1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người đàn ông của tôi - Dung Quang (Full 82c Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 19.2

      Ngày Thư Tình xuất viện vừa đúng ngày thi xong môn cuối cùng.

      Hai giờ sau thu thập xong hành lý, Tần Khả Vi và Dư Trì Sâm đưa ra nhà ga.

      Kỳ nghỉ đông cũng dài, tháng năm ngày, Dư Trì Sâm thở dài, “Lâu như vậy gặp nhau, cậu đừng có mà nhớ tớ”.

      Thư Tình cười tủm tỉm vỗ vai cậu ta, “Cậu nhớ tớ nhiều lắm”.

      Tần Khả Vi nhìn xe buýt đến gần, “Được rồi, xe đến rồi, chuẩn bị tốt tiền lẻ . Dư Trì Sâm, cậu mang túi xáchThư Tình lên!”.

      Cuối cùng, sau khi ngồi vào chỗ của mình, vẫy tay với hai người đứng chào , sau đó theo ô tô rời , rốt cuộc biến mất trong tầm mắt.

      Về nhà phải mất hai tiếng, trong lúc mở di động ra xem tiểu thuyết, cuối cùng bị say xe.

      Mãi mới xuống được xe là giữa trưa, mẹ làm bàn đồ ăn ngon, vui vẻ giúp con xách hành lý vào nhà. “Nhanh rửa tay, rồi còn ăn cơm!”.

      Thư Tình buồn nôn, choáng váng, rầu rĩ : “Con say xe, buồn nôn lắm, con nằm trước, mẹ ăn trước ”.

      Sau khi chuyển hành lý vào, mẹ vào phòng ngủ, lúc này mới cẩn thận nhìn Thư Tình. nhìn thôi, vừa nhìn lắp bắp kinh hãi, “Sao lại gầy thế này? Con ở trong trường ăn cái gì? Nhìn xem, gầy đến nỗi cằm nhọn cả rồi”.

      Thư Tình dừng lại, , “Từ ngày được mẹ sinh ra, cái cằm này vẫn luôn êm đẹp sinh trưởng mặt con”.

      “Ít nhảm với mẹ, hỏi gì con , có phải ở trong trường con ăn cơm giảm béo phải ?”.

      “Con là đứa ngốc vậy sao?”. Thư Tình mệt mỏi thay áo ngủ, nằm lên giường, “Trước đó bị chút bệnh, vào trạm y tế của trường nằm vài ngày”.

      “Bệnh gì?”. Mẹ vừa nghe thấy phải vào viện nằm sắc mặt cũng thay đổi.

      “Cảm mạo”. Thư Tình dối.

      bừa! Mẹ còn chưa nghe qua bị cảm phải vào viện đâu”.

      “Là mà, đầu tiền là cảm, sau đó.... chuyển thành viêm phổi, chữa vài ngày là khỏi rồi, có gì đáng ngại ——”.

      “Viêm phổi?”. Giọng mẹ bỗng nhiên được tăng lên vài độ.

      “Mẹ, mẹ, cẩn thận đau họng!”. Thư Tình bịt lỗ tai lại.

      “Bớt làm bộ ”.

      Mẹ bắt đầu lải nhải, từ vài bệnh bị hồi , đến bệnh thủy đậu hồi tiểu học, sau đó lên cấp hai bị tiêu chảy, mỗi việc cho đến trước khi bị viêm phổi.

      “Mẹ gần như nát tâm vì con, con lại làm mẹ bớt lo.... ...”.

      Thư Tình dở khóc dở cười, trong đầu chợt lên lời của Cố Chi đêm tuyết, “Là mẹ thường yên tâm với con ”.

      cam chịu, nhắm mắt lại, cuối cùng lại ngủ mất trong lúc mẹ vẫn còn .

      Mẹ còn định thêm vài câu nhưng thấy con mệt mỏi, nằm lên giường là ngủ, cũng thôi . Bà đến cạnh giường đắp kín chăn cho Thư Tình, sau đó thở dài, sờ sờ thấy con gầy ít, trong lòng cảm thấy rất đau.

      Lúc đứng dậy, đầu gối cũng cảm thấy đau đớn, bà nhíu mày xoa xoa đầu gối, đứng dậy ra cửa, lấy trong ngăn kéo hai miếng dán Trương Vân Nam.

      Thư Tình cũng biết chuyện bà bị đau đầu gối, giống như con gạt bà chuyện nằm viện, làm mẹ nó, bà cũng muốn con học còn phải lo lắng cho bà.

      *

      Sau khi được nghỉ phép, sáng và tối Thư Tình xem phim tiếng hoặc tiếng Pháp, ban ngày đến quán cà phê dưới lầu

      giúp đỡ.

      Bà chủ quán cà phê tên là Tả Tư, lớn hơn vài tuổi, bộ dạng rất xinh đẹp, tính khí cũng rất tốt, nghỉ hè năm ngoái Thư Tình cũng đến đây làm thêm, cũng rất quen với bà chủ rồi.

      Lúc trong tiệm bận rộn, phụ trách tính tiền, lúc vội nhàn nhã ở sau quầy tán gẫu với Tả Tư.

      Thời gian trôi qua cũng thoải mái vui vẻ.

      Khi nhận được điện thoại của ông nội, Thư Tình lặng lẽ nghị luận với Tả Tư vị khách nam trẻ tuổi bộ dáng gần giống với nam chính trong bộ phim Hàn gần đây, vẫy tay với Tả Tư, ra ngoài cửa nghe điện thoại.

      Ông nội gọi tới mời ngày mai ăn cơm, địa điểm là nhà hàng ăn.

      “A, ông nội phát tài rồi sao?” Thư Tình cười trêu ghẹo.

      phải là sắp năm mới rồi sao? Người nhà họp mặt cũng tốt.”

      Thư Tình nghe được chữ “người nhà”, trong lòng lộp bộp chút.

      Ông nội nghe được chần chờ của , hòa ái : “Tình Tình, ông nội nhớ con, coi như con thỏa mãn tâm tình của ông nội muốn gặp cháu mình, phải là con cho ông nội mặt mũi chứ?”

      Ông cũng vậy rồi, Thư Tình vẫn đáp ứng.

      xin Tả Tư nghỉ ngày, trước khi Thư Tình còn trang điểm rất xinh đẹp.

      Nhà hàng mà ông nội mời cũng xa, chỉ cần 20 phút là đến rồi. Vì đường cũng gần nên dọc theo đường đê dành cho người bộ. lâu con đường này, cho nên nơi này đổi thay rất nhiều cũng biết.

      Con đường rải đá ngày trước biến thành con đường bằng phẳng, ven đường có vài cái ghế đám màu trắng, tu sửa thêm nhiều bồn hoa. Những chiếc đèn đường bên cạnh đường đê là đèn theo phong cách Châu Âu, khi cò trắng bay lên từ lòng sông, khiến người nhìn có ảo giác như ở dị quốc.

      Thư Tình dừng chân ở vị trí đặc biệt, đứng lan can nhìn nước sông, bỗng nhiên lại nhớ tới việc trước kia.

      Đường đê này có ý nghĩa đặc biệt với , về và thiếu niên từng là người trong lòng , Trương Diệc Chu.

      Thư Tình luôn nhớ ngày mùng hai mùa hè đó, tan học theo lối tắt đường này trở về, kết quả là khi nằm sấp lan can nhìn cò, tay bị trượt, trong túi có bài tập về nhà bị rơi xuống.

      Đê cao hơn ba thước, phía dưới có đoạn nước cạn, với Thư Tình lúc đó chỉ cao mét tư mà , đúng là khoảng cách thể vượt qua.

      đứng bất lực nhìn túi của mình, vừa nghĩ đến thầy chủ nhiệm lớp hung thần ác sát thỉnh thoảng dùng tay véo người, trách cứ , sắc mặt dần dần trắng bệch.

      Mà đúng lúc này, Trương Diệc Chu xuất .

      Lúc đó cậu thiếu niên mới chuyển đến nhà tầng nhà được hai tháng, mức độ quen thuộc của hai người chỉ dừng ở việc gật đầu chào nhau lúc học, bởi vì học cùng lớp nên cần thiết mới với nhau hai câu.

      Cho nên khi Thư Tình bỗng nhiên nghe thấy câu “Cậu làm sao thế?”. Quay đầu lại thấy Trương Diệc Chu, tâm tình cũng khá hơn chút nào.

      chỉ chỉ túi nằm dưới đê. “ cẩn thận làm rơi xuống.”

      Trương Diệc Chu nhìn xuống phía dưới, dường như ngập ngừng vài giây, sau đó ném túi xách lưng vào tay . “Cầm.”

      Ngay sau đó, cậu xoay người về phía lan can, lúc Thư Tình còn chưa kịp phản ứng, cậu thả người nhảy xuống.

      Sau 0.01 giây, trong đầu Thư Tình toát ra suy nghĩ.

      Chết, túi đồ của rơi, sao cậu ta lại là người tự sát?

      trường có nhân chứng, nếu như cậu ta ngã chết, có phải cuộc sống nghi ngờ là hung thủ ?

      Nguy rồi, túi đồ của còn ở dưới! Bằng chứng vững như núi, lần này xong đời rồi!

      …………….

      Nhưng khi vội vàng cúi người xuống nhìn, cậu thiếu niên lạnh lùng yên tĩnh đó giúp nhặt túi lên, dọc theo bờ đê nghiêng, dùng cả hai tay, và chân bò lên.

      Thân thủ của cậu ta rất nhanh nhẹn, khác lúc chơi bóng rổ, rất nhanh leo vào lan can.

      Khi cậu đưa túi đồ cho , cậu thở dốc, vừa bước về phía nhà, vừa với người ở sau: “Lần sau cẩn thận chút. vì thành tích ngữ văn của cậu tốt mà bỏ qua tội làm mất bài tập của cậu đâu.”

      Thư Tình nhếch miệng cười ngây ngô, thứ nhất vì hóa ra cậu thiếu niên nhìn lạnh lùng xa cách này cũng gọi chủ nhiệm Lưu của lớp bọn họ là , thứ hai là vì bài tập bình yên vô về với , thứ ba bì hóa ra cậu vẫn nhớ được học tốt môn ngữ văn.

      Trong lòng còn ôm túi sách của cậu, ngẩng đầu nhìn người phía trước, ánh chiều tà kéo bộ dáng của cậu dài rất dài, vừa đúng che khuất bóng của .

      hơi nheo mắt nhìn bóng dáng cậu cao hơn cái đầu, yên lặng đọc tên của cậu lần.

      Trương Diệc Chu.

      Năm hai mươi tuổi, Thư Tình lại đứng đê, nhưng tất cả đều thay đổi.

      Cho dù là cha, mẹ, gia đình… hay là và cậu thiếu niên từng ngước mắt lên nhìn.
      Last edited: 25/2/15
      Phong nguyet thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 20

      Thư Tình đứng bên ngoài phòng ăn rất lâu nhưng đẩy cửa vào.

      Nhà hàng được trang trí theo phong cách Thượng Hải cũ, máy phát nhạc lớn phát bài hát của Đặng Lệ Quân, đèn thủy tinh chói mắt, khiến tim đập mạnh và loạn nhịp trong giây lát.

      Cuối cùng, giây sau, cửa được kéo ra từ bên trong, Trang Kính Vĩ muốn ra cửa, kinh ngạc nhìn , “Tình Tình, tại sao vào?”.

      Thư Tình trả lời, ánh mắt nhìn vào những người ngồi trong, ông ngội, gia đình nhà Trang Li, còn có gia đình ba người nhà Trang Kính Vĩ.

      Trong nháy mắt đó, cảm thấy câu nhà tụ họp” của ông nội, có chút châm chọc.

      Người nhà là của bọn họ, có cái gì cả.

      Nhưng ông nội cười hiền từ như vậy, nhiệt tình gọi ngồi bên cạnh ông, Thư Tình cũng cười qua, chào mọi người ngồi bàn.

      Lúc ngồi xuống đối diện với Trương Diệc Chu, vẻ mặt cậu ta hơi mất tự nhiên, có lẽ cậu ta vẫn nhớ chuyện lần trước bị đuổi ở bệnh viện thú cưng.

      Thư Tình thu hồi ánh mắt, giả vờ như có chuyện gì chuyện với ông nội.

      Ông nội hỏi : “Tại sao mẹ con đến?”.

      “Sắp năm mới rồi, trong khoảng thời gian này mẹ con phải tăng ca, bận đến được”.

      Thư Tình dối, từ đầu với mẹ chuyện này, để bà đỡ cảm thấy ấm ức.

      Trang Lị cười : “Mẹ Thư Tình là người làm trong ngân hàng, nếu thiếu chị ta, khéo lúc mọi người muốn lấy tiền cũng rối loạn, chúng ta có thể hiểu được”.

      Thư Tình liếc nhìn cái, gì.

      của chỉ sợ thiên hạ loạn, lại càng nhìn và mẹ vừa mắt.

      Trang Lị thấy Thư Tình lên tiếng trả lời với ẹ Trương Diệc Chu: “Như con với chị Hân chỉ là nhân vật bận rộn như vậy, đặc biệt là chị Hân, mỗi ngày ở nhà giúp chồng dạy con, chịu khói lửa nhân gian, phải ?”.

      Lý Hân xấu hổ cười cười, cầm ly trà nhấp ngụm, khi nhìn Thư Tình trong ánh mắt có vài phần
      Xin lỗi.

      Lúc ăn cơm, ông nội hỏi Thư tình học kỳ vừa rồi thế nào.

      Thư Tình cười cười: “Cũng được, con tham gia vài cuộc thi , cũng may được giải, nhưng cuối học kỳ bị viêm phổi, nên nhận được học bổng rồi.”

      Trương Diệc Chu ngồi đối diện nghe vậy, hoảng hốt ngẩng đầu nhìn Thư Tình, nhưng nhìn chằm chawmc vào bát của mình ngẩng đầu lên, sợ khi nhìn vào ánh mắt của cậu ta mất tự nhiên.

      Ông nội lại cười tủm tỉm hỏi Trương Diệc Chu, Trương Diệc Chu cũng lễ phép : “Cả học kỳ cũng coi như phong phú, thành tích thi cuối kỳ còn chưa nhận được, cũng coi như bình thường.”

      ngờ Trang Lị lại tiếp: “Nhìn Diệc Chu xem, luôn khiêm tốn như vậy, cho đến bây giờ cũng mang giấy khen hay thành tích ra khoe. Lần trước con đến nhà , chị Hân còn với con, là diệc Chu có phát biểu luận văn gì đó tập san tài chính, thầy của Diệc Chu còn muốn bồi dưỡng cháu để năm 3 đại học xuất ngoại bồi dưỡng thêm, cái cuộc thi này là gì, giấy chứng nhận gì nhỉ?”

      Trương Lị quay đầu lại hỏi Lý Hân.

      Mặt Lý Hân đỏ lên, mất tự nhiên nhìn Trang Kính Vĩ, Trang Kính Vĩ mới , “Giấy chứng nhận tư cách FA.”

      Ông nội cũng hiểu được đó là gì, Thư Tình mới cho ông nghe, “FA chính là giấy chứng nhận tư cách chuyên gia phân tích tài chính quốc tế.”

      Trang Lị nở nụ cười, “A, Tình Tình cũng biết sao, con rồi, đứa Diệc Chu này cũng giỏi quá? Cũng nhờ chị Hân dạy dỗ giỏi, đứa này vừa khiêm tốn lại giỏi giang, cho nên con mới , cuwois chị Hân đúng là phúc khí của chúng ta. Về sau Thông Thông nhà chúng ta cũng phải làm phiền chị Hân giúp đỡ dạy dỗ, tốt xấu gì –“

      “Trang Lị.” Ông nội trầm mặt ngắt lời, sa đó gắp sò biển cho Thư tình, “Ăn nhiều chút, ông nội thấy con gầy quá, có phải ở trưởng ăn uống tốt ?”

      Trang Lị gặp khó khăn nhưng thấy vẻ mặt Thư tình mất tự nhiên trong lòng cũng vui vẻ, gì nữa.

      Bữa ăn này vẫn là bữa ăn vô vị, Thư Tình thầm nghĩ, quả nhiên năm nào cũng giống nhau.

      Ăn được nửa, vào toilet.

      ngoài dự đoán, khi đứng rửa tay trước gương, Trang Lị cũng theo tới.

      của thích nhất là động đến nỗi đau của người khác, nếu chọc đến rồi càng thích bỏ xuống giếng, thừa thắng xông lên.

      Trang Lị tới bên cạnh , lấy phấn nền ra trang điểm lại, cười như cười nhìn , “A, nhìn bộ dạng Tình Tình này, bữa cơm này ăn vui hả?”

      Thư Tình mỉm cười, “ thể là tốt, dù sao có con quạ đen cãi nhau ở bên cạnh, mọi người đều chịu nổi.”

      Trang Lị biến sắc, cười lạnh, “Quả nhiên là vẫn nhanh mồm nhanh miệng như vậy, đúng là mẹ như thế nào dạy ra con nhưu vậy, nhìn Diệc Chu cái lại nhìn về mày, lúc trước ba với mẹ mày ly hôn, đúng là biết tích đức mấy đời mới lựa chọn sáng suốt như vậy.”

      “Vậy cháu lại đồng tình với dượng rồi.” Thư Tình tiếc cắt đứt lời , “Cho tới bây giờ ông ấy làm ra được lựa chọn sáng suốt như ba cháu, đó là ly hôn với người như , chỉ sợ mấy đời nhà ông ấy tích đức rồi.”

      “Mày - -“. Trang Lị tức giận đóng nắp hộp phấn nền lại, “Đúng là đức hạnh giống hệt mẹ mày, miệng chó phun được ngà voi.”

      “Vậy phun ra cho cháu xem, cũng để cháu có thêm kiến thứ xem thế nào là miệng chó phun được ngà voi.” Thư tình lạnh lùng đóng nắp vòi nước, đôi tay đỏ bừng vì lạnh.

      Trước khi , cười khinh miệt với Trang Lị, “Mở miệng là gọi Diệc Chu thân thiết, nhưng mà có vẻ như quên việc, đến cùng cậu ta vẫn là họ Trương, cho dù tình cảm sâu sắc đến đâu cũng phải người nhà của các . Còn có Thông Thông của cho dù thông minh và ngoan cũng phải người họ Trang. Mặc dù cháu nhất thiết phải nhìn chằm chằm căn nhà của ông nội như , nhưng cháu nhắc nhở câu, cho dù đối chọi gay gắt như vậy, tính hết các nước, nhất định cháu từ chối nhận lấy đồ ông nội cho cháu, để cơ hội lợi dụng nào!”

      Trang Lị vẫn đối đầu với mẹ con Thư Tình, đơn giản là vì khi cha mẹ ly hôn, ông nội cảm thấy thẹn với hai mẹ con , cho nên để lại căn nhà có giá trị xa xỉ cho .

      Cho tới nay, Trang Lị vẫn đồng ý với việc này, càng bởi vì Thông Thông là bé trai, vậy mà phân tiền cũng được nên ghi hận trong lòng.

      Thư tình xong lời này, quay đầu rời , đợi đến khi Trang Lị quay lại phòng ăn Thư Tình chào tạm biệt với mọi người, ra ngoài.

      làm thêm ở tiệm cà phê, chỉ xin nghỉ hai giờ, bây giờ phải về làm.

      Trang Kính Vĩ đứng lên muốn đưa về nhưng bị từ chối khéo.

      Khi qua Trang Lị, Thư Tình lạnh lùng liếc cái, nở nụ cười chiến thắng, cao ngạo chẳng thèm ngó tới.
      Last edited by a moderator: 27/2/15
      Phong nguyetmiu901 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ra khỏi nhà hàng, nghênh đón là gió lạnh thấu xương.

      Tay Thư Tình đặ dưới nước lạnh thời gian quá dài, bây giờ cũng còn cảm giác được.

      mặc ít, vì muốn ở trước mấy người nhìn có tinh thần, cố ý mặc ái khoác nỉ ngày lập đông Tần Khả Vi chọn cho , bây giờ bị gió lua mới biết được, phong độ so với độ ấm quả là rắm cũng bằng.

      được hai bước bỗng nhiên nghe thấy phía sau có người gọi tên , mím môi quay đầu lại, lấy Trương Diệc Chu đuổi theo.

      “Ông nội bảo tớ tiễn cậu.”

      cần thiết.” Thư Tình còn mang theo cảm xúc mâu thuẫn, lui về phía sau bước, mặt lạnh nhìn cậu ta.

      Trương Diệc Chu dừng chút, mới : “Cậu cãi nhau với sao?”

      ?” Thư Tình nỏ nụ cười, “Gọi thân thiết .”

      xong xoay người rời .

      Trương Diệc Chu nắm lấy tay trước khi vượt qua đường, giật mình thấy tay lạnh giống như vừa từ trong tủ lạnh ra.

      Cậu lấy găng tay từ trong áo khoát đưa cho .

      Thư Tình đỏ mắt, ném bao tay lại cho cậu ta, “Sao? Cậu thương hại tôi à?”

      Trương Diệc Chu ngờ lại kích động như vậy, đón được đôi găng tay, vì thế hai bao găng tay màu đen rơi xuống đất. cậu ta xoay người nhặt lên, đúng lúc này Thư Tình vượt đèn đỏ về phía đường bên kia, cậu ta đuổi theo.

      Giữa đường cái vang lên tiếng còi chói tai.

      Có xe taxi dừng gấp trước mặt Thư Tình, láy xe thò đầu ra chửi ầm lên: “chạy cái gì mà chạy? phân biệt được đèn xanh đèn đỏ à? Có ý thức công cộng được ?”

      Trương Diệc Chu kéo Thư Tình ra phía sau, liên tục xin lỗi với lái xe, cuối cùng giữ chặt lấy tay , về bên kia đường.

      Thư Tình cúi thấp đầu, rụt tay về, để mặc cho cậu ta kéo.

      được đoạn, Trương Diệc Chu nhịn được, nghiêng đầu hỏi , “Cậu khóc sao?”

      Thư Tình như nghe được truyện tiếu lâm, ngẩng đầu lên nhìn cậu ta: “Con mắt nào của cậu thấy tôi khóc?”

      Trương Diệc Chu gì, nhìn đôi mắt phiếm hồng của , trong lúc cậu mất năng lực chuyện.

      Mãi lúc sau, cậu ta mới bình tĩnh, : “Năm tớ sáu tuổi, tai nạn xe cướp cha tớ, lúc đó tớ còn nhưng cũng hiểu được hận người tài xế lái xe đâm vào ông. Cho nên tớ hề oán cậu việc cậu vẫn hận tớ và mẹ tớ, bởi vì đúng là hai mẹ con tớ cướp cha cậu. nhưng Thư Tình, chuyện đến bây giờ tớ còn hận người tài xế kia nữa, bởi vì có người nào cố ý cướp hạnh phúc của ai, phá hoại gia đình ai, người tài xế đó phải, tớ với mẹ tớ càng phải.”

      Nhìn gương mặt quen thuộc này, rất nhiều ký ức trở về.

      Tay Trương Diệc Chu giúp đeo găng tay vào, sau đó giữ lấy tay , giữ chặt lấy.

      Tay của , lại dày, bị vây trong lòng bàn tay, có chút ý vị ràng.

      cần sống lại những gì qua, ít nhất cậu hãy đồng ý với tớ, đừng hận tớ nữa được ?”

      .

      Buổi tối, bà Thư nhận được điện thoại của Thư Tình, đêm nay ngủ lại nhà bạn học cấp 3, về nhà.

      ra bà Thư là người truyền thống, bà luôn luôn thích Thư Tình là con ngủ ở ngoài, nhưng bà nghĩ năm nay cũng hai mươi, có năng lực quyết định chuyện của bản thân nên bà chỉ nhắc nhở vài câu sau đó cúp điện thoại.

      Thư Tình ngồi trong tiệm nét ồn ào, lại xem hình ảnh Hà Ni và Tiểu Tân nhìn nhau cười.

      Trong đêm khuya như vậy, thể đè nén nỗi nhớ người.

      Khi bạn dần dần hiểu ra, làm người mẹ đơn thân nuôi con vất vả như thế nào, bạn bắt đầu học cách che dấu những cảm xúc tiêu cực với mẹ mình.

      Bởi vì nếu thấy bạn khổ sở mẹ bạn khổ sở hơn gấp ngàn lần, vạn lần.

      Vì thế, trong quá trinh đó, bạn bắt đầu học cách dối có thiện ý, bắt đầu học cách tự mình xử lý những cảm xúc dê dàng khống chế.

      màn hình, Hà Ni thi thào với Tiểu Tân, “Gia đình hạnh phúc đều giống nhau, nhưng gia đình bất hạnh giống nhau.”

      Trong tiệm nét ồn ào, nghe thấy tiếng di động của mình vang lên.

      Qua hai mươi năm, Thư Tình chưa từng nghĩ đến bản thân lại dễ dàng nảy ra tâm ỷ lại người như vậy. người mạnh mẽ lại sắc bén, bị ảnh hưởng rất lớn từ mẹ .

      Nhưng vào giờ khắc này, khi mà cảm xúc của gần như bùng nổ, bỗng nhiên nhận được cuộc điện thoại.

      Nước mắt tràn mi.

      màn hình tối đen lên ba chữ: Thầy Cố.
      Last edited: 27/2/15
      Phong nguyetmiu901 thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 21

      Thư Tình chạy thẳng ra ngoài tiệm internet, mình đứng con đường yên tĩnh vắng vẻ, khi nghe điện thoại nước mắt rơi xuống.

      Cố Chi ở đầu kia gọi tên : “Thư Tình”.

      khàn giọng lên tiếng, dám .

      Cố Chi trầm mặc vài giây, sau đó hỏi : “Xảy ra chuyện gì rồi?”.

      lắc đầu cái, mặc dù lúc này Cố Chi thể nhìn thấy động tác của .

      Cố Chi định gọi điện tới hỏi xem bệnh viêm phổi của có tốt , ngờ bé luôn líu ríu lại nghẹn ngào gì. Cố Chi phát ra điểm khác thường, lại nghe được tiếng khóc thoang thoáng khi khàn giọng trả lời.

      muốn hỏi bỗng nhiên nghe được tiếng còi ô tô vang lên trong điện thoại.

      bàn tay nắm chuột hơi ngừng lại, đứng dậy tới bên cạnh cửa sổ: “Bây giờ em ở đâu?”.

      Thư Tình dễ dàng ổn định cảm xúc, cúi đầu trả lời: “Bên ngoài tiệm internet”.

      “Vì sao trở về nhà?”.

      “Mẹ em ở nhà”. Hỏi đằng trả lời nẻo, lúc sau mới bổ sung thêm, “.... Em sợ mẹ thấy em như thế này lo lắng”.

      Ngoài cửa sổ, những chiếc xe chuyển động từ cầu vượt lên, ánh đèn chói mắt.

      Cố Chi lẳng lặng nhìn nơi đó đèn đuốc sáng trưng, hỏi người ở đầu dây bên kia: “Có thể cho tôi biết xảy ra chuyện gì ?”.

      “Sợ là thể trong hai ba câu ——”.

      “Vậy thao thao bất tuyệt”. Cố Chi đổi tay cầm điện thoại, trước khi mở miệng lại , “ đường có người sao?”.

      “Rất ít”.

      “Vậy vào trong tiệm internet, tìm phòng riêng, đừng ngồi bên ngoài, bên ngoài an toàn”.

      Thư Tình đổi ngồi vào trong phòng, lúc ngồi xuống, trong lòng cũng ổn định.

      lại cầm lấy dộng: “Thầy Cố?”.

      “Ừ, tôi ở đây”.

      Giọng của lúc nào cũng trầm thấp ôn nhu như vậy, có khả năng làm dịu lòng người.

      Thư Tình bị ảnh hưởng bởi , từ từ kể chuyện ngày hôm nay ra cho , khoảng cách xa xôi, nhiều chuyện đối mặt thể ra mà bây giờ rất dễ dàng mở miệng, cần lo lắng ngẩng đầu lên thấy ánh mắt thương hại, cần lo lắng vì phản ứng của đối phương mà khó mở lời.

      Bởi vì từ đầu đến cuối người ở đầu kia chỉ yên lặng nghe .

      hiểu sao, cảm thấy an tâm.

      Thư Tình xong đoạn châm chọc Trang Lị , cũng thuật qua về bữa cơm “Liên hoan gia đình” xấu hổ và lúng túng của mình.

      : “ ràng đó là cha và ông nội của mình, nhưng dù thế nào nữa em vẫn cảm thấy mình là người ngoài cuộc, cái gọi là vui vẻ hòa thuận, nhà hòa thuận đều là của bọn họ, chút quan hệ nào với em”.

      “Em chỉ hiểu, vì sao vài năm trước ràng còn là người thân của em, đên hôm nay lại là người thân của người khác, bọn họ cười ríu rít, bọn họ cười cười , còn mẹ em lại người ở nhà ngày qua ngày. Em vẫn luôn biết, trong cuộc hôn nhân này lỗi phải do mình ba, mẹ em cũng có trách nhiệm, nhưng vì sao bây giờ mình bà phải chịu cảnh lẻ loi mình, còn ba em lại có thể được nhà ba người sống hạnh phúc? Điều này tuyệt đối công bằng, phải sao?”.

      muốn cho Thư Tuệ Dĩnh lo lắng vì , có rất nhiều điều nhịn từ lâu, nhưng lại bao giờ ra miệng. Bây giờ bắt đầu là mở như cái máy hát, giống như hạn hán lâu, toàn bộ ra.

      Người ở đầu kia di động luôn trầm mặc, mà rốt cuộc khi dừng lại, còn lo lắng biết có phải do mình nhiều quá, đề tài lại nhàm chán, nên nghe nữa.

      Cả trái tim đều treo ở đó, ngừng thở, gọi tiếng: “Thầy Cố?”.

      “Tôi ở đây”. Giọng của như tiếng chuông lễ đường vọng lại, ràng như vậy xuyên qua đêm tối nặng nề, xuyên qua khoảng cách xa xôi đến bên .

      nghẹn ngào chút, “Có phải em rất nhiều, cho nên thầy thấy chán phải ? Em trước với thầy là việc này thể bằng hai ba câu.......”.

      , phần trữ tình đúng, phần nghị luận đầy đủ, phần kết thúc dùng hình thức nghi vấn, cảm xúc rất mạnh, biểu đạt đầy đủ quan điểm cá nhân, đầu cuối hô ứng, rất phấn khích”.

      “... .....”.
      Last edited by a moderator: 28/3/15
      Phong nguyetmiu901 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 22

      Ban đêm ngoài trời tối đen, chỉ có những cái đèn đường cách nhau mười mét tỏa ra những ánh sáng mỏng manh.

      Ngoài trời gió lạnh như băng, dường như muốn đông người ta lại tại chỗ, thể động đậy.

      Thư Tình lờ mờ, ngay cả nóng lạnh cũng cảm nhận được, chỉ có thể như người rơi vào trong mộng, ngơ ngác hỏi người bên cạnh: “Thầy Cố? Sao thầy lại tới đây?”.

      “Bởi vì em nghe lời”. Ánh mắt của nặng nề nhìn thẳng vào , “ ràng tôi em phải về nhà, vì sao em về?”.

      “Em muốn mẹ em phải lo lắng…..”.

      chột dạ cúi đầu giải thích, lát sau nghĩ ra được chỗ nào thích hợp, vì thế lại ngẩng đầu lên.

      Nếu chưa về nhà nên mới để ý xa xôi chạy tới -- “Làm sao thầy biết em về nhà?”.

      Cố Chi dừng bước lại, sắc mặt tốt : “Đây là thái độ mà người làm sai nên có sao? Tôi hỏi em, em lại chất vấn tôi hả?”.

      “…..”. bình thường, thái độ nghiêm túc người lớn dạy dỗ trẻ con là chuyện gì xảy ra?

      “Thư Tình”. Giọng của lại mềm xuống, nguyên nhân là nhìn thấy hốc mắt sưng đỏ của , nghĩ đến những lời trong điện thoại, trong lòng người nào đó hơi dao động, nhưng mở miệng là : “Mặc ít như vậy, quả nhiên là cảm thấy dưới da là lớp mỡ dày, tự có áo bông mặc sao?”.

      Đôi tai bị lạnh hồng hồng, người chỉ mặc áo khoác nỉ, Cố Chi thở dài, lấy từ cổ xuống khăn quàng cổ màu lam, sau đó cẩn thận quàng vòng lại vòng lên cổ .

      Thư Tình chưa kịp buồn bực vì đến mỡ, thình lình thấy lại gần , cúi đầu xuống, dịu dàng quàng khăn giúp , nhất thời kinh ngạc đứng tại chỗ.

      Ở sau lưng khoảng mét có cái đèn đường mờ mờ, mông lung mà nhu hòa, ánh sáng màu cam chiếu lên người , khiến nhìn mơ hồ chân thực, như là người bước ra từ bức tranh sơn dầu.

      Ánh mắt chăm chú nhìn khăn quàng cổ, ngón tay thon dài linh hoạt chuyển động cần cổ, ngẫu nhiên chạm vào tóc , hoặc là đụng vào cằm , bởi vì đầu ngón tay hơi lạnh, mang đến cho cảm giác kích thích khó diễn tả bằng lời.

      Nhưng Thư Tình ngẩng đầu kinh ngạc nhìn , quên suy nghĩ.

      Hàng mi của rất dài.

      Bờ môi của rất mỏng.

      Đôi mắt hẹp dài mà thâm thúy, hai mí mắt vừa đúng, con mắt tối đen như mực, như đá quý nguyên chất mà sang trọng, đủ để hút mọi ánh sáng xung quanh.

      biết tại sao người đàn ông lại có thể đẹp mắt đến như vậy, càng hiểu tại sao đêm nay càng đẹp hơn so với trước kia nhiều lắm.

      Mà lúc này, hơi lùi về sau bước, “Tốt lắm”.

      Đôi tay rời khỏi cổ , khăn quàng cổ vẫn còn vương lại chút hơi ấm từ tay , ấm áp mềm mại, trong buổi tối rét lạnh như vậy lại an ủi .

      : “ thôi”. Sau đó dáng người cao ngất bước về phía trước.

      đâu?”. như người vừa trong mộng mới tỉnh, bước nhanh bám theo.

      “Lạnh như thế này chẳng lẽ muốn tôi ở ngoài đường đêm với em?”. hết cách, cười hai tiếng, “Thư Tình, em học cách đối nhân xử thế đó của ai vậy?”.

      “… Vậy em đưa thầy đến khách sạn là được”. lựa chọn xem câu cuối cùng của , sau đó lại nhắc nhở với câu, “Nhưng mà em trước, em mang nhiều tiền như vậy để mời thầy ở khách sạn đâu!”.

      Cố Chi rất muốn cười lớn ra tiếng, nhưng mà người trầm ổn như , đương nhiên làm chuyện có phong cách đó, vì thế chỉ mỉm cười : “ có việc gì, tôi có mang tiền, mặc dù tiền tôi mang đủ để ở hai phòng đơn, nhưng phòng giường lớn là có thể”.

      Chân sau của Thư Tình lảo đảo cái, “Cái gì?”.

      Giọng Cố Chi nghe qua bất đắc dĩ, “Cho nên tôi đành phải cố chen lấn cùng em, ngủ qua đêm vậy”.

      Ánh mắt Thư Tình lập tức thay đổi, “Thầy Cố, ra tinh thần em rất tốt, buồn ngủ, hay là chúng ta trở về quán net và tiếp tục lên mạng . Con người của em rất kỳ lạ, xem phim mà xem được kết cục ngủ yên, em sợ cả đêm lăn qua lộn lại ảnh hưởng đến thầy --”.

      Rốt cuộc, Cố Chi nhịn được nữa, phì cười ngắt lời của .

      Thư Tình nhìn vẻ mặt mỉm cười của người đàn ông trước mặt, rốt cuộc cũng ý thức được chuyện: Dường như, đại khái là -- bị đùa giỡn rồi hả?
      Last edited by a moderator: 14/3/15
      miu901 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :