1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người đàn ông của tôi - Dung Quang (Full 82c Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7

      Lúc Thư Tình trở lại trường học quá giờ cơm trưa, căng tin cũng đóng cửa. Tần Khả Vi đoán Thư Tình ăn cơm trưa nên đặt lên bàn của hộp Pizza Hut mua ở ngoài, muốn bồi tội.

      Thư Tình dở khóc dở cười đến chỗ giường của ấy, nhìn người nằm giường: “Đứng lên, đừng giả bộ ngủ nữa”.

      Tần Khả Vi buồn bực xốc chăn lên: “Làm sao cậu biết tớ ngủ?”.

      “A, ngủ sao”. Thư Tình nhíu mày, “Tớ chỉ lừa cậu vậy thôi”.

      “……..”

      Tần Khả Vi chậm rì rì bước xuống giường, đến chỗ bàn của Thư Tình nhìn Pound: “Nó sao rồi?”.

      tốt lắm”. Thư Tình đặt ba lô lên bàn, “Phần bụng bị vi khuẩn ăn mòn, phải khoét hơn nửa, thầy Cố nếu còn tiếp tục lan xuống vẫn phải khoét tiếp”.

      “Má ơi, khoét bụng sao?”. Tần Khả Vi sợ tới mức biến sắc, sau đó kịp thời phản ứng lại, “Thầy Cố? Là thầy giáo ở lớp song ngữ?”.

      Thư Tình lườm ấy cái: “Tớ nghĩ là cậu quan tâm Pound!”.

      “Được rồi mà, tớ rất quan tâm đến nó”. Tần Khả Vi tự biết mình đuối lý, chạy nhanh lấy Pizza, nhận tội với , “Tớ sai rồi, tớ nên quên đổi nước cho nó, làm hại nó sinh bệnh, đây đây, cậu còn chưa ăn trưa phải ? Ăn này”.

      Thư Tình quả thực bị ấy làm cho tức chết rồi, ấy làm gì có điểm nào là quan tâm đến Pond?

      *

      Ngày cuối của đợt nghỉ dài cứ trôi qua như thế, lại đến ngày thứ Hai. Các tiết học của năm thứ hai đều đầy nên các tiết của lớp song ngữ đều sắp xếp vào buổi tối.

      Lúc Thư Tình và Tần Khả Vi đến chỗ phòng giáo vụ, vừa đúng lúc gặp thầy Cố dừng xe mô tô lại, lưu loát tắt xe, rút chìa khóa, cởi mũ bảo hiển xuống, chân vắt ngang qua. vừa xoay người lại nghe thấy hai giọng : “Em chào thầy Cố”.

      ngẩng đầu, sau đó gật đầu, ánh mắt khẽ dừng mặt Thư Tình, hỏi câu: “Con rùa sao rồi?”.

      Thư Tình ngờ được lại chủ động hỏi thăm, tử tế: “Tối hôm qua em đút nó ăn con tôm, nhưng mà nó vẫn chưa động đậy gì cả”.

      Cố Chi gật đầu: “Quan sát thêm vài ngày nữa, nhớ bôi thuốc đúng giờ”.

      Giọng của nhàng mà lạnh nhạt, xong vào trong phòng giáo vụ, mũ bảo hiểm cầm tay, cánh bướm màu đen như muốn giương cánh bay.

      Tần Khả Vi nhớ tới ngày hôm qua lúc Thư Tình tới Pound có nhắc tới thầy Cố, giật mình hỏi: “Ngày hôm qua cậu có người xem bệnh cho Pound là thầy Cố?”.

      Thư Tình nhìn người lên cầu thang, gật đầu.

      Dọc đường Tần Khả Vi đều buồn bực hiểu tại sao thầy Cố lại xuất ở bệnh viện thú cưng, phải thầy là thầy giáo tiếng Pháp sao, tại sao lại có quan hệ với bác sĩ thú y thế?

      Lúc học, Thư Tình vẫn giơ tay theo thói quen, giờ học của Cố Chi vẫn thú vị như vậy, luôn dùng tư thái dịu dàng nhã nhặn giảng về những văn hóa của nước Pháp, sau đó dẫn ra chút vấn đề đơn giản, muốn mọi người dùng tiếng Pháp trả lời.

      cơ sở thiết bị chữa bệnh ở Pháp khá hoàn thiện, bao gồm cả AIDS là trong 30 loại đại dịch, phí
      Chương 7


      trị liệu cho người bệnh đều được quốc gia chi trả, hơn nữa trong bệnh viện đều lưu lại số người bệnh. Ở nước Pháp, muốn gặp bác sĩ phải hẹn trước, nếu như có ca bệnh nặng cấp tính mỗi loại đều được phân các phòng khám xem bệnh, để dành bệnh viện cho những bệnh nhân cần thiết.

      đến chỗ này, chiếu lên hình ảnh bệnh viện và phòng khám ở Pháp do chính chụp lại cho mọi người xem, trong đó có bức ảnh mặc áo blu trắng đứng chụp ảnh chung với những người bạn . bức ảnh là nụ cười nhàng của , ở bên cạnh có bé người Pháp nắm tay .

      Đột nhiên Thư Tình nghĩ tới ngày hôm qua gặp ở bệnh viện thú cưng, cũng là mặc áo blu trắng nhưng lại nghiêm túc, ôn nhu như bức ảnh.

      Phía dưới có người xôn xao, thấp giọng thảo luận tại sao thầy Cố lại mặc áo blu trắng xuất trong bệnh viện. Cố Chi cũng phát ra, rời khỏi màn chiếu, quay xuống giải thích:” Tôi tham gia tổ chức tình nguyện AIDS ở Pháp, những em này đều bị lây AIDS từ cha mẹ, từ bị nhiễm bệnh. Tổ chức mà tôi tham gia là tổ chức xã hội của người AIDS ở mọi tầng lớp nước Pháp, giúp đỡ việc ăn ở của bệnh nhân”.

      Học sinh ở dưới đều sợ ngây người, có người còn “A” tiếng, Cố Chi mở word ra đánh ra chữ Anistation Volontaire du S.I.D.A, sau đó giải thích:” Tổ chức tình nguyện AIDS”.

      Có người hỏi :” Thầy sợ bị nhiễm sao?”.

      “Mọi người đều biết con đường lây bệnh của AIDS, do di truyền, qua máu và hành vi tình dục. Chỉ cần biết cách xử lý, tiếp xúc với những người bệnh AIDS có gì nguy hiểm cả”. Cố Chi trả lời rất đơn giản.

      Tần Khải Vi nhớ đến những bộ phim điện ảnh về AIDS, trong lòng thấy sợ hãi:” Em nghe đến giai đoạn cuối của AIDS, người bệnh xuất tượng làn da bị thối rữa. Thầy thấy sợ sao? cảm thấy…”. ấy dừng lại chút, tìm thấy từ thích hợp đành phải , “ cảm thấy ghê tởm sao?”.

      Mày Cố Chi lại, rồi giãn ra khiến mọi người nghi ngờ cảm giác vừa rồi chỉ là ảo giác, :” Những đứa trẻ này đều là bị bệnh từ khi sinh ra, cha mẹ bị AIDS nên mới bị di truyền, bị bệnh phải là lựa chọn của các em. Mà đa số những đứa trẻ đó đều là do cha mẹ mang bệnh trong người nên sinh ra bao lâu bị mất cha mẹ , từ phải trị liệu trong bệnh viện. Bọn họ là nhi, lại chịu đủ tra tấn từ bệnh tật, nếu như các em ở đó, nhìn thấy cuộc sống mỗi ngày của những em đó như thế nào , dùng từ ghê tởm để hình dung rồi”.

      lại :” Giống như trong các em cũng có người nuôi thú cưng, chó mèo cũng được hay những con vật khác cũng thế, sống chung thời gian dài, nếu như chúng nó có bệnh hay đau đớn, các em cũng đau lòng khó chịu. Nhưng đứa trẻ bị AIDS phải động vật, cũng là người sống thế gian này như chúng ta, động vật còn có thể nhận được tình của con người, tại sao những đứa trẻ đó lại thể. Nếu em có thể vì thú cưng mình bị bệnh mà khổ sở, vậy khi nhình thấy những đứa trẻ đó, cũng sinh lòng thương bọn họ, bọn chúng … đáng thương”.

      Dường như chưa hề nhiều như thế bao giờ, ba chữ cuối cùng, giọng của chợt thấp xuống, giống như là nhớ đến ký ức khi ở cùng bọn .

      Thư Tình nhớ đến tấm hình kia, có bé nắm lấy bàn tay , trong lòng bỗng nhiên có chút ướt át. nhận thấy được lúc đến thú cưng, ánh mắt Cố Chi dường như nhìn thoáng qua , ánh mắt mất tự nhiên rủ xuống.

      Sinh viên ngồi trong lớp đều trầm mặc, có nam sinh câu:” Nếu như về sau có cơ hội Pháp, mình nhất định phải gặp bọn ”.

      biết là ai nho :” chừng lúc đó bọn họ đều …”.

      Mọi người đều im lặng nữa.

      khí cứng ngắc lại, Thư Tình tưởng rằng Cố Chi quan tâm những đứa bị AIDS như vậy, nhất định khó chịu, ai ngờ đột nhiên nở nụ cười ôn hòa, :” Văn hóa nước Pháp có rất nhiều điểm khác xa so với văn hóa Trung Quốc, nhưng cho dù cùng ngôn ngữ nhưng tình cảm con người đều giống nhau. Giống như bọn họ tiếng Pháp, còn chúng ta tiếng Trung, nhưng chúng ta đối với những người yếu hay bệnh đều có tình thương như nhau”.

      tiếp tục đề tài vừa rồi, mở sách ra tiếp:” Chúng ta bắt đầu học nội dung trong sách, trước tiên chúng ta tìm bạn học đọc lần các từ đơn”.

      Trong lòng Thư Tình thấy căng thẳng, nhìn ánh mắt của Cố Chi nhanh chậm dừng lại người , sau đó dùng giọng ấm áp đọc tên của :” Thư Tình”.

      ‘Rắc rắc’ , mềm mại trong lòng vừa rơi xuống, kết băng, sau đó vỡ thành hai mảnh
      Last edited by a moderator: 8/2/15
      Phong nguyet, miu901Phamthanhhuong thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8

      Thư Tình bị gọi, đành phải đứng lên, cầm lấy sách bắt đầu đọc.

      Lait – sữa. Lần đầu tiên gặp thầy Cố, đứng ở bên ngoài cửa hàng tiện lợi mua sữa chua, mỗi túi đều là đủ vị, có thể thấy được là người thích đơn giản, thích phức tạp.

      Froid – lạnh. Thầy Cố nhìn như lúc nào cũng cười ôn hòa với mọi người, chuyện cũng khách khí lễ độ nhưng chung là làm mọi người có cảm giác cao cao tại thượng, kỳ cũng cố gắng biểu cảm giác ưu việt của .

      Patience – kiên trì. có ấn tượng tốt với , nhưng cho dù như thế, vẫn kiên trì với chú rùa của , áo blu trắng mặc người nhìn có vài phần giống như thầy thuốc. Hôm nay gặp , còn chủ động hỏi tình huống của Pound, là thầy thuốc tốt.

      Thư Tình vừa đọc, trong đầu cũng thất thần, ngay cả cũng nhận ra từ đơn mercredi cũng đọc xong, mơ hồ đọc hơi từ đầu đến cuối các từ đơn.

      buông sách, ngẩng đầu nhìn Cố Chi, người bục giảng liếc nhìn cái, gật đầu: “Mời ngồi”.

      Tần Khả Vi khiếp sợ hỏi : “Thời gian nghỉ phép cậu luyện lưỡi sao?”.

      Thư Tình trấn định gật đầu, người có lòng tự trọng rất mạnh, chưa bao giờ chịu thua dễ dàng. Lần trước Cố Chi phê bình lưỡi của trước mặt mọi người, từ đó mỗi ngày đánh răng đều ngừng luyện tập r, luyện tập mãi, cuối cùng từ đơn “Thứ tư” cũng có thể đọc lưu loát.

      Sau khi tan học, Cố Chi tắt máy tính bục giảng, thu thập đồ đạc, mọi người trong phòng học đều rời , Tần Khả Vi vỏi Thư Tình còn ngồi đó chưa có động tác gì, “Cậu sao?”.

      Thư Tình lắc đầu: “Tự học lát, lúc này trở về phòng ngủ rất ồn”.

      Trong phòng ngủ của các người học đàn ghita, giờ này mỗi tối đều vừa hát vừa đàn, mỗi tội hát còn khó nghe hơn đàn, đúng là phiền lòng.

      Tần Khả Vi cũng ngồi xuống đọc sách với Thư Tình, Cố Chi trước, xuống bục giảng, tới trước bàn của các , ngón tay phải gõ lên mặt bàn.

      Lúc Thư Tình ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn vào đáy mắt , nghe : “Có tiến bộ lớn, nhưng mà lưỡi hơi mất tự nhiên, lần sau em thử chút, nhất thiết phải cường điệu, tự nhiên chút là tốt”.

      xong lời này, gật đầu rồi rời khỏi phòng học.

      Vẻ mặt Thư Tình biến thành 囧 , Tần Khả Vi khẳng định : “Cậu nhìn xem, tớ thầy Cố thành kiến với cậu đâu, cậu cứ tự mình đa tình”.

      Người ở cửa dừng chân lại, nghe thấy giọng khẽ của người nào đó: “Tớ vẫn cảm thấy có chút.... tiếu lý tàng đao.....”.

      Vẻ mặt Cố Chi biểu cảm, mặt lạnh ba phần, chân dài khẽ bước, xuống dưới lầu.

      *

      Bốn ngày sau đó, bụng Pound lại xuất đốm trắng lấm tấm, Thư Tình lên mạng tra, biết rằng đó là triệu chứng của bệnh thối mai, trong lòng thấy khó chịu. Tiết học tiếng Pháp ngày hôm đó mang cả Pound theo, muốn nhờ thầy Cố xem giúp.

      Thứ hai, thứ tư, thứ sáu, thầy Cố đều lên lớp tiết các . Hôm nay là thứ sáu, ngày cuối cùng, nhưng ngờ lúc Thư Tình đến phòng học mới biết ngày hôm nay người dạy là chủ nhiệm bộ môn tiếng Pháp, lập tức choáng váng.

      Bạn học giọng với , ngày hôm nay thầy Cố có việc gấp nên chủ nhiệm dạy thay. Thư Tình nhìn Pound trong tay, gì.

      Tan học, đưa cặp sách cho Tần Khả Vi: “Cậu giúp tớ cầm về phòng, tớ đưa Pound đến bệnh viện thú cưng”.

      Tần Khả Vi nóng vội : “ đêm khuya thế này cậu còn chạy ra ngoài, có biết mấy giờ rồi ? Nếu như ký túc xá đóng cửa, cậu vào được làm sao bây giờ? Hay là ngày mai cậu hẵng ?”.

      Thư Tình quay đầu lại : “Cậu giúp tớ tránh kiểm tra, nếu muộn quá tớ tìm quán net ngồi cả đêm, thối mai thể chậm trễ được, tớ sợ Pound bị đau”.

      Đại học C ở nơi khá hẻo lánh, bên ngoài đường vòng số 3 của thành phố, Thư Tình bước nhanh đến cổng trường, ngồi xe ôm chạy tới khu tàu điện ngầm.

      Người lái xe là người đàn ông trung niên, nhìn bộ dạng được đẹp mắt, cười tủm tỉm hỏi : “ muộn lqđ thế này bé còn muốn đâu?”.

      Thư Tình cảnh giác nhìn ông ta, : “Cháu đến chỗ ba, ba cháu trực ban canh gác ở Đường 1”.

      Người lái xe chỉ cười .

      Thư Tình vội vàng chạy tới tàu điện ngầm, sau đó ngồi tàu điện ngầm tới đường 1, nhìn di động phát 9h30, 11h30 ký túc xá đóng cửa, biết là có kịp .

      Từ tàu điện ngầm đến bệnh viện thú cưng chỉ mất năm phút đường , ôm nhà rùa bước nhanh, bỗng nhiên nghe thấy ở đằng sau có người gọi : “Thư Tình?”.

      dừng chân, quay đầu lại, nhìn thấy nam sinh cao cao đứng ở đằng kia, mặc T-shirt màu trắng đơn giản, trong tay cầm vài cuốn sách, nhìn qua gáy sách có thể thấy, “Tình hình Kinh tế Quốc tế”, “Quốc phú luận” cùng với “Kinh tế vĩ mô”.

      Thư Tình ôm nhà rùa, bàn tay vô thức nắm chặt, gọi tên của người nọ: “Trương Diệc Chu?”.

      Trương Diệc Chu ra từ hiệu sách, cậu ta học đại học A ở trung tâm thành phố, từ đây ra đó cũng chỉ mất khoảng 10 phút bộ, cậu ta biết Thư Tình học ở đại học C, chần chờ lát rồi hỏi: “ muộn thế này, tại sao cậu lại ở đường 1?”.

      Thư Tình : “Con rùa của tôi bị bệnh, tôi đưa nó đến bệnh viện thú cưng xem bệnh”.

      Ánh mắt Trương Diệc Chu nhìn xuống nhà rùa ôm trước ngực, đến gần vài bước, cúi đầu nhìn, Pound bị cậu ta chặn mất ánh sáng, hữu khí vô lực ngẩng lên nhìn cậu ta cái, móng vuốt quơ quơ .

      Trương Diệc Chu thấy bên cạnh bàn chân nó có bộ phận bị khoét , : “Chứng thối mai?”.

      Thư Tình gật đầu nhìn đồng hồ: “Tôi trước đây, nếu lát nữa bệnh viện đóng cửa mất”.

      Trương Diệc Chu chần chờ : “Đại học C cách đây xa như vậy, lát nữa cậu đâu? Tàu điện ngầm 10h20 đóng cửa rồi”.

      Thư Tình cười cười: “ có việc gì, thể về
      ra tiệm net cả đêm, ngày hôm sau lại về là được”.

      Trương Diệc Chu dường như còn muốn cái gì nhưng phất tay với cậu ta, xoay người vội vã . đường 1 luôn có đám đông chật chội, chỉ trong chốc lát bóng dáng Thư Tình biến mất trong đám người.

      Trương Diệc Chu đứng tại chỗ nhúc nhích, lát sau mới chậm rãi bước .

      Cậu ta nhớ bé nhà dưới mỗi ngày tan học đều khoác cặp sách chạy lên nhà cậu, vừa mở cửa ra hề kiêng nể nằm sấp lên giường cậu, giày vung loạn xạ, cọ cọ đầu tìm tư thế thoải mái nằm xuống.

      Lúc làm bài cắn bút, đợi đến lúc xem đề, cười tủm tỉm nhảy xuống giường đến bên bàn học của cậu, nịnh nọt :” Trương Diệc Chu cho tớ xem đề bài này cậu làm thế nào?”.

      Cậu lãnh đạm :” Tự mình làm, xem bài của người khác là copy”.

      Sau đó lộ ra biểu cảm sắp khóc, và ôm trái tim :” Chẳng lẽ chúng ta phải là bạn tốt sao? Bạn tốt còn phân cái gì của cậu của tớ? Cậu làm tổn thương trái tim tớ rồi!”.

      tóm lại chính là hành động rất khoa trương, sau đó thành công xem được bài tập của cậu, vì thế ngày hôm sau thầy giáo khích lệ người làm tốt có thêm người giả mạo.

      Trương Diệc Chu cười cười, bên tai là tiếng động lớn của mọi người xôn xao, bạn cùng phóng của cậu đứng ở cửa McDonald nhìn quanh lúc mới nhìn thấy cậu, miệng nhếch lên, vẫy tay với cậu:” Diệc Chu, ở đây”.

      Cậu nhanh, đưa sách cho bạn cùng phòng, vài câu. Đối phương kinh ngạc nhận sách, sau đó cười hì hì gật đầu:” Yên tâm, bộ phận kiểm tra kỷ luật là người quen cũ! Có thể trốn thoải mái”.

      *

      Lúc Thư Tình vào bệnh viện thú cưng, thấy Cố Chi đâu, nhưng mà thấy bác sĩ Trương lần trước dọn dẹp, thấy Thư Tình ấy giật mình nở nụ cười:” A, là em sao?”.

      Ánh mắt nhìn vào nhà rùa của , bác sĩ Trương đặt cây chổi vào bên cạnh tường:” Sao vậy, bệnh của con rùa này còn chưa hết sao?”.

      Thư Tình bất đắc dĩ lắc đầu:” Chỗ lần trước lại xuất chấm trắng, em lên mạng xem, đó là triệu chứng của thối mai, nên đưa nó đến đây tìm thầy Cố”.

      “Thầy Cố?”. Bác sĩ Trương giật mình,” ấy đâu có làm ở đây, tại sao em lại đến đây tìm ấy?”.

      Thư Tình trợn tròn mắt:” Thầy làm ở đây?”.

      Bác sĩ Trương cười rộ lên, hiểu ra và :” Em nghĩ rằng ấy là bác sĩ thú y sao? Ha ha, ấy al2 bạn của bác sĩ Lý ở chỗ này, lần trước bác sĩ Lý có việc gấp phải công tác vài ngày, nên mới gọi ấy đến giúp, nghe trước kia ấy học ngoại khoa, ở nước ngoài cũng từng làm, có hiểu biết với số động vật , nên bác sĩ Lý mới mời đến giúp”.

      “Vậy con rùa của em…”. Thư Tình chần chừ hỏi, uể oải, ngờ chạy cả tối đến đây cũng tìm thấy thầy Cố.

      “Bác sĩ Lý cũng tan tầm, ngày mai em lại đến?”. Bác sĩ Trương hỏi , nhưng lát sau lại nhớ ra cái gì, vội cười :” A, chị quên mất, chị có số điện thoại của thầy Cố, hay là em gọi điện cho thầy Cố xem? Lần trước bác sĩ Lý đưa số điện thoại của ấy cho chị”.

      Thư Tình ngồi băng ghế bệnh viện, cúi đầu nhìn rùa , , dám thân cận với thầy Cố, nhưng tại tìm thấy người giúp đỡ, chỉ có thể bất chấp mà gọi điện.

      Điện thoại vang lên thời gian dài, ngay lúc nghĩ rằng có người nghe rốt cuộc điện thoại cũng thông, đầu bên kia truyền đến tiếng trầm thấp ôn hòa của Cố Chi:” Alo?”.

      Lưng Thư Tình cứng đờ, co quắp :” Xin hỏi có phải là thầy Cố ?”.

      “Đúng rồi, xin hỏi ai vậy?”.

      “Em là Thư Tình”. cảm thấy câu như vậy khá là thân mật, lại bổ sung thêm,” Là học sinh lớp song ngữ”.

      Đối phương dừng chút, mới ,” Tôi biết, có chuyện gì sao?”.

      đến Pound, Thư Tình cũng còn khẩn trương như vậy, nhanh qua tình huống của nó cho đối phương nghe, cuối cùng Cố Chi dường như suy nghĩ lát rồi :” Bây giờ tôi ở đường số 1, em ở lại bệnh viện chờ tôi, tôi tới ngay”.

      Thư Tình nhàng thở ra, sau khi cúp điện thoại cả người dựa vào ghế, Pound ở trong nhà rùa chậm chạp giơ chân, ngẩng đầu nhìn , đuôi cũng động đậy.

      Nơi bị hư thối nhìn rất ghê người, cậu nhóc này còn chào hỏi với , ánh mắt Thư Tình đỏ lên, thở sâu , mắt nhắm nghiền.

      nghĩ tới những em bị AIDS trong lời kể của thầy Cố, thầy Cố sớm chiều ở chung với bọn họ, nhìn bọn họ bị bệnh tật tra tấn, có vẻ thầy còn khổ sở hơn . Bởi vì bọn họ phải là Pound, bọn họ khóc, kêu đau, dùng ngôn ngữ để miêu tả nỗi đau của họ.

      nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi, trong đầu lộn xộn, biết ngồi bao lâu, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng đẩy cửa, cúi đầu kêu tiếng:” Thư Tình?”.
      Last edited by a moderator: 8/2/15
      Phong nguyet, miu901Phamthanhhuong thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 9

      Thư Tình và Trương Diệc Chu ngồi dựa băng ghế, bác sĩ Trương cầm chổi quét dọn căn phòng khác rồi.

      Trương Diệc Chu nhìn Thư Tình luôn nhăn mày, hòa nhã : “Hủ giáp là bệnh , nghiêm trọng như cậu tưởng đâu, rùa sống lâu, chết dễ dàng như vậy”.

      Thư Tình nhìn chỉ : “Cậu mau về , lát nữa muộn ký túc xá đóng cửa”.

      có việc gì, dù sao cũng giống cậu”.

      Thư Tình cảm giác như ông gà bà vịt, giọng có vẻ kiên nhẫn: “Giống nhau chỗ nào? Vì rùa của tôi bị bệnh nên tôi thể về, cậu vì cái gì? Rùa của cậu cũng bị bệnh sao?”.

      nhìn biểu cảm của Trương Diệc Chu tim đập mạnh và loạn nhịp, lúc này mới nhớ là dường như cậu ta chưa bao giờ thấy khí thế bức người như vậy. Đúng vậy, trước kia phải người lý như vậy, cho dù là người huyên thuyên nhưng luôn miệng những lời nhu thuận đáng phải là Thư Tình ngày hôm nay, mắng chửi người thô tục cũng khiến người lệ rơi đầy mặt.

      quay đầu , bình tĩnh lại : “Trở về , cậu cũng rồi, rùa sống lâu, dễ chết, cần lo lắng cho nó.

      “Lo lắng cho nó?”. Trương Diệc Chu cười vài tiếng, gương mặt thanh tú nhiễm vài phần sắc thái động lòng người, bình thường cậu ta nhìn đẹp mắt, nhưng mà hay cười, bây giờ cười lên, mi mắt như có gió xuân ấm áp. Cậu yên lặng nhìn Thư Tình, hỏi : “Cậu cho rằng tớ lo lắng cho nó?”.

      Thư Tình nhìn cậu ta, gì.

      Giọng Trương Diệc Chu cũng mang theo vài phần bất đắc dĩ dễ nhận ra, cậu : “Thư Tình, cậu là con , lớn như vậy, buổi tối lại về trường, còn định ngồi cả đêm ở tiệm internet, cậu nghĩ rằng tớ giống cậu, lo lắng cho con rùa của cậu?”.

      Thư Tình ngờ cậu ta như vậy, đầu tiên sửng sốt chút, sau đó : “Cậu cần lo lắng cho tôi, mọi người cũng trưởng thành cả rồi, tự mình có thể lo cho mình. Tôi cũng phải là Thư Tình ngày trước, mỗi khi gặp chuyện đều vội vội vàng vàng biết làm gì tìm đến gặp cậu”.

      rất bình tĩnh, sắc mặt Trương Diệc Chu cứng đờ, cậu ta thấp giọng hỏi: “Có phải cậu còn tức giận hay ?”.

      Tức giận? Hơn năm năm rồi cậu ta còn hỏi còn tức giận hay ?

      Thư Tình nở nụ cười, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, mặt lộ ra biểu cảm mỗi lần đấu võ mồm với Dư Trì Sâm: “Trương Diệc Chu, có phải cậu cảm thấy chính mình rất giỏi ?”.

      hỏi với khí thế bức người, lần thứ hai Trương Diệc Chu thất thần.

      Thư Tình tiếp tục cười : “Tôi nghĩ rằng chỉ có những người quan trọng mới đáng để tôi nhớ ở trong lòng nhiều năm như vậy. Ví dụ như lúc Chu Ân Lai (*) chết, tôi nghe được treo cờ rủ tưởng nhớ ông ấy, động đất mạnh ở Vấn Xuyên, tôi nghe nhớ đến địa chấn ở chỗ nào. Ngay cả lúc Mạn Đức Lạp chết, lúc đó tôi nghe Quang Huy Tế Nguyệt mới thổn thức vài câu. Cậu cảm thấy cậu quan trọng như thế nào, đáng để tôi nhớ cậu lâu như vậy, năm năm rồi vẫn còn tức giân cậu?”.

      (*) Chu Ân Lai: http://vi.wikipedia.org/wiki/Chu_Ân_Lai

      Trương Diệc Chu bị chất vấn nhíu mày, sau lúc trầm mặc, cậu ta cười vài tiếng rồi : “Thư Tình, quả nhiên cậu thay đổi”.

      Những lời này với tư thái nóng vội, hiển nhiên cậu ta cũng giận, giống như giãi bày chuyện.

      Thư Tình cười sáng lạn gật đầu: “Là người rồi thay đổi, từ cấp hai đến đại học chẳng lẽ cậu thay đổi? Hơn nữa, là người trải qua việc gia đình bị người khác phá hoại, cậu nghĩ xem ai mà thay đổi? Phải là người chịu để tâm mới làm được? Đương nhiên, ba cậu qua đời lúc cậu còn , có lẽ thân thiết, sau này phải cha tôi lại qua nhà cậu, giúp mẹ cậu bù lại những điều còn thiếu sao? Cuộc sống của cậu có lẽ khá tốt, thay đổi gì nhiều cũng bình thường”.

      Trong lời của có gai, cũng thoải mái hơn, cho dù tính khí của Trương Diệc Chu tốt nét mặt cũng mất ý cười, cậu ta quay đầu lại nhìn Thư Tình: “Tớ biết chuyện trước kia cậu rất khổ sở, nhưng mà đó là chuyện của người lớn, người nào sai, muốn tiếp, ra dì.......”.

      Trương Diệc Chu muốn đạo lý với , nhưng Thư Tình thấy cậu ta nhắc đến mẹ kiên nhẫn ngắt lời cậu ta, chút ý cười cũng có, lạnh lùng : “Được rồi, chúng ta cần ôn chuyện cũ, đều là chuyện trước kia, nhắc đến có nghĩa lý gì? Sai ở ai trong lòng người đó ràng, cậu đó là chuyện của người lớn, bọn họ so đo chúng ta so đo làm gì? Cậu , mình tôi ở đây là được rồi”.

      Sắc mặt Trương Diệc Chu cũng trầm xuống, giọng cũng còn trầm tĩnh nữa: “Thư Tình, cậu đừng có tùy hứng, tớ vì tốt cho cậu nên mới lưu lại, cậu là trẻ buổi tối mình ở lại, cậu có biết là có bao nhiêu nguy hiểm ?”.

      Thư Tình thấy cậu ta lại bắt đầu thuyết giáo, cắt đứt lời của cậu ta: “Nguy hiểm hay trong lòng tôi có tính toán, biết người biết mặt biết lòng cũng là do cậu dạy tôi, tôi có ngốc như cậu nghĩ. Phải mau , rùa của tôi bị bệnh, cần tĩnh dưỡng."

      Đúng lúc này cửa được mở ra, người đàn ông bước vừa Volvo xuống, vừa vào cửa nghe thấy lời kịch: "Rùa của tôi bị bệnh, cần tĩnh dưỡng."

      Trương Diệc Chu quay lưng lại với cửa, biết Cố Chi tới, dằn tính với Thư Tình: "Nếu chú Trang biết cũng lo lắng cho cậu, cậu..."

      "Thầy Cố!" Thư Tình để ý đến cậu ta, đứng dậy kêu câu.

      Trương Diệc Chu cũng quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông đứng ở cửa. Cố Chi giống như vừa ở hội nghị về, cả người khoác bộ tây trang đen, hề có nếp nhăn, tao nhã sạch . đứng ở của, nới lỏng ở cổ áo, cổ áo hơi mở, mang chút vẻ tùy ý.

      Có lẽ Thư Tình cũng sửng sốt chút, nghĩ tới nhìn thấy thầy Cố trong dạng đó, nhưng sau đó nghĩ đến chủ nhiệm bộ môn có thầy Cố có việc gấp, chắc là phải họp hội nghị gì đó.

      Ánh mắt Cố Chi nhìn vào Thư Tình lát, lập tức đến trước mặt Thư Tình, cầm lấy nhà rùa: "Cho tôi xem."

      Thư Tình chạy nhanh đưa nhà rùa cho , sau đó quay đầu với Trương Diệc Chu: "Cậu ."

      Trương Diệc Chu kiên trì : "Tớ chờ cậu."

      gương mặt cậu ta lộ vẻ cố chấp, giống như trước kia, dường như khiến Thư Tình nhớ tới từng mến người thiếu niên này, làm đề vật lý cũng thế, kéo đàn violon cũng vậy vĩnh viễn đều cứng đầu nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ.

      Thư Tình đứng lên, nghiến răng từng chữ: "Trương Diệc Chu, cậu đừng ép tôi phải mắng chửi cậu! Cậu bảo cậu , vậy cậu nghĩ cậu là gì của tôi?"

      Hàng xóm? trai? bạn tốt ngày xưa? Mỗi xưng hô đều khiến nghiến răng nghiến lợi.

      Trương Diệc Chu từng thấy Thư Tình có thái độ lạnh lùng và địch ý như thế lần, đó là lúc hai nhà chính thức trở mặt, lúc đó Thư Tình liều lĩnh xông lên đánh đấm cậu, may mắn Trang Kính Vĩ ngăn lại.

      Thư Tình đến bên cạnh cửa, kéo mạnh ra, lạnh lùng với cậu ta: "Cậu có hay ?"

      Trương Diệc Chu cũng là người cao ngạo, hôm nay có nhiều ngoại lệ vì , nhìn thấy đuổi cậu như vậy, rốt cuộc mặt cũng tối sầm lại, bước ra khỏi cửa.

      Thư Tình đóng cửa lại, chậm rãi về phía bàn, Cố Chi cởi áo khoác, lấy áo bác sĩ khoác lên người, sau đó ngồi bàn coi tình huống của Pound.

      Thư Tình nhìn động tác của , chăm chú kiểm tra cho Pound, khí chợt trầm mặc.

      Hạ thấp chân đèn, Cố Chi chuyên chú, nghiêm túc, cẩn thận, ngón tay thon dài cầm cái nhíp, nhàng nhìn qua những phần hư bụng Pound, khuôn mặt trầm tĩnh. dường như thấy vừa rồi Thư Tình gương cung bạt kiếm với Trương Diệc Chu, chỉ bình tĩnh làm chuyện của bản thân, quan tâm những việc bên cạnh mình.

      Thư Tình biết giải thích chuyện của Trương Diệc Chu thế nào nên xấu hổ, thấy ngồi như nghe thấy cũng dịu chút.

      Qua lúc lâu mới : "Bị lây nhiễm chút, tạm thời cần phải khoét chỗ đó xuống, lấy thuốc tím lau qua chút, sau đó lại bôi thuốc."

      xong, đứng dậy sang phòng bên cạnh, mấy câu với bác sĩ Trương, Thư Tình bỗng nhiên biết phải làm sao, cũng may lát rồi quay lại, cầm cái chai màu lá cọ, lại ngồi xuống.

      Thư Tình nhìn đổ thuốc tím vào dụng cụ, sau đó thả Pound vào, vội hỏi: "Đau ?"

      Động tác tay Cố Chi dừng lại: "Em hỏi tôi hay là hỏi nó?"

      ".........." Thư Tình trầm mặc.

      Cố Chi đưa nhà rùa cho : "Cầm lấy rửa , về sau phải chăm dọn phòng, đừng để vi khuẩn lưu lại."

      Thư Tình yên lặng cầm nhà rùa rửa, vừa nghĩ, thầy Cố hình như sai làm việc rất tự nhiên, lần trước là lấy nước, lần này là rửa nhà rùa....

      nghĩ Cố Chi câu: " lần đủ, phải rửa vài lần."

      Thư Tình định đóng vòi nước, tay cứng đờ, lại theo lời rửa thêm vài lần. Đợi đến khi hoàn thành trở lại trước bàn, Cố Chi lấy Pound ra khỏi dụng cụ, thuốc cũng được bôi tốt, còn dùng băng gạc thay cho nó.

      Hình như Pound hơi đau, bốn chân quơ loạn, Thư Tình muốn hỏi có phải bôi thuốc có phản ứng gì , nhưng nhớ tới câu "Em hỏi tôi hay hỏi nó" của thầy Cố, đành cắn môi thầm cầu nguyện thầy Cố nhàng chút.

      Sau khi Cố Chi băng bó tốt, ngẩng đầu nhìn Thư Tình: "Đây là đâu?"

      "Hả?" Thư Tình sửng sốt chút, hiểu vì sao lại hỏi vấn đề đó.

      Cố Chi lặp lại hỏi: "Đây là đâu?"

      "....Bệnh viện."

      "Cũng biết đây là bệnh viện sao." đặt Pound vào trong nhà rùa, liếc nhìn Thư Tình cái, "Vậy để ý biểu cảm của em chút."

      Cố Chi thấy biểu cảm mờ mịt của Thư Tình nhàng : "Biểu cảm của em hoảng sợ như thấy tên đồ tể, đối với bác sĩ đây phải là kinh nghiệm đáng nhớ."

      "........"
      Last edited: 7/2/15
      Phong nguyet, miu901Phamthanhhuong thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10

      Sau khi lời cảm ơn lần nữa tới Cố Chi và bác sĩ Trương, Thư Tình chuẩn bị ra ngoài bỗng nhiên Cố Chi gọi lại: “Em trở về thế nào?”.

      Thư Tình dừng lại, thấy cởi áo blu ra, sau đó cầm áo khoác giá treo áo, nhưng chỉ đặt lên tay, định mặc vào.

      chần chờ lát, vẫn : “Bây giờ tàu điện ngầm đóng cửa rồi, em định tìm quán McDonal hoặc tiệm net ở tạm đêm, sáng mai về trường”.

      Cố Chi hơi nhướn mày lên chút, vừa ra ngoài, vừa ngắn gọn: “Tôi đưa em về”.

      Niềm vui từ trời rơi xuống! cần phải ở ngoài cả đêm rồi!

      Nhưng vui vẻ vui vẻ, Thư Tình vẫn khách khí câu: “Cảm ơn thầy cố!”

      Thư Tình theo Cố Chi ra ngoài, mới phát Trương Diệc Chu vẫn còn đứng cạnh cửa, cậu ta xoay người nhìn : “Nếu như để cậu ở ngoài mình cả đêm tớ ngủ được”.

      Cho tới bây giờ Thư Tình mới biết chấp nhất của Trương Diệc Chu lại đáng sợ như vậy, tức thời : “ cần thiết, thầy Cố đưa tôi về trường học, cho nên cậu có thể yên tâm, đêm nay nhất định cậu ngủ ngon”.

      Cố Chi dừng lại, về phía chiếc Volvo đen ở đối diện, Thư Tình xong câu đó chạy nhanh theo, ngờ tay lại bị Trương Diệc Chu bắt lại.

      Trương Diệc Chu nắm chặt lấy cổ tay , gằn từng tiếng: “Thư Tình, cậu là , buổi tối thế này mình ở riêng xe với người đàn ông, sợ có việc gì sao?”.

      Cậu lo lắng nên hơi kích động, khuôn mặt đỏ lên, Thư Tình gì hất tay cậu ta ra: “Trương Diệc Chu, tư tưởng của cậu có thể thuần khiết hơn được ? Đó là thầy giáo của tôi, tôi yên tâm về thầy ấy hơn là cậu”.

      chạy nhanh qua bên đường, Cố Chi ngồi trong xe đợi . mở cửa xe ngồi vào sau đó nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, Trương Diệc Chu vẫn đứng nhúc nhích ở bên kia đường, sắc mặt cực kỳ khó coi.

      Thư Tình nho : “ thôi”.

      Cố Chi khởi động ô tô, nhanh chậm về trường, Thư Tình nhìn kính chiếu hậu. Cho đến khi bọn họ rời , người kia luôn đứng đó rời.

      Trong xe lâm vào cảnh trầm mặc, Cố Chi hỏi chuyện của Trương Diệc Chu, cũng thể gì hơn, chỉ có thể ôm Pound ngồi ở vị trí cạnh tài xế, quay đầu nhìn cảnh đêm thoáng qua ngoài cửa.

      Trung tâm thành phố luôn phồn hoa, ban đêm đèn đuốc sáng trưng, người đến người . Nhìn chút, cảm thấy hơi hoa mắt.

      Bỗng nhiên Cố Chi mở miệng : “Trong ngăn tủ có đĩa CD, em có thể mở nhạc”.

      Thư Tình trả lời, mở ngăn tủ trước mặt ra, đoán nhất định cảm thấy chạy xe với khí như vậy dài như cả giờ, chỉ sợ là cả hai người đều dễ chịu.

      Trong ngăn tủ có ít đĩa CD, phần lớn các đĩa đều được dán băng dính đen vỏ đĩa. Thư Tình dùng di động chiếu sáng rồi nhìn, tất cả đều là đĩa nhạc Pháp, tên bài hát có vài từ biết, xấu hổi : “Em biết.... ......”.

      Cố Chi giật mình khi hỏi vậy, là học sinh mới học được vài tiết tiếng Pháp, nếu hiểu được mới ngạc nhiên. hỏi : “Em thích yên tĩnh hay ồn ào?”.

      “Yên tĩnh chút”.

      Cố Chi vươn tay rút cái đĩa ở ngoài cùng bên trái đưa cho : “Đây”.

      Thư Tình lấy đĩa ra, đặt vào ổ đĩa, giọng hát Keren Ann* vang lên, đó là giọng hát mông lung lại êm dịu, xen giữa thực và mộng ảo, nhàng mềm mại.

      Je voudrais du soleil vert
      Des dentelles et des théières
      Des photos de bord de mer
      Dans mon jardin d' hiver
      Je voudrais de la lumière
      e en Nouvelle Aerre
      Je veux ger d' atmosphère
      Dans mon jardin d' hiver

      Thư Tình nghe ngây ngẩn cả người, cảm thấy xấu hổ vừa rồi biến mất còn, hỏi Cố Chi: “Bài này tên là gì ạ?”.

      “Jardin d' hiver”. Sợ hiểu, lại dịch lại lần. “Vườn hoa ngày đông”.

      Thư Tình tán thưởng: “Rất êm tai”.

      Lần này, Cố Chi mỉm cười: “Ừ, đây là bài hát cũ, từng phổ biến thời ở Pháp”.

      “Là do ai hát?”. Thư Tình vừa hỏi , sau đó ngượng ngùng : “Thôi, thầy có với em cũng vô dụng, dù sao em cũng biết nhiều ngôi sao của Pháp, ngoại trừ vai nam chính của bộ “Leon the Professional” và Sophie Marceau, những người khác em đều biết”.

      Cố Chi cười, ngắn gọn: “Jean Reno”.

      Thư Tình sửng sốt chút mới biết là đến nhân vật chính của “Leon te Professional”, “r” Cố Chi phát rất tự nhiên, nghe thoải mái.

      Giọng nữ mềm len lỏi trong gian, sợ có người chuyện xấu hổ.

      Thư Tình nhìn Pound chậm rãi bò qua bò lại trong nhà rùa, cười tủm tỉm hỏi : “Tu l’ aime aussi?” (Em cũng thích bài hát này sao?).

      Cố Chi nghiêng đầu nhìn chút, cảm thấy buồn cười, quay đầu lại với : “Tiếng Pháp rất thích hợp cho con , giọng mềm mại, nghe dịu dàng”.

      Thư Tình cười thành tiếng, vừa đắc ý lại có chút nghịch ngợm : “Vừa hay, mẹ em luôn chê em là nữ hán tử, bây giờ học tiếng Pháp về dùng giọng mềm mại với bà lần, bà chắc cảm thấy uổng tiền học phí”.

      Cuối cùng xe dừng trước cửa trường học, Cố Chi nhìn đồng hồ: “Mười giờ, mau về ”.

      Thư Tình ôm Pound xuống xe, ở ngoài cửa mỉm cười vẫy tay với Cố Chi: “Cảm ơn thầy Cố!”.

      vừa vừa nâng cái nhà của Pound hướng về phía , hiển nhiên câu cảm ơn này có hai nghĩa.

      Cố Chi nhìn bóng lưng Thư Tình biến mất ở cổng trường, chuẩn bị khởi động ô tô, ngoài xe bỗng nhiên có người gõ gõ cửa sổ xe của , chủ nhiệm bộ môn cúi người hỏi : “ phải hôm nay thầy Cố phải họp sao? Tại sao lại đến trường học vậy?”.

      Cố Chi biết dạy xong tiết ở lại văn phòng chút, bây giờ chuẩn bị bộ về nhà trọ, cười cười: “Lên xe , tôi đưa chị về”.

      Trong xe vẫn còn tiếng nhạc, Cố Chi giải thích : “Học sinh trong lớp tìm tôi khám cho con rùa , tôi vừa đưa em ấy trở lại”.

      “Cậu Thư Tình sao?”. Chủ nhiệm bộ môn nhớ lại bé lớp song ngữ, thấy Cố Chi gật đầu cười : “Đứa này tốt lắm, nhiều lần họp cuối năm thầy giáo tiếng đều khen bé ấy, nghe là khẩu ngữ rất tuyệt,trong cuộc thi diễn thuyết các học kỳ đều nhận được giải thưởng. Vừa khai giảng học kỳ mới, việc trong văn phòng nhiều kể xiết, bé ấy là cán bộ, lúc trực ban còn giúp tôi ít việc”.

      Cố Chi hơi kinh ngạc, chủ nhiệm bộ môn là người luôn tiếc lời, hôm nay lại ngoại lệ về Thư Tình, cúi đầu cười cười, nhớ tới hình ảnh lúc nãy của Thư Tình, từ chối cho ý kiến, chỉ : “Vậy sao?”.

      người có rất nhiều bộ mặt, giống như công việc của , tính cách của luôn có những mặt chưa người nào tiếp xúc qua.

      *

      Thư Tình nhận được điện thoại của chủ nhiệm bộ môn, là phương thức liên hệ của lớp song ngữ cần sửa sang lại, sách giáo khoa cũng vừa về, cần qua giúp đỡ chút.

      Đến nơi rồi mới cảm thấy đáng sợ, lớp bọn họ có 30 người, mỗi người bốn
      Quyển sách, nhìn tài liệu đất, Thư Tình thấy nhức đầu .

      Khi ngồi đất xếp quyển lại quyển, văn phòng bỗng có người tới, gõ hai tiếng đơn giản: “Chủ nhiệm Hà”.

      “Thày Cố đến sao? Mau vào ngồi”. Giọng chủ nhiệm bộ môn rất nhiệt tình, thậm chí còn tự mình rót nước cho Cố Chi,
      “Vừa rồi gọi điện cho cậu, cậu còn tiếp, tôi còn tưởng rằng…”.

      “Vừa rồi tôi có tiết”. Trả lời ngắn gọn.

      “Là thế này, cháu của tôi bị viêm tuyến nước bọt cấp tính, rất nghiêm trọng, tôi muốn nhờ cậu nhìn giúp con bé. Cậu có kinh nghiệm, lại là chuyên gia, nếu như cậu giúp con bé tôi cũng yên tâm”.

      Cố Chi trả lời:” Viêm tuyến nước bọt cấp tính nên tìm khoa bệnh truyền nhiễm, tôi là bác sĩ ngoại khoa, với bệnh này sợ là giúp được gì. Nhưng nếu muốn tìm chuyên gia chẩn đoán, tôi có thể liên hệ giúp”.

      Chủ nhiệm bộ môn vui mừng quá:”Vậy phải cảm ơn thầy Cố rồi”.

      Thư Tình ngồi mặt đất, quay đầu, vào lúc này tốt nhất nên gì giả vờ câm điếc, miễn cho việc bị mất mặt. Chủ nhiệm bộ môn chức cao hơn thầy Cố bậc, nhưng giọng lại khách khí tôn kính, quả nhiên là vì có việc cần giúp đỡ.

      Động tác tay chậm lại, bỗng nhiên tò mò, làm sao thầy Cố có thể có quan hệ tới bác sĩ ngoại khoa. Ngay từ đầu nghĩ rằng thầy Cố kiêm chức ở bệnh viện thú cưng, sau này mới biết thầy chỉ đến hỗ trợ. Hôm nay nghe đoạn đối thoại, sợ rằng thầy Cố chỉ học qua ngành y mà còn là chuyên gia.

      Bác sĩ kiêm thầy giáo đại học? Như vậy cũng được sao?

      Sau khi sửa sang lại sách đến giờ cơm chiều, Dư Trì Sâm và Tần Khả Vi ở quán lẩu trong thành phố đợi , Dư Trì Sâm nhắn vài tin nhắn giục rồi.

      Thư Tình đứng ở trạm xe bus chờ xe, bỗng nhiên nghe thấy ở phía sau có giọng quen thuộc:”Con rùa thế nào rồi”.

      Đoạn đối thoại giống như tuần trước.

      nhanh chóng xoay người nhìn Cố Chi ngồi xe môtô, mặc bộ quần áo màu đen sạch , vì chuyện vói nên vén kính của chiếc mũ bảo hiểm lên, thản nhiên nhìn .

      Vừa rồi ở văn phòng dám quay đầu nên bây giờ nhìn thấy trang phục của như vậy khiến có chút thất thần.

      Thư Tình :”Rất tốt, miệng vết thương cũng còn hư thối, mấy ngày nay nó cũng hoạt bát hơn nhiều”.

      Cố Chi gật đầu, định điện thoại của Thư Tình lại vang lên, Dư Trì Sâm vừa thấy điện thoại kiết nối được, gào lên:”Đói chết người, đói chết người rồi, cậu có để cho tớ sống nữa vậy?”.

      Tiếng Dư Trì Sâm rất lớn, Thư Tình khẳng định chắc chắn Cố Chi Cũng nghe được, xấu hổ :”Sắp đến rồi, sắp đến rồi, cậu cũng biết xe số 334 phải nửa tiếng mới có chuyến, tớ đến ngay”.

      cúp điện thoại, xấu hổ nhìn Cố Chi, đột nhiên nảy ra suy nghĩ:”Thầy Cố đâu vậy?”.

      “Nội thành”.

      Thư Tình thở hơi cười tủm tỉm :”Thầy có thể cho em nhờ đoạn đường ?”.

      Lần này Cố Chi do dự lát, Thư Tình nở nụ cười thành khẩn:” được thôi, sao cả, em có thể đợi xe bus”.

      lên ”. cầm mũ bảo hiểm đưa cho , bình tĩnh nhìn , hề có biểu cảm nào khác.

      Ánh chiều tà chiếu lên khuôn mặt tuấn, Thư Tình thất thần lát, nhận lấy mũ bảo hiểm của , ngây ngốc đeo lên.

      Cố Chi nhìn chút, vươn tay về phía , Thư Tình né tránh theo bản năng, Cố Chi dừng chút:”Đừng nhúc nhích”.

      đứng yên ở đó, Cố Chi hạ kính mũ xuống cho , sau đó ra lệnh:” Lên xe”.

      Thư Tình thề, ngờ ngồi chung xe môtô lại là chuyện xấu hổ như thế, hẳn nào vừa rồi lúc đưa đề nghị chở đoạn đường, Cố Chi chần chờ lát. Tốc độ của xe moto rất nhanh, Chiếc xe này lại là xe moto đua, ở phía sau có hòm giữ đồ, nếu ôm lấy Cố Chi ổn định được trọng tâm.

      Cố Chi vẫn khởi động moto, Thư Tình cũng dám lề mề, đành phải từ từ ôm lấy eo , trong nháy mắt đó, tim đập mạnh khống chế được.

      ôm

      lại có thể ôm ?

      ôm được nam thần của môn tiếng Pháp chuyên ngành?

      biết đêm nay về có bị nhóm người ái mộ kia mưu sát ?

      Rất nhiều suy nghĩ rối loạn trong đầu , mũ bảo hiểm có hương thơm nhàn nhạt, giống mùi hoa, cũng phải nước hoa, là hương thơm gì đó?

      Thư tình chột dạ nhìn bóng lưng người nào đó, cả người cứng nhắc. Tay đặt lưng thầy, dám có bất kì cử động nào.

      Ánh chiều tà chiếu lên người , thời khắc yên tĩnh như khắc tầng ánh sang, nhưng Thư Tình có tâm trạng thưởng thức, cả người đều vây trong trạng thái rối rắm.

      Nhất định là đầu bị nước vào nên mới đưa ra đề nghị đó! Nhưng mà loại cảm giác chột dạ nhưng thỏa mãn trong lòng , là có điều gì xảy ra?
      Last edited by a moderator: 7/2/15
      Phong nguyet, miu901Phamthanhhuong thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11

      Bênh hủ giáp của Pound dần dần tốt lên, Thư Tình cẩn thận lau Aureomycin cho nó hơn tháng, cuối cùng cũng nhìn thấy cái bụng của nó giống như trước.

      Lúc trực ban ở văn phòng chủ nhiệm khoa lqđ, sửa sang lại tư liệu, ngờ lại nhìn thấy danh sách liên lạc các giáo viên dạy tiếng nước ngoài của khoa. Lúc đó trong lòng chợt lóe lên, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhớ hình như trong di động của mình có số điện thoại của Cố Chi, là lần trước bác sĩ Trương cho .

      nghĩ nghĩ, rồi nhắn tin nhắn cho : “Thầy Cố, bệnh hủ giáp của Pound khỏi rồi, em thay nó gửi tới thầy lòng biết ơn tôn kính cao nhất!”.

      Nhưng mãi đến khi trở về phòng ngủ, Cố Chi cũng nhắn tin lại cho .

      Buổi tối thứ 3 có tiết tiếng Pháp, Thư Tình ngồi trong phòng ngủ xem “Sherlock Home”, đến khi nhìn thấy nhà trinh thám lấy giọng điệu và tốc độc kinh người phân tích vụ án, di động bên người bỗng kêu lên khiến Thư Tình sợ tới mức cả người run lên.

      Cố Chi nhắn tin rất đơn giản: cần.

      chỉ đơn giản, l,q,d, còn có vẻ hơi thờ ơ lạnh lùng, Thư Tình ngượng ngùng để điện thoại xuống, lúc xem phim cũng còn hứng trí.

      màn hình là người phụ nữ thần bí nắm lấy cánh tay nhà trinh thám, trước mắt Thư Tình nhoáng lên, bỗng nhiên nhớ tới hôm đó ngồi sau thầy. Chuyện này chưa với ai, ngay cả Dư Trì Sâm và Tần Khả Vi cũng biết.

      tiếp xúc thân mật với thầy giáo của bọn họ như vậy.... biết thế nào, nhưng Thư Tình cảm thấy khó mở miệng, giống như làm việc gì đó trái với lương tâm, giấu ở trong lòng.

      Trong lúc đó, đột nhiên nhớ đến thí nghiệm hồi học cấp 3 – thí nghiệm đốt cháy.

      ..... Dường như có chỗ nào đó đúng.

      *

      Sau khi đến tiết thầy Cố, vẫn ôn hòa tuấn trước sau như , lúc giảng bài lời ít ý nhiều, sau khi tan học càng tích chữ như vàng.

      Thư Tình cảm thấy mình chưa hề tiếp xúc với , mặc dù ra bọn họ có hơn thầy giáo và học sinh bình thường chút.

      Càng về những tiết sau, càng phải dùng nhiều tiếng Pháp hơn. nghĩ trả nhiều học phí như vậy, thể uổng công của thầy giáo được. Nhưng rốt cuộc trong lòng vẫn có suy nghĩ trở thành sinh viên xuất sắc. Dường như ngay từ đầu thầy Cố có thành kiến với , tính khí ngang ngược của nổi lên, bắt đầu muốn được gọi nhiều hơn.

      Tiết học ngày hôm đó, Cố Chi cho bọn họ xem bộ phim ngắn lãng mạn của Pháp, muốn mọi người cảm nghĩ sau khi xem. Vốn từ tiếng Pháp của mọi người đều còn ít, trong khoảng thời gian ngắn, ai có thể đưa ra câu trả lời.

      Trong phòng học vô cùng yên tĩnh, đột nhiên di động của Thư Tình rung lên, phát ra tiếng từ trong ngăn bàn, ánh mắt Cố Chi dừng người .

      Thư Tình quẫn bách, biết lấy đâu ra dũng khí, bỗng nhiên mở miệng : “Mặc dù mọi người đều người Pháp rất lãng mạn, nhưng em cảm thấy lãng mạn hay còn do mỗi người khác nhau. Cũng giống như khoa ngoại ngữ của trường mình, phải tất cả nam sinh đều ẻo lả, cũng phải toàn bộ nữ sinh đều như con trai. Giống như mọi người người của khoa ngoại ngữ đẹp nhưng em cảm thấy bộ dạng của thầy khá là mất hồn, đây là chứng cớ phản kích tốt nhất”.

      Thư Tình dùng tiếng Pháp để , thuần thục, có chỗ còn nhầm động từ, nhưng hề ảnh hưởng đến lời muốn , cả lớp sửng sốt chút rồi cười rộ lên, có người khen ngợi vỗ tay.

      Cố Chi đứng bục giảng, tay cầm sách, tay cầm phấn lên, khóe môi hơi cong, nhìn Thư Tình : “tinue”. (tiếp tục)

      Thấy đột nhiên nở nụ cười tươi tắn, Thư Tình chấn động, cố ra vẻ trấn định tổng kết: “Cho nên lãng mạn của nước Pháp cũng như thế, mỗi người khác nhau, thể vơ đũa cả nắm, chúng ta thể là người Pháp chắc chắn lãng mạn, giống như thể người Trung Quốc đều bảo thủ, ở nước Pháp thể nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng ở dưới sân ký túc xá của trường ta mỗi đêm!”.

      Cố Chi dừng lại chút, hỏi : “Cảnh tượng gì?”.

      Thư Tình cười hì hì, lúc trả lời lại dùng tiếng Trung: “Các đôi tình nhân đứng xếp hàng hôn nhau, thiếu để xem”.

      Ý cười khóe môi Cố Chi càng sâu, xoay người viết câu lên bảng: “"Le romantique pas la qualité naturelle”. (Lãng mạn phải bẩm sinh)

      Đây là lần đầu tiên Thư Tình thấy dùng phấn viết chữ, Thư Tình kinh ngạc nhìn những dòng chữ xinh xắn, mỗi chữ đều lưu loát tự nhiên, từng bước từng bước hợp lại với nhau thành bức họa vui tai vui mắt, cao là vài nốt nhạc mang theo độ
      cong trơn bóng, giống người khác vẽ, rất đặc biệt.

      Hóa ra chữ của lại đẹp như vậy, trước kia luôn đánh chữ word, còn tưởng rằng xấu đến nỗi muốn cho người khác thấy.

      Lúc xoay người lại, khóe miệng vẫn giương lên, nhàng câu: “Merci pour I’ appréciation, je suis tent.” (Cảm ơn lời khen của em, tôi rất vui.)

      Mỗi câu mỗi chữ đều dịu dàng khó thành lời, tiếng Pháp từ miệng phát ra giống như bài hát, những từ đơn giản cũng trở nên tầm thường.

      Trong khí thoải mái như vậy, đột nhiên đổi sang tiếng Trung: “Khẩu ngữ của em tiến bộ rất nhanh”.

      Thư Tình nở nụ cười: “Chỉ là lắp ba lắp bắp, thầy quá khen”.

      nhìn với ánh mắt đầy thâm thúy, hơi nhướng mày: “Có qua có lại là phẩm chất tốt được lưu truyền”.

      Cả lớp cười vang, hóa ra chỉ là đáp lễ của thầy Cố, vậy mà có người tưởng là .

      Trong ánh mắt trong suốt sáng ngời có chút ý cười của , Thư Tình bỗng nhiên hoảng hốt, thầy Cố và người lạnh lùng nhắn hai chữ “ cần” trả lời … dường như phải là người.

      *

      Đến giữa kỳ, đột nhiên chủ nhiệm bộ môn cuối tiết đổi thời gian kiểm tra, viên đá ném xuống làm gợn ngàn tầng sóng, quần chúng cực kỳ phản đối, kháng nghị cơ bản, kiên quyết kháng nghị và kháng nghị thà chết cũng chịu khuất phục.

      Chủ nhiệm cười rất hòa ái: “Các em có thể bỏ thi, có thể thất bại, có thể tham gia, cũng có thể nộp giấy trắng, nhưng mà sang kỳ thứ hai… Nếu các em chọn tiếng Pháp việc rớt lớp là thể chọn lựa”.

      Tiếng chuyên ngành, đến kỳ thứ hai đều chọn môn học thứ hai, học tiếng Pháp tất nhiên dự định chọn tiếng Pháp, sau đó có thể quang minh chính đại trốn học. Nhưng nghe chủ nhiệm vậy, tất cả mọi người đều há hốc mồm.

      Thư Tình luôn thích văn , thích ngữ pháp, lên diễn thuyết rất vui vẻ, nhưng đề cập đến những ngữ pháp cứng nhắc đó, thấy đau khổ. Vì ứng phó với bài kiểm tra, quyết tâm cả đêm, dùng bút viết lên tay.

      Tần Khả Vi khóc ra nước mắt, nhìn , nổi giận: “Mẹ nó, làm cũng bảo tớ! Cậu cút, cút!”.

      Thư Tình nhàng thả ống tay áo xuống, che chữ viết chi chít lòng bàn tay và cổ tay, ngáp dài bò lên giường, nhàng câu: “Tớ cút lên giường đây, cách mạng chưa thành công, đồng chí cần cố gắng”.

      ngờ, giám thị phải là chủ nhiệm Hà mà là Cố Chi.

      cầm bài kiểm tra, bình tĩnh lên bục giảng, cúi đầu kiểm tra số, vừa : “ họp, hôm nay tôi làm giám thị”.

      Sau khi bài thi được phát, nhìn những từ đơn đó, Thư Tình đắc ý toét miệng cười, đến 90% đáp án đều tay . Vì thế, sau 10 phút, nhàng viết, thỉnh thoảng lén nhìn động tác của Cố Chi.

      Cố Chi ngồi bục giảng đọc báo, ngón tay thon dài đẹp mắt, móng tay chỉn chu sạch . Thư Tình ngồi ở hàng đầu tiên, mỗi lần ngẩng đầu, chú ý tới đồng hồ bạc đơn giản tay , mặt đồng hồ có chữ Cartier*

      (*) Cartier: tên hãng sản xuất, http://www.cartier.com/

      hiểu sao thấy khá quen mắt.

      nhìn nữa, tiếp tục sao chép, đúng lúc này, Cố Chi từ từ bỏ tờ báo tay xuống, Thư Tình nghe thấy tiếng ngẩng đầu lên nhìn chính diện vào đôi mắt thâm u bình tĩnh của .

      Tay trái nhàng dán lên bài kiểm tra để tránh nhìn thấy chữ viết trong lòng bàn tay, Thư Tình nhếch miệng cười, nhanh chóng vùi đầu vào viết đề, khóe mắt luôn để ý thấy Cố Chi hề dời ánh mắt , ngừng kêu khổ trong lòng, trong đầu nửa là trống rỗng. Thầy à, thầy nhìn ưu tú như vậy sao lại học thanh niên lêu lổng, phải nên cầm tờ báo quan tâm đến quốc gia đại sao?

      Bị người khác nhìn chằm chằm, nếu như luôn ngừng bút viết khiến người ta nghi ngờ, Thư Tình đành chọn vài từ có ấn tượng, tiếp tục viết.

      Trong lòng bàn tay dần dần có mồ hôi, dán lên bài kiểm tra có chút thoải mái nhưng lại dám lộn xộn, sợ tiết lộ bí mật ở lòng bàn tay.

      Những từ có thể viết được cũng viết xong, tính toán cũng đủ điểm tiêu chuẩn, Thư Tình thở hơi, rút tay lại thu dọn túi bút.

      Đúng lúc này Cố Chi đứng dậy, ra vẻ như để ý nhìn nhìn ở hàng đầu, sau đó dừng lại trước mặt Thư Tình, thân thiết: “Viết được lắm”.

      Thư Tình cười hì hì ngẩng đầu : “Thầy quá khen, em viết nhanh, chữ hơi ngoáy”.

      Cố Chi nhanh chậm chỉ lên phần có đề: “Tôi chỗ này”.

      Thư Tình cúi đầu trợn tròn mắt… Vừa rồi lòng bàn tay có mồ hôi, dính vào bài kiểm tra, chữ viết tay dán lên tờ kiểm tra! Quả giống như in lên giấy!

      Cố Chi lại thong thả bước về bục giảng, nếu ta mà cố ý làm như thế ngày mai chặt đầu xuống để cho giải trí!

      Đây đúng là lần kiểm tra cực kỳ bi thảm!
      Last edited: 10/2/15
      Phong nguyet, miu901Phamthanhhuong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :