Chương 20
Thư Tình đứng bên ngoài phòng ăn rất lâu nhưng đẩy cửa vào.
Nhà hàng được trang trí theo phong cách Thượng Hải cũ, máy phát nhạc lớn phát bài hát của Đặng Lệ Quân, đèn thủy tinh chói mắt, khiến tim đập mạnh và loạn nhịp trong giây lát.
Cuối cùng, giây sau, cửa được kéo ra từ bên trong, Trang Kính Vĩ muốn ra cửa, kinh ngạc nhìn , “Tình Tình, tại sao vào?”.
Thư Tình trả lời, ánh mắt nhìn vào những người ngồi trong, ông ngội, gia đình nhà Trang Li, còn có gia đình ba người nhà Trang Kính Vĩ.
Trong nháy mắt đó, cảm thấy câu “ nhà tụ họp” của ông nội, có chút châm chọc.
Người nhà là của bọn họ, có cái gì cả.
Nhưng ông nội cười hiền từ như vậy, nhiệt tình gọi ngồi bên cạnh ông, Thư Tình cũng cười qua, chào mọi người ngồi bàn.
Lúc ngồi xuống đối diện với Trương Diệc Chu, vẻ mặt cậu ta hơi mất tự nhiên, có lẽ cậu ta vẫn nhớ chuyện lần trước bị đuổi ở bệnh viện thú cưng.
Thư Tình thu hồi ánh mắt, giả vờ như có chuyện gì chuyện với ông nội.
Ông nội hỏi : “Tại sao mẹ con đến?”.
“Sắp năm mới rồi, trong khoảng thời gian này mẹ con phải tăng ca, bận đến được”.
Thư Tình dối, từ đầu với mẹ chuyện này, để bà đỡ cảm thấy ấm ức.
Trang Lị cười : “Mẹ Thư Tình là người làm trong ngân hàng, nếu thiếu chị ta, khéo lúc mọi người muốn lấy tiền cũng rối loạn, chúng ta có thể hiểu được”.
Thư Tình liếc nhìn cái, gì.
của chỉ sợ thiên hạ loạn, lại càng nhìn và mẹ vừa mắt.
Trang Lị thấy Thư Tình lên tiếng trả lời với ẹ Trương Diệc Chu: “Như con với chị Hân chỉ là nhân vật bé bận rộn như vậy, đặc biệt là chị Hân, mỗi ngày ở nhà giúp chồng dạy con, chịu khói lửa nhân gian, phải ?”.
Lý Hân xấu hổ cười cười, cầm ly trà nhấp ngụm, khi nhìn Thư Tình trong ánh mắt có vài phần
Xin lỗi.
Lúc ăn cơm, ông nội hỏi Thư tình học kỳ vừa rồi thế nào.
Thư Tình cười cười: “Cũng được, con tham gia vài cuộc thi , cũng may được giải, nhưng cuối học kỳ bị viêm phổi, nên nhận được học bổng rồi.”
Trương Diệc Chu ngồi đối diện nghe vậy, hoảng hốt ngẩng đầu nhìn Thư Tình, nhưng nhìn chằm chawmc vào bát của mình ngẩng đầu lên, sợ khi nhìn vào ánh mắt của cậu ta mất tự nhiên.
Ông nội lại cười tủm tỉm hỏi Trương Diệc Chu, Trương Diệc Chu cũng lễ phép : “Cả học kỳ cũng coi như phong phú, thành tích thi cuối kỳ còn chưa nhận được, cũng coi như bình thường.”
ngờ Trang Lị lại tiếp: “Nhìn Diệc Chu xem, luôn khiêm tốn như vậy, cho đến bây giờ cũng mang giấy khen hay thành tích ra khoe. Lần trước con đến nhà , chị Hân còn với con, là diệc Chu có phát biểu luận văn gì đó tập san tài chính, thầy của Diệc Chu còn muốn bồi dưỡng cháu để năm 3 đại học xuất ngoại bồi dưỡng thêm, cái cuộc thi này là gì, giấy chứng nhận gì nhỉ?”
Trương Lị quay đầu lại hỏi Lý Hân.
Mặt Lý Hân đỏ lên, mất tự nhiên nhìn Trang Kính Vĩ, Trang Kính Vĩ mới , “Giấy chứng nhận tư cách FA.”
Ông nội cũng hiểu được đó là gì, Thư Tình mới cho ông nghe, “FA chính là giấy chứng nhận tư cách chuyên gia phân tích tài chính quốc tế.”
Trang Lị nở nụ cười, “A, Tình Tình cũng biết sao, con rồi, đứa Diệc Chu này cũng giỏi quá? Cũng nhờ chị Hân dạy dỗ giỏi, đứa này vừa khiêm tốn lại giỏi giang, cho nên con mới , cuwois chị Hân đúng là phúc khí của chúng ta. Về sau Thông Thông nhà chúng ta cũng phải làm phiền chị Hân giúp đỡ dạy dỗ, tốt xấu gì –“
“Trang Lị.” Ông nội trầm mặt ngắt lời, sa đó gắp sò biển cho Thư tình, “Ăn nhiều chút, ông nội thấy con gầy quá, có phải ở trưởng ăn uống tốt ?”
Trang Lị gặp khó khăn nhưng thấy vẻ mặt Thư tình mất tự nhiên trong lòng cũng vui vẻ, gì nữa.
Bữa ăn này vẫn là bữa ăn vô vị, Thư Tình thầm nghĩ, quả nhiên năm nào cũng giống nhau.
Ăn được nửa, vào toilet.
ngoài dự đoán, khi đứng rửa tay trước gương, Trang Lị cũng theo tới.
của thích nhất là động đến nỗi đau của người khác, nếu chọc đến rồi càng thích bỏ xuống giếng, thừa thắng xông lên.
Trang Lị tới bên cạnh , lấy phấn nền ra trang điểm lại, cười như cười nhìn , “A, nhìn bộ dạng Tình Tình này, bữa cơm này ăn vui hả?”
Thư Tình mỉm cười, “ thể là tốt, dù sao có con quạ đen cãi nhau ở bên cạnh, mọi người đều chịu nổi.”
Trang Lị biến sắc, cười lạnh, “Quả nhiên là vẫn nhanh mồm nhanh miệng như vậy, đúng là mẹ như thế nào dạy ra con nhưu vậy, nhìn Diệc Chu cái lại nhìn về mày, lúc trước ba với mẹ mày ly hôn, đúng là biết tích đức mấy đời mới lựa chọn sáng suốt như vậy.”
“Vậy cháu lại đồng tình với dượng rồi.” Thư Tình tiếc cắt đứt lời , “Cho tới bây giờ ông ấy làm ra được lựa chọn sáng suốt như ba cháu, đó là ly hôn với người như , chỉ sợ mấy đời nhà ông ấy tích đức rồi.”
“Mày - -“. Trang Lị tức giận đóng nắp hộp phấn nền lại, “Đúng là đức hạnh giống hệt mẹ mày, miệng chó phun được ngà voi.”
“Vậy phun ra cho cháu xem, cũng để cháu có thêm kiến thứ xem thế nào là miệng chó phun được ngà voi.” Thư tình lạnh lùng đóng nắp vòi nước, đôi tay đỏ bừng vì lạnh.
Trước khi , cười khinh miệt với Trang Lị, “Mở miệng là gọi Diệc Chu thân thiết, nhưng mà có vẻ như quên việc, đến cùng cậu ta vẫn là họ Trương, cho dù tình cảm sâu sắc đến đâu cũng phải người nhà của các . Còn có Thông Thông của cho dù thông minh và ngoan cũng phải người họ Trang. Mặc dù cháu nhất thiết phải nhìn chằm chằm căn nhà của ông nội như , nhưng cháu nhắc nhở câu, cho dù đối chọi gay gắt như vậy, tính hết các nước, nhất định cháu từ chối nhận lấy đồ ông nội cho cháu, để có cơ hội lợi dụng nào!”
Trang Lị vẫn đối đầu với mẹ con Thư Tình, đơn giản là vì khi cha mẹ ly hôn, ông nội cảm thấy thẹn với hai mẹ con , cho nên để lại căn nhà có giá trị xa xỉ cho .
Cho tới nay, Trang Lị vẫn đồng ý với việc này, càng bởi vì Thông Thông là bé trai, vậy mà phân tiền cũng được nên ghi hận trong lòng.
Thư tình xong lời này, quay đầu rời , đợi đến khi Trang Lị quay lại phòng ăn Thư Tình chào tạm biệt với mọi người, ra ngoài.
làm thêm ở tiệm cà phê, chỉ xin nghỉ hai giờ, bây giờ phải về làm.
Trang Kính Vĩ đứng lên muốn đưa về nhưng bị từ chối khéo.
Khi qua Trang Lị, Thư Tình lạnh lùng liếc cái, nở nụ cười chiến thắng, cao ngạo chẳng thèm ngó tới.
Last edited by a moderator: 27/2/15
Phong nguyet và miu901 thích bài này.