bệch. tay ông nắm bệ lò sưởi, bắp thịt ở mặt ông rần rật.
      -“ Adam! Adam! Trông lạ quá kìa. Có chuyện gì thế?”. Nàng kêu to.
      Ông mơ hồ nghe thấy tiếng của nàng. Ông nhắm nghiền mắt lại rồi mở nhanh. “ có chuyện gì đâu. Tôi hoàn toàn sao hết”, ông cụt ngủn. ông phải ra khỏi chổ này, ngay lập tức. Trước khi ông hành động cách ô nhục. Làm ô danh của ông. Tự biến mình thành thằng hề . Ông cử động, ông thừa nhận với mình, với cảm giác khủng khiếp, là thể cử động được. Thế nhưng với lương tâm của ing6, ông phải . Ông thể lạm dụng vị trí của mình trong ngôi nhà này, từa cơ hội nàng ở nhà ông. Như kẻ mộng du ông qua sàn.
      -“Adam! đâu thế?”, Olivia gọi với theo nàng đứng lên. Mặt nàng xám ngoét. Giọng nàng run lên, nàng kêu to:”Tôi làm gì phật ý , Adam?”.
      Ông chầm chậm quay gót lại nhìn thẳng vào nàng. Ông để ý thấy nổi quan tâm nét mặt nàng, hốt hoảng traong mắt nàng, ông cảm động nhứ chưa bao từng bao giờ lại cảm động đến như thế trong bao nhiêu năm nay. Làm sao em có thể làm phật ý dược, em thân ? Ông nghĩ. lần nửa, ông lại có niềm ao ước thôi thúc nhào ra kéo nàng vào trong cánh tay ông. Ông nuốt mạnh nước miếng “ Chị làm gì hay gì phật ý tôi cả, chị Oliviva”, ông trả lời,cố gắng giọng bình thường.
      Ông do dự, và trong phút giây do dự ấy ông yếu , Adam Fairley thất trận:
      -“ Tôi chỉ địng xuống thư viện kiếm ly rựou và điếu xì gà”, ông dối. Trong khi , ông biết ông thể dối nàng. Ông thể để nàng ở đây mình chừng nào cái nhìn sợ sệt vừa bối rối vẫn còn trong mắt nàng.
      -“ Tôi có bình rượu đấy, nàng dựa tay về phía bàn chân quỳ, nhưng tôi sợ lả có xì gà. Tất nhiện là có nhiều thuốc lá”, dợi ông trả lời, Olivia cầm chiếc ly ông để mặt lò sưởi, bước về phía bàn chân quỳ trước cửa sổ.
      Ông sải bước qua phòng đở lấy cái ly tay nàng. Tay ông chạm vào tay nàng, ông cãm thấy những làn sóng điện chạy cánh tay ông. : Xin Olivia cứ ngồi xuống tôi làm lấy”, ông kiên quyết. Ông ấn nàng nhàng xuống sôpha. Ông thấy hình như da thịt nàng đốt những ngón tay ông qua lan lụa mỏng của chiếc áo dài nàng mặc.
      Adam đứng ở bàn chân quỳ, lưng quay lại phía nàng, tay ông nắm lấy cổ chiếc bình thon bằng pha lê. Ông nhắm mắt. Ôi, trời ơi. Ta nàng. Ta đả nàng bao nhiêu năm nay, ông nghĩ. Tại sao ta lại nhận ra điều đó trước đây ? ta cần nàng. Trời ơi. Ta cần nàng biết mấy. ta cần nàng hơn bất cứ người phụ nữ nào. Nhưng thể có dược nàng đâu, giọng khẽ từ trong tiềm thức của đáp lại. Bàn tay ông nắm chặt chiếc bình. Ông phải làm chủ mình và làm chủ những xúc cảm của mình. Ông được làm nàng luống cuống hay hoảng sợ. Ông phải cư xử bình thuongừu như tất cả mọi lần có diện củ nàng như mọt ngừoi đàn ông lịch có danh dự.
      -“Olivia, tôi mở cửa sổ có dược ? ở trong này nóng kinh khủng”, cuối cùng Adam .
      -“ Vâng mở cửa ?” Olivia lặng lẻ, hốt hoảng của nàng giảm, nhưng nàng vẩn còn bàng hoàng vì hành vi của ông. Olivia vẩn theo dỏi Adam qua phòng với ánh mắt lo ngại, vẻ mặt đấy quan tâm. Nhưng đột nhiên tất cả mọi chú ý của nàng dồn vào ông. Ông nhoài ra bàn để mở cửa sổ, thân hìng ông nghiêng nghiêng chiếc áo sơ mi lụa căng ra qua tấm lưng rộng, đôi vai và cánh tay, thể lực cường tráng của ông lộ sau lần vải, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn khi ông cử động uyển chuyển. “ ơi” nàng nghĩ “
      Adam thở mạnh bên cửa sổ. Sau nhiều giây ông cầm bình rượu, hai chiếc ly đem trở lại sôpha. Ông nhìn xuống Olivia và mỉm cười: “ tôi nghĩ chị có thể uống cùng tôi, Olivia”, ông giọng vững vàng. “ Uống mình vui”, ông rót hai ly rượu, đưa cho nàng .
      -“ Cám ơn ”, nàng và mĩm cười đáp lại.
      - “ Tha lổi cho tôi cư xữ thô lỗ trước đây”, Adam mói và ngồi xuống 1 chiếc ghế. “ tôi quạ kệch để những nổi ưu phiền cũa tôi chế ngự, trong giớ khuya khoắt như thế này”. Ông duỗi dài chân ra và thong thả, tựa mình vào ghế, nghỉ. Tiếng thình thịch trong trong đầu ông giảm và cái đau nhói trong ngực ông biến mất. ý nghĩ duy nhất của ông là giải tội với nàng và làm cho nàng thoải mái.
      -“ cần phải xin lổi, Adam, và nếu như cần bờ vai để tựa có tôi ở đây”, nàng dịu dàng. Nàng nhìn ông hết sức âu yếm.
      - “ Tôi biết như vậy, Olivia, ông dáp. Ông cuối xuống để cầm chiếc ly để bàn lên. Áo sơ mi của ông mở ra để lộ bộ ngực và đám lông hung hung. Olivia nhìn ông qua miệng ly, bổng thấy mình đỏ bừng mặt. Tim nàng rộn lên. Nàng vội cuối mặt.
      -“ Tôi quấy rầy chị với những vấn đề khó khăn của tôi đêm nay”, Adam tiếp lặng lẻ. “ Nhất là sau buổi tối vui vẻ nư thế này. Chị ạ, cho mãi đến tận hôm nay ngôi nhà này là nấm mồ thực tiếng cười, niềm vui, còn gì hết; Từ nay mọi khác rồi”, ông thốt lên. Ông châm điếu thuốc, cảm thấy trong người đột nhiên thoải mái.
      Olivia quan sát ông cách tư lự. nàng thấy trong Adam tất cả những phẩm chất mà nàng ngưỡng mộ và kính trọng nhất. Trí thức và học vấn của ông luôn luôn lộ . Đôi mắt nàng đọng khuôn mặt đẹp trai của ông. Trông ông độc đáo và có duyên, nàng nghĩ. Và đôi mắt đẹp. To và trong sáng rất khác với đôi mắt của chồng nàng. Mắt chồng nàng , đen và sâu. Charles luôn luôn được coi là đẹp trai. Riêng nàng tâhý ta quá to béo phây phây, thể coi là đẹp trai được. Nàng hề charles. Tội nghiệp cho Charles qua đời. Cha nàng sắp xếp cuộc hôn nhân này.
      -“ Chị nghĩ gì mà mãi mê thế”, Adam và nhìn nàng chăm chú, ông hiểu cuộc độc thoại nội tâm cũa nàng.
      Olivia nhỏm dậy, giật mình ra khỏi cơn mơ và cảnh giác nữa nàng : “ Tôi nghĩ đến Charles”.
      -“ Ồ tôi hiểu. ra là như thế”. Adam chăm chú nhìn xuống mũi giày của mình vì thế nàng nhìn thấy nét biểu mặt ông. Nếu như ông thành với chính mình ông phải thừa nậhn rằng ông cũng ghen với Charles.
      Gời đây ông giọng dịu dàng “ Chị có hạnh phúc ? Oliviva. Gần đây tôi thường tự hỏi điều đó”.
      -“Tất nhiên là tôi hạnh phúc”, nàng kêu lên. ấy có hình dung- ấy có thể nào tin là nàng thương tiếc Charles? “ Tại sao lại nghĩ tôi hạnh phúc?”
      nụ cười yếu ớt nở môi ông. “ Thực ra tôi biết. tôi nghĩ chắc bởi vỉ chị còn trẻ và đẹp. tôi tin chắc rằng chị có những người cầu hôn khác như Andrew Melton chẳn hạn”, ông cố cười: “ Sao tôi nhìn thấy ánh trong mắt của Bruce McGill đêm nay, và còn nhiều quý ông khác mong đợi’.
      Olivia nhấp nháp ly rượu. Đôi mắt nàng sáng long lanh và dời khỏi mặt ông. “ Andrew phải là người cầu hôn”, nàng . “ ấy là người bạn tốt, thế thôi. Tôi cũng để ý tớ Bruce McGill mà”. Nàng nhìn ông hồi lâu. “ Thực , tôi để ý tới bất cứ người đàn ông nào”, nàng thốt lên mạnh mẻ hơn. Và nghĩ: chỉ nghĩ tới thôi , nhưng là chồng của chị em và vì thế bao giờ biết được.
      Adam đưa tay vuốt tóc cách nóng nảy. “ chị muốn là chị nghĩ tới việc lấy chồng à?”, ông thúc giục. “ , vì tôi có ý định lấy chồng. bao giờ, Oliviva do dự, rồi :” adam, tôi hơi lạnh. làm ơn đóng cửa sỗ hộ, dược ?”.
      -“Có ngay”, ông và nhảy lên.
      Khi ông quay lại, Olivia ngồi nhích ra mép sôpha.” Adam, làm ơn ngồi đây, bên cạnh tôi. Tôi có điều muốn hỏi ”.
      Ông còn cách nào khác phải buông mình xuống sôpha. Ông làm việc này cách lâm lì, tránh động chạm nhất đối với nàng.
      -“ Sao, Olivia? Có chuỵên gì thế cưng?”
      -“ Tôi hơi bối rối vì hay đúng hơn là bồn chồn trước đó, tôi biết muốn trò chuyện về những vấn đề của đêm nay. Nhưng có thể tâm cùng tôi ?”. Nàng mĩm cười với dụi dàng nhất. “ với người bạn đôi khi cũng có ích, và tôi muốn nhìn thấy đau khổ”.
      Adam tự hỏi làm thế nào để tháo gở cho mình. Chắc chắn là ông muốn cho nàng biết những lý do cho việc bồn chồn của ông trước đó. “ Chẳng có chuyện gì phải thảo luận cả Oliviva”, cuối cùng ông .
      -“ Tôi cho rằng tôi lo lắng về các con, nhà máy và tờ báo chỉ là những chuyện lo lắng bình thường hàng ngày cũa người ở vị trí như tôi nhưng có gì là nghiêm trọng cả”, ông cách khéo léo.
      -“ Và cũng lo lắng về Adele đúng ?”, nàng hỏi ướm. “ chừng mực nào đó”, adam thú nhận, muốn nghĩ tới vợ mình.
      - “ Xin đừng lo lắng về sức khỏe của ấy quá nhiều. ấy đả khá hơn rồi. chính với tôi như vậy mà, và Andrew cũng đông ý. Và có tôi ở đây giúp đở . Để làm cho mọi việc dể dàng hơn với , Oliviva bằng giong an ủi.
      “ Nhưng vài tháng nửa chị cũng . Chị chị phải trở về Luân Dôn vào tháng bảy”.
      -“ Ồ, adam biết là tôi ở lại đây chừng nào mà tôi còn cần thiết”.
      - “ thế ư?” , Adam thấy tâm hồn lâng lâng.
      Nàngmĩm cười: “ Có phải điều ấy làm lo ngại ? biết tôi thích ở đây. Ở Luân Đôn, tôi hoàn toàn đơn mặc dù tôi rất bận rộn và đầy bạn bè, Adele lũ trẻ và , sao, là gia đình duy nhất mà tôi có bây giơ”. Như tuân theo bản năng, nàng nghiêng người để tay lên đầu gối cách an ủi. “ tôi sẻ ờ lại đây lâu chừng nào mà nghĩ rằng tôi còn cần thiết”.
      Adam thể trả lời được. Ông chỉ có thể nhìn xuống bàn tay nàng. Nó đặt đầu gối ông, mềm, mát và trắng như con bồ câu bât1 dộng. nhưng nó cháy bỏng qua lần vải quần ông như thép nung. Ông cảm thấy sức nóng dâng lên cổ ông, lan khắp mặt ông. Tim ôngbắt đấu đập nhah hơn, ông phải cắn môi để trấn tỉnh lại. ông cầm lấy bàn tay nàng, định đặt nó lại cách yên ổn trong lòng nàng. Nhưng, khi ông cầm lấy nó, ông thấy ngón tay mình từ từ nắm chặt lấy tay nàng và ông cảm thấy nàng run lên. Ông nhìn vào mắt nàng. Mắt nàng sẩm quá gần như đen. Nó chứa đầy nổi buồn lạ lùng mà gần đây ông thường để ý thấy.
      Olivia nhìn lại chăm chú, rồi, với chút choáng váng nàng nhận thấy ham muốn trần tục mặt Adam, nhìn thấy cái nhục dục đôi môi hé mở kia, nghe tiếng thở gấp của ông và nàng sợ. phải sợ Adam Fairley. Sợ chính nàng. Nàng nhàng rút tay ra và từ từ nhích ra xa khỏi ông.
      vẻ đau đớn trong mắt Adam và trước khi ông kịp ngăn mình, ông nghiêng người ra, cầm lấy tay nàng, đưa lên môi. Ông gở nghững ngón tay nàng ra hôn vào lòng bàn tay, ép chặt vảo miệng ông. Ông nhắm mắt. Ông nghĩ mình nổ tung ra mất.
      Đầu Olivia ngửa ra sôpha và môi nàng run rẩy. bắp thịt nổi chiếc cổ mảnh mai trắng ngần, cặp vú nàng nhấp nhô dướic làn áo, Adam nhích lại gần hơn. Ông nhìn sâu trong mắt nàng, đôi mắt vẫn đâu đây rất gần và cuối cùng ông nhận ra nét buồn đó là cái gì. Nó phải là nổi buồn. Đó là điều mong mõi, niềm khao khát ngụy trang và tất cả là dành cho ông. Ông biết diều đó mà cần phải hỏi.
      Niềm vui trào lên trong lòng ông. Ông cuối xuống, hôn nàng nghiêng miệng nàng dưới miệng ông dữ dội đến nổi răng nàng vập vào môi ông. Cánh tay nàng vòng quanh cổ ông, ép ông vào sát người nàng. Adam nghe thấy tim nàng đập thình thịch vào trái tim ông, toàn thân nàng run lên cũng như ông vậy.
      Olivia cữ động khe khẻ trong vòng tay ông và lúc này ông cảm thấy bàn tay sờ miết vào bộ ngực để trần của ông. Ông vừa hôn tóc nàng, mặt nàng cổ nàng vừa lẩm bẩm gọi tên nàng, gọi nàng lan ngừơi , ngưởi tình, người duy nhất, với nàng những điều ông chưa hề với phụ nử nào. Nàng đáp lại cũng cuồng nhiệt như thế, giọng nàng run lên đầy thương và ham muốn càng làm cho ông rạo rực điên cuồng.
      Đột ngột adam lùi ra và đứng lên. Ông nhìn xuống nàng. Mắt nàng mở to, dò hỏi.
      Olivia nhìn lại Adam. Mặt ông phị ra , mắt ông bốc lửa và toàn thân ông giần giật niềm ham muốn khi ông đứng vươn lên trước mặt nàng. Như bị thôi miên, ông sao rời mắt khỏi nàng.
      Bị cơn khát vọng xô đẩy, nổi thèm nhục dục bừng lên trong lòng ông sau bao nhiêu năm sống độc thân, dược khơi dậy bởi cơn mê say của Olivia, chếnh choáng vì men rượu, Adam Fairley kìm lòng được nữa. lời, ôngôm nàng lên trong đôi tay của mình, mang nàng qua sàn.
      Olivia bám chặt lấy ông, đôi cánh tay nàng vòng riết lấy người ông, mặt nàng vùi vào mái tóc quăn, mềm sau gáy ông, nàng có thể nghe tiếng đập thình thịch của tim ông to như tiếng đập của chính tim nàmg. Nàng ghì chặt thêm.
      Giây phút này, những nguyên tắc của nàng tan rả, những luật lệ nghiêm khắc nàng hằng đeo đuổi cũng bị buông lơi. Tất cả đều bị cuốn bởi sức mạnh của dục vọng và nổi khát khao nhau của hai người. Những tình cãm bị dồn nén bao nhiêu năm nay cuối cùng tung ra, bởi vì nàng cũng khôngsuy nghĩ nột cách hợp lý nữa. Nàng ở trong cánh tay người đàn ông duy nhất mà nàng . Người đàn ông nàng thuộc về ngay từ ngày đầu tiên nàng gặp. Và bây giờ chĩ có điều ấy là có ý nghĩa.
      Chân Adam run lên khi ông bước tới giường. mình nên làm như vậy, ông nghĩ. Nàng là em vợ mình. Nó ngược lại tất cả những quan niệm của mình về tôn giáo, về đạo đức, về danh dự. Mình nên làm như thế. Như vậy là đúng, ông tự nhủ lòng. Và rồi , ông nghĩ: Nhưng ta cóc cần.
      Adam để Olivia nhàng xuống giường. nàng nằm gối, nhìn lên ông, mặt nàng vẫn còn trắng và căng thẳng, hơi thở vẩn gấp. Adam ngồi xuống mép giường cúi xuống nàng. Ông để tay qua cổ nàng, tháo chuổi vòng đeo cổ và cẩn thận bỏ đôi bông tai bằng saphia. Ông để chúng chiếc bàn giường, hai tay ôm lấy mặt nàng âu yếm. Ông hôn nàng lâu và thắm thiết. Rồi, nửa mỉm cười, ông đứng lên, nhanh tới cửa phòng ngủ. Ông nghe thấy nàng thở há ra. Ông quay lại nhìn nàng. Ông bắt gặp nổi đau đớn và kinh hoàng nét mặt nàng, nổi hoảng sợ tràn ngập ánh mắt nàng.
      -“ Em đợi hai mưoi năm”, Oliviva thầm khe khẻ như tiếng rên.” Đó là nửa đời em, Adam Fairley ạ. Bây giờ rời em nữa chứ?”
      Adam lắc đầu: “ , rời em, em . bao giờ. bao giờ nữa”.
      Mắt ông rời mặt nàng, tay ông khóa cữa, tay kia ông bắt đầu cởi nốt khuy chiếc áo sơ mi lụa nhầu nát của ông.

    2. dinh huong

      dinh huong Member

      Bài viết:
      183
      Được thích:
      0
      Chương 19


      Emma ngồi ở bàn trong bếp của Fairley Hall, khâu cái cổ đăng ten trắng vào, chiếc sơ mi lụa mà Olivia Wainwright tặng cho cùng với cái áo dài vải bông xanh và cái khăn len dày màu đỏ sáng chói.
      Trong bếp ấm cúm. Ngọn lửa reo vui trong bếp lò, mặt trời ùa vào qua những cánh cửa sổ lónh lánh và cả căn phòng bừng lên trong nắng chiều, nắng hắt vào những đồ đồng bóng loáng, chiếu lên sàng khiến nó cũng thành màu vàng. khí hết sức thanh thản, yên bình đó là chủ nhật. Murgatroyd vừa Pudseyđể thăm bà chị lão, và Annie hầu phụ ở phòng ăn gác theo chỉ địng của Emma và dọn dẹp bàn ghế để chuẩn bị bửa ăn tối. Ngọn lửa reo phần phật cùng tiếng nổ lách tách hầu như hòa cùng tiếng gáy của bà Turner. Bà bếp nằm trong ghế, ngủ trước ngọn lửa, mũ làm bếp nghiêng sang bên, bộ ngực đồ sộ của bà nâng lên nâng xuống cách mãn nguyện trong khi bà vẩn tiếp tục ngủ, mơ những giấc mơ yên ổn của mình. Những thanh duy nhất khác là tiếng tích tắc của chiếc dồng hồ và thỉnh thoảng tiếng rít của gió khi nó lách cách đập vào cửa sổ. Mặc dù trời nắng, và bầu trời trong xanh, nhưng ở bên ngoài là ngày tháng tư ào ào gió.
      Emma vuốt thẳng miếng lụa vả giơ chiếc sơ mi lên phía trước, ngắm nghiá nó cách tán thưởng. Vớikiếu thẩm mỹ bẩm sinh và đôi mắt sắc sảo của mình, nhận ngay ra cái lịch của nó. Nó gần như mới, màu xanh rất dể thương. Như bầu trời bên ngoài, Emma nghĩ khi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Như đôi mắt của mẹ mình, thầm nhủ và quyết định đưa cho mẹ vào cuối tuần khi về nhà. Ý nghĩ là có thể trao cho mẹ cái gì đó đẹp đến như vậy làm lòng Emma tràn đầy sung sướng và khuôn mặt vốn bình thản của đột nhiên chiếu rọi bằng nụ cừơi vui. nhặt cái ren lên, dính nó vào ống tay áo dài, đầu óc nghĩ tới Leeds và kế hoạch với chử K hoa của .
      Vừa lúc đó, cánh cửa bếp bên ngoài mở tung rất mạnh tiếng kêu rấm làm Emma giật mình. nhìn ra cửa, nghĩ chắc đó là do gió thổi ở bên ngoài. Khi sắp sửa đóng nó lại bộ mặt vui vẻ xuất ở ngưởng cửa. Những búp tóc đen bay trong gió, đôi mắt đen trong sáng rỡn đùa vui vẻ hai gò má đen, cái miệng rộng nở nụ cừơi tinh nghịch.
      -“ hy vong em tan biến trong cái ngày giá rét này”. Giọng đầy sắc thái địa phương, tiếng cười và niềm đời. “ hy vọng em cho cốc nước chè chứ”. “ Blackie!”, Emma kêu ré lên hoàn toàn quên bà turner ngủ, sung sướng nhảy lên chạy qua phòng, váy quấn vào cặp đùi dài, mặt rặng rở. Blackie lách tấm thân khổng lổ qua cửa, nhảy xuống bực ba bước . nhấc bổng Emma lên trong cánh tay nâu rám cũa mình quay mấy vòng cho đến khi căn phòng quay cuồng trước mặt , rối đạt xuống cách cẩn thận. ngắm nhàng, dể cách môt sải tay,xem xét tỉ mỉ.
      Mỗi lần gặp em em đều đẹp thêm ra em , reo lên. tin em là đẹp nhất nước , thề có Chúa, đó!
      Emma đỏ bừng mặt xinh đẹp. “ Ấy. Blackie, chỉ dược cái hay trêu thôi, đừng ngớ ngẩn nữa.” Điều này dược cách gay gắt, nhưng rạng rở vì sung sướng.
      Tiếng ầm ỉ đánh thức bà bếp, bà giật mình ngồi dậy và dụi mắt. Bà chớp chớp, thoáng bối rối. “sao có chuyện gì thế?”, bà hét lên, trợn mắt nhìn Emma:” làm ầm ỉ đủ đánh thức cả ngừoi chết trở dậy”.
      Nhưng trước khi Emma kịp báo đến của người khách bất ngờ, Blackie đả sải bước qua bếp để làm lành với bà bếp: “ Bà nhìn thấy sao, bà Turner thân ”, Blackie : “ Cháu dây mà, cháu đến để chào bà và tặng bà cái này”. dừng lại bên ghế của bà và với chút khoa trương rút trong túi áo ra gói giấy nâu, đưa cho bà và cuối chào lịch . Cơn cáu bẩn của bà Turner lập tức tan biến khi thấy Blackie O’neill người mà bà trở nên rất thích.
      - “ Kìa. Blackie, cậu đấy à”, bà bếp hớn hở . Bà ngó nhìn vào trong gói và con mắt màu nâu giống như mắt chim của bà bừng lên. “ Ôi, Blackie, kẹo bơ và bạc hà món sở thích của tôi đây. Cám ơn cậu. Cậu chu đáo quá. Đúng thế. Và cậu có nghe thấy tin tức của chúng tôi ? Chúng tôi cần phải lo ngại nửa”. vẻ đắc thắng nét mặt bà bếp khi bà tâm .” “ Lỏa ta bị chặt vây cánh rồi, Backie ạ. Bị rồi. Mọi việc thay đổi ở đây từ khi bà Wainwight tới”. bà bếp nở nụ cười thỏa mãn và rồi tiếp: “ Bà Wainwight rất tốt với tất cả chúng tôi. Phải, dúng thế. Bà ấy quả là thiên thần”.
      -“ Qua những điếu cháu nghe được đúng bà ấy là thiên thần”, Blackie , đôi mắt vui vẻ. “ Và chẳng lẻ cháu lại thấy việc tốt đẹp lên hay sao, bà Turner? Đúng là như vậy , cám ơn Chúa.”
      Blackie liếc nhìn Emma rất nhanh và càng ngạc nhiên hơn. đả nở hoa thành thiếu nữ trẻ thực kiều diễm. Trông no đủ và tươi đẹp, nét mặt rặng rở và mái tóc óng mượt, mẵc áo màu xanh và chiếc tạp đề trắng cứng.
      -“Vâng đúng thế, nó làm tôi ấm cả lòng khi thấy được ăn uống no đủ và mặc quần áo đẹp đẻ”. Blackie thêm, gật đầu tán thưởng. Bà bếp chặc lưởi hưởng ứng và ngã người trong ghế. Bà bỏ chiếc kẹo bạc hà vào mồn co hai chân lên bệ lò sưởi.
      Lúc này Blackie ngồi ở bàn đối diện với Emma. móc ở phía trong áo khoát và đem ra gói : “Còn cái này cho em, ”, cách quan trọng, để nó bàn trước mặt . Cặp mắt đen vui tươi của nhìn trìu mến.
      Emma nhìn cái gói rồi nhìn Blackie với đôi mắt to:” Cái gì thế?” hỏi, giọng thào.
      -“ Vớ vẩn ấy mà. Quà sinh nhật cho em”. Blackie . Miệng co lại vì sung sướng khi quan sat nổi tò mò ngày tăng lên với ngóng đợi của .
      -“ Mãi đến cuối tháng tư mới là ngày sinh nhật của em cơ mà”, Emma . cầm cái gói lên, lật nó trong tay. Xem xét nó với nổi thích thú mgày tăng lên. Trứơc đây chưa bao giờ nhận được món quà như thế này. món quà bọc trong giấy bạc buộc bằng giây bạc. Suốt đời , chưa bao giờ có như thế. Trông đẹp quá dám mở ra nữa.
      -“ Ồ, biết là bao giờ chứ”, Blackie với . “ nhưng cậu Pat bảo Harrgate để làm công trình xây dựng lớn nah phải ba tuần hoặc hơn nữa. muốn lỡ cái ngày sinh trọng đại của em. Vì thế phải mang đến cho em hôm nay, tốt của tôi”.
      Emma nhìn xuống món quà trong tay. Mặt đỏ ửng lên, đôi mắt sing động của lóng lánh ánh xanh. “Bây giớ em mở được ”. hỏi, giấu được kích động. “ Em phải dợi chứ?”.
      -“ Chắc chắn thế rồi, Emma. Em mở ngay ”, Blackie hết sức dụi dàng.
      Emma cởi chiếc giây bạc, bỏ giấy bọc ra cách hết sứa cẩn thận. chiếc hộp màu đen ra, Emma mở to mắt nhìn, trái tim rung động. Chầm chậm, mở cái nắp ra. “Ô, Blackie, đẹp quá”, há miệng, mắt mở to hơn. Đôi tay run run, lấy ra chiếc trâm hình cung trang trí bắng đá xanh sáng. giơ lên ánh sáng. Chiếc trâm rẻ tiến lóng lánh, trong ánh mặt trời lòe loẹt của nó giảm , và trong bàn tay , hình như nó mang vẻ đẹp đặc biệt đến blackie cũng phải ngạc nhiên.
      -“ Bà xem này , bà Turner”, Emma rít lên, chạy lại cho bà bếp xem. Bà bếp ” Ồ. Cháu là may mắn, Blackie nhớ ngày sinh nhật thứ mười lăm của cháu là phải quá”. “Nó chỉ bằng thủy tinh thôi mà”. Blackie bằng giọng như cáo lổi. Nhưng khi tôi nhìn thấy nó trong cử hiệu Leeds trong lối lớn, toôi tự nhủ: “sao, đâ là màu mắt ngọc bích của Emma, đúng là như thế. Vì thế mà tôi mua, chút do dự”. Blackie cười cuốn hút. “Khi tôi làm kẻ thương lưu, triệu phú ngày nào đó, tôi mua cho em cái trâm đúng hệt như cái này, . Nhưng nó được làm bằng ngọc bích thứ thiệt, có thể hứa với em điều đó”. tuyên bố bằng niềm tin tuyệt đối. “ cần phải làm thế”, mma vội : ‘Cái trâm nay là cái đẹp nhất chưa bao giờ em thấy. Sao, em giữ nó mãimãi. Em cần ngọc bích nòa hết, blackie ạ. Thế này là hoàn rồi. Cám ơn nhiều”. cười với rạng rở và hôn lên má .
      ôm ghì : “ sung sướng vì em thích nó, emma ạ”.
      Emma ngồi xuống, nụ cười vẩn còn đọng môi, vài giây sau, để chiếc trâm trở lại an toàn vào hộp của nó, nhưng vẩn mở nắp để có thể ngắm nghía nó.
      -“ Thế nào, bây giớ có làm chén nước chè , cậu hả, bà bếp vả nhỏm người khỏi ghế với nhiều tiếng phì phò. Bà sửa lại chiếc mũ, vuốt thẳng tạp dề và tiếp tục: “ Nước sôi, tôi pha cho”. Vừa bà bếp vừa lạch bạch ra chạn bát đĩa, lấy cái bình nâu, hộp đụng chè và bắt đầu làm vội vàng.
      -“ Cám ơn bà Turner, như vaậy tốt qua”, lBackie , vắt đôi chân to lớn của mình, ngồi lại thoải mái trong ghế. dồn tất cả mọi chú ý vào Emma. “chủ nhật mà em làm gì ở đây vậy, có thể hỏi được ?”, hỏi và cau mày. “ cứ nghĩ là em được nghỉ như thường lệ. định đến nhà ba em. gửi lại quà cho em, sau khi đến đây thăm bà Turner tí chút”.
      -“Ông chủ thiết tiệc đêm qua, bà Wainwright bảo em làm việc thêm ngày nghỉ, có nhiều công việc dọn dẹp phải làm”, Emma giải thích. “Thứ năm em mới về nhà, nhưng bà Wainwright rất tốt Blackie ạ, bà ấy cho em nghỉ bốn ngày liền, hai ngày để bù vào những ngày cuối tuần này, cả thứ bảy và chủ nhật tới nửa”.
      - “ Như thế rất mừng”, blackie . “ Thế ông chủ thiết tiệc à? chắc phải thịnh soạn lắm nhỉ? Rất nhiều người thượng lưu ở đây, nghĩ thế, Blackie cười. còn nghi ngờ gì nữa rồi à, đúng thế, có tiền là tuyệt vời.
      Emma gật đầu long trọng mắt long lanh. “ đúng, Blackie ạ, có tiền ai cũng có thể trở thành thượng lưu”. nhìn cách tán thưởng và tiếp: “Trông củng diện lắm. Có phải là bộ quần áo mới ?”
      Blackie rạng rở và ngồi thẳng lên hơn, vuốt chiếc áo vét màu xẩm, bằng pôpolin tốt. “Đúng thế. Và cà vạt mới nữa”, vừa vừa sờ chiếc cà vạt màu xanh xẫm cách kiêu hảnh. nháy mắt. “ Hôm nay mặc bộ quần áo chủ nhật đẹp nhất. Em nghĩ là đến thăm tiểu thư trong bộ quần áo công nhân chứ?”
      Emma mỉm cười để ý tới lời bình luận đó và : “ Già mà nhìn thấy bà Fairley và bà Warnwright nhỉ. Trông hai bà đẹp. Y như tranh của những tờ họa báo. Thanh lịch ”.
      -“ cũng có thể hình dung ra được”, Blackie . nhìn Emma cáh triều mến và , “ và ngày nào đó, em cũng như thế, của , khi em là bà mệnh phụ”. Emma đỏ bừng mặt. “Ôi, phải đâu”, lẩm bẩm, bổng nhiên e thẹn. “Nhưng hãy kể cho em nghe nhửng chuyện ở Leeds , Blackie. Gần đây làm gì ở đó”.
      -“Cũng chẳn có chuyện gì nhiều", Blackie cách thận trọng, đôi mắt cẩn thận khi nhận thấy cái dáng vẻ đó nét mặt nàng, cái dáng vẻ đó luôn luôn xuất khi nhắc đến thành phố này. " Mọi vẩn nhừ thế, nghĩ, chẳng có chuyện gìlý thú để kể với em cả, em ạ, đấy. Tất cả những việc làm từ khi gặp em lần cuối vào tháng ba là làm quần quật. và cậu Pat của có quá nhiều việc quá sức, kham nổi. Nhờ ông chủ. Đúng thế, chính ông chủ giúp cậu cháu làm ăn phát đạt. giới thiệu cho cậu cháu nah và tất cả những chuyện đó”. Lúc này giấu nổi niềm vui, hể hả thêm mà xem tác dụng nó gây cho . “ Emma, dối em đâu khi công việc làm ờ Leeds rất phát đạt”.
      Emma nhìn Blackie chăm chú. nghĩ: Thế thế nào mình cũng phải sớm tới đó, nhưng lại : “ Thế ông chũ được cái gì?”
      Blackie hất chiếc đầu khổng lồ cũa mình về phía sau cừoi phá lên. “Ông chủ chẳng được cái gì cho bản thân mình”, lại , “ Tại sao em lại nghĩ ra chuyện như thế , em ?” Blackie rút ở túi ra cái mùi soa đỏ, lau mắt và hỷ mũi.
      -“ Bởi vì em biết ông chủ, ông ấy bao giờ làm cái gì cả”, cách rắn rỏi, khinh bỉ hằn khóe miệng . “Ông ấy chai sạn lắm”.
      Blackie lại cười và vổ đùi: “ Emma! Emma! phải ai cũng cần có có lại đâu”, cãi lại nhàng. “ Nhất là nhà quí tộc như ông chủ. Ông ấy giới thiệu cậu cháu bởi vì ông ấy quen với công việc của . Ông ấy biết cậu cháu là những người thợ nề và nhà xậy dựng tốt, và cậu Pat. Đúng là như vậy”. dừng lại và cáh chắn chắn. “ nghĩ ông ấy cũng giới thiệu cậu cháu bởi vì ông ấy thích cậu cháu ”.
      - “Ồ, À”, Emma cách khô khan, đôi ắt ngờ vực. thấy khó có thể tin điều đó.
      Blackie tựa ngừoi qua bàn với vẻ tâm . “Ờ, hơn cả thích nữa: em biết em . Ông cậu Pat của cứu sông ôg chủ ba năm trước đây và ông ấy rất biết ơn”. “ Cứu sống ông chủ”, Emma lập lại cách lạnh lùng. “Ông chủ làm thế nào”.
      -“ Lúc đó ông chủ dắt xe độc mã qua Leeds, xuống Briggate, nghĩ thế, ngựa lồng lên. Đúng thế. Ông cậu Pát của thấy vậy, với nhạy cảm cao độ, cậu nhãy lên lưng ngựa đó kìm nó lại”, Blackie , bất giác ưỡn hai vai ra sao. “Ông cậu Pát của vốn là ngưởi to lớn, nhưng ong cũng phài ráng hết sức mới làm nổi! Nếu có ông cậu Pát của , hẳn là ông chủ chết rồi, chắc chắn là như thế, thực là cực kỳ nguy hiểm. Sau nữa, ông cậu Pát cũa có thể bị ngựa dẩm lên và tàn tật suốt đời”.
      Blackie nhìn emma có vẻ am hiêu. “ Phải rồi, ơi, ông chủ biết ơn, như đó, và có ấn tượng rất tốt đẹp với lòng dũng cảm của cậu Pat và muốn đền đáp ông”. Blackie lắc đầu và tiếp tục cách đùa cợt, “ông cậu Pát của , chịu lấy tiền. chỉ kẻ ngoại đạo, mới lấy tiền khi cứu mạng người khác. Ông cậu như thế; Vì thế, ông chủ, với lòng biết ơn đời đời, cho cậu cháu công việc và giới thiệu chúng tôi”, Blackie kết luận cách đắc thắng và gật đầu. “ Chúng tôi vui sướng có dược công việc dó, ạ”.
      -“ Ông cậu Pát của hẳn rất dũng cảm”, Emma . suy nghĩ lát, rồi mím môi lại thành đường thẳng. “ Vâng em hy vọng đòi ông chủ nhiều tiền và những ngừơi ông ấy giới thiệu”, bình luận cách chua chát.
      -“ Kìa Emma Harte! tại sao lại như thế”. Blackie kêu lên vờ hốt hoảng. giấu nổi thích thú của mình và thốt lên, “ có thể thấy em lớn lên thành Yorkshire ương bướng”
      - “ Chè được rồi!”, bà bếp tuyên bố, cắt đứt cuộc chuyện của họ. “ Emma cháu hãy mang những đĩa, tách đẹp nhất ra và trải khăn thêu đẹp nhất lên bàn, hôm nay chủ nhật và chúng ta có khách”. Bà bếp lạch bạch bưng khay trà tới. “Cháu có thể làmgì để giúp bà, thưa bà Turner?”, Blackie đứng lên hỏi.
      - “ có gì hết, cậu cả. Cậu cứ ngồi. Chút xíu nữalà xong thôi”. Bà lại tất bật bỏ , mấy giây sau, bà quay lại với chiếc khay nữa, chất đầy những đĩa đựng sanuých, thịt lợn mứoi, những khoanh bánh mì thịt bê và thịt lợn muối ngon lành, những khoanh xúc xích nóng, nhửng dĩa đựng hành muối, củ cải, các loại rau trộn, bánh nướng nóng phết bơ, mứt dâu, và chiếc bánh hạt caraway lớn.
      - “ Cháu thề là chưa nhìn thấy bửa tiệc trà nào như thế này, bà Turner. Thề đó là ”. Blackie . “ Bà làm quá sức của mình, bà Turner thân mến. Đúng đấy, là bửa tiệc sang trọng nhất đời cháu”.
      - “ Tôi chắc cậu hôn tảng đá Blarney Stone(1) trước khi cậu rời Ailen”, bà bếp nhưng đôi mắt bà tươi cười và đầy vui thú. Bà nhìn blackie thân thiết vổ vai .” Nào, thôi cậu. Nịnh bà già như tôi Được gì “.
      Vừa lúc này, Annie, hầu phụ từ gác xuống. Cao lớn, nước da trắng hông, tóc hoe, đôi mắt xanh nhạt. Annie giống hệt như vắt sửa và dáng điệu của cũng nặng nề chậm chạp.. Emma bàu dĩa tách ra, nhìn lên: “ Cậu don dẹp xong mọi thứ ở gác chưa, Annie? mọi ổn cả chứ, mình”; Annie gật đầu chậm chạp, nhưng vẻ bình thản thường nhật của biến mất, và Emma nhận thấy ngay. “ Ra chậu rửa tay cưng, chúng mình dùng trà.”. Emma vội vàng, dắt Annie qua bếp, để cho bà bếp nghe thấy,” Có phài cậu vừa đánh vở cái gì , cưng”, emma hỏi. “ , Emma ạ, mình rất cẩn thận như cậu dặn mình đấy”. Annie .
      - “Vậy có chuyện gì trong cậu lo lắng bồn chồn quá . Mình trông thấy cậu thế nào ấy”.
      - “ Bà fairley, Annie thào bí mật: “ Bà ấy làm mình ngạc nhiên quá, dấy, emma ạ”.
      -“ Có chuyện gì xãy ra?”. Emma mở vòi nước làm như rửa tay để cho át tiếngnói của hai người.
      -“ Mình lên gác để xem bà chủ, như cậu dặn mình, sau khi mình đả dọn bàn xong. Nhưng khi mình gõ cửa , bà trả lời. mình mói vào phòng khách thấy bà ở đó, ngồi trong bóng tối và lầm bầm.
      - “ Thế có làm sao?”, emma gắt lời cách sốt ruột. “ Cậu hiểu, Emma! có ai ở đó với bà cả, bà ấy với cái ghế ”, Annie thầm mắt mở to như cái dĩa. “ Này Annie cưng, thể như thế được. Có lẽ bà warnwright ở đó. Có lẽ bà ấy ở nơi nào đó trong phòng mà cậu để ý thấy”, Emma và cau mặt dù cũng nghĩ là thể như thế được.
      -“ Bà warnwright di Kirkend chưa về”, Annie lẩm bẩm: “ Vả lại, khi bà Fairley trông thấy mình, bà ấy thôi nữa. Mình hỏi bà ấy có dùng trà , hỏi hết sức lễ độ, như Emma dặn mình ấy, bà ấy bà ấy , nhưng bảo mình bảo với cậu là bà ấy dùng cơm tối sau đó”, Annie . bắt đầu thở dể dàng hơn khi an toàn trở lại bếp.
      - “ Có lẽ tôi nên lên xem bà ấy thế nào”, Emma cách lo ngại.
      -“ cần đâu, Emma ạ. Bà chủ với mình bà ấy mệt lắm, vì thế mình đở bà ấy lên giường rồi. bà ấy nằm và vài phút nữa sẻ ngủ”. Annie dừng lại và nắm cánh tay Emma. “ Emma này-“ ngập ngừng và im lặng.
      - “Ờ, còn cái gì nữa thế cưng?” emma hỏi.
      - “ Bà fairkey có mùi lạ quá, bà ấy có mùi Whiskey. Hay ít nhất mình cũng nghĩ như thế”, annie tâm .
      Mắt Emma nheo lại, như giọng hoài nghi: “Ố annie chắc cậu tưởng tượng”.
      -“ , mình tưởng tượng đâu. đấy, Emma ạ”.
      Emma trợn mắt nhìn Annie. Trước hết alm2 sao biết mùi whiskey như thế nào , Annie Stead? Ông bà chỉ có uống bia thôi”. nhìn xoáy vào Annie rồi thêm, giọng bao dung. “ Bà Fairley dùng loại thuốc đặc biệt. Đó là các mùi mà ngửi thấy đó, Annie stead.
      -“ Nếu chị thế”, Annie , bởi vỉ phục và cũng sợ Emma nữa. Dù sao, cũng tìm được đủ can đảm để thêm: “ Nhưng bà chủ cứ chuyện mình. Điều ấy còn lầm lẩn vào đâu được nữa”.
      Emma, cảm thấy buộc phải bảo vệ Adele Fairley, nghĩ nhanh và với nụ cười hiểu biết. Chắc hẳn bà ấy làm như vậy khi cậu vào. Có diều cậu để ý thấy quyển sách thế thôi”. nhìn Annie cách hăm dọa khiến cho này tái mặt và co dúm người lại. “ Nhưng nếu cậu quan tâm đến như vậy, tôi llên thăm bà ấy ngay bậy giờ”, emma lạnh lùng, Annie lắc đầu.
      -“! ! Cứ để bà mình Emma. Bà ngủ rất say khi tôi xuống mấy phút trước đây”.
      -“Này, các ! Làm gì mà thà tì thào ờ chậu rửa thế. Các có biết tôi thích cái kiểu ấy đâu”, bà Turner kêu lên cách tức giận. Bà vỗ tay: “ Emma, Annie! Lại đây uống trà . Tôi cho phép thào nữa”.
      -“ được gì với bà bếp đấy”, Emma dặn. tắt vòi nước, lau tay khô và làm ra vẻ như có chuyện gì. Như vậy là cả Annie cũng ngưởi thấy mùi rượu, Emma buồn phiền nghĩ. Nhưng khi ngồi xuống bàn, thừa nhận với mình là lên gác bây giờ phi lý nếu như bà Fairley ngủ. Đó là tốt nhất cho bà lúc này, Emma quyết dịnh, với khôn ngoan vốn có của .
      Do ảnh hưởng sôi nổi cua Blackie, emma chẳng bao lâu thấy vui vẻ lên. người kể chuyện tuyệt vời, và làm mọi người cười suốt buổi trà với những câu chuyện vui vẻ và những lời trêu chọc của . Emma thấy rằng hoàn toàn gạt được Adele Fairley ra khỏi đâu óc cũa mình và bắt đầu thích thú như những người khác. cười rất nhiều làm Blackie hết sức vui. Theo ý , cho đến nay, Emma lúc nào cũng quá nghiêm trang vì vậy thấy vui vẻ hất sức sung sướng.
      khí cởi mở, bếp vang lên tiếng cười ầm ỉ của Blackie, những tiếng khúc khích, tiếng ré lên sung sướng và thình thoảng tiếng mắng của bà bếp khe khẻ mồn thôi, thốt lên cách khoan nhượng qua những tiếng cười dòn của chính bà.
      Khi họ ăn xong, Emma : “ Hát cho chúng em nghe , Blackie”.
      -“Ừ, nhất định rồi em , thế em thích nghe bài gì?”. “ hát bài Dannyboy dược Blackie?. Bà Turner thích…”. Emma dừng lại và nhìn ra ngoài cửa bếp bị bật mở tung ra rung bần bật trong gió. hà hốc miệng vì khinh ngạc khi thấy cậu em trai Frank đứng ở ngưỡng cửa. Cậu đóng sầm cửa lại cách giận dữ và bước xuống những bậc đá, đôi ủng cậu kêu ầm ầm, bộ mặt trắng và lạnh, thân hình gầy gò của cậu run lên bần bật trong chiếc áo vét sờn rách. “ Trời đất ơi! Thế này là thế nào?”, bà Turner kêu lên bối rối.
      Emma chồm lên, chạy qua phòng. “ Em Frank, có chuyện gì thế?”, vừa hỏi vừa kéo cậu lại cách che chở, Frank hà miệng thở, đôi mắt cậu mở to vì khinh hoàng, những vết tàn nhang nổi bộ mặt mệt mỏi của cậu. Emma nhàng dắt em tới bên ngọn lửa dổ dành như bà mẹ và vổ vai an ủi. Hơi thờ của cậu bé nặng nhọc, bởi vì cậu chưa thể lên được. Cuối cùng cậu mở dược miệng: “Bố chị phải về nhà ngay, Emma. Ngay bây giờ!”.
      -“ Có chuyện gì thế?” Emma , hôt hoảng nhìn vào mặt em, đầu óc quay cuồng. Mắt Frank đấy nước mắt, trước khi cậu theo bản năng, Emma hiểu cách chính xác em muốn gì. nín thở và cầu chúa là mìn lầm.
      -“Mẹ của chúng mình Emma. Bố sai em báo cho chị là mẹ mệt lắm. bác sỉ Mac cũng có mặt. nhanh lên!”. Cậu gào lên, túm lấy cánh tay chị cách điêm cuồng.
      Mặt Emma trắng bệch và sợ hải làm mắt tối đen lai, nó mang màu Malachite. cởi tạp dề, chạy vào chạn bếp, nắm lấy áo khoát và khăn lời. Blackie và bà Turner trao đổi cái nhìn lo ngại. Bà Turner : “ Cháu, bác nghĩ có gì trầm trọng đâu. Đừng hốt hoảng. Cháu biết gần đây mẹ cháu đả khá hơn nhiếu mà”. Giọng bà an ủi, nhưng bộ mặt to béo của bà đầy lo âu.
      Blackie đứng lên, ân cần giúp Emma mặc áo. nắm chặc tay , nhe nhàng:” bà Turner đúng đấy. Chắc chắn là bà ấy đúng. Emma ạ. Đừng sợ. Mẹ em có bác sĩ tốt chăm nom”. dừng lại nhìn bộ mặt khinh hoàng của . “ Em có muốn cùng với em ?.
      Emma nhìn lên và lắc đầu “ Nhưng nếu bác sỉ Mac ở đó cùng với mẹ tình hình hẳn là nguy kịch”. giọng của Emma run rẩy, mắt ngấn nước mắt.
      -“ Emma đừng vội kết luận’, Blackie hết sức nhàng, cố gắng làm cho bớt sợ. “ Mẹ em khỏe thôi, em . nhất định thế”. Emma ngước nhìn lên buồn bả nhưng trả lời. blackie choàng hai cánh tay khỏe mạnh quanh Emma và ôm lấy . Sau vài giây, buông , sờ mặt cách triều mến: “ Em phải có lòng tin”, thầm khe khẻ vừa nhìn vào trong mắt .
      -“ Vâng, Blackie”, vửa thào vừa thắt chặt khăn quàng. rồi nắm lấy bàn tay Frank dắt em vội qua phòng. “ Cháu nghĩ là cháu trở lại kịp để giúp bà chuẩn bị bửa cơm chiều, bà Turner”, gọi với, và chạy lên những bậc thềm. Nhưng cháu cố gắng”. cánh cửa sập lại đằng sau Emma và Frank.
      Bà Turner ngồi xuống cách nặng nề xuống ghế. “ quá tốt đẹp thể lả được. Mấy tuần qua, mẹ ấy khá lên nhiều. bình tình lại trước cơn bảo nếu cậu hỏi tôi”, bà lẩm bẩm cách khắc khổ. “ Tội nghiệp con thời nó từng sung sướng”.
      -“ Bà Turner, xin bà đừng nhìn vào khía cạnh đen tối. Mẹ ấy có thể bị cơn thế thôi. Có thể la nổi hốt hoảng hiểu lầm”, blackie voới điệu bộ vui vẻ nhưng trong lòng nặng trĩu và nổi u buồn phủ lên đôi mắt đen của .
      Khi hai chị em ra đến ngoài, Emma có ý định hỏi Frank gì hết. biết, từ trong xương tủy mình, rằng cần phải về tới nhà sớm chừng nào hay chừng đó, để lãng phí chút nào thời gian quý báu. Nếu mẹ nguy kịch hơn đời nào cha lại cho gọi . Mặc dù những lời an ủi của Blackie và bà Turner, Emma vẫn hoàn toàn khẳng định như vậy và run lên khi nổi sợ hải bùng lên thành cơn hoảng loan lạnh toát.
      Nắm tay nhau, Emma và Frank chạy qua chuồng ngựa xuống dường, qua bãi bồi lớn và qua cánh đồng Bastist. Họ cùng chạy ngược lên con dốc dẩn tới đoan bằng của đầm lầy và con dường rộng về làng. Lúc này, Frank thơ hồng hộc cậu thấy khó theo kịp Emma. nắm tay em chặt hơn, kéo cậu theo cách tàn bạo, phớt tất cả phản đối và những tiếng kêu nho của cậu.
      Cậu vấp ngã nhưng Emma dừng lại, mà cũng chú ý gì đến cậu cả. Với sức mạnh gần như siêu phàm, lôi em xềnh xệch theo liền sau mình, cái thân hình bé của cậu kéo lê đất theo chị. Tiếng rên rỉ và kêu la chói tay của cậu cuối cùng cũng dược ghi nhận, sững lại.
      Frank! Trời đất ơi, hét lên man dại, nhìn xuống cậu em mình cách giận dữ. “Đứng lên, đứng lên lập tức”. toan kéo em dậy, nhưng Frank nằm bất động đường.
      -“Em thể nào theo kịp dược chị, chị, Emma”. Emma bản chất phải là người tàn ác lúc này bối rối đến độ điên loạn. Ý nghĩ duy nhất của là về nhà với mẹ, người cần tới . “ Vậy em phải theo chị”, hét lên lạnh lùng.
      Emma tiến lên con đường gập ghềnh, ý chí sắt thép của đẩy tới nghị lực siêu phàm. chạy nhanh hơn, váy bay tung theo gió. Và ý nghĩ choán lấy đầu óc trong khi chạy. Đừng để cho mẹ chết. Đấy là lời cầu nguyện thực nhắc nhắc lại “ xin Chúa để cho mẹ con chết”.
      Khi tới Ramsden Ghyll dừng lại và quay nhìn về phía sau. Nhưng thể đợi em, loa xuống đèo Ghyll, giảm tốc độ. Có lúc vấp và suýt ngã, nhưng lấy lại dược thăng bằng nhanh chóng và chạy tiếp tục, chạy như bay. Đèo Ghyll tối, những tảng đáa nhô hắt ra những hình bóng khổng lồ và làm tắt mọi ánh sáng, nhưng Emma để ý tới kỳ quái hay là bóng tối. Chẳng mấy chốc, đả leo lên con đường bên kia đèo Ghyll bước vào ánh sáng chan hòa.
      thở hồng hộc, thở thể nào dừng lại được. Thế nhưng vẩn dừng lại. lao lên con đường phía trước, đá và đất bay tứ tung ở phía sau, cho đến khi vừa khóc vừa đứt hơi lảo đảo lên Ramsden Craigs. tựa người vào phiếm đá, cố lấy lại hơi. tiếng vó ngựa nện rầm rập đường đột nhiên phá vở yên lặng. Emma nhìn trở lại, giật mình. ngạc nhiên thấy Blackie lưng con ngựa của ông chủ tới gần. ôm Frank ở phía trước.
      Blackie dừng ngựa và Emma nhận ra con Russet Dawn con hạt dẻ cua cậu Edwin. Blackie nghêng người xuống đưa bàn tay to lớn của ra cho . đưa chân ra và : “ Nhảy lên. Emma. Dẩm lên chân mà trèo lên”. Emma làm theo trèo lên phía sau . “ Nào”. kêu lên và họ lao , ngựa phi nước kiệu. chẳng bao lạu họ nhìn thấy dòng xoắn ốc của nhà thờ và trong vòng vài phút họ phi ngựa lên đỉnh Fold.
      -------------------------------
      (1) Blarney Stone, tảng đá ở lâu đài Blarney, ở miền Tây nam nước CH Ailen, tục truyền là người nào hôn nó được phú cho tài ăn đường mật.

    3. dinh huong

      dinh huong Member

      Bài viết:
      183
      Được thích:
      0
      Chương 20


      Bếp của gia đình Háctơ hoang lạnh khi Emma bước vào và đóng cửa lại nhàng. NÓ u trong ánh trời chiều và hiu quạnh. Ngọn lửa tàn, lò sưởi đầy tro, lạnh, mùi cải bắp, mùi hành rán và mùi của những chiếc xoong cháy. Cha lại làm hỏng bữa cơm ngày chủ nhật, Emma nghĩ cách lơ đãng trong khi cởi áo khoác khăn quàng và nhìn quanh ngôi nhà yên ắng cách đáng ngại. Emma run lên khi trèo lên nhũng bậc đá tới phòng của mẹ , trái tim đập mạnh hơn khi nỗi hốt hoảng tăng lên.
      Cha mình, ông cúi xuống Elidabet.
      ông nhàng lau khuôn mặt ũớ đẫm mồ hôi của nàng bằng tấm khăn và âu yếm vuốt ve mái tóc ướt và rối bù của vợ. ông ngước nhìn lên khi emma dón dén vào Ðôi mắt ông đen, trầm ngâm và đầy đau buồn, mặt ông khắc khổ màu chì đục trong hoàng hôn.
      - ,Mẹ con - làm sao vậy?", Emma thầm giọng khàn khàn - Giắc lắc đầu mệt mỏi. "Bác sĩ Mác bệnh tái phát. Mấy ngày hôm nay mẹ con ngày yếu hơn, còn sức chiến đấu nào trong người nữa", ông lầm bầm giọng nghẹn ngào: "Bác sĩ vừa về xong. còn hy vọng" Giọng ông vỡ ra, ông nhìn nhanh chỗ khác, dằn nỗi đau, cố nuốt những dòng nước mắt làm đau cổ họng ông.
      , Ðừng như thế ba", Emma kêu lên khe khẽ nhưng mãnh liệt. liếc nhìn quanh: " Uynxtơn đâu - ,Ba bảo ấy tìm dì Lili. Elidabet cựa mình bồn chồn. Giắc vội quay sang vợ và lại lau mặt cho bà cách trìu mến. "Emma, con có thể tới bên giường.
      Nhưng khẽ thôi. Mẹ con cần phải được yên tĩnh.
      Giặc , giọng ông khẽ và rầu rĩ. ông lùi lại, như vậy Emma có thể ngồi chiếc ghế đẩu , ông chạm vào vai con. "Mẹ con vẫn hỏi con đấy", ông lẩm bẩm.
      Emma cầm lấy bàn tay võ vàng của mẹ. NÓ lạnh như băng và có sức sống. Elidabet từ từ mở mắt, y như thể cái cố gắng nâng được mí mắt lên là quá ư to lớn. Bà nhìn Emma trống rỗng. "Mẹ, con đây". Emma khẽ, nước mắt dâng đầy mắt . Mắt của hoàn toàn có mầu, ánh sáng đặc biệt phủ lên đó.
      Những đường mờ tim tím, nhuốm làn da, chung quanh mắt bà và đôi môi xinh xắn của bà trắng như chiếc khăn trải giường. Bà tiếp tục nhìn Emma cách mê hoảng.
      Emma cầm lấy bàn tay mẹ chặt hơn, nỗi sợ dâng lên trong lòng như đợt sóng dữ. lại tha thiết hơn. "Mẹ! mẹ con đây, Emma đây".
      Elidabet mỉm cười yếu ớt, phân biệt chiếu sáng đôi mắt bà, đôi mắt đột nhiên u ám và trở nên hiểu biết hơn. "Emma con", bà yếu ớt, bà định sờ mặt con , nhưng quá kiệt sức, bàn tay bà rơi lỏng xuống giường.
      Mẹ đợi con về, Emma". Tiếng của bà chỉ còn là hơi thở mong manh. Hơi của bà là những tiếng thở ngắn và gấp. Bà run rẩy trong lớp chăn.
      - . Mẹ! Mẹ ơi! Mẹ khỏe, phải mẹ?" Emma giọng khẩn thiết với nỗi lo âu "Mẹ khỏe, phải mẹ?".
      - ,Mẹ khỏe rồi, con , Elidabet . nụ cuời dịu dàng nở môi. Bà thở dài "Con là đứa con ngoan, Emma. Bà dừng lại, hơi thở trở nên nặng nhọc.
      ,Hãy hứa với mẹ là con trông nom Uynxtơn và Frank.
      Và ba con. Giọng bà lúc này yếu quá hầu như còn nghe được nữa".
      - ,Mẹ đừng thế, mẹ ơi", Emma kêu lên, giọng run rẩy.
      - "Hứa với mẹ !" Ðôi mắt của Elidabet mở giãn ra trong niềm khẩn cầu câm lặng.
      - "Vâng, con hứa, mẹ", Emma nghẹn ngào. Nước mắt rơi xuống má lặng lẽ. cúi xuống, sờ vào bộ mặt héo hon của mẹ, hôn lên đôi môi bà và để mặt sát với mặt mẹ. gọi ba con", Elidabet kêu lên với hơi thở ngắn và gấp gáp, chút sức mạnh lụi tàn nhanh của bà.
      Emma quay lại ra hiệu cho cha đứng bên cửa sổ ông bước nhanh tới bên giường và ngồi xuống, ôm Elidabet trong đôi cánh tay ông, giữ lấy bà cách tuyệt vọng. ông cảm thấy như có lưỡi hái giật mạnh tất cả, ruột gan ông, xé toang trái tim ông. ông biết làm sao có thể chịu đựng được cơn đau này, cơn hấp hối của vợ ông. Bà nằm lại gối. Mặt bà như sáp và ngả màu xám. Bà mở mắt và ông thấy nó đầy ánh sáng mới và rực rỡ. Bà cố nắm lấy tay ông, nhưng bà quá yếu và bàn tay bà rơi xuống, run rẩy. ông cúi xuống, bà thào với ông, ông gật đầu, sao lên được trong cơn đau xé này.
      Giắc kéo những chiếc khăn trải giường lại, nâng Elidabet lên trong đôi cánh tay khỏe mạnh của ông, mang bà cẩn thận tới bên cửa sổ. Bà quá, như chiếc lá rơi và nàng hầu như cử động trong tay ông. Cửa sổ mở, những tấm rèm tung lên trong gió chiều và mớ tóc đen của bà bay quanh mặt bà. ông nhìn xuống bà. Vẻ mặt bà cuồng nhiệt, đôi mắt long lanh. Bà hít mạnh khí trong lành, ông cảm thấy tất cả thân thể bà dướn lên trong tay ông khi bà ngẩng đầu, nhìn ra những cánh đầm lầy đầy mong ước.
      - đỉnh của Thế Giới", bà , tiếng , mạnh và trẻ trung khiến ông thoáng giật mình. NÓ vang lên trong căn phòng hầu như kỳ lạ. Bà ngã trở lại trong tay ông.
      nụ cười dịu dàng thoáng nở môi. Bà thở dài mấy cái. Những tiếng thở dài sâu làm rung động toàn thân bà. Thế rồi bà yên lặng. "Elidabet", Giắc gọi to, giọng ông lạc vì xúc động, ông ôm bà trong tay, nước mắt ông ướt đẫm mặt nàng.
      "Mẹ ơi", Emma gào lên và chạy như bay qua phòng.
      Giắc quay lại, nhìn Emma như người mù, nước mắt hai gò má ông. ông lắc đầu. "Mẹ con rồi", ông và bế Elidabet quay lại giường, lấy mền đắp lên thân thể bà. ông đặt chéo hai bàn tay bà lên ngực, vuốt mái tóc khỏi lòa xòa mặt bà, nét mặt bình thản lúc chết, vuốt mắt cho nàng. ông cúi xuống hôn lên đôi môi giá băng của bà đôi môi ông run rẩy với đau đớn và thất vọng.
      Emma khóc nức nở bên cạnh ông. "Ba ơi, ôi, ba ơi", kêu lên, bám chặt lấy bố. ông đứng thẳng người, nhìn xuống khuôn mặt đầm đìa nước mắt của con. Rồi ông ôm lấy , kéo lại gần an ủi: "mẹ con được thanh thoát rồi, Emma. Cuối cùng thoát khỏi nỗi đau khổ khủng khiếp này". ông cố kìm tiếng nức nở, ôm chặt hơn lấy Emma. ông vuốt tóc con, an ủi con, họ cùng ôm lấy nhau lúc lâu trong nỗi đau khổ chung.
      Cuối cùng Giắc : đó là ý Chúa", và ông thở dài.
      Emma lùi ra và ngóc khuôn mặt đẫm lệ lên: "ý Chúa!
      nhắc lại chậm chạp, giọng trẻ trung của đanh lại hề khoan nhượng: , có cái gì gọi là chúa hết!", kêu to, đôi mắt rực lửa. "Bây giờ con biết điều ấy Bởi vì nếu như có chúa, Ngươi bao giờ để mẹ con phải chịu đau đớn suốt bao nhiêu năm tháng đó, và Người cũng cho mẹ chết!".
      Giắc nhìn con kinh hoàng và trước khi ông kịp trả lời chạy băng ra khỏi phòng ngủ. ông nghe thấy tiếng chân con nện thình thình bậc thang và cánh cửa đóng sầm phía sau . ông quay lại mệt mỏi, thân hình to lớn của ông rủ xuống, ông nhìn xuống người vợ chết, tiếng nấc lại dâng lên, ông bị nhận chìm trong bóng tối khủng khiếp. ông lảo đảo như người mộng du tới bên cửa sổ và nhìn ra. Mờ mờ, qua cơn đau, ông nhìn thấy Emma chạy ngược lên đỉnh Fôn về phía đầm lầy. Bầu trời vàng nghệ ứa máu thành đỏ tươi khi mặt trời run rẩy buông mình sau những ngọn đồi lạnh lẽo Những tia sáng lung linh vắt ngang qua Ramxđen Crag trong buổi chạng vạng.
      Nếu như Elidabet còn quanh quất Ở nơi đâu, chính bà Ở đó, ông : Ở đỉnh của Thế Giới.

    4. dinh huong

      dinh huong Member

      Bài viết:
      183
      Được thích:
      0
      Chương 21


      Khi Adam Fairley từ xưởng trở về, chiều chủ nhật, ông thấy Olivia ngồi mình trong thư viện. Ông vội tới bên nàng, mỉm cười thích thú, đôi mắt sáng lên thương. Ông vẩn còn tràn ngập những nổi xúc động của đêm hôm trước, và điều này biểu khuôn mặt rạng rở cũa ông, trong dáng nhanh nhẹn, trong tất cả vui vẻ và mất nét vỏ vàng.
      Nhưng khi Olivia ngước lên nhìn ông, ông hít hơi dài rồi chầm chầm nhìn nàng. Đôi mắt lanh lợi của ông lướt qua mặt nàng. Nàng hết sức bối rối và hình như bị đè nặng bởi nổi chán chường. ông rất buồn và nhận ra rằng nàng có nhiuề nổi băng khoăn.
      Adam cầm lấy tay nàng, kéo nàng lên, năng gì. Ông hôn má nàng và ôm nàng trong vòng tay âu yếm. nàng bám chặt lấy ông, áp đầu vào vai ông. Ông thấy người nàng run lên nhè . Sau vài giây, nàng khe khẻ nhích ra và ngước nhìn ông. Cái nhìn của nàng sâu thẳm trong đôi mắt xanh của nàng. Adam nhận thấy bối rối và đau khổ.
      - “Có chuyện gì thế, Olivia”, ông hỏi nhàng: “Em phiền muộn, điều đó làm đau khổ”.
      Olivia lắc đầu ngồi xuống. nàng đặt tay vào lòng, nhìn chúng đăm đăm nhưng gì. Adam ngồi xuống cạnh nàng ghế sôpha cầm bàn tay nàng. Ông giử nó trong tay mình, bóp nó cách âu yếm.
      - “Nào, nào, em như vậy được đâu”, ông thốt lên giọng vui vẻ giả vờ. “ Có chuyện gì xảy ra làm em vui”. Trong khi , Adam cũng hiểu đấy là câu hỏi ngớ ngẩn nhất. Rỏ ràng là nàng bối rối vì phát triển của mối quan hệ giữa hai người, điều này làm ông hốt hoảng và kinh hoàng.
      Olivia hắng giọng, cuối cùng nàng chầm chậm ngẩn đầu lên. Đôi mắt nàng ươn ướt nước mắt. “Em nghĩ em phải khỏi đây thôi, Adam ạ. Ngay, thực tế là ngày mai”.
      Trái tim Adam giật thót lên, ông hết sức sợ hải: “ Nhưng mà tại sao?” ông kêu lên, nghiêng người gần hơn. Ông nắm chặt bàn tay nàng: “ biết là tai sao, Adam. Em thể nào ở lại đây sau câu chuyện đêm hôm qua. Em ở vị trí thể biện minh được”. “ Nhưng em là em ”, ông phản kháng.
      Olivia mỉm cười yếu ớt. “ Em . Em từ bao nhiêu năm nay. Và em mãi mãi . Nhưng em thể ở đây được Adam, cùng mái nhà với chị của em, vợ của , và làm chuyện tình bí mật. em thể!”.
      -“ Olivia, Olivia, chúng ta đừng vội vả. Chắc chắn nếu ta cẩn thận”. “ phải vấn đế chỉ nhứ thế”, nàng vội vã ngắt lời. “Điều mình làm đêm qua là sai trái. Chúng ta phạm trọng tội”.
      Adam gần như thô kệch: “ Bởi vì phạm tội thông dâm, có phải em như thế Olivia”. “ phải em ,mà chính phạm tội theo con mắt của luật pháp. Đó là vấn đề lương tâm của , phải em. Vì thế hãy để lo chuyện này”.
      - “ Cả hai chúng ta điều phạm tội… trong con mắt của Chúa”, nàng trả lời rất khẻ.
      Nhìn vẻ trang nghiêm mặt nàng, ông hiểu, với linh tính hay, rằng nàng hết sức nghiêm chỉnh. Ông muốn lương tâm của nàng đẩy nàng xa ông. Ông thể để nàng . Bây giờ . bao giờ hết. , khi mà cuối cùng họ tìm thấy nhau sau bao năm tháng đơn và bất hạnh mà c ả hai người điều phải chịu, kẹt trong cuộc hôn nhân chút giá trị của họ.
      Adam khẩn thiết, “Olivia, hiểu tâm trạng của em. Hãy tin , hiểu. Em là người rất tốt và lương thiện. Lừa dối và mưu mô có trong bản chất của em. cũng biết là em có ý thức rất cao về danh dự cá nhân. Cũng như , chiến đấu hết sức qquyết liệt với những xúc cảm, với lòng ham muốn em đêm qua”.
      Ông ngừng lại và nhìn sau trong mắt nàng. Ông vuốt khuôn mặt nàng cách triều mến. “ cho rằng có thể sai đứng về phương diện nào đó. Nhưng chúng ta làm thương tổn đến ai. Alede lại càng . Và chắc rchắn cảm thấy ăn năn, hối hận gì. Em cũng nên như thế. Như vậy vô nghĩa, chúng ta thể làm những cái mình làm, chúng ta cũng chẳng thể thay đổi là chúng ta nhau. Và em, hơn là từng bất cứ người đàn bà nào”.
      -“ Em biết”, nàng lẩm bẩm cách buồn rầu. “ Tuy nhiên chúng ta thể chỉ nghĩ đến chúng ta cách ích kỷ. Chúng ta phải dặt trách nhiệm lên trước”. Mắt nàng đầy nước mắt, nàng cố kiềm lại, mặt nàng tràn ngập tình đối với ông. “ Em biết bản chất của phải là con ngừơi cư xử tồi tệ, Adam”.
      _” Tất nhiên, tất cả những điều em là đúng. Nhưng thể sống quảng đời còn lại của có em, em ”. Ông lắc đầu. “ thể!”. Đôi mắt sáng của ông van lơn nàng. “ em hảy ở lại với ít nhất cho đến tháng bảy như kế hoạch của em trước đây, và như em hứa đêm. Về phần , hứa bao giờ đột nhập, bao giờ ép buộc em”. Adam lại cầm lấy tay nàng. “ điều như vậy dẽ htể tha thứ được, xét tới hoàn cảnh và những tình cảm của em đối với Adele và địa vị của em trong ngôi nhà này. Nhưng Olivia, xin em hãy ở lại với vài ba tháng”. Ông van xin nàng, giọng khẻ và khàn vì thất vọng. “ xin thề sẻ bao giờ toan tính làm tình với em. Xin em, xin em đừng bỏ mặc cho cuộc đời ở cái lăng tẩm này. Mặc trong ngôi nhà tình này”.
      Olivia mủi lòng. Nàng ông, ông nhiều, cuộc sống giáng cho ông đòn độc ác, đóng đai ông vào chị ốm đau bịnh hoạn của nàng. Ông, con người mạnh mẻ, đầy sức sống và tốt đẹp như vậy. Nàng nhìn kỷ khuôn mặt căng thẳng và đầy đau khổ của ông, Olivia cảm thấy quyết định cũa nàng lung lai. quyất tâm rời Yorkshire của nàng tan biến. Dần dần, nàng mềm yếu , bởi vì nàng thấy khó mà từ chối ông. vả lại, nghững điều ông cầu hề phi lý chút nào. “Được rồi, em ở lại” cuối cùng nàng với giọng dịu dàng. “Nhưng phải những điều kiện vừa nêu”. Nàng ngồi sát bên ông sôpha, ôm lấy khuôn mặt khổ ải của ông, và hôn lên má ông. “ phải vì em thèm muốn đâu, . Mà chính là vì thế”, nàng lẩm bẩm. “ Dù sao , chúng ta thể là tình nhân trong ngôi nhà này”.
      Adam thở ra hơi dài. “ Cám ơn Chúa!”, ông thốt lên. Cái lạnh khủng khiếp ngấm vào người ông dần dần biến . cảm giác mênh mông quá gân nhưu bồng bềnh. Ông ôm lấy nàng, để đầu nàng áp vào vai ông, và vuốt ve mái tóc nàng. cần em nhiều , em . diện của em cần cho như hơi thở. Nhưng thề đụng chạm đến em, hoặc làm bất cứ thỏa hiệp nào. sung sướng được ở bên em, có em bên cạnh làm bầu bạn, chỉ cần em . Em cũng cảm thấy như thế phải em ?”
      -“ Vang, đúng như thế”, Olivia đáp. Dù sao chúng ta cũng phải kín đáo, và đừng biểu lộ thương nhau quá lộ liểu”, nàng nhìn vào mặt ông, gần sát mặt nàng và lần đầu tiên nàng mĩm cười. “ Như thế này, nếu như Gerald. hoặc trong những gia nhân bước vào lúc này lúng túng quá”. Vừa nàng vừa gở khỏi vòng tay của ông. “Đúng rồi”, Adam đồng ý với tiếng cười ngắn. ông sẳn lòng đồng tình với tất cả những gì nàng muốn, nếu như nó giữ dược nàng ở bên ông. “Phải đấy, em , nếu chúng ta cần thận trọng, có lẻ chúng ta nên uống rượu đào và ngồi ở hai phía cữa của căn phòng và trò chuyện vui”, ông làm cho giọng của mình nhàng và long trọng cốt để gây cừơi. “ Em có muốn uống chút gì trước bữa ăn , em ?”
      -“ Vâng, vậy tuyệ vời, adam. nới như vậy là tự nhinê nhất nếu như người nào đó trong nhà tình cờ bước vào”. Đôi mắt nàng đột nhinê vui vẻ và nàng thấy mình cười cùng với ông.
      Adam cười và đứng lên. Đôi mắt nàng nhìn theo ông. Nàng cảm thấy nổi đau bất ngờ ở vùng tim, và nàng tự hỏi hiểu họ có đủ sức mạnh kìm chế tình cảm của họ để mà khước từ nhau hay . Chúng ta phải, nàng cách kiên quyết với bản thân.
      Adam trở lại với rượu đào. Ông đưa cho nàng ly và cung ly.-“Chúc em , em ”. Ông mỉm cười gượng gạo và ngồi xuống ghế đối diện. “ Khỏng cách như thế này đủ kín đáo chưa?”, ônh hỏi đôi mắt nhấp nháy.
      -“ Em nghĩ được rồi”, nàng và lại cừơi. Nàng ngồi lại ghế Chesterfield và nghĩ ngợi, thanh thản thường ngày của nàng trở lại. Nàng tin Adam hoàn toàn. Ông giử lời hứa và khoảng cách của ông tự bản thân nó sẻ cho nàng sức mạnh đủ để làm như thế. “ Còn điều nữa”, Adam bắt đầu cách thận trọng. “ Em chúng ta thể là tình nhân trong ngôi nhà này. Tuy nhiên, nếu như gặp em ở London, có lẽ- có thể- khác? Ở đó chúng ta tự do”, ông tuyên bố.
      Cái miệng xinh đẹp của Olivia cong thành nụ cười . “Ôi, thân , thể chịu nổi”, nàng vừa vừa lắc đầu. rồi đôi mắt nàng trở nên lặng lẻ và trang nghiêm. “Em biết phải trả lời câu hỏi đó như thế nào. Như vậy mình cũng phạm tội có phải ?”. Nàng đỏ bừng mặt và cuối đầu. “ Em biết phải như thế nào. Em phải nghĩ ”.
      “ Xin em đừng bận tâm nữa, em ”, Adam kêu khẻ lên khi ông nhận thây vẻ bối rối của nàng. “Chúng ta bàn tới khía cạnh đó về mối quan hệ của chúng ta nửa, cho đến khi nào em muốn bàn tới nó. Nhưng có thể xin em ân huệ được ?”.
      -“ Tất nhiên, Adam”, Olivia .
      - “ Khi tới thành phố, em ăn cơm với và cùng xem hát được ?”. Nổi thất vọng của ông rỏ trong giọng .
      -“ biết rất là em sẻ làm như vậy. Chúng ta bao giờ chẳng cùng nhau khi ở London. tại sao bây giờ lại có thể thay đổi, Adam? Chúng ta thậm chí còn có nhiều lý do hơn để gặp nhau về mặt xã hội”, nàng tuyên bố với giọng cả quyết và bình tỉnh.
      Điều đó làm ông an tâm. “ Tốt vậy là mọi chuyện đều được giải quyết”. Adam đứng lên, nén khúc gổ vào lò sưởi, cố xua đuổi ký ức về cơn mê say của hai người đêm hôm trước.
      -“ Edwin có mừng khi trở lại trường ?”. Olivia hỏi. Adam châm điếu thuốc . Ông hút hơi và ” “ Có, nó rất sung sướng được trở lại. Edwin tội nghiệp rất buồn phiền, tù túng với Adele trong suốt bao nhiêu tháng!”. Ông thở dài. “ ấy rất nuông chiều con”. Adam để cánh tay bệlò sưởi, gác chân đôi ủng nâu bóng loáng lên lò, và nghiêng người gần hơn về phía nàng, ông tiếp giọng thấp xuống. “ mong em biết được là Adele và có quan hệ vợ chồng từ hơn mười năm nay”.
      -“ Em cũng nghĩ như thế”, Olivia . Nàng đứng lên lại chổ ông. Nàng hôn mặt ông và vuốt tóc ông. “ Mọi chuyện rồi ổn thôi. Em biết rồi nó ổn thôi bây giờ em lấy cho ly đào nữa”.
      Nàng đỡ chiếc ly từ tay ông, ông mỉm cười cám ơn nàng vì ở bên ông và bây giờ nàng quyết định ở lại Fairley đến hết mùa hè. Ông nhìn nàng qua thư viện, duyên dáng tao nhả và tự tin. Ông bổng nhận ra là nếu có nàng, đời ông lại chìm vào tăm tối. Nàng là cuộc sống của ông và ông quyết định bao giờ xa nàng, chừng nào ông còn sống.

    5. dinh huong

      dinh huong Member

      Bài viết:
      183
      Được thích:
      0
      Chương 22


      -“ Ba hiểu tại sao Winston lại có thể làm điều như thế”. Ông Jack Harte lớn với Emma “ Bỏ ngay sau mẹ con mất, khôngmột lới tạm biệt”.
      -“ Nhưng ấy để lại cho ba mấy dòng đấy thôi, Emma nhanh. Khi ông trả lời, tiếp: “ Ba đừng lo, vào hải quân sao đâu ba ạ. ấy lớn, ấy có thể tự lo liệu”. nghiêng người qua bàn bóp cánh tay cha an ủi.
      -“ Ừ ba cũng biết thế. Dù sao lặng lẽ bỏ goí ghém đồ đạc rồi lẻn ra lúc nửa đêm cũng là điều lừa gạt. giống Winston của chúngt a chút nào”. Jack càu nahù, bực bội của ông lộ . Ông lắc đầu: “Còn điều nữa- ba muốn biết làm thế nào mà nó vào được hải quân khi có chữ ký của ba trong giấy tờ của nó. Nó chưa đủ tuổi con biết đấy Emma, đáng lẻ nó phải có cử ký của ba chứ”.
      Emma thở dài. Câu chuyện này cứ tiếp diễn ngừng và lập lập lại ba ngày hôm na, từ khi từ Hall trở về và nó bắt đầu làm bực mình.
      Nhưng trước khi có thể trả lời, Frank lên tiếng “ ấy giả mạo chử ký của ba. Đúng, con chắc là như thế! ấy phải làm như vậy để sĩ quan tuyển quân nhận ấy”.
      Emma nhìn Frank với vẻ tức giận, gay gắt: “ Im mồm, Frank. Em chỉ là thằng bé con. Em biết gì những chuyện ấy”.
      Frank ngồi ở phía đầu bếp, hí hoáy niết như thường lệ. Cậu bằng giọng chiếu lệ: “ Em biết tất cả Emma ạ. từ những tờ báo tạp chí có tranh ảnh và báo chí từ Hall về, em đọc từng dòng mà”.
      -“ Vậy từ nay tao mang chúng về nữa”. đốp lại: “ Nếu những tờ báo ấy làm cho mày khoác lác và hổnláo như thế. Mày sắp sửa trở thành cái thằng cái gì cũng biết rồi đấy Frank ạ”.
      -“ Thôi, Emma mặc kệ nó”, Jack lẩm bẩm. ông hút thước là tẩu, chìm đắm trong suy tư, rồi : “ Frank đúng đấy, con ạ. Winston chắc phải giả mạo chử ký của ba. cỏn nghi ngờ gì nữa, nó làm thế đấy. chắc chắn như trứng là trứng vậy’.
      - “ Con cũng chắc như thế”, Emma : “ Bởi gì đó là cách duy nhất ấy có thể gia nhập quân đội. nhưng cái gì qua rồi là qua rồi: và bây giờ chúng ta có chẳng thể làm gì được nữa. Dù cho họ có đưa ấy đâu, ấy cũng chẳng sao hết”
      - “Đúng đấy, con ạ”, Jack và ngã ngưởi tựa vào ghế.
      Emma im lặng, nhìn cha chằm chằm, cái cau mặt lo âu hằn qua vầng trán phẳng phiu của . Mẹ chết gần 5 tháng, trong thời gian đó, Jack luôn luôn cố gắng để che dấu mổi đau đớn của mình. Emma biết nó làm ông hao mòn tâm can nhiều lắm. Ông gầy hẳn , vì ông hầu như ăn uông gì hết, thân thể to lớn cường trán của ông hình như co dúm lại. Ông cố dằn lòng cách đáng sợ và thỉnh thoảng, khi ôpng biết tới theo dõi sát sao của emma mắt ông ứot dẳm và mối sầu của ông được bộclộ khuôn mặt hốc hác đến phát sợ. Emma quay mặt cách vô vọng, nổi đau đớn của riêng trồi dậy như diên cuồng khiến cho khó có thể kiềm chế nổi. Nhưng phải tự kiềm chế. Phải có người giữ vững tinh thần cho gia đình. Emma tự nghĩ vì nổi buồn thương xâm chiếm cha nhiều tháng trước khi mẹ qua đời, mỗi ngày tăng lên. Giờ đây, ra thầm lén của Winston tuần qua lại gieo cho Jack nổi phiền muộn nữa.
      Emma thở dài. tạm thời hoãn kế hoạch với chử K hoa của . thể đành lòng Leeds được khi mà Winston bỏ , mặc dù để dành được nhiều shillings. 5 pounds, món tiền vương giả để khởi đầu cho kế hoạch lập nghiệp của . Và, hứa với mẹ là trông nom gia đình. Đó là lời hứa danh dự mà lúc này Emma phải giữ.
      cầm công thức của Olivia, phếthồ khấy bằng bột và nước vào mặt sau rồi dán cận thận vào cuống sách để sau này cần dùng tới. nhìn vào chử của Olivia Wainwright. Nét chử đẹp, tròn trặn thanh nhã và bay bướm. Emma cố gắng chép lại. cũng chú ý tới cách Olivia hết sức bắt chước cách nàng phát các từ. Blackie lúc nào cũng với emma rằng ngày nào đó, mệnh phụ và biết các mệnh phu phải pát cho chính trực. thầm tu sửa cho mình. Mình phải là “ chính xác” hay “đúng” chứ được là chính trực.
      đột nhiên, yên lặng trong căn bếpnhỏ bị phá vở khi Frank kêu lên đầy kích thích: “ Này, ba, con vừa nghĩ ra điều: Nếu Winston làm giả chữ ký giấy tờ ấy hợp lệ, có phải ạ?”.
      Jack giật mình vì lời bình luận sôi nổi này của Frank, mà chính bản thân ông cũng nghĩ tới. ông ngắm nhìn cậu con trai út của ông cách kinh ngạc. Gần đây, Frank liện tục làm ông ngạc nhiên. Cuối cùng, ông Jack : “ Frank có vấn đềnhư thế đấy. Có đấy, con ạ”. Ông gây được ấn tượng, bởi vì Frank là nguồn thông tin lớn, tất cả những lời bình luận thông minh phát ra từ miệng cậu trong lúc Jack ít chở đợi nhất.
      -“ Vậy sao”. Emma vừa vừa trợn mắt nhìn Frank , biểu lộ mối thù hằn rỏ rệt, xưa nay chưa hề thấy ở vốn là người bảo vệ Frank. Nhưng muốn bàn tới vấn đề Winston bỏ nữa. biết kéo dài buổi thảo luận chỉ làm cho thêm buồn phiền.
      -“ Nó đúng đấy, Emma ạ”. Jack , giọng của ông khẳng định hơn, ràng và phấn chần lên.
      -“ Frank của chúng ta có thể dúng, nhưng làm thếnào chúng ta đưa Winston ra được, ba?”. Emma hỏi luôn: “Ba viết thư cho Hải quân Hoàng gia chăng? Và ba viết cho ai?”. cau mặt nhìn Frank, cậu bé nở nụ cười mãn nguyện khuôn mặt đầy tàn nhan xanh xao của mình. Thằng bé thông minh, Emma thể phủ nhận diều đó, nhưng bực mình khi cậu gây ra bất ổn thêm trong gia dình với những lời bình luận của cậu đôi khi quá thông minh khinế thể ưa.
      - “ Ba có thể hỏi ông chủ xem nên như thế nào”. Frank gợi ý.
      Jack suy tư, nhưng Emma đả rít lên: “Hỏi ông chủ xem nên làm như thế nào?”, tôi bao giờ hỏi ông ấy gì hết. Chứ sao, ông ấy chẳng cho mình bải nước bọt mà đòi tiên đâu”. giọng lạnh băng và miệt thị.
      Jack phớt lờ dể ý tới nhận định của , ông : “Ờ , ba có thể Leeds tới phòng tuyển quân và hỏi về Winston của chúng ta. Tìm ra nơi họ điều nó . Họ chuyển nó tới trại đóng quân nào. Họ hẳn có hồ sơ. Và ba vớ ihọ là nó làm gì. giả mạo chử ký của ba và vân vân”.
      Emma ngồi nhỏm ngay lên, nétmặt thảng thốt, bằng giọng nghiêm khắc: “ Ba hãy nghe con đây. Ba làm gì hết. winston của chúng ta vẩn luông luôn muốn vào hải quân, giờ đây ấy thực điều đó. Và ba hãy nghĩ tới điều này. Ở Hải quân, ấy tốt đẹp hơn là làm quần quật bao nhiêu tiếng đồng hồ ở xưởng đóng gạch Fairley, tron bùn lầy bẩn thỉu. Hãy để ấy ở đó ba”.
      ngừng lại nhìn cha lúc lâu, có chiều âu yếm rồi dịu giọng: “Winston của chúng ta viết thư về khi nào ấy ổn định. Như vậy, hãy cứ để mặc ấy, như con trước đây”.
      Jack gật đầu, bởi vì ông kính trọng suy sét của Emma “Đúng dấy con ạ, những lời con mói là hợp lý. Nóluôn luôn muốn khỏi Fairley”. Jack thở dài: “Ba là ba trách nó. chỉ trách cái cách nó làm như vậy, bỏ trốn ”.
      Emma thể nhịn được cừơi: “ ba, con nghĩ là ấy biếtnếu ấy xin phép ba tì thếnào ba cũng , chíng vì thế ,mà ấy phải trốn trước khi ba kịp ngăn chận ấy”. đứng lên, tới ôm lấy cha. “Thôi ba thân , ba hãy vui lên. tại sao ba ra quán, làmmột vại bia, trò chuyện với bạn bè chút”. gợi ý. nghĩ thế nào ông cũng gạt bỏ ý kiên đó, mhư ông luôn luôn làm những ngày gần đây, nhưng ngạcnhiên khi nghe ôg : ‘Ừ có lẻ thế, con ạ”.
      Sau đó khi cha tới quán Bạch mã, Emma quay sang Frank: “ Chị mong giá như em đừng như vậy, Frank về chuyện Winston giả mạo chử ký của ba là việc hợp lệ, và đưa Winston ra khỏi Hải Quân. Như vậy chỉ làm cho ba thêm buồn phiền. em nghe này, cưng- lắc lắc ngón tay chỉ vào Frank, vẽ mặt nghiêm trang.
      -Chị muốn nghe chuện cú Winston nửa khi chị trở lại Hall, em có nghe rỏ , Frank?”
      -“ Có, chị Emma”. Frank và cắn môi: “ Em xin lổi chị. Em có ý làm gì sai trái. Em nghĩ ra, chị đừng giận em”. –“Chị giận em cưng! Nhưng em hãy nghĩ tới những điều chị khi em còn mình với ba”.
      - “Em làm theo chị. Chị Emma này” .
      - “ Cái gì thế cưng?”
      - “ Xin chị đừng gọi em là Frankie”.
      Emma giấu nụ cười vui thú. cậu bé làm ra vẻ nghiêm trang và làm ra vẻ người lớn: Được rồi Frank. Bây giờ chị nghĩ tốt nhất`là em nên chuẩn bị ngủ . Tám giờ rồi và chúng ta phải dậy sớm để ngày mai còn phải làm. Đừngthức đến nữa đêm đọc báo và sách nữa”. chắc lửoi và lắc đầu: “ Thảonào nhà còn lấy cây nến! Nào thôi cậu em! chị quay lại chút nửc để cho em ăn. Chị mang cho em cốc sửa và quả táo coi như cuộc chiêu đãi đặc biệt”. Cậu bé cau mày nhìn chị:” Chị cho rằng em là cái gì, Emma Harte? cậu bé lớn xác? Em muốn chị cho em ăn”. Cậu kêu lên khi cậu lấy những cuốn sổ và những tờ báo. Khi ra khỏi bếp, cậu quay lại: “ Nhưng em thích quả táo đấy”, cậu vừa vừa cười.
      Sau khi rửa xong bát dĩa buổi tối chất đầy trong chậu, Emma lên gác. Frank ngồi giường ,viết trong cuốn sổ tay. Emma để quả táo và sữa bàn và ngồi xuống giường: “Em viết cái gì thế, Frank?” , hỏi tò mò. Giống như cha, luôn luôn ngạc nhiên, vì thông minh đặc biệt của Frank vì cái đầu đầy suy nghĩ của cậu. Cậu cũng có trí nhớ tốt.
      -“Truyện m..a”, cậu với chị bằng giọng rầu rĩ. Cậu nhìn cách thận trọng và mắt mở to. “ truyện ma”. về những ngôi nhà có ma và linh hồn của những ngừơi chết từ những nấm mồ trổi dậy lang thang. Muu”. Cậu thào, giọng khẻ và đáng ngại. Cậu rung rung tờ giấy trước mặt . “ Em đọc cho chị nghe, chị Emma nhé? Nó làm cho chị sợ đến chết”, cậu báo trước.
      -“ , cám ơn em! Mà đừng có ngốc nữa”, kêu lên kéo chiếc khăn trải giường cho thẳng lại. Đoạn bất giác rùn mình, đồng thời tự mắng mình trẻ con, bởi vì biết Frank trêu . Nhưng những đều mê tính dị đoan của miền bắc ăn sâu vào , cánh tay nổi da gà. Emma giọng và làm ra vể bề : “ Tất cả những cái chuyện nhảm nhí ấy đưa em tới đâu, Frank? Chi phí những tờ giấy chị mang từ Hall về. Viết lăng nhăng như vậy có kiếm được tiền đâu?”
      -“ Có kiếm được đấy!”. Cậu kêu lên hết sức mạnh dạn làm giật mình. Và em để chị biết nó đưa em tới đâu. Tới tòa báo khi em lớn. Thậm chí có thể tới cả tờ Yorkshire Morning Gazett. Thế đó!”. Cậu nhìn chớp mắt và tiếp. Chị phải chấp nhận đó, Emma Harte”
      Tiếng cười nổi lên trong cổ họng Emma nhưng hiểu rằng cậu nghiêm chỉnh, nên giữ nét nghiêm nét mặt: “ Chị hiểu, nhưng đợi đến khi em lớn lên . vài năm nữa, có lẽ chúng ta nghĩ đến chuyện này”.
      -“ Đúng thế, Emma”, cậu và cắn quả táo. “ Mà, Emma tuyệt vời. Cám ơn chị”.
      Emma mĩm cười, vuốt lại mớ tóc bù xù của em và hôn cậu như người mẹ. Đôi cánh tay khẳng khiu của cậu vòng qua cổ , cậu nép vào chị trìu mến và thương cảm. “ Em chị, Emma. chị lắm”. Cậu thào. “ Chị cũng em, Frankie”, trả lời. Ôm chặt lấy em. Và lúc này cậu trách chị vì gọi mình bằng cái tên ấy.
      -“ Đừng thứa suốt đêm, cưng” . Emma bảo em trong khi khép lại cửa phòng.
      -“ Vâng, em thức đâu, em hứa với chị, Emma”.
      Ngoài đầu cầu thang hơi lạnh, Emma lần vào phòng ngủ của mình, dò dẩm tới bên giá để quần áo gần chiếc giường . rờ rẩm tìm diêm và châm ngọn nến dặt trong bình đồng. Ngọn nến lắt lay, tỏa sáng vùng vớiluồng ánh sáng nhợt nhạt. Căn phòng xíu đồ đạc đơn sơ như là trống rổng, nhưng giống như tất cả mọi căn phòng khác, nó sạch như lau như li. Emma đặt cây nến tới chiếc hòm gổ lớn ở góc phòng. đặt nó lên bệ cửa sổ và quì xuống, nâng nắp hòm lên. Mùi băng phiến và mùi vải hương khô bay lên nồng nặc. Cái hòm này trước là của mẹ , và tất cả những thứ trong đó bây giờ là cũa Emma. Cha là đó là ý muốn của mẹ . Từ lúc me mất, mới chỉ nhìn vào đó lần mà rất vội. Mãi cho đến hôm nay, còn quá xúc động và đau khổ để sắp xếp những đố đạc quí giá của mẹ.
      nhấc ra chiếc áo dài lụa, cũ nhưng hầu như chưa mặc, vì thế vẫn còn rất tốt. Cuối tuần sau, mặc thử. chắc rằng nó vừa, chỉ cần sửa sang đôi chút. Dưới chiếc áo dài đen là chiếc áo cưới trắng đơn giản của mẹ. Emma sờ chiếc áo cách âu yếm. Chiếc đăng ten ngả màu vàng được gói trong giải lụa xanh nhạt. tìm thấy bó hoa , khô quắt và rời ra từng mảnh. Chúng có mùi ngọt ngào và thoang thoảng của những bông hồng héo. tự hỏi tại sao mẹ lại giữ chúng và chúng có ý nghĩa gì. Nhưng bây giờ bao giờ có thể biết được câu trả lời. vài bộ đò lót đẹp, chiếc khăn san màu đen dính những bông hồng đỏ và chiếc mũ rơm trang trí bẳng hoa còn đó!.
      Ở dưới đáy hòm là hộp gổ , Emma nhìn thấy chiếc hộp này nhiều lần trước đây, khi mẹ mang nó ra để chọn đồ trang sức vào những dịp hết sức đặ biệt và quan trọng. Emma mở nó ra bẳng chiếc chìa khóa . Trong hộp có nhiều đồ trang sức, và những cái đó thực tế cũng chẳng có gía trị gì. lấy ra chiếc trâm và đôi bông tai mà mẹ luôn luôn đeo vào ngày Noel, những đám cưới và lể rửa tội và vào những ngày đặc biệt. Trong khi ngắm những đồ trang sức này, Emm chợt nảy ra ý nghĩ là những viên đá giống như hồng ngọc lóng lánh trong ánh nến. Mẹ vốn thích những đồ trang sức này.
      “Ta bao giờ chia tay với những thứ này”. Emma to, nuốt nước bọt, mắt mờ . bày tất cả lên bàn và nhìn chung quanh hộp. Có chiếc trâm đá chạm và cái nhẫn bạc, xem xét cả hai cái cách thích thú. đeo thử chiếc nhẩn, vừa khít. lại đưa tay vào chiếc hộp, ngón tay chạm vào cây thánh giá bằng vàng và chiếc dây mẹ luôn luôn đeo trước ngực, Emma nhăn mặt. muốnmột vật gì nhắc tới Chúa, mà đối với còn tồn tại nữa. Chính vì thế mà tới trường vào Chủ nhật, mặc dù việc trốn học của làm cho cha bực tức. để cây thánh giá và chiếc dây xuống sàn cùng với những đồ khác và cầm lên chuổi hạt hổ phách, lật xem tay. Chúng ánh lên màu vàng xẩm mà trong con mắt của Emma nó có màu sắc độc đáo. Nó là món quà của bà đại quí tộc, mẹ với như vậy những năm trước đây.
      Sau khi xem xét những tài sản mới của mình, Emma bắt đầu xếp chúng lại vào trong hộp gổ. Chính lúc này cảm thấy có cái gì kệnh lên lên dưới lớp nhung lót ở dưới đáy hộp. đưa tay lần chung quanh mép hộp. Lớp nhung dính vào hộp vì thế có thể nhấc nó lên cách dể dáng. Có vật hình trái tim và cái ghim lộ ra. Emma nhấc lên và nhìn nó cách tò mò. nhớ thấy mẹ đeo nó bao giờ. , trước đây bao giờ thấy nó. Nó bằng vàng , ánh lên lóng lánh. cố gắng mở nó ra nhưng được. đứng lên, vội vã tìm cái kéo trong hộp đố khâu. Sau vài giây, hơi ấn chút mở được nó ra. Có ảnh mẹ chụp hồi bà còn con . Mặt bên kia có gì. Emma nhìn kỷ hơn trog hộp còn lọn tóc màu hung.
      hiểu ai thế nhỉ, nghĩ vả cố nâng lớp kính che nó. Nhưng nó gắn rất chặt vào trong trái tim. Nếu lấy kéo bẩy quá mạnh long ra, Emma đóng hộp hình trái tim lại, xoay trở nó trong tay cách tò mò. Lúc ấy mới nhìn thấynét chữ khắc ở phìa sau. Nó rỏ ràng và hầu như bị mờ vì thời gian. nhận ra chút gì nữa. nheo mắt nhìn lại. Cuối cùng đem cây nến lại gần hòm, để chiếchộp dưới ánh sáng.
      Dòng chử rất là mảnh. chậm chạp đọc to “ A cho E- 1885”, Emma nhắc lại niên đại này. Mời tám năm trước đây. Năm mẹ mười lăm tuổi. Có phải E là Elizabeth ? Đúng rồi, quyết định như vậy. Còn A là cho ai? nhớ mẹ nhắc tới tên người nào trong gia đình có cái tên bắt đầu bằng A. quyết định hỏi cha khi ông từ quán về. Emma để chiếc hộp hình trí tim bằng vàng cẩn thận lên chiếc áo dài đen, rồi sờ nắn chiếc hộp tóc, nhìn nó kỷ lưỡng. Mẹ cái ghim như vầy là lạ quá. chau mày. Đây là loại ghim mà quí ông lịch cài vào cà vạt, chắc là cùng với quần áo ngựa. Nó cũng được làm bằng vàng, cũng có thể như vậy, và nó ràng có giá trị. Chắc chắn là của cha .
      Emma lắc đầu thở dài vẻ buồn buồn. tự động để lại hình quả tim và chiếc ghim vào chổ củ, lấy bạt nhung phủ lên rồi cất vào trong hộp gổ. để tất cả các vật khác vào trong hòm, đóng nắp lại, rồi lắc đầu vẻ suy tư. Trí óc sắc nhại của Emma phán doán rằng hình quả tim và chiếc ghim được mẹ giấu , vì lý do gì , điều này, làm băng khoăn, suy nghĩ. Sau đó quyết định gì với cha, mặc dù chính cũng biết cái gì thúc đẩy tới quyết định này. cầm hộp đồ khâu lên, thổi tắt nến và xuống gác.
      Bếp mờ mờ trong ánh sáng nhạt phát ra từ hai ngọn nến để bàn. Emma châm ngọn đèn parafin bệ lò sưởi cầm chiếc giỏ vámay mang từ Hall về để bàn. ngồi xuống khâu vá. Trước hết sửa chiếc áo sơ mi của bà Wainwright rồi bắt đầu chửa đường viền chiếc áo của bà Fairley. Tội nghiệp bà Fairley, Emma vừa khâu vừa nghĩ. Bà ấy vẩn lạ lùng như bao giờ. Lúc yên lặng, ủ rũ, lát sau lại vui vẻ, trò chuyện sôi nổi, Emma cảm thấy nhỏm khi bà Wainwright thăm bạn từ Scotland trở về. Bà ấy mới có nửa tháng mà hình như lâu đến hàng tháng. Vắng bà, Hall còn như cũ, hồi hợp bắt đầu len vào Emma làm bồn chồn dứt.
      Ông chủ cũng vắng, săn gà gô, bà bếp báo với thế. sớml ắm cũng cuối tuần này ông ấy về. Mọi việc ờ Hall yên tĩnh, vì bà Wainwright và ông chủ vắng, nhiệm vụ của Emma cũng giảm . Vì thế bà Turner mới để cho nghỉ thứ sáu, thứ bảy và cả chủ nhật nữa. “Ở với bố cháu ít ngày”. Bà Turner ,rồi thêm đầy thiện cảm: “Lúc này bố cháu cần cháu, Emma”. Và thế là tuần này ở nhà ba ngày liền, lau dọn, giặt giũ, nấu nứơng cho cha và Frank. Điều duy nhất làm hỏng đầm ấm là việc Winston ra đầu tuần. là tiếc, bởi vì giải pháp nào cho vấn đề này hết.
      Bổng nhiên Emma mỉm cười mình. Vì ở Hall giám sát chặt chẻ nửa, có thể lẻn ra đám lầy vào những buổi chiều có nắng, ngồi dưới vách đá cheo leo của đỉnh Thế Giới cùng cậu chủ Edwin. Họ trở thành bạn thân trong thời gian nghĩ hè.
      Emma trở thành người để Edwin giảy bày nhiều tâm . Cậu kể đủ thứ chuyện, về trường của cậu, về gia đình và hầu hết là những điều bí mật đặc biệt mà hứa tiết lộ với bất cứ ai. Khi Edwin dẩn qua những cánh đầm lầy vào buổi trưa thứ năm. Cậu với rằng có người bạn thân của cha cậu cuối tuần này tới làm khách ngày cuối tuần. Ông ấy tận London tới và theo lời Edwin ông là nhân vật quan trọng. ông bác sỉ Andrew Melton nào đó. Edwin rất phấn khích về chuyến thăm sắp tới, bởi vì ông bác sĩ này vừa từ Mỹ về và Edwin muốn biết về New York. Ngay cả bà bếp hay Murgatroyd cũng biết. Edwin phải bắt thề được phải thề để làm Edwin yên lòng. phải làm dấu thánh giá, giơ tay lên cho long trọng.
      Những ý nghĩ của Emma về Fairley Hall và đặc biệt hơn, về Edwin ngừng lại đột ngột. Cha từ quán trở về. Đồng hồ nhà thờ đổ mười giờ. nhận ngay ra rằng ông uống nhiều hơn thừơng lệ. Ông bước chân nam đá chân chiêu, mắt mờ . Ông cởi áo treo nó vào mắc phía sau cửa trước. Ông treo hụt, chiếc áo rơi xuống sàn.
      -“Để con mắc cho, ba. Ba cứ ngồi xuống để con pha trà ba uống”, Emma vừa vừa để chiếc váy sang sang bên và đứng ngay dậy.
      Jack tự mình nhặt chiếc áo lên, lần này ông treo được áo vào mắc. “ Ba cần gì hết”, ông lầm bầm và quay vào phòng. Ông chập choạng tiến lên vài bước vềphía Emma và dừng lại. ông trừng mắt nhìn hồi lâu, ngạcnhiên hiển mắt. “ Thỉng thoảng cón có nét nhìn giống má con quá”, ông thầm.
      Emma ngạc nhiên vì nhận xét đột ngột này. nghĩ giống mẹ chút nào. “ Thế ạ”. hỏi. “ Nhưng mẹ con mắt xanh và tóc đen hơn”. “ Mẹ con cũng có dường ngôi hình chử V như con”, Jack ngắt lời. “ Con thừa hưởng của mẹ ba, bà con. Nhưng dù thế nào chăng nữa, con cũng giống mẹ con ghê gớm, ngay phút này đây. Khi mẹ con là con . Hình dáng khuôn mặt mẹ con, nhất là đường nét của con. Và miệng con. Ấy, con càng ngày trông càng mạnh mẽ giống y như mẹ con. Thế đó con ba.
      -“ Nhưng mà mẹ con đẹp”, Emma bắt đầu và do dự. Jack tựa vào ghế cho vững. “ dúng mẹ con đẹp. xinh đẹp nhất ba chưa bao giờ thấy. người đàn ông nào ở Fairleynày mà để mắt tới mẹ con lúc này hay lúc khác. Ấy, con phải hết sức ngạcnhiên nếu con biết”- Ông kìm lại hết câu và lẩm bẩm điều gì hiểu nổi.
      -“ Ba gì. Con nghe thấy?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :