1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người đàn ông của tôi - Dung Quang (Full 82c Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 14

      Bữa cơm này cực kỳ tẻ nhạt, Thư Tình nhịn, lại nhịn, cuối cùng khống chế được mà .

      “Thầy Cố, muốn đùa cần trời phú, em cảm thấy thầy nên làm việc đó, .... đặc biệt dd-lq-d với thời tiết này”.

      “Vậy em cảm thấy thời tiết này thích hợp làm việc gì?”.

      Trời lạnh tất nhiên là hợp nhất với ——

      “Ma sát sinh nóng, vận động pit – tông”.

      Những đoạn đối thoại như thế này, nhiều lần với Dư Trì Sâm và Tần Khả Vi nên lần này Thư Tình cần nghĩ ngợi mà trả lời, khó hiểu mà có ý nghĩa bên trong, khiêm tốn mà mất hoa lệ.

      Đương nhiên, sau khi lời thoát ra khỏi miệng, sắc mặt Thư Tình biến đổi, xấu hổ và giận dữ hận thể có cái hố để nhảy vào.

      Sống lưng Cố Chi hơi cứng lại, dựa vào ghế ngồi, cúi đầu cười hai tiếng, nâng cốc nước lọc lắc hai lần, sau đó nhàng với giọng trầm thấp đặc biệt của : “Thư Tình, giáng sinh vui vẻ”.

      Trong lòng biết muốn làm xấu hổ, cho nên mới cố ý lảng sang đề tài khác.

      “Giáng sinh vui vẻ!”. Thư Tình cảm kích, đồng thời cũng nâng chén thành ý : “Đây là câu chúc giáng sinh dễ nghe nhất mà em được nghe”.

      Để tỏ vẻ những lời của chân đáng tin, thậm chí còn bổ sung thêm câu: “Thầy Cố, giọng của thầy tuyệt đối có tố chất làm cho người ta mang thai!”.

      “... .....”.

      Cố Chi uống nước, như bị mắc kẹt ở cổ họng.

      Sau khi cơm nước xong, đưa Thư Tình về trường học, bởi vì muốn vào văn phòng lấy văn kiện, cho nên định đưa Thư Tình vào tận ký túc xá nhưng Thư Tình lại kiên trì muốn xuống ở cổng chính.

      Chỉ tiếc là tâm nguyện nhoi của Thư Tình được đáp ứng, vừa xuống xe còn chưa kịp lời cảm ơn cậu nam sinh học lớp song ngữ vỗ vỗ vào lưng Thư Tình, sau khi thấy người ngồi xe kinh ngạc: "Thầy Cố?"

      Cố Chi gật đầu, đôi mắt liếc nhanh qua Thư Tình, nữa, khởi động xe, vào trong trường học.

      Thư Tình quay đầu , với cậu nam sinh như có chuyện gì: "Lúc tớ ăn cơm ở ngoài gặp được thầy Cố, thầy tiện đường đưa tớ về."

      Cậu nam sinh cười: " cuối tháng còn có tiền ra ngoài ăn cơm, đúng là đại gia."

      Thư Tình trừng cậu ta: "Được, lời này lại được ra từ miệng đại gia chân chính, quả giống như ói ra phân chó mặt tớ vậy, đừng vũ nhục tớ như vậy được ?"

      Mọi người đều biết Tống Dư là người giàu nổi tiếng của năm hai, cha cậu ta là giám đốc xí nghiệp có tiếng, lại cả bộ dạng của Tống Dư cũng vậy, tính tình tốt lại hơi trẻ con. Có lẽ là do cha cậu ta dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng nên cậu có tính cách ương ngạnh kiêu căng của con nhà giàu, cậu ta đối với mọi người đều rất tốt.

      Tống Dư bật cười tiếng. "Cuối cùng là ai vũ nhục ai chứ?"

      Cách chuyện của Thư Tình thói quen, hiểu ra được những lời của mình vừa , ho hai tiếng, hạ giọng với cậu ta: "Bạn học Tống, giáng sinh vui vẻ."

      sải bước về phía trước, lười biếng quơ tay chào, Tống Dư đứng tại chỗ cười cười, nhìn bóng lưng của gì.

      Lúc trở về phòng ngủ, tất cả mọi người đều trong phòng. Tần Khả Vi biết tối qua xảy ra chuyện gì, còn hỏi đêm qua về đâu.

      Thư Tình nhìn nhìn mọi người trầm mặc, cười cười: "À, bình an qua đêm thôi, ra ngoài lang thang phen."

      "Chơi bời có vui ?"

      "Qúa trình khá phức tạp, kết thúc rất hoàn mỹ." như , "Còn được miễn phí bữa cơm."

      Vừa dứt lời, di động vang lên, mở ra thấy người gửi tin nhắn là: Thầy Cố.

      "Xuống lầu."

      Trước sau như , lời ít ý nhiều.

      Thư Tình biết Cố Chi tìm làm gì, chỉ nhìn thấy hai chữ xuống lầu cả người run lên, trấn tĩnh với Tần Khả Vi: "Tớ xuống lầu mua cái bánh mì." Sau đó vội vàng chạy ra cửa.

      Tần Khả Vi nhìn ví tiền tiện tay ném bàn lúc mới vào cửa, "Này, cậu quên mang ví tiền rồi!"

      Nhưng tiếng bước chân sớm biến mất hành lang.

      Chiếc Volvo màu đen mặc dù khiêm tốn lại khoa trương, nhưng bởi vì sạch , nhiễm hạt bụi, nhìn sáng loáng cũng khiến người ta phải ghé mắt nhìn.

      Cố Chi thấy bé chạy trong hành lang, từ từ hạ cửa kính xe xuống, sau khi dừng lại thở hổn hển, vươn tay ra đưa cho hộp xốp, "Thuốc hạ sốt."

      Thư Tình nghệt mặt ra, "Thầy cố ý mua sao? Làm phiền thầy quá rồi..."

      "Tiện đường mà thôi." Cố Chi thu tay lại, vẻ mặt lạnh nhạt nhưng mang chút dịu dàng.

      Vì muốn cho bệnh nhân khí yên tĩnh nhất để dưỡng bệnh, trạm xá của đại học C cách ký túc xá rất xa, việc này thể nào là Cố Chi tiện đường được.

      Trong lòng có dòng nước ấm len lỏi lên men thành cảm xúc nóng bỏng, cả người Thư Tình có chút mơ hồ, "Cảm ơn thầy Cố."

      " cần, chỉ là bệnh nghề nghiệp của thầy thuốc mà thôi." giải thích như vậy, trước khi khép cửa xe lại, lại cười : "Giáng sinh vui vẻ."

      Mãi đến khi chiếc Volvo biến mất ở ngã rẽ, Thư Tình vẫn rời tầm mắt.

      Hộp xốp ở trong tay chỉ có vài hộp thuốc, như , nhưng Thư Tình cầm trong tay hiểu sao cảm thấy nặng nghìn cân.

      Giáng sinh này...vui vẻ hay được, nhưng tóm lại là kỳ lạ.

      Tần Khả Vi tỏ vẻ rất hứng thú với người thần bí đến đưa thuốc hạ sốt, nhưng Thư Tình lấy cớ bị bệnh, chùm trăn ngủ, lại dùng câu "Giáng sinh vui vẻ để lấp liếm.

      Nhưng ngay cả cũng dự liệu được là tin đồn lại truyền cách nhanh chóng trong thời gian ngắn.

      Ngủ mê mang qua buổi trưa, Tần Khả Vi gọi dậy ăn cơm chiều, đúng lúc này Trần Niệm Niệm hổn hển đẩy cửa vào, rống lên với Thư Tình, "Còn ngủ sao? Đứng lên nhanh lên! Tự cậu ra ngoài nghe xem người ta gì!"

      Thư Tình mắt còn buồn ngủ, ngồi dậy nhìn , "Trần Niệm Niệm, cậu uống nhầm thuốc à?"

      "Ngược lại, tớ hi vọng mình uống nhầm thuốc, cậu có biết mọi người gì về cậu ? cậu cả đêm qua về, lăn lộn cả đêm với thầy Cố của khoa tiếng Pháp chuyên ngành, hôm nay người ta còn lái xe đưa cậu về."

      Lời Trần Niệm Niệm thành công đánh tan toàn bộ buồn ngủ còn xót lại, tỉnh táo lại cả người như bị người ta hắt chậu nước lạnh.

      "Cậu cái gì?"

      "Tớ cái gì quan trọng, quan trọng là người ngoài kia cậu cái gì?" Trần Niệm Niệm lạnh lùng nhìn : "Bà hai và tiểu tam, cậu cảm thấy từ nào dễ nghe hơn?"
      Last edited by a moderator: 15/2/15
      Phong nguyetmiu901 thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 15

      Chuyện là như thế này, lúc Trần Niệm Niệm xuống căn tin vừa vặn nghe được bàn nữ sinh bên cạnh chuyện phiếm, lúc nhiều lần nhắc đến tên Thư Tình.

      ấy chuyển tới gần bàn chút, vểnh tai lên nghe.

      ngờ lại nghe thấy câu chuyện mang đầy tính đả kích ngôn luận, cái gì mà Thư Tình cả đêm về, qua đêm ở nhà thầy giáo, hôm nay còn gióng trống khua chiêng ngồi xe thầy giáo về trường học.

      “Tớ cảm thấy khó hiểu từ lâu rồi, phải ta cũng chỉ có hai con mắt cái mũi thôi sao? Tại sao cả chủ nhiệm và trợ lý sinh viên đều thích ta như vậy? ngờ ta là người bồi ngủ”.

      thể như vậy, biết đâu người ta và thầy Cố nhau lòng sao?”. Có người cười nhạo .

      nhau lòng?”. Có người mất hứng, chanh chua , “ ta có tài đức gì? Thầy Cố làm sao có thể coi trọng ta?”.

      Trần Niệm Niệm là người bao che khuyết điểm, ngại tối qua vừa cãi nhau với Thư Tình, nhưng tuyệt đối thể nghe người khác xấu ấy.

      ném đũa xuống, lạnh lùng mắng mấy người kia câu: “Đồ ăn cũng ngăn được miệng chó”.

      Sau đó rời khỏi bàn ăn, trở về phòng ngủ việc này cho Thư Tình.

      Thư Tình trợn tròn mắt, luống cuống tay chân mặc quần áo vào rồi xuống giường, “Cậu nghe ai ?”.

      đám lớp tiếng Pháp”. Trần Niệm Niệm vẫn còn nổi nóng, “Tớ đoán chắc là do lần trước lớp chúng ta đứng đầu cuộc thi biện hộ, bọn họ cam lòng thua chúng ta, cho nên vẫn ghen ghét trong lòng”.

      Mà cuộc thi đó Thư Tình là người đại diện thi, thảo nào bị người ta hận.

      “Cũng có khả năng là mấy đó thích thầy Cố, nên ....”. Tần Khả Vi ném bút trong tay , xắn tay áo, “Tớ nhớ phòng ngủ của mấy người đó, , tìm!”.

      Thấy hai người họ còn kích động hơn cả , Thư Tình lại tỉnh táo hơn, giữ chặt lấy Tần Khả Vi, “Có lẽ tớ biết ai là người truyền , đừng nóng vội”.

      gọi điện cho Dư Trì Sâm, muốn lấy số di động của Tống Dư, lúc gọi điện đến Tống Dư còn giật mình, giọng điệu cũng rất nhiệt tình, Thư Tình lời ít ý nhiều, câu của Cố Chi với cậu ta, “Xuống lầu”.

      Sau đó cầm di động thẳng tới ký túc xá nam.

      Tống Dư mặc áo bông màu trắng, quần jean màu xanh đậm, gương mặt trẻ con có ý cười nhàn nhạt, nhanh ra từ trong hành lang.

      Thư Tình cũng cười tươi nhìn cậu ta, mở miệng : “Tôi ngờ cậu là người như thế, nhìn bộ dạng con người, cuối cùng lại là miệng chó mọc ngà voi, cảm tạ cậu vì giúp tôi nổi tiếng”.

      Khuôn mặt Tống Dư nghiêm trọng, còn cười nữa, “Cậu có ý gì?”.

      “Có ý gì trong lòng cậu tự biết, có cần tôi lại lần ? Giữa trưa cậu gặp tôi, tôi cũng đường tôi gặp được thầy Cố, nên tiện đường về, tại sao cậu lại thêm mắm thêm muối rồi với người khác?”.

      Tính cách khí thế bức người của Thư Tình lại được xuất ra.

      “Tống Dư, cậu khiến người ta phải nhìn với cặp mắt khác, nhìn giống đàn ông, ngờ lại là bà ba hoa, bịa đặt hoàn toàn, bịa đặt sinh !”.

      Thư Tình mắng xong, xoay người rời .

      Tống Dư bỗng nhiên đuổi theo, bắt được cánh tay của , “Cậu hiểu lầm rồi! Tớ chỉ thầy Cố đưa cậu về khi người khác hỏi, còn lại tớ gì cả. Sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?”.

      Thư Tình giật mạnh tay ra, “Cậu cách xa tôi ra chút!”.

      “Thư Tình”. Tống Dư còn muốn giải thích thấy ấy bước nhanh hề do dự.

      Giáng sinh năm nay đúng là muôn màu muôn vẻ, trầm bổng nhấp nhô.

      Nhưng có lời đồn này phải có lợi, ít nhất Thư Tình cũng biết được lúc nguy cấp ai mới là người đối xử lòng với . Tất cả các nữ sinh trong phòng ngủ dường như quên hết việc thoải mái ngày hôm qua, cả đêm đều ngồi khuyên bảo Thư Tình “Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọng”.

      Thư Tình trầm mặc nghe, cuối cùng từ trong chăn ngồi dậy , “Xin lỗi”.

      Trong lúc nhất thời, mọi người đều im lặng.

      Mẹ từng với Thư Tình, người vô tâm, người nghe cố ý, con người nếu sống biết kiêng nể, lời trong lúc vô ý cũng dễ dàng làm tổn thương người khác.

      sống với những gai nhọn như thế hai mươi năm mà biết tỉnh lại, hoành hành ngang ngược như con cua.

      “Nếu như tớ tớ là nữ hán tử, cẩu thả, biết quan tâm đến cảm thụ của người khác... nghe giống như tớ kiếm cớ vì ích kỷ của bản thân. Nhưng là, con người tớ tính cách tiêu cực, rất tệ, vậy mà trong lúc này các cậu hề so đo vẫn giúp tớ, , tớ vô cùng....”. Giọng Thư Tình truyền ra từ trong chăn, cuối cùng vẫn câu, “Tớ xin lỗi”.

      Trần Niệm Niệm mắng: “Nhạt nhẽo, cậu diễn kịch Quỳnh Dao đấy à? kích thích như vậy chết à?”.

      Mọi người cười vang, cuối cùng Lưu Thư Ý câu, “ ra lòng dạ chúng tớ quá hẹp hòi, đáng ra cậu đoạt giải chúng tớ phải chúc mừng cậu, nhưng cuối cùng lại hâm mộ ghen ghét”.

      Lúc đó Tần Khả Vi cũng chọc cười: “Thằng nhãi này cũng thường rêu rao khắp nơi, tớ còn nhìn quen đừng là các cậu, cũng may mà tớ có thể bình thản mà chống đỡ, nếu quen nhìn rồi!”.

      Lời đồn đãi lại giải quyết được mâu thuẫn, tâm tình Thư Tình rất phức tạp, biết là lo lắng vì lời đồn hay vui mừng vì hiểu lầm được tiêu tan.

      Di động dưới gối rung lên, mở ra xem, là tin nhắn của Trần Niệm Niệm.

      “Mọi thứ rồi tốt đẹp lên, có chúng tớ luôn bên cậu rồi, ngủ ngon”.

      Hốc mắt có chút ẩm ướt, Thư Tình trốn trong chăn, cảm thấy đây đúng là lễ giáng sinh khó phân biệt cảm xúc nhất từ khi chào đời đến giờ.
      Last edited by a moderator: 28/3/15
      Phong nguyetmiu901 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15.2

      Cả ngày chủ nhật, Thư Tình làm tổ trong phòng ngủ, làm bài kiểm tra tiếng Pháp, qua buổi trưa làm bài tiếng , ra cửa cũng nghe được lời đồn đãi gì.

      Tần Khả Vi : “Thiên hạ thái bình, năm tháng yên tĩnh”.

      Thư Tình cảm thấy buồn nôn.

      Tống Dư gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho , nhưng Thư Tình nghe lần nào, đừng ai mong phá hỏng được tâm tình tốt của .

      Chỉ tiếc là thứ Hai vẫn phải tới.

      Người trong khoa cũng chỉ có ít, lời đồn rất nhanh truyền , mọi người đều biết.

      Lúc học môn chuyên ngành, có người trong lớp học hỏi Thư Tình: “Cậu cùng thầy Cố của môn tiếng Pháp có quan hệ tốt lắm hả?”.


      Thư Tình mặt lạnh trả lời, “Còn chưa thân đến mức bồi ngủ, yên tâm ”.

      Tần Khả Vi đuổi người đó .

      Đến tối, ngay cả Dư Trì Sâm cũng gọi điện tới, mở miệng là : “Mẹ kiếp, Thư Tình, từ khi nào cậu là người bên cạnh thầy Cố rồi? Tớ nghe thầy ấy tự mình đưa cậu đến trường học, còn cậu trở thành người thân thiết.....”.

      “Sau đó hai ngày cậu nghe thấy tin tớ mang thai, tuần sau con của tớ và thầy trong siêu thị rồi”. Thư Tình lạnh lùng cắt ngang, ba giây sau rốt cuộc nhịn được nữa, “Đầu óc cậu có bình thường Dư Trì Sâm? Lúc này còn gọi điện trào phúng tớ, cậu còn tính người hả?”.

      Khi chuyện đứng ngoài cửa phòng
      học. “Tớ còn phải vào tiết tiếng Pháp, vậy nhé”.

      nghiêm mặt vào phòng học, được chết tử tế khi Tống Dư đột nhiên đứng lên vẫy tay với . “Thư Tình”.

      Thư Tình để ý tới cậu ta, ngồi ở hàng ghế đầu, ngờ Tống Dư nhanh đến trước mặt , thành khẩn : “Tớ muốn chuyện với cậu”.

      hành lang yên tĩnh, ánh sáng màu vàng ấm áp đỉnh đầu soi rọi xuống, bóng của hai người kéo dài dài.

      “Có gì muốn nhanh, về sau cậu đừng nhắn tin hay gọi điện nữa”. Vẻ mặt Thư Tình rất lãnh đạm.

      “Những lời đó phải do tớ ”. Tống Dư giải thích. “Tớ hỏi nữ sinh lớp tiếng Pháp, các ấy là có người thấy cậu và thầy Cố ra từ nhà thầy, cho nên mới có lời đồn đó. Nhưng mà tớ tuyệt đối tin cậu phải là người như các ấy trong lời đồn”.

      Thư Tình run lên, “Có người thấy ……”.

      Đúng rồi, đó là khu dân cư ở đường hai, có rất nhiều người có tiền sống ở đó, cũng biết, học cùng năm bọn họ có nhiều người gia đình khá tốt.

      Càng buồn cười hơn là, có người thấy và Cố Chi ra từ nhà, cho dù nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa được tội.

      Thư Tình ngẩng đầu nhìn bộ dạng cẩn thận lại nghiêm túc của Tống Dư, bất đắc dĩ cười cười, “Là tớ trách nhầm cậu, còn tức giận với cậu, đừng làm bộ dạng áu náy như vậy, càng tỏ xấu xa của tớ rồi”.

      Tống Dư nhếch miệng cười, “ xấu xa, xấu xa, sớm nghe được danh tiếng của nữ hiệp, tính cách ngay thằng, năng khéo léo, hôm nay được gặp quả là danh bất hư truyền”.

      “Làm sao có thể bì được với các nữ nhân ở ngoại viện, đó mới là năng khéo léo, người người đều là nhã văn”. (*)

      (*) Đoạn đối thoại phỏng theo kiếm hiệp thời cổ nên để theo lối cổ đại.

      Thư tình còn cười khổ, bỗng nhiên nghe Tống Dư cười , “Thầy Cố!”.

      Quay đầu lại thấy người đến gần chỗ hai người phải là Cố Chi là ai.

      cũng chào tiếng.

      Cố Chi dừng bước lại gật đầu, hỏi câu: “Uống thuốc chưa?”.

      uống”.

      “Hết sốt chưa?”.

      “Toàn bộ đều tốt rồi”.

      “Ừ, vào lớp ”. ôm mũ bảo hiểm vào lớp học.

      Khóe miệng Thư Tình hơi giương lên, muốn vào trong phòng học, bỗng nhiên phát ra cái gì, quay đầu lại thấy Tống Dư há hốc mồm đứng tại chỗ, vẻ mặt nghi ngờ.

      Nhìn như vậy là có quan hệ gì sao?

      Khi học, Thư Tình thất thần liên tục, Cố Chi đánh vài cụm từ lên màn chiếu, tất cả mọi người đều vùi đầu nghi chép, chỉ mình ngồi thất thần.

      Cố Chi như lơ đãng đến trước mặt ,tay gõ lên mặt bàn, mới cuống quýt ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen sáng đó.

      Dường như hỏi, dường như trách cứ, có chút nghiêm khắc nhưng mất ôn hòa.

      Tim Thư Tình như chậm nhịp, lúc đó cúi đầu chéo các cụm từ, bỗng nhiên cảm thấy như còn khống chế nổi lòng của mình.

      Sau khi tan học, Tần Khả Vi muốn đến hội ghita, mình Thư Tình về phòng ngủ.

      đến phòng giáo vụ, nghe thấy có người gọi mình: “Thư Tình”.

      Quay người lại nhìn, đó phải Cố Chi là ai?

      đưa cho cái CD, cúi đầu nhìn: “Con nhím xinh đẹp”.

      Đó là bản điện ảnh của quyển sách tiếng Pháp hiểu ngày hôm đó?

      “Đây là bản điện ảnh”. Cố Chi khóe môi hơi giương lên. “Nếu em thấy hứng thú xem, bản điện ảnh, có cả tiếng Pháp và tiếng Trung, đến mức là xem hiểu”.

      Thư Tình kinh ngạc, nguồn phim tiếng Pháp rất khó tìm trong nước, muốn tìm bản điện ảnh tiếng Pháp mà có phụ đề khó càng thêm khó. cảm động rơi nước mắt, cười : “Cảm ơn thầy Cố”.

      Nụ cười của nam thần trước sau như , hời hợt nhưng mất ôn nhu, lúc qua , nhàng câu: “Sau khi xem xong, viết cảm nhận 1000 chữ”.

      “…….” vạn con chữ gào thét trong ngực.

      Trong lúc đó đột nhiên Thư Tình nhớ ra chuyện quan trọng hơn, chạy nhanh gọi lại: “Thầy Cố, em có chuyện muốn với thầy”.

      Cố Chi xoay người lại, có chút kinh ngạc. hít sâu hơi: “Em biết thầy có nghe , mấy ngày nay có lời đồn về chúng ta”.

      “Lời đồn gì?”

      Đôi mắt bình tĩnh kia khiến mặt nóng lên, rốt cuộc vẫn giọng ra: “Có người thấy em và thầy cùng nhau ra từ khu nhà…...”.

      Cố Chi nhanh chóng hiểu ra.

      bé trước mặt cúi đầu nhìn nền đất, hai gò má phiếm hồng.

      Cố Chi bỗng nhiên nghĩ đêm lần đầu tiên gặp , hành lang làm chuyện than mật với nam sinh, có lẽ mặt cũng là nhan sắc diễm lệ như vậy.

      Ma xui quỷ khiến thế nào, nghe thấy giọng lạnh lùng của mình vang lên: “Em còn biết để ý đến ánh mắt của người khác sao?”.

      Giọng điệu lạnh lùng mà xa cách, bên trong còn là tức giận.

      Thư Tình mẫn cảm tóm được biến hóa trong cảm xúc của đối phương, ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn hỏi: “Thầy có ý gì?”.
      Last edited by a moderator: 19/2/15
      Phong nguyetmiu901 thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 16

      Buổi đêm tối đen, bên ngoài phòng giáo vụ vắng vẻ, chỉ còn lại bóng lưng Cố Chi kéo dài dưới ánh đèn bên ngoài.

      Bóng dáng của bị kéo dài, càng có vẻ độc.

      Thư Tình chưa từng nghĩ tới ngày đứng cùng , lẳng lặng đối mặt, lời, lại có chút hoảng hốt hiểu sao.

      nghe thấy giọng của mình thúc giục : "Thầy Cố?"

      Chỉ tiếng thầy Cố kéo về tại, vẻ mặt lạnh lùng xa cách cũng rút , nhưng thu hồi ánh mắt lại, trước khi chỉ câu: "Lời đồn đãi chỉ làm chết người thông minh."

      Bóng dáng thẳng tắp đó cuối cùng cũng biến mất trong bóng đêm.

      Cả đêm Thư Tình đều yên lòng, cảm thấy hình như quên chi tiết gì, nhớ lại từng chút từng chút từ khi biết Cố Chi đến giờ, phải là người đối xử đặc biệt với vì lý do gì.

      Mỗi ánh mắt ý vị thâm trường của , mỗi câu dường như đều thâm ý nhắc nhở, đều như nhắc nhở lý do, nhưng mà rốt cuộc là cái gì?

      Sau khi tắt đèn, cả căn phòng chìm vào bóng tối.

      Thư Tình nằm giường, có cách nào ngủ được, trong đầu lên ánh mắt của Cố Chi, thất vọng và xa cách, lạnh lùng và bất đắc dĩ.

      càng nghĩ càng hoảng hốt, rốt cuộc nhịn được cầm điện thoại lên, khẩn cấp gửi tin nhắn cho người kia.

      "Thầy Cố, thầy giận em sao?"

      .... Dường như rất than thiết có chút ổn, chần chừ xóa

      "Đêm nay thầy hỏi em còn để ý ánh mắt của người khác , em cảm thấy bị tổn thương."


      ....Càng buồn cười hơn, có bị tổn thương có liên quan đến sao?

      Nằm trằn trọc yên, rốt cuộc nhắn bốn chữ qua: Thầy ngủ chưa?

      Thời gian chờ đợi như bị kéo dài vô hạn, chỉ năm phút đồng hồ ngắn ngủi, từ nóng vội yên biến thành uể oải, cuối cùng cầm di động hối hận vì sao mình lại nhắn tin nhắn như vậy.

      Chỉ là miên man suy nghĩ bị di động rung lên phá vỡ, nhanh chóng mở điện thoại ra xem.

      "Chưa." Câu trả lời vẫn như tác phong trước giờ của , giống như thêm chữ lãng phí.

      Nhưng trái tim Thư Tình treo cao chợt rơi xuống đất, Thư Tình nở nụ cười với màn hình điện thoại chói mắt trong bóng đêm.

      "Thầy Cố, em muốn hỏi thầy, vì sao ngay từ đầu thầy có ấn tượng tốt với em? Là vì lần đó ở ngoài cửa hàng tiện loại nhìn thấy thầy, em đùa thầy với Dư Trì Sâm sao?"

      Có lẽ sống bất cẩn, có lẽ sông kiêng nể gì, nhưng việc cha mẹ ly hôn khiến trở nên cực kỳ mẫn cảm, có thể cảm nhận được chút cảm xúc của người khác với .

      Người đàn ông ôm laptop ngồi sofa, thấy di động rung cầm lên nhìn, dường như chần chờ lát rồi mới trả lời: " phải ở ngoài cửa hàng tiện lợi, mà là hành lang của giảng đường." lúc sau, lại thêm câu, "Lúc đó em ở cùng với Dư Trì Sâm."

      Trong bóng tối, Thư Tình run lên chút mới hiểu được ý của , địa điểm gặp lần đầu.

      ngây người nhìn màn hình lúc lâu, nỗ lực nhớ lại tối đó và Dư Trì Sâm làm cái gì.

      nhớ hôm đó dọn nhà rùa cho Pound, cuối cùng may khiến Pound rơi vào thùng rác, Dư Trì Sâm tốn nhiều công mới có thể mò được Pound cho ... nhớ được hình như lúc ngẩng đầu lên có bóng người biến mất ở lối rẽ, chẳng lẽ đó là Cố Chi?

      Người ngồi sofa khép laptop lại, cầm hộp sữa chua trong tủ lạnh ra vừa uống vừa thất thần nhìn di động bàn.

      Thậm chí còn tới cửa sổ sát đất nhìn đèn đóm ban đêm, dáng người cao ngất nhúc nhích.

      Mà khi di động vang lên, rốt cuộc mới nhận ra, hóa ra mình vẫn chờ đợi.

      "Thấy thấy em và Dư Trì Sâm tìm rùa sao?" Đây là tin nhắn của Thư Tình.

      Ngay lúc tim Cố Chi đập mạnh và loạn nhịp, di động lại vang lên lần nữa.

      "Ngày đó em cẩn thận làm rơi Pound vào thùng rác, Dư Trì Sâm đến giúp em, sau đó bọn em gặp thầy ở bãi đỗ xe và cửa hàng tiện lợi...Em vẫn hiểu tại sao thầy lại giận em?"

      Cố Chi cầm di động đứng hồi lâu, sau đó bật cười ngồi trở lại ghế sofa.

      Tìm rùa?

      Chỉ là....tìm rùa?
      Phong nguyet thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16.2

      Buổi đêm yên tĩnh đó, hành lang mờ nhạt ánh đèn, tùy ý nhìn vào, nhìn ở cuối hành lang như d-d-lqd nam nữ thân mật.... hóa ra lại là tìm rùa trong thùng rác?

      Từng chút từng chút hình ảnh trong khoảng thời gian này nổi lên trong lòng, nhắm mắt tựa người lên ghế sofa, bỗng nhiên cúi đầu cười.

      lát sau, Thư Tình nhận được tin nhắn của gửi tới: “Tôi tôi tức giận khi nào?”.

      Nhưng mà ánh mắt đó, giọng điệu đó, còn cả biểu cảm lạnh lùng xa cách.... ràng đó là tức giận, Thư Tình rất chắc chắc điều đó.

      Cuối cùng, tin nhắn lqd được gửi đến: “Muộn rồi, ngày mai còn có lớp, ngủ ”.

      Giọng điệu như vậy khiến nghĩ đến cảnh tượng bình yên đêm đó, mặc bộ đồ đơn giản ở nhà, ngồi ghế sofa, khẽ ngủ ngon với .

      Thậm chí còn có thể tưởng tượng được vẻ mặt của khi đó, nụ cười nhạt, ánh mắt sáng ngời, thậm chí còn có chút... ôn nhu.

      ràng có nhất nhiều điều lqd muốn hỏi nhưng lại cảm thấy mỹ mãn, nhắn lại câu “Ngủ ngon”, sau đó an tâm ngủ.

      Người đàn ông bên kia thất thần nhìn màn hình lâu, cuối cùng mỉm cười lắc đầu, bấm số điện thoại của bạn tốt: “Ngủ chưa?”.

      “Có ngủ cũng bị cậu đánh thức rồi”. Lý Tuyên Nhiên ở đầu kia tức giận , “Sao, giờ này tìm tớ có việc gì?”.

      “Xuống đây , uống chén”.

      Có thể là cách di động cũng cảm lequydon nhận được tâm tình Cố Chi rất tốt, Lý Tuyên Nhiên cúp điện thoại, mặc áo khoác xuống lầu.

      Hai người là hàng xóm lầu lầu dưới, lại là bạn tốt nhiều năm nên mua nhà cũng chọn mua gần nhau.

      Rượu đỏ tới tay, Lỹ Tuyên Nhiên khẽ lắc ly rượu, vừa nhìn ý cười bên môi Cố Chi, lười biếng hỏi: “Cậu có chuyện gì tốt hả?”.

      Cố Chi chỉ cười .

      “Nhìn xuân ý dạt dào, chẳng lẽ là....”. Lý Tuyên Nhiên toét miệng cười, nhanh chậm ra ba chữ,



      “Số đào hoa?”

      Cố Chi chỉ uống ngụm, lần này cả đáy mắt cũng nhiễm ý cười.

      Chuyện tốt cũng hẳn, đào hoa cũng thể được, vì chính cũng thế được tâm tình kỳ dị này là bởi vì sao.

      chạm cốc với Lý Tuyên Nhiên, “Tâm tình tốt thôi”.

      Sau khi có men rượu dễ dàng mở miệng hơn, lúc sau, Lý Tuyên Nhiên ngồi ghế sofa cười vang, “Ý của cậu là, cậu nhìn thấy học sinh tìm con rùa, lại nghĩ rằng bọn họ … Ha ha ha, giáo sư quả nhiên có sức tưởng tượng trác tuyệt.

      Cố Chi liếc ta cái, nhanh chậm , “Rất buồn cười sao?”.

      buồn cười, tuyệt đối buồn cười”. Lý Tuyên Nhiên ngồi thẳng người, ý vị thâm trường , “Cậu cũng học y, cũng biết là xúc động ức chế lâu xuất tâm lý ám chỉ, tớ thấy là cậu độc thân lâu, cũng nên kết giao bạn để mau chóng loại bỏ tâm lý ám chỉ đó”.


      buổi tối Thư Tình xem xong bộ phim mà Cố Chi đưa cho , bộ phim về câu chuyện xưa về tình của cháu người gác cổng có diện mạo xâu xí Hà Ny và người đàn ông giai cấp của Nhật Bản là Tiểu Tân.

      Bởi vì thân phận và bề ngoài, nên Hà Ny tự ti, dùng phương thức giống con nhím dựng lên tầng bảo vệ mình, cuối cùng lại vào thế giới của Tiểu Tân.

      Bộ phim nghệ thuật mang tư tưởng lãng mạn đặc hữu của nước Pháp.

      Từ lúc quen biết đến hiểu nhau, cuối cùng mến nhau, mỗi cảnh đều có biến hóa xung quanh, cũng tác động đến tâm tư của Thư Tình.

      Mà sau khi Hà Ny vượt qua tất cả, nguyện ý chấp nhận Tiểu Tân bộ phim lại ngừng lại ở màn tai nạn xe cộ, trái tim Thư Tình ngừng lại.

      thấy Tiểu Tân cởi tây trang đắp lên người Hà Ny, đôi mắt luôn ôn nhu sáng ngời thoát ra vẻ bi thương.

      Sau khi tắt đèn, mở đèn bàn học lên, lấy giấy bút viết cảm nhận theo lời Cố Chi.

      Nhưng dưới ánh đèn tái lên hình ảnh của Tiểu Tân và Hà Ny thâm tình, hoặc yên tĩnh xem bộ phim, hoặc chia sẻ câu danh ngôn làm người từ “Anna Karenina” (*): “Hạnh phúc gia đình đều giống nhau, gia đình hạnh phúc mỗi người đều bất hạnh.

      (*) Anna Karenina là tiểu thuyết của nhà văn Nga Lev Nikolayevich Tolstoy, được đăng tải nhiều kỳ tờ báo Ruskii Vestnik (“Người đưa tin”) từ năm 1873 đến năm 1877 trước khi xuất bản thành ấn phầm hoàn chỉnh.

      Mới đầu cũng biết là mình khóc, cuối cùng mình là thấy hai gò má ướt sũng.

      gian nan đặt bút rất lâu, cuối cùng chỉ dùng đến tiếng Pháp viết được đoạn.

      Chúng ta đều là những con nhím độc, chỉ những người có tần số giống nhau mới có thể thấy xinh đẹp của nhau ở sâu trong nội tâm mà người khác biết. Em tin rằng đời này nhất định có người có thể cảm nhận được vẻ đẹp của em, người đó chưa hẳn là người , có thể là bất cứ ai. Bỏ qua điều kiện thân phận và địa vị, bỏ qua những khoảng cách nhìn như thể đo đếm, ở trong thế giới rộng lớn này, chúng ta hiểu biết quý trọng này mà cảm thấy độc.


      Sau khi tan học của tiết tiếng Pháp ngày thứ tư, đưa CD và bài cảm nhận đưa cho Cố Chi bục giảng, sau đó vội vàng dời .

      Đêm hôm đó, Cố Chi ngồi trong phòng khách yên tĩnh, mở bài viết ra.

      Tiếng Pháp Thư Tình viết lưu loát mà tình tế, có nét thanh tú của con , hề giống với vẻ bề ngoài kiêng nể.

      Mới đầu nghĩ rằng chỉ viết cho có lệ, bởi vì bộ phim rất dài mà chỉ có nửa trang cảm nhận, nhưng sau khi đọc được những dòng chữ duyên dáng, ánh mắt Cố Chi dừng lại tại câu cuối cùng.

      trầm mặc ngồi lúc lâu,mới mở ti vi ra, bỏ đĩa CD ra mà mình xem rất nhiều lần vào.

      màn hình xuất hình ảnh Hà Ny lạnh lùng, sau đó vào trong sinh mệnh của Tiểu Tân, hình ảnh có ánh mặt trời, có nụ cười, có những hạt bụi trong suốt, còn có những chú cá vàng bơi lội.

      “Bỏ qua thân phận và địa vị, bỏ qua những khoảng cách nhìn như thể đo đếm, ở trong thế giới rộng lớn này, chúng ta hiểu biết quý trọng này mà cảm thấy độc”.

      hình ảnh, Hà Ny dường như biến thành người con khác, lúc ngồi viết câu đó, ngẩng đầu lên nhìn ngồi sofa mỉm cười.

      “Thầy, em qua được chưa?”.

      Hóa ra biết người lại là việc đơn giản như vậy, chỉ qua vài dòng văn ít ỏi, lại có thể dễ dàng thấy người trái tim nguyên vẹn.

      Cố Chi ngồi dưới ánh đèn rất lâu, cuối cùng cầm điện thoại nhắn tin nhắn.

      “Merveilleux!”.

      Thư Tính trả lời rất nhanh, chỉ khoảng nửa phút sau, di động của phát sáng.

      “Un monsieur merveilleux, uudiant merveilleuse”. (Danh sư xuất cao đồ (*)- bản Thư Tình tự phiên dịch).

      (*) Danh sư xuất cao đồ: Thầy giỏi ắt có trò giỏi

      cúi đầu cười rộ lên, mặt mày cong cong, mang theo ý cười trước nay chưa từng có.
      Last edited: 21/2/15
      Phong nguyetmiu901 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :