1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người đàn ông của tôi - Dung Quang (Full 82c Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 40

      đỉnh đầu là ánh đèn mờ nhạt, người đàn ông đó dáng người cao ngất đứng ở cửa phòng học, đợi Thư Tình ra cửa, đưa về ban công phía cuối hành lang.

      Từ góc này nhìn ra có thể thấy toàn bộ cảnh đêm yên tĩnh, con đường có ánh đèn đường chiếu rọi, loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng những đôi tình nhân tản bộ.

      Thư Tình lên tiếng, đứng sau lưng , trái tim đập nhanh.

      Cố Chi đưa lưng về phía , nhìn bóng đêm yên tĩnh, “Bắt đầu ”.

      Thư Tình đứng thẳng lưng, “Được, thầy hỏi , em cũng thuộc, ngày nghỉ của kỳ học cũng học qua, trong học kỳ này cũng học rồi, cũng có vấn đề gì lớn, chỉ cần ——”.

      "Hình như em hiểu lầm cái gì”.

      “.... Hả?”.

      Trong bóng đêm trầm lắng, người đàn ông kia lặng lẽ xoay người, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn , “Tôi muốn hỏi em, chuyện Tống Dư em định xử lý như thế nào?”.

      Thư Tình nhất thời chấn động cả người, “Đây có coi là lạm dụng chức quyền ? phải là thầy muốn kiểm tra đổi vị trí động từ sao?”.

      “Xin lỗi, tôi mắt tim tôi khá , có chuyện thể nhẫn nhịn”.

      Mặc dù là đầu xuân nhưng vẫn còn dư của khí lạnh ngày đông chưa rút, gió đêm thổi vào mặt vẫn hơi lạnh.

      Thư Tình nhìn người đàn ông trước mặt cúi đầu nhìn thẳng vào mắt , mang theo chút bất đắc dĩ và chút cố kiềm chế cảm xúc, bộ dạng đau lòng.

      : “Cứ nghĩ rằng lớn lên đủ xinh đẹp và vóng dáng thường thường đáng tin, nào ngờ đầu năm nay lưu hành đẹp tâm hồn, khắp nơi đều là hùng Bá Nhạc có con mắt tin tường”.

      Thư Tình lập tức phản bác , “Ý của thầy là, Tống Dư là Bá Nhạc, em là ngựa?”.

      Cố Chi dừng lại, bật cười muốn đưa tay búng trán nhưng đưa tay được nửa chừng lại suy nghĩ lại, do đây là trường học, rất nhiều chuyện đều có chỗ cố kỵ.

      cúi đầu xuống nhìn sâu, “Thư Tình, chẳng lẽ em nhìn ra?”.

      Thư Tình giật mình trong lòng, nghe chậm rãi ra bốn chữ: “ ghen”.

      Trong nháy mắt, gió đêm cũng dừng lại.

      Trong buổi đêm rét lạnh như vậy, lại cảm thấy khí nóng ran, con người trong trẻo lạnh lùng lại bình tĩnh ngờ lại thẳng thắn cho biết, ghen.

      đỏ mặt tim đập nhanh, nhìn , “Thầy đùa sao?”.

      “Tại sao em lại hỏi như thế?”.

      “Bởi vì... Thầy là thầy Cố mà”. Thầy Cố vĩnh viễn là người cao cao tại thượng, bình tĩnh mạnh mẽ, cái việc ghen này thể dính với thầy.

      Cái này có quan hệ gì sao?

      Cố Chi nhàn nhã đưa tay vào trong túi áo: “Hình như em quên chuyện, ngoại trừ ở ngoài là thầy giáo của em, tôi còn là người đàn ông”.

      tới chỗ này, dừng lại, cẩn thận lắng nghe xem hành lang an tĩnh có ai lui tới , sau đó mới bước lên từng bước, kéo cánh tay Thư Tình, bình tĩnh đặt lên tim của mình.

      Thư Tình kinh ngạc ngẩng đầu nhìn , nghe giọng trầm thấp như nước của : “Hãy cho cậu ta biết, xin lỗi, cậu ta đến chậm bước, em được người đặt trước, sau này ở trong tim em, ở đó rời ”.

      Thư Tình thất hồn lạc phách trở lại phòng học, Tần Khả Vi nhìn kỹ nét mặt của , “Cậu cũng lừng lẫy hi sinh sao?”.

      Tống Dư vội vàng an ủi , “ sao, từ đơn kỳ trước ai còn nhớ được? Bình thường bình thường, dù sao cũng đưa vào thành tích cuối kỳ, cùng lắm là chép thêm mấy lần. Nếu như cậu muốn chép tớ thúc mấy người trong phòng ngủ của tớ chép giúp cậu”.

      Thư Tình hít sâu hơi, liếc nhìn người đứng ở cửa phòng học nhìn , từ từ với Tống Dư, “Hết tiết này, cậu vẫn nên trở về chỗ ngồi trước ”.

      Vẻ mặt Tống Dư cứng đờ, cho dù dễ dàng buông tay nhưng nhiều lần bị cự tuyệt lặp lặp lại, lòng tự ái cũng bị tổn thương.

      Thư Tình cúi đầu nhìn vở, dùng giọng chỉ mình Tống Dư nghe được: “Là người đều có cảm giác hư vinh, cậu thích tớ, chứng minh tớ cũng khiến cho người khác chú ý, tớ đương nhiên rất cảm ơn cậu. Nhưng đối với tớ mà , tình cảm chỉ phương diện người thích người khác, hoặc bởi vì chính mình muốn giữ lấy mà kiên trì dùng hành động để chứng tỏ tấm lòng, đó gọi là kiên trì, đó là cố chấp”.

      “Tống Dư, cậu cảm thấy tớ có tính tình thẳng thắn, chuyện ngay thẳng, đúng là ưu điểm của tớ, nhưng số lần chúng ta tiếp xúc khá ít, cậu nhìn thấy chỉ là mặt thoáng qua của tớ, con người sư của tớ cậu biết”.

      cũng có khuyết điểm, có rất nhiều người bên cạnh nhìn thấu hoàn toàn những khuyết điểm của , ví như tính cách gai góc, ví như ham hư vinh cố chấp thích khoe khoang, ví như xúc động ngây thơ thường phạm sai lầm, lại như thỉnh thoảng có thể làm bộ kiểu cách vì chuyện gia đình... chính là rất bình thường, những điểm này Cố Chi đều thấy được.

      “Tống Dư, mỗi người có vừa mắt với ít hoặc nhiều người bên cạnh gặp hai lần, loại hảo cảm này đến rất dễ dàng, nhưng khắc sâu đến độ phải người đó thể. Cậu cho rằng cậu nhớ mãi quên ấy nhưng ra ấy chỉ là người qua lòng cậu. Người chân chính đáng giá để cậu nhớ mãi quên phải những người xa xa thấy có hảo cảm mà là người thấy những khuyết điểm chịu nổi của cậu vẫn cam tâm tình nguyện để cho cậu chia sẻ hỉ nộ ái ố”.

      Ánh mắt Thư Tình mơ hồ quét qua người đứng ở cửa phòng học chăm chú nhìn , sau đó lại nhìn về phía Tống Dư.

      “May mắn, tớ gặp được người đó, ấy thấy tất cả những việc được như ý và lúng túng của tớ, biết những điều bình thường và khuyết điểm của tớ. Nhưng điều khiến tớ kinh ngạc hơn nữa, may mắn hơn nữa đó là ấy vẫn như cũ nghĩ rằng tớ là độc nhất vô nhị”.

      xin lỗi, có lẽ như vậy khiến cậu cảm thấy khó chịu nhưng tớ cảm thấy có những chuyện nếu ràng khó chịu là cả ba người”.

      Cửa phòng học có bạn học ra ngoài kiểm tra, Thư Tình cũng hoàn thành phân tích của mình.

      Tống Dư trầm mặc lâu, gật đầu cái, “ đáng tiếc tớ tới chậm bước”.

      Thư Tình lòng nở nụ cười với cậu.

      phải cậu tới chậm, cũng phải ấy đến sớm, chuyện thích người làm sao có thể thời gian xác thực? Chỉ là trong cuộc sống bình thường bạn gặp người tầm thường, vì vậy phút giây ngày đó cũng trở nên tầm thường.

      Quan trọng phải gặp nhau sớm muộn mà là nhịp tim đập vừa đúng.

      Tiết tiếng Pháp tối thứ sáu, Tống Dư trở về chỗ ngồi, hàm nghĩa trong đó cần cũng biết.

      Có người cảm thấy nhiệt tình của cậu tới cũng nhanh mà cũng nhanh, cũng có người cảm thấy Thư Tình mắt cao hơn đầu, ngay cả người thành tích ưu tú như Tống Dư cũng nhìn được, là quá tự tin rồi.

      Tần Khả Vi tiếc nuối : “Nghe mẹ Tống Dư là cán bộ cao cấp của nhà nước, cậu xem, nếu mai này hai người kết hôn, tớ cũng có thể được nhờ, chừng thi đậu công chức còn có thể dựa vào quan hệ mà vào cao ốc chính phủ ngồi chút. Cậu là, nhìn người ta hợp, hại tương lai tớ chỉ có thể đứng ở dưới lầu cao ốc chính phủ ân hận kiên quyết để hai người ở cùng chỗ”.

      Thư Tình nhếch miệng cười tiếng: “Còn có biện pháp, cậu có thể tự gả cho cậu ấy, tương lai chỉ có thể ngồi chút trong cao ốc chính phủ, nằm ngủ chút cũng ai để ý cậu. Mua giường lớn hai người, còn có thể ngủ cùng cậu ấy, ôm nhau sưởi ấm sợ lạnh”.

      Tần Khả Vi che mặt, ngượng ngùng chỉ trích : “Thư Tình, cậu là dữ dội!”. Sau đó bắt đầu suy tư vấn đề. “ , có thể mang giường vào sao? Cho dù mang vào vậu phải là cái giường bền chắc phát ra thanh kẽo kẹt?”.

      “.......”

      So với phản ứng của Tần Khả Vi, Cố Chi coi như là rất bình tĩnh.
      Last edited by a moderator: 19/5/15
      miu901 thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 40 (tiếp)

      Khi bước vào phòng học thấy người ngồi bên cạnh Thư Tình lại là nữ sinh trước kia, dừng lại trong chốc lát, sau đó bình tĩnh bước lên bục giảng, mở máy tính lên.

      Lần này bắt đầu giảng bài luôn, khẽ mỉm cười, “Trước khi học, tôi cho mọi người nghe ca khúc tiếng Pháp”.

      Bài hát này tên là J' arriveàtoi.

      J' arriveàtoiparmiracle

      Aprèsdelonguesannées

      Aprèsdessièclesd' obstaclesetdeslundis

      Deslundistristesàpleurer

      như kỳ tích đến bên cạnh em

      Trải qua thời gian rất dài

      Trải qua nặng nề thế kỷ

      Cùng với những giọt nước mắt vòng quanh bi thương

      ... ...

      Ánh mắt Cố Chi để ý nhìn mỗi người trong phòng học, cũng chỉ có Thư Tình hiểu được hàm nghĩa của ánh mắt đó.

      Mang theo vui vẻ và chút khoái trá, giống như là tháo xuống được gánh nặng lớn.

      Thậm chí còn mang theo ý cười chuyện với cả lớp, ôn hòa như trước, trong giọng lại có chút nhàng được.

      Xong tiết, Thư Tình định về với Tần Khả Vi, chợt nghe thấy Cố Chi gọi tên , “Thư Tình ở lại, lần trước sai động từ nhiều lắm, hôm nay lại tiếp”.

      ..... bậy, lần trước lấy việc công làm việc tư, hề kiểm tra đổi động từ.

      Thư Tình nhìn thẳng cái, nhìn thấu bí mật trong đôi mắt đen nhanh kia chỉ biết, rốt cuộc người – nhà trống, ở trong phòng học bất đắt dĩ buông buông tay, “Thầy Cố, muốn hẹn riêng với em cứ thẳng , lấy việc công làm việc tư như vậy cũng phải biện pháp. Em là học sinh giỏi nhiều mặt, kết quả hai, ba ngày thầy lại gọi em ở lại kiểm tra đổi động từ, khiến mọi người lại nghĩ rằng em học có vấn đề, rất tổn hại đến hình tượng!”.

      Thầy Cố như có điều suy nghĩ, cũng phải, phòng học phải là nơi hẹn hò tốt.

      Vì vậy khi Thư Tình thu thập sách vở về nhà với thầy Cố hưởng thụ khí gia đình, tối hôm đó xem phim, thầy Cố quay đầu với Thư Tình chuyên tâm xem phim: “Ngày mai chúng ta ra ngoài hẹn hò ”.

      Miệng Thư Tình chưa kịp khép lại, giật mình quay đầu lại, “A?”.

      Lại nghe lặp lại lần, “Ngày mai ra ngoài hẹn hò , cứ ở nhà ngủ cũng phải là biện pháp”.

      “Nhưng mà gặp người quen làm sao giờ?”. Sau khi Thư Tình vui mừng lát, bắt đầu lo lắng.

      ràng Cố Chi suy nghĩ về vấn đề này, vô cùng chắc chắn lắc đầu, “ , địa điểm do tôi định, có khả năng gặp người quen”.

      Vì vậy Thư Tình mặt mày hớn hở, “Được, vậy chúng ta đâu?”.

      “Rạp chiếu phim”.

      “......”.

      Cho nên, địa điểm hẹn hò mặc dù có thay đổi, nhưng mà đổi là từ xem phim trong nhà thành rạp chiếu phim?

      nghĩ là chọn xem ở rạp chiếu bóng bởi vì ở đó đen như mực, cho dù có người quen cũng dễ dàng phát , nhưng mà dọc theo đường vẫn lo lắng mà hỏi lung tung này kia, ví như gặp thầy trò trong trường xem phim làm sao bây giờ, hoặc bị bạn của bắt gặp hai người làm sao bây giờ.

      Cố Chi cười nhưng , nhân lúc đèn đỏ, đưa tay lấy túi thức ăn vặt cho .

      Thư Tình buồn bực, ý của là ngại nhiều cho nên dùng những thứ này nhét vào miệng của sao?

      Cố Chi nhìn ra im lặng, chỉ mỉm cười với : “Tôi nghĩ là em cũng cảm thấy yên tâm với trí thông minh của tôi”.

      Thư Tình cười ha ha: “Đó là đương nhiên, yên tâm gấp bội, ngay cả chuyện ghen như vậy cũng có thể hoàn mỹ lấy việc công là việc tư, em tuyệt đối tin tưởng IQ cao của thầy”.

      Vậy mà xe chạy thẳng tới quen thuộc, biết, qua mấy rạp chiếu phim lớn ở trung tâm.

      Hàng cây xanh hai bên bắt đầu biến mất, đường phố náo nhiệt cũng thấy, hai bên đường càng lúc càng vắng, cuối cùng thẳng về ngoại ô.

      “Chúng ta đâu vậy?”, Thư Tình chưa từ bỏ ý định, vô số lần hỏi vấn đề này.

      Cố Chi vẫn trước sau như trả lời , “Đến biết”.

      Vào lúc này, Thư Tình vô cùng nghi ngờ ở trong cục tình báo, công việc giữ bí mật làm quá tốt, hoàn toàn lọt giọt nước nào.

      Cuối cùng, vì tối hôm qua muốn xem xong phim mới ngủ, Thư Tình mệt mỏi dựa vào ghế nhắm mắt ngủ.

      Cố Chi đánh thức , chỉ dừng xe ở ven đường, sau đó lấy chăn mỏng đắp lên cho , lại tăng khí ấm lên sau đó mới tiếp tục lái xe.

      Đương nhiên nhận ra được người ngủ ở bên cạnh lông mi hơi giật giật, sau đó khóe miệng khẽ cong lên.

      Cố rất dễ tỉnh cho nên chút động tác của đối phương cũng có thể tỉnh lại từ giấc mộng, giống như lần trước ngủ ghế salon. Nhưng muốn mở mắt, bởi vì rất lâu, chỉ trong lúc này mới có thể dễ dàng nhận ra ôn nhu của người đàn ông này.

      ôn nhu của phải là hành động lãng mạn kinh thiên động địa oanh oanh liệt liệt, mà như dòng suối chảy dài rồi lại cẩn thận tinh tế chăm sóc.

      Đương nhiên, cuối cùng Thư Tình vẫn ngủ thiếp , ai bảo Cố Chi lái xe rất vững? để ý liền ngủ mất.

      Đến khi mở mắt xe lái vào khu vực thành thị, nhưng mà đối với , nơi này vẫn là địa phương hoàn toàn xa lạ, đến thành phố A học lâu như vậy, theo Tần Khả Vi và Dư Trì Sâm ham chơi chạy hơn nửa thành phố, cũng biết đây là chỗ nào.

      Cố Chi dừng xe ở bên ngoài khu dân cư cũ, quay đầu lại khẽ mỉm cười với , “Đến rồi”.

      “Đây là đâu?”. vén chăn mỏng, hạ cửa kính xe xuống, kinh ngạc nhìn cảnh sắc bên ngoài.

      Đây là khu nhà tương đối cũ, có nhà cao tầng san sát nhau trong thành phố, cũng có chung cư thang máy trong thành phố A, mà là những ngôi nhà mộc mạc cũ kỹ.

      Nhà lầu chỉ cao ba tầng, khoảng cách giữa tầng cuối và tầng giữa rất gần, cho nên mặt trời gần như chiếu tới. Ngẩng đầu nhìn lại, là mô hình thông hành lang, cũng chính là các gia đình xài chung tầng, xài chung hành lang, từng nhà đều sơn cửa xanh biếc, cho dù là khoảng cách xa vẫn nhìn được dấu vết sơn loang lổ.

      Thư Tình theo Cố Chi xuống xe, bật cười : “Em biết từ lúc nào thành phố A có nơi này, cứ nghĩ là khắp nơi đều bị cải tạo, ngờ còn cá lọt lưới”.

      Cố Chi cười, “Ai chúng ta ở thành phố A?”

      Thư Tình sửng sốt, lại thầy buồn cười nhìn , “Trong lúc em ngủ, chúng ta qua nơi khác”.

      bình tĩnh cất bước lên lầu, Thư Tình theo sát, “Đây là nơi nào?”.

      “Dương Huyền”.

      Dương Huyền?

      Cái tên này nghe rất quen tai, Thư Tình suy nghĩ hồi lâu, chỉ nhớ đây là huyện thành gần thành phố A, những thứ khác biết, dù sao thành phố A là tỉnh lớn, mà đến Dương Huyền cũng có gì đặc sắc.

      phải chúng ta đến rạp chiếu phim sao?”. Thư Tình đuổi theo bước chân của , nghiêng đầu hỏi, “Chẳng lẽ thầy nghĩ muốn bị người phát nên qua nơi khác, tìm nơi ai biết chúng ta?”.

      “Trí tưởng tượng tệ nhưng có ý mới”. Cố Chi đưa đến căn nhà ở cuối lầu ba ngừng lại.

      Thư Tình nhìn thế nào cũng thấy đây giống rạp chiếu phim.

      Mà Cố Chi lại lấy chìa khóa phòng mở cửa, lúc cửa phòng mở ra còn kẹt tiếng.

      Trong phòng rất sạch , chỉ là lâu có người ở, bởi vậy khi đẩy cửa ra, ánh mặt trời chiếu vào, Thư Tình ràng nhìn thấy rất nhiều bụi bay múa trong trung.

      Căn nàh lớn, nhiều lắm cũng chỉ khoảng sáu bảy mươi mét vuông, vào đầu tiên là phòng khách, ghế salon còn có áo khoắc màu trắng, TV là loại tivi đời cũ phải kiểu tinh thể lỏng, ngay cả tủ dựa tường cũng là kiểu cũ mà Thư Tình chỉ thấy trong nhà ông.

      Cố Chi tùy ý đặt chìa khóa bàn trà, quay đầu nhìn , “Tùy ý thăm”.

      Lần này rốt cuộc Thư Tình kiềm chế được, vô cùng kiên định hỏi : “Chúng ta ở đâu?”.

      “Dương Huyền”. cố ý thừa nước đục thả câu bị Thư Tình nghiêm nghị nhìn thẳng, vì vậy rốt cuộc bất đắc dĩ cười , “Được rồi, đây là nơi ở từ năm 12 tuổi”.

      Lời editor: Chương sau, mời các bạn cùng trở lại tuổi tho của thầy Cố =D
      Last edited by a moderator: 19/5/15
      miu901 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 41

      Năm mười hai tuổi, Cố Chi sống cùng với ông nội và bà nội.

      Dương Huyền là huyện rất bình thường, cho dù để bản đổ cũng dễ được người khác chú ý đến, nhiều lắm là dính được chút ánh sáng từ thành phố A, thỉnh thoảng có người quét mắt ngay chỗ khác.

      Cha mẹ coi như chịu lạc hậu, sau khi học xong đại học cũng đến thành phố A làm việc, lúc đầu thể chi trả nổi giá phòng quá đắt nên thể để Cố Chi ở lại Dương Huyền sống cùng ông bà nội. Nhưng sau đó hai người cùng phấn đấu cũng yên ổn ở lại thành phố A, mua căn nhà lớn .

      Năm đó Cố Chi mười hai tuổi, chia tay với huyện thành sinh hoạt mười hai năm, cũng tạm biệt ông bà nội quan tâm chăm sóc, bắt đầu học được rất nhiều chuyện chưa từng được tiếp xúc qua.

      Thư Tình đứng trước tủ ly, xem đổ vật bên trong qua lớp kính thủy tinh.

      Ở tầng để rất nhiều bằng khen, “Học sinh ba giỏi”, “Trung đội trưởng ưu tú” và số bằng khen học và thi đua, còn có cặp sổ khen thưởng ố vàng.

      Xem ra người này IQ cao thể ngay từ hồi còn rồi.

      dí sát vào để xem tấm ở đằng kia, là những hàng chữ siêu vẹo, phải là chữ in, bởi vì qua thời gian dài nên chữ viết cũng mờ mờ, “Giải nhất cuộc so tài.... cự ly tiểu?”.

      chữ cuối cùng ra khỏi miệng, giọng của Thư Tình cũng bắt đầu run run. Đời này chưa nghe được cuộc tranh tài nào cao như vậy được ? Cuộc so tài cự ly tiểu.... ......

      Cố Chi trấn định mở tủ bát ra, lấy những bằng khen ở tủ ly ra, sau đó vào trong phòng, lúc ra tay rỗng tuếch, chắc là hủy thi diệt tích những gì tổn hại đến tên tuổi đời của .

      Thư Tình cũng nể tình, “Bằng khen đâu? Giấu cũng được, em thấy cả rồi. Giấy trắng mực đen ràng thế, cuộc so tài cự ly tiểu....”. đến đây, lại bắt đầu cười.

      Vẻ mặt Cố Chi cũng có quá nhiều thay đổi, chỉ là trong mắt đen hơi nheo lại, để ý : “Ai mà có thời gian trẻ con lêu lổng? đám trẻ con ngây thơ ở cùng nhau chơi trò chơi mà thôi”.

      Bộ dạng “Chỉ là năm đó lão tử chơi đùa cùng đám trẻ con ngốc kia mà thôi”.

      Dừng chút, lại thêm, “Nhưng mà điều này cũng đủ để tố chất thân thể và năng lực ở phương diện nào đó thể từ khi còn ”.

      Thư Tình nhất thời trầm mặc.

      Cố Chi lấy từ trong tủ ly quyển album cho nhìn, hai người ngồi lún xuống ghế salon, Thư Tình mở ra rồi chỉ vào hỏi Cố Chi, cũng nhìn rồi kiên nhẫn giải thích cho .

      “Đây là sinh nhật năm bảy tuổi, cha mẹ cũng về Dương Huyền, người nhà ở chung chỗ tổ chức sinh nhật cho ”.

      tấm hình, Cố Chi ngây thơ đáng , đội cái mũ giống vương miện, mặt bị người ta thoa ít kem, cười vui vẻ.

      “Cái tờ gì đây? mặc cái gì thế? Đồng phục học sinh hả?”.

      “Ừ, đồng phục tiểu học”.

      “Cái gì lòe loẹt trước ngực vậy?”.

      “... ...”. Cố Chi lên tiếng.

      Thư Tình dí sát mặt vào, cố gắng phân biệt bên vẽ cái gì, cuối cùng, phát .... đó là nhân vật trong bảy viên ngọc rồng.

      tưởng tượng bạn Cố Chi thiên chân vô tà vẽ nhân vật Anime lên bộ đồng phục sạch , tay cầm quả bóng trơn nhẵn, tay kia cầm miếng bánh ăn rất vui vẻ, cả người còn bày ra bộ dạng đại thần.... Thư Tình cảm thấy thế giới này khó tin.

      “..... là tạo hình gì vậy?”.

      Cố Chi yên lặng trong chốc lát, trong bình tĩnh mang theo chút ý giấu đầu hở đuôi, lại nghe thấy Thư Tình nhếch miệng cười tiếng, tự hỏi tự đáp: “Em hình như vừa khéo biết, có lẽ là tạo dạng Kamezoko”.

      giây sau, thầy Cố rút quyển sách đùi .

      “Đều cũ rồi, cũng có gì hay để nhìn, dẫn em ra ngoài chút”.

      Có người thẹn quá thành giận rồi.

      Từ lầu ba lên là lầu chót, Cố Chi đẩy cửa gỗ ra, ánh mặt trời bên ngoài nghiêng mình chiếu vào, vừa rồi trong bóng tối lâu, Thư Tình có chút mở nổi mắt.

      Mấy bậc thang này hơi cao, giống lầu chót của nhà ở bây giờ, tất cả bậc thang đều cùng độ cao, đây là phòng ở cũ, nóc phòng là bị người mở ra, lúc xây dựng cũng có những bậc thang này.

      Cố Chi vươn tay ra, vững vàng dắt Thư Tình tới.

      Ở ngoài cửa gỗ, là chốn tiên cảnh khác.

      Đập vào mắt là những bồn hoa thấp lùn, những bồn hoa được xây từ xi măng thành hình chữ nhật, mỗi bồn lại trồng những loại cây khác.

      Lối có chút nước đọng, Thư Tình cẩn thận theo sau Cố Chi, biết phải nhìn kỹ đường nhưng lại nhịn được, ánh mắt luôn nhìn vào những thực vật bên cạnh.

      học khoa học tự nhiên từng học sinh học nhưng lại biết về thực vật, dù sao cuộc sống trong thành phố thấy cây cũng chỉ là những bồn cây cảnh, biết được tên có thể đếm đầu ngón tay.

      Mà cuối cùng, Cố Chi đưa đến trước bồn cây cuối cùng, trong bồn trồng cây hoa hồng trắng, xung quanh là vài cây cỏ .

      Hoa trắng giống như thủy tinh thuần khiết nhất dưới ánh mặt trời, tản mát ra ánh sáng rực rỡ, mang theo chất tẩy lòng người, chứa chút tạp chất.

      Gió xuân mang theo mùi nắng, thổi qua những cây nóc nhà, những đóa hoa cũng thích ý xòe cành lá, tạo thành tiếng ào ào vang dội, giống như khúc dân ca.

      Mỗi lỗ chân lông cũng thấm mùi mùa xuân, ấm áp, còn có cả rung động nên lời.

      Thư Tình chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy, ở gian nhà cũ của người thân, chợt treo lên nóc nhà, ngắm được cảnh tượng khó có thể gặp trong thành phố.

      Cố Chi mỉm cười, đưa tay ngắt đóa hoa hồng đưa cho .

      Thư Tình chột dạ liếc nhìn xung quanh, tuy có ai nhìn thấy, nhưng mà ——

      “Nếu như bị người bắt gặp trộm hoa làm sao giờ?”.

      Cố Chi nghiêm túc suy nghĩ chút, “Vậy bắt em tới thế”.

      “Dễ dàng đưa em đến thế như vậy, em đâu có rẻ như vậy?”.

      “A, đúng rồi”. áy náy lắc đầu cái, dịu dàng , “ quên mất, em đáng giá tiền như vậy”.

      Mắt to trừng đôi mắt híp, cuối cùng Cố Chi cười lên, nhét hoa vào trong tay , : “Đây là vườn hoa của ”.

      Vườn hoa.... của ?

      Cố Chi kéo Thư Tình ngồi xuống bên cạnh bồn hoa, hơi lười biếng nhìn trời nắng ráo, đôi mắt bị mặt trời chiếu vào nên hơi nheo lại, sau đó giọng nhàng bắt đầu kể chuyện tuổi thơ.

      “Trước kia đây chỉ là khối đất trống, tất cả mọi người đều phơi chăn ở đây. Lúc đó bà nội thích trồng ít ban công, ông nội ngại những hoa hoa cỏ cỏ của bà đủ diện tích, thầm mấy câu với , sau đó se đưa hoa cỏ ban công lên đây, nơi này đầy đủ ánh mặt trời, thực vật sinh trưởng cũng tốt hơn rất nhiều”.

      “Chỉ là, bà nội lại tốt, mỗi ngày lên tưới nước cũng khá phiền toái cho nên gánh nhiệm vụ đó thay bà, mỗi ngày đều leo lên đây chăm sóc chúng chút. Sau đó có rất nhiều hàng xóm cũng đưa cây cối lên, người lớn khá bận rộn nên chịu trách nhiệm làm theo truyền thống tốt đẹp của thiếu niên đeo khăn quàng đỏ, giúp đỡ mọi người chăm sóc chúng. Sau đó mỗi lần viết văn đến chuyện này, cũng trích dẫn lời đầy chí lý: Cúi đầu nhìn khăn quàng đỏ trước ngực, cảm thấy màu sắc càng thêm tươi”.

      Chuyện xưa về khăn quàng đỏ khiến Thư Tình bật cười, “Trước đó em viết văn cũng hay dùng những lời này, chỉ nhớ làm năm lớp mấy”.

      “Sau đó có lần mưa to, có bồn hoa bị thổi bay xuống sân, trong đó có chậu hoa quỳnh mà bà nội thích nhất, vì phòng cho những chuyện như vậy xảy ra, ông nội và cùng nhau sửa mấy bồn hoa, mặc dù thô sần và đơn sơ nhưng cây cỏ ở đó cũng an toàn hơn nhiều. Sau đó cũng giúp những nhà khác sửa những bồn hoa này, chỉ tiếc là mọi người chuyển , ra ngoài, những bồn hoa này cũng dần dần được người quan tâm nữa, là bí mật duy nhất của ”. Giọng điệu của rất dịu dàng, mang theo điểm hoài niệm dễ dàng phát giác, giống như là qua những cây cỏ nhớ lại cảnh tượng năm xưa. “Nhưng mà khi đó vẫn suy nghĩ, dù mỗi ngày ông đều lẩm bẩm bà nội cả ngày lẫn đều đều loay hoay hoa hoa cỏ cỏ, có ý nghĩa gì nhưng người quan tâm đến cỏ cây nhất lại chính là ông”.

      Thư Tình cúi đầu nhìn cành hồng trong tay, thay : “Bởi vì thứ ông quan tâm phải là hoa cỏ mà là những hoa cỏ trong lòng bà nội”.

      rất tự nhiên và hề nghĩ ngợi lại khiến Cố Chi dừng lại lúc.

      chưa bao giờ nghĩ rằng mọi việc lại đơn giản như những gì Thư Tình , luôn tự xưng là thông minh trưởng thành sớm, nhưng lại hiểu được chuyện thực bằng câu của Thư Tình.

      Thư Tình ngẩng đầu nhìn , thúc giục: “ tiếp tục , tại sao ?”.

      Có lẽ nghĩ Cố Chi cũng nghĩ giống , hồn nhiên biết trong lúc vô tình mình đánh trúng vào góc mềm mại nhất trong lòng đối phương.

      Cố Chi chợt ra lời, chỉ có thể bật cười giơ tay xoa lên mái tóc bị gió thổi hơi xốc xếch.

      “Hình như nhặt được bảo bối”.

      Xung quanh Dương Huyền hầu như đều là những khu dân cư có phòng khá cũ, thấp và đơn sơ, lâu năm chưa được tu sửa, từ nóc nhà có thể thấy được đại khái.

      Có con nhim nhạn từ phía chân trời bay tới, quanh quẩn bầu trời xanh, cả huyện thành mang theo yên lặng lại chất phác.

      Thư Tình ngồi ở tầng cao nhìn cảnh tượng như vậy, hít sâu hơi, lẩm bẩm : “ hiểu người nơi này làm sao lại chịu rời khỏi đây?”.

      Vì cuộc sống giàu có, bỏ qua yên bình ở quê hương.

      cười, đùa: “Có lẽ do em có chí lớn, giống như người thường chỗ cao, nước chảy chỗ thấp”.

      Cố Chi bình tĩnh lắc đầu cái, “Em chỉ là biết đủ mà thôi, người như vậy thường sống rất vui vẻ”.

      ngại em có chí hướng sao? Mẹ em hay phê bình em em như vậy sau này thể đại phú đại quý, còn hay so sanh Trương Diệc..... Hay so sánh những đứa trẻ khác với em”.

      Cố Chi nhìn như có điều suy nghĩ: “Em cần đại phú đại quý”.

      “.... Xin chú ý dùng từ đồng chí Cố Chi, tính tình của phải là quá thẳng thắn sao?”.

      bật cười , cũng ra rằng, có ở đây còn cần phải nuôi gia đình sao?

      Sau khi xuống dưới nhà mười giờ, Cố Chi đưa Thư Tình đến khu chợ phía sau nhà mua ít thứ, định ở nhà làm chút đồ ăn đơn giản.

      “Lần đầu tiên hẹn hò, đều mơ ước được bữa ăn tây cao cấp linh tinh, để em phải ăn thức ăn gia đình, có mất hứng ?”. Cố Chi trước , bởi vì đường chật lại tắc, có lúc đường khó tránh khỏi phát sinh tiếp xúc của tứ chi, xô đẩy xô đẩy.

      Thư Tình và dừng trước quán bán thức ăn, suy nghĩ nên đả kích hay là , lại nghe thấy bà chủ lấy túi nilon cười híp mắt : “Đến giờ này mới đến chợ mua thức ăn hơn nửa đều là những cặp vợ chồng trẻ như cậu, thích ngủ nướng, sau khi thức dậy cũng kịp chợ sáng”.

      Vợ chồng trẻ?

      Tinh thần Thư Tình rung lên, mặt cũng đỏ, mắt liếc nhìn Cố Chi nhặt súp lơ, ấp úng cười cho qua.

      Lúc tính tiền, bà chủ còn lặng lẽ với Thư Tình: “ chàng này dáng dấp được lại còn mua thức ăn với , à, là hạnh phúc”.

      Thư Tình đỏ mặt rất lâu, sau khi mua xong vài đồ đơn giản, hai người cũng trở về.

      Cố Chi hỏi : “Mới vừa rồi bác gì với em vậy?”.

      “A?”. Cả người Thư Tình chấn động, sờ sờ mặt mình, “Bác ấy em có dáng dấp xinh đẹp như thần tiên hạ phàm”.

      “.... Bác ấy quả lớn tuổi rồi”. Cố Chi như có điều suy nghĩ.

      “Này, có ý gì vậy? Dù gì cũng là người chọn, người lớn tuổi có lẽ chỉ là mình bác đó? Có bản lĩnh lại lựa chọn người xinh đẹp , lúc này còn ghét bỏ em”.

      còn kịp nữa rồi”. Cố Chi cười, “Cũng là vợ chồng trẻ cùng nhau ngủ nướng, hối hận muộn”.

      Hai người cãi vã trở về, nhưng khi bên cạnh , nhìn những rau thịt trong tay , Thư Tình đột nhiên cảm giác, trong lòng cũng nóng lên.

      Cho tới bây giờ chưa từng phát lại tốt đẹp như vậy, như vậy.

      phải bởi vì mặc áo sam trong chợ chật chội, cũng phải bởi vì khí chất của hợp với những người ồn ào xung quanh mà bởi vì làm tất cả đều quá đơn giản, quá bình thường, tiếp nhận quá bình thường cho nên mới có vẻ .
      Last edited by a moderator: 6/6/15
      miu901 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 42

      Lúc Cố Chi nấu cơm, Thư Tình cũng ra tay giúp , do tay chân vụng về mà bị người nào đó trực tiếp từ chối, cuối cùng bất đắc dĩ nhận việc thái rau.

      Cố Chi nhìn đôi bàn tay mập cầm dao sai cách, sau đó cực kỳ vụng về cắt củ khoai tây tốt thành những miếng sứt sẹo, ngay lqd cả trái tim cũng lảo đảo theo , cuối cùng cứu viên khoai tây khỏi bàn tay , “Để làm cho”.

      Thư Tình chưa từ bỏ ý định, muốn mình đứng nhìn.

      Cố Chi nhàn nhạt : “Cho dù là bác sĩ phẫu thuật thất bại, ít nhất cũng giúp bệnh nhân toàn thây, em lại chà đạp rau củ, ddlqd cắt nó đến nỗi củ khoai tây cũng nhận ra nó là đồng loại, em có nghĩ tới cảm thụ của nó ?”.

      ....

      Vì vậy bữa cơm này mình Cố tiên sinh hoàn thành, ngoại trừ y thuật cao minh, tinh thông tiếng Pháp, Thư Tình phát có kỹ năng thứ ba: Đầu bếp giỏi.

      Sau khi cơm nước no nê, bùi ngùi ca thán: “Sau này ai cưới được đúng là có phúc!”.

      Thầy Cố liếc nhìn cái, “Tạm thời chưa có ý định ở rể”.

      cười vui vẻ ở ghế salon, chợt nghĩ đến vấn đề, “Phòng này lâu có người ở, vậy ông bà nội đâu?”.

      Lúc ra miệng mới chợt ý thức được cái gì, đột nhiên còn thấy vui vẻ nữa.

      Cố Chi cười, “Em đừng có nghĩ loạn, bọn họ còn khỏe mạnh. Bố còn hai người chị, giờ người ở Bắc Kinh, người ở Thượng Hải, gia cảnh cũng tệ. Nghĩ rằng ông lớn tuổi, mình ở Dương Huyền lqd có con cái chăm sóc, cũng rất đơn, cũng ba chị em cùng chăm sóc hai cụ, nhân lúc hai cụ còn có thể lại đưa hai cụ chơi xung quanh”.

      Gia đình như vậy khiến Thư Tình cảm thấy thích và ngưỡng mộ, dựa ghế salon thở dài, “ là tốt”.

      Bởi vì là chủ nhật, chỉ có hai buổi nghỉ, nếu hai người ở lại Dương Huyền, còn phải ra cửa hàng mua khăn trải giường và vỏ chăn mới, chỉ buổi tối mà thôi, phiền toái như vậy tốt. Cuối cùng hai người quyết định buổi tối chạy về thành phố A, chỉ mất khoảng canh giờ.

      Trước khi về, Cố Chi lái xe vòng vòng, đưa Thư Tình vài chỗ.

      Trường tiểu học của hề thay đổi, chỉ là nhiều thêm những cây cỏ màu xanh, chữ lớn ở cửa được sửa lại lần.

      Cửa hàng mì hay ăn vẫn còn mở, chỉ là lqđ trang trí trong tiệm thay đổi, chỉ có đôi vợ chồng già ân ái là đổi.

      Cuối cùng, qua nhà hát cổ xưa ở Dương Huyền, bên ngoài có mấy đứa ngồi bàn đá chơi trò chơi, cười hì hì. Mà trong nhà hát truyền ra những thanh y y a a, Thư Tình nghe hiểu nhưng lại cảm thấy có quan niệm nghệ thuật mới.

      Đầu tường có chút liễu mới rủ ra ngoài, vừa mới lộ ra, cực kỳ tươi tốt.

      hạ cửa kính xe xuống, nhìn cảnh tượng bình thản lại xa lạ, chợt lầm bầm câu: “Mùa xuân tới”.

      Sinh ra ở thành phố, bởi vì cuộc sống bận rộn mà bỏ sót giao thoa của bốn mùa, cũng bỏ qua những cảnh vật bình thường quanh mình. Mà ở Dương Huyền, rốt cuộc cũng tìm được tâm thái bình thản đó, lần đầu cảm nhận được cảnh đẹp bỏ quên trong quá khứ.

      Nhưng mà tuyệt đối thể để cho thầy Cố đắc ý, nếu tự tin chạy về phía khiến người ta giận sôi lên, cho nên đường về Thư Tình hỏi : “Trước đó phải bảo dẫn em xem phim sao? lqd ra chỉ là ngụy trang?”.

      Bộ dạng, “ ra thầy Cố cũng dối, sau này gì cũng thúi lắm”.

      Cố Chi lái xe, để ý câu: “ nghĩ rằng, biến tuổi thơ thành bộ phim chiếu cho người, đáng tiếc người nào đó lại hài lòng lắm”.

      Thư Tình nhịn được cúi đầu cười, ngẩng đầu lên lại gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn gò má của .

      Người này sao lại có thể đáng như thế, thông minh chững chạc, ôn nhu mà tốt đẹp, thể tin được lại có thể có được .

      Dưới cái nhìn chăm chú chớp mắt, thầy Cố thong dong cũng cảm nhận được cảm giác như đứng đống lửa, ngồi đống than, lqd vì vậy nhanh chóng thêm câu: “ hài lòng sao?”.

      Đáp lại nụ hôn rất , Thư Tình đến gần, nhanh chóng chạm cái lên má phải . Trong lúc cười híp mắt lui người về xe đột ngột dừng lại ở ven đường.

      Cố Chi xoay đầu lại nhìn , cười như cười : “ như vậy, là rất hài lòng sao?”.

      Thư Tình giả vờ cau mày suy tư: “Tạm được , những mà vẫn có chút tiến bộ”.

      Cố Chi chợt cong khóe miệng, chợt đưa tay xoạch tiếng, cởi giây an toàn của , sau đó dịu dàng giữ lấy eo , trong lúc lại gần, từng câu từng chữ nhanh chậm: “Nếu em cảm thấy hài lòng, khách khí đòi hỏi phí xem phim”.

      Sau khắc, khuôn mặt của chắn tất cả ánh sáng trước mắt , cùng bóng người còn có hơi thở mát lạnh tràn đầy khí đất trời của , cùng với đôi môi mềm mại.


      Bóng đêm vừa vặn, ánh trăng dịu dàng.


      Vì vậy, trong tiếng sau, Thư Tình ngồi trong xe vẫn duy trì trạng thái, mắt nhìn thẳng, ngồi nghiêm chỉnh, giống như học sinh tiểu học ngoan ngoãn nghe lời.


      Cuối cùng khi về đến thành phố A, trước khi xuống xe, Cố Chi như suy nghĩ : “Mới chút này còn quen, sau này sâu hơn như thế nào?”


      ... Sâu hơn? Các tế bào xấu của Thư Tình bắt đầu quấy phá, nhất thời khuôn mặt càng đỏ hơn.


      Nhìn bóng lưng thon dài cao lớn của thầy Cố, cùng với chút khí thế đứng đắn, Thư Tình lặng lẽ sau lưng , tự với mình, nhất định là suy nghĩ nhiều.


      Sau đó ngày trôi qua vẫn như trước đây, đa số thời gian đều học bài chuyên ngành, số ít thời gian dành cho tiếng Pháp của thầy Cố.


      Tháng tư, Thư Tình và tất cả học sinh năm thứ hai của trường cùng tham gia cuộc thi tiếng cấp bốn, chỉ là trong quá trình thi xảy ra chút ngoài ý muốn.


      Lúc đó tất cả mọi người vừa bắt đầu làm bài thi, đột nhiên mặt đất lay động, thầy giám thị mặt mũi biến sắc, “Động đất!”


      Có học sinh lập tức xông ra ngoài.

      Thư Tình cũng chỉ hoảng hối trong chốc lát, nhưng nhận ra dư chấn mặt đất tương đối , cũng quá sợ hãi.


      Sáu năm trước, Thư Tình trải qua trận động đất mạnh, mặc dù thành phố A phải tâm chấn nhưng cũng là trong những tỉnh bị ảnh hưởng, đương nhiên chấn cảm cũng rất mạnh.


      (*Chấn cảm: cảm giác sinh ra do động đất)


      Thầy giám thị lập tức duy trì trật tự phòng thi, “ có chuyện gì, có chuyện gì, mọi người tiếp tục thi, nếu cảm thấy bây giờ thi được có thể nộp bài rời khỏi đây. Tuy nhiên hi vọng các em có thể nắm chắc cơ hội, dù sao thi cấp bốn có thể thi hai lần, bỏ qua cơ hội lần này, sau chỉ có thể được ăn cả ngã về rồi.”


      có cấp bốn, bằng tốt nghiệp cũng nhận được, ai rời khỏi chỗ, tất cả thấp thỏm bất an tiếp tục vùi đầu làm bài.


      Cũng trong lúc đó, Cố Chi tuần ở hành lang lập tức về phía đó, trong lúc dư chấn còn kéo dài xuất ở cửa phòng học.


      Thầy giám thị đứng bục giảng nhìn thấy , thấp giọng câu: “Tất cả đều tốt.”


      Cố Chi gật đầu, ánh mắt nhìn vòng quanh phòng, cuối cùng ánh mắt nhìn vào hàng thứ ba nơi người nào đó nhìn lại.


      Khóe môi khẽ giương lên, khiến người ta an tâm.


      Bốn tháng sau, thành tích được công bố, nổi nhất tỉnh là đại học L do đa số thí sinh thi nên tỷ lệ rất thấp, trường đại học của Thư Tình lại đặc biệt, hầu như toàn bộ thí sinh đều duy trì tham gia kỳ thi trong dư chấn, hơn nữa lấy được thành tích vô cùng ưu tú, tỷ lệ qua tiếng chuyên nghiệp cấp bốn cũng là trường đại học đầu trong cả nước.


      Mà trong đó, Thư Tình là trong mười người đạt 90 điểm.


      Từ trước tới nay am hiểu ngữ pháp và thi viết nhưng trong vòng mấy tháng, có Cố Chi cùng học trọng tâm.


      Có nhiều buổi chủ nhật, bọn họ yên lặng ngồi trong phòng, bày phương án giải phẫu của , ngồi xoát mẫu đề của , cho dù câu nào, khí cũng vô cùng hài hòa.


      Ngày đó nhận được bảng thành tích, Thư Tình thể chờ đợi, lấy điện thoại cũ của Dư Trì Sâm hiến cho , gọi điện cho Cố Chi, gần như là lúc vừa bắt máy, cười hoan hô: “Em được 91 điểm, có phải rất lợi hại ? Mời em ăn cơm chứ?”


      ra Cố Chi sớm biết thành tích của , phòng làm việc của khoa ngoại ngữ đều ở cùng hành lang, thành tích thi cấp bốn vừa có, tất cả giáo viên đều có được tin tức đầu tiên, tên của mười sinh viên cũng được vang dội.


      Cố Chi nghe thấy tên Thư Tình, miệng khó nén nhếch lên, cuối cùng ngay cả tròng mắt cũng phiếm ý cười.


      chủ nhiệm trêu ghẹo, “A, tỷ lệ cấp bốn tiếng Pháp còn thấy thầy Cố vui vẻ như vậy, sao hôm nay bên tiếng chuyên nghiệp mà thầy lại cao hứng vậy?”


      Cố Chi cười trả lời : “Cảm động lây”.


      Bốn chữ có thâm ý, nghe vào trong tai người khác là chuyện, mà ở trong lòng lại là chuyện khác.


      Thời gian thông dong chậm rãi trôi qua, đây cũng coi như là chuyện tốt, chỉ tiếc như ý định, việc ngoài ý muốn đến dồn dập.


      Trước khi vào đại học năm ba, Thư Tình gặp tình huống luống cuống nhất từ khi vào đại học tới nay.


      Vừa gần cuối kỳ, khí trời nóng ran biểu thị lại tới kỳ nghỉ hè, người ngồi trong phòng học cũng rối rít cầm cây quạt hoặc quyển sách quạt ngừng.


      Cách tan lớp gần mười phút, di động Thư Tình chợt rung lên, liếc nhìn màn hình là hai chữ “mẹ”.


      cúp điện thoại, định tan lớp gọi lại.


      Cuối cùng phút sau, điện thoại di động lại rung lên, lần này mẹ gửi tin nhắn, đó chỉ có câu: “Ông nội bệnh tình nguy kịch, mau trả lời điện thoại!”


      Trong nháy mắt thấy tin nhắn, Thư Tình chỉ cảm thấy nhịp tim ngừng lại, thanh mọi người trong phòng học cầm quyển sách quạt quạt cũng biến mất, thấy tiếng ve ngoài cửa sổ, ngay cả tiếng Cố Thi cũng càng ngày càng xa.


      Toàn bộ thế giới chỉ dừng lại ở bốn chữ: “Ông nội bệnh tình nguy kịch”.


      Bàn tay cầm điện thoại di động bắt đầu run rẩy, Tần Khả Vi ngồi bên thấy có gì đó đúng, lo lắng hỏi thế nào, Thư Tình gì, cầm chặt di động vọt ra khỏi phòng học.


      Tư thế đứng lên quá đột ngột, dọa mọi người giật mình, Cố Chi giảng bài cũng hơi dừng lại, ánh mắt nhìn theo bóng dáng chạy ra cửa.


      dừng lại chút rồi cúi đầu nhìn bài, “Chúng ta tiếp tục”.


      Sau đó mãi đến lúc tan học, Thư Tình cũng quay lại.


      Gần như trong nháy mắt tiếng chuông vang lên, Cố Chi dừng giảng bài, dặn dò câu, “Tiết sau gặp lại”, sau đó tới hành lang tìm kiếm.


      bóng người.


      khẽ nhíu mày, chậm trễ về phía ban công cuối hành lang.


      Vừa mới đến gần chỉ nghe giọng quen thuộc mang vẻ nghẹn ngào, vội vàng : “... Tại sao lại có thể như vậy? phải thân thể ông vẫn rất tốt sao? Ông cũng là bác sĩ trung y, làm sao mà mình bị bệnh cũng biết?... Con tin, con muốn về ngay bây giờ...”.


      Bước chân Cố Chi dừng lại.


      Mà Thư Tình cũng cúp điện thoại, vội vàng xoay người ra ngoài, cuối cùng suýt đụng vào .


      “Chuyện gì xảy ra?”

      Giọng lo lắng của khiến tròng mắt phiếm đỏ, nhưng khóc, cố gắng duy trì trấn tĩnh : “Bệnh tim của ông nội đột phát, bị đưa vào bệnh viện, bác sĩ thông báo tình hình nguy kịch...”.


      Mấy chữ còn lại nhịn được run run.


      Chân mày Cố Chi hơi nhíu lại, quả quyết câu: “ đưa em về”.


      May mà, mày mà còn có Cố Chi.


      Thư Tình ôm tâm tình lo lắng thấp thỏm bất an ngồi lên xe Cố Chi, lòng như lửa đốt chạy về với ông nội.


      chỉ biết ông nội ngã bệnh, tình huống trước mắt nguy hiểm lại hồn nhiên biết chờ đợi trò khôi hài.
      Last edited by a moderator: 4/6/15
      miu901 thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 43

      Tình ra, kể từ sau mùa xuân Thư Tình chưa gặp lại ông nội. Từ tháng tư, ông lớn tuổi nên thân thể lqd nhanh chóng ra vẻ mệt mỏi, lên đến lầu ba cũng mất 20 phút, nhưng tính tình ông quật cường, cho người nào biết.

      Sau đó Trang Lỵ đưa Thông Thông đến chơi với ông mới nhận thấy có gì đúng, thấy vẻ mặt ông mệt mỏi, cho dù cố chấp nhưng vẫn ra là ông già, giục ông gặp bác sĩ.

      Ông nhướn mày: “Gặp bác sĩ cái gì? Bố chính ddlqđ là bác sĩ, bố sao chính là sao”.

      Kết quả vừa dứt lời, bàn tay cầm bình rót nước vì có sức lực, bình nước rơi xuống đất, nước trong bình đổ tung tóe ra. May mà trong bình có nhiều nước, chỉ làm ướt chân ông chút, đỏ mảng mà thôi.

      Thông Thông sợ quá đứng khóc tại chỗ.

      Giấu bệnh sợ thuốc là tật xấu số người già đều có, cho dù nhìn ra được cảm giác bệnh, nhưng có nhiều bệnh nhân ung thư trước khi chuẩn đoán ra nhìn cũng bình thường, khi vào trong bệnh viện, chỉ trong thời lqd gian ngắn nhanh chóng gầy xuống sau đó đời nhà ma.

      Phía Trang Lỵ còn hai chị trai. Bốn đứa con cùng khuyên giải, nhưng bất đắc dĩ ông lại hề nghe.

      Mà rốt cuộc khi bệnh tim bột phát bị ngã quỵ, trực tiếp đưa vào phòng cấp cứu của bệnh viện.

      Lúc Thư Tình chạy vào trong viện, Cố Chi đuổi theo, kéo cánh tay : “Tình huống ông nội bây giờ , em phải trấn định, ddlqd tất cả mọi người đều lo lắng, thiếu mình em”.

      cho biết, vào lúc này thể loạn trận cước, nếu chính là thêm dầu vào lửa, dẫn đến tâm tình mọi người đều hoảng hốt.

      Thư Tình cắn răng gật đầu, cùng bước vào thang máy với .

      Ông được cấp cứu, tại trong phòng quan sát bệnh nặng, người thân rối rít ngồi ghế dài ngoài cửa.

      Thư Tuệ Dĩnh nhìn thấy con cả đêm chạy tới, vội vàng đứng dậy đón , ánh mắt có chút kinh ngạc dừng lại lqđ người Cố Chi.

      “Đây là.....”.

      Thư Tình hoàn toàn quên mất chuyện này, bị hỏi kịp trở tay, lập tức giật mình trong lòng, tâm ý hoảng loạn : “Đây là thầy Cố, dạy tiếng Pháp ở lớp con, trễ rồi còn xe buýt, con phiền thầy ấy đưa về”.

      Cố Chi dừng lại chút, thể thấy Thư Tình hơi cứng người, lễ phép gật đầu với Thư Tuệ Dĩnh: “Xin chào , cháu là Cố Chi”.

      mặc chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu, nhìn như đơn giản nhưng cúc áo ở ống tay áo và vạt áo có khắc những hoa văn phức tạp nhưng ưu nhã, dưới ánh đèn bệnh viện lấp lánh màu sáng bạc nhàn nhạt. Quần tây đơn giản, còn có cả đôi giày da tinh tế mà mất phong độ.

      Mà khiến người để ý nhất chính là khí chất thong dong toát ra quanh người , giống như loại ngọc thạch ôn nhuận nội liễm, lộ dấu vết nhưng cũng thể làm người ta bỏ qua.

      Thư Tuệ Dĩnh chỉ sững sờ trong chốc lát, sau đó cảm kích với : “Xin lỗi, làm phiền thầy”.

      Cố Chi đứng chờ hành lang, cũng chưa kịp chào hỏi những người khác, vội vàng kéo Thư Tuệ Dĩnh hỏi đến chuyện của ông.

      Sau khi được các chuyên gia tạm thời cấp cứu, tình huống của ông tốt, bây giờ còn phải quan sát vài ngày nhưng theo như lời bác sĩ, cũng thể tránh khỏi phải giải phẫu lần.

      Thư Tình vừa nghe mẹ , ddlqđ vừa cách cửa sổ thủy tinh nhìn người nằm giường bệnh chút cảm giác nào. Ánh mắt nhanh chóng nhòe .

      Ông nội mỗi lần gặp đều phá lệ cười hòa ái hiền lành bây giờ hề cười với mà chỉ lẳng lặng nhắm mắt nằm giường bệnh, sắc mặt tái nhợt như giống như chăn mền.

      “Nếu như sớm muộn gì đều phải phẫu thuật, tại sao tiến hành ngay lập tức?”. áp mặt kính thủy tinh, cố gắng nhịn nước mắt.

      Thư Tuệ Dĩnh chần chờ trong chốc lát, vẫn : “Bác sĩ ông nội lớn tuổi, tình trạng cơ thể tốt lắm, nếu như làm phẫu thuật cho dù thành công cũng chưa chắc tỉnh lại cho nên bọn họ quan sát trong mấy ngày rồi làm phương án giải phẫu, cuối cùng tôn trọng ý nguyện của người nhà bệnh nhân, có tiếp nhận được hậu quả sau giải phẫu rồi mới quyết định có nên phẫu thuật ”.

      Thư Tình cắn môi chặt, cố gắng khống chế tâm tình rồi hỏi: “Vì sao ông đột nhiên phát bệnh? phải trước đó còn rất tốt sao? Cho dù là lớn tuổi cũng thể nào bệnh tim đột phát được?”.

      Trong quan niệm của , nguyên nhân dẫn tới bệnh tim đột phát la do uống rượu hoặc hút thuốc lá, mà cuộc sống sinh hoạt của ông luôn rất tốt, chưa từng có sở thích tốt nào, tại sao lại đột nhiên có thể bị tim?

      Sắc mặt Thư Tuệ Dĩnh hơi đổi, ánh lqd mắt lạnh lùng lướt qua Thư Tình nhìn vào người Trang Lỵ, “Cái này phải hỏi con rồi”.

      Gần như tất cả người nhà đều ở đây, Thư Tuệ Dĩnh vừa như vậy, sắc mặt Trang Lỵ cũng khó nhìn, giọng sắc bén hỏi: “Chị có ý gì? Tôi cũng phải thầy thuốc hỏi tôi có ích gì?”.

      Thư Tuệ Dĩnh lên tiếng ngược lại, bác cả của Thư Tình lại quát lớn câu: “Mày còn ! Nếu phải mày cứ hai ba ngày lại ồn ào muốn ba phân chia tài sản, đột nhiên bệnh tim của ba đột phát sao?”.

      Nhịp tim Thư Tình bỗng dừng lại, xoay người nhìn chằm chằm bác cả, “Phân chia tài sản?”.

      Bác cả lên tiếng, quét mắt vòng nhìn người hành lang, ngoại trừ bác cả ra, hai vợ chồng nhà bác hai và Thông Thông cũng ở đây, Trang Kính Vỹ và Lý Hân cũng đưa Trương Diệc Chu tới, ngoại trừ bác trai lớn, người trong nhà gần như đều đông đủ.

      Ánh mắt Thư Tình từng bước từng bước nhìn sang, cuối cùng vẫn là Trang Kính Vĩ thần sắc chán nản : “Lúc trước, phòng ốc ở trung tâm chợ của ông nội con muốn di dời, ý của chính phủ là muốn bồi thường cho chúng ta ba phòng ở khu mới, hai cái mặt tiền. Trước kia ông nội muốn để lại nhà cho con nhưng bây giờ lại nhiều thêm....”.

      đến đây ông nữa, sắc mặt Thư Tình càng lúc càng khó coi, rốt cuộc lạnh lùng với Trang Lỵ, “Cho nên mới tìm ông, muốn ông để lại nhà cho và Quách Thông? Ông đồng ý nên nhiều lần đến tìm ông ầm ĩ có phải ?”.

      Giọng của mang theo giễu cợt và hận ý, mỗi chữ đều giống như dao găm đâm vào mặt Trang Lỵ.

      Trang Lỵ chưa từng bị người hơn chỉ trích thẳng trước mặt mọi người? Lúc này đứng dậy, kéo Thông Thông vào trong ngực, cả giận với Thư Tình: “Mày có ý tứ gì? Sao, ban đầu ông để lại nhà cho mày, mày nghĩ rằng đó là vật sở hữu của mình rồi hả? Đúng, là tao tìm ba làm ồn, đó cũng là phải! Lúc đó mẹ mày dẫn mày rời khỏi nhà họ Trang, ngay cả họ cũng sửa lại, ông mày thương hại vì mày còn có cha, theo mẹ khổ cho nên mới như vậy, mày tưởng mình chiếm được những thứ đó?”.

      “Bây giờ có ba cái nhà, hai cái mặt tiền, tại sao lại để cho mày chiếm toàn bộ? Mày là cháu của ông, Thông Thông cũng là cháu ông, tao đến việc trọng nam khinh nữ, ít nhất những phòng này nữa cũng phải là của Thông Thông? Hơn nữa, những cái đó cộng thêm cửa hàng cũng phải được năm phần, nhà chúng ta bỏ qua cũng được, nhưng làm sao mày suy nghĩ chút, ba mày dùng số tiền lương ít ỏi nuôi hai người Trương Diệc Chu và Lý Hân, nếu mày độc chiếm nhiều nhà như vậy, lương tâm có vấn đề sao? Diệc Chu còn phải ra nước ngoài, còn có tiền đồ hơn so với mày, cũng cần tiền hơn so với mày, mày cầm những ngôi nhà này đúng là thoải mái nhỉ?”

      Trương Diệc Chu? Lại là Trương Diệc Chu?

      Rốt cuộc Thư Tình cũng bị ép giận, kìm được, “ có còn là người hay ? Vì nhà cửa, ép cho ông phát bệnh, bây giờ còn nằm thoi thóp trong phòng bệnh, còn mặt mũi đứng chỗ này lý luận chuyện nhà cửa với cháu?”

      Tức giận, bi thống, thất vọng, hận ý, rất nhiều tâm tình cùng xông lên đầu Thư Tình, chỉ hận thể cho Trang Ly cái bạt tai.

      Bác cả cũng tức giận nhìn Trang Ly, cắn răng vào phòng làm việc của bác sĩ.

      Lý Hân và Trương Diệc Chu có tư cách tham gia chuyện này, chỉ có thể ngồi đó nhìn. Trang Kính Vĩ dường như rất mệt mỏi nhưng vẩn mở miệng : “Tình Tình, lúc này đừng những điều này, chờ ông con…”

      “Con với ba thế nào?”, Thư Tình bỗng dưng xoay người, giọng lạnh lùng, cắt đứt lời cha , sau đó quét mắt nhìn vòng những người ở đây, “Thân thể ông được tốt, ba và các lại chẳng hề quan tâm, mặc kệ để cho chuyện phát triển đến tình trạng ngày hôm nay…”

      “Ai bảo chúng ta hỏi hả? Tình Tình, cháu đừng có gậy tre đánh chết thuyền người, chúng ta khuyên, nhưng mà ông nội cháu hề nghe.” Bác hai muốn cãi.

      Thư Tình chợt cười lạnh : “ khuyên? Đương nhiên, mọi người có lý do, ông nội giấu bệnh sợ thuốc, ông muốn vào bệnh viện, ông già nên cố chấp, nghe con cháu khuyên bảo, vài ba lời có thể giải quyết chuyện này, cho nên mọi người cũng nhắc lại, đúng ?”

      Nhưng sau đó giọng cường ngạnh lại bén nhọn: “Ông nội có tính tiết kiệm thế nào, phải là mọi người biết. Nếu phải qua Tết, con đến nhà thăm thấy ông ngay cả nước trái cây cũng nỡ mua, thảm điện mua năm ngoái bị hỏng, hơn nữa mùa đông ông vẫn chấp nhận như vậy, lạnh đến nỗi đầu ngón chân cũng nứt nẻ. Mà mọi người sao? Bác trai cả làm ở chính phủ, mua ba ngôi nhà ở trung tâm chợ, bác cả là người của doanh nghiệp, tiền thưởng hàng năm còn cao hơn tiền lương nửa năm của mẹ cháu. Bác hai buôn bán gỗ, mỗi ngày chơi mạt chược đều chơi từ 100 lên, vòng có thể bỏ ra vài ngàn. Ba cháu thôi khỏi , nhìn lại vợ chồng út, cả hai đều làm trong doanh nghiệp nhà nước, tiền lương cao, bao nhiêu, ít nhất sống ấm no qua ngày là có thừa. Mọi người tự hỏi xem hàng năm đến chỗ ông nội được mấy hôm?”

      Cả hành lang yên lặng như tờ, Thư Tình siết chặt bàn tay, chỉ thấy đau lòng và tuyệt vọng.

      Từ đến lớn chưa từng gặp bà nội, ông bà ngoại lại qua đời sớm, mọi việc ghi chép của chỉ có ông nội làm, ông nội mặc dù tiết kiệm nhưng cái gì cũng muốn cho , khi còn mỗi chủ nhật, đều ở nhà ông nội, tình cảm còn sâu hơn với cha nhiều.

      Nhưng mà hôm nay, người thương lại đơn nằm giường, ràng có bốn người con, lại có ai hoàn thành nghĩa vụ của mình.

      Thông Thông òa khóc, Trang Ly sắc mặt khó coi quát lên với con trai: “Khóc cái gì mà khóc? Người bị chỉ vào lỗ mũi mắng cũng phải con, con khóc cái rắm! Người ta mặc dù phải là họ Trang, nhưng mà rất oai phong lẫm liệt, lời cay độc thất đức, mang theo chữ thô tục cũng có thể mắng người ta máu chó dội lên đầu.”

      Bà ta cười chanh chua với Thư Tình: “Ai ôi, bây giờ đương nhiên phải bảo vệ tốt cho ông mày rồi, ông ấy mày như vậy, tài sản nhà cửa gì cũng đồng ý để lại cho mày, đương nhiệm này phải rơi vài giọt nước mắt cá sấu rồi! Cũng đúng, mặc dù chúng ta là con của ông, Thông Thông cũng là cháu ông, chỉ tiếc trong mắt ông chỉ có mày, nếu cũng đem chúng ta bỏ ra ngoài, đương nhiên trách nhiệm hiếu kính ông rơi vào đầu mày rồi!”

      Trang Kính Vĩ quắc mắt đứng dậy, phẫn nộ quát lớn: “Trang Ly, trước khi chuyện suy nghĩ kỹ mình cái gì!”

      Bác hai cũng kéo mạnh cái: “Ít vài lời , ba còn ở bên trong.”

      Thư Tình cũng giận đến nỗi nên lời, ngực phập phồng lên xuống, chỉ vào Trang Ly mắng: “Ông nội uổng công nuôi nhiều năm như vậy, lại toàn tâm toàn ý nhớ đến nhà của ông, sợ con trai thấy vẻ mặt tiểu nhân hám lợi, sau này cũng bất kính xấu xa như vậy với sao?”

      nhìn Thông Thông, ràng từng câu từng chữ: “Quách Thông, em hãy nhìn kỹ xem lòng mẹ em như thế nào, hiểu đạo hiếu, máu lạnh vô tình, giả bộ chỉ có tiền. Em phải nhớ kỹ những gì mẹ em dạy em, sau đó đáp lại toàn bộ cho bà!”

      hành lang yên lặng, chỉ có tiếng mắng giận châm chọc nhận thua của , vang vọng trong hành lang người, có vài phần thê lương.

      Y tá từ cuối hành lang ra khỏi phòng làm việc, xa xa câu: “Bệnh nhân vẫn còn hôn mê, mọi người tiếng chút, đây là bệnh viện, phải cái chợ.”

      Thư Tuệ Dĩnh vội vàng lên trước muốn kéo Thư Tình, chợt bị Cố Chi vươn tay ngăn lại, vì vậy bà kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người trẻ tuổi này.

      Giọng Cố Chi kiên định: “ cần lo lắng cho ấy, ấy là người lớn, hiểu được phụ trách lời của mình, cũng hiểu được lúc nào nên làm cái gì!”

      Trái tim Thư Tuệ Dĩnh đập mạnh và loạn nhịp, từ trong đôi mắt bình tĩnh của Cố Chi, dường như bà nhìn thấy cảm xúc gì đó bình thường, nhưng đợi khi bà xem kỹthì cảm xúc đó trôi qua, biến mất trong nháy mắt thấy tăm hơi.

      Thư Tình chịu nổi khí này, quay đầu lại dặn dò mẹ: “Mẹ về nghỉ ngơi trước, con tiễn thầy Cố rồi lập tức về tìm mẹ.”

      Sau đó xoay người nhìn Trang Kính Vĩ: “Ba thương lượng với bác cả bác hai, xem sắp xếp tối như thế nào, mỗi đêm đều cần người canh giữ trong viện, hôm nay con có chuyện cần xử lý, ngày mai con tới trông, nếu khi con ông nội tỉnh là lập tức cho con biết.”

      dứt khoát kiên quyết , chỉ sợ chậm bước, nước mắt rơi xuống.

      Trương Diệc Chu quắc mắt đứng dậy, lại phát ánh mắt lo âu của mình từ đầu đến cuối cũng bị bỏ qua, thầy Cố cùng tới lại cực kỳ tự nhiên nhấc chân theo.

      Tất cả đều tự nhiên như là chuyện đương nhiên, có chỗ cho cậu nhúng tay vào.

      Trong lúc cậu ta trơ mắt nhìn bóng dáng của hai người biến mất ở cuối hành lang cắn răng đuổi theo.

      “Diệc Chu?” Lý Hân kinh ngạc đứng dậy gọi cậu, nhưng cậu kiên định chạy .

      Trong nháy mắt cửa thang máy sắp khép lại, bàn tay bỗng dưng vươn ra ở giữa khe cửa, ngăn trở hai người rời .

      Cửa mở ra, chiếu vào mắt cậu là hình ảnh Thư Tình trào nước mắt, giống như hạt châu rơi xuống, làm ướt gò má.

      Cậu để ý phản ứng người đứng bên cạnh, sải bước vào thang máy, trầm giọng : “Thư Tình, chúng ta chuyện chút.”
      Last edited by a moderator: 6/6/15
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :