1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người đàn ông của tôi - Dung Quang (Full 82c Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 22.2

      Cuối cùng hai người vẫn vào phòng đôi, khoảng cách giữa hai giường đơn rất an toàn.

      Khi ở quầy đăng ký, ngời phục vụ nghi ngờ lặp lai câu “Phòng đôi” trong miệng Cố Chi, sau đó lại tốt bụng giải thích phen: “Xin lỗi, phòng đôi là phòng hai giường đơn, có phải ngài muốn gọi phòng hai người nằm ?”.

      Thư Tình đỏ mặt, vội vàng lớn: “ , là phòng đôi”.

      Cố Chi nhìn cái, gì, cho đến khi nhận chìa khóa, bước vào trong thang máy sáng ngời, mới làm như có việc gì câu: “Vừa rồi em dọa người phục vụ rồi”.

      “.... Có sao?”.

      “Có, vẻ mặt đó của em, cho đến nay tôi chỉ thấy ở mặt của hai người”.

      Trực giác cho biết, chờ đợi phải cái gì hay ho, nhưng miệng vẫn hỏi câu: “Hai người kia là?”.

      “Đổng Tồn Thụy phá lô cốt địch, và Hoàng Kế Quang”.

      (* Đổng Tồn Thụy là vị hùng Trung Quốc, hy sinh thân mình gài mìn phá hủy lô - cốt địch.

      ** Hoàng Kế Quang sinh nằm 1931 sống ở huyện Trung Giang tỉnh Tứ Xuyên, là thông tín viên của đoàn 9 sư 135, là lính tình nguyện của quân đội Trung Hoa nhân dân. Ngày 19 tháng 10 năm 1952, ông hy sinh tại khu vực núi Thượng Cam, cao 597.9 tại Triều Tiên. Ông được lãnh đạo cơ quan ghi công hạng nhất, trao tặng danh hiệu “Đặc biệt dành cho hùng”)

      “.....”.

      “Vẻ mặt này....”. dừng chút, làm như hiểu ra, cuối cùng mỉm cười, “Nếu lúc trước em tìm tôi muốn xin trọng tâm mà dùng vẻ mặt này, chừng tôi nghĩ rằng em ôm quyết tâm phải chết và tin rằng cách mạng tất thắng, chuẩn bị tiến hành việc mổ bụng, có lẽ tôi cũng chắp tay đưa trọng tâm môn học rồi”.

      Thư Tình yên lặng trầm tư lát, “Bây giờ em làm lần nữa còn kịp ?”.

      Thang máy “dinh” tiếng mở cửa ra, người đàn ông bên cạnh vội vàng ra ngoài, ngược lại quay đầu nở nụ cười điên đảo chúng sinh, “Thư Tình, nam quả nữ sống chung phòng, trong thời điểm này nếu em liều mình vì nghĩa, vẻ mặt dũng sợ, tôi cảm thấy em ám chỉ tôi làm chút việc đơn thuần với em”.

      Việc..... đơn thuần....

      Chỉ trong nháy mắt đó, Thư Tình cảm thấy, dường như Cố Chi lúc nào thể vì ngày quan sát mổ bụng mà dùng hết sức lực chuyện thân thiết với .

      *

      Khi hai người vào được trong phòng cũng hơn giờ sáng rồi.

      Bởi vì có tồn tại của Cố Chi, ngay cả khách sạn Thư Tình cũng dám tùy tiện chọn bừa mà cẩn thận lựa chọn nhà có hoàn cảnh khá tốt bên sông —— dù sao Cố Chi nhìn giống như người hiền lành đến nỗi so đo hoàn cảnh, về điểm này có thể nhìn ràng từ điều kiện nhà .

      Cố Chi nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì đông lạnh của , vừa mở điều hòa, vừa : “Em tắm nước ấm, sau đó ngủ ”.

      Trong phòng tắm, nước nóng hổi, làm tan giá lạnh khi phải bộ bên ngoài khoảng mười phút.

      Thư Tình nhắm mắt lại hướng

      về phía vòi sen, cảm thấy chỉ người ấm áp mà khắp cơ thể , bao gồm cả đáy lòng được giấu kín nhất, cũng tàn ra loại cảm xúc tên là ấm áp.



      Mấy giờ trước, cảm xúc của sa sút vì bản thân bất hạnh, nhưng vào lúc này những gì như ý dường như đều bị nước ấm cuốn .



      chưa bao giờ nghĩ tới ngày mình mở miệng với những kinh nghiệm khó , thao thao bất tuyệt bất an lạc lõng nhất của mình, vì nhìn như ngườ cao cao tại thượng, người thế với tới, lại ôn nhu yên tĩnh nghe hết những cảm xúc tốt, thậm chí ngại ngàn dặm xa xôi đến bên cạnh , để chỉ với câu “Vì soa về nhà.”



      Đây là lần đầu tiên từ khi chào đời đến nay, ở trong cùng căn phòng với người đàn ông trưởng thành, điều này nghe qua hoang đường lớn mật, nhưng với lại hợp lẽ như thế.



      người tốt như vậy, tốt đến nỗi cảm thấy nếu như thêm suy nghĩ phức tạp gì đó với đều như làm bẩn .



      Thư Tình mặc áo và quần jeans, cầm áo khoác ra khỏi phòng tắm, lại chợt phát cố Chi biến mất.



      sửng sốt, lập tức đến bên cạnh bàn nhìn chìa khóa phòng….Thiếu cái.



      cảm thấy có chút hoảng hốt, cũng may vừa quay đầu lại thấy chìa khóa xe và di động của đều ở đây, lúc đó mới nhàng thở ra.



      Lúc ngồi giường ngẩn người, cuối cùng Cố Chi cũng trở lại, trong tay cầm theo bịch sữa chua mua ở cửa hàng tiện lợi 24h, tùy ý hỏi: “Tắm xong rồi?”



      Thư Tình nhìn cầm hai chai sữa chua nguyên vị, đưa lọ cho , dở khóc dở cười : “Em cảm thấy nhất định thầy bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế.”



      (*Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (tiếng : Obsessive-Compulsive Disorder – OCD) là rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng có lý do chính đáng và phải thực các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng, đây là dạng trong nhóm bệnh liên quan trực tiếp đến Stress. Bệnh còn có tên khác là rối loạn ám ảnh cưỡng bức)



      ngày uống sữa chua chết, nhưng mà hơn nửa đêm còn ngoan cố chạy xuống lầu mua, hơn nữa còn vị trước sau như .



      “Thói quen, uống cảm thấy cả người thoải mái.” Cố chi cố lấy cục sạc vạn năng từ trong túi ra, đưa cho , đồng thời giải thích , “Đêm nay em về nhà, mẹ em nhất định yên tâm, nếu gọi điện cho em phát di động tắt, nhất định rất sốt ruột”.



      Nhìn vẻ mặt sửng sốt của Thư Tình, làm như để ý bổ sung câu, “Lúc mua sữa chua thấy, thuận tiện mua mà thôi”.



      Nhưng mà Thư Tình biết tại sao lại chắc chắn, mua sữa chua có lẻ là thuận tiện, nhưng mua đồ sạc chắc chắn thể thuận tiện.



      luôn là người cẩn thận tỉ mỉ như vậy, có thể bận tâm đến những cảm xúc nhất.



      Nghĩ như vậy, trong lòng lại đảo lộn.



      Trước khi ngủ, đưa lưng về phía giường Cố Chi, trong bóng tối hỏi câu: “Is life always this hard, or is it just when you’re a kid?”. (Có phải cuộc sống con người luôn khó khắn như thế, hay chỉ khi còn mới thế?)



      Đây là câu mở đếu mà với sát thủ trong bộ phim “Leon the Professional”.

      Lúc đó sát thủ trả lời: Always like this (luôn như thế)



      Nhưng vào giờ phút này, trong căn phòng yên tĩnh ấm áp, nghe thấy người đàn ông phía sau dùng giọng bình tĩnh lại mông lung trả lời: “If you’re learned how to treat everything in a peaceful way, no matter you are a kid or an j`j, life will not be hard at all”. (Nếu như em học được cách bình thản đối đãi với mọi việc, cho dù em còn hay lớn, cuộc sống cũng quá khó khăn)



      Sau lúc trầm mặc, nghe thấy câu: “Everything will be OK. Goodnight”. (Tất cả rồi tốt hơn. Ngủ ngon)



      Đoạn kịch về thầy Cố - tác giả sưu tầm –



      1.Tác giả: Khi cậu trấn an Thư Tình, cậu “Phần trữ tình…phần kết thúc….”, rất nhiều người nghi ngờ, ra cậu là thầy giáo Ngữ Văn khóa da thầy giáo Tiếng Pháp, cậu co 1gì muốn ?



      Cố Chi: A, trời sinh tôi có tài tất dùng đến.



      2.Tác giả: Làm giáo sư đại học, đồng thời lại nhậm chức ở bệnh viện , rất nhiều người nghĩ rằng cậu cố ý khoe khoang văn hóa, biểu ánh sáng của nam chính, cậu có muốn giải thích chút ?



      Cố Chi: Làm nma chính muốn cưới vợ nuôi gia đình, nếu chỉ dựa vào đồng lương dạy học 4000 mỗi tháng…. Ha ha



      Tác giả: …. có?



      Cố Chi: Tôi cảm nhận thấy ác ý đến từ tác giả



      Tác giả: Câu hỏi tiếp theo

      3.Tác giả: Tôi cho cậu cơ hội duy nhất, ở đây với những độc giả vẫn theo dõi cậu, cậu muốn gì?



      Cố Chi: Duy trì theo dõi bản chính vĩnh viễn



      Tác giả:…. Sau đó?



      Cố Chi: Sau đó?... Trước khi hết chương sau, xin mời nhắc lại
      Last edited: 17/3/15
      Phong nguyetmiu901 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Người đàn ông 23


      Chuông báo thức vang lên. Thư Tình ngủ, mơ mơ màng màng vươn tay tìm di động, kết quả phát tủ ở đầu giường có độ cao giống với tủ ở nhà.

      từ từ mở to đôi mắt, rồi đột nhiên ý thức được bản thân ở chỗ nào.

      tắt điện thoại di động, giường Cố Chi còn người, gối đầu và chân đều được sắp xếp gọn gàng, sạch giống như chưa từng có người ở.

      Đây là giấc mộng của , hay là là chuyện lạ?

      Lúc Cố Chi trở lại khách sạn, Thư Tình đánh răng.

      đặt bát cháo nóng hổi lên bàn, sau đó bên phòng tắm gõ cửa, “Rửa mặt xong rồi ra ngoài ăn cháo”.

      miệng Thư TÌnh còn bọt, ngẩng đầu nhìn bộ dạng nhàng khoan khoái và sạch của , nhân tiện liếc nhìn bộ dáng ngu xuẩn đến tận cùng của bản thân, yên lặng gật gật đầu,

      Cháo là mang từ nhà ăn của khách sạn lên, độ nóng vừa phải, ăn vào rất ấm.

      Cố Chi mở cửa rèm cửa sổ ra, quay đầu vừa đúng nhìn thấy Thư Tình uống xong ngụm thứ nhất, vẻ mặt bị phỏng nhe răng trợn mắt, nhìn được cười rộ lên, “Tôi nghĩ rằng cháo có nhiều, cần lo lắng có người tranh với em”.

      Thư Tình chỉ có thể nước mắt lưng tròng, có tâm tình tranh cãi với , chỉ ngẩng đầu u oán nhìn .

      Nhưng vừa nhìn, bóng dáng thon dài thẳng tắp đứng ngược chiều ánh sáng, ánh mặt trời rực rỡ hiếm có vào ngày đông viền tầng màu vàng người , nhìn cả người như sáng lên.

      Áo sơ mi trắng, áo trong màu xám, còn có chiếc quần thường màu đen, thích những bộ quần áo đơn giản, nhưng như thế cũng khó giấu được khí chất tao nhã quanh người .

      cười với , môi mỏng giương , chân mày khóe mắt đều là ý cười.

      Thư Tình chỉ cảm thấy ngực như bị ai đánh mạnh vào, rất nhiều cảm giác khó tả thành lời dâng lên trong lòng.

      Bát cháo ngon miệng bỗng nhiên mất hấp dẫn.

      gục đầu nhìn sương mù ngoài trời, từ từ nghĩ ra … Sau khi uống xong bát cháo, nên về nhà rồi.
      Quả nhiên, Cố Chi cũng ngồi xuống ăn cháo cùng , sau đó hỏi câu: “Bao giờ về nhà?”

      Dường như là đáp cần nghĩ ngợi: “Buổi tối”.

      Đối mặt với ánh mắt hỏi lại của Cố Chi, lại giải thích : “Em với mẹ muốn ở nhà bạn chơi hai ngày, khó lắm mới có cơ hội nghỉ về, có rất nhiều điều muốn …”.

      Cúi đầu dùng đũa khua bát cháo, tim đập rất nhanh.

      phải là chưa từng dối, chỉ là ở trước mặt người này dối chuyện đâu… hiểu sao cảm thấy chột dạ.

      “Bằng , em đưa thầy đến bên cạnh dạo?”.

      Cố Chi nhìn cái, cuối cùng chỉ nhàn nhạt câu: “Em cũng biết là khó mới có dịp về nhà, vẫn nên ở cạnh người nhà tốt hơn”.

      “… Em lập tức trở về” nỗ lực giả bộ như có gì.

      Nhưng trong lòng cũng có chút mất mác.

      Cho dù lề mề cỡ nào, cuối cùng vẫn đến lúc phải tiễn Cố Chi.

      Hai người chậm rãi dọc ngã tư đường trở về nơi hôm qua đỗ xe, chiếc xe Volvo gần ngay trước mắt, cảm xúc của Thư Tình cũng sa sút tới cực điểm.

      Đưa người ngàn dặm, cuối cùng vẫn phải từ biệt.

      (* Nguyên tác: Tống quân thiên lý, chung tu từ biệt)

      Nhưng mà ràng chỉ có mười phút!

      Cố Chi đứng trước xe, quay đầu lại nhìn , “Về sau nên ở bên cạnh mẹ nhiều hơn, cho dù về sau lại có cảm xúc tốt, cũng nên cả đêm về”.

      Thư Tình gật đầu.

      “Dù sao cũng là con , mình ở bên ngoài an toàn, về sau đừng giống như đứa làm những chuyện khiến người khác lo lắng”.

      Nghiễm nhiên bày vẽ người lớn dạy dỗ.

      Thư Tình thích nghe những là loại thuyết giáo này, nhưng vào giờ phút này vẫn phá lệ yên tĩnh nghe, cúi đầu lời, chỉ gật đầu.
      “Lần sau gặp của em, cần phải nhiều, người ta gọi chó cắn người”.

      Gật đầu.

      “Nếu giận quá, em cũng cần gọi, cắn lại là được rồi”.

      Lúc gật đầu được nửa… Hả? Cái gì?

      Thư Tình đen mặt nhìn , lại còn kịp nhìn thấy ý cười thoáng chốc khóe môi .

      Nhưng cho dù gì đó chọc cười, hốc mắt vẫn nóng lên.

      Đúng lúc này, di động trong túi bỗng vang lên.

      bảo Cố Chi đợi chút, sau đó nhận điện thoại, “Sao?”.

      Người ở đầu bên kia rất vội, dường như liên tục đống, giọng cũng sắc nhọn, Thư Tình biến sắc, cắt đứt lời của , “Bây giờ cậu ta ở đâu?”.
      Last edited: 17/3/15
      Phong nguyetmiu901 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 23.2

      Dư Trì Sâm giống Cố Chi, cũng là người thành phố A, chỉ lqd là Cố Chi ở phía Đông còn Dư Trì Sâm ở phía Tây.

      Thư Tình gọi điện thoại cho mẹ Dư Trì Sâm phải nằm viện, bỏ vấn đề vì sao nằm viện, chỉ là mình đến đó rồi.

      Mẹ có vẻ vui, “Con mới về nhà có bao lâu? Cả ngày lẫn đêm đều ở ngoài, con còn muốn về nhà hay ?”.

      “Nhưng cậu ấy là bạn thân của con, lúc trước con viêm phổi phải nằm viện, cậu ấy và Tần Khả Vi mỗi ngày đều tới bệnh viện chăm con, bây giờ cậu lqd ấy nhập viện rồi chẳng lẽ con có thể bỏ mặc tới sao?”. Giọng Thư Tình hơi chậm lại, giống như làm nũng , “Mẹ, con đảm bảo chỉ xem cậu ấy, sau khi trở về mỗi ngày con đều ở nhà với mẹ, giống như keo dính chuột, mẹ muốn bỏ con lqd cũng được, có được hay ?”.

      Trước khi cúp điện thoại, người ở đầu dây bên kia cuối cùng cũng thỏa hiệp, thậm chí Cố Chi còn có thể nghe được bà oán giận câu: “Con lớn dùng được”.

      Vì vậy, sau khi cúp điện thoại, Thư Tình quay đầu lại thấy khóe lqd miệng vui vẻ, mặt ửng hồng lên.

      chút thủ đoạn đối phó với mẹ đều bị thấy hết =_=.

      “Điều này rất ngốc đúng ?”. hơi tự giận mình.

      “Ngược lại”. Niềm vui bên khóe miệng dần dày lên, “Rất ấm áp”.

      “.... Còn ấm áp gì, em tin thấy như vậy với mẹ thầy”.

      Cố Chi dừng lại chút, “Mẹ tôi qua đời lâu rồi”.

      Vẻ mặt Thư Tình lúc này lập tức có chút lúng túng.

      Thế nhưng lại nở nụ cười, “ cần phải thấy lúng túng, lqd sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình của con người, thản nhiên đối mặt là được. Nhưng mà Thư Tình này, có câu mặc dù rất cũ, nhưng tôi vẫn phải , đương nhiên có lúc cha mẹ hơi càm ràm nhưng ước nguyện ban đầu vĩnh viễn thoát khỏi lqd chữ ‘’, nếu còn nhiều thời gian ở cạnh mẹ nhiều chút”.

      Thư Tình gì, cảnh sắc ngoài cửa sổ nhanh chóng vụt qua trước mắt, bên tai vẫn còn quanh quẩn lời .

      Nếu như nhìn đầu ngón tay đếm chút, ngoại trừ thời gian lên lớp, bọn họ với nhau quá 300 câu, số lần gặp mặt có thể đếm đầu ngón tay, cơ hội thổ lộ tình cảm ít lại càng ít.

      Chỉ có mấy lần tiếp xúc khó khăn lại ngắn ngủi như vậy, giống như bay đến ngoài gian, tiếp xúc với thế giới của mình, hoàn toàn khác với mọi người.

      Mới lạ có, sùng bái có, ngưỡng mộ có, khâm phục có.

      Dù sao người ưu tú, hào quang tỏa ra bốn phía, giống như lqd sao bầu trời, cao thể chạm vào, chỉ là xa xôi rực rỡ ánh sáng.

      nghe thấy nhịp tim mình đập trong lồng ngực, nhắn nhủ chuyện khó có thể chống lại.

      Cúi đầu nhìn điện thoại di động trong tay hơi nóng lên, nàng nhắn câu lqd như thế này:

      Tớ thích người.

      Nửa phút sau, tin nhắn được gửi đến.

      Tần Khả Vi: Ai?

      Thư Tình do dự, nhưng vẫn viết ba chữ: Thầy Cố.

      Lần này, Tần Khả Vi nhắn về với tốc độ ánh sáng: Tớ còn Cao Thiết ddlqd, dự tính hai tiếng nữa mới có thể đến nơi. Tớ cho cậu giờ để tỉnh táo hơn, nhân lúc bên cạnh có xe, thò đầu ra cửa xe gió thổi cho mát, chú ý xe sau, đề phòng bị sượt qua.

      Nhìn xem, ngay cả Tần Khả Vi cũng cảm thấy chuyện viển vông.

      Thư Tình cất điện thoại di động, buồn bực quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
      Phong nguyetmiu901 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 24

      Người đánh nhau với Dư Trì Sâm, phải ai khác mà chính là người trước đó cậu ấy thích, sinh viên đại học năm ba đại học thể dục, Lý Thần.

      Thư Tình nghe cậu ấy là hai người biết nhau trong đại hội thể dục thể thao các du học sinh, Dư Trì Sâm là tình nguyện bên phiên dịch mà Lý Thần là tình nguyện bên tổ trọng tài, trong quá trình hai người tình nguyện trao đổi, liền ứng với câu : Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, nảy sinh vô số gian tình.

      (*Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng – Trích trong bài “Thước kiều tiên”)

      Sau đó Dư Trì Sâm liền rơi vào võng tình, càng thể vãn hồi.

      Lý Thần hẹn cậu ấy ra ngoài đáh bóng mấy lần, trong đó có lần Thư Tình bị Dư Trì Sâm gọi lấy danh nghĩa đưa nước uống để gặp đối phương.

      Sinh viên đại học thể dục dáng dấp cao to, vóc người bền chắc đẹp mắt, xuyên qua lớp áo thể thao màu trắng còn có thể nhìn thấy hai bắp thịt bụng. Thư Tình thể xác định là đối phương cố ý khoe khoang hay là như thế nào, tóm lại mấy khối cơ bụng này có vẻ còn hơi hơi rung, nháy mắt ra hiệu với .

      Nghỉ ngơi giữa trận, nhân lúc Dư Trì Sâm ở bên cạnh sân bóng chuyện với Thư Tình, Lý Thần với đám nam sinh kề vai sát cánh, bộ dạng thân mật, thỉnh thoảng còn có chút động tác hạn chế công kích bất ngờ.

      Chỉ tiếc là lúc đó Dư Trì Sâm đưa lưng về phía Lý Thần nên nhìn thấy cái gì.

      Thư Tình cau mày, sau đó với Dư Trì Sâm: “Tớ thể nào thích ta”.

      Chỉ tiếc khi đó Dư Trì Sâm rơi vào trong cuộc gặp gỡ bất ngờ từ đó thể vãn hồi, sợ Thư Tình tức giận nên lừa lén lút lui tới với Lý Thần.

      Sau khi được nghỉ, thậm chí cậu ấy còn cầm máy tính mà ba mua cho đổi lấy tiền để du lịch Vân Nam với Lý Thần lần, đương nhiên, lộ phí tất cả đều là do cậu ấy trả.

      Trong mấy ngày ra ngoài, ngoại trừ nắm tay và ôm, hai người cũng làm chuyện khác. Đến tối hôm cuối cùng, Lý Thần hôn cậu ấy rồi câu: “Chúng ta ở chung chỗ ”.

      Dư Trì Sâm vừa mừng vừa sợ, đêm đó ngủ được.

      Ai ngờ sau khi về nhà, nghỉ ngơi hai ngày, Dư Trì Sâm đến nhà của Lý Thần, đứng ngoài cửa gọi cho ta, muốn cho ta niềm vui bất ngờ, kết quả lúc nghe thấy trong điện thoại di động có người đàn ông hỏi: “Ai thế?”.

      Lý Thần cười : “Bạn bè”.

      “Lúc này mà còn nhận điện thoại sao? mất hứng”. Người đàn ông kia dường như rất mất hứng.

      Điện thoại của Lý Thần cũng cúp, trấn an người nọ ngay trước Dư Trì Sâm: “A, tức giận sao? Đừng tức giận, vậy cúp, chúng ta tiếp tục.....”.

      Sau đó là tiếng điện thoại di động bị tiện tay ném loảng xoảng khay trà, sau đó là loạt tiếng mập mờ khiến người ta ghê tởm.

      Hàng xóm ra ngoài bỏ rác, nhìn thấy sắc mặt Dư Trì Sâm khó coi đứng ở đó, quan sát dưới mấy lần, “Này, đến tìm Lý Thần sao?”.

      Dư Trì Sâm lên tiếng.

      Người phụ nữ trung niên kia còn : “ biết người trẻ tuổi bây giờ nghĩ thế nào, bộ dạng thường ngày ngay thẳng, lại lệch lạc , Lý Thần có thể trông cậy vào tiền bạc của các cậu mà phát tài, mỗi ngày đều có trai đẹp đến tìm”.

      Bà lắc đầu cái rồi cầm thùng rác vào nhà.

      Đầu ngón tay cầm di động của Dư Trì Sâm trắng bệch, thể hiểu những lời người phụ nữ kia có ý gì.

      Mây giây sau, cậu ấy bắt đầu gõ mạnh vào cửa, “Lý Thần, cậu ra đây cho tôi”.

      Nghĩ cũng biết người ra ngoài mở cửa quần áo xốc xếch như thế nào, bên trong nhà mảnh hỗn độn, chai lọ, báo chí cũ, hộp giấy bán bên ngoài, còn có quần áo xốc xếch đất.

      Đối mặt với thảo phạt của cậu, Lý Thần chỉ tựa vào khung cửa, tựa tiếu phi tiếu câu: “Mọi người đều là ra ngoài chơi, cần gì phải nghiêm túc như vậy. Hôm nay tôi thích cậu, ngày mai ta thích tôi, ở chung chỗ đâu phải là chuyện đêm?”.

      Vẻ mặt Dư Trì Sâm rất đáng sợ, Lý Thần bất tri bất giác hỏi câu: “Tôi , cậu tưởng chứ? Dù sao tiền du lịch cũng là cậu trả giúp tôi, nếu như muốn tìm tôi mà , xin lỗi, muốn tiền có, muốn chết tôi có cái mạng”.

      ta còn buông buông tay, vì có cách nào.

      , ta nghĩ là Dư Trì Sâm bỏ tiền ra dẫn ta chơi chuyến, ít nhất cũng phải bồi cậu ấy mấy đêm, ai ngờ trong thế giới gay phức tạp lại gặp được người đơn thuần như vậy, ngay cả hôn cũng đỏ mặt tới mang tai.

      Quả câu bé ngây thơ.

      Dư Trì Sâm đánh quyền vào mặt , trong phòng có người đàn ông lao ra, tuổi cũng , vóc người cũng lớn, vì vậy hai chọi , Dư Trì Sâm lại cao tới 1m8, vóc người thon gầy, ngoài ý muốn, cậu ấy bị ngược rất thê thảm.

      Vì vậy trước đó bác hàng xóm ra đổ rác, cửa nhà Lý Thần còn có người ngọc thụ lâm phong tiêu sái đẹp trai, cũng thành đồ bỏ sau khi trở về, đất là thi thể khoác da người.

      Gần mười phút sau, 120 tới, kéo “thi thể” của Dư Trì Sâm bệnh viện, trải qua kiểm tra, gãy xương tay, dây chằng bắp đùi bị thương, những chỗ còn lại đều là bị thương ngoài da.

      Sau đó Dư Trì Sâm gọi điện miêu tả cho Tần Khả Vi: “Nghe lúc 120 chạy tới, cả người tớ co quắp ngã dưới đất”.

      Khi Thư Tình vào phòng bệnh theo địa chỉ Tần Khả Vi gửi, sửng sốt nhận ra được người mặt mũi sưng lên còn được bôi thuốc là Dư Trì Sâm.

      Cậu ấy rất cố gắng với tay lấy di động tủ đầu giường.

      Nghe thấy tiếng bước chân, cậu ngẩng đầu nhìn lên, sau khi thấy người tới, sắc mặt biến đổi, cậu bụm mặt: “Nhận lầm rồi”.

      Chết tiệt, ràng cậu dặn dặn lại chuyện như thế này thể cho Thư Tình biết!

      Cậu nên sớm biết Tần Khả Vi bán đứng cậu!

      nghe thấy đối phương trả lời, cậu lại từ từ bỏ tay xuống, nhếch miệng cười nhưng đồng thời lại bị đau đến nhe răng trợn mắt, chột dạ : “Tớ biết cậu định đánh tớ, nhưng trước khi đánh cho tớ xin nửa tháng chữa thương, sau đó đánh tớ cũng được.... Nhưng tốt nhất là đổi bệnh viện, ở đây tốt lắm”.

      Thư Tình hận đến nghiến răng, tình nguyện là mình bị đánh thành như vậy, còn hơn là bị người ta ngược thân còn ngược thân!

      “Cậu có bệnh à? Sống hơn hai mươi năm, toàn bộ người đàn ông tốt thế giới cậu tìm, hết lần này tới lần khác lại tìm cái người buồn nôn nhân nhất. Tớ với cậu từ lâu là ta tác phong bất chính rồi, cậu coi lời của tớ như gió thoảng bên tai phải ?”.

      Sắc mặt Dư Trì Sâm trắng nhợt, gân cổ lên cãi: “Trước khi lên giường ai mà biết trước được đối phương có phải xử nam hay ? Lúc đầu tớ đâu biết ta là người như thế, nếu cũng đổi máy tính ba mua cho lấy tiền giúp mua vé máy bay!”.

      Ánh mắt của cậu hơi hồng, giọng cũng cố gắng đè nén nỗi khổ, vì vậy đỏ mặt tía tai la ầm lên: “Lúc lão tử tìm , chuẩn bị cả bao ngừa thai, kết quả là ta với lão tử là chưa bao giờ dùng thứ đó, cùng loại người với lão tử! Con mẹ nó có biết cái đồ này đắt thế nào ? Lại thể đem bán! sớm chút chết ——”.

      Giọng bị mắc kẹt lại.
      Phong nguyetmiu901 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 24.2

      Chương này dài dã man í ~ Chia làm 3 phần nha ~ còn 1 phần nữa mí hết chương :-(

      Nguyên nhân là Cố Chi dừng xe ở bãi đỗ xe nên đến chậm chút khoan thai tới cửa phòng bệnh, Dư Trì Sâm cả kinh, mặt lúc đỏ lúc trắng, sau đó sửng sốt há hốc miệng thể ra chữ nào.

      Cố Chi bình tĩnh nhìn cậu ta cái, sau đó với Thư Tình: “Tôi chuyện với bác sĩ chút, hai em cứ chuyện”.

      Hai em cứ chuyện....

      Hai em cứ chuyện....

      Dư Trì Sâm vẫn còn ở trong trạng thái tắt điện.

      chuyện cái rắm ấy mà chuyện, cậu chỉ hận thể chết xe cứu thương 120, chân đạp con hạc về hướng Tây, như thế lưu lạc đến đây!

      Cố Chi vào phòng làm việc bác sĩ, gõ gõ cánh cửa mở.

      Bác sĩ ghi chép tuổi khoảng ba mươi, nhanh chóng quay đầu lại, “Chuyện gì ——”, được nửa, ta chợt dừng lại kinh ngạc kêu tiếng, “Cố Chi?”.

      ... ........

      Cố Chi nhận ảnh chụp CT của Dư Trì Sâm từ tay Dịch Thính Phong, cầm lên, hướng về phía ánh sáng nhìn chút, sau đó : “Tốt rồi, phải là vấn đề nghiêm trọng, chẳng qua là bị gãy xương cấp độ thấp, bó thạch cao nghỉ ngơi quãng thời gian là có vấn đề gì”.

      đặt ảnh chụp lên bàn, “Những vết thương ở chỗ khác sao?”.

      “Dây chằng bắp đùi bị kéo thương, cũng nghiêm trọng, trong khoảng thời gian này thể vận động mạnh, sau này cũng phải chú ý hồi phục, nếu việc dễ dàng thành khó giải quyết”. Dịch Thính Phong cười , “Cậu bé đó là...”.

      “Học trò tôi”.

      “Học y?”.

      Cố Chi cười cười, “, là học Tiếng Pháp”.

      “Tiếng Pháp?”. Dịch Thính Phong lắp bắp kinh hãi, “Cậu bây giờ.... ở Bắc Kinh hả?”.

      “Đâu chỉ ở Bắc Kinh, tôi cầm dao nhiều năm nay”.

      Giọng Cố Chi lưa thưa bình thường, lại khiến Dịch Thính Phong được gì thời gian dài, cuối cùng ta bật cười vỗ vai .

      “Tiểu tử, cậu học giỡn từ khi nào vậy?”.

      Cố Chi mỉm cười nhìn , “Lúc nào tôi lấy chuyện như vậy ra giỡn?”.

      Vẻ mặt Dịch Thính Phong chậm lại, “Là ? .... xảy ra chuyện gì? Mấy năm nay cậu liên lạc với tôi, tôi cứ nghĩ là cậu bận rộn chạy trong nước và nước ngoài, vừa là trụ cột chính ở bên kia, cho nên để ý tới nhân vật bé như tôi, làm sao lại... làm sao lại ngay cả dao cũng cầm?”.

      *

      Lúc Cố Chi trở lại phòng bệnh, Thư Tình ồn ào xong với Dư Trì Sâm rồi, bệnh nhân nằm giường thở phì phì, nằm ngửa hình chữ bát (八), nhìn chằm chằm trần nhà lời nào, còn an vị ngồi ghế salon, mắt lạnh nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Dư Trì Sâm.

      “Tôi xem qua ảnh chụp CT của cậu ấy, bị thương nặng, giai đoạn sau chủ yếu phải nghỉ ngơi tốt”. Cố Chi tới bên cạnh Thư Tình.

      buông tay cười tiếng, “C' est domage”. ( đáng tiếc)

      “Cậu cút, cậu cút !”. Dư Trì Sâm quát.

      “Vậy tốt, cậu nghĩ là ai nguyện ý nhìn bộ dạng muốn chết sống của cậu!”.

      Thư Tình đứng lên, cắn răng nghiến lợi ra ngoài.

      ngờ được tới nửa, người giường lại lớn tiếng hô, “Này, ít nhất trước khi phải để tiền thuốc thang lại chứ?”.

      “Ha ha?”. Thư Tình mặt đổi quay đầu lại. “Mới vừa rồi ai tình nguyện đời này biết tôi, xin hỏi vị đại ca này, mẹ dạy cho biết nên tiếp nhận ý tốt của người lạ sao? Bèo nước gặp nhau, đều là khách quê người, tại sao tôi phải giúp ?”.

      Dư Trì Sâm ủy khuất : “Cùng là người lưu lạc nơi chân trời, gặp nhau cần gì phải quen biết.....”.

      Cố Chi đỡ trán.

      Những lời có dinh dưỡng này, tốt nhất là nên ít nghe hơn.

      kéo cánh tay Thư Tình, lôi ngồi về ghế salon, “Có gì đàng hoàng”.

      “Nhưng mà cậu ta ——”.

      “Mới vừa rồi ở đường ai là người lo lắng đến nỗi tay chân luống cuống?”.

      “Nhưng mà cậu ta ——”.

      “Cậu ấy bị thương”.

      “Nhưng mà cậu ta ——”.

      chỉ là thân thể”. chậm, mỗi từ lần, lại lần nhắc nhở .

      Thư Tình gì nữa, trầm mặc nhìn người trước mặt.

      Ánh mắt của trầm tĩnh mà thâm thúy, mang theo sức thuyết phục khiến người khác phải làm.

      Thư Tình cúi đầu nhìn chân, mãi lúc sau mới giọng câu: “Em biết rồi”.

      Cố Chi tới bên, nhìn tới bên cạnh giường bệnh, sau đó giọng hỏi Dư Trì Sâm: “Cậu có đau ?”.

      Dư Trì Sâm chỉ kém nước khóc rống lên chảy nước mắt, giống như vợ dùng tay phải bị thương lau nước mắt, “Đau đến nỗi muốn sống rồi....”.

      “Vậy cậu chết !”. Cửa phòng bệnh đột nhiên truyền đến giọng , mặt Tần Khả Vi đỏ lên, nổi giận đùng đúng rống lên câu.

      Ánh mắt Dư Trì Sâm nhắm lại.

      Thần ơi, lại người nữa.....

      *

      Cơm trưa là cơm Cố Chi mang từ phòng ăn bệnh viện về, nhân lúc có ở đó, Tần Khả Vi và Dư Trì Sâm đều đem hướng câu chuyện chuyển về phía Thư Tình.

      Đối mặt với hai người bọn họ, Thư Tình cũng cần thiết phải che che giấu giấu, vì vậy tóm tắt đơn giản mọi chuyện xảy ra, dĩ nhiên chút vấn đề khiến người ta suy nghĩ xa xôi được tỉnh lược.

      Ví như tối qua hai người họ ngủ chung phòng.

      Dù sao Cố Chi vẫn là thầy của bọn họ, về chuyện của , Thư Tình cũng có chỗ cố kỵ.

      Tần Khả Vi chắt lưỡi hít hà, “Hơn nửa đêm còn tới tìm cậu, sớm vượt qua phạm vi thầy giáo đối với học sinh? Chẳng lẽ.....”. quan sát dưới Thư Tình vài lần. “Chẳng lẽ thầy Cố bị đục thủy tinh thể rồi?”.

      Thư Tình nghiêm mặt, vừa nhìn ra ngoài cửa, lo lắng Cố Chi trở lại, vừa làm bộ xắn tay áo đánh người, “Lời như vậy ít càn !”.

      Nhưng trong đáy lòng lại có chút kích động.

      kiềm chế được phần yên tĩnh và mong đợi.
      Last edited by a moderator: 30/3/15
      Phong nguyetmiu901 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :