Chương 25.2
Sau khi tiến vào khu nhà, còn phải bộ đoạn mới tới được phòng trọ của Cố Chi.
Đầu óc Thư Tình căng thẳng, lúc lâu sau, rốt cuộc lqd mới nghe thấy người ở bên câu: “Thời gian tôi là nghiên cứu sinh ở nước Pháp, từng giành được học bổng của chính phủ Pháp”.
Cho nên, kích thích ?
“.... Rất lợi hại”.
“Lúc ấy, tôi vừa học nghiên cứu vừa dạy trong trường trung học, tiền lương trừ tiền sinh hoạt phí trong cuộc sống, số tiền gọi lại cũng gửi về lqd nhà. Sau thời gian, ba tôi gọi điện cho tôi mẹ tôi cầm đồng Euro khoe khoang với những người xung quanh, chỉ là bạn bè thân thích, bà còn khoe với cả người trong đơn vị của ba, đại đa số các gia đình trong khu nhà đều biết bà có người con trai học y ở nước Pháp, còn có được học bổng của chính phủ Pháp”.
Thư Tình kinh hãi.
Trong tiềm thức của , người giống như Cố Chi hẳn phải là lqd người đàn ông giống như trong tiểu thuyết hoặc phim ảnh, gia cảnh tốt, cuộc sống thoải mái.
Cha mẹ hẳn là những người có tu dưỡng, nghề nghiệp có thể là giáo sư đại học hoặc là những người xuất sắc đức cao vọng trọng.
Đường học của có thể là thuận buồm xuôi gió, lo ăn lqd mặc, chỉ dùng trí thông minh xuất sắc, cần tốn nhiều sức có thể lấy được thành quả cuối cùng.
thậm chí có thể được gọi là thiên chi kiêu tử, giống như người thừa kế quý tộc, có ưu thế và sức quyến rũ bẩm sinh, dễ dàng đạt được vị trí mọi người ngưỡng mộ.
(*thiên chi kiêu tử: con cưng của trời)
... ...
Nhưng mà đến hôm nay, rốt cuộc Thư Tình mới ý thức được , thế giới này có lẽ có người sinh ra có đặc quyền được thành công, bước lên mây, thuận buồm xuôi gió.
Nhưng đó tuyệt đối phải là Cố Chi.
tự nhiên bình thản về cha mẹ mình như thế, bọn họ cũng giống như người bình thường, sắc đắc ý vênh váo, kiêu ngạo tự mãn, vì tự hào về con trai mà làm ra số việc nhìn như ngu ngốc trong mắt người khác.
“Quan hệ giữa người với người, tránh được lòng ganh đua so sánh, mẹ tôi làm như vậy, có rất nhiều người xấu sau lưng. Mẹ tôi chẳng qua chỉ là người phụ nữ trung niên bình thường, có gì có thể , vì vậy chuyển hết lên người tôi. Sau khi qua kể lại của các bạn trong nước, lại truyền tới tai tôi. Lúc đó tôi còn rất trẻ, tâm cao khí ngạo, bởi vì bà làm tôi mất mặt, khiến cho tôi ngóc đầu lên được, cho nên sau này tôi hề gửi tiền về, chỉ mình ưu tú đến trình độ có thể lấy được học bổng, mỗi lần gọi điện với bà, giọng tôi luôn trầm mặc nhiều hơn là thân thiết”.
Giọng của bình tĩnh ôn hòa, giống như kể chuyện xưa ấm áp, khác hoàn toàn tâm tình mà Thư Tình cảm nhận được.
chợt dừng lại, nghiêng đầu nhìn , “Em có ý kiến gì với hành vi này của tôi? Đáng xấu hổ, buồn cười, hay là đáng thương?”.
“Em cảm thấy như vậy rất bình thường, hơn nữa cách thầy xử lý hết sức bình tĩnh, có chút mùi thuốc súng nào”. hết sức tự nhập vào câu chuyện, “Nếu như là em, có lẽ em làm chuyện cực đoan hơn, chừng em ồn ào trận với mẹ em, sau đó những lời như cả đời qua lại với nhau”.
Cố Chi cười cười, “Vậy nếu em biết trong đoạn thời gian chiến tranh lạnh đó, ra bà bệnh giai đoạn cuối, thuốc và tiêm thể cứu được bà?”.
Thư Tình cứng đờ cả người, khó tin ngẩng đầu nhìn .
Lại là đêm đông như vậy, vẫn là ngọn đèn đường mờ vang như cũ, gió lạnh thấu xương.
Nhưng đêm đó, nghe được những lời ấm áp từ ngữ an ủi của , giống như vào vườn hoa mùa xuân.
Mà đêm nay, đồng thời nghe được chuyện cũ của , rốt cuộc cũng cảm nhận được ràng lạnh lẽo của đêm đông.
Năm thứ hai Cố Chi học nghiên cứu sinh ở Pháp, mẹ vì tiểu ra máu được đưa bệnh viện, kết quả chuẩn đoán là ung thư ruột giai đoạn cuối, thầy thuố dự đoán bà sống quá nửa năm.
Khối u trong ruột bà kết thành hình, có nghĩa là bà vệ sinh cũng rất khó khăn.
Sau khi phẫu thuật cắt đoạn, nhưng tế bào ung thư sớm lan sang cả dạ dày và gan.
Mẹ kiên trì muốn cho biết, lại càng cho phép bất cứ ai tiết lộ cho biết bằng bất kỳ hình thức nào, bởi vì bà biết ở nước Pháp học khó khăn thế nào, phải vượt qua trở ngại về ngôn ngữ, phải làm công bên ngoài để trả giá nghỉ trọ cao và chi phí hàng ngày. Mà quan trọng nhất là nước Pháp giáo dục rất nghiêm khắc, nếu muốn thuận lợi lấy được bằng Thạc sĩ, còn khó khăn gấp bao nhiêu lần so với trong nước, khó tưởng tượng là tổn hao biết bao sức lực.
*
Lần này đến nhà Cố Chi, tất cả đối với mà , cũng coi như là quen việc dễ làm.
Cố Chi thêm gì nữa, lấy trong ngăn tủ ôm chăn sạch ra trải cho , nhìn đồng hồ, còn sớm nên hỏi : “Có muốn đọc sách hay lên mạng ?”.
vào phòng sách chọn sách, lần này phải cẩn thận, để tránh cầm nhầm quyển tiếng Pháp nguyên bản, nhìn thấy là đầu óc choáng váng.
nhanh chóng phát ra trong phòng sách có cái giá chuyên dùng để trưng bày đĩa phim. Thư Tình cảm thấy rất hứng thú nên đến gần xem, đa số là phom nước ngoài, đương nhiên cũng thiếu phim Trung Quốc kinh điển.
Cố Chi đứng ở cửa, cầm nước nóng trong tay, mỉm cười hỏi : “Em muốn xem phim hả?”.
“Có thể ?”. hơi kích động, “Nhưng mà em sợ thầy cùng máy tính để làm việc, xem ở phòng khách có ảnh hưởng đến thầy ?”.
bật cười, “Thư Tình, nghỉ có tiền lương, tội gì tôi phải tự ngược”.
Giúp tìm bộ phim nước lâu lắm, hai người ngồi xem trong phòng khách.
Thư Tình sợ xem hết, Cố Chi lại từ tốn câu: “ phải là định ở đây chăm Dư Trì Sâm mấy ngày sao? Năm tập dài, mỗi ngày xem tập là được”.
Trong nháy mắt trầm mặc, cho đến bây giờ, người đàn ông này luôn tính toán tỉ mỉ như vậy sao? Trong thời gian người khác câu, suy tính đến nhiều phương diện, là quá cao lớn đồng thời cũng có ít đáng sợ.
Thư Tình nhìn bộ phim, suy nghĩ lại tập trung, ràng thấy được, chuyện vừa rồi của Cố Chi khiến chấn động, đến bây giờ vẫn chưa hồi phục được.
Mở đầu có chút dài dòng trầm lặng, rốt cuộc nhịn được hỏi : “Vậy sau đó sao?.... Thầy có phải rất tự trách mình ?”.
.....
màn hình, thân sĩ còn trẻ ôm con trai của mình, hôn bé cái: “Chỉ là cơn ác mộng mà thôi, ba thu thập giúp con, sau đó hãy nhắm mắt ngủ”.
.....
Cố Chi trầm mặc chốc lát, giống như thể làm gì mà cười lên: “Làm sao tôi có thể tự trách được? Nếu tôi sớm biết bà bệnh nặng như vậy, làm sao có thể làm chuyện buồn cười là giấu giếm chuyện học bổng?”.
màn hình, đứa bé an tĩnh trong tiếng hít thở, giọng của giống như đến nơi xa xôi trong giấc mơ.
“Tôi đoạt mất kiêu ngạo và vui vẻ cuối cùng của bà, cho nên sau rất nhiều ngày trong cuộc sống, tôi vẫn tưởng tượng đến những ngày trước khi bà lâm chung. Nhớ con trai, trở về những thời khắc thỏa mãn trước kia, những mà quay đầu lại, con trai làm bà thất vọng rồi.....”.
Sau đó, nhúc nhích nhìn chằm chằm vào ti vi, dám nữa.
Đề tài như vậy quá nặng nề, cũng biết an ủi thế nào, biện pháp tốt nhất chính là tiếp tục đề tài đó, dù sao chừa mống, họa vô đơn chí đáng sợ.
Chiều nay, mơ hồ xem phim, trong đầu ngổn ngang, bất giác tập xong rồi.
Nhìn thời gian cũng còn sớm, Cố Chi bảo rửa mặt ngủ.
Sau khi sắp xếp tất cả, Thư Tình vào phòng khách, chốc lát sau lại ra ngoài, đứng ở trong phòng khách với : “Thầy Cố, ra thầy rất tuyệt rồi, em cảm thấy mẹ thầy trong đoạn thời gian cuối cùng của cuộc sống, nhất định rất kiêu ngạo về thầy, cho nên....”.
Cho nên cái gì đây?
Cho nên thầy đừng khó khăn quá, đừng tự trách quá?
là kiểu cách!
nghiêm túc suy nghĩ chút, rốt cuộc ra câu, “Cho nên... Ngủ ngon, have a good dream!”.
Cố Chi bật cười, sau đó gọi lại.
“Tôi kể chuyện này cho em, phải để cho em an ủi tôi. qua nhiều năm như vậy, tôi đến nỗi vẫn dừng lại trong trạng thái tự trách. Chỉ là tôi muốn cho em biết, thế giới này có rất nhiều chuyện, em nhìn thấy mặt đủ, mà nếu như vì chút cảm xúc và kích động mà làm chuyện quá khích, cho dù chỉ quá khích về từ ngữ, cũng có thể mang đến cho em tổn thất mà em kịp hối tiếc”.
Nụ cười của đơn giản mà ôn nhu: “Em còn , đường vẫn còn rất dài. Tôi hi vọng mỗi ngày em trôi qua phong phú mà vui vẻ, cách xa tất cả hối hận và thất vọng”.
Trong khắc đó, Thư Tình chợt muốn xông qua ôm lấy .
Nhưng sợ Cố Chi sợ hãi mắng là cầm thú, vì vậy yên lặng nhịn lại nỗi xúc động này.
Trước khi vào giấc mộng, thở dài thấp.
Người đàn ông như vậy, ai mà thích?
Last edited by a moderator: 2/4/15
Phong nguyet thích bài này.