1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người đàn ông của tôi - Dung Quang (Full 82c Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 27.1

      Mùa xuân bận rộn thăm người thân, những món ăn bình thường nghĩ đến cũng thèm chảy nước miếng chợt tập trung vào ngày, khiến Thư Tình vừa ngồi vào bàn thấy no rồi.

      Đêm hôm đó ở nhà ông bà ngoại ăn bữa cơm đoàn viên, sau khi ăn xong người lớn liền ngồi vào bàn đánh bài, mẹ Thư Tình để cho đưa con trai của cậu xem phim, cũng tránh cho hai đứa phải ngồi đợi trong phòng buồn chán.

      Thư Vĩ hơn tuổi rưỡi, vẫn còn học lớp mười hai nhưng rất cao.

      Thư Tình và cậu ấy có quan hệ tệ, chủ yếu là người nhà họ Thư luôn hướng ngoại, chung sống rất tốt, thích tính toán.

      Trong lễ mừng năm mới, rạp chiếu phim có chiếu bộ phim nhàng về tình cảm gia đình, Thư Tình đứng trước quầy do dự chút, vẫn từ trong nhiều bộ phim chọn bộ phù hợp cho hai người xem.

      Dù sao đều là người cùng lứa tuổi, lại còn là chị em họ, nếu là chạy đến rạp chiếu phim xem bộ phim tình thân thiết... Thư Tình lặng lẽ nghĩ trong lúc, cảm thấy thế nào cũng tốt.

      Lúc kiểm vé, Thư Vĩ mới nhớ ra quên chưa mua bỏng ngô, để cho vào trước.

      Thư Tình bước vào phòng chiếu phim đen như mực, tìm tới hàng ghế của mình, lúc mượn ánh đèn yếu về phía trước, đột nhiên bị cái chân của người bên cạnh chưa kịp thu về khiến chân bị vấp, lảo đảo ngã về phía trước.

      “Cẩn thận”. Người ngồi phía trước chút, chợt đứng dậy đỡ , mà vì phần lớn nửa người nghiêng về phía trước nên đụng phải lồng ngực của người kia.

      Mũi lại đập vào khóa áo của đối phương, đau đến nỗi nước mắt xông lên.

      Thư Tình quẫn bách ngẩng đầu, “Xin lỗi, tôi ——”.

      được nửa dừng lại.

      Khoảng cách gần như vậy đủ để nhìn người trước mắt.

      Mái tóc ngắn gọn gàng, ngũ quan ràng tinh tế, người nọ giống như cây bích thảo trong ngày xuân, an tĩnh đứng trước mặt .

      Trong đôi mắt đen nhánh sáng ngời của Trương Diệc Chu cũng lên vẻ kinh ngạc, “Thư Tình?”.

      Còn chưa kịp hỏi sao cũng tới xem phim, Thư Vĩ lúc này cầm hộp bỏng ngô lớn tới, thấy Thư Tình vẫn đứng đó động, còn giằng co với nam sinh, cậu nhanh chóng tới phía sau hỏi, “Sao thế?”.

      Trong giọng ràng mang theo vẻ ân cần tình cảm.

      Trương Diệc Chu liếc nhìn Thư Vĩ, ánh mắt nhìn vào hộp bỏng ngô tay cậu, cuối cùng dấu vết thu tay lại, thong dong ngồi trở lại chỗ ngồi của mình.

      Thư Tình chần chờ đứng ở chỗ đó.

      Thư Vĩ hỏi : “Tại sao ngồi? Bộ phim sắp bắt đầu rồi”.

      Tại sao ngồi? Thư Tình thở dài đến nỗi thể biết, lặng lẽ ngồi vào bên cạnh Trương Diệc Chu, đây đúng là.... cực kỳ trùng hợp.

      Trương Diệc Chu xem phim mình, qua năm mới đợi ở nhà đoàn viên, mà người lại tới xem bộ phim tình cảm gia đình thắm thiết.

      Thư Tình lên tiếng, lại cảm thấy có chút buồn cười.

      màn ảnh bộ phim nhanh chóng được chiếu, tiếng nhạc nhày mắt tràn ngập cả căn phòng lớn.

      Ở trong thời khắc như vậy, chú ý của mọi người đều tập trung vào màn hình, Trương Diệc Chu đột nhiên quay đầu nhìn , thấp giọng hỏi: “Bạn trai?”.

      Thư Tình ngẩn ra, quay đầu nhìn cậu ta, lại chỉ nhìn thấy đôi mắt sâu thấy đáy.

      nhớ tới lần trước gặp mặt cậu ta đứng bên lề đường với , sau đó lấy tư thái ôn nhu nhún nhường mà chưa từng thấy, đeo bao tay cho , hơn nữa từng chút từng chút gom tay lại trong lòng bàn tay của mình.

      Cậu ta : “ cần sống trong những gì qua, ít nhất đồng ý với tớ, đừng hận tớ nữa, có được ?”.

      Khi đó nhìn thấy trong đôi mắt tỉnh táo từ trước đến nay của cậu có cẩn thận thậm chí là cảm xúc lấy lòng hèn mọn. chợt hiểu ra, ra trong đoạn thời gian lặng lẽ cảm mến cậu, có lẽ chỉ mình động lòng.

      Nếu còn là bé ngây thơ lãng mạn luôn theo sau cậu, sau khi biết được điều này, vui vẻ cảm thấy cả thế giới đều là bong bóng màu hồng —— đó chính là tấm lòng thiếu nữ của .

      Chỉ tiếc ——

      Thư Tình từng chút rút bàn tay của mình trong tay cậu ra, sau đó thong thả cởi bao tay ra, thậm chí là mỉm cười trả lại cho cậu.

      dùng giọng ràng có chút buồn cười với cậu ta: “Từ đầu đến cuối tôi chưa từng sống trong quá khứ, cũng hề hận cậu”.

      Trương Diệc Chu đầu tiên là sửng sốt, vẻ mặt ngẫu nhiên có vui vẻ nhìn , có chút vui mừng.

      Nhưng Thư Tình cho cậu ta quá nhiều thời gian tiêu hóa vui mừng, từng câu từng chữ sau đó đánh nát suy nghĩ của cậu.

      “Tôi có nhiều sức lực để sống mãi trong thù hận, nhưng cho tới bây giờ tôi cũng chưa hề mất trí nhớ. Mẹ cậu phá hỏng gia đình tôi, đó là ; ba tôi vì mẹ cậu mà từ bỏ cái gia đình của mình, đó cũng là . Cậu có thể trong hôn nhân mẹ tôi thất bại, nhưng trong khi ba tôi còn là người kết hôn, dùng lòng thương và đồng tình trấn an ông, sau đó cùng ông có những tình cảm bất chính, đó cũng là việc mẹ cậu làm, tôi tin tưởng xã hội đều hiểu người như thế gọi là gì”.

      Nụ cười vui vẻ môi Trương Diệc Chu biến mất, đồng thời cậu cứng đờ người, Thư Tình lời kết.

      “Chuyện cũng qua lâu như vậy, tôi cũng còn oán hận mẹ cậu, càng oán hận cậu, nhưng tôi thể vô tư đến mức thể so đo cái gì, ít nhất mỗi lần thấy bộ dạng ba người hạnh phúc, tôi đều thể nhớ tới bộ dạng người đơn của mẹ tôi. Trương Diệc Chu, chúng ta có thể phải là kẻ địch nhưng nếu cậu cảm thấy chúng ta có thể trở lại những ngày thân thiết gắn bó, trừ phi đây là bộ phim”.

      “Nhưng mà đáng tiếc, ở đây có Quỳnh Dao, viết được kịch bản như cậu muốn”.

      câu cuối cùng, sau đó xoay người .

      Mà vào giờ khắc này, trong rạp chiếu phim đen kịt, chỉ có ánh sáng từ màn chiếu chói mắt.

      mỉm cười với cậu ta, vừa thừa nhận, vừa phủ nhận.

      “Việc này hình như có liên quan đến cậu?”.

      Trong mắt Trương Diệc Chu thoáng qua tâm tình phức tạp, Thư Tình cũng để ý đến cậu ta nữa mà chuyên tâm xem phim, thỉnh thoảng vì chút cảnh tượng đáng cười mà cùng mọi người cười ra tiếng sau đó giọng thảo luận với Thư Vĩ.

      Tiếng cười của trước sau như căng thẳng, cởi mở, cố ý có khí chất thục nữ.

      Trương Diệc Chu nhớ tới rất nhiều cảnh tượng trước kia. Ví như nằm giường cậu buồn cười mà cậu cẩn thận tỉ mỉ ngồi bàn học làm bài, kết quả cười ha ha, rồi ôm bụng kêu đau; ví như khi học ngồi dưới bàn xem trộm tiểu thuyết, kết quả nhịn được cười mà cười trân sang sảng, vì vậy bị thầy giáo số học mời ra ngoài đứng ở hành lang tiết, mà buồn cười hơn chính là, ngay cả đường ra ngoài phòng học, vẫn cười ngừng.
      Last edited by a moderator: 7/4/15
      Phong nguyet thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 28

      Trước khi vào học, Thư Tình và mẹ lại xảy ra mấy lần xung đột .

      sai, phải là hai lần, mà là mấy lần.

      Ví như còn bảy ngày nữa là hết kỳ nghỉ, mẹ bắt đầu ngừng thúc giục xem phim thu thập hành lý, mà Thư Tình vẫn hết sức bình tĩnh ngồi xem phim, quay đầu lại câu: “Còn sớm”.

      “Cái gì gọi là còn sớm? Con định nước đến chân mới nhảy à? Đến lúc đó vứt bừa bãi, mang lại quên cầm . Từ hôm nay trở bắt đầu dọn dẹp, nhớ loại nào cần loại nào , đảm bảo mục đích!”.

      Sau đó chính là những tia lửa văng tứ tung giữa bà mẹ quyết giữ ý của mình và con xem phim muốn dừng.

      Lại ví như ngày nào đó di động Thư Tình hết pin, vì vậy nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức, đương nhiên là ngủ quên.

      Hơn mười giờ, mẹ gọi điện từ ngân hàng về, nhắc nhở nhớ nấu cháo sớm, kết quả người nghe điện thoại khoan thai tới chậm, trong giọng còn có mông lung vừa ngủ dậy, vì vậy trận đấu khẩu lại bắt đầu.

      Đại khái có lẽ tất cả mẹ con thế giới đều như vậy, thân thiết thương và đấu khẩu để cùng nhau tới, cùng may tất cả cãi vã cũng phải là chuyện gì lớn, ai cũng hiểu chân tướng chỉ có , đó là tình .

      Cuối cùng, mẹ nhìn con ngồi xe bus trở lại trường nhịn được đỏ mắt.

      Bà đuổi theo xe, dặn dò Thư Tình liên miên: “Sau khi đến trường phải gọi điện cho
      [​IMG]
      Phong nguyet thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 27.2

      Nhìn lại giờ phút này, ràng có gì thay đổi, ngay cả tâm ý của cậu cũng chưa từng đổi thay, nhưng trong tối tăm lại như long trời lở đất, tất cả đều như khác trời vực so với hôm qua.

      ra ngoại trừ việc lớn lên, chỉ có việc thay đổi, đó là hề nguyện ý dính lấy cậu, chỉ ngẩng đầu lên nhìn mình cậu.

      Bên cạnh có những người khác, cậu đứng ở nơi cố định tin tưởng thuộc về mình, phải chia sẻ tất cả hỉ nộ ái ố của , chiếm cứ tất cả tâm tư của .

      Hết bộ phim, Thư Tình và Thư Vĩ cười ra ngoài, ngay cả cậu tạm biệt cũng với Trương Diệc Chu.

      Trương Diệc Chu buồn phiền lâu, giờ phút này gần như bộc phát, cậu chợt đứng dậy, níu chặt lấy tay Thư Tình: “Ngay cả câu gặp lại cũng , cứ như vậy sao?”.

      tay căng cứng, lực kéo khiến Thư Tình đứng nguyên tại chỗ, đau đến nỗi nhíu mày, kinh ngạc quay đầu lại, nhìn vẻ mặt lạnh như băng tỏa tức giận, sửng sốt.

      Còn chưa kịp lên tiếng, Thư Vĩ kéo tay chị họ về phía sau, đồng thời khách khí gạt tay đối phương , “ làm gì vậy?”.

      Cậu sớm thấy người này bình thường, mặc dù Thư Tình biểu như bình thường nhưng vừa rồi giằng co với người này, tiếng cười của chị có vẻ nhạt hơn, tâm tình xuống thấp giấu được.

      Hành động này của Thư Vĩ hoàn toàn chọc giận Trương Diệc Chu, vẻ mặt cậu thay đổi nhìn tay Thư Vĩ chộp lấy cổ tay cậu, lạnh lùng hai chữ: “Buông tay”.

      xin lỗi”. Đây là Thư Vĩ đáp lại.

      “Tôi , buông tay!”. Trương Diệc Chu từng chữ, trong đôi mắt đen nhánh tràn đầy lửa giận.

      “Tôi cũng , xin lỗi!”. Thư Vĩ chịu cúi đầu.

      Trong khoảng thời gian ngắn, khí giương cung bạt kiếm.

      Nhân viên quét dọn vệ sinh vào chuẩn bị dọn dẹp cũng nghệt mặt đứng ở bậc thang, mắt chớp nhìn màn này.

      Sau đó, Trương Diệc Chu cũng tránh được tay Thư Vĩ, trong nháy mắt định động thủ. Thư Tình thấy mọi việc ổn, lách người chắn trước mặt Thư Vĩ, cao giọng hỏi Trương Diệc Chu: “Cậu muốn làm gì?”.

      Trong mắt mang theo chất vất sắc nhọn, cùng với đôi mắt hình viên đạn và... chán ghét.

      Đó là Thư Tình mà cậu rất ít khi gặp, giống như con nhím, dựng gai cả người, chỉ vì bảo vệ người phía sau —— lần trước là mẹ , còn lần này là cậu nam sinh phía sau .

      Lửa giận của Trương Diệc Chu nháy mắt như hắt chậu nước lạnh thấu xương, sau đó tràn đầy chán nản.

      Cậu buông tay xuống, vẻ mặt phức tạp nhìn Thư Tình cái, sau đó tiếng nào rời , sắc mặt khó coi đến cực điểm.

      Thư Vĩ hỏi : “Đó là ai? Bệnh thần kinh hay là biến thái?”.

      Thư Tình lắc đầu cái, “ biết, chắc vậy”.

      đường về nhà, trầm mặc dị thường, Thư Vĩ hi hi ha ha kể chuyện, cũng phối hợp cười với cậu.

      Nhưng vừa nghĩ tới ánh mắt của Trương Diệc Chu, trong lòng giống như bị người cầm cây đuốc, khu rừng rậm rạp bị người đốt thành tro bụi, trụi lủi, hoang dã, lạnh căm căm.

      Trong đôi mắt đen nhánh có bi ai, có tức giận, có ghen tỵ, có hối tiếc còn có cả tình cảm thâm trầm, giống như là vẩy mực sâu đáy, rồi lại khiến dây cung trong lòng dao động.

      Làm sao có thể hoàn toàn để ý?

      Đó từng là người để trong lòng rất nhiều năm, lần đầu tiên thích người như thế, nhưng cũng vì phần thích này quá sâu, cuối cùng khi tổn thương mới thể chịu nổi.

      *

      Trước buổi tối vào học, Cố Chi nhận được hai tin nhắn ngắn.

      Là cố gắng cầu xin trọng tâm ít chút, cái thứ hai là khóc báo khăn quàng cổ giặt nhiều lần đều thể cứu được.

      nhìn những emotion nằm vật xuống cầu tin trong tin nhắn thứ nhất, lại nhìn vô số dấu chấm than lấn lướt mắt nhìn trong tin nhắn thứ hai, nụ cười vui vẻ bên môi dần .

      Trong phòng họp, sân khấu có người phân tích bệnh án, bởi vì xuyên màng tim xử lý hơi sai lầm, nên có ảnh hưởng đối với phục hồi của người bệnh.

      Chủ nhiệm Trương : “Bốn năm trước ở bệnh viện Paris thánh Louie cũng có bệnh án tương tự, bởi vì tiến hành xuyên màng tim đúng, dẫn đến xuất những bệnh chứng khác, tôi muốn nghe chút lúc đó bệnh viện xử lý thế nào và những bước trị liệu tiếp theo”.

      Ánh mắt của ông hết sức tự nhiên nhìn về phía Cố Chi.

      Mọi người đều biết Cố Chi trở về từ Pháp, khi đó đúng lúc cũng thực tập ở bệnh viện thánh Louie.

      Vậy mà ngoài dự liệu, Cố Chi ngẩng đầu hưởng ứng lời của ông, mà cúi đầu... nghịch điện thoại di động? Dường như bên môi còn treo nụ cười vui vẻ, trong nháy mắt phá tan hình tượng bên ngoài ôn hòa bên trong thanh lãnh bấy lâu.

      Chủ nhiệm Trương tự nhiên ho tiếng, “Bác sĩ Cố?”.

      Cố Chi dừng lại, nhanh chóng ấn nút gửi, bình tĩnh ngẩng đầu lên, ý cười bên môi cũng biến mất vào lúc đó.

      Vài nữ bác sĩ trong phòng họp tiếc nuối thở dài trong lòng, nam thần cười tiếng, khuynh quốc khuynh thành.... Chỉ tiếc là chỉ là thoáng qua, thực quá ngắn ngủi.

      Mà trong lúc đó, rốt cuộc Thư Tình chờ được tin nhắn của , quả quyết bỏ quả táo gặm ở tay xuống, cầm điện thoại di động mở ra xem.

      “Là thầy thuốc ngoại khoa, tôi từng nhìn qua thiết bị X – quang quan sát tim của mình, kết quả là mất rất nhiều sức lực mới có thể nhìn mắt đó. Ps: Làm hư khăn quàng cổ, còn muốn tôi giảm trọng tâm? :)”.

      Vẫn là nụ cười vô sỉ như trước.

      Thư Tình dường như có thể tưởng tượng ra giờ phút này mặt tao nhã lịch như thế nào nhưng lại mất chế nhạo vui vẻ, đôi mắt đen dù bận nhưng vẫn ung dung xem tin nhắn như thế nào, tin nhắn chính xác đánh vào tấm lòng thiếu nữ ham học hỏi.

      Ha ha ha ha, cho biết mắt tim như thế nào sao?

      Bên kia người đàn ông nào đó đến bệnh án kia ở bệnh viện thánh Louie, được nửa di động trong tay rung lên tiếng động, dừng lại chút, tiếp tục bình tĩnh kể xong phương án xử lý, sau đó mới lại cúi đầu nhìn màn hình điện thoại sáng lên.

      “Trước khi em mổ bụng, thầy có gì muốn với em ?”.

      mỉm cười trả lời: Ừ.... Vậy , đường tốt.

      Trong lúc Thư Tình oán niệm nhìn chằm chằm bốn chữ nhìn mà đau lòng, có ý tốt tin nhắn lại được gửi tới.

      Mở ra xem: “Trong tình trạng mất máu quá nhiều ý thức còn chưa hoàn toàn mất , bởi vì hồng cầu trong cơ thể chưa đủ sinh ra tượng thiếu dưỡng khí khiến người xuất tình trạng co rút, chờ triệu chứng co quắp, đồng thời kèm thêm đau nhức khó chịu và tượng khó thở.... Xin lỗi, bệnh nghề nghiệp sai khiến. lần nữa: tốt :)

      Thư Tình: “... .....”.

      Lại lần nữa, cảm nhận được ác ý đến từ người giáo sư nhân dân.
      Phong nguyetmiu901 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 28

      Trước khi vào học, Thư Tình và mẹ lại xảy ra mấy lần xung đột .

      sai, phải là hai lần, mà là mấy lần.

      Ví như còn bảy ngày nữa là hết kỳ nghỉ, mẹ bắt đầu ngừng thúc giục xem phim thu thập hành lý, mà Thư Tình vẫn hết sức bình tĩnh ngồi xem phim, quay đầu lại câu: “Còn sớm”.

      “Cái gì gọi là còn sớm? Con định nước đến chân mới nhảy à? Đến lúc đó vứt bừa bãi, mang lại quên cầm . Từ hôm nay trở bắt đầu dọn dẹp, nhớ loại nào cần loại nào , đảm bảo mục đích!”.

      Sau đó chính là những tia lửa văng tứ tung giữa bà mẹ quyết giữ ý của mình và con xem phim muốn dừng.

      Lại ví như ngày nào đó di động Thư Tình hết pin, vì vậy nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức, đương nhiên là ngủ quên.

      Hơn mười giờ, mẹ gọi điện từ ngân hàng về, nhắc nhở nhớ nấu cháo sớm, kết quả người nghe điện thoại khoan thai tới chậm, trong giọng còn có mông lung vừa ngủ dậy, vì vậy trận đấu khẩu lại bắt đầu.

      Đại khái có lẽ tất cả mẹ con thế giới đều như vậy, thân thiết thương và đấu khẩu để cùng nhau tới, cùng may tất cả cãi vã cũng phải là chuyện gì lớn, ai cũng hiểu chân tướng chỉ có , đó là tình .

      Cuối cùng, mẹ nhìn con ngồi xe bus trở lại trường nhịn được đỏ mắt.

      Bà đuổi theo xe, dặn dò Thư Tình liên miên: “Sau khi đến trường phải gọi điện cho mẹ, quần áo phải sắp xếp tốt, cái nào treo treo lên tránh để nhăn nhúm, hộp đồ ăn cay (*) nhớ để mở nắp để tránh biến vị, đến trường nhớ ném khăn trải giường vào máy giặt, sau đó sạch trải lên....”.

      (* Nguyên tác: Ma lạt thỏ đinh: là món ăn truyền thống nổi tiếng của Tứ Xuyên, thuộc nhóm món ăn cay Tứ Xuyên)

      nửa ngày bà lại trở lại ban đầu, “Còn có, nhớ nhìn kỹ túi của mình, xe loại người gì cũng có, phải chú ý đề cao cảnh giác”.

      Thư Tình dừng chút, cảm nhận được ràng khí xung quanh mình an tĩnh ít, đặc biệt là ông chú ngồi bên cạnh , mặt đen lại.

      nhịn được ho lên tiếng, sau đó gật đầu liên tục bày tỏ mình nhớ .

      .... Ngay trước nhiều người như vậy, những lời này được sao =_=?

      *

      Bắt đầu mỗi học kỳ đều phải theo lệ xuống phòng làm việc của trợ lý sinh viên để ký tên, qua phòng làm việc của hệ tiếng Pháp Thư Tình hơi dừng bước chân lại, đưa mắt liếc nhanh vào đó.

      đáng tiếc, Cố Chi ở bên trong.

      Trước khi vào thang máy còn cẩn thận dập tắt ngọn lửa, chủ nhân của trái tim đành phải thất vọng ký tên.

      Buổi trưa Tần Khả Vi mới đến trường, tránh được tán gẫu với Thư Tình những chuyện trong ngày nghỉ, cho đến buổi trưa hai người tụ họp với Dư Trì Sâm, ba người cùng đến phòng ăn ăn “Bữa cơm đoàn viên”.

      Bởi vì lúc khá muộn, trong phòng ăn đầy ắp người, ba người rầu vì tìm được nơi ngồi, chợt khóe mắt Dư Trì Sâm nhìn thấy bên kia có cái bàn trống, vì vậy lôi hai người kia chạy nhanh tới đó.

      Cái bàn là tám người ngồi, Dư Trì Sâm ngồi bên, Thư Tình và Tần Khả Vi ngồi bên, ba người đều ngồi cách đầu hành lang gần đó, vì vậy chuyện bất hạnh phát sinh vào lúc này ——

      ra cả phòng đầy người nhưng lại trống cái bàn, phải vì ai muốn ngồi chỗ này, mà bởi vì..... cái chân bài này bị hỏng.

      Vì vậy, vốn là cảnh tượng phòng ăn ấm áp hài hòa chợt vang lên tiếng rất lớn, tất cả mọi người nhìn về phía nguồn gốc thanh.

      Chỉ thấy ở khu đó, biết từ khi nào có ba người ngồi vào cái bàn, sửng sốt cầm bàn lật ngược lên. Xem ra cái bàn vốn đứng ở đó mà giờ phút này nghiêng 90 độ đứng chỗ, mà ba người khởi xướng nghẹn họng trân trối ngồi dưới đất.

      Trong phòng ăn nháy mắt bị bị cách , mà sau phút trầm mặc ngắn ngủi, lập tức bột phát ra trận cười kinh thiên động địa.

      .....

      Kết quả chính là, ba người ăn cả cơm, xám mặt bỏ chạy.

      Bắt đầu tựu trường, tin tức ba học sinh giỏi năm thứ hai của khoa ngoại ngữ vì ghét bỏ chất lượng thức ăn trong căn tin trường học nên lật ngược bàn, nhanh chóng được lan truyền ngay buổi trưa hôm đó ở khắp các góc trong trường.

      Nghe ngày hôm sau, câu lạc bộ báo của trường còn cho ký giả đến phòng ăn phỏng vấn những nhân chứng tận mắt nhìn thấy, lãnh đạo nhà trường cũng coi trọng hơn, tự đến phòng ăn thị sát lần.

      Vào chủ nhật, thức ăn trong căn tin trường học được nâng cấp lên trong nháy mắt, thêm lượng thêm giá, lượng thịt cũng tăng lên, ngay cả bát mì thịt bò cũng có nhiều mỳ hơn.

      Đúng là tin tức đáng mừng.

      Thứ hai, mở đại hội hàng năm, khi trợ lý sinh viên đến kiện này.

      Trong nháy mắt, ánh mắt từ bốn phương tám hướng đồng loạt nhìn về phía ba người, bộ mặt Tần Khả Vi cười cứng nhắc, Dư Trì Sâm bưng kín mặt, Thư Tình hết sức bình tĩnh giật giật khóe môi, “Hay là, chúng ta độn thổ !”.

      Đối với việc có người thêm dầu thêm mỡ vào chuyện của bọn họ, mang đến phúc lợi cực lớn cho toàn thể học sinh, ba người quyết định giữ trầm mặc.

      sai, vì mọi người trong trường mà hy sinh cái tôi, thành hùng của cả tập thể, dù sao vẫn tốt hơn nhiều chuyện “ nhìn cái bàn hỏng” và đặt mông ngồi xuống bàn ăn.

      Bởi vì đối với loại người này, mọi người tặng cho danh hiệu hai chữ: Đậu bức

      (* Đậu bức: 逗逼, là từ được sử dụng internet, 逗 (Đậu) là trêu chọc, là động từ có thể lý giải là vì tạo khí vui vẻ mà làm hành động, 逼 (bức) ý tứ là người bình thường. Nghĩa của từ này là: người vừa thú vị lại vừa ngu, có chứa ý mắng chửi người. Nguồn: Baike)

      *

      Trước khi chính thức vào học, Thư Tình còn chuyện quan trọng hơn cần làm, đó chính là tham gia cuộc thi lại.

      Vừa nghĩ đến có thể thấy Cố Chi —— trong lòng lại đập loạn.

      Còn nhớ đến phải đối mặt với bài thi thần bí khó lường, liều chết đọ sức —— lúc này, huyệt thái dương của cũng bắt đầu nhảy loạn (đau đầu).

      Trước khi đến phòng thi gặp Cố Chi, Thư Tình tốn nửa giờ rối rắm, biết nên mặ cái gì.

      Tần Khả Vi sờ sờ cánh tay của , lại bấm bắp đùi , rất khách khí : “Được rồi, mặc cái gì cũng là dạng béo tốt cứng cáp, tùy tiện là được rồi”.

      Béo tốt cứng cáp.... .....
      Last edited by a moderator: 12/4/15

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 28.2

      Trước tiên Tần Khả Vi bị Thư Tình hành hung trận.

      Cuối cùng vẫn bỏ qua ý định thay đổi vẻ ngoài, Thư Tình mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, áo khoác ngoài là áo khoác lông dê màu đỏ rượu, phía dưới là quần jean, cứ tự nhiên như vậy thi lại.

      Cho tới bây giờ Cố Chi phải là người trông mặt mà bắt hình dong, huống chi dù ăn mặc thế nào, cũng thể từ bình thường phiến thành người đẹp trong nháy mắt được.

      Trước khi vào phòng học vẫn hơi thấp thỏm, cách càng gần, nhịp tim càng nhanh, đến cuối cùng, cả trái tim giống như muốn theo dần tăng nhanh bước .

      Cuối cùng, tới cửa phòng học.

      Trong phòng học lớn như vậy chỉ có mình Cố Chi, bởi vì thi lại chỉ có mình Thư Tình, tới sớm, đợi được lúc rồi.

      Mà ánh mắt Thư Tình cứ như vậy rơi vào người , sau đó quên mất phải lấy ra.

      mặc áo khoác ngoài caro màu lam, vào trong phòng mở nút áo ra, lộ ra áo sơ mi trắng bên trong và áo trong màu xám tro, bên dưới là chiếc quần thường màu đen, càng nổi bật đôi chân dài đẹp mắt của .

      tùy ý đứng bục giảng, nghiêm túc cúi đầu nhìn bài thi, sau đó nâng tay trái nhìn đồng hồ.

      Thời gian cũng gần đến.

      Giống như có dự cảm, nhìn ra phía cửa, liếc mắt liền thấy Thư Tình đứng ngoài cửa.

      Bên môi nở nụ cười vui vẻ, với bằng giọng ấm áp như gió xuân tháng ba: “ lâu gặp”.

      Thư Tình gần nhưng bất động.

      vị trí nào đó trong lồng ngực nhanh chóng nở ra, có cảm xúc gì đó lên men, nhanh chóng vượt qua sức chịu đựng của , muốn nổ tung lên.

      Đây là người thích, là người để trong lòng suốt hai mươi ngày, mỗi ngày trước khi ngủ đều nhìn khăn quàng cổ của thầm nhớ mới ngủ ngon.

      Trong cảm xúc ấm áp khiến người khác muốn khóc lên, thấy vui vẻ bên mép Cố Chi dần đậm lên, sau đó nhanh chậm với : “Nghe em và các bạn thân mến làm ra hành động vĩ đại, mang đến nhiều phúc lợi cho thầy trò toàn trường, đối với việc lần này....”. hơi dừng lại, có lẽ tìm từ, sau đó nhàng ra năm chữ: “Tôi ngưỡng mộ!”.

      Vẻ mặt Thư Tình nhất thời cứng lại, có chút quỷ dị.

      giây kế tiếp, cực kỳ trấn tĩnh vào trong phòng học, vừa cười vừa với : “Việc rất , việc rất . Thầy Cố có việc biết, ra em vốn phải tên Thư Tình”.

      Cố Chi dù bận vẫn ung dung nhìn , lặng lẽ đợi đoạn sau.

      “Mẹ em với em, làm người phải cất giấu nghiệp và tên gọi, cho nên nhiều năm trước em thay hình đổi dạng, mai danh tích”. nhếch miệng cười tiếng, “ ra tên của em là Lôi Phong”.

      Cố Chi cười.

      Thư Tình nhất thời cảm thấy lúng túng, điểm cười của thầy cao à =_= chuyện này bảo làm sao chịu nổi?

      Phòng học chìm trong khí quỷ dị vài giây, sau đó nghe được câu khiến cả đời này khó quên.

      “Thư Tình, ra ngày hôm đó lúc em ngã xuống, tôi ăn cơm ở phòng ăn”.

      ... .....

      Ước chừng phải tiêu hóa mười giây đồng hồ, cho nên tông cửa xông ra mà bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn Cố Chi, “Thầy Cố, người thầy có mang tiền ?”.

      “.... Mang theo, sao?”.

      “Có thể cho em mượn ít ? nhiều lắm, đủ để mua con dao là được, em cảm thấy chúng ta cần phải đàm phán chân thành”. Vẻ mặt Thư Tình rất chân thành tha thiết, hai tay đặt đều, bộ dạng vò sứt lại mẻ, “Em nghĩ rồi, nếu như chém chết thầy, chừng em bị xử bắn vì cố ý giết người, dù sao đều là chết, vậy bằng em mổ bụng, càng có thể lên là người có tính giác ngộ và tinh thần biết sợ”.

      Lần này, Cố Chi cười cười, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó với : “Tôi rất thưởng thức khiếu hài hước của em, nhưng mà là thầy giáo coi thi, tôi muốn nhắc nhở em, thời gian làm bài qua mười phút, em còn 80 phút để làm bài thi”.

      “... .....”

      *

      Khi bạn thích người, bạn hi vọng mình có những mặt tốt nhất trước người đó, hi vọng mỗi lần nhìn thấy mình đều là sáng lấp lánh, cách xa mọi khuyết điểm, dính chút hơi thở thế tục.

      Chuyện đương nhiên, Thư Tình chuẩn bị tỉ mỉ vì bài thi này.

      tận dụng toàn bộ thời gian rảnh lúc làm ở quán cà phê, biến thành thời gian học bài.

      Tả Tư u oán , “Chị cứ nghĩ rằng tìm được người làm chuyện phiếm với chị, ngờ lại là người chỉ biết học, chị muốn đuổi việc em!”.

      Thư Tình cười tiếng, kiên trì tiếp tục học tập.

      Chỉ tốn nửa thời gian hoàn thành xong bài thi, mặc dù đúng là rất khó nhưng với Thư Tình học thuộc làu “trọng tâm” mà Cố Chi đưa, tính là vấn đề lớn.

      Sau khi nộp bài, Cố Chi gọi lại, “Ở lại nhìn tôi chấm bài luôn ”.

      Thư Tình rất vui vẻ gật đầu, buồn vì tìm được cơ hội ở lại trong lúc.

      Trong quá trình chấm bài, đứng bên cạnh Cố Chi, Cố Chi cũng đánh dấu, chỉ đặt bút khoanh tròn vào chỗ sai.

      Mà ngoài dự đoán, chỉ chấm bài ngay trước mặt , mà còn chỉ ra sai ở đâu, rất kiên nhẫn giảng giải cho , có vài ba câu được, thậm chí còn dùng bút đỏ viết vào chỗ trống bài thi ngữ pháp, “Sau này về có thể tra vài kiến thức liên quan”.

      Chữ viết lưu loát đẹp mắt viết sát chữ viết thanh tú khéo léo của , phiêu dật cứng cáp, mảnh mai nhã nhặn, cho nên khá hài hòa đẹp mắt.

      Vừa bắt đầu, Thư Tình còn nghe rất chuyên chú, càng về sau chỉ nghe thấy giọng của rất êm tai, tất cả chú ý đều tập trung dưới ngòi bút của , sau đó lại từ chữ viết mà suy nghĩ viển vông, nhớ tới rất nhiều hình ảnh lúc hai người chung sống.

      ......

      Cố Chi lại , chợt thấy người bên cạnh tiếng nào chỉ nhìn chằm chằm vào bút, ánh mắt cũng lơ lửng ở đâu, vì vậy ngừng lại, “Thư Tình”.

      Thư Tình dừng hai giây, mới mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn , “A?”. Vẻ mặt chân thành, tha thiết vô tội, còn mang theo vẻ vừa phục hồi tinh thần, biết gì cả.

      Cố Chi lắc đầu cái, “Được rồi, em trở về , cũng khá nhiều, có thể nghe được bao nhiêu nghe”.

      Bài thi này khó hơn rất nhiều so với bài thi chính thức, nhưng mà thành tích của cũng hề khác so với những học sinh khác, trình độ tiếng Pháp cần cũng biết được.

      Cố Chi cho thiên vị như vậy, đương nhiên cũng vì chịu khó. Đối với những học sinh có thiên phú, là thầy giáo thường thiên vị rất nhiều.

      Hoặc có lẽ là, có chút nhân tố mà Cố Chi cố ý bỏ qua.

      Sau khi cùng ra khỏi giảng đường mỗi người ngả, Thư Tình định cái gì nhưng vừa vặn có nhiều thầy trò ra, còn có nhiều người quen chào hỏi với Cố Chi, nhiều lần lời đến khóe miệng, cuối cùng đành phải nuốt xuống.

      Dự cảm trước đó của quả nhiên là đúng, cùng lúc, trường hợp khác nhau, rất nhiều từng có cơ hội ra sợ bỏ lỡ cơ hội tốt, sợ là khó có cơ hội mở miệng.

      Cuối cùng tới bãi đỗ xe, bởi vì trời lạnh nên Cố Chi lái xe tới.

      Thư Tình phẫn nộ , “Thầy Cố, hẹn gặp lại”.

      “Đợi chút, đừng vội ”. gọi lại, sau đó mở cửa xe, từ ghế lái phụ xách ra cái túi to đưa cho .

      “Cái gì vậy?”. Thư Tình mở ra xem, lại chỉ thấy vài quyển tài liệu tiếng Pháp, còn có .... kinh ngạc, lấy từ trong túi ra phim, “Đội liệt chi mạt?”.

      Người đàn ông trước mắt nở nụ cười, an tĩnh nhìn , “Cho dù hỏi em nhưng tôi biết em có nhiều cố gắng, những tài liệu này theo tôi rất hữu dụng. Trước mắt người học tiếng Pháp trong nước nhiều, rất nhiều tài liệu là do các giáo sư đại học viết, nội dung qua loa, có chỗ dùng, sợ em đường quanh co, lúc tôi có thời gian dạo nên thuận tay mua vài quyển”.

      kinh ngạc nhìn , nên lời.

      “Còn về phần bộ phim, coi như là phần thường cho việc chịu khó học ”. Ngữ khí của hời hợt lại có vẻ để ý, giống như là liên quan mới ra.

      Mà đương nhiên Thư Tình biết, để mua được bản tiếng nguyên gốc, xưa nay thích xã giao lại phiền toái liên lạc với người bạn cũ ở nước , sau đó bạn cũ phải nhờ người mới mua về được.

      Trong lòng ấm áp, thấp giọng tiếng cảm ơn, nhưng chỉ hai chữ ngắn gọn cách nào biểu đạt được tình cảm trong lòng .

      thích , quý trọng đối với tốt, mặc dù hôm nay tâm tình hỗn loạn lại phức tạp, hoàn toàn biết vui vẻ như thế nào, đừng đến việc phân tích đối với từ tâm tính của người hiền lành, hay là thầy giáo thích học sinh, hoặc là.... tình của người đàn ông với .

      Cố Chi nhìn bộ dạng biết làm sao của , dường như khó có thể đè nén được vui sướng, dường như muốn cái gì. Đúng lúc đó có gió thổi qua, thổi lọn tóc bên tai vương lên mặt, ngón tay buông bên người chợt giật giật, cuối cùng lại có bất kỳ động tác nào.

      Bởi vì lại có giáo viên tới bãi đỗ xe, lên tiếng chào hỏi với , “Thầy Cố, coi thi xong rồi sao?”.

      làm như có việc gì, xoay người cười , “Đúng vậy, chỉ có học sinh, nhất định sớm hơn ”.

      Lục tục lại có ít thầy trò từ bên trong giảng đường ra, hai người cũng còn cơ hội chuyện.

      Thư Tình dừng lại trong chốc lát mới : “Vậy em trước”.

      Cố Chi gật đầu, ngồi vào trong xe, cho đến khi thấy bóng tới bên đường, mới khởi động xe hơi rời .

      Lúc ở đường, đeo tai phone lên, gọi điện thoại cho Lý Tuyên Nhiên, mở miệng chính là câu, “Mặc quần áo tử tế, xuống dưới lầu chờ, mình có chuyện muốn với cậu”.

      Mặc dù chuyện luôn ngắn gọn lưu loát, luôn là phong cách này, nhưng giọng lại ít khi nghiêm túc quá như vậy.

      Lý Tuyên Nhiên cà phất cà phơ hỏi câu: “Sao thế, vội vàng như vậy, chẳng lẽ là vấn đề tình cảm muốn nhờ tình thánh là mình tư vấn?”.

      chỉ mở miệng đùa vô tâm, ngờ người ở đầu dây bên kia lại trầm mặc trong chốc lát, rồi ừ tiếng.

      Cằm Lý Tuyên Nhiên suýt rơi xuống, “Cậu đùa chứ?”.

      “Tóm lại, xuống là được”.

      *

      Đoạn kịch

      Nhiều năm về sau, Thư Tình nhớ lại những ngày ở trường học, đột nhiên hỏi người bày phương án giải phẫu bàn, “Lúc đó em ngã ở phòng ăn, làm sao đến đỡ em?”.

      Cố Chi: “Mất mặt”.

      Thư Tình tức giận cầm gối ôm ghế salon ném tới, tức giận gì.

      Người nào đó tiếp tục đánh bàn phím, cái tay khác vững vàng đón được cái gối, lúc lâu sau nghe thấy Thư Tình gì, lúc này mới quay đầu lại.

      ghế salon có người tức giận.

      thở dài , đặt laptop bên bàn sách, sau đó ngồi xuống cạnh .

      “Ngốc, mất mặt phải ý mà em hiểu”.

      “.... Gạt người”.

      “Là ”. mỉm cười hôn lên trán , “Trường hợp đó, em lúng túng như vậy, nếu xuất trước mặt em, em chỉ cảm thấy mất mặt hơn, phải sao?”.

      Thư Tình chợt hiểu, ngẩng đầu cảm động nhìn người nào đó mỉm cười dịu dàng, tự giác dâng môi lên hôn cái.

      Sau đó ——

      Ký giả: Xin hỏi thầy Cố, nguyên nhân khiến đỡ ấy là gì?

      Cố Chi: Tôi sợ mất mặt ╮(╯▽╰)╭
      Last edited by a moderator: 15/4/15
      Phong nguyet, miu901Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :