Chương 28
Trước khi vào học, Thư Tình và mẹ lại xảy ra mấy lần xung đột .
sai, phải là hai lần, mà là mấy lần.
Ví như còn bảy ngày nữa là hết kỳ nghỉ, mẹ bắt đầu ngừng thúc giục xem phim thu thập hành lý, mà Thư Tình vẫn hết sức bình tĩnh ngồi xem phim, quay đầu lại câu: “Còn sớm”.
“Cái gì gọi là còn sớm? Con định nước đến chân mới nhảy à? Đến lúc đó vứt bừa bãi, mang lại quên cầm . Từ hôm nay trở bắt đầu dọn dẹp, nhớ loại nào cần loại nào , đảm bảo mục đích!”.
Sau đó chính là những tia lửa văng tứ tung giữa bà mẹ quyết giữ ý của mình và con xem phim muốn dừng.
Lại ví như ngày nào đó di động Thư Tình hết pin, vì vậy nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức, đương nhiên là ngủ quên.
Hơn mười giờ, mẹ gọi điện từ ngân hàng về, nhắc nhở nhớ nấu cháo sớm, kết quả người nghe điện thoại khoan thai tới chậm, trong giọng còn có mông lung vừa ngủ dậy, vì vậy trận đấu khẩu lại bắt đầu.
Đại khái có lẽ tất cả mẹ con thế giới đều như vậy, thân thiết thương và đấu khẩu để cùng nhau tới, cùng may tất cả cãi vã cũng phải là chuyện gì lớn, ai cũng hiểu chân tướng chỉ có , đó là tình .
Cuối cùng, mẹ nhìn con ngồi xe bus trở lại trường nhịn được đỏ mắt.
Bà đuổi theo xe, dặn dò Thư Tình liên miên: “Sau khi đến trường phải gọi điện cho mẹ, quần áo phải sắp xếp tốt, cái nào treo treo lên tránh để nhăn nhúm, hộp đồ ăn cay (*) nhớ để mở nắp để tránh biến vị, đến trường nhớ ném khăn trải giường vào máy giặt, sau đó sạch trải lên....”.
(* Nguyên tác: Ma lạt thỏ đinh: là món ăn truyền thống nổi tiếng của Tứ Xuyên, thuộc nhóm món ăn cay Tứ Xuyên)
nửa ngày bà lại trở lại ban đầu, “Còn có, nhớ nhìn kỹ túi của mình, xe loại người gì cũng có, phải chú ý đề cao cảnh giác”.
Thư Tình dừng chút, cảm nhận được ràng khí xung quanh mình an tĩnh ít, đặc biệt là ông chú ngồi bên cạnh , mặt đen lại.
nhịn được ho lên tiếng, sau đó gật đầu liên tục bày tỏ mình nhớ .
.... Ngay trước nhiều người như vậy, những lời này được sao =_=?
*
Bắt đầu mỗi học kỳ đều phải theo lệ xuống phòng làm việc của trợ lý sinh viên để ký tên, qua phòng làm việc của hệ tiếng Pháp Thư Tình hơi dừng bước chân lại, đưa mắt liếc nhanh vào đó.
đáng tiếc, Cố Chi ở bên trong.
Trước khi vào thang máy còn cẩn thận dập tắt ngọn lửa, chủ nhân của trái tim đành phải thất vọng ký tên.
Buổi trưa Tần Khả Vi mới đến trường, tránh được tán gẫu với Thư Tình những chuyện trong ngày nghỉ, cho đến buổi trưa hai người tụ họp với Dư Trì Sâm, ba người cùng đến phòng ăn ăn “Bữa cơm đoàn viên”.
Bởi vì lúc khá muộn, trong phòng ăn đầy ắp người, ba người rầu vì tìm được nơi ngồi, chợt khóe mắt Dư Trì Sâm nhìn thấy bên kia có cái bàn trống, vì vậy lôi hai người kia chạy nhanh tới đó.
Cái bàn là tám người ngồi, Dư Trì Sâm ngồi bên, Thư Tình và Tần Khả Vi ngồi bên, ba người đều ngồi cách đầu hành lang gần đó, vì vậy chuyện bất hạnh phát sinh vào lúc này ——
ra cả phòng đầy người nhưng lại trống cái bàn, phải vì ai muốn ngồi chỗ này, mà bởi vì..... cái chân bài này bị hỏng.
Vì vậy, vốn là cảnh tượng phòng ăn ấm áp hài hòa chợt vang lên tiếng rất lớn, tất cả mọi người nhìn về phía nguồn gốc thanh.
Chỉ thấy ở khu đó, biết từ khi nào có ba người ngồi vào cái bàn, sửng sốt cầm bàn lật ngược lên. Xem ra cái bàn vốn đứng ở đó mà giờ phút này nghiêng 90 độ đứng chỗ, mà ba người khởi xướng nghẹn họng trân trối ngồi dưới đất.
Trong phòng ăn nháy mắt bị bị cách , mà sau phút trầm mặc ngắn ngủi, lập tức bột phát ra trận cười kinh thiên động địa.
.....
Kết quả chính là, ba người ăn cả cơm, xám mặt bỏ chạy.
Bắt đầu tựu trường, tin tức ba học sinh giỏi năm thứ hai của khoa ngoại ngữ vì ghét bỏ chất lượng thức ăn trong căn tin trường học nên lật ngược bàn, nhanh chóng được lan truyền ngay buổi trưa hôm đó ở khắp các góc trong trường.
Nghe ngày hôm sau, câu lạc bộ báo của trường còn cho ký giả đến phòng ăn phỏng vấn những nhân chứng tận mắt nhìn thấy, lãnh đạo nhà trường cũng coi trọng hơn, tự đến phòng ăn thị sát lần.
Vào chủ nhật, thức ăn trong căn tin trường học được nâng cấp lên trong nháy mắt, thêm lượng thêm giá, lượng thịt cũng tăng lên, ngay cả bát mì thịt bò cũng có nhiều mỳ hơn.
Đúng là tin tức đáng mừng.
Thứ hai, mở đại hội hàng năm, khi trợ lý sinh viên đến kiện này.
Trong nháy mắt, ánh mắt từ bốn phương tám hướng đồng loạt nhìn về phía ba người, bộ mặt Tần Khả Vi cười cứng nhắc, Dư Trì Sâm bưng kín mặt, Thư Tình hết sức bình tĩnh giật giật khóe môi, “Hay là, chúng ta độn thổ !”.
Đối với việc có người thêm dầu thêm mỡ vào chuyện của bọn họ, mang đến phúc lợi cực lớn cho toàn thể học sinh, ba người quyết định giữ trầm mặc.
sai, vì mọi người trong trường mà hy sinh cái tôi, thành hùng của cả tập thể, dù sao vẫn tốt hơn nhiều chuyện “ nhìn cái bàn hỏng” và đặt mông ngồi xuống bàn ăn.
Bởi vì đối với loại người này, mọi người tặng cho danh hiệu hai chữ: Đậu bức
(* Đậu bức: 逗逼, là từ được sử dụng internet, 逗 (Đậu) là trêu chọc, là động từ có thể lý giải là vì tạo khí vui vẻ mà làm hành động, 逼 (bức) ý tứ là người bình thường. Nghĩa của từ này là: người vừa thú vị lại vừa ngu, có chứa ý mắng chửi người. Nguồn: Baike)
*
Trước khi chính thức vào học, Thư Tình còn chuyện quan trọng hơn cần làm, đó chính là tham gia cuộc thi lại.
Vừa nghĩ đến có thể thấy Cố Chi —— trong lòng lại đập loạn.
Còn nhớ đến phải đối mặt với bài thi thần bí khó lường, liều chết đọ sức —— lúc này, huyệt thái dương của cũng bắt đầu nhảy loạn (đau đầu).
Trước khi đến phòng thi gặp Cố Chi, Thư Tình tốn nửa giờ rối rắm, biết nên mặ cái gì.
Tần Khả Vi sờ sờ cánh tay của , lại bấm bắp đùi , rất khách khí : “Được rồi, mặc cái gì cũng là dạng béo tốt cứng cáp, tùy tiện là được rồi”.
Béo tốt cứng cáp.... .....
Last edited by a moderator: 12/4/15