1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Người đàn ông bước ra từ ngọn lửa - Nhĩ Đông Thỏ Tử

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 5

      Editor: Thoa Xù

      Lâm Khải quyết định chọn nhà hàng ở con đường đối diện, bốn người vào, lập tức có nhân viên phục vụ đón tiếp, Lâm Khải đưa bánh ngọt cho nhân viên phục vụ, "Đợi lát nữa cơm nước xong mang lên." xong liền lôi Nam Sơ vào phòng bao.

      Nam Sơ rút tay mình ra khỏi tay cậu ta, hỏi "Sinh nhật cậu à?"

      Cuối năm ngoái hai người quen biết nhau, chưa từng đề cập đến chuyện sinh nhật.

      Vào phòng bao, cậu trai kéo ghế ngồi xuống, gác chân, vỗ vỗ cái ghế bên cạnh bảo Nam Sơ qua ngồi, bộ dáng muốn ăn đòn quả giống y hệt trai cậu ta.

      Đợi Nam Sơ ngồi xuống, Lâm Khải lấy cái ly ở trước mặt , rót nước cho , nghiêng sang bên cạnh : " cần phải áp lực, tôi cũng trông mong có thể tặng quà gì đó cho tôi, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm coi như là mừng sinh nhật cho tôi rồi."

      Rót nước xong, đẩy cái ly qua, "Uống , có bỏ độc."

      Tay Nam Sơ mới vừa chạm vào ly, lại nghe cậu ta bổ sung thêm: " biết tôi khó mời thế nào đâu, mười bữa nửa tháng cũng thấy mặt, đoán xem ấy làm gì?"

      Nam Sơ nắm chặt cái ly, hết sức phối hợp lắc đầu.

      "Phòng cháy chữa cháy." Vẻ mặt Lâm khải vừa sùng bái vừa kiêu ngạo: "Thế nào, bị dọa sợ rồi à?!"

      ". . . . . ."

      Nam Sơ thầm nghĩ, bệnh thần kinh.

      chuyện, ngoài cửa có hai người tiến vào.

      Hai con ốc sên chậm rì rì.

      Lâm Khải quay đầu, nhìn Lâm Lục Kiêu chỉ chỉ chỗ ngồi đối diện với mình, : ", ngồi đây này!"

      Lâm Lục Kiêu tay bỏ túi sải bước qua.

      Hạ Vãn theo sau tức giận bất bình : "Lâm Khải, sao cậu gọi tôi ngồi?"

      Lâm ngốc nghếch điềm tĩnh : "Chị cũng phải là của tôi."

      Hạ Vãn: ". . . . . ."

      Nam Sơ cảm thấy tội nghiệp cho Hạ Vãn.

      Có lẽ chỉ số cảm xúc của hai em này thấp hơn chỉ số thông minh nhiều.

      Chờ Lâm Lục Kiêu ngồi xuống, Lâm Khải quay sang hỏi Nam Sơ: "Vừa rồi tôi đến đâu rồi?"

      "Cậu cậu là lính cứu hỏa, hỏi tôi có bị dọa sợ ."

      Lúc Nam Sơ chuyện liếc nhìn Lâm Lục Kiêu, mà người này lại cong cong khóe miệng hiếm khi thấy được.

      ". . . . . ."

      Lâm Khải gật đầu, "Đúng đúng đúng! Từ tôi mơ ước nhất định trở thành lính cứu hỏa."

      Nam Sơ: "Tôi nhớ trước kia cậu từng với truyền thông, ước mơ khi của cậu là trở thành nghệ sĩ violon mà."

      Lâm Khải : "Tôi còn với truyền thông là tôi muốn làm nhà khoa học đấy, lời này có thể tin ?"

      xong mới ý thức được điều bất thường, vỗ đùi : "Ây da, lại còn xem bài phỏng vấn của tôi, có phải thầm mến tôi hay ?"

      Thầm mến cái ông cụ nhà cậu ấy.

      Nam Sơ lườm cậu ta.

      Lâm Khải tự làm mình mất mặt, " làm khó nữa, đợi lát nữa mà truyền ra tin đồn của hai đứa mình, lại cấu véo tôi nữa."

      nay trong làng giải trí Lâm Khải được coi là người vui vẻ đáng , thỉnh thoảng đùa giỡn đôi chút, nhưng tuổi còn , dáng dấp lại phát triển, thêm đôi tay thon dài sạch hơn con nữa, trắng hồng mềm mại. Nhưng mà dù sao cũng trong phạm vi đàn violon, người biết Lâm Khải nhiều lắm, nhưng cậu ta hết sức cố gắng, giá trị chiến đấu cũng hề thấp.

      Đây cũng là chuyện khiến Nam sơ phân vân.

      Lâm Khải nhìn Lâm Lục Kiêu, than thở: "Thân thể tôi khỏe mạnh bằng trai, thi vào Học viện quân đậu, giống như tôi, trước kia lúc còn học trong Học viện quân , mọi người đều gọi là “Thiết Lang”, cơ bắp còn cứng hơn gạch đá nữa."

      đến đây.

      Lâm Lục Kiêu liếc cảnh cáo Lâm Khải cái.

      Lâm ngốc nghếch điềm tĩnh đề nghị: ", mấy vén cơ bụng lên xem chút ?"

      ". . . . . ."

      Nam Sơ liếc nhìn Lâm Khải.

      Làm tốt lắm.

      Hai bên tai Hạ Vãn đều đỏ hết lên, "Lâm Khải, đâu có ai bán trai của mình như cậu vậy."

      Lâm Khải: " có à, trong làng giải trí có rất nhiều nam diễn viên thích khoe hình cơ bụng rám nắng, chỉnh sửa đến nỗi méo mó luôn, lần trước trong quán bar ở Milan, tôi và Nam Sơ gặp phải người Mỹ, mực bắt chúng tôi xem cơ bắp của ta, làm tôi buồn
      [​IMG]
      duyenktn1, B.Cat, Tuyết Liên4 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 6

      Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

      Hạ Vãn bị sặc, đầu óc ta nhanh chóng đưa ra phán đoán về Nam Sơ – này hề dễ đối phó như vẻ bề ngoài.

      ấy giỏi bày mưu tính kế, đối mặt với đối thủ nhảy ra bất thình lình vẫn cần có thời gian suy xét, đợi đến khi khói thuốc như sương mờ ảo tan hết mới có thể nhìn khuôn mặt ấy.

      Khuôn mặt của Nam Sơ có vẻ công kích.

      Trong làng giải trí, rất nhiều nữ minh tinh có tướng mạo đầy vẻ công kích với người khác, đặc biệt là sau khi trang điểm, khí chất của bọn họ đều trở thành ngốc nghếch, ngọt ngào, trong sáng.

      Nam Sơ hoàn toàn khác biệt. Khuôn mặt rất đơn thuần, da dẻ mịn màng, góc mặt nhìn nghiêng có hơi tròn, độ cong lẫn hình dáng đều dịu dàng, mang lại cảm giác xinh đẹp vừa phải. Chỉ khi ra oai phủ đầu với đối phương, vẻ mặt của mới có tính công kích.

      Giống hệt như vừa rồi vậy --

      Cách lớp khói mờ, Hạ Vẫn vẫn cảm nhận được ánh mắt của Nam Sơ.

      Giống như thợ săn vừa nhìn thấy con mồi, ánh mắt liền lóe sáng.

      Bình tĩnh, giảo hoạt, nhất định phải có.

      "Hai người biết nhau từ khi nào?” tinh (Nam Sơ) mở miệng hỏi.

      "Năm kia."

      Hạ Vãn giấu, thậm chí trong lời còn có hơi đắc ý.

      Tuy rằng Nam Sơ xinh đẹp, dáng người cũng được, nhưng ít ra về mặt thời gian, ta thắng.

      ta tới trước.

      Bầu khí yên lặng trong chớp mắt.

      Hạ Vãn nhìn thái độ của Nam Sơ. Nam Sơ ung dung tựa người vào bệ kính, đầu ngón tay vừa dài vừa vân vê điếu thuốc, khuôn mặt dịu dàng, ngoan ngoãn, miệng vẫn nở nụ cười như có như .

      Bên ngoài cửa, có tiếng người đột ngột rống to, “Hai người các mất tích ở trong đó luôn rồi hả?!”

      Là Lâm Khải.

      Nam Sơ nhả khói, tắt điếu thuốc, dập nó ngay bồn rửa tay rồi ném vào thùng rác, xoay người, rửa tay, nhìn vào gương mà với Hạ Vãn.

      "Bác sĩ Hạ, từ năm mười sáu tuổi, tôi quen ta rồi.”

      xong, rút tờ khăn giấy, lau tay sạch rồi bước ra ngoài.

      Người ở phía sau giống như bị sét đánh vậy.

      ...

      Nam Sơ vừa bước ra thấy hai người đàn ông đứng ở ngoài cửa.

      Lâm Lục Kiêu khoanh tay, dựa người vào tường, chân co lên. liếc nhìn cái rồi nhanh chóng dời tầm mắt .

      Lâm Khải lủi tới trước mặt , giống hệt như con khỉ con vậy, bắt đầu ngửi từ trái sang phải, phải sang trái, “ nghiện thuốc lá à?”

      Nam Sơ đẩy cậu ra, giọng hề kiên nhẫn, “Cậu lo còn hơn Thẩm Quang Tông đấy.”

      Lâm Khải theo sau, liên tục lải nhải bên tai Nam Sơ, “Lần trước ở Milan, tôi sớm với , quên rồi sao?! Sức khỏe tốt mà còn hút thuốc!”

      Nam Sơ nhíu mày, "..."

      " , chỉ là trẻ, sao lại có nhiều chuyện phiền lòng được?!”

      "..."

      phải lại xem Microblogging đó chứ?”

      "."

      "Những người đó cứ mặc kệ họ , giận dỗi bản thân mình như vậy, tính ra chẳng có lời chút nào! Mau mau bỏ thuốc lá cho tôi!”

      Nam Sơ quả thực rất muốn lấy bọc mà bịt miệng cậu lại, “Thẩm Quang Tông nhập vào cậu à?”

      Lâm Khải chỉ tiếc rèn sắt thành thép, cậu túm lấy cánh tay của Nam Sơ, “ bỏ, tôi cho ăn bánh sinh nhật của tôi!”

      Lâm Khải bánh ngọt như mạng, người có thể ăn bánh của cậu nhiều, Nam Sơ được tính là trong số đó.

      Dù sao cậu cũng chỉ là chàng trai trẻ, xuống tay nặng cũng , nhưng vẫn cứ túm lấy tay , “Bỏ hay bỏ?!”

      Nam Sơ kéo tay cậu ra, sắc mặt trở nên nặng nề.

      Lâm Khải biết tính tình Nam Sơ. Lúc hiền hòa, gì cũng được, dễ nổi giận, nhưng khi giận dữ, ai có khả năng hòa giải được, mười ngày nửa tháng cũng đừng hòng tìm được .

      Chàng trai trẻ hoàn toàn bị dọa đến mức sững sờ, chỉ đành than thở, “Hung dữ cái gì mà hung dữ...”

      Đúng lúc đó, Hạ Vãn bước ra từ phía sau.

      Lâm Khải và Nam Sơ ở phía trước, Lâm Lục Kiêu đút tay vào túi, nhàn nhã bước theo. Dáng người cao lớn, cao hơn hai người kia rất nhiều, bóng lưng thẳng đứng, chân dài mà , chiếc quần đen che phủ đôi chân, tạo nên thân hình cân xứng, mạnh mẽ mà chẳng thô chút nào.

      Trong lúc Lâm Khải và Nam Sơ chuyện, ánh mắt của vẫn bình thản, khóe miệng hơi cong lên.

      Hạ Vãn vội vã chạy theo sau, giọng gọi , “Lâm Lục Kiêu.”

      hề để ý, “Ờ.”

      "Trước kia, và Nam Sơ có quen nhau sao?”

      Hạ Vãn vừa chuyện vừa thầm đánh giá , quan sát vẻ mặt cẩn thận.

      Lâm Lục
      [​IMG]
      B.Cat, Tuyết Liên, thư hồ3 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 7

      Lâm Khải rửa mặt xong vào, hai người đối mặt mắt lớn trừng mắt , cậu ta vẫy vẫy tay : "Hai người đây là làm cái gì đó?"

      Lâm Lục Kiêu: ". . . . . ."

      Nam Sơ: ". . . . . ."

      Mắc mớ gì tới ông cụ nhà cậu.

      Lâm Lục Kiêu đứng lên ra ngoài trước, Nam Sơ khôi phục lại vẻ mặt lạnh nhạt, thong thả theo phía sau.

      Ba người lên xe.

      Lâm ngốc nghếch ngồi vào ghế lái phụ trước, Nam Sơ nhìn Lâm Lục Kiêu, đúng lúc, cũng liếc nhìn , cao hơn, từ cao liếc nhìn xuống , hất cằm về phía cửa xe cái, Nam Sơ vượt qua , mở cửa sau xe ngồi vào.

      Lâm Lục Kiêu cúi đầu cười, cũng ngồi vào theo.

      Dọc đường hai người cũng chuyện, Nam sơ dứt khoát nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như bị ánh đèn đêm đầy màu sắc bên ngoài cửa sổ mê hoặc, còn Lâm Lục Kiêu chuyện câu được câu với Lâm Khải, Lâm Khải cứ líu lo ngừng giống như con chim sẻ vậy, hình như cậu ta có loại tình cảm ỷ lại vào Lâm Lục Kiêu.

      Nam Sơ mở cửa sổ ra, gió ùa vào ù ù, cây cối ngoài cửa sổ lướt qua vun vút. quay đầu, vừa khéo thấy Lâm Lục Kiêu nhìn mình, trong ánh mắt để lộ ý tứ gì nhiều, cho phép mình nghĩ quá nhiều.

      quay đầu lại, chợt nhớ tới năm năm trước lúc vào nhà ở.

      Năm đó Nam Sơ mười sáu tuổi, ở trong nhà Lâm Lục Kiêu tháng trời, thời gian đó có về nhà hai ba chuyến, mỗi lần đều ở lại ngày rưỡi, toàn bộ thời gian còn lại đều ở trong đội của mình, như vậy xem ra hai người quả tính là thân thiết.

      Lúc đó, Lâm Lục Kiêu thuê căn hộ đơn, ba phòng sảnh. Ngoại trừ phòng ngủ, còn lại hai phòng kia bị sửa thành phòng sách và phòng chứa đồ linh tinh, quăng đống đồ huấn luyện và dụng cụ tập thể hình ngổn ngang trong đó.

      Nam Sơ biết nấu ăn, ngày nào cũng gọi đồ ăn bên ngoài, có lần lúc xuống lầu lấy đồ ăn đưa tới đúng lúc gặp trở về, cậu nhóc giao hàng thối lại mấy tờ tiền lẻ, Nam Sơ tùy tiện nhét đại vào trong áo khoác, vội vàng lẽo đẽo theo sau lên.

      Lên lầu, Lâm Lục Kiêu thay giày, Nam Sơ cầm hộp cơm cà-ri trong tay, hơi khó xử, suy nghĩ chút, vẫn đưa cho : " biết hôm nay về, thôi ăn trước , em gọi thêm phần nữa."

      Lâm Lục Kiêu vứt chìa khóa vào ngăn tủ, cũng thèm quay đầu lại, vào : "Tôi ăn ở trong đội rồi."

      "À."

      Nam Sơ ngồi vào bàn ăn cơm tối.

      Lâm Lục Kiêu vào trong thay đồ, đôi mắt nhàn tản lướt vòng xung quanh, mặc dù khả năng nấu nướng của nàng này là con số , nhưng trong nhà vẫn rất sạch , bẩn, khi đó cũng là thanh niên choai choai biết chăm sóc người khác, trò chuyện giao tiếp cũng tàm tạm, duy chỉ có lúc nhìn thấy giường ngủ ánh mắt trở nên sắc bén ngay lập tức.

      mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, bất cứ lúc nào, chăn mền nhất định phải được gấp thành khối ngay ngắn như khối đậu phụ.

      Bây giờ gấp cũng thèm gấp, vứt đống lộn xộn giường, giống như vừa đánh nhau trận ầm ĩ giường vậy.

      Trong nhà bật lò sưởi.

      Lâm Lục Kiêu thay cái áo rộng rãi màu xám và quần dài màu đen, từ trong phòng ngủ ra, xách nhóc ăn cơm vào trong, ấn ngồi xuống mép giường.

      "Nhìn ." .

      Khóe miệng Nam Sơ vẫn còn dính mấy hạt cơm.

      Sau đó Lâm Lục Kiêu trải phẳng chăn ra, vừa trải vừa hỏi : "Mẹ em có dạy em gấp chăn à?"

      ". . . . . ."

      Khi đó tầm vóc của Lâm Lục Kiêu chưa cường tráng như bây giờ, dáng người thanh thiếu niên, cao lớn hơi gầy, khuôn mặt cũng rắn rỏi như bây giờ, mà mượt mà thanh tú, làn da trắng hơn bây giờ, vẻ mặt có hơi hư hỏng, tính tình cũng có trầm ổn nhàng như bây giờ, toạc ra là khi đó có hơi gàn dở.

      Nhưng giọng điệu chuyện rất ôn hòa.

      khom lưng, lúi húi trước giường, hiếm khi kiên nhẫn: "Trước tiên trải chăn ra, vuốt cho bằng phẳng, gấp lại phần ba."

      "Gấp mặt bên kia qua đây, vuốt thẳng, gấp lại, sau đó dùng hai tay ấn xuống."

      Khi đó hình như tóc cũng dài hơn bây giờ, dưới ánh đèn, mái tóc đen mềm mại, khiến cho người ta kiềm chế được muốn sờ thử.

      cố ý làm chậm lại, chỉ chỉ góc chăn, "Chỗ đó đó, dùng ngón cái và ngón trỏ nắm lấy, chỉnh sửa
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 8
      Edit: Lạc Thần

      Bắc tầm Tây thị hai khu chi đội của trung đội Đặc Cần.

      Gần tối, trong thao trường, binh sĩ mặc quần áo ngụy trang chỉnh tề, tác phong quân đội nghiêm túc, trong lúc đó ánh sáng mặt trời chiếu vào mặt bọn họ, mồ hôi rơi như mưa.

      Lâm Lục Kiêu cánh tay kẹp tấm bảng, sống lưng thẳng đứng, ánh mắt quét qua những gương mặt nghiêm nghị, trán lấm tấm mồ hôi, bỗng nhiên ghìm giọng : "Nghiêm!"

      Mọi người đứng thẳng tắp, dám thở mạnh.

      "Hôm nay tới đây thôi, giải tán!"

      Mọi người thở phào nhõm, lau mồ hôi.

      Đội trưởng dẫn đội ăn cơm tối tại phòng ăn, chỉ đạo viên từ đàng xa chạy tới, chạy đến ổn định trước mặt Lâm Lục Kiêu, chào, thả tay xuống : "Lãnh đạo bảo cậu chi đội chuyến."

      Lâm Lục Kiêu ừ tiếng, tháo bao tay xuống đưa cho chỉ đạo viên, xoay người lái xe , bị chỉ đạo viên giữ chặt.

      Chỉ đạo viên là người tinh khôn, đầu kia điện thoại vừa gọi sang đây, nghe giọng của đối phương, cũng biết nhất định là chuyện tốt, vì vậy lôi kéo Lâm Lục Kiêu muốn chỉ điểm mấy câu, mặc dù biết người này tính tình như cẩu cho tới bây giờ nghe vô những thứ này.

      Hai người ra ngoài, lúc xuống cầu thang, chỉ đạo viên tiến tới bên lỗ tai , hạ thấp giọng ,

      "Lãnh đạo gì cậu đáp lời là được, tìm vợ cho cậu cũng tốt, tăng hàm chuyển chức cho cậu cũng tốt, cậu cũng lớn rồi, chuyện sau đó phải biết nắm chặt, mọi người nghĩ bò lên , cậu muốn xông về phía trước, toan tính gì? có cậu, trung đội Đặc Cần ta như cũ đều là đội quân mũi nhọn, hàng năm năm sao đỏ! Mỗi người ra ngoài đều chiến đấu rất dũng mãnh, toàn bộ bọn họ tính tình đều giống cậu, cho cùng, cậu cũng phải cân nhắc cho mình!"

      Chỉ đạo viên cảm thấy mình nên ràng, kết quả Lâm Lục Kiêu chỉ nhìn cái, hề gì, vỗ vỗ lưng của , vài bước bước xuống hết bậc thang đến bãi đỗ xe.

      Chỉ đạo viên nhìn bóng lưng thở dài hơi.

      Lâm Lục Kiêu vừa tới chi đội, có vội vã lên tìm lãnh đạo, mà ở đường hút hai điếu thuốc lá, nhắm mắt suy tư về cuộc sống, sau lưng bị người nhàng vỗ, quay đầu lại, đầu ngón tay cầm điếu thuốc đặt ở khóe miệng có rút ra, đội nón mặc quân trang phẳng phiu đứng sau lưng của .

      Liếc người tới cái, Lâm Lục Kiêu quay lại hút thuốc, trong miệng khói mù phun ra lờ mờ.

      Lâm Mân vui, vượt đến trước mặt : "Lãnh đạo tìm còn mau , sao còn ở nơi này hút thuốc?"

      Lâm Mân là em họ của Lâm Lục Kiêu.

      Năm đó hai người cùng tiến vào trường quân đội, người sau khi tốt nghiệp phân vào trung đội Đặc Cần, người sau khi tốt nghiệp phân vào chi đội hậu cần, văn chức. Tính toán ra, bây giờ cấp bậc của Lâm Mân vẫn cao hơn cấp so với Lâm Lục Kiêu.

      Lâm Lục Kiêu nhả khói, đội nón, với Lâm Mân: " thôi."

      "Mấy ngày trước ba có tới tìm em!"

      Lâm Mân nhìn theo bóng lưng của kêu, Lâm Lục Kiêu có quay đầu lại, vẫy vẫy tay.

      . . . . . .

      Lâm Lục Kiêu gõ cửa, người bên trong nhìn cái: "Vào ."

      vào, trở tay đóng cửa.

      "Ngồi ."

      Thủ trưởng chỉ chỉ cái ghế trước mặt.

      Lâm Lục Kiêu gỡ nón xuống, đặt ngay ngắn bàn, kéo ghế ra ngồi xuống.

      Sau bàn là người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, tới năm mươi tuổi, khuôn mặt vuông, bên thái dương có tóc bạc, cặp mắt kia đặc biệt có thần, mặt mũi tươi cười ,

      "Lục kiêu, năm nay hai mươi chín chứ hả?"

      "Vâng"

      Thủ trưởng gật đầu cái, cũng vòng vo, ngay vào điểm chính: "Ông già nhà cậu đợi tại tiền tuyến cũng muốn con trai cứ như vậy quay trở về, ta với tổ chức, xin điều cậu vào đại đội, cuộc thi tháng sau, thi viết xong lập tức phỏng vấn, trong khoảng thời gian này xem nhiều sách, đừng gây rắc rối cho ta."

      ". . . . . ."

      Lâm Lục Kiêu lên tiếng.

      hai mươi ba tuổi tốt nghiệp trường quân đội tiến vào trung đội Đặc Cần, cũng coi là trong số ít người vừa tốt nghiệp trường quân đội trực tiếp được phân vào trung đội Đặc Cần. Làm việc ở Đặc Cần, điều kiện tốt, có số thiết bị phòng cháy mới vừa vận trở về, trước đưa cho Đặc Cần thực tiễn xong sau đó lần lượt mở rộng đến trung đội cơ sở. Chế độ trong Đặc Cần càng nghiêm khắc, bình thường từ trong tất cả trung đội phòng cháy tổng hợp chọn lựa mấy người có tố chất mạnh làm đội quân mũi nhọn tiến vào trung đội Đặc Cần.

      Tốt nghiệp trường quân đội được chọn trúng, trừ phi lãnh đạo đặc biệt thích, hoặc là năng lực đặc biệt mạnh.

      Lâm Lục Kiêu đều thuộc về hai loại người .

      Thủ trưởng thấy lời, gõ gõ cái bàn: "Có suy nghĩ gì lập tức ra !"

      Lâm Lục Kiêu có thể có ý kiến gì , muốn cự tuyệt điều khiển, có lẽ thủ trưởng cầm gạt tàn thuốc bàn lên đập chết .

      Trong tự điển của quân nhân vốn có hai chữ cự tuyệt.

      "Dạ!"

      Thủ trưởng phất tay cái: "Thừa dịp mấy ngày nay giao tiếp với chỉ đạo viên chút , cậu đại đội tính tình phải thay đổi, ngày mai qua sinh nhật, 29 rồi, nên cưới vợ trẻ rồi! Ánh mắt phải mở rộng ra, tìm người có thể lo cho gia đình."

      xong cũng đuổi người ra ngoài.

      Lâm Lục Kiêu chào cái, đội nón lên ra ngoài, cũng là theo thói quen, hàng năm chính là lặp lặp lại tới tới lui lui.

      Tối nay trực ban, ra khỏi chi đội liền trực tiếp lái xe về nhà, quần áo cũng đổi.

      Thành phố vừa về đêm đặc biệt ầm ĩ.

      Xe quẹo vào chung cư, đậu xong, mang theo chìa khóa xe lên lầu.

      Khi cắm chìa khóa vào cửa, ngửi thấy mùi thuốc lá quá quen thuộc, lơ đãng ngẩng đầu liếc nhìn, nhìn thấy bóng dáng gầy màu đen đứng trong hành lang cửa thoát hiểm.

      Nam Sơ đứng dựa tường, đầu ngón tay cầm điếu thuốc, đốm lửa thầm lóe sáng, hành lang bị làm cho sương mù lượn lờ.

      mặc chiếc váy đen thấp ngực, vóc người dán sát cân xứng, lồi lõm có đủ. Da thịt trắng nõn nổi bật trong đêm tối, váy rất dài, vừa vặn che đến
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 9

      Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

      Nam Sơ nhìn , gì, ánh mắt biến đổi từ trạng thái tìm tòi, nghiên cứu sang trạng thái hứng thú.

      Lâm Lục Kiêu đút hai tay vào trong túi quần, cằm hếch về phía ngoài cửa, dùng vẻ mặt thẳng thắn, vô tư để nhắc nhở , "Quá muộn rồi."

      Nam Sơ khẽ nhíu mày, tiếp nhận lời mời cách hào phóng. Nhờ đó, được giữ lại trong nhà Lâm Lục Kiêu.

      Lâm Lục Kiêu gật đầu, "Đóng cửa lại."

      Ngay sau đó, xoay người, kéo tủ giày, lấy đôi dép lê sạch rồi đưa cho .

      Nam Sơ đóng cửa lại xong xuôi, cúi đầu nhìn , “ vừa đủ mà?”

      Lâm Lục Kiêu xoay người, vào trong, bỏ lại câu.

      "Tôi có đồ dành cho phụ nữ.”

      "..."

      Nam Sơ theo sau . Lâm Lục Kiêu đến bên cạnh Đại Lưu liền đá ta cái, ý bảo ta ngồi sát vào trong chút, “Ngồi xích qua.”

      Đại Lưu chuyện với người kế bên quay đầu nhìn Lâm Lục Kiêu, sau đó vô cùng nghe lời mà vội ngồi sát vào trong. ta nhìn lướt qua Nam Sơ rồi lại nhìn Lâm Lục Kiêu bằng ánh mắt ngầm hiểu, kế tiếp còn thầm đánh giá ánh mắt mập mờ giữa Lâm Lục Kiêu và Nam Sơ, vẻ mặt giống như ông đây hiểu hết rồi, sau đó còn quên giật dây mấy em ngồi cạnh.

      "Ôi ôi ôi – Tốt xấu gì đêm nay cũng là lần đầu tiên mà Kiêu nhà chúng ta dẫn vợ về, mấy cậu đừng xa cách quá, để tôi lấy tinh thần chút nào, chỉ sợ quay sang làm chị dâu sợ hãi thôi.”

      Lâm Lục Kiêu ngồi xuống, hung hăng vò đầu Đại Lưu, mãi tới đầu của ta bị ấn lên sàn, mới chịu buông ra, thấp giọng , "Đừng có hưu vượn."

      Cách chuyện có hơi mất tự nhiên.

      xong, liếc mắt qua Nam Sơ, ý bảo ngồi xuống.

      Nam Sơ đặt mông ngồi bên cạnh Lâm Lục Kiêu. Chiếc quần quân đội bị ngồi đè sát mép, vô tình để lộ hình dáng bắp đùi đàn ông của . Cơ bắp rắn chắc, cứng cỏi mà vô cùng cân xứng. cúi đầu, thầm đánh giá phen, chợt ngạc nhiên khi phát vóc người còn đẹp hơn cả siêu mẫu nam.

      Trong lúc Nam Sơ đánh giá, mép váy màu đen của lại cọ vào mu bàn chân Lâm Lục Kiêu.

      Mép quần bị đè chặt, thể rút chân lại. lườm cái, giọng lạnh lùng, “Mẹ em có dạy rằng nên ngồi như thế nào sao?”

      Nam Sơ mỉm cười, câu rất “đứng đắn”, “Mông lớn quá, thiệt thòi cho rồi.”

      "..."

      ...

      Đêm nay, đám người đến nhà đều là bạn chơi từ đến lớn của Lâm Lục Kiêu. Đại Lưu mập mạp vừa ngẩng đầu lên kia – từ , ta quanh quẩn phía sau mông , chỉ cần có ai câu tốt, ta liền xông lên, đánh gãy răng người đó. Người đàn ông ngồi kế bên, tay cầm chai rượu, mặt đỏ tía tai chính là Tôn Minh Dương, cũng là chàng kiên cường. Ngày còn bé, ta và Lâm Lục Kiêu đối nghịch với nhau ở mọi nơi. Sau này khi lớn lên, hai người mới phát mình có tài khi gia nhập quân đội. Ở đằng kia, ghế sofa, có người nữa vừa hút thuốc vừa lướt di động, tay cầm chuỗi Phật châu, ta tên là Thẩm Mục.

      Đại Lưu vốn là người thân thiện, Nam Sơ bị ta kéo vòng, giới thiệu toàn bộ em với tâm trạng hứng trí bừng bừng.

      Từ thiếu tình thân, tình bạn, Nam Sơ chưa từng trải qua cảm giác này, cũng có cách nào hình dung ra được, nhưng trong lòng rất ấm áp, giống như thấy được ánh sáng phía cuối đường hầm, có người ngừng vẫy tay với mình, dường như người ấy rằng,

      - - Chào mừng bước vào thế giới của ấy.

      Cho dù chủ nhân của thế giới ấy vẫn cứ thản nhiên hút thuốc, chẳng tỏ vẻ gì.

      Đại Lưu thôi hồi, trong mắt tràn đầy ánh sáng lấp lánh, “Minh Dương và Lục Kiêu giống nhau, đều là quân nhân, đừng để ý chuyện bọn họ đánh nhau hồi còn , ra Minh Dương thương Kiêu nhà chúng tôi nhiều lắm, chuyện gì cũng cho cậu ấy biết.”

      đến đây, Tôn Minh Dương lập tức ném cái gối qua. Dường như Đại Lưu sớm có phòng bị, ta trốn nhanh thoăn thoắt, né được, cái gối vừa vặn đập vào gáy của Nam Sơ

      ...

      Lâm Lục Kiêu liếc mắt nhìn Tôn Minh Dương.

      Tôn Minh Dương giật mình cái, vội vàng xin lỗi Nam Sơ, " ngại quá! ngại quá! Lỡ tay lỡ tay!”

      Đại Lưu cầm gối lên, ném
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :