1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người đàn ông của tôi - Dung Quang (Full 82c Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 24.3

      Sau khi Cố Chi đưa cơm tới nhận được cuộc điện thoại, ở bệnh viện có ca bệnh quan trọng cần tham dự.

      Trước khi , với Thư Tình tiếng: “Tối nay liên lạc”.

      Sau khi tay Dư Trì Sâm bó bột lại là có thể xuất viện, nhưng bộ dạng này cậu dám về nhà, sống chết cũng cầu xin Thư Tình và Tần Khả Vi chứa chấp cậu.

      Thư Tình cười cười: “Xin lỗi, thức ăn của nhà tớ nuôi nổi động vật ăn thịt. Tự cậu ở viện vài ngày, dưỡng tốt những vết thương mặt, xong chỗ đó lại về. Tay này ngã cũng được, đụng cũng được, tóm lại phải về nhà khai báo ràng với ba mẹ”.

      Tần Khả Vi gật đầu: “ đường tớ đến đây gọi điện cho mẹ cậu, cậu đến nhà tớ chơi mấy ngày, Thư Tình đúng, vết thương mặt lành cậu về , đừng để ba mẹ cậu lo lắng”.

      ai thu lưu, Dư Trì Sâm đành phải chấp nhận sắp xếp như vậy.

      Lúc đến phòng làm việc của bác sĩ, lại nghe thấy Dịch Thính Phong cười : “Thầy Cố của các em thanh toán hết”.

      Thư Tình ngẩn ra, lại ngẫu nhiên cảm thấy đây là việc Cố Chi làm, ở trong dự liệu của .

      Tần Khả Vi vất vả chạy tới thành phố A, trước mắt thấy Dư Trì Sâm có gì đáng ngại, cũng phải trở về giúp mẹ trông cửa hàng, mẹ của ấy mở cái siêu thị , gần đây có nhân viên trong cửa hàng nghỉ sinh con, trong cửa hàng cũng cực kỳ bận rộn.

      Thư Tình ở lại với Dư Trì Sâm buổi chiều, buổi tối ăn cơm ở phòng ăn bệnh viện, cuối cùng còn gọi điện thoại cho Cố Chi.

      ngồi ghế salon phòng bệnh, về Cố Chi với Dư Trì Sâm, dường như là thử dò xét hỏi cậu: “Cậu có cảm thấy thầy ấy đối với tớ rất tốt ?”.

      “Thầy ấy đối với ai cũng rất tốt”.

      “Nhưng Tần Khả Vi cũng , buổi tối thầy còn lái xe đến đó tìm tớ....”. Thư Tình hơi chần chừ, “Nếu như đổi lại là cậu, cậu làm như vậy với học sinh của mình sao?”.

      “Sao cậu hỏi chút, nếu như đổi lại phải là cậu, thầy ấy có làm như vậy ?”. Dư Trì Sâm toạc ra tiếng lòng của , ngoài dự liệu là chuyện theo kiểu mượn đề tài, “Có chuyện cậu có thể biết, mấy ngày trước lễ giáng sinh thầy có xin nghỉ lần, đến dạy bọn tớ. Lúc tớ trực nghe chủ nhiệm bộ môn , buổi tối hôm trước, sau khi thầy dạy xong lớp song ngữ, lúc về nhà trời lại mưa to, lúc thầy đường 3 gặp chiếc xe ô tô bình ắc quy bị hết, thầy đội mưa dùng động cơ kéo xe vòng hai đường đến cửa hàng sửa xe”.

      Dư Trì Sâm , lúc đó trời lạnh như vậy, thầy cưỡi mô tô chỉ mặc cái áo mưa, qua nhà mà vào, lặng lẽ giúp người ta đưa xe đến cửa hàng sửa xe, dính mưa hơn nửa giờ.

      Cuối cùng ngày hôm sau cảm nặng, lúc này mới xin nghỉ ốm.

      Cậu ngẩng đầu nhìn Thư Tình, “Có người thoạt nhìn cao cao tại thượng nhưng đợi đến khi cậu tiếp xúc lại có cảm giác như người đó cách cậu rất gần. Người đó đối tốt với cậu, lòng cậu có cảm kích, người đó ưu tú như vậy, cậu có ngưỡng mộ, ra điều đó rất bình thường. Nhưng cậu cũng phải biết, người đó chỉ tốt với mình cậu mà là đối tốt với tất cả mọi người, thậm chí là người xa lạ”.

      Thư Tình nhìn bộ dạng hiếm khi nghiêm túc của cậu, trong khoảng thời gian ngắn biết gì.

      Dư Trì Sâm nhìn bức tường trắng, giọng câu, “Nhưng rốt cuộc cách cậu gần hay xa, phải do cậu quyết định, rất có thể quay đầu lại, tất cả chỉ là ảo giác của cậu.... từ đầu đến cuối đều phải người của cùng thế giới”.

      Cậu xong, cuối cùng lại vòng qua người mình.

      Thư Tình có lời nào để , nhìn màn hình điện thoại di động ngẩn người lúc lâu, cuối cùng liên lạc với như lời .

      Bởi vì phát ra mình tìm được lý do để liên lạc với .

      Nếu như theo lời của Dư Trì Sâm, phải thấy ánh sáng của lần, ra nhìn qua tự phụ xa cách nhưng lại có trái tim ấm áp, nguyện ý vì người xa lạ dầm mưa ngã bệnh.

      Phần thích và ngưỡng mộ ở trong lòng lại sâu thêm vài phần.

      Nhưng lời này cũng đánh thức , tốt với , có lẽ chỉ vì thói quen.

      Trong phòng bệnh nhất thời yên lặng, có ai chuyện.

      Cũng lúc đó, Cố Chi đứng dười tầng của bệnh viện, ngẩng đầu nhìn ánh sáng đơn độc ở căn phòng, lấy điện thoại di động ra tìm được số điện thoại.

      Thư Tình bắt máy điện thoại, trong lòng rất phức tạp.

      nghe Cố Chi với giọng trầm ổn dễ nghe: “Em định làm ổ ghế salon phòng bệnh đêm sao?”.

      “.....”.

      thôi, tôi từ bi thu lưu em đêm, nhưng mà lần này tôi muốn thu tiền phòng”.

      “.... Vậy em thấy làm ổ ở ghế salon có vẻ khá”. ngồi đến nỗi thắt lưng cũng đau, vì vậy đứng dậy, tới bên cửa sổ, “Em rất nghèo, trả nổi ——”.

      Tiếng ngừng lại.

      Dưới ánh đèn đường dịu dàng, người đàn ông cầm điện thoại di động chuyện với , bóng dáng bị đèn đường kéo vừa dài vừa .

      Mùa đông thường tối sớm, mới hơn bảy giờ thôi nhưng màn đêm buông xuống rồi.

      Nhưng yên lặng đứng ở nơi đó, hề bị ảnh hưởng bởi quang cảnh xung quanh.

      Cậu bé trong cửa hàng ăn ở lầu chạy tới chạy lui khoảng đất trống, lại may té ngã, nhanh chóng tới đỡ cậu bé lên, giọng hỏi câu: “Ngã có đau ?”.

      Cậu bé lắc đầu chạy .

      Cố Chi đứng dậy, khẽ cười mấy tiếng, “ đến tiền có vẻ hơi khiếm nhã? Tôi vừa mới xong hết, còn chưa ăn cơm, nếu như cảm thấy thiếu tôi em mau mời tôi bữa tiệc lớn ”.

      Thư Tình lên tiếng, cứ kinh ngạc đứng nhìn từ cửa sổ lầu ba.

      Quả nhiên là người tốt, đối với ai cũng tốt.

      Mà người đàn ông đứng dưới lầu dường như cũng nhận ra được cái gì, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía lầu ba.

      Thư Tình cảm thấy Dư Trì Sâm ở sau lưng nhìn mình với ánh mắt nặng nề, vì vậy rất tự giác : “.... Thầy Cố, thầy về nhà ăn cơm , em ở đây với Dư Trì Sâm là được rồi”.

      Hai người nhìn nhau gần ba giây, nghe người ở đầu dây bên kia từ tốn câu: “Tôi biết, vậy mì thịt bò ”.

      “.....”.

      ***

      Đoạn kịch : Thầy Cố sưu tầm [mùa thứ hai]

      Mẩu chuyện 1:

      Tác giả: Bạn trai chính thức, thầy Cố, lúc nào cậu thăng cấp trở thành bạn trai chính thức?

      Cố Chi (liếc về phía Thư Tình): phải cái này nên hỏi ấy sao?

      Tác giả chuyển ống kính sang Thư Tình.

      Thư Tình (tức giận): ấy tỏ tình! Sao lại thăng cấp được?

      Cố Chi (bình tĩnh): Tỏ tình? Đây phải là phong cách của tôi. (Ngẩng đầu nhìn tác giả, ánh mắt híp lại) tính toán cái gì? Tôi cho biết, nếu như viết loạn tôi mổ bụng.

      Tác giả: ... Những từ này sao quen tai vậy? Vai nam chính cũng thế, chuyện kể lại BE (Bad Ending)... tôi muốn..... T-T

      Cố Chi: nghĩ nhiều quá, ý tôi là cắt suy nghĩ trong lòng của .

      Mẩu chuyện 2:

      Tác giả: Xin hỏi thầy Cố, khi nào thầy làm ít chuyện đơn thuần với đứa này?

      Cố Chi: Khi nào tôi lột sạch ấy ra.

      Tác giả: Đừng cụ thể như vậy =_= cậu hãy thời gian đại khái.

      Cố Chi: A, trước khi kết thúc toàn bộ truyện.

      Tác giả: *Lau mồ hôi* có thể đừng đùa giỡn tôi được ? Cậu có thể tôn trọng tâm tình của ký giả ?

      Cố Chi (lạnh lùng nhìn): Là tôi lên giường hay lên giường? có thể tôn trọng tâm tình của người trong cuộc bị thờ ờ nhìn rồi còn phải trả lời những vấn đề khiêu chiến thông minh của loài người này ?

      Lần phỏng vấn này, lòng của tác giả nặng nề rơi xuống đáy màn.
      Last edited by a moderator: 31/3/15
      Phong nguyet thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 25.1

      Trước khi , Thư Tình vừa mặc áo khoác, vừa dặn dò Dư Trì Sâm: “Cậu ngủ sớm chút, trước khi ngủ uống nhiều nước, nếu cảm thấy vết thương thoải mái nhớ gọi y tá, ngày mai tớ lại đến với cậu”.

      “Cậu định ở đây mấy ngày?”.

      “Đến khi vết thương mặt cậu lành, cậu cam tâm tình nguyện về nhà mới thôi”.

      Lúc ra cửa, Dư Trì Sâm gọi lại.

      “Sao thế?”. quay đầu lại hỏi.

      “Cậu vẫn luôn thông minh hơn tớ, cho đến nay vẫn luôn nhìn xa hơn tớ”. Dư Trì Sâm yên lặng nhìn , từ từ cân nhắc câu từ, “Xảy ra chuyện này tớ dám cho cậu biết, bởi vì tớ biết cậu lo lắng cho tớ, mà kết quả bây giờ là do tớ khư khư cố chấp nên mới bị như vậy, có lý gì mà cậu phải chịu khổ sở như tớ”.

      Trong khoảng thời gian ngắn Thư Tình sững sờ đứng tại chỗ.

      Người này khác với người cả buổi chiều miễn cưỡng mình bật cười hi hi ha ha, mà cậu dùng ánh mắt khiến người ta xúc động nhìn .

      “Thư Tình, tớ hi vọng cho dù cậu gặp phải chuyện gì cũng gắng giữ được tỉnh táo và kiên cường, giống như ban đầu cậu phản đối tớ và Lý Thần. Cậu , nếu như trong lòng biết có kết quả, vậy đừng nên có bắt đầu”.

      Trong mắt cậu mang theo vẻ buồn bã, “Mặc dù trước đó cậu , No boundary to love ( có giới hạn cho tình ), nhưng chúng ta đều biết, đó chỉ là hi vọng của chung ta. Sống trong xã hội, thực tế đâu có tốt đẹp như chúng ta tưởng tượng đâu”.

      *

      được nửa cầu thang đột nhiên đèn vụt tắt.

      Thư Tình lên tiếng, cứ như vậy yên lặng hết cầu thang.

      Đứng dưới đèn ngoài cửa lớn có người đứng, dường như trong nháy mắt, có thể thấy được cảm xúc của xuống thấp.

      hỏi : “Sao thế?”.

      Thư Tình lắc đầu cái, lên tiếng.

      Hai người sóng vai về phía bãi đỗ xe, Cố Chi thấy Thư Tình còn chưa thích ứng được với thời tiết khi vừa ở trong phòng ấm áp ra, vẫn như cũ gỡ khăn quàng cổ xuống đưa cho .

      Trước cũng đón nhận, nếu như bây giờ tự nhiên từ chối có vẻ quá đột ngột.

      Thư Tình câu cảm ơn, vẫn quàng khăn lên cổ, độ ấm của chặn gió xông tới mặt .

      đường lái xe về nhà, Cố Chi vẫn để cho chọn đĩa nhạc.

      Lần này lượng từ đơn Thư Tình học được nhiều lên, vì vậy chọn đĩa nhạc tuyển tập nhạc Jaz, tiếng Pháp nhàng mà du dương vang vọng trong xe, vì vậy tâm tình rối bời của cũng lắng đọng chút.

      Đại khái trong lời đến nữ ca sĩ ở ven đường, nhìn cảnh tượng mợi người vội vã, nhờ đó để tiêu hao thời gian.

      hát mọi người ngang qua đeo mặt nạ của mình, chỉ có trẻ con là giống như hội, giống như nô đùa.

      hát ngày mùa thu qua, thời gian luôn trôi qua vội vã, tuổi của cũng biến đổi, tâm tình được như hôm qua.

      Thư Tình xuất thần nghe tất cả, suy nghĩ lại bay đến chỗ rất xa.

      Người ta ba tuổi khác biệt, cách nhau sáu tuổi, có phải vượt qua được khác biệt lớn ?

      Nhưng mà sáu tuổi làm sao? Khi băn khoăn vui đầu vào làm bài vẫn còn ở nơi buồn lo, có chỗ nào khác nhau?

      Cho tới bây giờ phải là người sợ đầu sợ đuôi có dũng khí theo đuổi thứ mình thích, nhưng lời hôm nay của Dư Trì Sâm lại làm cho do dự, bởi vì đột nhiên phát ra , đó chính là Cố Chi đối với ai cũng tốt, cũng chỉ giới hạn với .

      Điều này khiến cảm thấy rất buồn bực.

      Cố Chi đúng là dừng lại ở cửa hàng bên cạnh khu nhà, đưa Thư Tình ăn.... Mì thịt bò =_=.

      Rất khó tưởng tượng có người lấy tốc độ nhanh chóng chạy tới trước quầy dầy dầu mỡ, giày Tây, ôn nhuận như ngọc, sau đó vẻ mặt tự nhiên ngồi xuống kéo ghế, “Ông chủ, cho tô mì thịt bò”.

      Thư Tình hề nhận ra mình nhìn đối phương hết sức chăm chú, vì vậy Cố Chi gắp đũa mì đưa đến trước miệng, hơi ngừng chút, “Thư Tình”.

      “A?”.

      “Em có đói ?”.

      có”. ngẩng đầu, “Sao thế ạ?”.

      “Em cứ nhìn chằm chằm mặt tôi như vậy....”. thong thả ung dung cười cười, rất thành khẩn, “Quân tử đoạt đồ của người, nếu để tôi gọi cho em bát”.

      “.....”. Mặt Thư Tình đỏ hồng lên, vội , “Thầy ăn, thầy ăn , em cố gắng nhìn nó!”.

      xong chính cũng lộn xộn, vì vậy lấy điện thoại di động ra, “Em gọi điện cho mẹ....”.

      ra khỏi cửa hàng, đứng bên ngoài bậc thềm bấm điện thoại gọi cho mẹ.

      Cố Chi ăn nhưng ánh mắt vẫn dừng lại người .

      Lúc làm việc này có thói quen làm chút động tác , như lúc nãy, ràng chuyện điện thoại rất chăm chú, cái tay cũng yên hơi kéo khăn quàng cổ ra chút rồi khẽ đung đưa tay, nhìn qua có vẻ trẻ con.

      Nửa mặt chiếu vào kính thủy tinh, chóp mũi khéo léo mượt mà, đôi môi khẽ đóng khẽ mở, thỉnh thoảng hơi kiên nhẫn nhíu mày, giây sau lại vểnh lên gì đó.

      .... khó tưởng tượng làm nũng.

      Sau khi Cố Chi ăn xong, đặt tiền bàn, sau đó đẩy cửa kính ra ngoài.

      Thư Tình đưa lưng về phía , giờ phút này với giọng u oán: “.... Cũng như mẹ , con là vì viêm phổi nên mới lấy được, cũng phải con cố ý cố gắng, học bổng ai mà muốn?”.

      biết mẹ cái gì, nóng nảy: “Tại sao lại có thể trách Tần Khả Vi? Là người ốm, ấy cũng cố ý lây bệnh cho con, là do sức đề kháng của con yếu, nếu phòng ngủ có sáu người, sao chỉ có mình con lây bệnh?”.

      xong, còn tức giận .

      “Mẹ, mẹ có thể đừng kích thích con như vậy được ? Thành tích của Trương Diệc Chu tốt là việc của cậu ta, được ra nước ngoài nghiên cứu cũng liên quan đến con, mẹ đừng lấy cậu ta so sánh với con được ?”.

      Mẹ cũng lớn hơn, “ lấy con so với nó so với ai? phải là mẹ muốn so sánh, chẳng qua là lần ra ngoài, người khác đều so hai đứa. Đúng vậy, Trang Kính Vĩ có phúc khí, bỏ người vợ có tính khí tốt thích oán trách, cưới được người vợ hiền tuệ biết lo chuyện gia đình; ít con miệng lưỡi bén nhọn, vô duyên vô cớ từ trời rơi xuống được đứa con trai tốt chịu thua kém ai! Thư Tình, con biết là mẹ có bao nhiêu áp lực, nếu con cũng chịu thua kém, mặt mẹ cũng được sáng sủa hơn, bây giờ ngược lại, ngay cả học bổng tối thiểu cũng bị mất, con làm cho mẹ....”.

      Ngoài tiệm có người nào, Thư Tình nghe người ở đầu dây bên kia trách cứ, rốt cuộc dừng lại động tác kéo khăn quàng cổ, đứng tại chỗ nhúc nhích.

      Cũng biết là đối phương bao lâu, chợt bình tĩnh câu: “Mẹ, con biết mẹ thất vọng, nếu như có thể, con cũng hy vọng mình ốm. Chỉ tiếc đây là chuyện ván đóng thuyền, dù cho mẹ có oán trách con thế nào nó cũng đổi, bằng mẹ tiết kiệm khí lực lên web chơi đánh mạt chược, con cũng muốn nghỉ ngơi chút, giúp Dư Trì Sâm cả ngày, con thấy hơi mệt”.

      xong, do dự cúp điện thoại, ngờ trong nháy mắt xoay người lại gặp được ánh mắt trầm tĩnh của Cố Chi.

      Sắc mặt cứng đờ: “Thầy Cố.....”
      Last edited by a moderator: 1/4/15
      Phong nguyet thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 25.2

      Sau khi tiến vào khu nhà, còn phải bộ đoạn mới tới được phòng trọ của Cố Chi.

      Đầu óc Thư Tình căng thẳng, lúc lâu sau, rốt cuộc lqd mới nghe thấy người ở bên câu: “Thời gian tôi là nghiên cứu sinh ở nước Pháp, từng giành được học bổng của chính phủ Pháp”.

      Cho nên, kích thích ?

      “.... Rất lợi hại”.

      “Lúc ấy, tôi vừa học nghiên cứu vừa dạy trong trường trung học, tiền lương trừ tiền sinh hoạt phí trong cuộc sống, số tiền gọi lại cũng gửi về lqd nhà. Sau thời gian, ba tôi gọi điện cho tôi mẹ tôi cầm đồng Euro khoe khoang với những người xung quanh, chỉ là bạn bè thân thích, bà còn khoe với cả người trong đơn vị của ba, đại đa số các gia đình trong khu nhà đều biết bà có người con trai học y ở nước Pháp, còn có được học bổng của chính phủ Pháp”.

      Thư Tình kinh hãi.

      Trong tiềm thức của , người giống như Cố Chi hẳn phải là lqd người đàn ông giống như trong tiểu thuyết hoặc phim ảnh, gia cảnh tốt, cuộc sống thoải mái.

      Cha mẹ hẳn là những người có tu dưỡng, nghề nghiệp có thể là giáo sư đại học hoặc là những người xuất sắc đức cao vọng trọng.

      Đường học của có thể là thuận buồm xuôi gió, lo ăn lqd mặc, chỉ dùng trí thông minh xuất sắc, cần tốn nhiều sức có thể lấy được thành quả cuối cùng.

      thậm chí có thể được gọi là thiên chi kiêu tử, giống như người thừa kế quý tộc, có ưu thế và sức quyến rũ bẩm sinh, dễ dàng đạt được vị trí mọi người ngưỡng mộ.

      (*thiên chi kiêu tử: con cưng của trời)

      ... ...

      Nhưng mà đến hôm nay, rốt cuộc Thư Tình mới ý thức được , thế giới này có lẽ có người sinh ra có đặc quyền được thành công, bước lên mây, thuận buồm xuôi gió.

      Nhưng đó tuyệt đối phải là Cố Chi.

      tự nhiên bình thản về cha mẹ mình như thế, bọn họ cũng giống như người bình thường, sắc đắc ý vênh váo, kiêu ngạo tự mãn, vì tự hào về con trai mà làm ra số việc nhìn như ngu ngốc trong mắt người khác.

      “Quan hệ giữa người với người, tránh được lòng ganh đua so sánh, mẹ tôi làm như vậy, có rất nhiều người xấu sau lưng. Mẹ tôi chẳng qua chỉ là người phụ nữ trung niên bình thường, có gì có thể , vì vậy chuyển hết lên người tôi. Sau khi qua kể lại của các bạn trong nước, lại truyền tới tai tôi. Lúc đó tôi còn rất trẻ, tâm cao khí ngạo, bởi vì bà làm tôi mất mặt, khiến cho tôi ngóc đầu lên được, cho nên sau này tôi hề gửi tiền về, chỉ mình ưu tú đến trình độ có thể lấy được học bổng, mỗi lần gọi điện với bà, giọng tôi luôn trầm mặc nhiều hơn là thân thiết”.

      Giọng của bình tĩnh ôn hòa, giống như kể chuyện xưa ấm áp, khác hoàn toàn tâm tình mà Thư Tình cảm nhận được.

      chợt dừng lại, nghiêng đầu nhìn , “Em có ý kiến gì với hành vi này của tôi? Đáng xấu hổ, buồn cười, hay là đáng thương?”.

      “Em cảm thấy như vậy rất bình thường, hơn nữa cách thầy xử lý hết sức bình tĩnh, có chút mùi thuốc súng nào”. hết sức tự nhập vào câu chuyện, “Nếu như là em, có lẽ em làm chuyện cực đoan hơn, chừng em ồn ào trận với mẹ em, sau đó những lời như cả đời qua lại với nhau”.

      Cố Chi cười cười, “Vậy nếu em biết trong đoạn thời gian chiến tranh lạnh đó, ra bà bệnh giai đoạn cuối, thuốc và tiêm thể cứu được bà?”.

      Thư Tình cứng đờ cả người, khó tin ngẩng đầu nhìn .

      Lại là đêm đông như vậy, vẫn là ngọn đèn đường mờ vang như cũ, gió lạnh thấu xương.

      Nhưng đêm đó, nghe được những lời ấm áp từ ngữ an ủi của , giống như vào vườn hoa mùa xuân.

      Mà đêm nay, đồng thời nghe được chuyện cũ của , rốt cuộc cũng cảm nhận được ràng lạnh lẽo của đêm đông.

      Năm thứ hai Cố Chi học nghiên cứu sinh ở Pháp, mẹ tiểu ra máu được đưa bệnh viện, kết quả chuẩn đoán là ung thư ruột giai đoạn cuối, thầy thuố dự đoán bà sống quá nửa năm.

      Khối u trong ruột bà kết thành hình, có nghĩa là bà vệ sinh cũng rất khó khăn.

      Sau khi phẫu thuật cắt đoạn, nhưng tế bào ung thư sớm lan sang cả dạ dày và gan.

      Mẹ kiên trì muốn cho biết, lại càng cho phép bất cứ ai tiết lộ cho biết bằng bất kỳ hình thức nào, bởi vì bà biết ở nước Pháp học khó khăn thế nào, phải vượt qua trở ngại về ngôn ngữ, phải làm công bên ngoài để trả giá nghỉ trọ cao và chi phí hàng ngày. Mà quan trọng nhất là nước Pháp giáo dục rất nghiêm khắc, nếu muốn thuận lợi lấy được bằng Thạc sĩ, còn khó khăn gấp bao nhiêu lần so với trong nước, khó tưởng tượng là tổn hao biết bao sức lực.

      *

      Lần này đến nhà Cố Chi, tất cả đối với , cũng coi như là quen việc dễ làm.

      Cố Chi thêm gì nữa, lấy trong ngăn tủ ôm chăn sạch ra trải cho , nhìn đồng hồ, còn sớm nên hỏi : “Có muốn đọc sách hay lên mạng ?”.

      vào phòng sách chọn sách, lần này phải cẩn thận, để tránh cầm nhầm quyển tiếng Pháp nguyên bản, nhìn thấy là đầu óc choáng váng.

      nhanh chóng phát ra trong phòng sách có cái giá chuyên dùng để trưng bày đĩa phim. Thư Tình cảm thấy rất hứng thú nên đến gần xem, đa số là phom nước ngoài, đương nhiên cũng thiếu phim Trung Quốc kinh điển.

      Cố Chi đứng ở cửa, cầm nước nóng trong tay, mỉm cười hỏi : “Em muốn xem phim hả?”.

      “Có thể ?”. hơi kích động, “Nhưng mà em sợ thầy cùng máy tính để làm việc, xem ở phòng khách có ảnh hưởng đến thầy ?”.

      bật cười, “Thư Tình, nghỉ có tiền lương, tội gì tôi phải tự ngược”.

      Giúp tìm bộ phim nước lâu lắm, hai người ngồi xem trong phòng khách.

      Thư Tình sợ xem hết, Cố Chi lại từ tốn câu: “ phải là định ở đây chăm Dư Trì Sâm mấy ngày sao? Năm tập dài, mỗi ngày xem tập là được”.

      Trong nháy mắt trầm mặc, cho đến bây giờ, người đàn ông này luôn tính toán tỉ mỉ như vậy sao? Trong thời gian người khác câu, suy tính đến nhiều phương diện, là quá cao lớn đồng thời cũng có ít đáng sợ.

      Thư Tình nhìn bộ phim, suy nghĩ lại tập trung, ràng thấy được, chuyện vừa rồi của Cố Chi khiến chấn động, đến bây giờ vẫn chưa hồi phục được.

      Mở đầu có chút dài dòng trầm lặng, rốt cuộc nhịn được hỏi : “Vậy sau đó sao?.... Thầy có phải rất tự trách mình ?”.

      .....

      màn hình, thân sĩ còn trẻ ôm con trai của mình, hôn bé cái: “Chỉ là cơn ác mộng mà thôi, ba thu thập giúp con, sau đó hãy nhắm mắt ngủ”.

      .....

      Cố Chi trầm mặc chốc lát, giống như thể làm gì mà cười lên: “Làm sao tôi có thể tự trách được? Nếu tôi sớm biết bà bệnh nặng như vậy, làm sao có thể làm chuyện buồn cười là giấu giếm chuyện học bổng?”.

      màn hình, đứa bé an tĩnh trong tiếng hít thở, giọng của giống như đến nơi xa xôi trong giấc mơ.

      “Tôi đoạt mất kiêu ngạo và vui vẻ cuối cùng của bà, cho nên sau rất nhiều ngày trong cuộc sống, tôi vẫn tưởng tượng đến những ngày trước khi bà lâm chung. Nhớ con trai, trở về những thời khắc thỏa mãn trước kia, những mà quay đầu lại, con trai làm bà thất vọng rồi.....”.

      Sau đó, nhúc nhích nhìn chằm chằm vào ti vi, dám nữa.

      Đề tài như vậy quá nặng nề, cũng biết an ủi thế nào, biện pháp tốt nhất chính là tiếp tục đề tài đó, dù sao chừa mống, họa vô đơn chí đáng sợ.

      Chiều nay, mơ hồ xem phim, trong đầu ngổn ngang, bất giác tập xong rồi.

      Nhìn thời gian cũng còn sớm, Cố Chi bảo rửa mặt ngủ.

      Sau khi sắp xếp tất cả, Thư Tình vào phòng khách, chốc lát sau lại ra ngoài, đứng ở trong phòng khách với : “Thầy Cố, ra thầy rất tuyệt rồi, em cảm thấy mẹ thầy trong đoạn thời gian cuối cùng của cuộc sống, nhất định rất kiêu ngạo về thầy, cho nên....”.

      Cho nên cái gì đây?

      Cho nên thầy đừng khó khăn quá, đừng tự trách quá?

      là kiểu cách!

      nghiêm túc suy nghĩ chút, rốt cuộc ra câu, “Cho nên... Ngủ ngon, have a good dream!”.

      Cố Chi bật cười, sau đó gọi lại.

      “Tôi kể chuyện này cho em, phải để cho em an ủi tôi. qua nhiều năm như vậy, tôi đến nỗi vẫn dừng lại trong trạng thái tự trách. Chỉ là tôi muốn cho em biết, thế giới này có rất nhiều chuyện, em nhìn thấy mặt đủ, mà nếu như vì chút cảm xúc và kích động mà làm chuyện quá khích, cho dù chỉ quá khích về từ ngữ, cũng có thể mang đến cho em tổn thất mà em kịp hối tiếc”.

      Nụ cười của đơn giản mà ôn nhu: “Em còn , đường vẫn còn rất dài. Tôi hi vọng mỗi ngày em trôi qua phong phú mà vui vẻ, cách xa tất cả hối hận và thất vọng”.

      Trong khắc đó, Thư Tình chợt muốn xông qua ôm lấy .

      Nhưng sợ Cố Chi sợ hãi mắng là cầm thú, vì vậy yên lặng nhịn lại nỗi xúc động này.

      Trước khi vào giấc mộng, thở dài thấp.

      Người đàn ông như vậy, ai mà thích?
      Last edited by a moderator: 2/4/15
      Phong nguyet thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 26

      Sau khi ở lại thành phố A ngày thứ năm, xem xong tập cuối cùng của bộ phim “Đội liệt chi mạt” Thư Tình khóc.

      Cố Chi cười hỏi : “Lúc Tietjens bị vợ phản bội, vùng vẫy đau khổ em khóc, khi tiền tuyến đánh giặc biết sống chết em cũng khóc, bây giờ yên lành trở lại, cùng người mình thích ở cùng chỗ em lại khóc, chẳng lẽ em thích kết cục này?”.

      màn hình, bộ phim vẫn tiếp tục.

      nương tươi mát mộc mạc, tốt đẹp giống như đóa hoa cúc tươi, từ từ nở nụ cười tươi, sau đó nhào vào trong ngực người .

      Ánh mắt Thư Tình lại hơi ướt ướt, cơ bản là dừng lại được.

      “Thích, đương nhiên là thích”. nhận tờ giấy ăn Cố Chi đưa cho mình, sịt mũi cái, “Tự em cũng cảm thấy mình buồn cười, lúc nên khóc khóc, lúc khóc lại để cho thầy thấy được trò hề này. phải là em thích kết thúc này, mà em cảm thấy tất cả mọi thứ đến đều dễ dàng, cho nên khi kết thúc đoàn viên lại cảm thấy như nằm mơ, những điều tốt đẹp phải ”.

      Mãi cho đến lúc ngủ, cái mũi đỏ của ai đó biểu đạt mình khó có thể đè nén được cảm xúc sau khi xem.

      Cố Chi đứng ở cửa phòng ngủ của cười, “Xem ra em rất thích nhập vào chuyện xưa của người khác, người trẻ tuổi tình cảm luôn phong phú”.

      Thư Tình cãi lại: “Đâu có già như thầy”.

      Cố Chi từ chối cho ý kiến, trước khi đóng cửa, khẽ mỉm cười, “Ngủ ngon, người trẻ tuổi, Mr. Tietjens của em sớm muộn cũng đến”.

      Trước khi cửa phòng khép lại, nghe thấy Thư Tình thấp giọng câu gì.

      đến, đối với cũng xác định được em có phải là tình của hay ”. (Câu của trong “Đội liệt chi mạt”)

      *

      Vết thương mặt Dư Trì Sâm rất nhanh liền, lại chậm chạp muốn về nhà để cha mẹ nhìn thấy cả người vết thương lại gãy tay, nhưng mà cậu về nhà Thư Tình cũng từ bỏ ý đồ.

      Ngày xuất viện cậu vẫn còn lải nhải: “Trời mới biết tại sao sức khỏe của tớ lại khôi phục nhanh như bò”.

      chỉ như vậy, còn cái cũng rất giống”. Thư Tình phê bình bốn chứ, “Ngu ngốc như bò”.

      Sau đó đến lúc Thư Tình về nhà, Cố Chi định lái xe đưa về, lại bị cố ý từ chối.

      “Lúc tới là thuận đường, lúc trở về thuận đường, đường cao tốc còn phải đóng phí xe cộ, xăng lại tăng giá, tự em ngồi xe bus kinh tế hơn nhiều. Hơn nữa tiền thuốc của Dư Trì Sâm em còn nợ thầy, về nhà em gửi tiền cho thầy”.

      Thư Tình bộ dạng dám nhận đại ân, Cố Chi dừng lại chút, rồi gật đầu, “Vậy để tôi đưa em ra trạm xe”.

      Lúc mới ra cửa mới phát bên ngoài tuyết rơi, chẳng qua chỉ là chút tuyết , nhưng đối với thành phố phương nam mà , đây cũng rất đáng quý.

      Đây coi như là vui vẻ rất lớn.

      Trong khu nhà có rất nhiều đứa chạy ra chơi, cười đùa nô giỡn, rất là vui vẻ.

      Trong đó có bé chạy chạy, đụng đầu vào ngang hông Thư Tình, kẹo que trong tay lập tức dính vào khăn quàng cổ của Thư Tình, chính xác hơn, đó là khăn quàng cổ của Cố Chi.

      Thư Tình nhíu mày lại, trong lòng Cố Chi cũng hơi dừng lại, tưởng rằng giận dữ với bé kia, nhưng ngờ Thư Tình lại ngồi xổm xuống, nhàng sờ đầu bé, “Có đau ?”.

      bé nơm nớp lo sợ nhìn khăn quàng cổ dính vết kẹo, ánh mắt đỏ lên, nhìn như sắp khóc.

      Thư Tình dở khóc dở cười , “ sao sao, chị trách em, em đừng khóc! Dù sao khăn quàng cổ này phải của chị, có gì, tin em hỏi chú này xem, chú ấy cần em bồi thường”. quay đầu nhìn Cố Chi, “Đúng , thầy Cố?”.

      Cố Chi rất phối hợp gật đầu.

      lại an ủi mấy cậu, bé mới mỉm cười, vui vẻ xoay người lại gia nhập vào các bạn .

      Thư Tình nhanh trí, híp mắt cười với Cố Chi: “Mẹ em rất giỏi trong các bí quyết, hay là cái khăn quàng cổ này em chưa trả cho thầy, đợi em cầm về nhà giải quyết xong, lúc vào học em đưa cho thầy?”.

      Cố Chi bật cười: “ cần phiền toái như vậy, tôi cũng thiếu cái này”.

      Điều mà ra, cái khăn quàng cổ này là mang về sau khi học nghiên cứu sinh ở Pháp, có chút ý nghĩa như vậy, giá trị rẻ. Mà quan trọng hơn là, chất liệu khăn quàng cổ là len dạ, dùng nước giặt được, nhìn vết kẹo ở khăn... có lẽ sau khi giặt vẫn còn lưu lại dấu vết.

      ra, chỉ sợ làm đau lòng thêm.

      Vậy mà Thư Tình cố ý muốn mang về nhà giặt sạch giúp , cuối cùng đành phải gật đầu đáp ứng.

      Thư Tình ngồi lên xe buýt trong thời tiết tuyết rơi.

      Vé là Cố Chi mua giúp , bởi vì gần đến cuối năm, trạm xe có rất nhiều người, Cố Chi bảo đứng ở phòng chờ, sau đó xếp hàng.

      Chỗ ngồi cũng bị mọi người chiếm hết, Thư Tình đành đứng ở đó vùi đầu nghịch điện thoại động, thỉnh thoảng ngửa cổ tìm bóng dáng trong đoán người dài xếp hàng.

      sợ chỗ bán vé đầy ắp người, nhưng mỗi lần nhìn ngoại lệ, tới ba giây tìm chính xác được .

      Bóng lưng cao mà thon dài, dáng người thẳng tắp kiên cường, đường cong gò má nhìn rất đẹp, cho dù đứng ở đó cũng là bộ dạng thư thái như tắm gió xuân.

      Thư Tình nhìn thấy xung quanh có ít phái nữ thầm nhìn , mà khi lơ đãng quay đầu lại, chỉ bình tĩnh cười với , rất đơn giản rất lạnh nhạt, nhưng lại ấm áp lòng người.

      hiểu sao trong lòng dâng lên vui sướng.

      Ít nhất ở nơi chật chội và đông người này, có người là ngưỡng mộ thay kiên nhẫn chờ đợi, trong lúc vô tình trở thành phong cảnh đẹp trong mắt vô số người, đột nhiên quay đầu, lại chỉ nở nụ cười với .

      Xong rồi, cảm thấy, có chút bị hấp dẫn rồi.

      *

      Sau khi lên xe, Cố Chi đứng ở cửa sổ chờ xe buýt xuất phát, Thư Tình ngồi ở chỗ gần cửa sổ, biết sao lại cảm thấy sầu não.

      Năm ngày năm đêm sống chung, sau đó là hai mươi ngày thấy.

      Lần đầu tiên Thư Tình bắt đầu nhớ đến những ngày học.

      biết tâm tư của , nhưng phát ràng tim mình động với , đây đúng là chuyện khổ bức nhất thế giới.

      Tài xế quay đầu lại : “Mọi người nịt chặt dây an toàn, chuẩn bị xuất phát rồi”.

      Lòng Thư Tình siết lại, quay đầu thấy Cố Chi phất tay với , mặt vẫn có vui vẻ nhàn nhạt trước sau như .

      Những bông tuyết mềm mại bé len lỏi giữa những lọn tóc của , mà mặc áo khoác ngoài màu đen, giống như cây tùng bách thẳng tắp cao ngất trong rừng rậm.

      “Vào học gặp lại, Thư Tình”. dùng khẩu hình với .

      Mà Thư Tình chợt luống cuống, có loại kích thích sai khiến , có lẽ cũng có thể thẳng thắn cho biết tâm tình của mình, khi hai người còn chưa trở lại trường học, khi hai người có quan hệ thầy giáo và học sinh, trong thời gian cảm thấy thân thiết nhất sắp bị khoảng cách kéo dài ra.

      đột nhiên đứng dậy, cách lớp thủy tinh dày gọi : “Thầy Cố”.
      Last edited by a moderator: 5/4/15
      Phong nguyet thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 26.2

      Giọng thanh thúy vang dội cả xe, nhưng người bên ngoài chỉ thấy khẩu hình của , nghe thấy giọng .

      Cố Chi đến gần chút, dùng ánh mắt nghi ngờ hỏi .

      Nhưng vừa mới há mồm, xe lại bắt đầu chạy.

      Bên ngoài là tiếng người đợi xe ồn ào huyên náo, bên trong xe là khí yên tĩnh trầm mặc.

      Thư Tình mở to miệng, nhìn bước nhanh theo xe buýt, hiển nhiên là muốn hiểu có gì đúng, nhưng cứ run sợ như vậy lúc lâu, rồi khép miệng lại, chỉ phất tay với cái.

      Quên , dù sao nữa cũng nghe thấy.

      Trong xe có nhiều người như vậy, cũng phải là cơ hội tốt để tỏ tình.

      Nhìn thấy động tác của , bóng dáng dừng lại, cũng phất phất tay với , sau đó rốt cuộc theo xe buýt xa dần và biến mất ở cửa sổ.

      đứng dậy quay đầu lại nhìn, từ cửa sổ thủy tinh phía sau xe nhìn thấy người biến thành chấm , trái tim buồn bã.

      bé làm gì vậy? Còn nhanh chóng thắt dây an toàn vào?”. Tài xế từ trong kính chiếu hậu nhìn cái, gấp gáp kéo cao giọng nhắc nhở .

      Thư Tình từ từ ngồi xuống, sau khi nịt chặt dây an toàn, nhắm mắt ngồi tựa vào ghế.

      Dường như trong lòng có cái lưu lại đó, thể cùng căng chân chạy về nhà.

      Sau khi xuống xe, từ trạm xe bộ về nhà, ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Cố Chi.

      Ở bên đầu dây của Cố Chi rất huyên náo, giống như ở trong trạm xe lửa, bởi vì nghe được tiếng của đường sắt ngầm.

      đến?”. hỏi .

      “Vâng, đến, em đường về nhà”.

      “Vậy tốt”. Giọng của vững lắm, có lẽ bộ, “Vừa rồi ở xe em định gì với tôi?”.

      Nhịp tim của Thư Tình hơi chậm lại, sau đó đập cuồng loạn.

      “Thư Tình?”. Người ở đầu dây bên kia dường như có thời gian, bất thường thúc giục tiếng.

      đấu tranh tư tưởng kịch liệt, rốt cuộc mở miệng : “Em muốn , ra em ——”.

      “Xin lỗi ngài, xin ngài hãy tắt điện thoại, chuẩn bị qua kiểm tra an toàn”. Đúng vào lúc này, giọng nữ động lòng người cắt đứt cuộc trò chuyện giữa hai người.

      Cố Chi thấp giọng câu: “Tôi cúp máy trước, sau đó gọi điện cho em”.

      tắt điện thoại, sau đó bỏ vào trong giỏ xách của tiếp viên hàng , bắt đầu an kiểm.

      Còn ở đầu kia Thư Tình cầm điện thoại di động run lên lúc lâu, rốt cuộc cười khổ buông thõng tay.

      ra ở sân bay....

      là đúng dịp, vất vả lắm mới có dũng khí, vậy mà hai lần đều thể ra câu kia.

      Em thích thầy, chỉ bốn chữ đơn giản như vậy, cho cơ hội chết sao?

      Trời mới biết, bỏ lỡ lần này, còn có thể có dũng khí đó, có kích động đó .

      Sau khi về nhà, tránh được mẹ quở trách phen, ngày đó cãi vã cúp điện thoại, vì vậy khiến cho mẹ đau lòng.

      Thư Tình nhớ lại Cố Chi, nhớ cái buổi tối kể lại chuyện cho nghe, bừa xúc cơm trong bát, vừa cúi thấp đầu : “Mẹ, con sai rồi, sau này con dữ dội như vậy với mẹ nữa”.

      Mẹ sửng sốt, miệng há rộng lúc lâu vẫn hề lên tiếng.

      Con bà sinh bà biết ràng nhất, hiếu thắng, quật cường, mạnh miệng, sĩ diện.... Ăn khép nép thừa nhận mình sai, đúng là khó gặp.

      “Nhưng con vẫn phải , ra con cũng muốn đạt được học bổng, có được cũng vui, hơn nữa mẹ cũng trách con, cho nên tâm tình con tốt. Con đồng ý với mẹ, học kỳ sau nhất định chuẩn bị tốt, tham gia thi đấu nhiều hơn, lấy thêm nheieuf bằng về nhà, có được ?”.

      Mẹ dừng lại lúc lâu, mới gắp khối thịt kho vào bát , “Mấy ngày nay ở bệnh viện nhất định ăn uống tốt, ăn nhiều chút, bổ sung trở lại”.

      Thư Tình dở khóc dở cười ăn miếng thịt trong bát, nhìn cả bàn toàn món ăn thích, trong lòng hoàn toàn sụp đổ rồi.

      Sau khi ăn xong, hai mẹ con chữ tới chuyện từng gây gổ, vô cùng hài hòa con rửa bát mẹ lau bàn, sau đó lại vui vẻ nắm tay nhau đến công viên tản bộ.

      Thậm chí lúc ở trong công viên, mẹ còn mua những chiếc kẹo đầy màu sắc cho , cười híp mắt : “Mẹ nhớ hồi con rất thích cái này”.

      Thư Tình cười toe toét.

      Buổi tối, hai mẹ con chen nhau ngủ giường mẹ, Thư Tình kể rất nhiều chuyện lý thú trong học kỳ này, bao gồm cả nam thần thầy giáo tiếng Pháp, cùng với những chuyện hài hước trong khoa tiếng do thịnh dương suy.

      Mẹ từ từ nhắm mắt ngủ, mà chẳng biết từ lúc nào trong mắt Thư Tình ra mẹ già, đôi mắt từ từ đỏ lên.

      “Em còn , đường còn rất dài. Tôi hi vọng mỗi ngày em có thể trải qua phong phú mà vui vẻ, cách xa tất cả hối hận và thất vọng”.

      vẫn nhớ vẻ mặt Cố Chi như vậy, ôn nhu lại thành khẩn, rồi như có chút tiếc nuối, giống như là qua thấy được bóng dáng của mình sáu năm trước.

      chỉ hi vọng dẫm vào vết xe đổ của , hi vọng nắm chặt mỗi chút thời gian ở cùng với mẹ.

      Vì vậy, cũng rất gắng căng chân chạy như điên về phía , cho dù thể vượt được bước tiến của , nhưng vẫn có thể ảo tưởng gần thêm bước, gần thêm bước nữa.

      Trong đêm đen, nhìn khăn quàng cổ màu lam móc áo, an tâm nhắm nghiền hai mắt.

      *

      Lại khôi phục cuộc sống làm thêm ở quán cà phê, cuộc sống như vậy vẫn kéo dài đến ngày lễ mừng năm mới.

      Vào đêm 30, điện thoại di động của Thư Tình vang lên ngừng, tin nhắn chúc mừng được gửi tới từ bốn phương tám hướng khiến luống cuống tay chân. luôn luôn là người tùy tiện, câu nệ tiểu tiết, lại càng thích những chi tiết cảm thấy quá mạnh mẽ. Vì vậy sau khi trả lời mười người, còn kiên nhẫn, định mở ra danh bạ, vạch chọn đội người, sau đó gửi tin nhắn chúc mừng.

      Tên của Cố Chi cũng nằm trong đó.

      10 phút sau, nhiều tin nhắn trả lời được gửi lại, Thư Tình mở cái ra nhìn, màn hình di động chợt xuất câu trả lời của .

      dừng hẳn cái tin nhắn đọc được nửa, dường như thể đợi được nữa, mở tin nhắn Cố Chi ra coi.

      Nội dung tin nhắn như sau: Theo lý thuyết tin nhắn theo đoàn tôi nhắn lại, nhưng tôi thể hỏi câu, em học xong trọng điểm chưa? Chuẩn bị học kỳ sau thi lại xong chưa? Cuối cùng, Bonne Année! :)

      Trong nháy mắt, Thư Tình sợ hãi, mẹ ơi, cảm nhận được ác ý từ người giáo sư nhân dân! Đặc biệt là khuôn mặt tươi cười ở cuối tin nhắn, nhìn thế nào cũng thấy nham hiểm.

      Mùa xuân này, còn có thể khoái trá vui chơi đùa giỡn sao? QAQ
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :