1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Người đàn ông bước ra từ ngọn lửa - Nhĩ Đông Thỏ Tử

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 10

      Tính ra, lâu rồi trở lại con phố .

      Khi đó cả đám con trai mới lớn cùng rượt đuổi xô đẩy ầm ĩ ở đầu ngõ của con phố , đó là quãng thời gian phóng khoáng nhất và vui vẻ nhất.

      Lúc Lâm Lục Kiêu vừa chào đời, ba vẫn chỉ là phó trưởng khoa của đội phòng cháy chữa cháy, điều kiện gia đình thường thường bậc trung. Nhưng sau khi sinh Lâm Khải, mẹ bị cho thôi việc, điều kiện gia đình eo hẹp hơn rất nhiều. Trong trí nhớ của , lúc đó mặc dù cuộc sống rất khó khăn, nhưng mà rất vui vẻ. Sau đó ba lại được chuyển đông công tác, cuộc sống trở nên tốt hơn, băn khoăn nhiều chuyện hơn, ngược lại vui vẻ như trước kia.

      Sau khi thi tốt nghiệp trung học, lúc đó cả đám con trai tụ tập lại hút thuốc chuyện phiếm.

      Đại Lưu muốn vào trường quân đội với Lâm Lục Kiêu, nhưng mà cậu ta đủ điểm, Lâm Lục Kiêu đề nghị cậu ta học kinh doanh theo như nguyện vọng của gia đình sau này ra làm công chức nhà nước, Đại Lưu chịu, lúc ấy thằng con trai mập mạp cao lớn vạm vỡ đong đưa cánh tay : "Tôi chỉ muốn chung với cậu à!"

      Bây giờ Lâm Lục Kiêu nhớ lại bộ dáng lúc ấy của Đại Lưu, trong lòng vẫn cảm thấy buồn nôn.

      Lúc đó Tôn Minh Dương và Thẩm Mục còn giễu cợt Đại Lưu tuyệt đối là cong rồi.

      Ai ngờ, Đại Lưu : "Ông Lý mù có rồi, tôi biết nhìn người, khổ đời, người khác tôi biết, nhưng theo Kiêu đây chính xác sai đâu."

      "Vậy ra hai thằng mình chỉ là vật trang trí thôi à?"

      Lúc đó Tôn Minh Dương và Thẩm Mục vừa nghe xong, chỉ muốn tuyệt giao với Đại Lưu ngay lập tức.

      Ông thầy tướng số họ Lý ở đầu ngõ, cho đến nay ai biết ông tên gì, qua quãng thời gian thân quen với mọi người ở đó, tất cả mọi người đều gọi ông là ông Lý mù, ngược lại ông cũng hề để ý.

      Lúc đó ông Lý mù tặng bốn người bọn họ mỗi người câu .

      Câu của Lý Minh Dương chính là:

      -- Nam nhi hữu lệ bất khinh đạn, nam nhi nhiệt huyết vô gia hoàn. (Nước mắt đàn ông dễ dàng rơi, đàn ông nhiệt huyết gia đình.)

      Ông Lý mù tặng cho Thẩm Mục câu kinh Phật:

      -- Chúng sanh độ tẫn, phương chứng Bồ Đề. (Chúng sanh độ hết rồi, mới chứng bồ đề.)

      Khi ông Lý mù hướng về phía Lâm Lục Kiêu bị khoát khoát tay, từ chối thẳng thừng: " cần tặng cho tôi, tôi tin những thứ này."

      Lúc ấy, ông Lý mù cũng chỉ lắc đầu cười, nữa.

      Đợi đến khi thi xong, định đến trường quân đội hai người lại gặp nhau ở đầu ngõ, ông Lý mù hiếm khi chủ động gọi lại.

      Lâm Lục Kiêu rất ngạc nhiên, ngờ vậy mà ông ấy cũng nhận ra , nghi ngờ quơ quơ tay trước mặt ông ấy, ông Lý mù kéo tay , : "Đừng có quơ nữa, chút xíu bản lãnh này cũng có, ông sớm bị người ta gỡ bảng hiệu rồi."

      Lúc ấy Lâm Lục Kiêu mặc nguyên bộ đồ đen, đơn giản gọn gàng, sau lưng mang cái ba lô màu đen, cảm thấy chuyện như vậy thú vị, vì vậy hiếm khi cà lơ phất phơ dựa vào bức tường đầu ngõ, tán gẫu với ông ấy.

      "Sao ông biết được tôi qua đây?"

      " cho cậu biết, tôi được cái gì?"

      Lâm Lục Kiêu cúi đầu cười.

      Nhưng mà cuối cùng ông Lý mù cũng .

      "Gió, bước chân, hơi thở, cậu và ba cậu trai kia giống nhau, thần thái của cậu tương đối vững vàng, bước chân trầm ổn, Đại Lưu thở mạnh, mùi người rất đậm."

      Những kiểu thế này cho dù có cũng chỉ là hiểu mà diễn đạt được bằng lời.

      Lâm Lục Kiêu gật gật đầu, lên tiếng.

      Ông Lý mù : "Lúc Đại Lưu tới gặp tôi, hỏi tôi câu kia là ý gì."

      Lâm Lục Kiêu khoanh tay dựa ba lô vào tường, chân co lên đạp lên tường, cong khóe môi, "Cậu ta nhát
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 11


      Edit: Lạc Thần

      Nam Sơ mang theo túi xách lên lầu, Tây Cố bị Thẩm Quang Tông mang theo để dạy dỗ.

      Đôi tay Thẩm Quang Tông chống nạnh, nước miếng phun tung tóe, đối diện Tây Cố rúc đầu.

      " khuya rồi tại sao em còn cho ấy ra ngoài? ! Tôi phải cảnh cáo em, phải trông coi ấy! ấy đâu? ấy muốn ra ngoài gây họa cho tôi người nào dọn dẹp? Hoặc là nếu xảy ra chuyện gì Hàn tổng hỏi tới em giải thích với ta sao đây? Bộ tôi chưa có với em là tinh thần ấy tốt lắm hay sao hả? Cái này nếu ở đường phát tác để cho cảnh sát bắt , tạp chí ngày mai em chụp à? !"

      Tây Cố cúi thấp đầu, rụt cổ lại: "Bác sĩ ấy mắc chứng uất ức , . . . . . . phải bệnh tâm thần."

      Dĩ nhiên Thẩm Quang Tông biết, càng càng giận, điểm lên đầu Tây Cố từng cái từng cái : "Cái đầu của em dùng để trang trí thôi hả? Bỗng nhiên tôi phát nhận thức trong đầu của nha đầu em so với khuôn mặt trắng của em còn thấp hơn! Em biết trước kia ấy. . . . . ."

      "Thẩm Kính Băng ——"

      Trước đây khi Thẩm Quang Tông vào giới giải trí vốn lấy tên là Thẩm Kính Băng, sau khi sửa lại nghệ danh còn ai gọi như vậy nữa, chỉ có lúc Nam Sơ đặc biệt tức giận mới gọi như vậy. Quả nhiên, vừa quay đầu lại, nhìn thấy nha đầu xinh đẹp gợi cảm kia vẻ mặt lạnh lùng tựa vào khung cửa, khoanh tay trước ngực, túi xách giắt cánh tay.

      muốn phát tác, nhìn thấy biếng nhác mà vào, dáng vẻ kia, eo mềm chân , quyến rũ người.

      Suy cho cùng Thẩm Quang Tông cũng là đàn ông, mắt nhìn thẳng, giả bộ ho khan che kín miệng, sau đó hung dữ : "Hơn nửa đêm em ăn mặc như vậy nơi nào vậy?"

      Nam Sơ vào, vứt túi xách xuống ghế sa lon, xách Tây Cố qua, ngồi xuống trước gương, soi gương với Thẩm Quang Tông: "Đói bụng nên ra ngoài tìm chút đồ ăn được sao?"

      Nam Sơ người này có tật xấu, thích soi gương, phòng khách đặt hai mặt gương, gương trang điểm và gương toàn thân. Hai mặt gương đều là cố ý tìm người làm theo cầu , được sắp đặt vừa vặn.

      Trong kính người phụ nữ bắt đầu thong thả ung dung tháo trang sức, Thẩm Quang Tông nhìn bộ dạng có vấn đề gì, ngọn lửa vô danh lại bùng lên: "Hàn tổng trong khoảng thời gian này để cho em luyện tập lời kịch cho tốt, có chuyện gì đừng luôn chạy ra ngoài, dọn dẹp chút ngủ, ngày mai Hàn tổng cùng bay đến Italy với chúng ta!"

      . . . . . .

      Sáng sớm hôm sau, xe của Hàn Bắc Nghiêu đợi ở dưới lầu.

      Cửa xe mở ra, quả nhiên nhìn thấy nhị thế tổ* đeo kính đen gác chân tựa vào ghế ngồi gửi tin nhắn, nghe động tĩnh, nhìn qua, đẩy mắt kính xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm quan sát hai bên ngoài xe.

      * Nhị thế tổ (phú nhị đại): chỉ thế hệ thứ hai của các doanh nhân phất lên sau giai đoạn mở cửa vào thập niên 1980 ở Trung Quốc.

      Đây là lần thứ hai Tây Cố thấy Hàn Bắc Nghiêu, lần đầu tiên là lúc phỏng vấn, Hàn Bắc Nghiêu tréo nguẩy hai chân nằm ghế dựa làm việc để cho biểu diễn tay nhấc hai rương hành lý. Đợi làm xong, ngón tay thon dài chỉ : "Chọn ấy."

      Sau đó phất tay cái để cho ngày hôm sau tới làm.

      Nam Sơ lấy mắt kính xuống, lên xe.

      Hàn Bắc Nghiêu huýt gió với : "Lại đẹp lên."

      " cũng thấy được."

      ". . . . . ." Khuôn mặt Hàn Bắc Nghiêu trong nháy mắt đen lại, hận thể bóp chết : "Có người chuyện như vậy với ông chủ sao?"

      Tây Cố cất hành lý xong chuẩn bị lên xe, Hàn Bắc Nghiêu liếc , suy nghĩ hồi lâu cũng nhớ này tên gọi là gì, thôi. Tây Cố cúi thấp đầu, vội vàng ngồi vào bên cạnh Nam Sơ.

      Hàn Bắc Nghiêu xuất thân học thiết kế, đầu tư ít quần áo thương hiệu nổi tiếng, bao gồm nhãn hiệu của nhà thiết kế lần này Nam Sơ Italy, hơn phân nửa cũng là bởi vì quan hệ với Hàn Bắc Nghiêu. Nhưng thể phủ nhận, Nam Sơ là người mẫu đặc biệt tốt, cảm giác ống kính mười phần, các loại vẻ mặt chần chừ rất đúng chỗ, ngay cả nhiếp ảnh gia Jes¬si¬ca xảo trá tai quái từ trước đến giờ, cả ngày ghét bỏ người mẫu phải mặt quá béo hợp ống kính chính là ghét bỏ người mẫu có đường cong hoặc là vẻ mặt thích hợp, cũng khoe Nam Sơ lĩnh ngộ cao, chỉ cần chút muốn ấy diễn tả cảm giác gì, đều thể được cảm giác đó, hoàn toàn chính là dáng vẻ muốn.

      còn có thể
      [​IMG]
      B.Cat, IluvkiwiTuyết Liên thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 12.

      Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

      Lâm Lục Kiêu nhắn tin trả lời xong rồi lại úp di động lên bàn. cầm lấy ly, uống ngụm rượu. Thẩm Mục liếc mắt nhìn qua, nở nụ cười và rót cho mình ly, cụng ly với , kế đó mới ngửa đầu uống cạn, cảm thán, “Cuối cùng cũng thấy chú khang khác.”

      Lâm Lục Kiêu tựa lưng vào ghế ngồi, ngón tay gõ lên mặt bàn. cúi đầu, mỉm cười, “.”

      thói quen nho , đó chính là lúc kiên nhẫn, đặt tay lên bàn, đầu ngón tay bắt đầu gõ trong vô thức.

      Thẩm Mục nhìn chằm chằm vào tay lát, ra cũng có gì gọi là khang khác. Lâm Lục Kiêu vẫn là Lâm Lục Kiêu đấy, ngay thẳng, kiên cường, ngẫu nhiên hút điếu thuốc, ngồi bên cạnh để nghe đám người bọn họ kể “hoàng đoạn tử”*, có thể bất chợt nối tiếp cho liền mạch.
      *”Hoàng đoạn tử” là kết hợp giữa ngôn ngữ trí tuệ và tình dục được dân gian hóa, còn được gọi là “Truyện ngắn vị mặn”

      Nhưng mà khi nhìn lại , tóm lại là mặt mày có gì đó khang khác, cụ thể ra sao lại thể nên lời rằng ở chỗ nào.

      Trong lúc Thẩm Mục đỡ cằm, đánh giá cẩn thận, di động bị úp bàn của Lâm Lục Kiêu đột nhiên sáng lên, khe hở giữa màn hình và mặt bàn phát ra tia sáng mỏng manh.

      Lâm Lục Kiêu cầm lên, nhìn nhìn, khóe miệng nở nụ cười châm chọc, sau đó lại úp di động xuống bàn, ngửa đầu uống rượu.

      Thẩm Mục hỏi, "Là bé ấy?"

      Môi của Lâm Lục Kiêu còn chạm vào ly. liếc xéo Thẩm Mục, cười nhạt, “Trước kia quả là phát thích hóng chuyện bà tám như vậy.”

      Thẩm Mục nhún vai, từ chối cho ý kiến, " chỉ quan tâm đến thể xác và tinh thần khỏe mạnh của chú thôi. Chú nhìn , chú sắp 30 rồi mà vẫn chưa có bạn , bệnh nhưng cũng có thể kìm nén* thành bệnh đấy.”
      *Kìm nén ở đây là kiềm nén “chuyện đó”

      Lâm Lục Kiêu khẽ nhíu mày, hỏi lại, “ giống như có bạn ấy nhỉ? Kìm nén thành bệnh, ngay cả cũng biết sao?”

      "..."

      Thẩm Mục ngượng ngùng, " chuyện này với chú làm gì biết.”

      Lâm Lục Kiêu im lặng hút thuốc, chuyện.

      Thẩm Mục còn , "Còn chuyện này nữa là do chú với nhá, chú bảo ‘EQ của Đại Lưu và Tôn Minh Dương cộng lại vẫn chưa cao bằng đâu’.”
      *Phần trong ‘...’ là trích lại lời của Lâm Lục Kiêu

      Vẻ mặt Lâm Lục Kiêu giống như “ đừng có đùa”, “EQ của cao? tu hay sao mà được EQ cao?”

      dám là EQ cao, nhưng
      [​IMG]
      Iluvkiwi, B.CatTuyết Liên thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 13

      Edit: Preiya

      Theo động tác trong tay Nam Sơ, Lâm Lục Kiêu theo bản năng cúi đầu liếc nhìn.

      Động tác của rất nhanh, giúp chỉnh cổ áo ngay ngắn, lập tức thu tay lại, mu bàn tay trắng muốt chợt thoáng qua trong mắt , giống như tia sáng, còn mang theo chút mùi hương hoa đào, Lâm Lục Kiêu thu hồi tầm mắt, bỏ tay vào trong túi, ánh mắt lảng tránh.

      Vừa lúc liếc nhìn về phía sau lưng, viện trưởng đưa Tam Bảo tới đây cảm ơn.

      Tam Bảo cao xấp xỉ bằng cái cây tung tăng chạy tới, bổ nhào về phía Lâm Lục Kiêu, tay ôm lấy bắp đùi của , lại như vậy vẫn chưa cao bằng chân của , dúi đầu vào giữa chân của , ê a, "Cảm ơn chú Lâm!"

      Lâm Lục Kiêu cúi đầu, xoa xoa tóc đứa bé, ánh mắt hiếm khi dịu dàng.

      Hai tay Tam Bảo ôm lấy , nó còn , hai tay vừa lúc đặt bắp đùi Lâm Lục Kiêu, ngước đầu lên, rất giòn giã, "Chú Lâm, trong đội các chú còn nhận người ? Chờ lúc cháu trưởng thành đến chỗ các chú làm việc có được ? !"

      Lâm Lục Kiêu kéo ống quần, ngồi chồm hổm xuống, bàn tay sờ lên cái gáy Tam Bảo, xoa hai cái, cười cười, "Vậy phải học giỏi, thi trường quân đội cũng thể tùy tiện chui cái đầu béo vào như hôm nay nữa."

      khỏi nhu hòa.

      Nam Sơ nghĩ, đứa bé sau này của có hình dáng như thế nào?

      Tam Bảo, "Dạ được, hôm nay lại làm phiền các chú nữa rồi!"

      Lâm Lục Kiêu sờ đầu bé, "Ông cụ non cháu nghịch ngợm như vậy, ngược lại lượng công việc của chú cũng nhiều hơn ít."

      Viện trưởng cười cười, tới từ phía sau, "Lục Kiêu, ở lại ăn cơm sao?"

      Viện trưởng của nhà từ thiện này là chiến hữu cũ năm xưa của ông nội Lâm Lục Kiêu, khi Lâm Lục Kiêu còn hiểu những chuyện đám người lớn tranh luận, Lâm Thanh Viễn từng đe dọa muốn bỏ vào nhà từ thiện, viện trưởng cũng coi như là nhìn Lâm Lục Kiêu lớn lên.

      Lâm Lục Kiêu đứng lên, "Phải quay về đội, lần sau trở lại thăm ông."

      Viện trưởng hòa ái gật đầu cái, sau đó nhìn về phía Nam Sơ, "Còn cháu, có muốn ở lại ăn cơm ?"

      Nam Sơ, "Buổi chiều còn có thông báo, xe chờ cháu ở dưới lầu, đợi lát nữa gặp Bảo Thụ nên phải liền bây giờ."

      Viện trưởng gật đầu cái, có chút vui vẻ, "Bảo Thụ nhắc tới cháu rất lâu rồi, xem chút , ông dẫn bọn ăn cơm trước." xong, viện trưởng liền mang theo bọn rời , hành lang chỉ còn lại Nam Sơ và Lâm Lục Kiêu, hai người đưa mắt nhìn nhau cái.

      Lâm Lục Kiêu cúi người xuống, thu dọn đồ đạc, lạnh nhạt hỏi, "Em ở đây làm gì?"

      Nam Sơ nhún vai, thờ ơ , "Làm từ thiện đó, phải nhân vật công chúng đều thích nhà từ thiện lập đền thờ cho mình sao? Công ty ép buộc."

      "Nhà từ thiện?"

      Mặc dù hiểu diễn viên tuyến 18 có cái gì tốt mà lập cái kiểu đền thờ này cho mình, nhưng dựa vào vẻ mặt lúc này của Nam Sơ, cũng nhìn ra khác thường, tùy tiện đáp lời, tiếp tục cúi đầu thu dọn đồ đạc.

      Nam Sơ cười kỳ quái, "Được rồi, lén cho biết, từ thiện là giả, ra em lén sinh đứa bé, sợ truyền ảnh hưởng tới danh tiếng của em nên liền bỏ ở chỗ này."

      Thành công hấp dẫn lực chú ý.

      Lâm Lục Kiêu ngừng lại động tác trong tay, ánh mắt sâu lắng nhìn .

      Nam Sơ cười, "Đừng nhìn em còn trẻ như vậy, ra em là mẹ đứa bé."

      "…"

      Lâm Lục Kiêu để ý tới , khóe miệng nhếch lên đầy vẻ giễu cợt, xoay người rút dây thừng ra.

      Nam Sơ tới phía sau lưng , khẽ cúi người, ghé vào lỗ tai , giọng , "Lúc nào rảnh rỗi?"

      Lâm Lục Kiêu đứng thẳng, rũ mắt liếc nhìn , "Cũng là mẹ đứa bé, em vẫn còn tốn công như thế, cần ở bên cạnh đứa bé à?"

      cười, "Phải tìm ba cho đứa bé đó nha."

      "…"

      Sao có thể ra những lời này như chuyện đương nhiên vậy, Lâm Lục Kiêu cảm giác rằng mình cùng địa cầu với này, cũng biết lúc ấy mình lại làm sao, thế nhưng còn nhận lời của .

      "Ba đứa bé đâu?"

      Nam Sơ thở dài, "Còn trẻ hiểu chuyện, chạy rồi."

      "…"

      Lâm Lục Kiêu, "Chuyện lớn như vậy cho tôi biết, sợ tôi chuyện của em ra ngoài sao?"

      Nam Sơ, "Tin tưởng thôi, nếu làm sao lúc 16 tuổi theo về nhà?"

      Lâm Lục Kiêu thử cố để cho mình hiểu lệch ý của lời này, nhưng lời ra đến miệng lại cực kỳ châm chọc, "Cho nên sau khi rời khỏi nhà tôi lại tới nhà người đàn ông khác sao? Còn sinh đứa bé ra nữa?"

      Nam Sơ đáp lời, nhìn cười như thực được, đuôi cặp mắt kia rất , đường cong nhu hòa, xếch lên có chút quyến rũ.

      Mẹ nó.

      Thẩm Mục sai, bề ngoài quả là thâm sâu.

      Lâm Lục Kiêu hề lên tiếng nữa, cũng tiếp tục để ý tới nữa, quay đầu lại thu dọn đồ đạc.

      Nam Sơ im lặng nhìn lát, có lẽ có chút rảnh rỗi, móc ra điếu thuốc từ trong túi, ngậm lên miệng, châm lửa, lui về phía sau hai bước, dựa vào rào chắn phía sau lưng, chợt bả vai bị đè xuống, mới vừa cúi đầu, ánh mắt liếc về cánh tay đưa ra, lúc hề
      [​IMG]
      Iluvkiwi, B.CatTuyết Liên thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 14

      Nam Sơ trả lời rất nhanh: Bỏ thuốc lá có ích lợi gì?

      Lâm Lục Kiêu ngồi tựa vào ghế, tay cầm điện thoại di động, tay đặt lên cửa sổ xe, mu bàn tay dán lên môi, đây là thói quen khi suy tư, hồi lâu, nhắn xuống nhanh: Có lợi với thân thể em.

      【Con nhóc thối tha:... có động lực bỏ thuốc, động lực sống nữa, phải cho em. 】

      Lâm Lục Kiêu nhíu mày cái, vừa muốn nhắn lại, ngay sau đó, lại tới tin.

      【Con nhóc thối tha: Chẳng hạn như, bỏ thuốc tuần, ăn cơm với em, bỏ thuốc hai tuần, nắm tay, bỏ thuốc tháng...Hmm... 】

      Lâm Lục Kiêu rầm rì tiếng, cười ra tiếng, nhét di động vào kính chắn gió phía trước, để ý đến nữa.

      Điện thoại lại rung lên.

      chống vào bệ cửa sổ, mu bàn tay chống lên khóe miệng, liếc cái, có phản ứng.

      lát sau, lại rung thêm cái.

      quay đầu lại liếc mắt nhìn, cau mày, có chút phiền não đưa tay lấy di động, trượt mở, tin cuối lên màn hình là hình ảnh, cái chậu sắt, mấy điếu thuốc lá xịn, đốt nửa.

      Đồng đội bên cạnh nhìn hình hơi thấy tò mò, ghé đầu liếc mắt, sợ ngây người, "Mẹ nó, ai đây? Thuốc này cũng hết mấy tháng tiền lương của tôi đó."

      " người bị bệnh thần kinh."

      Lâm Lục Kiêu nhét điện thoại vào túi, .

      ...

      Quả hôm sau Nam Sơ bỏ thuốc.

      Mấy ngày nay quay chụp cũng chỉ ngoan ngoãn ngồi bên đọc sách, trong túi luôn có hộp kẹo, khi nào nhịn được ăn hai viên, ngay cả Thẩm Quang Tông cũng cảm thấy có phải đầu óc con nhóc này bị dập rồi hay mà đổi tính.

      Ngay cả đưa thuốc cho , cũng bị Nam Sơ để mắt tới.

      Thẩm Quang Tông suy nghĩ từ đầu đến cuối chuyện này có chút quỷ dị, thừa dịp lúc Nam Sơ nghỉ ngồi vào gần hỏi mấy câu, kết quả con nhóc này thẳng câu chặn lại, " ngồi xa chút, thân mùi thuốc làm tôi nghiện."

      "Mẹ nó, đổi tính rồi sao?"

      "Quý trọng mạng sống."

      "Đm phải bị ung thư phổi chứ? Nếu như bị bệnh phải với công ty! Bất luận cái gì, cũng thể điều trị!"

      Nam Sơ cúi đầu lật kinh phật, phất tay cái: "Cút ."

      Mấy ngày sau, Hàn Bắc Nghiêu biết được chuyện này, tự mình đến trường quay ngồi trong lều quan sát ngày, xác định Nam Sơ điếu thuốc cũng đụng, lắc đầu thể tin được cho người gọi Tây Cố qua, gác chân nhàn nhã nằm ngửa ở ghế, đưa mắt nhìn, quan sát chưa tới mét sáu trước mắt.

      Nắng nóng sau lưng, Hàn Bắc Nghiêu lại phát này phát run.

      Đây là lần thứ ba Tây thấy sếp lớn, cũng biết tại sao mình lại phát run, ra nhìn gương mặt điển trai của Hàn Bắc Nghiêu, vẫn có chút sợ, đại khái là bình thường vẫn hay bị Thẩm Quang Tông đe dọa.

      Chỉ cần Nam Sơ có chút chuyện gì, Thẩm Quang Tông lập tức gằng giọng lên rống .

      " có biết trước kia Hàn tổng làm gì ? Hả! ?"

      " có biết làm vậy là gây phiền phức cho Hàn tổng ? có biết Hàn tổng nổi giận lên đáng sợ thế nào ? ! Tôi theo Hàn tổng làm việc nhiều năm rồi, chỉ thấy ngài ấy nổi giận lần, làm tôi cả nửa năm dám vào phòng làm việc của ngài ấy!"

      "Nam Sơ là lá bài tẩy cuối cùng của Hàn tổng! Nếu có chuyện gì xảy ra! có biết Hàn tổng ném ra biển làm mồi cho cá !"

      Tây Cố rụt cổ: "Giết....Người là phạm pháp...."

      Thẩm Quang Tông cười lạnh tiếng, tiếp tục đe dọa : "Ở trong công ty này, Hàn tổng chính là luật!"

      "..."

      tại Tây Cố nhìn thấy đúng là cách nào để chân mình hết run.

      Hàn Bắc Nghiêu chỉnh lại mắt kính,
      [​IMG]
      Iluvkiwi, B.CatTuyết Liên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :