1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người đàn ông kiên cường - Đồng Y (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 9 (2):

      “Trời ạ, người đàn ông này quá đáng, ta phải xinh lỗi vợ mình chứ.” Ngải Dĩ Ưu thể tin nổi có người đàn ông ghê tởm như vậy. “Nhưng công chúa cũng thể vì người đàn ông đó mà làm tổn thương đến đứa con của mình.”

      “Đúng vậy, cuối cùng hoàng tử và công chúa như người lạ, nhưng vì bọn họ là hoàng tử và công chúa cao quý nên trưởng bối cho phép bọn họ ly hôn…”

      Bọn họ cứ như vậy trải qua nhưng ngày tháng buồn bã, cũng để mắt đến con của bọn họ, cứ để mặc cho tiểu vương tử tự sinh tự diệt, hoàng tử ở bên ngoài chơi , công chúa cũng ở bên ngoài chơi trai, mặc dù tiểu vương tử có tình thương của người vú nuôi nhưng muốn được mẹ ruột thương là thiên tính, coi như bị trách cứ la mắng vô số lần, nhưng tiểu vương tử vẫn muốn được mẹ thương.

      Nhưng mỗi lần gặp mặt, tiểu vương tử phải nghe những lời trách mắng thế giới này có nhiều thứ đen tối thể tin của mẹ mình, đặc biệt là tình , ngay cả cha của tiểu vương tử cũng bị hình dung là người xấu suốt ngày ở bên ngoài chơi , những người phụ nữ tươi cười đến dịu dàng xấu xa đến cỡ nào.

      đứa bé mới bốn, năm tuổi đầu cái gì cũng biết, cái đầu nho cứ như vậy mà hấp thu hết những lời của mẹ mình.

      Cứ như vậy mà hôn nhân giữa hoàng tử và công chúa vẫn tiếp tục, cho đến ngày, công chúa và người tình hẹn nhau, khi xe chạy qua khúc cua quẹo vì tốc độ quá nhanh thắng kịp nên lao ra ngoài đường núi, hàng rào ngăn được tốc độ xe nên công chúa và người tình cứ như vậy mà ngã chết dưới vách núi.

      “Vậy tiểu vương tử đâu, chắc nó đau lòng lắm!”

      “Đúng vậy, năm đó cậu ấy mới sáu tuổi, xem như công chúa cũng làm tròn trách nhiệm của người mẹ, thậm chí còn trách mắng làm tổn thương cậu ấy, nhưng đối với tiểu vương tử mà bà ấy vẫn là mẹ mình.”

      Sau đó, tiểu vương tử dần dần hề cười nữa, mới đầu mọi người cho là vì mất mẹ đả kích quá lớn nên mới thành như vậy, cho nên cũng xem trọng, ngay cả cha cậu ấy cũng cho là phải chuyện lớn, đến khi cậu ấy từ từ trưởng thành, vẻ mặt càng trở nên lạnh lẽo, vô tình.

      “Mẹ, có phải mẹ sợ con của con cũng trở thành như vậy, cho nên mới ra chuyện cũ đau lòng như vậy với con?”

      “Dĩ Ưu, tiểu vương tử đó rất đáng thương đúng ?” Ngải mẫu trìu mến vuốt tóc con .

      “Dạ, nhưng mẹ yên tâm, con để con con biến thành như vậy.”

      “Mẹ tin con, vì con lớn lên trong tình thương, cho nên...” Bà dừng chút, ra kinh người. “Thiên Dương cũng cần con giúp nó tìm về tình mất từ lâu.” Bả tin tưởng, trong giọng thổ lộ tình cảm của con , cần thời gian quá lâu có thể làm được.

      "Mẹ?" Đây là ý gì? Có liên quan gì đến Thiên Dương?

      "Thiên Dương chính là đứa bé đáng thương đó, cho nên nó tin tình , đối với người khác luôn là lạnh lẽo."

      "Cái gì?" Tiểu Vương Tử là. . . . . . Thiên Dương? !

      “Lúc ba con đến tìm ông thông gia, ông ấy liền chuyện này cho ba con biết, hơn nữa ông thông gia cho là con lớn lên đơn thuần lại đáng rất thích hợp với Thiên Dương.” Bà thở dài hơi, đối với tuổi thơ bi thảm đó cũng đau lòng theo. “Sau khi mẹ biết chuyện đó, mới đầu rất phản đối, bởi vì nếu như con thay đổi được nó con phải sống cả đời với người đàn ông vô tình, lạnh lùng như vậy.”

      “Nhưng...” Ngải Dĩ Ưu vẫn thể tiêu hóa nổi này.

      Cho nên Thiên Dương biến thành như bây giờ đều là người mẹ qua đời của tạo ra sao?

      Tại sao mẹ có thể vô tình như vậy, lại ích kỷ làm tổn thương máu mủ của mình?

      Thiên Dương..... đáng thương!

      “Nhưng ba con thuyết phục mẹ, ông ấy mặc dù Thiên Dương lạnh mạc, nhưng vẫn là người đàn ông tốt, ba con điều tra cuộc sống riêng tư của nó, có chút phong lưu giống ba nó.” Bà dám nhìn Dĩ Ưu, dù sao cũng là vì bảo vệ , hơn nữa cũng chọn thủ đoạn quấy nhiễu theo đuổi hạnh phúc. “Đối với chúng ta mà , so với người ở bên ngoài lời thương phải nhận được tình cảm tổn thương và lừa gạt người biết chữ lại có thể chăm sóc tốt cho con tốt hơn nhiều.”

      “Nhưng con cũng cần người con.” biết tình thương của ba mẹ đối với nhiều như thế nào, nhưng vẫn khát vọng có được tình .

      xin lỗi, đều là tại ba mẹ bảo vệ con quá mức, cũng quá sợ con bị tổn thương nên bắt con lấy người con.” Vành mắt Ngải mẫu hồng hồng, sợ con oán hận bọn họ.

      Khó trách, tất cả cũng vì muốn tốt cho .

      “Mẹ, nên như vậy, ra con sớm biết dụng ý của hai người khi buộc con kết hôn, lần thứ hai xem mắt Khánh Khánh với con, cho nên sau đó con mới đồng ý cùng Thiên Dương kết hôn.” sờ sờ mặt mẹ, cười khổ.

      Được ba mẹ cưng chiều quá độ hoàn toàn phải chịu bất kì tổn thương nào với người từ biết thế nào là tình thương của mẹ, hơn nữa lớn lên ở hai hoàn cảnh khác nhau, ngờ lại trở thành vợ chồng, nên vận mệnh trêu đùa hay là trời cao cố ý an bài đây?

      Gần tối, trong phòng khách Ngải gia, người đàn ông có vẻ mặt lạnh lùng lại tiều tụy ngồi ghế sofa bằng da màu cà phê.

      Mặc dù trong lòng rất lo lắng, nhưng sớm thành thói quen để cho ý nghĩ trong lòng biểu lên khuôn mặt , thái độ cứ hờ hững như vậy.

      Mặc dù muốn cha vợ đồng ý cho bọn họ ly hôn, để Dĩ Ưu và Tống Khánh Chân ở bên nhau, nhưng từ bọn họ nâng Dĩ Ưu lòng bàn tay để thương, khó đảm bảo đồng ý cầu ly hôn của .

      “Sao cậu lại có ý nghĩ đáng sợ như thế, cư nhiên lại vu oan cho con bảo bối của tôi!” Ngải phụ vừa biết chân tướng liền giận đến tím cả mặt, thể tin lại có chuyện buồn cười như vậy.

      tin tưởng con bảo bối của ông lại còn muốn ông tha thứ, cũng bởi vì ông biết quá khứ của sao?

      Coi như Dĩ Ưu đồng ý tha thứ cho , ông cũng muốn thừa dịp dạy dỗ tên tiểu tử biết sống chết này chút, để sau này dám làm ra chuyện khốn kiếp như vậy.

      “Chúng con luôn dùng biện pháp tránh thai.” Tiền Thiên Dương nhàn nhạt câu, annh muốn giải thích gì trước mặt Ngải phụ, chỉ đơn giản là ra .

      Theo lý thuyết, bọn họ nên cảm kích , bởi vì đồng ý tiếp nhận đứa bé phải của Tiền gia, càng ly hôn khiến hai nhà mất thể diện, đồng ý nhượng bộ rồi, cho nên cho là mình nên dừng bước trước mặt Ngải phụ.

      “Làm sao con hồ đồ như vậy, có phải đứa bé là của con hay chỉ cần đợi mấy tuần sau xét nghiệm DNA là biết ngay thôi mà, con còn ra mấy lời như vậy? Đâu phải ngừa thai là biện pháp an toàn 100%.” Ngải mẫu cau mày, Thiên Dương lại mang dáng vẻ sao cả? phải cậu ta vì Dĩ Ưu mà buổi sáng còn say khướt ở trong công ty sao?

      “Con biết Dĩ Ưu với hai người như thế nào, nhưng chúng con vẫn luôn có biện pháp ngừa thai là , mấy ngày nay Dĩ Ưu luôn ở chung với Tống Khánh Chân là , bị người khác nghe thấy cuộc chuyện buồn cười của bọn họ cũng là , nhưng con tuyệt đối ly hôn, ấy muốn giữ lại đứa bé con cũng có thể tiếp nhận.”

      “Cậu bị đần à? như thế là sao?” Để vợ mình giữ lại con của người khác? Đầu của tiểu tử này chính là quá con bảo bối của ông rồi, Ngải phụ nghe được tức giận cũng bộc pháp ra ngoài. “Nếu đứa bé trong bụng Dĩ Ưu phải là của cậu, chúng tôi tuyệt đối cần cậu chịu trách nhiệm….”

      “Con rồi con muốn ly hôn!” Tiền Thiên Dương cứng rắn cắt đứt lời của cha vợ, chút nào phát bộ dạng nóng nảy mặt mình.

      Vợ chồng Ngải thị nhìn nhau, vui mừng trong lòng.

      Đứa này rốt cuộc cũng hiểu được thế nào là rồi, chỉ là chính nhận ra thôi…

      “Tóm lại Dĩ Ưu chắc chắn làm gì sai, mà sao cậu lại nghi ngờ Dĩ Ưu và Khánh Chân? Cậu ràng biết Khánh Chân thích…” Đàn ông nha.

      “Lúc đầu con ũng nghi ngờ để bọn họ lui tới với nhau, nhưng cái thai của Dĩ Ưu là , hơn nữa Tống Khánh Chân chịu trách nhiệm với đứa trong bụng của Dĩ Ưu, còn muốn Dĩ Ưu ly hôn với con nhanh chút để cùng cậu ta.....” Lời còn chưa hết, Ngải Dĩ Ưu đột nhiên xuất cắt đứt.

      “Sao lại biết những chuyện này? Chẳng lẽ phái người theo dõi em?” vẫn núp ở cầu thang nghe lén, vừa nghe đến đoạn này, nhịn được liền vọt ra.

      “Dĩ Ưu!” Đứa này lại nghe lời chạy ra ngoài.

      “Là Nhan luật sư tận mắt thấy, chính tai nghe được.” Tiền Thiên Dương' vừa xoay qua liền thấy đôi mắt sưng đỏ của .

      ..... khóc sao?

      cứ như vậy tin lời của đó?” Vốn muốn chuyện đàng hoàng với , nhưng vừa nghe nhắc đến người phụ nữ kia, tức giận rống lên.

      “Em mang thai.” Hình như có chút tiều tụy.

      “Vậy em cũng có thể có quan hệ mập mờ với ta.” vừa nghĩ đến chuyện ở nhà hàng, liền nhịn được giận dữ lên án.

      “Dĩ Ưu, con bậy gì đó?” Ngải mẫu kinh ngạc hỏi, thế nào mà sóng trước chưa dứt sóng sau lại đến thế?

      “Con bậy, bọn họn cùng nhau ăn cơm trong nhà hàng của khách sạn, là chính miệng Nhan luật sư , ấy cũng ở chỗ đó, ấy cũng có phản bác.” đau lòng cắn môi dưới.

      “Thiên Dương, đây là sao?” Ngải mẫu chất vấn con rể, kia là người bị người khác đồn là phá hư hôn nhân của hai đứa nó sao?

      “Con thừa nhận có cùng ta, nhưng trước khi kết hôn.” thản nhiên nhìn Ngải phụ cái.” Con tin cha cũng biết chuyện này.” Ngụ ý là biết cha vợ từng điều tra .

      ra các người từng qua lại với nhau...” Ngải Dĩ Ưu trừng lớn mắt, thể tin được và Nhan luật sư xinh đẹp kia từng có thời gian nhau.

      “Đó là chuyện lúc trước, sau khi kết hôn với em, chưa từng có quan hệ với người phụ nữ khác.” kiên định và nghiêm túc nhìn .

      “Nhưng...” dời ánh mắt sang chỗ khác vì cách nào tiếp nhận ánh nhìn chăm chú của .

      “Em có nhớ có lần đến Đức công tác ? ta cũng cùng nhưng đường đến công ty của đối tác, ta lại bị đau dạ dày, cho nên mới kêu ta ăn cơm, uống thuốc, chỉ sợ làm trễ thời gian ký hợp đồng, lúc đó Tuấn Nam cũng ở trong phòng, em có thể tìm cậu ta chứng thực.” Ánh mắt ngày càng dịu dàng thành khẩn, từng câu từng chữ từ từ giải thích.

      muốn hiểu lầm , coi như phản bội , nhưng còn phải giữ bên cạnh cả đời, buông tay.

      “... ...” Ngải Dĩ Ưu bị ánh mắt dịu dàng của nhìn chăm chú.

      Cho nên và Nhan luật sư còn dây dưa gì nữa rồi!

      “Nhưng cậu cũng thể vì lời của ta, liền giảo định đứa bé phải là của cậu, cậu nghi ngờ đối với Dĩ Ưu mà là tổn thương nghiêm trọng, cậu có biết hay ?” Ngải phụ cau mày. Ông đúng là biết Nhan Như Mị, là bạn cuối cùng bên cạnh Tiền Thiên Dương.

      “Cho nên con kêu Tuấn Nam đến bệnh viện chứng thực, mà Dĩ Ưu có đến khoa phụ sản.” Con ngươi đen thẳm của dịu dàng nhìn vợ của mình. “Nếu như em muốn giữ lại đứa bé này để em giữ lại, nhưng còn chuyện ly hôn cách nào đồng ý.”

      đần sao? Tại sao phải nhường em mà muốn giữ lại đứa bé thừa nhận.” Ngải Dĩ Ưu vừa nghe, tất cả hoài nghi, khổ sở, uất ức đối với toàn bộ xông lên não.

      “.......Bởi vì em là vợ của .” Bởi vì em, cho nên muốn vì chuyện của đứa mà mất em.

      “Nhưng thừa nhận nó, sau này nó rất đáng thương.” Cái tên đại ngốc nghếch này, tại sao đầu óc cứ cứng ngắc vậy chứ, chẳng lẽ quên lần kia để cho ngủ sao, ngừng đòi hỏi?

      ....” Tay nắm chặt hai quả đấm, muốn ghen tỵ điên cuồng và khổ sở lên khuôn mặt, nhưng thể khống chế được, tại vẻ mặt của , chỉ khiến vợ chồng Ngải thị há hốc mồm, càng làm cho Ngải Dĩ Ưu muốn khóc lớn lên. “ thử tiếp nhận nó.”

      em đúng ?” nén lệ, đến trước mặt . “Cho nên mới đồng ý bao dung đứa bé này, có đúng ?”

      “....” Tiền Thiên Dương nhúc nhích, hoàn toàn ra lời.

      Đối với người cho tới bây giờ có được tình hoặc có được người mình , câu “ em” đơn giản rất khó để mở miệng thừa nhận.

      “Nhưng rất ngốc đó, biết ?” Nước mắt theo hốc mắt của Ngải Dĩ Ưu chậm rãi chảy xuống, thôi tức giận rống lên với : “Em với Khánh Khánh chỉ là chị em tốt, ấy chỉ là giải sầu cùng em mà thôi, hơn nữa quên rồi sao? Có lần cả tuần lễ có về nhà, vừa về nhà cho em ngủ... quên rồi sao?”

      nghi hoặc nhìn . Cho nên? Chẳng lẽ đêm hôm đó có sơ sót?

      , thể nào, thể nào quên, nhưng ngày đó, quả khát vọng rất nhiều lần, chẳng lẽ quên...?

      “Bác sĩ muốn năm tuần rồi.” mặt đầy nước mắt, cố ý tức giận cắn môi dưới, ngón trỏ dài chọc chọ vào lồng ngực của . “Năm tuần ư!”

      “......” Tiền Thiên Dương' kinh ngạc thốt nên lời.

      Ngải mẫu thấy khí giữa hai người, liền kéo Ngải phụ lên lầu.

      “Tôi....” Ông còn chưa giáo huấn tiểu tử này xong nha.

      thôi.” Ngải mẫu nhìn chằm chằm chồng mình. “ nhìn thấy hai đứa nó sao rồi sao?”

      Vấn đề còn lại cứ giao cho bọn trẻ xử lý .

      “Khánh Khánh trở về mới ba tuần, còn muốn vu oan em nữa ?” nũng nịu.

      “Là của ....” Tiền Thiên Dương ngờ chuyện biến thành như vậy, cư nhiên lại nghi ngờ máu mủ của mình. “ đúng là ngu mà!”

      “Đúng là của .” Ngải Dĩ Ưu dùng sức biến mất nước mắt, hùng hổ lớn.

      “Ông trời ơi... xin lỗi, xin lỗi, đúng...” ôm cổ vợ mình, trong miệng ngừng lời xin lỗi.

      “Bây giờ, tin tưởng em rồi à?” Ngải Dĩ Ưu bị gắt gao ôm lấy vui vẻ hỏi.

      xin lỗi”

      nghi ngờ nữa hả?” tin tưởng trong sạch của rồi à?

      xin lỗi.”

      “Đứa bé có thể thừa kế tập đoàn Kình Thiên rồi hả?” ghê tởm nhất á.

      “Dĩ Ưu…”Tiền Thiên Dương lúng túng buông ra.

      “Hả? xin lỗi sao?” chu đôi môi đỏ mọng.

      xin lỗi.” nhìn , nhìn vẻ mặt đáng của .

      “Được rồi.” Ngải Dĩ Ưu bướng bỉnh gật đầu hài lòng.

      tức giận? Vậy chúng ta về nhà !”

      “Ai muốn về nhà với ?” trợn to mắt. Khoảng thời gian này bị Khánh Khánh kéo chạy khắp nơi, nghe chỉ điểm của Khánh Khánh nhiều nên có chút tiến triển, biết có chút cơ hội phải đùa bỡn chút mới được.

      “Dĩ Ưu?” lo lắng nhìn .

      nghi ngờ em, khiến em rất đau lòng, cho nên phải chịu phạt.”

      “Phạt thế nào?” Lòng cam tâm tình nguyện, chỉ cần phải ly hôn, bất kỳ xử phạt nào đều chấp nhận.

      “Cách....” Lời mới ra miệng liền bị cắt ngang.

      “Đừng!” Lòng kinh sợ lần nữa ôm chặt , chui vào cổ cự tuyệt nghe câu tiếp theo. “ muốn ly hôn.”

      Ngải Dĩ Ưu bị ôm vào ngực, vui vẻ cười trộm, ho tiếng: “Khụ! Em muốn , cách ngày em sinh còn đến tám, chín tháng, khoảng thời gian này em muốn ở lại nhà mẹ.”

      “Tại sao?”

      “Nếu như có ngày bị gì lại vu oan đứa bé trong bụng em phải là của phải làm thế nào? Cho nên em nghĩ cách tốt nhất là chờ sau khi em sinh đứa bé ra rồi xét nghiệm DNA, chúng ta còn nghi ngờ gì nữa, em suy nghĩ chuyện chuyển về nhà.” ra mang thai 16 tuần có thể xét nghiệm rồi, như vậy để có thể thuần túy trừng phạt .

      nghi ngờ cho nên về nhà với !”

      tự tính , hai hàng nước mắt của em phải tính thế nào đây?”

      “Dĩ Ưu...” Tiền Thiên Dương' cầu xin tha thứ, nước mắt phải bồi thường thế nào đây?
      Muốn em về nhà cũng được.” Mặt mong đợi nhìn . “ cho em biết, em ?”

      “À?” ngây ngẩn cả người, nghĩ hỏi thẳng như vậy.

      "Hả? Cái gì? em chút nào ?" muốn nghe chính miệng .

      ôm chặt thiên sứ mà ông trời ban cho , trong lòng ngừng reo hò tiếng , nhưng miệng làm sao lại ra được.

      " , có ?" Vì động tác trực tiếp của nên nụ cười mặt Ngải Dĩ Ưu càng đậm, vết thương trong lòng cũng dần dần khép lại. " , em về nhà với đâu!"

      ". . . . . ." Trong lòng sớm kêu mấy ngàn mấy vạn lần rồi, nhưng có cách ra khỏi miệng. . . . . .

      Làm sao nhìn thấu lòng của người đàn ông ngu ngốc này chứ? Lúc ôm chặt lấy biết, nhưng vẫn muốn nghe ra

      Nếu cùng về nhà đâu!

      Hồi cuối

      Sân bay Quốc tế Đào Viên.

      “Khánh Khánh, lần sau khi nào về?” Gương mặt Ngải Dĩ Ưu khả ái nâng cao cái bụng chưa đến bốn tháng, tay chống nạnh ra dáng bà bầu, mà bên cạnh còn có Tiền Thiên Dương nóng lòng đứng hộ vợ.

      nghe nè 4020, em phải là mới mang thai hơn ba tháng sao?” Tống Khánh Chân ghê gớm mắt trợn trắng, có cần khoa trương thế ?

      “Đúng vậy, thế nào? Chẳng lẽ lúc em sinh trở về với em sao?”

      “Trở về? gửi quà tặng em cũng như nhau mà, vé máy bay cũng rất đắt nha.”

      “Ngại tiền vé máy bay đắt? Em là chị em tốt của nha.” Ngải Dĩ Ưu tuân theo kháng nghị.

      “Nếu tôi giúp cậu.” Mặc dù Tiền Thiên Dương rất muốn nhìn thấy ta, nhưng ta là bạn tốt của bà xã , coi như thoải mái cũng có cách diệt.

      “Cảm ơn, cần.” Mặc dù tha thứ hiểu lầm ngu ngốc của ta và 4020, nhưng khi thấy nụ cười vui vẻ, tràn đầy hạnh phúc của 4020, cũng tha thứ cho ta chút. “Bản thân tôi cũng rất giàu.”

      “Khánh Khánh, quay lại nhìn em sao?” có chút khó chịu nhìn . Khoảng thời gian trước kia có làm bạn, ít nhất cũng sống quá vô vọng, còn dạy rất nhiều tuyệt chiêu khống chế chồng.

      “Ừ hửm, người ta cũng rất nhớ Honey của người ta nha, lần này trở về ba tháng để cậu ta khó chịu chút, lần sau khi trở về dẫn cậu ta cùng về.” thề.

      “Cái đó, nhất định rất lâu……” Người nhà Khánh Khánh vô cùng bài xích giới tính thực của , để cho quang minh chính đại dẫn người về ra mắt gia đình, biết phải chờ đến năm thứ mấy.

      “Chậc, nha đầu hư, thể lời tốt lành tí hả?” Căn bản là nguyền rủa mà.

      “Được rồi, được rồi, hy vọng tới lúc em sinh, có thể dẫn Eric cùng trở về.”

      đến đây, cũng nên về nhà , muốn ở nhà mẹ vợ đóng đô bao lâu nữa?” nhịn được châm chọc chồng , hơn nữa sau khi biết những bi thảm Tiền Thiên Dương trải qua, mặc dù vẫn thể triệt tiêu ta khi bị hiểu lầm, bị vũ nhục a.

      “Cảm ơn cậu, Tống tiên sinh.” Tiền Thiên Dương vừa nghe, quét sạch bất mãn của người nào đó.

      “Bởi vì em nghe được đáp án em muốn chứ sao?” Ngải Dĩ Ưu tuân theo bĩu môi. Ai biểu người đàn ông bên cạnh dám ba chữ đáng kia chứ!

      … cũng rất muốn trở về bên cạnh , trở về nhà .

      “Tôi nghe này Tiền tiên sinh, chỉ là chữ thôi mà, rất khó phát sao? Có cần tôi dạy ?”

      Chỉ là câu em thôi mà!

      “……” Tiền Thiên Dương liếc nhìn về phía khác, dám nhìn bà xã và Tống Khánh Chân.

      “Đúng đó, ấy chịu .” Ngải Dĩ Ưu nâng lên nụ cười ác. “ thấy có thể ta đợi đứa trẻ ra đời để xét nghiệm….” Ba chữ ‘DNA’ cấm kỵ còn chưa ra, liền bị hung hăng ôm vào ngực.

      Tiền Thiên Dương vừa nghe muốn ra những câu đáng ghét kia, lập tức ôm chặt lấy bà xã bướng bỉnh.

      chịu nổi, tôi phải vào rồi, để ý đến hai người nữa.” Nhìn cảnh ân ái lần thứ N của bọn họ, lại nhớ đến Eric…

      “Khánh Khánh.” tránh khỏi vòng tay của , đột nhiên với Tống Khánh Chân: “ đường bình an, nhất định phải trở về đó.”

      “Đồ ngốc, sao lại trở về, Đài Loan cũng là nhà của mà.” Tống Khánh Chân cười, chẳng lẽ bị phát rồi? cho là tàng rất tốt mà.

      lo chuyện của người khác làm sao bị , em mãi mãi ủng hộ , đứng về phía , cho nên nhất định phải trở về đó, em và Hạnh Quyên chờ về.” Coi như Khánh Khánh , nhưng biết ba tháng này Khánh Khánh vì chuyện trở về Paris mà từ đầu đến cuối đều tranh chấp với người nhà ngừng nghỉ, cho nên ngày nào cũng chạy lại nhà mẹ .

      Cộng thêm bây giờ có người nhà đến tiễn, còn lộ vẻ khó chịu sao?

      “4020….” Tống Khánh Chân cảm động đến nổi mũi cũng đỏ lên. “ muốn ôm em.” Nhìn người đàn ông trước mặt .

      Vẻ mặt Tiền Thiên Dương rất khó coi, nhưng nhìn ánh mắt khẩn cầu của vợ mình, vẫn cưỡng lại được , bất đắc dĩ lui ra sau.

      “4020!” bổ nhào lên ôm .

      màn này khiến Tiền Thiên Dương run như cầy sấy, chỉ sợ ta làm tổn thương đứa bé trong bụng vợ của .

      “Phải trở về đó, còn nhóm bạn tốt này nha!” vỗ vỗ lưng , cho động viên.

      “Ừ…” đấng mày râu cứ như vậy ôm người phụ nữ mảnh mai, khóc nức nở nghẹn ngào.

      “Ngoan nào ngoan nào…., phải chăm sóc tốt cho mình nha.”

      “Được…”

      “Tới Paris phải liên lạc với em đó.”

      “Được…”

      “Có khó khăn gì nhất định phải với em đó.”

      “Được…”

      “Đừng em có năng lực, em còn có ông xã lợi hại như siêu nhân vậy đó.”

      “…Tốt.” Chậc!

      Phòng chờ sinh trong bệnh viện, khắp nơi đều nghe tiếng kêu và tiếng chửi rủa của sản phụ.

      “A…….Đau quá!”

      “Đều tại tên đàn ông xấu xa này làm hại.”

      “Tôi muốn sinh, tôi muốn sinh.”

      Bởi vì đau bụng mà Ngải Dĩ Ưu được Tiền Thiên Dương vội vã đưa vào bệnh viện, nghe tiếng kêu thảm thiết kia, khỏi sợ hãi.
      “Trời ạ, sinh con lại có dáng vẻ đáng sợ như vậy sao?”

      “……” Sắc mặt Tiền Thiên Dương cũng có chút thay đổi, nhưng muốn thêm khiến lo sợ.

      Mà vợ chồng Ngải thị cùng, vẻ mặt cũng đỡ hơn là bao.

      “Đó cũng bởi vì tử cung co rúc lại còn quan hệ, Dĩ Ưu cần sợ, mọi người đều ở bên cạnh con, chút mẹ với bác sĩ tiêm thuốc giảm đau cho con, có thể giảm bớt khó chịu cho con.” Ngải mẫu có kinh nghiệm chỉ dạy con và con rể sắp bị dọa ngất .

      “Nếu như tiêm, con đau chết à?” Ngải Dĩ Ưu liếc xéo chồng mình đứng đối diện, giọng rống càng to.

      “À?” Ngải mẫu cũng nhìn đến hoa mắt.

      “Mẹ, con tìm y tá kêu tiêm thuốc giảm đau cho ấy.” Da đầu Tiền Thiên Dương tê dại, bước nhanh về phía y tá, thuận tiện muốn phòng sinh yên tĩnh, chỉ có người sinh.

      Càng tiêm thuốc giảm đau, thời gian đau bụng sinh của Ngải Dĩ Ưu càng được rút ngắn, mặc dù tiêm thuốc giảm đau nhưng hiệu quả của mỗi người khác nhau, có người chút cảm giác cũng có, có người chút xíu cảm giác đau, còn có người chút tác dụng cũng có.

      Mặc dù đau đến nổi tức miệng mắng to, nhưng khiến bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

      khác biệt lắm, đưa vào phòng sinh.” Y tá cách khoảng thời gian mà kiểm tra tình trạng, để biết có thích hợp đỡ đẻ hay ?

      “Mẹ, con sợ!” Vừa nghe đến chuyện phải đưa vào phòng sinh, Ngải Dĩ Ưu bắt đầu khẩn trương lo lắng.

      “Ngoan, con làm mẹ rồi, phải dũng cảm lên, biết ?” Ngải mẫu đau lòng cầm tay con khích lệ.

      “Bà xã, phải sợ, ở bên em.” Tiền Thiên Dương có ý định bồi sinh.

      “Thiên Dương, con qua đây.” Mặt Ngải phụ hoảng sợ kêu con rể.

      “Sao, cha?”

      chút con vào, phải nhớ nhất định được nhìn quá trình sinh con, tuyệt đối được đứng sau bác sĩ đó.” Lúc đó ông cũng biết, còn ngu ngốc mà nhìn, sau đó suốt nửa năm cũng dám ân ái với vợ mình.

      “Cha?”

      “Nếu cha lo con ……sợ!” Bây giờ ông thể ra hai chữ “bất lực”.

      “Cha cần lo lắng, con biết cha muốn gì!” Vì Dĩ Ưu và đứa bé trong bụng, nhưng đọc thuộc sách liên quan đến mang thai và sinh nở nên biết được di chứng sau khi chồng ở bên cạnh vợ mình khi sinh. “Mặc kệ thế nào, con luôn nắm chặt tay Dĩ Ưu và luôn ở bên cạnh ấy.”

      “Được được được, con biết là tốt rồi!”

      “Tiền tiên sinh, xin theo chúng tôi.” y tá ở cửa phòng sinh gọi Tiền Thiên Dương.

      “Tiền phu nhân, nên khẩn trương cũng cần quá dùng sức, chừa chút sức để khi tôi kêu dùng sức hãy dùng sức, nếu mệt rất nhanh.” Bác sĩ phụ trách đỡ đẻ mỉm cười an ủi .

      “Tiền tiên sinh, nhìn lên dụng cụ trước mặt , đó là nhịp tim của đứa trẻ, còn cái kia là tần số đau bụng sinh của Tiền phu nhân, chỉ cần nó tăng lên, liền kêu ấy dùng sức, biết ?”

      “A!” Dụng cụ đo chỉ số đột nhiên tăng cao.

      “Giống như bây giờ vậy.” Bác sĩ cười nhìn vẻ mặt sợ hãi của Tiền Thiên Dương : “Đừng sợ, Tiền phu nhân chúng tôi giúp , hít sâu, giữ hơi, dùng sức!”

      Ngải Dĩ Ưu dùng sức đến đỏ bừng cả khuôn mặt, sau đó rất nhanh mệt lã.

      “Tốt, làm rất tốt, thả lỏng, chúng ta tiếp tục.”

      "A!" Chỉ số lại tăng cao.

      "Bà xã dùng sức." muốn nhìn chịu khổ. “Dùng sức."

      "Tốt vô cùng, hít sâu, giữ hơi, dùng sức!" Bác sĩ .

      "Thiên Dương!" cả người mồ hôi." là đau!"

      " xin lỗi, xin lỗi!" thôi hồng vành mắt, mặc dù sớm biết sinh con có nhiều đau nhiều khổ cực, nhưng là tận mắt thấy người phụ nữ sâu đậm vì chịu khổ, đau thôi.

      "Em muốn. . . . . ." Đau bụng sinh qua , Ngải Dĩ Ưu lại mệt lả.

      "Được, về sau sinh nữa, chờ em sinh xong lập tức buộc ga-rô (ngăn sinh nở)." đành lòng nhìn chịu khổ.

      "Em có. . . . . ."

      "Em yên tâm, phụ trách thuyết phục ba ."

      "Nhưng. . . . . ."

      " biết là con trai độc nhất, nhưng em đối với quan trọng hơn!"

      "A! Tên khốn kiếp này!" Lại đau bụng sinh rồi.

      " nhất định phải buộc ga-rô (ngăn sinh nở)!" Bà xã rống to, Tiền Thiên Dương mất hết hồn vía nắm chặt tay của . "Lần này sinh xong về sau sinh nữa, xin lỗi, xin lỗi a. . . . . . bà xã!"

      "Em muốn nghe xin lỗi!"

      "Bà xã?"

      "Tiền phu nhân hít sâu, giữ hơi, dùng sức!" Hình như thấy nhiều bác sĩ đối với bọn họ hô to gọi chút phản ứng cũng có, chỉ là nhắc nhở Ngải Dĩ Ưu dùng sức.

      "Em cần buộc ga-rô (ngăn sinh nở), người Đại Ngốc Nghếch này!" Vẻ mặt bởi vì dùng sức lại còn chuyện, trướng đến hồng đậm."Em muốn nghe. . . . . . A!" Trời ạ, đây là đau bụng sinh sao!

      "Sắp ra rồi, Tiền phu nhân dùng sức, con của sắp ra rồi, cố gắng lên."

      "A!" dùng hết hơi sức, dùng sức đem đứa bé ra ngoài. . . . . .

      Rốt cuộc. . . . . . Nghe được tiếng khóc vang dội của đứa bé rồi !

      " em, em, em. . . . . . Em làm được rồi! em, em. . . . . " Thấy như vậy màn Tiền Thiên Dương nhịn được chảy xuống nước mắt vui sướng lại cảm động, thiên sứ, ánh mặt trời của sinh cho đứa bé, đó là kết tinh tình lâu dài của bọn họ.

      "Thiên Dương. . . . . . em muốn nghe phải là xin lỗi, mà là em." yếu đuối nhìn , rốt cuộc cũng đợi được chính miệng rồi.

      "Đúng. . . . . . em, em, em, về sau mỗi ngày đều cho em nghe, lúc nào cho em nghe, em, cám ơn em, ánh mặt trời thiên sứ của !"

      Ngải Dĩ Ưu cười, rốt cuộc có thể trở về nhà rồi, chờ rất lâu rồi!
      【 hết trọn bộ 】

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :