1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người đàn ông xấu hiếm có - Kiều Ninh (10c, cao H)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG10
      Đầu vai Tề Trọng Khải nhíu lại, bước nhanh về phía trước, kéo ̉ tay , giọng điệu mềm mại.

      - có thể giải thích.

      Mắt của đám người phía sau trừng to, cằm cũng như rớt xuống đất.

      - Giải thích cái gì? - Ngải Điềm nhìn chằm chằm, trong mắt tràn đầy tức giận.

      - Em tỉnh táo lại, trước hết nghe .

      - Ông trời của tôi – Quản lý bộ phận PR theo sau bỗng kêu lên, cho là Ngải Điềm đụng đến Tổng giám đốc, vội vàng xông tới đem tay lôi .

      Ngải Điềm có chút thẩn thờ, nhưng bị ông kéo lại hiểu ra khoảng cách của hai người dường như càng lúc càng xa, ra luôn xa xôi như thế.

      - Tổng giám đốc, tôi xin lỗi, đây là nhân viên mới nhận chức của bộ phận PR. Người mới, còn hiểu được quy tắc….

      - Câm miệng. - Tề Trọng Khải trợn mắt nhìn quản lý bộ phận PR thao thao bất tuyệt

      - là Tổng giám đốc của tập đoàn “Nguyệt Hoa”?! Đây tột cùng là sao vậy? - Ngải Điềm cảm giác sâu sắc, dùng một giọng nói hoang đường đưa lên cao, cơn tức giận ở ngực lan khắp toàn thân, tay buông lỏng tạo thành quả đấm.

      Tề Trọng Khải đưa mắt lạnh lẽo đảo qua, quản lý bộ phận PR lập tức lùi về phía sau. về phía Ngải Điềm, nghĩ cầm tay của , lại bị ́ ý né tránh.

      - Tự nhiên lại gạt em - Ngải Điềm giận đến rống to, cũng để ý đến đám người đứng bên cạnh.

      - Là từ khi bắt đầu em nhận sai thân phận của , phải cố ý muốn gạt em. - Tề Trọng Khải tránh nặng tìm , thay mình giải vây.

      - Được, coi như vừa bắt đầu là em nhận lầm người, vậy tại sao cứ tiếp tục lừa gạt em? cảm thấy chơi như vậy rất vui sao? Ngụy trang thành người khác rất thú vị à? Trời ạ! chính là Tề Trọng Khải! - Ngải Điềm thét

      cảm thấy mình suýt ngất xỉu, bởi vì quá mức tức giận, hốc mắt nóng lên.

      - thừa nhận che giấu thân phận của mình, đó là sai, nhưng tất cả đều có nguyên nhân. - Tề Trọng Khải nóng lòng, hai tay giữ lấy đầu vai của .

      - Nguyên nhân gì? - Ngải Điềm lạnh lùng trừng , hốc mắt dần dần đỏ lên.

      - hy vọng bởi vì em biết thân phận thật của , ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta. - Tề Trọng Khải nóng lòng giải thích.

      Lời này vừa ra, những người phận sự đứng bên cạnh đều thở dốc vì quá kinh ngạc, quản lý bộ phận PR đầu đau như đưa đám, khẽ đấm vào tâm can! Tin tức từ trời giáng xuống sao, sao ai nói trước với ông vậy, mới vừa rồi còn chậm trễ tiếp đón bạn gái của tổng giám đốc, bây giờ làm sao mới tốt đây?

      - Trong khoảng thời gian này, thấy em ngu ngốc lắm phải , bị đùa quay vòng vòng rất thú vị phải ? (). Hại em còn cho là được phụ nữ bao nuôi từ nhỏ, mỗi ngày nghĩ tới đều ́ gắng làm việc, ngại vất vả chỉ vì muốn cho có cuộc sống tốt đẹp hơn, như thế khiến vui lắm sao? - Ngải Điềm cắn môi dưới, nước mắt nóng bỏng trợt dài gương mặt.

      Tim Tề Trọng Khải như bị ai đâm, vô cùng đau xót, đưa tay muốn thay lau nước mắt, lại dùng sức đẩy ra.

      - Tiểu Điềm, đừng như vậy, chúng ta cùng nói chuyện

      - cái gì? em là đứa ngu ngốc bị lừa gạt, còn em ngu xuẩn đến mức nào? Tổng giám đốc Tề, tận hưởng trò chơi làm trai bao vui ? - ánh mắt Ngải Điềm như băng, nước mắt như nham thạch, đả thương tầm mắt của .

      - Đủ rồi, em theo ! - Tâm Tề Trọng Khải rét lạnh, dùng sức lực kéo lấy tay , muốn cùng vào thang máy.

      Ngải Điềm dùng sức giãy giụa, thậm chí xoay người tưởng né được, nhưng tay mắt Tề Trọng Khải lanh lẹ, ràng đưa hai tay ra ôm lấy vào lòng, cảnh mục kích này khiến tim mọi người khỏi rung động.

      - Buông tôi ra, tôi sẽ kiện quấy nhiễu tình dục! - Ngải Điềm thét to, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa thang máy đóng lại.

      - Như vậy nếu ́ ý quấy rầy một chút, rất có lỗi với chính mình. - Dứt lời, Tề Trọng Khải nâng gương mặt vì tức giận mà đỏ bừng của lên, cúi đầu che cái môi mềm mại của lại.

      Ngải Điềm quả giận điên lên, đá vào chân , lại bị gọn gàng tránh ra, còn ngược lại cuốn lấy , hạ thân thuận thế khẽ dựa vào cơ thể , khảm vào giữa chân của , hai hạ thân mập mờ dán chặt, xuyên thấu lớp quần áo dày tạo thành cảm xúc nóng rực.

      Đinh, thang máy lên tới tầng lầu, đột nhiên mở ra, nhân viên bên ngoài muốn vào, chợt nhìn thấy bên trong có đôi nam nữ kích tình dây dưa, khí lửa nóng, lập tức bị sợ đến kêu to.

      - Từ đâu ra đôi nam nữ đói khát thế? Bây giờ là giờ làm việc! Có tin tôi báo cáo hay … tổng giám đốc?! - Trong thang máy, người đàn ông mang vẻ nhếch nhác cùng tức giận tột độ, nhân viên nam chấn động, tay chân mềm nhũn ra, tài liệu trong tay rơi xuống đất.

      - Thang máy có người, thang máy khác - Tề Trọng Khải đè xuống nút đóng cửa, lạnh lùng ném ra một câu.

      - Tề Trọng Khải, là tên khốn kiếp! - Ngải Điềm dùng sức đấm vào bộ ngực . Trời ạ, hình ảnh mới vừa rồi cực kỳ mất thể diện đấy! Lại còn bị giễu cợt là nam nữ đói khát!

      - Lại muốn kiện ? Vậy khốn kiếp chút, cũng quá có lỗi với chính mình rồi. - Tề Trọng Khải đỡ đôi tay lên, đè thân thể vào tường thang máy, bóng dáng mập mờ chồng chất mập mờ.

      - Buông tôi ra! Tôi chán ghét ! Tôi muốn nhìn thấy . - Ngải Điềm quay mặt , môi Tề Trọng Khải rơi vào má , giọng nói quyết liệt của làm trái tim hung hăng đau đớn.

      Từ đáy lòng Tề Trọng Khải khẽ nguyền rủa mình, ra cũng biết để vào Tập đoàn "Nguyệt Hoa" làm việc, muốn hướng thổ lộ chân tình bắt đầu hé mở, nhưng thủy chung tìm được thời cơ thích hợp, liền đè lòng xuống, nghĩ đến bị trực tiếp bắt gặp, hoàn toàn nằm ngoài tầm tay của .

      - Điềm Điềm, bảo bối, em tỉnh táo nghe giải thích. – nóng nảy, tâm hốt hoảng, chưa bao giờ có cảm giác lo sợ như bây giờ.

      che lỗ tai mình lại, nghiêng đầu nhìn , ánh mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm cửa thang máy khép chặt, quyết định tránh xa câu trả lời của .

      bất đắc dĩ, tâm vừa vội, mặc kệ có nghe hay , vẫn là tiếp tục :

      - phải thừa nhận, mới bắt đầu cảm thấy em rất thú vị, do đó quyết định giả trang làm bạn trai giả của em, nhưng sau chuyến du lịch đó, đối với em là vô cùng nghiêm túc.

      mới tin! Ký hợp đồng như thế, sau đó vẫn có thể thẳng thắn nói rõ mọi chuyện với , nhưng có, hơn nữa còn tiếp tục giấu giếm, quả thực rất đáng ghét, rất xấu xa!

      - Điềm Điềm, nếu như mà chỉ muốn vui chơi với em, lừa gạt , vậy tại rất cần phải giải thích với em, điểm này em cũng nên nghĩ qua chứ?

      Ngải Điềm nóng giận, từ nào nghe lọt vào tai, hốc mắt nóng lên, nước mắt tràn ra, cắn môi để cho mình khóc thành tiếng.

      Thấy thái độ của chút mềm hoá, tâm Tề Trọng Khải càng sợ hơn, giọng nói có phần gấp gáp:

      - phải , gặp lại em bởi vì em biết thân phận của , coi là người được phụ nữ bao nuôi từ nhỏ, nhưng vẫn tận tâm suy tính cho , rất cảm động, bởi vì chưa từng có phụ nữ nào lại đem và Tập đoàn Nguyệt Hoa tách ra, trong mắt cũng mọi người, vĩnh viễn bị đặt ngang bằng với tiền bạc và ̣a vị, loại cảm giác đó làm rất chán ghét, em có hiểu ?

      Ánh mắt của nhanh chóng chói lọi, vẻ mặt bướng bỉnh mềm hóa một chút, hàm răng cắn môi dưới cũng từ từ buông ra.

      Thấy thế, lại :

      - Nhìn em thật lòng tốt với , bởi vì nghề nghiệp giả của mà xem thường, ngược lại cảm thấy càng thương , cùng với em thể đến những nơi cao cấp, rất uất ức, cũng càng khẳng định tự mình sẽ tiếp tục cùng em sánh bước. nghĩ cứ thế lừa gạt em, lúc em khóc bởi vì phỏng vấn thất bại, tâm tình như đưa đám liền quyết ̣nh muốn tìm một cơ hội thích lý để giải thích mọi chuyện với em.

      Cuối cùng cũng chịu quay mặt lại, nhìn thẳng vào hai mắt thành khẩn của

      - Cho nên, là vận dụng quyền lực tổng giám đốc, để cho em thuận lợi vào tập đoàn Nguyệt Hoa?

      , cam chịu.

      cười khổ.

      - ra là như vậy, khó trách em trúng tuyển. Tề Trọng Khải, chuyện này khiến cười đã ?, ràng là quy định thể vào bằng cửa sau, thế mà lại phạm quy giúp em vào đây, làm như vậy cùng biển thủ có cái gì khác biệt?

      - Chỉ cần em vui vẻ, tuân nguyên tắc của chính mình cũng có gì làm được – lau nước mắt gương mặt tái nhợt của , sự sợ hãi sẽ mất càng kéo dài.

      - Nhưng em vui. – có phủi tay của , ánh mắt lại như nhìn một người xa lạ.

      - Điềm Điềm….

      - Chia tay thôi. – nhìn thẳng vào , ánh mắt kiên ̣nh.

      - đồng ý - kìm chế được nỗi nòng lòng, nên gầm , hai cánh tay đem ôm thật chặt.

      - là Tổng giám đốc tập đoàn Nguyệt Hoa, thích hợp cùng gái đường phố như em ở chung một chỗ – dùng giọng đùa cợt mà .

      - Ngải Tiểu Điềm, có phải em nói lẫy , em phải là lòng muốn chia tay. - Lửa giận trong bùng phát, hai mắt nguýt lên nhìn .

      - đúng, em thật lòng cho là nên như thế. – trốn khỏi nụ hôn của , ánh mắt ôn hoà, giống như thẩn thờ, giống như trong miệng bàn bạc chuyện của người khác, có quan hệ gì với .

      - chia tay, tuyệt đối chia tay. – tức giận nhắc lại lập trường của mình.

      - Buông em ra, nếu em bảo đảm hoàn toàn biến mất, bao giờ để cho tìm ra em nữa. - lạnh lùng .

      Tề Trọng Khải nghe vậy toàn thân cứng đờ, thể làm gì khác hơn là buông tay, từ nay về sau, đứng xa ngắm nhìn.

      Ngải Điềm theo như bị cúp điện, sắc mặt trắng bệch tự mình ra ngoài, bước chân quá mức cứng ngắc như chỉ chạy sẽ ngã xuống. Tề Trọng Khải muốn giữ lại, nhưng chỉ có thể đứng nghiêm trong thang máy, trơ mắt nhìn qua một thang máy khác, từ trước biến mất khỏi tầm mắt .

      Rời khỏi tập đoàn "Nguyệt Hoa", Ngải Điềm bỏ quên cả áo khoác và túi xách lại văn phòng, trong túi chỉ còn lại tờ một trăm ngàn và vài tiền xu lẻ.

      lên xe buýt, tới công viên nhỏ, ngồi ở băng ghế dài, kinh ngạc nhìn công viên quen thuộc này.

      Mặc dù là qua mùa xuân, nhiệt độ vẫn quá lạnh, gió đông thổi qua ống tay áo, lạnh đến thân thể co rút, dồn sức khẽ run rẩy, xoa xoa hai bàn tay đông cứng, ngừng hà hơi.

      Nâng ánh mắt mông lung lên, như trở về đêm giáng sinh hôm ấy, tới công viên này tìm , dừng lại, duỗi tay hướng về phía , hình ảnh kia thủy chung sâu đến chấn thương, lau , lau hết.

      Tình duyên với đàn ông của rất kém cỏi, vất vả mới tìm được một người bạn trai, cũng bắt cá hai tay hay lừa tiền, thế nhưng nay tiếp tục làm trò cười cho đám bạn ngày xưa.

      Tề Trọng Khải là người đàn ông đầu tiên ảnh hưởng đến cuộc sống của .

      Cho là bị phụ nữ khác bao nuôi, đáy lòng rối rắm lâu, phiền não lâu, ngờ tất cả đều là diễn trò.

      để cho có cảm giác mình như đứa ngốc. . . . . . Cảm giác tệ hết biết rồi, biết chuỗi ngày chung sống của hai người ra sao nữa, rốt cuộc cái gì là , cái gì là giả, nên tin lời nói của ?

      Ngải Điềm như đưa đám vùi mặt vào lòng bàn tay, sụt sùi đùi mình, tâm là hàng loạt đau nhói, hốc mắt nóng lên, nước mắt có tiền đồ chảy xuống.

      Tâm tình thiện lương của bị loạn, đầu là đau, cả trái tim cũng như muốn nổ tung —— nhưng lại còn nghĩ tới người đàn ông kia!

      Trời ạ, nhất định là điên rồi!

      Ngải Điềm lắc lắc đầu, nước mắt rơi xuống mu bàn tay, trong miệng lẩm bẩm kêu tên , thể nhớ , cần cùng sống chung, giống như tụng niệm bài thần chú nào đó để có thể tự mình lãng quên, nhưng ngược lại nó khiến càng nhớ thêm.

      cần . . . . . . thể nhớ . . . . . . cần nhớ . . . . . .

      Tề Trọng Khải ngồi xe, thông qua cửa sổ xe, nhìn bóng dáng gầy yếu băng ghế dài trong công viên, lòng như bị lửa Phật thiêu đốt, đầu ngón tay trở nên trắng bệch.

      tức giận và căm phẫn, đại khái có thể tìm hả giận, tại sao muốn một mình ngồi ở công viên? lạnh như thế, lòng lại như bị dao cắt.

      Nhìn ngẩng đầu lau nước mắt, gương mặt đỏ lên vì lạnh cũng tính toán đứng dậy rời , Tề Trọng Khải thể tiếp tục chịu đựng, đẩy cửa xe ra bước nhanh vào công viên.

      - Em nhất định phải ngược đãi mình như vậy mới vui mừng?

      Ngải Điềm ngẩn ra, đôi mắt đẫm lệ nhìn người đàn ông bỗng dưng xuất hiện, tâm đau xót, nước mắt lại bắt đầu tràn lan.

      - cần lo lắng cho tôi, tránh ra! Tôi muốn gặp lại .

      Tề Trọng Khải đem từ ghế dài kéo lên, để ý đến vừa đánh vừa đá, giống như chỉ khẽ công kích, hai cánh tay vòng qua ôm vào trong ngực mình, nữa kéo chiếc áo khoác đen làm bằng lông cừu ra, khoác người .

      - Em đánh , mắng cũng OK, nhưng cần ngồi nói mát – thương dứt ôm vào lòng.

      - Chúng ta chia tay rồi! có tư cách trông nom tôi.

      - có đồng ý chia tay.

      - chết ! Tên lường gạt! Đại Phôi Đản! Ồ ồ ồ. . . . . . lừa tôi thê thảm. . . . . . coi tôi là món đồ chơi hả? Tự nhiên bị đùa bỡn, tôi đúng là ngu ngốc. . . . . . cùng những người đó hợp thành . . . . . . Muốn nhìn tôi xấu hổ, lấy tôi thành trò cười sao – ở trong lòng xuất ra dòng lệ lạnh giá, khóc đến mắt mở ra được, nước mắt chảy vào trong miệng, vừa đắng vừa mặn.

      ôm chặt , chặt đến thể chặt hơn nữa, gương mặt tuấn tú tràn đầy áy náy, sau đó ở bên tai nói biết bao nhiêu lần xin lỗi.

      - Điềm Điềm, xin lỗi. . . . . . xin lỗi. . . . . .

      biết khóc bao lâu, mới nằm trong ngực , ý thức hôn mê, đôi mắt sưng đỏ như hai trái cà pháo, nước mắt an tĩnh chảy xuống, cả thân thể nóng bỏng như lửa đốt.

      Đợi đến khi Tề Trọng Khải phát ra là nóng sốt, ý thức mơ hồ , trong miệng lẩm bẩm mê sảng, ôm lên xe, chạy thẳng đến một bệnh viên cao cấp.

      Hai ngày trước, vẫn mình choáng váng đầu, còn có chút nghẹt mũi, hình như là bị cảm, mới vừa rồi ngồi giữa gió đông, khó trách càng sốt cao.

      Sau khi bác sĩ khám xong, khóc chịu châm cứu, Tề Trọng Khải bó tay với , thể làm gì khác hơn là mang về nhà. Xuống xe, ôm vào trong nhà, vẫn đẩy ra, la hét phải về nhà mình, chịu, dám ôm vào giữa phòng, thay cởi ra quần áo, trói buộc nằm lên giường.

      - Lạnh quá. . . . . . Ô ô. . . . . . - Bởi vì sốt cao, ý thức của nửa tỉnh táo nửa hôn mê, một nhiệt độ lạnh truyền đến.

      cởi tay áo cuối cùng ra, lấy khăn lông nóng tới, thay lau chùi thân thể, xử lý tốt xong lại bắt uống thuốc, kết quả dạ dày trống bởi vì chịu nổi gượng gạo, tự nhiên phun xuống đất.

      có buồn bã, có la hét, lấy khăn ra lau dọn tất cả, sau đó gọi điện thoại bảo quản gia đến đây một chuyến.

      Quản gia tới, giúp hầm cháo, chuẩn bị bữa tối đơn giản xong liền rời , còn dư lại giao cho .

      Ôm lấy Ngải Điềm ý thức mơ hồ, Tề Trọng Khải dụ dỗ , tự mình đút ăn cháo nóng, sau đó lại dụ dỗ uống thuốc.

      Giày vò nhau cả buổi tối, cho đến nửa đêm hết sốt, mờ mịt ngủ, mới thở phào nhõm, ngồi ở mép giường, nắm lấy đôi tay nhỏ bé và lạnh lẽo của , nghỉ ngơi một chút.

      biết ngủ bao lâu, Ngải Điềm chợt bị ác mộng làm thức tỉnh, đôi mắt sưng đỏ liền truyền đến một trận đau đớn, mới nhớ đến tình cảnh cách đây lâu mình ngồi ở công viên khóc đến thê thảm, dĩ nhiên cũng nhớ nguyên nhân mình khóc rống, trái tim lập tức co thắt đau đớn.

      Nhưng, khi xoay mặt lại, nhìn thấy Tề Trọng Khải tựa vào mép giường, đưa mắt về phía , dưới mí mắt có vết thâm quầng nhạt, tóc cũng tán loạn rồi, xem ra có chút nhếch nhác, mà tay phải của vẫn nắm chặt tay , mặc dù ngủ cũng còn buông ra, nắm thật chặt, chặt.

      khắc kia, lòng của chấn động mãnh liệt, mắt chua xót, phiếm lệ kích động.

      nhàng chuyển mình, muốn đem tay trái thu lại, nhưng vẫn kinh động đến , lập tức tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền dùng tay đặt lên trán kiểm tra nhiệt độ.

      Xác nhận nhiệt độ cơ thể khôi phục bình thường, mới buông lỏng đầu vai.

      - Cám ơn trời đất, cuối cùng cơn sốt cũng qua rồi.

      Nghe được những lời này của , cả trái tim cũng chua, lo lắng cho , vì chăm sóc , mà đem mình trở thành nhếch nhác như thế.

      Trong lúc bất chợt, trong lòng xông lên một ̃ áy náy, cảm thấy cáu kỉnh lúc trước là trẻ con. . . . . .

      Nhìn đôi mắt sưng đỏ của ngân ngấn nước mắt, trái tim Tề Trọng Khải co rụt lại, khẽ nâng gương mặt lên, lo lắng hỏi:

      - Còn thoải mái? dẫn em đến bệnh viện chích có được hay ? biết em sợ chích, nhưng chích mới nhanh, nghe lời của , hả?

      lắc đầu cái, giọng cứng nhắc:

      - Thân thể tốt hơn nhiều. . . . . . cần chích. tại mấy giờ rồi? ăn cơm chưa? Công ty thì sao? Tổng giám đốc lại dám bỏ việc sao?

      Nhìn ra tâm tình nghĩ đông nghĩ tây của , thở phào nhõm, khỏi đem lo lắng trong lòng buông xuống, cùng với trò chuyện, giọng dịu dàng giống như trộn lẫn mật ngọt.

      - rất khỏe mạnh, đói bụng chút chết đâu. Công ty nếu như ít một người làm mà hoạt động được, những kẻ kia đã bị sớm cho nghỉ việc rồi, yên tâm, người phía dưới rất biết làm việc.

      - vẫn. . . . . . Ở bên cạnh chăm sóc em? – yên tâm, bắt đầu hỏi chuyện khác.

      - Quản gia tới, giúp nấu cháo. - rất thành thực, có giành công.

      - Hình như mới vừa rồi em ói phải ? – lúng túng nháy mắt mấy cái, trong đầu thoáng qua đoạn phim ngắn.

      - dọn dẹp rồi, có việc gì. – Mặt nâng lên một tia cười.

      có việc gì, nhưng trong trong trí nhớ của phải là có chuyện gì, nhớ ói rất thảm, bởi vì khi đó rất tức giận, cầm khăn bông giúp lau cơ thể, còn ác liệt đẩy mặt của ra.

      Trời ạ. . . . . . rất quá đáng! Người đàn ông này là vì thật sự, quan tâm , thời điểm phát sốt ngủ mê man, đâu luôn bên cạnh chăm sóc .

      - Xảy ra chuyện gì? Có phải nơi nào thoải mái ? - Thấy lại khóc, khẩn trương đến gần chết, ngón tay êm ái giúp lau những viên trân châu.

      - có. . . . . . Chỉ là em chợt phát , em . - hít chóp mũi một cái, đôi tay từ trong mềm vươn ra, vòng qua tấm lưng vững chãi của .

      Đầu tiên hơi sững sờ, dòng máu nóng bỏng xông lên đầu, ngực cũng ấm lên.

      - phải em giận sao?

      - Tức, rất giận. Nhưng vẫn rất thích , ai giống như vậy, khi em ngã bệnh, luôn bên cạnh chăm sóc em... (). Em tức giận, nhưng vẫn là . . . . . . Có lẽ cũng là bởi vì quá , cho nên khi hiểu rõ chân tướng mới tức giận như thế. - Nếu đổi lại là người bình thường, khi biết được sự thật có thể sớm vui mừng còn nhảy múa rồi, nhưng lại chịu nổi cảnh người mình lừa gạt mình, mới giận đến nóng sốt ngã bệnh.

      Đúng rồi, cũng bởi vì , cho nên mới cách nào cho phép lừa dối .

      Có lẽ vì nguyên nhân ngã bệnh, nên đầu óc choáng váng, nằm mơ gặp rất nhiều ác mộng, những thứ ác mộng kia có điểm chung chính là xoay người tránh mặt , cách nào nhịn được nỗi đau như thế. . . . . .

      Trong một khắc con người ta yếu ớt nhất, mới có thể thấy tim của mình, nhận ngươi nào là người mình nhất.

      kích động hôn lên má , đôi mắt trở nên sưng đỏ, gương mặt tuấn tú tràn ra nụ cười thiên sứ.

      - Điềm Điềm, cám ơn em. Còn nữa, cũng em, sẽ ai hơn em, cho nên tuyệt đối đồng ý chia tay, em nên nhanh chóng từ bỏ cái ý nghĩ đó .

      cười cười, gật đầu đồng ý, đôi môi tái nhợt bị hôn nên trở thành một đóa Tường Vi diễm lệ, mê đôi môi xinh đẹp và hấp dẫn của , nội tâm của đơn thuần chỉ mang sắc hồng của tình và sắc vàng của ánh mặt trời, tựa như dòng mạch nóng, nhìn thẳng vào đôi mắt , hai người đưa mắt nhìn nhau cười, ngôn ngữ ngược lại chỉ là phụ trợ.

      khí tĩnh mịch trong phút giây, tâm bắt đầu động đẩy, hơi thở của thể trở lại bình thường, trong đầu chợt thoáng qua loại ý niệm mãnh liệt. đưa bàn tay vào dưới gối, rút ra cái gì đó rồi kéo bàn tay của ra, đưa đôi mắt mê hoặc nhìn xuống, chợt nhìn thấy đồng xu ước nguyện được đặt vào tay .

      - muốn ước nguyện. - mỉm cười đưa mắt nhìn , nhiệt độ trong mắt đủ để hòa tan tất cả mọi thứ đời.

      - Được – cũng mỉm cười.

      - hi vọng, có một ước nguyện vô cùng trẻ con là được bên em cả đời. Chớ hoài nghi, đúng là cầu hôn em.

      ngơ ngẩn, niềm hạnh phúc trong nháy mắt khiến ngực đập nhanh, môi nở ra nụ cười viên mãn.

      - Em nháy mắt rồi, biểu hiện là em đồng ý – nắm chặt tay cầm đồng xu ước nguyện của , ôm trọn lòng bàn tay ấy, đặt lên môi một nụ hôn.

      - Em nguyện ý. – chống tay lên, tựa đầu vào vai , đôi mắt đẫm lệ mông lung nói lời hẹn ước, sau đó trong lúc vẫn còn hôn môi mình, lại lần nữa để nụ cười má lúm đồng tiền hiện ra.

      may mắn có gương mặt xinh đẹp, có tiền bạc kinh người, trong bóp da rút ra còn vài tờ tiền lớn; nhưng rất may mắn, lại tìm được một người đàn ông miệng lưỡi xấu xa, nhưng là cực phẩm số lượng có hạn. . . . . . Ừ, bồi thường, kiếm, vừa vặn gặp nhau.
      sanone2112 thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :