1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người đàn ông của tôi - Dung Quang (Full 82c Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 35.

      Cố Chi ở bệnh viện cả ngày, phương án giải phẫu cũng có tham dự, theo lý thuyết nếu phẫu thuật buổi chiều có gì bất ngờ xảy ra thuận lợi tiến hành. Vậy mà cuộc giải phẫu này lại vượt qua thời gian dự tính, cuối cùng phụ tá bác sĩ hoảng hốt chạy ra khỏi phòng giải phẫu, với Cố Chi và chủ nhiệm Trương ở bên ngoài phòng giải phẫu: “Mạch máu chủ lại chảy máu, ảnh hưởng đến việc tiến hành các biện pháp chữa tắc nghẽn, tại bác sĩ Trần cầm máu”.

      Người thân của bệnh nhân đều ngồi chờ trong hành lang, bà lão hơn tám mươi tuổi vừa nghe thấy tình huống của con trai, tê liệt ngã ngồi ghế, nước mắt trào ra, “Con trai tôi, con trai tôi....”.

      Con lớn của Lý Triệu còn trẻ tuổi, lập tức quả quyết : “Tôi muốn chuyển viện!”.

      cậu con trai khác cau mày: “Chuyện viện gì? Viện là bệnh viện tốt nhất thành phố, nếu thầy thuốc nơi này cũng chữa, còn có chỗ nào có thể giải phẫu?”.

      “Từ lúc ở viện ba tôi muốn chuyển viện chuyển trực tiếp lên Bắc Kinh, ai chẳng biết muốn phẫu thuật não phải qua bên kia?”. con lớn cười lạnh, “Tôi biết ngay là cậu bỏ được tiền ra, bây giờ khỏe chưa, phẫu thuật của cha thất bại, cậu vui vẻ nhất vì phải lo tiền sau phẫu thuật, dù sao di chúc viết nhà thuộc về cậu, trước đó cha đổi ý muốn đổi di chúc, phải cậu mong đợi ngày hôm nay sao? Nếu cha cứ như vậy rời khỏi nhân gian, nhà là của cậu”.

      Trong phòng giải phẫu cố gắng cấp cứu, hành lang lại xảy ra tranh chấp, cuối cùng con trai của Lý Triệu phẩy tay áo bỏ , con lớn ồn ào muốn chuyển viện.

      Mặc cho chủ nhiệm Trương tỉnh táo kiên nhẫn với ta về tình huống, nếu lúc này chuyển viện quá mạo hiểm, nhưng người phụ nữ trẻ đó nghe, kiên quyết muốn suốt đêm chuyển viện cho Lý Triệu trong tình trạng não xuất huyết.

      Bệnh viện cũng muốn tuân theo ý nguyện của người nhà bệnh nhân, tình huống lại như thế, chủ nhiệm Trương thể liên lạc với bệnh viện Bắc Kinh, sau khi đợi bác sĩ Trần ra ngoài, cũng xin người nhà bệnh nhân ký hiệp nghị, khi bệnh nhân đường xảy ra tình huống trầm trọng hơn, có bất kỳ quan hệ nào với bệnh viện, sau đó lập tức sắp xếp xe và nhân viên chăm sóc đưa Lý Triệu Bắc Kinh.

      Bởi vì khả năng dọc theo đường xảy ra tình huống nghiêm rọng là rất lớn, nhân viên theo chăm sóc cũng phải có tiêu chuẩn thầy thuốc, bác sĩ Trần trẻ tuổi, kinh nghiệm chưa nhiều, mà vì trong bệnh viện còn có các cuộc giải phẫu khác tiến hành, chủ nhiệm Trương thể phân thân, đành phải nhờ vào Cố Chi.

      Vì vậy Cố Chi lại cả đêm theo xe lên Bắc Kinh.

      Cả ngày Thư Tình nhận được bất kỳ tin tức gì của Cố Chi, lúc phòng trợ lý sinh viên đóng tài liệu, qua phòng làm việc của khoa tiếng Pháp, còn cố ý liếc nhìn, kết quả thấy Cố Chi đâu.

      chủ nhiệm cười híp mắt hỏi có chuyện gì, lúng túng lắc đầu cái, hô “Em chào chủ nhiệm Hà”, sau đó chạy mất.

      Thời gian tự học buổi tối có chút yên lòng, ngừng liếc về phía điện thoại di động, kết quả màn hình đen nhánh, có phản ứng. Đột nhiên Cố Chi gửi tin nhắn, hỏi có ăn MacDonal , cậu ấy có việc ở ngoài, có thể tiện thể mang về.

      Thư Tình còn tưởng là Cố Chi, trong lòng giật mình, kết quả lại thất vọng khi phát đó phải là người trong lòng nghĩ tới, đành ủ rũ cúi đầu nhắn tin lại: ăn, tự cậu ăn .

      Tần Khả Vi lại hỏi chuyện tối qua qua đêm ở đâu, chỉ là hỏi đến cuối cùng, cộng thêm cả ngày đầy tiết, có thời gian tỉ mỉ nên bị Thư Tình miễn cưỡng cho qua.

      Sau giờ tự học muộn, hai người mua ít đồ ở siêu thị đường giành riêng cho người bộ, lúc trở về phòng ngủ, Thư Tình lấy điện thoại di động ra nhìn, cuối cùng vừa sờ túi lại thấy điện thoại di động đâu.

      “Có phải để trong túi sách hay ?”. Tần Khả Vi nhắc nhở .

      thể nào, tớ đặt quần áo trong túi sách!”. Thư Tình vội vội vàng vàng mở bọc sách ra, cuối cùng vẫn thấy bóng dáng điện thoại di động đâu.

      Tần Khả Vi gọi điện thoại cho , cuối cùng ở đầu bên kia truyền đến tiếng điện thoại bị đóng.

      Lần này dù có đau khổ đến mấy cũng thể tin được chuyện điện thoại bị mất, lúc ở phòng tự học nạp đầy điện, còn 90% lượng pin, thể nào tự đóng điện thoại được, mà điện thoại di động bị tắt nghĩa là có người nhặt được điện thoại di động của , nếu muốn tìm lại sợ là cũng còn.

      Thư Tình buồn bực cả đêm, Cố Chi liên lạc với , điện thoại di động cũng bị rơi mất, còn có thể đen hơn được nữa sao?

      Trong lúc đó, phải mượn điện thoại Tần Khả Vi gọi điện cho mẹ, chuyện này, ngoài ý muốn, bị mẹ mắng cho trận.

      Quả nhiên là ngày hỏng bét!

      Nhưng mà có câu danh ngôn rất hay: “Phúc vô song chí, họa vô đơn chí”. Chuyện bết bát hơn còn ở phía sau.

      (*Phúc vô song chí, họa vô đơn chí: Phúc đến ít, họa đến dồn dập)

      Ngày hôm sau, Thư Tình nghĩ là buổi tối nhìn thấy Cố Chi chứ? Cho dù bảo trì bình thản, quan hệ của hai người vừa mới xác định, cũng có tâm tư liên lạc với , nhưng ít ra sau buổi tối học tiếng Pháp cũng phải có gì đó giao phó.

      Kết quả, hôm đó sớm chút, cuối cùng lại thấy người đứng bục giảng phải là Cố Chi, chủ nhiệm khoa cười híp mắt với mọi người, “Thầy Cố xin nghỉ, tôi tới dạy thay cho thầy ấy”.

      Thư Tình nhịn được hỏi câu: “Thầy Cố bệnh sao?”.

      Tần Khả Vi nhíu mày nhìn cái, giọng : “Này, nén được tức giận sao?”.

      Thư Tình để ý đến ấy, chỉ chờ chủ nhiệm trả lời: “Tôi cũng lắm, tối ngày hôm qua lúc ăn tối, thầy Cố gọi điện cho tôi, là có chuyện thể tới trường, hi vọng tôi dạy giúp vài tiết”.

      Lòng Thư Tình lập tức dừng lại ở đó.

      phải là ốm, cũng phải là tới tiết, mà là dạy thay mấy tiết.

      Nếu như có việc gấp tại sao hôm qua cho ? chủ nhiệm hệ tiếng Pháp là lúc ăn cơm xong Cố Chi gọi điện thoại, vậy tại sao liên lạc với ? Điện thoại di động của khoảng mười giờ mới rơi, theo lý thuyết nếu nhớ tới , dù thế nào cũng phải cho biết rồi.

      cảm giác mất mác và khủng hoảng cùng nhau dồn vào đầu.

      Thư Tình có tâm trí học, mượn điện thoại của Tần Khả Vi, gửi tin nhắn cho người nào đó: Thầy ở đâu? Tại sao dạy?

      Nhưng thời gian lên lớp trôi qua chín phần mười, bên kia vẫn có động tĩnh.

      Thời gian tự học khuya cũng qua, Thư Tình vẫn chiếm lấy di động của Tần Khả Vi, nhưng màn hình vẫn tối đen khiến càng nóng nảy bất an.

      Cho tới bây giờ phải người nhắn tin lại, cho dù chỉ nhắn câu chúc ngủ ngon, nhất định cũng trả lời lại câu tương tự, huống chi là câu hỏi lo lắng như vậy?

      Hai ngày, suốt hai ngày liên lạc với , điều đó có nghĩa như thế nào?

      Mãi cho đến trước lúc tắt đèn, vẫn đợi tin nhắn của Cố Chi, nhưng hề có lời đáp lại.

      Trước khi lên giường, Thư Tình chợt nhớ tới gửi tin nhắn quên thêm tên mình, mà di động lại là của Tần Khả Vi, có lẽ Cố Chi biết đó là tin nhắn gửi?

      Mặc dù lý do rất gượng ép nhưng dù sao cũng cho chút an ủi, vì vậy lại mở điện thoại ra gửi tin nhắn: Em là Thư Tình, xảy ra chuyện gì sao? Nhìn thấy tin nhắn mau trả lời.

      Nhưng mà chờ đợi đến mức Tần Khả Vi oán giận chiếm đoạt điện thoại di động cũng ngủ thiếp , vẫn thấy Cố Chi trả lời lại.

      mình Thư Tình nằm giường, nghe tiếng hít thở đều đều của người khác, chợt cảm thấy mờ mịt luống cuống.

      phải tối hôm đó đáp lại sao? phải còn hôn , còn cầm tay đặt lên lồng ngực, vẫn ở trong lòng sao?

      Nếu quả vẫn ở trong lòng , tại sao suốt hai ngày nhớ ? chỉ nhớ, thậm chí ngay cả tin nhắn của cũng trả lời, điều này nghĩa là sao?

      cố gắng nhớ tới tất cả lời hôm đó của hai người, hôn , là tỏ tình bị giành trước bước, sau đó là những từ ngữ dịu dàng thắm thiết, khiến vui vẻ vô cùng.

      Nhưng chợt phát ra chuyện rất đáng sợ, đó là cho dù vắt óc suy nghĩ nhưng nhớ tới có thừa nhận về việc quan hệ của hai người từ thầy trò thành người .

      Chẳng lẽ những thứ kia chỉ là trò chơi của , thực ra nghĩ nhiều, mà căn bản có ý tiếp nhận ?

      Thư Tình cười mình quá hoang đường, biết Cố Chi lâu vậy làm sao lại có thể làm chuyện hợp chuẩn mực như vậy được, làm sao lại có thể làm chuyện hèn như vậy?

      Nhưng trong đầu giọng khác với : Mày cũng biết là mày xứng với thầy ấy, chỉ là nữ sinh bình thường lẫn trong đám người cũng tìm ra được, có tư cách đứng bên cạnh thầy ấy sao? Cho dù thầy ấy có hứng thú với mày, nhưng chẳng lẽ suy nghĩ suốt đêm, chẳng lẽ thấy hối hận sao?

      thầy giáo chuyên nghiệp như vậy, làm sao có thể xin nghỉ nhiều ngày lý do như thế?

      Thư Tình suy nghĩ lung tung, nhớ tới những gì Dư Trì Sâm về Cố Chi, người tốt như ra từ trong truyện đồng thoại, nếu hối hận, có lẽ sợ làm bị tổn thương, cho nên dám trực tiếp cho biết, hơn nữa muốn để cho chuyện như vậy phát triển thêm nữa.

      Có lẽ đây mới là lý do trốn tránh, trả lời tin nhắn, cùng với.... lý do đột nhiên biến mất khỏi nhân gian....
      Phong nguyetmiu901 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      thiếu c36

      Chương 37


      Từ buổi sáng hôm đó chia tay ở cửa trường, bốn ngày trôi qua, Thư Tình trông thấy Cố Chi.

      Thứ bảy, Thư Tình ngẩn người ngồi trước máy tính, QQ ở trong góc máy tính loáng loáng lên, lại nhúc nhích thất thần nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.

      Lúc này mới biết trừ số điện thoại di động, còn bất kỳ phương thức liên lạc nào với .

      Tần Khả Vi ngồi bên cạnh lẩm bẩm cuối tuần lại phải giao quỹ lớp, đột nhiên đứng dậy, cầm khóa và túi ra ngoài.

      “Này, cậu đâu đấy?”. Tần Khả Vi gọi với theo , “Tớ chỉ tùy tiện phàn nàn chút, chẳng lẽ cậu tìm lớp trưởng đánh trận?”.

      Trạm xe buýt rất nhiều người, vì hôm nay là thứ bảy, tất cả mọi người đều muốn ở trong phòng ngủ.

      Lúc Thư Tình xếp hàng chờ xe, chợt có người vỗ mạnh vào phía sau lưng, sững sờ, thình lình bị giật mình, suýt nữa thét lên thành tiếng.

      Tống Dư chỉ định đùa chút, ngờ Thư Tình lại có phản ứng lớn như vậy, nhìn sắc mặt của chợt đổi, cậu vội vàng nhận sai, “Xin lỗi, ra tay quá nặng”.

      “Quan trọng ở lực sao?”. Thư Tình chưa hoàn hồn, tức giận trừng cậu.

      sao? Chạm tới nơi đúng hả?”. Tống Dư liếc mấy lần, nhất thời gặp phải ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn lại, vì vậy vội vàng mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, giỡn linh tinh nữa.

      Lúc xe tới, ngờ hai người lại ngồi cùng xe, Thư Tình cũng phản đối, ngồi xuống cạnh cậu.

      Tống Dư hỏi : “Cậu đâu vậy?”.

      Thư Tình hơi dừng chút, rồi mới : “ siêu thị ở đường hai mua chút đồ”.

      “Mua cái gì mà phải vòng xuống siêu thị đường hai mới mua được?”.

      “.... Ngoại trừ thấp tề, tớ biết được đúng bảng hiệu này”. Thư Tình đưa ra lý do, nhìn vẻ mặt quỷ dị của Tống Dư, “Sao vậy, có ý kiến hả?”.

      (*thấp tề: Theo baidu, đó là vị thuốc)

      có ý kiến, lại quen bống nhiên nhìn thấy cậu muốn dùng thấp tề để trắng hơn, cảm thấy kính nể mà thôi”.

      Thư Tình cười, nhưng trong nụ cười lại có vài phần yên lòng,

      Lý do vòng đường hai chỉ có , đó chính là tới nhà Cố Chi.

      Hôm nay là ngày thứ năm rồi, trái tim treo trong trung mà thở nổi, phải tìm để hỏi cho ràng.

      Róc xương róc thịt dù sao cũng thống khổ hơn mũi tên xuyên tim nhiều.

      Kết quả xe buýt dừng trước bến đỗ bên ngoài khu nhà của Cố Chi Thư Tình thấy Tống Dư cũng đứng lên.

      “Cậu cũng dừng ở đây?”. Tống Dư giật mình.

      “Ừ, tớ đến siêu thị trước mặt”. Thư Tình chỉ, cùng cậu xuống xe.

      “Cậu biết Trần Minh lớp tám ? Cậu ấy để quên điện thoại di động ở phòng ngủ, tớ đến đưa cho cậu ấy”. Tống Dư chần chờ gọi , “Tớ đưa điện thoại cho cậu ấy rồi xuống, hay là cùng nhau về?”.

      Thư Tình phất phất tay, định vòng siêu thị sau đó tới tìm Cố Chi, vừa nghe cậu thế, đành lắc đầu, “Có thể tớ khá lâu, cậu về trước ”.

      xe mất 20 phút, người vui, tớ có thể đợi cậu”. Tống Dư trả lời.

      Thấy cậu ấy cố ý như vậy, Thư Tình trầm mặc trong chốc lát, suy nghĩ biết nên từ chối thế nào, bởi vì người ta thể đưa tay đánh người cười, cứ như vậy đúng là nể mặt cậu ta.

      Tống Dư chợt tới gần hai bước, kéo né qua bên cạnh, ra ven đường có vũng nước, lúc xe hơi qua văng lên, suýt nữa bắn lên người .

      Thư Tình lảo đảo ngã xuống, cũng may cậu kịp thời đỡ lấy , quan tâm nhìn xem quần áo thế nào, “ bị bắn vào chứ?”.

      sao”. ổn định người, nâng người nhìn thấy chiếc xe kia dừng lại.

      Tống Dư nhướn mày, quát lên về phía chiếc xe kia, “Lái xe kiểu gì vậy? nhìn ven đường có ai à?”.

      Xe kia về phía bãi đỗ xe của khu nhà, lúc này chợt dừng lại ở ven đường, biết có phải tài xế muốn xuống xe lý luận với bọn họ hay .

      Thư Tình sợ có xung đột, kéo Tống Dư, “Quên , tài xế cũng nhìn thấy mặt đất có vũng nước, đừng ——”.

      Lời còn chưa dứt chợt bị cắm trong cổ họng, bởi vì người mở cửa xe xuống phải ai khác chính là bạn tốt của Cố Chi, Lý Tuyên Nhiên.

      Bệnh hủ giáp của Pound là Cố Chi trị, nhưng sau đó lại tái phát lần, Thư Tình lại đưa đến bệnh viện thú cưng người đón lại là Lý Tuyên Nhiên. Vị bác sĩ này rất hay , thân thiên hơn so với Cố Chi, gần xa cũng để lộ ra quan hệ của hai người, là bạn tốt từ lúc học.

      Chẳng qua biết Cố Chi có chuyện của bọn họ với Lý Tuyên Nhiên, trong khoảng thời gian ngắn hơi lúng túng, gọi tiếng, “Bác sĩ Lý”.

      Lý Tuyên Nhiên nở nụ cười, “ nhìn thấy vũng nước ở bên đường, hơi lỗ mãng, đừng so đo với tôi!”.

      Người quen sao? Vẻ mặt Tống Dư cũng hòa hoãn hơn, nhưng ưa bộ dạng cợt nhả của Lý Tuyên Nhiên, nghe thấy Thư Tình gọi “Bác sĩ Lý”, phỏng đoán có lẽ phải là người rất quen, vì vậy bước về phía trước, che Thư Tình ở phía sau, giống như có người bảo vệ.

      “Lái xe lỗ mãng phải là chuyện tốt”, Tống Dư có chút địch ý, nhưng nổi giận.

      Ngay lúc này, Thư Tình thấy Lý Tuyên Nhiên gì, nhưng ánh
      Mắt lại liếc mắt nhìn vào trong xe. Trong lòng dừng lại một chút.

      Sau một khắc --- Cạch một tiếng. Cửa xe của người ngồi bên cạnh ghế lái mở ra.

      Người đàn ông đôi giày tây, mặc áo sơ mi trắng chỉnh tề, thấy một nếp gấp, bộ âu phục màu đen cắt vừa người càng lộ thân hình thon dài, tuấn cao lớn, mà cúc áo ở ̉ mở ra, khiến có vẻ khô khan nghiêm túc.

      Chỉ tiếc khuôn mặt có chút lạnh lùng, cứ lẳng lặng xuống xe, đứng tại chỗ nhìn Thư Tình và Tống Dư, vẻ mặt chút biểu tình.

      Thư Tình nháy mắt yên lặng, đứng nguyên tại chỗ.

      Tống Dưng sửng sốt, ̣ch ý lúc trước tan thành mây khói, cười nói: “ Thầy ́?”.

      Ánh mắt ́ Chi vẫn dừng lại mặt Thư Tình, giờ phút này yên lặng lên tiếng, nhìn chăm chú vào tư thế Tống Dư nắm ̉ tay , sau đó lại tỉnh bơ nhìn về mặt , nhàn nhạt đáp “ừ” một tiếng.

      Vẻ mặt Lý Tuyên Nhiên hết sức ý vị sâu xa, cười tủm tỉm hỏi, “ A, hôm nay thứ bảy, hai người hẹn hò sao?”.

      Trong nháy mắt, ba ánh mắt đồng loạt quét tới.

      Tồng Dư là vui mừng, Thư Tình kinh sợ, còn ́ Chi… ánh mắt ́ Chi được gọi là bắn phá.

      đường gặp nhau”. Thư Tình vội vàng giải thích, sợ Tống Dư nhìn ra cái gì nên dám nói mình đến tìm ́ Chi, nhưng đồng thời lại sợ ́ Chi hiểu lầm.

      thấp thỏm, bất an, mâu thuẫn hiện hết lên mặt, ́ Chi yên lặng liếc nhìn một cái, nói gì, lại lên xe, sai đó ấn còi, giục Lý Tuyên Nhiên lên xe.

      Đầu óc Thư Tình trống rỗng nhìn xe chạy vào bãi đỗ xe ngầm, ngay cả khi Tống Dư hỏi,” Ủa, thầy ́ cũng ở đây sao?” cũng có phản ứng.

      phải cậu muốn mua đồ sao? Còn mai siêu thị? Tớ cũng vào đưa điện thoại di động, lát nữa ở đây chờ cậu”.

      “ Cậu có phiền hả?”. Thư Tình rống lên với cậu,” Về thì chính cậu về , ai bảo cậu chờ tớ hả?”.

      chợt nổi giận đùng đùng xoay người vào siêu thị, mặc cho Tống Dư gọi tên của cũng thèm để ý.

      biết mình ́ tình gây sự, trút giận sang người khác, nhưng đã năm ngày gặp mặt, ngờ lúc gặp nhau thì người kia lại lạnh lùng nhìn như vậy, giống như làm một chuyện sai lầm cực lớn vậy.

      đã làm gì sai rồi hả?

      tới cửa siêu thị vẫn chưa đỡ tức, quay đầu nhìn lại, Tồng Dư đã rồi, vì vậy lập tức đổi hướng chạy vào khu nhà.

      Trong bãi đỗ xe ngầm có thang máy chạy thẳng tới dưới lầu, biết lúc này ́ Chi đã về tới nhà, vì vậy nổi giận đùng đùng chạy lên nhà , nhấn chuông cửa.

      Trong ống nói truyển đến giọng nói của , nhàn nhạt, nghe ra tâm tình gì, “ lên rồi nói”.

      Giống như đoán được tâm tư của , hỏi cũng biết người tới là ai.

      đợi trả lời đã cúp.

      Vì vậy Thư Tình vọt vào thang máy, lên lầu mười một, ́ Chi đã mở cửa ra, ở cửa đặt đôi dép vàng nhạt hay .

      gần như là mang cả giày chạy vào phòng khách, kết quả lại thấy phòng khách có người, “Thầy ở đâu?”.

      “ Chờ tôi một chút” giọng nói của ánh truyền tới từ phòng ngủ. Thư Tình chờ nổi, xông vào phòng ngủ, suy nghĩ đẩy cửa ra,”Thầy -------“.

      Tiếng nói ngừng lại, bởi vì người nào đó đã cởi bộ âu phục ra, nút áo sơ mi trắng cũng đã cởi toàn bộ, bởi vì đột nhiên xông vào bất ngờ phòng bị, sau khi giật mình trong chốc lát thì tiếp tục cài nút áo, nhàn nhạt nói, “ phải bảo em chờ tôi một chút sao?”.

      Thư Tình hoàn toàn ngờ thay quần áo, mặt ừng hồng, tức giận trôi mất một nửa,”… Em ra phòng khách chờ thầy”.

      cần”, ́ Chi buộc nút áo lại, theo ra khỏi phòng ngủ, tới phòng khách, lấy điều khiển mở điều hòa bàn trà, sau đó xoay người lại nhìn .

      Thư Tình vốn có nhiều điều muốn nói, muốn hỏi mấy ngày nay đâu, là có chuyện hay muốn trốn tránh , nếu như vì hối hận những cử chỉ thân mật ngày đó thì chỉ cần nói cho là được, cần thiết phải như vậy… Nhưng dưới ánh mắt trầm mặc nhìn mình, giống như chờ đợi giải thích, nhất thời ̉ họng căng thẳng.

      có ý gì?

      liên lạc với , lại quan tâm tới , biến mất năm ngày liên lạc gì, bây giờ lại bày sắc mặt này cho nhìn là có ý gì?

      Thư Tình cảm thấy ngực bị nghẹn, hốc mắt cũng chua xót khó chịu, mà lại lạnh lùng nhìn lúng túng và luống cuống, đúng là cảm giác vừa vui vừa buồn. còn ở chỗ này mà gì? Chẳng lẽ còn nhìn ra ý tứ của ? Biến mất nhiều ngày như vậy, có một câu giải thích, lại còn lạnh lùng xa cách thờ ơ nhìn thất thố?

      Chuyện phát triển theo chiều hướng như vậy thật con mẹ nó Shakespeare, nội dung văn học và hí kịch như “Romeo và Juliet”, cẩu huyết đến nỗi Shakespeare cũng nhịn được mà dậy vỗ tay hoan hô.

      đúng là đui mù mới có thể coi trọng ́ Chi, có lương tâm nhất đời này chính là thầy giáo tiếng Pháp! Cái tính cách khó chịu chó má này, tuyệt đối cà đời sẽ lấy được vợ! Cho dù lấy được vợ tới ba ngày tuyệt đối sẽ ly hôn!

      Nhưng lúc khom lưng xuống nước mắt cũng rơi xuống.

      chỉ hận có cái hầm để chui vào, đến nhà thì thôi, còn được việc, khóc lóc cái rắm ấy mà khóc, khắp thiên hạ đâu chỉ có người đàn ông này, vừa rồi phải còn có ý đuổi sao?

      Cuối cùng ́ Chi bị hành động giải thích được của chọc giận, tới cạnh cửa, kéo tay , trầm giọng nói: “ Em làm gì vậy?”.

      “ Em cuốn xéo có được ?”,. hung dữ cãi lại, hất tay ra,” Đây là nhà thầy, em lại thể bảo thầy cút, em cút thầy cũng có ý kiến sao?”

      Mặt ́ Chi trầm xuống, “ Lời này của em là có ý gì? Tôi bảo em cút lúc nào hả?”.

      “Từ xuống dưới, ngay cả lỗ chân lông của thầy đều bảo em biến, đặc biệt là gương mặt của thầy!”.

      “Bớt gây sự !”. ́ Chi nhướng mày, liếc mắt nhìn tay , “Để giày xuống, vào nói chuyện”.

      “Nói cái rắm!”. lại bắt đầu ầm ĩ.

      “Ai dạy em nói thô tục vậy?”

      “Dạy cái rắm!”.

      “Thư Tình, đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi”. Ánh mắt ́ Chi hơi nheo lại, rõ ràng tức giận.

      “ Khiêu chiến cái rắm!”. Thư Tình vẫn đâm vào chỗ chết.

      Sau một khắc, ́ Chi đoạt lại giày trong tay , quả quyết ném xuống đất, sau đó thô bạo kéo tay vào phòng khách, một tay đổi ngồi xuống ghế salon, từ cao nhìn xuống, “ Tôi cho em ba phút bình tĩnh, sau khi bình tĩnh thì đừng để tôi lại thấy bộ dạng này của em”.

      tức giận.

      nổi giận.

      mất sự thong dong quen thuộc, rốt cuộc bùng nổ.

      Thư Tình nhìn bộ dạng “ Chớ lại gần, bên trong chuồng có chó” của , nước mắt lại lăn ra ngoài, dứt khoát nằm sofa khóc lớn, “ Thầy cút ! Mau cút ! Em hận nhất chính là loại người lương tâm bị chó cắn, kẻ phụ lòng! Thầy bắt nạt thiếu nữ vô tri, dụ dỗ tình cảm người khác, lạm dụng chức quyền giáo sư, hạn chế tự do thân thể, bức hiếp học sinh vô tội….”

      “Thư Tình”. Cho tới bây giờ, ́ Chi chưa từng tức giận thế này bao giờ, gân xanh nổi lên, huyệt thái dương nảy kịch liệt, từng câu từng chữ nghiến răng nghiến lợi gọi tên co. Sau một khắc, kéo lên, thô bạo hôn lên đôi môi .

      “Tội danh của tôi nhiều như vậy, thêm một cái bỉ ổi phụ nữ đàng hoàng cũng sao”.
      Last edited by a moderator: 5/5/15
      Phong nguyetmiu901 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 38

      Lúc xế chiều Cố Chi gọi điện thoại về là chuyện trong bệnh viện có chút phức tạp, có thể buổi tối mới về được.

      “Tôi Lý Tuyên Nhiên dẫn em ăn cơm, thời gian còn lại em có thể tự thu xếp, trong phòng sách có sách, cũng có phim, mật khẩu máy tính là tên tiếng Pháp của tôi, ngoài ra trong tủ có cà phê và sữa tươi....”. Giọng của ôn nhu lành lạnh, truyền ra ràng từ trong điện thoại, trong đó còn mang theo tiếng vọng lại.

      Thư Tình đoán là ngồi hành lang người trong bệnh viện gọi cho .

      cần lo lắng cho em, em tự mình an bài”. cầm di động hơi trầm mặc trong chốc lát, sau đó chần chờ hỏi câu, “Thầy ở đó... Có khỏe ?”.

      Phương án giải phẫu là do Cố Chi đưa ra, bây giờ bệnh nhân chết, sợ là đám người nhà bệnh nhân phân phải trái còn dây dưa .

      Cố Chi cười, hỏi câu: “Trước khi gọi điện thoại tôi còn suy nghĩ biết cơn giận của em còn hay tiêu tán... Sao rồi, bây giờ tức giận nữa sao?”.

      mặt Thư Tình như bị phỏng, lung tung mấy câu, cuối cùng giọng : “Trở lại tính sổ với thầy”. Sau đó cúp điện thoại.

      tìm ra “Đội liệt chi mạt”, ngồi ghế salon xem.

      Mà ở trong bệnh viện, hành lang người, sau khi cất điện thoại di động , rốt cuộc Cố Chi cũng lộ ra nụ cười đầu tiên sau mấy ngày.

      Biết được có người ở nhà chờ , cảm giác này trước nay chưa từng có.

      Lúc Cố Chi về đến nhà, tivi vẫn còn chiếu bộ phim, dưới ánh đèn ấm áp, Thư Tình nằm xiên vẹo ngủ ghế salon.

      Máy điều hòa khí mở ra, bên trong phòng rất ấm áp, treo áo khoác lên móc áo, nhàng tới trước ghế sofa.

      Có lẽ do mấy ngày nay được ngủ ngon giấc, bé của buồn ngủ nhắm chặt hai mắt, ngay cả tiếng mở cửa cũng khiến tỉnh.

      Bên ngoài trời tối om, Cố Chi do dự chút, tắt ti vi, ôm Thư Tình vào phòng dành cho khách, cẩn thận đắp kín chăn cho , sau đó cũng vội vàng rời mà ngồi bên mép giường nhìn .

      Đèn hành lang chiếu vào, đủ sáng nhưng lại đủ để thấy bộ dạng của .

      Mặt mũi thanh tú, bên má phải có nốt ruồi nhàn nhạt, nếu nhìn kỹ phát ra. Lúc tỉnh luôn lộ ra những vẻ mặt phong phú, mắng người rất lợi hại. Mà bây giờ an tĩnh ngủ như vậy, nhiều thêm vài phần mềm mại, ít vài phần cao ngạo.

      Cố Chi đưa tay giúp vén mấy sợi tóc bên má, rốt cuộc cũng đứng dậy chuẩn bị , ngờ vừa đứng dậy xoay người người giường đưa tay kéo lại.

      kinh ngạc xoay người lại nhìn, lại thấy người khắc trước ngủ say mở mắt, vô cùng tỉnh táo nhìn .

      “Em giả bộ ngủ?”. nhướn mày.

      “Em ngủ nhưng lúc thầy ôm em em tỉnh”.

      “Mệt mỏi ngủ , những thứ khác ngày mai hẵng ”. rất thông cảm.

      được, chuyện hôm nay phải xong trong hôm nay, lúc thầy cho bài tập về nhà cũng cho phép em kéo dài thêm ngày”. Thư Tình rất hùng hồn.

      Cố Chi thấy buồn cười, vì vậy ngồi xuống như mong muốn. Thư Tình dựng gối đầu ở đằng sau, ngồi chung chỗ với . chợt đưa tay xoa xoa cằm .

      tránh , hỏi : “Thế nào?”.

      “Râu cũng nhô ra, trước kia chưa từng nhìn thấy, thần kỳ”.

      “.....”. Cố Chi dừng chút, “Em cảm thấy râu của người đàn ông mọc ra có gì thần kỳ? Hay là , em ám chỉ cái gì?”.

      chợt cười lớn, giống như đứa trẻ, xoa xoa cằm , “ ngờ râu thầy Cố cũng dài ra, nhìn như vậy có khí khái đàn ông hơn nhiều!”.

      Cố Chi trầm mặc hai giây.

      Trong ánh sáng mông lung, khẽ mỉm cười với Thư Tình, “Ý của em là, trước kia tôi có đủ khí khái đàn ông?”.

      Từ trong mắt Thư Tình thấy được ánh sáng quen thuộc, chợt nhận ra tần số nguy hiểm, vì vậy vội vàng lắc đầu, “ hề hề, thầy siêu cấp man!”.

      Nghe thế nào cũng giống như giấu đầu hở đuôi.

      Cố Chi nhanh chóng sáp lại gần , đưa tay chụp tới, sau đó “dịu dàng” dùng cằm cọ vào cổ , “Tôi cho em cảm thụ được khí khái đàn ông”.

      Từ Thư Tình chỉ sợ nhột, vừa bị làm như vậy cả người ngã xuống giường, mà sau khi Cố Chi phát ra sợ nhột càng bình tĩnh áp dụng “khốc hình”, những sợi râu cọ vào da thịt cổ, nhột muốn chết.

      “Em sai rồi! Thầy rất man, siêu cấp man....”. Thư Tình vừa cười vừa tránh, nhưng Cố Chi kiềm chế tay chân của , hoàn toàn thể trốn được, “Này, đừng làm như vậy, em chịu nổi... A, đừng đụng vào nơi đó! cho phép! A ha ha ha... Đừng, đừng đến, , em chịu được.... ....!”.

      Giọng của hơi run, yếu ớt hơn bình thường, cả người lăn qua lăn lại, giống như đứa bé, chỉ tiếc là dù thế nào cũng vẫn đảo quanh phạm vi quản hạt của Cố Chi.

      Rốt cuộc Cố Chi cũng ngừng lại, vẻ mặt khó lường nhìn , “Thư Tình, em luôn có thói quen như vậy sao?”.

      “Có ý gì?”. Thư Tình vẫn thở hổn hển, bởi vì vừa rồi ầm ĩ chút, gương mặt cũng hồng hồng, cặp mắt còn phiếm lệ quang nhìn .

      ... ..... ràng là bị dày vò hỏng mất.

      Cố Chi nhìn , nhanh chậm : “Giọng em cầu xin tha thứ rất khiến người ta mơ tưởng viển vông”.

      Ánh mắt kia bao hàm thâm ý, mang theo chút ý vị đắc ý.

      Vì vậy cả người Thư Tình cứng đờ, lúc này mới phát tư thế hai người, có lẽ đại khái giống như là.... có chút khiến người ta mơ tưởng viển vông.

      Lúc này hề có hình tượng nằm chăn, mà cả người Cố Chi đè lên người , bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách giữa khuôn mặt hai người tới 4cm.

      Dưới ánh hoàng hôn mập mờ, quần áo xốc xếch ngay ngắn và hai người duy trì tư thế này nhúc nhích.

      Thư Tình đột nhiên cảm giác được máu cả người dồn vào đầu.

      Mà trong khí giằng co, dường như nghe được trái tim bé trong lồng ngực đập bùm bụp như có người đánh trống bên trong. Rốt cuộc mở miệng cắt đứt khí lúng túng trầm mặc quỷ dị.

      muốn gì đó, chỉ cần mở miệng là tốt rồi.

      Vì vậy -----------

      “Hôm nay em ăn rất nhiều”.

      Cố Chi động, “Cho nên?”. Trong dự đoán của , vì trốn tránh tình huống mập mờ khiến người ta động lòng này, lời tiếp theo của Thư Tình là, “Cho nên muốn vệ sinh.”

      Nhưng mà lần này Thư Tình còn chưa muốn chỗ nào, vộ vàng : “Ý của em là thầy ăn cơm tối chưa? Trễ thế này mới từ bệnh viện về, chắc là chưa ăn phải ?”

      “…Cho nên?”

      “Cho nên…em chỉ muốn , thầy có thể…đứng lên được ? Đè ép như vậy em khó chịu…mặc dù ăn cơm tối nhưng người cũng vài cân…”

      Cố Chi lặng lẽ nhìn trong chốc lát, sau đó lật người ngã nằm xuống cạnh , ở trong ánh sang mờ tối mỉm cười tự nhiên, : “ vội.”

      “Cái gì vội?”

      “Chuyện chứng minh khí khái nam tử, còn nhiều thời gian, cần nóng lòng.” giống như tự an ủi mình.

      Thư Tình nghiên đầu nhìn gò má tuấn đẹp mắt của , thầm: “Chỉ tùy tiện đùa chút thôi, làm sao lại phải so đo như vậy?”

      …Ha ha, đùa giớn cũng chạm vào tôn nghiêm đàn ông của , có thể so đo sao?

      Thầy Cố dịu dàng nhìn , mỉm cười ,

      Nếu vội là phải chờ tới ngày nước chảy thành sông, tự thể nghiệm, từ từ hướng tới.

      Dù sao thực tế là cách kiểm tra chân thực nhất về tiêu chuẩn.

      Sau khi Thư Tình rửa mặt xong, lúc này đổi thành Cố Chi nằm giường ngủ thiếp .

      Năm ngày ngủ ngon, còn thậm chí biết ngủ được bao nhiêu, chuyện của Lý Thiệu bận tối mày tối mặt, phải xử lí liên tiếp các chuyện ở bệnh viện, lại ứng phó với người nhà bệnh nhân khó chơi, lại lại cũng mệt mỏi.

      Thư Tình đành long đánh thức để về phòng ngủ, vì vậy chần chờ trong chốc lát, nhanh chóng vào phòng ngủ của , ôm chăn mền của , sau đó cười híp mắt bò lên giường. Đầu tiên đắp kín chăn mền với , sau đó kéo chăn mền của mình đắp lên.

      cách chỉ có mấy tấc, trong khí yên tĩnh phảng phất có tiếng gì đó, lúc lâu mới phát đó là thanh của nhịp tim.

      Đợi đến sang ngày mai, nhất định chết cũng nhận nợ, là sau khi ngủ lén lén lút lút, bò lên giường !

      Nghĩ đến đó, cười híp mắt, giọng : “Ngủ ngon, Cố tiên sinh.”

      (Tiên sinh ở đây phải là kính ngữ mà là xưng hô than mật. Tiên sinh ngoài kính ngữ cũng có thể hiểu là xưng hô của vợ với chồng.)

      phải là thầy Cố mà là Cố tiên sinh.

      Mỹ nam ngủ bên cạnh , Cố Chi tiên sinh.

      Cả buổi chiều, trăn trở tự hỏi phải mở miệng hỏi thăm về bóng ma trong lòng mà Lý Tuyên Nhiên , nhưng cuối cùng lại thôi.

      Mỗi người đều có chuyện cũ muốn tới, phải bởi vì giấu giếm quá khứ, giữ vững hình tượng hoàn mũ mà có những chuyện động tới cũng khổ sở.

      Những chuyện trước khi gặp , đối với cũng quan trọng, quan trọng là… tại gặp , sau này có những nỗi đau tương tự.

      Trong bóng đêm yên tĩnh, an tâm nhắm nghiền hai mắt, lại hề phát người đàn ông trước mặt có phản ứng giống lúc nãy, từ từ mở hai mắt ra.

      Khóe môi vui vẻ cong lên, Cố Chi yên lặng nhìn , ánh mắt sáng ngời.

      Ngủ ngon, bé của tôi.

      Tiếc là sáng hôm sau, khi Thư Tình mở mắt ra, bên cạnh trống .

      Chăn mền của Cố Chi cũng bị ôm về phòng, để lại chút dấu vết.

      kinh ngạc tới phòng khách, lại thấy Cố Chi bận rộn trong phòng bếp, nồi cháo nóng hổi tỏa ra mì thơm bốn phía, bàn bày chút trứng chiên và chút thức ăn.

      Cố Chi nghe tiếng bước chân cũng quay đầu lại, với : “Chờ lát nữa là được, em rửa mặt trước .”

      Thư Tình muốn lại thôi, buồn bực vào phòng rửa mặt.

      lại bình tĩnh dậy sớm như vậy! Sau đó ôm chăn . tưởng tượng hình ảnh mình cực kì bi thương ôm chăn muốn chịu trách nhiệm bay đâu rồi?

      vui chút nào!

      được nửa người ở trong phòng bếp hình như nhớ tới cái gì, quay đầu lại ôn nhu nhắc nhở: “Lần sau nếu tôi còn ngủ giường của em, nhớ đánh thức tôi về phòng ngủ, thú tính bộc phát, hủy trong sạch, phải đề phòng với chuyện chưa xảy ra.”

      “….Thầy để em đề phòng thầy sao?”

      , tôi nhắc nhở em phải học khắc chế mình.” Ánh mắt Cố Chi tự đắc, dường như trong lòng bàn tay chuyện ngày hôm qua lặng lẽ bò lên giường cùng chung giường chung gối.

      Vẻ mặt Thư Tình thay đổi lien tục, cuối cùng lặng lẽ .

      Sau khi Cố Chi về trường, chủ nhiệm hệ tiếng Pháp cũng dạy thay , tất cả đều trở về bình thường.

      Thư Tình cẩn thận bảo vệ bí mật với - từ thứ hai đến thứ sáu, là thầy Cố của cố, thứ bảy và chủ nhật, nếu rảnh đến nhà chơi.

      Tại thành phố A lớn như vậy, ngay cả trong khu nhà cũng có người quen. Thư Tình dám quấn chạy khắp nơi.

      Sau ngày nổi giận với Tống Dư, ra Thư Tình cảm thấy rất áy náy, vậy mà thỉnh thoảng cậu nhắn tin lại, Thư Tình thể nào lời xin lỗi.

      bằng cứ hiểu lầm như vậy , tốt nhất để cậu hiểu được có ý muốn phát triển tiếp với cậu, chết sớm siêu sinh sớm, vung kiếm chém tơ tình.

      Chỉ tiếc quyết tâm của Tống Dư rất mãnh liệt, rốt cuộc trước giờ học tiếng Pháp, cậu cầm sách ngồi vào hàng thứ nhất - cậu mấy câu với ngồi cạnh Thư Tình, đối phương vui vẻ gật đầu đổi chỗ với cậu, đối với lần này, Thư Tình hoàn toàn kinh hãi.

      “Cậu làm gì vậy?” Nét mặt có chút lúng túng.

      Tống Dư nhìn , “Tại sao nhắn tin lại cho tớ?”

      “….”

      “Thư Tình, cậu ghét tớ sao?” Cậu từng câu từng chữ thẳng thắn nhìn .

      Trong khoảng thời gian ngắn, Thư Tình biết làm cái gì, lại phát nữ sinh ở hàng sau hăng hái nhìn chằm chằm bọn họ. Cúi người : “Có chuyện gì xong tiết rồi gặp , trươc tiên cậu ngồi về chỗ , nếu mọi người hiểu lẩm-------“

      “Hiểu lầm cái gì?” Tống Dư bình tĩnh ngắt lời co, sau đó khẽ mỉm cười, “Các bạn ấy hiểu lầm, tớ thích cậu, tớ theo đuổi cậu.”

      Những lời xì xào bàn tán dừng lại, tất cả mọi người đều nhìn bọn họ.

      Trong nháy mắt vẻ mặt Thư Tình méo , đành nỗ lực giữ trấn tĩnh, mỉm cười : “Vào lớp trước, sau tiết lại .”

      “Tớ đợi kịp.” Tống Dư dung ánh mắt tình thế bắt buộc nhìn , trong ánh mắt tràn đầy tự tin và thản nhiên, “ chịu tiếp nhận, cho dù cậu chấp nhận, tớ cũng dễ dàng buông tha. Thư Tình, tớ nhất định theo đuổi được cậu.”

      Cả phòng học hoan hô, biết người nào bắt đầu hô trước, mọi người cùng kêu lên: “Ở chung chỗ! Ở chung chỗ!”

      tiếng lại tiếng, vang dội mà kinh người.

      Chuyện đơn giản mà lại phát triển đến đó khó khống chế.

      Thư Tình chấn động ngồi tại chỗ, vắt hết óc suy nghĩ cách có thể giải quyết tình trạng tại mà đả thương người phòng học xuất bòng dáng người kia.

      Từ xa Cố chi nghe thấy tiếng phòng học ầm ĩ lên, lúc nhảy vào phòng học mỉm cười hỏi: “Có tin tức gì tốt sao?”

      giây sau, nhìn thấy bé của mình đỏ mặt tía tai ngồi cùng nam sinh mi thanh mục tú, tiếng hô của cả lớp “Ở chung chỗ” còn chưa kịp thu hồi, vang dội trong phòng học.

      khắc trước khóe môi còn giương lên, giờ đây cứng lại,

      Ha ha, ở chung chỗ?
      Last edited: 14/5/15
      miu901 thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 39

      Cố Chi cầm sách trong tay, bình tĩnh lên bục giảng còn cả lớp vẫn còn trong trạng thái kích động, dù sao đây cũng là khoa ngoại ngữ nhiều cháo ít thầy. Cảnh tượng tỏ tình này rất ít thấy.

      Tống Dư nhìn Thư Tình với ánh mắt thâm tình, chờ đợi cậu trả lời của .

      Còn năm phút nữa tới giờ học.

      Năm phút, cậu chắc chắn mình có thể được ấy đáp lại.

      Cho dù là đón nhận hay từ chối, cậu đủ tự tin nghênh đón câu trả lời của Thư Tình, dù sao trong khoa ngoại ngữ cậu cũng là nam sinh có điều kiện rất tốt, từ trước tới nay thiếu nữ sinh theo đuổi. Cho dù bây giờ Thư Tình từ chối cậu, có nghĩa là sau này ấy tiếp tục từ chối, cậu có dũng khí và lòng tin.

      Dưới ánh mắt nóng bỏng chăm chú của Tống Dư, Thư Tình càng cảm nhận được ràng ánh mắt từ bục giảng, nhất thời có ảo giác cả người bị nướng lên.

      vốn hy vọng làm cho Tống Dư khó chịu trước mặt nhiều người như vậy nhưng hôm nay tên lắp vào cung, phát được.

      lễ phép cúi đầu: “Rất xin lỗi’’.

      ràng là cảm xúc của mọi người xuống thấp, tiếc vì xem được kết thúc tốt.

      Cảm xúc của Tống Dư cũng xuống thấp chút, sau đó hỏi : “Tại sao?”.

      “Tớ có người mình thích rồi”. Thư Tình đỏ mặt, ánh mắt nhìn thẳng vào Tống Dư, kiên quyết để ý tới người bục giảng.

      “Theo như tớ biết, cậu có thân thiết với nam sinh nào ngoại trừ Dư Trì Sâm”. Tống Dư vẫn chăm chú nhìn , “Nếu như vì muốn đón nhận tớ, cậu có thể cho tớ biết tớ chưa tốt đạt tới mong đợi của cậu, nhưng mà tớ buông tha cho, tớ vẫn tiếp tục theo đuổi”.

      Cậu vẫn chưa hết những lời động lòng người, nhưng bục giảng, Cố Chi quét mắt nhìn đồng hồ đeo tay, nhàn nhạt : “Còn hai phút, hôm nay chúng ta học trước, tan lớp cũng ra trước hai phút”. Dừng chút bổ sung, “Tan lớp tôi còn có việc, lần sau thế nữa”.

      Coi như là giải thích nguyên nhân học trước.

      Tống Dư vẫn rời , định ngồi bên cạnh Thư Tình nghe giảng, nhưng mà thấp giọng : “Cậu thấy hành động của tớ”.

      Nhưng mà Thư Tình có vấn đề cần chú ý hơn. Nếu như có chuyện trước tan lớp, trước hai phút có ý nghĩa sao?

      Cố Chi mở máy tính ra như thường lệ, sau đó vẻ mặt lạnh nhạt khởi động máy tính, trong lúc đó mở bài kiểm tra ra, “Đầu tiên chúng ta gọi bạn ôn tập lại bài lần trước”.

      Nghe thấy câu này, Thư Tình phản xạ có điều kiện như hiểu ý của , vô cùng tự giác giơ tay lên.

      Chiêu này gọi là: Biết sai mà sửa, mọi chuyện yên.

      Cố Chi nhướn mày, đương nhiên gọi tên của , nhưng khi vừa mới cầm sách đọc, bỗng nhiên mỉm cười bổ sung câu: “Quên , là đọc thuộc lòng”.

      “... .....”.

      “Hay là dựa theo quy củ của chủ nhiệm bộ môn, sai vị trí động từ, tịch thu bài chép mười lần, sai hai lỗi ——”.

      “20 lần?”. Có người bổ sung thay .

      Cố Chi mỉm cười lắc đầu, “Là mười mũ hai”.

      Chiêu này gọi là: Xin lỗi, tội thể tha.

      Thư Tình dùng ánh mắt hàm ý nhìn , sau đó Cố Chi hỏi, “Ánh mắt kia của em có ý gì?”.

      Đáp viết: “Ý của em muốn bỏ rơi mặt thầy”.

      Ngày Tống Dư tỏ tình là ngày thứ hai, sau khi tan lớp Thư Tình chột dạ muốn chủ động với Cố Chi về việc này, chỉ tiếc là sau tiết học có nhiều người hỏi bài, Thư Tình kì kèo lúc lâu nhưng rồi bị Tần Khả Vi thúc giục rời .

      Điện thoại di động mất còn chưa mua mới, muốn gửi tin nhắn hoặc điện thoại cũng khá là phiền toái, dù sao cũng thể mượn của Tần Khả Vi được, vì vậy chuyện này đành tạm thời thôi, tạm gác đợi tới ngày chủ nhật hai người ở riêng hẵng .

      Chỉ tiếc là còn hai buổi tiếng Pháp tuần này cũng gian nan.

      Tống Dư quyết tâm muốn bày tỏ thành ý của mình, biết cậu lấy ở đâu thời khóa biểu của lớp Thư Tình, mỗi buổi sáng đến lớp tự học đưa bữa sáng, vì vậy mỗi lần Thư Tình chạy tới sau giáo sư có thể thấy chỗ ngồi ở hàng thứ nhất dành riêng có hộp sữa và hộp bánh cake.

      Hết lần này tới lần khác lại biết phòng tự học của Tống Dư ở đâu, hai ngày đầu đúng là biết trả lại bằng cách nào.

      Dưới trêu đùa của các bạn cùng lớp, lúng túng mượn di động của Tần Khả Vi gọi cho Dư Trì Sâm hỏi số điện thoại của Tống Dư, sau đó gửi tin cho Tống Dư: Bữa sáng tớ tự chuẩn bị, phòng học của cậu ở đâu? Để tớ cầm qua.

      20 giây sau, Thư Tình trả lời: cần, sau này bữa sáng của cậu cứ để tớ chuẩn bị, tớ rồi, tớ cho cậu thấy được hành động của tớ.

      Thư Tình sốt ruột, cái người này sao lại nghe chứ? Nếu bạn chưa lập gia đình tôi chưa gả, theo đuổi người còn có ý tứ, tỏ thái độ mình có người mình thích, tại sao người này còn khăng khăng mực đây?

      tới hành lang, gọi điện cho Tống Dư.

      Đối phương bắt máy, giọng vui vẻ, “Thư Tình?”.

      “Cậu ở đâu?”.

      Từ giọng có thể đoán ra lời định , Tống Dư bất đắc dĩ : “Tớ rồi, tớ theo đuổi cậu, đưa bữa sáng cho người mình thích có gì đúng? Cậu chỉ cần vui vẻ tiếp nhận là được rồi, cần ——”.

      “Chờ chút”. Thư Tình cắt đứt, “Bây giờ cậu đừng , nghe tớ là được rồi. Thứ nhất, biết tớ cho cậu ảo giác từ lúc nào để cậu cảm thấy có lẽ tớ có hảo cảm với cậu, đón nhận cậu, nếu như đúng là do tớ xin lỗi cậu bởi vì có chuyện như vậy. Thứ hai, theo đuổi người mình thích là quyền lợi của cậu nhưng từ chối người tớ thích cũng là quyền lợi của tớ, bây giờ cậu quấy nhiễu tớ rất lớn, tớ hi vọng chuyện khuyên cậu nhiều lần mà cậu nghe, lãng phí tâm ý của cậu cũng lãng phí nước miếng của tớ”.

      “Thư Tình ——”.

      “Cậu đừng có ngắt lời, nghe tớ hết . Tống Dư, cậu rất tốt, đừng là đặt trong địa phương thịnh dương suy như khoa ngoại ngữ, cho dù cậu ở những khoa khác cũng vẫn là nam sinh tốt, vươn lên, hài hước, tính tình tốt, đừng đến điều kiện gia đình cũng rất lớn, cho nên cậu cần thiết phải ngã vào chỗ tớ. Trước đó tớ tớ có người mình thích, phải cho có lệ, là chuyện có ”.
      Last edited by a moderator: 6/6/15
      Phong nguyetmiu901 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      [​IMG] Chương 39.2

      Lúc này Tống Dư trầm mặc hồi, Thư Tình cũng có chút ngượng ngùng, dù gì cũng là tấm lòng của người ta, như vậy mặc dù là đao giải quyết dứt khoát, nhưng cũng ngoài dự tính ảnh hưởng tới lòng tự ái của đối phương.

      suy nghĩ chút, “Nếu bây giờ ‘Cậu rất tốt, ra chúng ta có thể làm bằng hữu’ và linh tinh khác có lẽ giống như kiểu cách làm bộ, cho nên tớ cảm thấy chúng ta có thể tạm thời bình tĩnh thời gian, sau này gặp cứ coi như có chuyện gì phát sinh ”.

      lúc lâu sau, khi bắt đầu lo lắng đối phương bị trúng tên quá sâu, cực kỳ đau thương Tống Dư mới : “Thư Tình, tớ có thể mình ngày càng thích cậu được ?”.

      “......”. Mẹ nó, vừa mới gì cậu ta có nghe được vậy?

      “Bữa sáng có thể đưa qua, nếu như cậu cảm thấy có gánh nặng tớ khiêm tốn hơn. Nhưng mà cho dù thế nào, tớ cũng phải là người dễ dàng buông tha”.

      Trong quá trình đối phương bày tỏ tình , Thư Tình lặng lẽ vài câu sau đó cúp máy vào phòng học.

      Từ mặt Tần Khả Vi nhìn cả, nhếch miệng cười tiếng, bắt đầu hát lên ca khúc chủ đề của “RMS Titanic” —— My Heart Will Go On.

      Thư Tình: “Tớ từng với cậu, có lúc tớ muốn ném shi vào mặt cậu ?”.

      Chiều thứ tư, khi trực trong phòng trợ lý, trong phòng làm việc cũng có mình .

      Cố Chi nhìn đồng hồ đeo tay, đứng dậy tới bàn làm việc cách vách.

      Thư Tình chăm chú đọc “Văn học nước chọn lọc”, để ý ở cửa có thêm người, cho tới khi người này tới bàn, mở miệng : “Xong bài tập rồi?”.

      “Bài tập gì?”. phản xạ có điều kiện ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn vào ánh mắt thong dong nhàn nhã của Cố Chi, nhịp tim nhất thời chậm lại.

      Ở trong trường học bốn bề đều là địch, ở riêng cùng chỗ với , có cảm giác vụng trộm, khẩn trưởng lại kích thích.

      Kỳ lạ là cho dù hai người làm gì nhưng bởi vì trong lòng có quỷ, nên khi đối mặt tim vẫn đập rộn lên.

      Thư Tình thể cảm thán, da mặt của mình thể so sánh với người này, quá ngượng ngùng quá thục nữ cũng phải chuyện tốt.

      Cố Chi nhìn , ôn hòa giải thích: “Tối thứ hai đổi vị trí động từ, em sau ba lần, mười mũ hai lần”.

      “Thầy làm ?”. Thư Tình kinh sợ.

      “Từ trước tới nay tôi giỡn trong tiết học”. Thầy Cố bày tỏ mình là giáo sư nhân dân rất có nguyên tắc.

      phải chứ!”. Thư Tình giọng tố cáo, “Thầy quan báo tư thù”.

      “Là sao?”. Cố Chi khẽ mỉm cười, từ chối cho ý kiến.

      Thư Tình mặt đỏ lên, lại sợ lớn quá người ở ngoài phòng làm việc nghe được, đành hoắc mắt, hung dữ với : “ phải chỉ là để cho cậu ấy tỏ tình trước mặt mọi người thôi sao, có bản lĩnh thầy phạt câu ấy , lại còn chọn quả hồng mềm mà bóp. Thầy vô sỉ như vậy, cẩn thận em vượt tường”.

      “Em còn muốn vượt tường?”. Thầy Cố bắt được từ mấu chốt, nụ cười có chút ý vị sâu xa, từ từ nhích tới gần , bốn mắt nhìn nhau, có thâm ý khác.

      Thư Tình cứng họng, giải thích này đúng là siêu phàm thoát tục rồi!

      Đúng lúc này, bên ngoài chợt có người gõ cửa, học sinh năm cuối đến hỏi thầy giáo, thấy khí trong phòng làm việc hình như đúng lắm Cố Chi bình tĩnh xoay người lại, khẽ gật đầu khi đối phương “Em chào thầy Cố”, trước khi quay đầu cười với Thư Tình, “Bài tập tính vào thành tích cuối kỳ, lần sau nhớ chú ý, đừng phạm sai lầm”.

      Là sai đổi vị trí động từ, hay là lỗi trêu hoa ghẹo nguyệt?

      Tóm lại, thầy Cố xong trọng tâm, đưa người ta vào chỗ tận cùng.

      Cuối cùng, Thư Tình vẫn đàng hoàng chép đổi vị trí động từ, nhưng mà làm tới “mười bình phương” của Cố Chi.

      Chuyện là thế này, bởi vì buổi tối có tiết của Cố Chi, Thư Tình nhân thời gian rảnh ngồi chép, lúc đó chủ nhiệm bộ môn cầm tài liệu vào, tò mò hỏi làm gì.

      Thư Tình vẻ mặt đau khổ , “Lúc kiểm tra bài sai mất ba động từ, thầy Cố quán triệt chính sách, phạt em chép trăm lần”.

      chủ nhiệm cười ha ha, “Chẳng qua chỉ dọa các em chút mà thôi, làm sao lại làm được? Được rồi, tôi thấy thầy Cố chỉ muốn em nhớ lâu chút, làm sao mà có thể phạt nặng như vậy?”.

      Trước khi , đầu đính vòng hào quang, quay lại với Thư Tình: “Thu tượng trưng mười lần là được, bên thầy Cố để cho.”

      Thư Tình nhịn được cảm động đến nỗi rơi nước mắt.

      Nhưng sau khi kết thúc ca trực, qua phòng làm việc Cố Chi ngồi vòng thiên sứ đầu chủ nhiệm bị cánh ác ma thay thế.

      Lúc đó dáo dác ngó vào phòng làm việc thấy chủ nhiệm bộ môn cười tươi như hoa đứng ở sau lưng Cố Chi, khom lưng cùng nhìn gì đó màn hình vi tính, vừa vừa cười, còn bất chợt đưa tay lên màn hình máy tính chỉ chỉ trỏ trỏ.

      chủ nhiệm năm nay mới có 28 tuổi, lớn hơn Cố Chi hai tuổi, nghe kết hôn lần nhưng chưa tới năm ly hôn, nay mang theo đứa con ba tuổi. Thư Tình từng gặp đứa lần trong phòng làm việc, là , dáng dấp tròn tròn đáng .

      Bởi vì đối phương lớn tuổi hơn Cố Chi, lại là người kết hôn nên Thư Tình nhìn thấy chủ nhiệm luôn thân thiết dịu dàng với Cố Chi cũng nghĩ nhiều.

      Thế nhưng cảnh tượng hài hòa này là có chuyện gì?

      nhón chân nhìn vào, đáng hận nhất chính là mặt Cố Chi còn mang theo nụ cười thản nhiên, khuôn mặt ôn nhu, khóe miệng cong cong.

      ...

      Thư Tình vừa về phía phòng ăn, vừa thầm mắng, ràng phải chỉ mình trêu hoa ghẹo nguyệt mà. Chỉ cho quan phóng hỏa, cho dân đốt đèn!

      Tiết tiếng Pháp tối hôm đó, Tống Dư vẫn ngồi bên cạnh Thư Tình, thỉnh thoảng quay đầu vài lời. Lúc Thư Tình ngồi quay bút may làm bút rơi xuống đất, Tống Dư lập tức xoay người lại nhặt bút nhưng bởi vì bút ở ngay dưới chân Thư Tình cho nên khoảng cách giữa hai người tránh khỏi việc rất ngắn, hơi lúng túng.

      Đầu Tống Dư gần như muốn tựa vào đùi Thư Tình.

      Mặt Thư Tình đỏ như máu, vậy mà thể trực tiếp mắng ý tốt của Tống Dư, đành cắn răng nghiến lợi thấp giọng : “Cảm ơn, lần sau để tự tớ nhặt!”.

      Các bạn trong phòng cũng biết Tống Dư có ý với Thư Tình, lúc đó có vài người cười trộm nho .

      Khi thầy Cố đến giải thưởng trong điện ảnh tiếng Pháp, nhìn thấy cảnh đó hơi dừng lại chút, sau đó làm như có việc gì : “Lúc xem phim, đồng thời tôi ở ngoài phòng học gọi bạn kiểm tra về dịch chuyển động từ, kết quả kiểm tra tính vào thành tích cuối kỳ, nhưng những người sai nhiều chép phạt tương ứng”.

      Nửa tiết sau, trong phòng học bắt đầu chiếu phim, còn hành lang quả nhiên Cố Chi bắt đầu gọi người ra để kiểm tra.

      Tần Khả Vi cảm khái : “Thầy Cố là thầy giáo đại học có trách nhiệm nhất mà tớ từng gặp!”.

      Thư Tình im lặng .

      Quả nhiên, từng người hàng thứ nhất bước ra ngoài, đứng trước Thư Tình là Tống Dư.

      Trước khi , cậu quay đầu lại cười híp mắt, “Mấy ngày trước cũng ôn tập lại lần, động từ tiết trước học tớ thuộc làu”.

      Vậy mà tới ba phút đồng hồ, cái người hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang xông ra chiến trường bi thương trở về.

      Tống Dư im lặng nhìn trời biểu tình: “Tại sao ai cho tôi biết thầy ấy kiểm tra động từ của học kỳ trước vậy?”.

      Tần Khả Vi rất hiền hậu bật cười, Thư Tình ho khan hai tiếng, đột nhiên cảm giác mục đích của Cố Chi dường như có chút khiến người ta khả nghi, muốn mở miệng an ủi đôi câu Cố Chi xuất ở cửa phòng học.

      mặt vẫn là vẻ như xảy ra chuyện gì, giải quyết việc chung, : “Người tiếp theo, Thư Tình”.

      Lời an ủi đến miệng cứng đờ, Thư Tình lặng lẽ đứng dậy.

      Hay là đừng lo lắng cho người khác, có dự cảm là người chết thảm nhất.
      Last edited by a moderator: 15/5/15
      miu901 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :