1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người đàn ông của tôi - Dung Quang (Full 82c Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 12.1

      “Chia điểm hoặc thi lại”.

      “Cái gì?”.

      “Đề kiểm tra”.

      “... ...... Em chọn điểm tiêu chuẩn được ?”.

      may, em nhìn kỹ đề , có lựa chọn đó”.

      “Nghe các giáo viên đại học là người tốt, uyên bác, rất hiểu nhắm con mắt mở con mắt, để học sinh có thể thoải mái vượt qua kiểm tra”. Thư Tình mặt dày năn nỉ.

      Cố Chi ngồi trong văn phòng, ung dung để tờ báo xuống: “Xấu hổ quá, tôi vừa đúng là người nhân phẩm tốt, tài học sơ thiển”.

      “... ....”

      Thư Tình vẫn nghĩ là lạnh lùng lạnh lùng, nhưng tâm vẫn mềm, ngờ lại khó chuyện vậy.

      Cuối cùng khuôn mặt xám xịt ra ngoài, trước khi ra cửa quay đầu lại hỏi câu: “..... Vậy khi nào thi lại?”

      Cố Chi từ từ ngẩng đầu nhìn , dường như suy nghĩ lát: “Tôi cho em ba ngày để chuẩn bị, tối thứ 6 sau khi học xong ở lại phòng kiểm tra”.

      Thư Tình buồn bã quay người sang chỗ khác, đột nhiên Cố Chi gọi lại: “Thư Tình, học tiếng chỉ dựa vào hứng thú được, em rất thông minh, tại sao tận dụng tốt ưu thế của mình”.

      Ánh mắt trầm tĩnh mà sáng ngời, mang theo chút chân và đáng tin, hai từ Thư Tình được ra từ trong miệng dường như cũng nhiều hàm ý hơn.

      Thư Tình ngẩn người, sau đó cầm tờ báo lên xem, tiếp.

      May mà cuối cùng vẫn thuận lợi vượt qua khảo nghiệm của Cố Chi, cũng ngốc, chỉ là muốn phí sức học cách đổi vị trí của động từ, bây giờ có 3 ngày toàn tâm toàn ý học cái này, bài kiểm tra hôm thứ sáu có thể thuận lợi thông qua.

      Đề do Cố Chi ra nên khó lắm, nhanh chóng viết ra rồi nộp cho người ngồi bục giảng.

      Cố Chi nhìn lướt qua, ánh mắt có chút dịu dàng, mỉm cười với : "Qua!"

      Thư Tình nhếch miệng, mặt mày cong cong vẫy tay với : "Em về trước đây, thầy Cố, hẹn gặp lại!"

      Vì thế trong phòng học chỉ còn mình Cố Chi, nghĩ đến bé quàng khăn dày, cười toét miệng, lắc lắc đầu.

      Đại khái là bé gia đình tốt, tâm địa xấu, có chút thông minh....Chỉ tiếc là bị làm hư rồi.

      Giữa học kỳ qua , lễ Giáng sinh cũng đến, khí hậu thành phố A khá ẩm ướt, khó có thể có tuyết, cho nên mùa đông đủ để hấp dẫn người, còn có nhiều trạch nữ quyết tâm ở nhà lên mạng xem phim.

      Mọi người trong phòng ngủ Thư Tình đều tham gia cuộc thi tiếng các trường đại học cả nước, cuối cùng trước trời tối kết quả được thông báo, chỉ có mình Thư Tình được chọn, hơn nữa kết quả thấp, được giải ba cả nước.

      Thầy trợ lý còn tự gọi điện đến chúc mừng , điện thoại vừa cúp, lớp trưởng lại cầm giấy khen và giấy chứng nhận đến phòng ngủ. Mãi mới có được yên tĩnh, Thư Tình lên diễn đàn năm học, kết quả phát thầy trợ lý công bố diễn đàn, còn "Tất cả mọi người nên học tập theo bạn học Thư Tình."

      Thư Tình dở khóc dở cười gọi điện thoại báo tin vui cho mẹ, kết quả vừa báo xong Trần Niệm Niệm ở giường đối diện câu kỳ quái: "Haiz, hận thể cho toàn thế giới biết."

      sửng sốt, cầm di động nhìn thẳng Trần Niệm Niệm: "Cậu cái gì?"

      Trần Niệm Niệm trải chăn, ngừng động tác tay, cười tủm tỉm nhìn co: "Tớ gì? Thuận miệng mà thôi, đừng để trong lòng."

      Từ học kỳ mới này, bầu khí trong phòng ngủ còn hài hòa. Mọi người vừa vào học đều là học sinh xuất sắc, năm thứ nhất đều muốn lấy học bổng trường, học bổng quốc gia, lấy được vui mừng, người được tinh thần đương nhiên chán nản.

      Tần Khả Vi và Thư Tình hơn mọi người ở chỗ, hai người lớn lên ở thành phố khẩu ngữ cơ bản tốt hơn, bây giờ người đạt học bổng trường, người đạt học bổng quốc gia, những người khác suy nghĩ, bầu khí trong phòng cũng trở nên lạ.

      Thư Tình phải là đèn cạn dầu, bây giờ nghe giọng khiêu khích của Trần Niệm Niệm bình tĩnh gặp lại sau với mẹ. Sau khi cúp điện thoại, giận quá hóa cười, "Có tin tức tốt đương nhiên muốn chia sẻ với mọi người, cả thế giới đều biết có gì tốt hơn."

      Trần Niệm Niệm cười nhạo , "A, phải chỉ là cuộc thi tiếng sao, người biết còn nghĩ rằng cậu lên làm chủ tịch nước, diễu võ dương oai như vậy, đuôi hồ ly cũng lộ ra rồi."

      "Đúng rồi, chỉ là cuộc thi tiếng mà thôi, nhưng ít nhất cũng hơn có gì." Thư Tình khách khí mỉa mai lại.

      Cuối cùng, chỉ vì câu như vậy khiến cả phòng ngủ cùng vây lại, cảm xúc đọng lại từ học kỳ bùng nổ, có Tần Khả Vi nên Thư Tình chiến đấu hăng hái mình, đối phương có bốn người, ai cũng châm chọc khiêu khích .

      Mọi người trong cùng phòng, cho dù thân như chị em, ít nhất cũng nên đỏ mắt ghen tỵ vì thành tích của người khác như vậy. Thư Tình nhiều, thu thập đồ xong, mặc kệ mấy người, xách ba lô nghênh ngang tiêu sái rời .

      Tiếng ồn trong phòng đều bị bỏ lại phía sau.

      Chỉ tiếc là khi máu hùng nổi lên rất hăng hái, sau khi ra khỏi cửa rồi mới nhớ đêm nay là giáng sinh, khí lạnh bên ngoài đủ để đông cứng con trâu khỏe mạnh, lại kéo thân thể có mỡ chịu ngược.

      Nhưng lòng tự trọng cho phép rút lui, cuối cùng cũng bắt xe đến đường số 2 cầu vọng giang, biết ở đó có cửa hàng McDonald, buôn bán suốt đêm.

      McDonald cái gì cũng tốt, có điều hòa ấm, Thư Tình chưa từng ý thức sâu sắc việc đồ ăn tốt cho sức khỏe của , quả thực giống như phụ mẫu tái sinh.

      Trong ba lô chỉ mang theo ví tiền và quyển tiểu thuyết, còn có khăn lông cần thiết nhất. Thư Tình định xem sách nhưng được lát mệt mỏi nằm úp xuống ngủ lát.

      Sau khi Cố Chi rời khỏi sau buổi hội thảo nghiên cứu ở bệnh viện, sắc trời nhá nhem, sau khi lái xe vào trong bãi đỗ xe, bộ về nhà.

      được vài bước, bỗng nhiên dừng chân lại, quay đầu nhìn người nhúc nhích gục bàn gần cửa sổ, áo bành tô kín kẽ, khăn quàng cổ màu lục.... Đó là cái áo và cái khăn tuần trước Thư Tình mặc trong buổi thi lại đổi vị trí động từ, bé bọc mình như quả cầu.

      Kinh ngạc vì trễ thế này nhưng bé lại ngủ ở McDonal, chần chờ vài giây nhưng quyết định về nhà.
      Last edited: 9/2/15
      Phong nguyetmiu901 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 12.2

      Quen thuộc mở cửa, cởi áo khoác đặt lên ghế sofa, Cố Chi mở điều hòa, ngồi trước bàn sách, mang laptop ra tiếp tục nghiên cứu bệnh án, hoàn toàn quên mất việc vừa rồi.

      Đoán chừng qua giờ, mở tủ lạnh lấy sữa chua theo thói quen, cuối cùng lại nhớ hôm qua sữa chua hết, hôm nay bận quá quên mất việc này.

      đành phải khoác thêm áo khoác xuống nhà mua sữa chua.

      Cửa hàng tiện lợi ngay bên cạnh MacDonal, lúc qua MacDonal, lại nghiêng đầu nhìn, Thư Tình vẫn duy trì tư thế gục đầu xuống bàn như trước, khăn lông mỏng khoác đùi, xem ra cũng có tác dụng gì nhiều.

      Sau khi mua sữa chua xong, về nhà, cố tiếp tục đưa ra phương án giải phẫu cho bệnh án kia, cuối cùng nhìn đồng hồ treo tường chỉ mười hai giờ, rốt cuộc cũng dừng lại.

      đứng ở cửa sổ sát đất tầng mười ba nhìn cảnh đêm đèn đuốc sáng trưng và những làn xe vẫn chạy bên ngoài, dù khuya nhưng lại khoác áo vào ra cửa.

      Thư Tình ngủ mơ mơ màng màng, trong MacDonal luôn mở những ca khúc ồn ào, chỉ có thể đeo tai nghe, nghe giọng hát dịu dàng trầm thấp của “Vườn hoa ngày đông”, ca khúc từng nghe xe của Cố Chi.

      Bỗng nhiên có người gõ gõ cái cái bàn của , Thư Tình ngẩng đầu lên, đập ngay vào người cúi người xuống gọi tỉnh dậy, tiếng va vào và tiếng Cố Chi rên lên, Thư Tình trợn tròn mắt, “Thầy Cố?”.

      Lần này bị va quá nắng, Cố Chi nhíu mày, vài giây sau mới thả tay che cằm, “Tại sao lại ngủ ở đây?”.

      Thư Tình nghẹn lời, thể là cãi nhau với bạn cùng phòng, nên dỗi chạy tới đây?

      Cố Chi đợi nghe câu trả lời của , nhìn cốc cà phê lạnh, ngồi xuống nhặt tấm khăn lông: “ thôi”.

      chỗ nào?”. Thư Tình hiểu gì.

      “Nhà của tôi”.

      Cố Chi nhẫn nại chờ thu thập ba lô, nhưng mà rốt cuộc Thư Tình vẫn nhúc nhích, vẻ mặt cổ quái nhìn , lời ít ý nhiều: “Nhà tôi ở khu bên cạnh, phòng khách có thể cho em ngủ đêm, ngủ ở đây bị cảm”.

      Bây giờ
      12 rưỡi, ký túc xá đóng cửa từ sớm, muốn cũng thể quay về.
      “ Có phải … phiền toái thầy ?” Thư Tình giọng .
      .” Vẻ mặt Cố Chi “nhàn nhạt”, “ Nhưng mà so với việc sáng mai gọi 120 đến cứu vì học sinh hôn mê bất tỉnh mà , cá nhân tôi muốn việc đơn giản hơn.”
      “……” biết vì sao vào lúc này, Thư Tình rất muốn cười.
      Nhà của đàn ông này cũng phức tạp như lời của , vô cùng đơn giản nhưng dụng cụ nhìn qua có vẻ xa xỉ, rèm cửa chỉ màu thuần, có hoa văn, ngay cả bức tranh sơn dầu duy nhất cũng là màu xanh biển đậm, ngoài ra có gì khác.
      Thư Tình dép lê mà lấy từ trong tủ giày dép, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy hơi lo lắng.
      Cố Chi cầm ba lô nửa học kỳ chưa giặt của , tùy tiện đặt ghế sofa, trong nháy mắt Thư Tình nghĩ, nếu sớm biết thế này giặt cái ba lô từ sớm.
      “ Sao thế?” Cố Chi ra từ trong phòng bếp, mang cho cái cốc, nhìn thấy biểu cảm của có chút bất an.
      Thư Tình có vấn đề, vậy mà lại ra: “ Em sợ làm bẩn sofa của thầy.”
      Cố Chi quay đầu nhìn túi xách của , cười cười, bất đắc dĩ : “ Bẩn bẩn, chẳng lẽ em sợ tôi bắt em đền?”
      “…… Khó lắm, chừng thầy bắt em giặt sạch nó?”
      cúi đầu cười, “ Ý kiến hay.”
      Thư Tình được dẫn vào phòng khách, ga giường và chăn đều sạch , phòng ở lớn, nhưng cách điệu, vẫn lấy đơn giản làm chủ.
      “ Muộn rồi, rửa mặt chút rồi ngủ.”
      Cố Chi xách túi nhựa đưa cho , lúc trước Thư Tình để ý, vừa nhận lấy thấy là khăn mặt và bàn chải mới…Xem ra trước khi đánh thức , chắc chắn về nhà với , cho nên mua trước.
      Cố Chi còn dạy cách dùng nước ấm, Thư Tình vừa đánh răng, vừa nhìn bản thân trong gương… gầy, thậm chí còn có chút nộn nộn trẻ con, là đứa người lớn thích vì “ nhìn có tinh thần.”
      qua hai mươi năm, bọn họ luôn an ủi, đứa càng phì càng tốt.
      Thư Tình phun bọt trong miệng, nhéo nhéo mặt mình, haiz, gầy chút có phải đẹp hơn ?
      Nhưng mà, thầy Cố tốt nghiệp đại học danh tiếng, vậy bạn thầy như thế nào? nghĩ nghĩ, trong đầu ra các ngôi sao lớn.
      Kỳ quái là hai người lại hề ở chung chỗ.
      A, , trong đầu suy nghĩ loạn cái gì đấy…mặt Thư Tình đỏ lên.
      Sau khi ngủ ngon với Cố Chi, chui vào trong ổ chăn khoan khái sạch , trong phòng tối đen nhưng thể nào ngủ được.
      Nhớ tới di dộng còn ở trong ba lô, chần chờ lát, khoác áo lên rón rén ra ngời, cuối cùng lại thấy ánh đèn nhàn nhạt ở phòng khách, Cố Chi ngồi sofa, đặt laptop đùi, thỉnh thoảng dừng lại suy nghĩ chút, sau đó dùng tốc độ nhanh đánh chữ.
      Thấy ra, ngẩng đầu lên hỏi : “Sao thế?”
      “ Em lấy điện thoại”. Thư Tình nhanh tới chỗ ba lô, tìm được thứ bản thân muốn, “ Thầy ngủ sớm chút.”
      ngờ Cố Chi gọi lại, đoán được nguyên nhân tìm điện thoại, “ Có phải em ngủ được hả?”
      Cuối cùng Thư Tình ngồi ghế sofa đọc sách, Cố Chi ngồi bên cạnh tiếp tục đánh bàn phím.
      Sách là Cố Chi để cho đến giá sách chọn, tiện tay cầm quyển “ Con nhím xinh đẹp”, cuối cùng đến khi mở ra mới biết đó là quyển sách tiếng Pháp, trời biết vì sao bìa sách lại có năm chữ Trung Quốc.
      nhìn quyển sách khá là gian nan, cuối cùng dứt khoát nghiêng đầu nhìn màn hình laptop của Cố Chi.
      “ Giảm sức ép lên cột sống” , “ Dùng que cố định”…hầu như đều là thuật ngữ.
      Tốc độ đánh chữ cua Cố Chi dần chậm lại, cuối cùng đánh nữa mà dựa người vào ghế sofa, cúi đầu cười hai tiếng. “ Tôi biết là những từ ngữ tiếng Trung này lại dễ hiểu hơn quyển sách tay đấy.”
      Mặt Thư Tình đỏ lên, hóa ra thầy sớm biết.
      ra vẻ đứng đắn ho tiếng: “Em có vấn đề.”
      Nhận được ánh mắt đồng ý của , mới : “ Rốt cuộc thân phận của thầy là gì? Bác sĩ hay thầy giáo?”
      “ Bác sĩ ngoại khoa chuyên nghiệp, là thạc sĩ ở Pháp, sau khi về nước làm ở bệnh viện nửa năm, sau đó lại đến Đại học C dạy tiếng Pháp”
      “ Cái đó…” Thư Tình nhìn laptop của , bĩu môi.
      “ Mặc dù làm nữa nhưng cũng coi là người của bệnh viện, có nhiều buổi thảo luận trước phẫu thuật tôi vẫn tham gia.”
      Thư Tình chần chờ lát: “ là bác sĩ ngoại khoa chuyên nghiệp, vì sao thầy lại bỏ giải phẫu ngoại khoa chạy đến trường học dạy tiếng Pháp?”
      Lần này Cố Chi trả lời luôn, mà khẽ đóng laptop lại, ngẩn gđầu nhìn đồng hồ treo tường.
      “ Muộn rồi, mau ngủ .”
      Thư Tình biết trốn tránh, đành đứng dậy về phía phòng khách, trước khi vào phòng, quay đầu nhàng : “ Thầy ngủ sớm chút, còn có…cảm ơn thầy thu lưu em.”
      cười vui vẻ, mặt mày cong cong giống như chú hồ ly , Cố Chi ngẩn ra, những cũng hồi lại, nở nụ cười: “ Ngủ ngon, Thư Tình.”
      Last edited by a moderator: 10/2/15
      Phong nguyet, miu901Phamthanhhuong thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13

      Thư Tình tỉnh lại lúc nửa đêm, môi khô rát, cổ họng giống như là bốc cháy.

      hiểu được mình bị phát sốt, nhưng bây giờ nằm giường người khác, ngủ ở nhà người khác, chẳng lẽ lại đánh thức Cố Chi mua thuốc cho .

      Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nhịn được khát khô cổ, bước, khoác áo khoác ra ngoài tìm nước uống.

      sờ soạng đường tới phòng bếp, dám mở đèn sợ làm Cố Chi tỉnh dậy.

      Đến khi cầm được cái cốc thủy tinh, phía sau bỗng vang lên tiếng trầm thấp. “ Thư Tình?”

      Đột nhiên có giọng dọa sợ hết hồn, cả người run lên, cốc thủy tinh trong tay cũng rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh.

      Đèn đầu bỗng sáng trưng, Thư Tình rốt cuộc cũng thấy được người ở của phòng bếp.

      “… Thầy Cố.”

      xấu hổ ngồi xổm xuống thu thập mảnh vỡ thủy tinh, Cố Chi cũng cúi người, chuẩn xác bắt được tay , “ Đừng nhúc nhích, để tôi xử lý chỗ này.”

      Cổ tay mềm mại tinh tế, lại có chút bình thường, Cố Chi nhướn mày, tay đặt lên trán sờ sờ, quả nhiên…

      “ Em phát sốt rồi.”

      Thư Tình biết nên gì, bỗng nhiên bị túm cổ tay kéo đến phòng khách.

      Cố Chi kéo bắt ngồi xuống ghế sofa, còn tìm hòm thuốc trong ngăn kéo, lấy nhiệt kế đưa cho , “ Trước tiên phải đo nhiệt độ cơ thể .”

      Thư Tình làm theo mà lúc đo nhiệt độ, Cố Chi vào trong bếp dọn dẹp chỗ mảnh vỡ thủy tinh, lại rót chén nước ấm mang ra phòng khách cho , “ Cảm giác thế nào?”
      ….Tệ hết biết.

      nhận cốc nước ấm, uống luôn, chán nản câu, “ xin lỗi.”

      Cố Chi dừng chút, “ Xin lỗi cái gì?”

      “ Buối tối phiền toái thấy phải thu lưu em, bây giờ còn gây thêm phiền toái cho thầy…” cúi đầu dám nhìn .

      người cao cao tại thượng, lại phiền toái nhiều lần, đêm hôm khuya khắt còn xảy ra tình huống này, nhất định là cảm thấy rất phiền.

      ngờ Chi lại cười khẽ.

      “ Thư Tình, là người rồi bị ốm, việc này với việc em gây phiền toái cho tôi là hai việc khác nhau.”

      nhắc nhở “ Đưa nhiệt kế cho tôi xem.”

      Sau khi xem xong kết quả, Cố Chi nhăn mày, “ 39 độ 3.”

      tìm thuốc hạ sốt trong hòm thuốc, động tá thuần thục lấy vài viên đưa cho .

      Thư Tình nhìn biểu cảm thận trọng của , sau khi uống thuốc xong, ngượng ngùng : “ Biểu cảm của thầy giống như em phát sốt, mà là sắp quy thiên vậy…Chỉ là bệnh mà thôi, ra có nghiêm trọng như vậy.”

      Cố Chi nhàn nhạt trả liếc cái, từ chối cho ý kiến, “ Trước kia trong phòng bệnh của tôi có bé rất vui vẻ, lúc đó trời tối bé ấy phát sốt, uống thuốc.”

      chỉ dừng ở đó, tiếp.

      Thư Tình buồn bực hỏi: “ Sau đó sao?”

      “ Sau đó bé ấy chết.”

      “………”

      Cố Chi cất hòm thuốc , lúc trong cầm theo cái chăn lông, giúp đắp kín, sau đó mới : “ Hệ miễn dịch của bé ấy rất yếu, dù chỉ là bệnh cũng có thể nguy hiểm tính mạnh, cũng vì lần phát sốt đó mà ngày hôm sau khi tôi đến kiểm tra phòng bệnh, em ấy còn thở nữa.”

      Thư Tình nhìn khuôn mặt có nhiều biến hóa nhưng lại nhận thấy lông mi hơi run run tiết lộ bí mật của chủ nhân.

      bé rất dũng cảm, đám chỉ có bé ấy khóc nháo khi bị tiêm.” Giọng nhành, có chút sa sút. “ bé rất thích chuyện với tôi, luôn nhân lúc y tá hông để ý trốn đến tìm tôi.”

      Tiêm thuốc thời gian dài, còn ở trong bệnh viện…

      Thư Tình dừng chút, nhớ tới gì đó, “ Bệnh AIDS?”

      Cố Chi gật đầu.

      hiểu ra, nhất định là đứa gặp khi làm tình nguyện ở nước Pháp, trong đầu ra tấm hình lúc học chiếu cho mọi người xem, nhớ tới bé người Pháp nắm tay cười vui vẻ.

      “ Có thể gặp được thầy thuốc ôn nhu và nhẫn nại, mặc dù sinh mệnh đứa nhr ngắn ngủi nhưng cũng sống rất vui vẻ.” nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm câu “ Chuyến đó tệ.”

      Cố Chi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn bộ dạng “ Em an ủi thầy”

      Của , nhịn được cười.

      Đây là lần đầu tiên có học sinh ôn nhu.
      Last edited: 11/2/15
      Phong nguyet, miu901Phamthanhhuong thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13.2


      Thư Tình tỉnh lại lúc nửa đêm, môi khô rát, cổ họng giống như là bốc cháy.

      hiểu được mình bị phát sốt, nhưng bây giờ nằm giường người khác, ngủ ở nhà người khác, chẳng lẽ lại đánh thức Cố Chi mua thuốc cho ?

      Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nhịn được khát khô cổ, bước, khoác áo khoác ra ngoài tìm nước uống.

      sờ soạng đường tới phòng bếp, dám mở đèn sợ làm Cố Chi tỉnh dậy.

      Đến khi cầm được cái cốc thủy tinh, phía sau bỗng vang lên tiếng trầm thấp, “Thư Tình?”.

      Đột nhiên có giọng dọa sợ hết hồn, cả người run lên, cốc thủy tinh trong tay cũng rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh.

      Đèn đầu bỗng sáng trưng, Thư Tình rốt cuộc cũng thấy được người ở cửa phòng bếp.

      “..... Thầy Cố”.

      xấu hổ ngồi xổm xuống thu thập mảnh vỡ thủy tinh, Cố Chi cũng cúi người, chuẩn xác bắt được tay , “Đừng nhúc nhích, để tôi xử lý chỗ này”.

      Cổ tay mềm mại tinh tế, lại có chút bình thường, Cố Chi nhướn mày, tay đặt trán sờ sờ, quả nhiên....

      “Em phát sốt rồi”.

      Thư Tình biết nên gì, bỗng nhiên bị túm cổ tay kéo đến phòng khách.

      Cố Chi kéo bắt ngồi xuống ghế sofa, còn tìm hòm thuốc trong ngăn kéo, lấy nhiệt kế đưa cho , “Trước tiên phải đo nhiệt độ cơ thể ”.

      Thư Tình làm theo, mà lúc đo nhiệt độ, Cố Chi vào trong bếp dọn dẹp chỗ mảnh vỡ thủy tinh, lại rót chén nước ấm mang ra phòng khách cho , “Cảm giác thế nào?”.

      ..... Tệ hết biết.

      nhận cốc nước ấm, uống luôn, chán nản câu: “ xin lỗi”.

      Cố Chi dừng chút, “Xin lỗi cái gì?”.

      “Buổi tối phiền toái thầy phải thu lưu em, bây giờ em còn gây thêm phiền toái cho thầy.....”. cúi đầu dám nhìn .

      người cao cao tại thượng, lại phiền toái nhiều lần, đêm hôm khuya khoắt còn xảy ra tình huống này, nhất định là cảm thấy rất phiền.

      ngờ Cố Chi lại cười khẽ.

      “Thư Tình, là người rồi bị ốm, việc này với việc em gây phiền toái cho tôi là hai việc khác nhau”.

      nhắc nhở , “Đưa nhiệt kế cho tôi xem”.

      Sau khi xem xong kết quả, Cố Chi nhăn mày, “39 độ 3”.

      tìm thuốc hạ sốt trong hòm thuốc, động tác thuần thục lấy vài viên đưa cho .

      Thư Tình nhìn biểu cảm thận trọng của , sau khi uống thuốc xong, ngượng ngùng : “Biểu cảm của thầy giống như em phát sốt, mà là sắp quy thiên vậy.... Chỉ là bệnh mà thôi, ra có nghiêm trọng như vậy”.

      Cố Chi nhàn nhạt liếc cái, từ chối cho ý kiến, “Trước kia trong phòng bệnh của tôi có bé rất vui vẻ, lúc đó trời tối bé ấy phát sốt, uống thuốc”.

      chỉ dừng ở đó, tiếp.

      Thư Tình buồn bực hỏi, “Sau đó sao?”.

      “Sau đó bé ấy chết”.

      “... .....”

      Cố Chi cất hòm thuốc , lúc trong cầm theo cái chăn lông, giúp đắp kín, sau đó mới : “Hệ miễn dịch của bé ấy rất yếu, dù chỉ là bệnh cũng có thể nguy hiểm tới tính mạng, cũng vì lần phát sốt đó mà ngày hôm sau khi tôi đến kiểm tra phòng bệnh, em ấy còn thở nữa”.

      Thư Tình nhìn khuôn mặt có nhiều biến hóa nhưng lại nhận thấy lông mi hơi run run tiết lộ bí mật của chủ nhân.

      bé rất dũng cảm, đám chỉ có bé ấy khóc nháo khi bị tiêm”. Giọng nhàng, có chút sa sút, “ bé rất thích chuyện với tôi, luôn nhân lúc y tá để ý trốn đến tìm tôi”.

      Tiêm thuốc thời gian dài, còn ở trong bệnh viện.....

      Thư Tình dừng chút, nhớ tới gì đó, “Bệnh AIDS?”.

      Cố Chi gật đầu.

      hiểu ra, nhất định là đứa gặp khi làm tình nguyện ở nước Pháp, trong đầu ra tấm hình lúc học chiếu cho mọi người xem, nhớ tới bé người Pháp nắm tay cười vui vẻ.

      “Có thể gặp được thầy thuốc ôn nhu và nhẫn nại, mặc dù sinh mệnh đứa ngắn ngủi nhưng cũng sống rất vui vẻ”. nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm câu, “Chuyến đó tệ”.

      Cố Chi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn bộ dạng “Em an ủi thầy” của , nhịn được cười.

      Đây là lần đầu tiên có học sinh ôn nhu.

      làm mọi việc dường như chỉ dùng ba phần tâm, đối với mọi người đều có chút xa cách, thoạt nhìn ôn hòa lễ phép nhưng chưa bao giờ qua loa cho xong chuyện đối với học sinh phạm sai lầm, nên các học sinh tiếng Pháp chuyên ngành đều kính sợ , nghĩ rằng ra là người cao cao tại thượng, nhiễm khói lửa nhân gian.... Điều đó vẫn biết .

      bé trước mắt, vừa bắt đầu cũng coi
      như vậy, nhưng bây giờ lại nghĩ người cần an ủi, cẩn thận tìm từ ngữ thích hợp.

      “ Nhìn tôi giống người cực kỳ bi thương cần mượn bờ vai em dựa vào sao?”

      Thư Tình nhìn thu hồi vẻ mặt đó, lại khôi phục thành nam thần thể xâm phạm, há miệng thở dốc, sau đó hỏi ra vấn đề giấu trong lòng lâu.

      “ Thầy Cố, em luôn muốn hỏi thầy, thầy bất mãn với em như vậy, có phải do lần trước em đùa với Dư Trì Sâm?”

      “ Đùa ?” Cố Chi im lặng, nhớ lại cảnh tượng lúc trước, câu “…. Hóa ra đối với em đó chỉ là vui đùa?”

      hành lang làm ra việc khác người như vậy, chỉ dùng từ đùa nhàng bâng quơ để .

      “ Đúng vậy, chỉ là đùa mà thôi, em với Dư Trì Sâm có quan hệ rất tốt, luôn đùa giỡn với nhau như vậy, thầy đừng nóng giận!”

      Cố Chi nhìn bộ dạng thề thốt của Thư Tình, đôi mắt đen tròn sáng trong, khuôn mặt hơi phì trẻ con vì phát sốt nên hơi phiếm hồng, cả người như cánh hồng mùa xuân.

      Khi và Dư Trì Sâm “ có quan hệ tốt, luôn đùa giỡn như vậy”, trong lòng Cố Chi sững lại, lẳng lặng nhìn , trong đôi mắt đen nháy có chút cảm xúc khác thường.

      Cuối cùng vẫn là bé bị làm hư, quan niệm hơi lệch.

      đứng dậy, khẽ: “ ngủ trước , buổi sáng ngày mai kiểm tra lại xem có hạ sốt ?”

      Cả đêm Thư Tình nóng rần lên, nằm trong chăn lúc lâu mới ngủ được. Cố có tật xấu khá kỳ quái, mỗi khi phát sốt đều mơ, mơ rất nhiều chuyện lung tung lộn xộn gì đó.

      Ngủ thẳng giấc đến trưa hôm sau, lúc mở mắt ra chỉ nhớ hình như mơ về Cố Chi, bóp cổ , lạnh lùng : “ Vu hãm người đàn ông đồng tính luyến ái tương đương với việc xấu ta có vấn đề, xin lỗi đủ, phải để lại mạng.”

      suy nghĩ chút, cảm thấy có chút sợ hãi.

      Mang mái tóc rối bù ra khỏi phòng khách, thấy Cố Chi ngồi ghế sofa, vẫn ôm laptop làm việc như ngày hôm qua.

      mặc cái áo liền mũ màu xám nhạt, mặc như đồ ở nhà, dáng ngồi thả lỏng mà tùy ý. Rèm cửa số được kéo ra, cả phòng được ánh mặt trời hiếm hoi chiếu vào.

      Dưới ánh mặt trời, cả người mang vể nhu hòa, ấm áp, thậm chí như sáng lên.

      Nghe thấy tiếng rửa mặt xong lại đo nhiệt độ lần nữa, lúc này nhiệt độ chỉ còn hơn 38 độ chút, dù sao cũng khiến người khác thở phào.

      Thư Tình nhìn đồng hồ treo tường, xấu hổ : “ Thầy có thể đánh thức em sớm hơn.”

      Cố Chi đứng dậy mặc áo khoác, “ Ốm nghỉ ngơi nhiều, có gì phải xấu hổ cả.”

      ….Hự, liếc mắt cái nhìn trúng tâm tứ của .

      Cố Chi nhìn chỉ khoác cái áo mỏng, lấy giá treo cái khắn quàng cổ lông dê màu xanh đậm đưa cho , “ thôi, ăn cơm trưa sau đó tôi đưa em về trường học.”

      Thư Tình chậm chạm đưa tay ra nhận, lại nhìn ra kỳ quái của , cúi đầu thở dài, “ Nếu như bệnh nhân từ trong nhà tôi ra mà bị đông chêt, chỉ sợ thanh danh đời của tôi đều bị cún gặm rồi.”

      “ Thầy em là cún sao?” Thư Tình phản ứng kịp.

      Nhưng vừa nhìn Cố Chi với ánh mắt kháng nghị bị thân ảnh bao phủ.

      Cố Chi bình tĩnh quàng khăn lên cổ , sau đó động tác nhàng quàng thêm hai vòng cho , cuối cùng, lui về bước , “ thôi.”

      Nhưng Thư Tình vẫn nhúc nhích.

      cằm vẫn còn lưu lại độ ấm của lúc quàng khăn cho , cự ly gần như vậy, hành động lại vô cùng thân thiết. khiến trái tim quên đập.

      kinh ngạc nhìn Cố Chi đưa lưng về phía cửa sổ, bởi vì phản quang, khuôn mặt có chút mơ hồ .

      Nhưng thể nghi ngờ, càng làm tăng thêm vẻ ôn nhu.

      Vì thế cố quên so đo với việc cún gặm.

      Cơm trưa ăn trong quán lớn lắm, Cố Chi là khách quen ở đây, tùy ý gọi vài món ăn, cũng hỏi ý kiến của Thư Tình.

      Sau khi đồ ăn được bưng lên, Thư Tình mới hiểu vì sao hỏi , Cháo, canh trứng gà, khoai tây, còn có bát đậu phụ chưng thịt.

      “ Em bị ốm, ăn đồ chút.” Cố Chi giải thích.

      Thư Tình nhếch miệng cười, “ Em còn tưởng tượng rằng thầy keo kiệt, luyến tiếc mời em ăn.”

      Cố Chi im lặng, “ Tiền lương của giáo sư thấp, đó cũng là trong các nguyên nhân.”

      “……..”

      Đừng đùa, thầy à, cái xe mô tô và cái xe hơi, em nhìn thấy thầy bần cùng ở chỗ nào.

      Dường như Cố Chi nhìn ra tiếng lòng của , trong mắt toát ra tia cảm xúc, “ Thư Tình, thẳng ra , tiền lương giáo sư đại học có lẽ còn kém hơn người phục vụ ở nhà hàng cao cấp, cho nên em phải hiểu nghề giáo sư, nếu ngày kia thấy thầy ở mái nhà, bờ sông, sân ga hay cầu, nhất định phải giúp đỡ, sinh mệnh đến dễ, cần phải giúp đỡ nhau.”

      Thư Tình trợn mắt há hốc mồm.
      Last edited by a moderator: 12/2/15
      Phong nguyetPhamthanhhuong thích bài này.

    5. Phamthanhhuong

      Phamthanhhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      316
      Đọc truyện này thấy mình như trẻ lại, nghĩ lại thời SV. Tuy có được diễm phúc như bạn Thư Tình nhưng thời tuổi trẻ là đẹp. Những chap này là trận so găng giữ Cố Chi và Thư Tình, sặc mùi khói súng nhưng mình hy vọng vài chap nữa thôi quan hệ của hai người này sớm tốt đẹp lên. Cảm ơn bạn chia sẻ truyện này. Hóng chap mới của bạn

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :